1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      ngơi hồi, Tử Sa liếc thân ảnh dần dần xa kia cái : " Mọi người xem, nàng còn muốn luyện chiêu thức kia tới khi nào đây? Luyện nhiều ngày như vậy nàng lại vẫn cứ luyện duy nhất chiêu kia, vô dụng"

      "Sư phụ mang nàng vào cửa tập luyện cùng mọi người, nếu sư phụ cũng chưa mở miệng gì chúng ta lại càng cần để ý đến.Với cái bộ dạng kia của nàng phỏng chừng khổ luyện mười năm cũng có cách nào trở thành đệ tử của Lăng Phong Thanh Sơn này." Tử Nguyên liếc mắt nhìn thân ảnh rời cái, vừa vung kiếm trong tay vừa .Khi ánh mắt chạm đến dấu răng lưu lại khi bị nàng cắn kia, khuôn mắt vốn dĩ mang theo ý cười trong nháy mắt trầm xuống.

      Chết tiệt! Mỗi lần nhìn thấy dấu răng này đều tựa như nhắc nhở từng bị Tử Tình kia suýt nữa cắn rớt miếng thịt! Chuyện này đối với thể nghi ngờ gì là loại sỉ nhục! Mỗi thời khắc nó đều nhắc nhở !

      Tử Cầm chú ý tới thần sắc mặt Tử Nguyên, lập tức liền mở miệng hỏi: "Các vị sư huynh, chúng ta dễ dàng buông tha cho nàng như vậy sao? Sư phụ tuy rằng cho phép chúng ta lại khi dễ nàng, nhưng nếu là chúng ta muốn giáo huấn nàng, phương pháp phải ít!"

      Tử Nghiễn cùng Tử Lập ở bên cạnh nghe như thế, hai người chính là nhìn thoáng qua hướng bọn họ, cũng có mở miệng. Tử Nghiễn tuy rằng cũng thích Tử Tình, nhưng là sư phụ muốn lên tiếng, cũng nghĩ lại chọc sư phụ tức giận.Mà Tử Lập lại cảm thấy nàng cũng bất quá chỉ là tiểu hài tử còn hơn so với bọn đến mấy tuổi, nếu lại tìm nàng phiền toái quả tốt.

      Tử Kiệt thấy Tử Nghiễn cùng Tử Lập đều có mở miệng, liền hỏi Tử Cầm: "Ngươi có biện pháp nào?" Ban đầu khi nhìn đến Tử Tình, ra cảm thấy nàng bộ dạng rất là tinh xảo, thích thôi.Nhưng là trong mắt của nàng có bọn họ, theo ngày đầu tiên liền bắt đầu như thế, mà thích của cũng theo khắc kia chuyển thành chán ghét, chán ghét im lặng của nàng, chán ghét nàng luôn là bộ dạng cái gì cũng liên quan đến chuyện của mình!

      Liếc mắt nhìn mấy người bọn họ cái, Tử Cầm dương môi cười: "Phía trước cách đó xa có tổ ong ở cây, chúng ta hái xuống, sau đó quăng đến nhà tranh của nàng, thế nào?" Đôi mắt to xinh đẹp mang theo vài phần hưng phấn ý cười nhìn mấy người bọn họ.

      "Đại sư huynh, Tứ sư đệ, hai người các ngươi thấy như thế nào?" Tử Nguyên mở miệng hỏi, ánh mắt dừng ở hai người nãy giờ vẫn như những người đứng xem bình thường.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau cái, Tử Nghiễn dẫn đầu mở miệng : "Sư phụ muốn ra lệnh, cần chọc nàng, ta tính lại chọc sư phụ tức giận.Về phần các ngươi muốn làm gì làm, ta muốn biết.Ta muốn luyện công." Thanh rơi xuống, liếc mắt nhìn mấy người cái liền cất bước rời .

      Tử Lập vừa thấy rồi, vội vàng : "Ta muốn bồi Đại sư huynh luyện công, các ngươi vừa rồi cái gì ta cũng có nghe thấy." Nếu mình tham dự cần phải biết nhiều lắm, nếu sư phụ hỏi, biết trả lời như thế nào.

      "Nếu bọn họ đều như vậy, chúng ta đây liền tự mình chơi vậy. tại, ai xung phong hái cái tổ ong vò vẽ kia?" Tử Kiệt xong, ánh mắt dừng ở người bọn họ.

      "Tử Sa khinh công tốt nhất, bằng liền để nàng hái !" Tử Cầm cười , đợi Tử Sa mở miệng còn thêm: "Tử Sa, Tử Tình đối nghịch khắp nơi cùng chúng ta, ngươi thân là phần tử của chúng ta, khinh công lại là tốt nhất trong mấy người,việc này ai có thể so với ngươi thích hợp hơn!"

      Tử Sa chần chờ nhìn nàng : "Ngũ sư tỷ, nhưng là tổ ong vò vẽ kia cao như vậy, hơn nữa ở bên trong ong vò vẽ hẳn là ít , nếu ta cẩn thận bị ong vò vẽ đốt cái làm sao bây giờ?" Nàng tuy rằng còn tuổi, nhưng là cũng ngốc.Mấy người bọn họ cũng phải biết khinh công, dựa vào cái gì chính nàng phải ?

      "Nếu ta đến đây ! Khinh công của ta tuy rằng so ra kém Tử Sa, bất quá muốn nhảy lên cái cây lớn kia hẳn là cũng phải cái việc gì khó.Cứ quyết định như vậy , việc này giao cho ta làm!" Tử Kiệt sảng khoái xong, hướng chung quanh nhìn nhìn, lại xoay người hỏi Tử Cầm: "Tử Cầm, ngươi cái tổ ong vò vẽ kia là ở nơi nào a? Làm sao mà ta phát ?"

      "Tam sư huynh, ở bên kia, ta mang bọn ngươi cùng xem!" Tử Cầm xong, xoay người đến cái cây kia. Cho đến khi tới khỏa đại thụ cách đó xa, nàng mới chỉ vào tổ ong vò vẽ rất lớn ở phía : "Các ngươi xem, chính là nơi đó." Nếu quăng thứ này vào trong căn nhà tranh của Tử Tình đốt cho nàng chết khiếp, như vậy là cực kỳ thống khoái!

      "Các ngươi ở bên cạnh chờ, ta hái xuống." Tử Kiệt xong, bỏ áo khoác người xuống, chuẩn bị dùng để bao cái tổ ong vò vẽ kia.

      Tử Nguyên liếc mắt nhìn cái tổ ong vò vẽ kia cái, mở miệng nhắc nhở : "Cẩn thận chút, khi còn chưa đem áo khoác bao lấy cái tổ ong kia nhất định được đụng vào nó, bằng mấy con ong vò vẽ kia nhất định bay đến đốt chúng ta ."

      "Biết ! Ta cẩn thận ." Tử Kiệt thèm để ý cười cười, nhanh vào dưới tàng cây kia, vận dụng nội lực, mũi chân mượn lực bay lên.Áo khoác trong tay chuẩn bị bao lấy tổ ong vò vẽ kia, ai ngờ tổ ong vò vẽ kia đột nhiên lung lay chút, hề báo động trước cứ như vậy rơi thẳng xuống dưới, bên trong hàng ngàn ong vò vẽ nhất loạt bay ra, ong ong vang lên.

      "A..."
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16 : Nàng muốn biết là ai ?
       Edit : Vân
      Beta  : Ớt Chỉ Thiên


      Tử Kiệt kinh hô tiếng, thân ảnh nhanh chóng nhảy xuống, bên tay cầm ngoại bào trùm lên đầu mình, bên vẫn quên vận dụng khinh công nhanh chóng đào tẩu, thanh đầy kinh hoảng hô lớn: " mau! Nhanh! Nhanh!"

       

      "A! Là ong vò vẽ! mau!"

       

      Mấy người nọ vốn dĩ đứng ở bên xem lại nhìn thấy Tử Kiệt đầu trùm áo bào vội vàng chạy tới hướng bọn họ, lập tức cả kinh, nhanh chóng vận khí chạy về phía trước. Ong vò vẽ cũng phải là loại ong bình thường, nếu mà bị chích trúng chỉ phải là rất đau, mà còn có thể bị xưng phù lên nữa, nghĩ vậy, mấy người họ đều liều mạng chạy quanh tán loạn, bọn họ cũng muốn mặt mình bị xưng lên đám mụn cục khó coi.

       

      "Tam sư huynh, ngươi đừng, đừng chạy theo ta! Ngươi chạy sang nơi khác !" Tử Sa tuy rằng khinh công rất tốt nhưng cũng gấp đến độ lộn xộn vòng quanh.Khinh công của nàng luôn tốt nhất trong mấy người, vốn có thể bỏ lại những con ong vò vẽ này, nhưng là Tam sư huynh của nàng vẫn cứ chạy theo sau lưng nàng, mà đám ong vò vẽ này cũng luôn truy theo sau , cứ như vậy, cho dù là nàng có liều mạng bỏ chạy cũng thoát xong, mắt thấy đám ong vò vẽ này càng ngày càng nhiều, khỏi gấp đến độ hốc mắt ửng đỏ.

       

      "Ta, ta, a... Đau chết ta !" Tử Kiệt vừa định mở miệng, ai ngờ con ong thế nhưng xuyên qua áo bào hung hăng đâm vào trán của , đau đến nỗi làm hít mạnh hơi.Vốn dĩ bởi vì chạy vài vòng mà cước bộ có chút chậm lại nhưng sau khi bị chích nhát này lại chạy như bay.

       

      cây thân ảnh ngồi nhìn đám người chật vật phía dưới ngừng ôm đầu chạy tán loạn, thỉnh thoảng lại kêu la thảm thiết ánh mắt mừng rỡ đến nỗi híp lại thành đường chỉ.Vài ngày gần đây nhàn rỗi có việc gì để làm nên liền chạy tới nơi này dạo, cũng đúng lúc nhìn thấy tiểu nha đầu kia mỗi ngày khoa tay múa chân, nhưng ra xem xong lại thành nghiện.Lần này đúng lúc nhìn thấy mấy người này muốn tính kế nàng, tự nhiên là thể để cho nàng tùy tiện bị bắt nạt, tâm niệm vừa chuyển, liền lắc mình nhảy vào cành cây đại thụ khác, thân ảnh nhanh nhẹn quỷ mỵ, căn bản là người nào thể bắt giữ được.

       

      Bên trong phía cánh rừng sau núi, Tử Tình lấy búa từng chút bổ lên   thân cây, trong cánh rừng yên tĩnh trừ bỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng chặt cây cũng liền chỉ có tiếng chim chóc kêu gọi nhau cùng với thanh lá cây bị gió thổi vang sàn sạt.

       

      "Phanh! Bang bang phanh!"

       

      Đột nhiên, có thân ảnh màu đen hai chân kẹp lấy nhánh cây, đầu trút xuống dưới làm mái tóc màu trắng cũng rũ xuống theo, hai tay ôm ngực, vẻ mặt đầy ý cười: "Tiểu nha đầu, nguyên lai ngươi ở trong này a! Lão nhân gia ta tìm ngươi nửa ngày"

       

      Vừa mới giơ búa lên, định dùng sức chặt xuống cái, lại đột nhiên toát ra cái bóng trắng từ đâu đến làm tay cầm búa phải khựng lại, liếc mắt nhìn lão giả quái dị kia cái: "Ta chặt cây" Nếu nàng vừa rồi nhanh chút, búa này liền chém phải đầu rồi.

       

      "Lão nhân gia ta nhìn thấy, biết ngươi chặt cây" Lão giả cười tủm tỉm xong, dưới chân hơi vận lực đạo, nguyên bản thân thể treo phía dưới cành cây đại thụ cũng lộn ngược người lên, ngồi ở phía : "Vừa rồi lão nhân gia ta giúp ngươi làm chuyện tốt" xong, bày ra bộ dạng < ngươi hãy mau hỏi ta > nhìn nàng.

       

      "Ban ngày ban mặt, ông sợ bị người khác nhìn thấy sao?" Tử Tình lại tiếp tục vung búa chặt lên thân cây, vì còn nên khí lực cũng đủ lớn, chém hồi lâu cũng thể chém đứt cây đại thụ này.

       

      Lão nhân vốn dĩ vẻ mặt đầy hưng trí lại nhìn thấy nàng trưng ra bộ dáng có hứng thú, khỏi hơi hơi đề cao thanh : "Ngươi hỏi ta làm chuyện gì? Ngươi hiếu kỳ? Ngươi rốt cuộc có phải tiểu hài tử hay ? Làm sao lại có thể hiếu kỳ?"

       

      Tử Tình có chút khó hiểu nhìn lão hồi.Nàng hiểu nếu lão muốn để cho người ta biết tồn tại của mình vì sao lại luôn xuất ở trước mặt nàng, dừng chút, lại giơ lên búa trong tay, tiếp tục chặt cây.

       

      "Ai, là cái hũ nút" Lão nhân liếc mắt nhìn nàng cái, tự mình ra đáp án: "Vừa rồi nhóm sư huynh sư tỷ của ngươi tính bắt cái tổ ong tặng cho ngươi, lão nhân gia ta hảo tâm đem hết mấy con ong kia tặng cho bọn . tại đám đều bị mấy con ong kia chích đến nỗi oa oa kêu to, chậc chậc, bị ong vò vẽ chích trúng nếu qua dăm ba bữa mấy cái cục sưng lên kia cũng tiêu a" Nghĩ đến bộ dáng mấy người kia nhảy nhảy lại, ánh mắt lão nhân cười híp lại thành đường chỉ, quả nhiên ra ngoài lại lại nhiều vẫn tốt hơn.

       

      "Tiểu nha đầu, gần đây có làm món ăn thôn quê gì a? Lần trước canh rắn kia, chậc chậc, là làm cho ta hoài niệm vô cùng"

       

      " có." Nàng lên tiếng, đầu cũng nâng lên tiếp tục chặt cây. Khó trách vừa rồi nghe được tiếng kêu thảm thiết từ phía trước, ra là như vậy.Trong đầu vừa nghĩ, búa cầm trong tay vẫn quên chặt xuống, cho đến khi nàng nhớ tới lão nhân kia, ngẩng đầu nhìn lên cây còn thân ảnh của lão nữa.

       

      Chờ cho chung quanh còn ai, nàng liền lấy cây kiếm gỗ ra bắt đầu luyện tập bộ Thanh Phong kiếm pháp kia.Kiếm tùy tâm mà động, thân ảnh nho múa kiếm đến hữu mô hữu dạng, chiêu thức thuần thục kết hợp cùng với  kiếm ngưng tụ ra cỗ hơi thở mang năng lượng , tuyệt giống như là người vừa mới học kiếm pháp bao lâu.

       

      Trong rừng, thân cây có thân ảnh màu trắng đứng, dung nhan cương nghị cũng thầm mất tuấn mỹ như thiên nhân, khí thế trác tuyệt làm người khác thể bỏ qua, thân tràn đầy hơi thở tôn quý, làm cho mọi người có loại cảm giác thể bỏ qua. nhìn như ôn nhu, nhưng cả người lại lộ ra nhè lạnh lùng, đôi mắt đen thâm thuý chứa vô hạn quang mang làm người khác thể nhìn thấu lúc này dừng lại thân ảnh nho ở phía trước cách đó xa.

       

      Đột nhiên, đạp gió phi xuống đất mặt đất, tay áo màu trắng nhàng phất động trong gió, lặng yên tiếng động chậm rãi tiêu sái tới gần thân ảnh luyện kiếm kia, bạc môi khêu gợi khẽ nhúc nhích, thanh thiếu niên trong như tiếng nước suối trong thâm sơn, nhanh chậm, lại thấm nhập nội tâm: "Sai lầm rồi, phải là như vậy."

       

      Nương theo thanh dễ nghe buông xuống, trong lúc Tử Tình còn chưa kịp có phản ứng gì thiếu niên từ phía sau đến gần nàng, bàn tay thon dài bao trùm lên bàn tay bé của nàng, tay kia đặt chiếc eo của nàng, bộ pháp dưới chân vừa động, thanh kiếm bị hai người nắm cũng tuỳ theo vũ động của thiếu niên mà động lên.Kiếm pháp như nước chảy lưu sướng, thân ảnh như gió uyển chuyển, Tử Tình tuỳ theo tay cầm kiếm gỗ huy động mà cũng di động tới, ánh mắt của nàng chuyên chú chú ý kiếm pháp cùng với bộ pháp của mình bị thân ảnh người nọ mang theo di động, từng chút ghi nhớ xuống.

       

      Nàng mặc dù có thiên phú gặp qua là quên được, nhưng mà có người xem nàng luyện kiếm, cũng có người chỉ điểm cho nàng, có khi cho dù là chính mình làm sai cũng thể phát giác được.Mấy ngày nay vẫn luyện bộ Thanh Phong kiếm pháp này, nhưng nàng vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì? Nàng lần rồi lại lần nhớ lại những chiêu thức của Thanh Phong kiếm pháp, nhưng vẫn biết rốt cuộc chính mình sai ở chỗ nào?

       

      Hôm nay người này nắm tay nàng múa kiếm lần, nàng liền hiểu ra được, nhận ra mình vẫn luôn nắm bắt được thời gian, nên bây giờ khi nàng múa Thanh Phong kiếm pháp càng phát ra thuận tay, tuy rằng tại trong cơ thể năng lượng mạnh, nhưng chỉ cần nắm bắt được tốc độ thời gian, nàng tất nhiên có thể phát huy ra uy lực của Thanh Phong kiếm pháp!

       

      Chỉ là, người kia là ai? Tâm niệm vừa động, thân hình đồng thời cũng ngừng lại, đáy lòng dâng lên cái ý niệm trong đầu, nàng muốn biết, người kia là ai?
      Tuyết Nguyệtlhngan0401 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]

      Thiếu niên cười, nhìn nàng cái sâu sau đó mới phiêu nhiên rời .Nhìn thân ảnh phiêu dật trác tuyệt kia biến mất ở trước mặt nàng, Tử Tình mới thu hồi ánh mắt, bên thầm nghĩ, Thần? cũng là người của Thanh Sơn này sao? là đệ tử của tòa phong nào? Màu xanh huyền khí, thế nhưng là võ thánh sao.Nhìn mấy cọc gỗ được bổ ra ở đất, Tử Tình treo kiếm ở bên hông, qua đem mấy cái cọc gỗ ôm về căn nhà tranh của mình.

      Sáng sớm hôm sau.

      Lăng Thành nhìn mấy đồ đệ trước mặt, mấy người bọn họ trừ bỏ Tử Nghiễn, Tử Lập cùng Tử Tình, mấy người khác thế nhưng đều bị ong vò vẽ đốt tới mức mặt mũi sưng phù lên liền trầm giọng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao lại biến thành như vậy ?"

      Mấy người ngươi xem ta, ta xem của ngươi, Tử Kiệt mới giọng : "Sư phụ, chúng ta cẩn thận đem tổ ong vò vẽ cây làm rớt, cho nên, cho nên..."

      "Hôm nay vốn là tưởng cho các ngươi xem nghi thức triệu hồi ở Thanh Sơn, nhưng mà mấy người các ngươi lại biến thành cái dạng này, ta thấy nên .Mấy người Tử Nghiễn thôi!" Lăng Thành trầm giọng xong, ánh mắt ở người bọn họ đảo qua.
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Lần đầu gặp Bạch Dục
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên

      "Sư phụ, chúng ta có việc gì, chúng ta có thể !" Nghi thức triệu hồi mỗi năm cũng chỉ có lần, khi đệ tử vừa đủ mười tuổi liền có thể triệu hồi ra huyền thú của chính mình, đại bộ phận đệ tử ở Thanh Sơn đều tiến vào trong  thiên động để xem.Cho nên nghi thức này là cực kỳ long trọng, bọn họ làm sao có thể chỉ bởi vì bị ong vò vẽ đâm trúng liền bỏ lỡ!

      Lăng Thành liếc mắt nhìn bọn họ cái, dừng chút rồi mới : "Nếu muốn , vậy trước tiên hãy đến chỗ dược cư lấy chút dược bôi chút , đừng mang cái bộ dáng này dọa người khác! Nghi thức triệu hồi bắt đầu vào lát nữa, muốn xem phải nắm chặt thời gian" xong, liền xoay người rời .

      Tử Tình nhìn theo thân ảnh Lăng Thành rời , cũng cất bước theo, nàng chỉ nghe qua nghi thức triệu hồi nhưng lại chưa từng thấy qua, hôm nay vừa vặn có thể xem là thế nào.

      "Sư huynh, chúng ta mau, nếu chậm kịp nữa!" Tử Sa quay đầu nhìn mấy người bọn họ hô lên tiếng, mũi chân điểm xuống, phi thân lao về phía trước.

      "Tử Sa ngươi đợi ta với a!" Tử Kiệt hô, bên cũng phi thân tiến lên, chỉ là tốc độ theo kịp Tử Sa. Mấy người khác cũng vận khởi huyền khí trong cơ thể, dưới chân giống như đạp gió mà lướt về phía trước, chỉ chốc lát, chỉ còn lại mình Tử Tình đứng ở chỗ này chậm rãi tiêu sái bộ.

      Mọi người vốn dĩ nghĩ Lăng Thành rời nhưng biết từ khi nào xuất ở phía sau Tử Tình, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bộ pháp của nàng. Cước bộ của nàng từng bước tiêu sái, mỗi bước đều để lại dấu chân, mỗi lần nhấc chân về phía trước đều giống như có chút nặng trịch, cước bộ trầm ổn, nhưng lại nhàng.Theo lý thuyết, cho dù nàng chưa có luyện tốt nội công tâm pháp thân là nữ tử bộ pháp cũng phải rất nhàng .Chẳng lẽ nàng cột thêm cái gì ở chân?

      Ý niệm này nhanh chóng lên trong đầu của Lăng Thành.Vì muốn tìm tòi giải đáp nghi hoặc, dấu vết theo phía sau nàng xa lắm, tay vừa động, cỗ huyền khí  giống như trận gió thản nhiên lướt về phía nàng.Gió vừa lướt qua, làn váy bị thổi bay, lộ ra hai cái đai sắt buộc hai chân của nàng.

      Mà ở cách đó xa phía sau Lăng Thành, lão giả ngồi cành cây nhìn thấy thế nhưng lại vận dụng huyền khí để xốc váy của Tử Tình lên, khỏi tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu xám kia, bên thầm mắng, cái tên già kia, vậy còn quá háo sắc lại dám lật váy của tiểu nha đầu, là lão sắc quỷ.Nếu phải hôm nay để cho thấy , đúng là rất khó tưởng tượng được người kia bình thường luôn bày ra bộ dáng nghiêm túc cũ kỹ thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy!

      Chậc chậc chậc, tiểu nha đầu mệnh khổ a! Lại rơi vào tay của những kẻ trộm này! Đám tiểu tử lại cả ngày luôn làm trò xiếc để ác chỉnh nàng, thảm nhất vẫn là theo tên sư phụ sắc lang như vậy, ai! Tiền đồ sau này mảnh hắc ám a!

      Mà Lăng Thành biết hành động của mình rơi vào trong mắt của lão giả phía sau, sau khi thấy được hai cái đai sắt kia liền cảm thấy rất là kinh ngạc, theo độ dày của cái đai sắt kia, hơn nữa nhìn xem hai cái đai ở chân nàng, sức nặng ít nhất cũng có hơn mười cân.Người bình thường nếu lại phải mang thêm hơn mười cân sắt này ở dưới chân, vậy muốn bước cũng là việc khó nhưng xem nàng cất bước trầm ổn, vội vàng xao động, hay là mỗi ngày nàng đều cột lấy thêm mười cân sắt này hơn ba trăm thước đến con suối để lấy nước nấu?

      Khó trách sau ngày hôm đó liền cảm thấy nàng đường có chút kỳ quái, nguyên bản còn tưởng rằng là do chân nàng bị thương, ai ngờ dĩ nhiên là vẫn luôn cột thêm đai sắt để bắt đầu luyện tập. Nghĩ vậy khỏi có chút suy nghĩ, đứa này tuổi còn nhẫn cùng trí tuệ phi thường thể thể sánh bằng như vậy, tương lai nhất định phải là vật trong ao!

      Muốn luyện căn cốt cơ bản, phải luyện tốt căn cơ ở hạ bàng, từ xưa tới nay ai ai cũng đều lấy trung bình tấn để luyện tập, mà nàng vào ngày đầu tiên liền vứt bỏ thường quy từ xưa tới nay  chưa từng có người dám phá vỡ.Bình thường ai cũng đều muốn học giỏi căn cốt cơ bản nhất định phải tập tốt trung bình tấn trước, lại có ai nghĩ tới đổi loại phương pháp khác để luyện tập? Nàng luyện tập như vậy, tin tưởng bao lâu sau, căn cơ hạ bàn rất tốt, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn so với mấy tên đồ đệ của , có lẽ cũng nên thử để cho mấy người khác thử luyện tập theo phương pháp như vậy.

      Nhìn Lăng Thành vẫn theo đằng sau Tử Tình dần dần xa, lão giả cây xoay thân cái, vững vàng đáp mặt đất: "Lão sắc lang, vậy mà vẫn còn theo ở phía sau để rình coi tiểu nha đầu, hừ! Nếu phải hôm nay là ngày tổ chức nghi thức triệu hồi của Thanh Sơn, có rất nhiều người nên lão nhân gia ta thể chạy tán loạn mọi nơi, nếu nhất định theo ở phía sau ngươi để nhìn xem ngươi muốn làm gì!" vừa , bên vừa phù phù thổi bộ râu của mình vừa nỉ non: "Chờ tiểu nha đầu trở về, lão nhân ta phải để nàng biết mà đề phòng mới được"

      Bên kia, ra khỏi Lăng Phong sơn, Tử Tình theo chúng đệ tử con đường núi hướng tới chỗ thiên động. Hôm nay là ngày tổ chức nghi thức triệu hồi, đại bộ phận đệ tử đều để nhìn xem, nàng tuy rằng biết đường , bất quá chỉ cần theo bọn họ cũng có sai.

      Nàng chỉ mới năm tuổi nên khi ở giữa  chúng đệ tử trông có vẻ rất là bé, Thanh Sơn đệ tử thiếu những đứa của danh môn thế gia nổi tiếng, chỉ cần nhìn đám đều ăn mặc hoa lệ là thấy được, cần ngôn ngữ, chỉ nhìn vào quần áo liền dễ dàng nhận ra. Khi Tử Tình lẳng lặng theo mọi người , đột nhiên truyền đến tiếng hô làm cho nàng cũng ngẩng đầu lên.

      "Oa! Các ngươi mau nhìn, các sư huynh sư tỷ này đều là lợi hại, các ngươi xem huyễn thú của bọn họ có nhiều con biết bay"

      Thanh kinh hô mang theo nồng đậm hâm mộ cùng vang lên, đám mắt sáng như kim tinh nhìn chằm chằm những thiếu niên thiếu nữ cưỡi huyễn thú bay trung mà đến, bọn họ đám nam tuấn nữ tú, bộ dạng rất là làm cho mọi người phải động tâm chú ý  chưa , càng làm cho mọi người trở nên đui mù là những huyền thú mà bọn họ cưỡi.Trong nghi thức triệu hồi, có thể triệu hồi ra phi hành huyễn thú, nhưng cũng có tọa kỵ huyễn thú , bất quá vô luận là phi hành hay vẫn là tọa kỵ vẫn đều được phân chia theo phẩm giai khác nhau, huyền thú có phẩm giai cao phóng xuất ra năng lực cùng uy áp mà những huyền thú bình thường thể sánh bằng, thậm chí huyễn thú có phẩm giai càng cao uy chấn phát ra càng lớn.

      "Các ngươi nhanh nhìn xuống dưới sơn đạo mà xem, các sư huynh sư tỷ ở phía dưới cũng cưỡi huyễn thú đến đây, oa! Con hổ kia uy vũ, vị sư huynh đó là lợi hại, thế nhưng ngồi lưng con hổ, thực uy phong!" tên nam đệ tử hâm mộ xong, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên ngồi lưng hổ ở phía dưới.

      "A! Các ngươi mau nhìn, đó là Bạch Dục sư huynh! Là Bạch Dục sư huynh! Trời ạ! Ta thế nhưng có thể nhìn thấy Bạch Dục sư huynh! Bộ dạng rất tuấn, các ngươi hãy nhìn huyền thú cưỡi, là kim hổ hai cánh! Là kim hổ biết bay! Oa! là quá lợi hại! Bạch Dục sư huynh! Bạch Dục sư huynh!" kia vui sướng hô to, ngừng phất tay với vị thiếu niên giữa trung kia, chỉ là vị thiếu niên cưỡi phi hổ kia, cũng luôn mắt điếc tai ngơ đối với tiếng hò hét bên dưới.
      Tử Tình nương theo ánh mắt của kia nhìn lại, nhìn thấy thiếu niên thân hắc y cưỡi con kim hổ biết bay, bên hông đeo ngọc đái, hắc bào ở giữa trung lay động theo gió, những nhánh tóc uốn lượn theo chiều gió, mày kiếm mắt sáng, bạc môi khẽ nhếch, dung mạo có thể nhất tuyệt, chỉ là giữa ánh mắt vẫn khó nén kiêu ngạo. lúc nàng chuẩn bị thu hồi ánh mắt, lại biết ai ở phía sau đẩy nàng cái, bỗng nhiên, cả người mất trọng tâm té đổ xuống dưới sơn đạo...



      P/S: Về cách gọi với thứ mà Tử Tình đeo chân, trong convert ghi là " thiết phiến" nhưng từ này có nghĩa là quạt sắt nên phù hợp với hoàn cảnh này.Tớ cũng hỏi ý kiến chị Hằng về từ này và đề nghị thay từ khác, chị ấy có gợi ý là giày sắt nhưng mà theo tớ thấy ràng thứ mà Tử Tình đeo có thể nhìn thấy khi nhấc váy lên còn giày sắt cấu tạo của nó là gắn miếng sắt vào đế giày còn bên ngoài vẫn như bình thường nên tớ thấy hợp lý cho lắm.Vậy nên tớ để từ này là "dây sắt" nhưng mà nếu có bạn nào có thể đóng góp bằng từ khác hay và sát nghĩa hơn tớ sửa lại...Thanks các bạn nhiều!!!
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Sư huynh, ngươi làm cái gì?
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      "A! Có người ngã xuống !"

      tiếng thét kinh hãi vang lên, lại có người vươn tay cứu giúp, sơn đạo này cao chừng hai trăm trượng, đối với đệ tử Thanh Sơn mà , độ cao như vậy chỉ cần là người ở Thanh Sơn tu luyện hai năm đều có thể dễ dàng đem thân ảnh nho ngã xuống kia cứu lên.Chính là tất cả mọi người đều chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh kia hề phòng bị bị ngã xuống mà hề có ý nghĩ vươn tay trợ giúp phen.

      Tử Tình vì mất trọng tâm nên ngã xuống, nàng cảm giác như thân thể cấp tốc rơi xuống dưới, tim nhảy bùm bùm trong ngực, độ cao như vậy mà ngã xuống chết a! có người đưa tay cứu nàng phen vậy nàng cũng chỉ có thể tự cứu lấy bản thân. Nhưng nàng mới đến Thanh Sơn bao lâu, khinh công còn có học được, làm sao mà tự cứu mình đây?

      Càng là kinh hoảng nàng càng tỏ ra bình tĩnh. Nhờ có sức nặng của đai sắt cột chân nàng nên mới đến mức làm cho đầu nàng ngã nhào xuống đất. Khóe mắt thoáng nhìn thấy mấy cây mây mọc vách sơn đạo liền vội vàng đưa tay định bắt lấy nhưng ai ngờ tốc độ rơi xuống quá nhanh khiến cho nàng thể bắt lấy chúng cũng có cách nào bám lấy mấy tảng đá chìa ra ngoài, ngược lại khiến cho hai tay bị mấy tảng đá đó ma sát đến trầy da, từng cỗ đau đớn từ tay truyền đến.

      Nghe thanh kinh hô kia, Bạch Dục quay đầu vừa vặn thấy được thân ảnh nho ước chừng năm tuổi kia rơi xuống.Thấy người nàng có bất kỳ tia huyền khí dao động nào phỏng chừng là vừa đến Thanh Sơn lâu.Thực tiểu nương rất kỳ quái, ngã xuống từ độ cao chừng hai trăm trượng thế nhưng cũng kêu tiếng, ánh mắt kia quá mức bình tĩnh giống như nương năm tuổi nên có.

      Chung quanh các đệ tử đều vây lại nhìn, ai vươn tay cứu giúp nàng phen. Tại Thanh Sơn này, có rất ít người giúp người vừa có thực lực vừa có bối cảnh, mà theo quần áo mộc mạc người nàng liền nhìn ra xuất thân của nàng cũng tốt.Cho dù là ngã chết cũng có người chịu liếc mắt nhìn xem cái, mà cũng giống vậy, bởi vì đây là thế giới của kẻ mạnh, kẻ yếu vĩnh viễn chỉ có kết cục duy nhất!

      Trong nháy mắt thân thể nàng rơi xuống kia, nàng nhìn thấy mấy người cười phi hành huyễn thú ở giữa trung mang theo mỉm cười nơi khóe miệng nhìn nàng, mà hắc y thiếu niên cưỡi kim hổ hai cánh kia ngoái đầu lại liếc mắt nhìn nàng cái, ánh mắt khinh miệt mang theo coi thường cùng cao ngạo kia theo người nàng rời , tiếp tục về phía trước.

      Tại thời khắc sinh tử này, nàng cảm nhận được ràng nhân tính vô tình cùng lạnh lùng như thế nào! Nếu từ độ cao hai trăm trượng này ngã xuống mà chết, nàng thề nhất định làm cho bản thân trải qua chuyện như thế này thêm lần nào nữa!

      Nhìn tiểu thân ảnh kia ngã xuống từ núi nhưng lại có người vươn tay cứu giúp, Bạch Dật đành lòng, thúc dục huyền khí trong cơ thể liền nhanh chóng nhảy lên từ lưng hổ, dưới chân đạp phong mà , giơ tay tiếp được thân ảnh nho kia đồng thời cười : "Ai nha nha, tiểu sư muội như vậy làm sao lại có ai cứu giúp đâu? Quả nhiên, chuyện hùng cứu mỹ nhân vẫn là để ta đến làm nha! "

      Khi nàng nhắm hai mắt lại chuẩn bị thừa nhận đau nhức khi thân thể bị đụng vào dưới mặt đất ngờ thanh mang theo ý cười truyền đến, thân thể cũng ngã vào trong lồng ngực ấm áp.

      Bạch Dật ôm tiểu nương trong lòng, thấy hai mắt nàng nhắm chặt liền tưởng nàng sợ tới mức dám mở mắt, vì thế cười : "Tiểu mĩ nhân nhắm chặt hai mắt chẳng lẽ là hy vọng ta hôn cho nàng tỉnh lại sao? Được rồi! Nể tình nàng như vậy, với lại bộ dạng cũng tệ lắm, ta liền đem nụ hôn đầu tiên của ta hiến cho nàng " xong cúi đầu lại gần thủy môi nho kia.(chỗ này Bạch Dục trêu Tử Tình nên ta để xưng hô là nàng, còn sau này xưng huynh-muội cho hợp)

      Thanh mang theo vài phần ngả ngớn cùng ý cười của thiếu niên kia truyền vào tai Tử Tình khiến cho nàng mở to mắt, nhìn đến chính là khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập ý cười phóng đại ngay trước mắt nàng.Cặp mắt hoa đào kia mang theo vài phần mị hoặc khiến nàng nhớ tới lời nàng vừa nghe được, nhanh chóng đưa tay bưng kín miệng mình.

      Vốn tưởng là chỉ đùa giỡn với nàng chút thế nhưng vừa nhìn đến hành động đáng theo bản năng của tiểu nương trong lòng, Bạch Dật khỏi sửng sốt, ngay sau đó liền sung sướng cười to thành tiếng: "Ha ha ha ha..." tiểu nương thú vị, từ chỗ cao như vậy ngã xuống cũng thấy nàng kinh hô tiếng nào, lúc này chỉ làm bộ trêu chọc nàng chút thế nhưng nàng lại lấy tay bưng kín miệng mình, trong mắt tràn ngập đề phòng nhìn .Ha ha, là thú vị!

      Mà đệ tử Thanh Sơn vốn dĩ chỉ đứng bên thờ ơ nhìn thấy Bạch Dật thế nhưng lại ra tay cứu nàng, đám đều kinh ngạc ra mặt, ít nữ đệ tử đố kị cắn cắn môi nhìn tiểu thân ảnh bị Bạch Dật ôm vào trong ngực kia.

      " là, Bạch Dật sư huynh làm sao lại muốn cứu nàng? phải chỉ là cái tiểu nha đầu thôi sao? Ngã chết thôi."

      " Đúng vậy.Xem quần áo nàng mặc người cũng biết là từ xó xỉnh nào chui ra nữa, bẩn thỉu muốn chết. biết là ai thu nàng ta, người như vậy cũng vào Thanh Sơn thực làm cho người ta khó hiểu."

      Ở Thanh Sơn ngoại trừ Bạch Dục Bạch Dật cũng là nhân vật phong vân số số hai. giống như Bạch Dục cao ngạo, Bạch Dật có vẻ dễ gần hơn. thường xuyên tươi cười với người khác, cái miệng kia thấy nữ nhân lại càng giống như đường mật nên có người cảm thấy cử chỉ của quá mức ngả ngớn lại có người cảm thấy hết sức dễ gần.Bởi vì năm mười ba tuổi là Thất cấp Hoàng vũ sư, hơn nữa xuất thân lại hề tầm thường nên có ít Thanh Sơn nữ đệ tử đều coi là tình nhân trong mộng.

      Mà ở chỗ sơn đạo, Lăng Thành vừa vặn thấy được màn dưới kia, ánh mắt vi tránh. vốn dĩ theo phía sau nàng, bất quá đường gặp được dược lão của dược cư liền cùng hàn huyên vài câu, ai ngờ chỉ trong nháy mắt thân ảnh Tử Tình thấy tăm hơi. lâu sau chợt nghe đến Thanh Sơn đệ tử tiểu nương rớt xuống sơn đạo, vội vàng chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Bạch Dật cứu nàng.

      "Đa tạ sư huynh cứu ta, bất quá nếu cười đủ rồi để ta xuống dưới!" Tử Tình bỏ tay ra , ánh mắt nhìn thiếu niên còn ôm nàng.Ánh mắt của rất đẹp, dường như lúc nào cũng có thể câu nhân, thần thái mang theo chút mị hoặc, hơn nữa mặc bộ hồng y thoạt nhìn có điểm giống nữ nhân.Tuy rằng chuyện ngả ngớn nhưng ở trong đám người này, là người duy nhất vươn tay ra cứu giúp nàng.Ân tình của ngày hôm nay, nàng ghi nhớ kỹ.

      Bạch Dật nhìn tiểu nương trong lòng, hoa đào nhãn lên tia sáng, : "Ân, tuy tuổi còn nhưng là cũng hiểu được lễ phép, tồi tồi."Khóe mắt thoáng nhìn thấy hai cánh tay nàng bị trầy da chảy máu, nhân tiện : "Tay bị thương kìa! Đến, người ta có thuốc, muội bôi ít " xong đem nàng thả xuống dưới, giơ tay lấy cái bình từ trong lòng ra.

      "Đa tạ ý tốt của sư huynh, ta trở về tự bôi thuốc cũng được." Tử Tình xong, xoay người muốn về.Vốn nghĩ muốn xem nghi thức triệu hồi nhưng mà cả hai tay đều bị thương, vẫn nên xử lý sớm chút tốt hơn, nghi thức triệu hồi để sang năm lại xem !

      Bạch Dật tuấn mi khẽ nhíu, cười hỏi: "Muội phải là muốn xem nghi thức triệu hồi sao? Bây giờ mà về năm nay xem được đâu." Tiểu nha đầu này, khó được tốt bụng lấn muốn giúp nàng bôi thuốc, nàng thế nhưng lại nghĩ cự tuyệt?

      "Ta sang năm lại xem." Tử Tình đầu cũng quay lại , ai ngờ vừa mới được vài bước đột nhiên cả người bị bế lên, kinh ngạc nhìn lại: "Sư huynh, ngươi làm cái gì?"
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :