1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lãng tử khuynh quốc - La Ngọc Quân (Full- Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      chương 8.2
      Edit: Khanh Le

      "Vương tọa của ngươi à?" Phương Vũ cười khẽ. là nữ nhân biết xấu hổ!

      "Của ta! Của ta! Tất cả đều là của ta!" Trần Tiên Tiên vung nắm tay, biểu thị công khai quyền sở hữu.

      " khi như vậy, ta cũng thể tha thứ cho ngươi." Vương Tường tiếc nuối lắc đầu, nhìn Trần Tiên Tiên, giọng điệu bình tĩnh tuyên bố, "Người đâu, bắt cho ta!"

      "Đợi chút!" Phương Vũ đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều dừng động tác.

      "Ta muốn tự tay giải quyết nàng ta." nghiến răng . muốn Trần Tiên Tiên phải trả giá vì những việc làm với Tường nhi.

      "Tốt! 『 hùng 』." Trần Tiên Tiên giễu cợt , giọng điệu nham hiểm ﹕ "Ta muốn biết là kiếm của ngươi lợi hại, hay là roi của ta uy vũ!" Nàng ta vung roi sắt lên mặt đất, bang tiếng, mặt đất bay lên làn khói .

      "Phương Vũ, đừng! roi có độc!" Vương Tường lên tiếng ngăn lại. Nghĩ đến Phương Vũ lại bị roi độc gây thương tích, khiến cho nàng phát lạnh trong lòng. Nàng muốn chịu bất cứ thương tổn gì.

      "Tường nhi, nàng đừng lo." Phương Vũ trấn an nàng, "Nếu ta ra tay, biết nàng ta còn muốn dùng roi sắt này đả thương bao nhiêu người!"

      Vương Tường nghe cũng yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng thôi.

      ******** dinendian.lơqid]on, Tuy rằng bọn phản đảng Trần Tiên Tiên đến đường cùng, nhưng muốn mang bọn họ ra công lý, sợ còn phải tốn nhiều khí lực. Mười mấy nữ võ tướng làm phản đều là tinh nhuệ của Nữ Nhi quốc, mà roi độc của Trần Tiên Tiên, càng làm cho người ta e sợ, nếu có người có võ công cao cường, e là thể bắt hết bọn họ. Nàng hận chính mình tại có sức lực, nếu có thể tự tay bắt lấy bọn họ.

      "Sao vậy, sợ sao?" Trần Tiên Tiên làm càn kêu to.

      "Xem kiếm!" Phương Vũ rút ra bội kiếm, chút do dự lao vào Trần Tiên Tiên.

      Các phản tướng cũng triển khai thế công, trận hỗn chiến bắt đầu.

      Phương Vũ vừa tránh được roi sắt bay tới, xoay thân, roi sắt của Trần Tiên Tiên lại vung tới. Phương Vũ nhảy lên, tới gần nàng ta đâm kiếm, lại bị nàng ta rút về roi sắt cản lại.

      Cứ như vậy, hai bên quần đấu gần nửa canh giờ. Chỉ còn sót lại vài phản đảng, đánh lại tinh binh của Giang Hàn, bao lâu, đám nữ võ tướng đều bị bắt, chỉ còn mình Trần Tiên Tiên vẫn chiến đấu hăng hái. Mà nhìn nàng ta mồ hôi chảy đầy lưng, có lẽ cũng chống đỡ được bao lâu.

      "Chỉ còn mình ngươi, còn buông tay chịu trói?" Phương Vũ nổi cáu quát.

      "Hừ! Đánh lại ta cũng đừng cậy mạnh!" Nàng ta vừa dứt lời, roi sắt lại lần nữa vung về hướng Phương Vũ, từng roi đều nhắm chỗ trí mạng.

      Mọi người đứng bên nhìn cũng kinh hồn bạt vía, sợ Phương Vũ cẩn thận bị roi độc gây thương tích, hậu quả tưởng tượng nổi.

      Dậm chân, Phương Vũ thoải mái mà đứng phía sau Trần Tiên Tiên, đá thanh kiếm mặt đất bị để qua bên lên, lấy thân kiếm quấn lại roi sắt bay tới, vững vàng rút roi tay phải Trần Tiên Tiên ra.

      "A!" Trần Tiên Tiên trở tay kịp, bị lực đạo mạnh mẽ của Phương Vũ kéo quỳ rạp xuống đất. Nháy mắt, lưỡi kiếm lạnh như băng của Phương Vũ liền kề lên cổ nàng ta.

      "Ngươi đủ rồi!" Phương Vũ lạnh lùng .

      "Trần Tiên Tiên, ngươi còn gì để ?" Vương Tường hỏi Trần Tiên Tiên bị chế phục.

      " cái gì?" Trần Tiên Tiên ngẩng đầu, xót xa nhìn nàng, "Ta muốn , ta hối hận vì lúc trước giết ngươi!"

      Nữ nhân này, chết đến nơi còn biết hối cải! Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng ta.

      "Thế nào? Có cảm thấy cưỡng đoạt vương quyền, tới cũng nhanh mà cũng nhanh?" Phương Vũ hỏi Trần Tiên Tiên, trong giọng có tia sảng khoái. "Chỉ chút nữa là được rồi, phải sao?" giả vờ thay nàng oán than.

      " cần vũ nhục ta, muốn giết muốn lăng trì ta tùy các ngươi!" Trần Tiên Tiên hất cằm, nghĩ muốn bảo vệ chút tôn nghiêm.

      "Vũ nhục?" Phương Vũ đột nhiên cao giọng, ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển thành u, "Ta khẳng định những gì ngươi làm làm với Tường nhi, nhất định phải trả giá đắt." gằn từng chữ từng câu.

      chuyển sang hỏi Vương Tường, "Tường nhi, nàng nên xử trí như thế nào?"

      Vương Tường còn chưa kịp trả lời, nháy mắt, Trần Tiên Tiên từ dưới đất nhảy lên, nhanh như chớp thẳng hai tay nhào vào Vương Tường.

      "A …" tiếng kêu sợ hãi vang lên bốn phía.

      "Tường nhi!" Phương Vũ tỉnh táo giơ trường kiếm lên, đâm vào chỗ hiểm của Trần Tiên Tiên. Nhưng quá muộn.

      "Ta muốn ngươi chôn cùng" Trúng kiếm Trần Tiên Tiên từ người Vương Tường chậm rãi ngã xuống, khóe miệng còn lưu lại nụ cười đắc ý nhợt nhạt.

      "Tường nhi, nàng sao rồi?" Phương Vũ hoàn toàn còn lòng dạ nào chú ý tới Trần Tiên Tiên, chạy đến bên cạnh Vương Tường đỡ nàng dậy.

      "Thiếp sao." Vương Tường còn chưa tỉnh hồn, thở hào hển nằm ở trước ngực Phương Vũ.

      Đột nhiên, cảm giác ẩm ướt từ bên hông truyền đến, Phương Vũ hoảng sợ đẩy nàng ra, đưa tay sờ thử lên eo nàng, máu! Thân hình cứng đờ, hoảng sợ nhìn về phía khuôn mặt nhắn của Vương Tường dần dần tái , chỉ thấy hoảng loạn trong mắt nàng, im lặng ngã vào lồng ngực của .

      "Tường nhi!" đỡ được nàng, thê lương gầm lên.

      "Phương Vũ!" Giọng của Lý Linh run rẩy từ thi thể Trần Tiên Tiên lấy ra, "Trần Tiên Tiên tay cầm đoản kiếm có độc!"

      đại điện, thi thể Trần Tiên Tiên lạnh như băng nhưng mặt vẫn giữ nụ cười thâm độc.

      ****"Phương Vũ, ngươi nghỉ lát , ta tới chăm sóc là được." Vương ma ma ý vị sâu xa khuyên.

      Từ lúc Tường nhi trọng thương tới nay, liên tục ba ngày cũng rời mắt, bất luận kẻ nào muốn thay coi chừng Tường nhi, đều cố chấp muốn rời nửa bước. Nhìn thân hình tiều tụy, bà sợ ngã xuống trước khi Tường nhi tỉnh lại.

      Phương Vũ cúi thấp đầu, mắt đầy tơ máu, suy sụp ngồi ghế, quay mặt về phía Vương Tường vẫn hôn mê bất tỉnh, nhúc nhích chút.

      ba ngày! Vì sao Tường nhi còn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ kêu tên nàng như vậy, mà nàng cũng nghe thấy sao? nhìn khuôn mặt nàng vẫn tái nhợt gầy yếu, đau lòng nghĩ. Sao nàng nhẫn tâm như vậy trả lời ta câu? Tường nhi

      "Ai!" Vương ma ma khóc, vô lực thở dài.

      Đứa tạm thời được an toàn, nhưng nếu Tường nhi vẫn tỉnh lại, bà tìm ra biện pháp gì trị cho mẹ con hai người. Trần Tiên Tiên nữ nhân ngoan độc kia, sắp chết còn đối với Tường nhi hạ độc thủ, chẳng lẽ nàng ta chút lương tri cũng có sao? Nếu có thể, bà hy vọng mình có thể thay thế Tường nhi.

      "Ngươi nghỉ , Vương ma ma." Phương Vũ vẫn quay đầu lại , sợ bỏ qua phản ứng nhất của Vương Tường.

      "Mọi chuyện trong cung còn phải nhờ ngươi và Lý Linh lo lắng, ngươi chắc cũng hi vọng sau khi Tường nhi tỉnh lại lại thấy mọi chuyện đảo lộn."

      Vương ma ma biết phản bác như thế nào, đành phải nghe lời , lắc đầu ra khỏi tẩm cung.

      Nay Nữ Nhi quốc có chút thay đổi. Vốn là Vương Tường đồng ý bãi bỏ cấm cung, lúc hỏa hoạn bị đốt sạch, dười trợ giúp của Giang Hàn, nam nhân trong cấm cung trở về nhà mình, hoặc là cùng người đoàn tụ. Tất cả đều trở lại bình thường, chỉ còn lại Vương Tường.

      "Vương Tường, nàng tỉnh lại cho ta!" Phương Vũ rốt cục nhịn được thấp giọng gào rít. ."Ta từ Trung Nguyên xa tới nơi này, chịu bị trói gô, thân trúng kịch độc nguy hiểm, tất cả đều là vì nàng! Nàng dám bỏ lại mình ta, ta thề, dù có đuổi tới Diêm La điện, ta cũng bỏ qua cho nàng! Nàng tỉnh lại cho ta!" nắm chặt vai của nàng, mãnh liệt lắc lắc.

      "Chàng làm đau ta, Phương Vũ." Giọng yếu ớt của Vương Tường vang lên.

      Phương Vũ dám tin dừng lại động tác, kêu to﹕ "Tường nhi?"

      "Uh?" Vương Tường mở to mắt nhìn , ánh mắt vẫn mê mang.

      Tường nhi tỉnh! Phương Vũ nhịn xuống xúc động muốn ôm chặt lấy nàng, vội vàng cầm tay nàng, nhàng vỗ về mặt của nàng, "Nàng tỉnh." Trong giọng che giấu thiết tha, dịu dàng và thoải mái.

      là “Thân lừa ưa nặng” mà! Phương Vũ vừa buồn cười lại vừa biết làm sao nghĩ, hôn mê cũng phải dùng phương thức uy hiếp mới có thể kêu nàng tỉnh. Sớm biết như thế, sớm nên xách nàng đứng lên mắng chửi trận, tránh cho mấy ngày nay chịu khổ.

      "Đứa ! Hài tử của ta!" Ý thức thanh tỉnh lại, Vương Tường đột nhiên nhớ lại thai nhi trong bụng mình, lập tức xoa bụng, sợ hãi kêu lên.

      "Đừng lo lắng, đứa có việc gì. Vương ma ma kiểm tra cho nàng.” Phương Vũ vội vàng cầm đôi tay bé của nàng, giọng trấn an nàng.

      "? Chàng gạt ta?" Dieenndkdan/leeequhydonnn, Nàng sợ Phương Vũ lo nàng khổ sở mà cho nàng biết .

      "Đương nhiên là . Nàng nghĩ , đứa có huyết thống của ta tốt như vậy, làm sao có chuyện gì?" cười đắc ý, "Ta xem thai này nhất định là nam hài kiện tráng." Nếu sao có thể chống đỡ được tra tấn lần này.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8.3
      Edit: Khanh Le

      Vương Tường nhàng thở ra, yếu ớt kháng nghị﹕ "Mới phải!" nữ vương Nữ Nhi quốc từ trước đến nay sinh ra đều là con kiên cường.

      "Tốt lắm, đừng tranh luận với ta." hôn môi nàng, "Nàng vừa tỉnh lại, thân mình còn rất yếu, ta mời Vương ma ma tới thăm nàng chút."

      "Đợi chút." Vương Tường ôm cổ của , hiếm khi nàng chủ động làm nũng, "Ta muốn chàng ở lại với ta chút." Nhìn trong mắt Phương Vũ là thân thiết cùng dịu dàng, nàng trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình. Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được nàng cỡ nào, mà nàng cũng rốt cục hiểu được tâm ý của mình.

      "Ta chàng." Nàng chớp động kiều hai mắt, ra ý nghĩ trong lòng.

      "Nàng cái gì?" Chợt nghe những lời này, Phương Vũ dám tin những lời này là chính miệng Vương Tường . sung sướng như muốn bay lên.

      "Chàng đáng ghét." Vương Tường thẹn thùng trốn vào trong lồng ngực , dám nhìn thẳng vào .

      "Ta cũng nàng." Đợi tinh thần phục hồi lại, Phương Vũ bắt được đôi tay bé của nàng, đáp lại chân tình của nàng. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Phương Vũ hôn sâu lên môi nàng.

      vốn chỉ muốn dịu dàng hôn nàng chút, nhưng khi đôi môi ấm áp của hai người vừa chạm nhau, liền kích động lửa dục. Lưỡi của linh xảo quen thuộc liếm môi của nàng, khẽ chạm răng ngọc.

      Vương Tường nhịn được ôm lấy cổ của , giọng rên rỉ, vươn đầu lưỡi bắt chước , ngây ngô đáp lại.

      Toàn thân Phương Vũ vụt qua tia rung động, gầm tiếng, mãnh liệt đẩy nàng ra, khống chế bản thân mình rời khỏi người nàng.

      "Nữ nhân này, nàng học quá nhanh." thô lỗ .

      "Ai bảo ta có thầy giỏi chứ." Vương Tường cười xinh đẹp, đối với việc mình có thể trêu chọc như vậy hết sức hài lòng.

      Phương Vũ liếc nàng, thất vọng ﹕ "Nàng bây giờ cái gì cũng thể làm, an phận chút!" Lời này giống như với nàng, mà là cảnh cáo chính mình.

      xong, cấp tốc xoay người, chạy như chạy nạn ra khỏi phòng, lại cẩn thận đụng vào cột cửa.

      "Đáng chết!" nén xuống đau đớn nơi sống mũi giọng nguyền rủa. "Cột cửa đáng chết! Nữ nhân đáng chết!"

      Nghe thấy giọng của thô lỗ vì chưa thỏa mãn dục vọng biến mất ở ngoài cửa, Vương Tường nhịn được cười ra tiếng. ********** Dưới chăm sóc hết lòng của Phương Vũ và Vương ma ma, Vương Tường khôi phục rất nhanh. Chỉ là Phương Vũ cho phép nàng lại, cũng cho nàng xử lý chính vụ, luôn tìm mọi cách cột nàng vào giường. Thỉnh thoảng bị nàng làm phiền chịu được mới ôm nàng đến lương đình bên ngoài tẩm cung xem phong cảnh chút, hóng gió chút, nhưng quá nửa canh giờ liền vội vàng ôm nàng vào nhà, làm đứa bé lạnh ... Tóm lại, nàng buồn đến chết được.

      "Phương Vũ?" Vương Tường nằm ở giường, cẩn thận liếc Phương Vũ ngồi bên cạnh, ý đồ hấp dẫn chú ý của .

      "Lại muốn làm gì?" Phương Vũ để quyển sách xuống, tức giận trả lời. Mấy ngày qua, nàng hành động mờ ám quá nhiều, nếu phải muốn ra ngoài chút, là đòi lên điện xử lý quốc . Nữ nhân này đúng là thể tiếp tục nhàn rỗi.

      "Thiếp thấy mình khỏe hơn rất nhiều!" Nàng thử thăm dò, chờ đợi đáp án mà nàng muốn.

      "Cho nên?" từ từ đứng dậy, đến gần trước giường. mới để nàng như ý.

      "Thiếp là …" Nàng chần chờ, suy tư muốn dùng phương pháp gì thuyết phục .

      "Uh?" Hai tay ôm ngực, ung dung nhìn nàng.

      "Thiếp nghĩ thiếp còn có rất nhiều chuyện chưa làm?" Nàng vòng vo hỏi.

      " cho phép!" trực tiếp phủ quyết. "Chờ toàn bộ vết thương của nàng lành hẳn rồi sau."

      "Hừ!" Lại thất bại làm cho nàng bất mãn chu cái miệng nhắn lên, nằm quay vào tường thèm để ý đến .

      Thấy nàng nhăn mặt ủy khuất, làm cho khỏi đau lòng. Trải qua sóng gió lớn như vậy, cũng làm cho nàng mất mỏng manh yếu đuối. Nhưng mà cười cười, này vẫn biết làm nũng.

      "Tường nhi?" ngồi giường trêu chọc nàng.

      "Tránh ra!" Nàng nhúc nhích hờn dỗi.

      Ta mới sợ ngươi! Vương Tường tự nghĩ. Vì đành lòng nhìn thấy lo lắng cho mình, nên nàng mới ngoan ngoãn nghe lời. Ai ngờ càng ngày càng bá đạo, ngay cả xuống giường cũng phải được đồng ý, khi dễ người! chẳng lẽ biết nàng lo lắng cho chính sao?

      Từ sau khi bình loạn tới nay, quốc đều là Lý Linh thay nàng quyết sách, Phương Vũ hoàn toàn cho phép có người lấy quốc đến làm phiền nàng, nàng chỉ có thể nghe Phương Vũ lại mà biết đại khái. Tuy rằng biết mọi chuyện vẫn ổn, nhưng rất nhiều chuyện nàng vẫn muốn tự mình xử lý mới có thể an tâm, nhưng Phương Vũ cho nàng bước ra khỏi tẩm cung nửa bước.

      "Tường nhi, ngồi dậy." Phương Vũ vỗ mông nàng.

      " cần!" Nàng để ý tới , muốn làm cho sốt ruột chết mất!

      "Nếu nàng dậy, Vương ma ma cười nàng." Trong giọng lộ vẻ cố nén ý cười.

      Vương ma ma? Bà đến đây lúc nào? Vương Tường lập tức xoay người lại, thấy mặt Vương ma ma cười như cười, hai gò má khỏi ửng hồng.

      "Tường nhi, còn chưa tỉnh ngủ à?" Vương ma ma làm như biết chuyện gì, cười hỏi.

      Nàng Tường nhi thay đổi! Bà hài lòng cười. Kể từ khi có Phương Vũ làm bạn, Tường nhi rốt cuộc có thể hưởng thụ được tình của bình thường, hiểu được biểu đạt hỉ nộ ái ố, mở lòng tiếp nhận cưng chiều của người khác, thậm chí cũng hiểu được nũng nịu.

      "Uh!" Vương Tường đỏ mặt, liếc Phương Vũ cái, vẻ mặt giận dỗi "Đều là chàng làm hại".

      Điều này sao có thể trách ta, là nàng tự mình muốn ăn vạ! Phương Vũ vô tội đáp lại.

      "Khụ!" Vương ma ma ho tiếng. Tuy rằng bà muốn cản trở vợ chồng son liếc mắt đưa tình, nhưng chính quan trọng hơn.

      "Tường nhi, để ta xem thương thế của người."

      Vương Tường lúc này mới tình nguyện nằm xuống, gò má vẫn còn mảnh đỏ bừng.

      Vương ma ma cởi bỏ xiêm y của nàng, chuẩn bị bôi thuốc cho nàng.

      "Đợi chút" Vương Tường đột nhiên lên tiếng ngăn lại, giữ chặt vạt áo.

      "Làm sao vậy? Còn rất đau sao?" Phương Vũ đứng ở bên giường khẩn trương hỏi.

      " phải" Vương Tường lầm bầm , "Phương Vũ, chàng tránh ra."

      ra là Tường nhi ngượng ngùng. Vương ma ma thầm cười trộm.

      "Vì sao ta phải ?" như chuyện đương nhiên. "Còn có chỗ nào của nàng mà ta chưa nhìn qua?" ăn ngay .

      Ba ngày nàng hôn mê, đều là thay thuốc cho nàng, thậm chí còn lau người cho nàng mà. Nàng cũng biết nhiều lần khổ sở, mỗi đêm đều phải vất vả tắm nước lạnh.

      "Chàng…" vậy mà lại ra lời như thế trước mặt Vương ma ma! Nàng xấu hổ đến ngay cả gáy đều đỏ.

      "Được rồi, Phương Vũ, ngươi đừng trêu nàng nữa." Nhìn Tường nhi xấu hổ biết chui vào đâu để trốn, Vương ma ma đành phải lên tiếng hoà giải. Chẳng qua là nam tử Trung Nguyên này cũng quá lớn mật, ngay cả bà già nghe xong cũng xấu hổ.

      "Được rồi!" Phương Vũ giơ hai tay đầu hàng, "Ta xoay người sang chỗ khác là được." xong quả thực xoay mặt ra ngoài cửa sổ.

      cũng phải muốn trêu nàng, chỉ là quá quan tâm Tường nhi, muốn bỏ qua bất kỳ tin tức gì liên quan đến thương thế của nàng.

      Vương ma ma cẩn thận vạch băng gạc miệng vết thương, tỉ mỉ xem xét. "Ư…"

      "Thế nào? Tốt hơn chút rồi phải ?" Mới nghe được chút động tĩnh, Phương Vũ sốt ruột hỏi.

      " cho phép nhìn lén!" Vương Tường khẽ nâng ngẩng đầu lên giam thị . Thấy lưng quay về phía giường, mới an tâm nằm xuống.

      Nữ nhân này! Phương Vũ khẽ thở dài tiếng.

      "Đúng vậy, miệng vết thương khép lại rất mau." Vương ma ma thả lỏng tinh thần, chậm rãi bôi thuốc cho Vương Tường.

      " ? Khi nào ta có thể xuống giường?" Nghe tin tức tốt, Vương Tường ngẩng đầu, tràn ngập chờ mong hỏi.

      "Chờ khi nào ta đồng ý." Phương Vũ trả lời trước Vương ma ma.

      "Vương ma ma!" Vương Tường quay sang Vương ma ma cầu viện.

      Vương ma ma xấu hổ cười cười, "Người nghe lời Phương Vũ ." bà cũng muốn bị cuốn vào trận chiến của vợ chồng son.

      Tiếng Phương Vũ cười đắc ý từ bên cửa sổ truyền đến.

      "Ngay cả ngươi cũng đứng về phía !" Vương Tường bụng ủy khuất.

      Trong mấy ngày nàng chữa thương, biết Phương Vũ dùng phương pháp gì, mà làm cho mọi người đều là gì nghe nấy, có chuyện đều phải có đồng ý của mới được, giống như mới là chủ nhân. Nàng càng nghĩ lại càng phục, đường đường là nữ vương thế nhưng lại có người nghe? được! Nàng thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cải thiện tình huống này.

      " thể như vậy, Phương Vũ cũng là vì muốn tốt cho người." Vương ma ma hảo ý khuyên nàng, thuốc cũng bôi xong. "Tốt lắm, Phương Vũ, ngươi có thể quay lại."

      "Vương ma ma rất đúng, Tường nhi chính là thiếu quản giáo." Cấm lệnh vừa giải trừ, Phương Vũ lập tức đến gần bên giường cúi nhìn người , mắt tươi cười phụ họa.

      "Chàng cái gì?" Cơn tức của Vương Tường lại nổi lên.

      sai! Có thể tức giận chứng tỏ nàng mau khôi phục. Phương Vũ để ý tới rống giận của nàng, với Vương ma ma﹕ "Tình hình đứa thế nào?" Trong giọng tràn ngập thân thiết.

      "Đứa có khỏe ? Ta lo lắng vết thương người và độc có thể ảnh hưởng đến đứa ." Nhắc tới đến đứa , mẫu tính của Vương Tường lập tức phát huy, hoàn toàn ném tranh chấp vừa rồi lên chín tầng mây.

      "Các ngươi yên tâm, đứa rất tốt. Theo ta được biết, trong máu Phương Vũ có hồng lam tinh châu dược tính di truyền cho đời sau, tất nhiên có thể giúp đứa bách độc bất xâm, cho nên các ngươi cũng đừng lo lắng. Đúng rồi!" Bà chợt nhớ tới, "Có lẽ Tường nhi có thể khôi phục nhanh như vậy, cũng là bởi vì đứa bé."

      " ra chúng ta có đứa giỏi như vậy!" Phương Vũ và Vương Tường cùng .

      Nhìn thấy phản ứng của hai người, Vương ma ma nhịn được chế nhạo ﹕"Các ngươi tinh lực tràn đầy, đứa làm sao có thể tốt chứ?"

      Vương Tường và Phương Vũ nhịn được nhìn nhau cười, ánh mắt giao nhau, muốn rời nhưng lại quên mất có người ngoài ở đây.

      "Khụ!" Vương ma ma lại lần nữa ho tiếng. *Dieenn*dkdan*leeequhy*donnn Người trẻ cũng là, vừa mới cãi nhau túi bụi, bây giờ lại buông được.

      Bị tiếng này ho bừng tỉnh, hai người lập tức ngượng ngùng thu lại ánh mắt.

      "Chỉ là có chuyện ta phải cho các ngươi biết." Vương ma ma biểu tình đột nhiên nghiêm túc lên.

      Phương Vũ và Vương Tường nhìn đối phương rồi liếc mắt nhau cái, chuyên tâm nghe.

      Bất kể là chuyện gì, chỉ cần bọn họ cùng nhau, nhất định có thể giải quyết. Hai người có chung nhận thức.

      "Vết thương Tường nhi tuy phục hồi nhanh, nhưng lại để lại vết sẹo." Vương ma ma khổ sở . Nghĩ đến thắt lưng Tường nhi có vết sẹo gần năm tấc, khiến cho bà đau lòng thôi.

      Phương Vũ nhàng thở ra. còn tưởng rằng chuyện gì nghiêm trọng.

      Tường nhi, bất kể người nàng có bao nhiêu vết sẹo, cũng ảnh hưởng tình của đối với nàng. Chỉ là, biết Tường nhi có hiểu tâm ý .

      "Vết sẹo kia tiêu sao?" Vương Tường nghẹn ngào hỏi.

      Đối với nữ nhân mà , thân thể cho phép có chỗ thiếu hụt.

      Tuy rằng nàng hiểu được tâm ý Phương Vũ đối với nàng, nhưng vết sẹo xấu xí này, ngay cả chính nàng nhìn còn thấy chán ghét, như thế nào?

      "Tường nhi!" Xem nàng nước mắt lưng tròng chực khóc, Phương Vũ xúc động cầm đôi tay bé của nàng, "Nàng cần lo lắng, bất kể nàng trở nên thế nào, ta vẫn nàng, càng vì vết sẹo mà thay đổi?"

      "Nhưng mà nó rất xấu." Nàng khổ sở .

      ", nó tuyệt xấu." nhàng vỗ về khuôn mặt nhắn non mềm của nàng, trán chạm trán với nàng. "Nó là ấn ký chứng minh tình của chúng ta, nàng nên bài xích nó."

      "Phương Vũ!" nàng rốt cuộc bị lời chân thành của làm cảm động, nhào vào ngực khóc sụt sùi.
      Vương ma ma ở bên cạnh lau lệ, cảm tạ ơn thay mọi người mang huynh đệ Phương gia đến, làm cho Long nhi và Tường nhi tìm được hạnh phúc chân chính, như vậy bà cũng có thể an tâm.

      Vương Tường khóc mệt mỏi, ở trong lòng Phương Vũ ngủ say. Phương Vũ nhìn Vương Tường ngủ mà mặt còn nước mắt, nhịn được nhàng hôn lên nước mắt nàng.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 9.1
      Edit: Khanh Le

      "Tiểu Đào, rốt cuộc chừng nào nàng mới bằng lòng theo ta trở về?" Giang Hàn ôm Tiểu Đào vào trong ngực, lo lắng hỏi.

      "Thiếp biết. Ít nhất cũng phải đợi cho vết thương của bệ hạ phục hồi mới được." Vết thương của Nữ vương còn chưa lành, nàng làm sao có thể an tâm rời , hơn nữa nàng biết bệ hạ có đồng ý hôn của nàng và Giang Hàn .

      "Ta biết ta nên ép nàng," vò đầu bứt tóc, "Chúng ta có thể chờ, nhưng đứa trong bụng nàng thể chờ." thân mật xoa bụng của nàng. "Ta hy vọng con của chúng ta khi sinh ra có danh phận, ta cũng hi vọng nàng nhanh chóng trở thành Vương Phi của ta."

      Danh phận? Vương Phi? ---Diễn. Đàn. Lê. Quý. Đôn---Nàng chưa bao giờ dám vọng tưởng. là vua của nước thân phận cao quý như vậy, sao có thể lập nàng tiểu tỳ nữ vô danh làm phi, chuyện này có lợi cho !

      ", thiếp thể làm Vương Phi của người!" Nàng kiên quyết phản đối.

      "Vì sao?" Giang Hàn kích động nắm chặt hai vai nàng, "Chẳng lẽ nàng thương ta? Nàng muốn đứa của chúng ta vừa ra sinh ra là con hoang sao?"

      " phải như thế!" Tiểu Đào khẩn trương biện bạch.

      "Vậy vì sao?" biết.

      "Thiếp…" Tiểu Đào muốn lại thôi, gục đầu xuống thấp giọng ﹕ "Thiếp xứng với người." Giọng tràn ngập ai oán và đau xót.

      "Nha đầu ngốc! Sao nàng có thể nghĩ như vậy?" đau lòng nâng cằm nàng lên. "Nàng ở trong mắt ta vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất. Ai ta cũng cần, chỉ cần nàng."

      "! Đừng như vậy." Tiểu Đào xoay mặt, dám nhìn thẳng . tại nghĩ như vậy, nhưng mấy năm sau, hoặc là mấy chục năm sau sao đây? ghét bỏ nàng sao?

      "Tiểu Đào, nàng tin ta sao?"

      tin ? Tiểu Đào tự hỏi. ! Nàng tin tưởng . Nhưng thân là vua của nước, làm sao có thể chỉ có nữ nhân?

      Nếu thực có ngày như thế, nàng xử xự như thế nào? Nàng có thể chịu được sao? ! Nàng ra sức lắc đầu. Nàng cần hứa hẹn, như vậy chỉ làm nàng càng thương tâm. Nàng chỉ cần yên lặng ở bên cạnh là đủ rồi, như vậy nàng cũng so đo với nữ nhân khác. Ít nhất, nàng tự với mình, nàng có quyền làm vậy. Có lẽ đối với nàng như vậy là tốt hơn.

      "Tiểu Đào! chuyện với nàng!" Giang Hàn gấp đến độ rống to.

      "Thiếp có gì để ." Nàng vô tình trả lời. Nhưng lòng nàng rỉ máu.

      nên làm gì với nàng bây giờ? Giang Hàn thầm kêu trời, chỉ có thể gắt gao ôm nàng vào ngực, lấy hành động tuyên thệ nàng.

      Lúc này, Phương Vũ đưa Vương Tường dạo thấy màn này.

      "Phương Vũ." Vương Tường ngẩng đầu lên nhìn .

      "Nàng muốn cái gì?" dịu dàng nhìn nàng, trong lòng cũng hỗn tạp.

      "Thiếp nghĩ, thiếp biết nên làm như thế nào." Nàng kiên định , trong mắt lóe lên tia sáng. ********* "Tiểu Đào! Tiểu Đào! Bệ hạ gọi ngươi đến đại điện." Sáng sớm, thị nữ cao gầy vội vàng chạy đến phòng Tiểu Đào gọi.

      "Hàn, mau tỉnh lại! Có người đến, người mau trốn chút." Vội vàng, Tiểu Đào lay tỉnh Giang Hàn, muốn mau trốn. Nhưng Giang Hàn lại ung dung chống cằm, nằm nghiên nhìn vẻ mặt hốt hoảng của nàng.

      "Người còn chờ cái gì? Mau đứng lên! Tiểu Đào nóng nảy, luống cuống tay chân mặc xiêm y.

      Giang Hàn nhúc nhích. Nàng là mẹ của con , còn trốn cái gì? Huống hồ, càng nhiều người biết quan hệ của bọn họ, đối với càng có lợi, có thể lợi dụng việc này làm cho Tiểu Đào thể né tránh .

      "Tiểu … a, " thị nữ hề báo trước vọt vào cửa nhìn thấy Giang Hàn cả người trần truồng nằm ở giường Tiểu Đào, giật mình kêu lên, vội vàng quay lưng .

      "Giang Hàn!" Tiểu Đào tức giận đấm .

      "Xin…xin lỗi" Thị nữ lắp bắp , "Ta biết quốc vương bệ hạ ở nơi này." nghĩ tới, Tiểu Đào thế nhưng lại bay lên làm Phượng Hoàng rồi.

      "Có chuyện gì ?" Giang Hàn thay Tiểu Đào xấu hổ đến nên lời hỏi.

      "À!" Thị nữ phục hồi tinh thần lại, "Bệ hạ chúng ta thỉnh ngài cùng Tiểu Đào cùng nhau đến đại điện." xong liền nhanh như chớp lao ra ngoài cửa.

      Giang Hàn lúc này mới đứng dậy mặc quần áo, thuận tiện còn giúp Tiểu Đào sửa lại vạt áo, mở miệng ﹕ " biết là chuyện gì? Chúng ta vẫn là mau xem chút ." kéo tay Tiểu Đào ra cửa phòng. ********** đại điện, Vương Tường thân quần áo trắng, trang nghiêm đứng trước vương tọa, thân hình nhắn tản mát mềm nại đáng . Mà Phương Vũ tư thế oai hùng phấn chấn đứng ở bên cạnh nàng, thân mật tay đỡ lấy thắt lưng nàng, giúp nàng đứng.

      đôi trai tài sắc! Bất cứ ai nhìn vào đều khẳng định bọn họ là đôi trời đất tạo nên.

      "Tiểu Đào, nghe ngươi có thai?" Vương Tường hỏi Tiểu Đào đứng cuối đầu trước mặt nàng.

      Tiểu Đào chấn động. Bệ hạ làm sao có thể biết việc này? Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Phương Vũ. Phương Vũ lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng chưa .

      "Có phải hay ?" Vương Tường truy vấn.

      Tiểu Đào co rúm lại chút, Giang Hàn thấy vậy, lập tức đứng ra che chở nàng, ôm nàng ﹕ "Đứa là của ta."

      "Ta đương nhiên biết." Vương Tường trừng mắt liếc cái, "Ta hỏi là Tiểu Đào, phải ngươi." Nàng nhìn Tiểu Đào, "Tiểu Đào, ngươi !"

      "Ta là..." Giọng đến thể nghe thấy.

      "Được, ta muốn ngươi bỏ nó!"

      "!" Tiểu Đào kêu lên thê lương. Vậy quá tàn nhẫn!

      "Tường nhi, nàng rốt cuộc suy nghĩ gì?" Nghe mệnh lệnh thế này, ngay cả Phương Vũ cũng nhíu mày.

      Nàng nàng biết làm như thế nào, là như thế này sao? còn muốn mở miệng, lại bị Vương Tường liếc mắt cản lại. Xem ra, nàng tính trước, vậy nhìn xem nàng làm như thế nào !

      "Đây là đứa của ta, Tiểu Đào là nữ nhân của ta, ai cũng đừng nghĩ động đến họ!" Giang Hàn cảnh giới giấu Tiểu Đào ra sau người. Nữ nhân này! Trước đây còn ra binh giúp nàng bình định nội loạn, nghĩ tới nhanh như vậy liền trở mặt.

      "Phải ?" Vương Tường nhướng đôi mi thanh tú, "Ngươi có bằng chứng gì ?" Nàng cố ý khích .

      "Đây là ngươi trả ơn ta xuất binh giúp ngươi bình loạn sao?" Giang Hàn tức giận đến rống to. dám tin, và nữ nhân trước mắt này có quan hệ huyết thống!

      Trăm năm trước, Lan Lăng quốc quân chủ Giang Đào và bà cố của Vương Tường Vương Lị là đôi, nhưng Giang Đào thể cãi lời phụ vương, đành bỏ Vương Lị, để lên làm vua.

      ***Diieeen*Dann-Leee-Quuy*Doonnn***Sau trong nước lại dị biến, xuất Xích Hổ, Bích Sư hai đại quái ăn thịt người, Giang Đào còn kế sách, thể làm gì khác hơn là dâng lên các trong nước để bảo đảm tánh mạng mọi người.

      Mà Vương Lị bị ruồng bỏ, lại đối mặt với chính sách tàn bạo, liền dứt khoát dẫn đám nữ tử muốn bị dâng lên làm vật tế bỏ xa, sáng lập ra Nữ Nhi quốc, từ đó cùng Lan Lăng quốc hai bên đối đầu.

      Lúc ấy, trong bụng nàng mang thai đứa của Giang Đào, cũng chính là Vương Tường tổ mẫu.

      "Chuyện này hẳn là cùng với Tiểu Đào có quan hệ gì !" Vương Tường mang theo ý cười đáp.

      "Đương nhiên là có quan hệ!" Giang Hàn vội vàng thanh minh, "Tiểu Đào là thê tử của ta!"

      Vương Tường khẽ nở nụ cười, "Quốc vương bệ hạ, ngươi sai rồi phải ? Tiểu Đào khi nào thành hôn với ngươi? Làm sao có thể là thê tử của ngươi?"

      "Ta cưới nàng!" ôm chặt Tiểu Đào kiên quyết .

      "Cưới nàng? Cưới nàng về làm thiếp của ngươi sao? Vẫn là tì nữ?"

      "Ta nàng!" lớn tiếng tuyên thệ."Ta muốn nàng trở thành Vương Phi danh chánh ngôn thuận! Trừ nàng ra, ta nạp bất cứ kẻ nào làm thiếp!" nhìn Tiểu Đào, trong mắt chỉ có hình ảnh của nàng.

      "Tốt lắm!" Vương Tường cười gật đầu, nàng muốn chính là những lời này."Tiểu Đào, vậy còn ngươi? Ngươi có nguyện ý làm Vương Phi của hay ?"

      "Ta…" Tiểu Đào do dự. Tuy rằng Giang Hàn cam đoan làm cho nàng rất cảm động lại yên lòng, nhưng nàng vẫn có tia chần chờ.

      " muốn? Vậy được rồi! Đêm nay ngươi phải bỏ đứa , Nữ Nhi quốc chúng ta cho phép có chuyện bại hoại quốc phong phát sinh." Vương Tường lập tức quyết định.

      "! Ta nguyện ý! Ta nguyện ý!" Tiểu Đào sợ tới mức gật đầu như băm tỏi.

      " sao?" Vương Tường nghi ngờ, "Chỉ vì đứa trong bụng ngươi sao?"

      Tiểu Đào nhìn Giang Hàn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của , cúi đầu giọng ﹕ ", chỉ là vì đứa . Ta cũng thương ."

      Phương Vũ lúc này rốt cục hiểu ý định của Vương Tường, nhịn được ôm sát thắt lưng nàng, cho nàng nụ cười tán thưởng.

      Tường nhi của là thông minh!

      "Tốt, như vậy có vấn đề." Nàng cầm lấy tay Phương Vũ ôm eo nàng, "Giang Hàn, ngươi cũng sắp xếp phái người tới đưa lễ đón Tiểu Đào ! Ngươi cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị?"

      "Mười ngày là đủ." Giang Hàn cảm kích nhìn về phía nàng. "Ta chờ mong quá lâu, muốn kéo dài nữa."

      Vương Tường cười tươi, mắt thoáng lên chút ánh sáng, lại mở miệng ﹕ "Đúng rồi, còn có việc." Nàng cố ý dừng lại lôi kéo chú ý của bọn họ. "Ta chính thức tuyên bố Tiểu Đào thụ phong làm Tam công chúa Nữ Nhi quốc, vì hòa bình hai nước, nàng phải chịu trách nhiệm nặng nề là gả cho Lan Lăng quốc hòa thân!"

      "Bệ hạ?" Tiểu Đào vừa sợ vừa vui.

      nghĩ tới nàng còn có nước cờ này, là kế hoạch hoàn mỹ! Phương Vũ trừng mắt nhìn ánh mắt Vương Tường đắc ý. Xem ra, đúng là tìm được báu vật.

      "Còn gọi bệ hạ, tại phải kêu tỷ tỷ." Vương Tường tiến lên cầm tay Tiểu Đào, giao tay nàng cho Giang Hàn, "Giang Hàn tại người ngươi muốn kết hôn là Tam công chúa của Nữ Nhi quốc, cho ngươi khi dễ nàng!"

      Giang Hàn mỉm cười nhận lời, vươn tay vỗ vai Phương Vũ, chân thành ﹕ "Cám ơn ngươi."

      " tình là ta quyết định, sao ngươi lại cám ơn chàng?" Vương Tường vui, bất mãn lên tiếng kháng nghị.

      "Nàng còn chưa hiểu sao?" Phương Vũ thân mật ôm eo của nàng, cười đắc ý ﹕ " cảm ơn ta dạy dỗ nàng tốt như vậy đó!"

      "Chàng… các người…" Vương Tường bị chọc giận. "Chẳng ra làm sao cả!" Nàng nghĩ ra nên dùng cái gì mắng .

      "Ha ha ha!" đại điện, tiếng cười của Phương Vũ và Giang Hàn dứt.

      **********"Ai!" Phương Vũ ngồi ở trong lương đình thở dài, trong tay còn cầm hòn đá nhàm chán ném xuống mặt hồ nước.

      Miệng vết thương mới vừa hồi phục, Vương Tường lao vào công việc cả ngày thấy được hình dáng, là trật tự của Nữ Nhi quốc còn chờ xây dựng lại, hôn lễ của Tiểu Đào phải nhanh nhanh chuẩn bị..., bỏ lại mình quan tâm, làm cho cảm giác như là oán phụ ở khuê phòng chờ chồng vậy.

      Mặc dù sửa lại luật pháp của Nữ Nhi quốc, Vương Tường đưa vào ít đề nghị của , nhưng vẫn cảm thấy ở...quốc gia này, bản thân vô dụng.

      "Phương Vũ ơi Phương Vũ, ngờ ngươi cũng có hôm nay!" bất đắc dĩ tự giễu.

      Chuyện này nếu để cho những nữ nhân từng bị vứt bỏ biết, nhất định vui đến mở tiệc ăn mừng. là quả báo mà!

      Người khác đều vội vàng lo chuyện của họ, vậy còn phải làm cái gì bây giờ? Phương Vũ bất bình nghĩ, hôn của và Tường nhi đến nay còn chưa thấy tới!

      chưa bao giờ nghĩ mình thể tự kềm chế nữ nhân, càng nghĩ tới vội vàng muốn được yên ổn. Cho tới nay, vẫn cho rằng hôn nhân là thủ đoạn mà nữ nhân dùng để trói buộc nam nhân, hiểu vì sao có nhiều nam nhân cam nguyện vì người nữ nhân mà chịu trói buột.

      Nhưng từ khi gặp Vương Tường, mới biết được, lòng khát khao được yên ổn, chỉ có nàng mới có thể làm cho cam tâm tình nguyện nhận trói buộc. Vấn đề là, muốn nàng trói buộc mà lại được! Nghĩ đến đây, lại thở dài. lãng tử lại rơi vào kết cục này, thê thảm!

      " mình chàng ngồi ở chỗ này lẩm bẩm gì vậy?" Vương Tường đột nhiên xuất ở phía sau .

      "Tường nhi!" Phương Vũ quay lại, ôm eo nàng, xoay mấy vòng.

      "Ai nha! Thả người ta xuống dưới!" Vương Tường ôm cánh tay , cười duyên.

      để nàng dựa sát vào người chậm rãi đứng xuống, cảm thụ được khát vọng của đối với nàng. Nhất thời, hô hấp hai người đều dồn dập.

      "Phương Vũ." Vương Tường mở miệng trước, trong giọng tia khẩn trương.

      "Uh?" tự nhiên đáp lại, hai tay vẫn rời được nàng.

      "Thiếp suy nghĩ…"

      "Nàng nghĩ gì?" Nàng rốt cục cũng chịu đối mặt với quan hệ của bọn họ. Đáy mắt Phương Vũ sáng lên.

      "Thiếp nghĩ biết đồ cưới của Tiểu Đào nên chuẩn bị như thế nào?"

      Đáng chết! Phương Vũ xoay mình đẩy nàng ra, vẻ mặt khó chịu.

      "Cả ngày đều là Tiểu Đào, Lý Linh, Nữ Nhi quốc, nàng rốt cuộc có nghĩ tới chuyện giữa chúng ta hay ?" rốt cục kiềm chế được mà bộc phát.

      "Chàng làm cái gì vậy?" Vương Tường bị thình lình bộc phát cũng bất mãn. "Chàng cho rằng chỉ mình thiếp nghĩ được sao?" Giọng của nàng ngoài dự liệu bình tĩnh. Đây là chứng tỏ nàng bị chọc giận.

      "Nàng cái gì?" Phương Vũ đề cao điệu. Nàng lại có thể bình tĩnh được! ghét nhất là vẻ mặt của nàng quan tâm chuyện gì hết.

      Nàng im lặng, thèm nhắc lại.

      "Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ta cả đời ở trong tẩm cung, có việc gì làm『 Vương Phi 』của nàng sao? Nàng nghĩ Phương Vũ ta là loại người gì?"

      "Vậy chàng muốn thiếp bỏ hết tất cả về Trung Nguyên với chàng sao?" Nàng ngờ khi đối mặt vấn đề này, lại khó xử như vậy. Tuy rằng giọng nàng trấn định, nhưng vẫn có tia run rẩy và hơi nghẹn ngào.

      Nhưng Phương Vũ trong cơn giận lại hoàn toàn phát .

      "Nếu nàng ta ..." Ánh mắt huyễn hoặc của dừng lại nhìn nàng.

      Trong mắt nàng chớp động là nước mắt sao? ! nhất định là nhìn lầm rồi.

      "Vậy tại sao chàng muốn cho thiếp ở lại? Chàng cũng là hoàn toàn thương thiếp?" Tại sao có thể cầu nàng bỏ lại tất cả? Nữ Nhi quốc là gốc của nàng, là nhà của nàng, bao nhiêu con dân cần nàng chiếu cố, mà Trung Nguyên đối với nàng mà hoàn toàn xa lạ, chẳng lẽ biết nàng sợ sao?

      "Nàng… nàng cái gì?" Phương Vũ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. vì nàng vào sinh ra tử, phấn đấu quên mình, mà nàng lại thương nàng? nàng đến độ phát cuồng.

      "Thiếp đúng sao?" Nàng vẫn quật cường buông tha. Nhìn vừa tức lại vừa đau lòng, ra vừa xong nàng cảm thấy hối hận. Nhưng lời , làm sao thu lại?

      Phương Vũ thở sâu, cố nén tức giận, "Nữ Nhi quốc có nàng suy sụp. Nàng có thể giao nó cho Lý Linh mà, lúc nàng dưỡng thương, nàng ta thống trị rất khá. Huống hồ nàng ở đây ngoại trừ Vương ma ma cũng có thân nhân, muội muội duy nhất cũng là thê tử đại ca của ta, nàng theo ta quay về Trung Nguyên , phải như thế là nhà đoàn viên sao? Nàng còn do dự cái gì?" từng chút gỡ bỏ hoang mang trong lòng nàng.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 9.2
      Edit: Khanh Le

      " tình đơn giản giống như chàng như vậy." Vương Tường phản bác.

      phải có lý, nhưng nàng vẫn thể vượt qua sợ hãi trong lòng.

      "Vậy ý của nàng là muốn ta quay về Trung Nguyên mình?" hỏi nàng.

      quyết định , để ý nàng và đứa ? Lòng của nàng đau đớn. Nhìn nghiêm túc, nghe kiên quyết, nàng như thế nào cũng chịu thua. "Chàng phải cứ ! mình thiếp cũng có thể nuôi đứa !" Nàng rống to, nước mắt cũng kìm được chảy xuống.

      Phương Vũ chấn động, lạnh lùng ﹕ "Được! Ta !" thô bạo kéo nàng, hung hăng ấn xuống môi nàng cái hôn, rồi sau đó lại đẩy ra nàng, cũng quay đầu lại biến mất ở trước mặt nàng.

      Vương Tường hai mắt đẫm lệ nhìn người biến mất, vô lực ngã ngồi mặt đất.

      Tất cả, lại trở về như ban đầu.

      ***********"Tường nhi, người đừng khóc nữa, người như vậy tốt cho thân thể đâu, cũng ảnh hưởng tới đứa ." Vương ma ma khuyên bảo, vẫn ngăn được nước mắt Vương Tường rơi xuống.

      Xem vẻ mặt Tường nhi, tám phần là vì muốn về Trung Nguyên cùng Phương Vũ nên hai người trang cãi, Phương Vũ trong cơn nóng giận bỏ .

      Sau khi Phương Vũ bỏ , Vương Tường cả ngày thất thần nhìn ngoài cửa sổ, im lặng khóc.

      "Tỷ tỷ, người ăn ít được ?" Tiểu Đào bên cạnh sốt ruột khuyên .

      tình sao lại biến thành như vậy? Tiểu Đào khó hiểu nghĩ. Giang Hàn mới về nước được vài ngày, Phương Vũ cũng bỏ . cùng tỷ tỷ phải tốt lắm sao? Sao lại loạn như vậy?

      "Ta ăn vô." Vương Tường đành lòng nhìn các nàng lo lắng cho mình, nhàng .

      "Vậy ăn chút thôi được ? Đừng để bụng đói ảnh hưởng thân thể." Tiểu Đào đưa thức ăn đến trước mặt nàng.

      Vương Tường gì tiếp nhận bát đũa, há mồm ăn vài niếng cơm, miễn cưỡng nuốt. Nàng biết, nàng còn phải lo cho đứa trong bụng.

      Nhưng ăn được vài miếng, nàng nghẹn ngào nuốt nổi nữa. Vương ma ma nhận bát đũa trong tay nàng, lau nước mắt cho nàng.

      "Đừng như vậy, Tường nhi." Nhìn Tường nhi như vậy, Vương ma ma giọng cũng nhịn được khàn khàn .

      "Ta nên làm cái gì bây giờ?" Vương Tường hỏi, hai mắt đẫm lệ.

      Vương ma ma ngồi xuống, giữ chặt tay nàng, thấm thía ﹕ "Tường nhi, người nên biết, Phương Vũ và nam tử trong cấm cung của chúng ta trước kia giống nhau." Bà thở dài, "Người thể cầu cả đời cùng người ở trong này, mất hết chí khí của . Huống hồ, người phải là cái hăng hái khí khái của sao?"

      "Nhưng cũng thể cầu ta bỏ nhà !" Nàng khóc nức nở. "Ta thể giống Long nhi bỏ lại nơi này, ta…ta nở bỏ lại các ngươi." Diend da nl e q uu ydo n

      "Hài tử ngốc!" Vương ma ma thương tiếc vỗ về má nàng. " ai muốn người bỏ nhà di."

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, "Nhưng mà ngươi phải …"

      Vương ma ma mỉm cười sâu xa. "Hài tử, lòng của người ở nơi nào, nhà ở đó."

      Lời này giống như tiếng vang lớn, đột nhiên thức tỉnh Vương Tường, làm cho nàng hiểu tâm ý của mình.

      Đúng vậy! có Phương Vũ, nàng ở lại cũng như cái xác hồn, làm sao có thể cảm nhận được gia đình ấm áp chứ? Lòng của nàng hướng về Phương Vũ, ở bên Phương Vũ, đó mới là nhà!

      Hiểu được đạo lý này, Vương Tường vui mừng ôm Vương ma ma, hôn bà, "Vương ma ma, ta biết, cám ơn ngươi."

      Vương ma ma vỗ lưng của nàng, hiền lành ﹕ "Tốt, tốt, chỉ cần người hạnh phúc là tốt rồi."

      Bà tin tưởng với trí tuệ của Tường nhi, nhất định biết mình nên làm như thế nào.

      Đột nhiên , Vương Tường yên tĩnh trở lại.

      "Làm sao vậy?" Vương ma ma khó hiểu. Còn có thể có vấn đề gì sao?

      Vương Tường nặng nề, lo lắng ﹕ "Nhưng nếu ta rồi, Nữ Nhi quốc làm sao bây giờ?"

      "Tỷ tỷ," Tiểu Đào đột nhiên , "Người đừng quên ta là Tam công chúa Nữ Nhi quốc! Nơi này còn có ta và Giang Hàn!"

      Đúng rồi! Nàng sao lại nghĩ ra chứ? Còn có Lý Linh cùng giúp bọn họ. Nếu hai nước xác nhập, đây đối với nhân dân Nữ Nhi quốc mà , chỉ có tốt có xấu! Huống hồ trăm năm trước Nữ Nhi quốc và Lan Lăng vốn là người nhà.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Tường lại lần nữa dấy lên hi vọng.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :