1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40: thầm kê đơn
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Khóe môi Bạch Dật cong lên, trong mắt hoa đào mang theo ý cười : "Được rồi! Muội muốn quên , miễn cho đến lúc đó lại dối để gạt ta." xong, ánh mắt dừng lại giỏ trúc nàng đeo, hỏi: "Muội mang giỏ trúc đến đây làm cái gì? cần luyện võ sao?"

      "Ta giúp dược sư trong dược cốc hái thuốc, hái dược xong lại trở về luyện võ." Tử Tình xong, nâng mắt nhìn : "Sư huynh, thời gian còn sớm, huynh cũng nhanh chóng trở về !"

      Bạch Dật nhướng mi, hai tay khoanh trước ngực, tà tà liếc mắt nhìn nàng cái : "Làm sao mà ta lại cảm thấy muội giống như là đuổi ta ? Muội là đệ tử Lăng Phong sơn, sao lại giúp dược sư hái thuốc? Hằng ngày quá nhàn nhã sao?"

      "Lần trước tay ta bị trầy da, có đến chỗ dược sư vài lần.Dược sư tốt lắm, ông dạy ta ít tri thức đơn giản về thảo dược, nên khi rảnh ta liền giúp hái ít thảo dược mà ta biết mang đến dược cốc. chút nữa ta còn muốn luyện võ, nếu để cho những đệ tử khác trong phong nhìn thấy ta và huynh ở cùng chỗ, lại biết cái gì.Cho nên, sư huynh, huynh vẫn là về trước !"

      Đôi mắt hoa đào hơi híp lại, Bạch Dật cong môi cười : "Được rồi! Dù sao cũng biết muội ở Lăng Phong sơn, tại ta cũng còn có chuyện muốn làm, đúng là rảnh ở trong này đùa với muội.Lần tới ! Chúng ta lần tới gặp." xong, hồng y phất phất, mặt mang ý cười phi thân rời , chỉ trong nháy mắt, liền biến mất trong tầm mắt Tử Tình.

      Nhìn đến rời , Tử Tình mới khẽ thở dài tiếng, hai tay kéo kéo lại giỏ trúc vai, rồi mới tiếp tục tới phía trước. tại nàng trích ra ít thời gian giúp dược sư hái thuốc, cứ như vậy cũng có thể che giấu việc gia gia dạy nàng y độc, hơn nữa nàng cũng có thể thoải mái nơi nơi hái thuốc để nghiên cứu chế tạo.Bởi vì tất cả mọi người cho rằng nàng giúp dược sư hái dược cho nên nghĩ đến chính nàng cũng học chế dược.

      núi, nàng chỉ lo tìm kiếm những thảo dược hữu dụng đối với mình, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh.Khi nàng đeo theo giỏ thảo dược vòng qua núi xong định chuẩn bị về phòng mình, thấy hai thân ảnh tính là xa lạ lặng lẽ vào phòng nàng.Thấy thế, nàng ngừng lại hô hấp, tìm nơi để nấp.

      Nay nàng cũng có chút thành tựu, việc che giấu hơi thở người đối với nàng là chuyện dễ dàng.Cho dù thực lực của nàng còn quá yếu, nhưng người sâu sắc như nàng lại rất hiếm có, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người kia vừa vào liền đóng cửa lại rồi tay chân quan sát trong phòng.Nàng thể nhìn thấy hai người họ làm gì bên trong, cho nên chỉ lẳng lặng chờ từ nơi bí mật gần đó.

      Nàng biết hai người kia lén lút vào phòng nàng tuyệt đối phải là làm chuyện tốt gì, bởi vì hai người kia phải ai khác, mà chính là Tử Kiệt cùng Tử Sa.Sư phó từng qua với bọn họ là được gây phiền toái với nàng, nên những người khác cũng là an phận ít, nhưng chỉ có hai người này lại vẫn động tâm tư với nàng.

      Hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa tay chân vào nhà tranh, sau khi đánh giá chút ngôi nhà tranh đơn sơ này xong, hai người liền tới bên cạnh bàn.Tử Sa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài quan sát canh chừng để ngừa Tử Tình đột nhiên quay trở lại, bên đè thấp thanh với Tử Kiệt: "Tam sư huynh, huynh nhanh chút."

      "Yên tâm, nha đầu chết tiệt kia lúc này nhất định lên núi hái dược giúp dược sư, trở về nhanh như vậy đâu." Tử Kiệt xong, lấy ra bao thuốc bột từ trong lòng, mở nắp cái ấm mặt bàn, đem toàn bộ thuốc bột đổ vào.Rồi lại cầm lấy cái ấm kia lắc lắc, đợi khi thuốc bột kia hòa tan trong nước còn thấy bóng dáng tăm hơi xong, rồi mới đem cái nắp đậy lại.

      "Tốt lắm, chúng ta thôi! Chờ lúc nha đầu chết tiệt kia trở về uống nước, xem nàng có trúng chiêu !" Tử Kiệt đè thấp thanh mang theo niềm hưng phấn, giống như là thực chờ mong chuyện sắp xảy ra.

      Tử Sa nhìn nhìn cái ấm nước kia, có chút lo lắng hỏi: "Tam sư huynh, kia, việc này nếu để cho sư phụ biết thế nào?" Tuy rằng vẫn cần lo lắng, nhưng biết làm sao mà nàng lại cảm thấy có chút bất an.

      "Muội ta , sư phụ làm sao có thể biết được? Hơn nữa, thuốc này vô sắc vô vị, đứa nha đầu chết tiệt kia có khả năng nhận ra cái gì, thôi! Chúng ta chờ xem kịch vui thôi." Tử Kiệt xong liền kéo nàng ra ngoài, sau khi đóng lại cửa nhà tranh, hai người mới lặng yên rời .

      Chờ bọn họ rời , Tử Tình mới từ sau cây đại thụ chậm rãi ra, nhìn theo phương hướng hai người bọn họ rời , rồi mới chậm rãi đến ngôi nhà tranh của mình.Đẩy cửa ra, nàng đặt giỏ trúc lưng sang bên, xong mới bắt đầu đánh giá bốn phía bên trong phòng, cẩn thận kiểm tra từng chút .

      tới phía trước vài bước, ánh mắt dừng lại ở cái ấm đặt mặt bàn, ít bột trắng bên cạnh ấm nước làm cho nàng tạm dời mắt , cầm lấy nắp ấm, vươn ngón tay quẹt cái ở bên cạnh ấm, lấy lên chút ít bột trắng rất khó phát giơ đến trước mặt cẩn thận nhìn, rồi lại ngửi ngửi, nhưng cũng biết đây rốt cuộc là cái gì?

      Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn ấm nước trà kia, nửa ngày sau mới dời ánh mắt .Nhìn ánh dương bên ngoài dần dần ngả về tây,đôi mắt bình tĩnh hơi loé lên rồi tới bên giường ngồi khoanh chân, bắt đầu tu tập nội công tâm pháp, giống như là chưa từng nhìn thấy màn vừa mới phát sinh vậy, bình tĩnh làm cho người ta nhìn ra là rốt cuộc nàng muốn làm gì?

      Cho đến khi bên ngoài sắc trời dần dần hơi tối lại, ước chừng đến giờ ăn cơm chiều, Tử Tình vẫn ngồi giường tu tập nội công tâm pháp lúc này mới mở đôi mắt, ánh mắt bình tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo nhiều điểm phù hợp tuổi tác.Nàng thở ra hơi, rồi mới xuống giường, tới bên cạnh bàn, cầm lấy cái ấm kia, rồi che giấu hơi thở huyền khí trong thân thể mình, thân ảnh nho vừa nhảy nhanh chóng khuất dưới bầu trời dần tối lại...

      Giờ này những người đó nhất định là tu luyện xong rồi chuẩn bị ăn cơm chiều, nếu động thủ lúc này, tuyệt đối thần biết quỷ hay.Nếu bọn họ muốn chọc nàng, vậy nàng chỉ có thể đem phen tâm ý của bọn họ hoàn trả trở về! Nàng muốn nhìn chút, rốt cuộc là bọn họ hạ độc dược gì trong ấm nước trà của nàng!

      Thân pháp nhàng mang theo quỷ dị, nàng lặng yên tiếng động vào phòng Tử Kiệt. núi Lăng Phong, bởi vì chỉ có mấy người đệ tử cho nên mỗi người đều có riêng ngôi nhà tranh, ngoại trừ vị trí ngôi nhà tranh của nàng có vẻ hơi hẻo lánh mấy chỗ khác đều cách nhau xa.

      Khi nàng vào phòng Tử Kiệt, liền tới bên cạnh bàn, cầm cái ấm trong tay đổ nửa số nước vào bên trong ấm nước của .Xong xuôi mới rời , mang theo nửa ấm nước bị hạ độc còn lại đến nhà tranh của Tử Sa.

      Nàng đấu với bọn họ, nhưng tuyệt đối để cho bọn họ bắt nạt! Nếu họ nghĩ là nàng tuổi còn nên dễ bị khi dễ, vậy bọn họ sai lầm rồi!

      Đổ nước trà bị hạ độc vào trong ấm nước của Tử Sa xong Tử Tình mới lặng yên rời .Sau khi tẩy rửa sạch hoàn toàn ấm nước nàng liền trở lại nhà tranh của mình, xong xuôi mới chậm rãi tiêu sái đến chỗ ăn cơm, hơi trầm hạ ánh mắt lóe tinh quang.Có lẽ bao lâu nữa, nàng biết được dược kia rốt cuộc có tác dụng gì.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41: Các ngươi tỉnh tỉnh
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Sau khi đem cơm đến cho bọn họ, Tử Thanh chuẩn bị rời , nhưng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy thân ảnh nho kia chậm rãi tới.Mấy tháng nay tuy rằng đều là tới Lăng Phong sơn này đưa cơm, nhưng là ngoại trừ mấy tháng trước tới đưa cơm chứng kiến màn kia vẫn rất ít khi gặp được nàng.Nay nhìn thấy nàng về hướng bên này, bàn tay cầm chiếc giỏ trúc nắm chặt, dừng chút rồi mới về phía nàng.
      "Tử, Tử Tình, ngươi còn nhớ ta sao?" khẩn trương nhìn nàng, mang theo tia chờ mong. Ở Thanh Sơn này, chỉ là kẻ tạp vụ ở nhà ăn, thể nhập vào mắt các đệ tử Thanh Sơn, bởi vì bọn họ đều đến từ những vùng nông thôn nghèo khó, nếu là thực lực xuất chúng còn có thể làm nên chuyện, còn nếu chỉ là đệ tử bình thường ở trong mắt mấy công tử tiểu thư danh môn vọng tộc kia, bọn họ cái gì cũng phải.

      Nghe được thanh xa lạ kia, Tử Tình nâng mâu nhìn về phía trước, thấy gã thiếu niên quần áo bình thường cẩn thận nhìn nàng, trong mắt mang theo khẩn trương cùng vài phần chờ mong.Nàng gật gật đầu, thản nhiên : "Nhớ , ngươi là người đưa cơm.Bọn họ gọi ngươi là Tử Thanh."Ngày đó tuy rằng giúp được gì nhưng là mở miệng giúp đỡ cho nên nàng nhớ kỹ.

      Thấy nàng gật đầu nhớ , còn ra tên của , Tử Thanh khỏi vui sướng nở nụ cười, mặt xuất vẻ ngại ngùng, tay gãi gãi đầu vui vẻ : "Đúng vậy đúng vậy, ta gọi là Tử Thanh.Ta là tạp vụ ở nhà ăn, bất quá bình thường ta cũng có luyện võ."

      "Ân." Tử Tình thản nhiên lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn vẻ mặt vui vẻ của .

      Bị nàng nhìn tới mức ngượng ngùng, Tử Thanh vội vàng : "Tuy rằng ta vẫn đưa cơm tới nơi này, nhưng mà rất ít khi gặp được ngươi. Tử Tình, ngươi ở trong này thế nào?" hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua về phía sau, rồi mới giọng hỏi: "Bọn họ còn bắt nạt ngươi sao?"

      Nghe được lời của , Tử Tình lắc lắc đầu: "Sư phụ cảnh cáo, cho nên ta tốt lắm." Tuy rằng nàng ở trong Thanh Sơn này ngắn ngủi chỉ có mấy tháng, nhưng nàng phải là nàng của mấy tháng trước, làm cho người ta lại bắt nạt như trước.Nhưng ra nàng có chút ngoài ý muốn, Tử Thanh này thế nhưng lại nhớ tới nàng, là kì quái.

      "Ngươi có việc gì là tốt rồi, như vậy ta cũng yên tâm ." Tử Thanh xong, thấy nàng nâng mâu quái dị nhìn , khỏi ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, có chút ngượng ngùng : "Kỳ là như vậy, ta ở Thanh Sơn này cũng có bằng hữu gì, cho nên, cho nên ta nghĩ làm bằng hữu với ngươi, biết là có được ?"

      xong, vụng trộm liếc mắt nhìn nàng cái, thấy nàng chỉ là nhìn gì, trong mắt khỏi xẹt qua tia ảm đạm, : "Cái kia, nếu được cũng sao, ta, ta về trước." xong, hai tay cầm lấy cái rổ trúc, xoay người rời .

      Nhìn bóng dáng đơn của , ánh mắt Tử Tình vi tránh, môi giật giật, thản nhiên : "Ta lại chưa thể."

      Vừa nghe thanh phía sau truyền đến , Tử Thanh khỏi kinh hỉ quay đầu lại, bước nhanh tới trước mặt nàng kích động hỏi: "Tử Tình, ngươi, ngươi nguyện ý theo ta làm bằng hữu?"

      "Ta cũng chưa có thể." Nàng thản nhiên .

      Nghe vậy, Tử Thanh ngẩn người, hỏi: "Đó là thế nào?" Sao mà nghe hiểu gì hết?

      "Chính là còn có ý tán thành." Tử Tình xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn cái, chậm rãi qua bên người , về phòng ăn cơm.

      Tử Thanh giật mình chừng nửa ngày mới mở miệng nở nụ cười, hướng về phía bóng dáng của nàng hô to: "Ta biết, ta nhất định làm ngươi tán thành!" Nàng có trực tiếp cự tuyệt cũng làm cho có hy vọng, nghĩ vậy, trong lòng khỏi sung sướng mà cười ra tiếng.

      Nghe được phía sau truyền đến, khoé môi Tử Tình khỏi nhàng giơ lên cái độ cong, chậm rãi về phía căn nhà tranh lớn kia. khắc trước khi tiến vào căn nhà tranh, ý cười khẽ nhếch ở môi kia biến mất còn thấy tăm hơi bóng dáng.

      "A! Mọi người xem ai đến đây, bình thường đều thấy được người, hôm nay lại tới được rất sớm." Thanh trào phúng của Tử Sa truyền đến, liền nghe được tiếng của vài người khác cũng vang lên.

      Tử Cầm khinh miệt liếc mắt nhìn Tử Tình liễm mắt lẳng lặng tới cái, quay đầu với Tử Sa đứng bên người cái: "Ta Lục sư muội a, ngươi đừng trêu chọc người ta.Người ta tại có sư phụ làm chỗ dựa, nếu chọc giận nàng, chừng nàng đến trước mặt sư phụ cáo trạng ngươi, đến lúc đó ngươi lại gặp chuyện đó."

      "Sư phụ bất công ai chẳng biết? Các ngươi xem, cái tên Tử Thanh đưa cơm đến phải là cũng lại gần nàng sao? Chính là a! Bọn họ kẻ là phế vật luyện võ, kẻ là chân chạy vặt của nhà ăn, hai người cho dù là chung đụng cùng chỗ có năng lực làm ra chuyện gì đây? Bất quá cũng phải tiếp, hai người bọn họ bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, đứng chung chỗ cũng là rất thích hợp, ha ha ha ha..." Tử Sa che miệng cười khẽ, thanh mang theo trào phúng cùng khinh miệt vang lên trong căn nhà tranh này, có vẻ phá lệ trong trẻo.

      Tử Tình nâng mâu liếc mắt nhìn bọn họ cái, mấy người ngồi ở cái bàn bên kia, Tử Lập lẳng lặng ăn cơm của mình, Tử Nghiễn khinh miệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái rồi lui về phía sau, Tử Nguyên khóe miệng mang theo khinh thường ý cười, Tử Kiệt thỉnh thoảng phụ họa Tử Sa cùng Tử Cầm. Nàng thản nhiên đem ánh mắt theo bọn họ người dời , ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì, chậm rãi vào bên ngồi xuống, lẳng lặng ăn đồ ăn của nàng.

      Thấy nàng cũng cãi lại, dường như là nghe thấy các nàng, Tử Sa cùng Tử Cầm khỏi hừ mạnh tiếng, cũng bưng cơm lên ăn.Hai người vừa ăn, vừa nhàn rỗi chuyện về chủ đề gần nhất: "Ngũ sư tỷ, gần đây đều chuyện Nhất trọng môn Bạch Dật sư huynh tìm nữ đệ tử, các ngươi biết nữ đệ tử kia là ai chăng? phải là Bạch Dật sư huynh luôn luôn rất ít khi đến gần các nữa đệ tử sao? Làm sao mà lần này lại chú ý nữ đệ tử kia như vậy?"

      "Ta cũng biết, bất quá ta nghe ít nữ đệ tử , Bạch Dật sư huynh ngay cả tên của nữ đệ tử kia là gì cũng biết.Thanh Sơn lớn như vậy, bên trong lại có nhiều nữ đệ tử, biết tên tuổi lại biết là người của phong nào môn nào, làm sao có thể dễ dàng tìm được." Tử Cầm vừa vừa gắp đồ ăn lên ăn.

      Nghe được hai người các nàng ở bên trò chuyện sôi nổi, Tử Kiệt khỏi mở miệng : "Uy uy uy, mấy sư huynh đệ chúng ta còn ở trong này đâu! Hai người các ngươi trong miệng lúc nào cũng hô Bạch Dật sư huynh, Bạch Dật sư huynh. Bạch Dật sư huynh người ta bộ dạng tuấn mỹ, thực lực lại cao, nữ đệ tử ái mộ ở Thanh Sơn này phải là ít cho nên hai người các ngươi tỉnh lại ! tuyệt đối coi trọng hai người các ngươi đâu."

      Tử Sa cùng Tử Cầm vừa nghe đến lời của , khỏi buông bát trong tay xuống, trừng đôi mắt đẹp : "Hai người chúng ta như thế nào? Hai người chúng ta chẳng lẽ bộ dạng khó coi?" Khi các nàng ở nhà cha mẹ đều nàng các đều các nàng bộ dạng xinh đẹp, về sau trưởng thành nhất định xinh đẹp như hoa, cái gì kêu là coi trọng các nàng? Nếu các nàng mà xinh đẹp vậy còn ai xinh đẹp nữa?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42: Thét chói tai
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Nghe mấy lời vô bổ của bọn họ, Tử Tình ăn cơm xong liền buông bát, lẳng lặng đứng lên xoay người ra ngoài.Tại Thanh Sơn này, khi nhàn rỗi nghe được nhiều nhất chính là tên của mấy nhân vật phong vân bên trong Thanh Sơn, thỉnh thoảng nàng có thể nghe được chuyện của Bạch Dật và Bạch Dục từ trong miệng của Tử Sa và Tử Cầm. biết hai người bọn họ kẻ lãnh huyết cao ngạo, kẻ nghiệt nguy hiểm rốt cuộc có cái gì có thể làm cho mấy nữ đệ tử Thanh Sơn lâm vào điên cuồng?

      So sánh với hai người bọn họ, nàng bất tri bất giác nhớ tới nam tử ngày nào đó gặp được ở trong rừng, Thần. chỉ gọi là Thần, thiên nhân chi tư như vậy, hơi thở hồn thiên mà thành tôn quý, trong trẻo lạnh lùng mà ôn nhuận, nhìn như tao nhã nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác lạnh lùng cùng xa cách, giống như gần ngay trước mắt nhưng lại xa cuối chân trời, làm cho người ta đoán ra...

      Nhìn thấy nàng cơm nước xong lẳng lặng tiêu sái ra ngoài, Tử Kiệt cùng Tử Sa hai người liếc mắt nhìn nhau cái, trong mắt lên chút ánh sáng , hàn huyên cùng mấy người hồi, cũng dần dần đều tự trở về phòng.

      Luyện ngày trời, ra thân mồ hôi, ăn xong cơm chiều, bình thường bọn họ đều tự về phòng mình tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.Hoặc có khi bọn họ qua phòng khác chuyện phiếm với mấy người kia, về những chuyện thú vị phát sinh gần đây ở Thanh Sơn, bởi vì thời gian cả ngày cũng chỉ có buổi tối là có thể cần luyện võ.

      Tử Kiệt cùng Tử Sa đều tự trở về phòng của mình, vừa vào cửa rót chén nước uống.Bọn họ hạ dược ở bên trong ấm nước của Tử Tình, vậy là chậm nhất là buổi sáng ngày mai là có thể nhìn thấy hiệu quả.Nghĩ vậy, hai người khỏi sung sướng giơ lên khoé môi, cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa.

      Bên kia, Tử Tình mình về tới nhà tranh, đem ít thảo dược đối với mình hữu dụng cất , rửa sạch rồi đem ra ngoài phòng phơi, chờ nó khô mới có thể dùng để chế dược, lại cõng cái giỏ trúc, cất bước về hướng dược cốc.

      Dược cốc cùng Lăng Phong sơn cách nhau xa, ra Lăng Phong sơn lại đoạn đường là tới nơi.Ở nơi này trừ bỏ dược sư hẳn là có những người khác.

      Nàng chậm rái tiêu sái, thân tố y ở trong gió nhàng bay lên, khuôn mặt nhắn tinh xảo, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, có cỗ khí chất thành thục hợp tuổi.Sắc trời dần dần ám xuống, các phong các môn đều lên đèn, ánh sáng chiếu rọi khắp Thanh Sơn khiến cho màn đêm ở Thanh Sơn này dưới háng trăm ngọn đèn càng phá lệ xinh đẹp mê người.

      ai nhìn thấy, thân ảnh nho của Tử Tình ở trong bóng đêm phiêu động từ chậm tới nhanh.Mới đầu nàng chậm rãi tiêu sái, tiếp theo thử vận dụng năng lượng huyền khí trong cơ thể, dùng khinh công bay vút mà . thân quần áo tố sắc, ở trong màn đêm theo gió bay lượn, từ xa nhìn lại, tựa như theo hơi lạnh của gió đêm bay lên ở trong bóng đêm.

      "Dược sư, ta đem dược hái lúc ban ngày tới." Khi nàng vào dược cốc, bên trong chỉ thấy dược sư hơn năm mươi tuổi ngồi ở bên biết đảo cái gì.Bình thường luôn có mấy đệ tử theo bên người dược sư nhưng bây giờ lại thấy, có lẽ là trở về nghỉ ngơi hoặc du ngoạn ở nơi nào đó.

      Nghe được thanh truyền đến từ phía sau, dược sư quay người lại, nhìn thấy thân ảnh nho kia cõng cái giỏ dược thảo tới, liền cười : "Tử Tình nha đầu, ngươi tới ! Đến, lại đây." xong, hướng nàng vẫy vẫy tay.

      "Dược sư, ngài làm cái gì?" Tử Tình vào bên người của , đem cái giỏ trúc lưng buông xuống, tiến lên nhìn.

      "Luyện dược a! Mấy cái đó đều là dược cầm máu, ta nghiền chúng thành bột, sau đó chế thành dược.Tử Tình nha đầu, giúp ta đem mấy cái dược thảo kia lại đây." Dược sư xong, chỉ vào mấy dược thảo đặt ở trước mặt.

      Tử Tình nhìn theo tay , thấy dược thảo được phơi khô đặt ở giá, liền qua đem dược cầm xuống.Nàng từng nhìn thấy vị dược thảo này trong sách gia gia đưa cho nàng, nếu là muốn cầm máu thể thiếu mất vị thuốc này.

      "Sư dược, bỏ vào hết sao?"

      ", cái này thể bỏ vào hết, cỏ cầm máu có rất ít, chỉ cần cho vào ít là có thể điều chế ra dược cầm máu." Dược sư xong, lấy ít từ trong tay nàng, sau đó ở bên giã nát, tiếp theo lại bỏ bột nghiền vào trong cái sàng, lấy tay xoa xoa, liền biến thành bột rơi tờ giấy lót phía dưới.

      Chỉ thấy dược sư cẩn thận cầm tờ giấy kia lên, đem dược cầm máu này đổ vào trong cái bình , đậy nắp lại, đưa cho Tử Tình : "Nha đầu, ngươi vẫn giúp ta hái thuốc, ta cũng có cái gì đưa cho ngươi.Cầm cái này , chừng có khi lại hữu dụng."

      "Đa tạ dược sư."

      Tử Tình cũng từ chối, giơ hai tay tiếp nhận bình thuốc , nhìn chiếc bình tinh xảo kia, rồi mới bỏ vào trong người.Nàng cũng học chế dược, trước mắt tự chế viên đan dược cực kì trân quý, hồi hồn đan.Nhưng mà vẫn còn vài vị thuốc chưa tìm được, căn cứ vào những gì trong dược thư ghi lại, những người vừa mới tắt thở chỉ cần ăn vào viên là có thể khởi tử hồi sinh.Nàng cảm thấy cực kì hứng thú đối với hồi hồn đan này, nhưng mấy vị thảo dược dùng để điều chế hồi hồn đan này rất khó tìm, nàng tìm kiếm lâu như vậy rồi cũng chưa tìm được.

      "Cảm tạ cái gì, trong dược cốc của ta, thứ thiếu nhất chính là cái này." Dược sư cười cười, : "Tốt lắm, bậy giờ cũng còn sớm nữa, ta xem nha đầu nhà ngươi là cơm nước xong là tới đây luôn ? Mau trở về thôi! Sư phụ của ngươi là người cực kì nghiêm khắc, làm đồ đệ của cũng phải là chuyện dễ dàng gì.Trở về nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai mới có tinh thần luyện võ, ngươi nha, cần phải khổ công luyện tập nhiều hơn mới được."

      Tử Tình lộ ra ý cười thản nhiên, giọng đáp: "Ân, ta biết." Nhờ phúc của mấy đồ đệ khác của sư phụ nàng, phàm là những nơi nàng hay lại, bọn họ đều đem hai chữ phế vật khắp nơi.Ở trong dược cốc này, cơ hồ ai ai cũng biết nàng là phế vật có lấy chút thiên phú, bất quá dược sư đối xử với nàng vẫn bình đẳng, thỉnh thoảng kên nàng cần nhụt chí.Còn nếu có thời gian bảo nàng tới dược cốc, có thể dạy nang phân biệt ít dược thảo đơn giản.

      Cúi người thi lễ với dược sư, nàng giọng : "Dược sư, vậy Tử Tình về trước, ngài cũng nghỉ ngơi sớm chút !"

      "Hảo, !" Dược sư hướng nàng phất phất tay, mặt mang theo ý cười đáp lời.

      Tử Tình thấy thế mới xoay người rời , về tới căn nhà tranh tắm rửa qua rồi khoanh chân ngồi giường tu tập nội công tâm pháp.Từ khi nội tức của nang bắt đầu khởi động, bao quanh thân thể nàng là tầng hơi thở huyền khí màu đỏ, màu đỏ quang mang tràn ngập khắp người nàng, bắt đầu khơi động như như .Đến lúc đêm dài nhân tĩnh, nàng thở ra hơi, mùa đỏ quang mang cũng dần dần vào trong người nàng, nàng nhu nhu ánh mắt, ngáp cái, tiến vào trong chăn nghỉ ngơi.

      Cho đến, ngày hôm sau, tiếng thét chói tai cắt qua bầu khí yên tĩnh buổi sáng sớm...

      P/S: Mọi người đoán xem, dược mà hai người kia định cho Tử Tình uống là gì??? :)
      Bé Bi thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43: Đem chăn xốc lên
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Nàng xuống giường ra khỏi phòng, đôi mắt bình tĩnh tối đen mê người chợt lóe tia u quang, gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười thản nhiên, cước bộ nhàng về phía trước. Thân hình nàng bé, thiên sinh lệ chất, dung nhan thanh thuần thể che dấu thần thái xuất chúng. thân áo trắng,mái tóc được cột lên gọn gàng nhưng vẫn còn lưu lại vài nhánh tóc tung bay theo gió, cánh tay áo cũng nhàng phất động theo từng bước của nàng, mang theo loại thần thái phiêu dật thanh thoát.Nàng hồn nhiên nghịch ngợm của tiểu hài đồng, nhưng lại toát ra lạnh nhạt tao nhã phù hợp với tuổi tác của bản thân, những dòng quang mang lưu động trong mắt nàng càng làm tăng thêm vẻ nhiếp hồn người khác.



      Trong đôi mắt trẻo nhưng đầy lạnh lùng của nàng chợt lóe qua những tia quang mang, ý cười bên môi càng thêm sâu sắc. Hôm nay, nàng muốn xem diễn, xem bọn rốt cuộc hạ loại dược gì cho nàng, phải xem hôm nay bọn biến thành cái bộ dáng gì rồi?



      Khi tới trước phòng hai người bọn họ, nàng thấy có mấy người khác vây chung quanh, Tử Cầm ngừng gõ cửa phòng của Tử Sa, khuôn mặt nhắn xinh đẹp mang theo lo lắng hô lớn: "Tử Sa, Tử Sa ngươi làm sao vậy? Mở cửa nhanh a! Để cho chúng ta vào xem, Tử Sa, Tử Sa?"



      "Tam sư đệ, đệ làm sao vậy? Tại sao đệ lại giống như Tử Sa tự nhốt mình lại? Mở cửa nhanh , bằng chúng ta phá cửa vào!" Tử Nghiễn mở miệng , thần sắc nghiêm cẩn nhíu mày, hai người Tử Nguyên cùng Tử Lập đều đứng phía sau cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa được đóng chặt.



      Sáng hôm nay bọn họ nghe được hai tiếng thét chói tai, nghĩ là bọn họ xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy qua xem.Nhưng ai ngờ hai người họ lại khóa chặt cửa lại, mặc cho bọn có kêu gọi như thế nào cũng chịu bước ra khỏi cửa, là hù chết người mà, cũng biết hai người bọn họ rốt cuộc là bị làm sao?



      "Đại sư huynh, bên Tử Sa cũng chịu mở cửa." Tử Cầm tới bên người bọn Tử Nghiễn , thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn vào căn phòng truyền ra tiếng khóc ô ô, đáy mắt nén được lo lắng.



      Tử Nguyên liếc nhìn căn phòng của Tử Kiệt cái, rồi với Tử Nghiễn: "Đại sư huynh, biết hai người bọn họ ra chuyện gì? Nếu họ chịu mở cửa chúng ta liền phá cửa !"



      Tử Nghiễn dừng chút, nhìn thoáng qua căn phòng hề truyền ra chút thanh , khẽ cau mày : "Buổi sáng hôm nay chúng ta nghe được hai tiếng tiếng thét chói tai, rồi từ sau khi chúng ta chạy đến đây, trừ bỏ trong phòng Tử Sa có truyền ra tiếng khóc Tử Kiệt vẫn hề có chút động tĩnh gì, như vậy ! Tứ sư đệ, ngươi mời sư phụ đến đây ."



      " cần, ! xảy ra chuyện gì?"



      Lúc này, Lăng Thành biết từ nơi nào ra, hai tay chắp đằng sau, y bào màu xám cũng phất động theo di chuyển của . nhanh chóng tới trước mặt bọn họ, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mặt bọn họ vòng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tử Tình cũng đứng ở bên, liền khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên.Nàng luôn luôn thèm chú ý dù chỉ chút tới chuyện của mấy người Tử Nghiễn, sao hôm nay lại xuất ở đây?



      Nhận thấy được ánh mắt Lăng Thành, Tử Tình liền dời bước tới trước mặt , cúi người thi lễ: "Sư phụ." Nàng biết xuất của nàng khiến cho hoài nghi, bất quá ngay từ đầu nàng tính gạt .



      "Ân." Lăng Thành lên tiếng, thu hồi ánh mắt dừng ở người nàng, rồi mới xoay người hỏi Tử Nghiễn: "Tử Nghiễn, đây là có chuyện gì?" cũng nghe được tiếng thét chói tai lúc sáng sớm, ban đầu còn tưởng là Tử Tình xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới lại là hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa.



      Tử Nghiễn nghe được điểm danh liền tiến lên, cung kính : "Sư phụ, buổi sáng hôm nay chúng con nghe thấy tiếng thét chói tai, nên vội vàng chạy đến xem mới biết là được truyền đến từ trong phòng của Tử Kiệt cùng Tử Sa.Sau đó chúng con gõ cửa gọi bọn họ mở cửa, hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì nhưng mà Tử Kiệt khóa chặt cửa rên tiếng, còn trong phòng Tử Sa lại ngừng truyền ra tiếng khóc.Chúng con cũng biết bọn họ bị làm sao nữa."



      Nghe vậy, Lăng Thành đến trước cửa phòng Tử Kiệt, trầm giọng : "Tử Kiệt, mở cửa!" Thanh trầm thấp mang theo khí thế giận mà uy, làm cho người ta nhịn được cả người rùng mình.



      "Sư, sư phụ..." Trong phòng truyền ra thanh của Tử Kiệt, thanh kia được phát ra từ là cái đầu núp ở trong chăn, nhưng hề giống như bình thường.Tiếng thấp gọi kia vừa mang theo sợ hãi, vừa mang theo nỗi bất lực, làm cho những người ở ngoài cửa nghe xong liền khỏi chau mày.



      Là chuyện gì làm cho thanh của Tử Kiệt nghe đầy sợ hãi và bất lực như vậy?



      "Mở cửa ra!" Lăng Thành trầm giọng , lúc này Tử Nghiễn liền tiến lên, cước đá văng cánh cửa ra.Phịch tiếng, ván cửa rơi xuống đất, bể thành nhiều mảnh rơi tán loạn mặt đất.



      Lăng Thành mang theo mấy đệ tử ở phía sau vào, khi thấy được thân ảnh nằm giường chui đầu vào trong chăn, khỏi hơi hơi nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Tử Kiệt, xảy ra chuyện gì?" Tử Kiệt làm đệ tử của cũng được vài năm, nhưng Lăng Thành lại chưa bao giờ nhìn thấy như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy? Cái gì làm cho Tử Kiệt phải trốn vào trong chăn dám gặp người?



      " cần lại đây, các ngươi đều cần lại đây!" Bên dưới chăn, Tử Kiệt kinh hoảng hô to, chỉ là thanh kia lại làm cho mấy người đứng ở trong phòng khỏi suy nghĩ sâu xa.



      Thanh này như thế nào lại...



      Đứng bên cạnh Lăng Thành, trong mắt Tử Tình xẹt qua tia u quang, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt nhìn vào thân ảnh trốn trong chăn.Thân ảnh kia cuộn lại thành đoàn, dùng chăn bao vây che kín bản thân chừa kẽ hở, bọn họ cũng nhìn ra rốt cuộc là bên dưới chăn xảy ra cái gì? Nhìn đến bộ dáng Tử Kiệt như vậy, nàng khỏi liễm hạ mi mắt trầm tư, thứ dược kia rốt cuộc là có tác dụng gì? Như thế nào lại làm cho Tử Kiệt xấu hổ dám gặp người như vậy?



      "Sư phụ, này?" Tử Nghiễn chần chờ nhìn về phía Lăng Thành, biết rốt cuộc là phải làm như thế nào? Là ra ngoài ?Hay vẫn là đến xốc chăn của lên?



      Gương mặt nghiêm cẩn của Lăng Thành hơi trầm xuống, ánh mắt uy nghiêm dừng lại thân ảnh cuộn lại thành đoàn kia, trầm giọng quát: "Xốc chăn của lên!" người nam tử làm sao có thể rụt đầu rụt đuôi như vậy? Có cái gì có thể làm cho trốn tránh ở trong chăn mà dám gặp người! Lăng Thành muốn nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!



      "Dạ!" Tử Nghiễn lĩnh mệnh tiến lên xốc chăn của lên, nhưng lại nghĩ tới Tử Kiệt núp dưới chăn cứ gắt gao giữ chặt góc chăn mà hô to: " muốn, muốn! cần xốc chăn của ta lên!"



      bên Tử Nguyên tiến lên : "Tam sư đệ, ngươi là đại nam nhân có cái gì phải sợ? Ở trước mặt sư phụ lại giấu đầu trong chăn như vậy còn ra thể thống gì? Nhanh xốc chăn lên, bằng sư phụ tức giận."



      "Tam sư huynh, chúng ta đều là đồng môn sư huynh muội, có chuyện gì cùng nhau giải quyết.Ngươi xốc chăn lên để cho chúng ta nhìn xem ! Sư phụ cũng ở trong này, cho dù ngươi có cái gì thoải mái, sư phụ cũng nhất định giúp ngươi." Tử Cầm cũng tiến lên , nàng còn lo lắng cho Tử Sa ở bên kia, cho nên muốn nhanh nhìn xem Tam sư huynh rốt cuộc là bị làm sao vậy?



      Mấy người đứng ở bên giường liếc mắt ra hiệu cho nhau, rồi đồng thời mỗi người cùng kéo lên góc chăn, mạnh mẽ xốc chăn lên.Chăn đột nhiên bị xốc lên, tiếng thét chói tai đầy kinh hoảng vang lên, trong lúc nhất thời khi mấy người trong phòng nhìn thấy Tử Kiệt vì bị kinh hoảng mà quay đầu lại, đám khỏi sắc mặt ửng đỏ.Có người liền tránh mắt , có người lại kinh ngạc thôi nhìn , có người lại thể tin được mở lớn miệng đủ để nhét vào cả quả trứng vịt lớn.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44: Dược tà ác
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      giường, Tử Kiệt vì chăn bị hất ra mà cả kinh ngẩng đầu lên, vừa vặn làm cho thân thể kỳ quái kia của bị mọi người nhìn thấy tinh quang.Chỉ thấy, mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, bên dưới áo thế nhưng bộ ngực lại nổi lên giống như , vì kinh hoảng của khiến cho vạt áo hơi hơi buông lỏng, hai khoả ngây ngô nhất thời làm cho trong lòng mọi người nhấc lên kinh đào hãi lãng, quả thực khiếp sợ thôi.

       

      "Tam, tam sư huynh?" Khuôn mặt xinh đẹp nhắn ửng đỏ, Tử Cầm dám tin gọi tiếng, nhìn thấy màn như vậy là làm cho người ta khó có thể tin. nam nhân như , bộ ngực sao có thể giống như nữ tử...Lại vụng trộm liếc mắt nhìn cái, khi nhìn thấy cái trước ngực kia phải là ảo giác, vội vàng thẹn thùng dời ánh mắt, mặt nổi lên rặng mây đỏ lan tràn đến chiếc cổ trắng nõn.

       

      Thần sắc mặt ba người Tử Nghiễn, Tử Nguyên cùng Tử Lập cũng rất là phấn khích, cường hãn thị giác đánh sâu vào làm cho bọn họ sửng sốt mất nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Bọn họ chỉ là những hài đồng hơn mười tuổi nhưng có nghĩa là bọn họ cái gì cũng hiểu, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng dời ánh mắt .Bây giờ bọn họ bước vào thời kì thiếu niên, đối với kết cấu thân thể của nữ tử vẫn có chút tò mò, nay nhìn thấy bộ ngực của Tử Kiệt thế nhưng có vài phần giống với nữ tử cho nên mấy người đều đỏ mặt.Tuy rằng ánh mắt dời hướng sang bên nhưng lại khống chế được nhằm vào trước ngực Tử Kiệt nhìn vài lần.

       

      Ngoài ý muốn nhìn thấy được chút màu hồng mặt đất, Tử Cầm nâng mâu nhìn lên phía , khỏi kinh ngạc nhìn Nhị sư huynh Tử Nguyên.Thấy căn bản chú ý tới nàng, ngược lại thỉnh thoảng vụng trộm liếc mắt nhìn Tam sư huynh Tử Kiệt vài lần, khoé miệng khỏi run rẩy, lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của giọng : "Nhị sư huynh,ngươi chảy máu mũi."

       

      Bị như vậy, Tử Nguyên theo phản xạ sờ lên mũi, quả thực đụng đến máu tươi từ trong mũi chảy ra, nhìn thấy mấy người đều nhìn cách quái dị, lập tức khỏi ngượng ngùng cười cười : "Thời gian này thời tiết nóng.Thượng hoả, thượng hoả." xong, vừa xoa mũi vừa nhấc chân lui về phía sau.

       

      Nghe được lời của , khóe miệng mấy người khỏi giật giật.

       

      Tử Tình chậm rãi liễm hạ đôi mắt, khinh ngạc quang mang trong mắt chợt loé rồi biến mất, khôi phục bình tĩnh lạnh nhạt như thường, nhưng mà khoé môi cũng nhịn được mà hơi hơi cong lên, liền ngay cả hai tròng mắt lạnh nhạt kia cũng nhiễm thượng vài phần ý cười che dấu được, nam biến nữ? Kia phải là nữ biến nam sao? Ha ha, điều này có thể coi là tự làm bậy thể sống ?

       

      Lăng Thành phục hồi tinh thần lại, hai tay chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, ánh mắt uy nghiêm bắn thẳng đến ánh mắt Tử Kiệt, nghiêm mặt khẽ quát tiếng: "Đem quần áo mặc rồi ràng cho ta biết chuyện gì xảy ra!" Thanh trầm thấp mang theo giận dữ, vì động khí mà năng lượng huyền khí người cũng bắt đầu khởi động, tức giận! Là ai đem loại dược tà ác này mang vào Lăng Phong sơn? Còn dùng ở người đồ đệ của ? Đường đường thân nam nhi lại biến thành bộ dáng như vậy, ra thể thống gì!

       

      Tử Kiệt kích động đem quần áo mặc vào, hai tay vậy quanh ngực cúi đầu tới trước mặt Lăng Thành: "Sư phụ, con, con cũng biết tại sao có thể như vậy.Sáng nay tỉnh dậy con mới phát mình biến thành cái bộ dạng này." Thanh của nữ tử mang theo tia kinh hoảng cùng sợ hãi từ trong miệng của Tử Kiệt truyền ra. nghe dược thanh nữ tử từ trong miệng chính mình ra, hai tay ôm ngực khỏi gắt gao ninh cùng chỗ, thần sắc mặt mảnh trắng bệch.

       

      thực nghĩ ra, dược này ràng là hạ ở trong ấm nước của nha đầu Tử Tình chết tiệt kia, làm sao mà lại trúng loại dược này? Này, này, này rối cuốc là có chuyện gì xảy ra? Lúc trước khi lấy dược này, người nọ trúng loại dược này liền trở thành bất nam bất nữ, ngay cả cửa cũng dám bước ra bước, nhưng cũng có nguy hiểm tới tính mệnh.Vì chỉnh chết nha đầu chết tiệt kia, còn đem giải dược duy nhất ném vào trong suối, lúc này, lúc này là thảm rồi...

       

      Mấy người Tử Nghiễn mở to hai mắt kinh ngạc thôi nhìn Tử Kiệt., , thanh của vậy mà lại cũng biến thành thanh của nữ tử? Chả trách vừa rồi bọn họ nghe thấy liền cảm thấy có chút kì quái, ra là như thế...

       

      Nghe được lời của , ánh mắt uy nghiêm của Lăng Thành lên tức giận, bàn tay to vỗ mạnh lên mặt bàn, tiếng phịch nặng nề vang lên, chỉ trong nháy mắt cái bàn to lớn biến thành mảnh vụn, khiến mấy người trong phòng sợ mức lồng ngực nảy lên, dám thở mạnh tiếng.Chỉ nghe thấy quát lớn tiếng, thanh trầm thấp mang theo tức giận: "Ngươi còn chịu ! Dược mà ngươi trúng phải là dương tán, thứ này là do Ngũ độc môn chế ra, ở Thanh Sơn này hề có, Lăng Phong sơn càng thể có! dương tán này làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất ở Lăng Phong sơn này? Làm sao mà ngươi có thể trúng loại dược này được?"

      Bị quát như vậy, trong lòng Tử Kiệt run lên, hai chân mềm nhũn, theo bản năng bùm tiếng quỳ xuống đất: "Sư phụ, con, con.." kinh hoảng cúi cúi đầu, nửa ngày cũng được câu.

       

      "Tử Nghiễn, Tử Cầm, các ngươi đem Tử Sa mang lại đây! Hôm nay ta nhất định phải tra , rốt cuộc là kẻ nào mang loại dược này vào Thanh Sơn! Mang vào Lăng Phong sơn nơi này!" Lăng Thành trầm giọng rống lên, thần sắc phẫn nộ .Y bào phất lên, ngồi xuống ghế, đôi mắt chứa tức giận cùng với uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Tử Kiệt đứng trước mặt.

       

      "Dạ!" Tử Nghiễn cùng Tử Cầm lĩnh mệnh, vội vàng chạy đến phòng của Tử Sa.Nhìn đến cái bộ dạng này của Tử Kiệt, cần nghĩ cũng biết là Tử Sa cũng trúng dương tán.Chính là, loại dược tán như thế làm sao có thể xuất ở Lăng Phong sơn? Lăng Phong sơn nhiều người như vậy, vì sao chỉ có hai người bọn họ trúng loại dương tán này?

       

      Tử Tình lẳng lặng đứng ở phía sau Lăng Thành, khoé môi hàm chứa ý cười thản nhiên, bình tĩnh nhìn Tử Kiệt được lời nào quỳ trước mặt.Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm đâu? Hại người lại quay ra hại mình, hai người này, nếu phải nổi lên tâm tư xấu xa đối với nàng, chính bọn họ làm sao có thể trúng chiêu đâu?

       

      Tử Nguyên cùng Tử Lập thối lui đến bên lẳng lặng đứng, bọn họ cảm thấy rất khó hiểu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao người ở Lăng Phong sơn này cũng chỉ có hai người bọn họ trúng dương tán?

       

      "A... cần! Ta cần ra ngoài! Ta cần ra ngoài!"

       

      Cách đó xa truyền đến thanh kinh hoảng của Tử Sa.Chình là thanh kia cũng phải là thanh bình thường của Tử Sa mà là thanh của nam tử, trầm thấp mang theo khàn khàn.Mấy người trong phòng nghe được ràng, lại có người quay đầu lại nhìn, bởi vì bọn họ biết Tử Nghiễn cùng Tử Cầm nhất định mang được Tử Sa đến.Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, tiếng khóc mang theo kinh hoảng kia cách bọn họ càng ngày càng gần.

       

      "Tử Sa, thôi! Sư phụ biết ngươi cùng Tử Kiệt trúng dương tán, ngươi có muốn trốn tránh cũng được đâu.Nên nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này hơn." Tử Cầm vừa vùa lôi kéo nàng về phía bên này, mà Tử Sa cầm tay áo che mặt, đôi thuỷ mâu điềm đạm đáng .
      Bé BiTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :