1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 75: phải là người mà các ngươi có thể chọc(P1)
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Thấy ánh mắt mọi người đều dừng lại người , Lăng Thành suy tư chút, trầm giọng : "Ta cảm thấy hẳn là lúc ấy có đệ tử triệu hồi ra con huyễn thú tầm thường, cổ uy áp kia rất cường đại, nó nằm ngoài khả năng của hơn trăm người đệ tử đó.Cho nên chỉ có khả năng, phải là trong hơn năm mươi huyễn thú được triệu hồi ra lần này, tồn tại con huyễn thú vô cùng cường đại."

      Lúc ấy đại khái nhìn sơ qua huyễn thú của hơn năm mươi đệ tử triệu hồi ra được, thấy tư chất của chúng chỉ đều là hạng trung đẳng đến trung thượng (bậc cao nhất của trung đẳng), ngoại trừ Tử Tình cũng còn ai có thiên phú là có vẻ xuất chúng, cho nên lúc ấy suy đoán rằng cổ chấn động kia có phải là do Tử Tình làm ra hay ? Bởi vì trong lòng nàng có ôm con chim cả người tuyết trắng, đứng giữa phần đông các huyễn thú hoàn toàn khác biệt.

      Vốn dĩ còn biết có bao nhiêu người chú ý tới điểm này, nhưng lúc này nghe được mọi người bàn bạc, xem ra ngoại trừ Sơn chủ cũng còn ai chú ý tới điểm này, như vậy cũng tốt, quá mức bộc lộ tài năng cũng phải là chuyện tốt.

      Nhưng mà, vị môn chủ trong số đó nghe được của xong, lại cho là đúng : "Nếu chân tướng đúng theo như lời ngươi , như vậy con huyễn thú cường đại kia đâu? Đừng quên, lúc ấy hơn năm mươi con huyễn thú được triệu hồi ra đều nằm té mặt đất, bị cổ uy áp kia làm bị thương đâu!"

      Nghe vậy, Lăng Thành trầm mặc, cũng thêm cái gì, mà chỉ liễm hạ đôi mắt, ngồi yên bất động.Hành động này của ở trong mắt người khác, có nghĩa là do cũng thể được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng mà hành động này rơi vào trong mắt Sơn chủ Thanh Sơn, lại là ý nghĩa khác.

      Mà ở bên kia, hai người Tử Tình cùng Thần sóng vai đường sơn đạo, chậm rãi đến Lăng Phong Sơn, cũng biết có phải là do người Thần phát ra hơi thở xa cách mà mang theo băng hàn lãnh liệt hay , mà dọc theo đường mặc dù có ít ánh mắt của các đệ tử theo sát hai người, nhưng lại ai dám lên chào hỏi, lại càng dám tới gần.

      Chủ yếu là bởi vì người nam tử vận áo bào trắng phong tư trác tuyệt kia, khí thế là quá cường đại, giống như cường giả đứng lặng trong thiên địa, đôi mắt lãnh liệt mà băng hàn bễ nghễ ngắm nhìn thiên hạ từ cao, thân khí chất tôn quý cùng hơi thở vương giả làm chấn nhiếp lòng người, chỉ cần ánh mắt lướt qua làm cho người ta dám có chút ý tứ mạo phạm.

      "Thần, ta có việc muốn hỏi huynh lâu." thèm nhìn tới ánh mắt đầy kính nể cùng úy kị của những nam đệ tử chung quanh, cùng với vô số tầm mắt ái mộ của nữ đệ tử, Tử Tình vẫn nhìn chớp mắt về con đường phía trước, thanh thản nhiên, nhàng .

      ở bên người nàng, Thần hơi nghiêng gương mặt tuấn mê người, ánh mắt sâu thẳm dừng lại người nàng, trong đôi hắc đồng sâu thẳm xẹt qua tia sáng nhu tình dễ phát , thanh trầm thấp mà khêu gợi mang theo chút nhu hòa : "Chuyện gì? Muội hỏi !"

      " Thanh Sơn dễ dàng cho phép người ngoài tiến vào, lúc trước vì sao huynh lại xuất ở nơi đó chỉ điểm kiếm pháp cho ta?"

      Nghe vậy, bạc môi khêu gợi hơi hơi cong lên, ánh mắt cũng dời khỏi gương mặt nàng, nhìn tới con đường phía trước, thanh nam tính nhanh chậm : "Bởi vì muốn nhìn thấy muội, cho nên liền đến đó."

      Nương theo lời , bước chân của nàng cũng hơi ngừng chút, sau đó lại khôi phục lại như bình thường, nhìn thoáng qua , rồi lại hỏi: "Năm đó, là huynh cứu ta phải ?" Nàng từng hỏi sư phụ năm đó là ai đưa nàng tới Thanh Sơn, sư phụ tuy rằng thẳng, nhưng mà nàng lại nghĩ kĩ thêm liền cũng hiểu được chút.

      phải là đệ tử Thanh Sơn, nhưng lại ba lần tiến vào Thanh Sơn gặp mặt nàng.Dung mạo xuất sắc như thiên nhân, tôn quý đến mức làm mọi người dám có chút xem thường, tuy rằng chỉ mặc bộ quần áo bào trắng ôn hòa, đơn giản mà nhiễm hạt bụi nào, nhưng người lại phát ra loại khí thế vương giả, trong ôn nhuận lại mang theo xa cách cùng lãnh liệt, nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.

      người trác tuyệt phi phàm như vậy, vì sao lại đối với nàng tốt như vậy?Nàng chỉ lần nhận thấy được, khi nhìn nàng, dưới đáy mắt bằng phẳng như mặt hồ sâu thẳm làm cho người ta thể nhìn thấu kia lại chứa đựng nhu hòa.

      "Ân." cúi đầu đáp lời bằng thanh trầm thấp, với trí tuệ của nàng, tin tưởng nàng cũng đoán được, hơn nữa đây cũng phải là bí mật gì.

      "Vì sao vẫn cho ta biết?" Nàng hỏi.

      "Điều đó quan trọng." Với , lúc trước cứu nàng, căn bản chỉ là xuất phát từ bản năng, trước khi đầu óc còn chưa kịp làm ra quyết định, thân thể hành động theo bản năng rồi.

      Nghe vậy, Tử Tình nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại dung nhan cương nghị nhưng lại làm mất tuấn mỹ, ánh nắng mặt trời buông mình người , làm cho chung quanh người đều tỏa ra tầng ánh sáng chói mắt.Có lẽ, cũng phải đều là do ánh mặt trời làm cho cả người chói mắt vô cùng, mà còn là do chính cũng là vật sáng tản ra hào quang mãnh liệt, hấp dẫn tầm mắt mọi người, khó trách từ nãy đến bây giờ, ánh mắt ái mộ của những nữ đệ tử vẫn luôn theo sát mọi hành động của .

      Cảm giác được tầm mắt đánh giá của nàng, khóe môi hơi hơi cong lên, hơi thở xa cách mà lãnh liệt  cũng vì ý cười này mà biến mất, dung mạo cương nghị tuấn mỹ càng vì ý cười này mà làm cho người ta xem đến ngây người, chỉ thấy nghiêng mặt chống lại ánh mắt đánh giá của nàng, hơi hơi cúi đầu, thanh mang theo ý cười gợi cảm hỏi: "Thế nào? Muội có vừa lòng với diện mạo của ta hay ?"

      Nghe trêu ghẹo, lại nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười, hai má khỏi ửng đỏ, dời tầm mắt, nhìn ra phía Lăng Phong Sơn, liền : "Trong phong có gian nhà tranh có người ở, chờ lát ta giúp huynh dọn dẹp sạch xong là có thể ở." xong, bộ pháp dưới chân cũng nhanh hơn vài phần.

      rất nguy hiểm, cả người tản ra loại mị lực nam tử trí mạng, nhưng lại nghĩ ra là làm cho người ta bị lạc.Nàng vẫn là muốn quá mức thân cận cùng , bảo trì khoảng cách mới là con đường an toàn nhất.

      Nhìn nàng bước nhanh hơn, trong đôi hắc đồng sâu thẳm lộ ra ý cười, mà ngay cả ý cười bên môi cũng thêm sâu sắc vài phần, cảm thấy rất là sung sướng cất bước đuổi theo: "Người thiếu niên mặc hồng y kia thổ lộ với muội ngay trước mặt mọi người, muội có cảm giác gì sao?" thèm để ý? ra có chút ăn dấm, người xem trọng vậy mà lại bị người khác nhìn trộm, là lá gan .

      Tử Tình giật mình, nhớ tới thần sắc thất vọng của Bạch Dật, dừng chút hỏi lại: "Ta phải có cảm giác sao?" Mới mười tuổi gì đến tình với chả ? Bây giờ điều mà nàng muốn, chính là làm cho mình trở nên cường đại, để mình có đủ năng lực bảo vệ người mà mình muốn bảo hộ, muốn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình toàn thân nhiễm máu tươi mà thể cứu giúp.

      Tuy rằng nàng ở Thanh Sơn, nhưng mà nàng chưa từng quên màn giết chóc trong mưa đêm kia, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, trơ mắt nhìn mọi người chết trước mặt mình, trơ mắt nhìn nương ngã vào giữa vũng máu, trơ mắt nhìn bằng hữu phải thay mình mà chết, cốt nhục chia lìa đau đớn.Thù giết mẫu thân đội trời chung, điều duy nhất nàng muốn làm, đó là bắt được người đứng sau, tự tay trả thù!

      Cảm giác được hơi thở người nàng biến hóa, dường như trong nháy mắt đó, dòng hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lộ ra xơ xác tiêu điều tràn ngập quanh thân thể nàng, hơi hơi nhíu mày, nhìn nàng cái, thấy trong đôi mắt nàng vốn dĩ bình tĩnh mà lạnh nhạt lại nhiễm lên tia cừu hận thị huyết, khỏi ngẩn ra.Nghĩ tới đêm mưa nhiễm đầy máu tươi năm đó, trong đôi hắc đồng cũng lóe lên hào quang, vươn bàn tay nhàng vỗ về lên mái tóc thuận hoạt như tơ trù của nàng.

      "Nghĩ cái gì? Sao lại nghĩ đến xuất thần như vậy?"

      cúi đầu hỏi, thanh nam tính hùng hậu vang lên ở bên tai nàng, mà hơi thở nhàng khoan khoái người cũng xông vào mũi nàng.Thình lình bàn tay của lại nhàng vỗ về đầu nàng, giống như là trấn an cái gì đó, nàng giật mình, vội vàng phục hồi lại tinh thần, bộ pháp dưới chân vừa động thân mình chuyển qua bên, làm cho tay rời khỏi mái tóc nàng. Con thú được nàng ôm trong lòng cũng mở to đôi mắt màu đỏ nhìn thoáng qua .

      "Chỉ là nhớ tới ít chuyện cũ." Nàng bình tĩnh , giống như màn vừa rồi chưa từng xảy ra, ánh mắt nàng rơi vào con chim trắng đôi mắt đỏ nằm trong ngực, rồi lại liếc mắt nhìn con huyễn thú màu đỏ quấn cổ tay nàng cái, còn chưa có biết được hai con huyễn thú này rốt cuộc loại huyễn thú gì?

      Cảm xúc như tơ lụa truyền đến từ trong lòng bàn tay bị biến mất, nhìn nhìn vào bàn tay mình, tiện đà cười như sao cả, thấy nàng dời suy nghĩ, mà ánh mắt lại dừng con chim tuyết trắng kia, liền mở miệng : "Hôm nay muội triệu hồi ra được hai con huyễn thú, đều phải là loại huyễn thú bình thường.Nếu là muốn để cho người ta biết, đừng đem chúng nó ra trước mặt người khác."

      Nghe được lời , Tử Tình nâng mắt kinh ngạc nhìn về phía : "Ngay cả Sơn chủ cũng phát được, làm sao huynh lại biết?" Hôm nay nàng triệu hồi ra hai huyễn thú tạo ra cơn đại chấn động như vậy, làm cho tất cả mọi người Thanh Sơn đều kinh sợ, nhưng lại có ai biết chuyện lần chấn động cả Thanh Sơn này là do huyễn thú của nàng làm ra, càng có người biết, nàng triệu hồi ra hai huyễn thú, làm sao mà lại biết?

      "Hôm nay muội triệu hồi ra huyễn thú có cùng cấp bậc với huyễn thú của ta nên ta cảm ứng được." Nếu phải vì nguyên nhân này, làm sao có thể biết? Chỉ là, nghĩ tới nàng vậy mà lại có thể triệu hồi ra hai con huyễn thú cường đại như vậy, đơn giản.

      Nghe vậy, trong mắt Tử Tình lên thần sắc kinh ngạc, nàng tuy rằng chưa thấy qua huyễn thú của , nhưng cũng nghe qua, Thiên Sơn Lãnh Tuyệt Thần có huyễn thú là thượng cổ thần thú tên Thanh Long. hai huyễn thú của nàng có cùng cấp bậc với huyễn thú của , vậy phải là hai huyễn thú của nàng đều là thượng cổ thần thú?

      Khó trách,lần đầu tiên giáng thế là làm cho cả Thanh Sơn phải chấn động, ra lại là thượng cổ thần thú mà vạn thú phải cúi đầu thần phục!

      Hai người vào sau núi Lăng Phong lâu, mấy người Tử Nghiễn theo đuôi mà tới cũng đến Lăng Phong Sơn.Thấy hai người bọn họ đứng trước gian nhà tranh còn trống kia, tựa hồ là cái gì, vài người nhìn nhau liếc mắt cái xong, liền tiêu sái qua.

      "Lãnh công tử." Mấy người Tử Nghiễn ôm quyền chắp tay thi lễ với .

      Thần liếc mắt nhìn mấy người họ cái, xa cách gật gật đầu với bọn họ, cũng câu nào.

      "Lãnh công tử, chúng ta đến giúp huynh quét tước gian phòng ở này, huynh có thể đến bên dưới tàng cây bên kia đợi chút, rất nhanh xong thôi." Tử Cầm tới trước mặt hai người, thanh kiều mỵ mang theo ý cười trong suốt mà mị hoặc , đôi mắt đẹp câu nhân chút nào che giấu ái mộ đối với Lãnh Tuyệt Thần, nhìn chằm chằm vào .

      Thần sắc gương mặt cương nghị mà tuấn mỹ vẫn thay đổi, dường như có nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Tử Cầm, thanh gợi cảm mà trầm thấp mang theo xa cách từ trong xương cốt thản nhiên : "Vậy làm phiền."

      " phiền toái phiền toái, huynh là khách quý của Lăng Phong Sơn chúng ta, đây cũng là chuyện mà chúng ta phải làm." dung nhan diễm lệ của Tử Cầm vì nghe mà càng thêm vẻ động lòng người, trong đôi mắt đẹp lưu động hào quang.

      bên Tử Tình lẳng lặng đứng, nhìn cũng thèm nhìn mấy người bọn họ cái. Mà mấy người Tử Nghiễn nhìn Thần cái xong liền với Tử Tình: "Tử Tình, trước hết ngươi hãy mang Lãnh công tử dạo chung quanh chút ! Để chúng ta còn dọn dẹp căn phòng sạch chút." Nhìn dáng vẻ của , giống như cũng phải là ngày đầu tiên gặp mặt Tử Tình, chỉ là Tử Tình luôn luôn ở Thanh Sơn, làm sao lại quen biết với Lãnh Tuyệt Thần?

      Nghe như thế, Tử Tình nâng mắt nhìn thoáng qua Tử Nghiễn, thần sắc lạnh nhạt dời mắt , với Thần đứng bên cạnh: "Phòng của ta cách đây xa, vậy tới đó ngồi trước lúc !" xong, liền xoay người đến ngôi nhà tranh của mình.
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 75: phải là người mà các ngươi có thể chọc(P2)
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên



      Mà nghe như thế, sắc mặt Tử Cầm khẽ biến, ánh mắt tốt nhìn lướt qua bóng dáng trắng trong mà thuần khiết của Tử Tình, đáy mắt cũng lên hào quang, biết là nghĩ cái gì.

      Đứng ở bên cạnh Tử Nghiễn, Tử Nguyên hừ lạnh tiếng : " hiểu nổi người có thiên phú và dung mạo đều là nhất tuyệt như Bạch Dật sao lại coi trọng người như ngươi chứ? Cái loại như ngươi chỉ cần tùy tùy tiện tiện liền... Ách!" còn chưa kịp xong, dưới bụng dường như bị cái gì đánh trúng, khẽ nhếch mở miệng rên hừ tiếng, cùng lúc đó viên viên thuốc cũng bắn vào trong miệng , vừa vào liền tan, vô sắc vô vị, người phát .

      "Sao huynh lại động thủ?"

      "Bọn họ vẫn luôn muội như thế này sao?"

      Hai người đồng thời hỏi, sắc mặt Thần có chút hung ác nham hiểm, lấy thực lực của cho dù Tử Nguyên có giọng, cũng nghe thấy, huống chi tên kia lại căn bản là có hạ thấp giọng, là đáng chết! Cũng dám Tử Tình của như vậy, nếu phải nể mặt Lăng Thành, quyết tha cho tên kia!

      Tử Tình ngoái đầu liếc nhìn Tử Nguyên cúi gập người cái, sau đó dời ánh mắt tới người Thần, giọng : "Ta và bọn họ vẫn luôn thể ở chung, bằng mặt mà bằng long. khó nghe hơn, có khi động thủ trừng phạt chút, nhưng còn huynh là khách mà lại động thủ đánh bị thương khí khổng của , sợ Sơn chủ trách tội huynh sao?"

      Vừa rồi nàng thấy phản thủ bắn ra luồng khí lưu, lấy tốc độ cơ hồ thể nhìn thấy được đánh trúng vào khí khổng của Tử Nguyên, bị thương khí khổng thể dễ dàng khôi phục, cho dù có dùng loại dược tốt nhất để hỗ trợ, nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục.Mà trong khoảng thời gian này, cho dù chỉ là thở hay là động chút toàn thân thể đều cảm thấy thống khổ thôi, vừa ra tay liền đả thương khí khổng của Tử Nguyên, chiêu thức ấy, quả đúng là lưu tình.

      "Ta làm cho mở miệng được, xem như là thủ hạ lưu tình rồi." trầm giọng , hơi hòa hoãn sắc mặt lại rồi hỏi: "Vừa rồi muội bắn cái gì vào trong miệng của vậy?" Vừa rồi nàng động tay đúng là vừa chuẩn lại vừa nhanh, nếu đó là loại viên dược vừa vào liền tan, chỉ sợ tên kia còn chưa có phát được, vốn dĩ còn lo lắng cho nàng bị bắt nạt, xem ra là suy nghĩ nhiều.

      Tử Tình nhợt nhạt cười, đôi mắt hơi phiếm động, giọng : "Chỉ là loại dược gần đây mới nghiên cứu chế tạo ra, chết được, nhưng lại làm cho nên lời." Dược mà nàng nghiên cứu chế tạo ra, nếu có giải dược của nàng ai có thể giải được, nếu miệng chó phun nổi ngà voi, vậy làm cho phải câm miệng lại, miễn cho làm bẩn tai mọi người.

      Nghe vậy, khuôn mặt cương nghị mà tuấn mỹ liền trở nên nhu hòa, khóe môi hơi hơi cong lên, mỉm cười : "Ân, sai, để yên cho người khác bắt nạt cũng tốt, khi thích hợp phải biết phản kích, cho dù là trực tiếp độc đến câm hoặc là giết chết cũng có việc gì.Có chuyện gì, ta xử lý." Hai người vừa vừa trò chuyện, hơn phân nửa là Thần , Tử Tình lắng nghe.Mà ở phía sau bọn họ, mấy người kia vây quanh chỗ lúc này cũng là tiếng kinh hô ngừng.

      "Nhị sư huynh, nhị sư huynh, huynh làm sao vậy? Sao đột nhiên mặt lại trắng bệch như vậy? Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh mau nhìn xem nhị sư huynh bị cái gì? Làm sao mà tay chân huynh ấy lại tê cóng, cả người đổ mồ hôi lạnh thế này?" Tử Cầm cùng Tử Sa vừa đỡ Tử Nguyên vừa kinh hô, mặt hai người lộ ra vẻ kinh hoảng, người bình thường sao đột nhiên lại thành như vậy?

      Tử Nghiễn khẽ cau mày nhìn Tử Nguyên cả người cứng ngắc, đổ mồ hôi lạnh, rồi liền với Tử Kiệt cùng Tử Lập bên cạnh mình: "Trước hãy đỡ qua bên kia ngồi chút."

      "Được." Mấy người vội vàng đỡ đến bên dưới tàng cây, gấp đến độ giống kiến bò chảo nóng, quanh quẩn chỗ tàng cây .

      "Nhị sư huynh? Huynh thế nào rồi? Sao huynh chuyện a? Huynh thoải mái chỗ nào?" Tử Kiệt ngồi xổm bên người hỏi, mặt đầy vẻ lo lắng, làm sao có thể đột nhiên cả người cứng ngắc, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch thế này?

      Tử Nguyên chỉ vào miệng mình, lại hơi hơi giật giật miệng, lại chỉ chỉ lên chỗ khí khổng bị thương của mình, chỉ vài động tác đơn giản, nhưng lại cơ hồ như muốn mạng của , đau đến nỗi huyết sắc mặt toàn bộ rút hết , chỉ còn lại là phiến trắng bệch. sống chết cắn chặt răng, ngay cả hô hấp cũng dám quá mức dùng sức.

      "Đại sư huynh, sao nhị sư huynh lại ra lời? Huynh ấy bị làm sao vậy?" Tử Sa lo lắng hỏi, ngồi xổm bên người Tử Nguyên, ngẩng khuôn mặt nhắn đầy lo lắng nhìn lên Tử Nghiễn khẽ cau mày.

      Dưới chú mục đầy lo lắng của mọi người, Tử Nghiễn ngồi xuống, vươn tay cởi lớp y bào người Tử Nguyên ra, Tử Cầm cùng Tử Sa thấy thế vội vàng nhắm mắt.

      "Quả nhiên là như thế này." Tử Nghiễn chau mày, nhìn thân thể Tử Nguyên sau khi cởi bỏ vạt áo, phía mặt khí khổng của , lúc này là mảnh xanh tím, nhìn cũng biết được là người nọ xuống tay   .

      "Tại sao có thể như vậy? Sao lại bị thương khí khổng?" Tử Kiệt cùng Tử Lập kinh ngạc nhìn chỗ bầm xanh kia.Nơi đó là khí huyệt, cũng gọi là khí khổng, là vị trí hiểm yếu của khí huyết toàn thân.Nếu bị thương ở chỗ này, dễ trị.

      Nghe bọn họ , hai người Tử Sa cùng Tử Cầm quay đầu sang chỗ khác liền phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy vết bầm xanh kia cũng đầy kinh ngạc: "Vừa rồi còn bình thường mà, sao có thể đột nhiên bị người khác đả thương đến khí khổng chứ?"

      Lời này vừa ra, mấy người đều trầm mặc xuống, ánh mắt nhìn về phương hướng Lãnh Tuyệt Thần và Tử Tình dần xa, cảm thấy hiểu được, họa là từ trong miệng mà ra. Tất nhiên là Tử Nguyên chọc cho Lãnh Tuyệt Thần vui, cho nên mới động thủ.

      Cho tới nay, trong nhận thức của bọn họ, Lãnh Tuyệt Thần cũng chỉ là truyền thuyết, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thủ của , thân thủ như vậy đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.Lúc ấy mấy người bọn họ đều đứng ở bên cạnh Tử Nguyên, nhưng lại thể nhìn thấy Lãnh Tuyệt Thần ra tay.Nếu muốn lấy tính mệnh của Tử Nguyên, chỉ sợ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.

      Người như vậy, là đáng sợ!

      Tử Sa phản ứng lại, giật mình kinh ngạc hỏi: "Là Lãnh Tuyệt Thần đả thương nhị sư huynh?" Điều này sao có thể? Vừa rồi các nàng đều đứng ở bên cạnh Tử Nguyên, nhưng ngay cả việc khi nào động thủ cũng biết, nếu quả là như vậy thực lực của rốt cuộc là sâu tới mức nào?

      Mà trong mắt Tử Cầm lên tia ghen tị, vừa rồi Nhị sư huynh bất quá chỉ đúng khó nghe về Tử Tình chút, vậy mà liền vì nàng mà ra tay.Vì sao đám nam tử vĩ đại đều để ý tới đứa nha đầu Tử Tình chết tiệt kia? Vì sao đám đều phải xuất đầu vì nàng? Nàng rốt cuộc có cái gì tốt!

      Tử Nghiễn liếc nhìn mấy người bọn họ cái, trầm giọng : "Họa là từ trong miệng mà ra, các ngươi phải nhớ, thể lung tung, miễn cho đến lúc đó chết như thế nào cũng biết." Tử Tình nếu có thể làm cho nam tử vĩ đại như thế coi trọng, vậy nàng tất có chỗ hơn người.Sư phụ đúng, nếu cố ý đối nghịch với nàng, đến cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ là bọn họ.

      "Đại sư huynh, Lãnh Tuyệt Thần kia dù sao cũng chỉ là khách của Thanh Sơn thôi, dám đả thương Nhị sư huynh như vậy, chúng ta có thể tìm sư phụ hoặc là Sơn chủ làm chủ!" Trong đôi mắt Tử Kiệt chợt lóe ra tia sáng đen tối, người ngoài mà cũng dám động thủ đả thương người Thanh Sơn của bọn họ,vậy khinh người quá đáng!

      "Làm chủ?" Tử Nghiễn liếc mắt nhìn , trầm giọng : "Theo lời ngươi , vậy có phải là với sư phụ cùng Sơn chủ là Tử Nguyên xấu sau lưng Tử Tình, làm cho Lãnh Tuyệt Thần nghe thấy liền tức giận, ra tay đả thương ? Có phải như vậy hay ? Các ngươi cảm thấy Sơn chủ cùng sư phụ giúp Tử Nguyên? Tuy rằng Tử Nguyên bị thương đến khí khổng, nhưng xét đến cùng, đây là do chính gây họa!"

      Nghe vậy, mấy người đều trầm mặc xuống, cảm thấy đầy phức tạp.Tử Cầm nhìn nhìn vẻ mặt Tử Nguyên như thống khổ, nghi hoặc hỏi: "Đại sư huynh, nếu Nhị sư huynh chỉ bị thương khí khổng, vậy cũng đến nỗi mở miệng chuyện được a? Nhưng các huynh nhìn Nhị sư huynh mà xem, lúc này huynh ấy căn bản là ra lời, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Tử Nghiễn nhìn Tử Nguyên thống khổ đến nỗi sắc mặt cũng trắng bệch cả lên cái, khẽ thở dài tiếng, : "Vài người các ngươi ở lại quét tước gian phòng kia chút, Tử Kiệt cùng ta đỡ Tử Nguyên đến dược cốc nhìn xem.Chờ sư phụ trở về, ta tự mình chuyện này với người."

      "Dạ." Mấy người đáp lời, rồi Tử Kiệt cùng nâng Tử Nguyên dậy đến hướng dược cốc, mà mấy người khác nhìn mấy người bọn họ dần xa, lúc này mới mở miệng : "Xem ra, Lãnh Tuyệt Thần sớm quen biết Tử Tình, bằng làm sao có thể vì nàng mà ra tay đả thương Nhị sư huynh." Tử Cầm xong, trong đôi mắt xinh đẹp nồng đậm thần sắc cam lòng.

      Tử Sa chỉ cúi đầu cũng lên tiếng, biết là nghĩ đến cái gì.Mà Tử Lập : "Đại sư huynh từng qua, làm nhiều, ít, cẩn thận họa là từ trong miệng mà ra, thôi! Chúng ta quét tước phòng ở chút, dù sao tại cũng Lăng Phong sơn của chúng ta."

      Bên kia, khi Tử Nghiễn cùng Tử Kiệt đỡ Tử Nguyên vào dược cốc, dược sư xem mạch cho xong, lại nhìn nhìn đến chỗ khí khổng bị thương, khỏi khẽ thở dài tiếng lắc lắc đầu: "Ai..."

      Tử Kiệt thấy thế, trong mắt khỏi nổi lên thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi: "Dược sư, Nhị sư huynh rốt cuộc thế nào? Có thể trị sao? Ngài chuyện a? Sao lại chỉ im lặng thở dài chứ?"

      "Dược sư, theo chúng ta thấy hẳn là bị thương khí khổng, chỉ là nếu chỉ bị thương ở khí khổng, sao ngay cả cũng được? Đây là chuyện gì xảy ra?" Tử Nghiễn cũng mở miệng hỏi, nhìn sắc mặt Tử Nguyên trắng bệch, thần sắc thống khổ, cũng khỏi thầm thở dài tiếng.Sư phụ sớm dặn dò, cho dù thể cùng Tử Tình thân cận ở chung, vậy cũng cần trở thành địch nhân.Nếu , bọn thể thừa nhận nổi hậu quả, nhưng mà, chỉ là có ai nguyện ý nghe theo lời sư phụ khuyên bảo.

      " làm sao có thể bị thương nặng như vậy?" Dược sư hỏi, lắc lắc đầu ai thán : "Cái người ra tay này sợ là đơn giản a! Các ngươi hẳn là biết, khí khổng là yếu huyệt quan trọng thân thể người, khí khổng bị thương cũng có sâu có cạn.Vừa rồi ta nhìn xem khí khổng của , rồi lại giúp bắt mạch, phát người này đả thương khí khổng của tuy rằng chỉ là ngưng khí đánh cho bị thương, nhưng trong cổ huyền khí này lại mang theo luồng nội lực thâm hậu, nên bị thương , dễ dàng trị a!"

      Nghe vậy, trong mắt hai người càng thêm lo lắng, bọn họ nghĩ tới ngay cả dược sư cũng như vậy.

      Dược sư dừng chút, còn : "Về phần thể nên lời, đó là bởi vì ăn phải loại độc.Độc này tuy rằng có nguy hiểm tới sinh mệnh của , nhưng làm cho ra lời."

      Nghe như thế, Tử Nghiễn cùng Tử Kiệt đều giật mình, mà Tử Nguyên cả người chịu đựng nỗi thống khổ khó nhịn nghe như thế xong, đầu óc oanh tiếng nổ tung, bên tai chỉ quanh quẩn câu : nếu giải được độc trong trong cơ thể , phỏng chừng cả đời này muốn mở miệng cũng là điều khó khăn... Là có thể bởi vì vậy mà trở thành người câm điếc?

      "Dược sư, ngài nghĩ biện pháp , y thuật của ngài tốt như vậy, ngài nhất định có biện pháp giải độc đúng hay ?" Tử Kiệt lôi kéo ống tay áo của dược sư lo lắng hỏi.Mấy sư huynh đệ bọn họ từ cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện.Tuy rằng phải là huynh đệ ruột, nhưng cảm tình còn tốt hơn so với huynh đệ ruột nữa, nay thấy Nhị sư huynh như vậy, làm sao có thể lo lắng!

      Dược sư lắc lắc đầu, : "Độc này rất là cổ quái, ta chỉ biết được dược tính của nó, nhưng cách nào chế ra được giải dược.Chưa đến việc thể mở miệng ra để , ngay cả việc bị nội thương đến khí khổng, ta cũng thể trị được."

      "Này, điều này sao có thể? Ngài làm sao có thể trị được? Ngài giỡn sao?"

      Dược sư nghiêm mặt, liếc mắt nhìn : ", hai chính là hai, huống chi chuyện trị liệu có thể mang ra để giỡn sao?" xong, phất tay áo cái, xoay người rời , tiếp tục bận rộn chuyện mà trước đó còn chưa có làm xong.Tỷ như, nghiền nát dược thảo.

      "Dược sư chớ trách, sư đệ chỉ vì lo lắng trong lòng, cho nên mới sai lầm, còn thỉnh dược sư thứ lỗi." Tử Nghiễn chắp tay nhận lỗi, trong toàn bộ Thanh Sơn này chỉ có vị dược sư, hơn nữa y thuật lại tinh thông, nếu chịu chữa, vậy Tử Nguyên gặp phiền toái.

      Tử Kiệt phản ứng lại, cũng vội vàng theo chịu nhận lỗi: "Nhìn thấy Nhị sư huynh khó chịu như vậy, trong lòng con lo lắng thôi mới có thể lung tung như vậy.Dược sư đại lượng, còn thỉnh ngài giúp Nhị sư huynh chữa thương !"

      Nhìn thấy hành động của hai người này, dược sư mới hoãn hoãn sắc mặt, dừng chuyện làm, quay đầu liếc nhìn bọn họ cái : "Nội thương của Nhị sư huynh ngươi, phải là ta muốn trị, mà là ta trị được.Bị thương nặng đến khí khổng, cũng phải là chỉ cần ăn mấy viên thuốc là khỏi được." xong, đứng lên tới bên ngăn tủ, lấy ra lọ dược : " ngày ba viên, cái này chỉ có thể giúp cho phải khó chịu như vậy nữa, nhưng chỉ có thể trị phần ngọn cũng được.Nếu muốn chữa khỏi nội thương của , còn phải thỉnh cao nhân khác."

      Tử Nghiễn nhận lấy bình dược kia, cảm tạ với , liễm hạ đôi mắt vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.Nếu nội thương ở khí khổng thể chữa khỏi, vậy tu vi của Tử Nguyên chỉ sợ phải dừng lại ở đây.Lần này, là mất nhiều hơn được nha!

      Nghe được dược sư vậy, lúc này Tử Nguyên mới nghĩ biết vậy chẳng làm, sớm biết rằng như vậy, nhất định thế.Có thể được Sơn chủ mời tới dược cốc của Thanh Sơn, vậy y thuật của dược sư cũng là bất phàm, tại ngay cả cũng có cách nào, chẳng lẽ nội thương ở khí khổng của mình thể trị? biết mình trở về Lăng Phong Sơn như thế nào, chỉ biết là trong đầu toàn là mảnh trống rỗng...
      Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 75: phải là người mà các ngươi có thể chọc(P3)
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      núi Lăng Phong, bên ngoài cửa phòng Tử Nguyên, hai người Tử Nghiễn cùng Tử Kiệt đều vẻ mặt lo lắng nhìn vào trong phòng, khẽ thở dài tiếng, rồi mới khỏi.Tử Kiệt nín được tức giận hỏi: "Đại sư huynh, nếu là do Lãnh Tuyệt Thần hạ độc, vậy chúng ta hãy tìm lấy giải dược là có thể giải được độc trong người Nhị sư huynh rồi."

      Tử Nghiễn dừng bước chân, nhìn cái hỏi: "Ngươi cảm thấy, là Lãnh Tuyệt Thần hạ dược?"

      Tử Kiệt ngẩn ra, hơi nhíu hạ mày: "Chẳng lẽ đúng?" Lúc ấy bọn họ đều ở đây, trừ ta còn ai có bản vừa đả thương khí khổng vừa bắn viên độc dược vào trong miệng Nhị sư huynh mà ngay cả mấy người bọn họ cũng đều thể phát được? Lúc ấy, Nhị sư huynh còn chưa xong bị đả thương khí khổng, cho nên liên tục loạt những chuyện tình này cũng tất nhiên là phải cùng xảy ra trong nháy mắt!

      "Lãnh Tuyệt Thần đả thương khí khổng của , chỉ riêng chuyện này cũng đủ làm Tử Nguyên thể chịu được, sao lại còn phải làm điều thừa để cho Tử Nguyên được!" Tử Nghiễn trầm giọng , trong mắt lên tia quang mang khó hiểu, như có chút suy nghĩ nhìn về cánh rừng phía trước.

      Nghe như thế, Tử Kiệt cũng thấy có chút đạo lý, nhưng mà lại nghĩ ra, nếu phải Lãnh Tuyệt Thần hạ dược, vậy là ai? Ai có bản kia? Lúc ấy trừ bỏ mấy người bọn họ, cũng chỉ có nha đầu Tử Tình kia đứng ở bên cạnh .Trong mắt lướt qua tia nghi hoặc, chẳng lẽ lại là nàng? có khả năng! Hoàn toàn có khả năng là nàng! đến chuyện nàng có được thân thủ như vậy, loại độc dược mà ngay cả dược sư cũng giải được, làm sao nàng có thể có được chứ! thực là vì lo lắng quá mà đầu óc cũng túng quẫn nghĩ bừa, thế nhưng lại nghĩ là nàng, đây quả thực là chuyện có khả năng xảy ra!

      "Ngươi chiếu cố trước ! Ta xem sư phụ trở về chưa, rồi bẩm báo chuyện này với người." Tử Nghiễn xong, liền cất bước đến phía trước.

      "Kỳ quái, Đại sư huynh sao mà cứ là lạ, chẳng lẽ huynh ấy biết là ai hạ độc Nhị sư huynh?" Tử Kiệt giọng thầm, cảm thấy hôm nay Tử Nghiễn có chút giống với ngày thường.

      Tử Nghiễn vốn muốn vào phòng sư phụ nhìn xem trở về chưa, nhưng còn chưa kịp vào phòng của sư phụ, trùng hợp liền thấy sư phụ trở về, lập tức vội vàng nghênh đón: "Sư phụ."

      "Có việc?" Lăng Thành dừng cước bộ, nhìn cái, trầm giọng hỏi.Trong mấy tên đệ tử, cũng chỉ có Tử Nghiễn là có vẻ trầm ổn, nhưng lần này lại thấy nhíu mày lại, xảy ra chuyện gì sao?

      "Sư phụ, cách đây lâu, Tử Nguyên bị đả thương khí khổng, nhưng lại ngay cả cũng nên lời, chúng con dìu đến cho dược sư nhìn qua, mà dược sư cũng đành thúc thủ vô sách, thể giải được loại độc câm mà Nhị sư đệ trúng phải." thân là Đại sư huynh, nay Tử Nguyên bị như vậy, cũng có chút trách nhiệm.

      Nghe vậy, Lăng Thành nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Bất quá chỉ mới lúc gặp, mà lại có chuyện như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi ràng cho ta!"

      Tử Nghiễn đem mọi chuyện từ đâu tới cuối chữ cũng thiếu ra, nhìn thấy càng nghe sắc mặt sư phụ lại càng trầm, da đầu khỏi có chút run lên. Sư phụ qua chỉ lần là chớ có chọc Tử Tình, nhưng bọn họ lại nghe, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đúng là linh ứng với lời sư phụ rồi.

      Nghe Tử Nghiễn xong, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của Lăng Thành liền đen lại, tiếng liền đến hướng phòng của Tử Nguyên, Tử Nghiễn thấy thế, vội vàng đuổi theo.Khi vào trong phòng Tử Nguyên, mấy người Tử Lập cùng Tử Cầm cũng có mặt ở đây, lúc này bọn họ vây quanh bên giường, nhìn thấy Lăng Thành vào, vội vàng cung kính hô tiếng: "Sư phụ." Thanh vừa buông xuống, cũng liền cúi đầu xuống, đứng ở bên dám nhìn tới sắc mặt đen trầm của sư phụ.

      Ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua mấy người đứng ở bên, rồi mới lên trước, thấy Tử Nguyên sắc mặt trắng bệch nằm giường.Nhìn thấy thấy đến muốn đứng lên, nhưng lại động tới khí khổng mà mặt mồ hôi lạnh liền ứa ra, khẽ mở miệng nhưng lại nên lời, trong mắt lộ ra thần sắc hối hận.

      "Nhìn xem ngươi tại có cái bộ dáng gì? Vi sư chỉ lần nhắc nhở các ngươi, các ngươi lại cố tình đem lời của vi sư trở thành gió thổi bên tai! tại tốt lắm, biến thành bộ dáng nửa chết nửa sống như vậy vui vẻ chưa?" Lăng Thành trầm giọng tức giận mắng, ống tay áo màu xám rộng thùng thình chỉ khoanh tay mà đứng, ánh mắt uy nghiêm tràn đầy thần sắc chỉ tiếc rèn sắt thành thép, tức giận nhìn thẳng vào kẻ tự gây họa Tử Nguyên.

      Bị sư phụ tức giận mắng như vậy, trong lòng Tử Nguyên biết là chính mình đúng, trong mắt nổi lên thần sắc xấu hổ, dám chống lại ánh mắt uy nghiêm của . tại, chỉ hy vọng có thể chữa khỏi thương thế người, còn mong có thể nữa, muốn tu vi cả đời phải dừng lại ở đây, càng muốn trở thành tên câm điếc được!

      "Ngươi còn biết xấu hổ? Nhìn xem ngươi tại biến thành cái dạng gì? Người giống người quỷ giống quỷ, Lãnh Tuyệt Thần là dạng người gì? Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là đối đãi với Tử Tình giống bình thường, ngươi còn dám cầm đao chém tới? xuống tay lấy tánh mạng của ngươi là nhân từ rồi!"

      "Sư phụ, ngài đừng mắng Nhị sư huynh nữa, huynh ấy biết sai lầm rồi." Tử Sa giọng , trong mắt mang thần sắc đành lòng nhìn Tử Nguyên sắc mặt trắng bệch, thần sắc thống khổ nằm giường.

      Lăng Thành liếc mắt nhìn mấy người bọn họ cái, thân khí thế giận mà uy chấn nhiếp làm bọn họ dám ngẩng đầu.Thấy bọn họ cúi đầu, vẻ mặt như biết sai, khỏi lại thầm thở dài tiếng, hoãn hoãn sắc mặt trầm giọng : " đám các ngươi đều giống nhau! Nhớ kỹ lần giáo huấn này, người nên dây vào, đừng vọng tưởng chọc ! Nếu phải gánh chịu cái hậu quả gì, ai cũng đoán trước được!"

      "Dạ, đệ tử tuân lời sư phụ dạy bảo." Mấy người vội vàng đáp lời.

      Liếc mắt nhìn mấy người bọn họ cái, rồi mới lên trước, xốc lên vạt áo của Tử Nguyên, lúc nhìn thấy nơi bị thương, cũng hơi hơi nhíu mày chút. bên Tử Kiệt nghĩ nghĩ, liền mở miệng hỏi: "Sư phó, Lãnh Tuyệt Thần bất quá cũng chỉ là đệ tử của Thiên Sơn, đến làm khách của chúng ta, thế nhưng lại dám động thủ đánh Nhị sư huynh bị thương, chẳng lẽ việc này liền phải quên như vậy sao?"

      Nghe như thế, Lăng Thành quay đầu nhìn cái, trầm giọng hỏi: "Bằng sao?" Xem ra, bọn họ còn chưa có biết được Lãnh Tuyệt Thần rốt cuộc là cái dạng người gì.

      Bị ánh mắt uy nghiêm của trừng, Tử Kiệt khỏi rụt trở về, chỉ dám gục đầu xuống, dám mở miệng.

      Thấy thế, Lăng Thành liếc nhìn Tử Nguyên cái, lại quét mắt nhìn mấy người bọn họ lần, trầm giọng : "Các ngươi nghĩ là Thiên Sơn lão nhân có mấy đệ tử? Huống chi, cũng phải chỉ đơn giản là đệ tử của Thiên Sơn lão nhân.Chỗ lợi hại của , các ngươi còn chưa có gặp qua, thủ đoạn của làm cho người ta nghe tin sợ mất mật.Người bị coi là địch nhân, tuyệt đối có khả năng được sống sót đời này, phải là người mà các ngươi có thể chọc, về sau gặp , phải tránh xa chút!"

      Nghe như thế, mấy người cảm thấy khỏi cả kinh, ngay cả sư phụ còn như vậy, xem ra Lãnh Tuyệt Thần đúng hề đơn giản như mặt ngoài như vậy.Chỉ là, người giống như làm sao có thể đặc biệt đối xử với Tử Tình như vậy?

      "Sư phụ, có phải Tử Tình và sớm quen biết nhau hay ?" Tử Cầm nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng mấy người khác.

      "Có quan hệ tới các ngươi sao?"Lăng Thành liếc nàng cái, trầm giọng .

      Nghe vậy, Tử Cầm cúi cúi đầu, cảm thấy rất là cam long.So về dung mạo hay thực lực, đứa nha đầu Tử Tình chết tiệt kia cũng đều so ra kém mình, nhưng vì sao nàng lại có thể được nhiều người xem trọng như vậy? Sư phụ cũng thế, từ luôn tốt với nàng ta hơn hẳn bọn họ, liền ngay cả Bạch Dật sư huynh cũng như thế. tại, ngay cả Lãnh Tuyệt Thần cũng vậy, rốt cuộc là mình có chỗ nào kém nàng?

      "Tử Nghiễn, ngươi gọi Tử Tình đến phòng ta chuyến." Lăng Thành xong liền xoay người ra ngoài.

      Tử Nghiễn cũng theo ra ngoài, thi triển khinh công phi thân lao đến ngôi nhà tranh của Tử Tình.Trong phòng mấy người nhìn nhau cái, cũng gì, chỉ để lại người chiếu cố cho Tử Nguyên rồi cũng rời theo.

      tới bên ngoài phòng Tử Tình, nhớ tới Tử Tình mà nhận thức trong dĩ vãng, trong mắt khỏi nổi lên tia phức tạp, nhìn ngôi nhà tranh cái, dừng chút, rồi mới cất bước lên phía trước.

      Thấy cửa phòng nàng mở ra, bên cạnh chiếc bàn vuông, hai thân ảnh màu trắng ngồi mặt đối mặt, Lãnh Tuyệt Thần ngồi hướng mặt vào bên trong, mà Tử Tình lại ngồi hướng ra bên ngoài.Dường như hai người chuyện gì đó, chỉ thấy gương mặt nàng lên nét nhu hòa, bên môi cũng mang theo ý cười nhợt nhạt.

      Ở cùng nàng  ngọn núi này được năm năm, lần đầu tiên, cảm thấy căn bản là mình có biết chút gì về nàng.Năm đó khi nàng vào Lăng Phong Sơn, bị mọi người xa lánh, bị bọn họ ức hiếp, chỉ đứng ở bên nhìn như chuyện liên quan tới mình.Thấy nàng bị đánh, thấy nàng phản kháng, thấy nàng nhu nhược nhưng lại mang theo kiên cường, cặp mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt luôn lóng lánh lên bất khuất cùng dũng cảm, nàng kiên cường hơn hẳn so với những người đồng trang lứa!

      biết nàng vẫn luôn giúp dược sư hái thuốc, nên cũng có chút hiểu biết về dược lý.Nhưng nếu lần này, chuyện Tử Nguyên được là có liên quan tới nàng, vậy có lẽ hẳn là nên đánh giá nàng thêm lần nữa.Có thể trong nháy mắt bắn viên thuốc vào trong miệng Tử Nguyên, vậy phải cần có tốc độ và chuẩn xác rất cao, chỉ cần điểm này cũng đủ chứng minh, nàng đơn giản.

      Đến trước cửa, dừng bước chân, ánh mắt dừng lại mặt nàng, vừa chạm tới ánh mắt nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng bình tĩnh mà lạnh nhạt, tâm bỗng nhiên run lên, vội sửa sang lại tâm thần, dời tránh ánh mắt, mở miệng : "Tử Tình, sư phụ gọi ngươi đến phòng của người chuyến."

      Đôi mắt bình tĩnh tạm dừng lại người Tử Nghiễn chút, rồi liền dời , với Thần ngồi đối diện mình: "Ta xem sư phụ có chuyện gì.Nếu huynh mệt hãy về nghỉ ngơi trước !" xong, liền ôm lấy con chim trắng nằm phơi bụng lên trời bàn, đứng lên rời .
      Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 76: Cho ngươi gặp quỷ (P1)
      Edit: Ớt Chỉ Thiên




      " thôi!" Thần gật đầu xong, quay đầu liếc mắt nhìn Tử Nghiễn đứng ở ngoài cửa cái, vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh bàn, cũng có ý rời .

      Con chim vốn dĩ được Tử Tình ôm vào trong ngực từ từ tỉnh lại, vỗ vỗ cánh, liền bay ra từ trong lòng nàng, dừng lại bả vai nàng, đôi mắt màu đỏ chuyển động nhanh như chớp.Tử Tình khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn nó cái, liền cất bước ra ngoài, coi Tử Nghiễn như tồn tại lướt qua bên người .

      Thấy nàng về phía phòng của sư phụ, Tử Nghiễn xoay người liếc mắt nhìn Thần vẫn còn ngồi ở trong phòng nàng cái, rồi cũng xoay người rời .

      Thần ngồi ở trong phòng Tử Tình thần sắc thảnh thơi uống trà, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, đôi mắt bán liễm làm cho người ta thể nhìn thấu lúc này rốt cuộc là nghĩ đến cái gì?

      "Sư phụ, ngài tìm con?" Nàng vào ngoài phòng Lăng Thành, thấy cửa mở ra liền vào, gọi tiếng.

      "Tử Tình, ngồi !" Lăng thành giơ tay, ý bảo nàng ngồi xuống.

      Nghe vậy, nàng lẳng lặng tiêu sái qua, ngồi xuống ở bên cạnh bàn. Mà con chim màu trắng đậu bả vai nàng lại nghiêng đầu, tròng mắt màu đỏ ngơ ngác nhìn chung quanh, giống như là đánh giá gian phòng của Lăng Thành.

      Liếc mắt nhìn con chim cả người tuyết trắng đứng vai nàng, trong ánh mắt uy nghiêm lên đạo u quang làm cho người ta xem hiểu, trầm giọng hỏi: "Đây là huyễn thú do con triệu hồi ra sao?"

      "Ân.Sư phụ có biết, con huyễn thú này của con là thuộc loại chim nào hay ?" Nàng tự nhiên biết sư phụ kêu nàng đến là vì chuyện của Tử Nguyên.Nếu mở miệng , vậy nàng cũng cố ý nhắc đến, còn nữa, nàng cũng quả biết con huyễn thú của mình rốt cuộc là loại huyễn thú gì?

      Từ khi trở về tới bây giờ còn chưa quan sát hai con huyễn thú của nàng cho kĩ, con thú quấn cổ tay nàng cũng biết là thuộc loại gì, lát nữa trở về có lẽ nên tìm gia gia hỏi thử xem sao.

      Nhìn thấy nàng vẻ mặt trấn định cùng bình tĩnh như thế, Lăng Thành khỏi hít hơi, tiểu nương đơn giản.Bây giờ bất quá cũng chỉ mới có mười tuổi nhưng gặp chuyện lại có thể bình tĩnh được như vậy ngày sau cần phải nhiều lời.

      Ánh mắt lại dời về phía con chim kia, đánh giá phen, thấy nó thân lông chim tuyết trắng đẹp đến tận cùng, đôi mắt màu đỏ ở thân tuyết trắng kia lại làm cho người ta có cảm giác diễm, đỉnh đầu của nó còn hơi hơi hở ra, có lẽ là vì còn nên trước mắt nhìn ra là cái gì.Ở dưới đuôi có mấy cọng lông vũ màu trắng dài, làm cho toàn thân nó nhìn rất là xinh đẹp, chỉ cần với vẻ bề ngoài này cũng phải là những loài chim bình thường khác có thể so sánh với.Về phần nó là loại huyễn thú gì quả cũng thể được.

      "Vi sư cũng thể nhìn ra huyễn thú của con rốt cuộc là loại gì." Lăng Thành , thanh trầm thấp dừng chút, ánh mắt uy nghiêm dừng lại người nàng, khẳng định: "Nhưng mà ta biết, trận chấn động hôm nay thoát được quan hệ với con."

      Nghe vậy, nàng cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, bên môi giơ lên ý cười nhợt nhạt, giọng : "Cái gì cũng thể gạt được sư phụ, vụ chấn động ở nghi thức triệu hồi ngày hôm nay quả có liên quan đến Tử Tình.Chính là Tử Tình cũng nghĩ tới phát sinh chuyện như vậy."

      "Tuy rằng biết con huyễn thú này của con thuộc loại huyễn thú gì, nhưng vi sư biết nó nhất định phải là loại huyễn thú bình thường.Hôm nay sơn chủ triệu tập các vị Môn chủ cùng Phong chủ để thảo luận chuyện này, tất cả mọi người đều biết được dã có chuyện gì xảy ra nhưng mà theo ta quan sát thấy chắc là Sơn chủ cũng có biết được hai."

      Thanh của dừng chút rồi tiếp: "Thực ra, lấy thực lực của con nay đủ để tự bảo vệ mình, sao lại còn muốn cho người khác biết thực lực của con vậy?" Trong số các đệ tử, người ít tuổi nhất là nàng, người hiểu nhất cũng là nàng.

      Tử Tình nhợt nhạt cười, đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh nhìn , : "Sư phụ, con thèm để ý người khác đánh giá con thế nào, con chỉ muốn làm những việc mà con cần làm." Nàng chỉ là con đường của chính mình, ngại người khác đối xử thế nào với nàng, càng ngại người khác nàng là phế vật võ học.Nàng biết nàng phải như thế, vậy là đủ rồi.

      Nghe như vậy, Lăng Thành nhìn nàng cái sâu, dừng chút rồi tiếp: "Ta còn có việc muốn hỏi con chút, việc Tử Nguyên được có phải là do con động thủ hay ?"

      Ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài cái, đồng thời lên tiếng: "Dạ." Nàng cũng hề phủ nhận mà là trực tiếp thừa nhận.Sư phó biết nàng thường xuyên qua chỗ dược cốc, trải qua việc hôm nay, có lẽ cũng biết nàng có chút hiểu biết với y thuật.

      Vốn dĩ cũng đoán được hai, nhưng nay nghe nàng như vậy, khỏi khẽ thở dài tiếng, quả nhiên a! Nàng tập võ muộn hơn bọn nhưng thực lực nay lại vượt trội hơn bọn rất nhiều, lâu nay giúp đỡ dược sư hái thảo dược thế nhưng cũng học được thân bản lĩnh, sợ là dược sư cũng cảm thấy bằng.Nghĩ tới Tử Nguyên lúc này nằm giường vẻ mặt thống khổ, nhìn nàng hỏi: "Tử Nguyên bị gây thương đến khí khổng, ngay cả dược sư đều thể trị liệu, liệu con có biện pháp nào ?"

      "Sư phụ muốn con giúp trị liệu?" Nàng khẽ giương cao mày, hỏi.

      "Con cho cái loại dược kia, dược sư cũng qua dễ dàng phối chế giải dược ra được, trừ con ra còn ai có thể giải ách dược cho và chữa khỏi thương tích của đây?" Lăng Thành hỏi lại, ánh mắt dừng lại người nàng.

      Nghe vậy, Tử Tình liễm hạ đôi mắt, thản nhiên : "Sư phụ, kể từ khi con vào Lăng Phong Sơn, con liền có hảo cảm với mấy người bọn họ.Vài năm trôi qua, nếu bọn họ làm gì, con cũng chưa từng tìm bọn họ phiền toái nhưng lúc này đây là do chọc con trước." Thanh thản nhiên dừng lại chút: "Tuy rằng con ngại người khác đối đãi với con như thế nào, cũng so đo đến việc bọn họ mắng chửi con sau lưng nhưng khi nghe thấy được con cũng làm bộ như cái gì cũng biết, cái gì cũng nghe.Nếu miệng chó phun được ngà voi, làm bẩn tai mọi người chẳng thà làm cho khép miệng lại."

      "Con tính trị ?"

      Nàng nâng lên thanh mâu, trong mắt mảnh lạnh nhạt, nhanh chậm : "Vô duyên vô cớ cứu người, phải là phong cách của con.Hơn nữa vẫn là cứu kẻ mà con ghét lại càng có khả năng."

      Nghe như vậy, Tử Nghiễn nãy giờ đứng ngoài của nghe hồi nhịn được nhanh chóng vào trong: "Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng cứu ?" ra, Tử Nguyên được quả là do nàng hạ thủ.Chính là bắt đầu từ khi nào nàng lại có thân thủ như vậy?

      Lăng Thành liếc liếc mắt nhìn về phía cái, cũng điều gì.Mà Tử Tình nhìn thoáng qua cái, lại thản nhiên rời , coi như tồn tại.Thấy thế, Tử nghiễn lên phía trước, đến trước mặt nàng tức giận quát khẽ: "Lại tiếp, Tử Nguyên được cũng là do ngươi làm, chẳng lẽ ngươi có chút trách nhiệm nào sao? bị Lãnh Tuyệt Thần thương đến khí khổng, dược sư qua, bị thương , nếu trị liệu việc tu luyện của cũng phải dừng lại tại đây, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn biến thành như vậy sao?"

      " vì sao lại bị được?" Tử Tình nâng mâu nhìn hỏi, thần sắc bình tĩnh mà lạnh nhạt.

      " phải là do ngươi cho ăn cái loại ách dược kia sao, nếu làm sao có thể được!" Tử Nghiễn trầm giọng rống, trong thanh tia tức giận, giận nàng quá mực bình tĩnh, giận nàng quá hờ hững, lúc nào cũng là bộ liên quan đến chuyện của mình.

      "Vậy tại sao ta lại phải làm cho được?" Nàng đạm mạc hỏi, thấy nhất thời nghẹn lời, sắc mặt đỏ lên liền thản nhiên rời mắt : "Chuyện liên quan đến mình cũng đừng có lớn tiếng ra mặt.Két cục của như vậy chính là do tự rước lấy, cho dù ta làm cho được sao? Nếu ngày ta còn muốn trị liền thêm ngày được!"

      Tử Nghiễn sắc mặt đỏ lên, cũng biết là bị tức hay là bị những lời nàng thể phản bác, nghĩ đến việc lúc trước nàng vô duyên vô cớ cứu người, dừng chút rồi tiếp: "Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi vết thương cho , làm cho có thể mở miệng chuyện, ta lấy ngàn vàng tạ ơn!" Tiền tài đối với là dùng hết được, hoàn toàn có năng lực trả thù lao cho nàng.

      Nghe như thế, Lăng Thành kinh ngạc nhìn cái, thầm lắc đầu, bạc? Nàng là người có thể mua chuộc bằng tiền bạc sao.

      Bên môi Tử Tình gợi lên ý cười trào phúng, liếc mắt nhìn , tiếp: " là vật họp theo loài." Có lẽ ngàn vàng có thể mời được người khác, nhưng là đối với nàng chẳng có tác dụng gì.Huống chi nàng cũng thiếu bạc.

      Bị nàng trào phúng như vậy, sắc mặt Tử Nghiễn có chút khó coi, nhíu nhíu mày, trầm giọng giận giữ hỏi: "Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?"

      "Ta có là muốn giúp chữa trị sao?" Tử Tình đạm mạc , vẻ mặt bất cận nhân tình.Nếu là người khác nàng có thể ra tay cứu, chẳng qua tên Tử Nguyên này, nàng thực là rất chán ghét.Nếu chán ghét vì sao phải giúp ?

      "Ngươi!" Tử Nghiễn chán nản, nhưng cũng làm gì được nàng, khỏi nhìn về phía Lăng Thành: "Sư phụ, Tử Nguyên cũng là đệ tử của người, người cứ để mặc nàng làm xằng làm bậy như vậy sao?"

      Lăng Thành hơi hơi nhíu mày, Tử Tình chịu chữa trị, cũng thể buộc nàng, làm tốt nàng lại hạ cho mấy loại dược nữa chẳng phải là càng thêm phiền toái? Vốn tưởng khuyên nhủ nàng, nhưng mà nàng cương quyết như vậy, phỏng chừng là chịu trị liệu cho Tử Nguyên.

      Thấy ra lời này, Tử Tình nhíu mày lại, mục quang mang theo vài phần hờn giận, : "Uổng cho ngươi vẫn là đệ tử của sư phụ, theo bên người sư phụ cũng là lâu nhất, nghĩ tới ngươi lại những lời như vậy.Sư phó nếu quan tâm xem ý kiến của ta thế nào cũng bảo ta lại đây.Nếu ngươi hi vọng ta chữa khỏi vết thương cho , tốt lắm, ta cho ngươi cơ hội, thử xem ngươi có dám tiếp hay !"

      Bị nàng chỉ trích như vậy, khỏi xin lỗi nhìn về phía Lăng Thành: "Sư phụ thực xin lỗi, đồ nhi chính là lo lắng quá."

      " sao." Lăng Thành , cũng thèm để ý, thậm chí là có chút tò mò, Tử Tình muốn làm cái gì?

      "Ngươi vậy là có ý gì?" Tử Nghiễn mở miệng hỏi , trong mắt mang theo khó hiểu.

      Tử Tình hơi hơi giơ lên ý cười, : "Lúc trước ta cũng qua, ta vô duyên vô cớ mà cứu người, huống chi kẻ đó lại là người mà ta ghét.Bất quá nể tình ngươi mà suy nghĩ và lo lắng như vậy, ta cũng có thể cho ngươi cơ hội.Bạc ta thiếu nhưng ra bên người lại thiếu gã hộ vệ."

      "Ngươi muốn ta làm hộ vệ cho ngươi?" Tử Nghiễn đề cao thanh , kinh ngạc nhìn nàng, thấy thần sắc nàng giống như giỡn, khỏi nhíu mày.Đừng là ở Lăng Phong Sơn này thân phận của là Đại sư huynh, cho dù là ra khỏi Lăng Phong Sơn, cũng có địa vị tầm thường, làm hộ vệ cho nàng? Vậy mà nàng cũng được!

      Lăng Thành nghe như thế, chính là hơi hơi nhíu mày, dường như có chút phản đối với ý kiến này, tĩnh tọa ở bên nhìn hai người bọn họ.

      " phải là ngươi muốn ta cứu sao? Đây là điều kiện, hay là ngươi luôn mồm muốn ta cứu nhưng cũng chỉ vậy mà thôi?" Tử Tình liếc mắt nhìn cái, nếu muốn làm người tốt vậy nàng thành toàn cho .

      Nghe vậy Tử Nghiễn liếc mắt nhìn sư phụ cái, mục quang lên suy nghĩ sâu xa, dừng chút rồi hỏi: "Ngươi có nắm chắc làm cho khôi phục như ban đầu chứ?"

      "Ngoại trừ ta, cho dù ngươi tìm khắp tứ đại danh sơn cũng tìm thấy người có thể trị vết thương chỗ khí khổng cho , càng ai giải được dược của ta." Nàng thản nhiên , thanh mâu lộ ra cỗ thần thái tự tin, cả người chói mắt khiến cho người khác phải giật mình.

      Nhìn nàng như vậy, có lí do cũng làm cho người ta cảm thấy tin phục, chút nghi ngờ lời nàng ra, Tử Nghiễn trầm giọng đáp: "Được! Chỉ cần ngươi có thể làm cho tử Nguyên khôi phục lại như ban đầu, hơn nữa cũng lưu lại di chứng, ta coi như là hộ vệ của ngươi, mặc ngươi sai phái! Nhưng là cũng phải có kì hạn!"

      "Mười năm." Nàng xong, thanh mâu dừng lại người : "Trong vòng mười năm này, ngươi thể làm trái với mệnh lệnh của ta, nếu có người muốn giết ta, ngươi phải ở phía trước chắn kiếm." Nếu đưa lên cửa mà dùng lãng phí.

      Nghe như thế, cả khuôn mặt Tử Nghiễn đều đen lại, chắn kiếm? Nàng coi là cái gì? Cảm thấy lửa giận thiêu đốt nhưng vẫn cứng ngắc đáp: "Được!" phải chỉ là mười năm sao? cũng tin điều này có thể làm khó !

      Tử Tình khẽ nhếch khóe môi, gợi lên nụ cười thản nhiên, bỗng nhiên đạo huyền khí từ trong lòng bàn tay trắng nõn bắn ra đánh trúng ngực Tử Nghiễn, hừ tiếng, khẽ nhếch miệng.Cùng lúc đó, viên thuốc cũng bị Tử Tình bắn vào trong miệng , ngay lập tức tan ra, biến mất vô tung.

      "Ngươi cho ta ăn cái gì?" Tử Nghiễn cau mày nhìn nàng, cảm thấy khiếp sợ khi nhìn thấy nàng ra tay, tốc độ nhanh như vậy, thủ pháp tinh chuẩn mà mau lẹ, làm cho cơ hội để phản ứng cũng có.Ở Thanh Sơn năm năm nàng có thể che giấu sâu như vậy, khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn chẳng hay biết chút gì!

      Thấy sư phụ vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng thấy nhưng thể trách, mới biết ra sư phụ sớm biết được thực lực của nàng, cho nên mới nhắc nhở bọn họ nên đối địch với nàng, sợ bọn họ đấu lại.

      "Vẫn nên đề phòng chút, ai biết sau khi ta cứu Tử Nguyên xong ngươi có thể đổi ý hay .Viên thuốc đó là do khi ta nhàn rỗi chế tạo ra, chết được nhưng mà hàng tháng nếu ăn giải dược lần hẳn là phải chết cần nghi ngờ, vẫn là cái loại chết cực kì thảm." Tử Tình lạnh giọng xong, thần sắc nhàn nhã liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Tử Nghiễn cái.

      Lăng Thành thầm thở dài tiếng, đều cùng là đồ đệ của , sao hai người lại kém nhau nhiều như vậy? Tử Nghiễn mới vừa vào cửa bị nàng nắm mũi biết, mới chuyện được bao lâu chứ? Vậy mà đem bản thân bán , mười năm? Mười năm dài cũng dài, ngắn cũng ngắn, xem ra những ngày sau này cũng dễ dàng trôi qua như vậy.

      "Sư phụ, nếu có chuyện gì khác, con xin pháp về trước ." Tử Tình đứng lên, xin phép Lăng thành ngồi bên cạnh.

      "Ân, !" Lăng Thành gật đầu đáp tiếng, ánh mắt dừng lại ở người nàng cùng Tử Nghiễn, cuối cùng khẽ thở dài tiếng.

      Cất bước ra bên ngoài, nhìn sắc mặt khó coi của Tử Nghiễn, Tử Tình lúc này, khóe mội khẽ nhếch biểu tâm tình rất tốt.Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy Tử Thanh từ đàng kia lại, nhìn thấy , ý cười bên môi càng sâu sắc, liền cất bước về phía : "Tử Thanh, sao ngươi lại tới đây?"
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 76 tiếp theo
      Edit: Thao Nguyen





      Trong phòng phía sau, Lăng Thành vỗ vai Tử Nghiễn nặng nề : "Kỳ ngươi làm hộ vệ cho nàng phải là chuyện xấu, cứ chậm rãi ở chung ngươi biết được nàng là người khá tốt, ngươi cứ nhìn Tử Thanh , Tử Thanh tình đối xử với nàng, nàng cũng tâm đáp lại, chỉ cần ngươi đối xử với nàng lòng nàng làm khó dễ ngươi đâu, ngày sau cho dù ngươi có gặp phải cái phiền toái gì nữa nhất định nàng cũng giúp ngươi đấy."

      Nghe vậy, ánh mắt Tử Nghiễn phức tạp nhìn theo bóng dáng màu trắng xa, thấy nàng vừa vừa chuyện với Tử Thanh, gương mặt trong sáng mang theo ý cười hiền hòa, quả là mối quan hệ giữa nàng và Tử Thanh hề hờ hững, xa cách như với bọn họ.

      Quay lại gật đầu rồi trầm giọng: "Sư phó, ta biết mình nên làm gì rồi." xong xoay người rời .

      "Tử Tình, đây là huyễn thú của ngươi hả? Đẹp quá, đây là loài chim gì vậy? Sao ta chưa từng thấy qua?" Tử Thanh nhìn con chim màu trắng vai nàng, đôi mắt lộ ra vẻ vui sướng. Biết nàng triệu hồi được huyễn thú, trong lòng cứ cao hứng mãi, như vậy, dù thực lực của nàng tốt vẫn có huyễn thú phẩm giai cao có thể bảo vệ nàng.

      Là loài chim gì nhỉ? Lòng nàng cũng nghĩ đến, bỗng nhiên, thanh truyền vào trong đầu nàng.

      "Chủ nhân, ta phải là chim, ta là phượng, là phượng!"

      Thanh non nớt mang theo ít nghiệt mị hoặc, tà hơn Bạch Dật nhiều làm Tử Tình giật mình, bước hơi chậm lại.

      Nàng quay đầu, ánh mắt lóe nhìn sang huyễn thú của mình. Là nó chuyện sao? Khóe mắt thoáng nhìn qua Tử Thanh, dường như nghe thấy thanh kia, vẫn hưng phấn.

      "Chủ nhân, ta là Tuyết Phượng, là huyễn thú của ngươi, tại ta dùng thần thức để trao đổi, người ngoài biết đâu." Thanh tà non nớt miễn cưỡng truyền đến, trong hơi thở tỏa ra bừa bãi vô hình, thanh dừng lại chút mới tiếp: "Chủ nhân, thứ quấn cổ tay ngươi là Hỏa Bạo Long, tên này rất hay thẹn thùng nhưng tính tình lại tốt, động chút liền phun lửa, chủ nhân cần phải đề phòng nó nha."

      Tử Tình giật mình, đưa mắt nhìn huyễn thú màu đỏ quấn cổ tay, ra đây là con rồng? Ban đầu nàng cứ tưởng nó là con rắn!

      "Tuyết Phượng chết tiệt, làm gì mà ngươi kêu chủ nhân đề phòng ta hả?"

      tiếng rống giận dữ có chút non nớt bỗng nhiên nổ tung trong óc Tử Tình, như sấm sét oanh tiếng chấn động màng nhĩ của nàng, nghe được tiếng rống giận dữ kia, khóe mắt Tử Tình khỏi hơi hơi run rẩy, ngay cả bước cũng ngừng lại. Hai con huyễn thú này rốt cuộc là làm cái gì quỷ vậy? Lớn tiếng rống như vậy, lỗ tai màng não của nàng làm sao chịu nổi được?

      "Tử Tình, ngươi làm sao vậy?" Tử Thanh bên cạnh thấy nàng dừng bước, sắc mặt hơi khó coi bèn quan tâm hỏi: " thoải mái à? Sao sắc mặt có chút tái vậy? Trong nghi thức triệu hồi buổi sáng có bị cổ uy áp kia gây thương tổn ? Ta với ngươi tìm dược sư khám thử !"

      Nàng hơi mất tự nhiên, cười : "Ta sao." xong, tựa hồ nghĩ tới điều gì: "Tử thanh, ta có chút chuyện muốn làm phiền ngươi."

      "Giữa ngươi với ta có chuyện gì là phiền toái hết, ngươi cứ , chỉ cần có thể, ta nhất định hỗ trợ ngay." Tử Thanh vỗ ngực , tuy rằng bộ dạng thu hút giống bọn Tử Nghiễn nhưng trở nên thành thục, còn gầy yếu như trước đây nữa.

      Tử Tình cười , ánh mắt trong suốt nhìn : "Tốt thôi, vậy ngươi giúp ta tìm ổ chuột sơ sinh , nhất định phải là chuột con mới sinh chưa mở mắt, chưa ra lông."

      "Chuột con sơ sinh? Tử Tình, ngươi muốn làm chuyện gì vậy?" kinh ngạc hỏi, chuột con mới sinh chưa mở mắt, chưa ra lông, còn trắng trắng hồng hồng ấm nóng nhưng thế nào vẫn cảm thấy ghê tởm, nàng muốn làm gì với chúng? Chắc là phải muốn nuôi rồi? Nghĩ lại, cảm thấy buồn nôn, nổi hết da gà.

      "Ha ha, đương nhiên có chuyện mới dùng tới rồi." Nàng cười khẽ, trong ánh mắt trong trẻo lên tia sáng tối tăm quỷ dị.

      "Được rồi! Bây giờ ta cũng rảnh, bắt cho người mấy con luôn." xong, xoay người , được vài bước dừng, quay đầu : "Đúng rồi, nếu trong người thoải mái phải tìm dược sư nha, đừng cố chịu đựng đấy."

      "Ừh, ta biết rồi." Nàng gật đầu cười khẽ, nhìn xa mới thu lại nụ cười, trầm mặt mở miệng: "Hai ngươi yên tĩnh cho ta!" Hai huyễn thú kia dùng thần thức ầm ỹ ngừng trong đầu, nàng cảm thấy đầu óc vang rầm rầm, bị quấy nhiễu tới mức hơi đau.

      Bỗng nhiên quát như vậy, hai huyễn thú nháo liền ngoan ngoãn im miệng, cuối cùng cũng khôi phục yên lặng.

      Hỏa Bạo Long quấn cổ tay nàng chui ra khỏi ống tay áo, ngẩng đầu nhìn nàng cách đáng thương, thanh non nớt mang theo vài phần ủy khuất cùng e lệ : "Chủ nhân, ngươi đừng nghe con Tuyết Phượng đáng giận kia lung tung, ta là huyễn thú của chủ nhân, tuyệt đối hại chủ nhân đâu."

      "Chậc chậc chậc, Bạo Long, gia thể vừa mắt ngươi được, ngươi mình đường đường con rồng đực, làm sao mà cứ như rồng cái vậy? thẹn thùng còn ra vẻ ủy khuất? Thôi , gia chịu nổi nữa rồi, ngươi xem, trông ngươi như vậy mà còn dám tranh với gia? Ngoan ngoãn đứng trong cơ thể chủ nhân đừng có mà ló mặt ra mới tốt? Cố tình muốn tranh với gia, còn làm ra chấn động lớn như vậy ở nghi thức triệu hồi, mắc cỡ xấu hổ quá, tranh lại gia bèn la hét giận dữ, ngươi sợ ai biết Hỏa Bạo Long ngươi giáng xuống hả?"

      Bị vậy, Hỏa Bạo Long giận dữ chuyển động thân rồng, ngẩng đầu đưa sừng trợn mắt trừng Tuyết Phượng thảnh thơi đứng vai Tử Tình, nó bị cho nổi nóng khỏi rống giận: "Tuyết Phượng chết toi! Có tin là ta phun lửa đốt trụi ngươi !"

      Tuyết Phượng nhấc cằm khiêu khích liếc nó, cánh giật , tựa hồ như muốn là ngươi cứ tới đây ? Xem ai lợi hại!

      Tử Tình đen mặt nhìn Tuyết Phượng đứng vai mình, nó là con đực nên mới xưng là gia? Sao nàng cứ thấy là lạ ? Hai huyễn thú kỳ quái này là thượng cổ thần thú như lời Thần sao?

      "Tốt thôi, trước hết hai ngươi im lặng ngay cho ta." Nàng khẽ thở dài tiếng nhìn Hỏa Bạo Long tay : "Tuyết Phượng ngươi gọi là Hỏa Bạo Long? Về sau ta gọi các ngươi là Hỏa Long và Tuyết Phượng !"

      Hai thú gật đầu đồng ý, nàng là chủ nhân, muốn gọi chúng là gì cũng được.

      "Hai ngươi đều là thượng cổ thần thú sao? Thượng cổ thần thú đều có thể biến ảo thành người, tại các ngươi là cấp bậc gì rồi?" Nàng có chút tò mò hỏi, nếu vậy hai huyễn thú hóa thành hình người là hai người thế nào?

      "Chủ nhân, chúng ta đều là thượng cổ thần thú cấp , muốn biến ảo làm người phải chờ đến cấp ba mới có thể tùy ý biến ảo được." Tuyết Phượng , thanh tà mang theo phần lười biếng đem theo uy áp từ thượng cổ thần thú như có như , có điều giọng non nớt như trẻ mới sinh vậy.

      Nó và Hỏa Bạo Long đều là Huyền Khí trong cơ thể chủ nhân ngưng tụ mà thành huyễn thú, núi thể chứa hai hổ, thân thể mà cất dấu hai cường đại thượng cổ thần thú tự nhiên chúng tranh đấu đến ngươi chết ta sống, vốn tưởng rằng chỉ có trong hai được triệu hồi, ai ngờ hai chúng nó đồng loạt bị chủ nhân triệu hồi ra, đúng là ngoài ý liệu của chúng.

      "Ta trước với các ngươi, nếu đều là huyễn thú của ta phải chung sống cho tốt, còn nữa, đừng có mà dùng thần thức rống trong đầu của ta, màng não cùng lỗ tai ta đều chịu nổi."

      "Vâng." Hai thú lên tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục đấu võ mồm nữa.

      " phải các ngươi có thể tiến vào huyễn thú gian trong cơ thể ta sao? Vào thôi! Tu luyện tốt trong đó , có chuyện gì ta gọi các ngươi." Tử Tình nhìn hai huyễn thú .

      Theo lời nàng , hai đạo hào quang chợt lóe lên, vút tiếng vào trong cơ thể nàng, biến mất vô tung. Bên tai rốt cục thanh tĩnh, nàng khỏi thở ra hơi, lúc này mới nhìn về hướng chỗ ở của gia gia, biết hôm nay gia gia có đến hang động hay ? Vốn định đến hỏi hỏi này hai huyễn thú này là huyễn thú gì, xem ra thượng cổ thần thú giống huyễn thú bình thường, mới triệu hồi là có thể tương thông thần thức với nàng, đây là chuyện huyễn thú bình thường thể so sánh được.

      Dời bước về phòng mình, xa xa thấy thân ảnh thon dài màu trắng đứng ở cửa như chờ mình, nàng ngẩn ra, sao còn chưa về? Ánh mắt nhàng chợt lóe, dời bước về phía trước.

      "Về rồi à?" Thần nhìn nàng, đôi mắt đen ôn nhu.

      "Uhm." Nàng giọng đáp lời, lại : " phải ngươi mệt mỏi sao? Sao quay về phòng nghỉ ngơi ? Bọn họ quét tước phòng của ngươi rất sạch."

      "Sư phó ngươi gọi , ngươi có bị làm khó dễ ?" trả lời nàng mà lại hỏi ngược, thanh trầm thấp mà khêu gợi đem theo chút quan tâm.

      " có gì, chỉ là ta đồng ý giúp trị liệu thôi." Nàng xong liền vào trong phòng rót chén nước uống.

      Nghe vậy, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ lóe lên kinh ngạc, nàng phải là người dễ dàng thỏa hiệp, sao mà đáp ứng trị liệu cho kẻ kia được? Nhưng đợi hỏi nàng hiểu ý nghĩ của , nhanh chậm : "Có thể có lợi."

      "Có thể có lợi?" nhíu mày, nhàng nhớ kỹ bốn chữ này.

      Tử Tình cười : "Ít ra cũng làm cho đau nhức thời gian đấy, tuy rằng nhận lời giúp trị liệu nhưng cũng là giúp lập tức khôi phục ngay." Trừng phạt chính là vậy, chỉ là biết lúc bọn họ nhận ra điều này Tử Nghiễn phải đồng ý mười năm hộ vệ nàng có sắc mặt như thế nào? Mấy người kia tuy rằng phải bạn bè tốt gì nhưng riêng Tử Nghiễn nàng vẫn vẫn rất kính trọng, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, bằng Tử Nghiễn vì Tử Nguyên mà quyết định như vậy.

      Ha ha, trong lúc xúc động quyết định sai lầm, đến khi tỉnh táo lại, hối hận lắm đây.

      Nghe vậy, khóe môi Thần hơi nhếch, : " tháng sau đệ tử Thanh Sơn, Thiên Sơn tỷ thí với nhau, lúc đó rất náo nhiệt, ngươi có hứng thú tham gia ?"

      " hứng thú." Nàng lắc đầu trả lời, lại tiếp: "Bất quá đến lúc đó xem, Thiên Sơn đứng đầu tứ đại danh sơn, ta có chút tò mò thực lực đệ tử như thế nào?"

      " tóm lại, so với đệ tử Thanh Sơn chỉ có hơn chứ kém." Thanh trầm thấp mang theo ý cười . Thiên Sơn đứng đầu tứ đại danh sơn, môn hạ đệ tử thực lực đương nhiên là tệ, mà nhân tài của Thanh Sơn lại nhiều lắm, bất quá, nếu là nàng sợ là cả tứ đại danh môn cũng ít ai có thể sánh bằng, thiên phú của nàng có thể là trăm năm khó gặp.

      Sâu sắc nhìn nàng lần, thanh từ tính trầm giọng: "Ngươi về ta cũng nên về rồi, nếu có chuyện cứ đến tìm ta."

      "Được." Nàng gật đầu lên tiếng, thấy rời nàng liền đến chỗ gia gia.

      Chỗ của gia gia là sơn động ở chỗ hẻo lánh Thanh Sơn, chung quanh sơn động có cây cao rậm rạp bao quanh, dễ bị người ta phát , ước chừng phải khoảng nửa nén hương nữa mới tới gần sơn động ngửi được mùi món ăn dân dã trong khí, nàng mỉm cười, theo mùi hương thấy dưới gốc cây có hai cái chân bắt chéo, tay cầm que ghim thịt nướng ăn. Cạnh bên có đống lửa vừa tắt, bên còn có ít thịt nướng chín.

      "Gia gia." Nàng giọng gọi, đến chỗ lão.

      Nghe thấy tiếng gọi, lão quay đầu lại, nhìn nàng nhếch miệng cười ha ha : "Nha đầu Tử Tình tới rồi hả? Tới đúng lúc , đến đây đến đây, đây là đồ ăn dân dã gia gia vừa nướng xong, ngươi ăn ." xong, cắt cái chân đưa cho nàng.

      Nàng cầm lấy, cười hỏi: "Gia gia, hôm nay gia gia có xem nghi thức triệu hồi ?"

      "Nghi thức triệu hồi của ngươi sao gia gia được? Lúc ấy, mặc dù ta đứng khá xa nhưng vẫn thấy ràng, nha đầu Tử Tình, vụ chấn động là do ngươi làm phải ?" Lão vừa ăn vừa hỏi.

      Nghe vậy, nàng cười: "Gia gia, ta triệu hồi ra hai huyễn thú, trận chấn động kia là uy áp hai huyễn thú làm ra đó." xong, trong khi lão giật mình khẽ gọi tiếng: "Tuyết Phượng, Hỏa Long, ra đây." Nàng dứt lời, hai đạo hào quang trong cơ thể nàng vang tiếng bay ra làm lão khỏi giật mình tập trung nhìn, liên tục kinh hô.

      "Oa! Nha đầu Tử Tình ? Đây là huyễn thú của ngươi à? Này, này, này con là rồng phải ? Ngươi xem đầu nó có hai cái sừng giống san hô chưa này, chậc chậc chậc, là thú vị!" Lão ngạc nhiên , buông ghim thịt nướng ra để chộp lấy Hỏa Long màu đỏ nho lơ lửng giữa trung.

      "Lão già thối, ngươi đừng có mà chạm vào ta!" Hỏa Long giận dữ, đôi mắt rồng màu vàng trừng lên, ngọn lửa bốc lên từ thân rồng màu đỏ, xoẹt tiếng né ra, nó cong thân, cứ như muốn làm lớn chuyện với lão.

      Còn chưa đụng đến thân rồng bị mắng, lão giật mình, thổi râu trừng mắt trừng Hỏa Long, hai tay chống hông gào lên: "Con rồng thối nhà mi, đừng tưởng rằng mi là thượng cổ thần thú lão đây sợ mi, có tin lão đây đem mi nướng trui cho mi gặp quỷ hả!" Lão sống hơn nửa đời người vậy mà lại bị con rồng này ghét à? Còn là thối nữa sao? Lão làm sao thối hử? Mỗi ngày lão đều tắm rửa ở suối, đám con cháu Thanh Sơn ngốc kia còn phải lấy nước tắm của lão làm nước uống đấy chứ!

      Tử Tình cười, ánh mắt trong trẻo nhìn thoáng qua Hỏa Long : "Gia gia, Hỏa Long tính tình có chút quái, ngươi nhìn Tuyết Phượng , có trắng đẹp ?" Nàng xong, ý bảo Tuyết Phượng ngoan ngoãn tiến lên cho gia gia nàng sờ cái.

      Tiếp nhận ánh mắt kia, Tuyết Phượng vỗ cánh, đôi mắt đỏ đảo vòng liếc sang Hỏa Long, giọng nịnh hót non nớt cất lên: "Gia gia, ngươi là gia gia của chủ nhân, tự nhiên cũng là gia gia của Tuyết Phượng, gia gia, đầu ngươi trắng sáng như tuyết, cũng xinh đẹp giống như lông của Tuyết Phượng vậy, gia gia, ngươi đừng để ý con Hỏa Long kia, nó là vậy đó, ràng là đực mà lại mắc cỡ thẹn thùng như là cái vậy, là mất hết mặt mũi giống đực."

      Nghe nó , khóe mắt Tử Tình run rẩy, nhìn thoáng qua Hỏa Long thấy cặp mắt rồng màu vàng của nó khi nghe Tuyết Phượng cơ hồ muốn phun ra lửa, nàng khỏi thầm thở dài tiếng, phải long phượng đều xứng đôi sao? Sao mà hai con này thấy mặt nhau đấu đá ngừng? Tuyết Phượng phúc hắc lần nào cũng thắng, khó trách Hỏa Long phải muốn phun lửa.

      Mà lão nghe Tuyết Phượng , đôi mắt sáng ngời, nhìn Tuyết Phượng lại nhìn Hỏa Long giận dữ, tay sờ lên thân đầy lông phượng trắng như tuyết, với Tử Tình: "Nha đầu Tử Tình, hai huyễn thú của ngươi đúng là kỳ quái, con nóng nảy mà hay thẹn thùng, con kia lại giả dối xảo trá như hồ ly vậy."

      Nghe mình bị đánh đồng thành hồ ly, đôi mắt đỏ tà của Tuyết Phượng lóe lên, vút tiếng vỗ cánh bay : "Gì mà hồ ly hả? Gia tôn quý từ , con hồ ly chỉ là tiểu huyễn thú sao có thể so với gia được chứ?"

      Thấy nó để ý gì cứ thế vỗ cánh bay , Tử Tình nhìn sang gia gia lại thấy nhìn chằm chằm Tuyết Phượng và Hỏa Long, bỗng nhiên lão xoay đảo tròng mắt như nghĩ ra chuyện gì, tiện đà cười hắc hắc rồi thèm nhìn tới kia hai huyễn thú kia nữa, tay kéo Tử Tình: "Nha đầu Tử Tình, tới đây tới đây, chúng ta cứ kệ tụi nó, bây giờ gia gia nướng thịt, thơm quá là thơm, ngươi mau tới nếm thử ." xong, ánh mắt cơ trí lóe lên tính toán lườm về phía hai tên kia, bọn nó nghe lão vậy, cổ cứ như muốn dài ra.

      Tử Tình đem sắc mặt của lão thu vào đáy mắt nhưng vẫn thản nhiên cười: "Tốt thôi." Tay xé miếng thịt ăn, thịt nướng trong miệng hương thơm nồng, vị ngon tuyệt, nàng nâng mắt cười : "Gia gia, thịt nướng rất ngon nha."

      "Ha ha ha, đương nhiên rồi, gia gia tự mình ra tay, sao mà ngon được." Lão ngửa đầu cười lớn vui vẻ.

      Bên kia Tuyết Phượng và Hỏa Long liếc nhau cái rồi lại hừ lạnh trừng nhau, nuốt nước miếng nhìn thịt nướng vỉ, tuy chúng là huyễn thú nhưng cũng cần ăn, đặc biệt là bây giờ, vừa được chủ nhân triệu hồi, năng lượng thân thể trong giai đoạn phát triển, ngửi thấy mùi, lại nghe chủ nhân phải thòm thèm ngay.

      Thoáng thấy cổ chúng ngày càng dài, mắt lão ánh lên đắc ý, lão tới vỉ thịt nướng với Tử Tình: "Còn nhiều lắm, ta có gia vị có thể làm tăng thêm ít nhiều thơm ngon của thịt, hương vị nhất định rất tuyệt đấy." Lão xong, lấy trong ống tay áo ra cái túi, đem gia vị trong đó rắc lên thịt nướng.

      Thấy làm vậy, Tử Tình liền bật cười, gia gia bỏ thuốc đúng là quá sức quang mình chính đại, bỏ thuốc ngay trước mặt Tuyết Phượng và Hỏa Long, trí tuệ huyễn thú mới sinh sợ là thể đoán ra thứ bột này vốn phải là hương liệu gì rồi! Bất quá, nếu gia gia muốn đùa mặc lão thôi, dù sao cũng chẳng xảy ra chuyện gì.

      Cầm chỗ thịt nướng còn lại, lão đưa lên mũi ngửi, làm bộ như ngửi mỹ vị : "Ừhm! Thực là thơm!" xong lại giả như muốn cắn ăn, mà Tuyết Phượng cùng Hỏa Long bên kia thấy thế, nuốt nước miếng ừng ực cứ nghĩ lão cắn hai ba miếng ai ngờ lão lại khép miệng, quay đầu với chủ nhân của bọn chúng.

      "Tử Tình, ngươi ăn chưa? Có muốn gia gia cho ngươi thêm ít ?" Lão xong, tay đẩy mấy miếng thịt sang bên để tạo cơ hội cho chúng chúng nó.

      Tuyết Phượng và Hỏa Long thấy vậy, mắt chợt lóe lên nhận biết cơ hội tới, cùng bay nhanh cứ như là sợ đối phương đoạt hết, lao thẳng tới chỗ khối thịt nướng kia, phượng trảo xé cái, vuốt rồng cũng giật miếng, khối thịt nướng trong tay lão bị chia làm hai nửa, cướp được thịt nướng, bọn chúng lùi lại nhanh, xa khỏi lão, ăn nuốt như hổ đói sói vồ.

      "Hắc hắc hắc hắc, trúng chiêu rồi nhá, hai ngươi mà cũng muốn đấu trí với ta hả? Còn non lắm nhá." Hai tay lão chống nạnh, đắc ý , mắt lộ ra ý cười hưng phấn chờ mong nhìn kết cục của hai con thú kia?

      Tử Tình bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhạt, tuy chúng nó là thượng cổ thần thú nhưng cũng chỉ là sơ sinh mà thôi, trí tuệ đúng là được tốt lắm, Tuyết Phượng có phúc hắc nữa mới sinh cũng phải có chỗ ngây thơ, gia gia chỉ giở vài kế , chúng nó trúng chiêu rồi.

      Bọn chúng cùng ôm thịt nướng nhưng phản ứng lại đồng nhất, Hỏa Long giật mình, mắt rồng màu vàng lộ vẻ mịt mù, hiểu nổi ý lão cái gì? Tuyết Phượng đảo đôi mắt đỏ, ném ngay miếng thịt nướng , nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của lão rồi lại nhìn chủ nhân của chúng nó.

      "Chủ nhân, lão già khọm kia tính kế chúng ta?"

      Khóe miệng Tử Tình ngừng cười, con Tuyết Phượng này chuyển biến đúng là nhanh, khắc trước còn dẻo miệng gia gia này nọ còn bây giờ thành lão già khọm rồi...
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :