1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lãng tử khuynh quốc - La Ngọc Quân (Full- Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.3

      Nhìn thấy hình bóng mờ ảo của Vương Tường ở trước mắt, Phương Vũ biết tối hôm qua mình hơi quá đáng rồi. Dù sao nàng cũng mới ném mùi đời, làm sao mà có thể chấp nhận nhu cầu điên cuồng của ? Nhưng cũng còn cách nào để khống chế mình.

      Bây giờ nhận tội rồi !

      Nhìn dung nhan ngủ say tuyệt mỹ, mặt lên thương ngập tràn. nhàng kéo chiếc chăn trượt xuống ngực nàng lên, tránh cho việc mình lại lần nữa kiềm chế được hấp dẫn mà muốn nàng. Nhưng vẫn nỡ cứ như vậy mà buông nàng ra, cho nên lặp dùng cách tay vòng qua eo của nàng, làm cho khuôn mặt nhắn dựa vào trước ngực mình, cúi đầu sâu hít lấy mùi thơm tóc.

      "Ưm" Vương Tường mơ màng mà tỉnh lại, hình như lâu lắm rồi nàng được ngủ an ổn như vậy. Xung quanh nàng, dầy đặc cảm giác ấm áp, làm cho nàng cảm giác mình có thể từ trong này tìm được yên tỉnh hoàn toàn và được bảo vệ. Cảm giác này nàng chưa từng có, nàng chìm đắm trong cái khí sung sướng này, muốn cử động chút nào, càng muốn rời .

      Phát giác được khuôn mặt nhắn của nàng dụi vào trong lòng ngực của mình, trong lòng Phương Vũ khỏi dân lên cổ dục vọng. Nàng vô ý biểu ra tin tưởng và ỷ lại làm cho cảm thấy kiêu ngạo, cũng lần nữa nàng khơi lên khát vọng của . cúi đầu hôn môi của nàng.

      "Ưm" Ý thức của Vương Tường chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng dần dần lửa nóng lại bùng lên nữa, khẽ theo thân hình mà chuyển động. Dột nhiên trần đau nhức tràn tới, làm cho nàng hoàn toàn tỉnh táo.

      "Phương Vũ !"

      "Ừ." khẽ hôn lên gò má nàng, tràn đầy mùi vị thương:"Nàng tỉnh rồi à?"

      Nàng trợn tròn hai mắt dám tin.

      "Làm sao vậy? biết ta rồi hả?" nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh như mây của nàng. Ở bên cạnh nàng mà thân mật hỏi: "Tối hôm qua có làm nàng đau ?"

      Nghe được lời của , trong đầu Vương Tường liền ầm ầm vang lên, mọi việc tối hôm qua liền lên hết trong đầu. Thoáng chốc, hai má nàng trở nên đỏ ửng."Ngươi ngươi sao có thể làm như vậy…"

      Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình có cảm giác như vậy. Nàng thuộc về người nam nhân này!

      Tại trải qua thù hận, tranh chấp liên tiếp, sau đó là hiểu lầm, ngờ giữa bọn họ lại phát triển thành kết quả như vậy. Nàng biết tại sao mình lại có cảm giác "thuộc về" Phương Vũ, chẳng lẽ nữ nhân sau đem chính mình cho nam nhân, sau đó nàng là của ?

      Nàng có chút hơi hãi cái ý nghĩ này, bởi vì điều này càng làm cho nàng cảm thấy hoàn toàn bất lực. Nhưng mà cũng chưa tới mức cảm thấy bất an, trái lại, trong lòng nàng lại có loại cảm giác an toàn như được bảo vệ.

      Cánh tay khỏe mạnh, cái ôm nóng bỏng, làm cho nàng đem toàn bộ mọi chuyện vứt ra sau ót. Giống như tranh chấp giữa hai đều biến mất trong nháy mắt.

      "Như thế nào, ta hỏi đúng sao?" Phương Vũ cố ý đùa nàng.

      "Ngươi" Vương Tường vùi mặt vào trong ngực của , giọng điệu buồn bực mà : "Ngươi khi dễ ta!”

      Nhìn thấy dáng vẻ mềm mại kiều mà nàng khó có được, Phương Vũ khỏi ngây ngốc mà nhìn.

      Nếu như nàng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy tốt biết bao! Nhưng nghĩ lại, phải chính là vĩnh viễn khuất phục của nàng sao? hi vọng nàng thay đổi, chỉ hi vọng hai người vĩnh viễn ở chỗ, khi đó trêu trọc nàng để cho nàng lộ ra dáng vẻ kiều này.

      "Trời!" Phương Vũ đột nhiên kêu to, làm cho Vương Tường ngẩng đầu tò mò nhìn .

      "Sao vậy?" Nàng khẩn trương hỏi.

      ra vẻ kinh ngạc : "Chẳng lẽ tôi tối hôm qua ta ‘ra sức’ diễn xuất như vậy, mà chút ‘hưởng thụ’ nàng cũng có sao?" giả bộ ra vẻ yếu ớt, tiếp đó lại cố ý nhìn lên người của nàng, "Oa, những dấu vết và dấu rằng người của ta là ở đâu ra vậy nè? phải là nàng ‘khi dễ’ ta sao?"

      Hiểu được giễu cợt nàng, Vương Tường mắc cỡ đến cả mang tai đều ửng hồng. Nàng tức giận : "Chiếm được tiện nghi mà còn khoe khoang, xem ta cắn chết ngươi." xong liền cắn đầu vai của .

      Tuy vẫn thay đổi được tranh chấp ngày xưa, nhưng cử động thân mật của hai người, sớm đem tranh chấp kịch liệt mà chuyển thành hai người nhau mà ầm ĩ vui đùa trêu chọc.

      Đối với bọn họ mà , tất cả tranh chấp cũng đều là quá khứ thức rồi. Có lẽ ngày từ đầu, bọn họ tranh chấp chỉ để kháng cự lại hấp dẫn của đối phương mà thôi.

      "A!" tiếng hét thảm đột nhiên vang lên.

      Vương Tường nghiêng mặt, giương mắt nhìn chằm chằm vào Phương Vũ. thể nào! Nàng có dùng lực đâu!

      Phương Vũ vội vàng làm ra vẻ mặt vô tội " phải ta". Đợi đến lúc hai người cùng nhau quay đầu về chỗ phát ra thanh, mới phát tiếng hét thảm này là xuất phát từ thị nữ vô ý xông vào trong phòng.

      Lúc này, hai người bọn họ mảnh vải che thân, mà răng ngọc của Vương Tường yên ổn ‘ngậm’ đầu vai của Phương Vũ, khó trách nàng ta bị dọa đến kêu to.

      "Ngươi xem , bây giờ nên làm gì?" Nhìn thị nữ chạy trối chết, Vương Tường với Phương Vũ.

      "Làm sao bây giờ?" Phương Vũ khẽ nhíu mày, "Vậy nàng phải nhanh chống gả cho ta rồi." hợp tình hợp lý, bây giờ ngay cả chạy trốn cũng cần rồi.

      Gả cho ?

      "Bậy bạ!" Vương Tường kéo chăn đẩy ra, thân thể Phương Vũ bởi vì vậy mà lộ ra hơn phân nửa. Trong lúc nhất thời, tầm mắt của nàng bị thân hình đó hấp dẫn. Nhưng nàng lập tức cảnh giác mình nên nhìn nam nhân như vậy, liền xoay mặt che dấu luống cuống của mình, nhưng mà má vẫn đỏ bừng để lộ ra tâm tư của nàng.

      "Hẳn là ngươi nên ‘gả’ cho ta mới đúng, ta đường đường là Nữ Vương sao có thể gả cho cho đàn ông?" Gả ? Nàng chưa từng nghĩ vấn đề này.

      Phương Vũ liếc mắt khinh thường. Nữ nhân này, mới an phận bao lâu, tính tình lại tới rồi.

      "Vậy ngươi nghĩ tới ta đường đường nam tử hán mà lại có thể ‘gả’ cho ngươi sao?" Phương Vũ thèm quan tâm đến thân thể xích lỗ của mình, cứ thoăng thoắng mà .

      Nữ nhân! Vĩnh viễn hiểu nổi các nàng suy nghĩ cái. gì!

      "Tại sao được?" Vương Tường có chút tức giận, nàng dùng chăn đệm che lấp cơ thể của mình, nhặt lên y phục bên giường mặc vào.

      Ngay cả chút chuyện đó cũng muốn, còn thề son sắt nàng! Huống chi khi vương phi của Nữ Nhi quốc đối với nam nhân mà vinh quanh nha.

      "Ta được được!" Phương Vũ nhìn thoáng thân hình yểu điệu mặc y phục, trong lòng khẽ động, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.

      người nào, nam nhân nào có thể tiếp nhận loại vũ nhục này.

      "Nhưng mà phải ngươi ta sao?" Nàng thử dùng chính sách dụ dỗ, đôi mắt to ngập nước theo dõi .

      là chuyện vô cùng thất bại! Phương Vũ chịu hết nổi mà thấp giọng chửi mình. Tối hôm qua tại sao lại mấy lời đó?

      Từ lúc ‘hiểu chuyện’ tới nay, lúc có nhiều cơ hội ‘ở chung’ với nữ nhân, sớm biết nam nhân thể để cho nữ nhân biết tâm tình của mình, nếu bị ăn đến mọi thử cũng còn, ngờ mình lại phạm vào điều này. Huống chi, nàng chư hề nha! Ai, nàng là khắc tinh của .

      Nhưng có thể khẳng định là, vì tôn nghiêm và nguyên tắc của nam nhân, việc ‘gả’ này tuyệt thể thỏa hiệp.

      "Thế nào?" Thấy trả lời, nàng quấn quít lấy mà hỏi.

      Phương Vũ che dấu vui vẻ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc ra: "Nếu như nàng muốn ta giống mấy tên nam nhân như bị giam cầm trong nội cung kia, ta thà chết còn hơn."

      "Ý của ngươi là, cho dù ngươi có cận kề cái chết cũng muốn gả cho ta, có phải ? !" Vương Tường đề lớn tiếng , vô cùng tức giận.

      "Ý này gần giống như ý của ta." bình tĩnh nhàn nhã nhìn nàng, bày ra bộ dạng "Nàng định xử lý ta thế nào".

      -HẾT CHƯƠNG 3-

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4 (Chưa beta)

      Editor: SunniePham

      "Bệ hạ! Bệ hạ!"

      Tể Tướng Lý Linh kêu to làm cho Vương Tường suy nghĩ lung tung bừng tỉnh lại, lúc này nàng mới phát ra mình đại điện ngẩn ngơ được lúc rồi, lời của các đại thần mặc dù là nàng ra vẻ nghe, nhưng mà nửa chữ cũng nghe lọt.

      Nàng , nam nhân Trung Nguyên tại sao đối với loại chuyện "Gả cho" này lại bài xích như vậy; thái độ của Phương Ngạo như thế, Phương Vũ cũng thế. Nàng chưa từng nghe nam nhân trong nội cung lại có loại suy nghĩ này à!

      Nhưng cẩn suy nghĩ lại, nàng rất khó tưởng tượng được dáng vẻ của Phương Vũ khi phải đợi ở trong cấm cung. Mà nếu như nàng và Phương Vũ có con, mà còn là nam nhi, vậy phải làm thế nào?

      Luật pháp của Nữ Nhi quốc quy định, sau khi đại hôn nam nhi được sinh ra vẫn giữ ở cấm cung dự phòng, nữ nhi mới được coi như là con dân của Nữ Nhi quốc. Bây giờ chuyện người nàng, nàng mới phát ra vài vấn đề tồn tại.

      Nhưng người con dân nếu sinh được nam nhi nghĩ như thế nào? Nhìn thấy nam nhân của mình quanh năm bị giam trong cấm cung thể lúc nào cũng được gặp nhau, có cảm giác gì? Như trong cấm cung vẫn luôn tồn tại hình thức như vậy, các nàng muốn thường xuyên ra ngoài bắt tù binh là nam tử, như vậy mới có thể bảo được thuần khiết của huyết thống?

      Mấy loại vấn đền này, tại sao có ai đề cập với nàng? Hay là căn bản có ai dám đề cập?

      "Các ngươi cảm thấy luật pháp của quốc gia chúng ta, có chỗ nào đúng?" Vương Tường đột nhiên hỏi ra câu này.

      "Bệ hạ?" Các đại thần bị nàng hỏi câu đầu đuôi như vậy làm cho mọi người biết phải làm sao, "Ngài sao chứ?" Ngày thường bệ hạ phải là dáng vẻ này! Xảy ra chuyện gì rồi hả ?

      " có việc gì, coi như ta chưa ." Vương Tường biết mình vấn đề vừa rồi quá đột ngột, cũng phù hợp với tư cách, địa vị. Cho nên mới vội vàng sang chuyện khác: "Đúng rồi, Lý Linh, vừa rồi ngươi có chuyện gì muốn sao?"

      "Đúng vậy, thưa bệ hạ. Hôn lễ ngày mai đều chuẩn bị xong, thỉnh bệ hạ trước tiên sai người đưa Phương Vũ về cấm cung, ngày mai cùng nhau cử hành nghi thức."

      Ngày mai? Sao thời gian trôi nhanh vậy? ! Nhớ tới biểu tình của Phương Vũ, Vương Tường khỏi bắt đầu cảm thấy đau đầu. Nên làm thế nào mới tốt đây?

      Có rồi ! Trong nháy mắt trong đầu nàng hiển ý tưởng.

      "Hôn lễ ngày mai cứ cử hành như thường." Nàng trấn định với triều thần, "Nhưng mà nghi thức của ta và Phương Vũ hủy bỏ." Biểu tình trầm như bình thường, giống như là nàng sớm quyết định việc này.

      "Bệ hạ!"

      Tiếng kêu của các đại thần rơi rớt lại, đại điện lên cảnh tượng bối rối, duy nhất chỉ có Trần Tiên Tiên chịu câu, biết là tính toán cái gì.

      Lý Linh bước lên bước : "Bệ hạ, thời gian tuyển phi ngài trì hoãn rất lâu rồi. Năm nay người cũng mười chín, thể kéo dài được nữa. Hơn nữa cái này hợp với lễ pháp."

      Vương ma ma đối với quyết định của Nữ Vương cũng tương đối kinh ngạc, xưa nay quốc pháp của Nữ Nhi quốc được soạn ra vì mục đích bảo vệ Nữ Vương của mình, sao có thể làm ra loại chuyện trái pháp luật được?

      "Bệ hạ, ngài làm như vậy, chắc hẳn là có nguyên nhân?" Vì bảo vệ Nư Vương mà mình thương từ , bà đương nhiên đứng ra vì nàng mà hoà giải.

      "Đây là đương nhiên." Vương Tường gật đầu cảm ơn Vương ma ma."Lúc ấy, Phương Vũ bị Tiên Tiên gây thương tích" nàng liếc nhìn Trần Tiên Tiên, rồi tiếp: "Căn cứ vào đạo nghĩa (đạo đức + chính nghĩa) và công lao của huynh đệ Phương gia đối với quốc gia của chúng ta, ta mới đem an bài ở tại tẩm cung của ta, để cho được chiếu cố tốt nhất. Ta chưa bao giờ nghĩ cho làm Vương phi của ta." Câu sau cùng nàng đặc biệt cường điệu lên.

      "Hơn nữa vương phi của quốc gia hẳn phải trải qua lựa chọn kỹ lưỡng. Cho nên, ta cho rằng chuyện này hẳn nên ước định trước. Bởi vậy nghi thức của ta tạm hoãn lại, nhưng những người khác vẫn cử hành đúng hạn."

      xong, Vương Tường cảm thấy như trút được gánh nặng. Kỳ nàng tự mình biết, trong đáy lòng nàng sớm có khả năng chứa được nam nhân khác rồi.

      "Nhưng bệ hạ" Lý Linh vẫn muốn khuyên can.

      Vương Tường đưa tay ngăn cản nàng, "Lý Linh, những gì ngươi nghĩ ta cũng biết, cần nữa rồi." Nàng nghiêm mặt : "Nếu thân phận của ta là Nữ Vương, ta có quyền được quyết định tất cả, thậm chí còn có quyền thay luật phải, phải ?"

      Tuy nhiên đây là câu câu hỏi, nhưng trong đó quyền uy thể bỏ qua, thần tử điện đều pháp trả treo. Những lời Nữ Vương đều ngoài dự đoán của các nàng, đây là Nữ Vương bệ hạ luôn tuân thủ luật pháp mà các nàng xưa nay biết đó sao?

      Vương ma ma nhìn Nữ Vương bà nuôi lớn từ , bà biết đến lúc nàng thay đổi rồi. Từ khoảnh khắc huynh đệ Phương Ngạo, Phương Vũ vào Nữ Nhi quốc, bà biết có ngày hôm nay. Bà thầm hy vọng, mong mỏi Nữ Vương mà bà tha thiết có thể xử dụng trí tuệ và dũng khí của nàng, dẫn đầu Nữ Nhi quốc ra khỏi bóng mà của ngày xưa, lần nữa trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thường.

      Vương Tường dò xét biểu cảm mặt mọi người, chậm rãi đứng lên, "Nếu như các ngươi còn gì để , ta hồi cung đây."

      Nàng và Phương Vũ tách ra được lúc rồi, biết bây giờ làm cái gì? Có phải là vẫn còn hô nhàm chán đây? Nghĩ đến , nàng khỏi bật cười từ đáy lòng.

      "Bệ hạ!" Lúc Vương Tường định xoay người , Trần Tiên Tiên đột nhiên mở miệng.

      "Còn có chuyện gì?" Vương Tường có chút kiên nhẫn.

      Trần Tiên Tiên tiến lên bước, "Bệ hạ, nếu như ngài chọn Phương Vũ làm phi. Vậy lời của thần phải là còn có thể duy trì sao?" Nàng buông tha cho bất kỳ cơ hội nào để có được Phương Vũ.

      Vương Tường mở to hai mắt, Tiên Tiên còn có ý đồ với Phương Vũ? Nàng ta và Phương Vũ rốt cuộc thâm cừu đại hận gì?

      Đột nhiên, nàng nổi lên phản cảm rất lớn đối với trưởng thị vệ luôn ở bên cạnh mình. Nàng chưa bao giờ phát ra là nàng ta lại là người ghi thù tới vậy. Lại lần nữa, nàng sinh ra hoài nghi đối phán đoán của mình ngày xưa. Có lẽ còn rất nhiều chuyện, mà cho tới bây giờ nàng vẫn biết .

      Nàng đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, nghiêm mặt : "Mọi chuyện duy trì đúng trạng, cần nữa." xong nàng tiếp tục quay người .

      Đột nhiên trong đầu lên ý niệm làm cho nàng dừng bước.

      Nàng chậm rãi xoay người, nhìn Trần Tiên Tiên: "Tiên Tiên, từ lúc ngươi tiếp nhận chức trưởng thị vệ này, hình như chưa bao giờ nghỉ ngơi phải?"

      "Bệ hạ, đây là chức trách của vi thần." Tuy như vậy, nhưng trong nội tâm nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi Nữ Vương nhắc tới chuyện này.

      "Ta thấy vậy ." Vương Tường tiếp, "Sau đại hôn, ngươi nên nghỉ ngơi tốt, thả lỏng tâm trạng tốt."

      "!" Trần Tiên Tiên lớn tiếng phản bác. Bệ hạ có ý gì?

      Vương Tường khó chịu mà nhíu mày, chờ nàng giải thích.

      Trần Tiên Tiên vội giải thích: "Bệ hạ, ý của thần là, thần vì bệ hạ mà tận tâm, vì phục vụ quốc gia là chức trách của thần, thần chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi "

      Vương Tường ngắt lời nàng, "Tiên Tiên, ta cảm thấy ngươi cũng nên nghỉ ngơi ." Nàng nhìn Tể Tướng Lý Linh, "Ta cho ngơi nghỉ ngơi tháng, khoảng thời gian đó, ngươi đem binh quyền giao cho Lý Linh quản lý, chờ ngươi nghỉ ngơi đủ rồi trở về tiếp nhận chức vụ."

      Lý Linh gật đầu xưng vâng

      "Bệ hạ!" Trần Tiên Tiên muốn lại thôi. Bệ hạ muốn lấy lại binh quyền của nàng! danh nghĩ là muốn nàng nghỉ ngơi, nhưng thực tế là muốn cắt giảm quyền lực của nàng, vấn đề này sao có thể biến thành như vậy?

      "Tốt lắm, ta muốn về tẩm cung. Tiên Tiên, ngươi cũng về nghỉ ngơi ." xong, Vương Tường cũng quay đầu lại.

      ra, dụng ý của Vương Tường là hi vọng Trần Tiên Tiên có thể nhân cơ hội này tỉnh táo lại chút, dù sao nàng ta cũng là nhân tài quân hiếm, nếu có thể từ bỏ cá tính xúc động thô bạo, đối với nàng chẳng phải càng có lợi hơn sao.

      Đáng tiếc Trần Tiên Tiên lĩnh hội được dụng tâm của Vương Tường, nguyên nhân là vì nàng cho rằng Nữ Vương mà nàng luôn sùng kính lại vì nam nhân tới từ Trung Nguyên mà chóng đối nàng.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1
      Editor: SunniePham

      "Bệ hạ! Bệ hạ!"

      Tể Tướng Lý Linh kêu to làm cho Vương Tường suy nghĩ lung tung bừng tỉnh lại, lúc này nàng mới phát ra mình đại điện ngẩn ngơ được lúc rồi, lời của các đại thần mặc dù là nàng ra vẻ nghe, nhưng mà nửa chữ cũng nghe lọt.

      Nàng , nam nhân Trung Nguyên tại sao đối với loại chuyện "Gả cho" này lại bài xích như vậy; thái độ của Phương Ngạo như thế, Phương Vũ cũng thế. Nàng chưa từng nghe nam nhân trong nội cung lại có loại suy nghĩ này à!

      Nhưng cẩn suy nghĩ lại, nàng rất khó tưởng tượng được dáng vẻ của Phương Vũ khi phải đợi ở trong cấm cung. Mà nếu như nàng và Phương Vũ có con, mà còn là nam nhi, vậy phải làm thế nào?

      Luật pháp của Nữ Nhi quốc quy định, sau khi đại hôn nam nhi được sinh ra vẫn giữ ở cấm cung dự phòng, nữ nhi mới được coi như là con dân của Nữ Nhi quốc. Bây giờ chuyện người nàng, nàng mới phát ra vài vấn đề tồn tại.

      Nhưng nếu bá tánh thường dân sinh được nam nhi nghĩ như thế nào? Nhìn thấy nam nhân của mình quanh năm bị giam trong cấm cung thể lúc nào cũng được gặp nhau, có cảm giác gì? Như trong cấm cung vẫn luôn tồn tại hình thức như vậy, các nàng cũng muốn thường xuyên ra ngoài bắt tù binh là nam tử, như vậy mới có thể bảo vệ được thuần khiết của huyết thống?

      Mấy loại vấn đề này, tại sao có ai đề cập với nàng? Hay là căn bản có ai dám đề cập?

      "Các ngươi cảm thấy luật pháp của quốc gia chúng ta, có chỗ nào đúng?" Vương Tường đột nhiên hỏi ra câu này.

      "Bệ hạ?" Các đại thần bị nàng hỏi câu đầu đuôi như vậy làm cho mọi người biết phải làm sao, "Ngài sao chứ?" Ngày thường bệ hạ phải là dáng vẻ này! Xảy ra chuyện gì rồi hả?

      " có việc gì, coi như ta chưa ." Vương Tường biết mình vấn đề vừa rồi quá đột ngột, cũng phù hợp với tư cách, địa vị. Cho nên mới vội vàng sang chuyện khác: "Đúng rồi, Lý Linh, vừa rồi ngươi có chuyện gì muốn sao?"

      "Đúng vậy, thưa bệ hạ. Hôn lễ ngày mai đều chuẩn bị xong, thỉnh bệ hạ trước tiên sai người đưa Phương Vũ về cấm cung, ngày mai cùng nhau cử hành nghi thức."

      Ngày mai? Sao thời gian trôi nhanh vậy?! Nhớ tới biểu tình của Phương Vũ, Vương Tường khỏi bắt đầu cảm thấy đau đầu. Nên làm thế nào mới tốt đây?

      Có rồi ! Trong nháy mắt trong đầu nàng hiển ý tưởng.

      "Hôn lễ ngày mai cứ cử hành như thường." Nàng trấn định với triều thần, "Nhưng mà nghi thức của ta và Phương Vũ hủy bỏ." Biểu tình trầm như bình thường, giống như là nàng sớm quyết định việc này.

      "Bệ hạ!"

      Tiếng kêu của các đại thần rơi rớt lại, đại điện lên cảnh tượng bối rối, duy nhất chỉ có Trần Tiên Tiên chịu câu, biết là tính toán cái gì.

      Lý Linh bước lên bước : "Bệ hạ, thời gian tuyển phi của ngài trì hoãn rất lâu rồi. Năm nay người cũng mười chín, thể kéo dài được nữa. Hơn nữa cái này hợp với lễ pháp."

      Vương ma ma đối với quyết định của Nữ Vương cũng tương đối kinh ngạc, xưa nay quốc pháp của Nữ Nhi quốc được soạn ra vì mục đích bảo vệ Nữ Vương của mình, sao có thể làm ra loại chuyện trái pháp luật được?

      "Bệ hạ, ngài làm như vậy, chắc hẳn là có nguyên nhân?" Vì bảo vệ Nữ Vương mà mình thương từ , bà đương nhiên đứng ra vì nàng mà hoà giải.

      "Đây là đương nhiên." Vương Tường gật đầu cảm ơn Vương ma ma. "Lúc ấy, Phương Vũ bị Tiên Tiên gây thương tích" nàng liếc nhìn Trần Tiên Tiên, rồi tiếp: "Căn cứ vào đạo nghĩa (đạo đức + chính nghĩa) và công lao của huynh đệ Phương gia đối với quốc gia của chúng ta, ta mới đem an bài ở tại tẩm cung của ta, để cho được chiếu cố tốt nhất. Ta chưa bao giờ nghĩ cho làm Vương phi của ta." Câu sau cùng nàng đặc biệt cường điệu lên.

      "Hơn nữa vương phi của quốc gia hẳn phải trải qua lựa chọn kỹ lưỡng. Cho nên, ta cho rằng chuyện này nên ước định trước. Bởi vậy nghi thức của ta tạm hoãn lại, nhưng những người khác vẫn cử hành đúng hạn."

      xong, Vương Tường cảm thấy như trút được gánh nặng. Kỳ nàng tự mình biết, trong đáy lòng nàng sớm có khả năng chứa được nam nhân khác rồi.

      "Nhưng bệ hạ" Lý Linh vẫn muốn khuyên can.

      Vương Tường đưa tay ngăn cản nàng, "Lý Linh, những gì ngươi nghĩ ta cũng biết, cần nữa rồi." Nàng nghiêm mặt : "Nếu thân phận của ta là Nữ Vương, ta có quyền được quyết định tất cả, thậm chí còn có quyền thay luật phải, phải ?"

      Tuy nhiên đây là câu câu hỏi, nhưng trong đó quyền uy thể bỏ qua, thần tử điện đều pháp trả treo. Những lời Nữ Vương đều ngoài dự đoán của các nàng, đây là Nữ Vương bệ hạ luôn tuân thủ luật pháp mà các nàng xưa nay biết đó sao?

      Vương ma ma nhìn Nữ Vương bà nuôi lớn từ , bà biết đến lúc nàng thay đổi rồi. Từ khoảnh khắc huynh đệ Phương Ngạo, Phương Vũ vào Nữ Nhi quốc, bà biết có ngày hôm nay. Bà thầm hy vọng, mong mỏi Nữ Vương mà bà tha thiết có thể xử dụng trí tuệ và dũng khí của nàng, dẫn đầu Nữ Nhi quốc ra khỏi bóng ma của ngày xưa, lần nữa trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thường.

      Vương Tường dò xét biểu cảm mặt mọi người, chậm rãi đứng lên, "Nếu như các ngươi còn gì để , ta hồi cung đây."

      Nàng và Phương Vũ tách ra được lúc rồi, biết bây giờ làm cái gì? Có phải là vẫn còn hô nhàm chán đây? Nghĩ đến , nàng khỏi bật cười từ đáy lòng.

      "Bệ hạ!" Lúc Vương Tường định xoay người , Trần Tiên Tiên đột nhiên mở miệng.

      "Còn có chuyện gì?" Vương Tường có chút kiên nhẫn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.2
      Editor: SunniePham

      Trần Tiên Tiên tiến lên bước, "Bệ hạ, nếu như ngài chọn Phương Vũ làm phi. Vậy lời của thần phải là còn có hiệu lực hay sao?" Nàng buông tha cho bất kỳ cơ hội nào để có được Phương Vũ.

      Vương Tường mở to hai mắt, Tiên Tiên còn có ý đồ với Phương Vũ? Nàng ta và Phương Vũ rốt cuộc thâm cừu đại hận gì?

      Đột nhiên, nàng nổi lên phản cảm rất lớn đối với trưởng thị vệ luôn ở bên cạnh mình. Nàng chưa bao giờ phát ra là nàng ta lại là người ghi thù tới vậy. Lại lần nữa, nàng sinh ra hoài nghi đối phán đoán của mình ngày xưa. Có lẽ còn rất nhiều chuyện, mà cho tới bây giờ nàng vẫn biết .

      Nàng đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, nghiêm mặt
      : "Mọi chuyện duy trì đúng trạng, cần nữa." xong, nàng tiếp tục quay người .

      Đột nhiên trong đầu lên ý niệm làm cho nàng dừng bước,

      Nàng chậm rãi xoay người, nhìn Trần Tiên Tiên: "Tiên Tiên, từ lúc ngươi tiếp nhận chức trưởng thị vệ này, hình như chưa bao giờ nghỉ ngơi phải?"

      "Bệ hạ, đây là chức trách của vi thần." Tuy như vậy, nhưng trong nội tâm nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi Nữ Vương nhắc tới chuyện này.

      "Ta thấy vậy ." Vương Tường tiếp: "Sau đại hôn, ngươi nên nghỉ ngơi tốt, thả lỏng tâm trạng tốt."

      "!" Trần Tiên Tiên lớn tiếng phản bác. Bệ hạ có ý gì?

      Vương Tường khó chịu mà nhíu mày, chờ nàng giải thích.

      Trần Tiên Tiên vội giải thích: "Bệ hạ, ý của thần là, thần vì bệ hạ mà tận tâm, vì quốc gia mà phục vụ là chức trách của thần, thần chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi."

      Vương Tường ngắt lời nàng, "Tiên Tiên, ta cảm thấy ngươi cũng nên nghỉ ngơi ." Nàng nhìn Tể Tướng Lý Linh, "Ta chi ngươi nghỉ ngơi tháng, khoảng thời gian đó, ngươi đem binh quyền giao cho Lý Linh quản lý, chờ ngươi nghỉ ngơi đủ rồi trở về tiếp nhận chức vụ."

      Lý Linh gật đầu xưng vâng.

      "Bệ hạ!" Trần Tiên Tiên muốn lại thôi. Bệ hạ muốn lấy lại binh quyền của nàng! danh nghĩa là muốn nàng nghỉ ngơi, nhưng thực tế là muốn cắt giảm quyền lực của nàng, vấn đề này sao có thể biến thành như vậy?

      "Tốt lắm, ta muốn về tẩm cung. Tiên Tiên, ngươi cũng về nghỉ ngơi ." xong, Vương Tường cũng quay đầu lại.

      ra, dụng y của Vương Tường là hi vọng Trần Tiên Tiên có thể nhân cơ hội này tỉnh táo lại chút, dù sao nàng ta cũng là nhân tài quân hiếm có, nếu có thể từ bỏ cá tính xúc động thô bạo, đối với nàng chẳng phải càng có lợi hơn sao.

      Đáng tiếc, Trần Tiên Tiên lĩnh hội được dụng tâm của Vương Tường, nguyên nhân là vì nàng cho rằng Nữ Vương mà nàng luôn sùng kính lại vì nam nhân tới từ Trung Nguyên mà chống đối nàng.

      ***************

      Vương Tường bước vào tẩm cung, nhưng thấy ai cả.

      "Phương Vũ, ngươi đâu rồi?" Vương Tường khẩn trương tìm kiếp khắp nơi. Tại sao tất cả thị nữ cùng theo thấy? phải là bỏ rồi chứ? Nàng bối rối suy nghĩ.

      Nếu để cho nữ tử vị thành niên trong nước trông thấy sao được? Hay là bởi vì ngày hôm qua hai người tranh chấp với nhau trong cơn tức giận bỏ rồi? Nàng mang theo tâm trạng bất an, nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi tẩm cung.

      "Có ai , Phương Vũ đâu." Lời của Vương Tường còn chưa hết, nhìn thấy cách đó xa trong lương đình ven hồ, Phương Vũ bị năm, sáu thị nữ vây lại rồi cười cười . lại bày ra bộ dáng tiêu sái tự nhiên, lỗi lạc vào khuôn phép, dáng vẻ này nàng chưa bao giờ thấy qua. Mà nàng ngày thường tin tưởng bọn họ, bọn họ mỗi người trước nay chưa từng lộ ra dáng vẻ kiều, bây giờ lại đem hết tất cả vốn liếng ra muốn hấp dẫn chú ý của .

      Tâm Vương Tường trầm xuống, xanh mặt đến bên cạnh đình nghỉ mát. Nàng cố gắng khống chế chính mình, cho bản thân biểu lộ ra sụ tức giận ở mặt, nhưng mà loại cảm giác bị phản bội này lại làm cho lòng của nàng như bị đao cắt.

      "Tường nhi!" Phương Vũ là người đầu tiên phát ra nàng, phất tay với nàng: "Nàng mau tới, ta cho các nàng ấy biết về chuyện lý thú ở Trung Nguyên."

      còn đối với nàng như vậy?! cho rằng nàng giống như đám nữ nhân này sao? Sắc mặt Vương Tường ngày càng trở nên khó coi hơn.

      "Bệ hạ?!" Lúc này bọn họ mới phát giác ra diện của nàng, bối rối mà thu lại nụ cười tươi, lui sang bên.

      "Tất cả các ngươi đều lui xuống ." Giọng Vương Tường trầm xuống.

      "Dạ." Chỉ trong giây lát các nàng đều thấy bóng dáng đâu.

      "Nàng sao vậy?" Phương Vũ ôm Vương Tường lại gần mình hơn, ôm chặt lấy eo của nàng, thoải mái mà để nàng ngồi đùi của mình.

      "Thả ta ra."

      " thả." Phương Vũ cố ý tăng thêm lực, cho nàng động đậy. Sau đó hôn lên gương mặt của nàng, "Trừ phi nàng cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

      Vương Tường xoay mặt, với câu nào. tại sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ đối tất cả nữ nhân đều có thái độ này sao? Vậy nàng tính là gì? nàng chẳng lẽ chỉ là thuận miệng thôi sao? Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng tự chủ được mà nhíu chặt lại, đau lòng chịu nổi.

      Nàng là khờ! Nàng với tự mình. Ngoài trừ nàng biết đến từ Trung Nguyên, còn lại đối với nàng căn bản là hoàn toàn biết gì cả, vì sao nàng lại giao mình cho cách đơn giản như vậy? Chẳng lẽ đây là sao? Kể cả đối phương là ai cũng cần biết, cách nào tự kiềm chế được mà tin tưởng , thậm chí! Còn ?!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.3
      Editor: SunniePham

      Phương Vũ xoay mặt của nàng về phía của mình, im lặng lúc lâu, rồi hài lòng cười.

      "Cười cái gì? !" Thống khổ và khó xử cùng nhau xông lên đầu, Vương Tường chịu hết nổi mà mở miệng mắng . Bây giờ trong lòng nàng cảm xúc là gì, vậy mà lại cười nhạo nàng!

      Trong mắt Phương Vũ lóe tia sáng kỳ dị.

      "Nàng ghen." cách chắc chắn.

      " đùa!" Bí mật trong lòng bị vạch trần, Vương Tường khỏi thẹn quá hoá giận. Nàng dùng sức giãy giụa khỏi kiềm chế, nhảy ra cách xa thân thể của , nổi giận : "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta đường đường là Nữ Vương, sao có thể vì ngươi mà tranh giành tình nhân với thị nữ?"

      Nàng hừ tiếng, "Ngươi quá đề cao mình rồi!"

      Phương Vũ nhìn Vương Tường tức giận, dám tiếp tục kích thích nàng, đành phải cố dằn xuống nét cười mặt, đứng dậy bước lên chịu tội, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.

      Nàng vẫn luôn thương , thậm chí ngay cả mến cũng . Nhưng xem ra dáng vẻ tràn ngập ghen tỵ của nàng, quả là nàng có tình cảm với .

      "Tại sao lại đừng như vậy!" từ phía sau vòng qua eo của nàng, nghiêng người hôn lên gò má tức giận đến ửng đỏ, "Ta thề, từ nay về sau trừ khi ở ngoài với nàng, còn lại ta tuyệt đối nữa câu với nữ nhân khác, được chưa?"

      Vương Tường suy nghĩ bỏ qua cho , lại còn bị khóa ở trong ngực, "Ngươi với ai, chuyện gì, chơi ở đâu liên quan gì với ta?"

      "Tại sao lại mắc mớ tới nàng?" Phương Vũ quay mặt nàng lại đối mặt với chính mình, tay nâng cằm của nàng lên.

      "Đừng đụng vào ta!" Nàng tức giận muốn trốn tránh, nhưng kiềm chế nàng lại cho nàng động đậy.

      "Nhìn vào mắt của ta." ra lệnh.

      "Đừng mà!" Vương Tường nhắm mắt lại, xoay mặt, muốn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình cảm kia, bởi vì nó làm cho nàng bị mê hoặc.

      Phương Vũ ôm lấy khuôn mặt nhắn của nàng, cho nàng dời tầm mắt, "Nhìn ta." Giọng điệu cho phép nàng kháng cự.

      Bị ép buộc như vậy, Vương Tường bắt buộc phải mở mắt ra.

      Hai mắt của rực rỡ tràng đầy sinh lực, trong con ngươi màu đen yên tỉnh phản ánh bóng dáng yểu điệu của nàng.

      "Nhìn vào mắt của ta" dùng thanh trầm thấp dụ dỗ nàng, "Ngươi nhìn thấy gì?"

      Vương Tường đôi mắt thâm trầm tràn đầy ma lực trói buộc, hoàn toàn mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể ngơ ngác trả lời: "Ta nhìn thấy chính mình "

      "Đúng vậy! Tường nhi." thâm tình gọi nàng."Trong mắt của ta chỉ có nàng."

      Câu này xuất phát tự tận đáy lòng của , làm cho Vương Tường đỏ cả hai mắt. Nàng nhào vào trong ngực Phương Vũ, nghẹn ngào : "Xin lỗi, ta nên như vậy. "

      Nàng nên nghi ngờ . Nhìn đôi mắt hề che dấu tình cảm của , nàng biết lừa gạt nàng. Nhưng mà, nàng có cách nào khống chế mình. ra, chẳng qua là chỉ chuyện phiếm với thị nữ của nàng mà thôi, tại sao nàng phải có phản ứng mảnh liệt như vậy? Chẳng lẽ tình thực làm cho người ta mờ mắt sao?

      "." Phương Vũ nhàng trấn an nàng, giống như vuốt vẻ con thỏ trắn mà mình thích, vừa trìu mến vừa thương ."Nàng có sai, là ta thể để cho nàng cảm thấy yên tâm, là ta đúng rồi. Được rồi, đừng khóc nữa." nhàng đẩy ra nàng, lấy ra cái khăn tay lau xung quanh mũi của nàng, vẫn quên trêu cười : "Nàng xem, khóc thành cái gì rồi. Xấu quá ."

      Vương Tường đoạt lấy khăn tay, đánh vào người , "Dám ta xấu? Chàng mới là xấu." Nhìn thấy Phương Vũ có thể bao dung, nàng khỏi cảm thấy ngượng ngùng vì lời và việc làm của mình. Nhưng ai biểu Phương Vũ lại hấp dẫn người khác đến như vậy?

      "Là tại ta! Ta xấu, ta xấu." Phương Vũ tiếp lời phụ họa. Nữ nhân luôn muốn được người khác dỗ ngọt.

      Trải qua kiện lần này, tình cảm của hai người vừa càng gần thêm tí. Ở đây hương hoa sen thổi nhàng, ánh sáng óng ánh sau giờ ngọ, đôi tình nhân tận tình cảm nhận tình đẹp nhất nhân gian.

      "Phương Vũ." Hai người đắm chìm ở trong bể tình, nhìn cảnh đẹp của ánh chiều tà Vương Tường đột nhiên mở miệng.

      "Hả?"

      "Ta hỏi chàng vấn đề, chàng phải thành thực trả lời ta đó." Nàng ngẩng khuôn mặt lên với Phương Vũ.

      phải là vấn đề kia a! Mặt Phương Vũ có chút biến sắc, nhưng vẫn trấn định : "Nàng hỏi ." Nhưng ta nhất định trả lời . trong lòng bồi thêm câu.

      "Chàng" Vương Tường có chút ngại, "Ta là chàng trước kia, có nhiều nữ nhân ở bên cạnh hay ?"

      Ông trời, quả nhiên ngoài dự liệu của ! Phương Vũ chịu hết nổi mà liếc mắt. Tại sao nữ nhân luôn muốn hỏi loại vấn đề chết tiệt này?!

      "Điều này rất trọng yếu sao?" Trước tiên muốn thăm dò ý kiến của nàng.

      "Người ta muốn biết!" Vương Tường dựa vào ngực của , thu người lại, "Chàng cho ta biết, ta tức giận."

      Đùa gì thế! Phương Vũ thầm nghĩ. Quy tắc cao nhất trong việc đeo đuổi nữ nhân chính là, cho dù đối phương có uy hiết, dụ dỗ cỡ nào tuyệt đối thể khai ra nửa câu . Nếu làm được như vậy, - Phương Vũ còn có thể được xưng tụng là lãng tử đệ nhất Trung Nguyên sao?

      hít sâu hơi, mặt đỏ hơi thở gấp mà : "Ta ở Trung Nguyên ‘chưa từng’ có qua bất kì nữ nhân gì, bây giờ chỉ có mình nàng, từ nay về sau cũng chỉ có mình nàng." Đằng sau câu dối chính là câu từ đáy lòng.

      "Gạt người!" Vương Tường ngồi thẳng lên mà kháng nghị.

      "Nàng dự vào cái gì mà ta lừa gạt?" Phương Vũ lộ ra chút vui.

      "Nhưng mà" Nhìn thấy sắc mặt Phương Vũ vui, thanh của Vương Tường cũng lại, "Cái kia là ta "

      "Nàng à." thanh của thoáng lại cao lên.

      "Chàng lớn tiếng như vậy để làm gì!" Vương Tường cũng cam lòng mà chịu yếu thế, "Đừng tưởng rằng ta đối xử tốt với chàng, là chàng có thể khi dễ ta."

      Tiểu thiếu nữ này xác thực là phải dễ khinh thường. Phương Vũ lập tức thả lỏng, nhàng : "Được được được, nàng muốn cái gì, ta đều nghe hết."

      Đại trượng phu chính là co dãn được, đặc biệt là đối mặt với nữ nhân mình thích.

      Vương Tường làm biểu tình "cái này gần như giống nhau", rồi tiếp tục phát biểu cao kiến. "Ta là "Nàng được rồi.

      Ta nghe à! Ánh mắt Phương Vũ cho nàng biết.

      "Ta và chàng" Nàng cắn răng cái hơi ra, "Nếu như ngươi có chạm qua rất nhiều nữ nhân, vậy tại sao phải đối với "chuyện kia" lại "am hiểu" tới như vậy?" xong gương mặt của nàng trở nên đỏ ửng.

      Gương mặt tuấn tú của Phương Vũ lập tức nổi lên nụ cười có ý tốt.

      "Nàng 'chuyện kia' chính là chuyện ta nghĩ sao?" Biểu hộ của vô cùng mờ ám.

      Vương Tường đỏ mặt trách móc: "Làm sao ta biết chàng đa nghĩ chuyện gì?"

      Phương Vũ nhún nhún vai, ra dáng vẻ bất lưc: "Ta đây làm sao mà biết hai chúng ta có phải là suy nghĩ cùng chuyện ? Cái này muốn ta trả lời thế nào?"

      Giương đông kích tây, đề tài cao thâm, chính là kế sách lảng tránh vấn đề tốt nhất!

      Nhưng cuối cùng cũng ngăn cản nổi thế tấn công mãnh liệt và xem thường của Vương Tường, chỉ đành phải mềm mại xuống mà , "Được được được, ta biết, ta biết."

      "Biết vậy mau ." Vương Tường gấp gáp nhìn chằm chằm .

      "Đợi chút, nàng làm thế nào biết ta ' am hiểu về chuyện này'? Nàng lấy ai ra để so với ta?" dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.

      "Chàng!" Vương Tường bị tức đến ra lời.

      "Được rồi được rồi!" Phương Vũ vội trấn an nàng, "Ta đùa với nàng thôi."

      Lúc hạ quyết tâm, khi mang nàng trở lại Trung Nguyên, trước tiên cần phải phá hỏng mấy cái miệng của bằng hữu của . Nếu sợ là Tường nhi ghen, chỉ sợ là phải dùng hết cái túi của mình để bịt miệng bọn họ

      Nghĩ tới đây, ôm chặt giai nhân ở trong ngực, nghiêm mặt : "Tường nhi, về Trung Nguyên với ta có được ?"

      đương nhiên biết nếu đưa ra cầu này, đối với nàng mà vấn đề khó xử. Nhưng mà, nếu vì nàng mà ở lại, phải tuân theo luật pháp ở đây, trở thành người mà các nàng cái gọi là "Vương phi". Cho dù nàng, cũng thể chịu đựng nổi loại vũ nhục này, càng có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ đối với hành vi độc chiếm nam nhân của Nữ Nhi quốc. Trừ phi có thể thuyết phục Tường nhi sửa đổi luật pháp.

      "Ta" Vương Tường cúi đầu xuống, muốn trả lời vấn đề này.

      Kỳ , từ khi nàng đem chính mình giao cho , nàng vẫn ngừng vì vấn đề nàng mà cảm thấy phức tạp. Nàng biết nàng có khả năng giống như Long nhi, bỏ xuống hết mọi thứ rồi cùng người mình tới Trung Nguyên, vì quốc gia cần nàng.

      Mà nàng cũng biết lập trường và ý tưởng của Phương Vũ. Nhưng nàng biết nên làm như thế nào? Có lẽ khi gặp lại lần này, sớm định là phải chia lìa rồi.

      Nghĩ tới đây, nàng khổ sở đến đỏ mắt cả vành mắt, thuận thế mà nhào vào trong lòng Phương Vũ, ôm lấy eo của , nghẹn ngào : "Chúng ta đừng vấn đề này nữa được ?"

      " được!" Ngữ khí của kiên định. Vấn đề này ngày giải quyết, ngày cách nào an tâm.

      "Vậy chàng nghĩ ta phải làm sao?" Nàng nhàng đẩy ra , ngẩng đầu lên, vẻ mặt nặng nề.

      "Nàng thấy là luật pháp của Nữ Nhi quốc có vấn đề rất lớn sao?" thừa cơ góp lời, "Đặc biệt là thái độ đối với nam nhân, quả thực là hay lên chà đạp tôn nghiêm của nam nhân. Thậm chí còn tồn tại 'cấm cung'!" đến việc này, khỏi kích động lên.

      Vương Tường biến sắc. ra Phương Vũ nàng cũng biết, tuy nhiên bây giờ nàng mới phát giác ra những vấn đề này, nhưng từ trong miệng nghe được việc phê bình quốc gia của mình, làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất mãn, chịu hết nổi nàng mới mở miệng cãi lại, "Trung Nguyên của các người có chỗ nào tốt hơn? Nghe nam nhân của các người có thể có tam thê tứ thiếp. Hoàng đế còn có tam cung lục viện 72 phi tần! Ít nhất, Nữ Nhi quốc chúng ta nữ tử từ trước đến nay chỉ hôn phối với duy nhất nam nhân."

      Phương Vũ sững sờ. Nàng biết được tin này từ đâu vậy?

      "Vấn đề phải là cái này." vì nam tử Trung Nguyên mà giải thích. "Chúng ta tôn trọng, thương nữ nhân, nữ tử cũng dựa vào bảo vệ của nam nhân. Nữ tử Trung Nguyên vẫn có quyền lựa chọn hạnh phúc và tự do của chính mình, còn các ngươi đem nam nhân trở thành công cụ là hoàn toàn bất đồng."

      "Vậy còn ngươi? Nếu như ta về Trung Nguyên với ngươi, ngươi nạp thiếp sao?" Đây là vấn đề mà nàng lo lắng.

      "Nam nhân Phương gia chúng ta nạp thiếp, cả đời chỉ người nữ nhân." giống như là tuyên thệ, hoặc là hứa hẹn với nàng.

      Nghe thấy lời này, tâm tình của nàng liền mềm nhũn ra. "Đừng mấy cái này được ?" Ngữ khí của nàng cực kỳ dịu dàng, tựa hồ còn mang theo tia khao khát.

      "Ta." Phương Vũ còn chưa kịp trả lời, nàng chủ động dâng lên nụ hôn của nàng, chụp lên môi của .

      Qúy trọng mọi thứ trước mắt, chính là điều nàng có thể làm.
      Last edited by a moderator: 2/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :