1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45: Hối hận vạn phần
      Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


       Mà Tử Kiệt quỳ mặt đất khi nghe được tiếng khóc bên ngoài liền ngẩng đầu nhìn về hướng Tử Sa bị Tử Nghiễn cùng Tử Cầm kéo vào.Thấy nàng lấy ống tay áo che mặt lại, chỉ còn lộ ra đôi mắt đẹp ngấn lệ, liền cảm thấy khỏi chấn động, phải là nàng từ nữ biến thành nam chứ? Thân thể cũng xảy ra ít biến hóa?

      Nghĩ vậy, trong lòng khỏi chấn động, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bọn họ ràng là bỏ dược này vào trong ấm nước của nha đầu Tử Tình chết tiệt kia, tại sao lại là bọn họ trúng chiêu? Ánh mắt khiếp sợ nhìn qua Tử Tình đứng bên cạnh sư phụ, thế nhưng lại thấy khóe môi nàng cong lên mỉm cười nhìn , trong đôi mắt trong suốt mang theo thần sắc như xem kịch vui. đột nhiên giật mình cái liền vội đứng lên, vươn tay chỉ vào nàng gầm lên: "Là ngươi! Là ngươi đúng hay !"

      Phẫn nộ đến mức làm cho lồng ngực ngừng phập phồng, Tử Kiệt chỉ cảm thấy trong ngực có luồng hỏa diễm cơ hồ như muốn nổ tan rồi thoát ra, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng, gân xanh nổi lên, xương cốt rung động kêu lên răng rắc, thần sắc kia giống như dã thú hung tàn bị chọc giận, hận thể vồ đến xé xác nàng thành từng mảnh ! Bọn họ hạ độc nàng, nhưng cùng Tử Sa đều bị trúng chiêu, mà nàng lại có việc gì.Trừ bỏ nàng còn ai vào đây? Nhất định là nàng làm! Nhất định là nàng làm!

      Tử Sa đứng ở bên cúi đầu nức nở, vai run lên từng đợt từng đợt, nước mắt ngừng tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp làm cho người khác khỏi động lòng thương cảm.Mọi người trong phòng chỉ có Lăng Thành vẫn trưng ra bộ mặt uy nghiêm, hơi mím môi, đôi mắt lợi hại đảo qua mọi người, đáy mắt chỉ là mảnh sâu thẳm làm cho người ta thể nhìn ra suy nghĩ cái gì.

      Tử Tình đứng bên cạnh Lăng Thành, thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người cái, khóe môi khẽ cong lên nụ cười như có như , từng bước tới phía trước, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn Tử Kiệt ở trước mặt, nhanh chậm : "Tuy rằng tại ngươi biến thành nữ nhi, nhưng cũng thể tùy tiện ngậm máu phun người.Cái mà ngươi trúng là dương tán, mà sư phụ cũng đó là thứ tà ác của Ngũ độc môn.Từ khi ta được sư phụ mang đến núi Lăng Phong chưa bao giờ rời khỏi đây dù chỉ bước, vậy làm sao có thể có dương tán?"

      Thanh của nàng từ tốn, bình tĩnh, ánh mắt đánh giá hai khối hơi hơi nổi lên trước ngực Tử Kiệt, lại : "Lại chưa đến ở đây có nhiều người như vậy, vì sao chỉ có hai người các ngươi trúng dương tán? Mà ngươi, dựa vào đâu lại dám chỉ vào người ta là ta làm? Chẳng lẽ ngươi thấy ta hạ độc ngươi? Hay vẫn là thấy ta cất giấu dương tán?"

      Thanh thản nhiên, lại mang theo khí thế bức người, đôi mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, biết từ khi nào trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng nhìn thẳng vào Tử Kiệt khiến phảng phất như bị đặt mình trong hầm băng, cỗ hàn khí từ dưới chân dâng lên, lạnh nhập nội tâm.Làm khỏi rùng mình, đợi đến khi nhìn lại nàng lần nữa thấy nàng thần sắc bình tĩnh mà lạnh nhạt, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm, làm cho người ta nhìn ra, nhận , giống như màn vừa rồi chỉ là ảo giác của .

      Là nhìn lầm sao? Hẳn là ảo giác! Nàng chỉ là nho , làm sao lại có khí thế và ánh mắt lạnh băng làm cho người ta phải sợ hãi như vậy? Nhất định là nhìn lầm rồi!

      Nghe bọn họ chuyện, rồi lại nhìn Tử Kiệt cùng Tử Sa được câu nửa lời, Lăng Thành cũng có chút suy ngẫm tra xét, khóe mắt liếc nhìn ấm trà bị đánh nát do cái vỗ lên bàn vừa rồi của , ánh mắt uy nghiêm dừng lại người Tử Kiệt cùng Tử Sa, thanh mang theo uy áp trầm giọng quát: "Hai người các ngươi quỳ xuống cho ta!"

      Cỗ uy áp mạnh mẽ tràn ra theo ánh mắt , dưới ánh mắt chứa uy áp của , hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa bùm tiếng quỳ rạp xuống đất.Mà lúc này, dưới cỗ uy áp của Lăng Thành Tử Sa bị đè ép khiến cả người run run, hai tay vô lực rũ xuống đất, nên dung mạo mà nàng vẫn gắt gao che dấu liền lộ ra, ánh vào trong mắt mọi người trong phòng, làm cho mọi người sợ tới mức rút lui vài bước, chỉ kém thét chói tai ra tiếng.

      Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy chòm râu dài mọc mặt Tử Sa mọi người vẫn bị hoảng sợ thôi.Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp như hoa có chiếc cằm tinh xảo nhưng lại mọc râu, bộ dáng kia muốn có bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị.

      Nhận thấy được ánh mắt bọn họ, Tử Sa xấu hổ đến ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, chỉ kém chôn đầu xuống dưới mà thôi.

      "! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Lăng Thành trầm giọng quát, thân uy nghiêm toàn bộ ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người quỳ gối trước mặt, mặt trừ bỏ nghiêm túc vẫn là nghiêm túc. thân uy áp làm cho người khác thể bỏ qua, thẳng tắp ép bức tới hai người quỳ.

      Tử Kiệt cùng Tử Sa cả người run lên, dướisự uy áp của chỉ cảm thấy đỉnh đầu như có áp lực cường đại ép buộc bọn họ, làm cho bọn họ ngay cả thở dốc cũng cảm thấy khó khăn, hai người hít sâu hơi, run giọng : "Sư phụ, chúng con, chúng con biết."

      Lăng Thành híp mắt lại, thanh chứa uy áp bỗng nhiên quát lên, ngữ khí thập phần trầm thấp, gương mặt hơi hơi chớp lên : "Lớn mật! Các ngươi nghĩ là ta tra được sao? Cho các ngươi cơ hội nữa, thành khai báo có lẽ ta xử phạt , còn bằng mà để cho ta điều tra ra, nhất định trục xuất bọn ngươi ra khỏi Thanh Sơn! Nếu bị trục xuất, đến lúc đó, đừng là Thanh Sơn thu lưu các ngươi, liền ngay cả ba đại danh sơn khác cũng thu nhận các ngươi! Các ngươi hãy suy nghĩ cho ràng!"



      Nghe như thế, trừ bỏ Tử Tình, tất cả mọi người trong phòng đều chấn động, thể tin được nhìn gương mặt nghiêm túc của Lăng Thành.Bọn họ đều biết là đệ tử nếu bị trục xuất những danh sơn khác nhất định chịu thu nhận, nếu bị trục xuất khỏi Thanh Sơn, vậy hai người bọn họ thể lại tu tập võ công tâm pháp của tứ đại danh sơn.Điều này cũng đại biểu là chỉ có thể đến ít môn phái để học tập, cả đời có khả năng trở mình!

      Sư phụ vậy mà lại ra những lời này, xem ra là sư phụ tức giận.Mấy người Tử Nghiễn phức tạp nhìn Tử Kiệt cùng Tử Sa quỳ mặt đất, cảm thấy cũng có chút hiểu được.Sư phụ như vậy chẳng lẽ đoán rằng dương tán là do hai người bọn mang vào? Chỉ là, nếu là bọn họ mang vào người trúng chiêu sao lại chính là bọn họ?

      Hôm nay, nếu với sư phụ, mà để cho sư phụ điều tra ra, bọn họ nhất định bị trục xuất ra khỏi núi. Nghĩ vậy, mấy người khỏi lo lắng : "Các ngươi mau a! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mau giải thích ràng với sư phụ."

      Mà hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa nghe Lăng Thành thế mặt đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, kinh hoảng ngừng phe phẩy đầu : " cần, sư phụ, cần, chúng ta , chúng ta !" Nếu sư phụ muốn tra , nhất định tra ra được, đến lúc đó bọn họ nhất định bị trục xuất khỏi Thanh Sơn.Bọn họ thể bị trục xuất ra Thanh Sơn, cho dù là nếu ra bị nghiêm khắc xử phạt, bọn họ cũng thể bị trục xuất khỏi Thanh Sơn!

      Tử Tình đứng ở bên sau khi nghe thấy bọn họ thế, khóe mày liền nhếch lên độ cong nhợt nhạt, ý cười bên môi càng lúc càng thêm sâu sắc. Nàng muốn bọn họ đem tất cả những chuyện mà họ làm ra chữ cũng thể thiếu!
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46: Đương nhiên là trả trở về
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Lăng Thành phụng phịu, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm hai người quỳ mặt đất, thần sắc hoán chút, rồi mới trầm giọng mở miệng: "!" Thanh uy nghiêm mang theo cỗ uy áp cường giả, tuy rằng cũng giống như thanh chuyện bình thường nhưng lạ khiến cho trong lòng người ta nhìn được mà run lên.

      Nhìn hai người quỳ mặt đất, mấy người Tử Nghiễn khỏi hơi hơi ninh mày, nhìn thần sắc của bọn , chẳng lẽ dương tán này là do hai người bọn họ mang vào sao? Dám dùng loại dược này ở Lăng Phong sơn, sư phụ tất nhiên dễ dàng tha thứ, xem ra hai người họ là gặp phiền toái.

      Tử Kiệt cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Lăng Thành : " dương tán này là, là chúng con làm cho người ta mang vào." Nếu sớm biết biến thành tình huống như bây giờ, vô luận là như thế nào cũng tự tìm phiền toái!

      Nghe được lời của , ánh mắt Lăng Thành mảnh sâu thẳm, thần sắc mặt khiến người ta nghĩ ra nghĩ gì, ánh mắt uy nghiêm nhìn hai người trước mặt, trầm giọng hỏi: "Nếu dương tán này là các ngươi đưa vào, vậy các ngươi muốn dùng loại dược này tới đối phó ai?"

      "Chúng con, chúng con..." Tử Kiệt, Tử Sa liếc mắt nhìn nhau cái, cúi cúi đầu dám lời nào.

      "!" Hai mắt Lăng Thành nhíu chặt, bỗng nhiên trầm giọng quát, thanh mang theo tức giận chứa cỗ uy áp cường đại phụt ra hướng về phía hai người quỳ mặt đất.Nhất thời cỗ huyền khí với uy áp cường đại trần ngập khắp căn phòng này, trong khí tràn ngập cỗ huyền khí mang hơi thở cường đại, khiến cho huyết khí trong cơ thể mấy người quay cuồng, trong lòng có cách nào bình tĩnh được.

      Bị quát như vậy, toàn thân hai người khỏi chấn động, dưới áp lực của cỗ khí thế bức người kia, hẹn mà cùng kinh hoảng ngẩng dầu lên, chỉ vào Tử Tình đứng bên Lăng Thành : "Nàng."

      "Lớn mật!"

      Lăng Thành tức giận quát tiếng, đồng thời bật dậy từ ghế, thanh trung khí mười phần rơi xuống, cỗ uy áp cường đại mạnh mẽ từ trong cơ thể phóng thích ra, giống như đầu mãnh hổ bị chọc giận, ghé vào người rít gào. về phía trước bước, đứng ở trước mặt hai người, thân tức giận từ cao nhìn xuống hai người run run quỳ trước mặt, tức giận quát: "Ta ra lệnh, cho phép đệ tử Lăng Phong sơn này lại tìm nàng dây dưa, cho phép tìm nàng để gây chuyện sau lưng ta.Các ngươi có để lời của ta vào trong tai ? Hôm nay lại dám đem thứ dược tà ác này từ bên ngoài vào, các ngươi quả nhiên là lớn mật!"

      "Sư phụ, con, chúng con..." Nhìn sư phụ tức giận, hai người cả kinh được lời, cả người run run, quỳ trước mặt hán dám ngẩng đầu lên.

      Mấy người Tử Nghiễn đứng bên nghe được lời cua hai người, cảm thấy vừa khiếp sợ lại kinh ngạc thôi.Khiếp sợ là bọn sao lại dám mang loại dược tà ác từ bên ngoài về để đối phó với Tử Tình, còn kinh ngạc là vì sao bọn định lấy dương tán này đến thiết kế Tử Tình nhưng mà làm sao lại là hai người bọn họ tự mình ăn phải? Bên trong rốt cuộc là còn có chuyện gì mà bọn họ được biết?

      Tử Tình khẽ khép hờ đôi mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn dưới mặt đất, lẳng lặng đứng đó giống như người mà bọn nhắc tới có quan hệ gì với nàng.Thần sắc lạnh nhạt cùng bình tĩnh kia khiến cho mấy người Tử Nghiễn đứng bên khỏi nhìn nàng vài lần.

      Chẳng lẽ việc này, có liên quan tới nàng?

      Ánh mắt Tử Nguyên lóe lên, liếc mắt nhìn Tử Tình cúi đầu đứng yên bên kia cái, tiến lên phía trước : "Sư phụ, nếu hai người bọn họ muốn dùng dương tán này để đối phó với Tử Tình, vậy làm sao có thể dùng người của mình?" dám khẳng định, nha đầu Tử Tình chết tiệt kia tất nhiên thoát được có quan hệ với việc này!

      Hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa quỳ mặt đất nghe vậy, vội vàng : "Sư phụ, tuy rằng chúng con mang dương tán này về nhưng mà chúng con vẫn chưa dùng nó để đối phó với Tử Tình.Nhưng hôm qua sau khi chúng con về phòng uống chén nước rồi ngủ khi tỉnh lại liền biến thành như vậy.Sư phụ, nhất định là Tử Tình, nhất định là nàng hại chúng con!"

      Hai người thi nhau chỉ trích, trong đôi mắt dấy lên từng hồi hỏa diễm phẫn nộ trừng mắt nhìn Tử Tình vẻ mặt bình tĩnh cúi đầu mà đứng bên, hận thể nhảy lên đem nàng xé rách! Nếu phải do nàng, bon họ làm sao có thể biến thành cái bộ dạng bất nam bất nữ này? Nếu phải do nàng, bọn họ cũng khiến cho sư phụ phát hỏa lớn như vậy, còn có khả năng bị trục xuất ra khỏi Thanh Sơn!

      Nghe bọn họ , Lăng Thành hoãn hoãn thần sắc, quay đầu liếc mắt nhìn Tử Tình đứng bên cạnh cái, trầm giọng hỏi: "Tử Tình, ngươi như thế nào?"

      Tử Tình chậm rãi ngẩng đầu lên, thanh mâu bình tĩnh mà lạnh nhạt đảo qua mấy người Tử Nghiến cùng với hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa quỳ đất, cuối cùng mới dừng người Lăng Thành, nhanh chậm mở miệng : "Hôm qua khi con hái thuốc về, nhìn thấy hai người bọn họ lét lút ở trong phòng của con nên con liền trốn ở bên nhìn, chờ khi bọn rồi lại vào.Ở bên cạnh cái ấm nước bàn phát ít bột phấn, bởi vì biết loại bột phấn đó là gì cho nên con liền đem cái nước trong ấm đổ vào ấm nước trong phòng bọn họ, đem cái mà họ đem tới trả lại cho chính họ."

      Nàng thản nhiên xong, thanh bình tĩnh nghe ra bất cứ tia phập phồng, nhưng mấy người nghe nàng chuyện lại nhìn nàng vô cùng khiếp sợ, tìm thấy bất cứ lời nào để miêu tả rung động trong lòng họ lúc này.

      Lấy thực lực của hai người Tử Kiệt và Tử Sa vậy mà lại hề phát ra nàng trốn từ nơi gần đó? Mà nàng vậy mà có thể thừa dịp mọi người hề phòng bị xâm nhập vào phòng của Tử Sa và Tử Kiệt đem ấm nước bị hạ dược kia đổ lại cho bọn ? Bây giờ ngay cả chút che giấu cũng thèm, trực tiếp đem những chuyện mà nàng làm bình tĩnh kể ra hết toàn bộ bằng ngữ khí giống như đó là điều đương nhiên.Ngoại trừ Lăng Thành, tát cả mọi người đều nhìn nàng với vẻ mặt như nhìn quái vật, lời của nàng giống như tảng đá lớn nhảy vào đáy lòng bình tĩnh của mọi người, khơi lên từng vòng gợn sóng, làm cho người ta thể bình tĩnh lại lâu...

      Sau khi nàng ra phen, có người nhìn thấy, khoé miệng Lăng Thành hơi hơi run rẩy hai cái, uy nghiêm mục quang khẽ khép xẹt qua ý cười chợt lóe rồi biến mất, nhanh tới nỗi ai có thể phát .Lại vừa nhấc mâu, vẫn là gương mặt uy nghiêm mà trầm tĩnh, ánh mắt chưa uy áp đảo qua hai người quỳ mặt đất, trầm giọng hỏi: " phải là các ngươi , các ngươi kê đơn với nàng sao?"

      "Chúng con, chúng con..." Dưới uy áp của ánh mắt chứa cường giả, hai người ngay cả cũng nên lời, cúi cúi đầu, hối hận tới mức muốn chết.Nếu sớm biết như vậy, dù thế nào nữa bọn họ cũng làm như vậy!

      Dưới ống tay áo, hai tay Tử Nguyên nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Tình, mở miệng : "Ngươi biết bọn họ hạ dược ngươi, vì sao lúc ấy ngươi bẩm báo với sư phụ?"

      Lại lần nữa nghe được thanh của Tử Nguyên, Tử Tình nâng mâu liếc mắt nhìn về phía cái, thản nhiên dời , nhìn hai người đất : " Ta lại biết đó là dương tán, còn tưởng bọn họ cố ý đem cho ta “thứ tốt” gì.Ta cùng bọn họ lại có giao tình, làm sao mà lại biết xấu hổ làm cho bọn họ lo lắng cho ta như vậy? Đương nhiên là phải đem này nọ trả trở về, chuyện này đâu nhất thiết phải báo cho sư phụ tiếng chứ?"
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47: Ngươi , xử phạt như thế nào?
       Edit: Vân
      Beta: Ớt Chỉ Thiên


      Nghe như thế, Tử Nguyên tức giận đến nghiến răng, phẫn hận trừng mắt nhìn nàng cái rồi dời ánh mắt .Mà ba người Tử Nghiễn cùng Tử Lập, Tử Cầm đứng ở bên đều kinh ngạc thôi nhìn nàng, giống như hề quen biết người như vậy.Tử Kiệt cùng Tử Sa cũng ngẩng đầu, trợn mắt trừng trừng nhìn Tử Tình vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt, khi thoáng nhìn đến vẻ mặt của Lăng Thành, hai người liền ngượng ngùng cúi đầu.

      Tử Tình thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Nguyên cái, trong mắt chỉ còn lại mảnh sâu thẳm, nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì, chỉ thấy nàng liếc Tử Kiệt cùng Tử Sa cái, rồi từng bước tới trước mặt Lăng Thành quỳ xuống : "Sư phụ, Tử Tình bái sư trở thành đệ tử của sư phụ, tất nhiên là phải tuân mệnh sư phụ khắc khổ tu luyện võ công tâm pháp.Con chưa từng nghĩ tới làm khó hay có tâm làm hại người khác, nhưng mà bọn họ lại muốn hãm hại con.Sư phụ, Tử Tình tuổi lại có năng lực tự bảo vệ mình, Tử Tình còn muốn sống sót để rời núi, thỉnh sư phụ làm chủ cho Tử Tình"

      Mấy người Tử Nghiễn đứng bên, ánh mắt có chút suy nghĩ dừng người Tử Tình cúi đầu quỳ mặt đất.Nàng nàng tuổi còn , có năng lực tự bảo vệ mình vậy sao lại có thể đem hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa xoay quanh đùa giỡn, những làm cho hai người bọn họ tự gánh hậu quả xấu, còn có khả năng bị trục xuất khỏi Thanh Sơn.Trước mắt còn biết là hình phạt nào chờ đợi bọn họ.

       Hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa thân trúng dương tán, lại bị sư phụ tức giận trách phạt, mà Tử Tình lại xin sư phụ làm chủ cho nàng, xem ra là định dễ dàng buông tha hai người bọn họ. Tuy rằng nàng tuổi còn nhưng tâm tư lại cẩn thận.Chuyện hôm nay đều là do nàng tay bày ra, nàng làm cho hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa tự trúng dược của chính mình hạ, rồi lại chỉ cần hai ba câu là có thể tẩy sạch quan hệ.Hôm nay Tử Tình có được tâm tư linh lung bức người như vậy, thực là bọn họ ngờ tới, giống như Tử Tình hôm nay cùng người luôn trầm mặc ít lời mà bọn họ ngày thường chứng kiến là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

      Lăng Thành hoãn hoãn thần sắc lại chút ít, ánh mắt chứa uy áp quét qua ba người trước mặt cái, đáy mắt là mảnh suy nghĩ sâu xa, giống như lo lắng đắn đo phải xử phạt hai người bọn họ như thế nào, nửa ngày sau mới trầm giọng : "Tử Tình, ngươi đứng lên trước !"

      "Dạ!" Tử Tình nghe theo lời đứng lên, lẳng lặng tiêu sái đứng sang bên.

      "Hai người các ngươi." Lăng Thành đem ánh mắt dừng lại người Tử Kiệt cùng Tử Sa, thanh trầm thấp so với thanh lúc vừa rồi chuyện cùng với Tử Tình hiển nhiên là nhiều hơn uy nghiêm thể bỏ qua.

      "Sư phụ..." Hai người thấp giọng đáp lời, dám ngẩng đầu.

      "Có tâm hãm hại với đồng môn, các ngươi , vi sư phải xử phạt các ngươi như thế nào?" Lăng Thành trầm giọng hỏi, ánh mắt chứa uy nghi nhìn thẳng vào hai người. khoanh tay đứng thẳng người, thân áo bào như bình thường, ánh mắt sắc bén mà uy nghiêm đem toàn bộ hơi thở cường giả của hiển lộ ra.

      Hai người vừa nghe vậy, vội vàng : "Chỉ cần sư phụ trục xuất hai chúng con ra khỏi Thanh Sơn, sư phụ muốn xử phạt như thế nào chúng con cũng dám có câu oán hận!" Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ chỉ hy vọng sư phụ có thể thương tình cần trục xuất bọn họ khỏi Thanh Sơn.Nếu bị trục xuất ra khỏi Thanh Sơn, chỉ có ba đại danh sơn khác chịu dung nạp bọn họ, ngay cả nếu bọn họ có trở về gia tộc chỉ sợ cũng phải chịu mọi người xem thường.

      bên, mấy người Tử Nghiễn vừa thấy thế liền quỳ xuống trước mặt Lăng Thành: "Sư phụ, hai người bọn họ biết sai lầm rồi, cầu sư phụ thương tình xử phạt cho bọn họ !"

      "Làm sai phải chịu phạt, bọn họ có tâm hãm hại đồng môn theo luật phải trục xuất khỏi Thanh Sơn.Nhưng ta niệm tình hai người bọn họ còn tuổi nhất thời hồ đồ, nên ta cho hai người bọn thêm cơ hội nữa, nhưng cũng thể xử phạt." Lăng Thành trầm giọng , ánh mắt uy nghiêm đảo qua mấy người Tử Nghiễn ngồi mặt đất : "Môn hạ đệ tử của ta tới mười người, các ngươi thân là đồng môn sư huynh muội vốn nên giúp đỡ cho nhau.Nhưng nghĩ là các ngươi vậy mà lại nổi lên nội đấu, hôm nay hai người bọn họ bị phạt, mấy người các ngươi cũng tránh khỏi có liên quan đâu!"

      "Sư phụ, chúng con..." Tử Cầm phục muốn mở miệng, nhưng lại bị Tử Nghiễn ở bên cạnh kéo góc áo nên đành phải đem lời vừa lên tới bên miệng nuốt trở vào.

      Lăng Thành quét mắt liếc nhìn bọn họ cái rồi trầm giọng : "Hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa chịu phạt bốn mươi roi.Mấy người Tử Nghiễn, Tử Nguyên, Tử Lập cùng Tử Cầm chịu phạt mười roi do Tử Nghiễn chấp hành. tại toàn bộ ra bên ngoài chịu phạt cho ta!" thanh uy nghiêm vừa buông xuống, phất ống tay áo cái liền xoay người nhanh ra ngoài.

      Tử Nguyên phẫn hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tử Tình đứng bên, thấp giọng quát: "Ngươi vừa lòng ? Chúng ta ai ai cũng đều chịu phạt, chỉ có ngươi sao. biết rốt cuộc vì sao sư phụ lại bất công cho ngươi như vậy!"

      Tử Tình vẻ mặt bình tĩnh tới trước mặt bọn họ, nhìn mấy người bọn họ thản nhiên : "Các ngươi còn biết sao? Là bởi vì các ngươi vẫn cắn ta buông, nếu phải các ngươi có tâm hãm hại ta làm sao có thể gặp phải tình cảnh như vậy? Đây hết thảy đều là do các ngươi tự tìm." xong, ra ngoài, đột nhiên bước chân hơi dừng lại chút, đầu cũng quay lại : "Sư phụ đối với ai cũng đều như nhau, chỉ là do các ngươi làm cho người thất vọng thôi."

      Nghe được lời của nàng, trong lòng mấy người bỗng nhiên chấn động, kinh ngạc nhìn thân ảnh nho chậm rãi ra bên ngoài.Nàng ràng là gầy như vậy nhưng lại có uy nghi làm người ta thể xâm phạm, trong mắt nàng lơ đãng toát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuyệt giống đứa bé mới năm tuổi. Mấy người kinh ngạc cúi đầu, hồi tưởng lại câu của nàng, bọn họ làm cho sư phụ thất vọng rồi sao?

      "Hưu! Ba!"

      Roi lướt qua khí tạo ra thanh sắc bén, ba tiếng lưu tình chút nào quất lên người Tử Kiệt nằm ghé vào ghế dài.Tùy theo chiếc roi quất xuống, áo khoác khỏi nhiễm lên vết máu, Tử Kiệt nhịn đau được phải thở ra tiếng, hai tay ôm chặt chiếc ghế dài bên dưới, mong muốn giảm bớt đau đớn người.

      "A..."

      Nghe tiếng hét thảm thiết vì đau đớn, hai chân Tử Sa đứng ở bên đợi chịu phạt khỏi run lên, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh hoảng.Ba mươi roi, nếu ba mươi roi này đánh lên người Tam sư huynh mà còn đau như thế, vậy nếu đánh lên người nàng chẳng phải là nàng bong da tróc thịt sao? Nếu lưu lại những vết sẹo dữ tợn da thịt bóng loáng của nàng phải làm sao?

      Nghĩ vậy, bước chân của nàng khỏi lui về phía sau, đáy lòng đầy sợ hãi cùng hối hận.Nếu sớm biết là như vậy, đánh chết nàng cũng cùng Tam sư huynh hạ độc Tử Tình!

      Lăng Thành khoanh tay đứng giám sát ở bên, nhìn Tử Kiệt nằm ghé vào ghế dài cùng Tử Nghiễn cầm roi quất mà mặt vô cùng đành lòng, ánh mắt chứa uy nghiêm lên đạo u quang, trầm giọng rống: "Đánh mạnh cho ta! Nếu hạ thủ lưu tình, vậy đánh lại lần nữa!" cho bọn họ lần giáo huấn khó quên bọn họ thèm nhớ kỹ lời của .Nha đầu Tử Tình kia vừa nhìn liền biết cũng phải là vật trong ao (người tầm thường), mấy người này nếu lại cố ý đối nghịch cùng nàng, sớm hay muộn cũng chết trong tay nàng!
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48: Mắt lạnh xem trừng phạt
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Nghe được lời của sư phụ , mấy người Tử Nguyên đứng bên cũng dám mở mắt, đành lòng nhìn thân ảnh mà y bào nhiễm đầy máu kia.Tuy rằng có nội công hộ thể, ba mươi roi này cũng thể lấy mạng bọn được nhưng mà da thịt tránh khỏi phải chịu đau đớn.Bọn họ là nam tử làm gì, cắn môi nhẫn nại chút là qua nhưng mà bọn họ đành lòng nhìn Tử Sa bị ba mươi roi.Dù sao nàng cũng chỉ là nữ hài tử yếu đuối, ba mươi roi đánh người nàng cùng với người bọn họ là hoàn toàn giống nhau.

      "Hưu! Ba!"

      Tiếng roi quất vào da thịt khiến cho người ta kinh hãi, từng tiếng bén nhọn vang lên như xé gió, hưu tiếng đánh vào người Tử Kiệt nằm ghé chiếc ghế.Tử Kiệt cắn răng, hai tay gắt gao ôm lấy chiếc ghé dưới thân, nhing đau được liền quát to tiếng khiến cho mấy người ở bên kia nghe mà đành lòng.

      Vốn dĩ Tử nghiễn còn muốn xuống tay lưu vài phần lực đạo nhưng vừa nghe sư phụ như vậy liền dám thủ hạ lưu tình, sợ chính mình nương tay ngược lại làm hại Tử Kiệt phải chịu thêm ba mươi roi nữa cho nên ra tay vô cùng ngoan khiến cho cả người Tử Sa run run ngừng.

      Tử Tình thản nhiên nhìn, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì, trong thanh mâu mảnh sâu thẳm, giống như hồ nước sâu, chứa nhiều điều thần bí.

      Nhìn vết máu che kín y bào, nhìn Tử Nghiễn đánh xuống roi cuối cùng, nàng chậm rãi liễm hạ đôi mắt.Ba mươi roi thể lấy mạng của họ nhưng là cái cảnh cáo nghiêm khắc, sư phụ cũng trục xuất họ ra khỏi Thanh Sơn có lẽ là niệm tình nhiều năm thầy trò.Bốn năm tuổi họ tiến vào Thanh Sơn, theo sư phụ cũng vài năm, sư phụ tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng hề vô tình.Nể mặt sư phụ cùng với việc hôm nay bọn họ chịu đòn, nàng có thể xóa bỏ hết những chuyện qua nhưng mà nếu họ lại đến chọc nàng, đến lúc đó cho dù sư phụ ra tay nàng cũng lấy mạng của bọn họ!

      "Tử Sa!" Lăng Thành trầm giọng quát, ánh mắt uy nghiêm quét về phía Tử Sa run run lui về phía sau.

      Bị quát tiếng như vậy, Tử Sa lập tức ngẩng đầu nhìn Tử Kiệt được kéo xuống khỏi chiếc ghế. được mấy người Tử Nguyên giúp đỡ, mặt lộ vẻ cố nén đau đớn, thấy những vết máu lên lưng áo , sắc mặt nàng khỏi trắng bệch lui về phía sau: : "Sư, sư phụ, ba, ba mươi roi này đánh người tuy rằng tới mức lấy mạng của con nhưng mà nhất định lưu lại vết sẹo.Sư phụ, van cầu người khai ân! Người phạt con cái khác, phạt con cái khác có được ?"

      Lăng Thành nhăn mày, ánh mắt uy nghiêm liếc nhìn nàng cái : "Có thể."

      Vừa nghe lời này, Tử Sa nhất thời kinh hỉ nhìn , tuy nhiên khi nghe được những lời tiếp theo của , tia hy vọng cuối cùng dâng lên trong lòng nàng cũng biến mất vô tung.

      "Thu thập này nọ, rời Thanh Sơn là ngươi có thể cần phải chịu ba mươi roi này." Lăng Thành trầm giọng , ánh mắt uy nghiêm dừng người nàng.

      "Sư phụ, chúng con thay Tử Sa chịu phạt ! Dù sao nàng cũng là nữ hài tử, nếu ba mươi roi này đánh người nàng nàng làm sao có thể chịu được?" Mấy người Tử Nguyên cùng Tử Lập ở bên , muốn giúp Tử Sa chịu ba mươi roi này.

      Lăng Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ cái, tiện thể đem ánh mắt dừng người Tử Nghiễn cầm roi, trầm giọng : "Tử Nghiễn, đừng bởi vì nàng là nữ nhi mà thủ hạ lưu tình. làm sai chuyện nếu ngay cả chút trừng phạt ấy cũng tiếp thu được vậy xứng làm đệ tử của Lăng Thành ta!"

      Thanh trầm thấp mang theo khí thế giận mà uy của bậc cường giả, cái liếc mắt lạnh lùng kia khiến cho trong lòng mấy người nhất thời chấn động, tự chủ đem những lời bên miệng nuốt trở về.Nhìn gương mặt tức giận của , bọn họ biết bây giờ nó cái gì cũng là vô dụng, hôm nay việc Tử Sa lĩnh ba mươi roi là định chắc rồi!

      Tử Sa cắn cắn môi, mang theo khiếp sợ tới trước mặt Tử Nghiễn, cúi người nằm xuống chiếc ghế, thanh mang theo sợ hãi lại giả vờ kiên cường: "Đại sư huynh, ngươi đánh ! cần thủ hạ lưu tình, ta, ta chịu được !" xong hai tay ôm lấy chiếc ghế dưới thân, nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn lưng khi roi hạ xuống.

      "Lục sư muội, ngươi chịu đựng chút !" Tử Nghiễn xong liền giơ roi lên đánh lưng nàng, chiếc roi màu đen giương cao, ở trong trung vút tiếng tạo ra thanh sắc bén làm cho người ta kinh hãi, ba tiếng đánh lên lưng Tử Sa.

      "A..."

      tiếng thét chói tai bỗng nhiên bật ra từ trong miệng Tử Sa, Tử nghiễn cũng có tạm dừng nửa phần, liên tiếp quất lên từng roi từng roi.Vì làm cho nàng nhanh chút chấm dứt thống khổ này, nên chỉ có thể nhanh chóng đánh xong ba mươi roi này.Tiếng roi ba ba cùng với tiếng khóc hô đau đớn kia đồng thời vang lên, xẹt qua phía chân trời, biến mất ở trong đám mây...

      Khi roi cuối cùng đánh xong, cả người Tử Sa cũng ngã đổ mặt đất, Tử Cầm vội vàng chạy tới nang nàng dậy, lo lắng hỏi: "Tử Sa, Tử Sa ngươi thế nào ?"

      "Sư, sư tỷ..." Bị nâng dậy, cả người Tử Sa dựa vào người nàng, vừa mở miệng, nước mắt liền chảy xuống.

      "Tốt lắm tốt lắm, có việc gì , có việc gì ." Tử Cầm an ủi, thấy Tử Nguyên tiến lên nhận roi liền đỡ Tử Sa đến bên ngồi xuống : " Chờ lát ta qua bên dược cốc lấy chút dược mang về.Yên tâm, lưu lại sẹo đâu."

      "Ân." Tử Sa gật gật đầu, xoa xoa nước mắt.Ai biết vừa cử động cái liền cản thận chạm đến vết thương sau lưng, cả người cứng ngắc giữu nguyên tư thế dám lộn xộn.

      Còn mấy người kia rất nhanh chịu xong mười roi, mười roi đối với bọn họ mà vẫn là chịu đựng được, tuy rằng đau đớn sau lưng hề ít nhưng mà cũng đến nỗi giống như Tử Kiệt và Tử Sa dám lộn xộn chút nào.

      Ánh mắt uy nghiêm quét về phía bọn họ cái, trầm giọng : " Mấy roi ngày hôm nay là để cho các ngươi nhớ kỹ.Thân là đồng môn nếu thể chung sống hòa thuận vậy cũng cần thầm hãm hại nhau! Chuyện mấy người các ngươi ngay từ đầu hợp với Tử Tình vi sư cũng nhìn thấy.Các ngươi nếu thể ở chung với nàng vậy cũng phải nội đấu sau lưng ta.Sau này nếu chuyện như thế này mà còn tái diễn kkhoong đơn giản là phạt roi nữa đâu! Các ngươi nghe chưa?"

      " nghe ." Mấy người vội vàng đáp lời.Sư phụ cũng như vậy, bọn họ còn có thể làm gì? Chẳng lẽ còn muốn bị đuổi ra khỏi Thanh Sơn hay sao?

      Nghe như vậy, sắc mặt Lăng Thành mới hoãn xuống dưới, trầm giọng : "Tử Nghiễn dược cốc lấy chút dược đem về thoa cho bạn họ, về phần Tử Kiệt cùng Tử Sa bị trúng dương tán để ta hỏi dược sư xem liệu có thuốc giải hay . xuống !"

      "Dạ!" Mấy người cùng đáp lời, rồi mới giúp đỡ nhau về phòng.

      "Sư phụ, vậy Tử Tình cũng luyện võ ." Tử Tình giọng xong liền chuẩn bị rời , nghĩ bị gọi lại.

      "Tử Tình, ngươi chờ chút.Vi sư có chuyện muốn với ngươi."
      Bé Bi, Alice NguyenTuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49: Làm cách nào giải dược?
      Edit: Ớt Chỉ Thiên


      Nghe được lời của , Tử Tình dừng bước quay đầu lại, đến trước mặt , ánh mắt bình tĩnh dừng ở gương mặt uy nghiêm của , giọng hỏi: "Sư phụ, chuyện gì?"

      Lăng Thành nhìn nàng cái sâu, thở dài hơi rồi : "Tuy rằng ngươi cùng bọn họ hợp nhau nhưng mà các ngươi đều là đồ đệ của sư phụ.Vi sư biết ngươi tuy còn tuổi nhưng mà trí tuệ của ngươi là điều mà bọn thể so sánh được, cho nên nếu bọn muốn đối nghịch cùng với ngươi căn bản phải là đối thủ của ngươi.Lần này bọn muốn hãm hại ngươi là bọn đúng, sư phụ cũng xử phạt bọn rồi.Sư phụ hy vọng, chuyện quá khứ hãy để cho nó trôi qua, nếu có thể hãy thử xem có thể chung sống hòa thuận với nhau được hay ."

      Nghe vậy, Tử Tình dừng chút, giọng : "Sư phụ, ta biết bọn họ đều theo bên cạnh người vài năm rồi tất nhiên là cũng có tình cảm thầy trò.Ta có thể xóa bỏ những chuyện xảy ra trong quá khứ, chỉ mong bọn họ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ, sau này cần lại nổi tà tâm muốn hãm hại ta.Dù sao ta cũng có khả năng bị người ta bắt nạt mà phản kháng, còn chuyện ở chung miễn ." Nàng nghĩ là mình có thể chung sống hòa bình với mấy người bọn họ, tốt nhất là tự lo chuyện của mình.

      "Vậy được rồi! Vi sư cũng bắt buộc, ngươi hảo hảo luyện võ ! Vi sư cũng phải tìm dược lão hỏi xem dương tán kia có thuốc giải hay ." Lăng Thành xong, xoay người cất bước về phía dược cốc, y bào màu xám bay lên theo từng bước chân của . khoanh tay mà , tấm lưng kia làm cho người ta có cảm giác độc cùng tịch mịch.

      Tử Tình đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn rời , trong lòng đột nhiên có chút tò mò.Nàng tới Thanh Sơn nãy cũng mấy tháng lại chưa từng nghe qua sư phụ có người nhà, chẳng lẽ vẫn luôn mình? Dừng chút, nàng thoáng nhìn qua mấy gian nhà kia rồi xoay người rời .

      Nàng tới phía sau núi, bắt đầu luyện tập Thanh Phong kiếm pháp.Tuy rằng Thanh Phong kiếm pháp chỉ có chín chiêu, chiêu nhìn như đơn giản nhưng thực ra vô cùng phức tạp, nếu thể hiểu được tinh túy trong đó cũng chỉ học được chút da lông bên ngoài, căn bản thể phát huy hết tác dụng của nó. tại nàng nắm giừ hoàn toàn chiêu thức thứ hai, trước mắt luyện chiêu thứ ba.Càng lên cảm giác càng khó lĩnh ngộ.

      Thân ảnh nho ở trong rừng múa kiếm, thân hình nhàng linh hoạt giống như bướm, cầm cây kiếm gỗ trong tay vô cùng thuần thục thực các chiêu thức làm cho người ta có cảm giác thưởng tâm duyệt mục, giống như là thưởng thức điệu vũ đạo tuyệt đẹp động lòng người, hoàn toàn nhìn ra sát ý chưa trong kiếm chiêu sắc bén kia.Cây kiếm gỗ ở trong khí mạnh mẽ linh hoạt, lúc nhanh lúc chậm, bỗng nhiên mũi kiếm vừa động kiếm khí sắc bén liền phụt ra.Chiêu thức vừa chuyển, mũi chân điểm thả người bay lên trung giống như con bướm xuyên qua tầng lá cây, cây kiếm trong tay vừa thu lại, thân hình lui về phía sau vững vàng đáp xuống mặt đất.

      "Gia gia, người đến đây lúc nào?" Nàng giọng hỏi, khóe môi khẽ nhếch, ý cười thản nhiên xuất bên khóe môi hồng.

      Trong tán lá rậm rạp truyền đến thanh lá cây lay động, chỉ trong chốc lát cái đầu trắng liền xông ra từ những tán lá cây xanh mượt kia.Lão giả nhìn Tử Tình đứng nhánh cây đối diện, nhếch môi cười : " sai nha! Ngay cả gia gia trốn chỗ này con cũng biết, con tiến bộ thực là thần tốc a!"

      "Là do gia gia người cố ý che giấu chứ nếu làm sao mà Tử Tình biết được." Nàng giọng , cúi đầu thưởng thức mộc kiếm cầm trong tay.

      "Tử Tình nha đầu, mới sáng sớm làm sao mà náo nhiệt như vậy a? Phát sinh chuyện gì ?" Lão giả tựa người nhánh cây cười tủm tỉm hỏi, y bào màu đen rộng thùng thình, mái tóc bạc trắng làm cho vô cùng nổi bật giữa những tán lá cây kia.

      Thưởng thức mộc kiếm trong tay, Tử Tình ngẩng đầu lên nhàng bâng quơ : "Cũng có gì, chỉ là chuyện hai người Tử Kiệt cùng với Tử Sa trúng dương tán thôi."

      " dương tán? Là tà dược nam biến nữ nữ biến nam của Độc môn? Hắc hắc, trúng dược này nếu như có giải dược của Độc môn những dược sư bình thường thể giải được loại dược này a? Bọn làm sao mà lại trúng dương tán? Thanh Sơn này vậy mà lại có người của Độc môn sao?" Lão giả tay vuốt vuốt chòm râu vừa nghĩ: "Lão nhân ta vẫn nhớ là Thanh Sơn thu người của Độc môn."

      "Vốn dĩ bọn họ định lấy dương tán đến để đối phó con nhưng mà trùng hợp lại bị con phát cho nên con liền đem nó trả trở về." Tử Tình xong, lại hỏi: " như vậy, dược sư ở dược cốc cũng giải được?"

      "Ha ha ha, ra là nha đầu nhà ngươi giở trò quỷ a!" Lão giả nghe xong ngửa đầu cười lớn, bên lắc lắc đầu : "Dược lão nhân của dược cốc kia sao, đạo hạnh của còn quá bé cho nên thể nào giải được dương tán này đâu.Nếu đổi lại là gia gia con cần đến thời gian nửa nén hương ta liền có thể phối chế ra giải dược! Thực ra là có giải dược cũng sao, cùng lắm ba tháng sau khôi phục lại bộ dáng như cũ thôi."

      Tử Tình vừa nghe, khỏi cười : "Vậy xem ra trong ba tháng bọn họ cũng dám bước ra Lăng Phong sơn." Nếu biết là dương tán này qua thời gian mất công hiệu, sư phụ tìm Độc môn lấy thuốc giải.Bởi vì Độc môn là môn phái tam đẳng, vì mặt mũi của chính phái nên thể vì điều đó mà đăng môn tìm dược.

      "Đến đến đến nha đầu, dược này đưa cho con.Lần tới nếu bọn còn dám có ý định hãm hại con, con liền đem cái này bỏ vào người bọn , bảo đảm làm cho bọn kêu cha gọi mẹ ngừng!" Lão giả lấy cái bình từ trong người ra ném qua cho Tử Tình.

      Tử Tình đưa tay tiếp được, nhìn nhìn cái bình cầm trong tay, khó hiểu hỏi: "Gia gia, đây là cái gì?" xong liền mở ra ngửi.

      "Hắc hắc, đây là phấn ngứa gia gia cố ý nghiên cứu chế tạo ra cho con.Chỉ cần chút cũng có thể làm cho cả người giống như là có hàng vạn con trùng bò lên, ngứa tới mức chịu nổi, càng gãi càng ngứa.Nếu có giải dược, cho dù có gãi rách da chảy máu đầm đìa cũng có cách nào hết ngứa." Lão đắc ý xong, trong mắt lộ ra thần thái kiêu ngạo.

      Tử Tình giật mình, bên môi mang theo ý cười thản nhiên, chuyển chuyển cái chai trong tay : "Gia gia chế giải dược chứ gì!" phải hoài nghi, mà là khẳng định.Với tính tình của lão, có khả năng chế ra loại dược như thế này mà còn có thể chế giải dược.

      "Nha đầu nhà ngươi thực ngốc! Chế giải dược làm cái gì? Nếu muốn giải cho người ta sao phải hạ dược? khi hạ đương nhiên là phải làm cho đau khổ! Con yên tâm , thứ này gây chết người, cùng lắm làm cho người ta sống bằng chết mà thôi." Lão chút để ý , cười tủm tỉm nhìn về phía Tử Tình đứng đối diện.

      Quả nhiên, ý cười bên môi Tử Tình càng thêm sâu, giọng : "Ân, Tử Tình biết."

      "Hắc hắc nha đầu, chúng ta lâu chưa ăn món ăn thôn quê.Đêm nay chuẩn bị chút , hai ông cháu chúng ta làm hồi, thế nào?" Nhớ tới món ăn thôn quê, lão giả đành phải nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt chờ mong.

      "Hảo, cái này giao cho con ! Gia gia buổi tối lại đây." Tử Tình xong, từ cây nhảy xuống, vững vàng rơi mặt đất : "Bây giờ con kiếm chút đồ ăn về."
      Bé BiTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :