1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 35: Mặc nương trong hòm thuỷ tinh

      Edit: Ớt Chỉ Thiên
       
      đại lục, có rất nhiều địa phương thần bí mà thế nhân biết, tồn tại của bọn họ là điều bí , thậm chí người ta cho rằng tồn tại của bọn họ chỉ có trong truyền thuyết chứ hề có thực..Ở đảo ngoài Đông hải cơ hồ là ngăn cách với bên ngoài, hằng năm tràn ngập sương mù dày đặc, trừ bỏ người đảo người bên ngoài căn bản là thể tới gần xung quanh đảo .Bởi vì xung quanh đảo thiết lập ngũ hành bát quái, trận sương mù dày đặc kia giống như mê cung, ngăn cản hết thảy thế giới bên ngoài, làm cho người ta thể tới gần, thể tìm hiểu.

      Hòn đảo tràn ngập hơi thở thần bí này, cũng được thế nhân biết đến, tồn tại của nó giống như điều thần bí, những người từ trong đảo này ra đều phải giữ bí mật hết thảy mọi thông tin về đảo, đây là quy định đảo cũng vì bảo hộ hòn đảo này mà thiết lập nên.

      Đảo này tên là Linh Xà đảo, nhìn bề ngoài nó tựa như con linh xà ngủ đông, đảo này tuy lớn nhưng là có núi có sông, cảnh sắc giống như tiên cảnh chốn nhân gian, đẹp tựa như ảo mộng.Quan trọng nhất là, dân cư hòn đảo này đều là đám cường giả tu vi nhất lưu, mà đảo Linh Xà này cũng có người đứng đầu, mệnh lệnh của , lời của cho tới bây giờ cũng có người vi phạm, cũng dám vi phạm vì đây là thế giới của của cường giả, chỉ có cường giả mới có tư cách .

      Linh Xà đảo có người thủ hộ được chọn từ những người có thực lực mạnh nhất trong dân đảo, phía có những người thủ hộ là bát đại trưởng lão cùng tứ đại hộ pháp và thủ hộ thần nữ, nữa là người đứng đầu cũng chính là đảo chủ.

      Con dân của Linh Xà đảo có khi ở lại đảo tu luyện võ công cùng nội công tâm pháp, cũng có khi rời Linh Xà đảo đến tứ đại danh sơn học nghệ.Bất quá nếu muốn rời khỏi đảo Linh Xà để ra ngoài học nghệ nhất thiết phải trải qua khảo hạch, chỉ đến khi được đảo chủ gật đầu hoặc là bát đại trưởng lão cùng với tứ đại hộ pháp đồng ý mới có thể rời đảo ra bên ngoài, cho nên những người có thể rời Linh Xà đảo ra ngoài cầu nghệ là rất ít.

      Ở trong Linh Xà cung, có chiếc hòm bằng thuỷ tinh ước chừng cao hai thước, thuỷ tinh màu trắng phiếm cỗ quang mang trong suốt, dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn đèn, sáng lên từng đạo tinh quang lóng lánh.

      Mà ở bên trong chiếc hòm đó, có nữ tử với dung nhan tuyệt mỹ vẻ mặt an tường ngủ, đầu tóc bạc của nàng tuỳ ý tản ra, rối tung ở bên trong chiếc hòm thuỷ tinh, sợi tóc màu bạc phiếm tầng ánh sáng trong suốt lại hề làm giảm tuyệt mỹ dung nhan của nàng, ngược lại khiến cho nàng giống như tiên nữ hạ trần.Chỉ thấy nàng mi như viễn sơn, lông mi dài tại dưới mi mắt tạo thành đạo bóng râm nhợt nhạt, mũi ngọc khéo léo mà tinh xảo, môi đào điểm mà hồng, dung nhan an tĩnh mà ngủ, hô hấp đều đều, bộ ngực hơi hơi phập phồng, giống như mỹ nhân ngủ say ngàn năm, dưới chiếu rọi của ánh sáng chiếc hòm thuỷ tinh càng phát ra vẻ xinh đẹp lay động lòng người...

      Đại điện thực yên tĩnh, chỉ có thủ vệ đại điện cùng vài thị nữ cung kính đứng trong góc điện, dưới áng sáng nhu hoà càng làm cho đại điện tinh mỹ hoa lệ  này lộ ra cỗ yên tĩnh, đẹp đẽ.

      Lúc này có đoàn người từ ngoài đại điện bước vào. ở phía trước là gã trung niên nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, khi tiến vào, khí trong đại điện dường như liền xảy ra cỗ biến hoá ràng, giống như là có cỗ hơi thở mang cường đại huyền khí tràn ngập trong khí, mang theo vài phần áp lực. thân cẩm y hoa phục, người tự nhiên tản mát cỗ khí thế thượng giả nhiếp nhân, cước bộ trầm ổn mang theo cỗ hơi thở mang huyền khí hùng hậu, ánh mắt lợi hại mà thâm thuý quét về phía trong đại điện, uy áp cường giả từ trong ánh mắt của phát ra, tuy rằng vô hình lại mang theo khí thế lãnh liệt cùng hàn khí lạnh thấu xương, làm cho mấy thị nữ đứng ở trong góc đại điện nhịn được mà rùng mình, cung kính cúi đầu hành lễ.

      Ở phía sau trung niên mỹ phụ, tay nâng làn váy hoa lệ, bước nhàng mà tao nhã, búi tóc vãn khởi, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, cho dù là tới tuổi trung niên nhưng vẫn có thể nhìn ra được thân tuyệt sắc chi tư, càng phải hoài nghi khi còn trẻ nàng là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như thế nào.Ở bên cạnh nàng, có hai gã tuấn lãng nam tử tuổi chừng ba mươi chậm rãi ở hai bên nàng, hai người đồng dạng là thân khí thế bất phàm, hơi thở hùng hậu năng lượng cùng thân uy nghi kia cho dù mở miệng cũng đủ để uy nhiếp mọi người.

      Đoàn người vào bên cạnh chiếc hòm thuỷ tinh rồi ngừng lại, nhìn ngân phát tuyệt sắc nữ tử lẳng lặng nằm hòm thuỷ tinh, mấy người thần sắc khác nhau.Trung niên nam tử ánh mắt vi tránh, thầm trầm mục quang mang theo vài phần tiếc nuối, sắc mặt uy nghiêm như thường thấy có tia dịu , trầm mặc nhìn ngân phát nữ tử trong hòm.

      Mà mỹ phụ nhân trung niên kia thần sắc mang theo bi thương cùng đau lòng, lên phía trước, tay vỗ thành hòm, nước mắt tự chủ được mà rơi gò má, vào hòm thuỷ tinh, nàng khẽ mở miệng gọi, thanh như từ mẫu, trong mắt mang theo lệ quang có thương tiếc cùng với đau lòng: "Nhu nhi..." Thanh trầm thấp rơi xuống, nước mắt cũng theo mà rơi xuống chiếc hòm thuỷ tinh.

      Hai gã nam tử đứng ở bên cạnh nàng lên phía trước, nhìn ngân phát tuyệt mỹ nữ tử ngủ say trong hòm, trong mắt cũng mang theo thương tiếc cùng đau lòng, hai người trầm giọng mở miệng : "Mẫu thân, người đừng thương tâm, ít nhất là Nhu Nhi còn sống, đây cũng là điều may mắn." Muội muội của bọn họ, muội muội mà họ thương từ nay lại biến thành như vậy, bọn họ làm sao lại có thể đau lòng? Đều trách bọn họ từ rất sủng nàng, mới có thể làm theo lời của nàng, hữu cầu tất ứng(có cầu đáp ứng), kết quả, cũng là hại nàng...

      "Làm sao mà ta có thể thương tâm? Đó là đứa ta mang thai mười tháng, nhưng hôm nay nàng lại trải qua cực khổ như vậy.Viên minh châu ta nâng niu trong lòng bàn tay lại gặp chuyện như vậy, ta làm sao có thể đau lòng? Làm sao có thể thương tâm?" Mỹ phụ nhân trung niên nghẹn ngào xong, ánh mắt đau lòng nhìn nữ nhi nằm trong hòm.Nếu sớm biết nàng gặp chuyện như vậy lúc trước bà nhất định cho nàng ròi khỏi Linh Xà đảo ra bên ngoài, như vậy cũng xảy ra chuyện như bậy giờ.

      Nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của mỹ phụ nhân trung niên, nam tử trung niên hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt nghiêm nghị hơi trầm xuống quay đầu lại, ánh mắt uy nghi mang theo khí thế thượng giả nhìn về phía ba người bọn họ, có chút ý tứ rèn sắt thành thép : "Ta sớm qua cho các ngươi, cần sủng nàng quá mức, các ngươi lại chịu nghe! Lúc trước khi nàng muốn Thiên Sơn học nghệ, cả đám các ngươi đều ủng hộ nàng, làm cho nàng .Được, các ngươi chuyện đó là tốt cho nàng, ta đây cũng để cho nàng , chính là luôn mãi dặn dò nàng được thương nam tử ở bên ngoài, từ lúc nàng sinh ra định là thủ hộ thần nữ của Linh Xà đảo, nhưng kết quả thế nào? Kết quả thế nào?"

      Các nàng nhớ click quảng cáo ủng hộ Cung Quảng Hằng nha!!!


      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36: Thức tỉnh, khiếp sợ
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên

       

      Nghe như thế, hai người nam tử khỏi hối hận cúi đầu. Lúc trước Nhu Nhi muốn tới Thiên Sơn học nghệ, phụ thân cực lực phản đối, sợ nàng thương nam tử bên ngoài.Nhưng bởi vì Nhu Nhi ngừng khẩn cầu, nên hai người bọn họ cùng với mẫu thân mới nhất trí mở miệng giúp nàng thỉnh cầu với cha, mà cha cũng bất quá là nể tình bọn họ thỉnh cầu nên mới chịu đáp ứng, Nhu Nhi cũng hứa tuyệt đối thương nam tử bên ngoài.

      Nhưng khi bọn biết chuyện của nàng cùng Mặc Thành Hiên cũng quá muộn, lúc đó Nhu Nhi cho bọn họ nàng có cốt nhục với Mặc Thành Hiên, hy vọng bọn họ có thể thành toàn cho nàng.Lúc trước khi phụ thân nghe thấy tin tức như thế liền nổi giận lôi đình, sai người giết chết tên tiểu tử Mặc Thành Hiên, mà hai người bọn họ thân là huynh trưởng cũng cực kỳ phẫn nộ, muội muội mà bọn hết mực che chở thế nhưng chưa thành thân lại bị tên Mặc Thành Hiên kia làm cho nàng mang thai, quả nhiên là đáng giận!

      Là do Nhu Nhi đau khổ cầu xin, là vì đứa trong bụng nàng mà mong bọn họ có thể thành toàn cho hai người. Nhìn Nhu Nhi từ kiên cường nhưng lại khóc sướt mướt như vậy, bọn họ làm sao có thể mềm lòng, cho nên họ và mẫu thân lại cùng nhau khẩn cầu cha thành toàn cho Nhu Nhi cùng Mặc Thành Hiên.Bởi vì bọn họ cũng muốn nhìn thấy Nhu Nhi sống trong thống khổ, muốn để đứa mà Nhu Nhi sinh ra bị thế nhân xem thường.

      Vì thế, vào năm ấy, khi Nhu Nhi cùng Mặc Thành Hiên đại hôn, bọn họ nhà bốn người mới ra khỏi Linh Xà đảo đến tham gia hôn lễ của Nhu nhi.Nhưng sau khi Nhu Nhi cùng Mặc Thành Hiên thành thân xong bọn họ mới biết được ra là lúc trước Nhu Nhi cũng có thai trước lúc thành thân.Vì nàng biết, nếu như thế bọn họ căn bản thành toàn cho nàng cùng Mặc Thành Hiên, cũng vì thế mà làm cha rất giận dữ, mạch trở về Linh Xà đảo, suốt năm năm cũng chưa từng có chút liên lạc nào với nàng.

      Bọn họ đều biết, cha thương Nhu Nhi còn hơn cả bọn , luyến tiếc muốn nàng rời khỏi bên người, nếu nàng được gả ở Linh Xà đảo vẫn còn có thể làm bạn ở bên người bọn họ, mà bọn họ cũng có thể thường xuyên nhìn thấy nàng.Nhưng nếu nàng rời khỏi Linh Xà đảo, năm cũng gặp nhau tới lần cho nên cha rất luyến tiếc.Bằng theo tính cách của cha, nếu cha muốn để cho Nhu Nhi có quan hệ với Mặc Thành Hiên làm sao lại có thể bị bọn họ dễ dàng thuyết phục chỉ bằng hai ba câu.

      Thẳng đến ngày nào đó, bọn họ nhận được tin tức, Nhu Nhi mang theo nữ nhi năm tuổi, cũng chính là tiểu chất nữ của bọn họ trở về thăm bọn họ.Nghe được tin tức này, mẫu thân vui vẻ suốt mấy ngày liền ngủ yên, mà hai huynh đệ bọn họ cũng vui sướng vạn phần, còn cha tuy rằng luôn phụng phịu, nhưng theo khóe môi tự giác nhếch lên của cha cũng nhìn ra cha rất vui vẻ, chẳng qua chỉ là vì sĩ diện mà ra thôi.

      Bọn họ nghĩ, mình Nhu Nhi mang theo nữ nhi trở về phải trải qua lộ trình xa như vậy nên liền ra khỏi Linh Xà đảo để tiếp đón nàng.Nhưng ngờ khi bọn đường tiếp ứng các nàng lại nhìn thấy cảnh tượng đầy những thi thể máu chảy đầm đìa, mà muội muội của bọn họ lại bị đâm kiếm ngực, thân toàn máu tươi nằm mặt đất.

      Lúc ấy nhìn thấy màn kia, bọn họ trong lòng cả kinh nhưng cũng rất nhanh liền bình tĩnh lại bởi nàng vẫn có hô hấp, tuy rằng mỏng manh đến mức ngay cả bọn họ cơ hồ cũng nghe thấy.Cũng may trừ bỏ bọn họ có người nào biết được vị trí trái tim của Nhu Nhi khác hẳn với người thường, bằng bị kiếm kia đâm xuyên qua ngực làm sao nàng còn có cơ hội giữ được mạng sống.

      Ánh mắt đau lòng nhìn muội muội lẳng lặng nằm bên chiếc hòm thủy tinh, chỉ hy vọng nàng có thể sớm tỉnh lại chút, lần này, bọn họ nhất định để cho nàng lại trải qua chuyện như vậy nữa.Lần này, bọn họ giữ nàng bên người, hảo hảo bảo hộ!

      "Nhu Nhi..."

      Vị phu nhân trung niên xinh đẹp cúi đầu gọi, nước mắt rơi xuống đọng lại mặt thủy tinh của chiếc hòm.Lúc này, hàng lông mi vừa dày vừa dài của nữ tử tuyệt mỹ lẳng lặng nằm bên trong nhàng run run, giống như con bướm vỗ cánh lưu luyến đậu bông hoa tươi thắm, những ngón tay trắng nõn của nàng vẫn đặt bụng nhàng nhúc nhích.

      Chú ý tới điểm này, vị phu nhân xinh đẹp kia vui sướng ngừng khóc, giọng gọi : "Nhu Nhi? Nhu Nhi con tỉnh? Nhu Nhi!"

      Nghe như thế, mấy người bước nhanh đến gần chiếc hòm thủy tinh, nhìn thấy người bên nhúc nhích, có dấu hiệu thức tỉnh, nam tử trung niên thần sắc vui vẻ, vội vàng : "Nhanh! Mở nắp ra! Nâng nàng dậy để ăn cửu chuyển linh đan!" Thanh mang theo vui sướng vừa buông xuống, hai tay sờ sờ lên người mình tìm tìm, từ trong lòng lấy ra cái bình tinh xảo, đổ ra viên dược đan màu tím.

      Mà hai người nam tử cũng mở ra nắp đậy bên hòm thủy tinh, đỡ Tuyết Nhu lên, bên giọng gọi : "Nhu nhi? Nhu nhi?"

      Nam tử trung niên đưa tay đút dược đan vào miệng nàng, tay vận khí sau lưng nàng, làm cho viên đan dược kia có thể nhanh chóng tan chảy, xong rồi mới đứng ở bên, phụng phịu lẳng lặng nhìn, chỉ là hai tay để ở sau người có chút khẩn trương mà toát ra mồ hôi, ánh mắt chứa uy nghi cũng mang theo chút lo lắng.

      "Nhu nhi, Nhu Nhi, tỉnh tỉnh" vị phu nhân kia giọng gọi, tay nhàng vỗ lên mặt nàng.

      lúc sau, hai mắt khép kín của nữ tử chậm rãi mở ra, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo mê mang rồi chậm rãi nổi lên ánh sáng.Nhìn thấy những dung nhan quen thuộc mở ra trước mắt, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, thanh suy yếu mang theo khó hiểu hỏi: "Cha? Nương? Đại ca? Nhị ca? Sao mọi người lại nhìn con như vậy?"

      Cha nàng, mẫu thân nàng, còn có các ca ca của nàng, làm sao lại nhìn nàng kỳ quái như vậy? Trong đôi mắt họ, có vui sướng, có thương tiếc, có đau lòng, có sủng nịch, còn có nhõm, mọi người đều làm sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?

      " có việc gì, có việc gì, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!"Vị phu nhân vui quá mà khóc xong, bên lau nước mắt mặt, bên khẽ vuốt lên mặt nàng "Nhu nhi, nữ nhi ngoan của nương, con tỉnh tốt rồi, tỉnh tốt rồi" xong liền ôm chặt lấy nàng, nước mắt vui sướng từng giọt từng giọt rớt xuống.

      "Tốt lắm tốt lắm, đều tỉnh lại, còn khóc cái gì!" Vị nam tử trung niên trầm giọng ,nhưng chỉ có chính mới biết được, khi nhìn thấy nàng tỉnh lại, tâm trạng đầy lo lắng của mới có thể buông xuống.

      Nữ nhi của , lần này, bao giờ để cho bất kỳ ai đoạt nàng . đời này, tin có ai thương nàng hơn so với bọn ! Nếu phải lúc trước mềm lòng, nàng cũng trải qua những cực khổ này, bất quá hết thảy đều qua , cũng có lần thứ hai!

      "Nhu Nhi, tỉnh lại tốt rồi, muội biết thôi chứ mấy ngày nay chúng ta đều lo lắng gần chết." Lão nhị, Long Minh Triết rốt cục lộ ra ý cười xong, còn có cái gì vui hơn so với việc có thể nhìn thấy nàng bình an tỉnh lại? Muội muội của bọn họ, rốt cuộc sống lại!

      "Nhị ca, có phải xảy ra chuyện gì hay ? Sao các ngươi đều rất kỳ quái?" Tuyết Nhu khó hiểu nhìn bọn họ, đột nhiên lơ đãng nhìn thấy những cọng tóc bạc xõa trước ngực, khỏi giật mình, kinh ngạc cầm lên nhúm tóc bạc nhìn bọn họ: "Tóc của ta, tóc của ta sao lại biến thành màu trắng?"

       Các nàng nhớ click quảng cáo ủng hộ Cung Quảng Hằng nha!!!
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37: Trí nhớ bị hút ra
      Edit: Ớt Chỉ Thiên

      Nghe như vậy, mấy người đều trầm mặc, thở dài mang theo vài phần bất đắc dĩ.Thấy thế Tuyết Nhu cúi xuống nhìn nhìn người mình, thấy bản thân mình nằm trong hòm thuỷ tinh.Cái hòm thuỷ tinh này là bảo vật của Linh Xà đảo bọn họ, có thần hiệu cường kiện thân thể, nhưng mà thân thể nàng luôn rất tốt làm sao mà có thể nằm ở trong này?

      Ngưng thần nghĩ nghĩ, ai ngờ trong đầu lại vô cùng đau đớn, hai tay khỏi ôm đầu, hô : "A... Đầu ta, đầu ta đau quá..." Trong đầu giống như có cái gì chợt lóe mà qua, lại thấy kia rốt cuộc là cái gì, chỉ biết là rất đau đớn.

      "Nhu Nhi, Nhu Nhi, con trước hết trấn tĩnh lại , đừng nghĩ nhiều như vậy ." Mỹ phụ nhân trung niên vội vàng trấn an, tay vỗ phía sau lưng của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực mình, trong mắt tràn đầy đau lòng.

      "Mẫu thân, để cho ta tới ! Nếu Nhu Nhi tỉnh lại, chúng ta vẫn nên đem nàng trở về viện của mình để nàng tĩnh dưỡng cho tốt." Lão đại, Long Trấn Minh trầm giọng .

      Tuyết Nhu từ trong lòng mỹ phụ ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo tia mê mang cùng với thống khổ nhìn mấy người bọn họ, bất lực hỏi: "Cha, nương, đại ca, nhị ca, rốt cuộc là con làm sao vậy? Vì sao trong đầu con ngoại trừ mọi người cái gì cũng nhớ cả? Tại sao có thể như vậy ? Tại sao có thể như vậy?"

      Thanh bất lực mang theo tia nghẹn ngào, hai tay nàng ôm lấy ngực : "Giống như có cái gì đó rất quan trọng nhưng con lại thể nào nhớ được, trong lòng là khó chịu, là khó chịu..." Trong óc của nàng thể nhớ ra cái gì, trong lòng trống rỗng, giống như là có cái gì đó nhưng nàng thể nhớ nổi, rất khó chịu.

      Nghe được lời của nàng , mỹ phụ trung niên khỏi nâng ống tay áo lên lau lau nước mắt tràn ra, nhìn thấy nàng khổ sở như vậy, người làm nương như bà, trong lòng làm sao có thể dễ chịu được...

      Nhìn thấy ánh mắt của mấy người bọn họ đều dừng lại người , giống như là chờ mở miệng, nam tử trung niên khỏi khẽ thở dài tiếng, tới trước mặt nàng, ánh mắt thâm trầm nhìn nữ nhi vẻ mặt bất lực trước mặt, mở miệng : "Con ở bên ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc đại ca cùng với nhị ca tìm được con dường như nghĩ đến chuyện cứu được con.Bởi vì tác dụng của dược nên chỉ trong đêm đầu tóc đen của con biến thành màu trắng, có chút trí nhớ khả năng cũng biến mất.Bất quá cần phải vội, quan trọng là con vẫn còn sống."

      tuyệt đối cho nàng, thời điểm giúp nàng trị liệu, hút ít trí nhớ của nàng ra, làm cho nàng quên cái tên Mặc Thành Hiên kia , quên hết thảy về .Nếu trời làm cho nàng trải qua hồi sinh tử như vậy liền đại biểu cho việc muốn đem nữ nhi đưa trả lại cho . tin tưởng, chỉ cần qua đoạn thời gian, nàng phai nhạt trí nhớ về hết thảy những thứ kia, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống!

      Long Trấn Minh cùng Long Minh Triết hai người nghe như vậy, khỏi thầm thở dài tiếng.Bọn họ biết bởi vì cha giận Mặc Thành Hiên kia làm cho Nhu Nhi trải qua sinh tử như vậy, cho nên mới rút hết thảy trí nhớ của nàng và trong quá trình trị liệu, nhưng làm như vậy đối với nàng là chuyện tốt sao? Bọn họ khỏi tự hỏi, làm như vậy là vì muốn tốt cho muội muội mà họ thương nhất sao? Nếu có ngày nàng nhớ lại hết thảy, đến lúc đó thế nào?

      "Nhưng là, vì sao, con cảm thấy mình quên số chuyện nào đó rất trọng yếu?" Tuyết Nhu thào tự hỏi, trong đầu của nàng hoàn toàn trống trơn, giống như là có cái gì đó rất quan trọng bị nàng lãng quên.Tuy rằng biết là cái gì nhưng là nàng biết cái đó rất quan trọng, rất quan trọng...

      "Thân thể con còn suy yếu cho nên mới xuất cảm giác như vậy, yên tâm ! Chờ sau khi tĩnh dưỡng tốt có cảm giá như vậy nữa." Nam tử trung niên xong, xoay người với Long Trấn Minh: "Ôm muội muội con trở về nghỉ ngơi, bảo người hầu hạ cho tốt."

      "Dạ" Long Trấn Minh trầm giọng lên tiếng, lên phía trước, xoay người đem Tuyết Nhu ngồi trong chiếc hòm thuỷ tinh ôm lên, thanh thả : "Nhu Nhi, đại ca đưa muội về phòng." xong, liền ôm nàng nhanh ra bên ngoài.

      Nhìn hai người bọn họ rời , mỹ phụ nhân trung niên khỏi khẽ nấc ra tiếng: "Phu quân, chúng ta làm như vậy là đúng sao? Làm cho Nhu Nhi quên hết thảy về Mặc Thành Hiên, như vậy là đúng sao?"

      "Hừ! Cái tên Mặc Thành Hiên kia, ngay cả bản lĩnh bảo vệ thê nhi của mình còn dựa vào cái gì mà nghĩ cưới nữ nhi của ta! Làm cho nữ nhi của ta trải qua chuyện như vậy, ngay cả cháu ngoại của ta có lẽ cũng cửu tử nhất sinh.Người như vậy có điểm nào làm tròn bổn phận của người chồng người cha đây! Lúc trước là ta quá mềm lòng! Bây giờ, ta tuyệt đối cho phép nữ nhi của ta theo người như vậy!" Nam tử trung niên trầm giọng xong, ống tay áo phất cái, nhanh chóng ra ngoài.

      Long Minh Triết lên phía trước ôm lấy mẫu thân của mình, giọng an ủi: "Nương, người cần phải lo lắng, việc đến nước này, bây giờ cũng muộn.Nhu Nhi cùng Mặc Thành Hiên sau này như thế nào phải phụ thuộc vào số mệnh của bọn họ, phaie xem tạo hoá của hai người họ."

      Mỹ phụ trung niên gật gật đầu, lau nước mắt khoé mắt, nhớ tới cái gì liền hỏi: "Đúng rồi, Triết Nhi, Tiểu Mặc Mặc có tin tức hay ? Đó là đứa của Nhu Nhi, cháu của ta, bây giờ lại có chút tin tức nào, rốt cuộc là cũng biết là còn sống chết.Nhu Nhi nhớ chuyện trước kia, ngay cả đứa của mình nàng cũng quên, đứa kia, còn như vậy... ..." xong, khỏi lại thương tâm mà khóc lên.

      "Nương, người đừng khóc.Ta cùng đại ca đều phái người người ra ngoài thầm tìm kiếm, nếu Tiểu Mặc còn sống, chúng ta nhất định biết.Người đừng thương tâm, cẩn thận thân mình." Long Minh Triết an ủi, lại : Sau này , ở trước mặt Nhu Nhi, mẫu thân nhất định thể nhắc tới Tiểu Mặc Mặc cùng với Mặc Thành Hiên."

      "Ân, nương biết, ta xem Nhu Nhi." Nàng xong, vừa lau nước mắt vừa ra ngoài. Thấy thế, Long Minh Triết khỏi thầm thở dài tiếng, cũng theo ra ngoài.

      Bên kia, bên trong Thanh Sơn, Tử Tình theo gia gia của nàng học y độc.Sáng sớm hôm nay nàng cõng cái giỏ trúc lên phía sau núi Lăng Phong, nàng bắt đầu học phân biệt các loại thảo dược, cho nên có khi nàng lên phía sau núi hái ít thảo dược đem về phơi nắng, tiện thể tự pha chế thuốc luôn.

      Trong quá trình hái thảo dược để chế thuốc, nàng hưởng thụ đến cỗ lạc thú mà người khác thể trải qua.Khi chế được lọ dược, nàng có cảm giác thành tựu, càng cảm thấy hứng thú nàng càng có tâm nghiên cứu.Sư phụ nhắn tin nàng vẫn bình an cho phụ thân, cho nên tại nàng yên tâm, ngày thường nếu luyện tập võ công cùng tâm pháp mệt mỏi, nàng liền cõng giỏ lên núi hái thuốc, thả lỏng tâm tình, những ngày bình tĩnh mà bận rộn như vậy, làm cho nàng trải qua cuộc sống rất phong phú.

      Khi nàng lên phía sau núi, đột nhiên nhận thấy được ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu dừng ở người nàng, cứ nhìn chằm chằm như vậy, tránh dời làm cho người ta muốn bỏ qua cũng khó.Nương theo tầm mắt kia, nàng ngẩng đầu nhìn lên trung, vừa nhìn thấy khỏi giật mình.
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Bé Bilhngan0401 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38: Ai tính kế ai
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên

      Xuất ở giữa trung, là người thiếu niên thân áo bào đen, ánh mắt vẫn mang theo ngạo mạn như trước, vẻ mặt cao cao tại thượng. ngồi lưng kim hổ có cánh từ cao nhìn nàng, trong ánh mắt thâm thúy tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, làm nàng khỏi cảm thấy có chút tức giận.

      Nàng nhận ra người này, đây chính là nhân vật phong vân của Thanh Sơn, Bạch Dục. Chưa tới thân phận cùng với dung mạo xuất chúng đầy khí thế của có thể làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, nhìn thờ ơ lạnh nhạt cùng cao ngạo lãnh huyết làm cho nàng càng nhớ vào ngày đó dừng ở giữa trung, mắt lạnh khoanh tay nhìn nàng ngã xuống, cũng đủ chứng minh người lãnh huyết.

      Nàng với bất quá chỉ là hai người xa lạ, cứu nàng cũng là có gì, dù sao hai người chẳng có chút quan hệ.Thản nhiên dời ánh mắt, tiếp tục tới phía trước, chỉ là người xa lạ, cần để ý tới.

      Nhìn thấy nàng lại lần nữa coi như người trong suốt mà nhìn đến, Bạch Dục khỏi nhướng mày.Hôm nay ngẫu nhiên qua nơi đây, lại ngoài ý muốn nhìn thấy nữ hài này, Thanh Sơn có biết bao đệ tử, vẫn luôn rất ít khi nhớ kỹ người.Nhưng mà, biết như thế nào mà từ sau ngày đó nàng vẫn cứ quanh quẩn trong đầu , là vì nàng coi thường ? Hay là vì ánh mắt nàng lạnh nhạt? Ngay cả chính cũng ràng lắm.

      Nhìn thấy nàng đeo theo cái giỏ trúc tiếp tục tới phía trước, ngay cả ý muốn chuyện với cũng có, hoàn toàn xem thành trong suốt, trong lòng khỏi bùng lên ngọn lửa vô danh. lệnh cho kim hổ bay xuống, tới bên cạnh nàng, thanh trầm thấp mang theo tia ngạo nghễ : " biết nhìn thấy sư huynh là phải chào hỏi sao?"

      Vẫn tới, Tử Tình nghe được thế, cước bộ liền dừng chút, quay đầu nhìn người ngồi lưng kim hổ hai cánh, thanh thản nhiên vẫn bình tĩnh như nước hỏi lại: "Ta quen ngươi sao?" xong, lại tiếp tục cước bộ.

      Bạch Dục nhướng mi, trầm giọng : "Ta là Bạch Dục!" Chết tiệt! khi nào cần phải báo tên tuổi cho đệ tử ở Thanh Sơn? Nữ hài này là biết hay là giả biết!

      "Bạch Dục?" Tử Tình hơi cúi đầu, tay chống cằm tạo lên bộ dáng như suy nghĩ sâu xa, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên nhìn cái : " biết."

      Nghe được lời này của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dục khỏi đen xuống dưới, giống như là tức giận cái gì vậy, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày sau mới trầm giọng mở miệng : "Toàn bộ người trong Thanh Sơn cho dù biết ta, cũng từng nghe tên của ta.Huống chi, ta biết ngươi nhận ra ta, bởi vì trong nghi thức triệu hồi ở mấy tháng trước ngươi từng thấy ta!"

      Tử Tình thản nhiên nâng mắt nhìn cái : "Nha! Ngươi vừa như vậy, ta liền nhớ ra rồi."

      Nghe được lời này, Bạch Dục sắc mặt khá hòa hoãn lại, khóe môi hơi hơi cong lên, nhưng đột nhiên, khi nghe tới câu kế tiếp của nàng khuôn mặt tuấn tú trở nên càng đen hơn cả hồi nãy.

      Dừng chút, Tử Tình tiếp: "Ngươi chính là tên động vật máu lạnh ngày đó đứng nhìn ta ngã chết, nguyên lai ngươi tên là Bạch Dục a! Ta vẫn nghe , Bạch Dục sư huynh là nhân vật phong vân Thanh Sơn. chỉ có thực lực rất mạnh mà bộ dạng còn đẹp hơn cả nữ nhân, rất nhiều nữ đệ tử Thanh Sơn đều thích , nghĩ tới chính là ngươi." Nàng muốn để ý tới , nhưng lại cứng rắn muốn tự đưa tới cửa, nếu đưa lên cửa, làm sao lại có đạo lý nàng bỏ qua chứ.

      Bạch Dục cố giữ bình tĩnh khuôn mặt tuấn tú nhìn nàng, khẳng định, nàng nhất định là cố ý! cái gì mà động vật máu lạnh? cái gì mà còn đẹp hơn cả nữ nhân? Nữ hài này tuy còn nhưng biết mắng chửi người khác mà mang theo chữ thô tục, hảo, tốt lắm! ghi nhớ nàng! Đột nhiên, khóe mắt thoáng nhìn thấy bụi cỏ bên kia có chút động tĩnh, ánh mắt thâm thúy lên tia quang mang nhanh đến nỗi ai có thể phát , khóe môi kìm được mà cong lên.

      "Bạch Dục sư huynh? Ta còn có việc, quấy rầy ngươi ở trong này ngắm phong cảnh." Tử Tình xong, hai tay lôi kéo quai giỏ trúc, triển khai cước bộ về phía trước.

      Ánh mắt thâm thúy hơi híp lại, Bạch Dục nhìn nữ hài phía trước, khẽ nhếch bạc môi, trầm giọng : "Nhưng mà ta biết, mấy tháng nay Bạch Dật đều tìm ngươi.Ngươi , nếu ta cho biết người lừa ở nơi này, làm như thế nào?" Hừ! Nữ hài này thế nhưng ngay cả Bạch Dật cũng dám lừa, mấy tháng nay ngừng tìm kiếm bóng dáng nàng khắp Thanh Sơn, nếu để biết người muốn tìm ra là núi Lăng Phong, biết thu thập nữ hài này như thế nào!

      Tử Tình cũng thèm quay đầu lại, khóe mắt thoáng nhìn qua góc áo bị lộ ra bên bụi cỏ, bất động thanh sắc tiếp tục tới, rồi : "Ngươi là Bạch Dật sư huynh a! Bạch Dật sư huynh là người tốt nhất mà ta gặp được Thanh Sơn này, ngày đó nếu cứu ta, ta sớm ngã chết, hoàn toàn giống với loại động vật máu lạnh a."

      Thanh nàng lớn cũng , dừng chút, rồi nâng tay lên xoa xoa những giọt mồ hôi trán, xong lại mở miệng : "Sư phó của ta , ta tư chất ngu dốt, phải khắc khổ tu luyện mới được.Bạch Dật sư huynh đối với ta tốt như vậy, nếu để biết ta Lăng Phong, nhất định ba ngày hai bữa lại chạy đến đây xem ta, đến lúc đó ta thể tu luyện sao, nhưng nếu làm cho võ công của Bạch Dật sư huynh cũng bị hạ xuống, vậy tốt.Cứ ba năm Thanh Sơn lại tổ chức tỷ thí lần, ta hy vọng đến lúc đó có thể thắng đầu bảng"

      Nghe được lời của nàng, khóe môi người núp trong bụi cỏ khỏi giơ lên, trong mắt hoa đào chứa đầy ý cười, thoạt nhìn rất là sung sướng.Cảm thán thấy hôm nay đến đây đến đúng rồi, bằng làm sao có thể nghe được những lời này, liền ngay cả nỗi tức giận mà suốt mấy tháng nay tìm nàng cũng vì nghe xong những lời này mà liền biến mất tăm hơi.

      Mà Bạch Dục ngồi kim hổ càng lúc càng trưng ra sắc mặt trầm đen thui, giống như là có cả bụng tức giận nhưng có chỗ bộc phát.Nữ hài này, nàng dám khen Bạch Dật trước mặt , hy vọng đến dịp ba năm lần tỷ thí Bạch Dật có thể đứng đầu danh sách nhân vật phong vân của Thanh Sơn. đến Thanh Sơn lâu như vậy, còn chưa từng có người nào dám cả gan ra trước mặt như vậy, quả nhiên là đáng giận!

      Hơi thở phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, mang theo cỗ uy áp bức người tràn ngập ra xung quanh, bộ y bào đen cũng bay phất theo dòng huyền khí tràn ra trong cơ thể , vù vù vang động.Hai tay nhanh chóng nắm thành quyền làm gân xanh tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ hài biết sống chết dám đùa giỡn , thanh tức giận của từ trong miệng truyền ra: "Ba năm trước đây, trong bảng Phong Vân, người đứng thứ nhất là ta! Ngươi dám khẳng định Bạch Dật có thể chiến thắng ta?"

      "Ba năm trước đây cùng ba năm sau là thể so sánh, ai cũng đều , Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết bờ cát." Thanh Tử Tình thản nhiên, nhanh chậm, nhưng lại đủ để làm cho người khác tức điên.

      Nghe được câu‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết bờ cát’ của nàng, gương mặt Bạch Dục nhất thời trầm đáng sợ, bàn tay càng nắm chặt đến mức kêu răng rắc.
      Bé BiTuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39: Ta muốn
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Tử Tình về phía trước nghe thanh đó, cước bộ trì hoãn chút, quay đầu nhìn thiếu niên mặc hắc bào ngồi lưng kim hổ có cánh, dường như bây giờ mới kịp phản ứng, thanh mang theo tia xin lỗi : "Bạch Dục sư huynh là thực xin lỗi, là ta vô tâm." xong hơi hơi cúi người, đôi mắt bình tĩnh kia cũng cụp xuống, tia u quang ở trong mắt chợt loé mà qua, nhanh tới mức ai có thể bắt được.

      Ánh mắt thâm thuý nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn xem nàng là vô tâm hay là cố ý, liếc mắt nhìn thân ảnh trong bụi cỏ kia cái, tức giận người bị đè ép xuống, khôi phục lại thần sắc như cũ, chậm rãi : "Bạch Dật sư đệ, sư huynh cho tìm hiểu cho ngươi nhiều như vậy, ngươi còn nghĩ ra sao?"

      Bạch Dật nấp trong bụi cỏ nghe thấy như vậy, thảnh thơi đẩy bụi cỏ trước mặt thần sắc như thường ra ngoài.Hồng y xinh đẹp, dung nhan nghiệt lúc này mang theo ý cười đầy sung sướng, mắt hoa đào mang theo mỉm cười liếc mắt nhìn nhìn Bạch Dục ngồi kim hổ cái, cười : "Bạch Dục sư huynh, thực khéo a! nghĩ tới ngươi cũng ở chỗ này." Lấy tu vi của Bạch Dục làm sao lại biết nấp trong bụi cỏ kia đâu, như vậy là vì sau khi nghe nha đầu kia tức giận tới mức bốc hoả ! Ha ha, hiểu là nha đầu kia gan lớn quá hay là do mơ hồ quá đây.

      Tử Tình vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy Bạch Dật thân hồng y sáng chói, khuôn mặt nghiệt tràn ngập ý cười, khỏi đề cao thanh , mang theo tia giật mình hỏi: "Sư huynh, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"

      "Như thế nào? Sư huynh ta sao lại thể ở trong này?" Mắt hoa đào mang cười khẽ híp lại, giơ tay phất phất hồng y người, cất bước về phía nàng: "Nha đầu, muội khiến ta tìm muội khổ sở a!" Thanh mang theo ý cười, nghe qua dường như còn có tia nguy hiểm.Nhưng là chỉ thấy dung nhan nghiệt kia tràn ngập ý cười, nhìn như vô cùng thân thiết ôm lấy nàng, xoay người với Bạch Dục ở trung: "Bạch Dục sư huynh, nha đầu này cá tính mơ hồ, lời bộc tuệch, mong rằng ngươi thấy phiền lòng."

      Nhìn thấy vô cùng thân thiết mà ôm lấy nàng, ánh mắt Bạch Dục loé lên, khóe môi xả ra cái mỉm cười : "Xem ra, quan hệ của Bạch Dật sư đệ và nàng đúng là phải ." Có thể làm cho Bạch Dật để bụng như thế, là có chút tò mò với nàng.Bất quá cũng chỉ là nữ đệ tử bình thường của Thanh sơn, có điểm nào đáng giá làm cho Bạch Dật đối xử khác biệt như vậy chứ? Còn tốt cho nàng? Là sợ làm khó nàng? là làm điều thừa, tuy rằng vừa rồi tức giận vô cùng nhưng mà cũng đến mức động thủ với người có thực lực yếu hơn mình, hơn nữa lại là nữ tử.

      "Ân, rất sâu." Bạch Dật khẽ híp mắt hoa đào, khuôn mặt tuấn tú nghiệt mang cười liếc nhìn Tử Tình cúi đầu.Dám để cho tìm kiếm khắp Thanh Sơn này suốt mấy tháng, nàng vẫn là người đầu tiên.

      "Sư đệ tìm nàng mấy tháng, nếu gặp mặt, ta đây cũng quấy rầy các ngươi." Bạch Dục xong, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn cúi đầu đứng ở kia cái, rồi mới cưỡi kim hổ bay .

      "Sư huynh, huynh hẳn là nên buông." Tử Tình nhìn đôi tay so với tay nữ nhân còn đẹp hơn ôm lấy bả vai nàng, thầm than. nam tử, vẫn là nam tử luyện võ, làm sao lại có thể có đôi tay đẹp như vậy được?

      Nghe như thế, khoé môi Bạch Dật giương lên, liếc mắt nhìn nàng cái: "Sư muội, sư huynh ta cũng biết ra sư muội lại suy nghĩ cho ta như vậy, vì làm chậm trễ việc tu luyện của ta cho nên khiến ta khắp Thanh Sơn tìm muội suốt mấy tháng.Sư muội, muội cũng giỏi a!"

      "Làm cho sư huynh lo lắng như vậy, ta thực rất băn khoăn." Thanh Tử Tình mang theo tia áy náy, nhưng là khuôn mặt cúi gằm lại nhìn thấy tia băn khoăn. là, nàng cũng bảo tìm nàng, là chính muốn tìm, liên quan gì tới nàng chứ?

      "Nếu phải biết muội có mấy cân lượng, ta thực hoài nghi những lời vừa rồi là muội cố ý muốn cho ta nghe." Bạch Dật xong, mắt hoa đào bán híp, khuôn mặt nghiệt mang theo ý cười mị hoặc đến gần nàng: "Nha đầu, vừa rồi muội đều là xuất phát từ chân tâm? phải cố ý muốn chọc giận Bạch Dục?" Lấy thực lực của nàng, căn bản thể nhận thấy thân núp trong bụi cỏ.

      Tử Tình ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh nhìn : "Lời của ta đều là , kể từ ngày sư huynh cứu ta, lại “nhiệt tâm” mang ta trở về ta biết rằng nếu như sư huynh biết ta là môn hạ của Phong nào nhất định là cứ hai ba ngày lại chạy tới tìm ta.Cho nên, vì suy nghĩ cho sư huynh, ta đương nhiên thể với huynh.Hơn nữa, ta làm sao lại có thể cố ý muốn chọc giận Bạch Dục sư huynh? Nếu chọc cho tức giận, chẳng phải là làm cho chính mình gặp phải phiền toái sao?"

      Nàng xong, thanh dừng chút, khẽ nhíu mày : "Nhưng mà hình như những lời vô tâm của ta làm tức giận." Ở chỗ này gặp được hai người bọn họ là làm cho nàng ngoài ý muốn, bất quá Bạch Dục ở ngoài sáng, mà lại trốn ở nơi bí mật gần đó, nếu phải thoáng nhìn thấy góc áo màu đỏ kia nàng cũng có khả năng biết được.Chính là, làm cho Bạch Dật biết nàng ở nơi này ngày sau muốn được yên tĩnh cũng rất khó khăn, nghĩ vậy bất giác mày càng ngày càng nhíu chặt.

      Nghe được lời của nàng, khoé môi Bạch Dật giơ lên độ cong lớn hơn, khó nhìn ra tâm tình tại của rất sung sướng, liếc mắt nhìn người cúi đầu vẻ mặt buồn rầu kia cái, mở miệng : "Yên tâm ! tìm muội gây phiền toái đâu, còn phải là người như vậy." Lấy hiểu biết của đối với Bạch Dục, làm sao có thể vì mấy câu mà trong lòng ghi hận với nha đầu kia.

      Dường như là nghĩ tới điều gì, ghé sát vào thân thể nàng: "Ta , lúc này có lẽ muội nên cho ta biết tên của muội ?" Nha đầu kia, cái tên giả làm cho tìm, tìm mấy tháng cũng tìm được.Nếu phải hôm nay nghĩ đến chuyện tới Lăng Phong sơn này xem thử có lẽ cũng biết nàng trốn ở chỗ này.

      Nàng nâng mâu nhìn , dừng chút, rồi mới : "Tử Tình." Nàng nghĩ ra, cùng với nàng bất quá cũng chỉ mới gặp nhau lần, làm sao mà lại để tâm với nàng như vậy?

      "Tử Tình? Tử Tình?" Bạch Dật thấp giọng nỉ non, trong mắt lên đạo u quang , nâng mâu nhìn nàng hỏi: "Đây là tên của đệ tử Thanh Sơn ? Ai giúp muội đặt? Tên của muội vốn dĩ gọi là gì?" Tử Tình? Vì sao lại nghĩ đến câu ‘chấp tử tay, dữ tử giai lão’?

       "Tên này là sư phụ giúp ta đặt." Mới đầu nàng cũng hiểu được tên này có chút kì quái, phỏng chừng ai nghe thấy cái tên này cũng nghĩ tới hai câu ‘chấp tử tay, dữ tử giai lão’.Bất quá, sau này nghĩ lại cảm thấy có lẽ sư phụ chỉ tuỳ ý lấy thôi, có ý tứ khác.

      Nghe như thế, Bạch Dật tự trấn an mình, có lẽ là suy nghĩ nhiều.

      Mâu quang bán liễm, dấu thần sắc nơi đáy mắt, nàng thản nhiên : "Về phần nguyên danh, sư huynh, ta nghĩ ." Thân thế của nàng, nàng cũng nghĩ để cho người khác biết, cho dù là người đối xử với nàng tệ như Bạch Dật nàng cũng muốn.
      Bé Bi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :