1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lãng tử khuynh quốc - La Ngọc Quân (Full- Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 10.1
      Edit: Khanh Le

      "Phương Vũ! Đừng uống nữa!" Giang Hàn rốt cục chịu đựng nổi Phương Vũ, tức giận mắng.

      "Ngươi … cút ngay!" Phương Vũ bị rượu làm tê dại đầu lưỡi, thể tinh tường chuyện.

      "Ngươi xem ngươi đây là bộ dạng gì! đại nam nhân chỉ biết dùng rượu gây tê chính mình, đây là Phương Vũ mà ta biết sao?"

      "Ngươi đừng quan tâm ta!" Phương Vũ quát, gạt tay Giang Hàn ra.

      tại chỉ có lấy rượu gây tê chính mình, mới có thể nhớ tới Vương Tường. Nữ nhân kia làm cho vừa vừa hận, nhiễu loạn toàn bộ cuộc sống của .

      Giang Hàn đoạt được bình rượu từ trong tay , hắt toàn bộ rượu lên mặt . "Ngươi tỉnh lại, tỉnh lại !"

      Bị Giang Hàn hắt rượu như vậy, Phương Vũ mới tỉnh táo lại.

      Ta rốt cuộc làm gì? nhìn mình quần áo lam lũ, bộ dạng bẩn chịu nổi, trong lòng cả kinh. Đây là Phương Vũ lãng tử bận tâm việc gì sao? thấy chính mình chật vật, khỏi ửng đỏ mặt.

      "Tỉnh lại !" Giang Hàn nhìn , buồn bực .

      "Tỉnh."

      "Vậy tốt, chính ngươi suy nghĩ kỹ nên làm như thế nào !" Giang Hàn xong liền xoay người ra ngoài, bỏ lại Phương Vũ mình suy nghĩ cho ràng.

      Phương Vũ lau rượu mặt, nỗi lòng dần dần thanh tỉnh.

      Vương Tường! chưa bao giờ nghi ngờ điều này, mà nàng cũng thương ! Nhưng tình vì sao lại trở nên như thế này?

      Tỉnh táo nghĩ lại, Tường nhi muốn rời cũng có nguyên nhân, thế mà lại mực cầu nàng phải nghe theo mình, là quá ích kỷ.

      Nàng tuy rằng kiên cường, nhưng lại có nội tâm nhạy cảm. biết nàng thể bỏ lại nước nhà của nàng, Vương ma ma của nàng, cứ như vậy Trung Nguyên. Nàng có trách nhiệm và tình cảm phải gánh vác.

      Vậy mà vẫn cầu nàng từ bỏ hết thảy, để đến nơi hoàn toàn xa lạ, cho dù kiên cường như nàng, hẳn là cũng cảm thấy sợ hãi. làm sao có thể để cho nàng chịu khổ như vậy? biết khéo léo suy nghĩ cho nàng. tự trách.

      chẳng những thể giúp nàng, ngược lại còn mang thêm chuyện phức tạp cho nàng. Nghĩ đến nàng lúc này vì mà tan nát cõi lòng, khiến cho tim của níu chặt.

      là đáng chết!

      Phương Vũ lập tức đứng lên, lẩm bẩm﹕ "Ta nên rửa mặt chải đầu."

      Nam nhi bốn biển là nhà, vì người ở lại chỗ này, cũng là chuyện tốt chứ sao? Huống hồ, thích ứng hoàn cảnh ở Nữ Nhi quốc. Phương Vũ hạ quyết tâm, muốn trở về Tường nhi, cho nàng biết, nguyện ý ở lại.


      Vì nàng, cũng là vì !

      ********* Mang theo niềm tin mãnh liệt, Phương Vũ giục ngựa chạy nhanh về hướng Nữ Nhi quốc. chỉ có ý niệm trong đầu, đó là﹕ Vương Tường!

      Bỗng nhiên, xa xa bay lên bụi mù hấp dẫn ánh mắt , kèm tiếng vó ngựa truyền vào tai .

      Là ai? Lúc này Nữ Nhi quốc có người nào đến đây? Chẳng lẽ là Tiểu Đào hoặc Tường nhi xảy ra chuyện gì, cho nên phái người thông báo Giang Hàn? Nghĩ vậy, Phương Vũ lập tức đá chân vô bụng ngựa, chạy đến người tới.

      Hai ngựa gặp nhau, con ngựa hí vang chồm lên.

      Khi hai bên đều đứng lại, bọn họ mới nhìn thấy bộ dáng của đối phương.

      "Tường nhi?"

      "Phương Vũ?"

      Hai người đồng thời kêu lên.

      Trong thiên địa, cũng chỉ còn lại đôi tình nhân, thâm tình nhìn nhau.

      ******** khí tươi vui ở Nữ Nhi quốc. dfienddn* lieqiu*doon

      Tân nương lo lắng ngồi trong kiệu hoa chờ chú rể đến rước dâu.

      " đến giờ, sao người còn chưa đến?" Vương ma ma sốt ruột ở cửa thành lại, miệng lẩm bẩm .

      "Đến đây! Đến đây! chuẩn bị tốt hết rồi chưa?" Lý Linh từ xa xa chạy đến bên cạnh Vương ma ma, thong dong chỉ huy mọi chuyện.

      "Đều chuẩn bị tốt." Vương ma ma khẩn trương trả lời, bộ dạng như lâm trận.

      Nữ tướng Nữ Nhi quốc chuẩn bị xong đội hình, hộ vệ giữ kiệu hoa.

      Cách đó xa, đội ngũ chỉnh tề chậm rãi tới nơi này. Xa xa có thể thấy hai vị đầu lĩnh nam tử ngồi lưng ngựa, người phong lưu lỗi lạc, phóng khoáng ngông ngênh, người ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, hai người đều là thể so sánh

      Mà hai nam nhân, mặt đều mang theo nụ cười đắc ý.

      Đây là đội ngũ đón dâu của Phương Vũ và Giang Hàn.

      Giang Hàn lấy thân phận là quốc vương Lan Lăng cưới Tiểu Đào tam công chúa Nữ Nhi quốc, Phương Vũ lấy thân phận quốc hộ quốc tướng quân Lan Lăng quốc "Gả" cho Vương Tường nữ vương Nữ Nhi quốc, có thể là song hỷ lâm môn, mọi người vui mừng.

      Đương nhiên, Phương Vũ "Gả" cho Vương Tường là đúng. Chỉ là Phương Vũ và Vương Tường hai người đạt được nhận thức chung.

      đồng ý "Nhập chúa" Nữ Nhi quốc, nhưng phải là làm phi, mà là Vương phu — vị hôn phu của nữ vương, đây là Phương Vũ cầu.

      Nguyên nhân chính là, trước mắt thân thể Vương Tường khoẻ thể xa, mà lại muốn để nàng danh chánh ngôn thuận theo , lại càng muốn đứa trở thành con hoang, cho nên biện pháp duy nhất chính là "Gả" cho nàng.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 10.2
      Edit: Khanh Le

      Tính ngày, sau khi Vương Tường sinh đứa , Hắc thủy triều mỗi năm lần cũng sắp xảy ra, đến khi đó có thể mang theo vợ con trở lại Trung Nguyên, hưởng thụ ngày nhà đoàn tụ.

      Về phần nơi này, đương nhiên là giao cho Giang Hàn và Tiểu Đào lo.

      Đội ngũ đón dâu long trọng rốt cục vào cửa thành.

      "Tất cả dừng lại cho ta!" Giọng của Lý Linh vang lên, làm ra vẻ khí thế và cũng ràng là có hưng phấn.

      Đội ngũ đón dâu bị kêu dừng lại, nhưng vẫn ngừng tới, cho đến khi Giang Hàn giơ tay, mọi người mới ngừng lại.

      Các nàng làm cái gì? Phương Vũ và Giang Hàn trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời xuống ngựa, tiêu sái chậm rãi đến trước hai kiệu hoa.

      "Có vấn đề gì sao?" Giang Hàn mở miệng trước. Mà Phương Vũ im lặng, ung dung chờ đợi.

      Lý Linh vui vẻ ﹕ " có vấn đề gì! Chỉ là nữ vương và công chúa phân phó, nếu muốn cưới vợ đẹp, phải thông qua cuộc thi trước."

      Đây là biện pháp mà đám nữ nhân nghĩ ra, trước khi bọn vào cửa phải thị uy trước, ngày sau mới bảo đảm, thuận tiện kiểm tra tình của tân lang đối với nương tử của bọn họ.

      nghĩ tới Nữ Nhi quốc cũng cho phép chuyện này! Đến tột cùng là ai nghĩ ra kế này? Quả thực là nhàm chán đến cực điểm! Phương Vũ và Giang Hàn hẹn mà cùng cau chặt mày.

      "Thi thế nào?" Phương Vũ mở miệng. như vậy, phải khiến cho các nàng náo loạn.

      Lý Linh nghe , lập tức đứng sang bên cạnh, chỉ vào hai kiệu hoa ﹕ "Đề thi rất đơn giản. Chỉ cần các ngươi đoán trúng trong hai kiệu hoa này người nào là nương tử của các ngươi, là có thể mang các nàng , thuận lợi thành thân. Ta nghĩ lấy tình của hai vị đối với tân nương, hẳn là lập tức có thể nhận ra người nào là thê tử của mình, có phải ?" Nàng xong còn kích động khoa tay múa chân, giống như đây là chuyện làm người ta hưng phấn.

      Cho rằng ta có mắt thần nhìn thấu sao? có việc gì làm! Phương Vũ liếc mắt, nhàm chán nghĩ.

      Nhìn hai kiệu hoa giống nhau như đúc, Giang Hàn bắt đầu cảm thấy nhức đầu, lo lắng hỏi﹕ "Nếu đoán trúng sao?"

      chờ Tiểu Đào đủ lâu rồi, cũng muốn vào lúc này làm chuyện phức tạp thêm.

      "Đoán trúng à…" Lý Linh cười gian trá, "Vậy đành phải mời các ngươi hồi phủ!"

      Chuyện này ngược lại là thể! Phương Vũ buồn cười nhìn Lý Linh. Nhưng mà, chừng là như vậy.

      "Phải làm sao đây?" Hai tay Giang Hàn xòe ra, nề hà nhìn Phương Vũ.

      Hai kiệu hoa hoàn toàn giống nhau, nhìn ra chút khác biệt nào, muốn người ta đoán sao đây?

      Khó trách Khổng Tử : "Cũng chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi." sai! Phương Vũ khỏi đối với cổ nhân tâm sùng kính. Nữ nhân là phiền toái!

      "Được rồi! Chuyện này để ta lo." nhìn Giang Hàn cái rồi mỉm cười.

      người gánh chịu dù sao cũng hơn hai người tử trận! bất đắc dĩ nhún nhún vai. Dù thế nào nữa cũng quen tánh khí Tường nhi, chỉ cần hy sinh mình, chịu đủ hành hạ để Giang Hàn sớm chút ôm được mỹ nhân về.


      Tâm ý nhất định, nhìn hai kiệu hoa đỏ thẫm ﹕ "Chơi vui lắm sao? Tường nhi." cố ý tạm dừng chút, sau đó lạnh giọng ﹕ "Nếu ra, chúng ta cưới! Dù sao thiên hạ còn nhiều nữ nhân mà? Hả?" đẩy đẩy Giang Hàn, đợi phản ứng của nữ nhân trong kiệu hoa.

      "Ngươi …" nghĩ tới Phương Vũ ra lời như thế, Lý Linh và Vương ma ma đều sợ đến choáng váng.

      Khi Phương Vũ vừa xong, kiệu bên trái thoáng lay động chút, như là có người ở bên trong tức giận dậm chân, lại sợ bị phát mà dừng lại. Tuy rằng chỉ là biến hóa rất , nhưng mắt Phương Vũ vẫn nhìn thấy.

      "Tốt lắm! Giải quyết xong!" Phương Vũ thoải mái cười to, vỗ vai Giang Hàn, "Bên trái là của ta, bên phải là của ngươi, chúng ta tự cầu nhiều phúc !"

      Tưởng lừa được ? có cửa đâu! Tính tình Tường nhi, còn ràng sao?

      Lý Linh sớm khôi phục, nàng nhìn Giang Hàn rồi lại nhìn Phương Vũ, sau đó đồng tình với Phương Vũ ﹕ "Chúc mừng! Các ngươi có thể mang tân nương về."

      "Khởi kiệu!" Ra lệnh tiếng, đội ngũ đón dâu lập tức chia làm hai đội, hướng Lan Lăng quốc và Nữ Nhi quốc tẩm cung mà .

      Lý Linh và Vương ma ma nhìn bóng lưng Phương Vũ, trong lòng vô cùng thông cảm.

      ********"Chàng cố ý để thiếp mất mặt!" thân giá y, đầu đội kim quan tân nương vẻ mặt ủy khuất chỉ trích tân lang vô tội, hoàn toàn quên mất thân phận và tình cảnh của mình tại.

      Ôi trời! Là ai muốn cho ai mất mặt ? Phương Vũ nhịn được liếc mắt. "Ta nào dám!"

      "Chàng có! Còn dám cưới thiếp!" Vương Tường bất bình .
      Được rồi, náo loạn đủ rồi!" cười trấn an nàng, "Xuân tiêu khắc ngàn vàng mà! Ta cũng hi vọng chúng ta lãng phí đêm tân hôn như vậy." từ phía sau nàng ôm eo của nàng, sủng nịch .

      Được trấn an, Vương Tường tựa như con mèo , dịu ngoan ngoãn dựa vào trong ngực của , miệng vẫn còn thầm oán, "Chàng khi đó có phải nghĩ thú thiếp?" Khuôn mặt nhắn vui nhăn lại.

      "Làm sao có thể! Ta nương tử." xoa xoa khuôn mặt tức giận của nàng.

      "Ta ước gì lập tức lấy được nàng về nhà!"

      "?" Nàng xoay người vùi sâu vào trước ngực , hai cánh tay ôm hông của .

      "Đương nhiên là ." cằm để ở nàng đầu nàng luồn tay vào tóc của nàng.

      "Phương Vũ, cha mẹ chàng là người Trung Nguyên có khi nào thích thiếp ?" Vương Tường ngẩng đầu, có chút lo lắng hỏi. Cho dù là nữ vương cao quý, nàng vẫn tránh được lo lắng việc này.

      "Chỉ cần là ta thích, bọn họ nhất định thích. Huống hồ, sang năm chúng ta mang cháu trở về, bọn họ vui vẻ còn kịp, làm sao có thể thích nàng?" Phương Vũ cam đoan với nàng.

      "Nhưng mà…"

      "Nàng đừng lo lắng, ta có vấn đề là có vấn đề. Nàng tin vị hôn phu của nàng sao?" có chút kiên nhẫn.

      "Thiếp tin." Được cam đoan trăm phần trăm, nàng vui vẻ đáp lại.

      ôm lấy nàng, từ từ tới trước giường.

      "Phương Vũ, còn có việc…" Vương Tường thuận theo ôm chui vào trong ngực , tay bé cũng ngừng kéo ngực áo của , muốn lại thôi.

      "Ưmh." Phương Vũ qua loa đáp lời.

      thực tế, sớm bị tay bé của nàng ở trước ngực loạn động làm cho khoái chí, nào còn có ý định nghe nàng cái gì.

      “Này?” Hai người quần áo xốc xếch ngã xuống giường. Vương Tường vẫn từ bỏ, lấy tay ngăn lại nụ hôn của , gắt giọng: “Người ta với chàng, chàng rốt cuộc có nghe hay ?”

      Phương Vũ ngược lại hôn lên cái cổ mảnh khảnh của nàng, hàm hồ : “Ách… ta có nghe.” Đôi bàn tay vẫn an phận xuống.

      “Ta với chàng, con của chúng ta, thiếp muốn nó mang họ của thiếp.” Nàng thẳng.

      Phương Vũ hoàn toàn bất động.

      “Nàng lại lần nữa xem.” nhổm người dậy, dám tin nhìn nàng. Nhưng theo ánh mắt nghiêm túc của nàng, biết nàng .

      “Thiếp muốn đứa mang họ của thiếp!” Nàng vòng tay qua cổ .

      làm sao có thể cưới nữ nhân phiền toái này? Phương Vũ ngồi dậy, cúi đầu nhìn nàng, “Nàng nghe cho kỹ!” Giọng điệu của hết sức ác liệt.

      Vương Tường mở to mắt chờ câu trả lời của . Nàng mới sợ .

      “Nàng là con dâu của Phương gia ta, con của chúng ta lý do gì mang họ của nàng.” Giọng điệu tuyệt đối cứng rắn.

      Nàng lập tức muốn biện bạch, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Phương Vũ ngăn lại.

      “Nàng dám thêm câu nào nữa xem, có tin hay ta… uhm.”

      đợi xong nàng liền hôn .

      !” Vương Tường trong lòng cười trộm. Dù sao nàng luôn luôn có biện pháp làm cho đáp ứng.

      Dẹp hết thảy mọi chuyện, càng ngày hai người càng hôn kịch liệt triền miên.

      “Phương Vũ” Vương Tường thở dốc : “ được!”

      “Sao?” Phương Vũ vẫn hôn nàng, buông tha bất kỳ chỗ nào.

      “Đứa …” còn có vết sẹo đáng sợ bên hông nàng nữa.

      Phương Vũ vẫn chưa dừng lại động tác, “Đừng lo lắng, ta hỏi qua Vương ma ma.”

      “Chàng cái gì?” Lời làm nàng lập tức ngồi dậy, mãnh liệt đẩy ra.

      “Sao vậy?” khó hiểu.

      “Chàng… chàng thế nhưng lại hỏi Vương ma ma chuyện này! Chàng biết xấu hổ!” Hai gò má của nàng, gáy, những chỗ lộ ra ngoài, đều đỏ như tôm luộc.

      Mắc cỡ chết người! Vương Tường ôm hai gò má. Sau này, nàng làm sao nhìn mặt Vương ma ma.

      Phương Vũ nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, thoải mái cười to ra tiếng.

      biết xấu hổ!” vẫn ngừng cười. “Nàng đừng quên là ta mặt dày mới có thể thú nữ vương điêu ngoa như nàng!”

      “Chàng đáng ghét!” nàng đấm vào ngực , lại bị tay bắt được.

      “Được rồi.” cầm tay nàng, hôn lên, đôi con ngươi đen rạng rỡ nhìn chằm chằm nàng, giống như là muốn ngụm nuốt nàng vào bụng. “ tại…” cười gian trá, “Kẻ biết xấu hổ này làm chuyện biết xấu hổ với nàng.”

      Cái miệng đào nhắn của nàng bị hung hăng hôn lên, lại chuyển sang vết sẹo bên hông nàng.

      “Đừng!” Nàng liều mình che vết sẹo xấu xí kia.

      Phương Vũ hiểu ý nghĩ của nàng, đau lòng nhìn nàng . “Ta rồi, vết sẹo này là ấn ký tình của hai ta. Ta cho nàng chán ghét nó.”

      Lời của làm cho Vương Tường yên tâm.

      Gió lay động màn trướng, lộ ra cảnh xuân kiều diễm bên trong, chứng minh chuyện nàng lo lắng, chút ảnh hưởng đến hai người.



      Hồi cuối

      Trung Nguyên Phương gia bảo.

      “Long nhi! Ngươi trông nom nữ nhi của ngươi tốt chút được !” Phương Vũ từ trong tay Phương Hoa ba tuổi đoạt lại con trai bảo bối của Phương Dục, giận thể kìm xuống mà hét lên với chị dâu.

      Lúc ấy, Phương Hoa cõng tiểu đường đệ lưng, kiểm tra xem đường đệ nặng bao nhiêu. May mắn Phương Vũ đúng lúc nhìn thấy, ôm lấy nhi tử, Phương Dục từ đầu tới đuôi đều là cười ha hả, có điều chọc tức Phương Vũ.

      “Ngươi hung hăng cái gì chứ? Chỉ là bọn đùa thôi!” Long nhi vô tội trốn sau lưng trượng phu, lộ ra cái đầu phản bác tiểu thúc.

      “Chơi? Ngươi có lầm hay ?” Phương Vũ tức điên, “Ngươi đưa hai đứa con trai của ngươi cho ta, để ta cõng lên cho ngươi xem!”

      “Ngạo, chàng xem đệ đệ của chàng kia!” Long nhi thuận theo mà quay lại làm nũng với Phương Ngạo.

      Phương Ngạo bất đắc dĩ nhìn thê tử và nữ nhi tuy chỉ có ba tuổi đại so với mẹ nàng càng làm người ta đau đầu, cõi lòng đầy áy náy với đệ đệ , “Ngươi cũng đừng cùng các nàng so đo chứ.”

      ta so đo?” Phương Vũ giận điên lên, đứa trong tay vẫn khanh khách cười.

      “Vốn là vậy, quỷ hẹp hòi!” Long nhi còn biết chết sống bổ sung thêm câu.

      “Long nhi!” Phương Vũ rống to.

      “Các ngươi ở chỗ này từ từ , ta còn có việc trước.” Mắt thấy tình thể thu xếp, Phương Ngạo vội vàng mang theo hai đứa con trai mau mau rời khỏi trường, đỡ phải bị chiến hỏa lan đến.

      “Phương Ngạo, chàng quay lại cho ta!” Long nhi gọi với theo trượng phu và nhi tử.

      “Phương Vũ, chàng hung hăng với Long nhi cái gì!” Lúc này, Vương Tường từ trong phòng ra, phân tốt xấu liền mắng Phương Vũ trận.

      Gặp thê tử xuất , Phương Vũ như là như là gặp cứu tinh, tay ôm đầu đứa , phen kéo Vương Tường , “Nàng nhìn xem muội muội nàng và nữ nhi của nàng biến con của chúng ta thành bộ dáng gì!”

      Nghe xong chồng tự thuật, Vương Tường ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi “Đứa bé có bị thương sao?”

      “Đương nhiên có, nếu …”

      “Vậy được rồi.” Vương Tường ngắt lời .

      Phương Vũ trợn mắt nhìn, “Này! Đây là Dục nhi của chúng ta mà!” đặc biệt cường điệu.

      “Thiếp đương nhiên biết.” Vương Tường liếc mắt, lôi kéo muội muội về phòng. “Tiểu hài tử chơi đùa có gì sai? Chàng sao cứ nghĩ nó bị thương” xong liền hề để ý tới trượng phu trợn mắt há hốc mồm.

      “Ai, nhi tử đáng thương của ta! Xem ra hai chúng ta phải tự cầu nhiều phúc.” Phương Vũ nhìn nhi tử trong lòng, trong lòng vô hạn cảm thán.

      Lúc này người gây ra họa Phương Hoa, hoàn toàn nhìn đến Vũ thúc thúc, sớm theo mẹ ruột và di nương, tiếp tục chơi.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :