1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Láng giềng hắc ám - Tát Không Không (82 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 5: Lần đầu gặp mặt 2
      Nhất định chính là con trai dì Lâm rồi, tôi đoán vậy. Nhà dì Lâm ba tháng trước mới chuyển tới, hơn nữa con trai dì trước nay đều ở trường, lớp 12, đến chủ nhật cũng phải học thêm, thể về nhà, vì vậy tôi cũng chưa từng gặp qua cậu ta.
      Đột nhiên nghĩ tới lời giao phó của dì Lâm, liền cảm thấy áy náy, bản thân ra ngoài ăn uống no say, lại để đứa học sinh thi cao đẳng ăn mỳ, thực hơi quá.
      Nghĩ tới điều này, liền mở miệng hỏi han: “Cái kia…… Cái kia…….” Nhất thời cũng biết nên gọi cậu ta thế nào, đành gọi: “Cái kia…… em trai à, em qua đây ăn cơm .”
      Cậu ta quay đầu lại, nhìn tôi, lúc sau, đột nhiên nhận thức ra tôi chuyện với cậu ta, trong mắt xuất ngạc nhiên.
      “Mẹ cậu trước lúc có nhờ tôi chăm sóc câu,” Tôi giải thích: “Vẫn chưa ăn hả, tôi giúp cậu làm ngay đây.”
      Cậu ta vẫn đứng chỗ cũ, lặng lẽ nhìn tôi chăm chú lúc, biết có phải cảm giác nhầm , tôi nhìn trong mắt cậu ta sáng lên rồi thôi, sau đó, cậu ta chầm chậm bước tới, vẫn gì.
      Tôi mời cậu ta vào phòng, kêu cậu ta ngồi xuống, sau đó vội vàng vào bếp chuẩn bị cơm, may mà bình thường vẫn làm, trong 20 phút món mặn – chay – canh bày lên bàn.
      Nhưng tên tiểu tử này đến từ cảm ơn cũng có, liền ngồi xuống, cúi đầu ăn.
      Có điều , tên tiểu tử này trông khá đẹp, trắng nõn trắng nà, thanh thanh tú tú, môi đỏ răng trắng.
      Nhưng đáng quý là nhuộm tóc, để đầu tóc giống như sư tử bị điện giật, xuyên lỗ tai, đeo khuyên lưỡi, khuyên mũi, xăm.
      Toàn bộ con người chính là loại vương tử tôi say mê thời trung học.
      nhớ lại tuổi trẻ, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với tôi.
      “Sao vậy?” Tôi có chút chột dạ, nhìn trộm lại bị tóm bằng cái nhìn chính diện, cậu ta cho rằng tôi là bà dì háo sắc chứ.
      Cậu ta nhìn tôi, câu đầu tiên từ lúc chúng tôi quen nhau: “Tôi ăn no rồi, cảm ơn, tay nghề rất tuyệt.”
      Tôi hơi bất ngờ, tên tiểu tử này ngờ rất lễ phép, liền mỉm cười : “ có gì, có gì, nên như vậy.”
      Cậu ta đứng lên, lạnh nhạt cười, câu thứ hai từ lúc chúng tôi biết nhau: “Tối mai tôi muốn ăn tôm nõn xào măng tây, đậu phụ sốt cay, cánh gà ca, canh nấm, còn có trứng gà xốt cà chua….. tạm thời mấy món vậy thôi, ngày mai gặp.” xong, cậu ta quay người, mở cửa, ra.
      Để lại tôi mắt chữ O mồm chữ A.
      Đây, đây là cái gì?
      “Tên tiểu tử đó chắc là để ý cậu rồi.” Chí Chí cả quyết: “Mình bình thường cậu chẳng phải rất lợi hại ư? Sao đến đứa trẻ cũng đấu lại?”
      Tôi thở dài: “ còn cách nào, ai ngờ vì nồi canh gà mà xảy ra nhiều chuyện thế. chăm sóc tốt cậu ta, lúc về cậu ta kể với mẹ làm sao? Bỏ bỏ , với thân phận học sinh của cậu ta, phục vụ thiếu gia này vài bữa cơm vậy … hỏng bét!” Tôi nhìn đồng hồ: “3h rồi, mình phải mua thức ăn, trước đây.”
      Vừa vừa cầm túi chạy ra ngoài, ai dè suýt đụng khách ở ngay cửa, tôi vội vàng xin lỗi: “Ngại quá…… Ô! Là !” Tôi kinh ngạc lên tiếng, người đến lại chính là người họ Hoa tối hôm qua kia, sao ta có thể tìm thấy nơi này mà tới? Nghĩ tới tối qua Chí Chí nể mặt, tự mình trả tiền, tôi thầm kêu, chắc phải ta tới gây chuyện chứ?
      *********************************************


      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=3#.U-r6yvl_uP8#ixzz3AFRN9xza
      tart_trung thích bài này.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 6: Lần đầu gặp mặt 3
      Lúc này Chí Chí nhìn thấy ta, cũng lặng .
      Tôi tỉnh người, hỏi: “Xin hỏi có việc gì ?”
      “Tôi muốn mua vài bộ quần áo cho người con tôi thích, có thể giúp tham khảo chút ?”
      “Đương nhiên có thể.” Hóa ra là mang tiền tới, tôi vội vàng ân cần hỏi thăm: “Thân hình ấy đại khái thế nào? Bình thường thích mặc loại quần áo gì?”
      ấy……” ta chầm chậm quay đầu, nhìn Chí Chí, mặt lóe lên loại thần sắc khiến người ta khó mà đoán ra: “Thân hình ấy và Dương tiểu thư gần như nhau, mà phong cách mặc cũng giống. …… Có thể mời Dương tiểu thư thử giúp ?”
      Dương tiểu thư?
      ta lại biết tên của Chí Chí!
      Tôi kinh ngạc, đều điều tra rồi, xem ra quả là đến có ý tốt.
      Chí Chí kìm nén được: “Thưa tiên sinh, chúng tôi……”
      “Tôi tên Hoa Thành.”
      “Hoa tiên sinh, chúng tôi……”
      ,” nhàng ngắt lời Chí Chí, nhìn , ánh mắt sáng rực: “Gọi tôi là Hoa Thành.”
      Chí Chí hít sâu, hai tay nắm chặt, từng từ từng câu: “Hoa Thành tiên sinh, chúng tôi có loại phục vụ ấy.”
      Hoa Thành ngồi nghỉ ghế, hai chân vắt chéo, hai tay đặt đầu gối, lặng lẽ nhìn Chí Chí, thảnh thơi : “ ư?”
      Xem ra, ta đạt được mục đích , tôi kéo Chí Chí sang bên, khuyên bảo: “Cậu giúp ta thử , loại người như ta, xem ra bình thường ngồi tít cao quen rồi, vì vậy gặp người dám chống đối ta, liền cảm thấy mới mẻ. Cậu á, nhẫn nhịn chút , cứ theo ý ta, lâu rồi, ta cảm thấy hết thú vị, cũng tới dây dưa với cậu nữa.”
      Chí Chí nghe rồi, cảm thấy có lý, liền nhịn, giúp Hoa Thành thử quần áo.
      Có điều tên Hoa Thành này thực đơn giản, hỏa nhãn kim tinh* (Mắt của Tôn Ngộ ), mỗi bộ quần áo ta chọn, Chí Chí mặc lên đều rất hợp. Mỗi lần Chí Chí bước ra từ phòng thử đồ, ta đều gật đầu nhè , khóe miệng lộ ra nụ cười có như .
      Cứ như vậy thử hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ta cũng hài lòng, kêu tôi gói hết hơn chục bộ quần áo Chí Chí vừa thử qua vào. Tôi làm theo lời, sau đó đưa túi đồ cho ta. Trong lòng thầm sướng, hôm nay kiếm gấp đôi rồi.
      Ai ngờ ta nhận: “Đưa cho Dương tiểu thư , đây là tôi tặng ấy.”
      ta thích lẽ chính là Chí Chí?
      Tôi nhíu mày, đây, có coi là tỏ tình ?
      Chí Chí chắc như đinh đóng cột: “Tôi cần.”
      Hoa Thành cũng nổi nóng, chỉ lạnh nhạt : “Hình như em rất thích cự tuyệt .”
      Tôi vội vàng ra hiệu bằng mắt với Chí Chí, tiểu thư à, chẳng phải với cậu rồi ư, cậu càng cự tuyệt, ta càng thích thú. mặt giải thích: “ phải, bởi vì……” Tôi lo lắng, đành bừa: “Hoa Thành tiên sinh, đừng cho rằng những bộ quần áo này nhìn đẹp, thực ra chất lượng rất kém, mặc 1,2 ngày bị hỏng.”
      Vừa xong, khóe mắt liền liếc thấy hai chuẩn bị bước vào vội vàng ra.
      “Hóa ra cửa hàng thời trang này kém thế, nhìn xem, đến bà chủ cũng tự mình thừa nhận rồi.”
      nguy, xém chút mua rồi.”
      “Về cho Sa Sa bọn họ biết, sau này đừng mua nữa.”
      “Đúng, mình cũng về thông báo cho Lệ Lệ.”
      Tiếng bàn luận của hai người xa dần, dường như tôi nhìn thấy đồng bạc trắng chầm chậm bay mất, là khóc ra nước mắt, lòng đau như cắt.
      nhàng quay đầu, quả nhiên, mắt Chí Chí phát hỏa, muốn giết tôi rồi.
      Tôi vội vàng cầm túi lên, cười ha ha: “Cái đó, mình phải về nhà chăm trẻ, trước nha.” xong, vội vàng chạy biến.

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=3#.U-r6yvl_uP8#ixzz3AFRX1d1q
      tart_trung thích bài này.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 7: Hóa ra cậu ta tên là Lâm Hôn Hiểu 1
      Vì nán lại lâu như vậy, đợi tôi mua thức ăn về nhà, trời cũng tối. thang máy nén nổi có chút bất an, tên tiểu tử đó liệu ăn chưa, hỏng bét, chắc cho rằng tôi cố ý chứ, cẩn thận cậu ta gọi điện mách mẹ rồi? Ôi, dì Lâm bình thường đối với tôi rất tốt, như thế này…… ôi. miên man bất định, thang máy tới nơi rồi, tôi xách túi to túi ra, ai ngờ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ngay lập tức sững sờ. Tiểu tử đó lại ngồi trước cửa nhà tôi, đặt laptop đầu gối, lặng lẽ chơi game. Nghe thấy tiếng kêu, cậu ta ngẩng đầu, nhìn tôi. Tôi vội vàng : “Ngại quá, hôm nay cửa hàng có việc, muộn chút rồi…. người kia, sao đợi ở nhà?” Cậu ta đứng dậy, bước tới cầm thức ăn trong tay tôi, chầm chậm : “Đợi ở đây, tiện hơn.” Ngồi xổm đất còn tiện? Đây là logic gì vậy? Tôi hiểu, cũng kịp hỏi nữa, lập tức mở cửa vào phòng, vội vào bếp, chưng hấp chiên hầm ninh, làm tới nỗi chân tay bận rộn, mùa đông còn vã mồ hôi.

      Cuối cùng may mà hổ thẹn, đồ ăn hôm qua cậu ta cầu đều dọn ra bàn. Vẫn như hôm qua, đợi người kêu, tiểu tử đó liền ngồi xuống, cúi đầu ăn. Tôi vừa ăn vừa nhìn trộm gương mặt tuấn tú kia, hết cách, thực*(thức ăn) và sắc, tuy tuổi , nhưng quả có xanh cũng là quả. Tôi gắp miếng đậu phụ, cho vào miệng, chỉ cảm thấy vừa cay vừa trơn, giống như mặt cậu ta, làn da đẹp mịn màng, quả khiến người ta kìm nén được muốn giơ tay giày vò. được được, tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế dục vọng muốn sờ cậu ta, lặng lẽ niệm kinh, thể tà dâm vị thành niên, thể tà dâm vị thành niên. (Jini:ha ha, buồn cười chết mất, háo sắc, háo sắc). “ gì?” Cậu ta ngẩng đầu hỏi. “Tôi hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị cậu ?” “Rất ngon,” Cậu ta gật gật đầu, tiếp: “Có điều canh hình như mặn, sau này bớt chút muối nhé.” “Thế à? Ha ha ha ha ha ha ha.” Tôi miễn cưỡng cười, tiểu tử thối, làm cho mà ăn tốt lắm rồi, lại còn đòi kén cá chọn canh. Còn có sau này, như thể phải chăm sóc cậu cả đời, mơ đấy! “Đúng rồi, hôm nay cậu đợi ngoài cửa rất lâu à?” Tôi đợt nhiên nhớ ra. “Chỉ 1 tiếng mà thôi.” Cậu ra lạnh nhạt . Ngồi 1 tiếng ở ngoài? Trong lòng dấy lên chút cảm động, lại có người bằng lòng ngồi đợi 1 tiếng đồng hồ, chỉ để ăn bữa cơm tôi nấu? “Lúc đó tôi định rồi, tưởng ngại phiền phức, muốn nấu cơm cho tôi, vì thế muộn như vậy còn chưa về.” Cậu ta tiếp tục . “Ngại phiền phức?” Tôi hơi chột dạ, vội vàng phủ nhận: “Sao có thể chứ? Sao tôi lại ngại phiền phức? Ha ha, phiền phiền.” “Nếu ngại phiền hà, vậy tôi yên tâm rồi.” Cậu ta chầm chậm buông đũa, nhìn tôi, mỉm cười: “Tối mai tôi muốn ăn sườn chua ngọt, tôm hùm bọc chiên giòn, đậu phụ hạnh nhân, thịt viên chân châu, trứng ốp nước sốt, xin nhờ vả .” Tôi giữ nguyên nụ cười, tới khi khóe miệng cứng lại. Chúc Thảo Nhĩ, mày lại trúng kế rồi! hối hận kịp, chuông điện thoại reo, hóa ra là Chí Chí gọi tới khởi binh hỏi tội: “Đồ đáng chết, làm gì mà chạy nhanh thế?” Tôi đứng sân thượng, tiếng xin lỗi: “Mình sợ cậu tức giận… bên cậu sao ồn thế?” “Mình ở bar, chuyện xong với ta, đợi chút rồi thi rượu, nếu mình thắng, sau này được tới tìm mình nữa.” Chí Chí bắt đầu xắn tay áo. “Vậy nếu thua làm thế nào?” “Mình có thể thua ư?” Nghĩ cũng có thể, tửu lượng Chí Chí trời sinh lợi hại, tới hôm nay chưa gặp đối thủ. Nhưng tôi vẫn rất tò mò: “Nếu cậu thua rồi ra sao?” Bên đó đột nhiên truyện đến giọng trầm ấm nhưng cuốn hút của Hoa Thành: “Nếu thua, ấy làm bạn tôi.” Tiếp theo, mặc kệ tôi bên này mắt chữ O mồm chữ A, ta ngắt điện thoại.

      Tôi cầm điện thoại đứng rất lâu, biết vì sao, chỉ cảm thấy lần này Chí Chí…… rất nguy hiểm.

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=4#.U_C3mvl_uP8#ixzz3AeswvNGv
      tart_trung thích bài này.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 8: Hóa ra cậu ta tên là Lâm Hôn Hiểu 2
      Tôi nhíu mày, quay người, lại đụng phải bức tường thịt, nhất thời chưa đứng vững, lùi lại. May mà đôi tay giữ tôi, “ sao chứ?” Cậu ta hỏi. Tôi vuốt ngực, vừa hết kinh hãi: sao mới lạ! Đây là tầng 16, nếu rơi xuống, với thể trọng của tôi nhất định đập ra cái vũng lớn, đợi công ty quản lý vật chất tới đám tang của tôi đòi phí tu sửa đường làm thế nào? Há chẳng phải mất mặt ư? Hoàn hồn, tôi bắt đầu khởi binh hỏi tội: “Cậu làm gì mà ra đây?” “Muốn ra với lời, tôi ăn xong rồi, ngoài ra muốn thứ nữa.” Cậu ta giật điện thoại của tôi, nhanh chóng thêm vào dãy số màn hình, ấn phím gọi, đợi điện thoại trong túi quần cậu ta reo, tôi mới tỉnh ngộ: Thứ cậu ta muốn là số điện thoại của tôi. “Sau nay tôi cần đợi ngoài cửa nữa rồi.” Cậu ta trả điện thoại cho tôi. Tôi nhận xong, đọc tên cậu ta tự lưu vào… Hôn Hiểu. “Hóa ra cậu tên là Lâm Hôn Hiểu.” “Còn ?” Cậu ta hỏi: “ tên là gì?” Hai tay khoanh trước ngực, tôi nghiêm túc nhìn cậu ta: “Chị” Cậu ta nhíu mày: “Chị” “ ngoan,” Tôi kiễng chân xoa xoa đầu cậu ta: “ sai, sau này gọi tôi là chị. Được rồi, vào , ngoài này lạnh đấy.” Nhưng cậu ra động đậy, vẫn chặn trước cửa sổ. “Làm gì?” Tôi trợn mắt. Cậu ta trả lời, chỉ nhíu nhíu lông mày. Tháng chạp rét đậm, lạnh thấu xương, thực phải lúc giành ý chí, tôi đành thỏa hiệp: “Chúc Thảo Nhĩ, Chúc trong chữ Chúc phúc, Thảo Nhĩ trong chữ Mỉm cười.” “Chúc Thảo Nhĩ.” Cậu ta lặp lại: “Chúc Thảo Nhĩ.” “Đừng có biết lớn gì, vẫn phải gọi tôi là chị, nếu sau này tự mình ăn mỳ, nghe thấy chưa?” Tôi uy hiếp.

      Cậu ta phản đối liếc tôi cái, quay người bước tới ngồi ghế sô fa, tự mình bật ti vi xem “Sắp thi rồi còn xem tivi?” Tôi vừa đóng cửa sổ vừa càu nhàu. Cậu ta để ý tới tôi. “Đúng rồi, mẹ cậu gọi điện thoại về chưa?” Tôi hơi sợ cậu ta mách mẹ, gần xa. Vẫn thèm để ý. “Lâm Hôn Hiểu.” Tôi gọi họ tên. Lần này cậu ta có hành động, ngẩng đầu lại, nhìn tôi, “Hôn Hiểu,” Cậu ta “Gọi tôi Hôn Hiểu là được rồi, cần thêm họ.” Hôn Hiểu? còn dương* (Cái này nằm trong câu: Tạo hóa chung thần tú, dương cát hôn hiểu, hôn hiểu là ban ngày, dương là ban đêm). Tôi đưa túi rác to cho cậu ta, dặn dò: “Mang vứt.” Cậu ta cũng phản đối, xách lên rồi ra ngoài. Đợi cậu ta vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức đóng cửa.

      làm gì vậy?” Cậu ta gõ cửa. “Tự về nhà ôn tập.” Tôi thu dọn bát đũa, vào phòng bếp rửa bát, để ý tới cậu ta nữa. Ngày thứ hai lẽ ra Chí Chí trông cửa hàng, tôi liền vùi đầu vào ngủ. Mơ mơ màng màng bị tiếng điện thoại đánh thức, ấn phím nghe cái, là em gọi đến Chí Chí cả sáng chưa đến. Tôi giật mình, tỉnh ngay lập tức, hỏng bét, hôm qua Chí Chí và Hoa Thành thi rượu, xảy ra chuyện chứ. Vội gọi điện cho ấy, nhưng từ đầu tới cuối đều được, lập tức đánh răng rửa mặt xong, chạy ngay tới nhà ấy, gõ cửa hồi lâu, cũng động tĩnh. do dự có cần báo cảnh sát , cửa đột nhiên mở ra, dáng người cao to xuất trước mắt tôi. Áo khoác đen, tính tình lặng lẽ, đôi mắt trầm lắng. Hoa Thành?! Tôi kinh ngạc tới nỗi cằm sắp rơi xuống đất, sao ta lại ở nhà Chí Chí?

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=4#.U_C3mvl_uP8#ixzz3Aet4rKtV
      tart_trung thích bài này.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 9: Hóa ra cậu ta tên là Lâm Hôn Hiểu 3
      “Tới tìm Chí Chí?” Hoa Thành hỏi. Tôi ngơ ngẩn gật gật đầu. “ ấy nổi giận với cái giường, tính khí được tốt, đợi chút .” Hoa Thành mời tôi vào phòng, sau đó lấy áo khoác, mỉm cười : “Tôi có chút việc, trước, buổi trưa quay lại.” Cửa đóng lại phút sau, tôi mới tan băng, lập tức chạy tới phòng ngủ nhìn, chỉ thấy Chí Chí ngồi giường, áo sơ mi chưa chỉnh lại, đầu tóc lộn xộn, hai mắt đờ đẫn. Trong lòng tôi đau như cắt, chạy bổ lên trước ôm ấy, nước mũi và nước mắt điên cuồng rơi: “ Bạn thân mến! Đều là mình hại cậu, nếu mình gây chuyện với tên lưu manh, cậu cần ra tay giúp mình, cậu ra tay giúp mình thể bị Hoa Thành để ý, cậu bị Hoa Thành để ý thi rượu với ta, thi rượu với ta bị ta chuốc say, bị ta chuốc say cậu bị ăn sạch như chùi, đến mẩu vụn cũng còn.” “Hít nước mũi lại, buồn nôn chết được.” Chí Chí đẩy tôi ra, nhíu mày : “Cái gì ăn sạch như chùi, đến mẩu vụn cũng còn, cậu cái gì?”

      Tôi nghe lời hít hít mũi: “Lẽ nào cậu phải bị ta ……” “ có.” Ngữ khí chắc như đinh đóng cột. Tôi tò mò: “Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Chí Chí ngửa mặt về phía sau, “phịch” tiếng ngã xuống gối. Hóa ra, hôm qua sau khi bị Hoa Thành giật điện thoại, hai người liền ngồi xuống mặt đối mặt, chén tôi chén. Thấy chai rượu bàn càng lúc càng nhiều, nhưng Hoa Thành sắc mặt vẫn đổi, trong lòng Chí Chí bắt đầu hoảng. Nhưng nghĩ tới trước nay mình đều chuốc rượu người khác tới mức đếm sao, thế là cứng rắn tiếp tục. Khi chai rượu xếp đầy bàn, Chí Chí phát trước mắt xuất rất nhiều sao, trong lòng lặng đến cực điểm…. báo ứng đến rồi, lần đầu tiên bị chuốc say. Ba giây sau, cái gì cũng nhớ nổi. Tỉnh dậy lần nữa, phát nằm giường mình, đầu đau như búa bổ, chỉ muốn dùng dao chặt cái thứ cổ này .

      Lúc này, bên tai truyền đến giọng trầm ấm: “Tỉnh rồi à?” Chí Chí bị dọa giật nảy mình, quay đầu, lại phát Hoa Thành ngồi bên cạnh nhìn mình, trong mắt có ánh cười. “Sao ở đây?!” Chí Chí kinh ngạc hỏi. Hoa Thành trả lời qua loa: “Quên rồi à? Em là bạn .” Nghe vậy, Chí Chí rùng mình cái, trong chốc lát nhớ lại việc tối qua. ! thua ! rồi! Chí Chí đột nhiên cảm thấy ngũ lôi*(ngũ lôi: chính là kim lôi, mộc lôi, thủy lôi, hỏa lôi, thổ lôi) chấn động, trong đầu trống rỗng. “Sao vậy? muốn ăn quỵt à?” Hoa Thành sát vào mặt Chí Chí, hơi thở nam tính vấn vít bên mũi, khiến tâm ý rối bời. Làm thế nào? Phải tuân thủ lời hứa mà hy sinh hạnh phúc, hay vứt bỏ đạo nghĩa mà chết trả nợ. Sống hay chết , đây là vấn đề. Trong đầu Chí Chí diễn ra cuộc chiến, má đột nhiên bị hôn cái.

      Chí Chí phản ứng có điều kiện, giơ tay lên, tát Hoa Thành cái, nhưng nửa đường lại bị Hoa Thành giữ lại, đồng thời tiện thế ép xuống giường, nhìn chăm chú: “Nhớ kỹ, ghét nhất bị người khác tát tai, dù là người phụ nữ của mình cũng được.” “Ai là người phụ nữ của !” Chí Chí muốn đẩy ra, nhưng phát sức lực bản thân tưởng mạnh lại có đất dụng võ trước ta. Điều này đối với Chí Chí từ mẫu giáo thiên hạ vô địch mà đòn tấn công chí mạng. Hoa Thành, người đàn ông này, khiến lần đầu nhìn thấy yếu đuối của bản thân. Nghiến răng nghiến lợi, hận vô cùng, lại chịu bó tay. Hai người nhìn nhau, hận tình thù xen lẫn trong ánh nhìn. Bỗng nhiên, Hoa Thành cười nhạt: “ sao, thời gian của chúng ta còn rất nhiều.” xong, buông Chí Chí, đứng dậy: “Trưa lại đến thăm em.” Tiếp theo, ta ra khỏi phòng. Sau đó, tôi bước vào.

      việc như vậy đấy.

      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=125803&page=5#.U_C34fl_uP8#ixzz3AetEiRVU

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :