1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 55: là ai?
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Thời gian trôi qua thực mau, chỉ trong nháy mắt năm năm trôi qua.

      ngày này, Tử Tình thân tố y lại mình lên Thanh Sơn hái thuốc.Thời gian năm năm làm cho thực lực của nàng tăng lên rất nhiều, vô luận là phương diện độc y hay là về mặt tu luyện võ công tiên bộ của nàng đều khiến cho người ta kinh ngạc.Tất nhiên là ở trong Thanh Sơn này, người biết nàng có năng lực xuất sắc như vậy ngoại trừ gia gia của nàng cũng chỉ có sư phụ của nàng – Lăng Thành là biết điều đó.

      mái tóc đen như mực của nàng chỉ buộc sợi dây lụa màu trắng, còn lại tùy ý để rối tung ở sau người.Sợi dây lụa màu trắng buộc đầu tóc đen bóng loáng như tơ, nhàng bay lên theo gió làm cho người ta cảm thấy hết sức linh động.Vòng eo mảnh khảnh chỉ dùng cái đai lưng màu đỏ buộc lại, áo trắng đai hồng theo bước chân của nàng mà nhàng vũ động, tăng thêm vài phần phiêu dật xuất trần.

      Cánh môi màu hồng mang theo ý cười thản nhiên, hai tròng mắt bình tĩnh giống như hồ nước sâu, mang theo sắc thái thần bí lại có ai có thể nhìn thấu quang mang trong đó.Khuôn mặt nhắn trắng trong thuần khiết, thể là xinh đẹp, chỉ có thể tính là thanh tú, đây là vì nàng dùng thuật dịch dung đem dung nhan tuyệt mỹ dấu .

      Theo tăng trưởng của tuổi, tuyệt thế dung nhan của nàng càng khiến cho người ta chú mục nên ít lần có người tới tìm nàng gây chuyện.Chính vì thế nên nàng dùng thuật dịch dung của mình để che giấu dung nhan chân của bản thân, dù sao nàng tới nơi này là để học võ, còn mấy thứ như dung nhan chỉ biết đem đến cho nàng những phiền toái cần thiết thôi.

      Cước bộ thảnh thơi chậm rãi, thần sắc lạnh nhạt như cũ, lưng đeo cái giỏ tràn đầy dược thảo, còn chưa trở lại căn nhà tranh của mình, từ rất xa nàng nhìn Tử Thanh đứng chờ ở trước cửa.

      Ánh mắt dừng lại giàn cây leo màu tím nở rộ nóc nhà.Căn nhà tranh của nàng có thể là căn phòng đẹp nhất ở Lăng Phong Sơn này, bởi vì bốn năm trước Bạch Dật mang loại cây hoa leo có màu tím này kéo lên nóc nhà của nàng, là ánh mặt trời quá nóng có thể dùng để che nắng.Loại hoa leo này sinh trưởng nóc nhà, lá cây màu xanh phủ kín khắp mái nhà, mỗi khi nụ hoa màu tím của nó nở rộ đẹp sao tả xiết, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy tâm tình vui sướng hơn.

      Mà từ khi có loại hoa leo màu tím này, mỗi khi ngoài trời nóng bức trong căn phòng của nàng lại rất mát mẻ.Hai người Tử Sa và Tử Cầm thấy thế cũng học theo, chẳng qua là phòng của các nàng quá khô ráo, hơn nữa mặc dù có cây cối che nhưng có cách nào làm cho loại hoa leo này phát triển được, cho nên cũng chỉ có thể nhìn vậy thôi.

      Mấy năm qua, cũng biết sư phụ những gì cùng với bọn họ, vài năm nay cũng thấy mấy người đấy đến tìm nàng gây chuyện.Có khi gặp nhau còn giơ lên khuôn mặt tươi cười cùng nàng chào hỏi, mà nàng cũng bởi vì sư phụ chỉ lần ám chỉ nàng nên thử ở chung cùng với bọn họ cho nên khi gặp cũng giống như lúc trước coi như nhìn thấy mà bây giờ cũng gật gật đầu xem như chào hỏi.Đây là nhượng bộ lớn nhất của nàng, bởi nếu muốn nàng tiếp nhận mấy người bọn họ trở thành bằng hữu của mình thực là nàng làm được.

      Mà người ở trước cửa phòng nàng tới lui – Tử Thanh vừa thấy nàng trở về liền bước nhanh tới đón, tươi cười đầy mặt : "Tử Tình, ngươi về rồi? Hôm nay hái nhiều thảo dược như vậy sao? Đến, ta giúp ngươi." xong, giơ tay giúp nàng đem cái giỏ tràn đầy thảo dược ở lưng xuống đặt xuống dưới đất.

      "Tử Thanh, sao ngươi lại tới đây?" Nàng giọng hỏi.Ba năm trước đây, kể từ khi bị tuyển vào làm môn hạ của Tam trọng môn, thực lực cũng nhanh chóng được tăng lên.Lấy công phu của , tuy rằng so ra kém với Tử Nghiễn nhưng lại có thể đánh ngang tay cùng với Tử Kiệt.Nay ở trong Tam trọng môn, thực ực của cũng coi như số số hai, những kẻ khinh thường trước đây tự nhiên cũng dám tùy tiện coi thường nữa.

      Tử Thanh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn : "Ngươi quên sao? Còn có vài ngày nữa là ngươi tiến hành nghi thức triệu hồi.Gần đây các nhóm học sinh đều chuẩn bị, ta thấy ngươi hằng ngày cứ bận lên bận xuống, sợ là ngươi quên nên lại đây với ngươi tiếng."

      "Ân, chuyện này ta vẫn còn nhớ." Nàng gật gật đầu .Nghi thức triệu hồi hàng năm đều có lần, mỗi đệ tử đều phải tiến hành nghi thức này vào thời điểm tròn mười tuổi.Nàng tới nơi này lâu như vậy, ngoại trừ năm đầu tiên xem cái nghi thức triệu hồi kia vài năm này đều .

      Nhìn Tử Tình vẻ mặt bình thản, giơ tay gãi gãi đầu, cười rồi thêm: "Ta hỏi thăm được rồi, năm nay những đệ tử tiến hành nghi thức triệu hồi nhiều lắm, tập hợp những người cùng tuổi hoặc là ít nhất năm nghe cũng chỉ có khoảng trăm người.Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng tinh thần, nghi thức triệu hồi này rất hao tốn tinh thàn đấy." là người từng trải, kinh nghiệm về chuyện này cũng ít.Sau khi kết thúc nghi thức triệu hồi, ngày hôm sau có cảm giác sức lực cả người giống như bị hút ra, toàn thân rã rời.

      "Hảo, ta biết."

      Ý cười bên môi Tử Tình càng sâu sắc thêm mấy phần, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn Tử Thanh đứng trước mặt.Năm ấy, sau khi triệu hồi ra được huyễn thú của mình, vận mệnh của cũng biến đổi theo.Bởi vì có thể triệu hồi ra huyễn thú cho nên mới được nhận vào Tam trọng môn để bồi dưỡng, mà cũng phụ mong đợi của mọi người, thực lực tăng tiến làm cho những kẻ khinh thường trước đây phải choáng váng.

      Nghe được những lời đó, lại thấy ý cười thản nhiên bên môi nàng, Tử Thanh cũng vui vẻ nở nụ cười theo nàng.Ở trước mặt nàng, mỗi nụ cười của nàng đều có thể làm cho có cảm giác vui vẻ thôi.Mấy năm qua, nàng vẫn luôn cổ vũ , tuy rằng người khác đều thực lực của nàng năm năm như ngày có chút tiến triển, nhưng có đôi lúc đến chỗ của nàng để luyện kiếm, nàng giống như chỉ là vô tình chỉ điểm cho nhưng lại có thể làm cho hiểu ra trong nháy mắt.Thực lực của có thể tiến bộ được như hôm nay, thể tới công lao của nàng.

      Tuy rằng nàng thoạt nhìn như là để ý tới bất cứ cái gì, dường như là có gì có thể lọt được vào mắt nàng, nhưng biết nàng nhất định có những chuyện cũ đau lòng mà có ai biết.Bởi vì có khi nàng ngẩn người lâu nhìn lên bầu trời, dường như là nhớ về cái gì đó.Thần sắc kia, khi mang theo bi thương, khi lại mang theo sung sướng, khi lại mang theo ảm đạm, còn có cả vẻ mặt mà ngay cả xem cũng hiểu.

      Nhìn nụ cười xinh đẹp bên môi nàng, ổn định lại tinh thần, ánh mắt dừng lại rổ thảo dược kia rồi cười hỏi: "Tử Tình, những thảo dược này ngươi định mang qua dược cốc sao? Ta giúp ngươi mang nha!"

      "Được." Nàng giọng đáp lời, tới bên cạnh cái rổ lấy mấy thảo dược có ích với chính mình ra riêng, rồi đem rổ đưa cho : "Vậy làm phiền ngươi."

      "Ha ha, phiền toái." ngây ngô cười ngừng, giơ tay nhận cái giỏ rồi ôm vào trong ngực, với nàng: "Ta rồi, ngươi nhớ kỹ là phải nghỉ ngơi cho nhiều, tĩnh dưỡng tinh thần để chuẩn bị sẵn sàng."

      "Ân." Nàng giọng đáp lời, nhìn theo bóng dáng rời , cho đến khi thân ảnh của biến mất rồi mới cầm mấy thứ thảo dược kia về phía căn nhà tranh của mình.Cho tới khi đến gần căn nhà, còn chưa mở cửa ra cảm thấy bên trong có người, đôi mi thanh tú khỏi nhàng hơi hơi giơ lên.

      là ai?
      Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 56: Muốn chết
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Giơ tay nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, ánh vào đáy mắt là bóng dáng màu trắng.Chỉ thấy người nọ nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn, mặt hướng về bên trong, ống tay áo trắng như tuyết rơi mặt đất, đầu tóc đen như mực được búi lên.Lúc này, tay khẽ nâng, dường như uống trà, nghe được thanh nàng đẩy cửa ra, bàn tay khẽ động buông chén trà trong tay xuống, chậm rãi xoay người lại.

      " trở lại." Thanh trầm thấp mà khêu gợi, mang theo cỗ ôn như dễ phát theo bạc môi khêu gợi nhanh chậm truyền ra, giống như gió xuân phất qua mặt đất, nhàng ôn như làm cho lòng người sảng khoái.

      Khi quay mặt sang làm cho nàng nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ quen thuộc mà xa lạ kia, trong đôi mắt bình tĩnh khỏi lên tia kinh ngạc: "Thần?" Người trước mặt có dáng người xuất sắc mà tuyệt trần, dung nhan cương nghị mà mất tuấn mỹ kia, khí chất tôn quý lại mang theo xa cách kia, đấy chẳng phải là Thần – người năm năm trước từng gặp mặt lần sao?

      Năm năm trước lặng yên xuất trước mặt nàng lại lặng yên rời , năm năm qua cũng chưa từng có tin tức nào, nàng cơ bản cũng đem quên.Mà hôm nay lại đột nhiên xuất ở trong này lại là vì cái gì? Với hiểu biết của nàng suốt năm năm qua, phải là người của Thanh Sơn.Đối với , nàng có tò mò, tò mò rốt cuộc là loại người nào? Tò mò vì sao xuất ở trước mặt nàng?

      " phải chỉ mới vài năm gặp, vậy mà biết ta sao?" Thanh mang theo ý cười từ trong miệng truyền ra, hắc đồng thâm thúy mà mê người dừng ở người Tử Tình, nhìn nho năm xưa nay lớn hơn nhiều, ý cười bên môi khỏi sâu sắc thêm vài phần.

      Tử Tình nhanh chóng khôi phục bình tĩnh cùng lạnh nhạt như bình thường, di chuyển bước chân lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh rồi mới : "Sao huynh lại tới đây?" Ở Thanh Sơn có quy định, người ngoài nếu được mời thể vào Thanh Sơn. có thể tránh được những người trong Thanh Sơn chạy tới chỗ nàng, thực lực của vậy nhất định là rất mạnh.Bất quá nếu để cho mọi người biết xuất ở trong này, chỉ sợ hậu quả thể chịu nổi.

      "Năm đó sau khi ta trở về liền bế quan tu luyện.Thời gian trước mới xuất quan liền nghĩ lại đây gặp muội." mở miệng . biết như thế nào mà lại đem nguyên nhân vài năm nay tới thăm nàng giải thích cho nàng nghe.

      "Nha." Nàng thản nhiên lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra cái gì.

      Liếc mắt nhìn nàng cái sâu, thấy nàng khép hờ mắt lặng yên ngồi nơi ấy, liền mở miệng hỏi: "Mấy năm qua muội sống như thế nào?" Xem ra, vài năm gặp nên nàng cùng đều trở nên xa lạ.Bây giờ nàng ngày cả nâng mâu nhìn cũng dám? Trong lòng có vài phần nặng nề, thích nàng dùng thần sắc lạnh nhạt như vậy đối với , giống như ở trong mắt nàng, chỉ là người xa lạ hơn kém.

      Nàng nâng mâu nhìn cái, giọng : "Hoàn hảo." Thanh rơi xuống, ánh mắt lại dời .

      Thấy thế, tuấn mi khỏi hơi nhăn lại, trầm giọng hỏi: "Muội có chuyện gì muốn với ta sao?" Xa cách như vậy là làm cho lửa giận trong lòng vô cớ dâng lên.

      Nghe như thế, nàng bình tĩnh đem tầm mắt dừng người , thấy dung nhan tuấn mỹ của hơi trầm xuống, ý cười treo khóe miệng lúc trước cũng biết thu lúc nào, dường như rất tức giận, quanh thân tản mát cỗ hàn ý mãnh liệt.Nàng có chút cho nên nhìn về , do dự hỏi: "Huynh tức giận?" Nàng chọc tức giận sao? Hình như là có a?

      "Ta có tức giận !" Thanh trầm thấp dường như còn mang theo cỗ áp lực tức giận. giơ tay lấy siêu nước qua, tự rót cho mình chén nước.

      " ràng là huynh tức giận." Nàng thản nhiên nhìn cái, bình tĩnh ra . quái nhân, vài năm gặp, hôm nay đột nhiên lại chạy tới chỗ nàng xả giận?

      Tay cầm chén nghiêng chút, cũng đem cái chén đưa len môi uống, mà là cầm trong tay nhàng xoay xoay.Sau khi thở ra hơi, mới nâng mâu nhìn về phía nàng, thanh trầm thấp khêu gợi từ từ mà ra: " phải ta cố ý đến thăm muội đâu."

      Tử Tình giật mình, khẽ gật đầu: "Ân, vừa rồi huynh cũng qua."

      "Cho nên được dùng thái độ xa cách như vậy đối với ta!" Thanh trầm thấp bá đạo xong, nhìn thấy nàng giật mình tới mức ngây người, khỏi khẽ thở dài tiếng, buông cái chén cầm trong tay, ngữ khí ôn nhu : "Lần sau ta lần là năm năm như vậy nữa.Chỉ cần có thời gian, nhất định ta đến thăm muội."

      Nàng kinh ngạc, ngây ngốc trừng mắt nhìn nam tử trước mắt đột nhiên mang vẻ mặt ôn nhu, thể hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì diễn ra? rốt cuộc là cái gì? Sao nàng nghe mà chẳng hiểu nổi lấy câu nào cả? Là năng lực của nàng giảm xuống sao? Hay là lời của quá mức thâm ảo?

      "Tử Tình, Tử Tình, muội có ở đó ?"

      Đột nhiên, thanh của Bạch Dật từ bên ngoài căn nhà tranh truyền đến, thanh mang cười dường như còn dẫn theo vài phần hưng phấn.Hai người trong phòng nghe thấy thanh đó, thần sắc đồng nhất.

      Sau khi Thần nghe thấy thanh nam tử từ bên ngoài truyền đến, tuấn mi khỏi nhàng nhướng lên, trong mục quang thâm thúy lên tia u quang khó hiểu.Mà Tử Tình, sau khi nghe được thanh đó, trước tiên là từ bên bàn đứng lên, lướt qua bên người Thần về phía cửa, vừa vừa : "Ta ngăn cản , huynh mau ."

      Ánh mắt thâm thúy hơi nheo lại, hơi hơi nhíu mày, tao nhã đứng lên về phía bên cửa bị Tử Tình thuận tay đóng lại, nhìn ra bên ngoài từ cái ô cánh cửa.

      "Sư huynh, tìm ta có việc gì?" Tử Tình về phía , ngăn bước chân của lại, giọng hỏi.

      " ra là muội ở trong này a!" Nhìn thấy Tử Tình xuất trước mặt , khuôn mặt nghiệt của Bạch Dật tràn ra ý cười đầy mê hoặc, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy bả vai của Tử Tình.

      Nhìn thấy ma trảo của lại vươn đến bả vai của nàng, Tử Tình khỏi bất đắc dĩ : "Sư huynh, móng vuốt của huynh." Mấy năm qua, luôn cố ý nhìn đến ý kiến của nàng liền ôm nàng.Dùng lời của , đó là vì quen biết nhau cho nên mới thân thiết như vậy, người khác nghĩ muốn thân thiết với , còn thèm đâu!

      "Ai! Muội cũng cần phải nhìn chằm chằm vào tay ta làm gì đâu.Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, sư huynh đối với muội như thế nào phải muội biết.Ta ôm muội chút cũng mất miếng thịt nào đâu." Bạch Dật vẻ mặt tà mị xong, thấy nàng muốn giãy ra, hai tay khỏi càng ôm chặt nàng vào trong người, đồng thời cười lớn ra tiếng: " nào! Vào phòng muội , ta mang đến cho muội thứ tốt đây."

      Trong phòng, khi Thần nhìn thấy móng vuốt của Bạch Dật đặt bả vai của Tử Tình, hàn quang trong mắt chợt lóe lên.Lại nhìn thấy giơ tay ôm nàng vào lòng bạc môi khêu gợi khỏi hơi hơi khẽ động, khóe môi giơ lên ý cười lạnh lẽo, hơi thở quanh thân cũng theo biến hóa của nội tâm mà trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.Hơi thở lãnh liệt mà dày đặc tràn ngập, trong nhất thời, khí trong phòng giảm xuống ít, giống như gió lạnh vù vù thổi qua nơi đây.
      Bé BiTuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 57: Hồ ly gặm xương
      Edit:vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên

      [​IMG]
      [​IMG]

      "Quên , muội muốn ta đây cũng hỏi, chỉ cần người nọ có ý xấu gì với muội là được rồi." vừa vừa nâng tay vuốt vuốt lại vài nhánh tóc vướng lại ở trước ngực rồi tà mị cười tiếp: "Qua vài ngày nữa muội tham gia nghi thức triệu hồi cho nên mấy ngày này nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt.Đến lúc đó ta cổ vũ cho muội, muội cũng đừng làm cho ta thất vọng." đúng là có chút tò mò, đến lúc đó nàng triệu hồi ra cái dạng huyễn thú gì?

      "Ân." Nàng giọng đáp lời, liễm mắt vuốt ve tiểu bạch thỏ trong lòng bàn tay, dừng chút, lại nâng mắt : "Sư huynh, nếu có chuyện gì huynh về trước ! Ta còn muốn luyện kiếm."

      "Được rồi!Vậy ta trước."

      Nghe vậy, Bạch Dật phất y bào, từ ghế đứng lên bước .Lúc qua bên người nàng, bước chân dừng lại chút rồi ghé sát bên tai nàng, tà tà cười : "Tử Tình, ngoại trừ sư huynh ta đây những nam nhân khác đều là sói đội lốt người cả, muội đừng có đưa sói vào trong phòng a.Nếu để cho sói cắn được muội, sư huynh ta đau lòng." xong, cũng nhìn nàng, đầu ngửa lên trời, gương mặt nghiệt mang theo ý cười sung sướng ra ngoài.

      Nghe vậy, khóe miệng Tử Tình nhịn được run rẩy.Từ ngày đầu tiên nhận thức nàng chỉ biết, phải sói, là hồ ly, con hồ ly phong tao.

      Mà Bạch Dật ra ngoài, đột nhiên khi nhấc chân bước qua bậc cửa, biết từ chỗ nào có cỗ ám khí tập kích về phía đầu gối , cả người hề báo trước liền bị té nhào tới phía trước. nghĩ tới đột nhiên phát sinh ra màn như vậy, Bạch Dật bị người đánh lén ngả theo quán tính tới trước mà kịp có phản ứng gì, mắt thấy dung nhan nghiệt của mình phải thân mật hôn lên mặt đất, khỏi hô to tiếng: "A..."

      "Phanh!"

      thanh mạnh mẽ rơi xuống đất vang lên, Tử Tình vội vàng xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy cả người như hình chữ "đại" nằm úp sấp mặt đất, nhưng hai chân vẫn còn vướng lại nửa vời ở cạnh cửa, bộ dáng rất là quái dị. Nàng giật mình, vội vàng tới phía trước: "Sư huynh, huynh làm sao vậy?"

      Bạch Dật nâng gương mặt đen thui lên, gương mặt tuấn tú nghiệt kia lúc này dính đầy cỏ dại cùng hạt cát, mà trong miệng còn ngậm thêm khúc xương ...

      Nhìn đến khúc xương kia, Tử Tình ngẩn ra, tiện đà nhịn được "phốc xích" cười ra tiếng.Khúc xương kia hình như là do gia gia nàng gặm vào tối hôm qua nhưng ...
      Last edited by a moderator: 27/9/14
      Tuyết Nguyệtlhngan0401 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 58: Chính là bằng hữu?
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      "Có cái gì buồn cười ?" Bạch Dật đen mặt đứng lên, giơ tay phất phất cỏ dại cùng với cát dính mặt, lại vỗ vỗ bụi đất dính người.Mắt hoa đào bán híp lướt qua ý cười còn khóe môi Tử Tình, tiện thể dừng lại căn phòng sau lưng nàng, thanh mang theo tức giận từ trong miệng mà ra.

      "Là ai? ra cho ta!"

      Vừa rồi, lúc bước chân ra cửa, sau gót chân bị cỗ ám kình đánh úp.Cỗ ám kình kia mang theo cỗ uy áp làm cho người ta thể bỏ qua, khiến cho thể phản ứng lại được chút gì, nếu cũng chật vật tới mức cùng hôn môi thân mật với mặt đất.Vốn tưởng là người nọ rời , ai ngờ còn nấp trong chỗ tối!

      Đáng ghét, vậy mà lại phát ra rốt cuộc là người nọ thân ở chỗ nào! Chỉ cảm thấy trong lòng có cỗ lửa giận bốc lên mãnh liệt, thấy hồi lâu sau cũng có người ra, khỏi nhanh vào trong phòng, muốn bắt cho bằng được kẻ giấu trong chỗ tối kia.

      "Sư huynh, huynh..." Nhìn vẻ mặt đen thui của , Tử Tình bước lên phía trước, mở mở miệng bị ngăn lại.

      "Muội đứng qua bên ! Hôm nay ta mà bắt được tên kia, ta phải là Bạch Dật!"

      Huynh vốn phải là Bạch Dật, Bạch Dật bất quá chỉ là tên của huynh ở Thanh Sơn mà thôi.Tử Tình lẩm bẩm ở trong lòng, thấy vẻ mặt tức giận của , khỏi khẽ thở dài tiếng.Vốn dĩ rồi, sao đột nhiên Thần lại động thủ? Vừa rồi vô thanh vô tức, nàng nghĩ là rời rồi, ai ngờ còn ở nơi này.Bây giờ phải làm sao để giảng hòa đây?

      "Nga? Phải ?"

      Thanh trầm thấp mang theo tia lãnh liệt cùng chút để ý nhanh chậm từ trong khí truyền đến, phân biệt là từ nơi nào, dường như đem Bạch Dật để trong mắt, coi lời của ra gì.

      Nghe thấy thanh đó, Tử Tình khỏi than tiếng, xem ra hôm nay còn chấm dứt được.Lấy tu vi của Thần, tin tưởng rằng muốn kinh động tới Bạch Dật mà rời tiếng động là điều dễ dàng.Ai ngờ vừa mới ra tay giờ lại còn lên tiếng, lúc trước nàng còn mực chắc chắn rằng nơi này có người khác đến...

      Mà nghe thấy thanh nam nhân từ trong khí truyền đến, đôi mắt hoa đào của Bạch Dật quả nhiên quay lại liếc mắt nhìn Tử Tình cái, giống như là chất vấn, phải là muội có ai tới sao? Vậy đây là có chuyện gì?

      Bất đắc dĩ, Tử Tình chỉ có thể giọng : "Sư huynh, là bằng hữu của ta, huynh vẫn nên về trước !" Cả hai đều quen nhau, sao mà hai người còn chưa chạm mặt cũng như nước với lửa? biết nếu hai người gặp nhau còn xảy ra những chuyện nào nữa đây?

      "Bằng hữu? Quy định của Thanh Sơn là trừ khi được đồng ý, nếu thể tùy tiện tiến vào. khi tùy ý xâm nhập, bắt được bị khép vào trọng tội!" Mắt hoa đào híp lại, liếc mắt nhìn chung quanh cái, khẩu khí hề tốt xong, nhất là đối phương lại là nam nhân! Tử Tình che chở cho ta như vậy, hề thích!

      "Nga? Ta rất muốn biết, ngươi có thể tìm được ta hay đây?" Thanh chút để ý mang theo tia lãnh ý truyền đến, khiến Bạch Dật trong cơn giận dữ lại càng thêm căm tức hơn! Hơi thở huyền khí người, trong nháy mắt theo cơn giận dữ của mà càng bốc lên cao, tràn ngập khắp thân thể .

      Hơi thở mang huyền khí màu xanh từ người Bạch Dật bắt đầu nổi lên và nhanh chóng mở rộng ra xung quanh, thân hồng bào của cũng bay bay lên , thân tức giận càng ngày càng bành trướng ra xung quanh, quanh thân tản mát ra hơi thở hung ác nham hiểm, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      Tử Tình khỏi than tiếng.Bạch Dật tuy rằng đối xử với nàng coi như tệ nhưng nàng biết thủ đoạn của cũng là cực kì tàn nhẫn.Tính tình của biến đổi tùy theo tâm trạng, khi vui vẻ có thể mang bộ mặt tươi cười với người khác; nhưng khi vui, vẻ mặt của hung ác nham hiểm tựa như ác ma đến từ địa ngục.Quen biết nhau vài năm, tuy rằng nàng chưa từng thấy qua thủ đoạn của nhưng cũng nghe qua ít.Hôm nay nếu ngăn lại, biết xảy ra chuyện gì.

      Lập tức, nhàng đến bên người , bàn tay dường như vô tình nâng lên vuốt vuốt sợ tóc bên tai, lơ đãng phất qua trước mặt , đôi mắt bình tĩnh dừng ở người , nàng giọng : "Sư huynh, ta đơc huynh qua bên này nghỉ ngơi lát !"

      Bạch Dật trong cơn phẫn nộ nghe thấy như thế, vẻ mặt mạc danh kì diệu, nhìn Tử Tình đứng bên người nghi hoặc hỏi: "Vô duyên vô cớ sao mà ta phải nghỉ ngơi? Ta còn muốn bắt được tên kia...Sao mà đầu ta có chút, có chút choáng váng..." còn chưa xong, hơi thở huyền khí người bắt đầu biến mất vô tung chỉ trong nháy mắt, bước chân lảo đảo hai cái.Dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt thể tin nhìn chằm chằm vào thần sắc lạnh nhạt như trước của Tử Tình, cuối cùng ý thức chỗng đỡ được, dần dần lâm vào hôn mê, thân thể cũng đổ lên người nàng.

      Ở chỗ tối, Thần nhìn thấy màn này, ánh mắt thâm thúy khỏi lóe lóe, y bào màu trắng nhàng phất lên, tao nhã ra từ phía sau cửa. nghĩ tới, mới vài năm gặp mà phương diện y thuật nàng còn có thiên phú cao như vậy, quả thực là làm cho rất kinh ngạc.Vừa rồi, cái tay kia giống như vô tình, từ trong ống tay áo của nàng bắn ra phải là bột phấn mà dường như là cỗ mùi hương.Vậy mà chỉ trong nháy mắt có thể hạ gục gã Vũ tông cấp sáu, đơn giản.

      Hắc đồng sâu thấy đáy nhìn thấy Bạch Dật tựa người Tử Tình, u quang trong mắt chợt lóe, ống tay áo màu trắng phất cái, cỗ ám kình từ trong ống tay áo bắn ra, đánh úp về phía thân ảnh hồng sắc kia.

      Tử Tình hơi giật mình, cảm giác Bạch Dật vốn tựa người nàng bỗng nhiên bị cỗ ám kình kia bắn ra ngoài.Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, cả người Bạch Dật ngã giường của nàng, mà bởi vì trúng mê dược cho nên thể làm phát ra bất kì thanh nào.

      Nàng có chút xin lỗi liếc mắt nhìn Bạch Dật trong mê man cái.Vốn nghĩ dùng dược đối với nhưng nếu ngăn cản biết tình còn phát triển thành cái dạng gì, nàng cũng là có biện pháp nào khác a.Quay đầu lại, nhìn thấy Thần tới bên cạnh nàng, khỏi mở miệng hỏi: "Sao vừa rồi huynh ? Nếu làm cho người ở đây biết, huynh gặp phiền toái đấy."

      Trong hắc đồng hào quang chợt lóe, nhìn nàng cái sâu, thanh trầm thấp chậm rãi hỏi: "Muội quan tâm ta sao?"

      "Vừa rồi ta cũng qua, chúng ta là bằng hữu." Thanh mâu bình tĩnh nhìn .Tuy rằng đây là lần thứ hai nàng cùng gặp mặt nhưng từ trong đôi mắt nhìn nàng, cùng với năm ấy dạy nàng luyện kiếm, giúp nàng đốn cây, đưa vòng cổ cho nàng, nàng liền cảm thấy hẳn là biết nàng từ trước.

      Nhưng phải là người ở Thanh Sơn, mà khi đó nàng cũng vừa mới đến Thanh Sơn lâu, làm sao có thể nhận thức nàng? Trong đó hẳn là có số chuyện mà nàng biết, có lẽ nàng nên bớt chút thời gian hỏi sư phụ chút, năm đó là ai cứu nàng? Là ai đưa nàng vào Thanh Sơn?

      "Chính là bằng hữu?" hơi hơi nhíu mày, liễm hạ đôi mắt sâu thẳm thấp giọng nỉ non, nâng mâu nhìn vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt của nàng, ở trong cặp mắt trong suốt kia, thấy được ảnh ngược của chính mình.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59: Hấp dẫn chú ý của nàng
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Nghe như thế, Tử Tình giật mình, đương nhiên là bằng hữu! Nếu phải là bằng hữu sao nàng lại cùng chuyện ở đây? phải bằng hữu sao nàng có thể ủng hộ ? phải bằng hữu nàng cũng lo lắng cho an nguy của . Vì thế, gật gật đầu : "Ân."

      Ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng, sau khi nhìn thấy mảnh trong suốt trong mắt của nàng, khỏi than tiếng, ánh mắt liếc nhìn qua Bạch Dật chết ngất kia cái, thanh trầm thấp mà nhu hòa vang lên: "Đừng làm cho chính mình áp lực quá lớn, cứ như bình thường là tốt rồi.Cái gọi là triệu hồi huyễn thú, tuy rằng thể hao tổn tinh thần, nhưng mà chỉ cần trong cơ thể có cất dấu huyễn thú, như thế nào cũng triệu hồi ra được thôi."

      "Ân." Nàng giọng đáp lời, ánh mắt nhìn thẳng lên gương mặt , dừng lại chút, rồi lại nhìn thoáng qua Bạch Dật nằm ở giường, giọng : "Huynh vẫn nên trước ! Tu vi của thấp, dược của ta đối với thể duy trì được lâu.Nếu tỉnh lại tất nhiên chịu bỏ qua như vậy."

      Nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, nâng tay bắn ra cỗ ám kình lên ngực Bạch Dật, phất tay cái lên bộ áo bào trắng của mình, tao nhã ngồi xuống bên cạnh bàn : " lâu gặp như vậy, hôm nay ta cố ý đến thăm muội, làm sao có thể liền mới chỉ như vậy mà về rồi? Ngồi ! Nhất thời nửa khắc, tỉnh được."

      Tử Tình bất đắc dĩ, chỉ có thể cũng theo ngồi xuống bên cạnh bàn, hai tay nàng để dưới bàn, ánh mắt dừng lại người , lẳng lặng nhìn .Lần đầu tiên nhìn thấy là năm năm trước, thiếu niên tuấn mỹ như trích tiên, nay lại lần nữa tái kiến , người nam tử tuấn mỹ thành thục mang theo hởi thở nam tính thể bỏ qua.

      Qua thời gian vài năm, cỗ hơi thở vương giả người càng trở nên mãnh liệt, dần dần, cái loại cảm giác như trích tiên dường như cũng theo trưởng thành của trở nên phai nhạt.Tuy nhiên, khí chất tôn quý cùng hơi thở xa cách mà lạnh lùng cũng vẫn còn giống như năm đó nàng cảm nhận được, thậm chí so với lúc ấy càng lạnh hơn.Tuy rằng, đối với nàng dường như có mang theo ôn nhu, nhưng mà cổ hàn ý như được tỏa ra từ trong xương cốt của cũng làm cho nàng thể dễ dàng bỏ qua, nhìn thấy như vậy, nàng vẫn luôn có chút kỳ quái.Vì sao người lại có thể phức tạp như thế?

      Trong khi Tử Tình đánh giá , đồng thời ánh mắt Thần cũng dừng lại thân thể nàng, khuôn mặt nhắn trắng trong thuần khiết, tính là tuyệt mỹ, nhưng là rất thanh tú thanh nhã, rất tương xứng với tính tình của nàng. áng tóc thuận hoạt như tơ trù chỉ được dùng dây vải trắng nhàng thắt lại thành chiếc nơ bướm đơn giản, còn lại được tùy ý xõa rối tung ra sau người, hai nhánh dây còn thừa lại của nơ bướm lẳng lặng nằm mái tóc như tơ trù càng làm tăng thêm thanh nhã cùng phiêu dật.

      Dáng ngồi đoan trang, thân người mảnh mai, khí chất thanh nhã, hơi thở im lặng, điểm nào là lên nàng được giáo dưỡng cực kỳ tốt.Trong đôi mắt thanh tĩnh mang theo lạnh nhạt, nhưng trong sâu thẳm lại chứa ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng muốn người khác biết, nàng nhìn như bình dị gần gũi, nhưng thực ra lại mang theo lạnh lùng xa cách ngàn dặm.

      Ý cười khóe môi khỏi càng sâu sắc hơn vài phần, cẩn thận quan sát nàng cùng cũng có vài phần tương tự. Nhìn nàng ngồi trước mặt, khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định lúc trước.

      Lúc trước, cứu nàng cơ hồ là xuất phát từ bản năng, trước khi ý thức của còn chưa kịp phản ứng tiến đến ôm nàng toàn thân dơ bẩn lên từ trong bụi cỏ, ôm thân thể như vậy vào trong ngực làm cho cảm thấy nàng thực yếu ớt, dường như chỉ cần buông tay cái nàng ngã chết mất.Tuy nhiên, theo rong ruổi của thời gian, nay nàng cũng dần dần trưởng thành.

      Có khi hồi tưởng lại, duyên phận của cùng với nàng dường như được định sẵn vào thời khắc đó...

      Ánh mắt thâm thúy mang theo tia ôn nhu quét qua thân thể của nàng hồi, mày hơi hơi giương lên, thanh trầm thấp nhanh chậm truyền ra từ đôi bạc môi khêu gợi của : "Muội đạt đến lục phẩm Vũ tông?" Vừa rồi dùng thần thức đảo qua, thế nhưng lại thấy tu vi của nàng tiến bộ vượt bậc như thế, là có chút kinh ngạc.

      Nghe được thế, Tử Tình cảm thấy có chút kinh ngạc.Từ lúc mới bắt đầu nàng liền tu luyện hai loại tâm pháp, loại là thượng đẳng tâm pháp do sư phó dạy nàng, loại là Lăng Thiên tâm pháp mà lúc trước mẫu thân bắt nàng phải học thuộc.Cũng vì có bộ Lăng Thiên tâm pháp của mẫu thân phụ trợ, nên tu vi của nàng mới có thể tăng tiến thần tốc như thế.

      Bởi vì biết Lăng Thiên tâm pháp thể dễ dàng sử dụng, cho nên nàng vẫn luôn phối hợp với Thanh Phong kiếm pháp, ở trước mặt mọi người nàng chỉ sử dụng thượng đẳng tâm pháp do sư phó dạy nàng.Nhưng vì nàng cố ý che giấu, nên cơ hồ có người nào nhìn ra được phẩm giai của nàng đạt đến cấp bậc gì, thế nhưng chỉ cần dùng thần thức đảo qua liền nhìn ra được, là làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc.

      "Làm sao huynh thấy được?" Trong đầu vừa nghĩ, nàng cũng liền hỏi ra khỏi miệng. còn có thể nhìn ra được, vậy sư phó sao? Người khác sao? Có phải chỉ cần người có thực lực phẩm giai cao hơn nàng cũng có thể nhận ra thực lực mà nàng cố che giấu hay ?

      Thần mỉm cười, nhàng cong lên khóe môi, nhìn ra được dường như là tâm tình rất tệ, nhìn Tử Tình ngồi trước mặt, thanh trầm thấp mang theo tự tin cùng khí phách : "Vô luận muội có che giấu kỹ bao nhiêu, chỉ cần ta tùy tiện dùng thần thức đảo qua liền có thể nhìn ra được."

      Nghe vậy, Tử Tình hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Vậy, nếu người có thực lực phẩm giai cao hơn ta cũng có thể dùng thần thức đảo qua là liền nhìn ra được?" Nàng muốn để cho người khác biết tu vi của nàng đến trình độ này.Vốn tưởng rằng mình che giấu rất khá, ai ngờ lại thể chống nổi dù chỉ ánh mắt của .

      "Người có thực lực cao hơn muội bao nhiêu như thể nhìn ra." giơ tay chỉ chỉ Bạch Dật nằm hôn mê giường, còn : "Bất quá lấy tu vi của sư phụ muội, nếu muốn nhìn ra tu vi của muội cũng khó, với người có thực lực cao hơn muội phẩm giai, chỉ cần ngưng thần tụ khí khó để nhìn ra được."

      Nghe như thế, chân mày của nàng càng nhăn sâu hơn.Bình thường nàng ngoại trừ đến dược cốc cũng rất ít ra ngoài, bởi vậy cũng rất ít đụng phải cao nhân có tu vi cao hơn nàng .Nhưng mà nếu đụng phải, vậy thực lực của nàng cũng bị người đó phát ra. Thanh Sơn này, những đệ tử có thiên phú dị bẩm đều được đẩy lên đầu ngọn gió, trở thành tấm gương trong mắt mọi người, trở thành nhân vật phong vân Thanh Sơn.Liền ngay cả những trận tỷ thí bình thường ở Thanh Sơn hay những lần đánh giá cùng với ba đại danh sơn khác cũng đều thể thiếu phần, mà nàng lại muốn trở thành phần tử trong số đó.

      Giống như là biết nàng vì sao lại nhíu mày, trong ánh mắt thâm thúy ý cười sủng nịch đến ngay cả chính cũng chưa phát , thanh trầm thấp dừng chút lại mở miệng : "Muốn bị người khác nhìn ra được, cũng phải là có cách nào."

      "Biện pháp gì?" Vừa nghe lời này, nàng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng nhìn .

      "Ta có bộ khẩu quyết tâm pháp, chỉ cần tu luyện khẩu quyết này, vô luận người có phẩm giai cao hơn muội bao nhiêu cũng thể nhìn ra phẩm giai chân của muội đạt tới mức độ nào." nhanh chậm , ánh mắt thâm thúy dừng lại người Tử Tình, nhìn chân mày hơi nhíu của nàng buông lỏng, thấy đôi mắt nàng lóe sáng đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người , tâm tình khỏi sung sướng hẳn lên, ngay cả khóe môi cũng kìm được mà hơi hơi cong lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :