Lá Cờ Ma - Na Đa (28C)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Vua Trộm Mộ (3)



      “Đúng thế, ngôi mộ này góp phần làm nên danh tiếng lẫy lừng của Vệ Bất Hồi. Vì thế, chiếc chậu nạp tài, phỏng theo chậu của Thẩm Tú này vốn dĩ phải ở trong tay ông ta”.


      Tôi và Vệ Tiên ăn vội đồ ăn nhanh rồi tất tả đến Tập đoàn Đóa Vân Hiên. Tìm được người ủy quyền bán đấu giá tức là tìm được Vệ Bất Hồi, hoặc người đó chí ít cũng phải có mối quan hệ khăng khít với Vệ Bất Hồi.


      Thế nhưng người ta bảo mật thông tin nên lần này ngay đến thẻ phóng viên của tôi cũng giúp ích được gì.


      Lời của vị giám đốc lúc tiếp chúng tôi cản ngay ý định của chúng tôi: “Thân phận của người ủy quyền bán đấu giá phải được bảo mật, đó là quy định trong ngành của chúng tôi. Nếu để lộ thông tin ra bên ngoài, ai đảm bảo an toàn cho họ?”


      Tôi giơ thẻ phóng viên rồi đưa cả danh thiếp cho ông ta xem, tôi muốn chứng tỏ mình tâm muốn tìm hiểu câu chuyện sưu tầm chiếc ‘chậu nạp tài phỏng theo chậu của Thẩm Tú’.


      Tôi phải cạn lời vị giám đốc mới miễn cưỡng đồng ý giúp chúng tôi xin ý kiến của người ủy quyền bán đấu giá, nếu người này nhận lời phỏng vấn, ông ấy cho tôi thông tin liên hệ.


      “Nhưng theo hiểu biết của tôi về lão tiên sinh, có lẽ ông ấy đồng ý gặp các đâu”.


      Bỗng nhiên, tôi sực nhớ tới người bèn hỏi: “ lẽ lại là… Trương Khinh tiên sinh ư?”


      Vị giám đốc “á” lên tiếng, giấu nổi vẻ sửng sốt.


      Cuộc chuyện tiếp sau của chúng tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Vì tôi đoán đúng tên người ủy quyền bán đấu giá nên vị giám đốc vui vẻ cung cấp cho chúng tôi thêm số thông tin.


      Trương Khinh vốn là nhân vật nổi tiếng trong giới sưu tầm của Thượng Hải. Hội chợ bán đấu giá mùa thu của Tập đoàn Đóa Vân Hiên lần này thiếu bảo vật uy chấn hội trường, nên ông giám đốc Dương tuy biết tính tình của lão Trương cổ quái khó gần nhưng vẫn đành mặt dày mày dạn tới gõ cửa nhà ông lão, cầu cứu người bạn quen biết hơn mười năm. Nài nỉ mãi cuối cùng ông ta cũng thuyết phục được ông lão Trương Khinh đem chiếc ‘chậu nạp tài, phỏng theo chậu của Thẩm Tú’ ấy ra.


      Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra lão Trương Khinh chính là Vệ Bất Hồi từ lâu rồi chứ. Năm xưa, người bạn đồng hành thứ ba mà bốn em nhà họ Tôn mời tới, cũng chính là người bạn đồng hành tham gia nhiều nhất vào kế hoạch của họ, có thể ai ngoài “Vua trộm mộ”?


      Biết được điều này, mọi việc vô cùng thuận lợi.


      Thực ra, tôi vốn dĩ hoài nghi thân phận của lão Trương Khinh, ông lão luôn chịu hợp tác với tôi nên khi nghe ông giám đốc thế, tôi thử thăm dò xem sao, quả nhiên tôi đoán đúng.


      Về tới khách sạn, tôi và Vệ Tiên cùng nhau ngồi làm sáng tỏ những manh mối thu thập được kể từ khi bắt đầu cho tới thời điểm tại.


      Mỗi khi điều tra tới giai đoạn nào đó, chúng tôi đều phải làm cho đầu óc tỉnh táo trở lại, vừa là để tư duy trở nên minh mẫn hơn vừa là để tĩnh tâm suy nghĩ, biết đâu có thể phát ra những chi tiết quan trọng mà chúng tôi bỏ sót trước đó do quá hấp tấp sao.


      Bốn em nhà họ Tôn muốn tìm kiếm ngôi mộ cổ. Ngôi mộ cổ này có niên đại từ sau thời Tần, vị trí của nó nằm dưới lòng đất của “khu ba tầng”. Dựa vào những manh mối nhiều khả năng ngôi mộ cổ này được kiến tạo vào thời Tam Quốc. Bốn em nhà họ Tôn sở hữu lá cờ có công dụng thần kì, lá cờ này giúp họ xác định được vị trí của ngôi mộ cổ.


      Bốn em nhà họ Tôn xây dựng “khu ba tầng”, thực chất là để khoanh vùng phạm vi. Họ tiến hành giải phóng mặt bằng rồi bắt đầu đào công trình ngầm dưới lòng đất và để che mắt thiên hạ, họ phải tiến hành đồng thời cả việc xúc ủi những ngôi nhà mái bằng xung quanh và lấp ao Khâu Gia, xây vườn hoa Sạp Bắc để người đời chú ý nhiều tới lượng đất khổng lồ mà họ vận chuyển ra khỏi “khu ba tầng”.


      Tượng đài Tôn Quyền đặt tại vườn hoa Sạp Bắc và ngoại hình của bốn em nhà họ Tôn cho phép chúng tôi suy đoán, em nhà họ Tôn có thể là hậu duệ của Tôn Quyền, nên hẳn nhiên họ có những hiểu biết nhất định về ngôi mộ cổ này, chí ít họ cũng hiểu biết việc thâm nhập vào ngôi mộ cổ là vô cùng khó khăn, thậm chí có cả nguy hiểm rình rập nữa. Bởi thế, họ phải mời tới ba trợ thủ.


      Trợ thủ đầu tiên là nhà sử học Chung Thư Đồng. Bốn em nhà họ Tôn hi vọng tri thức lịch sử của Chung Thư Đồng có thể giúp họ tìm kiếm ngôi mộ cổ hoặc có thể biết thêm số chi tiết về nó. Nhưng ràng ý định của họ thất bại. nhà sử học thể biết chân tơ kẽ tóc như thế nên họ quyết định gạt bỏ Chung Thư Đồng sau vài lần thử thăm dò. Và do đó, Chung Thư Đồng gần như biết gì về kế hoạch của bốn em nhà họ Tôn.


      Trợ thủ thứ hai là Đại sư Viên Thông. Bốn em nhà họ Tôn thầm mong khả năng tiên đoán của Đại sư Viên Thông có thể giúp họ biết được số thông tin quan trọng và cầu đảo phúc lành, tránh kị điều dữ. Nhưng họ thể ngờ, sau khi Đại sư Viên Thông đến ở trong “khu ba tầng” khả năng tiên đoán của ngài vấp phải lực cản vô cùng mạnh mà nguyên nhân. Chỉ có lần duy nhất ngài tiên đoán thành công nhưng dự cảm đó cũng rất mơ hồ, khi ấy, bốn em nhà họ Tôn mất tích chứng minh dự cảm của Đại sư Viên Thông khá chuẩn xác. Xét từ góc độ tham gia vào kế hoạch của bốn em nhà họ Tôn, Đại sư Viên Thông hẳn nhiên là người ngoài cuộc.


      Trợ thủ thứ ba là Trương Khinh, cũng chính là Vệ Bất Hồi. Từ trước đó rất lâu, Vệ Bất Hồi bắt đầu tìm kiếm ngôi mộ cổ này nhưng chỉ xác định được phạm vi rộng lớn, thể tìm thấy vị trí cụ thể của nó. Bởi thế, khi gặp bốn em nhà họ Tôn, ông “Vua trộm mộ” thích hành động đơn lẻ này nhận lời đồng hành ngay. Điều kiện mà bốn em nhà họ Tôn đưa ra để Vệ Bất Hối trực tiếp tham gia vào kế hoạch của họ chắc chắn là năm người cùng nhau phân chia đồ tùy táng trong đó. Vì lẽ đó, khi ở vào giai đoạn cuối cùng, khi đường hầm dưới lòng đất nối liền cửa vào mộ cổ, bốn em nhà họ Tôn sẵn sàng bỏ ngoài lời tiên đoán chẳng lành của Đại sư Viên Thông mà vẫn cùng Vệ Bất Hồi tiến vào ngôi mộ cổ. chính xác hơn Vệ Bất Hồi có lẽ là người tiên phong mở đường, vì trong những ngôi mộ cổ như thế, khắp nơi đều có các hệ thống bảo vệ ngầm có thể lấy mạng sống của những kẻ cả gan bước vào.


      Thời điểm quân Nhật ném bom oanh tạc Thượng Hải, đường hầm dưới lòng đất gần xong, bốn em nhà họ Tôn lo sợ công trình ấy bị tổn hại bởi bom đạn nên mượn sức mạnh của lá cờ ma thêm lần nữa để đuổi quân Nhật, nhờ thế mà “khu ba tầng” may mắn thoát nạn. Sau đó ít lâu, họ thâm nhập vào ngôi mộ cổ và bao giờ trở ra được nữa.


      Nhưng Vệ Bất Hối lại có thể thoát ra ngoài. Ông ta đổi tên thành Trương Khinh, mai danh tính, thôi thể uy phong của “Vua trộm mộ” nữa. Những cổ vật thu thập được từ những lần trộm mộ trước đó khiến ông ấy trở thành nhà sưu tầm.


      Rốt cuộc ông ấy gặp phải điều gì dưới lòng đất? Vì sao chỉ có mình ông ấy có thể ra ngoài?


      Muốn biết được điều bí mật đó phải chờ đợi những lời kể trực tiếp của ông lão đó thôi.


      Tôi trở lại tòa nhà ba tầng trung tâm trong tâm trạng rối bời.


      Nhất là Vệ Tiên, chàng thường ngày vẫn có cái vẻ kiêng sợ của kẻ chừng như chỉ dạo chơi chốn nhân gian hôm nay bỗng trở nên rất nghiêm túc. Có lẽ, Vệ Bất Hồi là thần tượng của ta, thần tượng ở nơi cao thăm thẳm mà ta luôn ấp ủ niềm tôn kính vô bờ.


      Hai chúng tôi đến trước cửa nhà lão Trương Khinh. Bàn tay của Vệ Tiên ngừng lại giây lát trung rồi hạ xuống cánh cửa.


      Cửa mở.


      Thoáng thấy gương mặt già nua trước mặt, toàn thân Vệ Tiên run rẩy.


      Tôi ngạc nhiên thấy ta đột ngột cúi thấp người, quỳ chân mặt đất, phủ phục vái chào ông lão trước mặt.


      “Vệ Tiên, con trai của Vệ Duyên Vũ bái kiến Tứ Thúc Công”.


      Ông lão Trương Khinh nhìn chàng trai trẻ phủ phục vái chào trước mặt, lặng im hồi lâu rồi thở dài: “Đứng lên ”. rồi, ông lão quét mắt lượt qua chàng bên cạnh là tôi đứng cách xa cánh cửa, sau đó quay người bước vào trong phòng.


      Vệ Tiên đứng dậy, ngoái nhìn tôi cái, rồi vào.


      Tôi theo gót Vệ Tiên vào phòng.


      Tôi nhìn lượt khắp gian phòng. Đây mà là nhà của “Vua trộm mộ” ư? Cách bài trí trong nhà gần giống với gian phòng của bác Tô Miễn Tài, mọi đồ đạc đều hết sức giản dị, thấy chút phong thái cổ kính nào như trong tưởng tượng của tôi.


      “Vua trộm mộ” giàu có bạc tỷ, ấy là chưa kể nhà trưng bày bảo vật sưu tầm có khi được xây ở nơi khác.


      “Ngồi , tôi già rồi, khó cất chân động tay lắm, muốn uống trà tự rót”, ông Trương Khinh chỉ tay vào hai chiếc ghế gỗ .


      Tôi và Vệ Tiên dè dặt ngồi xuống. Tôi có cả tá câu hỏi muốn hỏi ông lão trước mặt, nhưng lúc này để Vệ Tiên mở lời trước có lẽ tốt hơn. chàng Vệ Tiên vẫn chưa hết câu nệ nên chưa biết nên bắt đầu từ đâu.


      “Cháu, cháu biết ta hả?”, ông lão Trương Khinh liếc xéo tôi cái nhưng lại hỏi Vệ Tiên.


      “Dạ, cũng… cũng chỉ sơ sơ thôi ạ”.


      Quỷ tha ma bắt, ta cái gì thế, tôi lườm ta cái.


      “Dạ, là như thế này ạ…”, Vệ Tiên lấy lại tinh thần. ta tiếp lời câu hỏi của ông lão Trương Khinh, bắt đầu kể lại chân thực những việc từ khi ta bắt đầu điều tra tấm bản đồ đó cho đến lúc gặp được tôi.


      Ông lão Trương Khinh, mà lúc này có lẽ nên gọi là ông lão Vệ Bất Hồi, lẳng lặng lắng nghe câu chuyện của Vệ Tiên, ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn, vẻ mặt có chút thay đổi đặc biệt nào. Nhưng người nhìn chằm chằm vào ông lão như tôi vẫn có thể phát thấy đuôi mắt ông lão khẽ nhếch lên vài lần, nhất là khi Vệ Tiên tới những phân tích tại của tôi và ta về việc năm xưa.


      Xem ra những gì chúng tôi biết được vượt ra ngoài suy nghĩ của ông lão.
      Annabellevulinh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Vua Trộm Mộ (4)



      Vệ Tiên ngừng lời. Tôi và ta chờ đợi ông lão Vệ Bất Hồi cất tiếng , nhưng lão vẫn im lặng.


      Rốt cuộc ông lão ngẫm ngợi điều gì? Tôi ngầm suy đoán trong lòng, tuyệt nhiên có ý định phá vỡ trạng thái câm lặng này.


      “Cháu hết chưa?”, cuối cùng, ông lão Vệ Bất Hồi cũng lên tiếng.


      Vệ Tiên gật đầu.


      “Còn gì muốn nữa ?”.


      “Có lẽ… có lẽ chỉ thế thôi ạ”.


      “Tôi nghe hết câu chuyện, giờ các có thể về rồi đấy”.


      “Tứ Thúc Công!”, Vệ Tiên vội vã.


      “Vệ lão tiên sinh, chúng cháu điều tra tới mức này rồi dù thế nào cũng thể quay lại được. Mà với tiến độ như bây giờ, chuyện tìm thấy ngôi mộ cổ dưới lòng đất đó chỉ còn là vấn đề thời gian, rốt cuộc nó nằm ở đây, có đúng ạ?”, tôi chỉ tay xuống dưới đất.


      “Nếu như thế, các còn tìm tới lão già như tôi làm gì?!”


      “Chúng cháu điều tra tới thời điểm tại cũng biết rằng ngôi mộ cổ đó chỉ là ngôi mộ đơn thuần, nếu tại sao trong số những người thâm nhập vào ngôi mộ cổ năm đó lại chỉ còn duy nhất mình bác sống sót trở về?” tới đây, tôi trộm liếc ông lão Vệ Bất Hồi, ông lão vẫn trầm ngâm, phản ứng nào. Nhưng điều đó cũng đủ để tôi biết, năm xưa, bốn em nhà họ Tôn quả nhiên vùi xác trong ngôi mộ cổ.


      “Có lẽ bác ghét cay ghét đắng gã phóng viên thích đào gốc tróc rễ việc như cháu. Nhưng cháu điều tra việc chỉ là để thỏa mãn lòng hiếu kì của riêng cháu, cháu có ý định công bố điều ấy với công chúng. Hơn nữa, ở đây còn có cháu của bác. ấy luôn coi bác là thần tượng, và mơ ước có thể giải được câu đố năm xưa bác để lại. Để lần theo dấu vết của bác, ấy màng nguy hiểm. ấy có lòng như thế, lẽ nào bác muốn cho ấy biết, năm xưa bác gặp phải chuyện gì và sắp tới đây, ấy có thể phải đối mặt với điều gì khi thâm nhập vào lòng đất ạ?”


      Tôi lấy tình thân để lay chuyển ông lão. Ban nãy, ông lão để chúng tôi vào trong nhà, để Vệ Tiên tràng giang đại hải như vậy chứng tỏ trái tim ông lão rung động khi gặp được người thân sau bao nhiêu năm xa cách, chứ phải lạnh lùng như vẻ bên ngoài. Ngay bản thân tôi cũng cảm thấy xúc động trước những lời vừa rồi của mình, nếu ông lão vẫn có xúc cảm gì tôi hết cách.


      “Hừ, nếu các thâm nhập vào trong ngôi mộ cổ đó tức là tự tìm đến cái chết đấy”.


      Rốt cuộc, ông lão Vệ Bất Hồi chịu mở lời, tốt rồi, chỉ cần khích ông lão thêm chút nữa.


      “Trước khi tới đây, cháu được nghe Vệ Tiên kể về uy danh của bác năm xưa, nức tiếng xa gần, thời có đối thủ. Nhưng rốt cuộc ngôi mộ cổ đó là ngôi mộ như thế nào mà ngay cả ông vua dưới lòng đất như bác cũng bị cản giữ suốt hơn sáu mươi năm qua thế ạ?”


      Tôi cứ nghĩ, nghe xong những lời này, với tính khí của ông lão, ông lão đập bàn mới là lạ, nhưng ngờ ông lão chỉ nén tiếng thở dài.


      Tôi chợt thấy ớn lạnh trong lòng. Đến “Vua trộm mộ” như Vệ Bất Hồi mà còn phải kiêng dè như thế khi nhắc đến ngôi mộ cổ này kết cục của tôi và Vệ Tiên ra sao nếu cứ liều mình thám hiểm nó?


      Ý nghĩ vừa lên trong đầu bị tôi gạt ngay tức khắc. Nhớ lại những lần trước, lần nào cũng vô cùng nguy hiểm, lần này chắc cũng ngoại lệ.


      Vệ Tiên cũng rất bất ngờ trước phản ứng của của Tứ Thúc Công nhà ta nên hỏi dò: “Ngôi mộ cổ đó nguy hiểm đến thế cơ ạ?”


      “Ngay cả cửa ngôi mộ cổ đó ta cũng dám bước chân vào”.


      Vệ Tiên trợn tròn mắt: “Lại có cả những ngôi mộ mà Thúc Công dám vào cơ ạ? Cửa đó có hệ thống ngầm gì ạ, là đấu xoay lật, hoa mai ngầm,… hay… hay là cửa nhảy quỷ[6]?”


      [6] Đấu xoay lật, hoa mai ngầm, cửa nhảy quỷ: tên số cơ quan được bố trí ngầm trong các ngôi mộ cổ của Trung Quốc, chưa có khái niệm tương tự trong tiếng Việt nên xin được tạm dịch.


      Vệ Tiên mạch những danh từ mà tôi chưa từng nghe thấy trong đời, có lẽ đó là tên những cơ quan cực kì nguy hiểm trong các ngôi mộ cổ.


      “Đấu xoay lật, hoa mai ngầm, mấy cái này ta nghĩ bây giờ chắc cháu cũng qua được, nhưng còn cửa nhảy quỷ, nếu vượt qua nó ta có lấy được chiếc ‘chậu nạp tài, phỏng theo chậu của Thẩm Tú’ đó hay ?”


      Tôi hơi ngạc nhiên. Chúng tôi chưa tiết lộ điều gì mà ông lão Vệ Bất Hồi biết vì sao chúng tôi có thể gõ cửa nhà ông lão.


      “Vậy…”, Vệ Tiên cau mày.


      “Cháu đừng nghĩ nữa, thực ra là ta dám vào thôi”.


      “Tức là sao ạ?”


      “Ta thâm nhập vào 132 ngôi mộ cổ, trong đó có bảy ngôi mộ cổ phải bỏ dở giữa chừng và hai ngôi mộ cổ vừa trông thấy cửa đành ngậm ngùi quay về, cháu ngẫm ra nguyên nhân hay sao?”, ông lão Vệ Bất Hồi hỏi lại Vệ Tiên.


      Vệ Tiên suy tư hồi lâu rồi lắc đầu.


      “Vậy cháu đừng tiếp tục làm cái nghề này nữa, nếu ắt có ngày chôn thây trong mộ của người ta đấy”.


      Vệ Tiên bàng hoàng nhìn ông lão Vệ Bất Hồi. Gương mặt đỏ rần, ràng là rất bất mãn với câu vừa rồi của ông lão nhưng ra mặt phản bác lại.


      người ấp ôm hoài bão trở thành “Vua trộm mộ” lại bị “Vua trộm mộ” đời trước mà mình luôn sùng bái dè bỉu ngay trước mặt như thế tất nhiên phải cảm thấy vô cùng chua chát trong lòng.


      “Là trực giác phải ạ?”, tôi đột ngột hỏi.


      Ông lão Vệ Bất Hồi nhìn tôi chòng chọc suốt mấy giây, đây có lẽ là lần đầu tiên ông lão nhìn thẳng vào tôi.


      “Lần đó, khi cách cửa mộ khá xa, ta biết hễ bước vào bên trong chỉ có con đường là về nơi chín suối. Bốn em nhà họ Tôn có bất cứ cảm giác nào, nhưng ta gần như dám tiến lên phía trước, dù chỉ bước. Còn có cả cái lão Tiền Lục nữa, trực giác của lão ấy cũng đến nỗi nào, lão ấy rốt cuộc cũng bước vào bên trong cửa mộ. Đáng tiếc là sau khi ra ngoài, lão ấy trở nên dở dại dở điên”.


      “Bác còn dám vào, tại sao bốn em nhà họ Tôn lại liều lĩnh thế ạ?”


      “Bọn họ chờ đợi giây phút ấy quá lâu rồi. Dự cảm của Đại sư Viên Thông khiến họ dự liệu tới tình huống xấu nhất, nên làm sao họ có thể dừng chân chỉ vì chút cảm giác của ta? Bọn họ theo ta học hành mấy tháng, cứ nghĩ là mình luyện được chút bản lĩnh nên khi ta dám xông vào bọn họ cứ liều mình tiến bước. Ta chỉ biết đau lòng nhìn bọn họ bỏ mạng ngay trước mặt”, ông lão Vệ Bất Hồi , giọng trầm khàn.


      “Bọn họ chết như thế nào ạ?”


      “Ta nghe thấy tiếng của ba em nhà họ Tôn, còn Tôn Lão Tam cố nhao ra khỏi cửa mộ, toàn thân tua tủa gai nhọn như gai nhím. Tôn Lão Tam cường tráng là thế mà chỉ vài bước tắt thở. Lúc lâm chung, ông ta ôm khư khư cái đầu, lẽ đó chính là thứ bọn họ muốn tìm kiếm?”


      cái đầu, là đầu gì thế ạ?”


      “Là cái đầu lâu của con người nằm trong ngôi mộ cổ ấy”, gương mặt của ông lão Vệ Bất Hồi thoáng chút tự nhiên.


      “Người đó là ai và bọn họ cần cái đầu đó để làm gì ạ?”


      “Đủ rồi đấy, các đừng hỏi nữa”, sắc mặt ông lão Vệ Bất Hồi chuyển sang màu trắng, đôi lông mày hơi rung rung, ràng là ông lão hoảng sợ.


      Đừng là “Vua trộm mộ” Vệ Bất Hồi mà ngay cả chàng trộm mộ trẻ tuổi như Vệ Tiên cũng từng tận mắt trông thấy ít đầu lâu, vậy tại sao khi nhắc đến cái đầu lâu này, ông lão Vệ Bất Hồi lại thất kinh đến thế?


      Rốt cuộc cái đầu lâu đó là đầu của ai? Vì sao Tôn Lão Tam khi chết vẫn ôm riết lấy nó, có là ông ta lấy nó ra khỏi quan tài ?


      Ông lão Vệ Bất Hồi nhắm nghiền đôi mắt. Khi mở mắt ra, dường như ông ta lấy lại được tinh thần: “Lúc đó ta chỉ cách Tôn Lão Tam có mười mấy bước chân, nhưng dám bước lên phía trước để nhặt xác ông ta. Cái lão Tiền Lục muốn nhặt xác chủ, nhưng được mươi bước, lão phải quay lại ngay”.


      “Chỉ cách có mấy bước thôi, hơn nữa Thúc Công Tôn Lão Tam chết ở ngoài cửa mộ, nếu ngoài cửa mộ có cơ quan ngầm nào vì sao, vì sao… Thúc Công…”, Vệ Tiên ấp a ấp úng, ta muốn tránh hai từ “ dám”.


      “Đó là lý do tại sao ta khuyên cháu nên tiếp tục làm cái nghề này nữa, nhất là đấy”, ông lão Vệ Bất Hồi nhìn tôi, “nếu bước chân tới đó, chắc chắn hiểu được cảm giác của ta năm xưa”.


      “Nhưng cháu là cháu của ta, sau này dù cháu thế nào nữa, ta cũng bao giờ mong muốn cháu thâm nhập vào ngôi mộ cổ đó, vì thế ta cho cháu biết đó là mộ của ai. Hơn nữa, mục đích cuối cùng của bốn em nhà họ Tôn là gì, ta cũng biết”, ông lão Vệ Bất Hồi rành rọt từng câu, từng chữ với Vệ Tiên.


      “Chúng cháu điều tra tới mức này rồi, Thúc Công cần cho cháu biết đó là mộ của ai cũng được, nhưng xin Thúc Công hãy cho cháu biết phải thâm nhập mộ cổ như thế nào và cửa vào của nó ở đâu thôi ạ”, Vệ Tiên tha thiết . ta bị thôi thúc tới mức phải quyết tâm thám hiểm ngôi mộ cổ này.


      Ông lão Vệ Bất Hồi thoáng chút ngạc nhiên, : “Thâm nhập như thế nào ư? Ha ha, ngay cả điều ấy mà cháu nghĩ ra làm gì có tư cách vào trong mộ cổ đó chứ!”


      Nhìn biểu của ông lão Vệ Bất Hồi hình như chúng tôi vừa hỏi câu ngu ngốc.


      Ra khỏi tòa nhà ba tầng trung tâm, đầu óc tôi luôn bị ám ảnh bởi biểu cuối cùng của ông lão Vệ Bất Hồi.


      “Này, thử xem, những lời cuối cùng của ông lão Vệ Bất Hồi muốn ám chỉ điều gì nhỉ?”, tôi hỏi chàng Vệ Tiên ngay bên cạnh.


      “Á, là ý gì, ý gì cơ?”


      Tôi nhìn Vệ Tiên, ta thẫn thờ.


      Trước khi , ta tràn trề hi vọng, nào ngờ chẳng những có thêm nhiều manh mối mà còn bị chê bai thẳng thừng “đừng tiếp tục làm cái nghề này nữa” nên giờ đây, trong lòng ta chắc hẳn lẫn lộn nhiều cảm xúc chua cay, đắng chát, mặn ngọt, vì thế mấy để tâm tới lời và biểu cuối cùng của ông lão Vệ Bất Hồi.


      “Ý tôi muốn là hình như bác Vệ Bất Hồi hơi ngạc nhiên khi thấy chúng ta tìm được lối vào ngôi mộ cổ”.


      “Điều đó có gì lạ đâu, có lẽ chuyện này với Thúc Công tôi dễ như bỡn, nhưng có phải tất cả mọi người đều cảm thấy đơn giản như thế đâu, Thúc Công tôi là ai cơ chứ!”


      Tôi cau mày: “ phải thế đâu, tôi luôn cảm giác có điều gì đó ổn”.


      Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy, dưới lòng đất của vườn hoa Sạp Bắc thể có đường hầm, có lẽ do bọn tôi đọc tiểu thuyết nhiều quá nên bị bản năng đánh lừa khi trông thấy tượng đài Tôn Quyền và cái cây đại thụ đó. Thực ra, khi đầu óc minh mẫn và ngẫm nghĩ kĩ chút, chúng tôi suy đoán được đường hầm thể kéo dài tới tận vườn hoa Sạp Bắc, chỉ vì lượng công trình đồ sộ mà xét từ manh mối bác Chung Thư Đồng tận mắt trông thấy lượng đất đào được từ “khu ba tầng” được những công nhân dùng tay đẩy xe đẩy vận chuyển tới ao Khâu Gia, vậy làm sao người ta có thể đào đường hầm khác cơ chứ?


      Thình lình, tôi tiếp nữa. chàng Vệ Tiên thần hồn thơ thẩn xa khỏi tôi thêm vài bước nữa mới nhận ra biểu lạ lùng của tôi.


      “Na Đa, làm sao thế?”


      tỉnh táo lại chút , đừng quá buồn nản vì lời của ông lão Vệ Bất Hồi nữa. Tôi nghĩ, tôi biết lối vào ngôi mộ cổ nằm ở đâu rồi”, tôi với ta.
      Annabellevulinh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Hài Cốt Của Tôn Huy Tổ



      Chỉ với vài ba lần nhấc lên nhấc xuống tấm kim loại hình thù kỳ dị, Vệ Tiên dễ dàng mở được cánh cửa sắt của gian phòng ngầm.


      vẫn còn nhớ tình huống mà bác Chung Thư Đồng gặp phải vào buổi sớm hôm ấy khi vội vã ra ga xe lửa chứ?”


      “Ừ, có viết việc đó vào trong cuốn Sổ tay công tác”, Vệ Tiên đóng cánh cửa lại và cả hai chúng tôi bị khóa chặt trong bóng tối sau tiếng “bâng”.


      “Bây giờ ngẫm lại tôi mới thấy lạ là tại sao mình lại bỏ qua manh mối ràng như thế, khà khà, mà ngay cả cũng bỏ qua nó.”


      Vệ Tiên đáp lời tôi, ta lấy ra chiếc đèn pin được chế tạo đặc biệt và bật nó lên. luồng ánh sáng chói gắt tỏa ra từ chiếc đèn, nhưng nó hề phát huy tác dụng giữa khoảng gian đen như mực, mà ngược lại, càng khiến bốn bề xung quanh trở nên thâm u hơn.


      Vệ Tiên điều chỉnh lại chiếc đèn pin, góc độ của tấm kính quang học có chút thay đổi, luồng ánh sáng tỏa rộng hơn hẳn. Xem ra chiếc đèn pin này là trợ thủ đắc lực của Vệ Tiên đường hành tẩu lăng mộ người chết nằm sâu dưới lòng đất.


      “Bây giờ nghĩ ra rồi chứ. Năm đó, bác Chung Thư Đồng nhìn thấy rất nhiều xe đất được chở ra khỏi tòa nhà ba tầng, cách khác khi đó, ở tòa nhà ba tầng này có lối vào đường hầm. nay, tòa nhà ba tầng đó bị dỡ bỏ, dù nó hãy còn tồn tại cũng vô tác dụng, vì sau khi công trình hoàn thành được già nửa, lối ra chỉ để vận chuyển xe chở đất bị lấp lại. Nhưng tòa nhà ba tầng trung tâm mà bốn em nhà họ Tôn năm xưa từng sống rất có thể vẫn còn giữ lối vào, mà nếu lối vào đó có , nó phải nằm ở gian phòng ngầm của ông Tiền Lục.”


      Nhờ ánh sáng của chiếc đèn pin, Vệ Tiên tìm thấy mấy cơ quan ngầm, nhưng chúng đều có phản ứng.


      “Khỉ , căn phòng cũ rích thể tự ngắt nguồn điện được, lẽ nào ngày thường ông lão Tiền Lục dở dại dở điên trung thành giữ cửa cho chủ suốt sáu, bảy mươi năm sử dụng đèn?”


      Tôi nhớ lại tình cảnh lần trước tới thăm ông lão, xem chừng nhiều khả năng là thế.


      ông lão sống trong bóng tối, chỉ vừa tưởng tượng tới cuộc sống u của ông lão, tôi thấy hơi thở của mình nặng nề thêm mấy lần rồi.


      Gian phòng ngầm chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông, tuy rộng lắm nhưng việc tìm kiếm đường hầm chưa hẳn có cũng trở nên vô cùng khó khăn nếu chỉ nhờ vào ánh sáng của đèn pin.


      Tôi rành về lĩnh vực này lắm nhưng chàng Vệ Tiên khá chuyên nghiệp. Động tác linh hoạt của ta lên điều đó. Tôi đứng ở cạnh giường, quan sát luồng ánh sáng chầm chậm chuyển động tỏa ra từ chiếc đèn pin. chàng Vệ Tiên lúc sờ, lúc gõ vào những chỗ được chiếu sáng, động tác thành thạo. có vật nào bị xoay lật.


      “Ắt có ngày chôn thây trong mộ của người ta đấy”, trí não của tôi lại lên câu cả quyết của ông lão Vệ Bất Hồi.


      Tôi vịn tay dọc theo chiếc giường. chiếc giường này hôm qua nằm chỏng chơ thi thể cứng lạnh. Trước khi chủ nhân của thi thể ấy ra ma, ông ta từng cảm khái thốt lên “Ra quân chưa thắng thân mất trước - Mãi để hùng tay áo ướt”. Giờ này ngẫm lại, tôi mới thấy lời cảm thán ấy phần nhiều ám chỉ nỗi xót xa cho cái chết dưới lòng đất của bốn em nhà họ Tôn.


      , đến chỗ đó, ”, bên tai tôi dường như văng vẳng giọng khản đặc của ông lão Tiền Lục thầm vang vọng trong bóng tối.


      Tình cảnh lúc đó tôi vẫn còn nhớ, cánh tay ông ấy vẫy vẫy về phía tôi.


      Có phải ông ấy muốn chỉ cho tôi lối vào gian phòng ngầm?


      Tôi nằm vật xuống giường, dát giường trơ cứng. Tôi nhớ lại động tác của ông lão Tiền Lục ngày hôm đó cũng nằm ở vị trí giống như tôi bây giờ. Hôm đó, khi tôi bước vào và đẩy cánh cửa, gian phòng le lói chút ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, giúp tôi trông thấy lờ mờ cái hình hài đen thui của ông lão.


      “Na Đa, làm gì thế?”, nghe thấy thanh vang lên, Vệ Tiên quay đầu lại, chiếc đèn pin trong tay ra rọi thẳng vào cánh tay huơ lên của tôi.


      Tôi ngồi dậy, chỉ tay về phía khoảng gian chênh chếch phía đối diện.


      nhìn đằng kia xem, có thể là ở chỗ đó đấy!”


      Ánh sáng của chiếc đèn pin chuyển hướng chiếu sang góc phòng phía tay tôi chỉ, bên đó là chiếc tủ sách.


      “Chắc chắn là ổn rồi, ở đây có đèn, ông ta đọc sách kiểu gì?”


      “Lại đây giúp tôi tay”, Vệ Tiên vẫy tôi.


      Tủ sách nặng trịch bị chúng tôi xê dịch.


      Vệ Tiên gõ gõ lên tường mấy cái.


      “Lạ , bên trong đặc”.


      ?”, tôi giơ cánh tay rờ rẫm tường, cảm thấy đất dưới chân đột nhiên trở nên bằng phẳng.


      Tôi giậm mạnh hai bước.


      “Là khoảng đấy!”, tôi và Vệ Tiên đồng thanh kêu lên.


      “Quả nhiên là ở đây”, tôi lại cố sức giậm thêm mấy cái nữa, rồi bàn chân bỗng trở nên mềm nhũn, cả người tôi thụt mạnh xuống dưới cùng với thanh của đồ vật bị nứt vỡ.


      Tôi “á” lên tiếng kinh hoàng, bàn tay phải vùng vẫy nắm chặt lấy bàn chân của Vệ Tiên, hai chân treo lơ lửng, tôi hãi hùng biết cái động bất ngờ xuất này sâu bao nhiêu.


      Chân trái của Vệ Tiên giật lùi bước, ta ngồi xổm xuống tóm lấy bàn tay tôi.


      thả lỏng chân tôi ra, nền đất chỗ tôi đứng cũng chắc chắn lắm đâu, đừng để cả hai cùng rơi xuống, nắm chặt lấy tay tôi”.


      Vệ Tiên hết tóm lại kéo, cuối cùng cũng lôi được tôi lên mặt đất. Chiếc đèn pin trong tay ta rơi xuống cái động đen ngòm. Tôi vẫn chưa thể gọi hồn vía trở về ngay được.


      Lối vào này hẳn bị ông lão Tiền Lục đóng lại và chặn tủ sách nặng trịch lên trong nhiều năm nên nó bắt đầu lõm xuống. Bởi thế, khi tôi giậm mạnh mấy cái, lớp đất bùn chống đỡ nổi làm tôi thụt xuống dưới.


      Đứng cửa động nhìn xuống dưới, tôi mới nhận ra, ban nãy nếu tóm được chân của Vệ Tiên, tôi cũng đến nỗi nguy hiểm vì cái động này chỉ sâu khoảng hơn hai mét, chưa đến ba mét.


      Vệ Tiên vỗ vỗ vào vai tôi, : “ thôi, biết lối vào ở đây là được rồi. Hôm khác chúng ta lại tới, tôi phải chuẩn bị số thứ. Mà nhận ra là khí ở đây hơi ngột ngạt sao?”


      Tôi gật đầu, cùng Vệ Tiên bước mau ra khỏi gian phòng ngầm. Tôi có cảm giác, khí ở đây có phần bức bối khó chịu, cũng may là mới chỉ qua sáu, bảy mươi năm nên bầu khí bên trong đến nỗi trở thành luồng khí độc, giết hại tính mệnh con người.


      Chiếc cửa sắt được khóa lại nhữ cũ, nhưng chìa khóa để gỡ mớ bòng bong của sáu, bảy mươi năm về trước chúng tôi nắm trong tay.


      Mấy ngày sau đó, Vệ Tiên hề liên lạc với tôi.


      Những ngày sau đó, tôi thể tập trung vào những cuộc phỏng vấn. Tôi chỉ loắng ngoắng viết bài cho xong. Mỗi khi chuông điện thoại kêu lên, tôi lại hấp tấp nhìn những con số lên màn hình. Lòng đất mà tôi chưa từng biết đó rốt cuộc chứa điều gì?


      Cuối cùng, tôi cũng nhận được điện thoại của Vệ Tiên vào năm ngày sau đó.


      ta chuẩn bị xong xuôi.


      Thứ ba, ngày 22 tháng 6.


      Tôi gọi điện thoại tới tòa soạn, báo rằng mình bị trật khớp chân, phải tới bệnh viện khám, nếu tình trạng tốt, buổi chiều tôi có thể đến tòa soạn. cách khác là tôi kiếm ình cái cớ để tới tòa soạn. bị giam ở căn hầm đó vài ngày chắc cũng sao.


      Đương nhiên, vấn đề phải là có thể bị giam ở đó vài ngày hay , mà là có ra khỏi đó được hay .


      9 rưỡi sáng, tôi và chàng Vệ Tiên khệ nệ xách hai chiếc ba lô du lịch to oạch gặp nhau đường Phổ Tề, nơi cách tòa nhà ba tầng trung tâm xa lắm.


      “Cái này là của ”, Vệ Tiên đưa chiếc ba lô cho tôi.


      “Đợi lát nữa hẵng xem”, Vệ Tiên vội cản khi thấy tôi khom lưng định mở khóa.


      Chúng tôi chờ thêm mấy phút, chọn lúc có người qua lại, lẻn nhanh vào cửa lớn của “khu ba tầng”. Nếu có người trông thấy hai chúng tôi ôm hai chiếc ba lô đại tướng vào gian phòng ngầm, chúng tôi khó lòng mà giải thích với người ta cho quang minh.


      Chúng tôi mở cánh cửa sắt, đặt hai chiếc ba lô du lịch vào trong, rồi quay trở ra bên ngoài, đứng dưới ánh sáng mặt trời. Cửa vẫn để ngỏ.


      Trước tiên, phải khử hết luồng khí u uất bên trong cái .


      Người dân trong “khu ba tầng” để ý đến cánh cửa sắt của gian phòng ngầm lúc nào cũng mờ mờ tối tối bị để ngỏ. Muốn biết họ phải xuống dưới cầu thang, bước tới trước cánh cửa và quan sát.


      “Phải đợi bao lâu?”, tôi hỏi Vệ Tiên.


      “Khoảng tàn hai điếu thuốc để khí ở lối ra trong lành hơn”, Vệ Tiên lấy ra bao thuốc, tôi rút điếu và châm lửa.


      “Tôi thấy đường hầm bên trong đâu, khử khí độc bằng cách này liệu ổn chứ? Tôi đọc xem phim tài liệu nước ngoài thấy, muốn làm khí nơi này trở nên trong lành phải bật quạt thông gió trong thời gian nhất định”.


      cần tới thứ đó, tôi chuẩn bị bộ quần áo đầy đủ, có cả bình oxy nữa”, gương mặt Vệ Tiên thoáng lên nụ cười.


      Cánh cửa sắt lại bị đóng kín.


      Hai chúng tôi đứng trước miệng hố - nơi tôi từng bị thụt xuống. Vệ Tiên cầm đèn pin soi xuống bên dưới mấy lần, rồi lấy từ trong chiếc ba lô du lịch ra chiếc búa thép đầu nhọn, gõ xuống miệng hố mấy cái, làm miệng hố rộng gấp đôi lúc trước.


      Cái nắp ông lão Tiền Lục làm để chặn trước miệng hố bị phá vỡ hoàn toàn. Giờ đây, chúng tôi có thể nhìn thấy cái hố hình tròn, đường kính chừng hơn mét ra dưới ánh sáng của chiếc đèn pin. bức tường phía dưới hố có gắn chiếc cầu thang sắt hoen gỉ.


      “Chúng ta mặc quần áo vào rồi hãy xuống dưới”, vừa Vệ Tiên vừa lấy từ trong ba lô bộ quần áo.
      Annabellevulinh thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Hài Cốt Của Tôn Huy Tổ(2)



      “Là quần áo phòng hóa chất à?”, tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn chàng Vệ Tiên lúi húi mặc quần áo.


      , là quần áo du hành vũ trụ đấy”, chiếc mũ chụp đầu trong suốt của ta làm đứt đoạn luồng ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin.


      “Bộ quần áo này có thể ngăn cho khí độc xâm hại cơ thể, bình oxy đeo lưng có chứa khí oxy nén dùng được trong bốn tiếng, nguồn năng lượng trong bình đảm bảo cho nó có thể thay mới khí oxy trong vòng bốn mươi tám tiếng, còn nữa, bộ quần áo này là quần áo chống đạn đấy, nó bảo vệ chúng ta khỏi mấy mũi tên bắn ra từ bên trong mộ cổ nếu trong đó có bẫy ngầm. Thôi nào, đừng đờ người ra thế chứ, mau mặc quần áo vào !”.


      Quần áo chống đạn? Lại còn cả bình oxy có thể thay mới khí oxy trong vòng bốn mươi tám tiếng? Tôi thể thán phục thần thông quảng đại của Vệ Tiên, những trang bị vừa kể phải người bình thường nào cũng được trông thấy.


      “Ồ, thế ra hai hôm nay bận mải chuẩn bị những thứ này à? bộ quần áo như thế này chắc phải có giá trời đấy nhỉ!”


      “Giá cũng bình thường thôi nhưng đồ ít quá, tôi vốn có bộ cho riêng mình, còn bộ nữa phải mượn của người khác, hi vọng nó vừa với ”.


      Giá cũng thường thôi ư? Tôi tin điều đó! Có lẽ do tiêu chuẩn đánh giá về tiền bạc của tôi và ta giống nhau.


      Mặc bộ quần áo này lên người dễ chút nào, tôi cũng xoay sở xong nhờ giúp đỡ của Vệ Tiên. Những chiếc cúc được đóng chặt, cảm giác khó chịu lắm, chỉ trừ chiếc bình oxy đeo lưng là hơi nặng. Tôi vẫn có thể nghe tiếng của Vệ Tiên.


      tay cầm chiếc đèn pin được chế tạo cách đặc biệt mà Vệ Tiên đưa cho tôi, tay ôm chiếc túi tôi mang theo trước khi , bên trong có đồ nghề vô cùng quan trọng của tôi: chiếc máy ảnh kĩ thuật số. Tôi bước ngay sau Vệ Tiên, từ từ bước xuống dũng đạo[1] bên dưới theo chiếc cầu thang sắt.


      [1] Dũng đạo: đường dẫn vào sân hoặc nghĩa trang, ở đây nghĩa là đường trong mộ cổ.


      Bộ quần áo ôm sát cơ thể, nên hành động đến nỗi bất tiện. Bộ quần áo này quả nhiên là thứ trang bị hoàn hảo. Chiếc bình oxy đeo sau lưng cũng bị lộ ra bên ngoài, mà được kẹp giữa bộ quần áo, như thế nó được bảo vệ bằng chất liệu đặc biệt của bộ quần áo, dễ bị xây xước hay va đập.


      Hành lang thấp và hẹp, tôi chỉ có thể khom lưng bước theo sau chàng Vệ Tiên. Dũng đạo chỉ cao chừng mét sáu, lúc đầu do cẩn thận, chiếc mũ chụp đầu của tôi bị cụng phải trần nhà, làm tôi sợ mất mật, ngộ nhỡ nó hỏng, tôi lấy tiền đâu mà đền.


      Hai chúng tôi chưa được bao lâu, ánh sáng của chiếc đèn pin trong tay rọi tới chiếc khay sắt thò ra khỏi vách tường.


      “Nó là cái gì thế?”, tôi hỏi.


      Vệ Tiên dừng chân, lấy từ trong ba lô ra cái chai lớn, đổ thứ gì đó vào bên trong khay sắt.


      “Là đèn dầu đấy”, Vệ Tiên , rồi lấy trong túi ra sợi bấc đèn và đặt vào bên trong.


      Tôi nhìn ta châm đèn, thoáng chút ngạc nhiên.


      mang cả những thứ này theo ư?”


      “Thực ra, trong các ngôi mộ cổ lớn thường có những chiếc đèn kiểu này, nếu chưa bị đột nhập bên trong tất có những chiếc đèn chưa được sử dụng, nhưng ngôi mộ cổ này từng chứng kiến xâm phạm của bốn em nhà họ Tôn nên tôi đoán những chiếc đèn được dùng, bèn mang theo ít dầu và bấc, ngờ nó lại hữu dụng trong cái dũng đạo này”. Khi Vệ Tiên tới mấy chữ “ ngờ”, giọng điệu của ta có phần huênh hoang.


      ta suy nghĩ rất thấu đáo hoặc ta muốn chứng tỏ lời phỏng đoán của ông lão Vệ Bất Hồi là hoàn toàn sai lầm theo cách này.


      Hai chúng tôi tiếp tục tiến lên phía trước, cứ cách chừng mười mấy, hai mươi mét lại có chiếc đèn dầu, con đường quay về trở nên sáng hơn nhiều so với con đường trước mặt được rọi sáng bằng ánh đèn pin mà chúng tôi sắp sửa tới.


      Chúng tôi tiếp, chẳng mấy chốc trông thấy ngã rẽ đầu tiên.


      lối nào bây giờ?”, tôi hỏi.


      lối nào cũng được, nhưng tốt nhất là hai chúng ta đừng nên tách nhau”.


      “Tại sao lại có đường nhánh nhỉ?”


      “Tôi nghĩ chắc là do bốn em nhà họ Tôn biết vị trí chính xác của ngôi mộ cổ này. có nhận ra tường và dưới mặt đất của dũng đạo chúng ta vừa số cái lỗ và sâu ?”


      Tôi nhớ lại: “Hình như tôi có nhìn thấy cái”.


      “Những cái lỗ đó được đào bằng xẻng Lạc Dương, có lẽ là do Tứ Thúc Công tôi đào để xác định vị trí ngôi mộ cổ. Nhưng nếu ngôi mộ cổ nằm cách quá xa cái lỗ mấy con đường, sau đó kết hợp với xẻng Lạc Dương để xác định vị trí”.


      Vệ Tiên đột nhiên dừng bước.


      “Sao thế?”, tôi hơi căng thẳng, vẫn có chỗ nào kì dị lên dưới ánh sáng của chiếc đèn pin trong tay tôi.


      “Ha ha, chúng ta gặp may rồi đây”, Vệ Tiên cười .


      “Chúng ta đúng đường à? Làm sao biết được?”


      , chúng ta sai đường, phải quay trở ra thôi”, Vệ Tiên xoay người lại, “nhưng tôi tỏ cách nhận biết đường rồi”.


      phát thấy con đường này có gì ổn à?”


      Tôi cẩn thận soi đèn pin, chẳng có gì khác lạ cả, nó vẫn thấp và mấp mô như con đường ban nãy.


      “Na Đa, tôi thấy hơi căng thẳng đấy, lẽ ra, phải phát ra chứ. phải là chúng ta tới thám hiểm mộ người chết sao, thoải mái chút , khà khà, lát nữa còn có cả bộ xương của em nhà họ Tôn nữa cơ mà”.


      Tôi cười mỉa mai. Tôi thể phủ nhận, từ lúc bước vào ngôi mộ cổ, Vệ Tiên lấy lại được phong độ ngày thường, còn thấy nét muộn phiền vì đả kích mà ông lão Vệ Bất Hồi mang lại; còn tôi trái ngược hẳn, từ lúc cánh cửa sắt gian phòng ngầm đóng sập lại phía sau lưng, tôi bắt đầu thấy căng thẳng, tới khi bước vào trong dũng đạo này, tôi thể ngăn trí não mình nhớ lại cái lần suýt chút nữa thể ra khỏi dũng đạo trong hang người năm đó, bởi thế, tôi nắm chặt chiếc đèn pin, chỉ sợ có vật gì bất chợt nhảy xổ ra từ nơi nào đó.


      “Đâu được như các hạ đào mộ người chết nhiều, bản lĩnh kiên cường như thép gang, tiểu sinh đây sợ hãi lắm lắm!”, tôi tự giễu cợt mình, cũng là để dịu bớt nỗi phập phồng trong tim. Tôi vốn phải là người để ý nhiều tới chuyện sống chết nên mới bạo gan tham dự vào hành động mong manh giữa sống và cái chết này, nhưng nỗi âu lo về những điều chưa biết người thường ai chẳng có, tôi chỉ khác người bình thường ở điểm, ấy là tôi vừa sợ vừa tò mò trước những điều chưa biết.


      Tôi soi kĩ khắp xung quanh lần nữa và chợt hiểu.


      có đèn dầu”.


      “Đúng thế”, Vệ Tiên bật tách ngón tay cái, “xem ra những người công nhân khi đào cái động này sử dụng loại đèn thợ mỏ mang theo bên người, đèn dầu tường được gắn vào sau khi đào xong động và chỉ gắn con đường dẫn vào mộ cổ, vừa để chiếu sáng vừa tránh nhầm đường”.


      Chúng tôi quay người bước trở ra. Lần này tôi trước, Vệ Tiên theo sau. Chúng tôi theo con đường khác lâu, quả nhiên lại nhìn thấy đèn dầu.


      Kể từ lúc đó, mỗi khi tới ngã rẽ, tôi lại rọi đèn pin trước quan sát xem con đường nào có khay sắt đựng đèn dầu, sau đó mới chọn con đường chính xác. Ở đây giống như mặt đất, mỗi bước hết khom người lại vặn mình, eo lưng tôi mỏi nhừ, tê nhức. Tôi và Vệ Tiên qua bảy, tám ngã rẽ, dũng đạo ngầm dưới mặt đất này lớn .


      Nó thoải dần xuống dưới, chứng tỏ chúng tôi có lẽ đúng đường.


      Chất liệu của bộ quần áo tôi mặc người khá thoáng mát, nhưng do thời tiết quá nóng nực, lại thêm khí trong dũng đạo được lưu thông nên lưng tôi ướt đẫm từ lâu, những cúc áo người đều đóng chặt cả, thể lấy tay lau mồ hôi, bởi thế, cảm giác khó chịu của tôi lên đến cực điểm.


      Chúng tôi lại qua ngã rẽ nữa. Vệ Tiên thắp thêm chiếc đèn. thêm mấy bước nữa, tôi thảng thốt đứng khựng lại.


      “Tại sao lại là đường cụt thế nhỉ?” Luồng ánh sáng thẳng tắp của chiếc đèn pin rọi tới dũng đạo mờ tối, sâu hun hút, mà chiếu bức tường đất lổn nhổn, ràng, dũng đạo chỉ đào tới đây, tiếp tục đào xuống sâu thêm nữa.


      thể như thế chứ?”, Vệ Tiên lách người, len qua tôi, tiến lên trước.


      “Quỷ tha ma bắt, tại sao lại thế... á, tôi đoán ra rồi”. Vệ Tiên rướn thẳng lưng, chiếc mũ chụp đầu cụng phải trần nhà phía hành lang.


      Tôi thò đầu ra xem, trông thấy chiếc đèn pin trong tay Vệ Tiên chiếu thẳng hướng phía trước mặt, mà rọi tới điểm nằm hơi chếch về phía trước, ở cách chỗ chúng tôi xa.


      Ở đó có cái động.


      Tim tôi đập dồn dập hơn.


      Chúng tôi bước lên phía trước, có cầu thang đất dẫn xuống phía dưới.


      “Tôi xuống trước, theo sát ngay sau nhé!”, Vệ Tiên bằng giọng trầm trầm rồi dẫn đầu nhảy các bậc thang đất.


      xuống phía dưới chừng năm, sáu mét, chúng tôi tới gian dũng thất[2] khác. Gian dũng thất này có lẽ cũng do bốn em nhà họ Tôn đào, rộng gần mười mét vuông, cũng thấp lè tè như dũng đạo ở phía .


      [2] Dũng thất: khoảnh đất dẫn vào các lối trong mộ cổ.


      Bên trong gian dũng thất có phiến đá cực lớn bị dịch chuyển, đúng ra, nó phải là phiến đá mà là tảng đá bằng phẳng, to bằng nửa gian dũng thất, dày khoảng hơn bảy cen ti mét, biết nặng mấy tấn.


      Con đường dẫn xuống dưới vốn bị tảng đá bằng phẳng này chặn lối giờ ra trước mắt chúng tôi.


      Đó là con đường được tạo bởi những bậc thềm làm bằng đá đen lớn, được mài nhẵn thín, dẫn tới nơi tối như hũ nút mà chúng tôi chưa hề biết.


      “Xuống thôi!”, chàng Vệ Tiên lên tiếng thúc giục sau hồi đứng cửa động rọi đèn pin xuống phía dưới quan sát.


      Lúc này, ngay cả tiếng của ta cũng rè rè bên tai tôi.


      Chúng tôi từ từ xuống phía dưới theo từng bậc đá, hai luồn ánh sáng phát ra từ hai chiếc đèn pin đan chéo vào nhau thăm dò con đường phía trước. giống với dũng đạo hẹp lúc trước, dũng đạo chúng tôi khoảng gian thoáng rộng vô cùng.
      Annabellevulinh thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Hài Cốt Của Tôn Huy Tổ(3)



      Chỉ ngay cái cầu thang bằng đá này cũng có đến hơn ba mươi bậc, càng càng rộng, tới bậc cuối cùng có con đường rộng chừng hơn ba mươi mét nằm giữa những bức tường thâm nghiêm.


      gian ở đây lớn đến nỗi hai chiếc đèn pin của chúng tôi chừng như thể phát huy tác dụng. Vệ Tiên ra hiệu cho tôi đừng vội tiến lên phía trước, ta đứng ở bậc thang cuối cùng của chiếc cầu thang đá, chậm rãi lia chiếc đèn pin soi sáng khắp mọi ngóc ngách.


      Chỗ này cách nơi bốn em nhà họ Tôn vùi thây xa nên chúng tôi thể sơ suất được.


      Dự cảm của Đại sư Viên Thông về mối hung hiểm dưới lòng đất khó lòng năm đó nằm ở đây.


      cảm giác kì lạ, rờn rợn cồn lên trong bóng tối lại có sức mạnh phi thường khiến vị đại sư tu trì cao thâm mất Phật pháp và vào giây phút này đây, chúng tôi đứng ở nơi đó, nghĩ thế, lòng tôi khỏi bàng hoàng. Đương nhiên, có cả muốn làm tất cả.


      Vệ Tiên vẫn đứng bậc đá cuối cùng, ta tiếp tục tiến lên phía trước nữa mà rọi chiếc đèn pin rồi dừng lại bệ kim loại hình trụ tròn gần sát vách đá phía bên trái, hình như nó được làm bằng đồng.


      “Tôi tới đó xem sao!”, Vệ Tiên .


      “Nó là cái gì thế?”, tôi hỏi.


      “Có lẽ là, tôi cũng chắc chắn lắm, có lẽ là thứ máy móc nào đó”, Vệ Tiên hơi ngập ngừng trong câu , có lẽ ta đoán ra nó.


      “Cẩn thận đấy!”, tôi nhắc ta.


      sao, ở đây có lẽ nguy hiểm đâu”.


      Vệ Tiên thong dong bước tới đồ vật phía trước mặt, lấy từ trong ba lô ra chiếc bật lửa cán dài được chế tác cách đặc biệt.


      “Phùng”, ngọn lửa bùng lên ngọn đèn chiếu sáng cỡ lớn. Tuy thế, nó vẫn thể làm cả mộ đạo rực sáng.


      Tôi cảm thấy hơi kì lạ vì trông thấy Vệ Tiên đổ dầu hay đặt bấc vào trong, tại sao ta vừa châm lửa, nó cháy sáng ngay? Bốn em nhà họ Tôn thể thắp sáng đèn khi đặt chân tới đây.


      Đúng vào lúc tôi định hỏi Vệ Tiên trông thấy ta vẫn đứng yên ở đó, chiếc đèn pin trong tay chiếu hắt lên tường trong mộ đạo, dưới ánh sáng lập lòe, tôi trông thấy vật thò ra ngoài.


      chuỗi thanh “phùng, phùng” gối nhau vang lên, gian phía trước mặt bỗng trở nên sáng .


      ra chiếc đèn được Vệ Tiên châm lên đầu tiên lại là hệ thống có thể kích hoạt tất cả đèn trong mộ đạo.


      “Ở đây có cả loại đèn liên hoàn vạn năm, chứng tỏ chủ nhân của ngôi mộ cổ này phải là người tầm thường đâu”, Vệ Tiên khi bước lại phía tôi.


      “Đèn liên hoàn vạn năm á?”


      “Tất nhiên là thể cháy đến vạn năm được, nhưng có thể giữ lửa liên tục trong vài tháng, hơn nữa mỗi chiếc đèn đều có bộ phận nối liền với hệ thống nên chỉ cần châm lửa ở chiếc đèn là có thể thắp sáng tất cả những chiếc còn lại. Hơn nữa, tôi nghĩ, ở đây chắc chắn có lắp bộ phận hẹn giờ đấy, những chiếc đèn chỉ cháy sáng trong thời gian nhất định rồi tự tắt. Bởi thế, bốn em nhà họ Tôn tới đây lần, mười lần hay trăm lần nữa cũng như nhau cả, vẫn có thể thắp sáng toàn bộ đèn trong mộ đạo”.


      Nhưng lúc này, tôi có tâm trạng để thán phục và ca ngợi chỗ tinh diệu của hệ thống này. Sau khi những chiếc đèn trong mộ đạo tỏa ra ánh sáng, tôi nhận ra, vật liệu xây mộ đạo là loại khác hẳn những phiến đá đen lớn ở cầu thang đá. Chúng có màu sắc sặc sỡ, ràng là đá cẩm thạch. Ánh lửa nhảy nhót phản chiếu nền đá khiến những hoa văn phiến đá trở nên ma quái.


      Sau khi định thần lại, tôi bỗng nhìn thấy thi hài của Tôn Huy Tổ.


      Mộ đạo dài thăm thẳm, theo ước lượng bằng mắt của tôi, nó dài khoảng hai trăm mét, phía tận cùng là cổng vòm hình bán nguyệt. Thực ra, nên gọi nó là lối vào hình vòm, vì nó có cửa. Đèn trong mộ đạo sáng trưng, nhưng bên trong lối vào hình vòm đó lại là khoảng đen thẫm mịt mùng.


      mặt đất cách cửa mộ xa có người nằm sấp. Từ xa nhìn lại trông nhưng chắc chắn đó là thi thể. Quần áo mặc người vẫn chưa vụn rữa.


      Cứ theo lời kể của ông lão Vệ Bất Hồi người này chắc chắn là Tôn Lão Tam.


      Đáng lẽ, trong tay ông ta vẫn ôm khư khư cái đầu lâu, nhưng vì đứng xa quá nên tôi nhìn .


      Mối nguy hiểm ở phía trước mặt.


      Mặc dù bị chiếc mũ chụp đầu chắn tầm nhìn, song tôi vẫn nhận ra vẻ mặt nặng nề của Vệ Tiên. ta lấy từ trong ba lô ra những đồ vật gì đó, rồi lắp ghép chúng lại với nhau cách thuần thục, thành chiếc gậy kim loại dài chừng ba mét. Sau đó, ta giơ lên chiếc ống xíu như chiếc ống nghe của các bác sĩ trong bệnh viện, để cách chiếc gậy kim loại xa. đầu của chiếc ống có gắn giác mút, ta đặt giác mút lên chiếc mũ chụp đầu ở phía bên tai trái.


      theo ngay sau tôi nhé, nhớ đừng đường khác đấy!”, Vệ Tiên dặn tôi.


      Vệ Tiên cầm chiếc gậy kim loại gõ xuống đất ba lần, khoảng cách vị trí mỗi lần gõ cách nhau chừng thước[3], rồi ta nhảy xuống bậc thang cuối cùng.


      [3] thước bằng khoảng 33cm.


      Tôi theo sát gót Vệ Tiên, lò dò tiến lên trước. Vệ Tiên cứ lần lượt gõ xuống đất ba nhịp theo đường thẳng, sau đó dịch về phía trước thước lại gõ ba nhịp, chúng tôi tiến về phía trước, từng thước, từng thước . Cây gậy kim loại này bên trong rỗng ruột, thanh phát ra từ nó truyền đến tai Vệ Tiên thông tin nằm sâu dưới lòng đất. Dụng cụ chuyên nghiệp này có thể báo cho ta biết vị trí bẫy ngầm được chôn giấu.


      “Ban nãy lúc xuống cầu thang đá sao dùng tới nó, ngộ nhớ ở đó có chôn giấu bẫy ngầm, phải chúng ta tong rồi à?”, tôi hỏi.


      thể nào”, Vệ Tiên trả lời gọn lỏn. ta giải thích gì thêm. Nhưng cái vẻ tự tin tràn đầy về tri thức chuyên môn của ta minh chứng cho lời quả quyết vừa rồi.


      “Thực ra, mộ đạo này có lẽ cũng có đâu, mối nguy hiểm chỉ bắt đầu khi chúng ta đặt chân vào cái cửa phía trước mặt kia thôi, có điều cẩn thận chút vẫn hơn”.


      Phải chăng thi thể nằm phía trước kia khiến ta trở nên thận trọng như vậy?


      Chiếc gậy kim loại vẫn rung nhịp đều đều nền đá cẩm thạch.


      “Boong, boong, boong”.


      “Boong, boong, boong”.


      “Boong, boong, boong”.


      Chúng tôi tiến tới cửa mộ mỗi lúc gần hơn.


      Tuy Trung Quốc là nước có sản lượng đá cẩm thạch khá phong phú, nhưng vùng Thượng Hải sản xuất loại đá này mà mua từ các vùng sản xuất lân cận, tuy thế quãng đường vận chuyển cũng phải lên tới hàng trăm cây số. Thời cổ đại thể khai thác được nhiều đá cẩm thạch như bây giờ, bởi vậy quãng đường vận chuyển đá cẩm thạch xa xôi cả ngàn dặm ấy thể khiến người ta kinh ngạc bằng quy mô của ngôi mộ cổ này.


      Vì sao ngôi mộ cổ này lại được xây bằng đá cẩm thạch? Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ nghe có nhân vật nào đó dùng đá cẩm thạch để xây mộ cả.


      “Vệ Tiên, trước đây từng vào ngôi mộ nào xây bằng đá cẩm thạch chưa?”


      “Chưa”.


      Vệ Tiên ngừng trong giây lát rồi lại tiếp tục: “Mà cũng chưa từng nghe có quy mô lớn nào như thế này dùng đá cẩm thạch cả”.


      Tiếng gõ nhịp của chiếc gậy kim loại vẫn vang lên lanh lảnh, nhưng gợi lên trong tôi cảm xúc nào.


      “Boong, boong, boong”.


      “Boong, boong, boong”.


      “Boong, boong, boong”.


      Chúng tôi tiến tới gần, rất gần bộ xương đó.


      thực lòng, tôi biết mình nên trò chuyện với Vệ Tiên.


      Vì khi trò chuyện và trả lời những câu hỏi của tôi, khả năng tập trung lắng nghe của ta bị phân tán. Lúc này đây, ta mở căng thính giác để lắng nghe và nhận biết phía trước có hệ thống ngầm hay . Từ lúc trả lời câu hỏi của tôi, chiếc gậy tay ta ràng gõ nhịp chậm lại.


      Nhưng tôi vẫn cứ hỏi.


      Hỏi câu thứ nhất rồi lại hỏi câu thứ hai.


      Bởi lẽ, càng tiến về phía trước tôi càng cảm thấy bồn chồn, dường như có áp lực vô tận dồn nén trong bầu khí xung quanh chúng tôi. Nó lọt qua bộ quần áo chống đạn kín như bưng, len thấm vào cơ thể tôi, làm tim tôi càng lúc càng đập gấp gáp hơn.


      Tiếng gõ gậy nhịp nhàng của Vệ Tiên càng làm tôi thêm thấp thỏm.


      Tôi chỉ còn mỗi cách phải trò chuyện với Vệ Tiên, phải làm rối loạn tiếng gõ gậy nhịp nhàng của ta để mong thứ áp lực lớn khủng khiếp đó dịu bớt.


      “Vệ Tiên, thử nhìn tường hai bên mộ đạo xem, hình như có khắc thứ gì đó”, cuối cùng, tôi lại cất tiếng hỏi câu thứ ba.


      bức tường bằng đá cẩm thạch ở hai bên mộ đạo quả nhiên có chạm trổ những hình vẽ, là những đường vân nổi hoặc chìm. Vì mặt đá cẩm thạch cũng có những hình vẽ đan xen vào nhau, mà chúng tôi lại con đường nằm ở chính giữa hai bức tường, cách hai bức tường khoảng nhất định nên nếu tôi cố tình quan sát bốn phía để chuyển hướng chú ý của mình phát ra. Càng về phía trước, những hình vẽ càng nhiều.


      “Tôi biết, có thể chúng giấu hàm ý nào đó, hoặc cũng có thể chỉ là để trang trí thôi. làm sao thế Na Đa?”, rốt cuộc Vệ Tiên cũng nhận ra khác thường của tôi.


      “Tôi cũng biết nữa, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu thôi”. Đương nhiên, tôi thể bắt ta ngừng gõ cây gậy xuống nền đá. Trông dáng vẻ của ta hình như ta có cảm nhận giống tôi.


      Lẽ nào nỗi bức bối trong lòng tôi bây giờ lại chính là cảm giác của ông lão Vệ Bất Hồi năm xưa?
      Annabellevulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :