1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Óe... sao lại có đến chương 83 thui... những chương còn lại đâu rùi... sau đợt bảo trì nè hao hụt quá...hu..
      Hằng Lê thích bài này.

    2. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 84-1: Thuận theo ta nhé

      Edit: ๖ۣۜJmiuღ


      Khóe miệng mọi người nhịn được đều co giật, ai gì nhìn nhưng trong lòng đều khẽ nhúc nhích rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ ràng nhìn thấy là ai ra tay, nhưng làm sao lại hồi rồi hồi lại bị té ngã? Còn ngã chật vật như vậy?


      Bạch Dật đứng ở bên thấy thế, khóe môi thâm thúy khẽ lên nụ cười tà mị, bóng người màu đỏ rất nhanh lóe lên nhanh chân tiến tới giống như bị màn trước mặt dọa cho kinh sợ, trong miệng phát ra thanh mang theo kinh hoảng cùng lo lắng: "Sư phụ người làm sao cẩn thận như vậy? Con dìu người đứng lên, người có bị thương chỗ nào hay ? có nghiêm trọng hay ? Có cần để Dược sư xem qua hay ?" ân cần hỏi han, nhưng trong giọng lại mang theo vài phần trêu tức, trong đôi mắt hoa đào mị hoặc có chút cười đau khổ của người khác.


      " cho ta ra! cần ngươi làm bộ tốt bụng!" Nhất Trọng môn chủ gầm lên, đẩy Bạch Dật ra, sau đó từ dưới mặt đất đứng lên trợn mắt lườm cái. Nếu có lòng, đợi mình ba lần té ngã mới tới dìu mình đứng dậy, Bạch Dật cùng Lăng Thành ràng là cùng đứng bên xem kịch, mình mới cần làm bộ tốt bụng!


      Bị Nhất Trọng môn chủ đẩy ra, Bạch Dật liền thuận thế lui về phía sau, cũng có tiến lên nữa, đôi mắt hoa đào cười híp lại rất vô tội : "Sư phụ sao người lại vậy, con lo lắng cho người mà, người xem răng cửa của người đều bị khuyết mất góc, mặt mũi người còn sưng vù do bị đụng, người nhanh để cho Dược sư nhìn người cái ! ở ngay đây, nên người cần phải Dược cốc tìm ."


      "Hừ!" Nhất Trọng môn chủ lườm mấy người bọn họ cái, nổi giận đùng đùng hừ tiếng, đưa tay quệt qua lỗ mũi chảy máu, lại vô ý đụng phải cái trán nổi u lớn, khỏi hít vào một hơi, ánh mắt tàn nhẫn lướt qua mấy người trong đại đường, nhưng vẫn nhìn ra là ai trong bóng tối ra tay với , buộc lòng phải hầm hừ xoay người rời .


      " Ngươi sao lại để như vậy? phải ngươi thuộc hệ "Băng" hay sao? Trực tiếp dùng băng làm cho đông thành nước đá nhốt ở bên trong ba ngày ba đêm để chết lạnh tốt hay sao, hoài nghi là do thân thể chủ nhân đem tới, ngươi sợ cái gì?" Trong cơ thể Tử Tình, hai con thượng cổ Thần Thú cùng nhau thấp giọng thương lượng, giao hữu tốt cách hiếm thấy.


      "Ngươi chỉ giỏi gây thêm phiền phức cho chủ nhân, nếu như chết , ngươi cho rằng việc này dễ dàng chìm xuống? Ác chỉnh hồi xả giận là tốt rồi, đừng giết chết ." Tuyết Phượng liếc nhìn Hỏa Long chút, kỳ quái tìm tòi, với nó rằng: "Nếu ngươi muốn động thủ hãy động thời điểm sắp ."


      Hỏa Long suy nghĩ chút, con ngươi màu vàng lóe lên vệt sáng, rằng: "Vậy ta phóng hỏa đốt Nhất Trọng môn chủ cho chủ nhân hả giận!"


      Nghe xong lời này, Tuyết Phượng khỏi quái dị liếc nó chút, con ngươi màu đỏ chuyển động, tiếp: "Ngươi nghe lời ta vừa sao? Ác chỉnh là tốt rồi, liên lụy người liên quan, cẩn thận chủ nhân đem ngươi đánh bay."


      Hỏa Long nhìn Tuyết Phượng chút, đầu rồng khẽ rũ xuống, suy nghĩ chút, linh quang trong mắt bỗng lóe lên, trong con ngươi màu vàng chợt vẻ hưng phấn: "Ta biết phải làm sao."


      Nhìn thấy thần sắc quái dị của Hỏa Long, con ngươi màu đỏ của Tuyết Phượng hơi biến sắc, còn ngẫm nghĩ, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào thất kinh của Nhất Trọng môn chủ: "A! Cháy rồi! Cháy rồi! Nhanh cứu hoả, nhanh cứu hoả. . ."


      luồng linh lực bỗng phóng ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài đại đường thân áo bào Nhất Trọng môn chủ đột nhiên nổi lửa, lửa tuy rằng lớn, thế nhưng lại cháy rất nhanh, nguyên bản chỉ cháy từ góc áo , chớp mắt cái đốm lửa liền thuận thế lan ra. Thấy tình hình này, trong lòng Tuyết Phượng chợt cảm thấy kinh ngạc, Hỏa Long tuy rằng ngày thường có điểm e thẹn, tính khí có điểm bạo táo, nhưng sức mạnh của thượng cổ Thần Thú này của nó, tuyệt đối thể khinh thường.


      Ngay cả vừa rồi khi nó phun ra tia hỏa diễm (ngọn lửa) bay lên áo bào Nhất Trọng môn chủ, tốc độ kia nhanh đến chóng mặt khiến người khác hầu như nhìn thấy. Trong đại đường mọi người nhìn thấy màn trước mặt đều trợn mắt ngoác mồm, tâm trạng biến đổi rệt, chỉ là tất cả bọn họ đều nhìn thấy Hỏa Long phun ra tia hỏa diễm, nếu cũng kinh ngạc như vậy. cho cùng, bọn họ cũng chỉ là nhân loại, sức mạnh lại cũng phải là cường giả Chí Tôn vô thượng, sức mạnh của bọn nó là thượng cổ Thần Thú, làm sao bọn họ có thể thấy được?


      "Nhanh! Mau tìm nước đem tới dập tắt lửa! Thiêu chết ta rồi, nhanh!" Nhất Trọng môn chủ ngừng phủi áo bào người, ở bên ngoài đại đường nhảy ngừng, như thế nào, mà ngọn lửa ở người làm mọi cách cũng dập tắt được, hỏa diễm thuận thế mà lan nhanh, dĩ nhiên thiêu tới râu mép ít ỏi của , nhất thời, mùi cháy khét tràn ngập trong khí.


      Nguyên bản mọi người còn đứng ở trong đại đường thấy tình cảnh này, từng người kinh ngạc ngớt, tiếp đó từng đôi trong mắt lên suy nghĩ sâu xa, ngọn lửa này rốt cục là từ đâu đến? Là ai phóng ra? Tầm mắt bọn họ nãy giờ vẫn để người Nhất Trọng môn chủ, nhưng lại biết đốm lửa xuất khi nào, thực là kỳ quái.


      Bạch Dục thấy sư phụ thân áo bào bị lửa thiêu rụi, ngay cả râu mép dưới cằm cũng bị đốt sạch, mùi cháy khét tràn ngập trong khí, cũng thấy sư phụ bị lửa thiêu vô cùng khoa trương làm sao, sao sư phụ lại biết thoát ngoại bào để chạy lửa a, chỉ mực lấy tay phủi. Thấy thế, lông mày của hơi nhíu lại, tay rút bội kiếm bên hông, bóng người màu đen khẽ chớp lên, nhảy lên giữa trung, chỉ thấy trong khí chợt vài đạo ánh kiếm ác liệt, vài tiếng thở phì phò truyền ra, nương theo đó là thanh vải vóc bị vỡ vụn.


      Bóng người màu đen lần thứ hai vững vàng rơi xuống đất, bội kiếm nguyên bản nắm ở trong tay thu hồi về bên hông, sắc mặt thâm trầm, vẻ mặt trầm ổn, ánh mắt thâm thúy rơi vào người Nhất Trọng môn chủ, thanh trầm thấp theo miệng phát ra: "Sư phụ, lửa diệt."


      Nghe như thế, lúc này Nhất Trọng môn chủ vốn hô cứu nhanh hoả, tim mới đập trở lại, cảm giác nóng như lửa biến mất, tâm trạng khỏi kinh ngạc, sau đó cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt bỗng trở lên tái nhợt, nét mặt già nua cũng đỏ bừng lên.


      Chỉ thấy, lúc này áo bào người bị Bạch Dục vung kiếm phá cho tan nát, rải rác mỗi chỗ, nửa người của để trần, bụng có chút phát tướng đầy thịt lồi ra, hạ thân mặc cái khố ngắn ngủn, râu mép bị thiêu, cháy đen cuộn lên, bộ dáng rất chật vật, nhìn thấy chính mình có hình tượng chút nào xuất ở trước mặt của mọi người như vậy, lại nhìn mọi người bộ dáng kinh ngạc ngớt, nhất thời tức giận hét lớn tiếng: "Các ngươi! Các ngươi! Hừ!" Thanh phẫn nộ vừa thoát ra, rất nhanh vận khinh công khẩn cấp rời .


      Tử Tình nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Dục, ánh mắt trong suốt bình tĩnh mà lãnh đạm, thấy lúc này khôi phục bộ dáng trầm ổn cùng ngạo khí như xưa, cái tay mất tri giác nhưng giữa hai lông mày vẫn tự tin đến chói mắt như vậy, khí tức mạnh mẽ vì cái tay kia mà bị ảnh hưởng, để cho nàng chịu đựng tâm trạng rối răm, Bạch Dục này, quả là người đơn giản!


      "Tử Tình, chúng ta về trước thôi!" Tử Thanh mở miệng , tới bên cạnh nàng.

      Nhưng mà, khi nàng chưa kịp mở miệng, nghe thấy thanh trầm thấp của Bạch Dục mang theo uy thế truyền đến: "Bắt đầu từ bây giờ, nàng phải theo bên cạnh ta tháng, chăm sóc ta tấc cũng rời, nơi nào cũng cho !" Ánh mắt thâm thúy quét qua Tử Tình, chứa u đầy ngờ vực nhìn nàng.


      Tử Tình nhàn nhạt liếc cái, nàng nhanh chậm mở miệng: "Tuy rằng Sơn chủ bảo ta theo bên cạnh chăm sóc ngươi tháng, nhưng là ta lập tức phải cùng ngươi, sáng mai ta Nhất Trọng môn, tại, nếu ngươi thể tự lo liệu, cũng có thể cho người khác trước tiên giúp ngươi chút."


      xong, nàng tới trước mặt Lăng Thành : "Sư phụ, chúng ta trở về thôi!"


      Lăng Thành nhìn sắc mặt Bạch Dục trầm xuống chút, gật đầu liền đáp: "Hừm, thôi!" Vừa , ống tay áo vừa phất cái, nhanh chân trở về.


      Tử Tình theo sau người , bước chân dừng lại, nhìn Bạch Dật cùng Tử Thanh : "Các ngươi cần theo ta, mau trở về thôi!" Vừa dứt lời, lại hướng về phía Dược sư gật đầu, lúc này mới rời khỏi.


      Nàng vừa rời khỏi, Bạch Dục nhíu mày, liếc Bạch Dật cùng Tử Thanh chút, cũng xoay người rời . Dược sư vuốt râu cười ha ha chuẩn bị , Tử Thanh lại bước nhanh tới bên cạnh , thắc mắc hỏi: "Dược sư, tại sao Sơn chủ lại muốn cho Tử Tình theo bên cạnh Bạch Dục chăm sóc tháng?" Nếu muốn trừng phạt Tử Tình, còn có rất nhiều phương pháp, tại sao lai mực chọn phương pháp này?


      Nghe được câu hỏi của Tử Thanh, ánh mắt Bạch Dật cũng nhìn về phía bọn họ.


      "Ha ha, các ngươi nha, chỉ muốn cho nha đầu kia phải theo bên cạnh Bạch Dục, cũng ai vì muốn tốt cho nàng mà đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ, Sơn chủ làm như thế, là chính xác nhất." Dược sư cười ha ha , thấy hai người bọn họ vẻ mặt suy tư, lại : "Làm như vậy, có thể làm cho quan hệ giữa hai người bọn họ giống như bây giờ động cái liền bùng nổ, giảm bớt địch ý trong lòng hai người mới là trọng yếu nhất, bằng , với sức mạnh của Bạch Dục, nếu muốn làm khó Tử Tình, các ngươi cho rằng hai người các ngươi có thể ngăn cản được ? Vẫn còn có thể bảo vệ được nàng?" Dược sư vừa xong, thấy hai người bọn họ trầm mặc cũng gì, khỏi ha ha cười tiêu sái bước .


      Nghe xong mấy câu của Dược sư, trong lòng hai người liền thông suốt, biết Sơn chủ để tâm như vậy, nhưng bọn họ lại được cảm giác phiền muộn trong lòng lúc này là vì sao? Dừng lại liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó tự trở về.

      đường về Lăng Phong sơn, Lăng Thành thân áo bào tro ở phía trước, bên cạnh là Tử Tình thân y phục trắng thuần, ánh mắt Lăng Thành nhìn ở phía trước, thanh trầm thấp chậm rãi : "Nếu Sơn chủ bảo con theo bên cạnh Bạch Dục tháng, vậy con ắt phải tiếp nhận chuyện này mà xuống núi, sau khi trì hoãn hồi, chờ tháng sau lại trở lại."


      "Vâng." Nàng giọng đáp lời, biết rằng tháng này nàng được, nên cũng đành chịu.


      "Bạch Dục đến từ đại gia tộc, thế lực phía sau thể khinh thường, tuy rằng ngươi có năng lực tự vệ, nhưng hạn chế đối địch cùng vẫn tốt hơn, đệ tử bình thường qua mười lăm tuổi đều hạ sơn (xuống núi) trở về, bước vào đại lục, Bạch Dục và mọi người ở đây lâu cũng lần lượt phải rời ."


      Nghe lời này, trong lòng Tử Tình khỏi kinh ngạc, hỏi: "Sư phụ, ngài đệ tử bình thường qua mười lăm tuổi đều phải hạ sơn trở về, bước vào đại lục, vậy sao bên trong Thanh Sơn vẫn có nhiều người qua mười lăm tuổi vẫn còn ở lại đây? Còn có Lãnh Tuyệt Thần, hai mươi tuổi, vì sao vẫn ở lại ?"


      " Vừa đến mười lăm tuổi, ở như thường, cũng có người sau khi rời Thanh Sơn, mỗi khi tứ đại danh sơn có tỷ thí gì long trọng, bọn họ cũng đều về tham gia, như Lãnh Tuyệt Thần, với thực lực của sớm có thể xuống núi tự lập môn hộ, nhưng vẫn ở lại trong Thiên sơn, đây rốt cuộc vì sao, ai biết được." Lăng Thành trầm giọng , thanh trầm thấp, nhanh chậm, chỉ nhìn hai hàng cỏ bên đường phía trước, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ.


      Tử Tình lẳng lặng nghe, trong lòng hiểu . Tứ đại danh sơn luận võ, hội họp quần hùng dũng tề tụ, tập hợp người các môn các phái ở đại lục, đều phải hạng người sức mạnh hời hợt có thể tham gia, các môn các phái đại lục, đều là tứ đại danh sơn xuất sư ra, hội họp lớn luận võ luận danh, tự nhiên đều trở về gấp tham gia, bởi vì chuyện này chỉ quan hệ với tứ đại danh sơn, mà là cơ hội dương danh sức mạnh hùng hậu cường giả đại lục, có thể hội họp cùng tứ đại danh sơn luận võ luận danh, đẳng cấp càng nổi danh, mọi người đại lục đều biết là cường giả, chuyện này bất kể là đối với bọn họ hay là gia tộc của bọn họ, đều là trăm lợi mà hại.


      Chúng cường giả đại lục tụ tập hội họp luận võ, khi dương danh cả thiên hạ đều biết, đây quả là là cơ hội tốt, chẳng qua nàng đối với danh lợi cũng có hứng thú, điều nàng muốn, chỉ là tăng cường thực lực của bản thân mà thôi.


      Nhìn Tử Tình cụp mắt suy nghĩ sâu xa, trong mắt Lăng Thành loé ra ánh sáng chờ mong, với thiên phú của nàng, rất muốn nhìn nàng ở hội họp tứ đại danh sơn luận võ luận danh, nàng tỏa sáng như thế nào!


      Hai người lẳng lặng bước , mang theo tâm tư khác nhau, khi trở lại Lăng Phong sơn thấy Tử Nghiễn thân áo lam đứng ở miệng núi, nhìn thấy bọn họ trở về, vội tiến lên phía trước kêu: "Sư phụ." Tử Nghiễn cung kính kêu tiếng, tiếp đó ánh mắt nhìn sangTử Tình ở bên cạnh Lăng Thành.


      "Sư phụ, ta về trước." Tử Tình xong, cũng nhìn Tử Nghiễn chút, về phòng của mình.


      Nhìn bóng nàng rời , trong mắt Tử Nghiễn loé ra vẻ phức tạp, quay đầu lại hỏi: "Sư phụ, Sơn chủ có trừng phạt nàng ?" Nàng làm tay Bạch Dục bị thương thành như vậy, lại vẫn có thể duy trì vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, thực đơn giản.

      Lăng Thành liếc mắt nhìn , rồi : "Việc này giải quyết xong, sau này nên nhắc lại nữa." Vừa , thanh uy nghiêm dừng chút, lại : "Ngươi là hộ vệ của Tử Tình, nên làm tròn trách nhiệm của mình, hai người các con ở cùng trong núi Lăng Phong, con lại để cho nàng lâm vào cảnh nguy hiểm, con cũng thất trách, mặc dù con là vì Tử Nguyên mới nhận làm hộ vệ cho nàng mười năm, thế nhưng nếu thành tâm mà đối đãi, cuộc sống về sau của con cũng nhàn nhã giống tại như vậy."

      Lúc hai người ở trong Lăng Phong sơn, ngươi đáp ứng làm hộ vệ của nàng mười năm, nam tử lẽ ra nên chú trọng lời hứa, ngươi lại có thể giữ lời để nàng gặp nguy hiểm? Nếu như lúc đó ngươi theo bên cạnh nàng, chuyện như bây giờ phát sinh.

      Nghe xong lời Lăng Thành, Tử Nghiễn khỏi cúi đầu, quả phải. tự đáp ứng làm hộ vệ của nàng mười năm, căn bản làm tròn hết trách nhiệm theo bên cạnh nàng, tại bị Sư phụ như vậy, càng làm cho có chút hổ thẹn, trong lúc nhất thời, lại tìm được lời đáp lại.

      "Thương thế của Tử Nguyên như nào rồi?" Lăng Thành đứng chắp tay phía sau, ánh mắt từ người dời tới phía trước.

      Nghe vậy, vội vã đáp: " tốt lắm rồi, mấy ngày nữa là có thể khôi phục." thể y thuật Tử Tình thực tuyệt vời, ở trong thời gian ngắn như vậy có thể làm cho vết thương người Tử Nguyên khôi phục, trong lòng đột nhiên xuất ý nghĩ, nếu cánh tay của Bạch Dục là do nàng hạ độc, như vậy nàng có phải cũng có bản lĩnh chữa khỏi tay cho hay ? Suy nghĩ trong lòng, có hỏi ra, mà với cái tính tình kia của nàng, nếu nàng có thể trị khỏi tay cho , làm sao lại giúp điều trị? Muốn nàng trị thương thế cho Tử Nguyên mình còn phải dùng tự do mười năm để đổi lấy, vậy Bạch Dục, càng cần phải .

      "Ừm." Lăng Thành đáp tiếng, cất bước rời .

      Bên kia, sau khi Tử Tình trở lại nơi ở của mình, nàng liền thu hồi thảo dược phơi nắng xung quanh gian nhà lại, tỉ mỉ đem vào trong phòng, mà hai con thượng cổ Thần Thú thấy bốn bề vắng lặng, cũng từ trong cơ thể nàng nấp bay ra, Tuyết Phượng tranh công bay đến trước mặt nàng, lấy lòng : "Chủ nhân, chúng ta đem lão già kia ác chỉnh trận, chủ nhân nếu như người cảm thấy chưa hết giận, chờ ta chút lại để ta bảo Bạo Long kia thiêu Nhất Trọng môn chủ thành cây đuốc có được hay ?"

      Hỏa Long bay ở giữa trung vừa nghe thấy lời này, khỏi trừng mắt liếc nhìn nó chút, : "Ngươi lúc trước phải muốn thiêu Nhất Trọng môn chủ kia thành cây đuốc hay sao? Làm sao bây giờ ở mặt chủ nhân lại khác như vậy?" Tuyết Phượng này là xấu, mình cũng có phần giúp cho chủ nhân hả giận, tại hình như lại thành chính nó sốt sắng. Suy nghĩ xong, cũng bay đến, trước mặt Tử Tình, có chút ngượng ngùng : "Chủ nhân, ta cũng có hỗ trợ."

      Nhìn Hỏa Long đầu rồng cúi xuống dáng dấp e thẹn, Tuyết Phượng nhìn thấy cảm giác chướng mắt, cánh trắng như tuyết vỗ cái, thân hình nhích về bên cạnh một chút, đẩy Hỏa Long ra, sau đó lại đem cánh chắn trước mặt nó, thanh non nớt mang theo vài phần đắc ý cười hì hì : "Chủ nhân, đều là chủ ý của ta."
      Last edited: 27/9/15
      Bé Bi, Alice NguyenHằng Lê thích bài này.

    3. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 84-2: Thuận theo ta nhé

      Edit: ๖ۣۜJmiuღ

      "Chủ nhân, ta cũng có phần." Hỏa Long cam lòng lại chen tới.

      Nhìn hai con Thần Thú lấn tới lấn lui tranh công ở trước mặt của nàng, Tử Tình khỏi lộ ra ý cười: "Ta biết, các ngươi đều biết điều, như vậy ! Ngày hôm nay ta nướng nhiều đồ ăn hơn khen thưởng các ngươi được chưa?" Nhất Trọng môn chủ kia vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt khinh bỉ xem thường người khác, thái độ lại hung dữ, quả làm cho nàng đối với sinh lòng phản cảm, nếu hai Thần Thú con thú giúp nàng hả giận, cớ sao nàng lại muốn? Nhớ đến Nhất Trọng môn chủ bị đâm đầu vào mặt đất ba lần, mặt mũi đều bị sưng vù dáng dấp xiêu vẹo, ngay cả mấy cọng râu đều bị đốt sạch, nàng cảm thấy rất buồn cười.

      Hai con Thần Thú vừa nghe thấy nàng muốn nướng nhiều đồ ăn hơn cho chúng nó ăn, lại nhìn nhau chút, tâm trạng rùng mình, hẹn mà cùng lùi về phía sau bước, tiếp đó vô cùng đáng thương nhìn nàng : "Chủ nhân, chúng ta có phải làm sai? Chúng ta muốn ăn thêm thịt nướng."

      Vừa nghe lời này, nàng khỏi sững sờ, tiếp đó phì cười: "Các ngươi yên tâm, ta phải là gia gia, làm sao nướng thêm chút gia vị cho các ngươi ăn?" Xem ra, hai ngươi bị ăn thiệt thòi lần đến bây giờ vẫn còn sợ đây!

      " ?" Hai đạo thanh non nớt vui mừng vang lên, hai mắt nhìn nàng phát sáng.

      "Đương nhiên." Nàng cười đáp lời, lại nhìn chúng nó : "Các ngươi muốn ăn cái gì? tự mình vào trong rừng bắt lấy, ta chuẩn bị mọi thứ." Chúng nó tuy là thượng cổ Thần Thú, nhưng vẫn trong thời kì chưa trưởng thành, tuy nhiên vẫn có sức mạnh, để chúng nó bắt vài con thú, là chuyện rất đơn giản .

      Hai con Thần Thú nghe thấy thế, lúc này mừng rỡ gật đầu: "Được! Chúng ta lập tức." xong, liền như làn khói bay mất, còn thấy bóng dáng.

      Tử Tình thấy thế, cũng xoay người ra ngoài chuẩn bị, nhưng mà vừa ra bên ngoài, liền nhìn thấy bóng người về phía này, lúc này nụ cười môi phút chốc thu lại, khôi phục thái độ lãnh đạm thường này: "Huynh tới làm gì?" Nhìn thấy Tử Nghiễn đến gần, nàng hời hợt hỏi.

      Tử Nghiễn dừng lại chút, suy nghĩ phải mở miệng như thế nào, nửa ngày, mới hỏi: "Sơn chủ có gây khó khăn cho nàng ?"

      "Chuyện này cùng huynh có quan hệ gì, nếu như có chuyện gì, ít xuất ở trước mặt ta ." Nàng lãnh đạm , bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ để nướng thịt.

      Nghe nàng như vậy, Tử Nghiễn nhíu mày cái, dường như muốn thừa nhận, rồi lại thừa nhận : "Ta, ta là hộ vệ của nàng, làm sao có khả năng xuất trước mặt nàng." Nếu đáp ứng phải làm hộ vệ cho nàng mười năm, phải ở cùng bên cạnh nàng.

      Nghe vậy, Tử Tình nhàn nhạt liếc cái, trào phúng : "Hộ vệ? Hộ vệ phải ở cùng bên cạnh ta? Huynh nên nhớ kỹ, huynh ở trong mắt ta chỉ là tên hộ vệ, thậm chí ngay cả là hộ vệ cũng xứng, huynh có tư cách xuất trước mặt ta, đừng để ta chướng mắt, nếu như có việc gì muốn huynh làm, ta tự nhiên dặn dò, nếu có việc gì, huynh hãy tránh xa ta chút."

      "Nàng! Nàng nhìn ra được lòng tốt của người khác!" Tử Nghiễn giận dữ, vốn là muốn tới đây, nên vẫn suy nghĩ mãi, đến cuối cùng là vẫn tới, ai biết lại bị nàng nhục nhã như vậy! như thế nào nữa cũng là Đại sư huynh của Lăng Phong, nàng lại dĩ nhiên dám làm cho nhục nhã! Nếu phải là bởi lời ước hẹn mười năm, tự gây phiền phức cho mình!

      "Lòng tốt? Của huynh?" Tử Tình lãnh đạm liếc cái, khóe miệng lên nụ cười trào phúng, giống như là nghe được chuyện cười hay, ngay lúc giận dữ, lại : "Huynh nhắc ta cũng quên mất là ta còn chưa để huynh làm việc gì đấy! Nếu huynh nhàn rỗi như vậy, vậy hãy vào trong rừng rậm tìm cho ta ba lá gan của Mãnh Hổ, cùng vài cây Bích Thảo về đây ." Nàng xong, cũng thèm nhìn gương mặt tái nhợt kia chút, lại : " nhanh! Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

      nghĩ tới dĩ nhiên cũng ngày lưu lạc tới mức bị người khác sai khiến, nhìn ánh mắt của nàng tràn đầy xem thường, căn bản đem để vào mắt, làm lòng tự ái của bị đả kích sâu sắc. chính là thiếu gia của gia tộc lớn, lại là Đại sư huynh của Lăng Phong sơn ( jmiu: từ bây giờ núi Lăng Phong, mình để Lăng Phong sơn nhé ^^), chưa từng có người đối xử với như thế? Nàng thực rất đáng ghét! Lúc này, nổi giận đùng đùng hừ tiếng, lập tức xoay người nhanh chân rời !

      Liếc mắt nhìn bóng dáng rời , khóe môi Tử Tình khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Muốn có ba lá gan của Mãnh Hổ nhất định phải giết chết ba con Mãnh Hổ, tuy rằng thực lực của tệ, nhưng Mãnh Hổ há lại dễ dàng bắt giết như vậy? chiến đấu phen kịch liệt làm sao mà giết được Mãnh Hổ lấy lá gan, còn có Bích Thảo, sinh trưởng tận trong khe vách đá trơ trụi, muốn hái cũng phải hao phí ít tâm tư, nếu tự mình đưa tới cửa, nàng sao lại nô dịch tốt phen.

      nơi khác, Tuyết Phượng cùng Hỏa Long trong rừng cây tìm kiếm thú rừng, đôi mắt của chúng vẫn thỉnh thoảng hướng xung quanh tìm kiếm, để có thể mang về vài con thú, ai lại biết tìm nửa ngày cũng tìm được gì, chủ yếu do chính là: do chúng quá bé , rừng lại qua rộng lớn nên chúng tìm được.

      "Nên bắt cái gì trở lại tốt đây? Chim? Quá , đủ ăn, con Cọp? Nhưng nửa con còn thấy, rắn? Cũng nướng chả được bao nhiêu." Tuyết Phượng bên bay, bên thấp giọng nỉ non, con ngươi màu đỏ chuyển động linh lợi tìm kiếm con thú có thể ăn bữa no nê.

      "A! Nơi đó có con chim Trĩ!" Hỏa Long ánh mắt sắc bén nhìn thấy chim Trĩ nhảy nhót cách đó xa phía sau cây, lập tức bay chạy tới, hé miệng phun ra luồng lửa lớn, ai biết, lửa có khống chế được, dĩ nhiên đem con kia chim Trĩ thiêu thành tro bụi, còn lại chút xíu gì, làm hai chúng nó trợn mắt ngoác mồm kinh ngạc ngớt.

      "Hình như, hình như lửa quá to phải." Hỏa Long ngơ ngác , thanh non nớt mang theo tia ngạc nhiên, con ngươi màu vàng sững sờ nhìn con chim Trĩ hóa thành tro bụi, trong khí, chỉ còn mùi khét. . .

      Tuyết Phượng xem thường nó chút, vỗ cánh trắng như tuyết : "Ai bảo ngươi dùng lửa thiêu? Bị ngươi dùng lửa thiêu, ngay cả Thần Thú cũng phải mất lớp da, huống chi chỉ là con chim Trĩ ." Vốn là muốn tới gần con chim Trĩ này, ai biết Hỏa Long lại dùng lửa phun, trực tiếp hóa thành tro tàn.

      " dùng lửa thiêu làm sao mà bắt được? Dùng móng vuốt?" Hỏa Long ngơ ngác hỏi, nhìn móng vuốt rồng bé của mình chút, thấy thế nào cũng nắm được con chim Trĩ kia, suy nghĩ, lại nhìn Tuyết Phượng : "Ngươi xem cánh phượng của ngươi cũng như vậy, cầm ăn có thể, nắm bắt con chim Trĩ kia? Ngươi nắm bắt được sao? Nếu đành nắm bắt mấy con rắn trở về thôi! Thân rắn gầy gò, ta dùng móng vuốt trảo, khó lắm." Ban đầu còn muốn bắt con thú to, nhưng nhìn thân hình của hai đứa chúng nó chắc là thể rồi, Tuyết Phượng tại cũng chỉ là con chim , to bằng nắm đấm, mà nó cũng chỉ là con rồng con, bắt được con thú lớn a!

      "Ai là chúng ta phải tự động thủ (động tay/ động chân)bắt lấy?" ánh mắt Tuyết Phượng liếc Hỏa Long rồi nhìn xung quanh chút, sau đó nó : "Chúng ta vào sâu trong rừng sau đó tìm con Mãnh Hổ." Vừa , cánh trắng như tuyết vừa vỗ cái, bay vào bên trong.


      "Tìm Mãnh Hổ?" Hỏa Long nhìn ra vấn đề liền hỏi lại Tuyết Phượng: "Ngươi bắt được đâu nên trở về !" Bình thường nhìn Tuyết Phượng rất thông minh, sao hôm nay so với mình còn ngốc hơn?


      Tuyết Phượng cũng quay đầu lại , rất nhanh hướng về sâu trong rừng bay : "Ai muốn mình? Cùng ! Tới nơi rồi ngươi biết." Thấy thế, Hỏa Long cũng chỉ đành theo sát ở phía sau.


      Tử Tình ở bên ngoài gian nhà, nàng đốt được lửa, đồ vật cũng được chuẩn bị kỹ, nhưng vẫn thấy hai con thượng cổ Thần Thú trở về, tâm trạng khỏi thầm nghĩ, sao lâu như vậy còn chưa có trở lại? Ngay lúc nàng nghĩ nên vào trong rừng tìm, thấy con Mãnh Hổ trong miệng cắn con lợn rừng hướng thẳng bên này mà đem tới, mà hai con thượng cổ Thần Thú nhà nàng, ngồi uy phong lẫm liệt đầu con Mãnh hổ kia, thấy cảnh đó, tâm trạng nàng khỏi hơi run, tiếp đó nở nụ cười.


      Hai con Tuyết Phượng, Hỏa Long mặc dù là thượng cổ Thần Thú, nhưng tại vẫn còn trong thời kì chưa trưởng thành, muốn bắt con thú lớn hơn so với thể tích của chúng nó, xác thực cần phải động não, xem ra bọn nó là dùng uy thế của thượng cổ Thần Thú để con Mãnh Hổ kia bắt lấy thú rừng cho bọn nó, ha ha, quả nhiên là bọn nó cũng ngu ngốc.


      "Chủ nhân! Chủ nhân chúng ta trở về!" Tuyết Phượng đập cánh lớn tiếng hô, thanh non nớt mang theo luồng hưng phấn cùng đắc ý. Mà con Mãnh Hổ kia bị chúng nó đạp ở dưới chân, lúc này căn bản lấy thân phận là vua rừng rậm mà tỏ ra có uy phong, trái lại ôn thuận như con mèo .


      "Chủ nhân, chúng ta bắt được lợn rừng trở về." Hỏa Long xong, phi thân tới trước mặt của nàng.


      "Các ngươi tiến sâu vào trong rừng?" Nàng mở miệng hỏi, thanh mang theo ý cười. Rừng ở Thanh Sơn chiếm đa số, số nơi trong rừng rậm hầu như chưa từng có người nào tới qua, vì thế mãnh thú tương đối nhiều, dã thú dữ dội giống như con Mãnh Hổ này, cũng chỉ xuất ở sâu bên trong rừng rậm.


      "Đúng vậy! Đây là chủ ý của Tuyết Phượng, để con Mãnh Hổ này giúp chúng ta bắt thú rừng." Hỏa Long gật đầu, quay đầu về con Mãnh hổ kia : "Đem con lợn rừng này thả xuống , ngươi cũng trở về !" bắt được lợn rừng, con Mãnh hổ này dĩ nhiên là nên thả nó trở lại.


      Giống như nghe hiểu lời Hỏa Long, miệng con Mãnh Hổ kia lập tức buông lỏng thả con lợn rừng xuống, sau hướng chúng nó hơi cúi đầu, lại nhìn nhân loại đứng trước mặt chút, lúc này mới xoay người rời , cấp tốc biến mất ở trong rừng cây.


      "Chủ nhân, con lợn rừng này rất béo tốt nha! Nếu như ăn hết, chúng ta lấy chút cho gia gia ăn." Tuyết Phượng lấy lòng , tại chúng nó đối với gia gia là tâm sinh kính sợ, trận dược cười của làm trong lòng chúng nó đến nay vẫn còn sợ hãi.


      "Được." Nàng cười đáp lời, nhìn con lợn rừng tới năm mươi cân này chút, suy nghĩ nên xử lý như thế nào? Dừng lại chút, sau đó tới bên đống lửa cầm cây đao tới, bắt đầu xử lý gọn gàng, bên kêu Hỏa Long phun lửa thiêu đám lông thân con lợn, rồi dùng cành cây lớn làm giá, rồi gác giá đống lửa nướng, bên thêm nếm gia vị.


      Ước chừng sau canh giờ, mùi thịt nướng mới dần phiêu tán, tràn ngập trong khí, từng trận gió phất quá làm mùi thịt nướng bay càng xa hơn, ngay cả Tử Sa cùng mấy người ở cách Tử Tình đoạn đường xa cũng đều ngửi thấy được mùi thịt nướng.


      "Mùi thịt nướng là từ nơi nào bay tới?" Tử Kiệt kinh ngạc hỏi, ngửi trong khí cỗ nồng đậm thịt vị, miệng khỏi mở ra.


      "Thơm quá!" Tử Sa vẻ mặt kinh ngạc dừng lại động tác luyện võ, tìm kiếm khắp nơi rồi .


      Tử Lập luyện kiếm cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn về hướng gian nhà của Tử Tình, rằng: "Hình như là từ chỗ ở của Tử Tình truyền đến." Tử Tình thường vẫn nướng thịt, bọn họ đều biết. Lúc đầu bọn họ còn lấy làm kỳ quái là tại sao nàng ít tuổi như vậy biết làm việc này? Lại nghĩ nếu là hài tử của gia đình bình thường, chắc chắn biết những việc này từ , nhưng mỗi người trong bọn họ đều xuất thân từ gia đình khá giả, thông thường đều là cơm bưng nước rót y phục đều được đưa tận tay, làm sao lại phải tự tay mình nấu ăn?


      "Thịt chúng ta nướng sao lại có mùi vị này?" Tử Kiệt nỉ non, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, bởi vì vẫn thường ngửi được mùi thịt như vậy, cho nên mấy người bọn họ cũng thử nướng nhiều lần, nhưng lần nướng thịt được mùi vị như thế, tựa như lần đầu tiên nướng thịt mùi vị khét nẹt, ăn được chút nào.


      "Tử Tình hóa ra từ đều làm những việc này, cho nên thịt nướng mới được mùi vị như vậy, bình thường người có chút thân phận, làm gì tự mình động thủ?" Trong đôi mắt đẹp của Tử Cầm lên chút khinh bỉ cùng xem thường .


      Mọi người nghe Tử cầm như thế, đều tiếng nào, bọn họ thấy được thủ đoạn của Tử Tình, cho nên bây giờ muốn cùng nàng xảy ra xung đột. Mà vào lúc này, thanh mang theo tiếng khàn truyền vào trong tai mấy người bọn họ.


      "Tử Kiệt, sao thấy Đại sư huynh? Đại sư huynh đâu rồi?"


      Mấy người quay đầu lại nhìn thấy, Tử Nguyên lúc nào từ trong phòng ra, sắc mặt còn có chút tái nhợt, có thể ra tiếng, chỉ là do nhiều ngày chưa chuyện nên giọng có hơi khàn, cũng biết phải nhân những ngày qua tình trạng cơ thể, cả người gầy hốc hác , xem ra như bệnh nặng hồi giống như.


      "Nhị sư huynh, huynh làm sao lại ra ngoài !" Mấy người bước nhanh tới.


      "Ta tốt lắm rồi, ra ngoài hóng mát chút." Tử Nguyên suy yếu , những ngày qua phải nuốt sống chuột là uống rượu thuốc, cơm cũng ăn được là bao, lại ngửi thấy mùi thịt nướng tràn ngập trong khí, cả người tránh khỏi thèm ăn nên muốn ra xem chút, nhưng thấy mấy người bọn họ đều ở đây, chỉ có Đại sư huynh là thấy.


      "Đại sư huynh biết nơi nào, mà nhìn thấy." Tử Sa vừa , lại hỏi: "Nhị sư huynh, tại thân thể huynh vừa mới khá hơn chút, huynh chú ý nghỉ ngơi cho tốt, thân thể mới nhanh hồi phục."


      "Nhị sư huynh, huynh tìm Đại sư huynh có chuyện gì sao?" Tử Lập hỏi, ánh mắt rơi người .


      Tử Nguyên nhìn mấy người bọn họ chút, gật đầu : "Hừm, huynh có chút việc muốn hỏi huynh ấy."


      "Vậy nếu như huynh ấy trở về, đệ huynh ấy đến tìm huynh." Tử Kiệt xong, lại tiếp : "Nhị sư huynh, nếu huynh muốn hóng mát chút, vậy đứng bên xem bọn đệ luyện võ ! Huynh bị bệnh nên còn chưa biết, Thanh Sơn cùng Thiên Sơn lâu nữa cử hành luận võ, thân thể của huynh nếu hồi phục nhanh, đến lúc đó nhất định có thể tham gia."


      "Thanh Sơn cùng Thiên Sơn tỷ thí?" Tử Nguyên kinh ngạc hỏi tiếng.


      "Đúng đấy! Việc này định rồi, luận võ luận dang, đến lúc đó chúng ta có thể xem thực lực của hai bên hơn kém nhau bao nhiêu, Thiên sơn đứng đầu tứ đại danh môn, môn hạ đệ tử của bọn họ sức mạnh đều là nhất lưu, đến lúc đó chúng ta cũng có thể có thêm kiến thức." Tử Kiệt cười , đỡ tới bên ngồi xuống.


      Nghe như thế, Tử Nguyên trong mắt mờ sáng, gật gù : "Vậy các ngươi tiếp tục ! Ta ngồi ở đây là tốt rồi." Thiên Sơn đệ tử sức mạnh đứng đầu tứ so với tứ sơn, có thể cùng bọn họ luận bàn, đúng là cơ hội tốt, phải dưỡng cho tốt thân thể nhanh chút, đến lúc đó cũng có thể tham gia.


      Tử Tình bên kia, nướng xong thịt lợn rừng, nàng liền cắt xuống một chút cho hai con Thần Thú, tiếp đó lại cắt thêm miếng xuống tảng lớn chuẩn bị cầm cho Sư phụ, sau đó lại cắt thêm một chút phần cho gia gia nàng cùng Dược sư, nhìn hai con Thần Thú ngồi ở bên đống lửa chút, liền cười : "Các ngươi ở đây từ từ ăn, ta cầm cho Sư phụ chút." xong, thấy chúng nó gật đầu, nàng liền cầm lấy gói thịt nướng được gói kỹ về phía gian nhà của Sư phụ.


      Tử Tình muốn tới căn phòng của Lăng Thành, nhất định phải qua căn phòng của những người khác, mà lúc này, ở phía ngoài phòng luyện từng người tập luyện, Tử Nguyên ngồi ở bên sắc mặt đột nhiên biến sắc giống như nhìn thấy Hồng Thủy Mãnh Thú (con thủy quái đáng sợ ý^^ ), tròng mắt thâm thúy chợt co lại, gương mặt tái nhợt ra tia sợ hãi, mấy người thấy thế, cảm thấy khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của , thấy Tử Tình cách đó xa trong tay cầm gói đồ chuẩn bị qua bọn họ.


      Nhìn thấy nàng lần nữa, tâm trạng tránh khỏi nổi lên cảm giác sợ hãi, lần đầu tiên, hiểu Tử Sa tại sao nhìn thấy nàng muốn tránh sang bên, thậm chí là dám nhìn nàng, ra, Tử Sa được chứng kiến thủ đoạn của nàng, nhìn thấy nàng trong lòng tự nhiên sinh ra ý thức sợ hãi, tay đặt đầu gối của hơi run rẩy, nuốt xuống ngụm nước bọt, nội tâm tận lực đè xuống cảm giác sợ, nhưng mà cảm giác này lại cách nào bình tĩnh đè xuống được.


      Cảm giác được ánh mắt vài người bọn họ nhìn mình, Tử Tình ánh mắt nhàn nhạt hướng về phía trước, thèm liếc mắt cái, hoàn toàn nhìn mấy người bọn họ. Đối với bọn họ, có thể làm như nhìn thấy nàng coi như nhìn thấy, cùng bọn họ thêm câu cũng là dư thừa, nghĩ đến vết thương người của Tử Nguyên, có thể nhanh hồi phục, vì trong mấy bao dược, nàng thêm số dược liệu để có thể khôi phục được thanh, bao lâu nữa, giọng của cũng có thể trở lại bình thường, chỉ cần bọn họ chọc đến nàng, nàng tất nhiên là so đo cùng bọn họ.


      Nàng tới căn phòng của Sư phụ, gọi tiếng, thấy bên trong có tiếng trả lời, tới cửa sổ nhìn chút, lại thấy bên trong có ai, nàng đẩy cửa phòng bước vào, để thịt nướng xuống bàn sau đó liền rời , tiếp đó nàng trở về phòng của mình, cầm theo một ít thịt nướng, vận khinh công lao về nơi ở của gia gia.


      Ngày kế tiếp, trời vừa mới bắt đầu sáng, nàng rửa sạch măt mũi, sau khi ăn hai quả dại, liền về phía Nhất Trọng môn. Nếu đồng ý đáp ứng việc này, bắt đầu từ hôm nay nàng phải Nhất Trọng môn, chăm sóc cho Bạch Dục, cái gọi là chăm sóc, là xem có cần cần hỗ trợ gì hay , mặc dù chăm sóc , nhưng với tính tình chịu thiệt của nàng , nếu làm khó dễ nàng tốt, còn nếu như muốn làm khó dễ nàng, nàng cũng thừa biện pháp để ứng phó.


      khỏi Lăng Phong sơn, tới Nhất Trọng môn, vừa tiến vào Nhất Trọng môn, đệ tử trong môn phái đệ tử đều nghiêng đầu đánh giá nàng, những ánh mắt kia nàng nhìn vẻ mặt, muốn tìm người để hỏi xem Bạch Dục ở nơi nào? thấy Bạch Dật thân hồng y nhanh chân ra đón, vẻ mặt giống như nghiệt mang theo nụ cười mê hoặc, hai tay rang rộng, bước nhanh tới trước mặt Tử Tình: "Tử Tình, nàng sao lại đến tìm ta sớm như vậy? Tiếp đó tiến đến đem Tử Tình, ôm ấp hồi" Tại lúc mọi người ở xung quanh thần sắc kinh ngạc, thuận tiện ôm nàng lên.


      Nghe Bạch Dật như thế, khóe miệng nàng khỏi hơi nhếch lên, dưới chân nhàng bước bước, nghiêng người tránh khỏi cái ôm nhiệt tình của , lùi sang bên : "Ta tới tìm Bạch Dục." Trong lòng khẽ thở dài, ràng biết điều đó, nhưng vẫn còn như vậy.


      Thấy nàng tránh ra, Bạch Dật bĩu môi, rằng: "Huynh ấy a! Huynh ấy có ở đây." Vừa , giọng tà mị lại hơi dừng chút, rằng: "Như vậy ! ta ngược lại rất nhàn rỗi, ta dẫn nàng !" xong, liền đưa tay cái, mạnh mẽ ôm lấy bờ vai của nàng, thèm để ý là nàng giãy dụa, sung sướng cười : "Ha ha, thôi!"


      Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn hai người, bọn họ đều biết trước mặt của mọi người lúc ở Thanh Sơn Bạch Dật từng thổ lộ với Tử Tình, phải bị từ chối sao? Làm sao thấy có nửa điểm nhụt chí cùng thương tâm? Vừa thấy thân ảnh củaTử Tình tìm tới cửa, lại phải đến tìm Bạch Dật, mà là đến tìm Bạch Dục? Nàng là đệ tử Lăng Phong sơn, nổi tiếng ở Thanh Sơn là phế vật tu luyện, làm sao lại tự nhiên ra vào Nhất trọng môn?


      "Được rồi, đừng ôm ta." Nàng mở miệng , muốn từ bên cạnh lui lại, ai biết cái tay khoác bả vai nàng mảy may di động, khỏi làm cho nàng khẽ nhíu mày cái, tuy rằng nàng cũng đáng ghét Bạch Dật, thế nhưng bị ôm như vậy, cảm giác rất là dễ chịu.


      Vừa nghe xong lời này, khuôn mặt nghiệt lại nổi lên vẻ ai oán, biểu giống như là oán phụ nhìn nàng, trong đôi mắt hoa đào ra từng tia sáng tà mị, : "Tử Tình, nàng tại sao có thể như vậy! Nàng muốn theo bên cạnh nam nhân khác tháng, nàng có biết ta ghen hay ? tại để ta ôm chút cũng mất khối thịt nào, nàng thuận theo ta nhé!"


      Nghe thấy thế, khóe miệng Tử Tình nhịn được co giật, thuận theo ? Lời này nghe quái lạ làm sao? Lại thoáng nhìn thấy dáng dấp giống như oán phụ, nàng có chút chịu nổi.
      Last edited: 4/10/15
      Bé BiAlice Nguyen thích bài này.

    4. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      ta phải tìm lại chương để post, các nàng nhớ ủng hộ ta nha!
      Hằng Lê thích bài này.

    5. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 85-1: Tra tấn biến dạng

      Edit: ๖ۣۜJmiuღ

      Nàng ngước đầu nhìn lên bỗng thấy Bạch Dật dẫn đường xuống phía dưới, vào bên trong tiểu viện, so với bên ngoài tiểu viện này có vẻ độc lập cách biệt, trong mắt nàng lên tia kinh ngạc, ai cũng biết thực lực đệ tử Nhất Trọng môn ở Thanh Sơn là tốt nhất, bất quá nơi Nhất Trọng môn chọn dừng chân cũng phải địa phương khác có thể so sánh được, xem tiểu viện này biết, so với nhà tranh của nàng ở Lăng Phong Sơn quả là hai cấp bậc khác biệt, phong cảnh ở Lăng Phong tuy so với nơi này kém hơn, song được cái thanh tĩnh.


      "Thế nào? Tiểu viện này được chứ?" Bạch Dật cười híp đôi mắt hoa đào tà mị hỏi.


      "Cũng được." Nàng xong, lên trước nhìn, hỏi: "Đây là tiểu viện của Bạch Dục?" Thực lực của Bạch Dục ở Thanh Sơn đứng thứ nhất, xem ra, được đãi ngộ ra giống người khác, nàng tuy rằng chưa từng đến chỗ ở của các đệ tử khác ở Nhất Trọng môn, nhưng nàng cũng biết các đệ tử Nhất Trọng môn đều là mười mấy người ở chung tiểu viện .


      "Đúng, là tiểu viện của , cũng là tiểu viện của ta." Bạch Dật xong, vừa đưa tay vừa chỉ vừa : "Tiểu viện này được phân làm hai bên, ta cùng người bên, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta ở."


      Đúng lúc hai người vừa chuyện xong, cửa phòng cạnh đó vốn đóng chặt bỗng mở ra, chỉ thấy Bạch Dục thân cẩm y màu đen đứng ở cửa, mái tóc đen nhánh còn thèm buộc lên, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Tử Tình thân áo trắng thuần khiết, hình như là mới vừa rời giường, trong giọng còn mang theo thanh khàn khàn: "Nàng vào ." thanh vừa dứt, liền xoay người vào bên trong.


      Nghe thấy thế, Tử Tình quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Dật ở phía sau cái, : "Ngươi cứ làm việc của ngươi ! Nơi này ta có thể ứng phó." xong, liền dời bước về phía cửa phòng mở kia.


      Trong mắt hoa đào của Bạch Dật lên tia sáng, ánh mắt tạm dừng lúc ở cửa phòng mở kia, nghĩ chút, sau đó liền xoay người rời . tin tưởng Tử Tình tự mình có thể ứng phó, Sơn chủ nếu dám để cho Tử Tình ở bên cạnh Bạch Dục, sợ Bạch Dục nhịn được mà đối với nàng hạ sát chiêu, tại nàng tuyệt đối an toàn .


      Tử Tình vào trong phòng Bạch Dục, mùi hương long đàn xông vào mũi, trong phòng tràn ngập khí tức nam tính dương cương, nàng khẽ đánh giá chút, chỗ ở này qủa là của người đệ nhất ở Thanh Sơn, nhìn cách sắp xếp bên trong quả nhiên có phong cách tầm thường, đơn giản lại mất đại khí, chỉ là cửa sổ của căn phòng chưa được mở, ánh sáng trong phòng cũng thể soi mọi thứ.


      Nàng cảm giác có tia khác thường, căn phòng của so với trong tưởng tượng của nàng xác thực thực có chút chênh lệch. Căn phòng của lộ ra khí tức làm cho nàng có cảm giác hít thở thông, vì muốn xua tan cỗ khí tức nam tính dương cương này, nàng tới, mở cửa sổ ra, để ánh mặt trời có thể chiếu vào, cũng làm cho khí có thể lưu thông.

      Vừa quay đầu lại, thấy đôi mắt thâm thúy màu hắc đồng đăm chiêu nhìn nàng, nàng thản nhiên mở miệng : " Căn phòng này của ngươi khí lưu thông, ta mở cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào."


      Ánh mắt bỗng trở lên khác thường, ngồi ở bên ghế, trầm giọng : "Lại đây giúp ta vấn tóc." Thần sắc lạnh lùng mà cao ngạo, đương nhiên coi như chuyện bình thường.


      "Ngươi tự mình vấn tóc được?" Tử Tình chút nghĩ ngợi hỏi, vừa ra, lại nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của , lúc này nàng mới chợt nhớ ra cách tay của bị mất tri giác, đoán chừng muốn tự mình vấn tóc đúng là làm được.


      "Nàng nhớ là ai làm cho cánh tay của ta mất tri giác à?" Bạch Dục lạnh lùng xong, trong thanh khàn khàn mang theo vài lãnh lẽo trầm.


      Nghe thấy thế, tầm mắt của nàng dừng lại nhìn xuống cánh tay buông xuống bên cạnh , trong lòng thầm nghĩ, nàng đúng là tự tìm phiền toái cho mình. Dừng chút, liền lẳng lặng tiêu sái qua, cầm lấy lược mặt bàn, bắt đầu chải đầu vấn tóc cho . Hai tay chạm vào tóc đen của nhất thời trong lòng nàng bỗng thấy xẹt qua tia cảm giác quái dị, nàng lớn từng này vẫn là lần đầu tiên chải đầu giúp cho nam tử.


      Người chưa từng có kinh nghiệm trải đầu cho người khác như nàng, lược này, tuy rằng tay chân rất nhàng, nhưng vẫn kéo theo bó tóc của xuống dưới, chợt nghe thấy hít vào hơi lạnh, cảm giác được khí tức lạnh lùng của muốn bộc phát, nàng nhìn lại mớ tóc bị nàng kéo xuống dưới vẫn còn vướng cái lược kia, khỏi hơi hơi nhíu mày, như thế nào sao chải đầu mà cũng khó như vậy? Nàng bình thường tự mình chải tóc cũng kéo theo nhiều tóc như thế!


      Bạch Dục quay nửa người lại, ánh mắt thoáng nhìn kia mớ tóc đen dính cây lược, khuôn mặt tuấn tú lúc này đen lại, mặt bao phủ tầng băng sương, ức chế đè lại thanh tức giận lạnh lùng truyền ra: "Nàng cố ý phải !" Chết tiệt! Có người nào chải đầu giống nàng như vậy sao? Như vậy mà kêu là chải đầu sao? Như là kéo tóc của ! Biến dạng ngược đãi !


      "Ta chải đầu hơi mạnh tay." Nàng thản nhiên xong, thần sắc bình tĩnh. Ai bảo gọi nàng giúp chải đầu ? tại lại muốn oán nàng? Nàng đưa tay cầm lược kéo chỗ tóc bị vướng xuống, lại cầm lấy cây lược chậm rãi chải tiếp.

      " có học vấn!" thanh Bạch Dục khàn khàn truyền ra, hơi thở mang theo vài phần nguy hiểm.

      "Vậy ngươi cũng đừng ầm ỹ." Nàng liếc mắt nhìn , thần sắc lãnh đạm, lược tay lại chải xuống, ai ngờ lại biết như thế nào lại cẩn thận tiếp tục cuốn lấy tóc , tiếp đó liền nghe được tiếng thở rốc vì kinh ngạc truyền vào trong tai.


      "Hít! Ngươi tay chút!"


      Bạch Dục hít vào hơi, tức giận thở hồng hộc, có ai chải đầu giống nàng như vậy , có bao nhiêu tóc để cho nàng kéo xuống đây? Nghĩ đến sau này trong vòng tháng mỗi ngày cũng phải chịu đựng loại tra tấn này, gương mặt lúc này đen sì chẳng khác nào đáy nồi, lạnh lùng đến đáng sợ.

      "Đừng ầm ỹ." Nàng tức giận , thanh kia nghe giống như là quấy rầy đến việc nàng chải đầu vậy.


      "Nàng!" Bạch Dục chán nản, lại bất đắc dĩ, tại cánh tay của còn cảm giác, căn bản là thể tự mình vấn tóc, cũng chỉ có thể mượn tay người khác làm.


      Chỉ là việc chải đầu rất đơn giản thế nhưng lại bị Tử Tình ép buộc gần canh giờ, sắc mặt của Bạch Dục khi nhìn Tử Tình cũng biến đen, canh giờ này tóc của cơ hồ biết bao nhiêu lần bị dùng sức kéo xuống khỏi da đầu, sau khi bị tra tấn lúc lâu, khuôn mặt tuấn tú của , đen đến nỗi tìm được từ ngữ để hình dung .


      buổi sáng sớm yên lành, tâm tình tốt đẹp, tất cả đều hủy trong tay nàng, sáng sớm mà bị tra tấn như vậy, cho dù là ai sắc mặt cũng tốt được lên.


      "Được rồi." Tử Tình rốt cục thở ra hơi, buông lược xuống, nhìn tóc đen dược nàng vấn lên, tuy rằng kém hơn so với ngày thường, bất quá so với để tóc tai bù xù vẫn còn tốt chán.


      Bạch Dục đứng lên, thân hơi thở lạnh lùng, so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, liếc mắt nhìn nàng cái, sau đó cầm lấy bảo kiếm treo tường, gương mặt đen lại vững vàng ra ngoài.


      Thấy thế, nàng cũng chỉ có thể đuổi theo , nếu là đến chiếu cố , nàng tự nhiên theo bên cạnh , nghĩ đến phải ở chung với trong tháng, nàng nhịn được liền than tiếng, nếu sớm biết mọi chuyện xảy ra như vậy, nàng hạ loại độc dược khác.


      Nàng theo ra tới sân, thấy vào trong rừng, trong lòng nàng liền lên tia kinh ngạc, tại còn cánh tay mà cũng muốn luyện kiếm? Bởi vì nàng theo sau , ít đệ tử Nhất Trọng môn đều dùng hai mắt đánh giá nàng, dường như hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt kia, nhìn nàng mạc danh kỳ diệu ( hiểu ra sao ).


      Nàng lẳng lặng theo vào nơi có người trong rừng, thấy ở phía trước rừng cây dừng lại, ánh mắt nàng chợt lóe lên sau đó tới dưới tàng cây ngồi nghỉ ngơi, muốn nàng theo cạnh tháng, vậy trong tháng này võ công tâm pháp của nàng đều cách nào luyện được, bất quá vừa vặn, nàng có thể nhân cơ hội này, quan sát Bạch Dục xem thử người có sức mạnh đứng đầu ở Thanh Sơn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.


      Dưới tàng cây cách đó xa, Bạch Dục thân áo bào màu đen trong tay cầm cây kiếm múa, thân ảnh màu đen cùng với bộ pháp quỷ dị nhanh như chớp di động, thân hình nhanh nhẹn động tác trôi chảy, nhanh đến nỗi làm cho người khác thể nhìn thấy mỗi chiêu thức của , chỉ thấy thân ảnh màu đen nhanh chóng chợt lóe, lợi kiếm trong tay mang theo hơi thở khát máu xẹt qua từng đường sắc bén, quanh thân tản mát hơi thở lạnh lùng mà tự tin, cho dù lúc này chỉ còn cánh tay có thể múa kiếm, cho dù lúc này cánh tay của mất tri giác, vẫn bình tĩnh cách lạ thường nếu là người khác chỉ sợ mất tự tin!


      tự tin, cao ngạo, với thực lực xuất chúng với gia thế cường đại như của quả vốn lên có quyền cao ngạo, đổi lại nếu là người bình thường mà cánh tay mất tri giác, chỉ sợ suy sụp thể nào mà đứng lên, mà tuy rằng từng trút giận rống to, nhưng lại rất nhanh khôi phục bộ dáng bình tĩnh, nàng tuy rằng nhìn vừa mắt, nhưng phần khí phách này của làm cho nàng rất là bội phục.


      Ánh mắt nhìn thân ảnh màu đen liên tục tập luyện trong rừng cây, dần dần, có chút như vào cõi mộng, tay nâng cằm ánh mắt rơi vào bên trong rừng cây nhìn lá cây xanh biếc xào xạc trong gió, nghe tiếng gió rì rào nhàng lướt qua, cảm nhận được làn gió mơn trớn mặt giống như bàn tay mẹ hiền dịu dàng vuốt ve...

      Dưới tàng cây Bạch Dục luyện kiếm, tuy rằng tinh thần tập trung ở cây kiếm trong tay, nhưng khóe mắt lại ngừng quét qua thân ảnh ngồi dưới tàng cây. ở nơi này múa kiếm, nàng ở bên kia nâng cằm vào cõi mộng, khí yên bình mà hài hòa, làm cho trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút kỳ quặc, nàng là người làm cho cánh tay của mất tri giác, nếu đổi là người khác, nhất định bất chấp tất cả mà phế đối phương, nhưng đối với nàng, ngoại trừ lúc đó tức giận, lại nghĩ làm tổn thương nàng.


      Trước kia gặp nàng vài lần, cùng nàng ở chung, hai người đều chán ghét nhìn nhau, cách thức ở chung kỳ quặc giống như bây giờ chưa từng nghĩ qua, bất tri bất giác trong lòng có chút chờ mong tháng này có nàng bên cạnh làm bạn, khóe môi khẽ nhếch lên phát giác mà nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy khẽ lóe lên tia sáng, có lẽ chỉ thú vị như vậy...


      "Bạch Dục sư huynh, Bạch Dục sư huynh! Muội đem đồ ăn đến cho huynh đây."


      Đột nhiên, giọng mềm mại phá vỡ giờ khắc yên tĩnh này, làm cho tinh thần hai người hồi phục trở lại, nhìn theo hướng tiếng kia.


      Chỉ thấy, nữ tử thân lụa mỏng dáng dấp xinh đẹp trong tay cầm theo cái giỏ bước nhanh về phía bên này, theo phía sau nàng, còn có ba nữ tử ăn vận như nàng theo, bọn họ đều dung mạo xuất sắc, dáng người linh lung.


      Tử Tình phục hồi tinh thần, thản nhiên liếc mắt đánh giá mấy nữ tử vừa mới đến kia chút, sau đó ánh mắt liền dời , tay lại nâng má như trước, tiếp tục ngồi dưới tàng cây, thần sắc thảnh thơi mà lạnh nhạt, giống như phát mấy người các nàng.


      Mà Bạch Dục động tác dừng múa kiếm, vung tay thu lại, lông mày nhíu lại sắc mặt mang theo vài phần vui, trầm giọng : "Các ngươi sao lại đến đây?"


      "Bạch Dục sư huynh, bọn muội biết huynh ở trong rừng luyện kiếm, liền muốn đem tới cho huynh ít hoa quả mới hái, để huynh nếm thử." nữ tử trong số đó vừa , đôi mắt đẹp vừa lên tia tìm tòi nghiên cứu quét qua Tử Tình thần sắc thảnh thơi ngồi dưới tàng cây kia, thầm đánh giá.


      Các nàng nghe tiểu nha đầu ở Lăng Phong sơn theo bên cạnh Bạch Dục sư huynh, cảm thấy vô cùng tò mò liền muốn tới xem thử, ai cũng đều biết so với Bạch Dật sư huynh Bạch Dục sư huynh bình thường thân cận cùng nữ tử khác, đột nhiên lại có thể để cho nữ hài tử theo bên cạnh ? Hơn nữa người này còn phải là nữ đệ tử Nhất Trọng môn, mà là nữ tử nổi tiếng phế vật tu luyện ở Lăng Phong sơn tên là Tử Tình .


      Ngày đó nghi thức triệu hồi, Bạch Dật sư huynh của các nàng lại ở trước mặt mọi người thổ lộ với Tử Tình Lăng Phong sơ, tại nhắc tới nàng, đệ tử bên trong Thanh Sơn ai là biết nàng.


      Vài nữ tử dấu vết đánh giá Tử Tình thần sắc thảnh thơi ngồi dưới tàng cây nâng cằm, chỉ thấy nàng tướng mạo bình thường thần sắc đạm mạc làm cho người ta nhìn ra nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì? người thân y phục mộc mạc lại thấy có chút mùi vị nghèo khổ nào, mà ngược lại lộ ra cỗ khí chất lạnh nhạt cùng thanh nhã, lập tức trong mắt bọn họ khỏi lên tia ghen tị, dựa vào cái gì mà nha đầu nho cũng có thể có khí chất như vậy?


      Nàng chính là Tử Tình? người trong lòng Bạch Dật sư huynh? Nếu là người trong lòng Bạch Dật sư huynh, như thế nào tại lại theo bên cạnh Bạch Dục sư huynh đây? Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì? Mấy người bọn họ trong lòng thầm nghĩ, Bạch Dục và Bạch Dật là hai người xuất chúng nhất ở Thanh Sơn, đến gia tộc bọn họ mà chỉ cần thực lực của bọn họ cũng đều là số số hai, phải thế tộc bình thường có thể so sánh được, ở tại hai người này cùng ở Thanh Sơn vì cùng là đệ tử đồng môn, cơ hội tốt như vậy nếu nắm được, vậy chỉ sợ sau này cũng có cơ hội như thế.


      "Bạch Dục sư huynh, trái cây này đều rất tươi ngon, huynh nếm thử ." nữ tử trong đó vừa vừa đem giỏ trái cây đưa lên, đôi đôi mắt đẹp cười khanh khách nhìn . Tuy rằng tại cánh tay của mất tri giác, nhưng cũng làm mất mị lực của , thân cao ngạo khí thế lạnh lùng vẫn như trước làm cho các nàng ngừng mê muội.


      " cần." Bạch Dục liếc mắt nhìn các nàng cái, trầm giọng : "Nếu có việc gì các ngươi cũng đừng đến nơi này, nếu có thời gian nên cố gắng mà tu luyện , cần làm những chuyện vô vị như này"


      Nghe Bạch Dục thế, Tử Tình khỏi nhìn về phía , xem ra mấy nữ tử này chỉ làm chuyện như vậy lần nha! Bất quá cũng khó trách, tuy rằng Bạch Dục tại cánh tay mất tri giác, nhưng vẫn còn nhiều nữ tử thích , bằng cũng dưỡng thành bộ dạng kiêu căng ngạo mạn như kia.


      Trong đó nữ tử bộ dạng cao lớn đánh bạo, hỏi: "Sư huynh, nàng kia phải là người Lăng Phong sơn sao? Sao lại bên cạnh huynh vậy?" Vài nữ tử còn lại nghe thấy thế, các cặp mắt đẹp toàn bộ đều dừng ở người Bạch Dục, chờ câu trả lời của .



      Mắt liếc mấy người trước mặt cái, khóe miệng khẽ động hỏi: "Muốn biết? Vậy các ngươi đến mà hỏi nàng." xong, khóe mắt khẽ liếc về phía Tử Tình thảnh thơi ngồi dưới tàng cây cái, cũng muốn xem chút, bị mấy người nhìn chằm chằm như vậy, nàng còn có thể nhàn nhã như vậy ?


      Vừa nghe lời này, tất cả các nữ tử trong mắt sáng ngời, mà Tử Tình ngồi dưới tàng khẽ nhíu mày chút. Muốn tìm phiền toái cho nàng? coi bộ cũng quá nhàm chán , nàng còn mải suy nghĩ bỗng nghe được đỉnh đầu thanh điêu ngoa kiêu ngạo ở cao truyền đến.


      "Uy ! Ngươi chính là Tử Tình? Ngươi vì sao muốn theo bên cạnh Bạch Dục sư huynh?" nữ tử xinh đẹp kiều thân mang lụa đứng ở bên cạnh Tử Tình, trong đôi mắt đẹp lên chút khinh miệt cùng khinh thường nhìn nàng. Bạch Dật sư huynh là mắt bị mù, mới coi trọng người giống như nàng ta vậy, chỉ là phế vật tu luyện lại còn có gia thế, quanh năm chỉ thân y phục trắng thuần, thoạt nhìn trông nghèo nàn qua thể, rốt cuộc Bạch Dục sư huynh coi trọng nàng ở điểm gì?


      Tử Tình bình tĩnh mà lạnh nhạt chậm rãi nâng mắt nhìn lên, liếc mắt nhìn Bạch Dục đứng ở bên xem kịch vui, nàng nhanh chậm đứng lên, phủi tro bụi dính người lúc này mới nhìn những nữ tử đứng trước mặt thản nhiên : "Chuyện này hình như liên quan tới các ngươi phải?" Ánh mắt mang theo vài phần hờ hững thèm để ý tới mấy người các nàng chút nào.


      "Ngươi!" nghĩ tới Tử Tình dám trả lời mình như vậy, trong lúc nhất thời nữ tử hỏi câu hỏi kia bỗng nổi cáu, đôi mắt đẹp chứa đầy tức giận hung dữ trừng mắt nhìn nàng: "Ta cảnh cáo ngươi, Bạch Dục sư huynh phải là người mà ngươi có thể trèo cao, ngươi tốt nhất cách huynh ấy xa chút!"
      Bé Bi, Alice NguyenHằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :