1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 65: Khai mạc nghi thức triệu hồi
      Edit:
      Ớt Chỉ Thiên


      "Hắc hắc, nếu là tên tiểu tử Bạch Dật, nhất định là con cứu chứ gì!" Lão giả tủm tỉm cười xong, ánh mắt lóe ra quang mang sắc bén nhìn Tử Tình thân thanh nhã thoát tục đứng trước mặt.Thời gian vài năm, nàng cũng từ tiểu nương trưởng thành thành thiếu nữ.

      Ánh mắt Tử Tình lóe lên, nhanh chậm : " là bằng hữu của con, hơn nữa cũng từng cứu con mạng.Nếu là , đừng viên giải độc đan, cho dù là bình con cũng cho." Đối với người nàng xem là bằng hữu, nàng luôn đặt trong lòng, hơn nữa nàng cũng từng qua, ân cứu mạng của với nàng, nàng nhất định đáp trả.

      "Ai! Xú tiểu tử kia nếu nghe thấy con vậy nhất định rất cao hứng.Lúc trước khi ta nằm ngủ trong rừng cây, nhìn thấy nổi giận đùng đùng về hướng Nhất trọng môn, lại lấy cây cối trong rừng làm chỗ trút giận.Hai đứa các con có phải cãi nhau hay nha?" Lão giả tò mò hỏi, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn nàng, rất muốn phát huy tinh thần bát quái của mình.

      " quản nhiều lắm." Nàng thản nhiên xong, thanh mâu nhìn thoáng qua ánh nắng chiếu rọi đỉnh đầu, hỏi: "Gia gia, qua mấy ngày nữa là nghi thức triệu hồi huyễn thú.Người con triệu hồi ra loại huyễn thú như thế nào?"

      Đệ tử Thanh Sơn phải ai cũng có thể triệu hồi ra huyễn thú, huyễn thú cũng chia ra phẩm giai cao thấp khác nhau, huyễn thú phẩm giai cao cái uy áp có thể uy chấn tứ phương.Đối với nghi thức triệu hồi vài hôm nữa là nàng cũng có chút chờ mong, biết đến lúc đó nàng triệu hòi ra loại huyễn thú như thế nào đây?

      "Ha ha, điều này làm sao có thể biết trước được.Bất quá huyễn thú cường đại hay là yếu đều căn cứ vào tiềm lực của người triệu hồi.Những người có thực lực mạnh triều hồi ra huyễn thú đương nhiên phải là cái loại yếu, con xem tên xú tiểu tử Bạch Dật cùng với tên tiểu tử vừa rồi kia, thực lực của hai người bọn họ xem như kém cho nên huyễn thú cũng thuộc loại ít người ở Thanh Sơn này có thể so sánh được."

      cười, ánh mắt cơ trí nhìn nàng : "Cho nên a, gia gia biết đến lúc đó con triệu hồi ra loại huyễn thú như thế nào nhưng tuyệt đối yếu hơn huyễn thú của bọn ." Thiên phú của nàng, thực lực của nàng cũng phải điều mà hai người kia có thể so sánh được.Nhìn khắp bên trong tứ đại danh sơn, vậy cũng chỉ có tên thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia mới có khả năng đánh đồng được.

      Nghe vậy, Tử Tình chậm rãi liễm hạ đôi mắt, trong thanh mâu lên tia u quang , biết suy tư về cái gì.Nửa ngày sau, nàng mới ngẩng đầu : "Gia gia, con về trước." xong, đợi lên tiếng trả lời, liền bay vút về phía căn nhà tranh của mình.

      Nhìn thân khinh công tuyệt hảo kia của nàng, lão giả khỏi cười híp cả mắt, thu hồi ánh mắt, liếc nhìn bãi máu tươi mặt đất cái, khóe môi tà tà gợi lên: "Ha ha, tên tử kia hay ho, xem ra lúc này bị dược cốc lão gia hỏa kia lấy làm vật thí nghiệm đây." Thanh mang theo ý cười ở trong rừng truyền ra, tiếp theo, y bào màu đen phất cái, cũng xoay người rời ...

      Sáng sớm ba ngày sau.

      Ngày hôm nay là nghi thức triệu hồi mỗi năm lần, toàn bộ Thanh Sơn bởi vì nghi thức triệu hồi này mà trở nên rộn ràng hơn, nơi nơi đều tràn ngập tiếng cười hưng phấn.Bởi vì ngày hôm nay, các đệ tử cần tu luyện đều có thể đếm thiên động quan khán các đệ tử tròn mười tuổi thực nghi thức.Càng nhiều hơn là, bọn họ muốn xem trong số các đệ tử hôm nay, có bao nhiêu người có thể triệu hồi ra huyễn thú? Mà trong số những người đó, huyễn thú của ai là lợi hại nhất?

      Trong Nhất trọng môn, Bạch Dật thân hồng y ỷ người chiếc ghế dựa, hai chân khẽ nâng cao đặt chiếc ghế khác. tay nâng đầu, tay thưởng thức chén rượu, dường như là giận dỗi với ai, khuôn mặt tuấn tú nghiệt là mảnh giận dữ.

      Chỉ thấy thỉnh thoảng thay đổi cái chân gác ghế, thỉnh thoảng lại di di thân mình, căn bản chính là bộ dáng vô cùng nhàn rỗi.Đôi mắt hoa đào híp lại nhìn đám đệ tử vẻ mặt hưng phấn về hướng thiên động, lại thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng khó hiểu. ràng chính là bộ dáng muốn xem nhưng lại nuốt nổi những giận hờn trong lòng, lại bĩu môi uống thêm ly.

      "Bạch Dật sư huynh, huynh xem nghi thức triệu hồi sao? Nghe năm nay các đệ tử tròn mười tuổi chỉ có khoảng trăm người nhưng mà hầu hết đều có tư chất khá tốt.Đệ tử của Nhất tới Tam trọng môn là nhiều nhất, muốn biết bọn họ triệu hồi ra loại huyễn thú như thế nào." gã nữ tử xinh đẹp hai mắt phiếm động quang mang hưng phấn, nhìn Bạch dật thân lười biếng tà mị, hiểu sao vẫn còn ngồi ở nơi này?

      " ! Nếu muội muốn tự mình , ta có hứng thú!" Bạch Dật bĩu môi , chỉ lo uống rượu.

      xinh đẹp kia cười cười, còn thêm: "Đúng rồi sư huynh, nữ đệ tử Lăng Phong Sơn mà huynh đối xử tốt với nàng hình như hôm nay cũng triệu hồi huyễn thú nha, huynh xem sao?" biết tại sao lại thế này, mấy ngày nay gương mặt sư huynh đều rất trầm bực bội, giống như là có ai đắc tội vậy.

      Nghe như vậy, ánh mắt của lóe lên, u quát: " rồi, muội nghe thấy sao? Tránh ra! Đừng làm phiền ta!"

      Bị quát lớn như vậy, thổ thổ cái lưỡi đinh hương, phất phất tay với rồi ra bên ngoài: "Sư huynh, muội đây nha." Lúc nàng vừa vào Nhất trọng môn bị người ta bắt nạt, là Bạch Dật sư huynh vẫn giúp đỡ nàng cho nên dù vẻ mặt hung ác nàng cũng sợ .

      "Sao lại kì vậy, nếu là bình thường vừa nghe đến chuyện của nàng ngươi là người khẩn trương đầu tiên, sao hôm nay nàng triệu hồi huyễn thú ngươi lại ngồi ở trong này được?"

      Nghe thấy thanh đó, Bạch Dật nâng mâu nhìn về phía thanh phát ra, nhìn thấy người tới khóe môi liền gợi lên ý cười đầy tà khí, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Bạch Dục sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, tà tà : "Thân thể sư huynh vừa mới tốt được chút, sao lại nghỉ ngơi cho tốt mà lại ra ngoài? Chớ phải là sư huynh cũng muốn xem nghi thức triệu hồi ngày hôm nay đấy chứ?"

      Loại độc vài ngày trước trúng phải, dược sư ở dược cốc phải mất ngày mới giải được.Bởi vì có giải dược chính xác cho nên phải dùng rất nhiều dược người để làm thí nghiệm, tuy rằng cuối cùng cũng giải được độc nhưng cơ hồ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.Chuyện này chỉ trong ngày truyền khắp Thanh Sơn, khi nghe tới tin tức này, các đệ tử ở Thanh Sơn có thể là vô cùng khiếp sợ.Ở trong lòng bọn họ, Bạch Dục là người đứng đầu ở Thanh Sơn này , ai cũng nghĩ ra ngoài làm cái nhiệm vụ lại bị thương tới mức suýt nữa mất mạng.

      "Sư đệ có tâm, thân thể sư huynh thế nào trong lòng ta tự biết.Vết thương như thế này, tĩnh dưỡng vài ngày liền hồi phục như cũ.Mà nghi thức triệu hồi mỗi năm chỉ có lần, đương nhiên là phải nhanh chân đến xem các sư đệ muội năm nay triệu hồi ra loại huyễn thú như thế nào? Sư đệ muốn sao?"

      Tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn tổn hao gì đến thân cường giả mang hơi thở nhiếp nhân kia của .Ánh mắt lợi hại kia có ngạo mạn của ngày xưa, ngược lại xẹt qua nhè tinh quang.Dường như trải qua nỗi nhục bị thương nặng như vậy, ngạo mạn của thu liễm ít.
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 66: Động tâm?
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Bạch Dật cong lên khóe môi tà tà cười, đôi mắt hoa đào chứa hào quang mị hoặc bán híp liếc liếc mắt nhìn cái, thanh mang theo ý trêu tức : "Sư huynh cũng nghi thức triệu hồi nhưng là mỗi năm chỉ có lần, mặt khác, ngay cả sư huynh thân thể suy yếu cũng muốn nhìn, sư đệ ta làm sao có thể đâu!" Thanh rơi xuống, buông xuống cái chén trong tay, hai chân vừa chuyển, thân ảnh hồng sắc đứng lên, tới bên người Bạch Dục cười : "Sư huynh, nhìn sắc mặt ngươi còn rất tái nhợt, có cần sư đệ đỡ ngươi hay ?"

      Trong đôi mắt hoa đào mị hoặc xẹt qua tia u quang , những nghi thức triệu hồi lúc trước cũng thấy để bụng như vậy, năm nay thân thể suy yếu như thế nhưng lại vẫn muốn xem sao? Hay là trong số những đệ tử tham gia nghi thức triệu hồi năm nay có người làm cho để bụng sao?

      "Sư đệ có tâm." Ánh mắt chứa nhè ngạo khí liếc mắt nhìn cái, Bạch Dục thu hồi ánh mắt, tự mình ra ngoài.Thân thể suy yếu, nhưng còn có suy yếu đến mức ngay cả đến thiên động cũng được.

      Bạch Dật cong môi cười, thân ảnh màu hồng phất cái, cũng theo ra ngoài.Tuy rằng để ý, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày Tử Tình triệu hồi huyễn thú, rất hiếu kỳ Tử Tình triệu hồi ra loại huyễn thú gì? Làm sao lại có thể ngồi ở đây được chứ?

      Bên kia, núi Lăng Phong.

      "Tử Tình, hôm nay là ngày con triệu hồi huyễn thú, cần khẩn trương, vẫn duy trì tâm trạng như bình thường là được." Lăng Thành nhìn Tử Tình mặc thân tố y , khuôn mặt uy nghiêm ngày thường cũng còn, mà thay vào đó là vẻ mặt từ ái.Lúc này cực kỳ giống như từ phụ (phụ thân hiền từ), dùng lời ôn hòa để trấn an nàng.

      Tử Tình khẽ gật đầu, giọng đáp lời: "Ân, Tử Tình giữ tâm trạng như bình thường." Triệu hồi huyễn thú là bước ngoặt đối với tu luyện giả, huyễn thú có cường đại hay ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tương lai ngày sau.Ngày hôm nay tổ chức nghi thức triệu hồi, trong đáy lòng nàng quả cũng có chút khẩn trương, bất quá khi nghe được thanh từ ái của sư phụ chút khẩn trương kia biến mất cách diệu kì.Nhìn sư phụ ở trước mặt, giống như thấy được phụ thân đứng ở bên cạnh nàng.

      bên, mấy người Tử Nghiễn lẳng lặng đứng yên, có Lăng Thành ở trong này, bọn họ cũng dám quá mức làm càn.Thân là đại sư huynh, Tử Nghiễn liếc mắt nhìn mấy người họ cái, liền lên, gương mặt tuấn lãng mang theo vẻ tươi cười : "Tử Tình, mấy người chúng ta cũng xem ngươi triệu hồi huyễn thú.Thời gian cũng còn sớm, nên đến thiên động rồi"

      Nghe vậy, Tử Tình dời mắt nhìn cái, nhân tiện cũng từ đảo qua mấy người đứng phía sau, nhìn thấy đáy mắt châm chọc của mấy người Tử Nguyên, Tử Kiệt cùng Tử Cầm.Mà Tử Lập cùng Tử Sa chỉ liễm hạ đôi mắt, dám chống lại ánh mắt nàng, khóe môi nàng hơi hơi cong lên, gật đầu với Tử Nghiễn xong liền cung kính với Lăng Thành: "Sư phụ, Tử Tình đến thiên động trước."

      "Hảo, con ! Chúng ta cũng theo sau." Lăng Thành đáp lời, ý bảo nàng trước.Vừa rồi, cũng thoáng nhìn thấy ánh mắt châm chọc của mấy người kia, vài năm nay vì muốn giúp cho bọn họ hòa thuận sống chung mà tốn ít nước miếng, mấy người này sao lại nghe khuyên chứ?

      Tử Tình mỉm cười, rồi mới dời bước đến thiên động. Đều là đệ tử của sư phụ, bọn Tử Nghiễn đều có con huyễn thú của riêng mình.Tuy rằng thể sánh bằng huyễn thú của Bạch Dục và Bạch Dật, nhưng so với những đệ tử bình thường mạnh hơn rất nhiều.Hơn nữa nhờ thực lực của bản thân bọn họ mà phẩm giai của huyễn thú cũng tăng lên theo.

      Chính mình ở trong mắt bọn họ vẫn luôn là phế vật, bọn họ đều nghĩ là ngay cả kiếm pháp mà nàng còn thể học được, đừng chi là những nội công tâm pháp cần có cầu ngộ tính cao.Nhìn thấy khiêu khích cùng châm chọc trong mắt mấy người bọn họ, giống như là chắc chắn nàng thể triệu hồi huyễn thú vậy.Ha ha, nàng triệu hồi ra huyễn thú? Nàng chỉ là suy nghĩ, nàng triệu hồi ra con huyễn thú như thế nào? Lấy thiên phú cùng thực lực của nàng, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn chưa từng lo lắng chính mình triệu hồi ra huyễn thú thua kém mấy người bọn họ.

      Nhìn thân ảnh mảnh khảnh của nàng dần dần xa, Lăng Thành mới thu hồi ánh mắt, dừng lại mấy người Tử Nghiễn đứng ở bên, thanh trầm thấp mang theo cỗ uy nghiêm : "Sư huynh muội phải biết giúp đỡ lẫn nhau, thể xem thường nhau. toàn bộ Thanh Sơn chỉ có Lăng Phong Sơn là có ít đệ tử nhất, nên các con càng phải chung sức chung lòng, sư phụ muốn các con hảo hảo ở chung cùng với Tử Tình, tuyệt đối hại các con.Nếu các con nghe sư phụ khuyên, ngày sau người phải hối hận cũng chỉ là các con." sâu liếc mắt nhìn bọn họ cái, thở dài : " thôi! Nghi thức triệu hồi cũng sắp bắt đầu, đừng chậm trễ thời gian." xong, chính mình cũng xoay người về hướng thiên động.

      Nghe , mấy người thần sắc khác nhau, Tử Nghiễn, Tử Lập cùng với Tử Sa cúi đầu, suy tư về những lời sư phụ .Người có thể làm cho sư phụ nhìn trúng như vậy, tin tưởng nhất định tuyệt tầm thường, cho dù nàng tại chỉ thường thường có gì đặc biệt, nhưng cũng khó đảm bảo ngày khác vạn dặm tỏa hào quang! Chỉ là, vì sao sư phụ lại nhìn trúng người nhìn bình thường như vậy?

      Mà ba người Tử Nguyên cùng Tử Kiệt còn có Tử Cầm vẻ mặt cho là đúng, trong lòng lên án là sư phụ bất công cho nàng mới có thể như vậy.Nàng chỉ là phế vật tu luyện có thể có tiền đồ gì? Muốn giỏi hơn mấy người bọn họ? Trừ phi mặt trời mọc phía tây a!

      Trong thiên động, lúc này hầu như các đệ tử chờ triệu hồi đến đầy đủ.Năm nay những đệ tử được mười tuổi chỉ có khoảng trăm người, có thể là ít nhất trong những năm gần đây.Chung quanh trong thiên động, cùng với đều vây đầy người, đại đa số các đệ tử đều mang theo huyễn thú của chính mình đến, là để khoe khoang, hai là tới để xem những đệ tử tham gia triệu hồi năm nay có triệu hồi ra huyễn thú nào mạnh hơn của bọn họ hay ?

      Thanh huyên náo xôn xao hòa với những tiếng cười hưng phấn, những đệ tử có huyễn thú hai mắt nhìn chăm chăm những đệ tử cưỡi huyễn thú, trong mắt khó nén nổi thần sắc hâm mộ.Trừ bỏ những đệ tử cưỡi địa hành thú vây xung quanh, còn có những đệ tử cưỡi phi hành thú dừng lại giữa trung, bọn họ ngồi cao xuống nhìn, đem hết thảy mọi chuyện thu hết vào đáy mắt.

      Lúc này, Bạch Dục vận thân hắc bào sắc mặt tái nhợt, cùng với Bạch Dật thân hồng y gương mặt tà mị phân biệt ngồi cây cao, hai mắt nhìn chăm chú vào trong thiên động tra xét những đệ tử đến triệu hồi.Cuối cùng, ánh mắt hai người hẹn mà cùng dừng lại thân ảnh màu trắng tinh tế mà thanh lịch, trong đôi mắt đen sâu thẳm phiếm lên những tia sáng khó hiểu, nhìn nàng biết là suy tư về cái gì.

      Bỗng nhiên vừa liếc mắt, đôi mắt hoa đào bán híp nhìn thấy Bạch Dục cũng ngồi cây, phía đối diện với mình lúc này cũng dùng loại ánh mắt bí hiểm nhìn Tử Tình đứng giữa những đệ tử khác, ánh mắt mị hoặc xẹt qua tia tinh quang, tựa tiếu phi tiếu (cười như cười) khóe môi cong lên, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn quét qua sắc mặt tái nhợt của Bạch Dục cái, tiện đà mang theo nhè nhu tình nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh màu trắng kia.

      Cảm giác dường như có hai đạo ánh mắt nóng rực vẫn luôn dừng lại thân thể nàng, Tử Tình khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày, nâng mắt lên nhìn thoáng qua chung quanh, nhưng lại chỉ nhìn thấy những đệ tử tấp nập huyên náo xôn xao quát gọi, mà có tìm được hai đạo ánh mắt vẫn dừng lại người nàng, muốn tìm thêm hồi thấy Sơn chủ Thanh Sơn ra.
      Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67: Xuất trướng rung động
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      thân áo bào trắng như trước, thân phúc thái như cũ, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Thanh Sơn Sơn chủ.Thời gian năm năm, tinh thần vẫn như trước, lão giả gần bảy mươi, cũng thấy thần sắc tia già nua nào, ngược lại cả người lộ ra cỗ hơi thở càng hùng hậu hơn so với vài năm trước.Ánh mắt lóe ra hào quang dường như có khả năng hiểu hết thảy, mặt mang theo ý cười hiền lành, ánh mắt híp lại đảo qua người hơn trăm đệ tử ở trong thiên động, sau đó chỉ nghe thanh mười phần trung khí mang theo cỗ hơi thở hùng hậu truyền vào trong tai mọi người.

      "Năm nay là năm tổ chức nghi thức triệu hồi có số đệ tử ít nhất trong các năm qua.Nghi thức triệu hồi mỗi năm đều thiếu các đệ tử có thiên phú tốt triệu hồi ra các loại huyễn thú có thực lực cường đại.Ta tin tưởng, năm nay cũng như vậy, trong số những người ở đây, cũng ít người triệu hồi ra được huyễn thú."

      Thanh của Sơn chủ dừng lại chút, ánh mắt đảo qua người chúng đệ tử có mặt trong thiên động, lại tiếp: "Huyễn thú là đồng bọn trung thành nhất của các ngươi. huyễn thú cường đại càng có bản lĩnh làm cho các huyễn thú khác phải cúi đầu xưng thần, bất quá huyễn thú tiến giai đồng dạng được quyết định bởi thực lực của những người thân là chủ nhân của chúng.Cho nên, có thể triệu hồi ra huyễn thú, tu luyện cho tốt, đề cao thực lực của bản thân lên nhiều huyễn thú của các ngươi cũng theo các ngươi tiến giai mà lớn mạnh hơn.Về phần các đệ tử thể triệu hồi ra huyễn thú, cũng cần phải thương tâm, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thêm cho dù các ngươi có huyễn thú bên người thực lực cũng thua kém bất cứ ai."

      Mọi người chung quanh lẳng lặng lắng nghe, khí vốn dĩ huyên náo xôn xao từ lúc Sơn chủ ra liền tĩnh lặng hẳn.Lúc này, vây ở chung quanh nhìn các đệ tử Thanh Sơn, đôi mắt đều dừng lại người hơn trăm đệ tử đứng trong thiên động kia.Hơn trăm người này, phân biệt đến từ Nhất tới Bát trọng môn cùng với mấy tòa Phong, cho nên có thể , toàn bộ các đệ tử ở Thanh Sơn đều chạy đến quan sát.

      Tử tình cúi đầu xuống nghe những lời này, khóe môi khỏi hơi hơi giương lên.Những lời này, sao mà nàng nghe thấy hề khác chút gì so với năm năm trước vậy.Chẳng lẽ mỗi năm Sơn chủ đều đổi thang mà đổi thuốc đem những lời này lần?

      Dưới chỉ đạo của Sơn chủ, gã đệ tử tiến lên châm Thánh hỏa, tiện đà thối lui sang bên.Mà Sơn chủ thân áo bào trắng đứng bên Thánh hỏa cũng di chuyển sang chỗ khác, cách các đệ tử trong thiên động chừng mười thước, mà dưới chân là tảng đá cho nên có chút cảm giác thân cư chỗ cao, có thể liếc mắt cái đem toàn bộ nhất cử nhất động của các đệ tử thu hết vào mắt.

      Cho đến khi Thánh hỏa được châm lên, mọi vây xem chung quanh đều gần như ngừng thở, nhìn chuyển mắt vào khoảng trăm đệ tử đứng trong Thiên động.Lúc này, trong gian to lớn, chỉ có tiếng hít thở rất cùng với tiếng chim chóc kêu to hơi hơi truyền vào trong tai mọi người.Ngay sau đó, chỉ thấy gần trăm tên đệ tử kia trang nghiêm mà thần thánh chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay giao nhau đặt trước ngực, hơi thở huyền khí người từ giờ khắc này bắt đầu khởi động, trăm miệng lời niệm ra triệu hồi ngữ.

      "Ngủ say ở sâu trong tâm linh đồng bọn, lấy khí huyết ngưng tụ mà thành chiến hữu, thức tỉnh ! Hỡi huyễn thú của ta! Hôm nay nhân danh thánh thần đem ngươi thức tỉnh!"

      Thanh chứa hơi thở huyền khí truyền ra cách vang dội, từng tiếng từng tiếng vang lên, tràn ngập trong khí cùng với núi rừng, hơi thở huyền khí do mọi người hội tụ mà thành nổi lên mãnh liệt mênh mông như đại hải, ở trong khí va chạm lẫn nhau tạo thành những thanh lớn khiến cho mặt đất chấn động tới mức hơi hơi chớp lên.Hơi thở mang huyền khí hội tụ thành đoàn giống như hùng ưng lao thẳng lên bầu trời, ngay sau đó biến mất giữa những đám mây, chỉ có từng trận dư từ từ truyền lại.Trong phút chốc, tại thời điểm thanh cỗ hơi thở chứa huyền khí kia hạ xuống hết sức, cỗ ánh sáng chói mắt nhất thời phụt ra từ người các đệ tử đứng trong Thiên động...

      Bởi vì cỗ ánh sáng chói mắt kia bắn ra quá mức mãnh liệt, khiến cho tất cả mọi người đứng chung quanh thể nhìn thấy ở giữa gần trăm tên đệ tử kia, lúc này cả người Tử Tình tràn ngập cỗ hơi thở huyền khí cường đại.Ở xung quanh nàng, luồng huyền khí phát ra từ người những đệ tử đứng gần đó dường như rất sợ hãi nàng, dĩ nhiên là vòng qua bên người nàng mà , dám đụng chạm vào người nàng nửa phần.

      Chói mắt quang mang tựa như quả cầu ánh sáng khổng lồ, đem thân ảnh của các đệ tử trong Thiên đọng đều bi bao phủ ở trong vầng hào quang đó, cho dù là các đệ tử cưỡi phi hành huyễn thú ở trung cũng có cách nào nhìn thấy được cảnh tượng bên trong vầng hào quang kia.Đương nhiên cũng phát được, ở trung tâm quả cầu có cỗ huyền khí cường đại dường như là có cái gì đó được sinh ra.

      Sơn chủ đứng bên cạnh Thánh hỏa, ánh mắt cơ trí híp lại, nhìn chằm chằm vào đoàn hào quang đó. dường như cảm giác được điều gì đó, lại thể ràng đó là gì, loại cảm giác kỳ quái làm cho thể nhíu mày lại, nhưng bởi vì thời điểm các đệ tử trong Thiên động triệu hồi huyễn thú thể quấy rầy cho nên chỉ phải đè ép xuống dưới, chăm chú quan sát.Hy vọng có thể nhìn ra được ở bên trong vầng hào quang kia, cỗ năng lượng cường đại đó rốt cuộc là cái gì?

      giọt mồ hôi từ trán của nàng chảy ra, lúc này trong cơ thể nàng dường như có hai cỗ năng lượng chiến đấu với nhau, đấu tới mức ngươi chết ta sống chịu ra.Nàng có cảm giác gân mạch trong cơ thể ngừng mở rộng, dường như nếu hai cỗ năng lượng kia ra nàng phá thể mà chết.Ngay lập tức, hai tay nàng vừa chuyển, mạnh mẽ từ xuống dưới, bức hai cỗ năng lượng kia phải chui ra ngoài!

      Mà cùng lúc đó, trong số những đệ tử có thể triệu hồi ra huyễn thú đứng chung quanh, huyễn thú của bọn họ theo xuất của vầng hào quang kia cũng ra, nằm ở bên người bọn họ cũng là lúc cỗ ánh sáng chói mắt kia dần dần nhạt dần.Cũng ngay thời điểm cỗ hào quang này dần dần biến mất, mọi người sắp thấy những huyễn thú do các đệ tử triệu hồi ra bỗng nhiên có cỗ hào quang chói lóa khác, oanh tiếng tản ra chung quanh, giống như mặt trời đỉnh đầu rơi xuống.Cỗ ánh sáng đó phải là cỗ ánh sáng phát ra từ người mọi người phát ra lúc trước có thể so sánh được.Trong lúc nhất thời, mọi người đứng chung quanh đều bị cỗ ánh sáng chói mắt mang theo nhiệt đó chiếu xuống khiến cho họ liên tục phải rút lui về sau vài bước.

      "Hô!"

      Nghe thấy thanh dòng khí cường đại xẹt qua, giống như thanh của sáng thần rít gào, cỗ cuồng phong mãnh liệt gào thét đem gần trăm tên đệ tử đứng trong Thiên động vây quanh ở bên trong cỗ hào quang đó.Cuồng phong gào thét, dòng khí cường đại bắt đầu khởi động, ngừng xẹt qua bên người bọn họ, chỉ nghe thấy ở bên trong cỗ ánh sáng chói mắt khiến người ta thể nhìn thẳng đó, thanh kinh hô của các đệ tử, thanh kêu rên của huyễn thú.trong lúc nhất thời đều truyền vào trong tai mọi người, truyền khắp khu rừng Thanh Sơn, quanh quẩn ở trong khí lâu, lâu...

      Những đệ tử cùng với Môn chủ các môn và mấy Phong chủ đứng chung quanh quan sát, tính cả Thanh Sơn Sơn chủ đều bị màn trước làm cho cả kinh tới mức trợn mắt há hốc mồm.Bọn họ sống quá nửa đời người, chủ trì vô số nghi thức triệu hồi nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng thấy xuất màn giống như hôm nay.Này, này, này rốt cuộc là có chuyện gì diễn ra?

      Trong khiếp sợ của mọi người, luồng cuồng phong kia bỗng nhiên mở rộng ra xung quanh, ngay sau đó luồng ánh sáng giống như ánh mặt trời cũng khuếch tán ra chung quanh, cường đại năng lượng phụt ra bên ngoài, từng vòng từng vòng huyền khí giống như sóng nước ngừng chuyển động, dần dần mở rộng ra bên ngoài. vật thể cả người trắng như tuyết bỗng nhiên bay vút ra từ trong vầng hào quang kia, thân ảnh nhanh nhẹn giống như tia chớp, khiến cho người ta thể nhìn đó là cái gì?

      Chỉ thấy nó thoát ra từ bên trong cỗ hào quang đó, ánh màu màu đỏ chuyển động nhanh như chớp, cuối cùng dừng lại nơi có điểm cực kì giống nó – mái tóc bị cuồng phong thổi loạn dưới ánh mắt trời phiếm màu trắng bạc của Thanh Sơn Sơn chủ.
      Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 68: Hai thượng cổ thần thú
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Đôi cánh nho vỗ vỗ, vững vàng dừng lại ngay đỉnh đầu Sơn chủ, nó ngẩng đầu, đôi tròng mắt màu đỏ chuyển động nhanh như chớp, nhìn chăm chú vào màn hỗn độn trước mặt.Mà lúc này, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi những luồng ánh sáng phụt ra bên ngoài cùng với cuồng phong dồn dập, căn bản là có chú ý tới con chim trắng nho kia.

      Khi luồng ánh sáng cùng với cuồng phong phụt ra bên ngoài, mang theo cường đại uy áp làm cho mọi người huyết khí quay cuồng, cỗ uy áp làm người ta cơ hồ thể thừa nhận nổi đột nhiên tập kích tới, giống như cả bầu trời đầu bỗng nhiên bị đổ sụp xuống, ép tới mức mọi người ứa ra mồ hôi lạnh.

      Những huyễn thú của các đệ tử cưỡi phi hành huyễn thú ở giữa trung giống như gặp phải cái gì rất đáng sợ, liên tục phát những thanh nức nở sợ hãi, ngay cả thân thể cũng kìm được mà run rẩy, dường như dám tiếp tục đứng chỗ cao nữa, tất cả đều hẹn mà cùng cúi cúi đầu, mang theo chủ nhân của chúng nó hạ xuống mặt đất.

      Mà những huyễn thú của các đệ tử cưỡi địa hành huyễn thú vây quanh để nhìn thế nhưng cũng giống như những phi hành huyễn thú khác, con nào cũng cả người kìm được run run, hai chân trước nhướng về phía trước, cả người nằm úp sấp xuống, cúi cúi đầu, từng tiếng từng tiếng nức nở đầy hoảng sợ nhưng cũng đầy kính sợ ngừng truyền ra từ trong miệng chúng nó.Trong lúc nhất thời, tiếng nức nở của toàn bộ huyễn thú Thanh Sơn náo nhiệt thôi, chuỗi tiếng nức nở run run ngừng quanh quẩn trong núi rừng, lâu thể tán .

      Ở trong khí tràn ngập cường đại uy áp, chúng đệ tử ở chung quanh vội vàng thúc dục huyễn khí trong cơ thể để bảo vệ tâm mạch, dưới áp bách của cường đại uy áp, mọi người ngừng chảy ra từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt .

      Mà hơi thở huyền khí trong cơ thể của Môn chủ cũng với những Phong chủ Thanh Sơn có vẻ cường ngạnh, nên cũng đến mức xuất bộ dáng chật vật.Chỉ là có ít đệ tử phẩm giai còn thấp, thể sử dụng huyền khí bảo vệ tâm mạch, nên bọn họ cũng bởi vậy mà phải ba chân bốn cẳng ngừng chiếu cố những đệ tử này, vì sợ chúng đệ tử thể chịu nổi cổ cường đại uy áp như thế mà bị phá tâm mạch đến chết.

      Nhưng mà, tuy Thanh Sơn Sơn chủ cách cỗ hào quang cùng với cuồng phong này gần nhất, nhưng cỗ cuồng phong điên cuồng rít gào cùng với luồng uy áp cường đại kia lại thể chạm đến .Ở chung quanh thân thể , tràn ngập hơi thở cỗ huyền khí màu trắng, cỗ huyền khí này đem cả người bao lại, hình thành cái vòng bảo hộ quanh người , làm cho cỗ uy áp kia thể tổn thương nửa phần.

      biết là do bị màn trước mặt làm cho kinh hách, hay còn là do con chim trắng nọ vô thanh vô tức dừng đỉnh đầu , cho nên còn chưa biết đầu mình có con chim cả người tuyết trắng, tản ra từng vầng hào quang thản nhiên trong suốt.Chỉ là, trong lúc mọi người ốc còn mang nổi mình ốc, khi luồng sáng giống như ánh nắng rực rỡ dần dần biến mất vầng hào quang người con chim trắng kia cũng chậm rãi phai nhạt .

      "Ngao..."

      tiếng rống giận như của rồng nhưng lại giống như hổ dữ mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa chấn áp gần trăm tên đệ tử.Tiếng rống giận hỏa bạo hướng thẳng lên tận mây cao, mạnh mẽ chấn rung cả mặt đất, rất có khí thế của sông Hoàng Hà trải dài ngàn dặm, băng sơn địa liệt! tiếng rống giận hỏa bạo kia giống như đạo sấm chớp giữa trời nắng đẹp, từ trong đám mây ầm vang lên tiếng nổ, ập vào làm màng tai của mọi người đau nhói thôi.

      Trong lúc nhất thời, vốn dĩ mọi người dùng huyền khí bảo vệ được tâm mạch, nhưng lại khó nhịn được rung động làm hai tai đau đớn, tiếng thét chói tai đầy thống khổ cùng với tiếng mọi người kêu rên và tiếng nức nở của huyễn thú trong phút chốc cùng vang lên. trường là mảnh hỗn loạn, cơ hồ muốn mất khống chế, khi mà mọi người ở đây đều nghĩ là phải bỏ mạng ở nơi đây cổ cường đại uy áp làm cho người ta thể thừa nhận kia cùng với tiếng rống giận hỏa bạo làm màng tai của mọi người cơ hồ sắp vỡ tan thế nhưng ở lại đồng được thu hồi với tốc độ cực nhanh.

      Bất quá chỉ trong thời gian nháy mắt, trận cuồng phong rít gào cùng với luồng ánh nắng như tơ hoàn toàn biến mất trong khí, mà cỗ cường đại uy áp kia cũng biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất qua vậy, còn có tiếng rống giận như hỏa bạo long vừa rồi thế nhưng cũng còn vang lên, làm cho người ta "tầm chi vô tích, tầm chi vô căn" (muốn tìm cũng có căn cứ hay tăm tích nào)...

      Nguy hiểm giải trừ, lúc mọi người kịp lấy lại tinh thần lại bị màn trước mặt làm cả kinh.Trong thời khắc này, toàn bộ hơn vạn chúng đệ tử Thanh Sơn thế nhưng lại giống như bị điểm trúng huyệt đạo, đám mở to mắt, thể tin được nhìn màn trước mặt làm người ta khiếp sợ...

      Chỉ nhìn thấy khắp mọi nơi, tất cả huyễn thú đều cả người run run nằm úp sấp mặt đất, cúi đầu dám nâng lên, mà vốn dĩ những chủ nhân cưỡi người chúng nó cũng biết từ lúc nào bị ngã khỏi lưng huyễn thú, rơi xuống mặt đất, thân chật vật.Nếu chỉ là số lượng huyễn thú nhiều lắm nằm quỳ rạp mặt đất run run còn sao, nhưng cố tình đập vào mắt mọi người lại là hình ảnh tất cả huyễn thú đều nằm úp sấp mặt đất, vạn thú cúi đầu, dường như có cường đại vương giả xuất vậy.

      Mà trong Thiên động, trăm tên đệ tử kia bao gồm cả Tử Tình ở bên trong, lúc này mặt đất hôn mê.Mà ở bên cạnh, những con huyễn thú vừa mới được trăm người đệ tử này triệu hồi ra còn thảm thương hơn nữa, chỉ thấy bọn chúng nằm hỗn độn úp sấp mặt đất, trong miệng hộc bọt mép, rồi còn có con bụng hướng lên trời bốn chân duỗi ra, cúi đầu dán sát mặt đất, thân thể ngừng run run...

      Con chim trắng vốn dĩ đậu đầu Sơn chủ, thế nhưng biết từ khi nào trở về bên cạnh Tử Tình, mở ra đôi cánh nho , hai chân duỗi thẳng, cái bụng ưỡn cong lên.Hai tròng mắt màu đỏ ngơ ngác nhìn bầu trời, tựa hồ là bị cỗ cường đại uy áp kia chấn làm cho thể nhúc nhích, cho đến khi cặp mắt màu đỏ kia chạm đến vật thể quấn cổ tay Tử Tình, cặp mắt màu đỏ lại phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm vào vật thể màu đỏ quấn cổ tay nàng, hận thể tiến lên cùng nó đại chiến ba trăm hiệp! Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh giờ của mình, lúc này đôi tròng mắt màu đỏ che giấu phẫn nộ rồi ngây ngốc nhìn về phía phương hướng khác.Nó là thượng cổ thần thú thứ nhất được Tử Tình triệu hồi ra từ trong thân thể, Băng Phượng Hoàng!

      Lúc này Tử Tình bởi vì hai cỗ cường đại năng lượng trong cơ thể bạo phát ra, mà trong nháy mắt năng lượng của thân thể dường như bị rút hết vậy, cả người cũng bị hôn mê ngay sau khi cổ hào quang kia  biến mất.Mà vật thể quấn cổ tay nàng, chính là con thượng cổ thần thú còn lại được nàng triệu hồi từ trong thân thể: Hỏa Bạo Long!

      Băng hỏa hòa hợp, hai cường đại thần thú vốn tưởng đấu đến mức ngươi chết ta sống để tranh giành trở thành huyễn thú độc nhất của Tử Tình, ai ngờ ở thời khắc mấu chốt lại cùng được triệu hồi ra.Vừa thấy mặt, đương nhiên là nhìn nhau vừa mắt, nhưng nay chúng đều là huyễn thú của chủ nhân cho nên chúng nó cũng thể tự giết lẫn nhau!
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69: Thần xuất
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Tại thời điểm mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần bóng dáng màu trắng biết từ chỗ nào bỗng nhiên bay vút ra, giống như tia chớp vụt qua bầu trời, hưu mộ tiếng xẹt qua trước mắt mọi người, nhanh chóng vào trong Thiên động, tới bên người Tử Tình hôn mê mặt đất.Chỉ thấy y bào màu trắng theo đứng lên mà giơ lên độ cong duyên dáng, dừng lại bên người nàng, bên trong sâu thẳm hắc đồng mang theo tia thước tiếc từ sâu trong nội tâm. giống như ôm toàn bộ thế giới, cẩn thận nâng nàng dậy, làm cho nàng tựa ở trong lòng .

      "Tử Tình, Tử Tình mau tỉnh lại ." Thanh mang theo từ tính gợi cảm từ trong miệng truyền ra, hắc đồng sâu thẳm nhìn chằm chằm thiên hạ hôn mê nằm trong lòng.

      Nhìn thấy thân ảnh màu trắng đột nhiên bay vút ra, người trước hết hồi phục từ trong màn khiến người ta khiếp sợ này là Thanh Sơn Sơn chủ.Chỉ thấy lúc vừa nhìn thấy gần trăm tên đệ tử bị hôn mê cùng với những huyễn thú vừa triệu hồi ra hấp hối nằm bên người bọn họ, liền vội vàng lên phía trước, với mấy người ngây người đứng chung quanh: "Nhanh! Mau nâng những đệ tử bị hôn mê dậy, xem bọn có vấn đề gì !"

      Lúc ấy cỗ uy áp siêu cường đại cùng với trận cuồng phong đó lấy trăm người này làm điểm trung tâm, ngay cả huyễn thú bọn họ vừa triệu hồi ra đều khó có thể ngăn cản cỗ uy áp cường đại kia mấy người bọn họ làm bằng xương bằng thịt làm sao có thể chịu đựng được? Dưới uy áp cường đại cùng với dòng khí mạnh mẽ đó, nguy hiểm tới tính mạng bọn họ cũng xem như là trong cái rủi có cái may rồi.

      Ánh mắt cơ trí dừng lại thân ảnh thon dài màu trắng kia, nhìn dung mạo cũng tính là xa lạ đó, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.Tại sao lại đến Thanh Sơn?

      Thanh Sơn Sơn chủ vừa kêu lên cái, mọi người mới mạnh mẽ lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng tiến lên nâng gần trăm tên đệ tử dậy, gọi tên của bọn họ.Mà ở trong các đệ tử, hai người Bạch Dật cùng với Bạch Dục trước tiên lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng bay về phía Tử Tình.Hai người đồng thời thầm nghĩ, tên nam tử áo trắng kia, là ai?

      "Tử Tình! Tử Tình muội sao rồi?" tới bên người Tử Tình, Bạch Dật vẻ mặt lo lắng gọi. Vốn dĩ trong lòng còn có tức giận, nhưng giờ phút này nhìn thấy Tử Tình mất tri giác nằm trong lòng tên nam tử áo trắng kia, trong lòng đau đến mức thở nổi.

      nên! Giận dỗi với nàng làm cái gì chứ! Cũng biết là nàng có bị cỗ uy áp cường đại kia làm cho bị thương hay đây? Nghĩ vậy, liền giơ tay muốn kéo nàng vào trong lòng mình, ai ngờ hai tay vừa mới duỗi ra, còn chưa đụng tới Tử Tình cũng bị người phất ra, lập tức phẫn nộ nâng mâu trừng: "Đưa nàng cho ta!" Người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thái độ chiếm hữu mãnh liệt với Tử Tình như vậy? ở Thanh Sơn nhiều năm nên dám khẳng định, ta nhất định phải đệ tử Thanh Sơn!

      "Nàng thế nào ?"

      Bạch Dục cũng vội vàng tới bên người Tử Tình, chỉ thấy sắc mặt vốn dĩ vì thân thể suy yếu mà tái nhợt nay lại bởi vì cỗ uy áp cường đại lúc trước mà trở nên càng mất huyết sắc, lúc này lại còn cố nén cảm giác khỏe trong người, trong đôi mắt mang theo khẩn trương cùng lo lắng mà ngay cả chính cũng chưa phát được nhìn Tử Tình dựa ở trong lòng nam tử kia.tưởng tiến lên nhưng nàng lại bị nam tử áo trắng ôm vào trong ngực, liền ngay cả Bạch Dật cũng thể nào chạm đến nửa phần.

      Cau mày đánh giá nam tử áo trắng trước mặt, thấy cả người chứa cỗ hơi thở sâu lường được, cỗ khí chất tôn quý bẩm sinh cùng với khí thế cường đại nhiếp nhân làm cho người ta thể có chút coi thường với .Cỗ khí phách vương giả kia mặc dù thu liễm rất nhiều nhưng luôn tràn ngập xung quanh cách vô ý.Vừa thấy, chỉ biết người này tuyệt tầm thường!

      Thần nâng u mâu sâu thấy đáy liếc mắt nhìn hai người trước mắt cái, chậm rãi liễm hạ đôi mắt, khóe mắt liếc nhìn vật thể màu đỏ triền cổ tay Tử Tình cùng với con chim nằm giả chết bên cạnh cái.Thấy nàng còn chưa tỉnh lại, liền lấy ra cái bình tinh xảo từ trong lòng, từ bên trong lấy ra viên đan dược chuẩn bị uy cho nàng ăn.Ai ngờ hai người kia lại đồng thời ra tiếng, làm cho tay cầm đan dược của hơi hơi dừng lại chút

      "Ngươi muốn cho nàng ăn cái gì?" Hai người Bạch Dật cùng Bạch Dục đồng thời mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm tay cầm đan dược của , sợ đan dược kia có ảnh hưởng xấu tới Tử Tình.

      Tuy nhiên, khi thanh của hai người đồng thời từ trong miệng mà ra, hai người cũng là cau mày liếc mắt nhìn nhau cái.Tỏng mắt Bạch Dật là khó chịu, khó chịu Bạch Dực này cũng để bụng với Tử Tình như vậy.Mà Bạch Dục cũng ninh mày là vì cảm thấy rất khó hiểu với hành vi quái dị của mình, chính mình vì sao phải lo lắng cho người có tí hảo cảm nào với như Tử Tình.

      "Ta làm hại nàng." Thanh trầm thấp mà khêu gợi từ trong miệng truyền ra, ngay cả nhìn cũng hề liếc mắt nhìn hai người cái liền cầm đan dược trong tay uy cho nàng ăn, đồng thời bàn tay vừa chuyển, cỗ quang mang màu tím nháy mắt từ trong bàn tay thon dài mà trắng nõn của truyền ra.Chỉ thấy, dưới ánh mắt hờn giận của hai người Bạch Dật và Bạch Dục, mang theo bàn tay phiếm huyền khí màu tím chậm rãi tới trước ngực Tử Tình, chạy đến chỗ đan điền sau lại từ trước ngực bắt đầu chậm rãi xuống theo.

      Nếu phải vì dùng huyền khí màu tím phất qua ngực Tử Tình, bàn tay căn bản là đụng chạm tới địa phương nên chạm vào, tin tưởng hai người bên cạnh đứng ở bên nhẫn nhịn nhìn.Nhưng mà mặt hai người vốn dĩ hờn giận nhưng khi nhìn thấy Tử Tình dần dần tỉnh dậy biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là vui sướng.

      "Thế nào? Còn có chỗ nào thoải mái ?"

      Thanh trầm thấp mà khêu gợi mang theo tia ôn nhu theo trong miệng Thần truyền ra, cúi đầu truyền vào trong tai Tử Tình.Khi hơi thở ấm áp độc đáo thuộc loại nam tử phun ở sau tai của nàng, nàng khỏi giật mình, khuôn mặt nghiêng nâng thanh mâu nhìn lại, ánh mắt vào đáy mắt là khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên lại mất cương nghị.

      Thần? Sao lại ở trong này? Mà nàng thế nhưng còn ỷ ở trong lòng ?

      Mà bởi vì vừa rồi nàng nghiêng nửa mặt, thế nhưng nàng lại cảm giác được hai má của nàng lơ đãng phất qua bạc môi gợi cảm nhếch lên của .Trong lúc nhất thời, tim dường như lạc mất nửa nhịp, bùm bùm nhảy lên, cỗ cảm giác xa lạ mà kỳ dị từ dưới đáy lòng bắt đầu tản ra, khuôn mặt trắng trong thuần khiết bởi vậy mà nổi lên hai luồng đỏ ửng khả nghi, kinh ngạc nhìn gần ngay trước mắt.

      Hai người thân thể gắn bó, khi nàng cảm giác được hai má của mình lơ đãng chạm vào bạc môi của , thân thể dường như hơi hơi buộc chặt, bàn tay ôm bên hông nàng cũng mạnh thêm vài phần, dường như thất thần trong nháy mắt.Cặp hắc đồng sâu thẳm thấy đáy mang theo thần thái kỳ dị nhìn nàng sâu, khêu gợi bạc môi kia gợi lên độ cong hoàn mỹ, ý cười nhàng này khiến cho nàng nhất thời xem đến ngây người, kinh ngạc tùy ôm, quên hỏi làm sao lại ở chỗ này? Cũng quên phải rời khỏi ôm ấp của ...
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :