1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Láng giềng hắc ám - Tát Không Không (82 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 10: Lần thứ nhất ngủ với cậu ta 1
      “Cậu định làm thế nào?” Tôi hỏi: “Xem ra ta dễ dàng buông tay.” Chí Chí vẫn vùi đầu trong gối, lúc lâu, đột nhiên dậy, chạy nhanh thay quần áo, lục tung, sắp xếp vali hành lý, ngắn gọn với tôi: “Mình phải trốn.” Sau đó liền bước nhanh ra ngoài. Còn lại tôi ngơ ngẩn đứng trong phòng khách, im lặng hồi lâu. Sợ Hoa Thành tới chỗ tôi tìm người, vội vàng cho em nghỉ nửa tháng, đóng cửa hàng. Vừa kịp đón năm mới, nghỉ chút. biết có phải do quen bận rộn, ở nhà lại có việc, tâm trạng vô cùng buồn chán, đành mua vài quyển sách nghiên cứu thực đơn, hành động này lại lợi cho tên tiểu tử Lâm Hôn Hiểu, bây giờ ba bữa sáng trưa tối đều giải quyết ở chỗ tôi, còn cậu ấm hơn cả thiếu gia. Bực hơn nữa là có hôm cậu ta ăn, đột nhiên nhìn tôi, hỏi: “Tôi phát mấy ngày này nấu cơm cho tôi, đều làm.”

      Tôi >__< Lâm Hôn Hiểu, cậu đóa thủy tiên lớn* (có độc) này! Lẫn lộn đầu đuôi có được ! Vừa chớp mắt tới 30 tết, vốn dĩ định về nhà ăn cơm đoàn viên, nhưng mẹ tôi bảo trước trước, về nhà cũng được, nhất định phải mang theo đàn ông. Tôi nghi ngờ bà căn bản là bà mụ đầu thai trong linh hồn nữ, đợi tôi – Nhiếp Tiểu Sảnh này mang thư sinh về Lan Nhã Tự* (xây từ đời Đường, Nguyên) của bà. Để đầu độc người vô tội, tôi quyết định ngủ ngày 30 tết. muốn lên giường, có người gõ cửa, ai nhỉ, biết điều, tôi lầu bầu mở cửa xem, phát là Lâm Hôn Hiểu. “Muốn ăn bữa khuya?” Tôi đoán cậu ta tìm tôi nhất định là muốn ăn, liền quay người vào nhà bếp, nhưng bị cậu ta giữ lại. “, ra ven sông đốt pháo hoa.” Bây giờ? Tôi quay đầu nhìn thời tiết lạnh giá tối mù mịt ngoài cửa sổ, kiên quyết lắc lắc đầu. “Vì sao?” Cậu ta hỏi.

      “Lạnh quá.” Cậu ta nhìn tôi đánh giá từ xuống dưới, xoa xoa cằm, mắt cười: “ Lượng chất béo dự trữ của tệ mà.” Tôi liền tức giận, tôi đâu có béo, ngoài khuôn mặt tròn, eo hơi thô, chân hơi phù, đâu còn chỗ nào béo! “Được rồi, thôi.” Cậu ta kéo tay tôi, để ý phản đối ngoan cường của tôi, lôi tôi ra khỏi cửa. Tới ven hồ, nhìn ra xa, đám người đông nghịt, chơi xong rồi. Màn đêm tối như mực, rải đầy pháo hoa, vàng nhạt, trắng bạc, đỏ nhạt, đỏ tía, màu đỏ, màu gạch cua, xanh tím than, xanh lơ, xanh ngọc, tím nhạt, tím, hồng cánh sen, đỏ tươi, vàng tinh khiết……muôn hồng nghìn tía, óng ánh rực rỡ, đầy trời đèn hoa rực rỡ, ánh sáng lung linh, phồn hoa vô hạn. Tôi cũng là người tới đây chơi đùa, lập tức cùng Lâm Hôn Hiểu lấy pháo hoa ra tập hợp cho náo nhiệt, cái gì mà thời khắc vàng, hoa nhị độ, vua hồ điệp, quạt lá cọ, bắt được cái gì thả cái đó, chơi vui kinh khủng. Cuối cùng mệt rồi, liền ngồi nghỉ ngơi.

      Lâm Hôn Hiểu hỏi: “Bắt đầu là ai sống chết , bây giờ lại chơi vui đến vậy.” Tôi liếc cậu ta cái: “Chẳng phải vì cùng cậu.” Cậu ta phì cười: “Vậy tôi phải cảm ơn rồi.” Tôi rộng lượng xua xua tay: “ cần.” Cậu ta cười, gì nữa. Tôi lấy chai bia, mở ra, trút ngụm, nén được nuốt xuống, lạnh quá, quả uống nước lạnh! Thời tiết này, chỉ có Chí Chí mới uống được. Nghĩ tới ấy, tôi thở dài, người con này, cũng biết trốn ở đâu rồi, điện thoại cũng gọi, chắc bị tóm rồi chứ?! Tôi có cần thư từ qua nhà ấy ? Nhưng, dựa vào thân thủ ấy, chắc vấn đề gì đâu. nghĩ linh tinh, Lâm Hôn Hiểu dùng tay đụng đụng tôi, ý bảo tôi ngẩng đầu, tôi làm theo, vừa nhìn ngay lập tức trợn tròn mắt, lúc này mới phát xung quanh toàn bộ là tình nhân, thành đôi thành cặp, ôm ôm ấp ấp, hận thể hòa thành thể.

      Trong đó ít người đếm to: “10, 9, 8……” Tôi kinh ngạc, hừ, lẽ nào bọn họ muốn 12h toàn thể hôn nhau.

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=5#.U_C34fl_uP8#ixzz3AeteSEJ1
      tart_trung thích bài này.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 11: Lần thứ nhất ngủ với cậu ta 2
      Quả nhiên, đúng 12h, toàn bộ tình nhân ôm nhau, khi chỉ nghe thấy trận “chiêm chiếp” to lớn, bờ sông lững lờ, vô số con chim sợ hãi bay ra. Lập tức lấy hết sức tinh thần, nhìn kỹ, xem nụ hôn sâu lãng mạn kiểu Pháp, kiểu kín đáo cổ điển Trung Quốc, kiểu bò hoang dã điên cuồng Tây Ban Nha, kiểu tình dục biến thái Nhật Bản… quả là phong phú, cái cần đều có. Đột nhiên hơi thở nóng sát gần bên tai tôi, giọng thầm: “Nếu , chúng ta cũng nhập gia tùy tục nhé.” Tôi giật mình, quay đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Hôn Hiểu chầm chậm sát gần tôi, sống mũi cao, gương mặt gầy trắng nõn, còn nữa, đôi mắt đen, giống như ngọc, như dòng nước xoáy rực rỡ, kéo tôi lại gần, lại gần….. Cũng may giây phút quan trọng, lý trí chiến thắng tình cảm, , bản năng. Tôi đẩy đầu cậu ta ra. “Đừng làm lỡ chị xem kịch hay!” Tôi quay đầu , vẻ mặt bình tĩnh, tim gan lại nhảy phập phùng. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, xém chút phạm tội. Dì Lâm người ta nhờ tôi nấu cơm cho con trai dì ăn, tôi lại suýt ăn con trai dì rồi! Chúc Thảo Nhĩ, mày đúng là sói rừng khoác áo gió! “Hắt hắt xì!” trận gió lạnh thổi tới, tôi liền hắt hơi cái. phải chứ, mình tự xấu mình mà cũng có thể hắt hơi ư? Tôi còn gì để . Lúc này, Lâm Hôn Hiểu đột nhiên lấy khăn xuống, quàng lên cổ tôi, tôi vội vàng từ chối: “ cần đâu.” Cậu ta đáp cũng thèm đáp lời, vẫn quàng chặt cho tôi. Cứ cự tuyệt nữa hơi trẻ con, tôi đành mặc kệ. Khăn quàng cổ là lông cừu mềm mại, rất ấm áp, lúc đầu quàng, lông tơ chạm vào má thấy buồn buồn, mũi ngửi thấy hương thơm xà phòng nồng đậm, trong khí lạnh đặc biệt khác thường. Bầu khí giữa chúng tôi cũng có chút khác thường. Tôi thanh lọc cổ họng, thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, cậu chuẩn bị thi chuyên ngành gì?” Lâm Hôn Hiểu chống hai khuỷu tay ra đằng sao, chống người, nhắm mắt thư giãn. Tôi chọc cậu ta cái: “Này, hỏi cậu đấy.” Cậu ta nhắm mắt làm ngơ, chẳng động đậy, chỉ có tóc rối trước trán lay động trong gió, cực quyến rũ. Khi tôi nhìn đến mức mê mẩn, đột nhiên phía xa có người gọi “Hôn Hiểu!” Lâm Hôn Hiểu nhanh chóng quay đầu, đợi nhìn người đến, mắt nhíu lại, rồi lôi tôi chạy. “Cậu …… Cậu làm gì!” Tôi thất kinh “Đừng hỏi nữa, chạy nhanh.” Cậu ta kéo tay tôi, ngừng chạy về phía trước. Tôi vừa chạy vừa tò mò nhìn về phía sau, chỉ thấy thanh niên mặc áo khoác màu café, còn đứng chỗ cũ liên tục vẫy tay gọi.

      Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng tôi thầm sinh nghi. dễ gì về nhà, Lâm Hôn Hiểu bụng đói rồi, tôi liền làm cho cậu ta bát mỳ, sau đó vừa nhìn cậu ta ăn, vừa thầm tự tính toán xem làm thế nào để đánh bài ngửa với cậu ta, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Người vừa nãy đó là ai?” Lâm Hôn Hiểu dừng lại: “à, bạn” Tôi vê vê ngón tay, cân nhắc từng từ từng câu: “Bạn cũng chia ra rất nhiều loại…… Thực ra, con người tôi cũng rất thông thoáng, đối với các tượng xã hội cũng gặp khá nhiều…. Ý tôi là, tôi ủng hộ loại tình cảm đồng tính…… Nhưng, cái đó, dì Lâm, tuổi tác cũng khá cao, có thể tiếp nhận hơi khó khăn, ngoài ra, bây giờ cậu vẫn còn là học sinh, ý tôi là…” Lâm Hôn Hiểu nghi ngờ nhìn tôi: “Có thể câu ra ý của ?” Được, là cậu ép tôi, tôi cắn cắn răng, cổ vũ tinh thần : “Người đó là bạn trai trước của cậu chứ gì!” Lâm Hôn Hiểu buông đũa, bình tĩnh nhìn tôi: “Sao biết.”

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=6#.U_C4Zfl_uP8#ixzz3AezwO9NC
      tart_trung thích bài này.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 12: Lần thứ nhất ngủ với cậu ta 3
      Trong lòng hồi hộp, quả nhiên đoán trúng, đành giải thích: “Cậu thấy ta liền chạy, nhất định là muốn gặp ta…. ta trước đây, chắc làm cậu tổn thương rất nặng nề?” ta nhìn chăm chú tôi 3 giây, đột nhiên cúi đầu xuống hai cánh tay, bật cười lớn. “Sao? Lẽ nào phải như vậy?” “Chúc Thảo Nhĩ, trí tưởng tượng của quá phong phú rồi.” Lâm Hôn Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn tôi, từng chữ từng câu : “Tôi chỉ thích phụ nữ.” Tôi phục: “Vậy ra cậu nhìn thấy ta cứ như nhìn thấy quỷ?” Cậu ta chuyển chủ đề: “Đúng rồi, sao có thể nghĩ tới loại quan hệ đó giữa tôi và ta?” Tôi lấy tay nâng cằm, thở dài: “Di chứng của lần xem mặt trước…….” xong, tự cảm thấy lỡ lời, vội vàng ngừng lại, nhưng Lâm Hôn Hiểu vẫn nghe thấy, cười mà như cười nhìn tôi: “ xem mặt?”

      “Cười gì, cậu cũng có ngày đó!” Tôi vỗ bàn: “ăn xong rửa bát lau bàn đóng cửa rồi về! Tôi ngủ đây.” xong, vào phòng ngủ, để ý cậu ta nữa. Nằm giường chưa bao lâu, liền cảm thấy đỏ mặt, cơ thể sốt, đầu cũng choáng váng, bắt đầu cho rằng bị Lâm Hôn Hiểu khiến cho tức đến vậy. Nhưng sau khi rùng mình 2 cái, cuối cùng tỉnh ngộ, tôi bị sốt rồi. Cố chống đỡ thân thể, mở tủ thuốc, mới phát thuốc uống hết. Xem ra ông trời muốn đoạn tuyệt với tôi, tôi phản kháng nữa, “thình” – tiếng ngã lên giường, hôn mê. Cứ mơ mơ màng màng như vậy mà nằm, dường như bơi biển, lắc lắc lư lư, cả người đều thuộc về mình. Đầu vẫn cũng chưa nghỉ ngơi, cứ nằm mơ, mơ thấy mẹ tôi biến thành cây hòe lớn dưới lầu, nhe nanh múa vuốt, cầm roi mây, uy hiếp tôi mang đàn ông về nhà. Tôi sợ quá chạy ra đường, tùy tiện tóm lấy người đàn ông, nhìn kỹ, lại là Lâm Hôn Hiểu, tức cậu ta chế giễu chuyện tôi xem mặt, liền đê tiện kéo cậu ta tới trước mặt mẹ tôi, ân cần nịnh nọt: “Mẹ, mẹ muốn ăn tên tiểu tử này thế nào? Chiên hay luộc, có cần thêm chút hành?” Mẹ tôi hua tay: “Đều cần, mẹ muốn rau trộn! Nhớ kĩ, cho thêm chút dấm.” Tôi gật đầu như giã tỏi, vội vàng cho Lâm Hôn Hiểu vào nồi lớn, chuẩn bị thổi lửa, nhưng Lâm Hôn Hiểu tóm chặt cạnh nồi, ra sức gọi tên tôi: “Chúc Thảo Nhĩ, Chúc Thảo Nhĩ!” còn lắc nồi thành tiếng thùng thùng, tôi ra sức đẩy, cậu ta liền ngã ùm xuống nước nóng. Nhưng biết ở đâu vọng tới thanh thùng thùng và tiếng gọi của cậu ta, tôi dần dần tỉnh lại, lúc này mới phát là Lâm Hôn Hiểu gõ cửa. Cứu tinh đến rồi! Tôi lấy hết sức dậy, chỉ cảm thấy dưới chân như giẫm lên bông, đứng cũng đứng vững, chân nam đá chân chiêu bước ra cửa, vừa xoay khóa cửa, liền chống đỡ nổi, ngã xuống đất, dâng nụ hôn đầu cho đất, đôi tay vững chắc ôm lấy tôi. Cuối cùng an toàn rồi, tôi người, hôn mê. Mở mắt lần nữa, phát trán lành lạnh, đặc biệt dễ chịu, muốn giơ tay lấy ra, bị người giữ lại: “Đừng lấy xuống, đó là túi chườm đá.” Tôi chớp chớp mắt, phát Lâm Hôn Hiểu ngồi bên giường. Thấy tôi tỉnh, cậu ta đỡ tôi dậy, dựa vào tường, vào bếp múc bát cháo, từng thìa từng thìa đút cho tôi ăn. Sau đó rót cốc nước trắng, lấy ra vài viên thuốc, cho tôi uống, làm xong tất cả, lại giúp tôi đắp chăn, dặn dò nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi cảm động rơi nước mắt nhưng trong lòng áy náy…… Vừa nãy trong giấc mơ lại đem con nhà người ta làm món trộn, chả ra làm sao. Uống thuốc xong, lại mê man ngủ, dường như nghe thấy tiếng kéo khóa, hơi mở mắt, nhìn thấy Lâm Hôn Hiểu lấy túi của tôi, biết tìm gì. “Cậu tìm gì?” Tôi yếu ớt hỏi. “ có gì.” Cậu ta tỉnh bơ như đặt tay ra đằng sau. Tôi cũng còn sức truy vấn, chỉ hỏi: “Nếu đói, vào bếp xem xem, trong đó còn chút thức ăn, cho vào nồi vi sóng hâm nóng mà ăn.” “Biết rồi.” Cậu ta : “ cũng nghỉ ngơi .” Tôi nhắm mắt, lát liền ngủ, lần này lại chẳng nằm mơ, ngủ thẳng cánh. Cho tới khi chuông di động reo mới làm tôi tỉnh, tôi dụi dụi mắt, hít sâu, oái, sao có mùi quen thuộc, giống như mùi thơm khăn quàng cổ, như linh hồn, hết sợi này đến sợi khác chạm vào người, khiến toàn thân tôi dựng đứng lông tơ. Lẽ nào …… Tôi chầm chậm mở mắt…… Lâm Hôn Hiểu, ngủ cạnh tôi, gương mặt chúng tôi, chỉ cách có 1 cm, lông mi dài của cậu ta, suýt chút quét lên mặt tôi rồi!

      “A!”


      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=6#.U_C4Zfl_uP8#ixzz3Af0yeGQy
      tart_trung thích bài này.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 13: Lần đầu hôn cậu ta (1)
      Nhưng chỉ kêu được 3 giây, Lâm Hôn Hiểu liền bịt miệng tôi lại, " ồn quá." Cậu ta .

      Tôi vội ngồi dậy, lấy chăn ôm trước ngực, năng lộn xộn: "Cậu, cậu, cậu..... tôi, tôi, tôi...... chúng ta, chúng ta......"

      Cậu ta cũng chống người, xoa xoa mũi, thong thả : "Tôi biết , nhưng câu tôi nghe cũng hiểu."

      Tôi vội vàng hít sâu vài cái, để bản thân bình tĩnh lại: "Cậu làm gì mà ngủ bên cạnh tôi?"

      " bị sốt."

      "Sau đó?"

      "Tôi chăm sóc ."

      "Tôi nhớ! Nhưng sau đó?"

      "Sau đó tôi buồn ngủ, hơn nữa chỉ có cái giường, vì vậy......"

      Tôi hít hơi lạnh: "Vì vậy cậu liền ngủ?"

      Cậu ta liếc tôi cái: "Bằng ? Lẽ nào mùa đông lạnh ngủ dưới đất?"

      "Cậu có thể về nhà mình ngủ."

      Cậu ta nhạt: "Thế phiền quá."

      "......"

      Như vậy đó, giấc ngủ đầu tiên của tôi bị hiến dâng rồi.

      Hơn nữa, đối tượng đó thờ ơ như .

      là, tháng giêng gặp lại chuyện này, bị chữ thảm chứ còn gì.

      (ít nhất cũng phải 2)

      Mấy ngày sau, Lâm Hôn Hiểu vẫn như trước, đến giờ ăn liền đúng giờ ngồi trong phòng ăn nhà tôi. Chỉ là, sau khi ăn cơm xong, tên này cũng thích ỳ ra ở đây, mỗi lần tôi đều phải ba lần năm lượt đuổi cậu ta . Hơn nữa, vừa hỏi đến chuyện liên quan tới cậu ta đều lơ , kỳ cục.

      Những lời này nhắc tới, đơn giản chỉ chính mình, ban đầu tưởng ỳ ra ở nhà trăm lo lắng, ai ngờ cái đến vứt cũng xong.

      Sáng hôm nay, tôi nhận được điện thoại của Hoa Thành

      Trong lòng lo lắng, quả nhiên lợi hại, vẫn bị ta tìm thấy!

      Cố gắng tinh thần ứng phó vài câu, thái độ Hoa Thành rất khách khí, hẹn tôi ra ăn cơm, có gan từ chối, đành ưng thuận.

      Nơm nớp tới nhà hàng hẹn, Hoa Thành ngồi sẵn, nhìn thấy tôi đến, còn kéo ghế cho tôi, lịch vô cùng.

      Nhưng thể lơ là, đây chắc là Hồng Môn Yến *( trong yến tiệc hại khách) đáng mặt!

      Ban đầu tưởng Hoa Thành muốn biết tăm hơi của Chí Chí từ chỗ tôi, nhưng nhầm rồi, ta với tôi đều là các chủ đề vô thưởng vô phạt, cho tới khi bữa cơm kết thúc, căn bản đề cập tới hai chữ Chí Chí.

      Cuối cùng nén nổi, tôi chủ động hỏi: "Chẳng phải muốn biết Chí Chí ở đâu ư?"

      " cho tôi?" Hoa Thành hỏi lại

      Tôi lắc lắc đâu: "Tôi thực biết."

      " sao." Hoa Thành bưng ly rượu, hơi lắc, rượu đỏ sóng sánh trong thế giới thủy tinh, từ đầu tới cuối đều bị sánh ra. ta với ý thâm sâu: "tôi đợi ấy ở đây, ấy trở về...... phải ư?"

      "Ờ, cái đó." Tôi xoa xoa thái dương, cố gắng tìm lời thích hợp: "Chí Chí, ấy khi rất nghiêm túc, hơn nữa......" Lời phía sau nên là, hơn nữa cũng phải loại ấy thích, nhưng nếu xong chắc tôi còn mạng mà ra khỏi, vì vậy có lẽ cứ nuốt trong bụng cho xong.

      " cho rằng tôi nghiêm túc?"

      Hoa Thành mỉm cười, khóe miệng nhướng lên, tạo thành độ cong đẹp đẽ, thể nội tâm mà rất có ý vị, nhưng tôi lại bị dọa sợ chết khiếp, vội giải thích: " có, tôi phải ý đó...... ý tôi là, tôi, tôi cũng biết mình gì."

      "Đừng căng thẳng, đùa với thôi." Hoa Thành lạnh nhạt nhìn tôi cái: "Đúng rồi, vừa , Chí Chí rất nghiêm túc....... Vậy người đàn ông ấy nghiêm túc ấy, là ai vậy?"

      "À, là sinh viên đại học khoa Trung chúng tôi, tên Nhậm Chi Quang, cậu ấy......" tới đây, tôi đột nhiên tỉnh lại, chết rồi, cẩn thận, lại bị ta moi được ra rồi. biết, dân lương thiện chúng tôi đấu sao nổi thế lực đen tội ác bọn họ chứ!

      "Cậu ta làm sao?" Hoa Thành nhìn tôi chăm chú.

      "Cậu ta...... chuyện bọn họ tôi cũng lắm." Tôi cúi thấp đầu ăn, bịt kín miệng linh tinh nữa.

      " sao, dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng." Hoa Thành nâng ly rượu lên miệng, uống ngụm.

      quan trọng? Tôi chớp chớp mắt, vậy chưa chắc.


      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=7#.U_DA2vl_uP8#ixzz3Af3qrMk5

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 14: Lần thứ nhất hôn cậu ta (2)
      tới năm đó, Nhậm Chi Quang là tài tử nổi tiếng khoa Trung, dáng người cũng khá, đeo kính, nho nhã lịch . Chí Chí à, cũng có thể được coi là đại mỹ nữ nổi danh...... đương nhiên trong tình trạng đánh nhau.

      Hai người là nam tài nữ sắc danh xứng với thực, mọi người ngưỡng mộ.

      Nhưng đột nhiên có ngày, có bất kỳ dấu hiệu nào, hai người liền chia tay, chuyện này trở thành chuyện lớn thứ 8 lý giải ở trường tôi.

      Sau đó, với cố gắng mệt mỏi của tôi, cuối cùng cũng chân tướng việc.

      Hóa ra, tối hôm đó, hai người dạo trong rừng cây , lại gặp ngay đám lưu manh, nhìn thấy Chí Chí, muốn trêu ghẹo. Nhậm Chi Quang vốn muốn hùng cứu mỹ nhân, nhưng bình thường thời gian luyện tập của ta cũng dành cho việc đọc thuộc thơ ca của Từ Chí Ma, vì vậy tên lưu manh chỉ hua tay cái liền đánh cậu ta phủ lên lùm cỏ, áng mây thực chưa mang , lại tặng cậu ta hai mắt đen tròn miễn phí.

      Chí Chí tận mắt nhìn thấy người bị làm nhục, rp bộc phát, nội lực cao, lượng máu dâng đầy, trị số phòng ngự đột nhiên tăng, trong giây lát giết kẻ địch.

      Chí Chí qua loa, nhưng theo tôi biết từ nguồn khác, trường có lẽ rất thảm, nghe trong những hòn đá xui xẻo, bác sĩ khẳng định từ sau ta có lẽ thể cử động được...... nghe , chỉ là nghe .

      Cho dù thế nào, Nhậm Chi Quang cảm thấy được bạn cứu, vô cùng nhục nhã, từ đó tránh gặp mặt Chí Chí.

      Hai người mỗi người ngả.

      Câu chuyện kết thúc từ đó.

      Nhưng tình đầu rơi vào kết cục như vậy, Chí Chí bắt đầu chán ngán thất vọng, cho tới hôm nay cũng có tâm trạng nào rơi xuống biển tình.

      Vì vậy tôi , Hoa Thành quá tự tin rồi.

      nhớ lại quá khứ, đột nhiên cảm thấy lưng như có kim chích, phản ứng bản năng quay đầu, lại thấy Lâm Hôn Hiểu đứng sau tôi.

      Lúc này mới nhớ ra, vừa nhận điện thoại của Hoa Thành, bị dọa tới nỗi đầu óc trống rỗng, quên chuẩn bị cơm trưa cho Lâm Hôn Hiểu, cũng với cậu ta tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài.

      Chắc phải ta đói nhưng tìm thấy tôi, liền đến nhà hàng ăn cơm. Nhưng lại tới chỗ này, khéo.

      Tôi nhíu chặt mày, rồi nhàng quay đầu nhìn cái, đúng lúc gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hôn Hiểu, dọa tôi vội vàng quay đầu.

      ngờ, toàn bộ đều rơi vào mắt Hoa Thành, gọi nhân viên thanh toán, sau đó dùng cằm chỉ chỉ Lâm Hôn Hiêu, mặt thầm hàm ý cười: "Chúc tiểu thư, vốn dĩ tôi nên đưa về nhà, nhưng...... ta chắc đồng ý, vậy , lần sau chuyện." xong liền quay người, chuẩn bị rời .

      Rốt cuộc là do gây ra mà! Lại như thế, đàn ông có trách nhiệm, Chí Chí thích mới lạ! đợi đó, tôi khiến như ý nguyện tôi họ Chúc!

      " gì?" Hoa Thành đột nhiên quay đầu lại.

      Tôi lập tức mỉm cười: "Tôi cảm ơn mời cơm."

      " cần cảm ơn, Chúc tiểu thư, tạm biệt."

      Cho tới khi xe Hoa Thành rời hẳn, tôi mới ra sức vỗ ngực, thở ra hơi bị kìm nén.

      Trời ạ, tên Hoa Thành này, là người hay là quỷ, lại nghe thấy lời trong lòng mình, vừa nãy xém chút bị dọa tới tè ra quần.

      họa tinh vừa , họa tinh khác lập tức ngồi cạnh tôi.

      " ta là ai?" sắc mặt Lâm Hôn Hiểu xem ra tốt lắm.

      Nhưng đoán chừng sắc mặt tôi cũng bị dọa tới đâu rồi, chẳng còn hơi sức đâu để ý cậu ta, chỉ muốn vội vàng về nhà tĩnh dưỡng, liền hua hua tay: "Cậu ăn xong chưa, ăn xong cùng về."

      Cậu ta vốn định gì, nhưng trước đám đông chắc cũng dám nổi giận, đành nhẫn nhịn.

      đường tôi đều trong trạng thái hết hồn, cậu ta trong trạng thái lặng lẽ suy nghĩ, vì vậy hai người chẳng ai gì.

      Cho tới khi đợi thang máy, Lâm Hôn Hiểu nhìn con số màu đỏ ngừng thay đổi, hỏi lại lần nữa: " ta là ai?"

      " ta," Tôi thở dài: "Ôi, ra dài lắm."

      "Dài bao nhiêu? ngày đêm có thể xong ?"

      Tôi nghi hoặc: "Cậu làm gì mà truy vấn ta là ai?"

      Lâm Hôn Hiểu quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: " thích ta?"

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=7#.U_DA2vl_uP8#ixzz3Af4cDPuf

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :