1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      thank b làm tiếp bộ này, hay lắm ý

    2. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 83-1: Ba lần ngã dập đầu

      Edit: ๖ۣۜJmiuღ

      đại đường, bỗng nhiên im lặng, bởi vì chuyện như vậy chưa từng xảy ra, chưa từng nghe có đệ tử trong Thanh Sơn nào dám giáp mặt chỉ trích môn chủ, trong lòng mọi người nhất thời cảm thấy kinh ngạc, vì lớn mật của nàng, vì lời thẳng của nàng mà cảm thấy khiếp sợ, nhất thời ai tim đập loạn kịp thời phục hồi lại tinh thần.


      Trước mặt nhiều người như vậy mà bị tiểu nha đầu chỉ trích, nhất thời gương mặt già nua của Trương lão môn chủ hé ra mảnh xanh mét, cả người tràn ngập cỗ tức giận dầy đặc làm cho người ta sợ hãi, từ chỗ ngồi hưu tiếng vụt đứng lên, tay đập mạnh mặt bàn, chưởng mang theo Huyền Khí vỗ xuống, mặt bàn lúc này bỗng chốc vỡ tan .


      "Ầm!"


      "Ngươi dám làm càn!" mang theo vài phần tức giận cùng xấu hổ giận dữ quát tiếng, quanh thân tản mát cỗ khí tức (hơi thở) làm cho người ta tràn ngập sợ hãi, đại đường nguyên bản khí nặng nề dần tản lại bởi vì tức giận của mà làm cho người ta hít thở thông, uy thế cường giả là vì phẫn nộ của mà càng lớn mạnh, khí tức lưu động ngày càng trở lên mạnh mẽ, luồng khí ở trong khí đè ép lẫn nhau, giống như gió lạnh ngày đông, lạnh lẽo đến tận xương.


      Chỉ thấy nghiến răng nghiến lợi ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tử Tình, nắm đấm xiết chặt, gân xanh nổi lên, nếu phải trong sân lúc này có Sơn chủ ở đây, đoán chừng vung chưởng ngay lập tức, mới có thể giảm bớt lửa giận trong lòng.


      Nhìn thấy sư phụ của mình bị Tử Tình làm cho tức giận đến phẫn nộ như vậy, Bạch Dật khỏi thầm thở dài tiếng, sư phụ thân là Nhất Trọng môn chủ, tính tình vốn cao ngạo, mặt khác thực lực so với vài môn chủ khác cũng cao hơn, cho nên có ai dám đối với sư phụ như vậy, cho dù có người đối với sư phụ bất mãn, cũng thể lưu tình chút nào mà ngay ra mặt, Tử Tình làm như vậy, chỉ sợ sau này bị gây khó dễ, nếu nàng có năng lực tự bảo vệ mình còn đỡ, đằng này hết lần này tới lần khác năng lực của nàng cũng chỉ bình thường, nghĩ tới đây tâm trạng của khỏi vì nàng mà thầm lo lắng.


      Người khác có thể bảo vệ nàng được lúc, nhưng thể bảo vệ cho nàng suốt đời, càng thể bước rời theo bên cạnh nàng, nếu gây thù chuốc oán quá nhiều, mà nàng lại thể tự bảo vệ mình, chỉ sợ sau này có nhiều chuyện mong muốn xảy ra.


      Tử Thanh đứng ở bên cạnh Bạch Dật tâm trạng nhất thời lên lời, như thế nào biết Tử Tình còn lợi hại như vậy? Ngay cả ở trước mặt nhiều người như vậy cũng lưu tình chút nào gây tổn hại đến Nhất Trọng môn chủ? Nhìn Nhất Trọng môn chủ bị làm cho tức giận tới mức sắc mặt xanh mét, khỏi sợ hãi liên tục than, lợi hại! là quá lợi hại!


      Dược sư vốn vuốt râu vẻ mặt thảnh thơi ngồi tại chỗ, thấy Tử Tình mở miệng thôi, vừa mở miệng ngừng đem Bạch Dục ra bỡn cợt cũng thôi , đằng này ngay cả sư phụ của Bạch Dục cũng bị nàng chỉ trích (trách móc), thần sắc thảnh thơi mặt trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, nhìn bộ dáng nàng với vẻ mặt bất khả tư nghị ( dám tin), sau đó chậm rãi cúi đầu, che khóe miệng nhếch lên.


      Ha ha a, hổ danh là Tử Tình nha đầu- Độc y lão quái nhận thức quái, sao có thể coi là yếu đuối đây? đúng như mọi người vẫn : thôi, khỏi làm cho người ta kinh ngạc đến chết, xem mặt Trương lão môn chủ kia tức giận đến bốc khói, mà chỉ muốn bật cười.


      thân áo bào tro uy nghiêm,khuôn mặt vẫn nghiêm túc lạnh băng như cũ nhìn ra biểu tình gì, chỉ có trong mắt thoáng lên ý cười, nhanh đến nỗi ai phát , lại thoáng nhìn Nhất Trọng môn chủ sắc mặt xanh mét, Sơn chủ ánh mắt khẽ chớp, vẻ mặt cũng có tia kinh ngạc, lúc này liền hướng Tử Tình nhìn lại, khí thế uy nghiêm nhưng trong thanh có chút tức giận nào, trầm giọng : "Tử Tình, được vô lễ."


      "Vâng, sư phụ." Tử Tình hơi cúi đầu xuống, thu liễm ánh mắt, nhu thuận đáp lời, bộ dáng kia cùng bộ dáng vừa nãy thẳng thắn chỉ trích Nhất Trọng môn chủ, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.


      Chủ vị Sơn chủ hơi mỉm cười, ánh mắt thâm sâu mang theo cơ trí nhìn nàng cái, sau đó đứng lên với Nhất Trọng môn chủ mang theo thân hơi thở làm cho người ta sợ hãi tức giận: "Môn chủ cần tức giận, trước hết nghe nàng xem sao, nếu như lời nàng có căn cứ, bản Sơn chủ tự nhiên trừng trị nàng vì tội mạo phạm trưởng bối."


      Nghe được lời này của Sơn chủ, Nhất Trọngmôn chủ đành phải áp chế lửa giận trong ngực, phất y bào cái, khoanh tay trợn mắt đứng lên nhìn thẳng Tử Tình, thanh mang theo tức giận hỏi: "Tốt! Trước mặt Sơn chủ, ta xem ngươi rốt cuộc có cái gì để !"


      hừ mạnh tiếng, trầm giọng hỏi: "Ta trước tiên cùng ngươi so đo chuyện lúc trước, mượn câu cuối cùng của ngươi mà cho ta ràng, cái gì gọi là ngươi nhìn thấy như vậy, vì sao ngươi dám ta dạy ra Bạch Dục bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa cặn bã biến chất? Bạch Dục là đệ tử môn hạ đắc ý nhất của ta, võ công nhân phẩm đều tốt nhất, hôm bị ngươi thành như vậy, ngươi hãy cho , rốt cuộc tạisao bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa? Nếu hôm nay ngươi có thể ràng, bản môn chủ tự nhiên cùng ngươi so đo tội mạo phạm! Nếu , hừ hừ! Đến lúc đó đừng trách ta ra tay giáo huấn ngươi!" xong, ánh mắt ngoan nhìn lướt qua nàng, ý tứ hàm xúc ràng.


      "Con ! Nếu được cái lý do, vậy việc con mạo phạm uy nghiêm của môn chủ thể bỏ qua." Sơn chủ trầm giọng xong, ánh mắt cơ trí bắn thẳng người nàng, tựa hồ muốn xem xét nàng ràng, ánh mắt mạnh mẽ sắc bén giống của lão giả sáu bảy mười tuổi.


      "Vâng." Nàng khẽ lên tiếng, lúc này đầu mới ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh trầm ổn dừng ở người Nhất Trọng môn chủ, thản nhiên mở miệng : " Nhất Trọng môn ở Thanh Sơn là nơi kiệt tâp hợp có nhiều đệ tử thực lực, Bạch Dục đúng là đệ tử thực lực nhất Nhất Trọng môn, nhưng nhân phẩm của , giống như lời của môn chủ, chính là tốt nhất."


      Thanh của nàng nhanh chậm, lớn , lại đủ để cho mọi người đại đường nghe thấy , dừng chút, nàng lại tiếp: "Độc người Bạch Dục đúng là do ta hạ, nhưng xét cho cùng là do tự chuốc họa vào thân, nếu phải hai lần uy hiếp ta, ta làm sao có thể hạ độc ."


      "Hừ! Cái gì mà hai lần uy hiếp? là nhân trung chi long (rồng trong loài người/ ám chỉ nhân tài hiếm có), chắc là ngươi muốn trèo cao, bị cương quyết cự tuyệt cho nên ngươi xấu hổ tức giận mới hạ độc hãm hại , bằng bàn tay của làm sao có thể bị phế ?" Nhất Trọng môn chủ vẻ mặt hèn mọn mang theo ánh mắt khinh miệt xemthường liếc Tử Tình cái.


      Nghe thế, Tử Thanh đứng bên vẻmặt biến sắc liếc mắt nhìn Nhất Trọng môn chủ cái, nhưng vẫn tiếng nào.


      Mà Bạch Dật khóe môi trào phúng có chút tà mị, híp cặp mắt hoa đào liếc nhìn sư phụ của cái sauđó cười lạnh. Tử Tình thấy người sang bắt quàng làm họ? Nếu nàng thấy người sang bắt quàng làm họ nàng cự tuyệt lời thổ lộ của , Bạch Dật thực lực hơi kém hơn so với Bạch Dục chút, nhưng gia thế cùng tướng mạo của so với Bạch Dục chỉ có hơn chứ kém, nàng vì Bạch Dục mà muốn trèo cao? tức cười!


      Dược sư ngồi ở bên lại quái dị nhìn lướt qua Nhất Trọng môn chủ sau đó liền dời . Thấy người sang bắt quàng làm họ? Lấy thân phận Độc y của Tử Tình nha đầu, cho dù nàng là phế vật tu luyện, vừa vào đại lục nhất định bị mọi người truy đuổi, vì chỉ cần nàng tùy tiện điều chế viên đan dược cũng là bảo vật vô giá. còn nghe lão quái kia , nàng còn nghiên cứu chế tạo ra loại đan dược kêu tử linh đan, tử linh đan này chỉ có thể trị nội thương nghiêm trọng, càng thần kỳ hơn là, người vừa tắt thở cơ thể chỉ cần còn có độ ấm, ăn vào viên có thể khởi tử hồi sinh (chết sống lại), hai mắt đều tỏa sáng khi nhắc tới tử linh đan này, tâm trạng khỏi suy nghĩ phải tìm cơ hội theo Tử Tình nha đầu xin viên phòng thân mới được.


      Sau khi nghe thấy Nhất Trọng môn chủ vẻ mặt uy nghiêm thần sắc bình tĩnh ra nguyên nhân xúc phạm lại biến thành kết quả như này, hơi nhíu mày lại, thấy người sang bắt quàng làm họ? Mấy chữ này dùng ở người nàng, như thế nào đều cảm thấy cùng với nàng liên quan.


      "Như thế nào? Bị bản môn chủ trúng rồi? còn lời nào để ?" Nhất Trọng môn chủ thần sắc cao ngạo cằm hơi nâng lên dùng nửa con mắt liếc nhìn nàng,làm cho mọi người cảm thấy là ở cao nhìn xuống xem thường coi rẻ người khác.

      Tử Tình thản nhiên liếc mắt nhìn Nhất Trọng môn chủ cái, ánh mắt mang theo tia hèn mọn, đúng là sư phụ như nào có đồ đệ như thế, nếu có người với nàng Bạch Dục này phải là đồ đệ của Nhất Trọng môn chủ, nàng mới tin. chuẩn bị mở miệng, nghĩ lại nghe thấy thanh phẫn nộ của Tử Thanh truyền đến.


      "Cho dù ngươi là Nhất Trọng môn chủ, ngươi cũng thể chửi bới Tử Tình như vậy! Huống chi tình căn bản như lời ngươi !" Tử Thanh phẫn nộ tiến nhanh tới , vốn còn định xem kỹ tình hình rồi hẵng , ai ngờ Nhất Trọng môn chủ lại Tử Tình như vậy, Tử Tình thế nào cũng là nữ hài tử, lão talại dám chửi bới nàng như vậy, là đáng giận!


      Chỉ cảm thấy trong ngực cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt, bởi vì tức giận mà nồng ngực kịch liệt phập phồng, bởi vì có sức lực để bảo vệ Tử Tình để cho nàng bị bắt nạt như vậy mà tức giận đến xiết chặt nắm đấm, ai biết lúc này cực kỳ tức giận. Ở Thanh Sơn, thời điểm khi còn làm chân đưa cơm, ai để mắt đến , là Tử Tình nguyện ý xem là bằng hữu, là Tử Tình cổ vũ khắc khổ tu luyện, chỉ có nàng mới để mắt nhìn , chỉ có nàng đối với ôn nhu lộ ra nụ cười thân thiện, khắc kia hạ quyết tâm, về sau cố gắng tu luyện nhất định phải bảo vệ nàng tốt! Nhưng khi nhìn thấy nàng bị Bạch Dục ức hiếp, lại giúp được gì, đến cuối cùng vẫn là Tử Tình cứu , tại bắt đứng bên nhìn nàng bị chất vấn, làm được!


      Nhìn thấy Tử Thanh lao tới chắn trước mặt mình, Tử Tình mỉm cười, lẳng lặng nhìn bóng dáng rộng lớn chắn trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.


      Sơn chủ thấy vậy ánh mắt cơ trí chợt lóe, thanh mang theo hơi thở hùng hậu từ trong miệng bật ra: "Ồ? Chuyện này là thế nào?"


      Tử Thanh hít sâu hơi, phục hồi tức giận trong lòng, trầm giọng : "Ngày đó con vốn định tìm Tử Tình, khi con tới đó chỉ thấy Bạch Dục có ý đồ gây rối với Tử Tình, con liền tiến lên ngăn cản , lại đánh con trọng thương, nếu lúc đó Tử Tình hạ dược với Bạch Dục, căn bản là bỏ qua cho chúng con, là đệ tử Nhất Trọng môn, võ công ở Thanh Sơn lại xuất sắc, lại dùng võ lực đối với người có võ công bình thường như Tử Tình, nàng đối với kê đơn (bỏ thuốc) cũng chỉ là tự vệ theo bản năng thôi, các ngươi sao có thể mực chỉ trích nàng?"


      "Ngươi Bạch Dục có ý đồ gây rối với nàng?" Nhất Trọng môn chủ vừa nghe lời này, đưa tay chỉ về Tử Tình đứng ở phía sau Tử Thanh, thần sắc kinh ngạc, giống như nghe được chuyện cười hoang đường nhất, tiếp đó trào phúng cười : "Cho dù ngươi vì nàng mà biện bạch cũng phải tìm lý do chính đáng chút, dựa vào gia thế cùng thực lực của Bạch Dục, ta nghĩ muốn nữ nhân dạng gì mà có? Nàng? Bất quá chỉ là nữ hài tử chưa phát dục, ngươi thực nghĩ rằng mọi người ở đây có đầu óc chắc?"


      Tử Thanh hai tay xiết chặt thành nắm đấm tức giận "Lời ta đều là ! Nếu ngươi tin, ngươi có thể bảo giáp mặt cùng ta đối chất!" Hừ,Tử Tình thế nào? dám xem thường lời mình ! Còn dám xem thường Tử Tình!


      Nghe thấy thế, ánh mắt Nhất Trọng môn chủ khỏi hơi híp lại, khẽ cau mày liếc mắt nhìn Tử Thanh cái, trong lòng thầm nghĩ, dám để cho Bạch Dục ra đối chất? Chẳng lẽ lời ?


      "Ha ha, ở trong này chúng ta nửa ngày, người trong cuộc cũng thấy tới? Sơn chủ, cho người gọi Bạch Dục tới hỏi chuyện, phải là ràng nhất hay sao." Dược sư ánh mắt khẽ cong ha ha cười , giống như ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập đại đường, đối với khí đại đường hoàn toàn thích hợp.


      Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều dừng lại người Sơn chủ. Thấy thế, Sơn chủ vung tay lên, : "Ừ, cho người gọi lại đây!"


      Thấy sư phụ mình muốn mở miệng, Bạch Dật liền bước tới, tiến lên từng bước, thanh tà mị mang theo vài phần ý cười : "Để ta cho!" Sư phụ có chủ ý gì, theo bên người lâu như vậy, làm sao có thể biết? Đối với chuyện của người khác lười quản, nhưng đối với chuyện của Tử Tình? nhất định muốn nhúng tay vào!


      Nhất Trọng môn chủ định mở miệng, ánh mắt bực tức quét qua Bạch Dật. Vốn tính gọi, thuận tiện hỏi cho mọi chuyện xảy ra? Có đúng như lời bọn họ hay ? Ai ngờ Bạch Dật ở phía sau lại nhanh hơn bước.


      "Cũng tốt, ngươi !" Sơn chủ lên tiếng, ánh mắt cơ trí tạm dừng lúc người Nhất Trọng môn chủ.


      Bạch Dật qua bên cạnh Tử Tình cùng Tử Thanh, ánh mắt hoa đào sủng nịch cười chút nào che giấu, khóe môi tà mị thâm thúy, với Tử Tình: "Ta lập tức trở lại." xong rất nhanh ra ngoài.


      Tử Tình giật mình, thanh mâu phức tạp liếc mắt nhìn thân ảnh màu đỏ xoay người rời , chậm rãi thu liễm đôi mắt, biết suy nghĩ gì. Nghĩ đến Tử Thanh còn đứng ở trước mặt nàng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt vẻ phức tạp rút bớt, thay vào đó là thần sắc trấn tĩnh.


      Nhất Trọng môn chủ nổi tiếng là người bao che khuyết điểm ở Thanh Sơn, thủ đoạn lợi hại, nàng căn bản nghĩ cuốn Tử Thanh vào, sợ bị Nhất Trọng môn chủ coi là cái đinh trong mắt, như vậy cuộc sống sau này của ở Thanh Sơn dễ dàng, ai ngờ gặp chuyện của nàng lại xúc động như vậy, hai lời liền vì nàng mà đứng ra.


      Tâm trạng có tia bất đắc dĩ, lại tràn đầy cảm động, liền giọng với : "Tử Thanh, ngươi cần lo lắng, ta có việc gì." Chuyện mà nàng nắm chắc nàng làm, đối với việc hạ độc Bạch Dục, nàng cân nhắc kỹ mới dám ra tay.


      "Hừ!" Nhất Trọng môn chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ cái, sau đó liền quay đầu, thèm nhìn bọn họ nữa.


      Trong đại đường nhất thời mảng yên lặng, lâu sau bên ngoài đại đường truyền đến tiếng bước chân, mọi người bên trong dĩ nhiên đều biết người tới là ai, ánh mắt nhất thời nhìn hướng ra bên ngoài.


      Chỉ thấy Bạch Dục thân cẩm phục màu đen sắc mặt trầm, khuôn mặt tuấn tú khó coi đáng sợ, ánh mắt thâm thúy lúc này lóe lên nguy hiểm mà khát máu u quang, dường như là chuẩn bị nắm lấy ai đó khai đao, quanh thân nhất thời tản ra cỗ hơi thở trầm nặng nề, cước bộ (bước ) của trầm ổn, tay buông xuống bên người, tay kia xiết chặt nắm đấm, trong lòng cố nén tức giận.


      Chết tiệt! thế này mà lại bị phế mất cánh tay! Bởi vì nàng, cánh tay của hoàn toàn mất tri giác! Nghĩ thế cơn tức giận áp chế trong ngực lại dường như muốn bạo phát ra.

      Sáng sớm hôm nay khi vừa tỉnh lại, nghe thấy Dược sư cánh tay này của cứu được, lúc này lửa giận xông thẳng lên não, muốn lên núi Lăng Phong đem nữ nhân kia đánh cho tàn phế, ai ngờ lại bị sư phụ đánh cho cước ngất , thẳng đến vừa rồi Bạch Dật tìm , toàn thân mới khôi phục tri giác, nghe Sơn chủ muốn tìm , mới theo tới đây, nguyên nhân vì sao cần cũng biết, nhất định là muốn hỏi chuyện xảy ra?


      Nữ nhân chết tiệt này, nhất định để cho nàng yên! nghiến răng nghiến lợi thầm , vẻ mặt tuấn tú trở lên nham hiểm hung ác làm cho người ta sợ hãi.


      Bạch Dật đứng bên cạnh thấy thế, cặp mắt hoa đào chợt lóe u quang, khóe môi hơi cong chút, trong lòng cười thầm. Đáng đời! Ai bảo ngươi dám đụng tới Tử Tình, phế cánh tay của ngươi xem ra tiện nghi cho ngươi lắm rồi! Sau đó tiêu sái nhanh chân vào trong đại đường : "Sơn chủ, người ngài muốn đến đây." xong, liền đứng cách Tử Tình đoạn xa, đôi hoa đào híp lại mang theo ý cười nhìn nàng.


      Bạch Dục ở phía sau tiến vào đại đường, vốn tưởng rằng nơi này nhiều lắm chỉ có Sơn chủ cùng sư phụ , ai ngờ ngay cả Lăng Thành cùng Dược sư cũng ở trong này, quan trọng nhất là đầu sỏ làm cho cánh tay của mất tri giác cũng ở đây, lúc này mạnh mẽ áp chế lửa giận xông thẳng lên não, chỉ thấy, thân ảnh màu đen mang theo cỗ nồng đậm uy thế, phi như bay hướng tới nàng, bàn tay mang theo sát khí sắc bén mà mạnh mẽ hướng về phía nàng bổ xuống, đồng thời gầm lên ra tiếng: "Ta phế bỏ ngươi!"


      "Dừng tay!" thanh giận dữ mà uy nghiêm đồng thời vang lên, uy thế hùng hậu cùng với thanh trầm thấp tràn ngập đại đường, tựa hồ có tiếng vang vọng, từng vòng uy thế rộng lớn lan tỏa ra bên ngoài.


      Cùng lúc đó, Bạch Dật theo sau Bạch Dục tiến vào đại đường liền chú ý đến hành động của , thân ảnh màu đỏ nhanh chóng chợt lóe, như tia chớp lao về phía Tử Tình, bàn tay nhanh chóng đón lấy chưởng Bạch Dục đánh xuống, mà Tử Thanh ở trong nháy mắt xuất thủ cản lại, bảo hộ Tử Tình ở phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Dục, chỉ thấy, bàn tay hai người đối chưởng, giữa đại đường phịch tiếng mạnh vang lên, cỗ khí Huyền Khí hùng hậu lúc này hướng phía ngoài bắn ra, mắt thường có thể thấy được luồng khí này giống như vằn nước, bên trong đại đường tràn ngập áp lực nặng nề, khí càng thêm hít thở thông, thân ảnh đỏ đen đồng thời bị bắn ngược trở ra.


      Bạch Dục động tác hung ác nham hiểm hào quang trong mắt lên thị huyết u quang, ánh mắt dày đặc tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bạch Dật thân hồng y bừa bãi, bàn tay phiêu dật, cỗ Huyền Khí màu xanh bỗng chốc ở người của tràn ra, lòng bàn tay cũng lên cỗ huyền khí màu xanh, luồng khí gào thét mà ra, bên trong giống như gió lạnh ngày đông, thổi qua da rẻ, đâm vào tim cốt.

      Ánh mắt hung ác nham hiểm xẹt qua chút tàn nhẫn bén nhọn, đảo mắt nhìn qua Tử Tình được Tử Thanh bảo hộ ở phía sau, lửa giận nhất thời lập tức vọt lên, Huyền Khí màu xanh theo hơi thở chiến đấu lạnh thấu xương khí thế biến hóa phát ra càng nồng đậm, làm cho người ta sợ hãi, giống như cường giả Võ Thánh uy thế phóng thích ra, tựa như đỉnh đầu trời sắp sập xuống, áp lực nặng nề, hít thở thông.
      Last edited: 17/6/15

    3. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      thank các nàng ủng hộ để ta có động lực tếp tục nha! :yoyo45:

    4. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 83-2: Ba lần ngã dập đầu

      Edit: ๖ۣۜJmiuღ

      Sơn chủ thấy hành động của , khỏi hơi nhíu mày, uy thế mạnh mẽ đánh úp về phía , đem cấp bậc Võ thánh uy thế mà phóng thích ra mạnh mẽ đè ép trở xuống, cũng ép bức thân Huyền Khí như mãnh thú hồng thủy của trở lại, thanh tràn đầy uy nghiêm chậm rãi : "Các ngươi thân là đệ tử Thanh Sơn, phải tuân thủ quy củ của Thanh Sơn! Thanh Sơn sơn quy điều (nội quy), điều thứ nhất chính là ở Thanh Sơn thể tự giết hại lẫn nhau! Chẳng lẽ các ngươi quên? Haylà đem quy củ của Thanh Sơn để vào mắt!"


      Nhìn thấy Bạch Dục bị Sơn chủ dùng uy thế thu lấy, Bạch Dật tất nhiên là thu hồi Huyền Khí phóng thích ra, nhìn đến tức giận của sư phụ, quaymặt sang bên. làm việc tùy tâm trạng mình, sư phụ thế nào? thèm đếm xỉa!


      Bạch Dục lúc này, bị Sơn chủ dùng uy thế trấn áp, Huyền Khí màu xanh quanh thâncũng bị buộc trở về trong cơ thể, thân thể bị cỗ uy thế cường đại đè ép thể nhúc nhích, lồng ngực có cảm giác như bị tảng đá đè nặng, thẳng đến khi thở nổi, mồ hôi chậm rãi chảy ướt trán, mặt cũng trở nên có chút khó coi, giờ khắc này cũng sâu sắc cảm nhận được, cường giả cùng cường giả cùng đấu giống nhau.


      Nguời luyện võ công tâm pháp, vừa bước vào lục VõTông cảnh giới, có thể được xưng là cường giả, cấp bậc cũng vượt cấp, cấp bậc khi mạnh hơn cấp, uy thế phóng ra đến khí phách cùng cường thế đều giống nhau, cấp bậc càng cao càng cường giả, cho dù là ánh mắt cũng làm cho người khác có cảm giác giống như vạn tiễn xuyên tim, lạnh thấu xương!


      Bị Sơn chủ dùng uy thế thu lấy, cho dù là tình nguyện, lúc này cũng thể làm được gì.


      Ánh mắt Tử Tình bình tĩnh nhìn , thực lực của thực rất xuất chúng, nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy muốn thương tổn đến nàng, có khả năng, cho dù Bạch Dật ra tay, vài vị lão giả kia, cũng chịu đứng yên quan sát, bởi vì Thanh Sơn quy điều thứ nhất, chính là Thanh Sơn đệ tử thể tự giết lẫn nhau. Ở bên ngoài Thanh Sơn là chuyện, bên trong Thanh Sơn phải tuân thủ quy củ của Thanh Sơn.


      Nhất Trọng môn chủ thấy Bạch Dục chống đỡ nổi, liền từng bước tiến lên phía trước : "Sơn chủ bớt giận, Bạch Dục nhất định là vì bàn tay mất tri giác mới có thể giữ chừng mực như vậy." Bạch Dục ngày thường, tính tình cao ngạo trầm ổn, như thế nào hôm nay lại mất kiên nhẫn như vậy?


      Nghe vậy, Sơn chủ quét mắt liếc cái, thế này mới thu hồi uy thế cường giả, ánh mắt giận mà uy nghiêm dừng ở người Bạch Dục, trầm giọng : "Hôm nay ta gọi ngươi đến, chỉ muốn xử lý tình cho tốt, có mệnh lệnh của ta, ai cũng được đả thương nàng!" đại đường thanh mang mười phần trung khí vang lên, làm cho trong lòng tất cả mọi người ở đây ngẩn ra, có chút giật mình nhìn về phía Sơn chủ, cảm thấy trận kinh ngạc.


      Nghe được thanh mang theo phần bảo hộ này của Sơn chủ, Tử Tình hơi sửng sốt, cảm thấy khó hiểu, nâng mắt nhìn Sơn chủ, chỉ thấy Sơn chủ vuốt bộ râu trắng, sắc mặt vẫn như thường, đôi mắt mang theo luồng khí thế khiếp người chợt lóe lên tia sáng cơ trí, thần sắc kia tuyệt giống như giỡn.


      Bạch Dục trong lòng giống như có gì đó chặn lại, cỗ tức giận được phát tiết. Ngay cả Sơn chủ cũng lên tiếng, nếu vậy chỉ cần vẫn ở Thanh Sơn, tuyệt đối có khả năng đả thương được nàng! Biết được điều này, làm cho trong lòng hồi phục mảnh hung ác nham hiểm, lần đầu tiên gặp khó khăn như vậy! Còn rất triệt để!


      "Tử Thanh Tử Tình hạ độc ngươi, chỉ thuần túy là tự vệ, như vậy lúc ấy ngươi đối với nàng làm ra điều gì để cho nàng kê đơn ngươi tự bảo vệ mình? Tử Thanh còn lúc ấy ngươi còn đả thương , nếu phải lúc đó ngươi trúng dược, tuyệt buông tha cho bọn họ, lời này có ?" Sơn chủ trầm giọng hỏi, ánh mắt cơ trí khóa chặttrên người Bạch Dục, buông tha thần sắc rất nào mặt .


      Nghe thế, Bạch Dục nhíu mày chút, ánh mắt hướng nhìn Tử Tình cùng Tử Thanh. sao? Chỉ cần ỷ mạnh hiếp yếu điểm này cũng làm bị lép vế, chứ đừng là muốn thế nào, còn phải? Nhưng sựthật đúng là như vậy, tính cách kiêu ngạo, tự tôn rất mạnh, làm sao phải vì việc này mà dối!

      Thấy trầm mặc , chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Tử Tình cùng Tử Thanh, Nhất Trọng môn chủ khỏi nhíu mày, nghĩ muốn mở miệng rồi lại nhịn xuống.


      Mà vẻ mặtLăng Thành lại bình tĩnh nhìn, mở miệng nhiều, chỉ nhìn màn này đại đường, giống như khán giả, tựa hồ cũng vì Tử Tình mà lo lắng.

      Ngược lại Dược sư thấy lâu mở miệng, trong ánh mắt lóe lên chút ánh sáng, cười ha ha : "Ngươi ngất xỉu mấy ngày mới tỉnh lại, vậy tâm trí còn chưa khôi phục, mà Sơn chủ lại liên tiếp hỏi ngươi nhiều vấn đề như vậy, ngươi nhất thời trả lời được cũng có thể thông cảm được, bằng như vậy ! Ta hỏi, ngươi đáp trả, thế nào?"

      Mọi người có ý kiến, mà Bạch Dục liếc mắt nhìn Dược sư cái, gì, cũng cự tuyệt, chắc là đồng ý.


      "Ha ha, vậy ta hỏi ngươi, ngươi cùng Tử Tình và Tử Thanh ở nơi nào gặp được nhau?" Dược sư cười ha ha hỏi, vẻ mặt vô hại, như là chuyện phiếm.Bạch Dục dừng chút nhìn , tiếp đó : "Trong rừng cây núi Lăng Phong."


      Nghe thế, Sơn chủ trong mắt lên vẻ kỳ quái, mà Nhất Trọng môn chủ lại có chút tức giận rèn sắt thành thép, Lăng Thành thần sắc vẫn bình tĩnh, càng thấy kỳ lạ, giống như sớm biết.


      Dược sư tiếp tục hỏi : "Ồ? Vậy ngươi vào đấy làm gì?"


      "Tản bộ." câu này cả chính bản thân đều cảm thấy thể tin, nhưng là sai, quả là bất tri bất giác ( ý thức được việc mình làm) theo nàng tới nơi đó, điểm này là .


      Nghe như thế, Dược sư khóe miệng khỏi hơi run rẩy, ánh mắt chợt lóe, tay vuốt râu, vừa cười vừa : "Tản bộ? Ha ha a, tốt, tản bộ rất tốt." Bạch Dục này tâm cao khí ngạo, bất quá tính tình vẫn coi như là trầm ổn, sao lần này lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ? Bất quá người này tâm cao khí ngạo, nhưng lại khinh thường dối làm cho bội phục chút. Nếu là người quá mức kiêu ngạo, đồng thời chuyện ma quỷ gì cũng dám làm, đúng làm cho người ta dám gật bừa.


      sai, đại đường mọi người nghe như thế, cảm thấy vài phần sáng tỏ, xem ra lời Tử Thanh phải lời dối, dù sao ai cũng biết, Nhất Trọng môn cùng núi Lăng Phong mỗi bên chiếm cứ phương, nếu cố ý , làm sao có thể vòng qua nhiều địa phương như vậy chạy tới đó tản bộ? Chẳng lẽ là do núi Lăng Phong phong cảnh thanh tĩnh?


      Mà Tử Tình nghe được lời Bạch Dục, ánh mắt lóe lên. Nàng vốn cho rằng vặn vẹo dối, cũng nghĩ đến như vậy, hiển nhiên tuy rằng có điểm hung ác, nham hiểm, tàn nhẫn, bất quá phải công nhận rằng, so với số người ác độc tàn nhẫn bẻ cong , vẫn hơn vài phần.


      "Ta đây hỏi ngươi, ngươi có đả thương Tử Thanh hay ?" Ánh mắt Dược sư dừng người lại hỏi.


      Bạch Dục hơi nhíu mày chút, nhưng vẫn đáp lại: "Có."


      "Vì sao ngươi lại đả thương vậy?"


      Lần này, trầm mặc, nhếch bạc môi cũng mở miệng, ánh mắt thu liễm, dừng ở cánh tay có cảm giác của mình, con ngươi đen thẳm lên tia u quang, thần sắc , nhưng bớt phần lửa giận, thêm vào đó tia hoang mang.

      Tuy rằng thấy đáp lại, nhưng mọi người cảm thấy , việc này quả là giống như lời Tử Thanh , Tử Tình chính là xuất phát từ phòng vệ mới hạ dược, như vậy chuyện này phải xử trí ra sao? Bạch Dục lúc này tay có tri giác, phải làm sao đây? Mọi người hướng ánh mắt về người Sơn chủ, đợi quyết định của .


      Nhất Trọng môn chủ lúc này muốn cúi nửa đầu, ánh mắt thu liễm nétránh, nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra như thế này! vừa rồi còn luôn mồm cao giọng gầm quát Tử Tình, tại nghe được lời Bạch Dục , lại nghĩ tới lúc trước chỉ trích nàng, mặt khỏi có chút xấu hổ.


      Ánh mắt uy nghiêm liếc mắt nhìn mấy người bọn họ cái, Sơn chủ trầm giọng : "Chuyện này, hai bên các ngươi đều có chỗ đúng, niệm tình ngươi tay bị dược vật gây thương tích, mất tri giác, cũng xử phạt ngươi, về phần Tử Tình, contuy rằng xuất phát từ phòng vệ, nhưng như thế nào các ngươi đều là đệ tử Thanh Sơn,thuốc có thể cứu người, cũng có thể hại người, tuy rằng là tự vệ, nhưng cũng thể trách phạt, connói, conmuốn ta xử phạt ngươi thế nào?"


      Nàng nâng mắt, ánh mắt đảo qua người Bạch Dục, liếc mắt nhìn cánh tay có cảm giác của buông xuống bên người, liền : "Tử Tình nguyện tùy Sơn chủ trừng phạt." Cánh tay này của Bạch Dục, sợ là về sau thể cầm kiếm, nhân tài, bàn tay thể dùng, thực lực tất nhiên thể giống như xưa, nếu như vậy, nàng cho dù là chịu chút trừng phạt cũng quá đáng.


      Sơn chủ ánh mắt chợt lóe lên, lướt qua hai người rồi dừng lại chút, trầm giọng : " vì conmà bàn tay mất tri giác, cuộc sống hằng ngày có chút bất tiện, nếu như vậy, ta phạt conđi theo tháng, chiếu cố coi như trừng phạt!"


      Lời này vừa ra, trong đại đường mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, Bạch Dật cùng Tử Thanh lập tức mở miệng : " được!" Làm sao có thể để cho Tử Tình theo bên người Bạch Dục tháng? Chiếu cố ?


      Mà kinh ngạc nhất, ai ngoàihai người trong cuộc là Tử Tình và Bạch Dục, hai người đều ngờ Sơn chủ lại trừng phạt như vậy, nhất thời, lông mày hai người mày đều dựng lên. Tử Tình ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Sơn chủ, muốn nàng ở bên cạnh chiếu cố Bạch Dục tháng? Nghĩ đến đây tâm trạng khỏi sinh ra chút phản kháng. Mà Bạch Dục cũng đồng thời nhìn về phía Sơn chủ, trong mắt lên vẻ phức tạp, muốn tháng ở cùng với người làm hại bàn tay mất tri giác, chuyện này căn bản là khiêu chiến . Mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, ngay cả bản thân đều nắm chắc được liệu trong tháng này có thể nhịn được mong muốn phế nàng hay .


      " được? Vì sao được?" Sơn chủ trầm giọng hỏi, ánh mắt dừng ở mặt Bạch Dật và Tử Thanh.


      "Để cho bọn họ nam quả nữ ở chung tháng? Chuyện này làm sao có thể! Hơn nữa, để Tử Tình ở cạnh , khó có thể đảm bảo là trong tháng này động thủ với nàng, như vậy rất nguy hiểm, đương nhiên là được!" Bạch Dật xong, vẻ mặt nghiệt lúc này đãnghiêm nghị, bản thân biết trong lòng mình có bao nhiêu lo lắng, để cho Tử Tình theo bên người Bạch Dục chiếu cố tháng? Chuyện này làm sao có thể!


      Lăng Thành nhìn về phía Sơn chủ, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, như cẩn thận suy nghĩ điều gì, cũng mở miệng ngăn cản. Mà Nhất Trọng môn chủ cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày, cũng tiếng nào, mấy người bên trong vẻ mặt kỳ quái nhất chính là Dược sư, cười híp đôi mắt ha ha vuốt râu, nhìn Tử Tình và Bạch Dục bộ dáng như xem kịch vui, dường như có chút chờ mong hai người nếu sống chung chỗ xuất cục diện như thế nào?


      Sơn chủ liếc mắt nhìn bọn họ cái, ánh mắt lóe ra hào quang cuối cùng dừng lại ở ngườiTử Tình, hỏi: "Convừa rồi nghe theo xử phạt của ta bây giờ sao lại như thế?"


      Nghe Sơn chủ vậy, Tử Tình hơi nhíu mày chút, nàng vừa rồi còn suy nghĩ, sao Sơn chủ lại hỏi nàng muốn xử phạt như thế nào, ra là sớm có tính toán, xem ra có chủ ý này, chỉ là như vậy là vì cái gì?


      Tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng nàng vẫn thấp giọng đáp: "Tử Tình nghe theo Sơn chủ phân phó, tự nhiên theo bên cạnh chiếu cố tháng." Lời nàng ra, sao lại có thể đổi ý? phải chỉ tháng sao? Nàng có coi là người phải xem sao .

      Bạch Dục đứng ở giữa đại đường nghe được lời nàng , trong mắt lên tia kinh ngạc, vốn tưởng rằng nàng cầu Sơn chủ đổi phương thức xử phạt khác, nghĩ tới nàng lại đáp ứng, nhìn mắt nàng hơi cụp xuống, con ngươi thu liễm nhìn ra biểu gì, ánh mắt khỏi lóe lên, tâm trạng mảnh phức tạp.

      "Tử Tình! Nànglàm sao có thể đáp ứng?" Bạch Dật nhìn về phía nàng, căn bản còn muốn mở miệng, lại nhận được ánh mắt ngăn cản của nàng, khỏi nhịn xuống. Nếu chuyện Sơn chủ quyết định, sao có thể thay đổi dễ dàng? biết nếu mở miệng, đừng Sơn chủ thay đổi chủ ý, thậm chí còn có thể tăng thêm hình phạt đối vớiTử Tình, nghĩ vậy, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống.


      Sơn chủ liếc mắt nhìn bọn họ cái, ánh mắt dừng ở người Dược sư, thần sắc hòa hoãn hỏi: "Dược sư, theo ngươi tay của Bạch Dục có thể chữa khỏi được ?" nhân tài thân thủ bất phàm mà mất cánh tay, đây là đả kích rất lớn, nếu như có thể, ta cũng hy vọng tay của có thể khôi phục như lúc ban đầu.


      Dược sư đứng lên, hướng Sơn chủ thi lễ : "Hồi Sơn chủ, trước mắt hãy để ta xem cánh tay bị thương của , sau đó ta phối cho chút dược để ăn vào, chắc hẳn có chuyển biến tốt, nhưng muốn khôi phục lại bộ dáng ban đầu, việc này phải xem tạo hóa của ." xong, liếc mắt nhìn Bạch Dục cái,thầm nghĩ, nếu có thể làm cho Tử Tình cam tâm tình nguyện vì trị liệu, cái tay kia của , tự nhiên vẫn có thể khôi phục, bằng , về sau nhiều lắm chỉ có thể động, nhưng có cách nào vận khí.


      Nghe được lời của Dược sư, ánh mắt Bạch Dục liền dừng ở cánh tay của , tại chút cảm giác cũng có, cánh tay này của , sợ rằng thể khôi phục ...


      "Vậy làm phiền ngươi đến xem cho chút, dùng hết khả năng để chữa trị cho , thiếu dược liệu gì ngươi cứ với ta." Sơn chủ xong, ánh mắt lên chút cơ trí, thần sắc có chút thương tiếc, nhìn Bạch Dục liếc mắt cái, tiếp đó lại : "Tốt lắm, mọi chuyện đều dừng ở đây, ai cũng được nhắc lại! Ta hy vọng chuyện như này về sau bao giờ phát sinh nữa." xong, liếc mắt nhìn mọi người cái, liền từ chủ vị đứng lên, xoay người rời khỏi đại đường.


      Nhìn thấy Sơn chủ rời , Nhất Trọng môn chủ phất y bào chút, liếc mắt nhìn Tử Tình cái, cũng rời .


      Lúc này, hai con thượng cổ Thần Thú của Tử Tình đợi cơ hội này lâu, liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó thừa dịp ai để ý, bắn ra đạo hào quang, vô thanh vô tức bắn thẳng đến phía dưới của Nhất Trọng môn chủ.


      "A!"


      Chỉ thấy Nhất Trọng môn chủ bị đau hô tiếng, dưới chân truyền đến xung lượng mà nhào lên phía trước, trong lúc nhất thời phản ứng kịp thẳng tắp ngã về phía trước, mà ở trước mặt của , là cửa đại đường, khi ngã bổ xuống dưới, tiếng kêu đau đớn truyền vào tai mọi người trong đại đường.


      "Là ai ám toán ta? ra cho ta!" phẫn nộ từ dưới đất đứng lên, vừa nhấc đầu, mọi người mới nhìn va chạm này làm mũi bị đụng, hai hàng máu mũi theo đó chảy xuống, vì lớn tiếng rống giận, làm cho mọi người thấy răng cửa của bị đụng gãy còn nửa.


      Ngoại trừ Tử Tình trong tâm hiểu , tất cả mọi người ở đây đều mạc danh kỳ diệu ( hiểu ra sao) nhìn , hiểu chính ở nơi này kêu ma gọi quỷ chuyện gì? Vừa rồi ràng có ai chạm vào , chứ đừng là có người ám toán , nếu có người ra tay, bọn họ sao lại nhìn thấy? Làm sao có thể! Căn bản chính là do đường mang theo mắt mới đụng phải ngưỡng cửa, bây giờ lại còn muốn kêu ma gọi quỷ? Bất quá nhìn hai hàng máu mũi của chảy, răng cũng bị gãy nửa bộ dáng quả làm cho người ta nhịn được muốn bật cười.


      Nhất Trọng môn chủ vừa quay đầu lại, ánh mắt quét vòng người mọi người, nhìn được nguyên do mọi chuyện xảy ra, chỉ phải tự nhận may chuẩn bị tới phía trước, ai ngờ chân trước mới vừa nhấc lên. cỗ hơi thở lạnh như băng kéo tới, lần này lại bắn trúng chân , làm cho cả người lại lần nữa chật vật nhào lên phía trước.


      "Ầm!" Tầng tầng tiếng va chạm vang lên, nghe thấy tiếng hô kêu đau, tiếng kêu này so với tiếng lúc trước càng kiềm nén tiếng kêu rên, lần này, nằm úp sấp mặt đất đứng lên được, giống như bị thương tổn đến bộ phận quan trọng nào đó, nhất thời nửa khắc dậy nổi.


      Trong đại đường mọi người đều kinh ngạc nhìn, thầm nghĩ, đây là làm sao vậy? yên lành mà lần ba bước cũng ngã? phải là do già rồi hoa mắt chứ? Đường bằng phẳng như vậy mà cũng bị ngã?


      Quỳ rạp mặt đất nửa ngày, Nhất Trọng môn chủ thân tức giận lại lần nữa đứng lên, mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy hai tay hạ che khố, sắc mặt xanh mét, tức giận rít gào: "Là ai? Rốt cuộc là ai? ra cho ta!" hô to, quay đầu lại, nhanh chân vượt qua bậc cửa, muốn tìm ra người ám hại .


      Mọi người sắc mặt quái dị nhìn , phải bị cái gì kích thích chứ? Thế nhưng bước ngã chổng vó hai lần? Còn dập đầu hai cái? có cái dập đầu thứ ba chứ? Mọi người tâm trạng thầm nghĩ, bỗng thấy xoay người nhanh chân vượt qua bậc cửa kia, ai hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy cả người mất trọng tâm nhào về phía trước, trán thẳng tắp va vào mặt đất, đầu trực tiếp rạp xuống sát đất. . .

      [MP1]

      [​IMG]
      Last edited: 21/6/15
      Bé Bi, Alice Nguyenhuongpham thích bài này.

    5. huongpham

      huongpham New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      6
      Tks nàg nha. Mìh rất thích truyện này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :