1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]


      Last edited by a moderator: 28/9/14
      Tuyết Nguyệtlhngan0401 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Rất đẹp rất nghiệt
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      "Sư huynh bộ dạng rất đẹp." Tử Tình xong, nhìn cái.

      Rất đẹp? Đây là khen ngợi? Dùng từ đẹp với nam nhân sao? Bạch Dật hướng ánh mắt quét quét khuôn mặt nhắn kia của Tử Tình, rút ra cái kết luận: Ân, có lẽ tuổi còn , đối với nàng mà , đẹp chính là chỉ tuấn ? Được rồi! Miễn cưỡng nhận, nhân tiện : "Tiếp tục tiếp."

      Thấy sắc mặt có chút đẹp hơn, Tử Tình khỏi cảm thấy hiểu ra vấn đề.Người luôn luôn thích ca ngợi, khó trách trước kia mỗi lần phụ thân khen mẫu thân bộ dạng xinh đẹp, mẫu thân luôn cười cực kỳ ngọt ngào.

      Tiếp theo mới mở miệng : " Bộ dạng sư huynh vốn dĩ rất đẹp, hơn nữa cặp mắt hoa đào câu nhân kia cùng với làn da trắng nõn, còn có thân hồng y khiến cho người ta cảm thấy huynh rất giống nữ nhân khi gặp lần đầu." Thấy sắc mặt lại hơi trầm xuống, lại tiếp: "Bất quá, có nữ nhân nào có bộ dạng nghiệt giống như vậy, cũng có tiêu sái như huynh, cho nên nhìn từ xa thấy huynh có điểm giống nữ nhân nhưng mà lại gần thấy hề giống."

      Mắt hoa đào khẽ híp, khóe môi vi câu nhìn vẻ mặt nghiêm túc trước mặt.Nghe xong lời của nàng, tuấn mi khẽ nhíu nhìn nàng: " như vậy, muội cảm thấy sư huynh ta thích hợp mắc hồng y sao?" Bừa bãi phóng khoáng? Hoa đào mắt câu nhân? nghiệt? Lời này nghe từ trong miệng của tiểu bất điểm ra sao lại cảm thấy có điểm quái lạ đâu?

      Tử Tình lắc lắc đầu : " phải."

      "Vậy là cái gì?"

      "Sư huynh mặc hồng y trông được lắm, quần áo màu này thực thích hợp với huynh."Nàng đều là , nam nhân như mặc bộ hồng y kia lại có phen ý nhị riêng, cho dù là nữ nhân cũng mặc ra cỗ khí chất nghiệt kia như của .

      Mà lúc này nàng cũng biết, vì mấy câu của nàng hôm nay, làm cho nam tử này cả đời đều là thân hồng y.Chỉ vì nàng câu, mặc hồng y thực rất đẹp...

      Nghe nàng như thế, khóe miệng Bạch Dật khỏi càng dương cao.Mấy lời ca ngợi càng nghe càng cảm thấy lọt tai, lập tức liền : "Được rồi! Thấy muội đều như vậy, ta đây lúc này cùng muội so đo, thôi! Sư huynh mang muội xem nghi thức triệu hồi!"

      Nghe vậy Tử Tình mới thầm thở phào nhõm hơi, người này là làm cho người ta khó đoán ra hỉ giận, bất quá vết thương tay được băng bó tốt lắm, chính mình lúc này thực là muốn chạy cũng được, vậy cùng theo ! Chính là ánh mắt đám nữ đệ tử chung quanh dường như đều hận thể lên cắn nàng, thực là làm cho người ta khó hiểu.

      "Đến! Ngồi vững." Bạch Dật giơ tay ra làm cho nàng ngồi quay mặt về phía trước, còn mình duỗi tay ra ôm lấy eo của nàng.

      Cảm giác cái tay kia lại đặt ở lưng của nàng, Tử Tình giật mình, : "Sư huynh, ôm đống xương cốt thực thoải mái sao?" phải người nàng chỉ có đống xương cốt sao? Làm sao mà tay lúc nào cũng bò lên thắt lưng của nàng?

      "Ha ha ha, sư huynh ta hôm nay mới biết được, ra ôm đống xương cốt cũng là thực thoải mái ." Thanh mang theo vài phần tà khí, cười còn cố ý lấy cái tay để ở eo của nàng ra.

      Tử Tình nghe được lời này của , khỏi thầm thở dài tiếng. có biện pháp, ai làm cho nàng hôm nay hay ho nên mới đụng phải . Quên , nếu muốn cứ để cho ôm ! Dù sao cũng mất khối thịt nào, nếu nàng lại phản kháng, lại biết làm ra chuyện gì nữa.

      Nhìn đến bé con phía trước an tĩnh lại , Bạch Dật khỏi nhíu mày, trong mắt hoa đào lên tia kinh ngạc, làm sao lại ngoan như vậy ? còn tưởng nàng lại cái gì mà sư huynh đem móng vuốt của ngươi lấy ra đâu! Khóe môi ngoéo cái, liền cười hỏi: "Tiểu sư muội, muội mấy tuổi ?"

      "Năm tuổi."

      "Nga! Năm tuổi a! Sư huynh ta mười ba, lớn hơn muội tám tuổi đâu!" Bạch Dật cười , thấy người ngồi phía trước phản ứng, liền lại hỏi:

      "Tiểu sư muội, muội còn cho ta biết muội tên là gì đâu!"

      Nghe như thế, Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn là cần tên cho biết tốt hơn miễn cho lại tìm tới nàng. Tâm niệm vừa chuyển, liền thuận miệng cái tên: "Ta kêu Tử Ngôn." Đệ tử ở Thanh Sơn nhiều như vậy, nàng lại thường ra Lăng Phong, nếu là có tên, hẳn là tìm thấy nàng.

      "Tử Ngôn? Muội ở tòa phong nào? Vẫn là môn hạ của người nào?" Thanh Sơn phân thành tứ phong, trong đó lại có tám môn, đệ tử phải là ít, trừ bỏ ba năm lần đại hội tỷ thí Thanh Sơn đệ tử đều có mặt, có lẽ cũng chỉ có nghi thức triệu hồi này là tụ tập nhiều đệ tử nhất .

      Đệ tử tiến vào Thanh Sơn đều đăng ký tên của mình cùng với là người của tòa phong nào hoặc là môn hạ của ai.Chỉ cần có tên muốn ở Thanh Sơn tìm người trong hàng vạn đệ tử là chuyện khó, nếu có tên muốn ở trong tứ phong bát môn tìm người thực phải là chuyện dễ dàng.

      "Sư huynh, nghi thức triệu hồi sắp bắt đầu, nếu huynh làm cho huyễn thú nhanh chút xem được."

      Bạch Dật nhìn về phía trước quả nhiên thấy mọi người đều vây quanh thiên động, mới : "Yên tâm, để cho muội được xem."

      Mấy người cưỡi phi hành huyễn thú ở giữa trung đều có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy thân hồng y Bạch Dật thế nhưng lại ôm tiểu nương kia ngồi lưng huyễn thú của , khỏi đều nhìn thoáng qua tiểu nương kia chút.Thanh Sơn đệ tử chỉ biết Bạch Dật lúc nào cũng mang khuôn mặt tươi cười với mọi người, nhưng chỉ những người có tiếp xúc gần gũi với mới biết, nhìn như hiền hòa nhưng có thể tới gần căn bản có mấy người, càng đừng đến chuyện có thể được ôm vào trong ngực cách thân mật như vậy

      Tất cả mọi người cưỡi phi hành huyễn thú ở giữa trung đều biết tiểu nương kia là người lúc trước ngã từ cao xuống nhưng lại biết vì sao Bạch Dật lại cứu nàng? Chẳng lẽ này có cái gì giống với người thường?

      Nghĩ như vậy, mọi người vận dụng thần thức đảo qua người nàng tưởng nhìn xem tu vi của tiểu nương này.Ai ngờ cái gì cũng thấy được, lập tức trong mắt mang theo vài phần khinh miệt liếc mắt nhìn tiểu nương kia cái.Quả nhiên chỉ là đệ tử bình thường vừa vào Thanh Sơn, có gì đặc biệt cả.

      Mà Bạch Dục cưỡi kim hổ hai cánh bay giữa trung cũng nhìn thoáng qua Bạch Dật, ánh mắt sâu thẳm cũng nhìn về tiểu nương kia.Có thể được Bạch Dật đối đãi như thế, xem ra cũng đơn giản.
      Cảm giác đạo tầm mắt làm cho người ta thể bỏ qua vẫn dừng ở người nàng, Tử Tình ngẩng đầu nhìn lại theo tầm mắt kia, nghĩ lại thấy được thiếu niên bất kể là dung mạo hay khí thế đều xuất chúng thân hắc y cưỡi kim hổ.Làm như có phát rồi dời ánh mắt dừng người các đệ tử Thanh Sơn đứng ở trong thiên động.



      Thấy được ánh mắt của nàng, Bạch Dục ninh mày.Vừa rồi ánh mắt của nàng chống lại tầm mắt của , rồi sau đó lại coi như là người trong suốt mà bình tĩnh dời tầm mắt nơi khác.Từ trước tới nay luôn luôn được nhận ánh mắt sùng bái của mọi người, đây là lần đầu tiên có người coi như nhìn thấy , loại cảm giác này thực khiến cho người ta khó chịu!

      Các nàng đừng quên ấn quảng cáo ủng hộ web nha
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Phản kháng là vô dụng
      Edit:
      Ớt Chỉ Thiên

      Bạch Dật ôm nàng tự nhiên cũng nhìn ra ánh mắt Bạch Dục xem nàng, liếc mắt nhìn thân ảnh màu đen cưỡi phi hành huyễn thú dừng ở giữa trung cái, khóe miệng lên ý cười như có như , sau đó cũng đem tầm mắt đặt người các đệ tử đợi nghi thức triệu hồi.

      Bên trong thiên động, phía khối nham thạch lớn đứng ước chừng ba trăm đệ tử Thanh Sơn.Đây là toàn bộ những đệ tử tròn mười tuổi ở Thanh Sơn, thời điểm mỗi người tròn mười tuổi đều có thể tiến hành nghi thức triệu hồi.Có người có thể triệu hồi ra huyễn thú của mình nhưng cũng có người thể triệu hồi được gì.

      Có huyễn thú hay có liên hệ rất lớn với những người tu luyện, nếu thể triệu hồi ra huyễn thú vậy chứng minh người kia thiên phú tu luyện có hạn, cho dù bây giờ có được tầm thường thực lực nhưng như vậy cũng được cho là nổi bật.Ở rất nhiều thời điểm, huyễn thú tiến giai đồng dạng có thể hỗ trợ cho bản thân tiến giai, sức chiến đấu của huyễn thú cũng thể bỏ qua, huyễn thú phẩm giai càng cao càng cường đại, có khi chỉ cỗ uy áp liền có thể làm cho mọi người thần phục.

      Chúng danh đệ tử đứng ở trong thiên động đều khẩn trương thôi, hôm nay đối với bọn họ mà cũng là căn cứ ràng để chứng minh thực lực cùng với thiên phú của bản thân.Trước mặt nhiều đệ tử Thanh Sơn như vậy, nếu thể triệu hồi ra huyễn thú cho dù thực lực của bọ bọn họ có tốt như thế nào ánh mắt mọi người nhìn học cũng bắt đầu giống như trước.

      Cảm giác khẩn trương làm cho bạn họ dần thấy bất an, cho đến khi Thanh Sơn Sơn chủ vào trước mặt bọn họ, mọi người mới dần dần lấy lại bình tĩnh.Nghi thức triệu hồi mỗi năm đều do Sơn chủ tự mình chủ trì, điều này đại biểu cho coi trọng của chỉ Thanh Sơn dành cho bọn họ mà còn của Sơn chủ đối với bọn họ.

      Ánh mắt Tử Tình dừng ở người Thanh Sơn Sơn chủ, lẳng lặng đánh giá.Đó là lão giả ước chừng hơn sáu mươi tuổi, thân hình hơi béo, thân y bào màu trắng, người cỗ nội lực cường đại, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp được Thanh Sơn Sơn chủ này.Nàng đứng cách thiên động ước chừng trăm thước, nhưng uy áp cùng cường giả khí thế phát ra từ người Sơn chủ cũng ảnh hưởng đến nàng, hề tầm thường!

      "Hôm nay là nghi thức triệu hồi mỗi năm lần ở Thanh Sơn.Cũng giống năm vừa rồi, ngay khi thánh hỏa được châm, các đệ tử phải lớn tiếng niệm triệu hồi chú, có thể triệu hồi ra huyễn thú của bản thân các ngươi hay hoàn toàn dựa vào chính các ngươi!" Thanh mười phần trung khí vừa ra, ánh mắt chứa nồng đậm uy áp hướng hơn ba trăm đệ tử kia nhìn lại, lại mở miệng tiếp: "Trước khi nghi thức triệu hồi bắt đầu, các ngươi phải nhớ cho kỹ, cho dù thể triệu hồi ra huyễn thú nhưng chỉ cần các ngươi khổ công cố gắng tu luyện tương lai rời Thanh Sơn, thực lực cũng đứng số số hai! Vào Thanh Sơn chính là Thanh Sơn đệ tử, cho dù tương lai rời Thanh Sơn cũng có gì khác!"

      Nghe lời mang theo cổ vũ kia của , chúng đệ tử chờ thực nghi thức kia đều cảm thấy trong lòng dâng lên nhiệt hỏa, nghi thức triệu hồi, vô luận như thế nào bọn họ cũng muốn triệu hồi ra huyễn thú của chính mình!

      Thanh Sơn Sơn chủ liếc mắt nhìn mọi người cái, quay người đứng trước mặt chúng danh đệ tử trong thiên động, châm cây đuốc lớn kia.Lửa này là Thanh Sơn thánh hỏa bao giờ tắt được lấy từ trong Thánh hỏa điện, hằng năm đều đem hỏa chủng tới thánh hỏa điện châm lần.Thánh hỏa, với Thanh Sơn mà , có ý nghĩa phi phàm.

      Thời điểm thánh hỏa được châm lên, hơn ba trăm đệ tử đứng trong thiên động đồng loạt nhắm mắt lại, hai tay giao nhau đặt trước người, huyền khí người bắt đầu khởi động bao vây lấy toàn thân bọn họ, trăm miệng lời niệm triệu hồi chú: "Ngủ say sâu trong tâm linh đồng bọn, lấy khí huyết mà ngưng tụ thành chiến hữu, thức tỉnh ! Huyễn thú thuộc về ta! Hôm nay, nhân danh thánh thần đem ngươi thức tỉnh! "

      Ba trăm câu chú ngữ chứa huyền khí mạnh mẽ truyền ra vang tới trời cao, khiến mặt đất chấn động mà hơi chớp lên, ngay lúc cỗ thanh kia hạ xuống lập tức cỗ quang mang chói mắt nhất thời phụt ra từ người bọn họ, mãnh liệt quang mang làm cho các đệ tử Thanh Sơn vây quanh thể nhìn về phía trước. Trong khí bắt đầu khởi động cỗ hơi thở càng ngày càng cường đại, bỗng nhiên ánh sáng vừa thu lại, trước mắt mảnh ràng.

      "A!" nam đệ tử mở to mắt liền nhìn đến con vật to lớn bay đỉnh đầu mình, khỏi bị dọa cho kinh hô tiếng, tập trung nhìn lại mới biết đây dĩ nhiên là huyễn thú của mình, liền cảm thấy vui vẻ sung sướng kêu to: "Ha ha, ta cũng có huyễn thú ! Ta cũng có huyễn thú!"

      "Huyễn thú của ta là con tiểu hồ ly.Oa! đáng a!" nữ đệ tử sung sướng ôm huyễn thú của mình, vẻ mắt vui mừng.

      Mà cũng có đệ tử đứng tảng đá trong thiên động thần sắc ngơ ngác nhìn chung quanh mấy người mừng rỡ như điên, nhìn thấy bọn họ triệu hồi ra huyễn thú của riêng bản thân mình mà bên người mình chỉ là trống rỗng, cái gì cũng có, khỏi cảm thấy ảm đạm.

      "Nhìn thấy , thực ra triệu hồi nghi thức cũng có gì.Người tới nơi này xem nghi thức triệu hồi phần lớn đều muồn nhìn xem huyễn thú người khác triệu hồi ra có cường đại , và có bao nhiêu người có thể triệu hồi ra huyễn thú." Thanh mang cười của Bạch Dật truyền đến, ánh mắt dừng lại người các Thanh Sơn đệ tử.Cảnh tượng như vậy năm nào cũng tái , nếu có thể triệu hồi ra huyễn thú đều là vẻ mặt vui sướng, còn thể triệu hồi ra vẻ mặt ảm đạm.

      Tử Tình thu hồi ánh mắt, bởi vì mấy đệ tử đứng trong thiên động đều chỉ triệu hồi ra ít huyễn thú phẩm giai thấp, tuy rằng cũng có ít phi hành huyễn thú nhưng mà có thực lực tốt lại được mấy con.

      Liễm hạ ánh mắt nhìn con bạch hổ dưới thân, liền mở miệng hỏi: "Sư huynh, con huyễn thú này của huynh phẩm giai thế nào? " Tuy rằng nàng còn ràng lắm, nhưng mà nhìn khí thế mà , mấy con huyễn thú mà các đệ tử trong thiên động triệu hồi ra có con nào có thể so sánh với con hổ này.

      "Ha ha, như thế nào? Cảm thấy hứng thú? Nhưng làm sao mà muội chỉ có hứng thú với huyễn thú của sư huynh ta đâu? người tuấn mỹ bất phàm như sư huynh ta ngồi sau lưng muội, muội lại tuyệt đối có hứng thú là sao?" Giống như là đùa giỡn với nàng, thanh mang cười lại thêm vài phần tà khí.Tâm niệm vừa động, cần mở miệng liền khiến cho con bạch hổ dưới thân quay đầu trở về.

      Bạch Dục cưỡi kim hổ hai cánh bay giữa trung thấy thế, ánh mắt sâu thẳm lên đạo quang mang làm cho người ta xem hiểu, ngay sau đó cưỡi kim hổ hai cánh trở về, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      "Sư huynh, ta phải về.Huynh thả ta xuống dưới !" Nghi thức triệu hồi xem xong rồi, nàng nên trở về luyện kiếm.

      " cho sư huynh biết muội là người phong nào, sư huynh liền đưa muội trở về."

      " cần, ta tự mình trở về." Tử Tình xong, hướng xung quanh nhìn thoáng qua, chuẩn bị nhảy xuống.

      Dường như biết trước ý tưởng của nàng, Bạch Dật ngồi đằng sau lưng liền tăng thêm lực đạo nơi bàn tay ôm eo nàng, đem nàng kéo vào trong lòng mình, thanh tà ác dán vào sát tai nàng : "Tiểu sư muội, muội thực nghe lời đâu! Sư huynh đưa muội trở về phản kháng cũng vô dụng thôi."
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: tia ấm áp
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Nghe thanh phía sau truyền đến cùng với thái độ cường ngạnh kia, Tử Tình hơi hơi nhíu nhíu mày. Nếu chính mình có thực lực bị quản chế khắp nơi, quả nhiên bất luận là ở nơi nào, thực lực của bản thân đều rất trọng yếu.

      Nghĩ nghĩ, liền mở miệng : "Nếu sư huynh muốn đưa ta trở về, vậy tới Thất trọng môn thôi.” Tới Thanh Sơn cũng nhiều ngày, biết được bát môn trong Thanh Sơn lấy Trọng đặt tên.Nhất trọng môn là môn, các Trọng tiếp theo lấy các con số để đặt.Trong bát trọng môn, thực lực của đệ tử Nhất trọng môn là lợi hại nhất, có thể là đứng đầu ở Thanh Sơn.

      "Nga? ra muội là Thất trọng môn đệ tử a! Sao ta lại biết Thất trọng môn khi nào thu đệ tử như tiểu sư muội đây ?"

      "Trong môn đệ tử ít, sư huynh biết cũng có gì là kỳ lạ." Nghe ra nghi vấn trong lời của , Tử Tình thầm tính toán làm thế nào cho tin tưởng? Tuy rằng biết vì sao lại cảm thấy có hứng thú với nàng nhưng nàng biết cùng nhấc lên quan hệ ngày sau đừng mong được thanh tĩnh.Ít nhất, ở thời điểm nàng còn có năng lực bảo vệ chính mình nàng hy vọng có phiền toái tìm tới cửa.

      Bạch Dật câu môi cười: "Cũng đúng, đệ tử ở Thanh Sơn ít nhất cũng có vài vạn người, mỗi ngày thêm hai người ai biết được! Nếu muội là người của Thất trọng môn, ta đây liền đem muội đến trước cửa Thất trọng môn !" Thanh mang cười rơi xuống, lại : "A hổ, thôi! đến Thất trọng môn thôi."

      Tử Tình im lặng ngồi ở lưng hổ nhìn con đường phía trước, theo nghi thức triệu hồi chấm dứt, các đệ tử Thanh Sơn lục tục trở lại môn hạ của mình.Mà nàng ngồi ở trước người Bạch Dật, lại thỉnh thoảng đưa tới ánh mắt tò mò của mọi người.

      "Ai? Các ngươi xem cái kia là ai a? Làm sao có thể cùng Bạch Dật sư huynh ngồi chỗ?" gã nữ đệ tử tò mò hỏi, thầm đánh giá ngồi ở lưng hổ.

      "Ai biết nàng là ai? Cũng biết là từ nơi nào chui ra, từ nãy giờ vẫn ngồi chỗ cùng Bạch Dật sư huynh, hình như sư huynh còn muốn đưa nàng trở về đâu!" tên nữ đệ tử khác khó chịu , ánh mắt vẫn theo sát thân ảnh hai người phía trước.

      Bạch Dật tay ôm vai của nàng, mắt hoa đào mang cười dừng ở đầu tóc đen như tơ của nàng: "Tiểu sư muội, sư huynh ở Nhất trọng môn, về sau muội có chuyện gì có thể đến Nhất trọng môn tìm ta, biết ?"

      Tử Tình giật mình, hôm nay mới gặp được , ở giữa Thanh Sơn chúng đệ tử, chỉ có vươn tay cứu nàng mạng.Tuy rằng cử chỉ mang theo ngả ngớn, nhưng ngôn ngữ lại mang theo quan tâm, nàng tuy rằng nghĩ cùng có nhiều quan hệ, nhưng quan tâm của vẫn làm cho nàng cảm thấy có tia biến hóa khác thường.

      Ngoại trừ Thần cùng sư phụ và lão giả thần bí kia, là đệ tử Thanh Sơn đầu tiên tỏ ra quan tâm nàng.

      Cảm giác được nàng lại thất thần , Bạch Dật khỏi có chút nổi giận, nam tính mị lực của làm sao lại có chút hiệu lực với tiểu sư muội này vậy? Bị ôm vào trong ngực thế nhưng cũng có thể ba phen bốn lượt thất thần? Rốt cuộc nàng nghĩ đến cái gì chứ?

      Lập tức, cúi đầu về phía trước, ý cười mang theo vài phần tà tứ truyền ra: "Tiểu sư muội, muội lại thất thần? Sư huynh muội nghe thấy sao?"

      Tử Tình lấy lại tinh thần, dừng chút : "Ân, ta nghe được." Lời này của cho nàng biết về sau nếu có người tìm nàng phiền toái có thể tìm .Ý tứ nàng hiểu chính là biết vì sao lại đối đãi với nàng như vậy? cùng với nàng, hôm nay bất quá chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả tên nàng còn cho biết.

      "Ha ha, được." Bạch Dật thấy thế mới cười ra tiếng, giơ tay lên chạm vào mấy sợi tán loạn trước người, khí chất nghiệt xứng với hoa đào nhãn câu nhân kia cùng với nụ cười tà mị nơi khóe môi khiến cho đám nữ đệ tử đứng xem ngây ngốc hoa cả mắt.

      "Oa! Bạch Dật sư huynh rất tuấn mỹ! Nếu ta cũng có thể tiến vào Nhất trọng môn tốt rồi!" gã nữ đệ tử thào xong, ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm thân ảnh nghiệt màu đỏ kia.

      Cưỡi con bạch hổ, chỉ trong chốc lát Tử Tình cùng với Bạch Dật liền đến trước của thất trọng môn, nhìn các đệ tử lục tục bước vào cửa Thất trọng môn, Tử Tình mở miệng : "Sư huynh, ta đến rồi.Huynh thả ta xuống dưới !"

      "Hảo." Bạch Dật lúc này lại sảng khoái đáp ứng, tay dời eo của nàng, ngược lại nắm lấy tay nàng đưa nàng vào cửa: "Vào thôi!"

      Sau khi vững vàng rơi xuống đất, Tử Tình nâng mâu nhìn cái, gật gật đầu: "Hôm nay đa tạ sư huynh " Ân cứu giúp hôm nay, ngày khác nhất định hồi báo.

      "Ân, thôi!" Bạch Dật ngồi ở lưng hổ, chút ý tứ phải rời khỏi cũng có.

      Tử Tình trong lòng biết muốn biết nàng rốt cuộc có phải là Thất trọng môn đệ tử hay , vì thế cảm ơn xong xoay người về phía cửa Thất trọng môn, theo hướng các đệ tử lục tục vào cửa.

      Thấy nàng vào, Bạch Dật mới thu hồi ánh mắt, từ thời khắc tiếp được nàng ở giữa trung, người nàng truyền đến sức nặng khiến cho rất là tò mò.Xem nàng cũng chỉ mới năm tuổi, làm sao mà người lại nặng như vậy? Trải qua ở chung vừa rồi, mới nhìn đến đai sắt cột chân của nàng, ánh mắt hướng bên trong Thất trọng môn nhìn lại thầm nghĩ, Thất trọng môn này khi nào có tiến bộ lớn như thế? Thế nhưng lại có thể nghĩ tới biện pháp như vậy?

      Quên , lần sau gặp lại hỏi nàng cũng được. Sau đó liền cưỡi bạch hổ về hướng Nhất trọng môn. biết được nàng là Thất trọng môn đệ tử, lần sau khi nào nhàm chán tìm nàng cũng dễ dàng hơn.

      Mà sau khi Bạch Dật rời , Tử Tình vốn bước vào Thất trọng môn lại xoay người ra, cất bước về hướng Lăng Phong sơn.

      Khi về tới Lăng Phong sơn, thấy bọn họ cũng đều trở lại, trừ bỏ Tử Nghiễn cùng Tử Lập đứng luyện võ, mấy người khác , mà sư phụ nàng đứng ở trước phòng.Nhìn thấy nàng trở lại, liền với nàng: "Tử Tình, ngươi theo ta tiến vào chút." xong liền xoay người vào phòng.

      Nghe như thế, Tử Tình lẳng lặng vào theo, mà hai người luyện võ ở phía trước cách đó xa nghe vậy liền dừng lại nhìn thoáng qua nàng.

      "Sư phụ." Tử Tình tiến vào, gọi tiếng.

      "Vết thương tay thế nào ? Nghiêm trọng sao?" Lăng Thành hỏi, thần sắc nghiêm túc cùng với ngữ khí đầy quan tâm kia của làm cho người ta cảm thấy rất là kinh ngạc, hiếm khi bộc lộ quan tâm người khác, cảm giác luôn có chút kỳ quái như vậy.

      Mà Tử Tình nghe được lời của , liền lắc lắc đầu : " nghiêm trọng, muốn bôi thuốc ."

      Nghe vậy, ánh mắt Lăng Thành dừng ở bàn tay được băng bó tốt, rồi mới lấy lọ dược từ trong lòng ra : "Đây là dược vi sư lấy từ bên dược lão, ngươi cầm lấy mà bôi! Nữ hài tử, người lưu lại sẹo tốt." xong, cầm lấy bình dược trong tay đưa cho nàng.

      "Đa tạ sư phụ." Tử Tình giơ tay tiếp nhận, cảm thấy trong lòng có cỗ nước ấm chảy qua. Tuy rằng sư phụ thực nghiêm túc, cũng nhiều lắm nhưng là lại thực quan tâm đối với nàng.Điều này làm cho nàng cảm nhận được ấm áp cũng quan tâm như những người thân bình thường với nhau.

      Có lẽ, những ngày về sau ở Thanh Sơn, cũng phải khổ sở như vậy.
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]


      [​IMG]
      [​IMG]

      "Di? Nguyên lai chân con cột mấy thứ này a! Ta còn nghĩ con đường sao ổn như vậy đâu! Chậc chậc chậc, xem hai cái đai sắt này ước chừng cũng có mười cân, đường mà cột như vậy chân của con chịu được a?” Lão giả kinh ngạc nhìn đai sắt cột chân nàng, tự trách mình sao lâu như vậy mà cũng phát ra?

      " tại quen rồi." Tử Tình xong, buông váy xuống.

      "Vậy được rồi! Đêm nay con nghỉ ngơi cho tốt , ngày mai ta lại đến thăm con”.Lão giả xong, liền thả người bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt biến mất trước mặt nàng, hòa vào bóng đêm.

      Mấy ngày sau Bạch Dật vẻ mặt tức giận từ trong Thất trọng môn ra, vẫn như trước là thân hồng y bừa bãi, khuôn mặt tuấn tú nghiệt mang theo vài phần tức giận che dấu. vốn nghĩ cũng vài ngày gặp tiểu sư muội kia, dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi tới đây nhìn xem vết thương tay nàng tốt chưa.Ai ngờ tìm lần toàn bộ Thất trọng môn cũng tìm được người có tên là Tử Ngôn!

      "Đáng giận! Nàng lại dám lấy tên giả đến lừa gạt ta!" hầm hừ thở ra hơi, hai tay ôm ngực đứng ở trước cửa thất trọng môn nghĩ nghĩ, có tên, muốn tìm được người trong hàng vạn đệ tử ở Thanh Sơn quả thực phải chuyện dễ dàng. chuẩn bị đến từng môn hỏi thăm xem gần đây có thu nữ đệ tử nào mới phía sau có người gọi .

      "Sư huynh, Sư phụ có việc tìm ngươi, bảo ngươi nhanh chút trở về." nữ đệ tử bộ dáng xinh đẹp cưỡi phi hành huyễn thú xuất ở giữa trung, đối với thân ảnh màu đỏ phía dưới gọi tiếng.

      Quay đầu nhìn về giứa trung liền thấy đồng môn sư muội, lập tức liền đáp: " biết." Dừng chút, rồi mới cất bước về phía Nhất trọng môn, vừa vừa nghĩ làm thế nào để tìm được tiểu nha đầu kia!

      Cùng lúc đó, Tử Tình ở phía sau núi Lăng Phong luyện tập Thanh Phong kiếm pháp, mà ở cây, lão giả nằm ở bên bên quan sát nàng luyện tập, bên giúp nàng canh chừng để cho nàng có thể yên tâm luyện tập kiếm pháp.

      "Tử Tình nha đầu, hai ngày trước sách thuốc gia gia đưa cho con xem được bao nhiêu rồi?" Lão giả cầm trái cây biết hái từ nơi nào đến lên ăn, ánh mắt khôn khéo dừng ở thân ảnh nho kia, vừa ăn vừa hỏi.

      " xem xong rồi." Tử Tình múa xong chiêu thức cuối cùng rồi mới ngừng lại, nâng ống tay áo lên xoa xoa cái trán chảy mồ hôi, đến dưới tàng cây ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

      Các nàng nhớ click quảng cáo ủng hộ Cung Quảng Hằng nha!!!
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Bé Bi, Tuyết Nguyệtlhngan0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :