1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      CHƯƠNG 80: ĐÃI NGỘ LẠ THƯỜNG
      Editor: Nara


      Tử Sa kinh hô:

      - "Nhị sư huynh? Ngươi thế nào?"

      - "Tại sao có thể như vậy?" Tử Nghiễn trong mắt lên chút lo lắng, nhìn Tử Nguyên say.

      Tử Tình ánh mắt nhàn nhạt giương lên, có chút ngoài ý muốn chứng kiến cảnh Tên Tử Nguyên kia sắc mặt đỏ lên, đỉnh đầu tựa hồ muốn bốc khói, hai hàng máu mũi chảy xuống. Nhìn như thế, người biết còn tưởng rằng bị làm sao?

       - "Ồ! làm sao vậy?" - Dược sư nhìn lại, kinh ngạc tiếng, liền bước nhah vào trong. Tử Tình muốn gọi cũng kịp, đành phải theo vào.

       Vào phòng, Dược sư vội vàng bắt mạch, khỏi khẽ giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tử Tình.

       Thấy giật mình gì, Tử Nghiễn cùng Tử Sa hai người tưởng có chuyện gì, liền vội vàng hỏi:

      - "Dược sư, Tử Nguyên thế nào? xảy ra chuyện gì? Tại sao toàn thân nóng như vậy? Máu mũi còn chảy ra?"

       Bị như vậy hồi, Dược sư có chút ngượng ngập cười, lại biết phải giải thích thế nào.

       - " có việc gì, chỉ là thân thể nóng lên chút thôi" - Tử Tình nhàn nạt , thay Dược sư hóa giải túng quẫn.

       - "Mới vừa rồi còn êm đẹp, tại sao đột nhiên lại phát hỏa?"  - Tử Nghiễn thận trọng hỏi, suy nghĩ lát, ánh mắt hướng về phía Dược sư, khẽ cau mày :

      - "Là Dược sư đổ quá nhiều rượu thuốc cho uống? Hay là những con chuột kia vốn dĩ cần nuốt? Thế nên dược hỏa phát tác? Hướng về phía ót?"

       - " sao? Là ta nghĩ sai sao? Ai bảo ngươi vừa rồi quấy nhiễu suy nghĩ của ta? Ngươi có biết ta là lão nhân gia trí nhớ tốt, thời điểm suy nghĩ thể bị quấy rầy hay sao? Nếu phải ngươi mực hỏi đông hỏi tây, lão nhân gia ta có thể nhớ nhầm sao? tại còn oán trách ta hả? Ngươi cũng biết mấy ngày nay ta cực khổ thế nào, tới giờ phải chạy đến đây bao nhiêu lần? Mệt chết người, hỏi han được câu, tại còn nhiếc móc ta vậy? Hừ! Ta thèm chấp nhặt với các ngươi!"

        xong hầm hừ xoay người, sắc mặt lật nhanh như tờ giấy, tươi cười hướng Tử Tình :

      - "Nha đầu Tử Tình, ta quay về Dược cốc lấy hạ hỏa dược, trước!" - xong liền ra ngoài.

       Tử Nghiễn bị mắng trận, nhíu nhíu mày, cái gì cũng chưa , tại sao lại trút giận lên người ? sau, hôm nay ràng người làm sai là Dược sư, thế nào lại thành lỗi của .

       - "Còn đỡ lên giường?" - Tử Tình lườm hai người, đến bên bàn ngồi xuống.

       Tử Nghiễn cùng Tử Sa vội vàng lấy lại tinh thần, giúp Tử Nguyên nằm giường, lúc này nghe thanh của Tử Tình nhàn nhạt truyền đến.

       - "Dược hạ hỏa Dược sư đưa tới ngay được, ta thấy các ngươi tốt nhất nghĩ biện pháp khiến tiêu hỏa, bằng phát hỏa như thế, đầu cũng bị đốt cho ngu ngốc".

        thanh nhanh chậm rơi xuống, hai người nghe xong, sắc mặt cả kinh. Tử Nghiễn vội vàng dằn dò Tử Sa:

      - "Tử Sa, ngươi nhanh đem đến chậu nước cùng chiếc khăn, ta trước cởi bỏ quần áo cho Tử Nguyên, để cho hơi nóng có thể tản ra" - xong, tay liền bắt đầu cởi bỏ y phục người Tử Nguyên, mà Tử Sa vận dụng khinh công bay .

      Tử Tình thảnh thơi ngồi bên, lơ đãng nhìn xung quanh, cũng may nàng đến kịp, bằng nếu như bởi vì sai sót của Dược sư mà xảy ra chuyện, đoán chừng Dược Sư rất tự trách.

       - "Đại sư huynh, nước đây!" - Thanh Tử Sa truyền đến, chỉ thấy nàng bưng chậu nước, đem khăn nhúng vào bên trong, vắt khô, sau đó giúp Tử Nguyên lau mồ hôi trán. Thấy toàn thân nóng đến đáng sợ, khỏi nóng vội:

      - "Đại sư huynh, làm sao bây giờ? Nhị sư huynh toàn thân nóng ran, hạ nhiệt a!" - Nếu đúng như Tử Tình , bị hỏa đến ngu ngốc, phải làm sao đây?

       Tử Nghiễn nghe xong cũng thấy sốt ruột, bỗng nhiên linh quang lóe lên, với nàng:

      - "Ngươi nhanh tìm Tử Kiệt, huyễn thú của thuộc tính băng, nhất định có thể giúp Tử Nguyên hạ nhiệt!"

       - "Tốt! Ta lập tức ngay." – TửSa xong, liền lao ra bên ngoài phóng .

       Chỉ chốc lát lôi kéo Tử Kiệt chạy tới:

      - "Đại sư huynh, Tam sư huynh đến rồi!"

       - "Tử Sa, ngươi chậm chút! Vội vã như vậy rốt cuộc có chuyện gì?" - Tử Kiệt bị nàng kéo , căn bản còn biết chuyện gì xảy ra?

       Đến nơi, Tử Sa vội vàng :

      - "Tam sư huynh, ngươi nhanh triệu hồi huyễn thú ra , dùng băng giúp Nhị sư huynh hạ nhiệt độ, nhanh lên! Chậm kịp nữa!"

       Đứng vững vàng chút, Tử Kiệt nghe xong, sửng sốt nhìn thấy Tử Tình ở trong phòng, cảm thấy khỏi kinh ngạc. Nhìn về phía sau, liền bước nhanh đến bên giường, thấy Tử Nguyên thân thể nóng đến bốc hơi, sắc mặt đỏ bừng, khỏi hỏi:

      - "Đại sư huynh, Nhị sư huynh làm sao vậy?"

       Ngươi trước hết triệu hồi huyễn thú giúp hạ nhiệt độ, ta bên từ từ cho ngươi biết".

       Nghe vậy, Tử Kiệt lập tức triệu hồi huyễn thú, liếc nhìn Tử Cầm chút. Là xà, bất quá là bạch xà. Huyễn thú vừa xuất lập tức tỏa ra luồng khí lạnh như tuyết rơi, thân rắn tản mát khí tức lãnh.

       Theo mệnh lệnh của Tử Kiệt, bạch xà quấn lên thân thể Tử Nguyên, phóng xuất khí tức lạnh buốt. Vốn toàn thân Tử Nguyên còn nóng đến bốc hơi bị khí lạnh bao quanh, thân thể dần ấm lại. Thời gian chậm rãi trôi qua,chân mày nhíu chặt cũng dần thả lỏng.

       Đứng bên giường thấy thế, mọi người lúc này mới thở dài hơi. Tử Kiệt mới mở miệng hỏi:

      - "Đại sư huynh, Nhị sư huynh làm sao vậy?"

       - "Dược sư cấp cho hơi nhiều rượu thuốc, nên có chút phát hỏa" - Tử Nghiễn đơn giản giải thích.

      Tử Tình qua, chậm rãi bắt mạch xong, liền quay người ly khai, :

      - " lần ba chén, uống xong bình rượu kia có chuyện gì".

       - “Cảm ơn!" - Tử Nghiễn xong, nếu như phải nàng đến, có khả năng biết có chuyện gì xảy ra với Tử Nguyên.

       Tử Tình giống như nghe thấy, bước chân cũng ngừng. Đối với cảm tạ của , nàng căn bản quan tâm. Nàng chỉ điểm, căn bản chỉ vì Dược sư, cũng phải vì bọn .

       Sau khi Tử Tình rời , tại nơi hẻo lánh bên ngoài phòng Tử Nguyên, thân áo đen lách mình ra, ánh mắt nghiền ngẫm hướng về phía thân ảnh nho vừa rời , lại hướng về căn phòng nhìn thoáng qua. Khi thấy Dược sư thân áo bào màu xám đến, mới quay người ly khai.

        nghĩ tới, ngoài ý muốn, nàng lại biết y thuật, hơn nữa, theo như nghe được, y thuật của nàng hề thấp. Xem ra, làm cho nàng chán ghét, bằng ngày đó, thấy thân mang trọng thương lại thấy chết cứu? Chớp mắt chút, lên tia sáng u, biết suy nghĩ về chuyện gì, sắc mặt so với lúc trước càng hung ác, nham hiểm.

       Ra khỏi chỗ kia, Tử Tình liền theo hướng trong rừng đến. Nếu nàng đến làm bạn với gia gia, người cũng chỉ có mình người. Đây là Thanh Sơn, người để tâm cũng có, hơn nữa trong tương lai, nàng cũng phải ly khai Thanh Sơn, đến lúc đó, chỉ sợ nàng thể thường xuyên trở lại thăm gia gia. Dược sư cùng gia gia bằng tuổi nhau, hai người đối với y dược đều cuồng nhiệt, có lẽ trở thành bằng hữu a!

       Nghĩ vậy, khóe môi có chút giương lên, bước chân nhanh hơn, đập khinh công chớp mắt biến mất trong rừng cây..

       Ở nơi trong Thanh Sơn, bên trong sơn động, lúc này lão giả thân áo đen biết nghiên cứu chế tạo dược gì, trước mặt bày đầy dĩa thảo dược nho , bên là cái lô được đốt, bên trong tựa hồ luyện chế dược hoàn. Từng làn khói trong lò lượn lờ bay lên, biến mất trong khí, nhưng chung quanh lại tràn ngập cỗ nhàn nhạt mùi thuốc.

        chăm chú điều chế dược,phân biệt dược liệu, nghiền thành bột phấn, lại luyện chế thành dược hoàn đan. Tóc trắng vì toàn tâm luyện dược có chút mất trật tự, trước mặt xõa vài sợi, trông thực buồn cười. Nhìn lúc này hề giống như Độc y lão quái danh chấn đại lục, ngược lại trông giống tên ăn mày bên đường.

       - "Gia gia" - Tử Tình chân đạp gió mà tới, tay áo màu trắng bay, thân tóc đen theo gió phất phơ, thân ảnh phiêu dật, thanh lệ. Nàng thu hồi khinh công, nhàng đáp xuống, chậm rãi hướng tới.

       - "Nha đầu Tử Tình, sao con lại tới đây?" - bề bộn luyện dược, lão giả đầu cũng kh6ong thèm ngẩng lên, hỏi.

       - "Con nhàn rỗi có việc gì,tới đây nhìn xem gia gia có phải lại luyện dược, còn chưa đến, nghe xa xa truyền đến vị thuốc. Gia gia, lần này là người luyện dược cứu mệnh sao? Hay vẫn là độc dược?" - nàng có chút tò mò hỏi, chỉ là hít hơi vị thuốc này, cùng đúng vẫn đoán được.

       - "Haha, con đoán thử coi" - ngẩng đầu, cười ha hả nhìn nàng.

       - "Nhìn xem gia gia loay hoay, tóc cũng chải gọn, hẳn là độc hoàn" - Tử Tình cười .

      Tuy gia gia tinh thông cả y thuật lẫn độc thuật, nhưng so với y thuật càng tâm huyết với độc. Chứng kiến như vậy, cho dù nghe thấy vị thuốc trộn lẫn trong khí cũng có thể đoán được.

       Nghe xong lời này, lão giả cười ha hả :

      - " đúng là đoán đúng ý gia gia lúc này a! Ta luyện chế độc hoàn cực kỳ độc, con có nhìn thấy Tiểu Hỏa ở lô hay ? Gia gia cố ý bắt độc vật điều chế thành nọc độc, đến khi luyện thành, cực kỳ khác lạ" - xong, hào quang mặt .

       - "Đúng rồi, phải là con giúp tên nào đó điều trị khí khổng sao? Như thế nào? Tốt được mấy phần rồi?"

       Nhắc tới việc này, khóe môi Tử Tình khỏi hơi câu lên chút, :

      - "Con vừa rồi mới nhìn chút, thương thế của qua vài ngày có thể hoàn toàn khôi phục".

      - 'Ah? Nhìn dáng vẻ của con, hình như có chút chuyện vui ?" - Lão giả thấy nàng khóe môi khẽ nhếch, ngay cả trong đôi mắt cũng nhiễm vài phần vui vẻ, khỏi có chút tò mò

      >>>> Hết chương 80 <<<<

      Alice Nguyen, Tuyết Nguyệtquỳnhpinky thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 81: CÓ LIÊN QUAN VƠI NGƯƠI?
      Editor: Nara

       Nghe hỏi, Tử Tình mới đem tình vừa rồi kể chữ cũng sót, còn vừa nghe vừa cười to dứt.

       - "Hahaha, thể tưởng tượng được, lão đầu kia lại làm chuyện như vậy, thú vị, thú vị, hahaha..." - Lão giả ngửa đầu cười lớn, đôi mắt cơ trí híp lại thành đường bán nguyệt, tiếng cười sang sảng quẩn quanh phiến rừng lâu dứt.

      Tử Tình mỉm cười, nhàng mở lời:

      - "Gia gia, Dược sư từ khi biết ta tinh thông dược lý, liền mực hiếu kỳ muốn biết ai dạy con, bất quá con cũng hé lộ nửa câu. Vừa rồi còn , rất muốn gặp người, Dược sư là người tệ, tuổi tác cũng tương đương với người. Gia gia, ngươi có nghĩ muốn gặp mặt lần? Hai người lại cùng thích dược lý, chừng trở thành tri kỷ".

       - "Hắc hắc, lão nhân kia chưa từng gặp ta, bất quá, ta rất hay đến chỗ trộm ít dược liệu, haha...  Nếu ngươi tệ, nếu có thời gian ta gặp mặt lần" - Lão giả vuốt bộ râu trắng tuyết, cười híp mắt nhìn nàng.

       - "Hảo" - Nghe như thế, nét mặt nàng tràn đầy ý cười, thanh nhã như hoa xuân, hương thơm mê hoặc nội tâm.

       - "Ai nha, dược của ta!" - Đột nhiên nhớ tới cái gì, lão giả vội vàng chạy đến bên lò, mở nắp nhìn nọc độc bên trong có hay bị tiêu thất. Nhìn kỹ thấy vẫn còn, khỏi thở tiếng:

      - "Tốt rồi, nếu phải tìm lại, rất phiền toái!"

       Tử Tình cười cười, nhàng ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, :

      - "Gia gia, con muốn nâng cao thực lực bản thân trong thực chiến, Thanh Sơn chắc chắn vài đệ tử ra ngoài rèn luyện, con muốn tranh thủ thời gian bàn bạc với sư phó chút, ra bên ngoài thử xem thân thủ đến đâu".

       - "Tốt, con ah! thể cứ luyện tập như thế mãi, ra ngoài học hỏi chút cũng tệ, chẳng những rèn luyện khả năng ứng biến, tiếp xúc với ngoại nhân, sau này khi rời núi cũng tránh được cảm giác lạ lẫm".

      xong, lại hỏi:

      - "Ta có nghe Thanh Sơn muốn cùng Thiên Sơn tỷ thí? Đến lúc đó con cũng báo danh thử xem?"

      Nàng lắc đầu, ánh mắt xuyên thấu từng lớp lá cây đỉnh đầu, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, nhàn nhạt :

      - " được, con ở lại Thanh Sơn đơn thuần chỉ muốn ngừng nâng cao thực lực, sau đó về nhà đoàn tụ với phụ thân, cùng tìm ra những kẻ năm đó sát hại mẫu thân!" - Bất luận là lưu danh tên tuổi, hay xếp hạng võ công đại lục, nàng chút cũng hứng thú.

       - "Nhân tâm hiểm ác, sau này, con tuyệt đối thể nương tay. Con nên hiểu, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân".

       Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn thân áo đen, mỉm cười, nhàng :

      - "Gia gia, người yên tâm, con ghi nhớ!" - từng nếm ít đau khổ, nàng chẳng lẽ lại biết sao? Đối với nàng, phải ai cũng có thể khiến cho nàng mềm lòng.

       Ngày này, nàng đến phòng Lăng Thành, gõ cửa, gọi:

      - "Sư phó".

      Trong phòng, Lăng Thành vừa nghe đến thanh của nàng, hơi giương mi mắt, nhìn về phía cánh cửa, trầm giọng :

      - "Vào ".

       Nghe vậy, nàng đẩy cửa bước vào, thấy mình ngồi bên bàn, tay cầm quyển sách, ánh mắt chăm chú đọc. Nàng liền tới, hướng thi lễ:

      - "Tử Tình bái kiến sư phó".

       - "Ân, chuyện gì?" Lăng Thành đặt quyển sách tay xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng. Nàng cùng bọn Tử Nghiễn bất đồng, những đứa trẻ kia đôi khi qua thỉnh giáo, nhờ chỉ điểm vài chiêu thức võ công. Mà Tử Tình, trừ phi đến tìm, bằng nàng cũng rất ít khi đến thăm. Hôm nay nàng cư nhiên đến, hẳn là có chuyện quan trọng.

      Nằng giương đôi mắt, chống lại uy nghiêm của , mở miệng hỏi:

      - "Sư phó, ta muốn nhận vài nhiệm vụ tranh thủ rèn luyện chút" - Nàng thẳng thắn nguyên nhân mình đến đây gặp .

       Nghe nàng , Lăng Thành nháy mắt lên tia kinh ngạc, :

      - "Ngươi muốn nhận nhiệm vụ sao?"

      - "Vâng".

       Chân mày nhíu lại, trầm giọng :

      - "Thanh Sơn mặc dù cho phép đệ tử xuất môn rèn luyện, nhưng nhất định phải được đánh giá nghiêm cẩn, hơn nữa niên kỷ bắt buộc phải hơn mười ba. Ngươi năm nay chỉ mới mười tuổi, chỉ sợ..."

       - "Sư phó, tuổi phải là vấn đề" - Nàng xong, ánh mắt hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt , tràn đầy tự tin.

      Lăng Thành sững sờ, ánh mắt thâm thúy, lóe lên tinh ngạc, liền hỏi:

      - "Phẩm giai của ngươi?" - Kỳ quái, thế nhưng thể nhìn thấu tu vi của nàng.

       Nàng cười , biết đáp ứng, :

      - "Sư phó có thể thử Thanh Phong kiếm pháp của ta chút" - Kiên trì luyện tập kiếm pháp dạy nàng, kết hợp với tu luyện Lăng Thiên tâm pháp mẫu thân lưu lại, hòa hợp nhất thế, ngờ lại phát ra uy lực hết sức thâm hậu.

       - "Hảo! Vậy ra đằng sau cánh rừng!" - xong, phất áo bào, đứng dậy cất bước ra ngoài.

       Nàng nhanh chậm theo , bẻ hai nhánh cây, nhánh đưa cho , chính mình cũng cầm nhánh khác. Hai người đứng đối lập nhau, ánh mắt nàng lưu động, hết sức tự tin nhìn sư phó - người dạy mình trong năm năm qua, khóe miệng nhếch lên, :

      - "Sư phó, thỉnh!"

       Vừa dứt lời, nàng lập tức vận khởi khí tức, truyền đến nhánh cây, tia huyền khí màu xanh lá lập tức xuất , chốc lát cả người nàng đều được tia khí tức mạnh mẽ bao quanh, điên cuồng chuyển động, ống tay áo nhàng phiêu linh. Chân mày toát lên thần thái tự tin, so với ngày thường, quả thực bất đồng, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt bị thay thế bởi ánh hào quang trong trẻo, lạnh lùng, tràn ngập lãnh khí bức người. Chứng kiến hình ảnh này, Lăng Thành thể khống chế được kích thích cuồn cuộn, rung động mãnh liệt càn quét trong tâm !

        mới bao lâu khảo sát thực lực của nàng? Nàng thế nhưng vượt đến lục Võ Tông? Xem ra lo lắng của quá dư thừa rồi, nhìn nàng trước mắt, thần sắc lãnh liệt khiếp người, toàn thân tản ra cường thế. nữ hài mười tuổi có thực lực đến như thế, quả thực khó lường!

      Bỗng nhiên, tia lục sắc lóe lên, thân ảnh màu trắng mang theo cỗ khí thế ác liệt đánh úp về phía . Lập tức lấy lại tinh thần, nắm chặt nhánh cây khẽ chuyển động, hướng người về phía trước, tia huyền khí lãnh xé gió xẹt qua.

       - "Xíu..uu!! Xíu...uu!!""

      Hai nhánh cây nhất thời chạm nhau, đoạn bị cỗ lực đạo cường bức gãy rơi xuống đất, khiến tâm có chút run lên. Nàng nhanh chóng xoay người, tia sáng xanh tiếp tục xẹt qua, liên tiếp tới gần. Nhánh cây nguyên bản hề bền dẻo, thế nhưng trong tay nàng lại hết sức dẻo dai, bẻ ngoặt đường cong, lợi hại thua gì thanh khai phong bảo kiếm, hàn lạnh lẽo, chút lưu tình, bức thẳng đối thủ!

      Đến khi đối chiến, Lăng Thành hết sức kinh ngạc về khả năng kiếm pháp hơn người của nàng, nghĩ tới nàng có thể luyện Thanh Phong kiếm pháp thành thục đến bực này, hơn nữa còn có thể phát huy tận cùng tinh túy đến chính cũng thể. Vốn chỉ xuất ra ba thành công lực, tại cùng nàng giao thủ, liên tục bức , hơn nữa cũng muốn biết nàng rốt cuộc đạt đến trình độ nào, vì vậy, xoay chuyển nhánh cây, xuất ra bảy phần thực lực.

      Nhìn thấy sư phó chăm chú, nàng cũng dám khinh thường, cực kỳ chú ý, cẩn thận, biến đổi chiêu thức, thân ảnh màu trắng hết sức sắc bén, hướng về phía trước dồn ép tấn công. mặt đất lưu lại những đám dấu chân biến hóa ảo diệu theo chuyển động, khí tức mãnh liệt bí bách lưu chuyển khiến tro bụi từng mảng rơi đầy đất.

      - "Xíu...uu!!"" - Nhánh cây trong tay Lăng Thành bắn ra cổ lệ khí, đánh thẳng về phía Tử Tình. Thân hình nàng phút chốc lóe lên, điễm mũi chân cực mau lẹ nhảy lên trung né tránh. Tia huyền khí xoẹt ngang qua nàng, quét đến nhánh cây phía sau lưng, phịch tiếng, đánh gãy đoạn cây, rung động khiến lá rơi, bay tán loạn rồi từ từ nhàng rơi mặt đất.

      Thời điểm nhảy lên, lưu chuyển khí tức tập trung vào nhánh cây, "Xíu...uu" - tiếng chấn động phía dưới mặt đất, tia huyền khí màu xanh lá theo mặt đất chui vào, thẳng hướng Lăng Thành mà .

      - "Rầm...rầm...rầm..." - Mấy tiếng nổ vang lên, huyền khí bộc ra phá hủy điên cuồng. Chầm chậm đến khi tro bụi tán , xuất những hố sâu, từ điều này có thể thấy được cỗ nội lực kia ác liệt đến mức nào.

      Xoay người né tránh, Lăng Thành thu hồi nhánh cây, hai tay chắp đằng sau lưng, khí tức bao quanh lập tức biến mất vô ảnh vô tung. đến trước mặt Tử Tình, vui mừng, :

      - "Hảo! tệ! Ngươi có thể phát huy Thanh Long kiếm pháp đến bực này, xác thực là khó có được!"

      Với thân thủ tại của nàng, tin tưởng dù có ra ngoài, người bình thường căn bản phải đối thủ của nàng.

      - "Nếu nhờ dạy dỗ của sư phó, Tử Tình sao có thể tiến bộ như vậy!" - Nàng nở nụ cười vui vẻ, đem nhánh cây ném , bước về phía trước, :

      - "Sư phó, vậy lúc nào ta có thể nhận nhiệm vụ?"

      Nghe nàng , Lăng Thành nở nụ cười hài lòng, thanh nam tính uy nghiêm, trầm thấp vang lên:

      - "Nếu ngươi muốn ra ngoài phát huy thực lực bản thân, ta thông báo cho Sơn chủ tiếng, tìm hiểu chút nhiệm vụ thích hợp cho ngươi".

      - "Hảo" - Nàng giọng đáp, khóe môi khẽ nhếch.

      Nhìn nàng tự tin như thế, ánh mắt Lăng Thành khẽ lóe:

      - "Ngươi vẫn chưa có vũ khí tùy thân sao?"

      xong, suy nghĩ chút, khuyên nàng:

      - "Ngươi chỉ có thể dùng kiếm, nếu vậy, ngươi hãy đến Danh Kiếm sơn trang, bảo kiếm nơi đấy đều chém sắt như chém bùn, lại có linh tính nhận thức chủ tử. Trước khi làm nhiệm vụ, ngươi nên tìm cơ hội, tìm kiếm bảo kiếm thích hợp với mình".

      Sư phó vừa dứt lời, nàng liền có chút giật mình, Bảo Kiếm sơn trang! Chính là sơn trang cùng với Bích Lạc sơn trang xưng Tam đại trang? Nàng từng nghe qua bảo kiếm do Danh Kiếm sơn trang chế tạo, đều là bảo kiếm tốt nhất, ngàn vàng khó mua!

      - "Vâng! Từ Tình biết" - Tử Tình giọng đáp. Nàng xác thực là cần thanh kiếm, chờ đến khi nhận nhiệm vụ rời núi, thuận tiện Danh Kiếm sơn trang quan sát, dù có thể tìm được hay , vẫn là nên tìm hiểu chút.

      Tháng Ba gió mát, mang theo cỗ khí tức mát mẻ, xung quanh nhàn nhạt hương cỏ lau khiến người ta thoải mái. Cùng sư phó bàn bạc về chuyện rời núi rèn luyện xong, nàng hướng về phía Dược cốc tới. Gia gia hôm nay luyện dược, có thể gặp Dược sư, nàng vẫn chưa với Dược sư gia gia đồng ý gặp . Tin tưởng nếu biết tin này, cực kỳ cao hứng.

      Nghĩ đến việc sàu này gia gia có thêm bằng hữu, nàng cảm thấy thực vui vẻ.

      Men theo đoạn đường núi, hai ben đường cỏ lau theo gió lay động, thỉnh thoảng vang lên vài thanh trò chuyện vui vẻ. Mặc dù bên trong núi là nơi tu luyện tập võ, thế nhưng cũng là nơi đễ kết giao thế lực. Thanh Sơn có ít đệ tử danh gia vọng tộc, duy trì mối quan hệ tốt với họ, ngày sau rời núi cũng có thể kiếm được chỗ tốt nhất định.

      Cho dù vài người biết đến từ gia tộc nào, thế lực đằng sau hùng hậu ra sao, nhưng chỉ cần có tư bản, cũng là đối tượng kết giao. Cường giả, vô luận tới nơi nào, đều được mọi người kính ngưỡng.

      Bên trong Dược cốc, vài tiểu dược đồ bề bộn sắp xếp dược, mài dược, phối dược, đem phơi nắng thảo dược, vài người còn lại đều theo Dược sư làm trợ thủ. Mà người nàng cần tìm - Dược sư lúc này hướng dẫn cho đệ tử xem bệnh. Chứng kiến những đệ tử xếp hàng để xem bệnh, ảnh mắt nàng lóe lên tia kỳ quái, những người kia giống như...

      chỉ dẫn đệ tử bắt mạch, Dược sư vừa nhiền thấy nàng, mặt khỏi lên tia vui mừng:

      - "Nha đầu Tử Tình, ngươi tới rồi! Mau nhanh nhanh, đến đây!"

      Bình thường, khuôn mặt Dược sư đều cực kỳ nghiêm túc, tuy cũng có lúc cười , nhưng rất ít khi thấy. Lúc này khuôn mặt Dược sư tràn đầy kinh hỉ, hai mắt tỏa sáng, giọng đầy hứng phấn hô to khiến mọi người cảm thấy thực lạ lẫm, vội nhìn theo ánh mắt của .

      Chỉ là nữ hài khoảng mười tuổi lẳng lặng đứng giữa phòng dược, quần áo mộc mác, dung nhan miễn cưỡng cũng được xem là thanh tú, thế nhưng khí chất thoang thoảng, chút xa chút gần. Từ Tình? Nàng là đệ tử môn nào mà có thể khiến Dược sư kinh hỉ như thế?

      Tử Tình nhàn nhạt bỏ qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hướng về phía nàng, bước nhanh về phía Dược sư, gọi:

      - "Dược sư" - Nàng thường xuyên đến Dược cốc, người Dược cốc tự nhiên đều biết nàng. Bình thường lúc nàng đến đều để đệ tử phụ giúp bên người, hôm nay bất khả tư nghị lại có vài người, hẳn đều phải người bình thường.

      - ""Đến đây, ngồi bên này" - Dược sư cười ha hả gọi nàng, bên quay đầu về phía dược đồ, :

      - "Tiểu Lục Tử, mang ghế dựa đến cho Tử Tình".

      Dược đồ kia nghe như thế, ngẩn ra, chốc lát mới bước nhanh lấy cái ghế dựa bên ngoài, mà mấy người xếp hàng chờ xem bệnh vẫn kinh ngạc thôi. Bọn họ đến đây lâu như vậy, ngoại trừ người được ngồi để Dược sư bắt mạch, những người khác đều đứng. bé này rốt cuộc là ai mà mặt mũi lại lớn đến như thế?

      Dược đồ bên trong Dược cốc đều giật mình nhìn Dược sư cùng Tử Tình, ngày thường Tử Tình cũng thường xuyên đến đây, Dược sư mặc dù đối xử với nàng rốt tốt, nhưng cũng chưa từng nhiệt tình như hôm nay? Tốt cuộc có chuyện gì a?

      - "Dược sư, cần, ngươi bề bộn, ta trước, khi nào ngươi rảnh ta đến nữa" - Tử Tình cong, muốn quay người ly khai, ai ngờ Dược sư nghe thế, cười ha hà, vội vàng ngăn cản nàng:

      - "Haha, nha đầu Tử Tình, cần nhanh như vậy, ngươi đến giúp ta nhìn xem, mấy tên tiểu tử này bị làm sao vậy?"

      Dứt lời lôi kéo Tử Tình ngồi ghế, ngẩng đầu nhìn thấy tên kia đem tay rút trở lại, nghiêm mặt vui :

      - "Tiểu tử, ngươi rụt tay lại làm gì? muốn xem nữa hả? muốn trở về, đừng làm chậm trễ thời gian của ta".

      Bị Dược sư quát, tên thiếu niên vội vàng đem ống tay áo kéo lên, đem tay rời khỏi mặt bàn:

      - "Xem, dương nhiên xem! Ngứa chết ta rồi, Dược sư, nhanh cho chúng ta biết có chuyện gì?"

      Tử Tình nhàn nhạt nhìn cánh tay kia thoáng liền dời , ca1nhtay thiếu niên kia, nổi lên vài chấm đỏ, theo nàng thấy có lẽ quần áo phía dưới cũng có, mà những người xếp hàng, tực hồ cũng chung tình trạng. Nàng thường xuyên hái thuốc trong núi Thanh Sơn, tự nhiên biết bọn bị dính độc hoa dại, loại hoa này sinh trưởng trong rừng Thanh Sơn, nơi đó vắng vẻ, bình thường đều có ai qua lại. nghĩ tới những người này lại chạy tới đo, còn bị dính chút hoa độc này.

      Nghe xong lời thiếu niên kia, DƯợc sư liếc cái, liền cười ha hả với Tử Tình, :

      - "Nha đầu Tử Tình, đến đến, ta bận rộn từ sáng giờ, người giúp ta xem cho bọn họ chút !" - xong tự động ngồi sang bên, nhượng vị trí tại cho nàng. đương nhiên nhìn ra bệnh trạng, chỉ hiếu kỳ nha đầu này giải độc như thế nào?

      Thế nhưng, tên thiếu niên kia giật mình nhìn Dược sư :

      - "Dược sư, ngươi sao lại để cho tiểu nha đầu này xem bệnh? Nàng là ai ta cũng biết, lại như vậy, nàng có thể biết sao?" - Dược sư phải cho làm vậy thí nghiệm cho nha đầu này chứ? Nghĩ vậy, xíu..uu! Từ ghế tháo chạy, với mấy người đằng sau:

      - "Các ngươi trước, ta đợi lát nữa cũng được".

      Nhìn thiếu niên bỏ , Từ Tình khỏi liếc liếc nhìn , chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc bó cao, tướng mạo ưa nhìn, thân hoa y, có lẽ xuất thân từ gia đình phú quý, nhưng hành động y hệt như tiểu hài từ. Chính mình muốn cho nàng xem, liền đầy người khác lên trước, bất quá như vậy cũng thực bình thường.

      người bị đằng sau đẩy về phía trước, tuy muốn, nhưng vẫn phải bước lên, nhìn nữ hài tầm mười tuổi, ai dám cho nàng xem a! Vì vậy mấy người liền thoái thác, cuối cùng tên vừa nãy lại bị đẩy lên, ngồi trước mặt Tử Tình.
      Bé Bi, Alice Nguyen, Tuyết Nguyệt2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 81: CÓ LIÊN QUAN VƠI NGƯƠI?
      Editor: Nara


      Lần này thiếu niên nhìn Dược sư nữa, thoáng  đánh giá tình hình, đột nhiên nằm sấp xuống mặt bán, đem mặt dán sát vào mặt Tử TÌnh, cười hì hì :

      - "Ngươi gọi là Tử Tình?" - xong, đôi mắt nháy nháy đánh giá nàng, thấy nàng tuổi còn nhưng thần sắc lạnh nhạt, cảm thấy thực quái dị.

      Cử chỉ có chút ngả ngớn, nhưng lỗ mảng, cũng khiến nàng phản cảm, vì vậy nhè gật đầu, đáp:

      - "Ân".

      Nghe nàng đáp lại, thiếu niên lộ ra chút vui vẻ, hào phóng :

      - "Ta gọi Bạch Cẩm, là đệ tử Nhất Trọng môn, ngươi đến từ môn nào?" - xong, lườm lườm lão Dược sư vuốt vuốt chòm râu, đè lại thanh , giọng khuyên:

      - "Ngươi cùng Dược sư rất quen thuộc sao? đối đãi với ngươi rất nhiệt tình, nhưng phải cẩn thận. chừng mưu, bất tri bất giác hạ dược ngươi, càng nhiệt tình, ngươi càng phải đề phòng".

      Lần đầu tiên nghe có người thế, nàng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thiếu niên tự xưng là Bạch Cẩm, khỏi kéo khóe miệng.

      Thấy nàng nở nụ cười, Bạch Cẩm càng niềm nở, chuẩn bị hỏi nàng phải chăng rất quen thuộc dược lý, lúc này lại nghe nàng mở miệng:

      - "Các ngươi bị trúng độc hoa dại núi Thanh Sơn, chỉ cần uống vào thuốc xổ, có thể loại trừ độc tố" - xong, đợi mấy người này tỉnh lại, hướng Dược sư :

      - " muốn gặp ngươi, tại được ?"

      Dược sư biết dược cách giải độc của nàng, trong lòng vui vẻ, :

      - " ? ! Ta ngay bây giờ! Lập tức ngay!" - xong, lôi kéo Tử Tình ra ngoài, thèm quay đầu lại, vứt câu đối với mấy dược đồ:

      - "Tiểu Lục tử, cho bọn mỗi người ít thuốc xổ mang về!" - Dứt lời, nhanh như chớp thấy bóng dáng

      Nhìn hai người trong nháy mắt thấy tăm hơi, Bạch Gầm giật mình, nhìn mấy người phía sau, nghi hoặc:

      - "Vừa rồi nàng chúng ta uống thuốc xổ sao? Dược sư còn đồng ý? Ta nghe lầm chứ?" - Lại nghĩ tới nàng lại biết bọn qua rừng Thanh Sơn, khỏi kỳ quái? Còn trúng độc hoa dại? như vậy, nàng quả có chút năng lực.

      Nghĩ nghĩ hồi, khỏi cười cười, nhìn Tiểu Lục từ, hô hào:

      - "Tiểu Lục tử, nữ hài vừa rồi là đệ tử môn nào a? Xem ra phải người Dược cốc, nhưng lại rất quen thuộc dược lý a!"

      - "Tử Tình là đệ tử núi Lăng Phong, phải người Dược cốc chúng ta, nàng thường xuyên đến núi Thanh Sơn hái dược, rất quen thuộc dược lý, hơn nữa theo sư phó lĩnh ngộ được rất nhiều, sư phó cũng rất hay chỉ điểm cho nàng" - Tiểu Lục tử xong, liền quay người ra, đưa bọn họ mỗi người túi thuốc xổ, :

      - "Sư phó cũng chưa từng , thuốc xổ có thể trị độc, cầm a!"

      - "Tử Tình núi Lăng Phong? Như thế nào có chút quen tai?" - Bạch Cẩm thấp giọng hỏi, nghĩ nghĩ lát, liền vỗ đùi hô lớn:

      - "Nhớ ra rồi!"

      "Nhớ cái gì?" - Mấy người bên cạnh hỏi,vẻ mặt hiểu thấu.

      - "Tử Tình núi Lăng Phong phải là người cự tuyệt Bạch Dật sư huynh tại nghi thức triệu hoán huyễn thú sao? Nguyên lai chính là nàng nha! Vậy mà nhất thời quên mất, haha..." - Bạch Cẩm cười cười, nhận lấy thuốc xổ, :

      - " ra nàng thú vị như vậy, chẳng lẽ Bạch Dật sư huynh đối với nàng nhất kiến chung tình?"

      Bạch Dật gợi lên mới khiến mấy người hứng thú, bởi vì cùng ngày, xảy ra rất nhiều chuyện, muốn quên cũng khó.

      Mà Dược sư lôi kéo Tử Tình lên núi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng, thúc giục:

      - "Nha đầu Tử Tình, ngươi nhanh chút, như thế nào tuổi còn so với lão nhân như ta còn muốn chậm hơn a!" - Biết người kia muốn gặp, mừng rỡ vạn phần, đến cùng người kia là ai, lại có thể dạy dỗ Tử Tình y thuật cao minh như thế, nhất định rất lợi hại! Càng nghĩ, càng xông lên vô hạn chờ mong!

      - "Dược sư, cần nhanh như vậy, gia gia nhất định hội kiến ngươi" - Tử Tình cười cười, nhìn thần sắc hưng phấn thôi của Dược sư, nàng cũng có chút vui lây.

      - "Đúng rồi, nha đầu Tử Tình, ngươi còn chưa cho ta biết, gia gia ngươi danh hào là gì a?" - đường , nàng chỉ người đó là nàng cơ duyên nhận thức, phải thân thích, bất quá vẫn chưa từng tiết lộ danh phận, cảm thấy thực hiếu kỳ, rốt cục là ai? Chắc chắn phải là người hời hợt, đa số những người y thuật cao minh, đều biết, là ai đây?

      Tử Tình cười cười, mở miệng :

      - "Gia gia , đại lục đều xưng người là Độc y lão quái".

      - "Cái gì? Độc y lão quái?" - Nghe xong, Dược sư khỏi kinh hô, thể tưởng tượng được. Cuối cùng, sực nhớ ra điều gì, vội vàng bưng kín miệng, dò xét xung quanh, biết đươc có ai mới thở phào nhõm. đến trước mặt Tử Tình, kinh ngạc trộn lẫn vui mừng hỏi:

      - "Gia gia của ngươi là Độc y lão quái?"

      - "Ân" - Tử Tình gật đầu, cảm thấy phản ứng của thực kỳ quái. Nàng biết thanh danh của gia gia rất vang dội, bất quá phản ứng lớn như có chút hơi quá a!

      Dược sư tựa hồ hưng phấn quá độ, xoay nắn hai tay Tử Tình nhảy nhảy, trong miệng liên tục lẩm bẩm:

      - "Độc y lão quái? Độc y lão quá? ở núi Thanh Sơn? là bất khả tư nghị".

      "Dược Sư?" Tử Tình hoán tiếng, hỏi: "Như vậy chuyển cháng váng đầu sao?"

      - "Dược sư? Ngươi thấy choáng đầu sao?" - Tử Tình hô hoán.

      Nghe nàng hét lên, Dược sư dừng bước, vẻ mặt vui vẻ mang theo vài phần mong đợi hỏi:

      - "Nha đầu Tử Tình, gia gia của ngươi còn thu nhận đồ đệ hay ?"

      Tử Tình kinh ngạc, giật nảy mình, quái dị nhìn :

      - "Dược sư, ngươi phải là muốn?"

      - "Haha, ngươi ở tại Thanh Sơn lâu như vậy, lại biết lão quái lợi hại như thế nào sao? đại lục, bất kỳ ai nghe được thanh danh của đều bị hù chết. Ngay cả Độc môn, nghe đến Độc y lão quái cũng phải biến sắc. Ngươi cũng biết ta đối với y thuật thực chấp nhất, cuồng nhiệt, nếu có thể bái làm sư, haha, nghĩ đến ngay cả ngủ đều cười".

      Lời Dược sư quả làm Tử Tình bật cười khẽ:

      - "Ta đoán gia gia thu ngươi làm đồ đệ, ngươi cùng gia gia giao hảo, tất nhiên có thể theo học nhiều thứ. Người cách hai ba ngày đều nghiên cứu dược, hai người tính cách vài phần giống nhau, lại có chung đam mê, hẳn có thể ở chung!"

      - "Haha, vậy nhanh lên, ta tại muốn mau mau gặp " - Dược sư vừa , vừa vuốt râu, hạ quyết tâm, cho dù bái sư thành, cũng nhất định phải theo bên cạnh học hỏi, hắc hắc hắc...

      - "Hảo" - Nàng cười lên tiếng, ánh mắt nhìn thoáng xung quanh, bước lên phía trước, khẽ với Dược sư:

      - "Chúng ta " - Nàng vận khởi khinh công, khoác cánh tay Dược sư, đạp gió, mang theo vút vào trong rừng.

      - "Oa! Nha đầu Tử Tình, ngươi tàng sâu a! Khinh công rất cao nha!" - Bị nàng kéo giữa trung, Dược sư kinh ngạc hô hào, chỉ cảm thấy cảnh sắc vụt qua, xíu...uu! Rất nhanh nhìn thấy bóng dáng, thời gian chầm chậm trôi qua, mà khí lại thoang thoang mùi thịt nướng.

      - " đến" - Tử Tình mũi chân chạm đất, đem xuống.

      Rất nhanh đến, Dược sư thấy ngạc nhiên thôi, còn chưa phục hồi tinh thần, liền nghe thanh già nua nhưng thực thâm hậu truyền đến:

      - "Các ngươi như thế nào chậm như thế? Thịt nướng ta đều ăn xong".

      Rốt cuộc gặp được Độc y lão quái trong truyền thuyết, liều mạng ngăn chận thanh kích động chuẩn bị phun ra, nhìn lại chỉ thấy người đó ngồi cạnh đống lửa, trong tay cầm thịt nướng, thân áo đen rộng thùng thình, tóc hoa râm quỷ dị, nửa chính nửa tà. Mặc dù là lão nhân hơn sáu mươi tuổi, nhưng toàn thân tản ra cổ cuồng giả uy áp, khiến nội tâm gào thét thôi.

      Thiên hạ ai biết đến uy danh của Độc y lão quái, tựa như truyền kỳ, khiến người khác tôn sùng, là tượng đài mà toàn bộ y nhân muốn điên cuồng theo đuổi! Thanh danh sáng chói như thế, nhưng mấy ai có thể diện kiến . sống hơn nửa đời người, nghĩ tới có thể gặp được nhân vật nổi danh trong truyền thuyết. Nội tâm nổi bão thế tránh được!

      Thấy kích động quá mức, kinh ngạc nhìn gia gia của nàng, Tử Tình khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ gọi:

      - "Dược sư?"

      - "À?" - Dược sư hồi phục tinh thần lại, tim đập nhanh và loạn nhịp, liếc liếc nhìn Tử Tình, liền bước nhanh về phía lão giả chắp tay thi lễ:

      - "Lý Tri bái kiến Độc y".

      - "Được rồi, cái gì độc y độc y, ta tại chỉ là lão đầu, ngươi cũng cần phiền phức như thế, nhìn chướng mắt ta!" - lão giả phất phất tay, cầm thịt nước hươ hươ trước mặt Dược sư, ánh mắt cơ trí híp lại, cười cười:

      - "Thử xem! Lão đầu ta cố ý chuẩn bị cho ngươi đấy!

      Nghe , Dược sư khẽ chau mày, cười nhận lấy que thịt nướng, hít hơi, cười :

      - "Hương vị tệ" - xong, cũng khách khí, há miệng cắn miếng to.

      Tử Tình đứng bên thấy thế, ánh mắt dừng bên xiên thịt nhìn nhìn, lưu quáng khẽ lóe, liếc liếc nhìn gia gia, cũng gì.  (thâm, quá thâm...)

      Lão giả cười khoái chí nhìn ăn thịt nướng, vậy mà cũng phát , trong mắt khỏi lên vài phần hiếu kỳ, hỏi thẳng:

      - "Ai nha, cảm giác như thế nào?" - bỏ thêm chút dược liệu vào, thế nhưng tên kia điểm cũng phản ứng?

      - "Cảm giác gì?" - Dược sư cười hả hả hỏi lại.

      - "Ồ! Tại sao nha! Ta bỏ thêm chút dược, sao chút phản ứng cũng có?"

      - "Haha..." - Dược sư cười cười hỏi:

      - "Ngươi cần khách khí, ta liền gọi ngươi lão quái a!"

      Dứt lời, đợi mở miệng, liền hù chết người:

      - "Lão quái, ngươi có thu đồ đệ ? Ta thế nào?"

      - "Cái gì? Thu cái lão già bảy tám mươi tuổi làm đồ đệ? Ta điên nha!" - liếc liếc. chút nể tình .

      - " phải bày tám mươi tuổi, lão phu năm nay mới sáu mươi lăm. Cổ nhân có : Bành Tổ sống đến 800 tuổi, sáu mươi vẫn còn là thiếu niên, sáu mươi mấy tuổi xem như là trẻ rồi" - Dược sư cười ha hả, tuyệt thèm để ý lời lão giả vừa .

      - "Trẻ? Lão nhân già khú như ngươi như thế mắc cỡ sao, lời này mả cũng ra được" - Quăng ánh nhìn khinh bỉ về phía Dược sư, cười như cười, cũng hiểu , ăn hết que thịt này lại phát tác, chắc hẳn cũng biết, bằng làm sao có thể đảm đương nổi vị trí Dược sư của trong Tứ đại danh sơn này.

      Dược sư cười híp mắt:

      - "Haha, lão phu ta cũng ăn ngay thôi".

      Tử Tình cảm giác được hai người chuyện rất hợp ý, khỏi cười cười, với bọn họ:

      - "Gia gia, Dược sư, hai người từ từ trò chuyện, ta về trước a!"

      Hai người bằng tuổi nhau, tính cách có mấy phần tương tự, tin tưởng họ chuyện cực kỳ hợp. Nàng ở chỗ này cũng nhúng lời vào được, vẫn là nên về trước.

      - "Hảo, con/ngươi !" - Hai người đồng thời

      Tử Tình nhìn thoáng hai người chút, Dược sư đến bên đống lửa ngồi xuống, cũng khách khí như trước, ngược lại cùng gia gia đấu khẩu. Thấy thế, nàng thực an tâm, quay người ly khai.

      Chậm rãi bước trong rừng, từ từ hưởng thụ khí tĩnh mịch, thời gian nhàng từng chút trôi qua, chim chóc kêu ríu rít, thỉnh thoảng nghe tiếng lá phần phật bay trong gió. Nàng bước, nhanh chậm, thân tố thanh phất lên, từng tia nắng hạ khẽ xuyên quanha1nh cây, chiếu lên người nàng. Vội thu hồi lại suy nghĩ, dừng bước, nâng đôi mắt nhìn về phí đàn chim cây.

      Kẹp lấy phiến lá rụng, ngưng tụ huyền khí,bỗng nhiên hướng về phía chim chóc đậu cành kia, mang theo lực sát thương, nhưng vẫn khiến cho đàn chim kia cảnh giác bay .

      Lá xanh xào xạc, ngay lúc chim chóc đập cánh bay lên, nàng điểm mũi chân, mượn lực bay lên trung, thò tay bắt được vài chú chim non. Thân ảnh màu trắng ngừng lay động, nhanh chóng ra tay, ống tay áo xẹt qua, vốn giương cánh bay , năm sáu chú chim liền bị nàng toàn bộ bắt được, thủ pháp xoay tròn, nhàng rơi xuống đất, hề phát ra tiếng vang.

      Mà bên trong tay nàng, bên bắt lấy ba con, bên cầm hai chi, hề tổn thương chút nào, nhìn chúng giãy dụa, liền buông tay thả ra. Mà những con chim kia vừa tự do, liền đập cánh bay nhanh lên bầu trời rộng lớn. Đôi mắt nàng bình tĩnh nhìn theo những cánh vút lên, khẽ động...

      Hướng phòng của mình đến, xa xa liền thấy thân ảnh hồng y dễ dàng khiến người khác chú ý, dừng lại chút liền rời .

      Nàng yên tĩnh đứng trong rừng, thân ảnh xảo diệu giấu sau thân cây, khiến thể trông thấy. Nàng cũng mở miệng gọi , mà chầm chậm nhìn , liền ly khai. Đối với đa tình của Bạch Dật, nàng có chút chịu đựng nổi, trước kia để ý đến tâm ý của , bây giờ đẩu thấu, gặp mặt , nàng có chút áy náy. Có lẽ, đối với nàng, tực như lời Đồng Tử Cầm , chỉ là nhất thời cao hứng, nếu có thời gian xa cách, tin tưởng liền có thể quên được nàng.

      - "Ngươi tránh ?"

      Trong lúc đó, thanh trầm thấp sau lưng nàng vang lên, khí tức vô thanh vô thức khiến nàng khẽ giật mình, chân mày nhíu lại, xoay người sang chỗ khác. Chỉ thấy Bạch Dục thân hoa y màu đen, chắp tay sau lưng, đứng cách nàng đến năm bước, ánh mắt thâm thúy dò xét, khẽ ánh lên tia sáng hiểu.

      đến đây khi nào? theo nàng bao lâu? Nàng thậm chí điểm khí tức đều phát giác. So với Bạch Dật, xem ra thực lực của cao hơn rất nhiều. Bình thường tính cảnh giác của nàng rất cao, nhưng vẫn thể nhận thấy được hữu của . hổ là Thanh Sơn đệ nhất đệ tử.

      Nhìn thấy nàng tránh Bạch Dật, hiểu sao có chút vui sướng, cảm giác này chính cũng hiểu tại sao. Thương thế của điều dưỡng rất tốt, theo bản năng liền đến núi Lăng Phong, lúc trước vô tình biết được, nàng có được thân y thuật tầm thường, càng làm kinh ngạc thôi. Nàng thể lĩnh hội kiếm pháp, thế nhưng lại hiểu y thuật? Nàng tinh thông y thuật, nhưng hôm trước thấy chết cứu, nghĩ đến ngày ấy trêu chọc nàng, mực hung ác nguy hiểm, bất tri bất giác hướng đến đây, nghĩ để cho biết được nàng tránh mặt Bạch Dật,

      Thực lực cùng tướng mạo của Bạch Dật tại Thanh Sơn quả mấy ai có thể sánh được, trời sinh tà mị, phần đông nữ đệ tử đều thầm ái mộ . Ngày đó, Bạch Dật trước mặt mọi người thổ lộ, ai cũng cho rằng nàng ái mộ . Ài ngờ nàng dĩ nhiên khác người, càng cùng nàng tiếp xúc, càng thể hiểu .

      - "Có liên quan đến ngươi sao?" - Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn , đối với hoàn toàn chút hảo cảm.

      tới trước mặt nàng, ánh mắt thâm thúy mang theo tia tò mò:

      - "Nhìn như bình thường, rồi lại khiến người khác nhìn thấu, thân thần bí, chẳng lẽ vì vậy mà hấp dẫn Bạch Dật?" - Khi bước gần về phía nàng, mới phát , nàng chỉ cao tới lồng ngực của .

      Ánh mắt bình tĩnh nhìn , thấy bước về phía nàng, khỏi nhăn mày, trong mắt lên tia chán ghét, thèm lời, quay người ra. Nhưng ngay thời điểm nàng chuẩn bị bỏ , thân ảnh màu đen lóe lên, ngăn cản đường của nàng, vổ cường thế vô hình đánh úp về phái nàng.

      Chân mày khẽ nhíu, nâng lên đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, thanh đạm mặc, so với lúc trước càng thêm phần lạnh lùng vang lên:

      - "Mở ra".

      >>>> Hết chương 81 <<<<


    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Lãnh Y Độc Đế _ Chương 82.1 Phế bỏ tay


      Chương 82.1: Phế bỏ tay

      Edit: Sở Sở
      "Ngươi chán ghét ta?"

      Trầm thấp thanh , mang theo cỗ áp lực phẫn nộ, nặng nề hơi thở cùng với vô hình uy áp cường thế đánh úp về phía nàng. Cùng lúc đó, cúi người về phía trước xuống,dùng hai tay ôm lấy nàng.Trong lúc đó, biết vì sao chính mình trong lòng nảy lên cỗ thể áp chế phẫn nộ, chỉ biết là thích thấy nàng trongánh mắt đối với chán ghét! Ở trong mắt của nàng, chính là giống như liếc nhiều cái cũng ngại bẩn! nghĩ Thanh Sơn đệ nhất nhân, thực lực dung mạo gia thế ít có người có thể cùng so sánh, biết bao nhiêu nữ nhân đối nịnh nọt nịnh hót, mà trước mặt này,nàngcũng dám dùng như vậy ánh mắt, như vậy ánh mắt đến nhìnhắn!

      Như thế tới gần, hơi thở nam tính xông vào mũi, cường thế uy áp,hơi thở xa lạ, làm cho nàng cảm thấy trận phản cảm.Trong lúc bị hai tay ôm lấy, phía sau lại là gốc cây đại thụ, nàngcăn bản thể thối lui.Mà trước mặt người phát ra cổ cường liệt mà người nhìn vào có thể biết mình bị uy hiếp. Nàng còn phải là đối thủ của , phát này làm cho nànghơi nhíu mày bất giác lại sâu thêmvài phần.

      Bán liễm hạ đôi mắt trung trong trẻo nhưng lạnh lùng quang mang chợt lóe rồi biến mất, lãnh liệt mà băng hàn, nhanh đếnkhông người phát giác. Nếu hai người thực lực tương đương, nàng còn có thể hợp lại thượng liều mạng.Nhưng chênh lệch quánhiều, cho dù cùng động thủ, chính mình cũng thảo khôngcó đến nửa điểm tiện nghi,nếu là như thế này, nàng càng thể dễ dàng ra tay, nàng chỉ có thể chờ, chờ thời cơ tốt nhất, nhất kích tức trung thời cơ! Nàng cho biết, nàng cũng phải là quả hồng mà người khác có thể tùy ý chà đạp.

      Lâu thấy nàng mở miệng, đột nhiên câu môi cườità,cúi đầu xuống, cố ý đem hơi thở ấm áp phun bên tai nàng, ánh mắt thâm thúy nhanh nhìn chằm chằm nàng khẽ cúi thanh tú dung nhan.Trong mắt lên chút nét hiểu màgiọng có chút khàn khàn lẫn thêm cỗ tự cho là đúng ngạo mạn : "Vẫn là , đây là ngươi cố ý dùng thủ đoạn khiến cho ta chú ý ?"

      Nghe vậy, Tử Tình nhịn được cảm thấy trận ác hàn, cũng quá tự cho là đúng , bộ tưởng trong thiên hạ chỉ có người nam nhân là sao? Cho dù là trong thiên hạ chỉ còn sót lại có mình là nam nhân, nàng cũng bị mù mà nhìn đến . Khóe môi nàng thản nhiênhiện lên châm chọc ý cười, nâng lên ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy chán ghét nhìn về phía , lời mang theo trào phúng : "Ta thấy ta đây biết xấu hổ nhưng lại chưa từng thấy qua người biết xấu hổ giống như ngươi như vậy ."

      "Ngươi làm càn!" Nghe nàng như thế, Bạch Dục chán nản, tức giận hét to tiếng, hơi thở hùng hậu huyền khí của theo tiếng vừa quát mà đánh úp về phía người bị vây khốn đường thoái lui- Tử Tình. Xẹt qua mặt của nàng, vưu Như Phong lợi đao phong bình thường, nhè sinh đau.

      Chỉ thấy bên môi ý cười nhất thời ngưng kết, ở tại nơi đó, hé ra khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trầm xuống, đen như cái đáy nồi, thân hơi thở cũng theo tâm tình chuyển biến mà trở nên làm cho người ta sợ hãi, cường thế uy áp, nặng nềhơi thở, ánh mắt sắc bén phẫn nộ , giống như con sư tử bị người chọc giận, bất cứ lúc nào cũng có thể đem nàng xé thành mảnh .

      Đối mặt khí thế cường đại như vậy mà làm cho người ta sợ hãi Bạch Dục, Tử Tình chút khiếp sợ, ngược lại ngại đón nhận ánh mắt hung ác nham hiểm đầy phẫn nộcủa , nhìn khuôn mặt tuấn tú trầm đen xuống gần ngay trước mắt, nàng thản nhiên giơ lên khóe môi đầy châm chọc: "Ta làm càn?" Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, lát lại : "Mạc Danh Kỳ Diệu đem ta phản vây ở chỗ này cho ta rời , làm cho ta thừa nhận ngươi Mạc Danh Kỳ Diệu tức giận, thế nhưng còn ta cố ý muốn khiến cho ngươi chú ý? Phần tự tin này của ngươi làm sao mà đến ah? Của ngươi này thân thân xác thối tha? nghĩ tới được xưng là Thanh Sơn đệ nhất nhân Bạch Dục, thế nhưng trừ bỏ thân thân xác thối tha ở ngoài, ngay cả đầu óc đều có."

      Nàng ra những lời tổn hại chút lưu tình, cái nàng muốn chính là chọc cho phẫn nộ. Cũng giống như vậy trời sanh tính đa nghi lại là người cẩn thận, chỉ có lúc phẫn nộ mới có thể đối với nàng sơ hở phòng bị, cũng chỉ có tại lúc đó, nàng mới có thể ra tay!

      Lại lần nữa nghe được những lời châm chọc cùng khinh thường từ trong miệng nàng ra, Bạch Dục kia vốn hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi trong mắt lúc này lại bừng lên hừng hực hai đám lửa giận, dường như muốn đem nàng thiêu đốt, ánh mắt đầy lửa phẫn nộ nhìn chằm chằmgương mặt trắng trong thuần khiết của nàng, bỗng nhiên, tay cường thế đặt ở tại nàng cằm, mạnh mẽ nâng đầu nàng lên,khẽ nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Ngươi đúng là muốn chết! Dám ta đầu óc?"

      Tử Tình nhướng hai mày lên, chỉ cảm thấy cằm bị siếtđau, lại lần nữa nàng nhận thức được kẻ yếu cùng cường giả khác nhau, nàng lại càng hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho chính mình ngày càng trở nên mạnh mẽ! Chỉ có như vậy, mới có thể chúa tể muốn chúa tể hết thảy! Mà phải giống như bây giờ, bị vây mà lại hề có sức phản kháng cục diện!

      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đón nhận con ngươi đen đầy tia hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi. Nơi cánh tay dưới ống tay áo hơi hơi giật, ba phiếm hàn quang ngân châm xuất ở trong tay nàng, thầm rót vào tiaHuyền Khí hơi thở, nhìn Bạch Dục nổi giận, là cơ hội tốt để nàng động thủ. Bỗng nhiên truyền đến tiếng hét lớn đầy phẫn nộ, làm cho nàng chuẩn bị bắn ra ngân châm phải dừng chút.

      "Ngươi làm gì? Buông ra nàng!"

      Tử Thanh thân quần áo mộc mạc bay vút đến, nhìn đếnTử Tình bị Bạch Dục 挰 trụ cằm mạnh mẽ vây khốn, khuôn mặtbình thản mọi ngày lúc này nổi lên thần sắc phẫn nộ, khẩn trương, lo lắng, chỉ trong nháy mắt trong lòng đều bị tất cả cảm giác này lấn chiếm. lo lắng Tử Tình gặp được Bạch Dụcthì chịu thiệt, lo lắng Bạch Dục làm nàng bị thương, lo lắng nàng bị Bạch Dục chiếm tiện nghi!

      Nhìn đến Tử Thanh xuất , Tử Tình thanh sắc bất động đem ngân châm trong tay thu lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh mắt dừng ở trước mặt Bạch Dục mặt, bình tĩnh mà lạnh lùng hỏi: " biết ngươi tính trụ cằm của ta tới khi nào?"

      Bạch Dục ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn nàng chằm chằm, dường như có nghe đến Tử Thanh, nàng cằm thủ lực đạo chút cũng có thả lỏng, chính là có chút di động dấu tay đó có thể thấy được, nàng bị trụ cằm muốn nổi lên hồng hồngdấu ngón tay ấn.

      "Buông Tử Tình ra!" Tử Thanh phẫn nộ hét lớn , trong tay ngưng tụ cỗ Huyền Khí hơi thở, mạnh mẽ chưởng hung hăng hướng Bạch Dục đánh, bí mật mang theo sắc bén chi thế cái chưởng phong, lưu tình chút nào, dường như muốn cùng liều mạng, sử dụng hết mười phần lực đạo!

      Cảm giác được bên cạnh người kia cổ cường liệt mà sắc bén chưởng phong hung hăng hướng chụp đến, Bạch Dục khóe môi câu, khinh miệt mà khinh thường hướng Tử Thanh nhìn lướt qua: " biết tự lượng sức mình!" Thanh hung ác vừa rơi xuống, chỉ thấy bỗng nhiên buông ra Tử Tình cằm thủ, bàn tay vừa chuyển, màu xanh Huyền Khí hơi thở tràn ngập ở tay chưởng phía , chưởng đánh về phía Tử Thanh phách về phía tay chưởng.

      Hai người bàn tay đánh rơi cùng chỗ, trong lúc vang lên thanh va chạm cái mạnh, cỗ Huyền Khí dòng khí cũng theo hai người bàn tay tràn ngập mà ra, thực lực của Bạch Dục hẳn muốn là Võ thánh cấp bậc cao nhất , mà Tử Thanh cũng là còn có bước vào lục Vũ tông cảnh giới, thực lực kém nhiều lắm, lần giao thủ, thắng bại .

      Chỉ thấy lúc hai người bàn ta đánh rơi cùng chỗ, Tử Thanh bị Bạch Dụcmột chưởng sắc bén đánh lui vài bước, màu xanh Huyền Khí theo bàn tay đánh ra phương hướng thuận thế mà lên, vừa mới chụp dừng ở Tử Thanh trong ngực, chỉ nghe tiếng kêu đau đớn vang lên.

      "Phốc!" thanh vang lên, chỉ thấy Tử Thanh mạnh mẽ phun ra ngụm máu tươi, ngực chỗ huyết khí quay cuồng, vội vàng thân thủ mạnh mẽ áp chế, ai ngờ Bạch Dục kia mộtchưởng quá mức tàn nhẫn, Huyền Khí của thế nhưng thể áp chế, đôi môi nhắm chặt , máu tươi lại còn theo khóe miệng tràn ra.

      Tử Tình vừa được tự do, cảm thấy khỏi lo lắng, vội vàng hướng chạy đến: "Tử Thanh! Ngươi thế nào?" Chết tiệt Bạch Dục! Làm bị thương nặng như vậy!

      "Tử Tình, ngươi sao chứ? đối với ngươi như vậy chứ? Ngươi cần sợ hãi, ta bảo vệ ngươi!" Tử Thanh nâng tay lau vệt máu tươi tràn ra khóe miệng, mới về trước bước liền bị thân thủ cản lại, đem nàng hộ ở phía sau, trợn trừng mắt nhìn Bạch Dục.

      Thấy bị trọng thương như vậy còn quên phải bảo vệ nàng, nàng trong lòng khỏi cảm thấy mềm mại, cảm giác ấm áp tràn ngập ở lòng của nàng, làm cho nàng tựchủ hốc mắt ửng đỏ, dường như có cái gì muốn trào ra hốc mắt nàng vội vàng nhíu đôi mắt, sửa sang lại khởi dậy nỗi lòng, lại vừa nhấc mâu, ánh mắt bình tĩnh mà ôn nhu nhìn , giọng : "Tử Thanh, cần lo lắng, ta sao."

      Nguyên lai, cảm giác được người khác bảo vệ lại tốt đẹp như vậy. Ngày hôm nay nhất thời bảo hộ nàng, nàng bảo hộ đời!

      Bạch Dục hung ác nham hiểm nghiêm mặt nhìn hai ngườibọn họ, gặp được ánh mắt ôn nhu chưa bao giờ xuất của Tử Tình, trong lòng khỏi bị phẫn nộ chiếm cứ, nàng chết tiệt! Chưa bao giờ dùng qua ánh mắt như vậy nhìn , mà nay, thế nhưng vì trước mặt cái kia Tử Thanh mà lộ ra ánh mắt ôn nhu như vậy, là đáng chết!

      thể giải thích phẫn nộ này từ đâu mà đến, bàn tay dưới ống tay áo nổi lên gân xanh răng rắc rung động nắm chặt thành quyền! Ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằmngười bị đánh chưởng sắc mặt có chút tái nhợt Tử Thanh, thanh trầm theo của trong miệng thốt ra: "Chỉ bằng ngươi cũng dám vì nàng cường xuất đầu? Được! Hôm nay ta hảo hảo giáo huấn ngươi! Cho ngươi nhìn xem cái gì là biết tự lượng sức mình!" xong, bàn tay vừa lật, vận khởi màu xanh Huyền Khí, thân hùng hậu Huyền Khí hơi thở ở giờ khắc này thở ra làm cho người ta sợ hãi uy áp, quanh thân nhất thời phục thượng nhất cổ cường thế mà tàn nhẫn khí thế.

      "Bạch Dục ngươi dừng tay cho ta!"

      Tử Tình vừa thấy, chân mày khẽ nâng lên, lúc này lắc mình tiến lên. nhàng hạ mặt Tử Thanh vẫn còn có phản ứng, nàng che ở trước mặt trong mắt lóe lên tia tứcgiận. vốn biết Tử Thanh phải đối thủ của , bị chưởng đả thương, thế nhưng còn muốn đối với động thủ, là đáng giận!

      "Tử Tình ngươi tránh ra!" Tử Thanh thấy nàng che ở chính mình trước mặt, trong lòng ấm áp, lại thể để cho nàng làm như vậy! Tuy rằng thực lực của so với Bạch Dục bằng, nhưng tại đây làThanh Sơn, hẳn là dám giết , mà hề tính nhược Huyền Khí hộ thể, cho dù bị thương, chỉ cần tĩnh dưỡng thời gian ngắn nhất định có thể khôi phục, nhưng Tử Tình giống, Tử Tình mặc dù y thuật có vẻ tinh thông, nhưng võ công là được, nếu nàng bị Bạch Dục đả thương cho dù nàng có bất tử nửa cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.

      Nghe được tiếng của Tử Thanh, thấy muốn tiến lên, nàng lúc này xoay người, ánh mắt mang theo tia thận trọng dừng người Tử Thanh : "Tử Thanh, ngươi phải đối thủ của ." Nếu cùng so chiêu, Tử Thanh chỉ biết thương càng thêm thương.

      Gặp hai người đều lo lắng cho đối phương bị thương, nhìn hai người mà tức khí tràn lên, mở miệng chê cười : "Khó trách cự tuyệt Bạch Dật làm chúng cầu , nguyên lai là cùng tốt hơn , chính là ta , tiểu tử này thế nào lại có điểm hơn Bạch dật ?" Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy có chút ảo não, này rốt cuộc là làm sao vậy? Làm sao lại có thể ra như vậy? Ý của vốn đều phải là như thế , lần nào cũng vậy cứ chuyện nào liên quan đến nàng đều luônkhống chế được lời cử chỉ của chính mình.

      "Ngươi bậy bạ gì đó!" Tử Thanh vừa nghe, phẫn nộ trừng mắt nhìn .

      Tử Tình ánh mắt lạnh lùng nhìn , khóe môi hơi hơi giương lên, trong mắt lên tia quỷ dị quang mang : "Ta khuyên ngươi đừng ở trong này lãng phí thời gian, tốt hơn nên sớm chút dược cốc nếu chậm, hậu quả có thể nghiêm trọng ." Dám chạm vào nàng? biết sống chết! Tựa như cái gì bạch cẩm , người quen thuộc đối với y dược là có thể thần biết quỷ hay kê đơn. Huống chi, nàng cũng chỉ biết y,nàng còn biết cả độc lại quỷ dị vạn phần! Tùy tiện cử động ngón tay, nàng đều có thể gọi tử vu phi mệnh!

      Nghe như thế, Bạch Dục chân mày nhướng lên, nháy mắt dường như suy nghĩ cẩn thận cái gì, trầm hé ra mặt, mục Quang Trung phiếm động nguy hiểm quang mang: "Ngươi đối ta hạ độc?"

      Đứng ở Tử Tình bên cạnh Tử Thanh mặt thần sắc vi lăng, kinh ngạc nhìn Tử Tình liếc mắt cái, nguyên lai nàng đối Bạch Dục hạ độc? Kia có hay , cho dù vừa rồi có tới, nàng cũng có thể chính mình ứng phó? ! Tử Tình như thế nào cũng chỉ là thiếu nữ, cho dù đối y độc tinh thông, nhưng lại làm sao có thể là Bạch Dục đối thủ, chừng cái tức giận hạ sát thủ kia có thể phiền toái, hoàn hảo, từng có tìm đến nàng, tuy rằng đánh lại Bạch Dục, nhưng ít ra có nhiều người ở đó, cũng dám làm gì quá mức .

      Tử Tình thần sắc đạm mạc nhìn sắc mặt hung ác nham hiểmcủa , khóe môi nhàng gợi lên: "Đối với ta động thủ, phải trả giá đắt ." Võ côngcủa lợi hại thế nào? Nàng nếu muốn giết , tất nhiên đều có thể làm được mà thần biết quỷ hay!

      "Ngươi!" Bạch Dục thân lửa giận muốn tiến lên nhưngmới được hai bước lại cảm giác trong cơ thể dường như có cái gì đó thích hợp.Lúc này nhanh chóng dùng Huyền Khí ngăn chặn, hung tợn hướng Tử Tình nhìn lướt qua, thả người nhanh chóng hướng dược cốc mà .

      Chết tiệt! Nàng đối với hạ độc! Nàng rốt cuộc là lúc nàothì hạ độc ? như thế nào lại phát ra!

      "Khụ khụ khụ... Phốc!" Bạch Dục vừa , Tử Thanh rốt cuộc nhịn được mà đứng lên, ngụm máu tươi phù tiếng phun ra, trước mắt màn đen, cả người đều ngã xuống.

      "Tử Thanh!" Tử Tình lo lắnggọi tiếng, đỡ lấy thân thể nặng nề, tay nhanh chóng bắt mạch cho mới biếthắn nội tạng bị chấn thương trong người huyết khí đảo lộn nên mới té xỉu. Nàng lập tức nhanh chóng lấy ra trong ngực cái bình , đổ ra viên đan dược nhét vào miệng , lại đỡ đến bên dưới tàng cây phía trước ngồi dựa vào. Nàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìnTử Thanh còn chưa có tỉnh lại, cảm thấy ngàn vạn suy nghĩ ồ lên.

      biết qua bao lâu, Tử Thanh từ từ tỉnh lại mở to mắt, liền nhìn đến Tử Tình lẳng lặng đứng tại bên người, ánh mắt nhìn bầu trời, biết suy tư về cái gì. Tử Thanh theo bản năng lấy tay sờ nơi ngực bị Bạch Dục đả thương, kỳ nơi ấy lại như thế nào đau ? giật mình, kinh ngạc nhìn Tử Tình : "Tử Tình, ta ngực thương tốt lắm?" Là nàng trị chohắn? Trong thời gian ngắn như vậy nàng như thế nào chữa khỏi ? Bị nội thương như vậy vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải mất mấy ngày mới có thể khôi phục , ai ngờ vừa tỉnh lại lại cảm thấy đỡ hẳn? Này, này cũng quá thần kỳ ?

      Nghe được giọng của , nàng phục hồi tinh thần lại, nhìnhắn cười : "Tỉnh lại rồi sao ?"

      Tử Thanh thuận thế đứng lên, thân thủ vòng vo chuyển thắt lưng, chút cũng cảm giác được nơi ngực có vẻtừng bị thương qua. khỏi kinh hô liên tục: "Tử Tình, ngươi quá lợi hại ! Bạch Dục kia chưởng cũng phải là , ngươi như thế nào trị cho ta? Ngươi cho ta ăn cái gì màlợi hại như vậy?"

      "Ngươi cũng biết chưởng ?" Tử Tìnhgiận tái mặt đến xem , thấy có chút ngượng ngùng cúi đầu, khỏi thở dài tiếng, : "Lần tới ngươi cũng thể như vậy , gặp được người so với mình cường thìkhông thể chống chọi, chỉ có thể dùng trí."

      Nghe vậy, gãi gãi đầu cười cười: "Ta biết." Tuy nhiên, chỉ có chính trong lòng biết, nếu lần sau còn thấy Tử Tình gặp nguy hiểm, như thế nào cũng phải cứu Tử Tìnhtrước, chẳng sợ chính mình có thể vì vậy mà bị thương, thậm chí là mất mạng!

      Lại , bên kia Bạch Dục vận dụng khinh công bay nhanh vào dược cốc, lúc này ở trong dược cốc tìm thấy bóng dáng dược sư, cảm giác thân thể cổ khác thường càng phát ra lợi hại, mặt trầm, vươn nhéo gã dược đồ ngữ khí nổi giận hỏi: "Dược sư đâu?"

      "Dược, dược sư lúc trước cùng Tử Tình ra ngoài, , bây giờ còn chưa có trở về." Tên kia bị nhéo trụ dược đồ nhìnngười trước mặt sắc mặt tốt, thậm chí có thể hung ác nham hiểm đáng sợ Bạch Dục, đành phải nuốt nuốt nước miếng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

      "Đáng chết!" giận dữ quát tiếng: "Lập tức tìm trở về cho ta..." Ai ngờ lời này vừa quát ra tiếng, trước mắt liền ra mảnh hắc ám, cả người cũng ngã xuống. Trong dược cốc mọi người cả kinh, chúng danh dược đồ kinh hoảng thôi, vội vàng hô to : "Nhanh! Nhanh phân công nhau tìm dược sư!"

      Mấy ngày sau

      sơn đạo, vài tên đệ tử vừa vừa thấp giọng :”Các ngươi nghe sao? Nhất trọng môn Bạch Dục sư huynh, bàn tay biết bị người nào cấp phế ."

      " phải phế , mà là khôngcòn cảm giác, việc nàybuổi sáng hôm nay ở Thanh Sơn mọi người muốn biết hết. Nghe mấy ngày trước biết từ nơi nào trở về liền thẳng đến dược cốc muốn tìm dược sư, ai ngờ vừa nghe lúc ấy dược sư ở trong dược cốc cả người cũng liền hôn mê bất tỉnh, chúng đệ tử trong dược cốc thấy thế ba chân bốn cẳng đem nâng vào, cuối cùng người tìm thấy dược sư, liền tìm vài tên đệ tử của dược sư xem chẩn cho nghe hắnbị trúng độc, lại bởi vì vận khí làm cho nọc độc lưu biến toàn thân, cuối cùng có thể hoàn hảo ngăn chặn , mới đem toàn thân nọc độc bức đến cánh tay rồi lấy máu đểđộc tố theo máu chảy ra ngoài. Bất quá nghe vẫn là chậmmột bước, cánh tay kia nọc độc ràng ra được liền chết lặng, mất tri giác, cũng may đó phải là cái tay cầm kiếm.Nếu là cánh tay cầm kiếm mà có tri giác có thể rất thảm ah ."

      " làm sao có thể biến thành như vậy a? Bạch Dục sư huynh võ công ở Thanh Sơn vẫn là xếp thứ nhất , như thế nào lần này lại biến thành như vậy?"

      --- Còn tiếp ---

      EDITOR: SỞ SỞ

      Page 7 of 8
      Bé Bi, Alice Nguyen, Tuyết Nguyệt6 others thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      đàng đời thằng cha BD.cho tàn phế luôn.thank nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :