1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60: đến ân tình
      Edit: Ớt Chỉ Thiên 

      Nghe như vậy, ngược lại nàng có chút chần chờ.Tâm pháp khẩu quyết rất trân quý, ở bên trong Thanh Sơn, phải đệ tử nào cũng có tư cách tu luyện tâm phấp cao cấp.Những đệ tử tư chất bình thường chỉ có thể tu luyện tâm pháp loại trung và hạ, tâm pháp cao cấp là vô cùng trân quý, chỉ có những đệ tử thiên phú xuất chúng mới có tư cách tu luyện.

      Mà ở Lăng Phong Sơn này, tâm pháp được truyền ở Thanh Sơn phân thành ba tầng thượng trung và hạ.Cái nàng học là tâm pháp cao cấp, cũng chính là cái mà sư phụ cho nàng luyện từ bé, vốn tưởng loại tâm pháp kia là của Thanh Sơn nhưng sau này nàng mới biết cái đấy là bảo bối của sư phó.Thứ tâm pháp cao cấp mà nàng luyện giống với cái mà mấy người Tử Nghiễn tu luyện, tuy rằng đều là cao cấp nhưng theo thần sắc sư phụ dặn dò nàng cất giấu cho cẩn thận có thể thấy được cái đó so với Thanh Sơn cao cấp tâm pháp nhất định chỉ có hơn chứ kém!

      Bởi vì ở Lăng Phong sơn đệ tử chỉ có mấy người, cho nên sư phụ đều cho bọn họ tu luyện loại tâm pháp tốt nhất, cũng bởi vì thế cho nên thực lực các đệ tử của sư phụ ở trong Thanh Sơn cũng thuộc loại thượng thừa.

      Người tu luyện, lấy tâm pháp phụ trợ võ công, nếu thiếu trong hai cái cũng được.Nếu có võ công cao cường nhưng lại có tâm pháp xứng đôi thể nào phát ra hết uy lực, cho nên thế giới này tâm pháp là thứ cực kì trân quý.Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó những kẻ giấu mặt kia lại muốn cướp đoạt Lăng Thiên tâm pháp của mẫu thân nàng!

      Mà loại tâm pháp theo như lời Thần, nếu làm cho những người có phẩm giai cao hơn nàng cũng thể nhìn ra được phẩm giai thực của nàng đó đương nhiên phải là loại tâm pháp bình thường.Loại tâm pháp trân quý như vậy, sao nàng có thể tùy tiện học được?

      Thấy nàng cau mày cúi đầu, dường như là nghĩ đến cái gì, khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Muội muốn học?"

      Nghe vậy, nàng ngẩng đầu lên, thanh mâu chống lại ánh mắt thâm thúy của , : "Tâm pháp đều rất trân quý.Nếu tâm pháp này có thể khiến cho người có phẩm giai cao hơn ta cũng thể nhìn thấu phẩm giai của ta vậy càng phải là loại tâm pháp bình thường.Làm sao ta có thể học được."

      Nghe như thế, hắc đồng thâm thúy của dừng lại khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng, thanh trầm thấp mang theo ý cười : " ra là muội lo lắng cái này?" Khóe môi xinh đẹp hơi hơi giơ lên, lại tiếp: "Chuyện mà muội lo lắng, cơ bản đều phải là vấn đề gì lớn cả.Nếu ta có thể đưa cho muội học đâu cần thiết phải so đo mấy thứ đó phải ?"

      "Nhưng là..." Nàng còn muốn cái gì thêm, lại bị nâng tay ngăn trở.

      "Chỗ muội có giấy mực sao? Ta viết nó ra cho muội." xong, ánh mắt đảo qua trong phòng, lại nhớ tới gian nhà tranh đơn sơ của nàng đương nhiên có khả năng có những thứ đó, tuấn mi khỏi nhíu lại.

      Thấy nhíu mày, Tử Tình dừng chút, giọng : "Chỗ ta cũng có giấy mực, huynh niệm lần cho ta là nghe là được." Với trí nhớ của nàng, chỉ cần lần là hoàn toàn nhớ kĩ, căn bản cần đến giấy mực.

      Nghe vậy, chậm rãi nhếch mày, hắc đồng nhìn nàng cái sâu, thanh trầm thấp chậm rãi mà ra: "Ta niệm, muội nghe theo."

      "Hảo." Nàng giọng đáp ứng .

      "Thuận nhậm, đốc hai mạch thượng hành hối cho đại chuy huyệt, cho vai phải tỉnh huyệt nhập lòng bàn tay, khí mãn cổ chi, chưởng khởi bình ngực. Năm ngón tay rủ xuống, khí xuyên vào tay, mười ngón khép lại, hồi kéo, hai tay hợp lại, hồi khí đan điền..."

      Thanh trầm thấp nhanh chậm xong, nhìn Tử Tình ngồi trước mặt chậm rãi khép lại ánh mắt, đề khí vận hành theo những gì niệm, dần dần đem huyền khí người nàng áp vào đan điền.Vốn dĩ cỗ hơi thở tràn ngập huyền khí dễ phát giác tràn ngập quanh thân nàng cũng theo khẩu quyết nàng vận hành mà dần dần nhạt hơn, cho đến khi hoàn toàn biến mất người nàng, nhìn thấy chút bóng dáng.

      Hắc đồng thâm thúy khỏi xẹt qua tia kinh ngạc, nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy mà nàng có thể ghi nhớ khẩu quyết của và vận hành theo, nhanh chóng đem hơi thở huyền khí người giấu .Thiên phú như vậy quả thực làm rất kinh ngạc, khó trách chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi tu vi của nàng lại tiến bộ nhanh như vậy.

      Thấy nàng quên Thần tiến vào trong tu luyện, thâm thúy hắc đồng khỏi lên tia bất đắc dĩ, tao nhã từ bàn đứng lên, liếc mắt nhìn Tử Tình tiến vào cảnh giới vong ngã kia cái sâu, lúc chuẩn bị xoay người rời khóe mắt liếc thấy thiếu niên hôn mê nằm giường nãy giờ, trong hắc đồng lên tia tinh quang.Lập tức cất bước qua, hai ngón tay túm lấy cổ áo , giống như diều hâu bắt con gà con, xách ra ngoài.

      Ra nhà tranh, thuận tay giúp nàng đóng cửa phòng lại, dừng chút, dưới chân đạp gió mà . tới dưới cái cây cách nhà tranh của mấy người kia xa, đem hồng y thiếu niên trong tay bỏ vào dưới tàng cây, giơ tay vỗ vỗ chiếc áo trắng nhiễm hạt bụi nào, giải khai huyệt đạo người , thân ảnh màu trắng phất cái, đạp phong mà , chỉ trong chớp mắt biến mất tại chỗ, chỉ để lại Bạch Dật hôn mê nằm mặt đất...

      "Sư tỷ, ngươi xem gần đây khinh công của ta có tiến bộ hơn chút nào ?"

      Tiếng cười nhàng từ cách đó xa truyền đến, chỉ thấy Tử Sa thân quần áo màu hồng nhạt ở giữa trung đạp gió mà , hai chận cân bằng mở ra đặt hai bên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười mê người.Lúc này, nàng quay đầu nhìn Tử Cầm sau lưng nàng xa.

      "Ai chẳng biết trong mấy người chúng ta khinh công của ngươi là tốt nhất? Nhưng mà Tử Sa, tuy rằng khinh công của ngươi tốt nhưng mà cũng nên cùng Nhị sư huynh học kiếm pháp.Luận kiếm pháp Nhị sư huynh của chúng ta là mạnh nhất." Tử Cầm thân hồng y cười , đai lưng buộc quanh eo của nàng có gắt cái roi mềm, mấy năm qua nàng chỉ tiến bộ phương diện tu luyện mà còn luyện ra tay hảo tiên.

      "Ta cũng muốn cùng Tam sư huynh học ám khí.Dù sao khinh công của ta cũng tốt, khi đánh lại có thể chạy trốn.Nếu học được thêm ám khí lại càng tốt hơn, nhưng mà bình thường khi ta theo Tam sư huynh học ám khí, thấy công phu ám khí của ngày tăng lên mà ta lại học đến chút nào." Nàng khinh thân hạ xuống đất, hai tay giao nhau để sau người, có chút nổi giận .

      Nghe vậy, Tử Cầm chỉ cười, khuôn mặt xinh đẹp lên nụ cười kinh diễm : "Cho dù thế nào chăng nữa, ngươi cũng mạnh hơn so với Tử Tình rất nhiều.Nàng học nhiều năm như vậy rồi, vẫn là cái bộ dạng cũ kia, trừ bỏ lên núi hái thảo dược còn lại chẳng làm được gì."Sư phụ vẫn muốn làm cho bọn họ có thể ở chung với nàng, nhưng làm sao mà có thể ở chung được.Với cái bộ dáng kia của nàng, đừng tới mấy vị sư huynh, chính là hai người các nàng cũng khinh thường nàng ta. biết vì sao sư phụ nhất định phải làm cho mấy người bọn họ thử cùng nàng sống chung! Bất quá cũng bởi vì sư phụ giao phó cho nên vài năm nay bọn họ cũng gây khó dễ cho nàng, cho dù gặp nhau cũng chào hỏi đôi chút.

      Vừa nghe nàng nhắc đến Tử Tình, sắc mặt Tử Sa khẽ biến.Mấy năm qua, nàng đối với Tử Tình có loại cảm giác sợ hãi thành lời, bóng ma trúng dương tán năm đó vẫn theo nàng, cũng từ khi chuyện đó bắt đầu, nàng vẫn dám cùng nàng ấy đối nghịch.Giống như lời của sư phụ, nàng đấu lại được nàng ấy, nếu cứng rắn muốn đối nghịch cùng với nàng, đến cuối cùng, người phải chịu khổ là các nàng mà thôi!

      P/S: Phần khẩu quyết Thần dạy cho Tử Tình khá khó hiểu nên tớ chỉ dịch sơ, mong các bạn thông cảm và next qua dòng tiếp theo.Có gì tớ bổ sung sau ^^
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61: Vẻ mặt hung ác nham hiểm
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Tử Cầm thấy nàng sau khi nghe được tên Tử Tình thần sắc liền buộc chặt, khỏi cười lớn thành tiếng: "Xem muội cứng đờ như vậy, có giống như bình thường sao? Từ năm ấy, sau khi muội cùng tam sư huynh bị nàng ta đâm thọt nhát xong, mỗi lần nhắc tới nàng ta muội liền biến sắc. biết rốt cuộc là muội sợ nàng cái gì?"

      Nghe vậy, Tử Sa giật giật đôi môi đào phấn nộn nhưng lại gì, ngược lại chậm rãi cúi thấp đầu xuống. Sợ nàng cái gì? Chính mình cũng biết, chỉ là từ đó về sau, mỗi khi gặp lại nàng ta, trong đáy lòng luôn đều có chút sợ hãi khó hiểu.Nhất là khi vừa tiếp xúc với ánh mắt bình tĩnh mà trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, ngay tức khắc cái cảm giác ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

      Khóe mắt mang ý cười đột nhiên lưu chuyển, thoáng nhìn thấy thân ảnh màu hồng, Tử Cầm khỏi kinh ngạc : "Ủa? Đó là ai? Sao mà lại ngã xuống đất?" Thanh vừa buông xuống, đợi Tử Sa quay đầu lại liền kéo tay nàng chạy sang hướng bên đó.

      "Sư tỷ, tỷ chậm chút." Còn chưa kịp nhận tình hình, Tử Sa vốn định quay đầu lại để nhìn xem, ai ngờ bị nàng lôi kéo như vậy khiến cho bước chân hơi lảo đảo, cũng may là nàng nhanh chóng ổn định bước chân nên mới có thể đứng vững được.

      Lôi kéo Tử Sa đến gần, khuôn mặt nhắn diễm lệ của Tử Cầm khỏi kinh ngạc, nhìn thấy dung mạo cũng được tính là xa lạ kia, nàng kinh ngạc hô ra tiếng: "Bạch Dật sư huynh? Làm sao có thể là Bạch Dật sư huynh?"

      Nghe như thế, Tử Sa cũng giật mình, vội vàng nhìn lại, nhưng cũng khỏi kinh ngạc hô : "Tại sao Bạch Dật sư huynh lại nằm ở đây?" Tuy rằng các nàng cùng Bạch Dật sư huynh cũng phải rất quen thuộc, nhưng mấy năm qua cứ cách đoạn thời gian liền chạy qua chỗ Tử Tình.Nhưng mà sao lại có thể nằm ở trong này? xảy ra chuyện gì sao?

      "Nhanh, trước nâng huynh ấy dậy rồi sau." Tử Cầm xong vội vàng ngồi xổm xuống nâng Bạch Dật nằm mặt đất lên, Tử Sa đứng bên thấy thế, cũng vội vàng chạy tới hỗ trợ.

      Cao thấp đánh giá phen, thấy người có miệng vết thương, Tử Sa trừng mắt nhìn chăm chăm, có chút xác định : "Sư tỷ, Bạch Dật sư huynh bị hôn mê sao?" Nhìn dáng vẻ của , hình như là bị hôn mê.Chỉ là, lấy thực lực của Bạch Dật sư huynh làm sao có thể tự dưng bị hôn mê? Mà còn là hôn mê ngay núi Lăng Phong của bọn họ?

      "Sư huynh?Bạch Dật sư huynh? Huynh tỉnh tỉnh..."

      Tử Cầm lắc lắc thân thể , bên ngừng gọi. Nàng vẫn luôn thích Bạch Dật sư huynh, nhưng ai ngờ trong mắt chỉ tồn tại mình Tử Tình, bình thường cho dù là gặp nàng nhiều lắm cũng chỉ là chào hỏi xã giao mà thôi, có khi lại ngay cả câu bắt chuyện cũng đều có, lần này có thể gần gũi tiếp xúc với như vậy vẫn là lần đầu tiên.Nghĩ vậy, khuôn mặt nhắn xinh đẹp khỏi hơi hơi nổi lên tầng đỏ ửng, đôi mắt đẹp xấu hổ có chút khiếp sợ, hiển lộ vô vàn tư thái  của tiểu nữ nhi.

      Cảm giác có người chạm thân thể , Bạch Dật còn chưa kịp khôi phục lại thần thức theo bản năng trước tiên đó là vươn tay phất cái, cỗ hơi thở huyền khí từ trong ống tay áo bắn ra, làm hai người vây quanh bên cạnh có phòng bị nên bị mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

      "Bang bang! Ôi..."

      Hai tiếng bang bang do có vật rơi xuống đất vang lên, cùng với tiếng hô đau đớn truyền trong khí, Tử Cầm cùng Tử Sa có phòng bị bị đánh văng ra ngoài xoa xoa thân thể đau đớn, chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, ủy khuất nhìn Bạch Dật bỗng nhiên mở to mắt, vẻ mặt lên án trong câm lặng.

      Bỗng nhiên đôi mắt hoa đào mở ra, trong mắt lóe lên tia sáng hung ác nham hiểm, mang theo hàn quang tàn nhẫn đảo qua chung quanh, cuối cùng dừng lại người Tử Cầm cùng Tử Sa ngồi bẹp dưới mặt đất, rồi ánh mắt hung ác nham hiểm mới chậm rãi biến mất, tinh quang nội liễm, thay thế là nghi hoặc: "Sao lại là các ngươi? Tại sao ta ở chỗ này?"

      Vừa rồi là xuất phát từ bản năng cảnh giới, nên trước khi kịp ý thức ràng thân thể làm ra công kích, chỉ là nghĩ tới thế nhưng là hai người các nàng.

      "Bạch Dật sư huynh, chúng ta luyện võ trở về, thấyhuynh nằm té mặt đất nên liền qua xem.Ai ngờ huynh lại ra tay với chúng ta." Giọng Tử Cầm đầy ủy khuất, xong rồi mới cùng Tử Sa ngồi bên cạnh giúp đỡ lẫn nhau đứng lên, giơ tay vỗ vỗ bụi đất dính quần áo.

      Nghe như thế, đôi mắt hoa đào chậm rãi khép lại, tay đặt lên trán, cảm thấy đầu còn có chút choáng váng, khỏi nhớ tới màn trước khi choáng váng hôn mê .Lúc ấy, là do Tử Tình dùng dược với , biết Tử Tình thường qua dược cốc, cũng thường xuyên hái thảo dược ở khắp nơi Thanh Sơn, nhưng lại nghĩ tới nàng thế nhưng có được loại mê dược lợi hại như vậy, ngay cả mà cũng bị mê đảo trong nháy mắt.Hơn nữa thủ pháp hạ dược kia lại vô cùng thuần thục, làm ngay cả cũng nhìn ra được.

      Nhưng mà chết tiệt nhất là nàng cũng dám hạ dược ! Nghĩ vậy, khuôn mặt tuấn tú nghiệt khỏi nổi lên tầng hung ác nham hiểm, cả người nhất thời tản ra luồng hơi thở nồng đậm làm cho người ta phải sợ hãi.

      "Sư huynh? Bạch Dật sư huynh?" Hai người cẩn thận gọi, thấy ngồi ở chỗ kia nhăn mày vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, sắc mặt cũng trầm chừng biến hóa, chỉ trong nháy mắt mà thân thể phát ra tầng hơi thở làm cho người ta sợ hãi, hai người các nàng khỏi lui lại từng bước, dám tới gần bên người quá mức.

      Bạch Dật mặt trầm nâng mắt liếc nhìn hai người các nàng, rồi bỗng nhiên ông tay áo màu đỏ phất cái, thân ảnh như quỷ mỵ bay thẳng lên, nhanh chóng lao tới hướng ngôi nhà tranh của Tử Tình.

      "Hình như Bạch Dật sư huynh tới chỗ Tử Tình.Tử Sa, , chúng ta cùng xem." Đứng bên, Tử Cầm thấy đến chỗ Tử Tình, cảm thấy tò mò rốt cuộc là phát sinh chuyện gì? Liền muốn lôi kéo Tử Sa cùng nhìn xem.

      "Sư tỷ, tỷ thấy được khuôn mặt trầm đáng sợ của Bạch Dật sư huynh sao? Nếu theo, cẩn thận trút giận lên hai người chúng ta, hay là thôi !" Tử Sa thấp giọng , nàng cũng muốn tự tìm phiền toái a.

      Nghe như thế, Tử Cầm cắn cắn môi, chân giẫm xuống đất, căm tức thấp giọng mắng: "Đều là do tiểu tiện nhân Tử Tình kia! Cả ngày câu dẫn Bạch Dật sư huynh!"

      Tử Sa vừa nghe nàng mắng, vội vàng kinh hoảng nhìn nhìn chung quanh, khi nhìn thấy có ai mới thở dài nhõm hơi: "Sư tỷ, sao tỷ lại mắng nàng? Sư phụ từng căn dặn chúng ta được gây phiền toái cho nàng, tận lực cố hòa hảo cùng nàng.Nếu để cho nàng nghe thấy được những lời này cũng tốt."

      "Hừ! Muội sợ nàng, nhưng ta sợ nàng!" Tử Cầm hừ lạnh tiếng, khẽ nâng cằm .

      Thấy thế, Tử Sa hơi hơi nhíu mày, bộ dạng như muốn lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài tiếng rồi với nàng: "Sư tỷ, chúng ta tìm bọn Đại sư huynh để cùng nhau luyện võ !" xong, kiên quyết gấp rút lôi nàng .

      Bên kia, khi Tử Tình thở ra hơi rồi mở mắt ra thấy trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại mình nàng, trong đôi mắt bình tĩnh khỏi lên tia kinh ngạc.

      Đều rồi?

      Cúi đầu nhìn lại thân thể của mình, cảm thấy tất cả hơi thở huyền khí trong cơ thể đều tụ lại ở đan điền, thực lực phẩm giai bị nàng che dấu , gương mặt nàng khỏi tràn ra ý cười nhợt nhạt.

      Cứ như vậy, nàng cũng cần lại lo lắng. Lập tức đứng lên cầm cây kiếm gỗ đặt ở trước giường rồi ra ngoài. có người quấy rầy, tốt nhất chính là luyện kiếm pháp.Nhưng khi nàng vừa mới ra khỏi cửa thấy bóng dáng màu đỏ mang theo thân tức giận bay vút về phía nàng, nhớ tới màn lúc trước, tươi cười bên môi khỏi có chút cứng ngắc...
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 62: Phẫn nộ rời
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      "Chết tiệt! Sao muội dám kê đơn với ta!"

      Người còn chưa tới trước mặt Tử Tình, tiếng gầm gừ phẫn nộ cũng truyền vào trong tai nàng.Nàng khẽ thở dài mộ tiếng, tiến lên phía trước vài bước rồi dừng lại lẳng lặng nhìn thân ảnh màu đỏ tới gần nàng, cho tới khi đến trước mặt nàng, mới nhanh chậm mở miệng: "Bạch Dật sư huynh, huynh còn chưa bình tĩnh lại sao?" Nàng thản nhiên , thần sắc bình tĩnh nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì?

      "Muội có ý gì?" Bạch Dật ninh mày, mắt hoa đào bán híp nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú nghiệt lúc này, mảnh trầm.

      "Muội dùng mê dược làm huynh ngất cũng chỉ là vì muốn tốt cho huynh thôi." Nàng thản nhiên , chậm rãi tiêu sái qua bên người , tay cầm kiếm hơi đổi, vừa nhìn cây kiếm gỗ trong tay vừa thưởng thức nó.

      Nghe như thế, thần sắc mặt Bạch Dật lại trầm thêm vài phần, dưới ống tay áo màu đỏ hai tay nắm chặt thành quyền, thanh chứa tức giận mang theo cỗ huyền khí: "Tốt với ta? Nếu lúc ấy muội dùng mê dược làm cho ta ngất , ta nhất định có thể bắt được người nọ!"

      Tử Tình dừng lại bước chân, khẽ cau mày xoay người nhìn cái: "Sư huynh, chẳng nhẽ huynh quên ta là bằng hữu của ta sao? chỉ đến thăm ta, chẳng lẽ ta mặc kệ, cho hai người các ngươi xung đột với nhau sao?" Nàng cảm thấy đây chỉ là chuyện rất , biết rốt cuộc là tức giận cái gì.

      sau, lấy thực lực của tất nhiên phải là đối thủ của Thần.Nếu lúc ấy nàng ngăn cản, chỉ sợ đến lúc đó người chịu thiệt .

      Nghe vậy, mặt Bạch Dật tình bất định, biết nghĩ đến cái gì, lấy loại ánh mắt đánh giá cùng tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng. lâu sau, mới hỏi: "Mê dược kia là do muội chế tạo?" Mê dược lợi hại như vậy, ngay cả cao thủ có thực lực như cũng có thể té xỉu chỉ trong nháy mắt, quả thực là thể tin được. dám khẳng định, dược cốc bên kia nếu có thể chế tạo ra loại mê dược lợi hại như vậy cũng có khả năng cho nàng.

      "Ân." Nàng giọng đáp lời.đó vốn là do nàng nghiên cứu chế tạo ra, cần thiết phải gạt .

      Nghe được lời khẳng định của nàng, trong mắt hoa đào khó nén lên tia kinh ngạc. quen biết nàng cũng vài năm, vậy mà cũng biết nàng có năng lực này.Dừng chút, mắt hoa đào mị nhân híp lại, hỏi: "Người kia là ai?"

      Tử Tình nâng mâu lên thản nhiên nhìn , cũng hề gì, nửa ngày sau mới thản nhiên : "Sư huynh, huynh hỏi nhiều quá." Đấy là chuyện của nàng, nàng cùng cũng chỉ là quan hệ Thanh Sơn đệ tử.Nếu phải vì từng cứu nàng lần căn bản nàng muốn có liên quan gì với cả.

      "Dựa vào giao tình nhiều năm như vậy của chúng ta, ta cũng thể hỏi sao?" nhíu mày, nổi lên tia hờn giận.

      Kiếm trong tay vừa chuyển, nàng liếc mắt nhìn thản nhiên : "Nếu phải vì điều đó, sư huynh cho rằng ta đứng chỗ này chuyện với huynh sao?" Nàng đồng ý có nghĩa là có thể lấn tới.Đối với , nàng cũng nghĩ đem tất cả mọi chuyện của mình cho biết.

      Bạch Dật chưa từng bị ai như vậy, vừa nghe những lời này, thần sắc vốn dĩ hòa hoãn xuống khỏi lại trầm lên, bạc môi nhếch lên dường như cố kìm nén phẫn nộ trong lòng.Dưới ống tay áo, hai tay nắm chặt thành quyền nổi lên gân xanh, lạnh lùng nhìn nàng, thanh lạnh như băng mang theo phẫn nộ khó nén: "Được! Được! Tốt lắm!" Thanh vừa rơi xuống, hừ lạnh tiếng, y bào màu đỏ phất cái, lao như gió.

      Chết tiệt! đối với nàng như thế nào, nàng cũng phải là biết gì! Nhưng hôm nay lại những lời như vậy với ! Cái gì gọi là nếu phải vì điều đó nàng và đứng chuyện ở chỗ này? Chẳng lẽ mấy năm qua, nàng đều vì nể tình từng ra tay cứu nàng nên hai người mới có thể cười giống như hôm nay? Chẳng lẽ nàng nhìn ra được tâm ý của đối với nàng sao?

      "Chết tiệt! Ta thầm giúp muội trừ bỏ biết bao nhiêu phiền toái, vậy mà hôm nay vì nam nhâm khác muội liền đối xử với ta như vậy!" Bạch Dật tức giận mắng to, ống tay áo màu đỏ phất cái, cỗ huyền khí hùng hậu hóa thánh cỗ lợi nhận sắc bén đánh về phái cây cối xung quanh.Vài tiếng hưu hưu xẹt qua, ngay lập tức chặt đứt mấy cành cây to lớn, lại xẹt qua tán cây, làm cho chúng nó bay lả tả trong khí.

      Mấy năm qua, bởi vì thường xuyên đến gần nàng cho nên có ít nữ đệ tử đều thầm tìm nàng muốn gây phiền toái cho nàng.Sau khi biết được chỉ lần cảnh cáo những nữ đệ tử này, thậm chí tiếc vì nàng mà giết gà dọa khỉ, làm cho mấy người đó dám trêu chọc nàng.Ai ngờ nàng lại nhìn tâm ý mấy năm qua của , quả nhiên là đáng giận!

      Phóng nhãn toàn bộ Thanh Sơn, những đệ tử đẹp hơn nàng có khối người, đối với hiến ân cần lại càng phải bàn, mà chính là bị quỷ che mắt cho nên mới nhìn thấy người khác mà chỉ nhìn đến người hè đem đặt vào trong mắt! Trong lòng dường như có cỗ phẫn nộ nghẹn lại giống như muốn phá tan lồng ngực mà ra, lòng bàn tay bỗng nhiên vừa chuyển đem tới cỗ năng lượng huyền khí hùng hậu, huy chưởng liền đánh về phía trong rừng cây.

      "Phanh! Phanh! Phanh..."

      Rừng cây bên kia truyền đến thanh đổ vỡ lớn, đôi mắt bình tĩnh lóe lên.Vốn định luyện kiếm nhưng cầm cây kiếm trong tay lại phát tâm niệm bình tĩnh, hơi hơi nhíu mày, nàng khẽ thở dài tiếng rồi vào trong nhà cất cây kiếm gỗ , rồi mới chậm rãi vào trong rừng sâu, tính giải sầu rồi mới trở về.

      Nàng thân tố y, mình người vào trong rừng sâu, lá cây tươi tốt che ánh nắng đầu, làn gió nhàng phất là mặt, ôn nhu mà dễ chịu, cực kỳ giống như bàn tay dịu dàng của mẫu thân.Đầu tóc đen như tơ lụa theo gió lay động mà nhàng bay lên trung, hai sợi dây lụa màu trắng đầu cũng chuyển động theo làn gió, làm cho người ta có cảm giác phiêu dật linh.

      Quần áo tố sắc ở trong gió nhàng vũ động, làn váy bay lên, thân ảnh mảnh khảnh tản ra cỗ khí chất cao quý tao nhã, tuổi còn nhưng khó nén được ánh sáng lóa mắt chói lọi người, lại thể tưởng được, sau này lớn lên giai nhân phong hoa tuyệt đại tới cỡ nào.Nhưng ở người nàng lại tản ra cỗ khí chất thản nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như luôn mang tới cảm giác cự nhân ngàn dặm, tiêu sái bước từng bước, nàng khẽ nheo mắt, hưởng thụ loại khí tươi mát lại thanh u nhã tĩnh khiến cho thể xác và tinh thần thả lỏng này.

      Đột nhiên, khi làn gió nhàng phất qua xông vào mũi nàng mang theo mùi máu tươi cũng làm cho ánh mắt nheo lại hưởng thụ thanh tĩnh hiếm có khôi phục bình tĩnh lạnh nhạt như ban đầu.Sâu thẳm trong đôi mắt thêm phần suy nghĩ sâu xa, thần thức ngoại phóng, ánh mắt nhìn lướt qua chung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ đằng kia.

      nhàng bước tới, chậm rãi tiến lên phía trước.Nơi này là Lăng Phong Sơn, làm sao lại có mùi máu tươi? Với khả năng y độc của nàng, chỉ cần vừa ngửi là có thể biết được hương vị máu kia phải của động vật, mà là người.

      Lăng Phong Sơn làm sao có thể có người bị thương được?
      Bé BiAlice Nguyen thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 63: Tức chết người đền mạng
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Trong rừng cây, Bạch Dật môi biến thành màu đen, bộ dáng chật vật dựa lưng vào thân cây thở hổn hển. tay ôm lấy chỗ bị thương ở ngực, dòng máu màu đên từ trong kẽ tay chảy ra, từng giọt rơi mặt đất, hòa vào trong bùn đất.

      giống như vừa trở về từ hồi chiến đấu sinh tử kịch liệt.Hắc bào người bị lợi nhận cắt qua vài cái lỗ hổng, sắc mặt tái nhợt lộ ra màu đen bình thường, ánh mắt nhìn về phía trước lại mang theo tia tan rã, dường như mạnh mẽ dừng ý chí để chống đỡ. cắn chặt răng, cất bước về phía trước, ai ngờ mới tiến lên bước dưới chân mềm nhũn, cả người liền ngã xuống.

      "Đáng chết!"

      chửi tiếng, nghĩ tới có ngày cũng chật vật như vậy.Bên trong Thanh Sơn, hằng năm đều có đệ tử nhận nhiệm vụ ra ngoài, mỗi nhiệm vụ đều hề thiếu tiền thù lao, đệ tử làm nhiệm vụ cùng Thanh Sơn chia đều năm năm cho cả hai.Tất nhiên tiếp nhận nhiệm vụ cũng phải chỉ vì tiền mà còn vì tăng thực lực bằng thực chiến. tiếp nhiệm vụ cũng phải mới hai lần, ai ngờ lúc này lại biến thành chật vật như vậy!

      Nhìn thoáng qua bàn tay nhiễm máu tươi đen thui, khỏi ninh mày càng nhanh., độc của Độc môn quả nhiên lợi hại vô cùng.Nếu phải lúc trước ăn viên thuốc giải chỉ sợ thể chống đỡ chạy về đến chỗ này.

      Nơi này là rừng cây Lăng Phong Sơn, là ra lệnh cho kim hổ hai cánh dẫn đến nơi này.Bởi vì nơi này bình thường có người đến, là nhân vật phong vân của Thanh Sơn, muốn làm cho các đệ tử của Thanh Sơn nhìn thấy bộ dáng chật vật của cho nên muốn kinh động bất cứ kẻ nào dược cốc tìm dược sư giả độc người.Ai ngờ thể lực dần dần chống đỡ được.

      Cắn chặt răng, hai tay chống đất muốn đứng lên, ai ngờ còn chưa đứng dậy được thân thể lại bị ngả trở về, nằm úp sấp mặt đất, chỗ trúng ám khí ngực đụng vào mặt đất khiến cho nhịn được mà hừ tiếng.Nghĩ đến chính mình ăn viên giải độc hoàn nhưng vẫn còn như vậy, khỏi lo lắng cho kim hổ hai cánh cũng trúng loại độc này.Tuy rằng thú ảo giống với thân thể của người nhưng loại độc lợi hại như thế này biết kim hổ hai cánh có chống đỡ được hay ?

      được! phải nhanh chóng dược cốc tìm thuốc giải! Thần sắc ngày càng tan rã, tuy nhiên cảm quan sâu sắc lại vẫn cảm ứng được có người về phía này. cố sức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh , nơi đó có thân ảnh màu trắng chậm rãi về phái bên này, hướng lên xem, tầm mắt có chút mơ hồ lại vẫn thấy người tới.

      Là nàng? Bạch Dục cảm thấy kinh ngạc, nghĩ tới gặp nàng ở trong tình huống chật vật như vậy. biết lấy khí lực từ đâu đến, thế nhưng ngồi dậy, thở hổn hển dựa vào thân cây, hơi nhắm mắt lại.

      Khi nhìn người trước mắt, thanh mâu lên tia kinh ngạc, lập tức lại khôi phục thành bình tĩnh cùng lạnh nhạt như dĩ vãng.Ánh mắt dừng lại miệng vết thương chảy máu màu đen của , hướng lên xem lại thấy khuôn mặt tuấn tú của dần biến thành màu đen mà thở hổn hển mềm nhũn tựa vào thân cây chứng tỏ có khí lực để đứng lên nữa.

      Tu vi của Bạch Dục cũng thấp làm sao có thể biến thành bộ dạng chật vật như vậy được? Loại độc lợi hại như vậy cũng có thể chống đỡ tới bây giờ quả đơn giản.Chính là làm sao có thể trùng hợp đến mức người ở trong này dĩ nhiên là ? Cứu? Vì sao phải cứu? ? Lấy lí do gì để rời ? Coi như nhìn thấy? Nhưng ràng là nàng trông thấy.

      Đôi mày thanh tú hơi hơi nhíu lại, nếu biết ở chỗ này là nàng nhất định tới nơi này.

      "Xem đủ chưa? Xem đủ đỡ ta dược cốc." Đột nhiên, Bạch Dục mở mắt, thanh trầm thấp suy yếu , ánh mắt dừng lại người Tử Tình đứng cách đó xa lẳng lặng nhìn .

      Nữ nhân này, hiểu rốt cuộc nàng nghĩ cái gì! phát bị thương thành như vậy sao? Sao tự mình lại đây dìu ? Làm sao mà cứ phải dể mở miệng mới được? Nếu đổi lại là người khác, nếu nhìn thấy sớm chạy qua trong nháy mắt rồi, làm gì có ai giống như nàng, đứng ở bên kia mắt lạnh nhìn làm như chuyện hề liên quan đến mình!

      Nghe như vậy, Tử Tình còn suy tư làm thế nào để coi như phát ra khỏi nhìn quanh trái phải, nhìn thấy có người khác tồn tại, trong mắt khỏi nổi lên tia nghi hoặc.

      "Ta kêu ngươi!" Bạch Dục tức giận xong.Nếu nơi này có người, còn cần phải kêu nàng sao?

      Nghe vậy, Tử Tình khẽ nhếch mày, thanh mâu nhìn về , thản nhiên hỏi: "Bảo ta?"

      "Đúng!"

      "Bảo ta làm cái gì?" Nàng vẻ mặt mờ mịt hỏi, giống như nhìn thấy bị thương tới mức chuẩn bị hấp hối như bây giờ.

      Nghe như vậy, lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Bạch Dục khỏi nghẹn bụng hỏa trong lòng: "Bảo ngươi qua đây dìu ta dược cốc!" Chết tiệt, nếu bây giờ còn có khí lực nhất định qua bóp chết nàng!

      Tử Tình bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nha! ra là ngươi muốn ta dìu ngươi dược cốc a!" Thanh dừng lại chút, liếc mắt nhìn vẻ sắc mặt đen thui của , lại nhanh chậm tiếp: "Nhưng mà, nhờ người hỗ trợ hình như phải như thế." kẻ ngạo mạn, ngay cả chuyện khách khí với người khác cũng biết nàng dựa vào cái gì mà phải qua dìu chứ?

      Nghe vậy, Bạch Dục hít sâu hơi rồi chậm rãi thở ra, bình phục lửa giận trong lồng ngực.Nơi này chỉ có mình nàng, lại nắm tính tình của nàng, nếu nàng làm ngơ với rồi xoay người bước chừng phải chết ở chỗ này!

      "Tử Tình sư muội, ta trúng độc.Mong muội dìu ta dược cốc." từ trong kẽ răng bài trừ ra mấy câu đó, ánh mắt vốn dĩ dần dần tan rã nay bị nàng chọc tức trở nên có chút tinh thần hơn trước, giống như có hai luồng lửa giận thiêu đốt ở trong mắt.

      "Sư huynh, bộ dáng của huynh sao giống như là muốn ăn ta vậy? Lời của huynh sao nghe thấy như nghiến răng nghiến lợi vậy?" Nàng khẽ cau mày, tố nhan mang theo tia khiếp đảm, thanh mâu vi tránh nhìn : "Bộ dạng này của ngươi là làm cho ta sợ hãi."

      dám khẳng định, nàng nhất định là cố ý! Bạch Dục căm tức nắm chặt tay thành quyền, hận chính mình rơi vào trường hợp như vậy, rơi vào kết cục chật vật như vậy còn cố tình gặp phải người như nàng! Nếu phải bản thân cũng sắp bị độc dậy vong, làm sao có thể để nàng làm khó dễ như vậy được!

      Lo lắng thân thể của mình chống đỡ được bao lâu nữa, chỉ phải tạm thời buông ra lửa giận trong lòng, hòa hoãn biểu tình, thanh suy yếu chậm rãi truyền ra: "Tử Tình sư muội, thế nào chúng ta cũng đều là đệ tử ở Thanh Sơn, muội làm sao có thể thấy chết mà cứu được đâu? Hơn nữa, nếu muội dìu ta dược cốc ta cảm kích còn kịp chứ gì đến chuyện muốn ăn muôi đâu!"

      "Ngươi tìm ta phiền toái?" Tử Tình hoài nghi nhìn .

      " ." đáp lời, thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng khỏi lại bỏ thêm câu: "Ta cam đoan, tuyệt đối gây phiền toái cho muội."

      " như vậy, ngươi là muốn ta giúp ngươi?" Nàng lại hỏi.

      Nghe như vậy, Bạch Dục hít sâu hơi rồi : "Đúng vậy, ta muốn muội giúp ta." Chết tiệt, nàng có cần phải hỏi nhiều như vậy ? thấy là độc phát công tâm sao?

      "Vậy được rồi!" Nàng thản nhiên xong, liếc mắt nhìn rồi xoay người bước .

      Nhìn thấy nàng xoay người bước , Bạch Dục giật mình, tiếp theo hổn hển hô: "Sao muội đến dìu ta mà đâu vậy!"
      Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64: Mênh mông cuồn cuộn mà đến
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Tử Tình hơi hơi di chuyển bước chân chút, quay đầu thản nhiên nhìn cái : "Đỡ ngươi? Nhưng từ đầu tới đuôi ta cũng chưa từng là muốn qua đỡ ngươi.” Nàng xong, thanh dừng chút, lại : "Ngươi ở chỗ này chờ ! Ta gọi người đến đỡ ngươi." xong, để ý tới người tức giận đến sắp hộc máu kia, nhanh chậm ra ngoài rừng.

      Tuy rằng trúng độc, bất quá nhìn dáng vẻ hẳn là uống thuốc áp chế rồi, nhìn theo sắc mặt , từ giờ tới lúc bị độc phát mà chết còn được khoảng   đoạn thời gian nữa, nàng tự nhiên là tìm người đến dìu , nhưng đây cũng là cực hạn của nàng rồi.Đối với nàng, cũng chỉ là người xa lạ, nàng cũng quên, từng thấy chết mà cứu nàng.

      Nghe được lời của nàng, lại nhìn thấy thân ảnh nàng càng lúc càng xa, Bạch Dục khỏi bị tức tới ‘phù’ tiếng phun ra ngụm máu tươi đen thui. cả người vô lực dựa vào thân cây phía sau, thở hổn hển phì phò, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng kia.

      biết qua bao lâu, ý thức dần dần chống đỡ được, dựa vào thân cây, hơi thở cũng dần trở nên mỏng manh, dường như chỉ còn treo lại hơi duy nhất vậy.Hai mắt chậm rãi khép lại, tận lực dùng huyền khí để áp chế độc tính trong cơ thể, mơ hồ nghe thấy trận tiếng kinh hô lo lắng truyền vào trong tai, theo đó cũng có tiếng bước chân hỗn độn rối rít.Người tới ít nhất cũng có hơn mười người, dường như còn nghe thấy ai đó hô: "Nhanh, Bạch Dục sư huynh sắp chống đỡ được! Nhanh đưa huynh ấy đến dược cốc..."

      Bạch Dục vốn dĩ tận lực giữ cho mình được bình tĩnh, được tức giận nhưng khi nghe thấy thanh cuồn cuộn của đội hình mênh mông, chỉ cảm thấy có cỗ lửa giận từ ngực trào lên, dường như muốn nổ tung mà ra.

      Chết tiệt! vốn là muốn để cho nhiều người nhìn thấy bộ dạng này của , nhưng nàng thế nhưng lại cố tình gọi tới nhiều người như vậy! luồng hơi từ ngực xông thẳng tới ót, cả người cũng vì tức giận mà ngất .

      "Trời ạ! Sao Bạch Dục sư huynh lại bị thương thành như vậy?" tên đệ tử trong số đó khi nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Dục vẻ mặt kinh ngạc.Người thiếu niên cao cao tại thượng thần sắc ngạo nghễ trong dĩ vãng, thế nhưng lại bị thương đến mức chật vật như vậy, là rất bất khả tư nghị ( thể tin được).Phỏng chừng bất kể là ai cũng đều phải chấn động nếu nhìn thấy bộ dạng như tại của .

      "Người nào đáng chém ngàn đao, thế nhưng lại dám đả thương Bạch Dục sư huynh thành như vậy!Nếu để cho ta biết, ta thể làm thịt !" nữ đệ tử bộ dạng xinh đẹp vẻ mặt tàn nhẫn , khi nhìn thấy sắc mặt Bạch Dật bị phiếm đen trong đôi mắt đẹp thể dấu được đau lòng, vội vàng gọi người bên cạnh: "Nhanh! Đều thất thần làm gì? Mau đưa sư huynh đến dược cốc!"

      Ước chừng có hơn mười người đệ tử, chỉ có nữ và còn lại toàn là nam, trong đó nam đệ tử bị nữ tử diễm mỹ (diễm lệ _ mỹ lệ)quát, liền vội vàng cõng Bạch Dục hôn mê lên rồi thi triển khinh công bay thẳng đến dược cốc.Những người còn lại cũng vội vã đuổi theo sau, cánh rừng ban đầu vì xuất của bọn họ mà trở nên huyên náo xôn xao, cũng theo rời của bọn họ mà lại khôi phục thanh tĩnh.

      Ngồi nhánh cây trong số đó, thần sắc Tử Tình thảnh thơi cúi người ở giữa trung nhìn xuống hai chân mình, làn váy trắng cũng nhàng phất phơ tùy theo chuyển động đung đưa của hai chân nàng, nhìn bãi máu đen bị Bạch Dục phun ra, khóe môi nàng hơi hơi kéo lên độ cong nhợt nhạt.

      Vừa rồi khi nàng gọi người, những người đó vừa nghe thấy Bạch Dục bị thương, đám đều hối hả chạy tới, trong số đó, vị nữ tử diễm mỹ kia là khẩn trương nhất.Theo nàng biết, nữ tử kia và Bạch Dục đều là đệ tử của Nhất trọng môn, hơn nữa còn có quan hệ bình thường, trải qua những người này truyền bá, tin tưởng cần bao lâu sau nữa toàn bộ đệ tử Thanh Sơn đều biết Bạch Dục bị trúng độc nguy hiểm tới tính mệnh.

      Trong rừng những chiếc lá cây bị từng đợt gió phất qua sàn sạt rung động, thanh mang theo ý cười bỗng nhiên truyền ra từ trong rừng: "Ha ha, Tử Tình nha đầu, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Làm sao mà cái tên tiểu tử kia lại trở nên chật vật như vậy?"

      trận gió phất qua bên người, chỉ trong nháy mắt, bên người nàng liền nhiều hơn thân ảnh màu đen.Nhìn thấy , ánh mắt Tử Tình mang theo tia nhu hòa : "Gia gia, sao người lại tới đây?"

      "Nhàm chán nên ra ngoài dạo.Đúng rồi, gần đây gia gia nghiên cứu chế tạo loại dược mới, chỉ còn thiếu loại dược liệu nữa hoàn thành, đến lúc đó ta đưa đến cho con, con hãy mang nó theo người để có thể phòng thân." Lão giả cười tủm tỉm xong, lại hỏi: "Tử Tình nha đầu, con còn chưa có cho gia gia, vừa rồi tên tiểu tử kia bị làm sao vậy? Rất hiếm khi nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của a!"

      ngây người Thanh Sơn này nhiều năm như vậy, nên cũng ít nhiều hiểu biết về người ở đây.Lấy thực lực của tên tiểu tử kia làm sao có thể bị thương thành bộ dạng như vậy?

      "Hảo" Nàng giọng đáp lời, còn : "Nhìn dáng vẻ của hẳn là bị ám khí gây thương tích khi ra ngoài làm nhiệm vụ, mà ám khí kia còn bôi chất kịch độc, có thể chống đỡ để trở về nơi này cũng dễ dàng." Tử Tình cười .Nếu chỉ là ở Thanh Sơn này, có người nào lại đả thương đến nỗi như vậy, mà nếu ra khỏi Thanh Sơn trừ bỏ những đệ tử được phê chuẩn, cũng chỉ có người nhận được nhiệm vụ mới có khả năng.

      "Nga?" Vừa nghe đến trúng ám khí có mang độc, trong mắt lão giả khỏi lên tia hưng phấn, ánh mắt đảo quanh, khi thoáng nhìn thấy bãi máu tươi đen thui, lúc này thân hình vừa động nhảy xuống.

      Nhìn thấy hành động của , Tử Tình khỏi hỏi: "Gia gia, làm sao vậy?" Nhìn dáng vẻ của giống như là cực kỳ hứng thú đối với việc Bạch Dục bị trúng độc vậy?

      "Hắc hắc, thực lực của tiểu tử kia thấp nhưng lại bị thương thành như vậy, ta muốn xem rốt cuộc là bị trúng phải loại độc lợi hại gì." xong, bên ngồi xổm xuống vươn hai ngón tay quẹt lấy ít máu dính bùn đất lên đặt ở trước mũi ngửi ngửi: "Độc của Độc môn là càng ngày càng lợi hại.Lão nhân gia ta bất quá chỉ mới rút lui vài năm, Độc môn thế nhưng lại có thể chế ra loại độc cổ quái đáng ngạc nhiên như vậy."

      y độc song tu, đối với y thuật, càng say mê chế độc hơn hẳn, có khi có thể vì nghiên cứu chế tạo loại độc dược mà mấy tháng cũng bước ra khỏi cửa nửa bước, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó dám đánh cuộc người thua được đặt chân vào giang hồ.

      "Gia gia, độc của Độc môn rất lợi hại sao?"

      Nghe vậy, lão giả quay đầu : "Độc môn là môn phái sử dụng độc lợi hại nhất trong chốn giang hồ.Chúng lấy độc để nổi tiếng, người trong môn đều là cao thủ dùng độc, về sau khi con học thành tài rời núi, nếu có gặp gỡ người của Độc môn phải nhớ là thể khinh thường."

      "Ân." Nàng gật đầu đáp ứng, nếu có thể làm cho gia gia phải dặn dò như thế Độc môn kia tất nhiên giống bình thường.

      Lão giả đột nhiên cười tủm tỉm : "Theo loại độc mà tên tiểu tử kia trúng phải từ ám khí của Độc môn, lão nhân gia ta tin tưởng, nếu cái lão ở dược cốc kia muốn hoàn toàn giải được độc mà tên tiểu tử đó trúng phải cũng dễ dàng như vậy." Tuy rằng lão gia hỏa kia cũng có chút bản , nhưng đừng so với ta, liền ngay cả là so với Tử Tình nha đầu cũng còn kém xa.

      "Vừa rồi con nhìn thấy sắc mặt sau khi Bạch Dục trúng độc, phát độc tố của phát tác có vẻ chậm, bất quá lại thể nhìn ra rốt cuộc là trúng phải loại độc gì."

      "Tử Tình nha đầu, vài ngày trước phải con luyện được giải độc đan sao? Độc kia lão nhân ở Dược cốc giải được, nhưng giải độc đan của con có thể thu phục đó." Lão giả cười tủm tỉm , trong đôi mắt bán híp chút nào che giấu tán thưởng đối với nàng.

      Nhìn quá trình nàng học y độc tới nay, thiên phú như vậy là cực kì hiếm thấy.Bất cứ loại dược liệu cùng với dược hiệu (phương thuốc)nào nàng cũng chỉ cần nhìn lần là có thể nhớ kỹ.Tin tưởng qua vài năm nữa, nhất định tu vi y độc của nàng có thể vượt qua .

      "Giải độc đan của con chỉ cứu người mà con muốn cứu, người kia chết hay sống, lại có quan hệ gì tới con đâu." Làm cho nàng lãng phí mất viên giải độc đan mà nàng vất vả mới dùng dược liệu trân quý để chế ra cứu người có quan hệ với nàng, đây cũng phải là phong cách của nàng.
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :