1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Láng giềng hắc ám - Tát Không Không (82 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 15: Lần thứ nhất hôn cậu ta (3)
      Tôi chê mệnh dài mới thích Hoa Thành. Nhưng.......

      Cậu ta chẳng phải quá tò mò ư?

      Tôi lật lại hành động vài ngày nay của Lâm Hôn Hiểu trong đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đúng. Lẽ nào, cậu ta......

      Lập tức tính toán, cho dù tôi là thủy tiên cũng được, nhưng có nhất định phải ràng, liền cố ý sa sầm, : "Tôi thích ai, phải việc cậu nên quan tâm, giữa bạn bè cũng nhất định phải có chút riêng tư."

      Lời vừa ra, cửa thang máy mở, tôi bước vào, Lâm Hôn Hiểu dừng 2 giây, cũng bước vào theo.

      Thang máy im lìm, lặng lẽ chịu được.

      Nhớ lại, ngữ khí vừa nãy hơi cứng rắn quá, liền bắt chuyện : "Đúng rồi, bố mẹ cậu khi nào về?"

      có lời đáp.

      chịu được quay người, phát Lâm Hôn Hiểu đứng cạnh tôi, tôi giật mình, lùi vào trong góc, ai dè cậu ta bước tới, vây lấy tôi.

      Mặt tôi chốc lát đỏ lên, trong lòng hoảng sợ, biết Lâm Hôn Hiểu muốn làm gì, cũng dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thẳng lên ngực cậu ta. Lúc này mới phát , hóa ra, cậu ta cao hơn tôi nhiều đến vậy.

      Đây cũng là lần đầu tiên ý thức được, cậu ta là đàn ông.

      Tôi bắt đầu dùng lực đẩy người cậu ta ra, nhưng hai tay lại bị cậu ta trói chặt, cựa quậy được.

      " thích ai đối với tôi rất quan trọng, bởi vì......." Lâm Hôn Hiểu nâng mặt tôi lên, chăm chú nhìn tôi, từng từ từng câu : "Chúc Thảo Nhĩ, thích em."

      Tôi như bị sét đánh, trong lòng hỗn loạn, cả người bị dọa cho ngẩn ra, đợi khi lấy lại tinh thần mới phát cậu ta tiến sát gần tôi.

      Quay lưng lại với ánh sáng, chỉ nhìn thấy gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen như ngọc, vững chắc khóa lấy tôi, dòng nước xoáy, đẹp đẽ rực rỡ nhưng tội ác......

      Môi cậu ta phủ lên môi tôi, ấm nóng, mềm mại như lông vũ, vuốt ve, xoa . Dường như tri giác trong chốc lát đều tập trung nơi da thịt được đụng chạm, loại cảm giác đó, quá ràng, khiến người ta run rẩy. Lưỡi cậu ta trực tiếp tiến vào, công thành đoạt đất, khiến tôi quân lính tan rã.

      Tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, trong lờ mờ, tôi nhìn thấy hai người đứng ở cửa.

      Rất quen

      Dường như là người quen

      Nhìn rồi.

      Hóa ra là dì Lâm, còn có chồng dì.

      Cũng chính là ......

      Bố mẹ của Lâm Hôn Hiểu

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=8#.U_DCl_l_uP8#ixzz3Af5fDU3I

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 16: Thực ra ta tên là Trang Hôn Hiểu (1)
      "Vù" nổ ầm trong đầu, toàn thân mồ hôi lạnh toát, tôi mạnh mẽ đẩy Lâm Hôn Hiểu ra.

      Nhưng muộn, bố mẹ cậu ta cái gì cũng nhìn thấy rồi.

      Chỉ có thể cầu nguyện thang máy từ tầng 16 rớt xuống, đem tôi ngã thành tương thịt, phải đối mặt với thảm kịch tiếp theo.

      Nhưng thang máy vẫn đứng vững, dừng lại.

      Lúc này, việc khủng khiếp nhất xảy ra rồi, dì Lâm bước tới trước, kéo tôi ra khỏi thang máy, hổn hển hỏi....

      "Tiểu Chúc, ai thay khóa nhà chúng tôi?! Sao mở được?"

      Ớ?! Tôi tròn mắt nhìn dì Lâm, nghi ngờ bản thân có phải nghe nhầm.

      Dì Lâm, nhìn ra độ lượng của bà nữa, tận mắt thấy tôi hại con trai mình, lại coi như ?

      Dì Lâm kéo tôi tới trước cửa nhà họ, cầm chìa khóa đưa tôi: "Cháu xem, mở được... Ôi, có phải con trai tôi thay khóa ?" Tôi quay đầu nhìn Lâm Hôn Hiểu, hai tay cậu ta đặt trước ngực, mắt nhìn nơi khác, lên tiếng.

      Trong lòng càng thêm nghi ngờ, giống như sợi len cuộn tròn, chỉ là bị rối, ràng.

      Lúc này, dì Lâm hỏi câu: "Đúng rồi, Tiểu Chúc, hôm nay khi con trai tôi ra ngoài có lúc nào trở về ?"

      Tôi ngẩn người lúc, lập tức tỉnh ngộ.

      Lâm Hôn Hiểu, người đứng cạnh tôi, phải con trai dì!

      Giọng của Lâm Hôn Hiểu vọng từ đằng sau: "Con trai trở về, vì....... cậu ta đem bán căn hộ này cho cháu rồi."

      Vì quá kinh ngạc, tôi vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ. Chỉ nhớ dì Lâm cố gắng hết sức, cuối cùng cũng tìm được con trai thực của mình về.

      Vài người đứng song song, chân tướng lộ ra.

      Vì áp lực thi cao đẳng quá lớn, Lâm Phong Loan.... Con trai thực nhà họ Lâm và bạn thân quyết định bỏ học làm kinh doanh. Nhưng lấy đâu ra tiền chứ? Lâm Phong Loan "thông minh" nảy ra sáng kiến, hóa ra, vợ chồng dì Lâm vốn thương cưng chiều con cái, khi mua nhà lại đứng tên con trai, trong lòng nghĩ sau này đỡ phải làm thủ tục đổi chủ. Thế là, nhân cơ hội cha mẹ , Lâm Phong Loan liền đem căn hộ bán, mà người mua, lại là Lâm...... , lại là người biết tên họ mà tôi vừa hôn!

      Hỏi ràng đầu đuôi ngọn ngành, dì Lâm vô cùng tức giận, lập tức kêu con trai đưa tiền ra lấy lại nhà, nhưng......

      Lâm Phong Loan lúng túng : "Tiền tiêu hết rồi."

      Dì Lâm nhịn được, trực tiếp cầm chổi lông gà bắt đầu truy sát Lâm Phong Loan, chồng bà sốt ruột bảo vệ con, vội vàng cản, ba người trong chốc lát hỗn loạn thành đám, cực kỳ náo nhiệt.

      Tôi ôm đầu đau lâm râm, thở dài.

      Bên tai truyền đến giọng thong thả của Lâm Hôn Hiểu: " đói rồi, về nhà nấu cơm ."

      Tôi \(╯-╰)/

      Thực muốn đối mặt với trò hề này, tôi liền chạy tới nhà Chí Chí ngủ đêm. Nhưng điều cần đối mặt vẫn phải đối mặt, tâm lý trải qua ngày đêm, tôi thấp thỏm trở về.

      Khi qua nhà Lâm Hôn Hiểu, tôi nín thở nghe tin, rón ra rón rén, sợ bị phát . Mắt nhìn đằng trước, đằng sau lại truyền đến giọng của ta: "Em về rồi."

      Bắt buộc phải quay đầu, thấy ta dựa cửa, nhàn nhã nhìn tôi.

      "Dì Lâm bọn họ đâu?" Tôi hỏi.

      "Dọn rồi."

      Tôi nuốt nước bọt: " , sau này chúng ta chính là láng giềng."

      ta gật gật đầu: " sai."

      Tôi cứng người cười, sau đó......

      Bay nhanh tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa, mở cửa phòng, chạy vào trong, quay người đóng cửa, động tác liên tục diễn ra.

      Nhoài người lên cửa, thở dài, còn may còn may, tránh được nạn.

      "Em trốn à?"

      , phải, chứ, tôi hít hơi lạnh, chầm chậm quay người, thấy ta biết lúc nào vào phòng, đứng cạnh tôi, giơ tay ra, trong mắt lấp lánh nụ cười: "Làm quen lại từ đầu, là Trang Hôn Hiểu."

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=8#.U_DCl_l_uP8#ixzz3Af6OHhLx

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 17: Thực ra ta tên là Trang Hôn Hiểu (2)
      Cũng có thể ta có ác ý gì, nhưng tôi trong thời kỳ mẫn cảm, thấy nụ cười của ta thực gai mắt, lại nghĩ tới mình bị ta chơi đùa lâu như vậy, trong chốc lát sôi gan, trừng mắt cái: " là đồ lừa đảo!"

      " chưa từng lừa em." Lâm Hôn Hiểu, Trang Hôn Hiểu thủng thỉnh trả lời: " chưa từng qua, họ Lâm."

      " còn , ràng......" tới đây, tôi á khẩu, hình như ta thực chưa ta họ Lâm, chỉ kêu tôi gọi tên ta, còn nữa, mỗi lần hỏi tình hình của ta, đều im lặng . Nghĩ tới đây, muốn tát cho mình cái, hôm đó ràng nghe thấy hai người trong thang máy tầng 16 có người chuyển nhà, sao hỏi ràng chứ?!

      Nhưng, tên Trang Hôn Hiểu này cũng đừng tưởng giả vờ vô tội.

      " ràng biết tôi nhầm, sao ?"

      nhún nhún vai: "Vốn dĩ muốn ăn cơm xong rồi cho em, ai ngờ cơm em làm khá ngon, vì vậy nghĩ, hay đợi tự em phát ."

      "Ơ, rốt cuộc quy ra là lỗi của tôi, tự tôi quá ngu." Tôi cười lạnh cái.

      "Sao, tức rồi à?"

      Trang Hôn Hiểu muốn qua kéo tôi, tôi lùi lại, cắn môi dưới, : " mua căn hộ đó bao nhiêu tiền, tôi trả giúp họ."

      Trời biết, loại con ăn tiêu hoang phí như tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế, có điều chỉ là miệng.

      Trang Hôn Hiểu nhíu mày: "Sao thế?"

      Nghĩ tới nụ hôn trong thang máy, vốn cho rằng mình lợi dụng, ai dè lại bị người ta lợi dụng lại, tôi nổi điên, đột nhiên hét to với ta: "Tôi muốn làm láng giềng với loại cơ hội như !"

      Trang Hôn Hiểu nhìn thẳng tôi, đôi mắt đen bình tĩnh, trong sâu thẳm có thứ gì đó, nhưng tôi có thể mãi mãi biết...... quay người bước ra.

      Tôi dựa vào cửa, nghe tiếng bước chân rời xa của , trong lòng phức tạp.

      Bữa sáng ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu tới.

      Bữa trưa ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu tới.

      Bữa tối ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu tới.

      Ngày thứ 3, 4, 5..... cho tới ngày thứ 8, ta vẫn xuất .

      Đồng thời, mấy ngày đó, bên cạnh cũng có động tĩnh gì. Tôi nén nổi tò mò, chạy hỏi bảo vệ cửa khu nhà, mới biết ngày cãi nhau với tôi, Trang Hôn Hiểu ra ngoài, vẫn chưa trở về.

      Lẽ nào, là tôi quá đáng?

      Nhưng, ta thực là kẻ cơ hội, như thế đuổi nhà họ Lâm , thực......

      Ôi, nghĩ nữa, tôi đẩy xe đựng đồ, về phía quầy thu ngân.

      Đột nhiên vai bị vỗ cái, quay đầu, phát là dì Lâm.

      "Tiểu Chúc, cháu mua thức ăn à?" Dì Lâm nhiệt tình hỏi han, rồi lại nhìn xe đựng đồ: "Ơ, mình cháu ăn nhiều thế cơ à?"

      Nhiều? Tôi cúi đầu, lúc này mới phát ra trong xe chất đầy thức ăn, hơn nữa, toàn là ... thứ người đó thích ăn.

      Gặp quỷ rồi, ta vắng, mình mua lắm làm gì? Thói quen hại chết người.

      Lo lắng tình hình gần đây của dì Lâm, tôi vội vàng hỏi: "Dì Lâm, bây giờ mọi người ở đâu? Sao thể liên lạc được với mọi người. Đúng rồi, cháu giúp mọi người tìm phòng trống, là bạn cháu để , môi trường cũng khá lắm, chúng ta cùng xem nhé."

      Dì Lâm ngạc nhiên: "Sao, Trang tiên sinh kể cho cháu à?"

      tới việc bất ngờ như vậy: " cho cháu cái gì ạ?"

      "Trang tiên sinh tặng chúng tôi căn hộ mới, vốn dĩ chúng tôi ngại dám nhận, nhưng cậu ấy cứ kiên quyết, cái gì mà căn hộ chúng tôi bán cho cậu ta là miếng ngọc phong thủy, có đầu bếp miễn phí, rất đáng... Tôi cũng hiểu ý cậu ta là gì, nhưng Trang tiên sinh thực người tốt, cậu ấy chuyện riêng với con trai tôi nửa tiếng, sau đó thằng con bất hiếu biến thành người khác, phấn đấu vươn lên, muốn học tốt, sau này giống Trang tiên sinh làm kỹ sư thiết kế phần mềm..."

      Tôi vội ngắt lời bà: "Ngày nào xảy ra chuyện đó ạ?"

      "Chính là ngày ở, ôi, Trang tiên sinh này, tuấn tú lịch , nhân phẩm cũng tốt, hết được......"

      Dì Lâm sẵn sàng giúp đỡ khoa trương Trang Hôn Hiểu, mỗi lời đều khiến lòng tôi trùng xuống.

      Dường như, có chút, xử oan, ấy rồi.

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=9#.U_DEO_l_uP8#ixzz3Af7aW9zi

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 18: Thực ra ta tên là Trang Hôn Hiểu (3)
      Từ siêu thị trở về, tôi run rẩy mấy chục vòng trước cửa nhà Trang Hôn Hiểu, cuối cùng nén được, ghé sát tai lên cửa phòng ta, nghe cẩn thận rất lâu, bên trong có chút động tĩnh.

      Quả nhiên, vẫn chưa về.

      Xem ra tức giận rồi.

      Thực ra nghĩ kĩ, Trang Hôn Hiểu chẳng phạm tội ác tày trời gì, cũng chỉ lừa vài bữa cơm, còn có nụ hôn đó, nghĩ sâu hơn chút, tôi cũng chẳng lỗ, người ta còn là ân nhân cứu mạng của tôi, ta, chắc tôi sốt thành người khô rồi.

      Ôi, bây giờ những điều này có tác dụng gì. Có lẽ, ấy mãi mãi trở về.

      Tôi hiu quạnh mở cửa, chầm chậm bước vào, đặt thức ăn lên bàn, bất giác thở dài.

      "Em về rồi à?" giọng cất lên.

      "Ờ." Tôi gật gật đầu.

      Ờ?!

      Đột nhiên quay người, tốc độ rất nhanh, xoay cổ, đau thốn, nhưng trong đau đớn, mắt vẫn nghỉ, tôi thấy ... Trang Hôn Hiểu, ngồi ở, nhà tôi, ghế sôfa.

      "Nhanh làm cơm , đói chết rồi." xong, Trang Hôn Hiểu mở ti vi xem, bộ dạng như mây tan gió thoảng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      "Ừ,... được." Tôi thu cằm, lập tức chạy vào bếp, vội vàng nấu nướng.

      Cơm vừa làm xong, Trang Hôn Hiểu cũng đợi người gọi, tự mình ăn, bộ dạng dường như rất đói. Tôi lặng lẽ ngước mắt, mấy ngày gặp, hình như hốc hác khá nhiều, mặt có vài đường gân xanh. Biết chuyện từ chỗ dì Lâm, Trang Hôn Hiểu là kỹ sư thiết kế phần mềm, năm nay 27 tuổi rồi, vốn dĩ đánh chết cũng tin, nhưng nhìn kĩ, vài người đàn ông thực nhìn tuổi tác, những minh tinh đó, 50 cũng có thể diễn thanh niên 20 tuổi, quần chúng cũng như vậy. Đơn giản Trang Hôn Hiểu, cả ngày mặc đồ thể thao, thêm nữa do tôi ấn tượng ban đầu, thực dễ khiến người ta hiểu làm.

      Động tác bây giờ của chắc là giảng hòa, tôi cũng ép nữa, ăn cơm xong, nhân lúc ngồi nghỉ ghế sô fa, liền bưng hoa quả ra, chủ động hỏi: "Mấy ngày này đều ở nhà à?"

      Trang Hôn Hiểu gật gật đầu: "Phần mềm mới của công ty xảy ra vấn đề, cả tuần này đều sửa gấp, sáng sớm nay mới xong." ngừng lại chút, nhàng liếc tôi: "Sao, lo lắng cho à?"

      "Lo... lắng ." Tôi cố ý cười to: " sức dài vai rộng, em việc gì phải quan tâm ?"

      Trang Hôn Hiểu dịch người lại mấy tấc* (10cm=1 tấc), ngồi gần tôi, vòng tay ra phía sau tôi, miệng chầm chậm tiến sát cổ tôi, hơi thở ấm áp: "Vậy... vừa nãy em làm gì mà cong mông lên nghe tiếng trong phòng ?" Lời này khiến cơ thể căng thẳng của tôi nóng lên... Nóng lên vì xấu hổ, hóa ra ấy nhìn thấy rồi!

      "Ha ha... hiểu gì." Tôi vội đứng dậy, chuẩn bị vào bếp rửa bát, lúng túng trốn tránh, nhưng, trong đầu đột nhiên nhớ ra nghi vấn...

      " làm thế nào mà vào được?!"

      Thảo nào cứ cảm thấy có gì đúng, bây giờ cuối cùng phát ra rồi, khi tôi ràng khóa cửa, Trang Hôn Hiểu lẽ nào có thể có kỹ thuật xuyên tường?!

      "Mở cửa vào." cầm ra chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt tôi.

      Nhớ ra khi tôi sốt còn mơ màng phát lật túi, hóa ra là lấy chìa khóa đánh!

      "Trả lại cho em!"

      Tôi thèm để ý khí phách thục nữ, nhào lên phía trước giật, đương nhiên đưa, hai chúng tôi lăn lộn lại ghế sô fa, lăn lại lộn lại, khiến tóc tai rối tung, quần áo sộc sệch, đến cuối cùng khi dừng lại, mới phát , tôi đè lên người Trang Hôn Hiểu.

      Tư thế thực ra có chút mờ ám, nhưng tôi cũng chả để ý làm gì nhiều, hai tay giữ chặt quần áo , ra lệnh: "Đưa chìa khóa trả em!"

      yên lặng nhìn tôi: "Chúc Thảo Nhĩ."

      "Gì?"

      "Em bị lộ hàng rồi."

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=9#.U_DEO_l_uP8#ixzz3Af8ED14i

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 19: ấy , bị em sờ rồi (1 )
      Cái gì?!

      Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên, vì trong nhà ấm áp, mặc rất ít, cúc áo cũng khá lỏng, vì vậy vừa cúi người, liền bị Trang Hôn Hiểu nhìn thấy hết rồi!

      Bi thảm hơn nữa, còn nhướng mày, cười như : "32A? may rồi."

      Tôi đảo mắt, giơ tay đến phần bụng dưới của , nhàng nắm......

      "Đường kính 2cm? Em may rồi."

      Sau đó nhân lúc Trang Hôn Hiểu mắt chữ O mồm chữ A, nhanh chóng đoạt chìa khoá, quay người phóng khoáng bước vào bếp, hát khẽ, rửa bát.

      Muốn đấu với mình, bản nữ hiệp chưa từng ăn qua thịt heo, cũng chưa từng nhìn qua con heo ba chân bốn cẳng chạy ?

      Nhưng mình thắng hoàn toàn.

      Ngày thứ hai sau khi dậy khỏi giường, ngáp, lại kinh ngạc thấy bóng dáng quen thuộc bên bàn ăn....... Là ai cần nữa.

      " hai, rốt cuộc đánh bao nhiêu chùm chìa khóa?" Tôi bước tới trước mặt chất vấn.

      "Chỉ 10 chùm thôi." dù bận tối mắt mà vẫn thong thả

      10 chùm?!

      Khóe miệng tôi bắt đầu run rẩy: "Mau đưa tất cả chùm chìa khóa ra đây."

      "Vì sao?" Trang Hôn Hiểu thong thả ung dung hỏi.

      Tôi khóc cười nổi: "Lẽ nào có thể chịu đựng được người ngoài tùy tiện vào nhà , khám phá riêng tư của ? Thế em cũng mong như vậy!"

      nhún nhún vai: " phải muốn, đặt chìa khóa chìa khóa của nhà vào trong túi em rồi, hoan nghênh vào bất cứ lúc nào."

      Tôi chỉ cảm thấy huyện thái dương đột nhiên đập, xém chút thổ huyết, nhưng Trang Hôn Hiểu vẫn chưa xong: "Ngoài ra, cảm thấy đối với em, phải "người ngoài"."

      Tôi day thái dương, yếu ớt hỏi: "Vậy chúng ta là quan hệ gì?"

      Trang Hôn Hiểu xoa xoa cằm, chầm chậm : "Để nghĩ, chúng ta ngủ cũng ngủ rồi, hôn cũng hôn rồi, ngực của em cũng bị thấy rồi, phần quan trọng nhất của cũng bị em sờ rồi...... Em cảm thấy, ra có người tin chỉ là người ngoài của em ?"

      Tôi chớp hai mắt: " ra chứ?"

      cong khóe miệng: "Em cho rằng dám?"

      Tôi hít hơi lạnh, nếu tôi gật đầu, biết có thể làm ra chuyện gì. Nhưng nếu tôi lắc đầu, chẳng có dũng khí gì.

      tiến thoái lưỡng nan, chuông cửa kêu lên.

      Mắt Trang Hôn Hiểu lóe sáng, lạnh nhạt cười: "Đúng lúc em xem dám hay nhé."

      liền mở cửa, tôi lập tức hoảng hồn, bước lên trước kéo áo , nhưng sức mạnh hơn, tôi lại bị kéo .

      "Đừng!" Trong lúc tôi hét to đinh tai nhức óc, cửa mở.

      Chí Chí đứng trước cửa, kéo vali hành lý, vẻ mặt nghi hoặc: "Hai người, rốt cuộc ai cưỡng hiếp ai?"

      "A?"

      " ràng nghe thấy tiếng kêu của nữ, mở cửa ra nhìn, lại là nam bị nữ lôi áo, hiểu," Chí Chí lắc lắc đầu, đột nhiên chỉ Trang Hôn Hiểu hỏi: "Đúng rồi, ta là ai."

      "Người đường và láng giềng." Tôi cướp lời Trang Hôn Hiểu

      Chí Chí tỉnh ngộ: "À, chính là tên nhóc cậu chăm sóc." Sau đó, ấy giơ tay ra véo véo mặt Trang Hôn Hiểu: " cho chị biết, mấy tuổi rồi?"

      Trang Hôn Hiểu bình tĩnh trả lời: "27."

      Chí Chí ngẩn mất 3 giây, đột nhiền cười vỗ vỗ mặt : "Tên nhóc này, rất hài hước." Sau đó kéo hành lý vào phòng ngủ của tôi: "Thảo Nhĩ, mình mệt rồi, mượn giường cậu ngủ trước nhé, khi nào ăn cơm gọi mình."

      Để lại Trang Hôn Hiểu với sắc mặt u ám, còn có tôi nén vui vẻ đau khổ của người khác thành nội thương.

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=10#.U_DF8vl_uP8#ixzz3Af8q2TLF

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :