1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 85-2: Tra tấn biến dạng


      Edit: ๖ۣۜJmiuღ


      Tử Tình hơi dương môi nở nụ cười, môi nàng nụ cười trào phúng dễ phát khẽ lộ ra, ánh mắt chợt liếc qua Bạch Dục mặc thân y phục màu đen chút, tiếp đó đưa mắt liếc nhìn vài nữ tử trước mặt kia, trong mắt hiên lên tia thâm sâu, thanh nhanh chậm mang theo nụ cười : "Đúng vậy! người cao quý như , quả là ta thể trèo cao, nhìn thấy các ngươi cùng đều giống nhau như vậy, nếu đứng cùng chỗ, ta cảm thấy nhìn rất vui tai vui mắt."


      Những nữ tử kia vốn bụng lửa giận, nghe thấy lời ấy nhất thời trong mắt sáng ngời kiềm chế được mà hỏi: " ?" Bọn ta cùng Bạch Dục sư huynh đứng chung chỗ rất xứng đôi? Nghĩ tới đây, trong lòng khỏi ngọt ngào, thỉnh thoảng mang theo đôi mắt đầy ý xuân liếc về phía Bạch Dục đứng cách đó xa.


      Nụ cười môi Tử Tình ngày càng sâu, gật đầu khẳng định: "Đương nhiên, lừa các ngươi có lợi gì cho ta?" (jmiu: tỷ quá lợi ý …^^)


      "Vậy tại sao ngươi lại theo bên cạnh Bạch Dục sư huynh?" Lần này, giọng điệu mấy người các nàng có dịu chút, biết được Tử Tình dám cùng các nàng tranh giành, bởi vậy ngữ khí cũng điêu ngoa hung hăng giống lúc trước.


      Nàng bất đắc dĩ than tiếng, rằng: "Ta cũng muốn ở bên cạnh , thế nhưng đây là chủ ý của Sơn chủ, bởi vì tại cánh tay của bị phế bỏ, sinh hoạt hàng ngày dù sao cũng hơi bất tiện, mới để ta theo bên cạnh giúp đỡ, trắng ra là để cho sai khiến." Vừa , lại liếc Bạch Dục đứng cách đó xa chút, giọng với mấy người các nàng: "Ta cho các ngươi biết chuyện."


      Bạch Dục đứng cách đó xa tuy rằng nghiêng người đứng, có nhìn về phía Tử Tình ở bên này, thế nhưng lỗ tai vẫn nghe các nàng chuyện, vốn định để mấy nữ nhân kia tới gây phiền phức cho nàng để nàng còn có thể thanh nhàn nữa, ai biết nàng lại chuyển đề tài, tựa hồ đem câu chuyện dời tới người , trong lòng hơi run nghĩ xem nàng muốn diễn trò gì? Liền tiếp tục lẳng lặng lắng nghe.


      "Chuyện gì?" Thấy Tử Tình giọng, mấy người bọn họ cũng giọng theo, mặt hiếu kỳ mặt đem lỗ tai hướng về bên cạnh Tử Tình. Hóa ra là Sơn chủ để cho nàng ta theo bên cạnh Bạch Dục sư huynh, khó trách được các nàng nhìn thấy nàng ta ở dưới tàng cây ngẩn người ra, vậy phải là do nàng ta tự nguyện ở cùng Bạch Dục sư huynh!


      Trong lòng các nàng thầm nghĩ, khỏi cũng có chút đồng tình, trong Nhất Trọng môn ai cũng biết Bạch Dục sư huynh gần nữ sắc, tại để nữ tử theo bên cạnh huynh ấy, đoán chừng huynh ấy cũng cấp cho nàng ta sắc mặt tốt.


      "Các ngươi đều thích đúng ?" Tử Tình cười hỏi, trong mắt chợt lóe lên vẻ thâm sâu, nhanh đến mức ai phát .


      Nghe nàng như vậy, mặt vài nữ tử này bỗng xuất rặng mây đỏ,tuy rằng có chút bất tiện nhưng vẫn gật đầu cái : "Bạch Dục sư huynh vóc dáng tuấn, gia thế lại tốt, thực lực lại mạnh, ai mà thích a!"


      "Chính là ở trong Thanh Sơn này, có ai có thể sánh với ." nữ tử khác cũng hưởng ứng đáp lại, lén lút quyến rũ liếc nhìn bóng dáng trác tuyệt kia chút.


      Tử Tình nở nụ cười, thấp giọng : "Các ngươi thích như vậy, phải phải nắm chặt cơ hội, ta nghe người ta khi người bị thương tâm hồn là yếu đuối nhất, dễ dàng tiếp nhận người khác, các ngươi phải cố gắng nắm lấy..." Nàng còn chưa hết, bị giọng mang theo tức giận cắt đứt.


      "Chết tiệt! nàng rốt cuộc là làm gì!"


      Bạch Dục bước nhanh chân tới, hai ba bước liền đến trước mặt Tử Tình, vài nữ tử nguyên bản vây quanh nàng, bỗng nhìn thấy thân toả ra khí tức lạnh lùng doạ người, khuôn mặt giận dữ muốn bộc phát ra, lúc này tự động lui về bên, tạo thành con đường cho cũng dám tới gần quá mức, từng đôi mắt đẹp chớp động mang theo chờ mong lại nhìn sắc mặt thâm trầm của , ràng biết bị làm sao?


      Tử Tình đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy có luồng khí thế hung hăng hướng về nàng đè ép xuống, nam tử kia cao hơn nàng cái đầu thân thể cường tráng khi tới gần, liền mang tới cho nàng cảm giác áp bức vô hình mãnh liệt, ánh sáng đỉnh đầu cũng bị thân ảnh cao lớn của che kín, trước mặt mảnh u, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Bạch Dục lúc này u ám hơi trầm xuống toàn thân toả ra khí tức lạnh lùng, trong lòng cười ngừng, mặt vẫn giả vờ như hiểu: "Làm sao? Ta cái gì chọc giận đến ngươi rồi sao?"


      Chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn vẫn mặt mờ mịt hiểu vì sao, trong ngực bỗng có lửa tên khỏi muốn vụt lên vù vù, ánh mắt thâm thúy híp lại, trầm giọng rằng: "Nàng chẳng làm gì sao? Vậy lời nàng vừa rốt cuộc là có ý gì?" Ngày thường muốn cản mấy nữ nhân này tới cơ hồ phát điên, tại nàng lại dám trêu chọc để cho mấy nữ nhân này tới tìm ? Còn cổ động các nàng hãy nắm chặt cơ hội? vốn định xem nàng đối phó mấy nữ nhân kia như thế nào, nghĩ tới nàng ngược lại giỏi còn dám kéo theo đống phiền phức này tới cho !


      "Ngươi cũng nhìn thấy nha, ta từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, chẳng hề làm gì cả." Tử Tình nhanh chậm , bước tới bước, lại lui về sau bước, cùng duy trì khoảng cách đoạn.


      "Sư huynh … nàng chẳng hề làm gì cả, nàng cũng chỉ cùng chúng ta tán gẫu..." nữ tử dấp xinh đẹp tiến lên , lời muốn còn chưa xong, liền bị Bạch Dục dùng ánh mắt dữ tợn quét tới, nàng ta lúc này cả kinh liền lùi lại vài bước.


      "Cút!" Bạch Dục trầm giọng xuống, thân khí tức lạnh lùng làm người khác phải nhượng bộ lui binh, ánh mắt bén nhọn mang theo uy thế đảo qua mấy người các nàng, sắc bén giống như hàn kiếm vậy, khiến lòng người rét lạnh dám bước lên phía trước.


      Vài nữ tử bị hét lên như thế, mặt lộ vẻ oan ức cắn môi dưới, nhìn Bạch Dục thân khí tức lạnh lùng có tình người, viền khẽ mắt ửng đỏ, bước lên phía trước, cầm giỏ hoa qua trong tay đưa cho Tử Tình : "Cái này cho ngươi ăn, ngươi phải cố gắng chăm sóc Bạch Dục sư huynh, chúng ta phải ." xong, liền nhét giỏ trái cây vào trong tay nàng sau đó vội chạy .


      Tử Tình ngơ ngẩn nhìn lại cái giỏ cầm ở trong tay, bên trong có vài loại trái cây rất hiếm thấy ở Thanh Sơn, vậy là các nàng để cho người ta từ bên ngoài mang đến, vốn là muốn đem hoa quả tới cho Bạch Dục, đến cuối cùng lại rơi vào trong tay nàng? Thấy Bạch Dục còn đứng chặn ở trước mặt của nàng, trong mắt chợt tia sáng tên, nàng ngẩng đầu nhìn , môi mang theo nụ cười hỏi: "Ngươi muốn ăn trái cây sao?" thế nào cũng là người ta đem tới cho , mặc dù tại thành cho nàng, nhưng cũng phải lễ phép hỏi câu.


      Trong lòng Bạch Dục sinh ra hờn dỗi thấy nàng hỏi như vậy, nhất thời thèm gì, nhìn thấy môi nàng lên nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt trắng trong thuần khiết làm cho người ta có loại cảm giác ôn hòa yên bình, bất giác tức giận trong lòng dần dần lắng xuống, lại thấy những nữ tử kia xa, sắc mặt của cũng hoãn hoãn vài phần, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng quét qua Tử Tình chút, lạnh giọng : "Muốn ăn tự nàng ăn!" , xoay người nhanh chân về.


      Liếc mắt nhìn bóng dáng rời cái, khóe môi Tử Tình khẽ nhếch, liếc mắt nhìn hoa quả bên trong giỏ, giọng : " Hoa quả tươi ngon như này, ăn thực là lãng phí." Vừa , vừa nhấc giỏ lên về cùng .


      Về tới viện tử, Bạch Dục tự mình vào phòng , sau đó đóng cửa lại, thấy thế nàng liền đem giỏ hoa quả rửa sạch , rất nhàn nhã ngồi ở bên cạnh bàn trong sân ăn hoa quả.


      Nếu như tháng đều được như vậy, vậy ngày nào cũng được trải qua thanh nhàn, mặc dù thể luyện kiếm, nhưng ban đêm nàng cũng có thể tu luyện tâm pháp, vẫn có chút thời gian để trống đấy thôi. Thấy hoa quả bên trong giỏ còn nhiều như vậy, chính mình lại ăn hết cho nên nàng muốn lưu lại mấy trái cho Tử Thanh, mấy loại hoa quả ở trong Thanh Sơn có, nhất định phải tìm người mua ở bên ngoài mới có được, có thể đem hoa quả tươi ngon như này vào trong Thanh Sơn, vậy mấy nữ tử kia cũng đơn giản.


      "Tử Tình."


      Đột nhiên, thanh của Tử Thanh truyền đến, nghe được giọng quen thuộc, nàng khỏi sững sờ, làm sao mình mới ở nghĩ tới , liền xuất ? Chuyện này cũng trùng hợp ?


      "Tử Thanh, sao ngươi lại đến đây?" Nàng vừa hỏi, vừa vẫy tay ra hiệu cho lại đây ngồi xuống bên cạnh bàn, từ bên trong giỏ lấy ra trái cây đưa cho .


      Tử Thanh cũng khách khí, đưa tay tiếp nhận, bên hỏi: "Tử Tình, hoa quả này từ nơi nào đem tới vậy?" Vừa ,vừa cắn cái, hương vị thơm ngọt của trái cây nhất thời tràn ngập ở trong miệng.


      "Vài nữ đệ tử của Nhất Trọng môn cho." Nàng cười , hỏi: "Ngươi làm sao lại đến đây? Có việc gì hay sao?"


      "Hừm, có." Tử Thanh gật đầu : "Ta vừa nãy ở chỗ Dược sư, nghe được Dược sư muốn cho đồ đệ gọi Bạch Dục tới, ta nghĩ tới nàng ở đây liền hăng hái xung phong gọi , Tử Tình nàng ở đây thế nào? có làm khó dễ nàng hay ?"


      " có." Nàng giọng , môi lên nụ cười nhợt nhạt rồi từ bên cạnh bàn đứng lên: "Nếu Dược sư muốn tìm , vậy ta với tiếng." xong, liền xoay người về cái cửa đóng chặt kia, gõ cửa : "Dược sư muốn ngươi tói đó chuyến." Nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động , nàng liền xoay người tới bên cạnh bàn.


      Khi nàng vừa mới ngồi xuống, cửa phòng nguyên bản đóng chặt bỗng mở ra, Bạch Dục ra, ánh mắt dừng lại ở người Tử Thanh chút, liền nhanh chân bước lên phía trước, khi qua bên cạnh Tử Tình : " thôi! nàng cũng cùng ta!" Vừa dứt lời, cần chờ có nàng bất kỳ ý kiến gì, nhanh chân về hướng Dược cốc.


      Tử Tình liếc cái, lại nhìn giỏ hoa quả tràn đầy kia, sau đó với Tử Thanh: "Dù sao cũng có nhiều hoa quả như vậy, cầm chút cho Dược sư nếm thử."


      "Được." Tử Thanh đáp ứng lời nàng, nhận lấy giỏ hoa quả trong tay nàng : "Chúng ta !"


      Tử Tình nở nụ cười, cũng theo , hai người vừa vừa tán gẫu ở phía sau Bạch Dục, chậm rãi về hướng Dược cốc. Mà Bạch Dục ở phía trước, nghe được tiếng cuoif của hai người phía sau, ánh mắt khỏi lóe lên, muốn quay đầu nhìn xem, nhưng lại cứng rắn khắc chế ý nghĩ đó.


      Nhất Trọng môn cũng cách Dược cốc xa cho lắm, với cước bộ (bước chân) của bọn họ, chỉ cần thời gian nửa nén hương liền tới nơi, khi tới Dược cốc chỉ thấy trong Dược cốc vẫn là cảnh tượng bận rộn, các dược đồ (đồ đệ của Dược sư) danh tiếng bận bịu, phơi nắng thảo dược, mài thảo dược, có người thi theo làm trợ thủ bên cạnh Dược sư, thấy mấy người bọn họ vừa xuất , các dược đồ đều ngừng tay liếc nhìn bọn họ chút.


      "Ha ha, các ngươi tới rồi!" Dược sư cười ha ha vuốt râu tới.


      Tử Tình lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cầm lấy giỏ trái cây trong tay đưa lên trước mặt Dược sư : "Dược sư, vài nữ đệ tử của Nhất trọng môn đưa cho con giỏ hoa quả tươi ngon, người cầm lấy ăn !"


      "Ồ? Còn có hoa quả a? Ha ha, được vậy ta khách khí nhận lấy." Dược sư cười ha ha , tiếp nhận giỏ hoa quả trong tay nàng đưa cho tiểu Lục tử phía sau, liền : " Nha đầu Tử Tình, con cùng Tử Thanh ngồi , ta nhìn xem tay của Bạch Dục."


      "Được." Nàng giọng đáp lời, cùng Tử Thanh tới bên.


      Bạch Dục liếc nhìn nàng chút, liền tới bàn bên cạnh ngồi xuống để cho Dược sư chẩn đoán bệnh, đem bàn tay mặt bàn, lúc này mới : " Sau khi con uống thuốc, cánh tay này của con có lúc hình như có chút cảm giác, nhưng cũng rệt, Dược sư chuyện này là sao?" Hôm qua sau khi uống thuốc Dược sư kê, hôm nay liền cảm thấy cánh tay có chút tri giác, nhưng ràng cho lắm, tuy rằng chỉ có chút xíu như vậy, nhưng trong lòng cũng khỏi dấy lên tia hi vọng, có lẽ có thể trị tốt bệnh cũng chừng, nhưng cũng biết hi vọng càng nhiều thất vọng lại càng lớn, đối với cánh tay này mà nghĩ cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi, chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình tâm tình thoải mái bận tâm nhiều.


      "Có cảm giác? Tới đây cho ta xem chút." Dược sư lông mày nhíu lên, từ bên lấy ra bao ngân châm đầy đặt lên mặt bàn, đem hơn trăm ngân châm lớn giống bày ra ở mặt bàn, tia sáng chiếu qua đỉnh ngân châm, bén nhọn tới ngờ, khiến lòng người khỏi phát lạnh, nhịn được mà run rẩy cái. Mặc dù ngân châm khi châm vào thịt đau, thế nhưng ngân châm dài như vậy châm vào da thịt bên trong, vẫn khiến cho lòng người khỏi sợ hãi.


      Nhưng mà, Bạch Dục lại chỉ liếc mắt cái sau đó dời ánh mắt, sắc mặt vẫn như thường giống như thấy. Chỉ trong chốc lát, Dược sư chọn cây ngân châm: to nhỏ thích hợp cầm ở trong tay, tay còn lại sờ gân mạch ở cánh tay của , sau đó đem ngân châm kia chậm rãi đâm vào, tiếp đó cầm lấy mấy cây ngân châm nữa, tiếp tục chậm rãi chuyển động đâm vào cánh tay của , mãi đến khi ngân châm vào bên trong gân mạch mới buông lỏng tay ra.


      Ước chừng sau nửa nén nhang, Dược sư mới rút ngân châm cánh tay của , rồi : "Được rồi, sau này tới đây chút, ta giúp con thi châm trị liệu, có ích đối với cánh tay của con, thế nhưng con cũng phải chuẩn bị tâm lý, muốn khôi phục lại như lúc đầu chắc là thể."


      Bạch Dục nhanh chậm thu tay về, thả ống tay áo xuống, : "Hừm, con biết rồi." sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ là nghe được lời trong miệng từ Dược sư, trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu, ánh mắt thâm thúy mang theo suy nghĩ sâu xa quét qua Tử Tình đứng ở bên, nếu phải do nàng cánh tay này của cũng như vậy, chỉ là ràng nàng làm hại cánh tay của mất tri giác, vì sao chỉ tức giận nàng lúc đó, còn bây giờ đối với nàng lại nảy sinh thù hận?


      "Ồ? Sao hôm nay nơi này lại náo nhiệt thế?"


      Đột nhiên, giọng nhàng truyền đến, nghe thấy giọng này có chút quen thuộc, Tử Tình quay đầu nhìn lại, thấy người đến ánh mắt nhàng bình tĩnh lóe lên. Hóa ra là thiếu niên Bạch Cẩm kia.


      Người vào dược cốc, phải ai khác chính là thiếu niên Bạch Cẩm ngày ấy để Tử Tình chẩn bệnh, hôm nay vẫn là thân hoa y, mặc phát (đồ dùng búi tóc của nam nhân) cột cao, bộ dáng tiêu sái, khuôn mặt tuấn lãng mặt vẫn là nụ cười giống như ánh mặt trời, vừa nhìn thấy Tử Tình ngồi ở bên cạnh Tử Thanh, ánh mắt khỏi sáng lên, mặt lên thần sắc mừng rỡ, bước nhanh về phía nàng, đồng thời ngạc nhiên mừng rỡ hô: "Tử Tình! Chúng ta lại gặp mặt nha! là có duyên."


      Nghe được lời giống như là quen thuộc của , khóe mắt Tử Tình khỏi có chút co giật, nàng với rất quen thuộc hay sao? Dường như mới gặp lần mà?


      "Tử Tình, ai vậy?" Tử Thanh hỏi, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc, mặt lại nhìn thiếu niên nhiệt tình kia.


      " quen biết." Nàng , ánh mắt nhàn nhạt dời .


      "Ai quen biết? Tử Tình nàng nhanh như vậy quên ta? Ta thể quên được nàng!" Bạch Cẩm lớn tiếng , nghe trong lời của có vài phần ám muội, mọi người khỏi đều nhìn về phía Tử Tình.


      "Ngươi là ai vậy? Đừng lung tung." Tử Thanh cau mày , ánh mắt thích nhìn .


      "Ha ha, đừng hiểu lầm, ta phải ý đó." Bạch Cẩm bộ dáng tươi cười, tiến lên bước, tới trước mặt Tử Tình : "Ngày trước Dược sư để nàng giúp chẩn bệnh cho mấy người chúng ta, nàng ngay cả mạch đều cần xem đoán được bệnh tình của chúng ta, còn cho chúng ta bao dược, vì thế ta đối với nàng trí nhớ càng khắc sâu, với lại ngày đó nàng quá nhanh, ta còn chưa kịp cho lời cảm ơn, cho nên mới nhớ nàng kỹ như vậy."


      Nghe như thế, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, mặt hiểu , hóa ra là chuyện như thế. Nghĩ, mọi người lúc này mới lại bắt đầu bận rộn.


      "Ta tên là Bạch Cẩm ! Nàng nhớ lại chưa?" Bạch Cẩm tiến lên trước cười hỏi.


      Mà Bạch Dục ngồi ở bên cạnh bàn chờ chẩn bệnh nghe được lời Bạch Cẩm , ánh mắt chợt lóe lên, tâm trạng kinh ngạc. Nàng xem mạch có thể đoán được bệnh tình? Nghĩ tới đây, trong lòng khỏi nhớ lại chuyện lúc trước nghe được ở Lăng Phong sơn, vết thương người Tử Nguyên, ngay cả Dược sư cũng có cách nào chữa, cuối cùng lại do nàng chữa khỏi, trong thời gian tới nửa tháng, thân thể Tử Nguyên khôi phục gần như khỏi hẳn, vậy độc người là do nàng hạ, nàng có phải có năng lực có thể trị khỏi cánh tay của hay ?


      Chỉ là, nếu như nàng có thể trị khỏi cánh tay của , đoán chừng nàng cũng điều trị giúp ! Trong mắt chợt lóe ánh sáng u, sau đó chậm rãi thu lại.


      "Ngươi còn muốn tìm đến Dược sư đoạt thuốc xổ?" Tử Tình nhấc con mắt nhìn , nhanh chậm hỏi.


      Ạch...


      Bạch Cẩm ngạc nhiên, tiếp đó sang sảng nở nụ cười: "Ha ha, ngày đó nàng bảo bọn họ cho chúng ta bao thuốc xổ, làm cho chúng ta hầu như đứng lên nổi, nhưng những hồng ban người đúng là toàn còn, việc này còn phải cảm ơn nàng."


      "Ta cũng giúp được cái gì." Nàng nhàn nhạt , ánh mắt ở người dừng lại chút, liền di chuyển tầm mắt, chính là việc trong miệng , đúng là tính là chuyện gì.


      " thôi." Bạch Dục tới, nhìn Tử Tình chút, trầm giọng .


      Tử Tình nhìn về phía , thấy sắc mặt hơi trầm xuống, giống như lại có ai chọc giận , trong mắt tối lại ánh sáng u phun trào, tâm trạng nàng khỏi hơi dao động, làm gì đó? Cả ngày bày ra bộ mặt đáng ghét để cho ai xem? Dời ánh mắt từ người , nhìn Tử Thanh đứng ở bên cạnh : "Tử Thanh, sắp đến này Thanh Sơn cùng Thiên Sơn tỷ thí rồi, trận đấu này ngươi phải tu luyện cho tốt, đến lúc đó cũng có thể xem thử thực lực của chính mình, ta trước hết đây, có việc tới tìm ta."


      "Hừm, ta biết nàng cũng phải chăm sóc mình cho tốt." Tử Thanh gật đầu .


      "Tử Tình, nàng muốn đâu? Là về Lăng Phong sơn sao? Ta còn chưa tới Lăng Phong sơn, nếu nàng dẫn ta dạo nơi đó được ?" Bạch Cẩm khuôn mặt hưng phấn ý cười, giống như nghĩ đến món đồ chơi tốt.


      Ánh mắt Tử Tình nhìn về phía , khuôn mặt hưng phấn của từ đâu đến? Nhàn nhạt mở miệng : "Lăng Phong sơn ngoại trừ cây chính là rùng, có cái gì hay để xem?nếu như ngươi cảm thấy hứng thú có thể xem chút." xong, ánh mắt nàng cũng từ người dời, đối với Dược sư cùng Tử Thanh : "Ta trước."


      " !" Dược sư hướng nàng phất tay, cười híp mắt, ánh mắt nhìn về phía giỏ hoa quả kia, cười ha ha, sau đó tới bên cạnh giỏ, cầm lấy mấy trái cây bên trong thả vào ống tay áo, cũng cất bước ra ngoài.


      Thấy Dược sư cũng ra ngoài, Tử Thanh liền mở miệng hô: "Dược sư, người muốn đâu?"


      "Ha ha, ta cũng ra ngoài tản bộ chút." Dược sư cũng quay đầu lại , chỉ chốc lát, bóng người màu xám liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.


      Thấy Tử Tình và Bạch Dục rồi, Dược sư sau khi cầm mấy cái trái cây cũng luôn, Bạch Cẩm khỏi sờ cằm, mặt suy nghĩ sâu xa, thấy bên cạnh còn người đứng, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, tiến bước đến bên cạnh , bên trong con mắt hắc đồng lóe lên ánh sáng hiếu kỳ, hỏi: "Ngươi, ngươi xưng hô như thế nào? Là đệ tử của môn nào? Ngươi cùng Tử Tình rất quen thuộc sao? Nàng làm sao lại cùng Bạch Dục? Bọn họ có quan hệ gì ?"


      Tử Thanh liếc cái, ra sao nhìn : "Ngươi là ai vậy? Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?"


      "Ha ha, ta là Bạch Cẩm, vừa nãy phải ta giới thiệu hay sao? Bạch Cẩm, Nhất Trọng môn Bạch Cẩm." nhếch miệng cười , nụ cười giống như ánh mặt trời làm cho cả người thoạt nhìn rất thoải mái.


      "Bạch Cẩm?" Tử Thanh đánh giá chút, chân mày cau lại, hỏi: "Ngươi muốn biết?"


      "Muốn!" Bạch Cẩm ánh mắt sáng lên, lúc này gật đầu, nở nụ cười nhìn Tử Thanh.


      "Ta cho ngươi biết!" Tử Thanh , thấy trong nháy mắt khẽ kinh ngạc, liền cất bước ra ngoài.


      Nghe thấy lời kia, Bạch Cẩm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tử Thanh, thấy chạy , lúc này cũng đuổi theo phía trước: "Ngươi, ngươi đừng ! Ngươi còn cho ta biết là tại sao muốn cho ta ? Này! Ngươi chờ ta chút! Đừng nhanh như vậy..."
      Alice Nguyen, KhaiDoanh_347, noair2 others thích bài này.

    2. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Tình hình là mọi lần tớ edit truyện này bạn @Lạc Lạc vẫn làm pic cho tớ, bjo sv bảo trì mất dữ liệu mấy chương, tớ phải post lại, tớ phân vân là k biết có ai làm pic lại cho tớ k?
      Hằng Lê thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Bạn đăng , có bạn làm pic giúp
      quỳnhpinkyphanphan thích bài này.

    4. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 86-1: hồi tranh giành cao thấp

      Edit: ๖ۣۜJmiuღ


      đại lục lớn nổi danh nhất, chính là Ám thành. Ám thành thế lực cường đại đến nỗi ai đoán được, chiếm cứ phương, địa vị được sắp xếp: trong thành ngoại trừ Thành chủ - Ám thành, còn có các công tử, tiếp đó là tứ Đại trưởng lão, sáu Đại đường chủ, tám Đại hộ pháp cùng với Hộ pháp sứ giả, Hộ pháp sứ giả của Ám thành lấy Thiên - Địa - Huyền - Hoàng phân chia làm bốn cấp bậc, mỗi cấp đại lục đều ít có cường giả, nếu như sức mạnh Hộ pháp sứ giả của Hoàng sứ giả là yếu nhất, đại lục cũng ít có người là đối thủ của bọn họ.


      Chẳng qua là Ám thành thần bí khó lường, bất kể là người hoặc đều ít bị người ngoài biết, bên ngoài đối với tồn tại của bọn họ cũng chỉ là nghe đồn, thực lực của bọn họ đến tột cùng cường đại ra sao? Ngoại trừ những người từng giao đấu với bọn họ người ai biết .


      Ám thành, giống như pháo đài, Tiểu vương quốc vậy, người nào muốn vào Ám thành, phải nắm giữ phù hiệu thông hành và phải tuân thủ quy định của Ám thành, ở nơi đó phải ai có sức mạnh đều có thể lớn tiếng chuyện, trong Ám thành lưu hành câu , cho dù ngươi là rồng, tiến vào Ám thành, ngươi cũng phải cuộn lại, cho dù ngươi là hổ, tiến vào Ám thành, ngươi cũng phải nằm, nếu phạm vào thành quy Ám thành, người Ám thành có thể để cho ngươi sống sót vào và nằm ra ngoài!


      Ở Ám Thành, Thành chủ của bọn họ là Vương, được bọn họ kính ngưỡng như thần, bọn họ ủng hộ Ám thành, bởi vì Ám thành càng mạnh mẽ, bọn họ thân là dân nơi này, cũng càng thêm giàu có. phồn vinh của Ám thành phải nơi bình thường có thể so sánh được, ở đây, có thực lực cường giả hùng hậu, có dòng dõi tài chủ (nhà giàu có) hùng hậu, mọi người đều biết nếu như có thể trở thành dân của Ám Thành, được Ám thành bảo vệ, có hậu phương kiên cố như vậy, phải ai có thể muốn cũng được.


      Trong viện tử ở Ám thành, Lãnh Tuyệt Thần mặc người thân màu xanh lam hoa y (y phục hoa lệ) vẻ mặt lười biếng dựa nửa người giường, tay nâng đầu tay khẽ vuốt con tuyết Bạch Hồ Ly nằm tựa trong lồng ngực của , ánh mắt sâu thẳm như hồ nước híp lại, nghe tên nam tử mặc áo đen đứng ở bên báo cáo với mọi chuyện của Tử Tình, vẻ mặt nhìn như hững hờ, còn thực tế trong lòng thế nào? Chỉ sợ cũng chỉ có mình biết được.


      Ám thành là đại gia tộc, Thành chủ - Ám thành thê thiếp tất cả có năm người, thê bốn thiếp sinh con cái cho , tất cả cũng có mười mấy người. Lãnh Tuyệt Thần ở nơi này, đứng hàng thứ ba, Mẫu thân của chỉ là thiếp thất, thế nhưng bởi vì có thực lực và thiên phú kinh người cùng thủ đoạn trác tuyệt, cho nên địa vị của Mẫu thân ở trong Ám Thành gần như ngang hàng cùng chính thê. Nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ sợ hãi năng lực của , nên mới có ai dám xem thường hoặc bất kính.


      Mặc dù là đệ tử cuối cùng Thiên Sơn lão nhân, nổi danh cả thiên hạ đều biết, thế nhưng thế gian cũng chỉ biết là đến từ đại gia thế tộc bình thường, ai biết, là Tam công tử của Ám Thành. Gia tộc lớn, đấu tranh dĩ nhiên là nhiều, huống chi đây phải là gia tộc bình thường, lục đục đấu đá với nhau trong đó càng thể thiếu được, với thân phận là con thứ có thể để mọi người trong Ám thành tâm sinh kính sợ, há có thể giống như vẻ bề ngoài phảng phất xuất trần thoát tục giống tiên nhân của ? Có thể là người nổi danh khắp thiên hạ, sao có thể là hạng người hời hợt?


      Nghe xong nam tử mặc áo đen báo cáo, cặp mắt hắc đồng của khẽ híp lại xẹt qua tia ánh sáng u, khóe môi khiêu gợi thâm thúy khẽ : "Ồ? Để cho nàng ở bên cạnh chăm sóc Bạch Dục tháng?" Giọng điệu của có vẻ hững hờ, khiến cho người khác nhìn thấu.


      Tên nam tử áo đen cúi đầu hạ thấp xuống, cung kính đáp lời: "Vâng." Chủ nhân xưa nay đều đối với người nào để bụng, lần này dĩ nhiên lại ra lệnh cho ở trong bóng tối chú ý đến tất cả mọi chuyện của nữ tử kia, lúc đầu mới nhận được mệnh lệnh này vạn phần kinh ngạc, nhưng lại dám nhiều lời.


      "Ta cũng nửa tháng thấy nàng, nàng dạo này có cao lên chút nào hay chưa?"


      Vẫn là ngữ khí hững hờ, chỉ là lúc này nghe thấy câu hỏi kia, tên nam tử áo đen đầu vẫn cúi thấp xuống khóe miệng khẽ co giật, trong lòng biết gì. Nửa tháng cho dù có cao cũng cao hơn được bao nhiêu, chủ nhân hỏi lời này, thực là... làm sao trả lời đây? Trong lòng thầm suy nghĩ, nhắm mắt liều: "Cao lớn lên."


      "Ừm." Nghe được câu trả lời này, Lãnh Tuyệt Thần tựa hồ rất hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như vừa nghĩ tới điều gì đó, tuấn mi nhàng nhíu lại: " Thân thể của nàng xem ra đủ dinh dưỡng, ngươi lát nữa tới dược phòng lấy cây nhân sâm ngàn năm cầm đến cho nàng bồi bổ cơ thể, tiện thể cho nàng biết lâu nữa ta trở lại."


      "Dạ!" Khuôn mặt của nam tử mặc áo đen lên biểu tình khiếp sợ, nhân sâm ngàn năm đó là vua của các loại thuốc bổ, toàn bộ Ám thành cũng chỉ có ba cây, quý giá vô cùng, ngày thường mấy vị Phu nhân của Thành chủ muốn mà Thành chủ cũng chịu cho, nhưng chủ nhân của bọn họ lại dễ dàng lấy đem cho, xưa nay chủ nhân vốn để ý đến ai, nghĩ tới bây giờ chủ nhân lại lấy cây nhân sâm ngàn năm quý giá đưa cho nữ hài tử - Tử Tình kia, nữ hài tử kia rốt cuộc là ai ? Dĩ nhiên lại khiến cho chủ nhân của bọn họ sủng ái như vậy?


      "Ngươi ! Cẩn trọng chút, đừng để cho nàng phát ra ngươi." Lãnh Tuyệt Thần phất tay, cử chỉ đó toả ra luồng khí tức vô cùng tôn quý, quanh thân tràn ngập sức mạnh hùng hậu, mạnh mẽ bá đạo mà vương giả, khiến cho lòng người nảy sinh tâm ý thần phục.


      "Dạ! Thuộc hạ xin cáo lui!" Nam tử mặc áo đen ôm quyền cung kính, bóng người màu đen quỷ mị lóe lên, cấp tốc biến mất ở trong sân.


      Mà lúc này đây, nữ tử dáng dấp xinh đẹp linh lung nhàng vào, nàng bước đến cách Lãnh Tuyệt Thần ba bước dừng lại, giọng êm ái mang theo cung kính: "Công tử, Thành chủ cho mời."


      "Ừm." trầm thấp đáp tiếng, liếc nhìn con hồ ly màu trắng thoải mái nằm ở bên cạnh chút, áo bào màu xanh lam hào hoa phú quý phất cái, tao nhã đứng dậy, cất bước ra ngoài, thanh trầm thấp mang theo từ tính chậm rãi truyền ra: "Chăm sóc Tiểu Tuyết cho tốt."


      "Vâng." Nữ tử có khuôn mặt đẹp đứng phía sau cung kính đáp lời, chờ rồi, nàng lúc này mới bước lên phía trước đưa tay ra chuẩn bị ôm lấy con hồ ly trắng như tuyết kia, ai mà biết được con tuyết hồ mới vừa rồi còn bày ra tư thế lười biếng bỗng nhiên lại mở mắt, con ngươi màu đỏ bắn ra hàn quang, lợi trảo (bàn chân tuyết hồ) giương lên, xoạt tiếng nhanh nhẹn mau chóng làm tổn thương bàn tay của nàng, lúc này vài đạo vết máu chảy ra, nàng bị đau rút tay trở về, nhìn con tuyết hồ kia chút, buộc lòng phải lẳng lặng đứng ở bên.


      Tuyết hồ linh tính luôn đứng đầu, nếu nó cho nàng chạm vào, nàng thể chạm vào, huống chi công tử để cho nàng chăm sóc nó nàng càng nên cẩn trọng chút.


      Truớc khí thế hào hùng của Thành chủ Ám Thành, đại sảnh diễn ra nghị , từng người từng người ngồi đây tất cả tràn đều ngập khí tức mạnh mẽ cường giả, ánh mắt chứa uy thế vô hạn sắc bén ác liệt, với khí thế cường giả giận mà uy ( cần tức giận mà vẫn tràn đầy uy thế), Thành chủ ngồi ở vị trí cao kia đem khí thế lâu ngày cùng uy thế hiển lộ hết ra, chỉ là chút, mà làm cho trong lòng mọi người sinh ra sợ hãi dám nhìn ngó nhiều, bọn họ lại dám đối đầu với ánh mắt sắc bén khiếp người kia.


      Hôm nay, mọi nhân vật trọng yếu trong Ám Thành đều đến đông đủ, bởi vì hôm nay có chuyện lớn cần quyết định, vì thế tứ đại trưởng lão, sáu Đại đường chủ, tám Đại hộ pháp, đều tề tụ đông đủ, chỉ vì hôm nay Thành chủ muốn tìm ra ứng cử viên cho vị trí Thiếu chủ Ám thành trong tám vị công tử, mà trong tám người này được ủng hộ nhất, thực chất chỉ có hai người, người chính là đại công tử Lãnh Lệ Viên do chính thê của Thành chủ sinh ra, người khác chính là tam công tử Lãnh Tuyệt Thần do tứ Phu nhân sinh, ngoài ra còn vài công tử khác nữa, mọi người đều biết hôm nay chỉ là làm nền thôi, còn để có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí Thiếu chủ Ám Thành, cũng chỉ hai người này.


      Đại công tử do đại Phu nhân sinh ra, vì là con trai trưởng, theo lý mà , vị trí thiếu chủ - Ám Thành này hiển nhiên là do kế thừa, nhưng ở Ám Thành này Thành chủ lại cho rằng vị trí thiếu chủ Ám thành, phải do người có tài mới chiếm được, là do muốn để uy danh của Ám thành càng ngày tăng lên bậc, muốn vậy thế lực của Ám thành phải mở rộng ra bên ngoài, làm cho Ám thành ngày càng thêm phồn vinh, vì lẽ đó, phải là người có tài mới chiếm được vị trí Thiếu chủ, người đó sau này là Thành chủ - Ám Thành cho nên về mặt thực lực, phương diện năng lực xử lý, năng lực dẫn dắt người phía dưới có hay ? Có năng lực là chúa tể phương hay ? Ngày hôm nay phải thử thách phen.


      "Thành chủ, mấy vị công tử đến." gã hộ vệ cúi đầu đứng ngoài cửa đại sảnh cung kính .


      đại sảnh ở giữa mấy bậc cầu thang là nam tử trung niên thân mặc hoa phục màu đen ngồi bảo tọa (ghế ngồi tượng trưng cho người có quyền lực cao nhất) Hắc Long khí thế hào hùng, hai tay đặt hai bên bảo tọa, nắm đầu Long Hổ hai bên, thân hình vững vàng như núi Thái sơn, hai chân dạng ra, toàn thân dưới tỏa ra khí thế áp bức khiếp người tới tận mây xanh, ánh mắt chứa ánh sáng sắc bén, cả người toả ra luồng khí thế vương giả mạnh mẽ, –chính là Thành chủ Ám thành, phụ thân của Lãnh Tuyệt Thần. Nghe thấy hộ vệ bẩm báo, chủ vị Thành chủ Ám Thành đưa tay phất cái, thanh mang theo khí tức hùng hậu từ trong miệng hắn phát ra: "Hừm, để bọn họ vào !"


      "Vâng." Hộ vệ cung kính đáp lại tiếng, cấp tốc xoay người chạy mau về nơi vài vị công tử chờ đợi: "Mấy vị công tử, xin mời." Hộ vệ đưa tay làm động tác mời bọn họ tiến vào.


      Mấy vị công tử nhìn nhau chút, liền nhanh chân vào phía trước. Bọn họ biết hôm nay là ngày chọn Thiếu chủ, trong lòng bọn họ chờ mong ngày này lâu, ở trong Ám thành bọn họ tuy rằng có địa vị tôn quý, thế nhưng dù là ai cũng đều muốn leo lên bảo tọa đại diện cho quyền lực cao nhất kia ngồi, mặc dù bọn họ biết thực lực của mình thể so sánh cùng Lãnh Lệ Viên và Lãnh Tuyệt Thần, thế nhưng chỉ cần có tia cơ hội, bọn họ đều muốn nỗ lực tranh thủ!


      Vừa nghĩ tới điều này, nhiệt huyết trong lòng bọn họ vọt lên cao, trong ánh mắt của từng người bốc lên hai luồng hùng tâm hỏa diễm, vì ngày sau này của chính mình, bọn họ hôm nay nhất định phải cố gắng hết sức, đem tất cả những cái thể biến thành có thể!


      Mấy người bọn họ nhanh chóng thu hồi tâm ý liều lĩnh, nhanh chân vào trong đại sảnh, bước lên phía trước cung kính hướng về Thành chủ hành lễ: "Hài nhi bái kiến Phụ thân đại nhân." Trăm miệng lời thanh vang lên, vang vọng đại sảnh.


      "Ừm." Thành chủ liếc mắt nhìn bọn họ chút, lạnh lùng đáp tiếng.


      Sau đó mấy người lại hướng về bốn vị Trưởng lão thi lễ cái "Bái kiến bốn vị Trưởng lão." Ở trong Ám Thành, bốn vị Trưởng lão địa vị chỉ đứng sau Thiếu chủ, cho dù bọn họ có là công tử Ám Thành, vẫn phải hành lễ với bốn người bọn họ.


      "Mấy vị công tử cần đa lễ." Bốn vị Trưởng lão , thần thái kiêu ngạo mà lạnh nhạt, thấy tiến vào chỉ có sáu người bọn họ, mà thấy Lãnh Lệ Viên và Lãnh Tuyệt Thần, vị Trưởng lão trong đó liền mở miệng hỏi: "Đại công tử cùng tam công tử đâu? Sao lại cùng với các vị công tử đến đây?"


      lúc mấy vị công tử muốn mở miệng ở ngoài cửa hộ vệ lại lớn tiếng hô: "Đại công tử và Tam công tử đến."


      Nghe thấy thế, ánh mắt của mọi người liền nhìn hướng ra đại sảnh, chỉ thấy hai đạo bóng dáng trác tuyệt đồng thời cất bước tới, Lãnh Lệ Viên thân mang hoa y màu đen thêu kim tuyến, thắt đai lưng Bảo Ngọc, thân hình cường tráng bước chân trầm ổn, cả người toả ra luồng khí thế mạnh mẽ khiếp người, lại nhìn khuôn mặt , tuấn mà lộ ra luồng hàn, đôi hắc đồng hẹp dài ra từng tia ánh sáng sắc bén nham hiểm, vừa nhìn liền biết người này thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt đối phải hạng người thiện lương.


      Lại nhìn người bên cạnh , Lãnh Tuyệt Thần thân cẩm phục màu xanh lam nho nhã, cẩm phục hào hoa phú quý càng làm tôn lên khí chất cao quý của , mỗi lần dừng lại đều toả ra luồng khí thế tự nhiên tao nhã, bên trong thân thể giấu khí tức thần bí khó lường, khiến cho mọi người nhìn ra là bây giờ tu vi của đạt đến trình độ nào? Chỉ biết nhìn như nho nhã, nhưng phong mang giấu diếm, quanh thân khí tức lạnh lẽo tràn ngập, lạnh như băng làm cho người ta dám tới gần.


      Lại nhìn khuôn mặt , cương nghị nhưng mất vẻ tuấn, mỗi vị trí khuôn mặt đều hoàn hảo giống như trời cao tinh tế điêu tế khắc, toả ra luồng mị lực nam tính, giữa hai lông mày lộ ra luồng tính khí bị ràng buộc, mà cặp mắt hắc đồng kia lại chứa khí tức sâu thẳm thần bí, mang theo khí thế mạnh mẽ khiếp người vương giả, cẩm phục màu xanh lam do lại mà nhàng lay động, nhất cử nhất động có luồng phong độ tao nhã ai có thể so sánh được, người khí tức cao quý hiển lộ hết thể nghi ngờ.


      vị trí chủ vị Thành chủ - Ám Thành, nhìn hai đứa con xuất sắc như vậy đứng trước mặt của mình, trong lòng rất đỗi vui mừng, rốt cục miệng cũng ra nụ cười nhàn nhạt. Nhìn thấy hai đứa con trai trác tuyệt bất phàm như vậy, người làm Phụ thân như vô cùng vui mừng và kiêu ngạo.


      Hai người vào trong đại sảnh, sáu vị công tử kia vốn đứng ở chính giữa vội vã theo bản năng thối lui về bên, nhường vị trí lại cho hai người bọn họ, lại cảm giác được trong lòng chính mình đối với hai người bọn họ sinh ra kính nể nên cùng phản ứng theo bản năng, khỏi liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy mấy vị Trưởng lão trong mắt tâm ý khinh bỉ, biết bị tức giận hay là vì xấu hổ, mấy người ánh mắt vội vàng thu liễm lại, đứng yên ở bên.


      "Bái kiến Phụ thân." Hai người tới trong đại sảnh, đồng thời chắp tay cúi nửa người xuống thi lễ cái.


      "Hừm, ngồi !" Sắc mặt Thành chủ - Ám Thành vốn uy nghiêm khẽ hòa hoãn lại, đưa tay phất cái, ra hiệu bọn họ ngồi xuống.


      "Tạ phụ thân." Hai người trầm giọng , rồi tới vị trí quan trọng hai bên trái phải ngồi xuống.


      Lúc này mấy vị Trưởng lão và vài vị Đường chủ đều đứng lên, cung kính hành lễ với hai người bọn họ: "Bái kiến Đại công tử, Tam công tử." Hai người bọn họ là người thừa kế Thành chủ, sức mạnh cùng năng lực như ban ngày, tự nhiên nhận được nổi lễ bái này.


      "Các vị cần đa lễ." Hai người , lộ ra nụ cười, tiếp đó nhìn nhau chút, trong mắt ánh sáng u khẽ lưu động.


      "Bái kiến Đại ca, Tam ca/đệ." Mấy vị công tử đồng thời tiến lên trước bước, hướng về bọn họ thi lễ cái. Trong sáu người này, còn có Nhị công tử, vì lẽ đó cho nên xưng hô với Lãnh Tuyệt Thần là đệ, dù sao ở trước mặt mọi người Lãnh Tuyệt Thần là người có thực lực, cho nên thân là huynh trưởng, cũng nhất định phải cúi đầu.


      Hai người hướng sáu vị công tử gật đầu, sau đó ánh mắt liền rời . Ở bên trong đại gia tộc như thế, nếu như có người hỏi ở bên trong đại gia thế tộc cái gì trọng yếu nhất? Vậy bọn họ đều biết, thực lực là quan trọng nhất, huynh đệ? Đó là món hàng xa xỉ, ở trong Ám thành đại gia tộc như thế có cái gì gọi là tình huynh đệ ruột, ai biết được ngoài mặt người ta cùng ngươi cười hòa hợp, biết lúc nào lại đâm lén đao sau lưng ngươi, bên trong đại gia thế tộc các huynh đệ với nhau, đều muốn được dẫn đầu vượt lên .


      Đồng dạng có liên quan, chỉ vì thực lực bản thân khác nhau đãi ngộ giống, làm cho trong lòng sáu người đứng ở bên tức giận thôi, bọn họ cũng là con của Phụ thân, nhưng ở trong mắt Phụ thân bọn họ lại giống như người xa lạ, bọn họ tuy là công tử Ám thành, thế nhưng trừ lúc sát hạch sức mạnh, ngày thường muốn gặp mặt Phụ thân lần còn khó hơn lên trời. Bởi vì được đãi ngộ, cho nên bọn họ tuy rằng thân là công tử Ám thành, thế nhưng địa vị của bọn họ ở Ám thành, đừng là các Trưởng lão, mà ngay cả Đường chủ bọn họ cũng sánh bằng, vì vậy ở Ám thành bọn họ cũng chỉ được quản lý chút việc quan trọng.


      Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, bọn họ cũng ngồi xuống chỗ mình, hai người Lãnh Tuyệt Thần và Lãnh Lệ Viên cùng bốn vị Trưởng lão ngồi ở phía trước, mà mấy người bọn họ lại ngồi ở phía dưới mấy vị Đường chủ, dựa vào chỗ ngồi này liền có thể ràng biết được địa vị của bọn họ thế nào.


      Sau khi mọi người ngồi xuống vị trí của mình, lúc này vị trí chủ vị Thành chủ - Ám Thành mới lên tiếng: "Hôm nay chính là ngày tuyển chọn cho vị trí Thiếu chủ, các con chuẩn bị kỹ càng chưa?" Giọng mang theo khí tức hùng hậu truyền ra, vang vọng ở trong đại đại sảnh, ánh mắt sắc bén của Thành chủ đảo qua mấy người con của mình, cuối cùng rơi vào người Lãnh Lệ Viên cùng Lãnh Tuyệt Thần.


      "Hài nhi tất nhiên dốc hết toàn lực." Tất cả mấy vị công tử trầm giọng , trong ánh mắt lóe lên luồng hưng phấn cùng quyết tâm chiến đấu.


      Bọn họ đều biết, cửa ải thứ nhất, chính là khảo nghiệm thực lực, mặc dù dốc hết toàn lực, thế nhưng với thực lực của bọn họ ai có thể nắm chắc vượt qua cửa ải này, bọn họ vẫn thể biết được, nhưng bọn họ dám khẳng định, hai người Lãnh Lệ Viên và Lãnh Tuyệt Thần tuyệt đối có thể vượt qua.


      "Hừm, thân là Thiếu chủ - Ám Thành, chỉ bản thân phải có thực lực mạnh mẽ, cũng càng phải có năng lực lãnh đạo hơn người, ngày hôm nay huynh đệ các con thi đấu với nhau, cũng có thể để cho Phụ thân biết được thực lực của từng người các con, vị trí Thiếu chủ chỉ có , nếu có thua các con cũng đừng thất vọng, phụ thân căn cứ vào thực lực của các con mà tiến hành sắp xếp, để cho các con giúp đỡ Thiếu chủ, nhưng quan trọng là các con hãy nhớ cho kỹ, sau khi tuyển ra vị trí Thiếu chủ, cho dù là huynh đệ cũng thể vi phạm quy củ, tất cả nghe chưa?"


      "Vâng." Mấy người trầm giọng đáp lời, trong lòng mỗi người sau khi nghe lời của Thành chủ khỏi có chút chờ mong, nếu như bọn họ cách nào được tuyển vào vị trí Thiếu chủ, Phụ thân cũng cho bọn họ cơ hội?


      "Cửa thứ nhất, là tỷ thí võ công, thân là Thiếu chủ, sức mạnh tất nhiên thể thấp hơn người phía dưới, sân bãi luận võ chuẩn bị kỹ càng, thôi!" Thành chủ - Ám Thành trầm giọng , vừa dứt lời, phất áo bào cái, từ bảo tọa đứng lên, nhanh chân bước ra ngoài.


      Mọi người thấy thế, tất cả đều theo đằng sau về phía sân bãi luận võ. Bởi vì đây là việc nội bộ của Ám thành, cho nên dân thường trong Ám Thành thể đến xem, người có thể quan sát lựa chọn lần này, chỉ có thể là người có đị vị trong Ám Thành mà thôi.


      lâu sau, mọi người đến sân đấu võ, nơi đó đầy người vây kín, trong đó ngoại trừ mấy vị Phu nhân của Thành chủ, còn có các vị tiểu thư của Ám thành, cùng với tám Đại hộ pháp, bốn vị Sứ giả, cùng đông đảo nữ hộ vệ, võ đài luận võ cũng phải là ở sân, mà là ở Mai Hoa Thung * cao hơn năm mét, ở cách đó xa, hai bên bày ra các loại vũ khí để cho bọn họ lựa chọn.

      *Mai Hoa Thung:
      [​IMG]

      Thành chủ - Ám Thành và tứ Đại Trưởng lão cùng với tám Đại đường chủ ngồi ở cách nơi tỷ thí xa, từ chỗ này có thể nhìn thấy phía Mai Hoa Thung, tất nhiên có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của người tỷ thí Mai Hoa Thung, mấy vị Phu nhân và tiểu thư, ngồi ở phía bên phải, nhìn thấy mấy vị công tử về phía bên trái, mấy vị Phu nhân có vẻ căng thẳng và hơi kích động, nhưng vì ngại Thành chủ ở đây cho nên dám làm càn, chỉ có thể gì nhìn bọn họ, hề có tiếng động cổ vũ.


      Khi Lãnh Lệ Viên và mấy vị công tử khác chuẩn bị ngồi xuống vị trí của mình, Lãnh Tuyệt Thần lại cất bước về phía bên phải, tới trước mặt vị Phu nhân có dung mạo tuyệt mỹ, gương mặt tuấn tú cương nghị của lên nụ cười nhàn nhạt: "Nương (mẫu thân/ mẹ), phải người có chút thoải mái sao? Làm sao người còn đến đây?"


      "Ngày hôm nay trọng đại như vậy, nương làm sao có thể đến, thôi! Nương ở đây nhìn con." Vị Phu nhân xinh đẹp kia giọng , ánh mắt từ ái rơi khuôn mặt của . Có thể có đứa con trác tuyệt xuất chúng như thế, là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời nàng.


      "Được, nhưng nương cũng nên ngồi quá lâu, nương ngồi xem lúc rồi bảo người dìu nương về." xong, ánh mắt quét nhìn tỳ nữ phía sau Mẫu thân: "Cẩn thận hầu hạ tốt Phu nhân."


      "Công tử yên tâm, nô tỳ hầu hạ Phu nhân cẩn thận và tốt." Tỳ nữ kia cung kính .


      Nghe vậy, Lãnh Tuyệt Thần lúc này mới xoay người rời , từ đầu tới đuôi, cũng thèm nhìn Đại phu nhân ngồi ở bên cạnh Mẫu thân chút.


      Đại trưởng lão đứng lên, tiến lên phía trước : "Tỷ thí rất đơn giản, do Thiên Giai hộ pháp sứ giả trấn giữ, người vượt qua ải mới có thể cùng tám Đại hộ pháp giao thủ, mà người cuối cùng chiến thắng tám Đại hộ pháp mới có thể coi là qua ải, phía dưới, mấy vị công tử, các ngươi ai lên trước?" xong, ánh mắt nhìn về mấy người bọn họ.


      Lãnh Lệ Viên và Lãnh Tuyệt Thần hai người thảnh thơi ngồi, uống trà được tỳ nữ bưng cho, con mắt híp lại, thần thái ung dung tự tin, mà mặt khác sáu vị công tử lại nhìn nhau, suy nghĩ chút, người trong đó đứng lên : "Đại trưởng lão, cho ta tới trước !"


      Đại trưởng lão liếc mắt nhìn , : "Được, Thất công tử xin mời." xong, khóe mắt khẽ ra hiệu cái, tên Thiên Giai sứ giả liền bước lên trước bước, cất lời: "Thất công tử xin mời."


      Thất công tử nhìn Thiên Giai sứ giả chút, tới bên giá vũ khí lên cầm lấy thanh nhuyễn kiếm, vận khinh công phi thân nhảy lên Mai Hoa Thung, trong lòng tràn đầy cảnh giác, Thiên Giai sứ giả là hộ pháp sứ giả có sức mạnh lớn nhất, bản thân chưa từng bao giờ giao thủ với bọn họ, biết thực lực của bọn họ có bao nhiêu lợi hại, bây giờ cùng chiến đấu, trong lòng tránh khỏi có chút sợ hãi.
      Last edited: 29/9/15
      Bé BiAlice Nguyen thích bài này.

    5. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 86-2: hồi tranh giành cao thấp


      Edit: ๖ۣۜJmiuღ


      Thiên Giai sứ giả kia cũng tới giá vũ khí cầm lấy thanh nhuyễn kiếm, dưới chân điểm cái, liền phi thân nhảy lên, thân hình vững vàng đứng lên Mai Hoa Thung.


      "Đao kiếm có mắt, sinh tử do trời, nếu như muốn trở thành vong hồn dưới kiếm, hãy lấy ra bản lãnh ra sức chiến đấu, tại, tỷ thí bắt đầu!" Đại trưởng lão mắt nhìn lên Mai Hoa Thung kia khẽ quát tiếng, chỉ thấy tiếng của vừa dứt, Mai Hoa Thung hai bóng người chuyển động lúc lúc , khí thế ác liệt bắn ra tung toé, tầng tầng sát khí!


      Ngồi ở vị trí chính giữa, Thành chủ ánh mắt sắc bén nhìn hai thân ảnh tỷ thí Mai Hoa Thung, trước lúc tỷ thí ra lệnh cho bọn họ ra tay tàn nhẫn vào cần nhường nhịn, chỉ có như vậy mới có thể kích động sức mạnh tiềm của bọn họ, những đứa con kia của , có mấy người có thể thành tài, đều để ở trong mắt, đối với cá tính của bọn họ cũng bảy, tám phần, chỉ có hai đứa con là Lão đại và Lão tam là nhìn thấu được. Hai đứa con này thực lực của vô cùng xuất chúng, nhưng tính cách của bọn chúng lại nhìn thấu, tuy rằng là Phụ thân của bọn họ, nhưng cũng đoán được trong lòng bọn họ suy nghĩ điều gì? Mà lần này vị trí Thiếu chủ, chỉ có thể chọn , là ai? cũng rất chờ mong.


      Mọi người nhìn cuộc chiến Mai Hoa Thung trong lòng kinh hồn bạt vía căng thẳng ngớt, làm người xem có thời gian thảnh thơi, mà Mai Hoa Thung bốn đạo ánh đao bóng kiếm nấp phát ra, sát khí ác liệt phả vào mặt, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, đều muốn lấy mạng đối phương, sát khí trước mặt hai đối thủ tầng tầng như vậy, Thất công tử ứng chiến Mai Hoa Thung trong lòng bàn tay của khỏi đổ mồ hôi.


      Này, chuyện này căn bản phải là tỷ thí! Căn bản là có ý định muốn lấy tính mạng của ! Lẽ nào, việc này là do phụ thân ra lệnh? Nếu phải do phụ thân ra lệnh, tên Thiên Giai sứ giả này làm sao dám ra chiêu nào chiêu nấy đều là trí mạng? Càng lúc tâm càng sợ, làm cho hơi mất tập trung, hít vào một hơi, rất nhanh lui về phía sau bước, chỉ thấy cánh tay bị người trước mặt dùng lợi kiếm sắc bén tổn thương, máu tươi nhất thời chảy ra, dính đầy vào cẩm y người .


      Ngũ phu nhân ở phía dưới quan sát cả kinh suýt nữa kêu thành tiếng, nhìn nhi tử (con) bị thương, trong lòng nàng mảnh lo lắng, biết nên làm sao, trong lòng luôn có dự cảm tốt, tựa hồ có chuyện gì đó hay muốn phát sinh, đây rốt cuộc là chuyện gì? Ngay cả nàng là người biết võ công cũng nhìn ra Mai Hoa Thung kia, đằng đằng sát khí!


      Lãnh Lệ Viên và Lãnh Tuyệt Thần hai người chỉ là hững hờ liếc mắt nhìn Mai Hoa Thung kia cái sau đó ánh mắt liền dời , bày ra bộ mặt có hứng thú. Người ngoài nghề nhìn ra, có nghĩa là bọn họ nhìn ra, mới vừa rồi thể , sức mạnh của Thiên Giai sứ giả để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, ràng chiêu nào chiêu nấy nhìn như mang theo sát ý, ác liệt mà doạ người, nhưng vẫn giữ lại đường sống, nhìn bộ dáng, như là muốn đem thất đệ đẩy vào hiểm cảnh, thấy có thể có năng lực "tuyệt xử phùng sinh" (tìm đường sống trong chỗ chết), thể khâm phục bọn họ sao lại lưu tâm với Phụ thân như vậy.


      Nhưng mà, cũng phải mỗi người đều có thể nhìn ra điểm này, nhìn vài vị công tử khác biết, lúc này kinh hãi thôi, nhìn sát cơ đài, tâm trạng bọn họ khỏi sinh ra tâm ý khiếp sợ muốn lùi bước, Thiên Giai sứ giả sức mạnh dĩ nhiên nằm xa ngoài dự đoán của bọn họ, nếu như tiến lên, khó có thể đảm bảo bọn họ giống như lão Thất kia bị kiếm khí gây ra vết thương chằng chịt, đẩy vào trong hiểm cảnh...


      "Leng keng!"


      Bỗng nhiên, hai kiếm đụng nhau vang lên thanh chát chúa, truyền vào trong tai của mọi người, chỉ thấy Mai Hoa Thung kiếm khí ngừng bắn ra, tên Thiên giai sứ giả kia người vết thương, trái lại Thất công tử, lúc này thân hoa y dính đầy máu tươi, trán chảy ra lấm tấm giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt khó coi, dáng dấp nhìn như sắp chống đỡ nổi nữa.


      Quả nhiên như trong lòng mọi người suy nghĩ, chỉ thấy tên kia Thiên Giai sứ giả toàn thân bay ra, lợi kiếm trong tay mang theo tầng tầng sát khí bay đánh úp về phía ngực Thất công tử, làm cho có sức phản kháng liên tục lùi về phía sau, mắt thấy mũi kiếm sắc bén liền sắp đâm vào ngực , tên Thiên Giai sứ giả kia lợi kiếm đột nhiên rút về, ngược lại tung ra cước đá Thất công tử rơi xuống Mai Hoa Thung.


      "A!"


      "Ầm!"


      tiếng thét kinh hãi từ trong miệng Thất công tử vang lên, cả người ngã xuống mặt đất, thanh đập vào mặt đất vang dội lên, tiếp đến chỗ ngã xuống bắn lên đống tro bụi, miệng kêu lên tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, hai mắt nhắm lại lâm vào trạng thái hôn mê.


      "Lão Thất!" Ngũ phu nhân trông thấy vậy, khỏi kinh hãi kêu thành tiếng, muốn chạy tới, lại bị người ngăn lại: "Ngũ phu nhân, Thất công tử có người chăm sóc, Ngũ phu nhân cần phải lo lắng." gã hộ vệ chặn ở trước mặt của nàng, mặt hề ra cảm xúc .


      Nghe vậy, nàng càng gấp vạn phần, khóe mắt thoáng nhìn về phía Thành chủ, thấy tỏ vẻ thích nhìn nàng, lúc này trong lòng nàng bỗng giật mình, vội vã ngồi lại xuống.


      "Vị kế tiếp." Đại trưởng lão mặt hề có cảm xúc , giống như sớm biết kết quả là như thế, vẻ mặt chút bất ngờ nào.


      Lần lượt, tiếp theo đó là Ngũ công tử đứng lên, chọn vũ khí nhảy lên Mai Hoa Thung, mà tên Thiên Giai sứ giả Mai Hoa Thung kia cũng được thay đổi bằng tên khác, tiếp đấu chọi , đây là tỷ thí công bằng.


      Đại trưởng lão bắt đầu hô lên tiếng, Mai Hoa Thung lại tiếp diễn trận ánh đao bóng kiếm, Ngũ công tử mặt cảnh giác dám bất cẩn chút nào, sử dụng sở học cả đời của mình nghênh chiến, chỉ thấy trong cơ thể Huyền Khí thôi thúc, khí tức lục Vũ Tông Huyền Khí tràn ngập ở người , tiếp đó cây kiếm trong tay của bỗng lật lại, lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) nguyên bản sắc bén bị Huyền Khí phủ lên, trong nháy mắt tạo nên chuỗi thanh, tiếp theo vung lợi kiếm lên, luồng kiếm khí ác liệt huyên náo đột kích phóng ra, đột nhiên đánh về phía Thiên Giai sứ giả, đồng thời cái tay khác trượt xuống ám khí được giấu kín, chuẩn bị đột kích!


      Thanh kiếm của xông thẳng tiến tới, cách nhanh chóng để bị tên Thiên Giai sứ giả cản lại, chỉ thấy Thiên Giai sứ giả ở Mai Hoa Thung mượn lực cái, bóng người mạnh mẽ bay vọt lên , hàn kiếm trong tay xoay cái, thanh kiếm mang theo sát khí ác liệt xèo tiếng phóng ra, với tư thế sét đánh kịp bưng tai (cực nhanh) đánh về phía Ngũ công tử ở vị trí đối diện.


      Mà vào lúc này, Ngũ công tử phi thân xoay cái, trong tay cấp tốc tụ tập luồng Huyền Khí truyền vào trong lợi kiếm, thanh kiếm cắt ngang che ở trước ngực vốn định đỡ cỗ kiếm khí đánh úp tới, ai biết nguồn kiếm khí đó lại quá mạnh mẽ, làm cho thể chống đỡ nổi, mặc dù lấy kiếm ngăn cản thân thể vẫn bị ép lùi lại vài cột gỗ của Mai Hoa Thung, đến tận sau khi chân đứng vững Mai Hoa Thung thân thể lúc này mới ổn định.


      Ánh mắt tàn nhẫn nhìn tới bóng dáng tập kích đánh tới, biết muốn có thể thắng được Thiên Giai sứ giả, đánh chính diện là thể được, chỉ có thể dùng phương pháp khác, trong mắt hào quang loé lên, dưới chân đạp lên Mai Hoa Thung nhảy lên, nhìn như vung thanh kiếm ra, nhưng thực chất là bắn ra ám khí giấu trong tay áo, ám khí bắn ra quá mãnh liệt trúng ngay phần xương mềm, Thiên Giai sứ giả nghĩ tới lại đê tiện như vậy, chờ phát giác được né tránh kịp, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, tiếp theo tê rần, nhịp bước dưới chân nhất thời bất ổn.


      Bắt đúng thời cơ, Ngũ công tử phi thân đánh tới, lợi kiếm trong tay phóng ra luồng ánh sáng lạnh lẽo, mang theo sát ý lên ngực nơi mà Thiên Giai sứ giả bị trúng ám khí, muốn dùng chiêu để kiếm xuyên qua ngực Thiên Giai sứ giả, như vậy ai có thể phát dùng ám khí đánh thắng đối thủ! Nhanh như chớp bóng dáng chợt lóe lên, đột nhiên bay lên, làm cho thời điểm tên Thiên Giai sứ giả kia đứng vững lại, kịp ngăn cản lợi kiếm kia đâm về phía ngực mình.


      Chỉ nghe, vèo tiếng, truyền vào trong tai của mọi người là thanh lợi kiếm đâm qua thân thể, thanh kiếm trong tay Ngũ công tử ra Huyền Khí xuyên qua thân thể tên Thiên Giai sứ giả kia, lợi kiếm, dòng máu đỏ tươi giọt lại giọt xuống, lúc này thân thể tên Thiên Giai sứ giả kia trở lên cứng ngắc.


      "Ầm!"


      Trong mắt Ngũ công tử lộ ra tia tàn nhẫn, vẻ mặt chút lưu tình tung ra chưởng, đánh tên Thiên Giai sứ giả bay ra ngoài, va vào cột gỗ Mai Hoa Thung nằm ngã mặt đất.


      Nhìn đồng đội của mình toàn thân nhiễm máu tươi nằm thoi thóp mặt đất, mười Thiên Giai sứ giả khác con mắt đỏ ngầu, trong mắt lên vẻ giận nhìn về phía Ngũ công tử ở đài bày ra bộ mặt đắc ý. Từ góc độ của bọn họ, có thể nhìn thấy ràng Ngũ công tử là giở thủ đoạn! Bằng chỉ bằng , làm sao có thể tổn thương đến Thiên Giai sứ giả bọn họ!


      Nhìn thấy Ngũ công tử giở thủ đoạn, sao lại chỉ có mười Thiên Giai sứ giả? Ngoài bọn họ ra còn có Thành chủ cùng với tứ Đại trưởng lão, sáu Đại đường chủ, tám Đại hộ pháp, Lãnh Lệ Viên và Lãnh tuyệt Thần đều nhìn thấy, chỉ là ai dự định lên tiếng, cho dù có thể dùng kế để trải qua cửa ải này, cũng tuyệt đối qua được cửa ải của tám Đại hộ pháp kia.


      "Vị kế tiếp!"


      Đại trưởng lão ra hiệu người nhấc tên Thiên Giai sứ giả bị hôn mê , đồng thời cất vang giọng , mặt khác mấy vị công tử còn lại cũng lần lượt lên sàn đấu, chỉ là biết thực lực của bọn họ ra sao hay là do sức mạnh của Thiên Giai sứ giả thực quá mạnh mẽ ? Dĩ nhiên ngoại trừ Ngũ công tử ở ngoài, còn lại ai vượt qua, đến cuối cùng cũng chỉ còn sót lại hai người Lãnh Lệ Viên và Lãnh Tuyệt Thần là chưa lên Mai Hoa Thung.


      "Tam đệ, là đệ lên trước hay là ta lên trước?" Lãnh lệ Viên con mắt híp lại, nhìn Lãnh Tuyệt Thần đứng ở bên cạnh .


      Nghe thấy vậy, Lãnh Tuyệt Thần hững hờ : "Đại ca huynh là huynh trưởng, tất nhiên là huynh trước tiên." Trận tranh tài này, cũng chỉ là hai người bọn họ tranh tài, ai lên trước kết quả cũng giống nhau.


      " như vậy, vậy ta lên trước!" Lãnh Lệ Viên , từ chỗ ngồi đứng lên, dưới chân vận khí phi lên, ngay cả vũ khí cũng cần chọn liền phi thân nhảy lên Mai Hoa Thung, hoa y màu đen theo gió lay động, chỉ thấy đứng chắp tay, người toả ra khí tức tàn nhẫn, con mắt híp lại liếc nhìn Lãnh Tuyệt Thần ngồi thảnh thơi uống trà ở phía dưới chút, khóe môi lên nụ cười lạnh lùng.


      "Xin mời Đại công tử chỉ giáo." tên Thiên Giai sứ giả phi thân nhảy lên trước, ngữ khí cung kính . Nếu như tuyển ra được vị trí Thiếu chủ, Thiên Giai sứ giả bọn họ phải nghe lệnh của Thiếu chủ như nghe lệnh của Thành chủ, mà tại vị trí Thiếu chủ chưa tuyển ra, bọn họ đối với hai vị công tử có khả năng trở thành Thiếu chủ nhất tự nhiên thể có tia thất lễ cùng xem thường.


      Lãnh Lệ Viên liếc nhìn người trước mặt chút, ánh mắt tàn nhẫn híp lại, thèm đáp lời liền phi thân vút qua, có dùng vũ khí mà dùng chưởng pháp, chưởng phong ác liệt tập kích ở giữa trung phát ra thanh huyên náo, chưởng phong nhìn như đơn giản, nhưng thực chất là thay đổi thất thường, mỗi chưởng pháp phóng tới trước mặt Thiên Giai sứ giả liền biến hóa thành vô số bàn tay, để đối thủ thể phân biệt được cái nào là hư? Cái nào là thực?


      "Ầm!"


      Ngay tại thời điểm mọi người còn kịp phản ứng, tên Thiên Giai sứ giả kia vẫn cảm giác được thời điểm nghiêng người né tránh, Lãnh Lệ Viên dễ dàng tung ra chưởng đánh bay ra ngoài, đối với Lãnh Lệ Viên mà , sức mạnh chưởng này cũng lớn, thế nhưng đối với Thiên Giai sứ giả mà , chưởng này tuy rằng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng làm mất nửa cái mạng.


      "Phốc!"


      Lúc bóng dáng tên Thiên Giai sứ giả kia bay ra ở giữa trung, từ trong miệng bỗng nhiên phun ra ngụm máu tươi, theo đó thân thể cũng bị va vào cột gỗ của Mai Hoa Thung, sau đó rơi mặt đất, Thiên Giai sứ giả nguyên bản dũng mãnh như rồng, dĩ nhiên lại bị chưởng đánh trọng thương, mặt mũi tái mét còn giọt máu, so với tên Thiên Giai sứ giả bị Ngũ công tử kiếm xuyên qua lúc trước, quả thực chính là nặng hơn chứ .


      Đại công tử đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại? Dĩ nhiên chỉ cần chưởng liền đánh tên Thiên Giai sứ giả bị trọng thương như vậy? Mọi người xung quanh xem trong lòng khiếp sợ thôi, nhìn tên Thiên Giai sứ giả bị nhấc , lại nhìn Đại công tử đứng Mai hoa Thung thân hoa phục màu đen khí thế mạnh mẽ, tâm trạng mọi người đối với trận đấu ngày hôm nay lựa chọn vị trí Thiếu chủ có tia do dự xác định.


      Vốn là đại đa số mọi người đều có thiên hướng nghiêng về Tam công tử, cho rằng có khả năng lên làm Thiếu chủ Ám Thành nhất. Tuy rằng Đại công tử vẫn theo bên cạnh Thành chủ tập võ, sức mạnh cũng hơn số người, thế nhưng Tam công tử ại nổi tiếng ở bên ngoài là đệ tử cuối cùng của Thiên Sơn lão nhân tên tuổi vang danh thiên hạ, ai biết, thực lực của tuy rằng ai biết , nhưng lại biết tầm thường, cho đến hôm nay nhìn thấy Đại công tử lại dễ dàng đánh bại tên Thiên Giai sứ giả, trong lòng mọi người lại khỏi có thiên hướng về Đại công tử, cảm thấy khả năng đoạt được vị trí Thiếu chủ kém Tam công tử chút nào.


      Nhìn thấy Đại công tử đứng ngạo nghễ Mai Hoa Thung cả người toả ra khí thế mạnh mẽ, trong mắt mấy vị Trưởng lão cùng mấy vị Đường chủ đều khỏi lên vẻ ca ngợi, quả hùng xuất thiếu niên, sức mạnh của Đại công tử bị mọi người đều biết, mạnh mẽ giống như , ngoại trừ Tam công tử ra, mấy vị công tử khác đều thể so sánh với , chớ chi là cùng hồi tranh cao thấp.


      Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ hẹn mà cùng nhìn về phía Tam công tử - Lãnh Tuyệt Thần vẻ mặt nhàn nhã mang theo vài phần lười biếng ngồi ở chỗ của mình, nhìn thấy bình tĩnh trầm ổn như vậy, trong mắt tứ Đại trưởng lão cùng sáu Đại đường chủ khỏi nổi lên tán thưởng, Tam công tử cùng Đại công tử giống nhau, Đại công tử tính cách mạnh mẽ, mà Tam công tử nội liễm (tính cách thu lại bên trong/ hướng nội), hai người đều là nhân vật hề đơn giản, cách nào nhìn thấu hai người bọn họ, người như thế với vị trí Thiếu chủ, tự nhiên là có tư cách nhất, nhưng vị trí Thiếu chủ chỉ có , là ai trong hai người bọn họ?


      Thành chủ ngồi ở giữa nhìn Lãnh Lệ Viên Mai Hoa Thung thân thủ gọn gàng mà mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén chứa uy lực mạnh mẽ vẻ mặt khỏi nổi lên thoả mãn, thực lực của Lão đại so với năm đó, đúng là chỉ có hơn chứ kém, thấy nhi tử lớn nhất này, bên ngoài khí thế cường hãn, thủ đoạn tàn nhẫn, đúng là người làm đại .


      Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn lại đứa con thứ ba, thấy thần sắc Lãnh Tuyệt Thần mang theo vài phần hững hờ, giống như hết thảy mọi chuyện đều lọt nổi vào trong mắt , tùy ý như vậy, tự tin như vậy, cặp mắt hắc đồng híp lại sâu thẳm tựa như giếng sâu, bên trong ánh mắt phát ra ánh sáng giống như cường giả chí tôn ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ, coi trời bằng vung, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của .


      Thành chủ nhìn đứa con thứ ba này, càng nhìn, càng thoả mãn, so với đứa con lớn nhất của mình, đứa con thứ ba - Lãnh Tuyệt Thần này có vẻ biết điều, nội liễm, càng xuất sắc, càng có phong độ vương giả, càng thêm bất phàm, bình tĩnh, có tầm nhìn, tản mát ra khí thế, toàn thân bị nổi lên uy lực mạnh mẽ, tất cả đều lên phải là người bình thường! Chính là bởi vì như vậy, bản (jmiu:ý Thành chủ nhá) mới rất thích đứa con này, tin tưởng vào đứa con này.


      (jmiu:bản thân Thành chủ) tin tưởng, nếu như hôm nay Lãnh Tuyệt Thần được tuyển vào vị trí Thiếu chủ Ám thành, nhưng với thực lực của , với tầm nhìn của , cũng có thể thành lập pháo đài Ám thành như thế, thành lập thế lực cường đại kém gì Ám thành!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :