1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lãng tử phụ tình - Đường Tâm (Trọng Sinh 10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9

      "Dục Hàn, em rất vui vì em lâu như thế, cũng rất vui vì luôn đặt em trong lòng. Em thể hoài nghi nữa, em tha thứ cho tất cả.... Ai cũng có thời tuổi trẻ nông nổi của mình, cũng vì thế mà trả giá rất lớn rồi........" Nghĩ đến hai mươi lăm năm nhung nhớ và áy náy, càng nghẹn ngào hơn.

      Quý Dục Hàn nhìn bằng mắt lạnh lẽo, nghe được ý trong lời của . Tay càng ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, chịu buông ra.

      "Nhưng bây giờ em còn tự do nữa! Em đồng ý lời cầu hôn của người khác rồi, em..."

      tạm dừng chút: "Chỉ có thể phụ lòng ...."

      " được!" nghiêm khắc đánh gãy lời . "Em biết xuyên qua gian là để tìm em, làm sao có thể buông tay em? nhung nhớ em lâu như vậy, sao có thể để em như vậy được?"

      Ý Thiến run sợ, biết quyết tâm định tương lai của họ, cũng biết tâm tình của , càng biết bản thân mình chỉ cần ở bên mới là hạnh phúc.

      Nhưng thể ích kỉ như vậy, thầm nghĩ đến hạnh phúc của mình. thể vì đau lòng hai mươi lăm năm mà làm khác được, nghĩ vậy, đầu liền vùi vào lòng .

      Nếu phải lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn tàn nhẫn với mà thôi!

      "Dục Hàn, em đáng để em, biết vì sao ?" Khẽ mở miệng, ngẩng đầu nhìn .

      "Em đáng mà, đương nhiên là em xứng đáng" kiên định ôm , nhưng mặt lại xuất vẻ tuyệt vọng.

      ". Em đáng. Vì... em nhất định phụ lòng , em chỉ có thể như vậy, còn lựa chọn nào nữa" Giọng tuyệt vọng của quấn chặt tim .

      "Tại sao? Sao lại như thế" Quý Dục Hàn lạnh lùng . "Nếu em thương ..."

      " có biết cha biết chuyện của rồi ? Ông ấy biết từng bỏ rơi em, ông ấy..." bỗng tạm dừng.

      , thể ra. Nhất định thể để Dục Hàn biết chuyện mang thai, nếu càng kiên trì, chỉ thêm đau khổ mà thôi!

      muốn đau khổ thêm nữa, hoài niệm tình cảm của hai người, nhất định cũng rất đau khổ --- Bây giờ từ chối , gây tổn thương lớn hơn cho , làm sao có thể để đau gấp bội nữa chứ?

      "Ông ấy thích , thậm chí còn hận . Ông ấy đồng ý cho em gả cho . Cha em ông ấy thích Đông Huân, Đông Huân là con rể lý tưởng của ông ấy, lại rất tốt với em, ấy ngại.. ngại em từng bên , nên em chỉ có thể gả cho Đông Huân". Diệp Ý Thiến đau khổ , mắt tràn ngập đau thương.

      "Bây giờ là thời đại nào rồi? Em còn muốn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó sao?" Qúy Dục Hàn thể tin được vì lí do đó mà muốn rời xa . "Em biết chúng ta trải qua đau khổ thế nào mới có thể bên nhau! Em cũng biết mục đích tồn tại duy nhất của là ở bên em..."

      ", đừng như thế" vươn tay, che miệng . "Cho dù có em, cũng phải sống tốt! Đồng ý với em, đồng ý với em !"

      Nhìn nước mắt bi thương của rơi, Quý Dục Hàn vô cùng đau lòng, nhưng lại lắc đầu : "Nếu muốn sống tốt, vậy hãy ở bên , đừng dễ dàng buông tha cho tình của chúng ta như thế! Đừng với cái gì mà cha em đồng ý..."

      "Ông ấy bệnh rất nặng, biết ? Rất nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể chết!" điên cuồng gào thét, gào lên nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng. "Nếu mổ có thể bỏ rơi bất cứ lúc nào, bỏ rơi em!"

      Quý Dục Hàn trầm mặc, nhìn sợ hãi, cảm giác thân thể run kịch liệt.

      Diệp Ý Thiến sợ hãi, mất người thân, muốn lại mất thêm người.

      "Hy vọng duy nhất của em là có thể làm cho ông ấy vui vẻ, thuận theo ông ấy, ông ấy vui vẻ là được rồi. Ông ấy.... cho em lấy , ông ấy biết từng bỏ rơi em, làm sao ông ấy còn đem con mình gả cho người đàn ông từng vứt bỏ nó như thế?

      “Điều quan trọng nhất đối với em bây giờ là sức khỏe của cha. Bác sĩ chỉ cần tâm tình của ông thoải mái, hài lòng là có thể thực phẫu thuật lần nữa. Tuy rằng thể khỏi hẳn, nhưng có thể khống chế được tình hình". cúi đầu, giọng đầy đau khổ.

      "Nếu như với ông ấy, ông ấy có chấp nhận ?" Quý Dục Hàn thở sâu, cảm thấy hít thở thông, nhưng biết giải tỏa thế nào.

      Nếu cha khỏe mạnh, cho dù thế nào, cho dù đoạt lại, cũng buông tay. Nhưng đó là cha của , người thân duy nhất, nếu ra sức giành lại , làm cho bệnh tình của ông ấy ngày càng nặng?

      " tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho em, hay để thử nhé? Để chuyện với cha em, làm ông ấy tin tưởng, bây giờ em khác với ngày đó, làm cho con duy nhất của ông ấy được hạnh phúc nhất"

      Nước mắt của đầy gương mặt tái nhợt. " quá muộn rồi, tin đính hôn tuyên bố, tất cả đều muộn rồi. Em thể làm tổn thương Đông Huân, ấy... ấy có lỗi gì cả. Nếu bây giờ từ chối hôn , ấy thế nào? Cho dù cha em tin , nhưng ông ấy cũng lo lắng cho Đông Huân. Cho nên em xin ..." bắt lấy áo , đau khổ nhìn . "Coi như em xin , buông tay em ! Em biết em rất nhiều, nhưng kiếp này thể đáp lại , trong lòng em, vĩnh viễn là người em nhất!"

      khóc thành tiếng, thanh quanh quẩn làm Quý Dục Hàn đau lòng, như cuồng dại.

      nhẫn nại, vô cùng nhẫn nại. "Nếu đêm qua cầu hôn em, có phải mọi thứ đều khác phải em?"

      nhắm mắt, lại chuỗi nước mắt rơi xuống. "Bây giờ gì cũng muộn rồi..."

      Là ý trời ư? Ý trời mang trở về thời đại này, gặp lại lần nữa. Để có cơ hội giải thích và bù đắp những lỗi lầm qua. Cũng là ý trời, định rằng kiếp này họ cứ thế lướt qua nhau?

      " được, thể để cho em lấy người mà em , làm sao...."

      Ý Thiến lớn tiếng đánh gãy lời . "Là em tự nguyện, là quyết định của em. Nếu cứ để em khó xử, cứ để em đau khổ, chỗ này của em..." chỉ vào ngực mình. "Nó đau đến chết lặng, nếu còn đồng ý, em càng đau hơn, càng thương tâm, càng... em quyết định, cần gì nữa!"

      Quý Dục Hàn nhìn chăm chăm, quyết định? Quyết định người nhất là , nhưng cũng quyết định lấy ?

      Còn quyết định của sao? biết mình trở về hai mươi lăm năm trước là vì cái gì, quyết định của , ý chí của , mục đích để sống của bây giờ là gì?

      Nhưng nhìn đau khổ, nghe thanh tan nát cõi lòng của . có thể kiên trì nữa ? Nếu kiên trì làm đau khổ, làm sao tha thứ cho bản thân mình được?

      trở về là muốn làm vui vẻ, bù đắp lại cho , hơn nữa hi vọng lớn nhất của là mang cho hạnh phúc.

      Nếu kiên trì chỉ làm thêmđau khổ mà thôi, vì vậy cuối cùng, chỉ có thể buông tay ư?

      "Đồng ý với em, cho dù có em bên cạnh, vẫn phải sống tốt. Đồng ý với em!" nắm áo , tình cảm trào dâng trong lòng. "Dục Hàn, Dục Hàn, đồng ý với em ..." gọi tên , bản thân mình cũng hiểu sao lại đau khổ như vậy.

      Đây là quyết định của ! khi như vậy, Quý Dục Hàn đem đau khổ chôn vào lòng mình, kiên trì làm Quý Dục Hàn của ...

      khắc ôm chặt trong lòng, dùng tính mạng bảo vệ --- Nước mắt lại rơi ra khỏi khóe mi . Rơi xuống bả vai của .

      muốn buông ra... ra cần phải kiên trì cũng biết được kết cục của mình! Cho dù có xuyên qua gian, đến bên như thế.

      Vận mệnh lại lần nữa mang cách xa nhau. Mà bất lực thể làm gì....

      "Em cũng phải đồng ý với , phải hạnh phúc" biết gì hơn, Quý Dục Hàn nhắm mắt lại, mang lệ đắng nuốt vào tim, bình tĩnh .

      Diệp Ý Thiến gật đầu, nhịn để mình khóc lớn, toàn thân rút, lòng đau như cắt, nhưng lại phải thong thả gật đầu

      Hạnh phúc? biết đó là cái gì, bởi vì sau này thế giới của còn nữa. Nhưng đồng ý với , cho dù chỉ là lừa gạt nhưng vẫn muốn đồng ý với !

      _________________

      Quý Dục Hàn mua bất động sản ở Tân giới, bắt đầu xây dựng tương lai của mình.

      biết, vĩnh viễn mất Ý Thiến, nhưng dù sao, cũng được trở về hai mươi lăm năm trước, vẫn ước muốn được bên .

      lặng thầm bên , xem có hạnh phúc hay , nhìn xem người đàn ông đó có mang lại hạnh phúc cho hay .

      Quyết định của được cả nhà đồng ý, lãng tử đa tình như nguyện quay đầu, tu bổ nghiệp, gia đình làm sao đồng ý được?

      Dù gì Quý gia cũng là vọng tộc ở Đài Loan. Mối quan hệ cũng rộng rãi nên ở khía cạnh này cũng có gì khó khăn, Quý Dục Hàn biết rốt cục nên kinh doanh cái gì mới có thể đến gần quấy rầy đến .

      Ngay lúc bận xử lý việc công ty cuộc điện thoại cắt ngang.

      " ? Có tin tức rồi sao? Được, tôi lập tức đến ngay...." QUý Dục Hàn để điện thoại xuống, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài. Đêm nay, tại khách sạn Phi Hạ diễn ra lễ đính hôn vô cùng long trọng.

      Gương mặt cương nghị của Quý Dục Hàn làm người khác thể nhìn tâm tư của . quyết định mang phần tình cảm này chôn sâu trong lòng, nếu quyết định như thế, bữa tiệc đính hôn này, tham gia!

      cầm áo khoác, bước nhanh ra khỏi cửa. Điện thoại là do thám tử tư của gọi tới, muốn báo cáo kết quả của chuyện vô cùng quan trọng.

      Nghe khẩu khí của đối phương, dường như chuyện này đơn giản chút nào. Chẳng lẽ giống như đoán, có người ở phía sau động tay động chân?

      Chỉ có thể là người thân của Ý Thiến, cho dù là ai, cũng tìm ra chân tướng, bảo vệ để bị tổn thương.

      Muốn tổn thương Ý Thiến trước tiên phải qua được ... hoang đường!

      "Cậu cái gì?" Lúc nghe thám tử tư , mặt mày Quý Dục Hàn xanh lét nhìn Lô Phi- bạn của .

      "Chuyện này rất quan trọng, nên mới xâm nhập vào bên trong điều tra". Mặt Lô Phi lên vẻ nghiêm túc gay gắt, hơn nữa rất chắc chắn. "Tôi nhi viện thu nhận điều tra, thể sai sót được. Ngôn Đông Huân chính là Lý Đông Huân, cha mẹ của ra vì nghiệp thất bại nên tự sát. Lúc ấy người tiếp quản Lý gia-- bức tử bố mẹ , chính là Hạ Thủ Thành*"

      *Cha của Diệp Ý Thiến.

      "Làm sao được Ngôn gia thu dưỡng? Làm sao để được Hạ Thủ Thành tin tưởng như vậy?" Hơi lạnh lan từ bàn chân lan ra cả toàn thân, khi nghe hết tất cả các tin tức, rút ra kết luận đáng sợ.

      " cố thang máy và việc ngộ độc thức ăn kia có người phía sau sắp xếp, đây là báo cáo, cậu nhìn xem" Lô Phi ngẩng đầu liếc cái. "Nếu như tôi là cậu, tôi ngăn buổi lễ đính hôn này lại. Diệp Ý Thiến và Hạ gia đều gặp nguy hiểm, Ngôn Đông Huân này đơn giản chút nào"

      " đúng, Ngôn gia phải có con nối dõi, sao lại còn thu dưỡng...."

      "Xem như trùng hợp ! Tôi nghe viện trưởng , đứa con thứ hai của phu nhân bỗng chết trẻ. Thường quyên góp cho nhi viện,ngẫu nhiên gặp Lý Đông Huân, thấy và đứa còn chết trẻ của mình giống nhau như đúc, vì thương nhớ con, nên mang Ngôn Đông Huân về làm con nhà mình"

      thế giới này rất nhiều duyên may trùng hợp! Trải qua lần xuyên này, Quý Dục Hàn nhận ra, có gì là thể!

      tin tưởng điều mà Lô Phi điều tra được, phải ngăn cản buổi đính hôn này!

      Cầm văn kiện tay, vội vàng cảm ơn Lô Phi rồi rời khỏi đó.

      Hy vọng còn kịp, Ý Thiến, hy vọng tất cả còn kịp!

      Đại sảnh khách sạn Phi Hạ xa hoa nhất HongKong đông người chưa từng có, nhà giàu quý tộc, nhân vật nổi tiếng, tất cả đều ở đây.

      "Hai nhà Ngôn – Hạ, trăm năm hạnh phúc". Từng chữ được mạ vàng thiếp lên tấm vải đỏ xa hoa trang trí khắp nơi.

      Quý Dục Hàn chạy đến đại sảnh, dùng sức đẩy cánh cửa lớn bên trong vang lên từng đợt vỗ tay.

      Tiếng vô tay nhiệt liệt che dấu thanh đẩy cửa của , đứng trước cửa, liếc mắt có thể nhìn thấy 2 người đứng ở nơi cao nhất kia.

      Diệp Ý Thiến mặc lễ phục màu trắng cúi đầu, bên cạnh là Ngôn Đông Huân đeo chiếc nhẫn đính hôn lóe sáng vào tay .

      kịp rồi sao? Nghi thức hoàn thành, nhìn mặc váy cưới, ngực như bị người ta đào sâu, thể là đau, là lạnh, hay là chết lặng.

      Quý Dục Hàn vào hội trường, ánh mắt nhìn đứng đài cao.

      Chỉ là đính hôn thôi, có gì là quá trễ..... Nhưng luôn là người đến sau, sao lại như vậy? Cầu hôn cũng thế, đính hôn cũng vậy, luôn trễ bước, làm sao có tư cách ?

      Nhưng cho dù thế nào, tuyệ đối để muộn nữa. Lúc này, phải bảo vệ , quyết tâm bảo vệ .

      Trong lúc những bị khách chúc phúc cho đôi tân nương, cũng bước đến gần họ.

      Diệp Ý Thiến vẫn cúi đầu, nhìn như là thẹn thùng. Nhưng biết, lòng rỉ máu, tuy đây là quyết định của , nhưng có lẽ còn đau khổ hơn cả nữa!

      Ngôn Đông Huân vẫn vòng tay qua vai , săn sóc dịu dàng. Nếu phải biết thân phận của , Quý Dục Hàn cho rằng người đàn ông tốt, nhất định mang cho hạnh phúc.

      "Chúc mừng hai người" Quý Dục Hàn đến gần bọn họ đưa tay về phía chú rể.

      Tuy Đông Huân nghi hoặc nhìn người xa lạ trước mặt này, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời chúc mừng của .

      Đột nhiên nghe được thanh của , Ý Thiến chấn động, ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn có thể nhận ra dù được lớp phấn trang điểm che dấu. ngờ đến, giật mình nhìn .

      "Nếu đối xử với ấy tốt, tôi bỏ qua cho ". Giọng mang khinh khi, chỉ có đôi tân nương là nhận ra được.

      "Ý Thiến, đây là lễ vật cho em" Quý Dục Hàn mang chiếc hộp , được gói lại tinh xảo nhét vào tay .

      Dục Hàn, làm gì vậy? Sao lại với Đông Huân như vậy? Diệp Ý Thiến kinh hoàng nhìn , tràn ngập nghi vấn, nhìn ra được trong mắt đầy địch ý.

      Thần sắc Ngôn Đông Huân bỗng nhiên thâm trầm, nhưng vì những vị khách xung quanh, tiện gì khác.

      Quý Dục Hàn biến mất trước mặt họ, Diệp Ý Thiến cầm chiếc hộp, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.

      Tất cả đều bị Ngôn Đông Huân thu vào tầm mắt, nhưng vẫn duy trì nụ cười, nhận lời chúc phúc của khách.

      Trong mắt người đàn ông vừa rồi tràn ngập đối địch, làm để ý.

      ____________

      " ta là ai vậy?" Ngôn Đông Huân biết là ai, nên sau khi đưa về phía sau nghỉ ngơi, mới hỏi.

      Bởi vì Diệp Ý Thiến mang thai, nên rất hay mệt mỏi, vì thế phải mau kết thúc buổi tiệc.

      " ta là Quý Dục Hàn" Tay còn nắm chặt lễ vật, mặc kệ ai muốn lấy, cũng bất chấp buông

      "Đó là người em sao?" Nhìu mày, thanh Đông Huân mang theo nguy hiểm.

      " biết còn cần hỏi lại sao Đông Huân?" quay đầu, để nhìn ra mắt ngấn lệ.

      ra quyết định của rất ích kỉ, chỉ đối với Dục Hàn, mà còn cả Đông Huân nữa.

      " có gì, sao. rồi, để ý người trong lòng em là ai, cũng để ý em mang đứa con của . ... chỉ cần cưới được em là được rồi". Ánh mắt Đông Huân lên oán hận, nhưng Diệp ý Thiến khôngthể nhìn thấy.

      chìm trong suy nghĩ của mình, tay càng nắm chặt chiếc hộp. biết bên trong chiếc hộp này là gì, dù mở ra, cũng biết! muốn đưa 'Vĩnh Hằng Chi Giới" cho ư? ... vẫn chưa buông tha ư?

      núi Thái Bình có mái hiên vừa xa hoa vừa lộng lẫy, hai người đàn ông đứng đối mắt nhau.

      người mặc tây trang màu tối, dáng người cao ngất, mặt mũi tuấn, người kia mặc áo lông đơn giản, cũng rất tuấn.

      "Quý Dục Hàn, muốn chúng ta đến nơi kín đáo để chuyện sao? Tôi nghĩ tơi này kín đáo riêng tư" Người mặc áo lông đơn giản ác ý . "Đây là nơi sau khi tôi và Ý Thiến kết hôn ở, bác Hạ nhất định là phải tặng lễ vật kết hôn"

      "Cho nên mới lấy chứ gì" Quý Dục Hàn bình tĩnh nhìn Đông Huân, để lộ biểu tình.

      " , muốn gặp tôi rốt cục muốn gì?" Ngôn Đông Huân hơi nheo mắt, tỏ thái độ cảnh giác.

      " xem qua tài liệu về tôi, chẳng lẽ còn biết tôi muốn làm gì?". Bị hẹn đến đỉnh núi này, có hơi ngoài ý muốn, nhưng chuẩn bị kĩ càng, sợ đối phương giở trò.

      " cố thang máy và việc ngộ độc thức ăn là do tôi làm, có chứng cớ ?" Vẻ mặt Ngôn Đông Huân đắc ý. "Đúng rồi, trước kia là người của Ý Thiến, biết đâu ghen tị với chúng tôi, nên mới phát ra lời đồn như vậy phải ? cho là Ý Thiến và bác Hạ có tin hay ?"

      "Mặc kệ họ có tin hay , tôi cũng có chứng cứ để chứng minh điều tôi " Thần sắc Quý Dục Hàn thong dong. "Chuyện ngộ độc thức ăn liên quan đến , nhưng người cung cấp thông tin cho báo chí lại là . Còn việc thang máy có cố, muốn trận kinh động , ngờ lại liên lụy Ý Thiến"

      "Chứng cứ? Chứng cứ là gì?" Gương mặt Đông Huân hơi biến hóa "Chứng cứ đâu?"

      " nghĩ rằng tôi ngốc đến độ mang chứng cứ theo người sao?" Quý Dục Hàn cười lạnh lùng. " có thể dùng tiền mua chuộc người khác làm việc, họ cũng vì tiền mà bán đứng "

      "Làm sao tôi có thể tin được?"

      Hai người đàn ông cảnh giác nhìn nhau, nở nụ cười

      " chỉ có thể tin tôi, vì còn lựa chọn nào khác" thanh lạnh băng của Quý Dục Hàn như lượn qua khí, xoạt vào lòng Ngôn Đông Huân.

      Ngôn Đông Huân nheo hai mắt, đôi mắt ấy dần dần tích tụ phẫn nộ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.1

      " nghĩ tôi tin lời sao?" Khóe miệng Ngôn Đông Huân nhếch lên, vẻ thèm quan tâm. "Những việc đó phải do tôi làm, tại sao tôi phải làm như vậy? Tôi là con rể của bác Hạ, tôi muốn cưới con duy nhất của ông ấy, sao tôi lại phá hoại gia sản của vợ mình được?"

      Quý Dục Hàn bình tĩnh nhìn Ngôn Đông Huân. " có lý do gì ư? giờ tôi dám đứng ở đây, cảm thấy tôi biết lí do của sao?" vốn muốn ra, vì đứng ở vị trí của Đông Huân, có lí do riêng để làm như vậy.

      Dù sao năm đó người tự sát là cha mẹ , mà người phá hoại gia sản của cha là Hạ Thủ Thành. Nhưng nếu muốn tổn thương Ý Thiến, đó là chuyện mà Quý Dục Hàn bao giờ tha thứ!

      "Quý Dục Hàn, tốt nhất nên xen vào việc này. Tôi biết rốt cục biết bao nhiêu chuyện, nhưng tôi có lí do riêng của mình" Ánh mắt Ngôn Đông Huân mang theo nguy hiểm, dường như rất căng thẳng

      "Tôi hiểu cảm giác của " Quý Dục Hàn thận trọng gật đầu. "Nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ người con tôi . Tuy rằng nhìn từ vị trí của , báo thù là chuyện đương nhiên mà thôi. Nhưng nếu tôi là , tôi tổn thương !"

      " ta vô tội?" Ngôn Đông Huân lạnh lùng nhìn . " rốt cục biết được chuyện gì?" Tuy biết Quý Dục Hàn biết tất cả, nhưng Đông Huân vẫn muốn hỏi lại ràng.

      "Tôi biết vốn được gọi là Lý Đông Huân, biết vì sao được Ngôn gia thu dưỡng, biết vì sao bố mẹ tự sát... Cũng biết Hạ Thủ Thành chính là hung thủ bức chết họ" Quý Dục Hàn giọng , nhìn vẻ mặt Ngôn Đông Huân lộ ra đau khổ.

      " có chứng cứ để chứng minh thân phận của tôi sao?" Đông Huân cắn răng .

      "Đúng vậy" Vẻ mặt Quý Dục Hàn ác liệt.

      Ngôn Đông Huân nắm chặt hai tay. " thấy tôi có thể buông tha cho ông ta sao?"

      Quý Dục Hàn trầm mặc giây, sau đó : "Tôi có thể giúp giữ bí mật, chỉ cần hủy bỏ hôn ước với ấy. Về chuyện ân oán giữa 2 nhà, đó là chuyện của "

      "Đúng, đó là chuyện của tôi, quyền lựa chọn phương pháp báo thù như thế nào cũng là của tôi!" Giọng Ngôn Đông Huân càng cao. "Tôi lấy Diệp Ý Thiến, bởi vì đó là đứa con ông ta quan tâm nhất, sau đó cướp nghiệp của ông ta--- tôi cưới con ông ta giống như cướp lấy nghiệp của ông ta mà thôi, bằng lấy thứ mà ông ta quan tâm nhất".

      "Tôi ngăn cản" Quý Dục Hàn nhìn Đông Huân. "Cuộc sống bất công với . Nhưng chuyện thương trường, có đúng sai. Hơn nữa đối xử với Ý Thiến như thế, tôi tuyệt đối cho phép!"

      " cho phép có thể làm gì chứ? Cho dù có tung ra chứng cứ, tôi cũng có thể phủ nhận" Ngôn Đông Huân thẹn quá hóa giận, trở nên thâm hiểm. "Cho dù tôi là Lý Đông Huân, nhưng bây giờ tôi là Ngôn Đông Huân, hơn nữa nghĩ bây giờ Hạ Thủ Thành tin hay tin tôi? từng vứt bỏ con của , thậm chí biết ta mang thai mà vẫn bỏ ...."

      cơn gió lạnh thôi tới, cuồn cuộn nổi lên, thổi qua Quý Dục Hàn bị sét đánh đến sửng người.

      Ngôn Đông Huân vừa gì?

      "Tôi biết ta mang thai vẫn đồng ý cưới ta, Hạ Thủ Thành nhìn tôi lớn lên...
      Tôi gọi ông ta là Bác Hạ hai mươi mấy năm, cảm thấy ông ta tin tôi hay tin ?" Vẻ mặt Ngôn Đông Huân kiêu ngạo, giống như tìm được cách đối phó Quý Dục Hàn. "Hơn nữa những chuyện liên quan đến Lý Đông Huân, tôi cũng muốn quên rồi!"

      Quý Dục Hàn nhìn Đông Huân gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

      "Còn việc ngộ độc thức ăn và cố thang máy, cũng chỉ dùng tiền để mua chứng cứ mà thôi, thấy họ có đáng tin ?" Ngôn Đông Huân khôi phục lại bình thường, giơ mi, ngạo mạn nhìn Quý Dục Hàn.

      " đùa giỡn con của Hạ Thủ Thành. Mà tôi lại chân thành với ta, đồng ý cưới ta, thậm chí còn chấp nhận đứa con riêng trong bụng của ta...." Lời dương dương đắc ý của Đông Huân muốn Quý Dục Hàn nhận thua. " xem, rốt cục trong chúng ta, ai chiến thắng"

      Ý Thiến mang thai?! mang thai đứa con của , mà lại cho biết? Quý Dục Hàn muốn lập tức chạy đến bên hỏi cho ràng.

      "Hơn nữa bây giờ Hạ Thủ Thành bệnh, thể kích động. Cho nên Diệp Ý Thiến cho với cha ta sao? Trong lòng ta, cái gì cũng có thể hi sinh, kể cả tình cảm của đối với ta. ta cho cơ hội đến gần Hạ Thủ Thành, hơn nữa nếu Hạ Thủ Thành vì chuyện này mà kích động, ta tha thứ cho ... bao giờ tha thứ cho !"Ngôn Đông Huân cười phá lên, càng nghĩ càng thấy bản thân mình chắc chắn thắng.

      "Tôi có thể lý giải lí do trả thù, nên muốn làm lớn chuyện này!" Quý Dục Hàn lạnh lùng, mang nghi vấn nuốt xuống, giải quyết vấn đề trước mắt.

      Hạnh phúc của Ý Thiến là điều lo lắng nhất. Luôn luôn là nhất!

      "Lợi dụng nhược điểm của người khác là cách trả thù người khác ư? Trong mắt tôi nó là cách báo thù yếu đuối nhất! Ngôn Đông Huân, chẳng lẽ vô dụng vậy sao? Trừ những thủ đoạn hèn hạ còn cách nào khác để báo thù cho cha mẹ mình sao?" bình tĩnh , thanh nhàng nhưng tràn ngập khí thế cường đại.

      " gì?" Ngôn Đông Huân vẫn ngạo mạn nhìn . "Tôi quan tâm quá trình, tôi chỉ quan tâm kết quả mà thôi"

      "Bây giờ có quyền có thế, có đủ sức để cạnh tranh cùng Hạ Thủ Thành. Chuyện thương trường nên giải quyết ở thương trường!" Quý Dục Hàn lãnh đạm "Nhưng muốn tổn thương vô tội, cưới ấy, có báo thù được ? tiếp quản Hạ gia, có trả hiếu được ?"

      "Đương nhiên! Ông ta cướp từ cha tôi, tôi phải lấy về, tôi..."

      "Đừng đùa..." Quý Dục Hàn quát. "Căn bản muốn báo thù, cái muốn là sản nghiệp Hạ gia mà thôi! Nếu muốn bào thù, dùng cách đê tiện như vậy! Nếu muốn báo thù, nên đường đường áp đảo Hạ Thủ Thành!"

      Ánh mắt Ngôn Đông Huân lộ ra hung hăng "Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ tôi nên có mà thôi..

      Chương 10.2

      "Lợi dụng lòng hiếu thảo của Diệp ý Thiến để báo thù? Bởi vì ấy vô cùng có hiếu? Nếu có lòng hiếu thảo như vậy, nỡ làm thế sao? đứng đây cho tôi biết, chỉ muốn lấy lại những gì nên có ư?
      Đúng, nếu tôi việc này với Hạ Thủ Thành, ông ta thể chịu đựng được. Nhưng nếu cưới Ý Thiến, là chồng của ấy..... mục đích của mình cho ông ấy biết ? lòng với ấy sao? Khi đó ấy bị tổn thương, Hạ Thủ Thành bị đả kích, mọi chuyện khi đó tồi tệ hơn bây giờ, chỉ nhiều hơn mà thôi" Quý Dục Hán kiềm chế thân thể, lời phát ra cực kì có tính uy hiếp.

      Đây là sức mạnh của tình , vì bảo vệ mình , Quý Dục Hàn biết mình phải càng mạnh mẽ. thế giới này có gì quan trọng hơn cả!

      " có ý gì?" Ngôn Đông Huân cắn răng.

      "Tôi với Ý Thiến tất cả mọi chuyện, để cố ấy quyết định, để ấy biết được mưu của người mà ấy sắp cưới" Quý Dục Hàn cười lạnh lùng. " cần Hạ Thủ Thành biết, chỉ cần Ý Thiến biết mà thôi. người đàn ông muốn báo thù đối xử với ấy thế nào? Đối xử với cha ấy ra sao? Còn đứa bé nữa? Cả nghiệp của cha ấy?"

      Ngôn Đông Huân thu lại ngạo mạn với đắc ý.

      "Tôi vốn nghĩ nếu chủ động hủy bỏ hôn ước, tôi tìm cho lí do, bởi ví tôi biết được lí do muốn báo thù của . Nhưng nếu có bản lĩnh, hãy đấu với Hạ Thủ Thành ở thương trường, thậm chí đấu với Diệp Ý Thiến, khi ấy tiếp quản tương lai của Hạ thị. cảm thấy Ý Thiến có tin việc này ?"

      ", ấy nghe". Ngực của Ngôn Đông Huân phập phồng "Trong mắt ấy tôi là người hoàn hảo nhất, còn sao? chỉ là người đàn ông vứt bỏ ta, là..."

      "Đúng vậy, tôi từng vứt bỏ ấy" Quý Dục Hàn gật đầu. "Nhưng tôi ấy sâu đậm. Vì ấy, chuyện gì tôi cũng có thể làm được. Tôi quyết nhúng tay vào chuyện này, cho dù có cách nào ngăn chặn, tôi cũng quyết để tổn thương ấy". thanh của Quý Dục Hàn trầm thấp, rung động khí.

      "Tôi để thực được, nếu nhúng tay vào, phải chết!" Ngôn Đông Huân nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt u, tàn nhẫn . "Tôi báo thù vì cha mẹ, cái gì cũng có thể làm, tôi vĩnh viễn tha thứ cho Hạ Thủ Thành, ông ta phá hủy toàn bộ mọi thứ của tôi! Làm con nuôi người khác rất vất vả, thậm chí thể thừa hưởng tài sản được, sản nghiệp của Hạ Thủ Thành vốn là của tôi, của tôi...."

      "Có thể là như thế". Quý Dục Hàn có thể thốt ra lời tàn nhẫn, nhưng lại gì.

      Hạ Thủ Thành và cha của Đông Huân năm đó có thù oán, hoặc cũng giống như Ngôn Đông Huân nghĩ. thương trường vốn là thắng làm vua thua làm giặc, Hạ Thủ Thành cũng bị cuốn vào vòng lẩn quẩn đó, nên mới ra tay hại cha của Đông Huân mà thôi.

      Là do cha của Ngôn Đông Huân lựa chọn tự sát. Nhưng ra những lời này, tự tự sát muối vào vết thương của mình ở trước mặt người khác, cũng trở thành người đàn ông từ thủ đoạn như bây giờ.

      Điều phải làm bây giờ là bảo vệ cho người con nhất!

      ", là tôi. Tôi muốn hoàn thành kế hoạch cũa mình, nên để phá hỏng nó! Tôi nghiệp của riêng mình, hơn nữa còn ngang bằng với nghiệp khổng lồ của Ngôn gia... Đó vốn chính là của tôi..." Ánh mắt Ngôn Đông Huân cuồng loạn.

      ", phải . nên tỉnh lại , nên biết báo thù bằng việc đứng đắn, chỉ làm trở nên đê tiện hơn thôi..." Quý Dục Hàn lắc đầu, cảm thấy đau xót cho người đàn ông trước mặt này, có lẽ ta muốn báo thù cho cha mẹ, nhưng vẫn là dã tâm của cao hơn!

      Con người bao giờ thấy được tâm tư của bản thân mình, giống nhưng và Ý Thiến trước kia, nên bây giờ mới hối hận, mới sinh ra cảm giác tha thứ. Ai trải qua lần mất rồi, mới biết quý trọng.

      "Khốn nạn, mày rốt cục biết được những gì? Mày có tư cách dạy đời tao sao? So với tao, mày càng đê tiện hơn sao? Đùa giỡn các , lấy gì chỉ trích tao làm tổn thương người khác?" Ngôn Đông Huân vọt đến trước mặt Quý Dục Hàn, hét to với .

      "Đúng vậy" thanh Quý Dục Hàn trầm thấp mà hữu lực. "Tôi có quyền chỉ trích , vì tôi cũng làm tổn thương người khác, làm quá nhiều điều sai lầm. Nhưng bây giờ tôi muốn bù đắp lỗi lầm của mình, ăn năn hối lỗi có như thế ?" bình tĩnh nhìn Ngôn Đông Huân, nháy mắt, thanh trấn định.

      "Tôi cần phải hối hận, bởi vì người sai đâu phải là tôi..." Ngôn Đông Huân còn chưa xong, liền ra tay động thủ, đánh vào mặt Quý Dục Hàn.

      Quý Dục Hàn nhanh nhẹn né tránh, quyền thứ 2 của Đông Huân đánh tới.

      " cần phải dạy đời tao! Tao làm sai chuyện gì, cho tới bây giờ cũng sai điều gì. Tao chỉ lấy lại những gì tao mất bởi ông ta mà thôi. Lấy lại đồ của mình, có gì sai chứ?" Đông Huân như nổi điên, dùng sức đánh Dục Hàn.

      "Ai muốn ngăn cản tao, tao tha! Đừng mơ tưởng!"

      Quý Dục Hàn ngừng lui về phía sau, phản đòn mà chỉ phòng thủ. Nhìn Đông Huân, hẳn là cần phát tiết, trong lòng nhất định có rất nhiều chuyện rắc rối!

      Dù sao quen thuộc địa hình, mà nơi này vừa trang hoàng lại, số nơi chưa dọn dẹp hết, bước lùi về phía sau bước nữa dẫm phải cây gỗ khô, mắt thấy quyền của Đông Huân đánh tới .

      "! Dừng tay lại, Đông Huân!"

      giọng quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngôn Đông Huân bị khựng lại, Quý Dục Hàn nhanh nhẹn nhảy từ cây gỗ, lui ra

      Hai người đồng thời quayđầu, thấy vẻ mặt kinh hoảng cỉa Ý Thiến.

      "Em... sao lại ở đây?" Ngôn Đông Huân thất thần, kinh ngạc rồi luống cuống. "Em đến từ khi nào?"

      "Đông Huân, tôi muốn hủy bỏ hôn ước" Diệp Ý Thiến nhìn Dục Hàn, nghiêm túc nhìn Đông Huân. "Tôi đến chỉ muốn thế thôi" đứng đó, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại sáng ngời dưới ánh mặt trời, kiên cường mà thanh lệ

      "Em... nên tin lời , vừa rồi bọn .... ta gạt em, ...." Ngôn Đông Huân nheo hai mắt, nôn nóng.

      Quý Dục Hàn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Diệp Ý Thiến.

      "Chính tôi nghe là đúng. Tôi cũng nghe được trước đó gì, tôi quyết định muốn hủy bỏ hôn ước"

      hít sâu hơi, ánh mắt cuối cùng cũng quét qua Dục Hàn, tuy rằng đó chỉ là liếc qua mà thôi, nhưng lại thay cho ngàn lời muốn . "Em muốn làm bác Hạ đau khổ ư, em thực ý nguyện của ông ấy, em sợ ông ý khó chịu đựng được sao?"

      Khóe miệng Ngôn Đông Huân run rẩy, ngờ Ý Thiến có thể ra như thế.

      "Nguyện vọng lớn nhất của cha tôi là muốn tôi được hạnh phúc, vui vẻ". rưng rưng. "Tôi khờ, nhìn ra được nguyện vọng chân chính của ông ấy, cứ nghĩ nguyện lấy ông ấy vui"

      "Ông ấy rất vui mà, tuy rằng tham gia hôn lễ của chúng ta, nhưng bác sĩ ông ấy có tiến triển, có thể mổ được rồi!" Ngôn Đông Huân nhanh nhẹn .

      "Buổi sáng hôm nay ông ấy hỏi tôi, vì sao gương mặt có vẻ hạnh phúc của dâu mới, lúc đó tôi rất muốn cười cho ông ấy xem, nhưng tôi làm được, tôi thể nhìn gương mặt thân thiết ấy mà dối được" thanh của Diệp Ý Thiến tràn đầy đau khổ "Tôi với ông ấy, người tôi lòng trở lại, ấy muốn cưới tôi, muốn bên tôi... mà tôi..."

      nhìn thẳng "Tin tưởng ấy"

      Quý Dục Hàn cảm động, nhưng đến bên cạnh , vẫn đứng tại chỗ cảnh giác nhìn Ngôn Đông Huân

      "Nên tôi tới đây để hủy bỏ hôn ước, cha tôi , nguyện vọng lớn nhất của ông ấy phải là chỗ dựa cho tôi, mà là tôi có thể vui vẻ hạnh phúc. Nếu tôi hạnh phúc, ông ấy cũng thế... nên...." Diệp Ý Thiến đến gần Đông Huân "Tôi với hủy bỏ hôn ước , tôi , thể lấy được. Đó là vì hạnh phúc của , thể lấy thương "

      "Hai cha con các người là cùng dạng" Ngôn Đông Huân lạnh lùng nhìn . "Ích kỉ lại tham lam! Bây giờ hủy bỏ hôn ước, như vậy cũng được sao? Bây giờ mới biết thương tôi ư? Có nghĩ đến cảm nhận của tôi ?"

      " xin lỗi! xin lỗi!" cúi đầu sâu, nước mắt đảo quan tròng mắt "Tất cả đều do tôi sai, nếu muốn trả thù, tôi cam tâm nhận. Hơn nữa cũng tôi, chúng ta kết hôn chỉ có bi kịch mà thôi... Tôi, tôi xin lỗi, ...." cúi thấpđầu xin lỗi, nước mắt rơi xuống.

      "Nhìn xem, thế này hủy bỏ hôn ước được rồi" Ngôn Đông Huân quay đầu nhìn Quý Dục Hàn

      "Có số việc, chúng tôi thay giữ bí mật, bằng thực lực của , nếu muốn làm, làm được". Quý Dục Hàn bước đến bên cạnh Đông Huân "Hoan nghênh đến báo thù, có ân oán gì, chung ta giải quyết thương trường"

      "Đây là khiêu chiến?" Ngôn Đông Huân nhíu mày

      "Ân oán của người lớn, kéo đến chúng ta thế hệ, nhưng tôi hi vọng chuyện này có thể đường đường chính chính đối mặt" Quý Dục Hàn vươn tay đến Đông Huân.

      " ra tôi vốn cưới ấy, cũng mang thân phận của mình với Hạ Thủ Thành" Ngôn Đông Huân cũng vươn tay ra, chỉ lẳng lặng nhìn . "Có lẽ đúng, tôi chỉ tưởng mình cần báo thù giúp cha mẹ ư? Hay là muốn gia sản của Hạ Thủ Thành mà thôi?"

      Quý Dục Hàn : "Việc này chỉ có bản thân biết mà thôi"

      "Tôi bỏ qua cho Hạ gia" Ngôn Đông Huân lui bước nhìn Diệp Ý Thiến "Dù sao tôi em, HongKong có nhiều thiên kim muốn cưới tôi như thế, Ngôn gia cũng rất vui vẻ mà mở rộng thế lực của mình"

      Diệp Ý Thiến ngẩng đầu, hàm ý xin lỗi Đông Huân.

      "Được rồi, ấy là của ---- vẫn là của . Khó trách ấy như vậy, rất đàn ông, Quý Dục Hàn" Ngôn Đông Huân vẫn vươn tay mình

      Tay Quý Dục Hàn vẫn buông xuống, bình tĩnh cười "Tôi chỉ bảo vệ ấy, cũng có thứ mình muốn bảo vệ mà đúng ?"

      " nghĩ đến tôi và bắt tay nhau" Ngôn Đông Huân bắt tay Dục Hàn "Tôi buông tha cho việc báo thù, gia sản của Hạ gia, tôi có cơ hội lấy về"

      Quý Dục Hàn gật đầu

      "Ý Thiến, cần xin lỗi tôi. Tiếp cận em là mục đích của tôi, tương lai chúng ta có thể là kẻ thù" Ngôn Đông Huân xong buông tay QuýDục Hàn

      Khóe miệng Ý Thiến dần nở nụ cười. "Đông Huân, tìm được --- người lòng, bên ấy mới có thể hạnh phúc. Là lỗi của cha em, nếu em có thể gánh vác, em gánh vác"

      Ngôn Đông Huân cười cười, tương lai như thế nào, quả cần phải suy nghĩ kĩ chút.

      Chuyện ở thương trường giải quyết ở thương trường. Những lời này vẫn còn vọng lại trong lòng Đông Huân

      Trận này thua, thua bởi cái gọi là "Tình ", thua bởi ý niệm bảo vệ Diệp ÝThiến của Quý Dục Hàn.

      Nhưng bây giờ cảm thấy nhàng, cảm giác nên lời.

      ra cần phải cưới , mới nhõm ư? Tình , là cái gì? Hoặc chưa tìm được người mình !

      Đông Huân liếc hai người cái, rồi mới bỏ .

      "Đông Huân, tạm biệt" Ý Thiến giọng từ biệt, hy vọng có thể tìm được hạnh phúc, mặc kệ vì sao tiếp cận , dù sao cũng bên lúc bất lực nhất, chăn sốc "Hy vọng ấy có thể thoát khỏi cái kén của mình, dắm chìm trong thù hận rất đau khổ" Quý Dục Hàn phức tạp nhìn Diệp Ý Thiến.

      "Giống như trước kia em hận , tha thứ cho sao?" chậm rãi quay lại, xinh đẹp nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh.

      Quý Dục Hàn nhìn sâu, như muốn đem cả gương mặt ôm trọn vào lòng "Bây giờ em có thể gả cho rồi đúng ?" Khóe miệng mang ý cười, nhưng lòng lại rất khẩn trương.

      Từ khi xuất , muốn hủy bỏ hôn ước, tim chưa bao giờ được bình tĩnh

      "Em... nếu ở lễ cưới đeo thứ này cho em, em đồng ý". Nước mắt rơi mặt , tuy rằng muốn cười, nhưng nhị được nước mắt.

      mở lòng bàn tay, vừa rồi đứng trước mặt Đông Huân, thứ cho dũng khí, là thứ cầm trong bàn tay này.

      Trong tay vật , viên kim cương phát ra ánh hào quang, chiếc nhẫn có cái tên rất êm tai, là 'Vĩnh Hằng Chi Giới'

      Ngày đính hôn đó, tặng làm lễ vật. Bởi vì lễ vật này, có dũng khí tìm tình của mình và từ chối hôn ước của Đông Huân.

      Quý Dục Hàn ngừng hô hấp, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ lấy linh hồn . cầm lấy nhẫn, tay run run.

      " cho em hạnh phúc, còn có... con của chúng ta nữa...." thanh của nghẹn ngào, giữ bí mật lớn thế mà cho biết! Muốn mang đứa bé của lấy người khác....

      Nhưng tất cả trôi qua. Truy cứu cũng còn ý nghĩa, tất cả qua rồi.

      Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tại trước mắt họ là bầu trời trong xanh.

      Nước mắt lăn xuống khóe mi "Em có ý định giấu , em chỉ sợ biết rồi càng thêm đau lòng, lúc đó em rất hồ đồ, em cho rằng em..."

      Quý Dục Hàn mang nhẫn vào tay , rồi cẩn thận ôm vào lòng. " biết, hiểu được, cần giải thích đâu Ý Thiến" tốt, có thể ôm , cảm giác chân rúc vào lòng , mắt nóng lên.

      còn mang thai đứa bé của , là con của ! Trời ơi, nếu xuyên qua đến đây, lẽ nhiều năm như thế, mình nuôi nấng đứa con của họ sao? dám tưởng tượng, may mà mọi thứ thay đổi.

      xuất của làm thay đổi vận mệnh của họ, tương lai tất nhiên cũng giống lúc trước! Nếu đến đây, chắc chắn bên cạnh mãi mãi.

      Đúng vậy, bên cạnh mãi mãi, lịch sử thay đổi, họ cùng nhau đến hết cuộc đời, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi!

      "Từ giờ trở chúng ta xa nhau nữa. Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cũng xa nhau." thanh của kiên định hữu lực, xuyên qua tim , lưu lại dấu ấn mãi mãi.

      "Ừhm, chúng ta xa nhau, ba người chúng ta!" vươn tay, ôm tấm lưng rộng lớn của .

      Sau này ba người bọn họ sống cùng thế giới, chỉ có ba người họ!

      biết nếu xuyên qua để trở về, thế nào nữa, nhưng điều này còn quan trọng nữa, vì trờ về bên .

      "Được" Quý Dục Hàn buông ra, nhìn vào mắt " em, Ý Thiến"

      Nước mắt lại rơi, muốn khóc, nhưng nghe thế sao lại khóc cho được?

      "Ngốc, em khóc gì chứ?" muốn để rơi lệ! Bởi vì , khóc rất nhiều. Cho nên từ bây giờ để cho khóc nữa.

      cúi đầu, hôn lên nước mắt , chậm rãi hôn lên mắt "Đừng khóc, từ giờ trở , cho em khóc..."

      "Dục Hàn" ngầng đầu, tham tình nhìn "Em khóc, em...."

      mỉm cười cuối đầu, hôn lên đôi môi run run, đem lời của nuốt vào, nuốt vào những ngọt ngào....

      hôn đến say đắm. quyết tâm làm hạnh phúc! Hôn say như thế, kiên định như thế, hối lỗi như thế. , nụ hôn này chờ đợi hai mươi lăm năm.

      "Em... ..." Diệp Ý Thiến lời từ đáy lòng mình, muốn dùng lời để thổ lộ, chỉ cần dùng tâm tư để bày tỏ, biết.

      Bầu trời sáng sủa lạ thường, chiếc máy bay bay qua đỉnh đầu họ, kéo theo đường khói trắng.

      Quý Dục Hàn xuyên qua gian đến, cũng tạm biệt gian tìm tình của mình

      Ai thế giới này có kì tích? Có tình nhất định có kì tích!

      Tình có thể mang ta xuyên qua gian và thời gian về bên người ta nhất!!

      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :