Lá Cờ Ma - Na Đa (28C)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Lời Nguyền Chết Chóc



      Tôi kể cho bác Chung Thư Đồng nghe về cái chết li kì của Vệ Tiên, bởi lẽ cái tên này có ý nghĩa đáng kể nào với bác, câu chuyện tôi kể đủ khiến bác ngạc nhiên lắm rồi.


      " ngờ lại có thể như thế", bác Chung Thư Đồng lặp lại câu ấy biết bao nhiêu lần trong lúc nghe tôi kể.


      Ngay cả bậc lão niên như bác khi nghe tôi kể về kế hoạch lớn lao mà ngày ấy mình vô tình tham gia vào cũng trở nên vô cùng hiếu kì và lòng muốn biết , bốn em nhà họ Tôn năm xưa rốt cuộc định làm gì. Bởi thế, bác vội vã giục tôi cho bác xem mấy bức ảnh tôi chụp và nửa lá cờ ma đó trong khi tôi chưa kịp lấy chúng ra.


      "Ồ?"


      Gương mặt bác Chung Thư Đồng đầy vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi trải nửa lá cờ đỏ ra.


      "Đây chính là lá cờ đó hả cháu?", bác quay đầu lại hỏi tôi.


      Tôi gật đầu tỏ ý khẳng định.


      "Hình vẽ lá cờ này giống với hình vẽ lá cờ bác phác hoạ cho cháu, nhưng cháu nghĩ lá cờ mà Tôn Huy Tố nắm chặt trong tay khi chết thể là lá cờ khác được".


      "Nhưng tại sao những hình vẽ của nó lại khác hoàn toàn so với hình vẽ trong trí nhớ của bác nhỉ, màu sắc gần giống đấy, lẽ nào, bác già rồi nên trí nhớ còn minh mẫn nữa chăng?"


      "Cũng hẳn như thế đâu bác ạ. Những hình vẽ lá cờ của bác, bác Dương Thiết và bác Phó Tích Đệ đều giống nhau, hai bác đó đều rất tự tin vào trí nhớ của mình. Có lẽ, lá cờ này có khả năng làm lên những hình vẽ khác nhau trong mắt mỗi người. Lá cờ này vốn chứa nhiều điều kì quái, thêm vài điểm kì quái nữa cũng phải là thể đâu bác ạ."


      "Thế nhưng hình vẽ cháu nhìn thấy lá cờ lúc này là gì, có phải là mấy con long li ?", bác Chung Thư Đồng hỏi tôi.


      "Đúng thế bác ạ. Cháu và bác có cảm nhận giống nhau rồi còn tác dụng ban đầu nữa". Giọng của tôi hơi trầm xuống. Đứng trước bậc đại học giả như bác Chung Thư Đồng lại mấy chuyện thần kỳ quái đản mà ngay cả bản thân còn chưa tỏ tường quả là khiếm nhã.


      ngờ bác Chung Thư Đồng lại gật đầu tỏ ý đồng tình. Rồi bác đưa ánh mắt hướng trở lại lá cờ.


      Vỗn dĩ, tôi định đưa mấy bức ảnh cho bác xem, nhưng lại thấy bác có vẻ đăm chiêu nên lại thôi.


      Bác Chung Thư Đồng nhìn chăm chăm vào lá cờ lúc, sau đó bác lấy chiếc kính lúp bội số cao để có thể quan sát tỉ mỉ hơn. Gương mặt đeo kính lão của bác mỗi lúc ghé sát lá cờ.


      "Lá cờ này được làm từ chất liệu bác chưa từng được thấy bao giờ. Nó phải được dệt từ sợi tơ hay sợi bông, bác nghĩ cháu nên gửi mẫu kiểm tra thành phần của nó. Biết bao nhiêu năm như vậy, xương thịt con người cũng thành cát bụi vậy mà hình như thời gian thể tác động lên lá cờ này", câu đầu tiên của bác Chung Thư Đồng lại làm tôi có chút thất vọng.


      "Căn cứ theo những hình vẽ của nó có lẽ đây là lá quân kì".


      " lá quân kì ạ?"


      "Ừ, có thể là lá quân kì của thời Hán, thời Tam Quốc, hoặc thời Tấn, nhưng bác nghiêng về thời Tam Quốc nhiều hơn. Lá quân kì này đại diện ột người có ngôi vị tương đối cao đấy", bác Chung Thư Đồng bổ sung thêm.


      "Đúng rồi bác ơi, nếu lá cờ này là lá quân kì có thể lí giải được rồi ạ", tôi cảm thấy hớn hở vì vừa nghĩ thông suốt mắt xích.


      "Có thể lý giải điều gì hả cháu?"


      "Chính là tác dụng của lá cờ này đấy bác ạ. Lá cờ này có thể tạo ra uy hiếp đáng sợ đối với những người nhìn thấy nó, nhưng quân đội của mình nếu nhìn thấy nó lâu ngày trở nên quen thuộc và có thể khắc chế được nỗi sợ hãi. Hơn nữa, đối với những người ở cách lá cờ trong phạm vi nhất định cảm thấy sĩ khí được dâng cao giống như những sĩ tốt thân cận bảo vệ chủ soái; còn đối với quân đội của kẻ địch lần đầu trông thấy lá cờ cảm thấy như vừa bị giáng đòn chí mạng. Lá cờ này được tạo ra và sử dụng chiến trường trong thời đại chiến tranh loạn lạc."


      tới đây tôi chợt nhớ tới nguyên nhân khiến "khu ba tầng" được bảo vệ nguyên vẹn trong mưa bom bão đạn, nên bổ sung tiếp: "Lá cờ này vẫn có thể phát huy tác dụng to lớn của nó ngay cả trong chiến tranh đại bác ạ".


      Bác Chung Thư Đồng thừ người ra lúc rồi thở dài: "Đáng tiếc là nó bị rách, hi vọng có thể tìm được nửa còn lại để bác cháu mình khám phá ra nguyên lý của nó. À, còn những bức ảnh đâu rồi cháu?"


      Tôi nhanh nhẹn lấy từ trong túi ra những bức ảnh được in cỡ lớn loại giấy ảnh chuyên dụng đưa cho bác Chung Thư Đồng xem.


      Bác Chung Thư Đồng lần lượt xem từng bức ảnh, lông mày của bác nhíu lại mỗi lúc lâu.


      Bác chậm rãi quan sát, lật lật lại mười mấy bức ảnh trong hơn hai mươi phút đồng hồ, đặc biệt là bức ảnh đặc tả cái đầu lâu quái dị đó.


      Lúc mới quan sát những bức ảnh, bác khe khẽ lắc đầu, nhưng càng lúc bác càng lắc đầu mạnh.


      Cuối cùng, bác ngẩng đầu lên, mỉm cười chua chát: " xấu hổ quá, những kí hiệu khắc tường trong mộ đạo và cổng vòm, bác chưa từng tìm thấy bao giờ".


      Nghe bác Chung Thư Đồng thế, tôi khỏi ngạc nhiên.


      Bác ấy là bậc lão làng trong giới sử học, nổi tiếng uyên bác và tinh thông nhiều điều. Tuy bác chuyên tìm nghiên cứu về lịch sử thời Tam Quốc, nhưng với lịch sử các thời đại khác nhau của Trung Quốc, bác cũng xứng danh là chuyên gia. Theo lý mà dù bác chuyên tâm nghiên cứu những ký hiệu này song vẫn có thể biết được xuất xứ của nó hay chút manh mối nào đó mới phải.


      "Xét từ hình dáng của cửa mộ đây có thể là ngôi mộ cổ thời Tam Quốc, nhưng những ký hiệu này quả bác chưa nhìn thấy bao giờ. Những ký hiệu này cũng chưa từng xuất trong những ngôi mộ cổ ở thời Tam Quốc và cả ở các thời đại khác nữa. Bác chỉ có thể khẳng định với cháu, chúng chắc chắn phải chỉ là những hình vẽ trang trí vô nghĩa, mà chắc chắn chứa ý nghĩa quan trọng nào đó".


      rồi bác Chung Thư Đồng rút từ trong xấp ảnh ra năm bức ảnh và bảo: "Cháu để mấy bức ảnh này lại đây để bác từ từ nghiên cứu nhé!"


      Tất nhiên tôi đồng ý.


      Bác Chung Thư Đồng lại rút ra bức ảnh đặt trước mặt tôi và : "Riêng với bức này bác có chút suy đoán của riêng bác, có thể được chuẩn xác lắm, cháu tham khảo nhé!".


      Chính là bức ảnh chụp đặc tả chiếc đầu lâu.


      Bác Chung Thư Đồng chỉ tay vào vào cái lỗ lớn phía trán của chiếc đầu lâu trong bức ảnh, : "Tuy điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của bác cháu ta, song nhìn vào bức ảnh có thể thấy, cái lỗ này là bẩm sinh, vì ngôi mộ cổ với quy mô đồ sộ như thế này thể có kẻ đột nhập vào bên trong và chọc cái lỗ lên chiếc đầu lâu sau khi chủ nhân của ngôi mộ cổ này từ giã cõi đời được. Thêm vào đó, cái lỗ này nhẵn bóng như vậy, phải là vết tích do chủ nhân của nó bị thứ vũ khí nào đó đâm phải khi còn sống".


      "Ý của bác là..."


      "Là con mắt thứ ba", danh từ mà bác Chung Thư Đồng vừa nhắc đến khiến người ta trợn mắt há mồm kinh ngạc


      Tôi từng liên tưởng, cái lỗ lớn này rất giống con mắt thứ ba, nhưng đó chỉ là liên tưởng tuỳ tiện của tôi, vì tôi chưa bao giờ nghe ai đó có con mắt thứ ba cả. Thế mà bây giờ, bậc lão làng của giới sử học lại nhận định như thế, hơn nữa, bác với thái độ rất thận trọng và nghiêm túc.


      "Bác biết vì nguyên nhân gì, có lẽ do đột biến gen, nhưng trong sách sử, quả thực có những ghi chép về số người có con mắt thứ ba. Bác nghiên cứu những cuốn sách viết về lịch sử cho đến bây giờ, có đối chiếu giữa các loại tư liệu và nghiên cứu thêm những cuốn bút ký dã sử, có đôi lúc phát ra nhiều điều mà ngay cả bản thân bác cũng dám tin. Trong lịch sử có ba người biến thành hổ, khả năng này cũng có thể tồn tại, nhưng nhiều khi, tư liệu đề cập về các phương diện lại đưa bác đến với kết quả mà bác thể chấp nhận được. Thường bác chôn kín những mối nghi hoặc đó ở trong lòng, vì xét cho cùng, những thứ đó vốn dĩ bị chìm dưới dòng sông lịch sử, bác nhất thiết phải khơi chúng ra. Bây giờ, bác muốn chia sẻ điều ấy với cháu, người có con mắt thứ ba có thể tồn tại trong thực tế và những người như thế thường có khả năng kì lạ mà người bình thường khó lòng tưởng tượng nổi".


      "Vậy theo bác biết, nhân vật nào trong lịch sử có con mắt thứ ba ạ? Thời Tam Quốc có người như thế ạ?"


      "Nhị Lang Thần Dương Tiễn trong truyền thuyết dân gian rất có thể là người có con mắt thứ ba đấy. Hoàng đế khai quốc Hoàng Thái Cực của triều Thanh cũng được lưu truyền là có thiên nhân. Nhưng người có con mắt thứ ba ở thời Tam Quốc bác chưa nghe đến".


      Thời Tam Quốc có ư? Chủ nhân của ngôi mộ cổ này ràng là thời Tam Quốc mà!


      "Nhưng trong sách sử thời Tam Quốc cũng có ghi chép về vài con người có khả năng kì dị", bác Chung Thư Đồng chậm rãi .


      Ra khỏi cánh cổng lớn của nhà bác Chung Thư Đồng, tôi mải miết nghĩ tới những người ở thời Tam Quốc phù hợp với những phân tích vừa rồi, người nào có thể có con mắt thứ ba, người nào có khả năng là chủ nhân của ngôi mộ cổ... Cả người tôi bải hoải vì đắm mình trong dòng suy nghĩ và vì cả giấc ngủ yên lành đêm qua. Tôi đờ đẫn tới mức biết mình ra tới ngã ba đường. Tôi bị chiếc xe đạp lướt qua quệt phải, người ta chửi thề mấy câu theo phản ứng tự nhiên, nhưng tôi lại thấy vui mừng, vì nếu phải bị người phụ nữ trung tuổi ấy đâm vào tôi cứ thơ thẩn tiến về phía trước mà ra tới giữa lòng đường nguy to.
      Annabellevulinh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Lời Nguyền Chết Chóc(2)



      Trở về toà soạn, tôi kiểm tra email, thấy có vài bài viết do cộng tác viên gửi đến. Tôi chọn hai bài tàm tạm rồi sửa lại, đặt tiêu đề, ghi tên tôi dưới tên tác giả, sau đó gửi vào tệp file bài viết trong ngày của toà soạn. Mấy ngày hôm nay, tôi có tâm trạng để tự phỏng vấn và viết bài, bài viết sẵn là tốt nhất.


      Tôi làm việc ở toà soạn chưa được ba tiếng là đứng dậy về, buồn quan tâm xem hai bài viết hôm nay có được đăng số ra ngày mai hay .


      đường về nhà tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua hai hộp mì ăn liền cho gọi là có bữa tối. Cứ nhét cho no bụng là được. Tôi bắt đầu lên mạng, tìm kiếm thông tin về "con mắt thứ ba".


      Đáng tiếc là mạng có rất ít nội dung liên quan đến con mắt thứ ba, tôi chỉ thấy lác đác vài bài viết nhắc đến con mắt thứ ba của nhân loại. Những bài viết ít ỏi này đủ để tôi biết rằng . thế giới vẫn có những người nghiên cứu về con mắt thứ ba của loài người. Họ nêu ra những suy đoán và giả thuyết của mình cơ sở khoa học.


      Từ xa xưa, nhân loại nhắc đến con mắt thứ ba. Trong những nghi lễ của rất nhiều dòng tôn giáo phương Đông, người ta thường vẽ con mắt thứ ba ở chính giữa đôi lông mày hướng thẳng lên phía . Họ tin rằng, con mắt thứ ba chính là con đường giúp họ có thể giao lưu trực tiếp với vũ trụ. Theo quan điểm của các nhà triết học Hy Lạp cổ đại, con mắt thứ ba nằm ở vị trí chính giữa của đại não, nó được ví như cánh cửa để năng lượng trong vũ trụ truyền vào bên trong cơ thể con người. Cho tới ngày nay, y học đại vẫn ngừng nghiên cứu về con mắt thứ ba.


      điểm nằm ngoài suy nghĩ của tôi, đó là người nào cũng có con mắt thứ ba. Có điều con mắt ấy chỉ xuất trong hai tháng phôi thai đầu tiên của loài người, tức là trong giai đoạn hình thành tinh thể, các cơ quan cảm giác và tế bào thần kinh của các bộ phận trong não bộ. Điều kì lạ là, nó vừa xuất mau chóng thoái hoá. Định luật gen sinh vật nổi tiếng đưa ra bằng chứng có sức thuyết phục nhất về con mắt thứ ba. Theo định luật này, trong thời gian rất ngắn, bào thai trải qua toàn bộ quá trình tiến hoá qua tất cả các loài sinh vật. cách khác, bào thai của con người xuất tất cả các hình thái đặc trưng mà tổ tiên loài người từng có. Các nhà nhân loại học cho rằng, số cơ quan trong cơ thể con người xảy ra tượng thoái hoá và chúng vĩnh vĩnh viễn biến mất sau khi thoái hoá. Từ quá trình tiến hoá của loài động vật lưỡng cư thời cổ đại có thể nhận ra tượng thoái hoá tương tự ở chúng. Loài thằn lằn ở New Zealand từng tồn tại hai trăm triệu năm, xương đầu của chúng có hốc mắt rất , bên dưới lớp màng trong suốt có con mắt thứ ba thực . Các nhà sinh vật học cố khám phá ra, đầu của rất nhiều loài bò sát tuyệt chủng có thêm con mắt là bổ sung quan trọng trong cơ quan thị giác của các loài động vật này. Chính nhờ có cơ quan đặc biệt này mà các loài bò sát cực kì mẫn cảm với các thảm hoạ thiên nhiên như động đất, bão từ, núi lửa phun...


      số nhà nghiên cứu đoán định, nhiều nhà tiên tri có được khả năng đặc biệt biết trước tương lai là vì họ vẫn còn giữ được chức năng của con mắt thứ ba mà ở người bình thường, nó bị thoái hoá trước khi họ chào đời.


      Đọc lướt qua những lý luận và suy đoán về con mắt thứ ba, tôi phát ra, những bài viết này khi đề cập đến chức năng của con mắt thứ ba, họ đều gắn nó với khả năng "tiên đoán", ngoài ra gắn nó với chức năng nào khác. Nhưng trong cách của bác Chung Thư Đồng hình như con mắt thứ ba ấy còn có chức năng khác nữa.


      Những lí luận có đối chứng đó hoàn toàn đề cập tới việc phân tích vào cá nhân cụ thể. Xem ra, đối với những người nghiên cứu về vấn đề này người có con mắt thứ ba chỉ tồn tại trong các truyền thuyết, ghi chép chân thực và đáng tin cậy nào. Hết cách rồi. Tôi đành lôi từ trong tủ sách ra bộ "Tam Quốc Chí" và "Tam Quốc Diễn Nghĩa" để nghiền ngẫm. mạng cũng có bản điện tử nhưng tôi thích đọc sách hơn.


      Tôi lấy sắn tờ giấy trắng đặt ngay bên cạnh, chuẩn bị ghi lại tên những nhân vật có khả năng có con mắt thứ ba, để từ từ phân tích và sàng lọc.


      Vốn dĩ, tôi chuẩn bị ột cuộc chiến đấu trường kỳ. Nhưng ngờ, vừa giở ra đọc mười mấy trang, tôi thấy tên của nhân vật. Tôi ngạc nhiên đến nỗi bật lên thành tiếng.


      Trương Giác[1]!


      [1] Trương Giác là thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng, hay còn gọi là quân Khăn Vàng vào cuối thời kỳ nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Cuộc khởi nghĩa cuối cùng bị triều đình đàn áp của Trương Giác, mà còn có số cuốn kì thư khác, ví dụ như cuốn "Độn Giáp Thiên Thư" của Tả Từ[2] chẳng hạn. Nhưng giúp chủ nhân của nó có thể hô phong hoán vũ, lập nên hết kì tích này tới kì tích khác chiến trường, hùng bá thiên hạ chỉ mỗi cuốn "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh".


      [2] Tả Từ là nhân vật huyền thoại sống vào cuối đời nhà Hán và thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, ông là người thông thạo phép thần kỳ của Đạo Lão.


      Trời xanh mất, hoàng thiên lập Thiên Công tướng quân Trương Giác!


      Vị thủ lĩnh của quân khăn vàng này từng thiêu rụi Trung Nguyên bằng lửa chiến tranh, tay làm lung lay giang sơn của triều Hán. Truyền thuyết kể lại rằng, vị thủ lĩnh này có tài phong hô hoán vũ, vãi đậu thành binh và tất cả những phép thần thông này đều nhờ cuốn sách tiên có tên "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh".


      Tạm thời nhắc đến những câu chuyện truyền kì thần bí về bản thân tướng quân Trương Giác, cuốn sách giúp ông ta làm nên đại nghiệp, "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh", lẽ nào lại là "cuốn sách đó" mà Tôn Diệu Tổ ngầm ám chỉ trong cuốn nhật ký?


      Nhìn lại dã sử thời Tam Quốc, những cuốn kì thư như thế chỉ có mình cuốn "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh"


      Chẳng phải Tôn Diệu Tố viết, có được "cuốn sách đó" giành cả thiên hạ hay sao?


      Nếu thực cuốn sách chứa đựng sức mạnh thần kì như thế, có lẽ bốn em nhà họ Tôn có thể làm dạng danh gia tộc Tôn thị của họ thêm lần nữa, hoặc họ được thoả mong ước xưng hùng phương giữa thời loạn lạc.


      Chỉ những người thế lực hùng mạnh như tướng quân Trương Giáp mới có thể xây dựng ngôi mộ cổ quy mô đồ sộ như vậy. Dù Tả Từ may mắn được lịch sử thổi phồng về những khả năng thần kỳ tới mức như thành thần tiên cũng thể có được khả năng đó.


      Tư duy theo lối này Trương Giáp là đáp án gần nhất. Trương Giáp, kì nhân có con mắt thứ ba, muốn xây dựng thời đại thái bình và trở thành vị Thiên sư được người người kính trọng. Suy luận theo lẽ tự nhiên như thế dễ dàng hơn nhiều so với suy luận đó là người bình thường. Nhưng nếu tướng quân Trương Giác có những khả năng thần kỳ như thế và cuốn "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh" có thể làm nên kì tích hô phong hoán vũ, tại sao cuối cùng ông ta vẫn quân bại thân vong?


      Quân tan, thân mất tại sao tướng quân Trương Giác lại có thể xây dựng được ngôi mộ với quy mô đồ sộ và chắc chắn tốn nhiều thời gian xây dựng như thế?


      Xét từ góc độ khác, nếu như con mắt thứ ba có khả năng giúp người sở hữu nó tiên đoán tương lai, vậy tưởng quân Trương Giác ắt hẳn phải dự liệu trước được kết cục của mình và chính vì thế, ông ta xây dựng lăng mộ ình trước khi quân bại thân vong?


      Vậy lá cờ màu vàng này chính là lá cờ của chiến quân Khăn Vàng thuở xa xưa ư?


      Lịch sử Trung Quốc ghi nhận có rất nhiều người có tài hô phong hoán vũ, nhưng giới học thuật cho rằng, đó chỉ là những chi tiết li kì mà người đời sau thêm vào bằng trí tưởng tượng phong phú của mình, hoặc đó là do lí giải sai lầm của con người với số tượng khi nhân loại còn ở thời mông muội chưa được khai hoá. Bản thân tôi từ trước tới nay cũng luôn ủng hộ quan điểm này, bây giờ ngẫm lại thấy nó đơn giản như thế.


      Chí ít nửa lá cờ được trải rộng chiếc bàn viết của tôi, nếu còn giữ được nguyên vẹn sức mạnh kì lạ của nó hẳn gây ra sóng to gió lớn trong giới khoa học.


      Song nếu suy nghĩ theo hướng khác chưa hẳn như vậy. Trước đây, tôi từng trải qua ít chuyện li kì, từng tiếp xúc và làm việc với tổ chức X của Trung Quốc nhiều lần, e là những người trong giới khoa học dốc hết sức nghiên cứu "sức mạnh kì bí", có điều họ bỏ cuộc từ rất lâu trước khi có được thành quả để công bố với công chúng.


      Nếu ngôi mộ cổ đó thực cất giấu cuốn "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh"... Tôi bắt đầu tưởng tượng tới những điều ghi trong cuốn sách đó và lại thấy trí tò mò nổi lên, sao kiềm chế được. Và cả vài tâm trạng khác nữa.


      Rồi hình ảnh Vệ Tiên ngã từ tầng cao xuống ngay trước mắt tôi và thi thể dập nát thảm thương của ấy lại lên trong óc tôi.


      Nếu đó là cuốn "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh" phải là thái bình chút nào.


      Tôi ngủ sớm. Đêm nay vẫn lại là đêm giấc chẳng lành. Tôi chỉ ngủ chập chờn. Nếu có ai đó đứng cạnh giường quan sát tôi ngủ, có lẽ tôi nhận ra con ngươi mắt tôi đảo như rang lạc.


      Hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn gương soi và phát thấy sắc mặt mình tồi tệ hơn hôm qua nhiều.


      Từ trước tới nay, tôi luôn ngủ mạch tới tận trưa, nhưng mấy ngày gần đây, tôi gần như có cảm giác là mình ngủ. Bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên, hiểu sao việc này lại gây cho tôi áp lực lớn đến thế? Tôi phải là kẻ chưa từng thấy người chết, cũng phải là kẻ chưa từng trải qua cảnh ngàn cân treo sợi tóc kia mà!


      Chẳng những thế, tôi thấy khả năng nắm chắc và quyết đoán việc của tôi kém nhiều. Lúc này tôi mới nhận ra, cả ngày hôm qua vì cắm cúi tìm đọc thông tin liên quan tới con mắt thứ ba và tướng quân Trương Giáp, tôi quên mất vị trí của mình trong toàn bộ việc này.


      khác tiếp theo đây, tôi định làm gì?


      Vệ Tiên chết rồi, còn ai cùng tôi vào thám hiểm ngôi mộ cổ đó nữa. Dù tôi đoán biết thân phận chủ nhân ngôi mộ cổ đó, nhưng tôi tiếp tục xuống dưới lòng đất bằng cách nào? Hành động đơn phương độc mã, có khác nào tự đào mồ chôn mình?


      Với tình hình giờ, tôi chỉ con hai lựa chọn: hoặc là tôi cứ điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra và kết thúc cuộc điều tra này ở đây, nhưng bỏ dở giữa chừng, việc ấy tôi chưa từng thử bao giờ; hoặc là tôi phải tìm tới trợ thủ đắc lực, ví như Tổ chức X.


      Lực lượng hùng hậu của Tổ chức X đương nhiên tương trợ tôi nhiều hơn chàng Vệ Tiên nhiều.


      Kinh nghiệm của mấy lần làm việc với Tổ chức X thông qua chàng Lương Ứng Vật khiến tôi hiểu , khi tổ chức X chính thức vào cuộc, toàn bộ việc trở thành bí mật quốc gia, dù tôi vẫn có thể nắm bắt số tình hình thông qua chàng Lương Ứng Vật nhưng muốn trực tiếp tham gia cùng họ, quả là việc nằm ngoài sức tưởng tượng.


      thực lòng tôi thích hợp tác với mấy tổ chức bí mật như Tổ chức X. Ngay cả chàng Lương Ứng Vật khi xuất với tư cách là nghiên cứu viên của Tổ chức X cũng trở nên vô cùng đáng ghét.
      Annabelle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Lời Nguyền Chết Chóc(3)



      Có được bài học của ngày hôm qua, nên hôm nay lúc sang đường tôi cực kì cẩn thận. Khổ nỗi, đầu óc tôi liên tục đuổi theo những ý nghĩ khác nhau, tinh thần tôi tài nào tập trung được. Buổi trưa, lúc ra khỏi toà soạn ăn cơm, tôi lẩn thẩn nhìn đèn đỏ giành cho người bộ thành đèn xanh, vừa bước chân sang đường liền bị trật tự viên giữ lại.


      Bốn giờ chiều, đến lượt tôi phải tham dự buổi họp chọn đề tài trong ngày. Tôi ghi lại mấy đề tài quan trọng của bạn tôi vào giấy và mang theo tới toà soạn. Tôi ở vào tình trạng này nên rất sợ tới toà soạn rồi mới phát ra mình quên thứ gì đó ở nhà.


      Nếu đêm nay giấc ngủ vẫn tồi tệ như mấy đêm trước chắc tôi chết mất. Giờ tôi được nếm mùi khổ sở của việc mất ngủ.


      Tôi báo cáo xong mấy đề tài của bạn mình nhưng vẫn chưa được rời cuộc họp, phải đợi tất cả các thành viên hoàn tất việc báo cáo, rồi còn phải đợi xếp Lam căn vặn cho tới khi những câu hỏi sạch nhẵn trong đầu ông ta cuộc họp mang tính hình thức này mới đến hồi kết.


      Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hoàng Quân, chàng đồng nghiệp của tôi ở ban Xã hội hôm nay cũng tới tham dự cuộc họp, ngồi cạnh tôi cúi thấp đầu xuống nghe điện thoại. Đợi khi ban văn nghệ báo cáo xong đề tài, Hoàng Quân mới xem vào: "Ban chúng tôi hôm nay có đề tài đấy ạ, phóng viên thường trực ở bệnh viện vừa báo tin, nhà sử học nổi tiếng Chung Thư Đồng nhảy lầu tự vẫn sáng nay, chứng thực là tử vong, ấy ở đó để phỏng vấn".


      Trong đầu tôi vang lên tiếng "uỳnh", mọi thứ trước mắt tôi bổng trở nên tối sầm.


      Bác Chung Thư Đồng chết rồi sao?


      Lại là vụ tự sát!


      Tôi nhớ buổi họp kết thúc như thế nào, nhớ bản thân mình bước ra khỏi phòng họp như thế nào. Tôi đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe qua lại.


      Vệ Tiên chết rồi, bác Chung Thư Đồng cũng sang thế giới bên kia, chi bằng tôi...


      "Bịch", đầu tôi đâm sầm vào cửa kính. Cơn đau ghê gớm làm tôi choàng tỉnh.


      Tôi làm sao thế này? Nếu trước mặt tôi phải là chiếc cửa kính bọc thép đóng kín mít... Rốt cuộc ban nãy tôi định làm gì?


      Bỗng dưng tôi lại muốn nhảy xuống bên dưới ư?


      Tại sao tôi lại nảy ra ý nghĩ quái gở này? đúng, ban nãy đầu óc tôi trống rỗng, chân tay tôi hề nghe theo sai bảo của bản thân.


      Mấy người đồng nghiệp liếc mắt về phía tôi mỉm cười gượng gạo. Tôi bước nhanh vào nhà vệ sinh, bàn chân như chạm đất. Tôi mở vòi nước, để những tia nước phun ra xối xả, tôi lấy tay vốc nước vã lên mặt mình.


      Việc ấy phải do tôi làm, nhất định phải là tôi!


      Bất luận như thế nào, những lúc bình thường, tôi bao giờ coi rẻ sống. Ngay cả khi ở trong hang người làm bạn với đống xương trắng nữa, tự đáy lòng tôi chưa bao giờ từ bỏ hi vọng sống. việc ban nãy là như thế nào?


      Thoáng chốc, tôi chợt thấy biểu của Vệ Tiên ở vào giây phút cuối cùng ấy của cuộc đời. ấy hãi hùng đến thế phải là do trông thấy tôi hay nhìn thấy thứ gì đó, mà là ấy thình lình hiểu ra tình cảnh của mình, giống như tôi lúc vừa rồi. Nếu có tấm cửa kính được bọc thép chắn ngang tôi có lẽ chỉ khôi phục thần trí khi thấy mình rơi xuống, nhanh như con thoi! Cuối cùng tôi biết, ở vào khoảnh khắc đó, Vệ Tiên tuyệt vọng đến mức nào.


      Bàn tay ấn mặt đá cẩm thạch của tôi run lẩy bẩy, sao điều khiển được, khuôn mặt trong gương nhợt nhạt, thậm chí tôi thể khiến những chiếc răng ngừng va lập cập vào nhau. Đây phải là lần đầu tiên tôi kề cận với tử thần, nhưng chưa bao giờ ở vào tình cảnh giống như ban nãy, thể khống chế nổi hành vi của mình.


      Nỗi kinh hoàng khiến tôi trở nên mẫn cảm cách lạ lùng. Tôi lập tức nhớ lại những biểu của mình sau khi ra khỏi mộ thất, hai lần sang đường suýt gặp nguy hiểm, tôi cứ ngỡ là do ngủ được nên tinh thần mới lơ đễnh như thế. , phải, ngay cả việc đột nhiên tôi ngủ trằn trọc ngon giấc cũng liên quan tới nó!


      Nhưng vì sao bác Chung Thư Đồng lại uổng mệnh như vậy? Bác ấy hề vào mộ thất kia mà!


      Những bức ảnh, là những bức ảnh!


      Tiếng ấy vang vang trong lòng tôi.


      Tôi hại bác Chung Thư Đồng ư?


      Dù bác ấy vào mộ thất nhưng lại xem những bức ảnh đặc tả về cảnh tượng trong mộ mà tôi đưa cho và đặc biệt bác ấy còn giữ lại năm bức để nghiên cứu.


      Cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý nghĩa của những ký hiệu đó rồi: cái chết.


      Lá cờ chiến đó khiến cho kẻ nhìn vào khiếp đảm, còn những ký hiệu nằm san sát nhau trong mộ đạo kia dẫn người ta tới chỗ chết, mà là tự mình tìm tới cái chết.


      Trực giác chẳng lành của tôi có lẽ bắt nguồn từ lưỡi hái tử thần đó chăng? Bây giờ ngẫm lại, càng tiến gần tới chiếc cổng vòm, những kí hiệu tường trong mộ đạo càng nhiều và càng dày thêm lên. Chúng được khắc chi chít xung quanh chiếc cổng vòm và đập ngay vào mắt người ta. Năm xưa, cả ông lão Vệ Bất Hồi và ông lão Tiền Lục đều thể tiến sâu vào trong mộ đạo và áp sát chiếc cổng vòm đó như tôi, thế mà hai con người ấy, kẻ mất lòng can đảm để tiếp tục trộm mộ, kẻ dở dại dở điên. Vệ Tiên bước thẳng tới cửa mộ nên ta tự sát trong ngày hôm đó. Những ký hiệu đó là những ký hiệu gì mà sao chúng lại có sức mạnh ghê gớm đến thế?


      Tôi lần bước tới đường cầu thang khuất bóng người và rút chiếc di động ra. Trong tình cảnh này chỉ có người đủ khả năng cứu tôi thôi.


      Vốn dĩ tôi định về tới nhà rồi mới gọi điện, nhưng lúc này, lòng tôi nơm nớp nỗi lo âu, chỉ sợ rằng tôi vừa bước ra khỏi toà nhà này, tôi lẩn thẩn bước tới phía đầu chiếc ô tô, lao mình vào và kết thúc cuộc đời. Tôi phải dồn hết tinh thần vào những bước chân đặt xuống dưới cầu thang.


      Trong số những người mà tôi vừa quen biết chỉ có người vừa có vốn trí thức uyên thâm lại có biệt tài tác động tới tâm lý con người, đó là Lộ Vân - người truyền thụ và kế thừa đương đại của môn phái ảo thuật thần bí của Trung Quốc.


      "Chào , Na Đa", giọng của Lộ Vân vang lên trong loa điện thoại. Vào lúc bình thường, hẳn tôi ngất ngây vì những thanh đầy mê hoặc đó, nhưng bây giờ ...


      " nguy đến nơi rồi em ơi!", giọng tôi ủ rũ.


      Tôi kể lại vắn tắt tình trạng của tôi cho Lộ Vân nghe bằng ngôn từ đơn giản nhất. Thời đại ngày nay, người người thang máy, năm mười hoạ mới có kẻ bước về cầu thang bộ. Tuy thế, vẫn có gì đảm bảo chắc chắn cả, ngộ nhỡ ai đó nghe được sinh chuyện phiền phức. phải tôi cố ý giấu giếm nhưng tôi đành phải làm vậy vì trẻ chuyện với tôi là nhân vật vô cùng đặc biệt.


      "Cũng gay go đấy ạ".


      Lòng tôi u ám, vì nếu ấy như thế tôi quả rất gay go rồi.


      "Tình trạng của có biểu của việc bị thôi miên nặng, có điều tới mức khó chữa như nghĩ đâu. Vấn đề ở chỗ, giờ em ở nước ngoài và thể về nước trong ngày ngày hai được ạ".


      "Em ở đâu thế?", tôi thấy hối hận ngay khi hỏi câu hỏi ấy vừa buột ra khỏi miệng. Tôi hoảng loạn tinh thần, thế, nếu tôi sỗ sàng hỏi người ta như vậy.


      Lộ Vân để bụng câu hỏi của tôi, đáp lại ngay: "Em ở Nê-pan tham dự cuộc họp ạ".


      Họp? Họp gì vậy chứ? Những câu hỏi xuất trong đầu tôi nhưng bay khỏi cửa miệng.


      "Thế này nhé, em cho số điện thoại của người. ấy cũng thuộc top đầu trong giới thôi miên đấy, gọi điện đến cứ bảo là em giới thiệu nhé. Nếu ấy điều trị được cho gọi lại cho em nhé!".


      Tôi ghi lại tên và số điện thoại của nhà thôi miên mà Lộ Vân vừa đọc và thấy yên tâm chút đỉnh. Tôi chùi vội bàn tay ướt nhoẹt mồ hôi vào quần rồi bắt đầu bấm số gọi cho nhà thôi miên Âu Minh Đức.


      "A lô".


      " Âu phải ạ, chào , người bạn của em khuyên em nên tìm tới , em thấy tình trạng của em hơi..."


      "Ồ, nhưng thời gian này tôi hơi kín lịch mất rồi, nếu cậu muốn hẹn đợi thêm ba bốn tuần nữa nhé...", giọng của Âu Minh Đức đột nhiên khựng lại, "chờ chút, cậu có thể cho tôi biết ai cho cậu số của tôi ?"


      Tôi gọi vào số di động của Âu Minh Đức. Có lẽ, ấy chợt nhớ ra khách hàng bình thường thể có số di động của ấy.


      "Là Lộ Vân ạ."


      "Ồ", Âu Minh Đức hơi ngạc nhiên, "nhưng nếu mà Lộ Vân mà cũng bó tay tôi cũng khó lòng giúp được cậu rồi!"


      " phải thế đâu ạ. Lộ Vân nước ngoài nên ấy giới thiệu cho em ạ".


      "Ok, thế em định bao giờ tới chỗ ?", Âu Minh Đức hỏi bằng giọng khác hẳn lúc ban đầu.


      "Vấn đề của em nghiêm trọng lắm, nếu có thể càng sớm càng tốt ạ".


      "Thế tối nay nhé, huỷ những cuộc hẹn khác trước của !"


      Phòng khám và điều trị của Âu Minh Đức nằm trong con ngõ có chiếc cổng đá xây theo kiểu cổ điển đường Diên An Trung. chiếc cổng đá có treo tấm biển con con, chỉ dẫn phòng khám tầng hai.


      Ra khỏi toà soạn, tôi gọi taxi tới đây nhưng lúc đứng đại lộ Đại Than bắt xe, nhìn dòng xe cộ nườm nượp qua lại ngay trước mắt, tinh thần tôi lại xuất trạng thái hoảng hốt tạm thời. Cũng may là tôi luôn chú ý tới bản thân nên trấn tĩnh lại rất nhanh.


      Âu Minh Đức hơi hói. ở tuổi trung niên nhưng dường như vẫn tràn đầy sức sống. Phòng khám của bộ sa lông bọc da khá êm ái. Căn phòng được chiếu sáng bằng ánh sáng ấm áp toả ra từ mấy bóng đèn.


      Tôi nghĩ mình nên cảm ơn ấy bằng cách kiệm lời hơn chút và tôi bắt đầu kể với tình trạng của mình.


      Dĩ nhiên là tôi giữ bí mật ở mức độ nhất định. Tôi bỏ qua những chi tiết như cái chết của bác Chung Thư Đồng và chàng Vệ Tiên, bỏ qua mộ đạo kì bí, chỉ tôi tình cờ xem được mấy bức ảnh chụp những kí hiệu thần bí. Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu thấy mình có những biếu mất kiểm soát và có khuynh hướng tự tìm tới cái chết.


      "Em có thể cho xem những bức ảnh đó được ?", Âu Minh Đức hỏi.


      "Em mang theo ạ, hay là để mai em gửi tới cho nhé". Mấy bức nhất để ở chỗ bác Chung Thư Đồng, những bức còn lại tôi đều để ở nhà.


      "Ok, rất hứng thú với những ký hiệu đó đấy. tin chắc là những ký hiệu đó tạo ám thị lên em rồi".


      "Ám thị ấy ạ?"
      Annabellevulinh thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Lời Nguyền Chết Chóc(4)



      "Ừ, đúng thế. Những ám thị này tác động đến tâm lý mạnh hơn chúng ta vẫn tưởng nhiều. Ở Mỹ từng chiếu bộ phim mà người ta xen lẫn những lần chiếu ống kính ghi hình bỏng ngô trong khi bộ phim được phát sóng bình thường. Mỗi lần chiếu chỉ lướt qua thôi, các khán giả thể nhìn ống kính ghi hình bỏng ngô, nhưng khi bộ phim kết thúc, hình ảnh bỏng ngô tràn ngập trong phòng chiếu và sức sống của nó tăng hơn bình thường gấp nhiều lần. Các khán giả cứ nghĩ đó là do bản thân họ tự lựa chọn, song thực tế họ bị ám thị tác động và làm những việc bình thường mình làm. Em thấy , người ta chiếu chiếu lại vật bé và rẻ tiền nhất mà còn thu được hiệu qủa rệt như thế, những ký hiệu em nhìn thấy, nghĩ, chúng có lẽ là những ám thị trừu tượng được người ta chuyên tâm tạo ra để tác động lên tiềm thức của con người. Khả năng tồn tại của những ám thị như thế vốn dĩ chỉ có lý thuyết thôi, ngờ người ta lại có thể sáng tạo ra chúng trong thực tế, trời ơi!"


      Dường như Âu Minh Đức thấy mình hơi phấn khích quá, ấy mỉm cười chữa ngượng: "Xin lỗi em nhé, phản ứng hơi thái quá, những ký hiệu đó nếu đích thực giống như nghĩ, khủng khiếp".


      Tôi nhún vai, tỏ vẻ thấu hiểu: "Em hiểu ạ. Con người có thể sáng tạo ra những ký hiệu đó là siêu phàm lắm rồi, mà những ký hiệu này lại đủ sức làm đảo lộn bản năng sinh tồn của sinh vật, tạo ra ám thị về cái chết, việc này còn khó hơn việc kích thích người ta mua bỏng ngô gấp trăm ngàn lần, vì nó là dạng điều khiển thần kinh. Nhưng theo em biết những ký hiệu đó phải do con người đại sáng tạo ra đâu ạ, chúng có cả mấy ngàn năm lịch sử rồi".


      Âu Minh Đức há hốc mồm: "Ôi thế cơ á... Từ thời xa xưa như vậy mà con người nghiên cứu tới lĩnh vực này rồi sao?" Những nếp gấp cung lông mày xô lại với nhau, tiếp nhưng tôi nghĩ, cũng giống như tôi, nhớ tới Lộ Vân. Lộ Vân là người truyền thụ và kế thừa của môn phái ảo thuật thần bí của Trung Quốc. ai biết môn phái ảo thuật thần bí ấy có bao nhiêu năm lịch sử và rốt cuộc con người thời viễn cổ làm thế nào để có được những tri thức và khả năng ấy. Câu đố này có lẽ thể giải mã được trước khi con người sáng tạo ra đồng hồ.


      "Em có chấp nhận bị thôi miên ? Đây là cách duy nhất để giải ám thị cho em đấy", Âu Minh Đức .


      "Vâng ạ".


      Bản thân tôi phải là người dễ bị thôi miên. Đặc biệt, tôi có khả năng kháng cự về mặt tâm lý, vì tôi ghét cái cảm giác thể tự điều khiển mình. Những nhà thôi miên thường thường bậc trung khi gặp phải những người bị thôi miên có khă năng kháng cự về mặt tâm lý gần như trăm trận thua cả trăm. Nhưng được mắt xanh của Lộ Vân để ý tới hẳn nhiên phải dạng tầm thường. Ngoài ra, tôi biết học thôi miên cũng phải có tư chất trời phú.


      Lần này tôi tới đây lòng mong mỏi có thể phá giải lời nguyền chết chóc bám riết lấy tôi, bởi thế, tôi thả lỏng cơ thể và tinh thần hiết mức có thể để tiếp nhận thôi miên. Tuy tôi làm theo lời của Âu Minh Đức nhưng cũng phải mất mấy lần, tôi mới từ từ đạt được trạng thái thả lỏng hoàn toàn.


      Tôi từng phỏng vấn vài người được điều trị bằng phương pháp thôi miên và ai cũng bảo, trạng thái tinh thần của mình vô cùng tốt sau khi tỉnh dậy khỏi giấc thôi miên. Nhưng hỡi ôi, sau khi tỉnh dậy, tôi có cảm giác trạng thái tinh thần của mình dường như vô duyên với chữ "tốt".


      Cực kì thảm hại.


      Tôi tỉnh dậy như bình thường mà cơ hồ có người đẩy tôi rất mạnh, tôi hoảng hốt và giật mình tỉnh dậy. Có thứ thanh lớn khủng khiếp lùng bùng trong trí não tôi, khiến cho đầu óc tôi thấy như trời long đất lở. Tôi thấy đau đầu, từng cơn, tưng cơn dồn dập khiến hai huyệt thái dương của tôi co giật liên hồi, ngực tôi như bị chẹn lại, khó chịu đến cực điểm, tôi nhận thấy hai con mắt tôi mở trừng trừng.


      Tôi nhìn sang Âu Minh Đức vốn dĩ phải ngồi đối diện với tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. ấy ngồi thượt chiếc ghế salon ngay bên cạnh, mặt mày xanh xám như thể vừa gặp ma. Lồng ngực ấy bớt phập phồng dữ dội, hơi thở hổn hển.


      "Sao rồi , thôi miên có thành công ạ?", tôi cất tiếng hỏi, cố nén cơn đau đầu. Nhìn bộ dạng của tôi biết mình sắp sửa nghe tin xấu.


      "Có thể... Có thể đưa cho mấy tờ khăn giấy ?", Âu Minh Đức giơ ngón tay chỉ về chiếc hộp khăn giấy để bàn làm việc. Hình như phải khó khăn lắm ấy mới nhấc tay lên được.


      Tôi để hộp khăn giấy xuống bên cạnh . rút mất tờ, trải ra rồi lau mồ hôi đầm đìa mặt và cổ.


      " xin lỗi em, nhưng em cũng thấy rồi đấy, giúp được em. chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này, những ám thị mà em trúng phải có thể tác động ngược tới . May mà người điều trị cho em hôm nay là , nếu là người khác, trình độ kém hơn chút cũng bị trúng ám thị như em rồi đấy. Nguy hiểm quá mất", tôi có cảm giác, ánh mắt ấy lúc này như phải nhìn vào tôi mà chĩa vào gã hung thần, vừa thoáng thấy bóng dáng gã, người ta phải cao chạy xa bay.


      "Em có thể ảnh hưởng tới sao?"


      "Ừ, đúng vào lúc định giao tiếp với em ở tầng sáu, để em nhớ lại cảnh tượng đầu tiên thình lình, đôi mắt em mở trừng trừng, và cảm nhận ràng ám thị đó tác động tới qua ánh mắt em. đáng sợ!"


      Tôi chết lặng.


      "Phải tìm Lộ Vân ngay thôi, chỉ có ấy mới giúp được em. nghĩ cách để bệnh chứng của em thuyên giảm. Hàng đêm em ngủ chập chờn, trạng thái tinh thần và khả năng kiểm soát bản thân của em tồi tệ theo từng ngày. Em phải gặp được Lộ Vân trước khi hoàn toàn mất khả năng kiểm soát bản thân".


      "À mà em cần phải gửi những bức ảnh cho nữa đâu. đủ khả năng xem xét chúng", Âu Minh Đức với theo sau lưng khi tôi bước ra khỏi phòng khám của ấy.


      Tôi gọi chiếc taxi. Về tới nhà, tôi gọi điện cho Lộ Vân lần nữa. thể về ngay nên bảo tôi lập tức sang Nê-pan.


      " tìm mua mấy cuốn băng cát sét kinh Phật nhé, dù ít dù nhiều chúng cũng giúp tinh thần của lắng dịu và tĩnh lại, nhờ đó có thể chống đỡ thêm thời gian. Còn nữa, tối nay lúc nào buồn ngủ nhớ gọi điện cho em nhé, em có cách giúp ngủ được. Nhưng em chỉ giúp được lần thôi đấy".


      Nghe tới câu "em có cách giúp ngủ được" của Lộ Vân, tôi thấy mình như vừa trút được bao nhiêu gánh nặng: "Tại sao chỉ được lần thôi hả em?"


      "Vì điện thoại của em sắp hết pin rồi mà ở đây điện áp ổn định, em sạc pin được. Nếu dám đánh đổi ca nguy cơ có thể liên lạc được với em khi tới Nê-pan để lấy hai đêm ngủ ngon cứ việc nhé!"


      Tôi lặng người, ngờ lại vì nguyên nhân ấy.


      Tôi cố nuốt gói mì rồi lấy điện thoại gọi cho sư thầy Minh Huệ, nhờ sư thầy gửi cho tôi cuốn băng cát sét kinh Phật. Sư thầy hỏi tôi để làm gì, tôi chỉ bảo gần đây tôi thấy trong lòng nhiều ưu phiền, đêm đêm trằn trọc ngủ được, muốn nghe kinh phật để thân tâm an lạc.


      /


      Nê-pan qua công ty du lịch hẳn vướng mắc về thời gian, mà tôi cần lấy visa trong thời gian sớm nhất có thể. Sau hồi suy tư, tôi nghĩ chỉ có chàng Lương Ứng Vật mới đủ sức giúp tôi thôi.


      "Tớ cần lấy visa du lịch Nê-pan trong vài ngày tới, cậu có giúp tớ vụ này được đấy?", tôi vào vấn đề ngay khi Lương Ứng Vật vừa nhấc điên thoại. Chức vụ của Lương Ứng Vật trong tổ chức X tuy thể tay che cả bầu trời nhưng thừa sức xin tấm visa.


      "Sao thế bạn?"


      "Khi nào về tớ kể sau". Bây giờ mà kể với chàng này chưa biết chừng Tổ chức X lập tức vào cuộc. Nếu Lộ Vân có thể phá giải thứ ám thị quỷ quái ngấm ngầm giết chết tôi kia nàng có thể vào trong mộ thất mà hề bị ảnh hưởng bởi những ký hiệu đó lắm chứ. Cũng may, Lương Ứng Vật phải là người thích đào gốc tróc dễ, tôi muốn , cậu ta cũng căn vặn thêm.


      "Ok, tớ cố hết sức. Còn gì cần tôi giúp nữa bạn?"


      Tôi tần ngần lúc. Có thể tôi tìm được người đủ khả năng phá giải ám thị ình nhờ sức mạnh của Tổ chức X, tuy thế, tôi vẫn quyết lòng tìm tới Lộ Vân.


      Khoảng 8 giờ tối, tôi nằm giường, bấm số của Lộ Vân.


      Lộ Vân bắt máy rồi ngân nga những giai điệu kì lạ bằng giọng trầm trầm khe khẽ. Tôi hiểu ngôn ngữ của khúc ca ấy, có lẽ nó chỉ là những tiết mang ý nghĩa đặc biệt nào đó. Đôi mi tôi dần dần trĩu xuống, đưa tôi vào giấc ngủ.


      Đêm tôi vẫn nằm mơ, nhưng ngủ say hơn hai đêm trước nhiều. Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa lanh lảnh. Sư thầy Minh Huệ gửi băng cát sét kinh Phật tới cho tôi.


      Dù tinh thần tỉnh táo hơn trước nhưng tôi vẫn gọi điện tới toà soạn xin nghỉ. Rồi tôi đóng tất cả các cửa sổ trong nhà lại, cẩn thận lấy dây buộc cửa. Tôi làm thế để đảm bảo rằng tôi mở cửa sổ và nhảy ra ngoài trong vô thức.


      Tôi lục tủ và lôi ra chiếc Walkman[3] bị bụi phủ suốt hai năm trời, nhét cuốn băng cát sét sư thầy Minh Huệ gửi tới vào bên trong. Nhìn cách gói bọc bên ngoài cứ ngỡ đây chỉ là cuốn băng cát sét bình thường, phải là loại băng cát sét nhà chùa Long Hoa vẫn thường bày ở bên ngoài để mời Phật tử tới chùa dâng hương phát tâm mang về, bật lên mới thấy nó là cuốn băng cát sét tụng kinh Kim Cương do chính vị trụ trì Minh Huệ đọc. Có lẽ, tối qua sư thầy ngồi trong phòng thiền tụng kinh và ghi lại. Tiếng tụng kinh của sư thầy Minh Huệ và tiếng gõ mõ hoà quyện vào nhau êm dịu và thảnh thơi như tiếng suối chảy.


      [3] Walkman: loại máy cát sét cầm tay có tai nghe kèm, sản phẩm của hãng Sony, Nhật Bản.


      Hiệu suất làm việc của Tổ chức X quả nhiên vô cùng đáng nể. Buổi chiều, Lương Ứng Vật giúp tôi có trong tay tấm visa Nê- pan. Tôi vội vã đặt vé máy bay bay chuyến tới thủ đô Cát-man-đu của Nê-pan vào chiều tối ngày hôm sau. Lộ Vân dặn tôi tới sân bay có người đón.


      Suốt ngày hôm đó tôi chôn chân trong nhà. Tới bữa gọi cơm ngoài phố về ăn. Thậm chí, tôi còn hạn chế hết mức việc về phía cửa sổ dù tôi làm tốt công tác đảm bảo an toàn từ sáng. Bên tai tôi lúc nào cũng văng vẳng tiếng tụng kinh Kim Cương. Giấc ngủ ngon lúc ban đêm làm tinh thần tôi khá hơn, vì thế cả ngày xảy ra việc bất ngờ nào. Chỉ đôi lần, tôi thấy hơi hốt hoảng nhưng tôi cảm nhận được ngay khi chúng còn chưa ập tới và cấu vào đùi mình cái mạnh để lấy lại tinh thần.


      Việc xin nghỉ ở toà soạn, tôi phải dối là dì tôi ở Vu Hồ xa xôi vừa mất, tôi phải về quê chịu tang nên xin nghỉ phép năm. Việc xin nghỉ này là ưu thế hơn hẳn của những phóng viên cơ động như tôi so với phóng viên ngồi bàn giấy. Những phóng viên ngồi bàn giấy hầu như thể xin phép dài ngày, vì có người đảm trách khoảng trống công việc trong lúc họ nghỉ. Bởi vậy, mọi người đành đổi số ngày nghỉ phép lấy tiền mặt.


      Hôm trước xin nghỉ ốm, hôm sau xin nghỉ tang, người nào tinh ý hẳn nhận ra bất thường trong đó. Cũng may, trưởng ban của tôi phải là tay lãnh đạo quá khắt khe nên gây khó dễ cho tôi, nhất là khi nghe tôi báo cáo xin nghỉ phép năm.


      Đêm đó, có khúc hát thôi miên của Lộ Vân, trạng thái giấc ngủ của tôi bi đát hơn hai đêm trước nữa nhiều. Cả đêm, tôi chỉ mơ màng chợp mắt được hai lần chứ thể ngủ. Buổi sáng, tôi uể oải vật mình vật mấy giường. Mái tới 11 giờ, tôi mới cố bò dậy xếp đồ vào vali. Tôi làm mọi việc trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Lúc rửa mặt, tôi giật thót mình khi trông thấy đôi mắt lờ đờ của mình trong gương.


      Tôi để nửa lá cờ ma vào trong vali. Tôi nghĩ nhiều khả năng những kí hiệu tạo ra ám thị chết người tác động lên tôi và những kí hiệu in lá cờ ma có thể có chung nguồn gốc, nếu Lộ Vân được trông thấy chúng có lẽ chúng tôi nắm chắc phần thắng hơn.


      Tôi gọi điện thoại đặt xe taxi từ trước, cầu xe tới đón tôi ở dưới nhà, như thế ít ra tôi cũng có thể giảm thiểu nguy cơ bị xe đâm phải lúc sang đường xuống mức thấp nhất.


      Tôi xách va li xuống dưới nhà rồi lên xe. Cũng giống như hôm qua, đôi tai tôi lúc nào rời chiếc tai nghe, có điều tôi phải vặn volume to hơn chút.


      Từ trước tới nay, mỗi lần tới sân bay quốc tế Phố Đông của Thượng Hải, mà tôi bao giờ taxi vì quãng đường quá xa. Nhưng hôm nay tôi phải cắn răng chi tiền để đảm bảo mạng sống của mình. Chiếc xe như bay con đường cao tốc dẫn tới sân bay. Tôi cảm nhận tiếng tụng kinh vang bên tai tôi mỗi lúc xa dần, xa dần...


      "Này, này!", lái xe hét toáng lên gọi hồn phách tôi trở lại.


      Ra là thế. Gió mạnh vun vút thổi tạt vào trong chiếc xe đóng kín mít. Đột nhiên tôi nhận ra bàn tay phải của mình mở cửa xe tự bao giờ.


      "Rầm", tôi tức khắc đóng sập cửa xe lại.


      "Xin lỗi , hình như ban nãy cửa xe chưa đóng chặt". Cả người tôi vã mồ hôi lạnh. Tôi lúng búng giải thích với lái xe, vừa rồi vừa khẽ nhấn nút khoá chặt cửa xe.


      lái xe nhìn chòng chọc vào tôi qua chiếc gương chiếu hậu. lầm bầm mấy câu trong miệng rồi thôi tiếp nữa.


      Xe tới sân bay. Tôi định xuống xe nhưng loay hoay mấy lần vẫn tài nào mở cửa ra được. Khi ấy tôi mới sực nhớ, ban nãy tôi nhấn nút khoá cửa. Bộ dạng tôi lúc này mới khổ làm sao!


      Trước khi làm thủ tục lên máy bay, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt và chỉnh lại trang phục cho gọn gàng, sáng sủa nhất có thể. Tôi muốn mấy hải quan ngỡ tôi là tay buôn hàng trắng mà giữ lại kiểm tra toàn diện. Nếu thế, tôi biết giải thích ra sao với những vệt máu loang lổ lá cờ?


      Làm thủ tục lên máy bay, tôi bị kiểm tra kĩ hơn . Nếu có những động tác chỉnh trang nho ban nãy, e là tôi bị giữ lại rồi.


      Máy bay bay lên khỏi mặt đất. Tôi thấy bình yên trở lại.

      HOÀN
      Annabellevulinh thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :