1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lãnh cung công chúa làm ruộng ký - Kim Yêu Yêu (19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10 : Nghèo , là nghèo



      Thẩm Tư Tư đầu hắc tuyến , kỳ thực rau dại này ăn cũng tạm được , nhưng mà tước cái vỏ ngoài của nó phi thường vất vả ,còn ba ca ca của nàng căn bản phải cố hết sức mà làm . Hơn nữa nàng sợ nhất là tước mấy cái này , mỗi lần tước xong , tay đều bị nhiễm đen , là rất khổ sở .


      Nàng thở dài hơi , tại cuộc sống gian khổ , trừ bỏ ăn cái này còn gì đâu mà ăn . Khoai sọ sản lượng rất cao , rau dại này có trong khả năng có thể ăn được , ruộng hạn hán thiếu nước , chỉ có thể trồng những thứ này .



      Nhưng mà rau này có dầu , làm gì cũng ăn ngon a ! đến đây , lại nhớ đến thời điểm ở đại có mỡ heo , dầu vừng , dầu mè , dầu oliu ,... Còn nơi này đến dầu mỡ đều trân quý , đắt tiền đến thương tâm .


      Muối cũng vậy , tại triều đình thu thuế của muối là cao nhất , tự nhiên nó biến thành giá cao ngất ngưởng . Những gia đình bình thường phải dùng ba mươi cái trứng gà mới đổi được cân muối , có thể thấy muối quý bao nhiêu .


      tại ở đây muối hai khối cân , mà nếu tính theo đại đồng nhân dân tệ có thể mua đến hai mươi khối cân . Đương nhiên là trứng gà ở đại trân quý như nơi này , thôn dân muốn đổi chút tiền liền luyến tiếc ăn .


      giống như ở đại , nông thôn giàu có , nuôi gà lấy trứng cũng bán , lưu trữ ở nhà ăn . Nhiều quá còn biện pháp mới bán , bởi vì điều kiện sống tốt quá , cũng thèm để ý đến tiền của vài cái trứng gà .


      Nàng mặt rửa tay , mặt nhìn mấy cây rau dại xem xét , nếu mà có chút hạt tiêu tốt rồi .


      Nghĩ đến đây , trong lòng nàng khẽ động , nhớ tới trong tháp thực thần giống như là có gia vị này . Ở đây , thời đại này thị trường hạt tiêu là tồn tại . Nàng nhớ đến điều đó đột nhiên vui mừng hẳn lên .


      Nếu mà như vậy , nàng trồng ra khác người ta , hạt tiêu ..... là thứ tốt a !


      Trong nhà chỉ có ba mẫu ruộng , còn phải là ruộng tốt , chỉ có thể trồng chút ít khoai sọ cùng tiểu mạch , nàng ăn đủ , có trời mới biết nàng muốn ăn gạo bao nhiêu . Ở đại , gạo là lương thực bình thường nhất , nhưng mà ở đây thành vật phẩm xa xỉ .


      Nàng nghĩ đến trong gian có đất ruộng đen màu mỡ , liền tính phải quy hoạch như thế nào , trong lòng có việc , lại còn cao hứng , nên mặt cũng tránh khỏi vui vẻ , ngay cả ăn cháo loãng cùng bánh lúa mạch đen cũng còn thấy khó nuốt như thường ngày .


      Chung Căn Sinh đánh giá nàng vài lần , rốt cục vẫn hỏi đến . biết nữ nhi rất là kén chọn , thích ăn những thứ này , nhưng chỉ làm ra được bao nhiêu đó . Nếu mà hỏi đến , cũng làm gì được , đành phải ngồi im trầm mặc .



      Nhưng Hà A Tú lại thở dài , : " Trong nhà ba mẫu ruộng trồng trọt hết cũng dễ dàng , hơn nữa chúng ta còn thuê thêm vài mẫu , chúng ta hai người càng ngày càng cố hết sức ...."


      Nàng nhìn qua hướng Đại Bảo : " Đại Bảo mười , qua tiếp hai năm là có thể giúp đỡ chúng ta .."



      Hai vợ chồng chính là thương mấy đứa con, kỳ thực mấy gia đình khác lúc ngày mùa mấy đứa cũng chính là lao động trong nhà . Hai vợ chồng luyến tiếc con , thấy mấy đứa con đều ăn uống tốt , nếu mà làm mệt , sợ là lớn nổi.



      Thẩm Tư Tư nhìn về phía hai vợ chồng , thời gian chỉ mới tám năm , đầu hai người đều có tóc bạc , kỳ thực bọn họ còn chưa đến ba mươi tuổi , cổ nhân kết hôn sớm , sinh con cũng sớm , nhưng cũng lao lực , già cũng mau....


      Thẩm Tư Tư trong lòng đau xót , mặc kệ như thế nào , nàng nhất định phải làm cho người nhà này có cuộc sống tốt nhất .Nhất là ba ca ca , tổng thể nào cho bọn họ cả đời mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời mà sống , dù sao cũng phải có kiến thức , biết đâu còn gặp kỳ ngộ , cuộc sống tốt hơn .


      Chương 11 : Chia bánh



      Nàng quyết định vụng trộm dạy cho bọn viết chữ , nhưng mà làm thế nào cho bọn họ ra ngoài mới là vấn đề . Dù sao người ta mà biết nàng tự nhiên biết chữ là quỷ dị .



      Nếu mà ra , nàng cũng có cách nào giải thích , bởi vì nàng ở đây chưa từng tiếp xúc qua lão sư .



      Chữ phồn thể a .... túm lại , mặc dù nàng nhận thức cũng vẹn toàn , nhưng viết được cũng phải ít . Kiếm biện pháp chậm rãi mà dạy cho bọn họ , biết đâu ba huynh đệ còn đạt được tú tài linh tinh gì đó .



      Ở trong thôn cũng tiện nghi chút , triều đại Đại Vũ này , nếu trong nhà có người đỗ tú tài , được miễn thuế ruộng đất . Mà điểm này rất là quan trọng , bởi vì ở cổ đại phải đóng thuế rất nặng , tiền đó mua được biết bao nhiêu đồ ăn a !



      Huống hồ , tú tài tuy là được làm quan , nhưng rất là có địa vị , ở thôn này có được ai là tú tài đâu ? Đại Vũ triều này có chính sách ưu đãi đối với tú tài , nhất là gặp quan cũng cần làm lễ bái , ở trong thôn cũng phải sợ lí chính . Tộc trưởng còn phải cấp cho ba phần thể diện .



      Huống chi là ra ngoài làm việc , có danh tú tài người cũng tiện nghi hơn rất nhiều , xuất môn gặp trở ngại cũng giảm ít .



      Nàng sở dĩ biết được điều này , bởi vì nghe người trong thôn rất là hâm mộ Vương tú tài ở thôn bên cạnh . Giống như nhà có bao nhiêu ruộng được miễn thuế , tộc trưởng , lí chính đều nể mặt , cần huyện nha làm việc , cũng nhận được đãi ngộ.....


      Nghe được nhiều lần , Thẩm Tư Tư tất nhiên là để bụng , trước kia là quá nghèo , có biện pháp nghĩ đến chuyện đọc sách , nhưng tại .... nàng gian trong tay , liền thể nghĩ đến .



      Ba người huynh đệ , ít nhất phải có người thi đậu tú tài mới tốt , nếu mà thi được cử nhân càng tốt hơn , được lợi ích thực tế càng nhiều .


      Làm quan cũng phù du giống như là mây bay , nàng cũng đồng ý ba ca ca thực bước vào con đường quan trường , nhất là bọn họ có quan hệ , bối cảnh , nếu bị cuốn vào con đường đó , cũng là điểm phải phân vân , lo lắng ....


      Sở dĩ muốn đạt được công danh này , bởi vì Thẩm Tư Tư lo sợ về sau trong nhà phát đạt , nếu mà có công danh che chở , các nàng có nhiều thứ đều bảo hộ được .



      Tiền tài chọc người ta đỏ mắt , nàng biết ở cổ đại tộc trưởng và lí chính là những người có quyền lực rất lớn , nếu mà đến lúc đó có đủ thực lực để bảo hộ bản thân , vậy chờ người khác đến cướp hết .



      Sống nơi đây được tám năm , Thẩm Tư Tư rút ra được kinh nghiệm , đối với cuộc sống , ngàn vạn lần tâm hồn đừng có cầu may mắn , bởi vì có chuẩn bị trước , cuộc sống đột nhiên bị đả kích ngươi trở tay kịp , cho nên những gì nên nghĩ Thẩm Tư Tư đều nghĩ đến .



      Về sau , tinh tế quy hoạch , chậm rãi mà làm , trong nhà nhất định giàu lên . Nghĩ vậy nàng liền nhìn quét qua ba ca ca vài lần .



      Ba huynh đệ bị nàng nhìn mà lông tóc đều dựng lên , nuốt nuốt nước miếng , Tam Bảo nhịn được hỏi nàng : " Thổ Nữu , ngươi còn đói phải ? Nếu vậy ta cho ngươi nửa cái bánh của ta ".


      Tam Bảo cho rằng nàng vẫn còn nhớ thương canh cá buổi chiều , cho nên rất là bất an cùng áy náy nhìn nàng , giãy giụa rất lâu mới nguyện ý đưa ra nửa cái bánh .


      Thẩm Tư Tư cười cười , vươn tay hòa ái sờ sờ đầu của , híp híp ánh mắt : " Ngươi ăn của ngươi , ta ăn đủ rồi ."


      Nàng cười như vậy , Tam Bảo càng an lòng , nuốt nuốt nước miếng , cẩn thận nhìn nàng giống như là , lúc này mới cúi đầu tiếp tục ăn cơm .



      Chung Căn Sinh nhìn xem , trong lòng rất là vui mừng , thấy hai huynh muội biết chuyện mà cao hứng , nhưng cũng bởi vì trong nhà đủ ăn mà áy náy .


      nhìn thoáng qua bốn đứa gầy teo , trong lòng đau xót , rốt cục cũng ăn tiếp bánh , : " Các ngươi bốn đứa chia nhau ăn , ta hôm nay quá đói ."

      Chương 12 : Việc hôn nhân


      Hà A Tú đau lòng nhìn , giật giật môi , nhưng cũng gì .


      " Cha , chúng ta ăn no rồi , người ăn ." Thẩm Tư Tư cười tủm tỉm : " Buổi chiều hôm nay chúng ta còn bắt cá nấu canh ăn rồi ."


      " Đúng vậy . Cha , chúng ta có đói bụng ." Ba huynh đệ vội vàng , gương mặt đen đen còn mang theo ý cười .


      Chung Căn Sinh nhìn bọn chúng biết chuyện như thế , những lời định ra miệng cũng nuốt xuống , đúng là được gì nữa , liền đem bánh bột ăn luôn .


      Thẩm Tư Tư lại thấy cảm động , nàng thầm thề ,tuyệt đối sau này để cho người nhà phải vì cái bánh lúa mạch đen mà đẩy tới đẩy lui nữa .


      Buổi tối , Hà A Tú buồn rầu : " Ta vừa hi vọng Đại Bảo , Nhị Bảo , Tam Bảo lớn lên , nhưng cũng sợ bọn chúng trưởng thành quá nhanh ...."


      Chung Căn Sinh : " Sao vậy ? "


      " Bọn chúng trưởng thành trong nhà có thêm người lao động , có thể thuê thêm vài mẫu ruộng trồng trọt , cuộc sống tốt hơn , nhưng ...." Hà A Tú khó xử tiếp " Mùa màng nhà chúng ta tốt , việc hôn nhân của ba huynh đệ ...."


      Gương mặt đen đen của Chung Căn Sinh cũng khổ sở , : " Đúng vậy , lễ hỏi giờ cũng , chúng ta trồng trọt cũng chỉ đủ ăn , về sau bọn họ phải làm sao bây giờ ? Chúng ta làm cho bọn họ chậm trễ ...."


      " Còn có căn nhà này , vừa lại vừa cũ nát , muốn cho bọn họ thành thân cũng phải có phòng ở tốt . Trong thôn những nương trong nhà tốt chút , lại coi trọng nhà chúng ta , còn điều kiện kém hơn cũng muốn về nhà chúng ta chịu khổ .


      Nếu cho bọn họ cưới người có vấn đề , ta băn khoăn , ... Cũng thể cho bọn họ làm trai vợ ! "


      Hà A Tú nhìn phòng từ dưới lên rồi thở dài : " Thời điểm bên ngoài mưa to trong nhà cũng là mưa , phòng ở dột nát ngập nước mưa , chúng ta làm thế nào cho bọn chúng lập gia đình đây ? "


      Chung Căn Sinh rầu rĩ ngồi ở giường , hút ngụm thuốc lá tự chế , sặc cái khiến yết hầu phát đau .


      Cuộc sống trước mắt dường như tìm thấy đường ra , nhìn thấy mấy đứa ngày càng lớn , mà lúc này .... Tuy rằng lúc này có thiên tai - nhân họa gì , nhưng mà nghèo như vậy , lại tìm thấy con đường nào để kiếm ra tiền , cũng có hi vọng gì , qua những ngày này quả là rất khổ .


      Bọn họ khổ cả đời cũng tính là gì , nhưng mà mấy đứa chịu khổ , bọn họ rất là áy náy .


      " Thổ Nữu nàng ..." mặt Hà A Tú rối rắm , : " " Căn Sinh , ngươi xem , để cho Thổ Nữu gả cho trong ba huynh đệ có được ? "


      Chung Căn Sinh im lặng lúc lâu hé răng , lúc lâu sau mới : " Nàng là nữ nhi của nhà giàu phú quý , vạn nhất về sau người ta đến tìm sao ? "


      " Nếu họ tìm tới đây ? Thổ Nữu cũng tám tuổi , cho dù gả , qua thêm vài năm nữa cũng đến tuổi làm mai . Ngươi xem , nếu bọn họ mãi mãi tìm đến , Thổ Nữu cũng phải gả luôn hay sao ?


      Nhà chúng ta như vậy , cho dù có làm mai , nhà nào phú quý mà chịu để ý đến nhà chúng ta . Thổ Nữu gả cho người khác , bằng gả cho nhà mình , ít nhất tâm chúng ta còn xem nàng như con mà đối đãi , nếu là nhà người khác ....."



      Hà A Tú đau lòng : " Chúng ta như thế có thể chọn được nhà nào tốt đâu , cũng giống chúng ta , hoặc là giàu sang hơn chút , chỉ sợ họ liếc mắt tinh mà khinh người , khinh thường chúng ta cũng sao , khinh thường Thổ Nữu phải làm sao bây giờ ? Chúng ta lại thể cho nàng bao nhiêu đồ cưới để chống đỡ lo lắng ...."


      Hà A Tú đến chỗ thương tâm liền khóc lên , Chung Căn Sinh nhất thời an ủi : " Ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều quá , Thổ Nữu bây giờ còn rất , hôn của nàng đợi vài năm rồi sau ..... A Tú , đừng khóc , chung quy bởi vì ta vô dụng , nếu trong nhà điều kiện tốt hơn , ai......!"
      Phương Lăng, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13 : Dưỡng thành



      " Ta có trách ngươi ." Hà A Tú giọng thầm , : " Năm đó Thổ Nữu bị quăng ở ngoài cửa , chỉ sợ là nhà người ta cũng muốn ...."



      " Cũng còn có phong thư đó thôi , nhưng mà lại dám đưa cho người khác xem , chúng ta lại biết chữ , thôi ...." Chung Căn Sinh bất đắc dĩ : " Chờ cho nàng ta cao lớn hơn chút , chúng ta lại cho nàng biết , để cho Thổ Nữu tự quyết định ..."



      Hà A Tú cũng gật đầu , thầm đáp ứng.


      thanh lúc sau , Thẩm Tư Tư nghe lén ngẩn người , thở dài hơi , kỳ thực nàng cũng phải nghe lén , chính là phòng này cách tốt , nàng lại là người hay để ý , những điều muốn nghe tự nhiên là nghe được hết .



      Kỳ thực là Hà A Tú rất là thương nàng , tuy rằng trong nhà điều kiện tốt , nhưng cũng bỏ nàng bữa ăn nào , ít nhất ba huynh đệ ăn cái gì , nàng cũng được ăn cái đó , phân lượng so với bọn cũng ít hơn , hai người bọn họ đối với nàng rất tốt .



      Nhưng mà hôn a ! Thẩm Tư Tư nhìn hai cánh tay gầy đét như que củi của mình mà nên lời . Cánh tay , cẳng chân này mà dùng sức gập lại vẫn còn thấy , thế nhưng cha mẹ bắt đầu tính đến chuyện làm mai cho nàng .


      Này , điều này làm cho lão xử nữ như nàng , ở đại ba mươi tuổi mà còn chưa gả làm sao kham cho nổi đây ?


      Chính là nhập gia phải tùy tục , chỉ sợ là nàng muốn trốn tránh cũng tránh được . Nàng híp híp ánh mắt lại , nghĩ đến ba huynh đệ liền nở nụ cười tà ác ....



      Dạy dỗ trẻ em a ! Dưỡng đến thành tài a ! Tâm lý của nàng rất lớn tuổi , nghĩ đến điểm này khoé miệng nàng có chút run rẩy , nhưng cũng bài xích .


      Kỳ thực Hà A Tú rất đúng , cùng gả đến cho người nghèo giống gia cảnh nhà mình , chịu những cơn nóng giận đâu , làm bảo mẫu , làm công cụ cho họ giải quyết sinh lý , còn phải chịu mẹ đựng mẹ chồng , chị em bạn dâu lâu lâu sinh khí , bằng gả đến trong nhà mình đâu .


      Nghĩ đến đây , Thẩm Tư Tư yên lặng nhìn trời , trong lúc nhất thời cảm khái vạn lần , nàng là trạch nữ ở đại , tuy rằng sống lại là công chúa , nhưng .... Đối mặt với tình cảnh như vậy , nàng cũng mơ mộng , trông cậy gả vào hào môn thế gia , hoặc gả vào vương phủ , hay công phủ phú quý linh tinh gì đó ....


      Đơn giản là , thân phận của nàng rất thấp , làm nha hoàn cho người ta chừng còn bị ghét bỏ nàng gầy , nuôi cũng thể sống đâu .Huống hồ , tính cách của nàng , nếu muốn cho nàng làm vương phi , phu nhân linh tinh gì đó , muốn cho nàng trạch đấu , nàng là làm được , có lẽ trực tiếp bị rớt xuống làm vật hi sinh .


      tại tuy rằng nghèo , nhưng nàng vẫn tiếc cái mạng này nha .


      Ba tên nhóc con a ... Dưỡng đến khi trưởng thành gả cho người , vẫn là sai đâu . Cho nên nàng lập tức từ trong phòng , chạy vội xuất ra , chạy đến cái mành ở gian ngoài , nhìn chằm chằm ba huynh đệ bằng ánh mắt rất tà , còn cười hắc hắc nữa.....


      Ba huynh đệ vốn chuẩn bị ngủ , bị ánh mắt tà ác của nàng nhìn chằm chằm , giật nảy mình , cả người đều lập tức thanh tỉnh lại . Cái cảm giác này khiến cho người ta da đầu run lên , giống như là con ếch bị con rắn rình chộp lấy .


      Bọn lại buồn bực suy nghĩ , muội muội này có điểm là quái dị .


      " Thổ .... Thổ Nữu ! " Nhị Bảo khẩn trương nhìn nàng , : " Ngươi thế nào còn chưa ngủ ? "


      " À ..." Thẩm Tư Tư nhìn chằm chằm Nhị Bảo , híp mắt tính toán , cười : " Ta ngủ được ."


      Ngủ được ngươi cũng đừng quấy rầy chúng ta ngủ a !


      Tam Bảo thấp giọng thầm : " Ta biết mà , nhất định là còn nhớ thương bát canh cá , ngày mai trả lại cho ngươi là được."



      " Ngươi cái gì ? " Thẩm Tư Tư tiến lên nắm lấy lỗ tai của Tam Bảo : " Ta mà mọn như vậy hả ? phải chỉ phần canh cá thôi sao ? Cho ngươi ăn liền ăn , ta muốn ăn lúc nào mà được ..."

      Chương 14 : Biết chữ



      " Ôi , đau....! " Tam Bảo hú lên quái dị , vẻ mặt đau khổ , thấp giọng : " Ngươi cũng phải là muốn ăn .."


      Ôi ! Đó là trước đây , nhưng mà tại bọn họ đều là lão công dự bị , liền giống lúc trước .


      Nhị Bảo , Tam Bảo tuổi còn , cũng dễ bị nàng khi dễ nhất , mà cũng dám lại gì . Chỉ có Đại Bảo là lớn tuổi hơn chút , giờ mười tuổi , so với bọn hiểu biết nhiều hơn , cũng thành hơn . Tuy rằng cũng sợ muội muội này , nhưng vẫn :


      " Thổ Nữu , thời gian còn sớm , ngủ nhanh , ngày mai còn phải thức sớm cho gà , cho heo ăn nữa . tại cỏ cho heo ăn cũng dễ lấy , trễ chút bị đám Nhị Cẩu Tử cướp sạch , nếu muốn lấy về phải vào sâu trong rừng núi rất xa , còn có sói hoang...."


      Thẩm Tư Tư cười tủm tỉm : " Sói hoang mà sợ cái gì ? Đánh ăn , ta còn chưa có ăn qua thịt sói đâu ! "


      " Thổ Nữu ..." Đại Bảo ngập ngừng chút , : " Cha vào núi đều sợ gặp phải sói , ngươi .... ngươi cần trêu chọc chúng nó , cha sói mang lòng thù hận rất cao , đánh chết con có thể dẫn đến đàn , huống hồ ... ..." Ngươi có thể đánh chết được sói hoang sao ?



      Nhưng mà nghĩ đến rắn nàng còn bắt ăn thịt được , cho nên Đại Bảo đem những lời sắp nuốt xuống bụng .


      Nhị Bảo , Tam Bảo lại rùng mình cái , mỗi ngày nhìn thấy Thẩm Tư Tư cười như vậy , bọn họ rất khẩn trương . Cách nàng cười như vậy đại biểu cho nàng muốn ăn gì đó . Tuy rằng mọi lần đều là ăn đến thịt , nhưng lần này là sói a ... là sói đó .!


      " Ngừng ! Chỉ đùa chút thôi , làm sao có thể dễ dàng đụng tới sói , cho dù đến vùng cạnh đây chỉ có thể đụng đến hồ ly , làm sao có thể có bầy sói , huống hồ tại là mùa hạ , ngọn núi này tài nguyên rất phong phú , sói cũng đủ ăn , cần gì phải chạy đến cạnh thôn , đừng lo lắng , ngày mai chúng ta lên núi nhặt chút hạt dẻ trở về ."


      Thẩm Tư Tư tính toán cùng ba ca ca xào chút hạt dẻ trong thành bán , hạt dẻ thông thường gì đó vẫn là thấy được , chỉ cần xử lý cho tốt còn có thể kiếm chút lợi nhuận , bán rồi mua chút thịt về nhét kẽ răng cũng tốt a . Nàng là rất thích ăn thịt .


      " Hạt dẻ ? " Đại Bảo nghi hoặc : " Kia có gì đâu mà ăn ngon ? Trong nhà phơi tốt hơn nhiều , đều ăn xong ."


      " Ngốc ! " Thẩm Tư Tư cũng lười giải thích với , chỉ nhíu mày : " Nghe ta sai , tại chuyện này nữa , ta có chuyện khác với các ngươi . Từ hôm nay trở , buổi tối chúng ta phải học chữ canh giờ .



      Nhưng mà ba người các ngươi tuyệt đối phải cam đoan chuyện này được cho cha mẹ biết , còn có những người khác , bất luận kẻ nào đều thể , hiểu chưa ? Bằng ta liền đánh chết các ngươi ." Thẩm Tư Tư xong còn hung tợn giơ giơ nắm tay lên .


      Nhị Bảo , Tam Bảo nuốt nuốt nước miếng , đầu co rụt lại , kinh sợ nhìn chằm chằm Thẩm Tư Tư . Tuy rằng nàng nhìn qua rất là gầy , nhưng nghe nàng chuyện , giọng điệu hung tợn liền làm cho người ta sợ hãi , thậm chí càng giống người lớn , tuy rằng hợp lẽ thường , nhưng chính là .


      " Học chữ ? " Tam Bảo nghi hoặc hỏi : " Thổ Nữu , ngươi biết chữ sao ? "


      Đại Bảo , Nhị Bảo cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng .


      Thẩm Tư Tư cười đắc ý : " Đương nhiên , nhưng mà thiên cơ thể tiết lộ , tóm lại , là thể ra ngoài , nếu .... hắc hắc , các ngươi cũng biết rồi , ta có rất nhiều biện pháp để trị các ngươi ."


      Ba huynh đệ run lên chút , nhìn ánh mắt hung tợn của nàng , trực giác theo bản năng gật gật đầu .


      Xem ba đứa nhóc đồng loạt nhìn mình , Thẩm Tư Tư thản nhiên cười , dưỡng cho lão công thành tài xem như con đường này được bước .
      Phương Lăng, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Đại Bảo thành ngốc


      Nàng khoát tay , cười tủm tỉm : " Đến đây , trong viện tìm chỗ đất trống , nhặt mấy cành cây , ta dạy các ngươi biết chữ ."


      " Nhân chi sơ .....Xem ta viết như thế nào a ..... đúng đúng , cầm bút như vậy đúng .... phải như vầy mới đúng ...."


      " Đây là chữ nhân , viết sao ? Về sau mỗi ngày ta đều dạy các ngươi mười chữ , nếu qua ngày sau biết , tuyệt đối đánh bằng roi , viết sai chữ bị roi , hiểu chưa ? làm gì thế ? được thất thần . "


      " ...." Ba huynh đệ rơi nước mắt , tuy rằng biết nàng làm sao có thể biết chữ , nhưng đám nhìn ánh mắt nghiêm khắc của nàng , bị áp bức cũng dám ra miệng .


      Đương nhiên , Thẩm Tư Tư đánh có nhân nhượng , đánh cho kêu kinh thiên động địa , quỷ thần còn phải khiếp sợ , đánh cho bọn họ đám dám phản kháng lại , chỉ có thể chịu đựng , nước mắt nước mũi tèm lem mà viết chữ tiếp ....

      Chuyện này làm cho ba huynh đệ đối với nàng oán niệm cùng sợ hãi càng sâu .


      Thẩm Tư Tư yên lặng nhìn trời , sâu sắc tự xét chút , chẳng lẽ nàng làm như vậy là áp bức sao ?! Như vậy có thể hay lưu lại di chứng cho bọn họ ? Ví dụ như là dám gặp nữ nhân chẳng hạn ? Hoặc là ba tên đó có tên nào dám cưới nàng ?


      chứng minh , ba huynh đệ là sợ nàng , chuyện này khắc sâu trong ấn tượng của bọn , nhưng kết quả còn đủ để làm bọn sợ hãi nữ nhân , bởi vì lý do là ai xem nàng là nữ nhân cả , càng thể xem nàng là lão bà !


      Tuy rằng , biết chữ làm vận mệnh của bọn thay đổi lớn , bọn họ đồng thời cảm kích , nhưng cũng khắc sâu sợ hãi trong ý thức .


      Đối với những gì nàng , tự nhiên là nghe theo cực kỳ . Có thể coi nàng như thủ trưởng , hay những nhân vật linh tinh giống vậy , nhưng thể nào đem nàng trở thành vị trí lão bà .


      Cho nên , chuyện nàng dưỡng đến khi trưởng thành tất nhiên là thất bại , nhưng mà chuyện này để sau lại tiếp .


      Đêm nay , Thẩm Tư Tư phát Đại Bảo thế nhưng rất là thành , hơn nữa tư chất của người này cũng khác , đối với chữ viết nhận thức cũng lớn .


      Nhưng Nhị Bảo cùng Tam Bảo có chút linh khí , nhất là Tam Bảo , tuy rằng có bướng bỉnh chút , nhưng lúc viết chữ quả là thiên phú , cơ bản chỉ cần dạy qua lần , trí nhớ lại tốt , cũng nhớ được , còn có thể xuất ra được những chữ trong tam tự kinh .


      Nhị Bảo hơi kém chút , nhưng mà tính chịu được khắc khổ , dạy thêm mấy lần cũng biết được .


      Nhưng Đại Bảo phải chỉ kém có nửa điểm , sau mấy lần bị đánh roi , mặt nhìn rất là thê thảm , nhịn được : " Thổ ... Thổ Nữu , ta là học đến , nhường cho bọn đệ đệ học , ta học có được hay ? "


      Nhìn bộ dáng của là đáng thương , Thẩm Tư Tư cũng quá nhẫn tâm mà tiếp tục đánh , nàng nhịn được thở dài , chẳng lẽ là do tuổi quá lớn nên tiếp thu được hay sao ?


      Nhưng nàng vẫn nghĩ là thả lỏng , nhất là muốn thay đổi vận mệnh , phải nhận biết chút chữ nghĩa , xuất môn ra ngoài cũng đến nỗi biết chữ mà mở mắt sờ soạng lung tung .


      Nhưng mà nàng lại cải biến thành phương châm khác , xem ra Đại Bảo cách con đường tú tài càng ngày càng xa , nàng đành phải : " Vô luận là khó khăn bao nhiêu , trước phải học . Ta dạy ngươi những cái cơ bản trước , phức tạp liền để sau , hằng ngày có thể sử dụng đến , ngươi phải dụng tâm mà học .


      Về sau ta dạy ngươi tính toán sổ sách , nếu học xong , có thể đến trong thành làm trướng phòng tiên sinh , cũng tốt hơn là ở trong đất cày bừa khổ cực ..."


      Đại Bảo kinh ngạc nhìn nàng , những thứ này lúc trước nghĩ cũng dám nghĩ đến , ngập ngừng : " Ta ...ta có thể học được sao ? "


      " Ngươi là heo sao ? " Thẩm Tư Tư khó thở .


      " Ta , ta phải ." Đại Bảo giận đỏ mặt .


      " phải heo , chỉ ăn có chút khổ , chỉ học nhiều hơn có mấy lần phải sao ? Có gì đâu mà sợ ? "

      Chương 16 : Đánh bằng roi


      Thẩm Tư Tư trừng mắt với : " Ăn khổ , ở trong khổ , mới là người ở người khác , tại ngươi chịu khổ , về sau ngươi liền cả đời chịu khổ .



      Hơn nữa trong nhà lại nghèo như vậy , ngươi còn phải chịu cả đời ế vợ , ngươi có nghĩ là muốn kiếm nữ nhân hay ? "


      Đại Bảo đỏ bừng mặt lên , " Ngươi ....ngươi ... Thổ Nữu , ngươi ...." Thế nào mà biết xấu hổ , những lời như vậy mà cũng dám ra , là hết chỗ rồi , quả thực thể tin đứng trước mắt là muội muội của , làm sao mà giọng điệu chuyện giống hệt như người đàn bà chanh chua lợi hại ở trong thôn , cái gì cũng có thể ra miệng .


      Thẩm Tư Tư trợn trừng mắt : " Đừng dong dài , nhanh viết chữ cho ta ! "


      "...." Đại Bảo phản kháng có hiệu quả , chỉ còn biết ôm vẻ mặt đau khổ mà viết chữ tiếp tục .

      Tuy rằng Thổ Nữu trắng ra , nhưng kỳ thực còn , tự nhiên biết kiếm vợ là chuyện rất khó khăn , cho nên chỉ , cũng chỉ mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp ở tương lai , tức thời tránh được phải chịu khổ .


      Ba huynh đệ lại thầm thầm , muội muội như vậy mà sao biết nhiều như thế ? Nhưng mà khi tiếp xúc đến ánh mắt của nàng , làm thế nào cũng dám mở miệng hỏi đến , chỉ có thể ở trong lòng oán thầm .


      Cuộc sống của nông dân quá khổ , người ở cổ đại cũng dậy rất sớm . Tối hôm qua học đến tận khuya , ngày hôm sau trời chưa sáng phải thức dậy , điều này làm cho ba huynh đệ rất là buồn bực cùng ủy khuất .


      Lúc trước ngủ sớm , sáng thức sớm tính là gì . Nhưng giờ giấc ngủ đủ , còn phải thức sớm , điểm này là ủy khuất , cho nên ánh mắt nhìn về Thẩm Tư Tư đều tràn ngập ai oán .


      Nhưng dưới ánh mắt áp bách của Thẩm Tư Tư , mọi người đều ngậm miệng lại , ai dám lời oán giận , hoặc là hướng cha mẹ cáo trạng .


      Kỳ thực dĩ vãng từng cáo trạng qua , nhưng đều bị Chung Căn Sinh cùng Hà A Tú nhàng cho qua , Thẩm Tư Tư cũng bị trừng phạt gì , đến cuối cùng bọn còn bị ăn đòn , bởi vì trong cảm nhận của hai vợ chồng , nữ nhi của bọn họ là vô cùng nhu thuận , nhất định là do mấy ca ca khi dễ muội muội ....


      Cho nên , ba huynh đệ từ đó về sau cơ bản đối với việc cáo trạng là hoàn toàn tuyệt vọng . Cáo trạng xong , nhất là khi cáo trạng có khả năng còn bị đánh đòn , có lời mà .


      Hai vợ chồng đều luyến tiếc mấy đứa nên cho xuống ruộng làm việc nặng , nhưng việc ở nhà tất cả đều do ba huynh đệ làm hết . Nhất là cho heo gà ăn đều đổ người ba huynh đệ .


      Thẩm Tư Tư còn , lại gầy , làm cũng xong được việc gì , cho nên , Hà A Tú cũng chỉ nuôi thả nàng , cho nàng làm thêm bất cứ việc gì .


      Đại Bảo sáng sớm thức dậy mang cặp mắt sưng vù cho gà ăn , lại đem cỏ hôm qua còn thừa lại lấy ra cắt cắt , dùng hai cái nồi cũ nấu chín , lại bỏ thêm vào chút cám , đem cho heo ăn , xong việc mới rửa mặt rồi đến phòng bếp ăn điểm tâm .


      Mà Nhị Bảo cùng Tam Bảo từ sớm đến phòng bếp giúp Hà A Tú làm điểm tâm , người nhóm lửa , canh bếp lò , người quét sân , quét phòng bếp , Hà A Tú nhào bột làm bánh canh bột lúa mạch đen .


      Chung Căn Sinh cũng ra , người nhà vây quanh cái bàn , bắt đầu ăn điểm tâm .


      Thẩm Tư Tư húp nước bánh canh nóng , cúi đầu buông tiếng thở dài , có dầu a , ngay cả chút xíu dầu mỡ cũng có .


      Lúa mì mua nổi , chỉ có thể ăn thứ bình thường nhất là lúa mạch đen , nhưng tốt xấu gì cũng còn hơn giai đoạn phải ăn cám , nhẫn nhịn , rất nhanh còn có thể kiếm tiền ... Cố lên ! Thẩm Tư Tư thầm cổ vũ bản thân .


      Ba huynh đệ ăn như lang thôn hổ yết , ngày hôm qua thức đến khuya , bọn họ tối hôm qua thấy hơi đói , dù sao ăn cháo cùng với bánh bột thực cũng đến nỗi đói như vậy , bình thường ngủ sớm cũng có cảm giác gì , nhưng hôm nay đói ....


      Chung Căn Sinh nhìn xem có chút kỳ quái : " Ba đứa các ngươi thế nào mà đói đến như vậy ? Đại Bảo , tại sao mắt của ngươi lại bị sưng lên ? "



      Lang thôn hổ yết : ăn ngốn ngấu như sói như cọp ăn .
      Phương Lăng, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      po tay chi nu chinh luon roi

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17 : Vấn đề ấm no

      Edit : Uyên Mập

      Đại Bảo ngập ngừng chỉ ăn cơm dám .

      Thẩm Tư Tư tủm tỉm cười : " Cha, có lẽ là bị muỗi đốt"

      Đại Bảo khóe môi run rẩy, em ngươi, ngươi mới bị muỗi cắn.

      Chung Căn Sinh :" Ăn chậm chút, nếu đủ..." dừng chút : " nương ngươi làm thêm mấy cái bánh bột ngô."

      "Đủ,cha." Đại Bảo . biết trong nhà thức ăn là có hạn, bây giờ ăn nhiều lát lại ít , đến cuối cùng cha mẹ lại ăn, bọn họ đói cũng dám ăn nhiều. Huống hồ Chung Căn Sinh và Hà A Tú tại là lao động chính trong nhà cần nhiều thể lực, dám ăn đồ ăn của họ.

      Thẩm Tư Tư cũng tiếp lời : " Đúng vậy, cha, đủ rồi. lát nữa cho lợn ăn bọn con có thể bắt cá ăn."

      Nghe bọn như vậy Chung Căn Sinh gì nữa.

      Nhị Bảo, Tam Bảo tuy rằng có ăn no nhưng cái gì cũng .

      Hà A Tú thở dài, trong nhà nhiều miệng ăn, thức ăn chính vẫn là hắc mặt (cái này ta cũng biết là gì, ai biết chỉ ta với) vẫn là đủ. Sau này bọn thành thân biết xoay sở thế nào.

      Hà A Tú nhất thời lòng nóng như lửa đốt. Xem ba huynh đệ ánh mắt đầy ưu thương, đáng tiếc có mình Thổ Nữu, chẳng sợ phải gả , cũng chỉ có thể thành thân với người. Nếu lại có thêm nữ nhi... Thôi, lại thêm nữ nhi trong nhà lại càng đủ ăn.

      Hà A Tú lại càng rối rắm. Vấn đề ấm no trong nhà giải quyết cfn chưa xong, gì tới thành gia lập nghiệp.

      Vấn đề của nàng, Thẩm Tư Tư đều bierts nhưng ra. Lúc này chưa có gì thay đổi cái gì cũng vô dụng.

      Ăn xong điểm tâm, sắc trời cũng dần dần sáng. Hà A Tú và Chung Căn Sinh chuẩn bị làm cỏ, đây là việc cần nhiều sức lực và đây chính là công việc tốn rất nhiều thời gian, vì thế chỉ có thế hai vợ chồng cùng xuống đồng, hai vợ chồng sớm ra cửa làm. Thẩm Tư Tư cùng ba huynh đệ đeo gùi lưng lên núi.

      Đại Bảo trong lòng có chút bồn chồn : " Hay là chúng ta nữa."

      Thẩm Tư Tư liếc cái làm cho thẹn thùng. Ngày hôm qua xấu hổ, làm ca ca chữ viết còn xấu hơn cả đệ đệ rất mất mặt, nghĩ đến đây mặt đều đỏ lên. Lúc này cảm thấy lá gan của mình có phải rất , nhưng cũng sợ đụng phải sói hoang.

      "Ngươi cắt cỏ, ta mang Nhị Bảo cùng Tam Bảo nhặt hạt dẻ" Thẩm Tư Tư .

      Đại Bảo nóng nảy " Như vậy sao được, ta lo lắng"

      "Vậy cùng " Thẩm Tư Tư trợn trừng mắt, nhíu mày "Nhanh chút , trời sáng rồi"

      Đại Bảo liền im miệng, buồn rầu theo sao Thẩm Tư Tư nhưng mặt đều mang theo nguyện ý. Nhị Bảo, Tam Bảo nghĩ nhiều như vậy, tuổi bọn còn đối với nguy hiểm gì đó nghĩ nhiều. Bọn họ chỉ cảm thấy hưng phấn, huống hồ bọn họ còn chưa thấy sói hoang bao giờ.

      Dọc theo con đường lên núi ban đầu còn có lối sau đó tất cả chỉ còn là cỏ dại. Mùa hạ nước mưa tràn đầy, cỏ rất dày nhưng có rắn rết. Nhưng mà bọn họ cũng chẳng sợ rắn rết gì đó, có Thẩm Tư Tư ở đây dù có độc xà nữa nàng cũng giết chết thử ăn thịt. Huống hồ bây giờ lại là mùa thu, cỏ tuy nhiều nhưng héo rũ cho nên bọn họ tuyệt đối sợ. Cỏ dại cao đến tận bên hông, lại vất vả làm người nàng toàn là mồ hôi
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :