Chương 103: Tự do
Edit: Âu Dương Nhược Thần
"Ngươi tìm ta?" Lúc này, Long Y Hoàng mới dời tầm mắt đến người Liễu Thiên Trừng, nét mặt tuy cười nhưng nội tâm lại lạnh lẽo như tuyết phủ bên ngoài: "Có chuyện gì ?"
Giọng đó, lại vô cùng hờ hững.
"Hôm qua là hôn điển của thần thiếp và Thái tử, thiếu mặt Thái tử phi, cảm thấy như thiếu khí, hơn nữa, dựa theo quy tắc, thần thiếp còn chưa dâng trà cho Thái tử phi, như vậy là hợp lễ." Liễu Thiên Trừng cười nhạt, xoay người cho cung nữ ánh mắt ra hiệu, cung nữ đó nhanh chóng đến cạnh hai người, tay cầm khay , cúi đầu, hai tay dâng lên, mâm là ấm trà đặt bếp lò , bên cạnh là ly trà.
Liễu Thiên Trừng nhấc ấm trà lên, rót nước trà vàng rực ra chén, từ từ quỳ xuống, vô cùng cung kính dâng trà.
Long Y Hoàng nhìn nhìn làn da trắng nõn đôi tay ả, dấu vết màu hồng như như , hẳn là trong thời gian lâu cũng phai nhạt, dấu vết đó giống như cánh hoa hồng khắc lên.
chỉ ở tay, hẳn là người dấu vết đó cũng ít.
Long Y Hoàng nhận lấy ly trà, hơi hơi nhấc lên, uống ít, đặt lại khay cung nữ cầm: "Ngươi đứng lên , nếu người khác thấy, cho rằng ta ức hiếp ngươi."
"Chỉ là lễ nghĩa thôi, thần thiếp tạ ơn Thái tử phi." Liễu Thiên Trừng cười, chậm rãi từ mặt đất đứng lên, giương mắt nhìn Long Y Hoàng, đôi mắt đầy quyến rũ: "Thái tử phi ở đây, chắc cảm thấy rất tịch mịch, thần thiếp rất vất vả mới được mẫu hậu cho phép đến lần này, vừa lúc có thể bồi Thái tử phi chuyện." xong, ả vươn tay đỡ Long Y Hoàng đến ghế, Long Y Hoàng thầm thoát khỏi tay ả, tự mình ngồi xuống.
Liễu Thiên Trừng cũng cảm thấy xấu hổ, hai tay đặt đầu gối, hồng y như ánh lửa, từ từ ngồi xuống.
Cổ áo, tay áo của ả đều được viền lông màu trắng, càng lộ vẻ tao nhã sang trọng.
Long Y Hoàng nhìn bình hoa bên cạnh, phát hoa mai chưa được đổi mới: "Thái tử rất bận?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy, gần đây mẫu hậu thường xuyên để người xuất cung, ngoại trừ hôn lễ hôm qua, thần thiếp cũng nhiều ngày chưa nhìn thấy Thái tử." Liễu Thiên Trừng đơn .
"À, như vậy sao, vậy rất mệt, ngươi phải hầu hạ cho tốt." Long Y Hoàng thuận miệng .
"Đây là bổn phận của thần thiếp..." Liễu Thiên Trừng ngẩng đầu, nhìn nhìn những hoa mai, cảm thấy hơi chói mắt, lại : "Xin Thái tử phi đừng oán trách Thái tử, bởi vài ngày trước mẫu hậu quát mắng chàng luôn chạy đến Bình Tâm Điện, ra thể thống gì, cho nên lâu như vậy Thái tử chưa có tới, kỳ , Thái tử tâm tâm niệm niệm đều là Thái tử phi."
"Ừ, ta biết." Long Y Hoàng gật gật đầu, cười, liếc mắt nhìn Liễu Thiên Trừng cái, vươn tay đùa nghịch những đóa hoa mai vẫn nở rực rỡ: "Vậy ngươi đến Bình Tâm Điện chỉ để dâng trà cho ta, chẳng phải là mất rất nhiều công sức sao?"
"Nào có, kỳ mẫu hậu cũng rất để bụng, chẳng qua... Chuyện xảy ra lúc trước hơi quá đáng, cho nên mẫu hậu thể hạ quyết tâm độc ác." Liễu Thiên Trừng .
"Ha ha... Phải ?" Long Y Hoàng cười lạnh vài tiếng, ngắt đóa hoa mai chơi đùa, ngửi ngửi: "Duệ vương phi tại thế nào, lưu lại di chứng gì chứ?"
"Theo thái y , có, Duệ vương phi giờ khôi phục rất tốt, mấy ngày trước, cùng Duệ vương hồi Duệ vương phủ." Liễu Thiên Trừng xong, như vô tâm nhìn chằm chằm những đóa hoa mai.
"Tạch."
Đóa mai trong tay Long Y Hoàng đột nhiên bị đứt làm đôi, nàng sững sờ, đặt đóa hoa xuống bàn.
"À..." Như biết gì để đáp lại, Long Y Hoàng chỉ có thể yếu ớt thở dài: "Vậy cũng tốt."
"A," Liễu Thiên Trừng cong cong khóe mắt như trăng khuyết, ả vươn tay cũng ngắt đóa mai: "Khó trách nhiều ngày thần thiếp luôn thấy Thái tử sáng sớm chạy tới hậu hoa viên, ra là thế, nhưng mà, Thái tử công việc bận rộn, chắc sau này thể tặng hoa đến, nếu Thái tử phi chê, thần thiếp có thể làm thay Thái tử."
Long Y Hoàng quan tâm đến phản ứng của ả, thuận mắt liếc sang, nháy mắt, đột nhiên nàng đưa mắt chằm chằm dấu vết để lại tay Liễu Thiên Trừng, mắt thấy Liễu Thiên Trừng muốn rút tay về, nàng quýnh lên, vội vàng kéo lại, mạnh mẽ kéo đến trước mặt, xem xét tỉ mỉ.
"Thái tử phi..." Liễu Thiên Trừng ngạc nhiên, : "Ngài làm gì vậy?"
Đầu tiên là Long Y Hoàng quan sát kỹ dấu vết mu bàn tay ả, nhớ lại vừa rồi mình quả thất lễ, vội vàng hắng giọng, buông tay ả ra: " có gì... có gì, đúng rồi, Thái tử rất bận rộn sao?"
"Vâng..." Liễu Thiên Trừng hậm hực thu tay, điệu bộ oan ức tựa như nai con, giống như vừa nãy Long Y Hoàng khinh bạc ả: "Thái tử phi, người có việc gì sao?"
"Có việc, có việc, ta nhất định phải gặp …, " Long Y Hoàng mạnh mẽ gật đầu, vội vàng : "Nếu ngươi thấy , có thể giúp ta chuyển lời với , mời khẩn cấp tới gặp ta, ta có việc gấp tìm ."
"Việc gấp..." Liễu Thiên Trừng nghi hoặc nhìn Long Y Hoàng.
"Đúng là việc gấp, xin ngươi nhất thiết phải chuyển lời." Long Y Hoàng vội vàng hét lên.
Liễu Thiên Trừng nhàn nhạt cau mày: “Vâng, thần thiếp biết."
"Ta biết rất bận, nhưng đây là chuyện khẩn cấp, ngươi nhất định phải với tranh thủ thời gian đến gặp ta, ta có vài lời muốn hỏi ." Long Y Hoàng cũng nhíu mày, đối với nét mặt biến hóa rất của Liễu Thiên Trừng, nàng nhìn cảm thấy rất thoải mái.
"Vâng," Liễu Thiên Trừng cười cười, sau đó đứng lên, vừa thi lễ: "Vậy thần thiếp quấy rầy Thái tử phi nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước."
Long Y Hoàng ngẩn người, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại: "A... Vậy ngươi trước ."
"Xin cáo lui." Liễu Thiên Trừng lại cúi người, sau đó xoay lưng, dẫn đầu kia đám cung nữ rời .
Long Y Hoàng nhìn bọn họ , đại môn khép lại, trong cung điện lại rơi vào đen tối.
biết làm sao, tâm trạng cũng xuống dốc phanh.
Nàng đợi ngày, Phượng Trữ Lan chưa có tới, thậm chí chút tin tức cũng có, nàng hỏi cung nữ, ai ai cũng lắc đầu.
Bọn họ phải là biết, chỉ là thể .
Hôm sau, gần chiều, lại có người đưa hoa mai mới đến đây, Long Y Hoàng nhìn nhìn những đóa hoa, chút ý cười cũng có.
Cả ngày ngồi trong Bình Tâm Điện thấy mặt trời, mỗi ngày ngoại trừ đối mặt với những đóa hoa mai và các cung nữ đến rồi , có ai làm bạn với Long Y Hoàng, vài ngày sau đó, vẫn có tin tức của Phượng Trữ Lan, cũng thấy bóng dáng đến gặp nàng.
Tinh thần Long Y Hoàng càng ngày càng sa sút, vài ngày đầu, còn tùy tiện vài câu với cung nữ đưa cơm đến, nhưng càng về sau, nàng chẳng những lời nào, ngay cả nụ cười cũng thấy.
Có nhiều lúc, nàng chỉ ngồi ở đại sảnh nhìn những đóa hoa mai, chiều tối nghỉ ngơi, còn ngồi trước bàn trang điểm mà ngẩn người.
Bình Tâm Điện quả là nơi rất khủng bố, tối tăm như địa ngục, yên tĩnh như vực thẳm, hơn nữa, còn có ảo giác nửa nửa giả xuất , đều là nữ nhân, nữ nhân rất xinh đẹp.
Nhưng Long Y Hoàng lại hiểu , ở trong Bình Tâm Điện, chỉ có người sống là nàng.
Trời tối lại càng kinh khủng, nửa đêm nàng bừng tỉnh, quay đầu sang, nhìn thấy nữ nhân sóng vai cùng mình ngủ.
Suýt nữa nàng thét to, nhưng biết tại làm sao, những sợ hãi hóa thành áp lực đè nặng siết chặt cổ họng nàng, dù làm thế nào nàng cũng thể ra tiếng, thậm chí thể động đậy.
Nữ nhân đó ngủ bên cạnh nàng, nghiêng người đối mặt với nàng, gương mặt khi ngủ rất bình thản xinh đẹp, Long Y Hoàng nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh chảy khắp người, giống như bất cứ lúc nào nữ nhân đó mở to mắt, cười dữ tợn với nàng.
Càng về sau, nàng càng trầm mặc, tươi cười cũng , những biểu cảm của nàng cũng dần dần bị thời gian trôi qua hóa thành tro bụi.
Phượng Trữ Lan vẫn là có đến, Long Y Hoàng từ thất vọng đến tuyệt vọng, càng về sau, thời hạn nàng bị giam cầm cũng sắp hết.
Cho dù Hoàng hậu có muốn phạt như thế nào nữa nhưng cũng là kẻ biết giữ lời, hai tháng, đến thời hạn cũng thả nàng ra.
Thời gian hai tháng trôi qua, Long Y Hoàng bước ra đại môn Bình Tâm Điện, cảm thấy dường như trôi qua mấy đời.
Bụng của nàng càng ngày càng lộ ràng, thai nhi khỏe mạnh lớn dần, đồng thời cả người nàng cũng ra dáng chậm chạp nặng nề.
Trời vẫn còn gió tuyết, mặt đất tuyết rơi được quét dọn nhiều lần, nhưng vẫn tích tụ càng ngày dày hơn, mỗi bước Long Y Hoàng giẫm lên đều nghe thấy tiếng vang, nàng quay đầu nhìn lại, từ bên ngoài nhìn vào, Bình Tâm Điện vẫn tối tăm, hai bên vẫn là vài gốc mai lẻ loi đua nở.
Liễu Thiên Trừng rồi, còn ai đến thăm nàng.
Hoàng đế, Hoàng hậu, Phượng Trữ Lan, Phượng Ly Uyên...
Dường như cũng quên mất nàng.
Tâm Long Y Hoàng lặng như nước, cuối cùng cũng có bất cứ thứ gì làm gợn sóng.
Nàng tiếp tục về phía hoàng cung, sau đó dừng lại, giương mắt nhìn lên, bóng dáng Phượng Trữ Lan quen thuộc được khảm nền tuyết trắng xóa, toàn thân khoác áo choàng lông cừu trắng xóa như muốn dung hòa vào nền tuyết, chỉ có mái tóc vẫn đen nhánh như cũ.
Long Y Hoàng đối mặt với , cũng có chút biểu cảm, cười, bi ai, ủy khuất, cũng kích động.
Chỉ nhìn như thế, tầm mắt như bị băng tuyết che đậy, chỉ còn trái tim băng giá.
"Y Hoàng," Phượng Trữ Lan vẫn nén được vui sướng, tiến lên vài bước, nắm lấy hai tay Long Y Hoàng lạnh như băng: "Ta tới đón nàng về."
Long Y Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn lại , gật gật đầu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, dù vẫn xinh đẹp như cũ nhưng lại có sức.
Nàng lại bước về phía trước vài bước, đột nhiên cảm nhận được cả cơ thể rơi vào cái ôm ấm áp của người phía sau, vững vàng, chặt chẽ, làm nàng có cách nào nhúc nhích.
Nàng ngẩng đầu, nhìn trời xanh mênh mông, bông tuyết đọng lại mi, mảnh mông lung.
"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan cất tiếng đồng thời cũng làm cả người run run, hít sâu: "Ta xin lỗi..." Cánh tay siết chặt, càng ôm Long Y Hoàng chặt chẽ hơn.
Long Y Hoàng lắc đầu, qua lúc lâu, chỉ nhìn bầu trời.
" đến việc này nữa," Phượng Trữ Lan buông nàng ra, nụ cười mặt càng ràng, đôi tay vẫn nắm chặt tay nàng như cũ: "Ta sai người chuẩn bị bữa ăn cho nàng, nhất định nàng chưa ăn gì đúng ...?"
Long Y Hoàng nhìn , cuối cùng khóe miệng cũng động, xem như là nở nụ cười.
Hai tháng , cười, nàng cho rằng cơ mặt mình cứng ngắc.
Phượng Trữ Lan cười cười, lôi kéo tay nàng bước , mặt tuyết, để lại dấu chân của bọn họ rất sâu.
Long Y Hoàng cúi đầu, được hồi lâu, mới giọng : "Ngươi gần đây rất bận sao?"
lâu gì, suýt nữa nàng nhận ra giọng của mình, hơi khàn khàn.
"Có bận chút, nhưng mà sau này vơi nhiều." Phượng Trữ Lan trả lời, vừa nắm chặt tay nàng.
Hoa mai nở rộ ven đường hai người qua đẹp sao tả xiết.
"Vì sao ngươi đến... Ta chỉ là muốn hỏi vấn đề." Long Y Hoàng tiếp tục đè thấp giọng.
Sau ngày đó, ngoại trừ cung nữ cũng còn ai đến thăm nàng, nàng mình người đối mặt với nhà ma Bình Tâm Điện, còn phải nơm nớp lo sợ bảo vệ mình bởi biết khi nào nữ nhân ở đây ra.
"Xin lỗi nàng... Ta quả có cách nào thoát thân... Nàng muốn hỏi vấn đề gì?" Phượng Trữ Lan nhanh chóng hỏi.
"Ngươi cho Liễu Thiên Trừng ăn cái gì vậy? Hửm?" Long Y Hoàng đột nhiên dừng bước, sau đó Phượng Trữ Lan cũng dừng lại.
"Tại sao đột nhiên nàng lại hỏi vấn đề này," Phượng Trữ Lan nhìn nàng: "Chẳng lẽ là... Hôm sau, ả tìm nàng?"
"Ngay hôm sau đêm tân hôn liền đến tìm ta, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là dấu vết tay nàng ta," Long Y Hoàng thở dài: "Phượng Trữ Lan, ngươi quả là rất tuyệt tình! Ngươi cũng biết, ngươi làm như thế, là hủy cuộc đời của nàng ta."
"Ta nghĩ nếu nàng biết được chuyện này, cũng thờ ơ, nghĩ rằng nàng lại phản ứng mạnh như thế này," Phượng Trữ Lan cúi đầu cười: "Gả cho ta, là do ả tự chọn, kết quả ra sao, ả chỉ có thể tự trách mình."
"Phượng Trữ Lan, ngươi làm cho cả đời nàng ta đều được làm mẹ." Long Y Hoàng lắc lắc đầu.
"Chỉ có làm như vậy... Y Hoàng, nàng hiểu được vì cái gì mà!" Phượng Trữ Lan vuốt tóc nàng, ánh mắt vô cùng sâu xa.
Long Y Hoàng quay đầu : "Loại thuốc đó lúc đầu rất khó bị phát , nhưng càng về sau triệu chứng càng ngày ràng, muốn giấu để ai biết cũng khó, trong phòng ta có cái rương lớn, trong rương tầng thứ hai ngăn đầu tiên từ trái sang là cái hộp thứ ba có màu tím, trong hộp có vài miếng hương liệu, ngươi đem sang phòng nàng ta, có thể tiêu trừ những triệu chứng đó.”
Phượng Trữ Lan hiểu ý cười: "Ừm, ta biết."
"Trở về thôi, ta mệt muốn chết... Sống trong Bình Tâm Điện hai tháng, phải là cuộc sống của con người ..." Long Y Hoàng lại lắc đầu thở dài.
Tiếp tục tiếp, cung điện xung quanh hai người càng ra ràng, Long Y Hoàng nhìn thấy rất quen, quen đến mức làm nàng lạnh cả người.
"Bên mẫu hậu..." Nàng than , lâu, mới nhớ đến vấn đề này.
Mình ra khỏi Bình Tâm Điện, dựa theo tính tình của Hoàng hậu lúc này, nếu như đến thỉnh an, bà ta chịu để yên sao?
"Yên tâm, ta với mẫu hậu trước rồi, nàng có thể nghỉ ngơi trước, chiều chiều đến đó cũng sao." Phượng Trữ Lan .
Vì thế hai người tiếp tục , nhưng chưa được bao lâu, là Phượng Trữ Lan dừng bước trước.
Long Y Hoàng nhìn theo tầm mắt của , vừa vặn nhìn thấy Liễu Thiên Trừng đứng dưới tàng cây tùng, thổi khí vào hai tay của mình, chăm chú nhìn bọn họ.
Sắc mặt Phượng Trữ Lan trầm xuống, nụ cười cũng ngưng lại, trong vô thức nắm chặt tay Long Y Hoàng.
Liễu Thiên Trừng đến trước mặt hai người, vẻ mặt đầy xin lỗi cong cong đầu gối, lại đầy khó xử nhìn Phượng Trữ Lan: "Điện hạ, mẫu hậu , mời ngài qua đó ngay lập tức..."
"Người lại muốn làm gì!" Giọng điệu Phượng Trữ Lan ác liệt đến đỉnh điểm.
"Chuyện này... Thần thiếp biết." Liễu Thiên Trừng càng biểu ra vẻ khó xử biết làm sao, đành phải hướng mắt nhìn Long Y Hoàng cầu xin giúp đỡ.
Long Y Hoàng mở miệng, vốn dĩ muốn gì đó nhưng lại nén xuống, yên lặng, thả tay ra khỏi tay Phượng Trữ Lan: "Phượng Trữ Lan, ngươi nên , có thể có chuyện gì quan trọng đấy, tự ta có thể về được."
"..." Phượng Trữ Lan tức giận mà nghẹn lời, hung hăng nhìn Liễu Thiên Trừng: "Người ở đâu?"
"Mẫu hậu... Mẫu hậu ở Thiên điện." Liễu Thiên Trừng bị ánh nhìn hung ác của hù dọa, cúi đầu run rẩy.
tay Long Y Hoàng che bụng, sắc mặt càng tái nhợt.
Đứa thực an phận, di chuyển vùng vẫy, làm nàng rất thoải mái.
"Y Hoàng, nàng làm sao vậy?" Trong lơ đãng, nhìn sắc mặt Long Y Hoàng hơi khó chịu, nhất thời Phượng Trữ Lan kích động.
Liễu Thiên Trừng cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Long Y Hoàng.
" sao," Long Y Hoàng giả vờ trấn định, lại lần nữa giương khóe miệng: "Hơi lạnh, ta phải về trước."
" bằng ta đưa nàng trở về, sau đó lại đến chỗ mẫu hậu." Phượng Trữ Lan cảm giác có chút bất thường.
Lời vừa ra, Liễu Thiên Trừng đưa mắt từ người Long Y Hoàng chuyển tới người Phượng Trữ Lan, mày nhíu lại.
" cần... Tự ta có thể về." Long Y Hoàng lắc đầu.
"Hoàng tẩu!" Rất xa, đột nhiên có tiếng người quát to, Long Y Hoàng nhìn qua, là Phượng Mộ Tử chạy chậm từng bước tuyết về phía nàng, nàng hơi hơi cong khóe môi, chỉ thấy trong nháy mắt Phượng Mộ Tử chạy đến trước mắt mình, cười vô cùng hồn nhiên: "Hoàng tẩu, hôm nay người có thể ra tốt, vốn dĩ muội muốn đến thăm tẩu, nhưng mẫu hậu cho phép, bây giờ cuối cùng cũng đợi được tẩu được thả ra!"
"Có Mộ Tử cùng ta, Phượng Trữ Lan, ngươi cứ yên tâm ." Long Y Hoàng cười .
"Ừm..." Phượng Trữ Lan vẫn hơi do dự, tiếp đó dùng giọng điệu huynh trưởng dặn dò: "Mộ Tử, được càn quấy, biết ?"
"Muội biết biết, muội cũng phải con nít!" Phượng Mộ Tử ấm ức, làm mặt quỷ với Phượng Trữ Lan, tiếp đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn Liễu Thiên Trừng: "Lại là mẫu hậu tìm đến? là, mẫu hậu tìm hoàng huynh sao cho hạ nhân truyền lệnh? Vì sao mỗi lần đều là ngươi chạy đến?"
Sắc mặt Liễu Thiên Trừng trắng nhợt, cúi đầu : "Chỉ là bởi vì thần thiếp đúng lúc ở bên cạnh mẫu hậu, cho nên liền nhân tiện..."
"Dối trá," Vẻ mặt Phượng Mộ Tử càng khinh thường: "Muốn gặp hoàng huynh thẳng ra, còn quanh co lòng vòng, khiến người khác nhìn thấy cũng khó chịu, giả dối ghê tởm.”
Liễu Thiên Trừng đỏ mặt, lén nhìn Phượng Trữ Lan, dám gì.
Vẻ mặt Phượng Trữ Lan vẫn khó coi, hừ hai tiếng, để ý đến ả.
Long Y Hoàng lại : "Ta phải về, Phượng Trữ Lan, ngươi đừng làm tốn thời gian."
"Ừm, nàng ở trong phòng chờ ta, ta về rất nhanh." Phượng Trữ Lan gật gật đầu, sắc mặt nhìn Long Y Hoàng cuối cùng dịu .
"Khà khà, cần nhiều như thế đâu, hoàng huynh, chúng ta đây! Hoàng tẩu, Mộ Tử lâu gặp tẩu, rất nhớ tẩu, lát nữa chúng ta cùng nhau tâm nha..." Phượng Mộ Tử cười, lôi kéo tay Long Y Hoàng bước , Phượng Trữ Lan ở phía sau còn muốn dặn thêm vài thứ, hai người cũng rẽ qua khỏi tòa cung điện, biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phượng Trữ Lan lắc đầu, xoay người lạnh lùng nhìn Liễu Thiên Trừng: "Chúng ta cũng thôi."
xong, sải bước về phía Thiên điện, Liễu Thiên Trừng gật gật đầu, nhanh chóng theo phía sau .
"Mộ Tử, chậm chút." Long Y Hoàng nhíu mày, vốn dĩ cũng cảm thấy thoải mái, lại bị Phượng Mộ Tử như vậy lôi kéo , bây giờ cơ thể nàng quả thực chịu nổi.
Phượng Mộ Tử như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng ngừng lại, tùy tiện cười : "Ai nha, suýt nữa muội quên, thân thể hoàng tẩu bây giờ giống với trước..."
Long Y Hoàng biết làm thế nào với Phượng Mộ Tử: "Bây giờ Liễu Thiên Trừng chính là tâm phúc trong mắt mẫu hậu, muội như vậy với người ta, sợ người ta ở cố ý tố cáo trước mặt mẫu hậu sao?"
"A, đối phó với loại đàn bà dối trá như ả, cần nương tay," Phượng Mộ Tử hai tay ôm ngực, tức giận hừ hừ: "Tẩu biết ả có bao nhiêu điểm đáng ghét, lúc ả còn tiến cung chơi, khi đó tỷ tỷ còn ở trong cung, mẫu hậu tặng cho tỷ tỷ con chó để tỷ tỷ vui vẻ, sau đó có lần ta nhìn thấy ả bất cẩn giết chết con chó đó, sống chết thừa nhận, còn vu khống là cung nữ làm, biết mẫu hậu làm sao nữa, vô cùng tin tưởng ả, mặt giúp ả, muội tận mắt nhìn thấy, nhưng mà mẫu hậu vẫn tin muội! Còn ra lệnh cho muội được phép kể cho bất kỳ ai, còn ả ta lại ra vẻ vô tội, nhìn thấy ghê tởm."
"À," Long Y Hoàng nhăn mày, nhanh chóng giả thành dáng vẻ chấn động, nó: "Nàng ta làm như vậy sao?"
"Đúng vậy, vì thế, tuy tỷ tỷ so đo tính toán, nhưng lại vẫn đau lòng rất lâu, bệnh tình cũng nặng thêm, muội cho hoàng huynh, hoàng huynh chỉ cười, Cửu hoàng huynh lại tin, tức chết!" Dáng vẻ Phượng Mộ Tử nghiến răng nghiến lợi, là hận thể xé nát Liễu Thiên Trừng rồi ăn sạch.
"Ha ha, có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi..." Long Y Hoàng nhàn nhạt đáp.
"Gì, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn sao, nhưng mà hoàng tẩu, người có biết sau đó ả ta chủ động xin mẫu hậu, cho phép ả tự tay trừng trị cung nữ đó ra sao ?" mặt Phượng Mộ Tử lại lần nữa bùng cháy lửa giận: "Cung nữ đó là rất đáng thương! Vậy mà bị ả cho người treo cổ sống! Còn mẫu hậu, lại dung túng ả, muội là nhịn được! Nhưng mà, lại có ai tin tưởng muội, ai... là..."
"Khi đó, Phượng Trữ Lan có chút biểu gì sao?"
"Lúc muội cho hoàng huynh nghe, kết quả hoàng huynh chỉ , cho dù muội có đến rách miệng, cũng có ai nguyện ý tin tưởng muội." Phượng Mộ Tử xong, nét mặt suy sụp, dáng vẻ như nhận phải đau khổ.
"Hoàng huynh muội rất đúng..." Long Y Hoàng chỉ có thể gật gật đầu: "Nghĩ kĩ, lúc ấy người là thiên kim của Binh Bộ Thượng Thư, người là cung nữ hề có bối cảnh thân phận, muội xem, bọn họ giúp ai?"
"Hừ, vậy thế nào chứ, tại muội là nhị phẩm công chúa, ả ta chỉ là từ trắc phi tam phẩm, luận bối phận, ả lợi hại hơn, nhưng luận thân phận, muội lại cao hơn!" Phượng Mộ Tử vẫn mang dáng vẻ tức giận, chừng như muốn hất cằm đến tận trời.
"Đúng đúng, Mộ Tử công chúa lợi hại nhất." Long Y Hoàng cong môi, cười .
"Hoàng tẩu, ngày mai chính là Lễ Nguyên tiêu," Phượng Mộ Tử tiếp tục cầm lấy tay Long Y Hoàng, lắc lắc lại, vui mừng : "Nhất định rất náo nhiệt! Đến lúc đó, tẩu đừng để tâm đến hoàng huynh, cùng muội dạo chơi được ?"
"Được." Long Y Hoàng chút do dự đáp ứng.
Cũng giống như bây giờ, Hoàng hậu nhất định đẩy Liễu Thiên Trừng đến bên cạnh Phượng Trữ Lan, dù nàng muốn ở cùng , cũng rất khó.
Chương 104 : Lâm bồn.
Có Phượng Mộ Tử ở bên cạnh làm bạn, Long Y Hoàng cũng về tới tẩm cung mà lâu rồi chưa thấy, cảnh sắc xung quanh cũng thay đổi nhiều, chỉ đều bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng, có chút tiêu điều.
vào bên trong, phòng khách được trang trí hết sức tráng lệ, những món cao lương mỹ vị được dọn sẵn đầy bàn, vẫn tỏa hơi nóng hôi hổi, hương thơm xông vào mũi.
Nhìn khắp bốn phía, những chiếc bình sứ trang trí bằng bạch ngọc quý trước kia được cắm đầy hoa mai, những đóa hoa tươi mới ẩm ướt nở rộ.
“Ôi!” Phượng Mộ Tử than thở: “Hoàng huynh khổ tâm bố trí tất cả mọi thứ lại bị con tiện nhân Liễu Thiên Trừng phá đám.”
“Nếu Phượng Trữ Lan rảnh, Mộ Tử vậy ngươi ở lại ăn tối cùng ta .” Long Y Hoàng mỉm cười: “Ta còn chưa dùng cơm, từ bình Tâm Điện trở về đây.”
"Được được, vậy tốt quá." Phượng Mộ Tử vội vàng gật đầu, cẩn thận ngồi xuống cạnh nàng.
“Mộ Tử, trong thời gian qua ngươi sống có tốt ?” Nhìn cung nữ giúp mình mang thuốc lại đây, Long Y Hoàng chợt quay đầu hỏi: “Còn Phượng Vũ Thiên, lâu rồi chưa gặp , ngươi bảo mai là Nguyên tiêu, vậy có thể quay về ?”
“Chắc về thôi,” Phượng Mộ Tử suy nghĩ lát: “Mặc dù Cửu hoàng huynh rất ít quay về cung nhưng vào ngày trọng đại này nhất định phải về.”
“À, vậy là tốt rồi.”
"Nếu là Nguyên tiêu, như vậy tất cả mọi người đều phải đến.” Phượng Mộ Tử cầm đũa gắp ít thức ăn đặt vào bát Long Y Hoàng: “Muội muộn thấy tiện nhân Vân Phượng Loan chút nào, vài ngày trước ả có tiến cung, muội chỉ thử chạm vào ả chút, ả liền té ngay xuống đất tựa hồ là rất đau đớn, kết quả phụ hoàng cùng phu quân của ả cả hai mắng muội, mẫu hậu cũng cho muội cái nhìn hòa nhã gì, còn tiện nhân Liễu Thiên Trừng kia ngoài mặt là an ủi muội, ai chẳng biết trong lời của ả chính là muốn châm chọc muội chứ.”
"Mộ Tử, lẽ phải ở trong lòng, bản thân mình trong sạch phải sợ lời đàm tiếu.” Long Y Hoàng an ủi.
“Ôi, cũng chỉ có vậy thôi.”
Cả ngày hôm đó Phượng Mộ Tử đều ở bên cạnh Long Y Hoàng, cùng nàng cười cười, chớp mắt, sắc trời cũng tối.
Long Y Hoàng mang thai nên cảm thấy mệt mỏi, Phượng Mộ Tử thấy nàng còn chút sức lực nào liều hiểu ý lấy cớ ra về, ra đến cửa cung, trời hoàn toàn tối đen, nghĩ nghĩ, mới phát , cũng trễ rồi mà Thái tử hoàng huynh cũng chưa quay về.
Nghĩ tới đó, Phượng Mộ Tử nén được tức giận: "Hoàng huynh cũng là, trễ thế này còn chưa về! lẽ còn muốn tiếp tục ở cùng chỗ với con hồ ly kia! Hừ.”
Nàng đứng đó oán trách vài tiếng, thờ phì phì rồi tự mình về tẩm cung.
Long Y Hoàng quả cảm giác được cả người thoải mái, Phượng Mộ Tử vừa , nàng lập tức nằm vật xuống giường.
Đứa trẻ lại an phận, ở trong bụng nàng đạp tới đạp lui, đau đến mức nàng thở nổi, nằm hồi lâu nàng mới cảm thấy đỡ hơn chút.
Hai tháng được nằm chiếc giường lớn ấm áp thế này, vừa nằm xuống dường như mềm mại có thể hòa tan vào tận xương, tẩm cung sáng ngời, trong phòng cũng thiếu cung nữ đợi phân phó.
Vài cung nữ nhạy bén thấy Long Y Hoàng nằm giường đau đớn nhăn mày, quỳ gối xuống, cúi đầu : “Thái tử phi nương nương, có muốn gọi thái y đến ?”
" cần..." Ngay cả đáp lại Long Y Hoàng cũng thấy khó khăn, vươn tay vẫy vẫy: “Đứa bé nghịch ngợm thôi, chút là khỏe, có gì đáng ngại.”
"Vâng, nương nương." Cung nữ hơi khó xử, nhưng chủ nhân ra lệnh, mình cũng thể nghe.
Cung nữ lui xuống, mới được vài bước, đột nhiên nhìn thấy người đến, kinh ngạc suýt nữa kêu to: “Thái… ”
Phượng Trữ Lan nhìn màn lụa được thả xuống, mỉm cười khoát tay, ra hiệu cung nữ cần lên tiếng, sau đó cho lui ra.
nhàng nhấc màn, lách người bước vào bên trong, mỗi động tác đều rất cẩn thận dường như sợ quấy rầy đến người bên trong.
Long Y Hoàng vốn dĩ muốn ngủ, mới vừa kéo chăn, bất ngờ xoay đầu lại, sửng sốt, mắt từ từ trợn to: “Ta tưởng đêm nay ngươi ngủ ở chỗ Liễu Thiên Trừng.”
“Đừng nhắc đến ả ta.” Phượng Trữ Lan cúi đầu cười tiếng, sau đó ngồi bên giường, lòng bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay Long Y Hoàng: “Thế nào, cảm giác trở về có phải rất tốt đúng ?”
“Bình Tâm điện quả đúng là nơi quỷ dị, tối đến lập tức xuất nữ nhân quái lạ, ngươi thử đến đó xem biết.” Long Y Hoàng cười lạnh.
Phượng Trữ Lan ngẩn người, hiểu được ý trong lời Long Y Hoàng, thấp giọng : “Ta xin lỗi…”
“ sao.” Long Y Hoàng lắc đầu: “ trôi qua, ta tự có thể chăm lo cho mình được.”
“Y Hoàng.”
"Khuya rồi.” Long Y Hoàng gian nan xê dịch thân mình vào phía trong chừa ra chỗ gường: “Ngủ , ta mệt lắm rồi.”
Phượng Trữ Lan vẫn ngồi bên giường, đột nhiên có chút chần chừ: “Y Hoàng ta… ”
“Ta mệt.” Long Y Hoàng xoay người, cọ cọ cái gối, khép mắt lại.
Lời Phượng Trữ Lan muốn cũng chỉ có thể nuốt vào, hồi lâu sau, mới cởi ngoại bào, xoay người nằm lên giường: “Ta điều tra rất nhiều lần… Nhưng Liễu Thiên Trừng sống chết cũng mực chắc chắn rằng là nàng đẩy Vân Phượng Loan xuống nước, còn , nhất định ở trước mặt mẫu hậu cầu xin giúp nàng.” đến đây nhịn được cau mày: “Mẫu hậu đứng về phía ả ta, gì cũng vô ích.”
Long Y Hoàng lạnh lùng hừ tiếng: " nữa, mọi chuyện đều qua rồi, ả và mẫu hậu cũng cùng đạt được mục đích, hai tháng này, chẳng phải trôi qua cũng rất ổn sao?”
"Ta rất nhớ nàng." Phượng Trữ Lan nằm thẳng lại, tầm mắt dần chuyển về phía bóng lưng vô tình lạnh nhạt mà Long Y Hoàng để lại cho .
“Ừ…” Long Y Hoàng im lặng hồi rồi : “Ngủ , mai là Nguyên tiêu, nếu nghỉ ngơi tốt có tinh thần gặp mọi người đâu.”
"Được..." Phượng Trữ Lan ậm ừ đáp lại.
Long Y Hoàng nghiêng người, gương mặt gần như chôn vùi vào bóng đêm, hàng mi run rẩy, lại nghĩ đến Hoàng hậu, Vân Phượng Loan, Liễu Thiên Trừng ba người này cùng bắt tay với nhau diễn rất hoàn hảo lộ ra chút khả nghi nào.
Giống như ngủ say, lại giống như , trong bóng đêm yên tĩnh, Long Y Hoàng chậm rãi cong khóe miệng, giống như trăng khuyết.
Nằm lâu Phượng Trữ Lan thể ngủ được, luôn cảm thấy ngực bị đè nặng vô cùng khó chịu, nhưng có Long Y Hoàng ở bên cạnh, vì muốn làm ảnh hưởng đến nàng, lại thể xoay người.
lát sau, đèn trong cung tắt, nến gần cháy hết.
Phượng Trữ Lan cử động, đột nhiên thấp giọng : "Y Hoàng..."
ai đáp lại.
"Y Hoàng? Ngủ rồi sao?"
Cũng phản ứng.
Phượng Trữ Lan chần chờ hồi, từ từ cũng nghiêng người lại, vươn tay, thử chạm vai nàng.
Long Y Hoàng vẫn im lặng tựa như ngủ say.
"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan vùi đầu vào gáy nàng, vươn tay ôm lấy cả người nàng: “ xin lỗi… Ta xin lỗi nàng..”
Ngoài cửa, bầu trời đêm đen như mực, dường như muốn nuốt hết tất cả mọi thứ, chỉ có vầng trăng lẻ loi giữa bầu trời, chiếu ra ánh sang vàng nhàn nhạt, cũng phủ lên mặt đất trắng tuyết.
Bầu trời dần ấm áp.
Hôm sau, là Nguyên tiêu.
Trong ngoài hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, bận tối mày tối mặt, rất náo nhiệt, tiếp đó, Long Y Hoàng bị đánh thức.
Có lẽ trời cũng còn sớm, nhưng khi nàng tỉnh lại, phát mình thể động đậy, nhìn lại, là Phượng Trữ Lan!
Được, trước đây mình còn có sức lực để chống lại , nhưng lúc này có, Long Y Hoàng kiềm chế bản tính nóng nảy: “Phượng Trữ Lan, bỏ tay ra, nên thức dậy .”
Phượng Trữ Lan ỷ vào mình ở sau lưng nàng, vẫn ôm chặt nhúc nhích, cọ cọ vào gáy nàng, tỉnh.
"Phượng Trữ Lan! Buông tay!" Đôi mày phẫn nộ, Long Y Hoàng bất đắc dĩ phải nâng giọng cao lên vài độ.
Người phía sau bây giờ mới động đậy, nhưng cũng mở mắt ra, nhàng hôn vào gáy nàng cái, láu lỉnh cọ cọ vài cái, lại ngang nhiên dám ăn đậu hũ của nàng, sau đó lười biếng : “Vẫn còn sớm ngủ thêm lát .”
"Đủ rồi... Đứng lên!" Long Y Hoàng hơi giận.
"Bên ngoài rất ầm ĩ, ngủ thêm lát..." Phượng Trữ Lan tiếp tục trêu chọc.
"A..." Long Y Hoàng đột nhiên cắn môi, vẻ mặt đau đớn.
"Làm sao vậy?" Phượng Trữ Lan nhanh chóng mở mắt ra, cảm nhận được nàng hơi bất thường, sau đó gạt mái tóc dài, buông tay, ngồi dậy: “Nàng khó chịu sao?”
"Đau bụng..." Long Y Hoàng thào, hơi hơi cong người, hai tay ôm bụng.
"Nàng cố chịu chút, ta gọi thái y.” Phượng Trữ Lan luống cuống, tiện tay kéo áo ngoài mặc vào, gì nhiều lập tức nhảy xuống giường.
Vừa mới bước xuống, Long Y Hoàng bình tĩnh ngồi dậy, vẻ mặt thản nhiên: “ sao, chỉ là đứa bé nghịch ngợm, bây giờ đỡ hơn rồi.”
Phượng Trữ Lan như bị hóa đá, có cảm giác như bị người ta đùa giỡn.
"Ta muốn ra ngoài dạo chút, lâu chưa được thấy cảnh náo nhiệt như hôm nay.” Nàng đứng lên, sóng mắt như thu thủy.
Phượng Trữ Lan ngẫm nghĩ, sau đó vỗ tay, tiếp theo liền có chuỗi cung nữ nối đuôi nhau vào, hầu hạ hai người thay y phục rửa mặt chải đầu.
Long Y Hoàng đứng ở cửa nhìn ra ngoài, trong hoàng cung vàng rực tuyết trắng đọng lại mái ngói đỏ, xà nhà đều treo lụa đỏ, rất là vui mừng, tuyết trắng lụa đỏ, chói mắt như thế, lại hài hòa vô cùng.
Rửa mặt xong, hai người lại cùng nhau dùng bữa sáng, vốn dĩ Phượng Trữ Lan muốn đút cho Long Y Hoàng, nhưng nhìn sắc mặt nàng tốt lắm nên dám nhiều lời, sợ nàng tức giận: “Nếu ta truyền thái y đến xem chút, ta thấy săc mặt nàng có vẻ tốt lắm.”
Long Y Hoàng lắc đầu, cúi đầu ăn cháo: “ sao, cần ngạc nhiên, chỉ là đứa trẻ đạp vài cái thôi, khi ở Bình tâm điện ta bị nhiều lần như thế rồi.”
Đó là đau , phải lừa gạt.
“Hay là đừng ra ngoài, bên ngoài tuy rất náo nhiệt, với nàng mà cũng rất nguy hiểm.” Phượng Trữ Lan khuyên.
"Ta muốn xem chút, dạo chút cũng tốt.”
"Được rồi, ta cùng nàng.” Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ đầu hàng.
"Ừm." Dùng xong bữa sáng, Long Y Hoàng thuận tay lấy khăn lụa cung nữ dâng lên, lau miệng: “Thế , nếu như nửa đường, Liễu tiểu thư đột nhiên xuất sao?”
“Ta để ý đến ả.” Phượng Trữ Lan đáp nhanh gọn.
Long Y Hoàng hờ hững: “Chỉ hy vọng như vậy.”
lâu chưa đến ngự hoa viên, vừa nhìn thấy, cảm giác có chút khác lạ, giống như bạn hữu lâu năm xa cách nay được trùng phùng.
khí trong ngự hoa viên rất náo nhiệt, nơi nơi đều là những hoàng thân quý tộc ăn vẫn hoa lệ tụ cùng chỗ đàm luận chuyện thiên hạ, hoa mai đua nở khắp nơi, vẫn rực rỡ như trước.
Những quý tộc này thấy nàng và Phượng Trữ Lan đến, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười tiến đến chào hỏi, qua loa vài câu, lại rời , Long Y Hoàng cũng đáp lại bọn họ, nhưng chỉ cần liếc mắt, cũng khó để nhìn ra bọn họ ở sau lưng xoay đầu nhìn nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn tán.
Vì vậy, chút tươi cười cũng cứng lại.
"Đừng để ý đến bọn họ, đều là như vậy.” Phượng Trữ Lan nhìn vẻ mặt nàng tốt, vội vàng nắm tay nàng.
“Ta biết, nếu để tâm tới những lời đó, ta chết sớm từ lâu, yên tâm , về điểm này ta cũng có sức chịu đựng được.” Long Y Hoàng vẫn duy trì nụ cười.
Tiếp tục cùng sâu vào trong Ngự hoa viên, chợt cung nữ tới trước mặt hai người cung kính cúi đầu: “Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ở trong đình phía trước nghỉ ngơi, mời hai vị qua đó.”
Phượng Trữ Lan mím môi, đôi mắt sáng ngời tỏ ý hiểu .
Long Y Hoàng thoải mái cười tiếng: "Cái gì cần tới cũng tới, trốn tránh phải phong cách của ta.”
Phượng Trữ Lan nhìn nàng, lại đầu hàng lần nữa, chỉ có thể cùng nàng đến đó.
Trong đình có ít người, đều là những gương mặt thân quen, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Phượng Ly Uyên, Vân Phượng Loan còn có Liễu Thiên Trừng…..
Người cần tới người cũng thiếu.
Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ngồi, những người khác đứng, nhưng đều tán gẫu vui vẻ.
Cung nữ đó dẫn họ xuyên qua đám người, tới trước đình, tiếp theo quỳ gối trước đình: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử, Thái tử phi đến.”
Mọi người trong đình đều ngừng chuyện, nhao nhao hướng mắt nhìn về phía họ, ánh mắt giống như kim châm, đâm vào trong tim Long Y Hoàng đau nhói.
"Đừng sợ..." Phượng Trữ Lan cúi xuống thầm bên tai nàng.
"Ừ, sợ..." Long Y Hoàng điều chỉnh vẻ mặt, ngẩng đầu lên, cười như hoa sen nở rộ, sắc mặt lại giống như những tuyết rơi trắng bệch.
Nàng và Phượng Trữ Lan vào trong đình, Phượng Trữ Lan nắm chặt tay nàng hơn, vẫn chịu buông ra.
Tầm mắt lướt qua người Phượng Ly Uyên, nàng vội vã liếc mắt, rồi liếc sang nhìn vẻ mặt Vân Phượng Loan khó coi bên cạnh , sau đó thu hồi ánh nhìn.
Lúc Long Y Hoàng qua, sắc mặt Vân Phượng Loan trắng bệch, vội vã lui bước, tựa như thấy ma quỷ khủng bố, cả nửa người nấp phía sau Phượng Ly Uyên.
Phượng Ly Uyên vẫn nắm chặt tay nàng ta, hơi hơi mím môi, lại nhìn sang Long Y Hoàng, ánh mắt lộ ra bi thương.
Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh Hoàng hậu, thấy hai người tới, cũng rất khiêm tốn mỉm cười.
Mang thai được tám tháng, cả người ngày càng chậm chạp, sắc mặt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, Long Y Hoàng tới khom người trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, cũng thể hành lễ như xưa: “Thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.”
“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Phượng Trữ Lan hơi cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng lên, trong vẻ mặt biếng nhác lại che giấu ít kiêu ngạo.
“Miễn lễ.” Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hai tháng gặp, Hoàng đế vẫn mang bộ dáng trưởng bối, chỉ phất phất tay.
Long Y Hoàng nhìn long bào người , thể giữ bình tĩnh trong đầu.
Nhìn thấy hai người bọn họ hành lễ xong, Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh Hoàng hậu cũng ra, thân xiêm y xanh nhạt, hai tay nàng để bên người quỳ gối: “Thần thiếp thỉnh an Thái tử, Thái tử phi.”
Trong hoàng thất, điều phiền phức nhất chính là những lễ tiết này.
Phượng Trữ Lan mặt đổi sắc khẽ nhấc khóe miệng, khoát tay: “Miễn lễ.”
“Thái tử phi, hai tháng nay ở trong Binh Tâm điện ngươi có tỉnh ngộ?” ngón tay Hoàng hậu là bộ móng tay dài vàng chói, bà ta cười tiếng, vừa động, ánh sáng chiếu vào chói lọi.
“Vâng, nhi thần biết tội.” Thân thể đột nhiên khó chịu, nàng có phần thở nổi, cố gắng kiềm nén, cảnh cùng người trước mắt bắt đầu đong đưa.
"Vậy rất tốt," Hoàng hậu cười càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng đắc ý, tựa như muốn , để xem sau này ngươi có dám đối nghịch với Bổn cung , bổn cũng mà nhẫn tâm, ngươi tuyệt đối cũng phải là đối thủ của Bổn cung! Hoàng hậu vuốt ve móng tay, lại nhìn sang người vẫn luôn cúi đầu – Vân Phượng Loan: “Nếu phạt phạt, như vậy, bây giờ ngươi xin lỗi với Duệ vương phi, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Long Y Hoàng từ từ tới trước mặt Vân Phượng Loan, ý cười trong đôi mắt như vực sâu đáy, đầu óc trống rỗng, tạm thời thể suy xét, tới trước mặt Vân Phượng Loan, ngẩng đầu đối diện với nàng ta, dĩ nhiên tóm được ánh nhìn tránh né trong mắt nàng ta.
"Hoàng hậu." Phượng Ly Uyên đột nhiên ngẩng đầu, hơi nóng nảy rối loạn, cắt ngang lời còn chưa kịp của Long Y Hoàng: “Chuyện qua, hơn nữa người cũng có chuyện gì, ngài cũng cần truy cứu, xin lỗi có thể miễn.”
“Sao có thể miễn, nếu mọi chuyện giải quyết đơn giản như thế, sau này kêu Bổn cung làm sao có thể xử phạt? Chỉ là câu xin lỗi mà thôi, Thái tử phi hẳn keo kiệt.” Hoàng hậu tiếp tục cười.
Long Y Hoàng nhấc mi, ý thức rơi vào mảnh hỗn độn, lời ra hoàn toàn hề suy nghĩ: “ xin lỗi Duệ vương phi, lúc đó là ta nhất thời mê muội, sau này, tuyệt đối phát sinh những chuyện như thế này.”
“Ta tin Thái tử phi phải cố ý, hơn nữa thần thiếp cũng sao, cần phải như vậy…” Vân Phượng Loan khó chịu quay đầu , thậm chí dám nhìn thẳng vào mắt Long Y Hoàng.
Bầu khí tốt, Long Y Hoàng lại ngẩng đầu, thấy sắc mặt Phượng Ly Uyên chút ý cười cũng có, cũng nhìn nàng.
Long Y Hoàng lại cười, nụ cười cứng nhắc.
Nguyên tắc của nàng chính là như thế, người tin tưởng nàng, cần cần phải giải thích nhiều lời tự hiểu, nhưng kẻ tin nàng, dù có tốn nhiều lời cũng vô dụng.
Phượng Ly Uyên là người thứ hai, người thứ hai làm cho nàng nản lòng thoái chí.
Nàng từng , chỉ cần là người để ý, nàng dù chết cũng động đến người đó.
tin, lời nàng , chưa bao giờ tin.
"Như vậy là tốt rồi, về sau đều là người nhà, những thứ thoải mái quên .” Hoàng hậu vui vẻ : “Hôm nay là Nguyên tiêu, là ngày vui, tối nay trong cung có buổi yến tiệc, đến lúc đó ai cũng được đến trễ.”
Mọi người đều gật đầu đáp ứng.
Hoàng hậu càng cao hứng, phấn chấn hả dạ, Long Y Hoàng nhìn bà ta cười, cảm thấy đầu choáng váng.
Phượng Trữ Lan với Hoàng hậu vài câu, kết quả thuận lợi mang Y Hoàng thoát khỏi đó, sau khi được cho phép, kéo tay nàng , giống như càng xa càng tốt.
"Khó chịu sao... Nếu khó chịu, có thể khóc, đừng để trong lòng.” tới nơi vắng người, đột nhiên Phượng Trữ Lan dừng bước, xoay người nhìn Long Y Hoàng.
Mặt mũi Long Y Hoàng ảm đạm, thần thái lúc ban đầu còn, chỉ máy móc lắc đầu, sắc mặt trắng như tuyết.
“Ở chung với nàng thời gian, kẻ có mắt cũng biết nàng vô tội, trước hết tạm thời quên chuyện này , bây giờ nàng nên có cảm xúc phập phồng buồn bã như vậy… Sao vậy, sao sắc mặt nàng lại khó coi đến thế? Chẳng lẽ bị cảm lạnh?” Phượng Trữ Lan hốt hoảng, đưa tay sờ trán Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng né tránh tay của , gượng cười: "Mang thai rất vất vả, ta mới ra ngoài chút cảm thấy mệt mỏi, Phượng Trữ Lan, nơi này có vẻ hơi lạnh, chúng ta về thôi ”
“Được, ta đưa nàng về.” Phượng Trữ Lan xong, cực kỳ cẩn thận, nắm tay nàng, cùng nhau về.
Long Y Hoàng vẫn trầm mặc, để Phượng Trữ Lan nắm tay , đột nhiên : “Phượng Trữ Lan, ta có thể tự về được, ngươi là Thái tử, trong ngày hôm nay, nếu người vắng mặt tốt.”
Phượng Trữ Lan ngây ngẩn cả người: “Bây giờ đừng quan tâm nhiều thứ như vậy, ta ở cùng nàng, chỉ là Nguyên tiêu mà thôi, năm nào chẳng có, năm nay ta vắng mặt cũng đâu có sao.”
“Phượng Trữ Lan, ta muốn ở mình yên tĩnh.” Long Y Hoàng lại , giọng điệu mềm yếu như cầu khẩn.
"Được rồi." hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ, ngoài làm theo lời nàng Phượng Trữ Lan còn cách nào khác, gọi cung nữ tới, dặn dò nàng ta nhất định phải đưa Long Y Hoàng trở về, ngẫm lại rồi : “Nàng có thể ở mình yên tĩnh, nhưng phải ở trong tẩm cung biết ? Có chuyện gì nhất định phải gọi người đến, được tùy tiện chạy chỗ khác.”
“Yên tâm, ta phải đứa trẻ.” Long Y Hoàng gật đầu.
Phượng Trữ Lan yên lòng, lại quay sang dặn dò cung nữ rất nhiều thứ, sau đó mới bằng lòng buông tay, để Long Y Hoàng rời .
Hẳn là có chuyện gì xảy ra. nhíu mày, đè chặt ngực mình.
Nhưng mà tại sao, luôn cảm thấy xảy ra chuyện?
Long Y Hoàng rất nghe lời, trở lại tẩm cung của mình, nhưng lại cho tất cả các cung nữ lui ra ngoài, nhốt mình trong phòng, là nghỉ ngơi, nhưng cả nửa ngày lại có động tĩnh.
Đảo mắt tới giữa trưa, cung nữ nhìn trời, phát giác tới giờ dùng bữa trưa, hơn nữa những người mang đồ ăn đều xếp hàng dài ngoài cửa, cung nữ hắng giọng, đành quay lại gõ cửa, giọng điệu cực kì cẩn thận: “Thái tử phi nương nương, tới giờ ngọ thiện.”
Sau đó nàng ta tiếp tục chờ, đợi hồi, cũng thấy bên trong có động tĩnh gì, nàng ta lại to hơn: “Thái tử phi nương nương.”
Cũng có động tĩnh, bọn họ phát có gì ổn, bên trong trừ Long Y Hoàng ra có người khác, nên phải xảy ra cố gì mới tốt!
Cửa bị khóa ở bên trong, các nàng thân thể mềm yếu, thể mở, đành phải mời thị vệ phá cửa mới có thể vào.
vào bên trong, cảnh tượng lập tức khiến mọi người hóa đá, những cung nữ cầm đồ ăn nhao nhao kêu to, chén đĩa trong tay đều bị đổ vỡ.
Long Y Hoàng nằm giường, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trắng bệch tia máu, mồ hôi lạnh trải dài, thân được đắp chiếc chăn, hai tay nắm chặt đệm, nghiêng thân thể, đau đớn than …
Đau quá…
Nàng chưa bao giờ có cảm giác đau như thế này, cả người như tê dại , hạ thân như bị xé rách, bình thường đứa trẻ có đạp, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng đau đớn như thế…
Hơn nữa, hơn nữa bắt đầu từ hôm qua, nàng cảm giác cả người khác thường, đau đớn từng cơn từng cơn, thời gian giãn cách ngày càng ngắn, đến bây giờ, nàng hoàn toàn thể coi như đó chỉ là thai đạp bình thường…
Tại sao có thể như vậy...
Long Y Hoàng nhắm chặt mắt lại, vô thức cắn môi, ý thức mơ hồ, bị đau nhức dưới thân giày vò triệt để, có cách nào để suy nghĩ, thậm chí ngay cả cất tiếng cũng rất khó khăn…
Ai tới giúp nàng …
Đau quá…
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt! Nhanh gọi thái y tới! Còn nữa, mau cho người báo với Thái tử!” cung nữ lớn tuổi tương đối bình tĩnh, vội vàng chỉ huy trường hỗn loạn, sau đó chạy đến bên giường, cầm hai tay Long Y Hoàng: “Nương nương... Thái tử phi nương nương, ngài làm sao vậy.. ” khí trong phòng rất nóng, nhưng tay Long Y Hoàng lạnh như băng.
Thấy trán Long Y Hoàng đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lão cung nữ bối rối, vội vàng lấy khăn lau.
Long Y Hoàng có cách nào nhận biết được thay đổi ở xung quanh, đau đơn lan tràn khắp tứ chi, khiến nàng thể suy nghĩ đến chuyện khác, nhưng cảm giác được bên cạnh mình hình như có người nào đó.
Mặc cho nàng giãy dụa hồi lâu, vẫn thể ra tiếng, rất đau đớn, vô cùng đau đớn.
lâu sau, nghe tiếng đoàn thái y mang hòm thuốc chạy đến, bất chấp phong trần mệt mỏi, trước tiên là bỏ hòm thuốc xuống, sau đó vội vàng đến bên giường, bỏ qua các cung nữ đứng hai bên, cầm lấy cổ tay Long Y Hoàng bắt đầu bắt mạch, bao lâu, giữa hàng chân mày già nua là dấu vết vui buồn lẫn lộn, nổi giận khiển trách các cung nữ: “Các ngươi sao lại sơ ý như thế! Ngay cả thân thể Thái tử phi nương nương thay đổi cũng biết, sợ là hôm nay chuyển dạ.”
Cung nữ quá sợ hãi: "Hôm nay? Hôm nay Thái tử phi nương nương chỉ là thân thể khỏe, rồi cho chung nô tì ra ngoài cửa… ”
“Còn ở đây làm gì? Còn mau tìm bà đỡ , dù đến chậm, nhưng cũng tàm tạm, mạch rốt cuộc cũng ổn định…Nhanh mau! tại chỉ có bà đỡ mới có thể giúp đỡ được Thái tử phi!” Thái y phẫn nộ quát.
cung nữ nhanh chóng hiểu ý, hấp tấp đứng dậy, nhanh chóng chạy .
Dù sao thái y cũng hiểu chút về phương pháp sinh con, nhưng ngọc thể Thái tử phi lại rất quý càng được xúc phạm, lúc này thái y chỉ có thể ở bên cạnh từ từ khuyên răn Long Y Hoàng: “Thái tử phi nên lo lắng, càng lo lắng lại càng đau đớn hơn… Chầm chậm thở thoải mái, ngài và hoàng thái tôn cũng bình an vô .”
rất nhiều rất nhiều, nhưng Long Y Hoàng chỉ nghe được câu, bình an vô .
Nàng có sức lực để gật đầu, lại bắt đầu thở gấp mạnh hơn.
Rất nhanh, bà đỡ có trách nhiệm chạy đến, thái y cùng các cung nữ như trút được gánh nặng nối đuôi nhau ra ngoài, cửa phòng đóng lại, lập tức trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai, nghe thảm thiết vô cùng.
Nhưng đây là chuyện mà mỗi người phụ nữ có thai đều phải trải qua, bọn họ muốn nghe nhưng cũng phải nghe.
Phượng Trữ Lan cũng vội vàng chạy về, vẻ mặt vô cùng khó coi, thấy rất nhiều thái y ở ngoài cửa, mà trong phòng lại truyền tới tiếng hét tê tâm liệt phế, nội tâm càng hoảng loạn, nhưng lại cố gắng trấn tĩnh: “Thái tử phi thế nào! Buổi sáng phải còn rất tốt sao!” Mày kiếm nhếch lên, lớn tiếng dồn ép thái y đứng ngoài cửa.
xong, dự định xông vào, thái y kịp thời ngăn lại, sợ hãi : “Thái tử xin đừng nóng lòng, chẳng qua Thái tử phi sắp sinh…”
"Cái gì!" Phượng Trữ Lan chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, tin : “Sinh… Bây giờ!”
“Đúng vậy, hơn nữa thân thể thái tử phi luôn khỏe mạnh, tại tình trạng cũng tốt, cho nên Thái tử cần nóng lòng.” Thái y tiếp tục khuyên nhủ.
“A!” Lại tiếng lá hét chói tai, thậm chí có chút khàn khàn.
Phượng Trữ Lan đứng vững, muốn vào, vội la lên: “ được… hét to như vậy… ta muốn vào trong!”
" được, Thái tử, ngài hiểu... phòng sinh thể tùy tiện vào, hơn nữa bà đỡ đến, ngài có thể hoàn toàn yên tâm!” Dáng vẻ thái y so với với Phượng Trữ Lan càng khẩn trương hơn.
“Nhưng mà…Thế nhưng nàng ấy...” Phượng Trữ Lan duỗi tay ngập ngừng, chỉ chỉ cánh cửa.
Cánh cửa lại được mở ra, cung nữ ra ra vào vào, hoặc tay bưng chậu nước ấm, hoặc nhất định cầm vật gì, bận tối mày tối mặt.
“Thái tử an tâm chớ nóng vội, phụ nữ khi sinh con đều như thế… Đau hồi qua.” Thái y mặt mày hớn hở.
Phượng Trữ Lan ra vào được, chỉ có lại lại tại chỗ, lòng như lửa đốt.
Chỉ chốc lát, lại thấy đám người cũng tới cửa tẩm cung, Phượng Trữ Lan vừa thấy, đáy lòng chợt lạnh thấu!
Là Hoàng hậu!
“Hoàng thượng có việc nên Bổn cung đến đây trước!” Hoàng hậu cười cười, từ đại môn vào, vừa nhìn thấy Phượng Trữ Lan, : “Hôm nay, quả là song hỷ lâm môn, Thái tử phi chọn ngày tốt như hôm nay để sinh, hoàng thái tôn tương lại nhất định là nhân trung chi long.”
“Mẫu hậu!” Phượng Trữ Lan ngăn trước mặt Hoàng hậu: “Ngài nên làm vậy!”
“Đây là quy tắc trong hoàng cung, tất cả hoàng trữ quân đều phải qua cửa đầu tiên này, Thái tử, ngươi chắc hiểu.” Hoàng hậu cười vô cùng rực rỡ: “Đứa bé này thể quá mức cưng chiều, nếu luôn ở bên cạnh mẫu thân, khó tránh khỏi bị nuông chiều, cho nên làm như thế, đối với đứa bé là điều tốt nhất, đối với các ngươi sau này cũng là điều tốt, hơn nữa, ngươi và Thái tử phi cũng có thể sinh thêm đứa khác.”
"Nhưng ý nghĩa của đứa bé này lại khác biệt!” Phượng Trữ Lan càng thêm sốt ruột.
“Thái tử, ngươi nóng nảy như thế làm gì? Đây là quy tắc chưa từng thay đổi, cho dù ngươi hỏi bất cứ ai, đều như vậy, chịu đựng đau lòng trong chốc lát, tương lai mới có thể sung sướng.” Hoàng hậu nhìn cửa chút, cũng có chút sốt ruột kém Phượng Trữ Lan.
"Mẫu hậu, nhi thần thà rằng làm hoàng trừ!" Người nóng nảy lo lắng giữ được bình tĩnh, ra những lời mà hề suy xét, lúc này đây, Phượng Trữ Lan lại càng trực tiếp giâm lên tử huyệt của Hoàng hậu.
"Ngươi cái gì!" Hoàng hậu phát hỏa: "Nếu ngươi làm hoàng trừ, sau này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới cuộc sống bình yên! Cả ngày ở cùng với Thái tử phi, biết sống chết lúc nào! Ngươi muốn như thế sao?”
Phượng Trữ Lan cứng họng, thở ra hơi, nhưng lại để phản bác.
Hai người ở ngoài cửa giằng co lâu, mãi cho đến khi tiếng gào thét trong phòng yếu dần, sau đó là tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, thể xác và tinh thần Phượng Trữ Lan bất giác rung lên!
Long Y Hoàng kiệt sức, miệng khô, lưỡi đắng, môi cắn chảy máu, xiêm y người cũng đẫm mồ hôi.
Nhưng lúc hài tử ra từ cơ thể nàng, nàng lại cảm thấy vui mừng thanh thản.
Con của nàng…
Hình như có người giúp nàng rửa sạch hạ thân, nàng dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ lão ma ma ôm đứa bé .
Ma ma lau sạch cho đứa trẻ, cười hì hì báo tin vui: “Thái tử phi nương nương, là Lân nhi, chúc mừng ngài! Hoàng thái tôn vô cùng khỏe mạnh.”
Long Y Hoàng giống như rơi vào địa ngục, sống bằng chết, suýt nữa khóc.
Nàng cố sức dãy dụa hai tay, muốn ôm đứa bé vào lòng, đứa bé vẫn còn khóc, khóc khiến nàng đau lòng, so với thân thể nàng còn đau hơn.
Cửa bị mở ra, chỉ người vào, Long Y Hoàng nhìn kỹ, khỏi sợ hãi là Hoàng hậu!
“ là hoàng thái tôn à!” Hoàng hậu cười ngừng, tới, ma ma bế đứa trẻ tới trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu cười tươi nhìn gương mặt nhắn, cầm được niềm vui sướng: “Y Hoàng, khổ cực cho con quá, đây là con của con, tôn nhi của Bổn cung… con quả thực làm Bổn cung thất vọng.”
Long Y Hoàng ở giường giãy dụa, bất chấp đau đớn người, giãy dụa dường như muốn đứng lên, đem đứa bé trở về, nhưng được, mới vừa sinh xong nàng hoàn toàn kiệt sức.
Nàng gấp gáp muốn khóc…
Đứa bé như thế, nàng còn chưa kịp nhìn nó, còn chưa được ôm nó lần…
Con trai của nàng…cốt nhục của nàng..
Sau đó, câu của Hoàng hậu, khiến cho nàng muốn chết mà được.
"Chăm sóc Thái tử phi cho tốt! Đứa bé ... Bổn cung mang !”
Last edited by a moderator: 15/12/15