Chương 4.3
Editor: SunniePham
Phương Vũ xoay mặt của nàng về phía của mình, im lặng lúc lâu, rồi hài lòng cười.
"Cười cái gì? !" Thống khổ và khó xử cùng nhau xông lên đầu, Vương Tường chịu hết nổi mà mở miệng mắng . Bây giờ trong lòng nàng cảm xúc là gì, vậy mà lại cười nhạo nàng!
Trong mắt Phương Vũ lóe tia sáng kỳ dị.
"Nàng ghen." cách chắc chắn.
" đùa!" Bí mật trong lòng bị vạch trần, Vương Tường khỏi thẹn quá hoá giận. Nàng dùng sức giãy giụa khỏi kiềm chế, nhảy ra cách xa thân thể của , nổi giận : "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta đường đường là Nữ Vương, sao có thể vì ngươi mà tranh giành tình nhân với thị nữ?"
Nàng hừ tiếng, "Ngươi quá đề cao mình rồi!"
Phương Vũ nhìn Vương Tường tức giận, dám tiếp tục kích thích nàng, đành phải cố dằn xuống nét cười mặt, đứng dậy bước lên chịu tội, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.
Nàng vẫn luôn là thương , thậm chí ngay cả mến cũng . Nhưng xem ra dáng vẻ tràn ngập ghen tỵ của nàng, quả là nàng có tình cảm với .
"Tại sao lại đừng như vậy!" từ phía sau vòng qua eo của nàng, nghiêng người hôn lên gò má tức giận đến ửng đỏ, "Ta thề, từ nay về sau trừ khi ở ngoài với nàng, còn lại ta tuyệt đối nữa câu với nữ nhân khác, được chưa?"
Vương Tường suy nghĩ bỏ qua cho , lại còn bị khóa ở trong ngực, "Ngươi với ai, chuyện gì, chơi ở đâu liên quan gì với ta?"
"Tại sao lại mắc mớ tới nàng?" Phương Vũ quay mặt nàng lại đối mặt với chính mình, tay nâng cằm của nàng lên.
"Đừng đụng vào ta!" Nàng tức giận muốn trốn tránh, nhưng kiềm chế nàng lại cho nàng động đậy.
"Nhìn vào mắt của ta." ra lệnh.
"Đừng mà!" Vương Tường nhắm mắt lại, xoay mặt, muốn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình cảm kia, bởi vì nó làm cho nàng bị mê hoặc.
Phương Vũ ôm lấy khuôn mặt nhắn của nàng, cho nàng dời tầm mắt, "Nhìn ta." Giọng điệu cho phép nàng kháng cự.
Bị ép buộc như vậy, Vương Tường bắt buộc phải mở mắt ra.
Hai mắt của rực rỡ tràng đầy sinh lực, trong con ngươi màu đen yên tỉnh phản ánh bóng dáng yểu điệu của nàng.
"Nhìn vào mắt của ta" dùng thanh trầm thấp dụ dỗ nàng, "Ngươi nhìn thấy gì?"
Vương Tường đôi mắt thâm trầm tràn đầy ma lực trói buộc, hoàn toàn mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể ngơ ngác trả lời: "Ta nhìn thấy chính mình "
"Đúng vậy! Tường nhi." thâm tình gọi nàng."Trong mắt của ta chỉ có nàng."
Câu này xuất phát tự tận đáy lòng của , làm cho Vương Tường đỏ cả hai mắt. Nàng nhào vào trong ngực Phương Vũ, nghẹn ngào : "Xin lỗi, ta nên như vậy. "
Nàng nên nghi ngờ . Nhìn đôi mắt hề che dấu tình cảm của , nàng biết lừa gạt nàng. Nhưng mà, nàng có cách nào khống chế mình. ra, chẳng qua là chỉ chuyện phiếm với thị nữ của nàng mà thôi, tại sao nàng phải có phản ứng mảnh liệt như vậy? Chẳng lẽ tình thực làm cho người ta mờ mắt sao?
"." Phương Vũ nhàng trấn an nàng, giống như vuốt vẻ con thỏ trắn mà mình thích, vừa trìu mến vừa thương ."Nàng có sai, là ta thể để cho nàng cảm thấy yên tâm, là ta đúng rồi. Được rồi, đừng khóc nữa." nhàng đẩy ra nàng, lấy ra cái khăn tay lau xung quanh mũi của nàng, vẫn quên trêu cười : "Nàng xem, khóc thành cái gì rồi. Xấu quá ."
Vương Tường đoạt lấy khăn tay, đánh vào người , "Dám ta xấu? Chàng mới là xấu." Nhìn thấy Phương Vũ có thể bao dung, nàng khỏi cảm thấy ngượng ngùng vì lời và việc làm của mình. Nhưng ai biểu Phương Vũ lại hấp dẫn người khác đến như vậy?
"Là tại ta! Ta xấu, ta xấu." Phương Vũ tiếp lời phụ họa. Nữ nhân luôn muốn được người khác dỗ ngọt.
Trải qua kiện lần này, tình cảm của hai người vừa càng gần thêm tí. Ở đây hương hoa sen thổi nhàng, ánh sáng óng ánh sau giờ ngọ, đôi tình nhân tận tình cảm nhận tình đẹp nhất nhân gian.
"Phương Vũ." Hai người đắm chìm ở trong bể tình, nhìn cảnh đẹp của ánh chiều tà Vương Tường đột nhiên mở miệng.
"Hả?"
"Ta hỏi chàng vấn đề, chàng phải thành thực trả lời ta đó." Nàng ngẩng khuôn mặt lên với Phương Vũ.
phải là vấn đề kia a! Mặt Phương Vũ có chút biến sắc, nhưng vẫn trấn định : "Nàng hỏi ." Nhưng ta nhất định trả lời . trong lòng bồi thêm câu.
"Chàng" Vương Tường có chút ngại, "Ta là chàng trước kia, có nhiều nữ nhân ở bên cạnh hay ?"
Ông trời, quả nhiên ngoài dự liệu của ! Phương Vũ chịu hết nổi mà liếc mắt. Tại sao nữ nhân luôn muốn hỏi loại vấn đề chết tiệt này?!
"Điều này rất trọng yếu sao?" Trước tiên muốn thăm dò ý kiến của nàng.
"Người ta muốn biết!" Vương Tường dựa vào ngực của , thu người lại, "Chàng cho ta biết, ta tức giận."
Đùa gì thế! Phương Vũ thầm nghĩ. Quy tắc cao nhất trong việc đeo đuổi nữ nhân chính là, cho dù đối phương có uy hiết, dụ dỗ cỡ nào tuyệt đối thể khai ra nửa câu . Nếu làm được như vậy, - Phương Vũ còn có thể được xưng tụng là lãng tử đệ nhất Trung Nguyên sao?
hít sâu hơi, mặt đỏ hơi thở gấp mà : "Ta ở Trung Nguyên ‘chưa từng’ có qua bất kì nữ nhân gì, bây giờ chỉ có mình nàng, từ nay về sau cũng chỉ có mình nàng." Đằng sau câu dối chính là câu từ đáy lòng.
"Gạt người!" Vương Tường ngồi thẳng lên mà kháng nghị.
"Nàng dự vào cái gì mà ta lừa gạt?" Phương Vũ lộ ra chút vui.
"Nhưng mà" Nhìn thấy sắc mặt Phương Vũ vui, thanh của Vương Tường cũng lại, "Cái kia là ta "
"Nàng à." thanh của thoáng lại cao lên.
"Chàng lớn tiếng như vậy để làm gì!" Vương Tường cũng cam lòng mà chịu yếu thế, "Đừng tưởng rằng ta đối xử tốt với chàng, là chàng có thể khi dễ ta."
Tiểu thiếu nữ này xác thực là phải dễ khinh thường. Phương Vũ lập tức thả lỏng, nhàng : "Được được được, nàng muốn cái gì, ta đều nghe hết."
Đại trượng phu chính là co dãn được, đặc biệt là đối mặt với nữ nhân mình thích.
Vương Tường làm biểu tình "cái này gần như giống nhau", rồi tiếp tục phát biểu cao kiến. "Ta là "Nàng được rồi.
Ta nghe à! Ánh mắt Phương Vũ cho nàng biết.
"Ta và chàng" Nàng cắn răng cái hơi ra, "Nếu như ngươi có chạm qua rất nhiều nữ nhân, vậy tại sao phải đối với "chuyện kia" lại "am hiểu" tới như vậy?" xong gương mặt của nàng trở nên đỏ ửng.
Gương mặt tuấn tú của Phương Vũ lập tức nổi lên nụ cười có ý tốt.
"Nàng 'chuyện kia' chính là chuyện ta nghĩ sao?" Biểu hộ của vô cùng mờ ám.
Vương Tường đỏ mặt trách móc: "Làm sao ta biết chàng đa nghĩ chuyện gì?"
Phương Vũ nhún nhún vai, ra dáng vẻ bất lưc: "Ta đây làm sao mà biết hai chúng ta có phải là suy nghĩ cùng chuyện ? Cái này muốn ta trả lời thế nào?"
Giương đông kích tây, đề tài cao thâm, chính là kế sách lảng tránh vấn đề tốt nhất!
Nhưng cuối cùng cũng ngăn cản nổi thế tấn công mãnh liệt và xem thường của Vương Tường, chỉ đành phải mềm mại xuống mà , "Được được được, ta biết, ta biết."
"Biết vậy mau ." Vương Tường gấp gáp nhìn chằm chằm .
"Đợi chút, nàng làm thế nào biết ta ' am hiểu về chuyện này'? Nàng lấy ai ra để so với ta?" dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
"Chàng!" Vương Tường bị tức đến ra lời.
"Được rồi được rồi!" Phương Vũ vội trấn an nàng, "Ta đùa với nàng thôi."
Lúc hạ quyết tâm, khi mang nàng trở lại Trung Nguyên, trước tiên cần phải phá hỏng mấy cái miệng của bằng hữu của . Nếu sợ là Tường nhi ghen, chỉ sợ là phải dùng hết cái túi của mình để bịt miệng bọn họ
Nghĩ tới đây, ôm chặt giai nhân ở trong ngực, nghiêm mặt : "Tường nhi, về Trung Nguyên với ta có được ?"
đương nhiên biết nếu đưa ra cầu này, đối với nàng mà là vấn đề khó xử. Nhưng mà, nếu vì nàng mà ở lại, phải tuân theo luật pháp ở đây, trở thành người mà các nàng cái gọi là "Vương phi". Cho dù nàng, cũng thể chịu đựng nổi loại vũ nhục này, càng có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ đối với hành vi độc chiếm nam nhân của Nữ Nhi quốc. Trừ phi có thể thuyết phục Tường nhi sửa đổi luật pháp.
"Ta" Vương Tường cúi đầu xuống, muốn trả lời vấn đề này.
Kỳ , từ khi nàng đem chính mình giao cho , nàng vẫn ngừng vì vấn đề nàng mà cảm thấy phức tạp. Nàng biết nàng có khả năng giống như Long nhi, bỏ xuống hết mọi thứ rồi cùng người mình tới Trung Nguyên, vì quốc gia cần nàng.
Mà nàng cũng biết lập trường và ý tưởng của Phương Vũ. Nhưng nàng biết nên làm như thế nào? Có lẽ khi gặp lại lần này, sớm định là phải chia lìa rồi.
Nghĩ tới đây, nàng khổ sở đến đỏ mắt cả vành mắt, thuận thế mà nhào vào trong lòng Phương Vũ, ôm lấy eo của , nghẹn ngào : "Chúng ta đừng vấn đề này nữa được ?"
" được!" Ngữ khí của kiên định. Vấn đề này ngày giải quyết, ngày cách nào an tâm.
"Vậy chàng nghĩ ta phải làm sao?" Nàng nhàng đẩy ra , ngẩng đầu lên, vẻ mặt nặng nề.
"Nàng thấy là luật pháp của Nữ Nhi quốc có vấn đề rất lớn sao?" thừa cơ góp lời, "Đặc biệt là thái độ đối với nam nhân, quả thực là hay lên chà đạp tôn nghiêm của nam nhân. Thậm chí còn tồn tại 'cấm cung'!" đến việc này, khỏi kích động lên.
Vương Tường biến sắc. ra Phương Vũ nàng cũng biết, tuy nhiên bây giờ nàng mới phát giác ra những vấn đề này, nhưng từ trong miệng nghe được việc phê bình quốc gia của mình, làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất mãn, chịu hết nổi nàng mới mở miệng cãi lại, "Trung Nguyên của các người có chỗ nào tốt hơn? Nghe nam nhân của các người có thể có tam thê tứ thiếp. Hoàng đế còn có tam cung lục viện 72 phi tần! Ít nhất, Nữ Nhi quốc chúng ta nữ tử từ trước đến nay chỉ hôn phối với duy nhất nam nhân."
Phương Vũ sững sờ. Nàng biết được tin này từ đâu vậy?
"Vấn đề phải là cái này." vì nam tử Trung Nguyên mà giải thích. "Chúng ta tôn trọng, thương nữ nhân, nữ tử cũng dựa vào bảo vệ của nam nhân. Nữ tử Trung Nguyên vẫn có quyền lựa chọn hạnh phúc và tự do của chính mình, còn các ngươi đem nam nhân trở thành công cụ là hoàn toàn bất đồng."
"Vậy còn ngươi? Nếu như ta về Trung Nguyên với ngươi, ngươi nạp thiếp sao?" Đây là vấn đề mà nàng lo lắng.
"Nam nhân Phương gia chúng ta nạp thiếp, cả đời chỉ người nữ nhân." giống như là tuyên thệ, hoặc là hứa hẹn với nàng.
Nghe thấy lời này, tâm tình của nàng liền mềm nhũn ra. "Đừng mấy cái này được ?" Ngữ khí của nàng cực kỳ dịu dàng, tựa hồ còn mang theo tia khao khát.
"Ta." Phương Vũ còn chưa kịp trả lời, nàng chủ động dâng lên nụ hôn của nàng, chụp lên môi của .
Qúy trọng mọi thứ trước mắt, chính là điều nàng có thể làm.
Last edited by a moderator: 2/2/15