1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50: Ai cho phép ngươi ?
       Edit: vân

      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Sau khi hẹn gia gia buổi tối lại đây ăn, Tử Tình liền sâu vào phía sau núi.Muốn bắt được con mồi, nhất định phải sâu vào trong chút mới có thể  nhìn thấy bóng dáng của chúng. Ở Thanh Sơn, núi đều có ít món ăn thôn quê trong đó thỏ, sói cùng với rắn là thường xuyên gặp nhất, ngoài trừ những con vật chạy mặt đất những con biết bay trời cũng có ít.

      Nàng nhặt ít viên đá đất lên cầm ở trong tay, bên chú ý động tĩnh chung quanh, khóe mắt nhận thấy mặt đất trước mặt xa có mấy con chim trĩ kiếm mồi, nàng lập tức dừng bước, trong lòng bàn tay vừa chuyển, viên đá mang theo lực đạo mạnh mẽ bắn ra từ trong tay nàng.

      "Hưu!Phanh!"

      Viên đá xé mở khí, mang theo luồng khí lưu, phịch tiếng đánh trúng con chim trĩ kia.Lập tức, con chim trĩ liền kêu lên tiếng rồi nằm đổ mặt đất liên tục vỗ cánh muốn bay nhưng lại bay được.

      Thấy thế, nàng phi thân nhảy sang, cắt lấy nhánh dây leo sinh trưởng nằm bò thân cây cổ thụ rồi qua trói con chim trĩ còn sống rồi cầm trong tay, bên môi tràn ra ý cười thản nhiên, tiếp tục vào sâu bên trong.

      Chim trĩ rất dinh dưỡng , nàng có thể dùng để hầm canh cho gia gia uống.

      Càng sâu, cây cối trong rừng càng tươi tốt, ánh thái dương thể xuyên qua toàn bộ những lá cây tươi tốt làm cho trong rừng sâu tràn ngập râm mát. mặt đất có những hạt dương quang li ti còn đọng lại, cùng với lay động theo gió của những lá cây đỉnh đầu, những ánh sáng nho này mặt đất cũng chợt lóe chợt tắt, cực kỳ giống những ngôi sao đêm trong bầu trời yên tĩnh.

      "Ngao..."

      Đột nhiên, trong rừng truyền đến tiếng sói tru làm cho nàng dừng bước chân, nhìn nhìn lại chung quanh thấy bất tri bất giác nàng vào trong rừng sâu, trận gió từ trước mặt thổi tới, mang theo chút hương vị của máu, làm cho nàng khỏi hơi hơi nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên phía trước.

      Làm sao mà lại có mùi máu vậy?

      "Tất tất..."

      tiếng kêu tinh tế truyền đến, giống như là có cái gì hướng tới gần nàng.Nàng cảnh giác nhìn chung quanh, vừa mới nghe được tiếng sói tru, mà tiếng sói tru đó còn chỉ là của con, với thực lực nay của nàng, nếu muốn đối phó với hai con cũng thành vấn đề, nhưng nếu là cả đàn sói nàng thể nắm chắc được.

      "Ngươi ở trong này làm gì?"

      Đột nhiên, thanh truyền đến từ sau lưng, nàng trừng mắt nhìn tình hình rồi xoay người nhìn lại đằng sau.Vừa nhìn thấy, nàng khỏi ngẩn ra, như thế nào mà cũng ở trong này?

      Bạch Dục thân hắc y khiêng vai con sói xám bị giết. khẽ cau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn người đứng trước mặt, tràn đầy kỳ quái đối với việc nàng xuất nơi này.

      "Bạch Dục sư huynh." Nàng lấy lại tinh thần, thản nhiên lên tiếng chào hỏi.

      Ánh mắt thâm thúy dời khỏi gương mặt nàng, dừng lại con chim trĩ bị bắt trong tay nàng, gương mặt lạnh lùng khỏi đen vài phần, khóe môi giật giật, thanh hơi chút hờn giận trầm giọng hỏi: "Ngươi tới nơi này để kiếm đồ làm món ăn thôn quê?" Nàng có mấy cái mạng mà dám vào sâu trong rừng rậm? Nàng biết chỉ cần tùy tiện nhảy ra con dã thú hung tàn cũng để nuốt luôn cả nàng sao?

      Tử Tình vẫn nhìn nãy giờ, thấy sắc mặt đen vài phần, cảm thấy quái dị nhìn thêm cái, rồi mới mới chậm rãi liễm hạ mi mắt, nhìn lại con chim trĩ trong tay mình, gật gật đầu đáp: "Ân." Chỉ là nghĩ tới lại gặp phải ở trong này, hôm nay là xuất môn bất lợi (ra cửa gặp xui).

      lâu sau, người đứng trước mặt cũng chuyện, nàng chậm rãi nâng mắt nhìn cái thản nhiên : "Bạch Dục sư huynh, nếu có chuyện gì, vậy ta trước." Nàng còn muốn săn thú nữa! có dư thời gian để cùng đứng ở đây đâu.

      Thấy nàng chỉ mới được hai câu liền muốn rời khỏi, Bạch Dục khỏi càng thêm đen mặt, trầm giọng quát: "Đứng lại!" là đáng giận! Trong Thanh Sơn này, ai thấy phải là cố bò lại gần ? Nhưng ngược lại, mỗi lần nàng thấy lại trốn rất xa, giống như mắc chứng ôn dịch gì vậy!

      Đột nhiên, bị ý niệm của đáy lòng hoảng sợ. đây là làm sao vậy? Cho dù nàng bị dã thú trong rừng rậm ăn cũng phải là chuyện của , để ý nhiều như vậy làm gì? Nàng tránh phải vừa vặn là tốt sao? Vì sao lại cảm thấy có vài phần mất mát trong lòng?

      Nghe được lời của , Tử Tình hơi hơi nhíu mày, quay đầu hỏi: "Bạch Dục sư huynh còn có việc?"

      " giúp ta kiếm chút nhánh cây lại đây!" thể hiểu đáy lòng mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền ngay cả ngữ khí chuyện của cũng mang theo vài phần như chứng tỏ, ném con sói xám vai xuống đất, vươn tay phủi phủi y bào người.

      "Sư huynh, chuyện của mình tự mình làm." Tử Tình thản nhiên , ánh mắt bình tĩnh dừng lại người , căn bản là muốn giúp kiếm nhánh cây.

      Nghe vậy, trong đôi mắt thâm thúy lên tia u quang khó hiểu, khóe môi Bạch Dục cong lên, hai tay ôm trước ngực, khẽ nâng cằm : "Ngươi gọi ta là sư huynh phải nghe lời., kiếm ít nhánh cây lại đây! Bằng , ta liền trói ngươi vào cây, cho ngươi phải ngây ngốc ở trong này ngày.Phải biết rằng, ban đêm trong rừng này cũng giống với ban ngày"

      "Sư huynh chỉ có thực lực xuất chúng, ngay cả lời uy hiếp người cũng có thể được như là đương nhiên như vậy, là bội phục." Tử Tình thản nhiên xong, liếc mắt nhìn cái rồi mới cất bước chung quanh tìm kiếm ít nhánh cây.

      Thực hiểu người này rốt cuộc là muốn làm gì? Vô duyên vô cớ vì sao lại muốn nàng giúp kiếm nhánh cây? Nếu phải do thực lực hai người thua kém nhau nhiều nàng mới mặc kệ !

      Thấy nàng ngoan ngoãn chung quanh tìm kiếm nhánh cây, ý cười bên môi Bạch Dục càng thêm sâu sắc, sau đó rút bội kiếm bên hông ra, huyền khí trong tay bỗng chốc nổi lên, lợi kiếm bỗng nhiên vung lên, kiếm quang sắc bén chợt lóe.Chỉ thấy tay cầm kiếm hoa lên vài chiêu thức, con sói xám bị quăng mặt đất kia chỉ trong nháy mắt bị moi hết nội tạng, ngay cả lớp lông sói cũng bị lột ra sạch .

      Cách đó xa,Tử Tình kiếm nhánh cây nhìn lướt qua, thấy xử lý sạch con sói xám kia, mà lại sai mình kiếm nhánh cây, lập tức liền biết là muốn nướng con sói kia ở trong này.Nhà ăn ở Thanh Sơn luôn chuẩn bị đồ ăn giống nhau, bình thường cũng ít các đệ tử Thanh Sơn vào trong rừng làm vài món ăn thôn quê, xem ra, cũng ngoại lệ.

      Đem những nhánh cây kiếm được ôm lại đặt ở bên cạnh : "Xong rồi." Nàng vỗ vỗ tro bụi dính lại người, thản nhiên .

      "Đốt lửa." Bạch Dục cũng thèm quay đầu lại , chỉ chăm chú xử lý con sói xám kia.

      Tử Tình vừa nghe vậy, khỏi chán nản, lập tức lên đường: "Ta biết đốt lửa." Xem nàng là cái gì? Cho dù biết làm nàng cũng giúp làm!

      Nghe như thế, Bạch Dục dừng chuyện trong tay lại, quay đầu liếc nhìn Tử Tình đứng cách xa cái, trầm giọng : "Thực ngốc!" Ngay cả đốt lửa cũng biết, đúng là quá ngốc.

      Bàn tay bé gắt gao nắm thành quyền bên dưới ống tay áo, rồi sau đó lại chậm rãi buông lỏng ra, nàng thở ra hơi làm cho chính mình trực tiếp nhìn nữa, thản nhiên : "Sư huynh, kiếm nhánh cây xong, ta đây." Nếu , phỏng chừng chính nàng khắc chế được đem toàn bộ bột ngứa hất lên người !

      "Ai cho ngươi ?"
      Bé BiTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51: Đồng thời ra tay
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Thanh Bạch Dục chậm rãi rơi xuống, lại giấu giếm cỗ uy áp bức nhân. nhóm lửa xong xuôi rồi cắt ít thịt sói dùng nhánh cây treo lên đặt lửa nướng, khóe mắt liếc nhìn Tử Tình hai tay nắm chặt thành quyền đứng cách đó xa cái, khóe môi hơi hơi giương cao, thần sắc cao ngạo cũng hoãn xuống, nhiều thêm vài phần sung sướng.

      Hít sâu hơi rồi chậm rãi thở ra, Tử Tình xoay người lại, nhìn Bạch Dục ngồi bên đống lửa, thản nhiên : "Sư huynh, khu rừng này lớn như vậy, ta muốn đâu hình như cần huynh phê chuẩn chứ?"

      "Đúng là cần, nhưng mà nếu để cho ta gặp được ngươi ở trong này, ta thể làm ra vẻ mặc kệ.Ngươi có biết ở sâu trong khu rừng này có bao nhiêu dã thú ? Độc xà sói hoang chơi, tiểu bất điểm như ngươi nếu gặp bầy sói ngươi cho là mình có thể ứng phó được sao?" Bạch Dục nhanh chậm xong, đùa nghịch xâu thịt nướng trong tay.

      Nghe như thế, trong mắt Tử Tình lóe lên tia u quang, bên môi xả ra ý cười như có như : "Sư huynh là lo lắng an toàn của ta sao?"

      Động tác trong tay ngừng lại, Bạch Dục ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái, khi nhìn thấy ý cười như có như bên môi nàng khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: "Ta với ngươi rất quen thân sao? Đáng để ta lo lắng cho an toàn của ngươi sao? Nếu phải nể mặt Bạch Dật ngươi nghĩ là ta nhắc nhở ngươi sao?" xong, thanh trầm xuống: "Bất quá nếu ngươi cố ý muốn chịu chết cũng lý nào mà ta lại ngăn cản ngươi.Muốn làm gì làm nhưng mà cách xa ta chút!"

      Liếc mắt nhìn , nàng thu hồi ý cười bên môi, tiếp tục vào sâu bên trong. quấy rầy, nàng rất thanh nhàn vui vẻ, thể hiểu nổi rốt cuộc là nghĩ cái gì? Luôn làm mấy chuyện khó hiểu!

      Nhìn nàng xoay người sâu vào trong rừng, Bạch Dục khỏi cau mày, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống giống như Tử Tình làm cái gì chọc giận đến . cúi đầu, ánh mắt nhìn về xâu thịt nướng tay, trong lòng phiền muộn đùa nghịch nó, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua về hướng nàng vừa mới rời , lại thấy thân ảnh của nàng biến mất trong rừng sâu biết từ bao giờ.

      "Đáng chết!"

      thấp giọng rủa tiếng rồi mạnh mẽ đứng lên, dừng sức cắm xâu thịt nướng trong tay xuống đất, y bào màu đen phất lên, nhanh chóng vào phía sâu trong khu rừng.

      "Chết tiệt! Nếu có việc gì xuất trước mặt ta làm cái gì! Với cái thân thể được hai lượng thịt kia của nàng vậy mà cũng học theo người ta chạy đến chỗ này, muốn tìm cái chết cũng đừng để cho ta nhìn thấy! Bây giờ làm ta có khẩu vị mà ăn!" Bạch Dục vừa vừa thấp giọng rủa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh nho kia, ở sâu trong mắt chứa chút lo lắng mà ngay cả cũng phát ra.

      Mà lúc này khi ở sâu trong rừng tìm mồi, Tử Tình nhìn thấy con chim trĩ cách đó xa liền lấy chiếc cung từ trong giày ra, nhặt mấy viên đá mặt đất, giương cung nhằm vào con mồi ở phía trước.

      Xung quanh đây có rất nhiều con mồi khổng lồ, nhưng mà tại đối với nàng mà còn có chút khó khăn.Mục tiêu của nàng là những con còn dễ dàng đối phó hơn, cứ như vậy nàng có thể bắt được ít những loại động vật , hơn nữa cũng có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.Lúc bắt đầu tiến vào khu rừng này, nàng suy tính kĩ càng, nếu gặp được nguy hiểm mà có cơ hội giành phần thắng nàng có thể dùng khinh công rời .

      Nàng biết gia gia bảo nàng vào chỗ sâu trong khu rừng này sắn bắt mấy con thú về làm đồ ăn cũng là vì muốn rèn luyện năng lực ứng biến cùng gan dạ của nàng.Bằng tự bản thân lão cũng có thể bắt được, đâu cần phải nàng bắt.

      "Hưu!"

      Dây cung rung lên, viên đá lao vút bắn vào trung, hưu tiếng đánh trúng người con chim trĩ kia.Nhìn thấy con chim trĩ té mặt đất, bên môi nàng gợi lên ý cười thản nhiên, bước tới trói con chim kia lại.

      So với thịt sói nàng càng thích ăn thịt gà tươi ngon hơn.

      Bạch Dục nghe thấy thanh kia liền trốn sau gốc cây cổ thụ lẳng lặng nhìn, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.Mới gặp thời gian thôi mà nàng lại có thể bắt được chim trĩ? Chim trĩ trong rừng này hành động cực nhanh, muốn bắt cũng phải dễ dàng như vậy. tiểu bất điểm có chút tu vi gì như nàng, rốt cuộc là làm như thế nào mà bắt được?

      "Ti ti..."

      Đột nhiên, thanh xà phun lưỡi truyền đến khiến Bạch Dục nấp ở cách đó xa nghe thấy liền hơi hơi nhăn mày, ánh mắt đảo qua liền thấy phía trước cách nàng xa ở nhánh cây có con rắn độc phun ra nuốt vào cái lưỡi màu đỏ phát ra tiếng ti ti.Đầu rắn hơi hơi ngẩng lên, đôi mắt hung tàn nhìn chằm chằm về phía Tử Tình ngồi mặt đất trói chim trĩ, ngẫu nhiên há miệng ra có thể thấy được cặp răng nanh mang đầy nọc độc phiếm hàn quang.

      Nhìn thấy Tử Tình ngồi mặt đất hề phát ra, mắt thấy con rắn độc kia cắn trúng nàng, trong lòng Bạch Dục khỏi căng thẳng, lòng bàn tay vừa lật, cái phi tiêu từ trong ống tay áo hưu tiếng bắn ra!

      Bỗng nhiên đồng thời, người mà nghĩ có chút phát nào lại ngay lập tức ngẩng đầu lên, giương cung bắn ra, động tác liên tục chỉ trong thời gian chớp mắt nhanh chóng hoàn thành, nhanh tới mức khiến cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị( thể tin được).Hơn nữa viên đá chính xác nhắm ngày vị trí thất tấc của con rắn kia, chiêu mất mạng!

      "Hưu! Hưu!"

      Hai đạo thanh đồng thời vang lên, nhưng khác nhau ở chỗ là viên đá được bắn ra từ cây cung trong tay Tử Tình trúng vị trí thất tấc của con rắn mà viên đá khác trực tiếp bắn đứt đầu con rắn kia.

      việc xảy ra bất ngờ khiến cho hai người trở tay kịp, Tử Tình cảm thấy hết sức kinh ngạc vì có người trốn ở chỗ tối mà nàng lại hề hay biết.Nhìn con rắn đầu nằm mặt đất, nàng trừng mắt quay đầu lại nhìn liền thấy Bạch Dục thân hắc bào đứng bên cạnh cái cây kia, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

      Làm sao mà lại xuất ở trong này? thầm theo nàng?

      Bạch Dục hoài nghi nhìn con rắn chết mặt đất, làm sao mà viên đá nho kia có thể bắn chính xác trúng vị trí thất tấc của con rắn kia chứ, chiêu mất mạng, điều này là trùng hợp sao? Hay là...

      Lập tức, nâng mâu nhìn về phía Tử Tình đứng cách đó xa, ánh mắt thâm thúy mang theo thăm dò cùng hồ nghi, cất bước về phía nàng.

      tới trước mặt nàng, Bạch Dục dừng bước chân, ánh mắt thâm thúy tập trung nhìn dung nhan tinh xảo mà bình tĩnh lạnh nhạt kia, giống như là muốn đem nàng nhìn thấu, trong hắc đồng thâm thúy có tia u quang làm người ta thể đoán ra. có người biết, lúc này suy nghĩ cái gì?

      Tử Tình bình tĩnh nhìn , thần sắc lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh căn ban giống như biểu nên có của đứa trẻ. người nàng tràn ngập loại hơi thở vốn dĩ nên có, bên trong cặp thanh mâu kia chứa sắc thái thần bí, thân tố y lạnh nhạt, khiến cho người ta có cảm giác muốn làm hết thảy mọi thứ về nàng...
      Bé Bi, Tuyết Nguyệtlhngan0401 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52: Kế hoạch của Bạch Dật
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên

      Thấy mở miệng mà chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu để nhìn nàng, Tử Tình thản nhiên dời mắt , thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt làm cho người ta cảm giác kinh ngạc lúc trước chỉ là ảo giác.Thu hồi cây cung tay lại, nàng xoay người tới bên cạnh con rắn độc kia, tay dùng nhánh cây xách nó lên còn tay kia cầm hai con chim trĩ lúc trước bắn được xong liền quay đầu lại qua bên người Bạch Dực, hoàn toàn nhìn tới .

      Mày kiếm hơi cau, ánh mắt thâm thúy theo sát thân ảnh nho rời kia, cho đến khi nàng biến mất trong rừng mới liễm hạ ánh mắt như có chút suy nghĩ.Khóe mắt nhìn lướt qua con rắn bị ngã nhào ở bên, nhớ tới màn vừa rồi, lại hồi tưởng lại những gì mà mình nghe được về nàng, trong mắt suy nghĩ càng thêm sâu xa.

      Ra khỏi cánh rừng, Tử Tình liền về hướng ngôi nhà tranh của mình.Đến ngôi nhà tranh , nàng đem hai con chim trĩ đặt sang bên, lấy con dao ra rạch lấy mật của con rắn độc kia, lại cầm ra chiếc bình đựng mật rắn lần trước, đâm thủng cái mật rắn rồi vào trong đó, sau đó mới bắt đầu bận rộn...

      Hai con chim trĩ, con dùng để hầm canh, con dùng để làm gà ăn mày, sau khi chôn gà ăn mày xuống đất, nàng qua bên rửa tay, nâng ống tay áo lên lau mồ hôi.Nếu là trước kia, nàng căn bản phải làm những việc này, nhưng từ khi vào Thanh Sơn, nàng đều phải tự mình động thủ làm, hơn nữa lại có gia gia ở bên chỉ dạy, nên tại đại bộ phận mọi việc nàng đều biết làm. Thở ra hơi, cầm lấy cây kiếm mộc đến cách đó xa bắt đầu luyện tập Thanh Phong kiếm pháp.

      Vẫn theo nàng đến đây, Bạch Dục trốn từ nơi bí mật gần đó quan sát thấy nàng múa kiếm với vẻ mặt chăm chú nhưng lại có rót vào chút Huyền Khí nào, động tác kia lại quá mức mới lạ giống như là người mới học, còn liên tiếp phạm lỗi.Nhìn tới lúc này, trong đôi mắt thâm thúy khỏi lên tia nghi hoặc.

      Trong toàn bộ Thanh Sơn, cũng chỉ có Lăng Phong sơn nơi này mới thu nhận ít đệ tử nhất, chỉ có vài người, vì Lăng Thành tính cách cổ quái, dễ dàng thu nhận đồ đệ.Nghe những đệ tử của đều có ngộ tính thượng thừa, độc nhất chỉ có Tử Tình này luyện tập mấy tháng nhưng thực lực lại có tăng tiến nửa phần. vốn nghĩ là do lời đồn sai lầm, bất quá ở trong này thầm quan sát lâu như vậy, nàng cũng luyện tập lâu rồi nhưng lại chỉ luyện mãi chiêu, rồi còn sai lầm chồng chất, chút thiên phú luyện võ cũng có.

      Khóe mắt liếc thấy phía trước cách đó xa có thân ảnh sắc hồng đến bên này, tập trung nhìn vào ra là Bạch Dật.Ánh mắt lóe lên, lấy thực lực của Bạch Dật, nếu lại tới gần chút nữa tất nhiên có thể nhận thấy được tồn tại của mình, nghĩ vậy thân ảnh màu đen nháy mắt liền lẩn khuất dần trong rừng, rồi nhanh chóng biến mất.

      Nhìn thấy nhánh đại thụ kia hơi động, Tử Tình liễm hạ mi mắt lên tia hào quang, tiếp tục nhanh chậm luyện tập.Thực lực của nàng nay thua kém khá xa, căn bản là có khả năng nhận thấy được tồn tại của , nhưng mà từ khi xuất ở trong rừng dùng phi tiêu bắn chết con rắn độc kia nàng liền đoán rằng, tất nhiên hoài nghi nàng.Quả nhiên, nằm ngoài sở liệu của nàng.

      "Tử Tình, sư huynh ta đến xem muội đây." Người còn chưa tới gần, thanh của Bạch Dật truyền tới, ngữ khí nhàng mang theo ý cười, giống như là gặp được nàng là chuyện rất là vui vẻ.

      Nghe thanh đó, nàng khỏi thầm thở dài tiếng, làm sao mà mới tên lại tới thêm tên nữa? Kiếm pháp của nàng cần phải luyện nữa sao? Bất đắc dĩ ngừng động tác tay, nhìn lại thấy vẫn mặc thân hồng y, gương mặt nghiệt mang theo ý cười mị hoặc lòng người, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi mị lại, tùy theo bước của , ống tay áo màu đỏ cũng phất phơ trong gió.

      "Sư huynh, sao huynh lại tới đây?" Nàng mở miệng hỏi, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên nhìn .

      "Đương nhiên là đến xem muội a! Như thế nào? Nhìn thấy sư huynh ta nên mất hứng?" Bạch Dật hai tay vòng trước ngực, nhướng mày nhìn nàng.

      "Sư huynh quấy rầy ta luyện kiếm." Nàng trả lời theo tình hình thực tế, ngón tay trắng vuốt qua chuôi kiếm gỗ.

      Bạch Dật cong môi cười : "Đừng ta đả kích muội, nhìn muội luyện như vậy dù có luyện thêm mười năm nữa cũng có tiến bộ gì." xong, thanh dừng lại chút, mắt hoa đào hơi mị lại, tiến sát vào thân thể của nàng : "Ai, ta nghe , muội là đệ tử ngốc nhất ngọn núi Lăng Phong này, thế nào? Có muốn sư huynh cùng muội luyện kiếm? Cứ như vậy, ta cũng có thể chỉ điểm cho muội thêm chút."

      "Sư huynh, huynh tới tìm ta là để cái này?" Tử Tình nâng mắt nhìn , thấy khoảng cách hai người gần như vậy, liền nhàng di động từng bước sang bên.

      "Đương nhiên phải!" đứng thẳng người, thực chính đáng xong, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh nhìn , liền cười : "Là do ta nhàm chán quá, nên muốn qua xem muội làm gì?" xong, đột nhiên ngửi được hương vị gì, liền ra sức hít lấy trong khí, hỏi: "Có mùi gì vậy?"

      Thấy giống con chó , bên cố ngửi lấy mùi hương trong khí, bên đến gần nồi canh gà cách đó xa, trong đôi mắt bình tĩnh khỏi xẹt qua tia bất đắc dĩ.May là nàng đem con gà ăn mày kia chôn xuống đất nên thể ngửi thấy được, bằng đêm nay nàng còn cái gì để đưa cho gia gia ăn?

      "Sư huynh, ta vừa vào trong rừng bắt chim trĩ, bây giờ hầm canh.Nếu huynh muốn ăn, vậy buổi tối huynh lại đây, canh này nếu hầm lâu chút làm rục thịt, hương vị ngon hơn nhiều"

      " ?" Vừa nghe nàng như vậy, Bạch Dật quay đầu cười với nàng: "Muội tuổi còn như vậy sao lại biết làm mấy thứ này? Còn có thể hầm canh? Lợi hại nha! Chúng ta đây lời định rồi, buổi tối ta nhất định lại đây ăn canh của muội, muội phải nhớ chừa cho ta chút." xong, lại dùng sức ngửi thêm vài cái trong khí, thế này mới cảm thấy mỹ mãn thở dài: "Hương vị thực thơm!"

      Thấy bộ dáng quái dị của , khóe miệng Tử Tình khẽ rút, cái bộ dáng như con chó kia vô cùng hợp chút nào với hình tượng mỹ nam nghiệt của . Nếu gọi buổi tối lại đây ăn canh, vậy cũng nên báo cho gia gia lại đây sớm chút, miễn cho đến lúc đó hai người lại đụng mặt nhau, dù sao chỉ cần giữ lại chút để cho nếm thử hương vị là được rồi.

      Bạch Dật nhấc lên vạt hồng y, toàn thân tìm nơi ngồi xuống, thần sắc thảnh thơi nhìn nàng : "Thời gian này có gặp Bạch Dục sư huynh a?" Đừng tưởng rằng vừa rồi ta nhanh chân chạy trốn mà phát , cái bóng dáng màu đen kia nhìn thấy từ xa xa.Chỉ là có chút kỳ quái, chạy tới chỗ này làm gì? Còn vụng trộm núp sau nhánh đại thụ? phải là cũng có ý với nha đầu Tử Tình này ?

      Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu cái, chính cũng khỏi kinh ngạc trong lòng, cũng? Chẳng lẽ là trong bất tri bất giác, nỗi hiếu kỳ ban đầu của đối với Tử Tình biến chất? Nghĩ vậy, đôi mắt hoa đào hơi mị lại, nhìn nàng thân tố y đứng ở cách đó xa.

      Nay, nàng tuổi còn muốn thể nén nổi tuyệt thế phong hoa như thế, vậy lúc trưởng thành nhất định gian nhân khuynh quốc khuynh thành.Mỹ nhân mà, ai cũng đều thích, nhưng nếu còn là nha đầu thú vị như vậy càng tốt nữa.

      Ân! Quyết định chủ ý, phải canh giữ nha đầu này cho tốt, chờ nàng trưởng thành lấy về nhà! Ý niệm này vừa được định ra trong đầu, tâm tình cũng nhịn được bay vọt lên, gương mặt nghiệt cũng vô thức nổi lên ý cười chờ mong.
      Bé BiTuyết Nguyệt thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53: Ăn hết sạch
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Quái dị liếc mắt nhìn Bạch Dật biết vì cái gì mà cười đến vui vẻ như vậy, nàng mở miệng : "Sáng nay khi vào rừng muội có gặp , lúc này chắc là về rồi." Cho dù là Bạch Dục hay là , hai người này đều là nhân vật phong vân của Thanh Sơn, nếu có thể thực là nàng muốn có liên quan gì đến bọn họ hết.

      "Nga? Phải ?" chút để ý đáp lời, trong đôi mắt hoa đào ba quang chớp động, đột nhiên biết nghĩ đến cái gì, tới trước mặt Tử Tình, giơ tay vỗ vỗ đầu nàng, thanh mang theo ý cười : "Ta nhớ ra là mình còn có việc cần phải làm nên ta phải trước đây, nhưng muội cũng đừng quên tối hôm nay ta tới đây uống canh gà.Bây giờ muội hãy ngoan ngoãn luyện kiếm , được lười biếng." xong liền quay người , khuôn mặt nghiệt tuấn tú mang theo ý cười thỏa mãn.

      Tử Tình thần sắc bình tĩnh nhìn bước chân nhàng rời , cho tới khi thân ảnh màu hồng kia biến mất ở trong tầm mắt của nàng, lúc này mới thu hồi tầm mắt bắt đầu luyện tập Thanh Phong kiếm pháp.

      giống lúc trước liên tục mắc lỗi, lúc này mỗi lần nàng huy kiếm đều mang theo cỗ khí thế nội liễm sắc bén, kiếm pháp tuyệt đẹp mà thuần thục kết hợp với thân ảnh nho linh mẫn của nàng, nhìn như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy thư sướng, vô cũng đẹp mắt.

      Bên cạnh căn nhà tranh, ngoại trừ tiếng mấy con chim truyền ra từ khu rừng cách đó xa cũng chỉ có thanh kiếm khí của nàng phát ra mỗi lần huy kiếm.Chỉ thấy nàng khi nhảy lên trung, mộc kiếm mang theo cỗ kiếm khí phất qua , khi mặt đất vận dụng kết hợp bộ pháp phức tạp và kiếm pháp sắc bén , khi mũi chân dụng lực ở giữa trung lượn vài vòng, mộc kiếm ở trong trung phất qua từng đạo quang mang, khiến cho người ta thể tới gần bên cạnh người nàng...

      Giữa trưa, thái dương dần nhô lên cao, Tử Tình luyện kiếm pháp buổi sáng lúc này mới ngừng tay lại, thu kiếm tới dưới tàng cây nghỉ ngơi.Ngồi dưới bóng cây râm mát, ánh nắng đỉnh đầu hề chiếu tới người nàng khiến cả người nàng cũng mát mẻ hơn rất nhiều. lúc nàng lẳng lặng ngẫm nghĩ về các chiêu thức trong bộ kiếm pháp, cách đó xa liền truyền đến thanh vui sướng.

      "Tử Tình, Tử Tình ta mang cơm đến cho ngươi đây."

      Nghe thấy vậy, nàng quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra thanh, chỉ thấy Tử Thanh thân áo xanh cầm theo cái rổ nhanh về phía nàng, khuôn mặt bình thường mang theo ý cười vui sướng.Chỉ trong chốc lát tới trước mặt nàng.

      "Tử Thanh." Nàng giọng gọi tiếng, bên môi mang theo ý cười nhợt nhạt.

      "Thế nào? Có mệt hay ? Nhìn ngươi luyện tập thân mồ hôi kìa.Đến, nhân lúc đồ ăn vẫn còn nóng mau ăn !" Tử Thanh buông rổ xuống bên, lấy cơm tẻ ở bên trong đưa cho nàng, lại giúp nàng bày hai món khác ra.

      Tử Tình giơ tay tiếp nhận, nâng mâu hỏi: "Ngươi làm sao mà biết ta ở trong này?"

      "Ta mang cơm lại đây nhưng nhìn thấy ngươi ở nhà ăn liền đoán nhất định là ngươi còn ở trong này.Dù sao cũng nhàn rỗi, cho nên ta mang cơm lại cho ngươi." ngồi xuống bên cạnh nàng : "Tử Tình, sau này ta giúp ngươi mang đồ ăn đến đây nha! Như vậy ngươi cần ăn cơm cùng mấy ngươi bọn họ nữa."

      Nghe vậy, nàng nhàng nở nụ cười, gật đầu đáp: "Được." Dừng chút, lại hỏi: "Ngươi ăn chưa?"

      "Ta ăn rồi, ngươi nhanh ăn ! Đồ ăn này nếu để lạnh tốt đâu." Tử Thanh cười , mặt mang theo ý cười nhìn nàng.

      "Ân." Vì thế, nàng lẳng lặng ăn cơm, mà Tử Thanh ngồi ở bên kể về những tin tức xảy ra gần đây nhất ở trong Thanh Sơn cho nàng nghe...

      Chờ sau khi Tử Tình cơm nước xong, Tử Thanh thu thập chén đĩa bỏ vào trong rổ, từ dưới đất đứng lên : "Ta về trước đây.Lát nữa ta còn phải học võ nữa, buổi tối đưa cơm lại đây cho ngươi." xong liền xoay người rời .

      "Chờ chút, Tử Thanh." Tử Tình đứng lên, gọi .

      Nghe được thanh của nàng, Tử Thanh dừng cước bộ hỏi: "Chuyện gì?"

      "Ngươi theo ta." xong, nàng về phía căn nhà tranh .Thấy thế, Tử Thanh cũng theo sau lưng nàng, bước về phía căn nhà tranh.

      Vào phòng, Tử Tình lấy ra cái bình đưa cho : "Cái này cho ngươi."

      "Cái gì vậy?" nghi hoặc cầm lấy cái bình kia.

      "Đây là thuốc trị thương, ngươi luyện võ khó tránh khỏi chuyện bị thương cho nên hãy dùng cái này mà bôi."

      "Vậy ngươi giữ lại cho mình dùng !Ta là nam nhân, chịu chút vết thương có đáng gì." đem cái bình trong tay trả lại cho nàng.

      "Yên tâm, cái này phải lấy từ chỗ của dược sư mà là do ta tự phối chế ra đấy.Bình thuốc này là ta cố ý để lại cho ngươi, ta cũng có lọ riêng rồi.Hơn nữa, đây chỉ là thuốc thí nghiệm, ngươi thử xem xem hiệu quả như thế nào." Thời gian gần đây nàng hái thuốc có chế được số loại thuốc, vì chỉ là thí nghiệm cho nên cũng dược hiệu của nó là như thế nào nhưng mà theo như những gì ghi trong dược thư hiệu quả của nó cũng kém lắm.

      Vừa nghe những lời này, Tử Thanh ngẩn người, nhìn chiếc bình trong tay : "Cái này là do ngươi phối chế sao? ngờ là ngươi còn có thể phối chế được cái này a? Được rồi, ta nhận." xong khỏi nở nụ cười, cẩn thận đem cái bình thuốc trị thương kia cất vào trong người rồi mới trở về.

      Chờ sau khi rời , Tử Tình ra bên ngoài cầm hai cái thùng múc nước về, sau khi ăn cơm tốt nhất là nên lại rất có lợi cho tiêu hóa.Ước chừng qua lúc lâu sau, nàng trở lại căn nhà tranh bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp, cho đến khi mặt trời xuống núi mới ra khỏi phòng.

      ra tới bên ngoài nhìn nồi canh gà hầm lửa, nàng lấy từ trong người ra cái kèn nho màu bạc đưa lên môi thổi.Sau đó lại đem thịt rắn đặt lửa để nướng rồi lấy ra ít để cất , định lát nữa đem qua cho sư phụ, lại cất cho Bạch Dật và Tử Thanh mỗi người chén canh.

      "Tử Tình nha đầu, sao mà lại kêu gia gia tới đây sớm như vậy a? Mấy thứ đó làm xong hết chưa? ?" Chỉ chốc lát, lão giả liền đạp gió mà đến, y bào màu đen rộng thùng thình phất cái ngồi xuống bên cạnh Tử Tình, thân mình ngả về phía trước ngửi ngửi: "Oa! Thơm! Rất thơm! Nha đầu, con hầm nó từ khi nào a? Nồi canh gà này thực là rất thơm ngon a!"

      Tử Tình cười : "Gia gia, cái này là con hầm lửa từ sáng tới giờ đấy, con để lại ít cho sư phụ cùng với Bạch Dật và Tử Thanh rồi, bây giờ người nhanh ăn ! Thịt rắn con cũng nướng sắp được rồi, người thử xem." Nàng vừa vừa giúp múc chén canh.

      "Được, được, được." Lão nhân cười đến mức ánh mắt đều híp lại thành đường chỉ.

      "Nhân lúc canh còn nóng, con đem qua cho sư phụ trước." Nàng xong, liền cầm lấy bát canh mang đến phòng cho Lăng Thành.Nhìn thấy sắc trời dần tối, liền dừng bước quay đầu : "Gia gia, lát nữa là Bạch Dật đến, hay là người đem nồi canh gà kia trước rồi từ từ uống sau cũng được!" Ở trong này ngoại trừ nàng còn ai biết đến gia gia, nếu lát nữa Bạch Dật đến đây mà gặp được lão phiền toái lắm.

      "Cái tên thiếu niên nghiệt kia a! la, có chuyện gì chạy tới nơi này làm cái gì chứ! Hại lão nhân ta muốn ăn uống cho ngon lành cũng được, con ! Gia gia để lại cho con ít, còn lại ta đem hết, hắc hắc." xong liền cầm cái chén múc cho Tử Tình bát, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh màu đỏ về phía bên này, khỏi thầm mắng tiếng: "Tiểu tử này! Đến đúng là nhanh a!" Thanh vừa rơi xuống, y bào vung lên, bát tô canh gà và cả miếng thịt rắn nướng chín kia đều biến mất.

      Tử Tình nhìn lại, nơi đó trống rỗng cái gì cũng có, khỏi giật mình.Tốc độ này, đúng là...

      P/S: Tớ thi xong nên tuần sau mang Lãnh Đế Độc Y quay lại trả nợ cho mọi người.Cảm ơn vì thời gian qua các bạn vẫn theo dõi và ủng hộ cho tớ và Vân .Mỗi ngày chương để bù đắp cho mấy tuần qua nhé các bạn!!!
      Bé BiTuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 54: Chỉ vì chính nàng
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      "Tử Tình, ta tới rồi.Canh gà của muội hầm xong chưa a?"

      Chỉ trong chốc lát, phía sau liền truyền đến thanh đầy ý cười của Bạch Dật.Ánh mắt nàng lóe lóe, chậm rãi xoay người, nhìn : "Tốt lắm, ta để lại cho huynh ít đây, huynh ăn !" xong, liền cất bước về phía trước.

      Ánh mắt đảo qua, thấy nơi đó chỉ có hai cái chén, cái bát tô lúc sáng nay cũng nhìn thấy nữa, khỏi kỳ quái hỏi: "Di? Buổi sáng ta thấy nguyên cái nồi lớn như vậy, sao mà lại chỉ còn có chút như thế này nữa? Cái trong tay muội là chuẩn bị đưa cho ai a?"

      Bước chân của Tử Tình dừng lại chút, liếc liếc mắt cái : "Muội chia ít cho những người khác, chỉ còn lại như vậy thôi.Còn đây là muội muốn bưng cho sư phụ, huynh ăn xong mau trở về !" Dừng chút rồi tiếp: "Trong này có chén là để lại cho Tử Thanh.Lát nữa nếu huynh có gặp bảo mang bát cang gà kia về mà uống." xong, thèm để ý tới , tự mình mang bát canh về phía căn nhà tranh của Lăng Thành.

      "Ta ở chỗ này chờ muội, muội nhanh về nhanh a." Bạch Dật vừa uống canh gà vừa giương giọng .

      về hướng ngôi nhà tranh của Lăng Thành, chỉ chốc lát sau nàng liền tới trước cửa phòng : "Sư phụ, người ở đây sao?" Nàng hai tay bưng canh gà, giọng hỏi.

      "Là Tử Tình sao? Vào !"

      Trong phòng truyền đến thanh trầm thấp mà uy nghiêm của Lăng Thành, nghe được lời , Tử Tình mới đẩy cửa phòng rồi vào.Cửa phòng vừa mở ra, đập vào mắt là hình ảnh Lăng Thành mặc thân áo xám cầm quyển sách trong tay ngồi bên cạnh bàn, thấy nàng vào liền buông quyển sách tay xuống, hỏi: "Chuyện gì?"

      "Hôm nay con vào trong rừng bắt được mấy con chim trĩ để nấu chút canh nên mang sang cho người ít." Nàng xong, bưng canh gà đặt lên mặt bàn rồi tiếp: "Nhân lúc nó còn nóng sư phụ hãy ăn ngay ! Con về trước." xong xoay người định về.

      Lăng Thành liếc mắt nhìn chén canh gà còn tỏa nhiệt khí cái, mở miệng : "Tử Tình, con ngồi xuống ." xong, liền bưng canh gà lên ăn.

      Nghe vậy, Tử Tình lặng im ngồi xuống bên cạnh bàn, cúi đầu yên lặng chờ.Chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng buông bát xuống, lúc này mới nâng mắt nhìn .

      " sai, hương vị đậm đà." Lăng Thành buông bát xong, nhìn về Tử Tình ngồi trước mặt, lại : "Vi sư hỏi con, Thanh Phong kiếm pháp của con luyện được như thế nào rồi? Có đồng thời tu luyện nội công tâm pháp ?" Tuy rằng những đệ tử khác của vẫn mấy tháng nay nàng vẫn chưa luyện xong dù chỉ chiêu của Thanh Phong kiếm pháp.Nhưng biết thiên phú của nàng, nếu nàng muốn để cho người khác biết, vậy cũng tính ra, chỉ là cũng phải biết được tiến độ tu luyện của nàng mới biết được nàng học thế nào.

      Tử Tình bình tĩnh nhìn , dừng chút, : "Chi bằng con múa lần cho sư phụ xem chút, để sư phụ cũng tiện chỉ điểm giúp con."

      "Ân, cũng tốt.Vậy thôi! Đến phía sau cánh rừng ." xong, Lăng Thành phất y bào cái rồi đứng lên, Tử Tình liền theo phía sau tới sau rừng.

      Bóng đêm dần dần buông xuống, mặt trời khuất núi nhưng đỉnh đầu, ánh trăng vẫn còn chưa kịp ló ra.Ánh sáng trong rừng có vài phần hắc ám tối tăm, nhưng đối với người tu luyện mà , nếu muốn nhìn trong đêm căn bản là thành vấn đề.

      Hai người ra phía sau cánh rừng, Lăng Thành khoanh tay đứng bên yên tĩnh nhìn mà Tử TÌnh, mũi chân dụng lực chút bẻ lấy nhánh cây có độ lớn phù hợp, tạm thời dùng thay thế kiếm.Bỏ toàn bộ lá nhánh cây, nàng ra đứng giữa trung tâm, thân ảnh tố sắc bỗng nhiên di chuyển, thân ảnh nho linh hoạt mà nhanh nhẹn chỉ trong nháy mắt bắt đầu múa kiếm.

      Nhìn động tác múa kiếm linh hoạt mà nhanh nhẹn của nàng trong bóng đêm, nhánh cây trong tay được vận dụng rất sống động, mỗi lần lướt qua trong khí đều mang theo cỗ khí thế đầy sắc bén.Bỗng nhiên năng lượng huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, khi hơi thở mang theo màu đỏ huyền khí xuất người nàng, Lăng Thành nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên quan sát thấy vậy, trong mắt khỏi lên tia kinh ngạc.

      Hồng võ sĩ? Chỉ ngắn ngủn mấy tháng vậy mà nàng thăng làm Hồng võ sĩ? Thiên phú tu luyện bực này quả thực là làm cho kinh ngạc thôi! Chỉ thấy, huyền khí màu đỏ trong cơ thể nàng mạnh mẽ phóng ra, truyền đến nhánh cây trong tay nàng, theo nhánh cây trong tay nàng vung lên từng đợt trong khí, hưu tiếng xẹt qua trong khí, sắc bén đến nỗi làm cho người ta sợ hãi!

      Khi cỗ hơi thở mang theo dòng huyền khí màu đỏ theo nàng đột nhiên bay lên trung mà lan ra trong khu rừng, chỉ nghe thấy thanh hưu hưu do dòng khí chuyển động trong khí.Răng rắc vài tiếng, những ngọn cây trong rừng đều bị nhánh cây nho trong tay nàng chặt đứt, rơi xuống mặt đất.Khi thân ảnh của nàng xoay tròn, chậm rãi thu hồi huyền khí trong cơ thể, từ trung hạ xuống đất, Lăng Thành nhịn được mà tán thưởng ra tiếng.

      "Hảo!" Thanh trung khí mười phần mang theo ý tán thưởng cùng vui sướng khó nén nổi.Sau khi Tử Tình đáp xuống đất, liền cất bước qua, gương mặt nghiêm túc mà cũ kỹ nổi lên tươi cười hiếm hoi : " sai! Chỉ ngắn ngủn trong mấy tháng mà con có tu vi như vậy, quả nhiên là kỳ tài tu luyện! Bộ Thanh Phong kiếm pháp này ta cũng chỉ mới múa qua cho con xem lần, nghĩ tới con lại có thể ghi nhớ toàn bộ, quả nhiên là khó có thể tin được!"

      "Bất quá bộ kiếm pháp này càng luyện lên cao lại càng khó khăn.Lần trước sư phụ múa chín chiêu thức, tuy rằng con nhớ kỹ toàn bộ, nhưng lại chỉ có thể múa được tới chiêu thức thứ ba.Còn những chiêu thức còn lại con chỉ nhớ được hình thức của kiếm pháp nhưng lại thể phát huy được tinh túy của nó."

      "Bộ Thanh Phong kiếm pháp này cũng đơn giản giống mặt ngoài như vậy.Tuy rằng chỉ có chín chiêu thức, nhưng mỗi thức đều chứa mười hai chiêu, nếu muốn học lên cao khẳng định dễ dàng.Thanh Phong kiếm pháp thiên biến vạn hóa, cho dù là người khác xem hiểu chiêu thức này nhưng cũng thể tìm được biện pháp để phá giải, bất quá người chân chính có thể luyện thành chín chiêu thức này, cho tới bây giờ cũng chưa có ai có thể thành công được.Vi sư nghiên cứu bộ Thanh Phong kiếm pháp này nhiều năm như vậy, nay cũng chỉ hiểu thấu đáo được tinh túy của chiêu thứ sáu, con tuổi còn nắm giữ đến chiêu thức thứ ba, tương lai có lẽ có thể luyện thành chín chiêu thức này cũng chừng!"

      "Sư phụ cũng thể luyện thành?" Tử Tình kinh ngạc nhìn .Nàng biết thực lực của rất mạnh, ngay cả cũng thể hiểu thấu đáo hết Thanh Phong kiếm pháp, làm sao nàng có thể tu luyện trọn vẹn được?

      "Ân, vi sư chỉ luyện đến chiêu thứ sáu, ngoài ra thể tìm hiểu được tinh túy của những chiêu sau.Thiên phú tu luyện của con rất hiếm có, hơn nữa con lại chăm chỉ luyện tập, tin tưởng trong thời gian nhất định có thể luyện thành chín chiêu thức trong bộ Thanh Phong kiếm pháp này!" Ánh mắt nhiễm hào quang dừng lại người Tử Tình, trong lòng Lăng Thành có kỳ vọng cực cao đối với Tử Tình bởi chính cũng thể luyện thành bộ Thanh Phong kiếm pháp, hy vọng nàng có thể làm được!

      Tố y ở trong gió đêm nhàng phất phơ, thân ảnh nho đứng giữa đêm tối lại xuất chúng như vậy, nàng nâng mắt nhìn Lăng Thành đứng trước mặt, trong đôi mắt tràn đầy quang mang kiên định: "Sư phụ yên tâm, con nhất định cố gắng luyện thành bộ Thanh Phong kiếm pháp này!" vì ai khác, mà là vì chính nàng! Nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :