1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làn Váy Lay Động - Điển Tâm

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      beta: Hà Đoàn

      Chương 8.2
      <img class="alignnone size-full wp-image-3763" title="47021e79_nice pictures of asian girls [from www.metacafe.com]31_resize" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/07/47021e79_nice-pictures-of-asian-girls-from-www-metacafe-com31_resize.jpg" width="590" height="442" />

      Vẻ mặt nàng kinh ngạc, đôi mắt to chớp chớp, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, muốn chuyện, lại biết nên

      Đầu ngón tay thô ráp lướt qua khuôn mặt phấn nộn, lần nữa quen thuộc hình dáng thanh lệ.

      “Em cho là, nụ hôn kia của chỉ là trò đùa dai?” Hướng Cương giọng hỏi, trong mắt tràn đầy ôn nhu say lòng người.

      Lăng Lung cách gật đầu khó khắn, tim đập rối loạn, giống như chơi trò đu quay bị treo ở trung, chỉ ánh mắt của , mỉm cười của mà lung lay thôi.

      “Kia phải trò đùa dai.” môi của nàng, thanh đều hóa thành nỉ non.

      “Khi đó em còn , nhưng rất thích em, cũng phải kiệt lực nhẫn nại, mới lôi em lên giường, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, trước dùng cái hôn định ước, ấn định em thuộc quyền sở hữu của .”

      Tốt nghiệp trung học, Hướng Cương quyết định nhanh, xa tha hương Đài Bắc, chỉ sợ chính mình nhất thời huyết khí phương cương cầm giữ được, làm ra những hành vi phạm tội câu dẫn vị thành niên.

      Nụ hôn kia như là niêm phong sỡ hữu cùng chờ đợi của .

      “Chỉ là cái hôn, thực nghĩ em nhớ mãi quên sao? Nếu em ở miền Nam thương nam nhân khác sao?” Nàng nghe được mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa giận, lại còn cảm thấy tia ngọt ngào đầy tình ý, ấm áp chảy qua trái tim.

      “Em .” Hướng Cương chắc chắn mỉm cười, trong mắt lóe ra tia ngạo nghễ.

      chẳng những mưu tính sâu xa, hơn nữa cực có kiên nhẫn. nguyện ý đợi chờ thêm thời gian nữa, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, đợi cho nàng từ nụ hoa nở rộ thành đóa hoa, đợi cho bọn họ trong lúc đó còn có gì trở ngại, mới triển khai hành động. Mà loại nam nhân này vừa ra tay, thường thường có thể nắm chắc phần thắng, dễ như trở bàn tay.

      Chính là, thân là món đồ「 dễ như chơi 」 Lăng Lung có thể khó chịu.

      quá tự tin ?” Nàng nheo mắt lại, ngón tay trắng muốt điểm điểm ở trong ngực , thống hận bản thân đơn thuần như vậy, dễ dàng bị nhìn thấu, quả nàng vì nụ hôn, mà trái tim nàng xôn xao mười năm.

      “Em có ý kiến?” nhíu mày hỏi.

      “Đương nhiên –”Lăng Lung mới hai chữ, cửa phòng bị người khác đẩy ra. “ có khóa cửa sao?” Nàng xấu hổ đến kinh hô ra tiếng, hai mắt trừng trừng, chỉ sợ bước lên vết xe đổ của Hân Hân và Hướng Cương, cũng bị mọi người bắt gian tại giường.

      cần làm chuyện phải khóa cửa.” Hướng Cương gọn gàng xoay người ngồi dậy, thấy Lăng Vân đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm túc, cùng ngày thường thoải mái hoàn toàn bất đồng.”Công ty bên kia xảy ra chuyện?” hỏi.

      “Đúng như dự tính.” Lăng Vân gật đầu, dựa ở cạnh cửa, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của em hoàn toàn có ý kiến.

      “Đáng chết.” mắng tiếng, đưa tay xới vào mái tóc đen dày của . “Có đôi khi, tôi thực thống hận trực giác chính mình.”

      Lăng Vân nhếch môi.

      “Tôi cũng vậy.”

      Hai người đối thoại, làm cho Lăng Lung nghe hiểu được ra sao. Nàng hơi nhướng dài cổ chút, xác định ngoài cửa có những người khác, thế này mới vượt qua e lệ, tay bé kéo nhanh chăn bông, tò mò bước qua.

      “Các cái gì?” Nàng chớp đôi mắt, nàng muốn biết bí mật àm họ bàn tính.

      Hướng Cương vội vã xoay người lại, rất tiếc nuối thở dài hơi.

      “Bé con, xin lỗi em, phải lập tức trở về Đài Bắc, có thời gian ở bên cạnh em.” trả lời câu hỏi của nàng, còn nâng gương mặt nàng lên, trước mặt Lăng Vân làm càn hôn nụ hôn ngắn ngủi.

      “Nhưng nếu em nhớ , có thể đến Đài Bắc—“

      “Ai nhớ ?!” Lăng Lung xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, tay bé vung lên, vội vàng đẩy khuôn mặt tuấn tú kia ra. “Muốn cứ , đừng lại ở giường của tôi!”

      Hướng Cương cười khẽ ra tiếng, đại chưởng bắt tay cổ tay nàng, cúi người lại trộm hôn cái lên bàn tay của nàng, thế này mới di chuyển thân hình to lớn kia, rời khỏi giường, cùng Lăng Vân bước ra cửa phòng, bỏ lại nàng xấu hổ quẫn bách và trống rỗng giường.

      Bị hôn đến để lại dấu hôn đỏ hồng, nàng cầm cái gối nghĩ đến tên đánh lén phía sau, muốn dạy dỗ cái tên kiêu ngạo lại khinh bạc con đàng hoàng chút. Chỉ tiếc, hành động đánh lén của nàng chậm bước.

      Cái gối bay qua hơn phân nửa cái phòng, ở trung bay thành đường vòng cung, đánh vào phía sau đầu của Hướng Cương, lại bịch tiếng, va vào cánh cửa đống chặt lại.

      Những ngày thất nghiệp, ra là nhàm chán như vậy.

      Ngày hôm sau Hướng Cương rời khỏi thị trấn, Lăng Vân cũng mang kiều thê, lái xe trở về chỗ Đài Bắc ở, trở lại chổ công ty tọa trấn, xử lý tình trạng đột biến bất ngờ của công ty.

      Khi bữa tối bàn còn sót lại hơn phân nửa thức ăn, làm cho Lăng Lung ràng kinh hoảng thấy, các thực khách của nàng chỉ trong buổi chiều giảm mạnh hơn phân nửa, còn sót lại lão ba lão mẹ hai thành viên cố định này.

      biết vì sao, trong lòng nàng như là bị đào cái động lớn, cảm thấy thiếu vắng cái gì đó rất quan trọng.

      Chỉ mới có mấy ngày thôi, cả người nàng đều lười biếng, dẫn cẩu nhi dạo chung quanh, thậm chí trở về vườn trường trung học, ngồi ở bàn đu dây yên lặng nhìn những đám mây bay lượn bầu trời xanh thẳm kia.

      Nàng giống như -- giống như -- giống như -- rất nhớ Hướng Cương –

      dạo đến mức hai chân của cẩu nhi như mềm nhũn ra, cự tuyệt chịu tiếp, Lăng Lung mới chịu mang thức ăn về nhà.

      Nàng đứng ở tại phòng bếp, muốn dựa vào việc nhà bận rộn, thoát khỏi ám ảnh vây chung quanh của , muốn nhớ dến giọng của , bộ dáng , nụ hôn nồng nhiệt của , những vuột ve của hán. Chỉ là, được bao lâu, chống cự của nàng liền tuyên bố bại trận, tế bào não cái lại cái bị vây hãm, đều bị những hình ảnh của xâm chiếm, bắp cải lớn trong tay nàng, bị nàng mờ mịt băm thành từng mảnh .

      Nàng nhớ ?

      Nàng muốn nhớ ?

      Nàng nhớ ?

      Nàng muốn nhớ --

      Khi Lăng Lương Nguyệt Nga bước vào đến nhà, thấy con dường như bị trúng tà, đứng ở tại phòng bếp lẩm bẩm mình. Toàn bộ tập trung của nàng đều cúi xuống mặt bàn, những lá cải bị băm nát thành mảnh vụn nằm ngổn ngang.

      Bà trợn trắng mắt, vội vã tự mình vào phòng con , khiêng ra túi hành lý, đem dụng cụ rửa mặt, quần áo tắm rửa… mọi thứ vơ vét đầy đủ hết, thế này mới ra.

      “Này, cầm lấy.” Bà đem túi hành lý đưa cho Lăng Lung.

      Nàng như ở trong mộng mới tỉnh, theo bản năng tiếp nhận chức vụ túi hành lý, khuôn mặt nhắn vẫn là tràn ngập mê võng.

      “Mẹ, mẹ muốn rời khỏi nhà sao?”

      phải mẹ, là con.”

      “Con?”

      “Đúng, vé xe lửa Đài Bắc mẹ mua giùm con rồi, Trương tiên sinh ở cách vách chờ con ở bên ngoài, chú ấy lái xe đưa con ra nhà ga.”

      Bà lôi con từ phòng bếp ra, đẩy về hướng cửa.

      “Động tác mau chút, để trể chuyến xe mất.”

      Lăng Lung hai tay lại nắm chặt khung cửa, chân như đóng đinh mặt đất, cự tuyệt bị lão mẹ đẩy ra khỏi cửa.

      “Đợi chút, mẹ, tại sao mẹ lại đột nhiên muốn con Đài Bắc?” Nàng quay đầu, vẻ mặt hồ nghi.






    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      darkorange; Beta :Hà Đoàn

      Chương 8.3

       

      “Đương nhiên là muốn con chăm sóc Oa Oa.” Lăng Lương Nguyệt Nga đáp cách bình thản, còn cau mày mày, biểu tình ra vẻ sầu lo.

      “Mẹ mấy ngày nay luôn lo lắng, Oa Oa mảnh mai như vậy, nếu thừa dịp tại bồi bổ thân mình, khi sinh sản chắc chằn vất vả lắm.”

      nghiêm túc nhưng trong lòng vốn có chủ ý khác.

      Ngay cả tất cả mọi người nhìn ra, Lăng Lung nhớ Hướng Cương đến mức ngay cả linh hồn bé của nàng cũng bay theo đến Đài Bắc. Nhưng da mặt nàng vốn mỏng manh, nếu bảo nàng đến Đài Bắc tìm Hướng Cương, nàng khẳng định là liều chết theo.

      Nếu thể thẳng, Lăng Lương Nguyệt Nga thông minh liền đường vòng, Oa Oa cùng đứa cháu quý của bà chưa ra đời, trở thành lý do tốt nhất.

      Khi nghĩ đến chị dâu dáng vẻ mảnh mai kia, bàn tay cố chết bám chặt vào khung cửa chậm rãi buông lỏng ra.

      Đúng vậy, Oa Oa được nuông chiều từ bé, thể có thời gian lo cho việc ăn uống lúc mang thai như thế này, và nghiện tay nghề nấu nướng của nàng, nên kén ăn vô cùng, trở về Đài Bắc mấy ngày nay, khẳng định cũng chưa có bữa cơm nào ngon miệng đâu!

      “Kia, cơm nắm ai tới chiếu cố?” Nàng hỏi.

      “Ôi a, giao cho ba con là được rồi.” Xác định cẩu nhi cũng an trí thỏa đáng, Lăng Lung hít sâu hơi, nắm túi hành lý lên, hề chần chờ, xoay người bước ra ngoài cửa, lên Đài Bắc chăm sóc chị dâu.

      Hàng xóm sớm chờ ở cửa, nhìn thấy nàng xuất , còn săn sóc giúp nàng mở cửa xe. Lão mẹ còn đứng ở cửa vung mạnh tay, cao hứng cười toe tóet, vẻ mặt sung sướng nóng bỏng, quả thực như là gả nữ nhi.

      Khi xe chạy khuất xa khỏi tầm mắt, Lăng Lương Nguyệt Nga lập tức trở về phòng, ngay cả giầy đều kịp thoát, con dâu ở Đài Bắc.trực tiếp liền nhấn số điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất ấn dãy số chỗ ở

      “Alo, Oa Oa sao? Lăng Lung xuất phát.” Bà tạm dừng trong chốc lát, đưa tay chặn ngực, mỗi khi nghĩ đến「 cực phẩm trung cực phẩm 」kia, sắp trở thành con rể của mình, hứng thú đến mức thể kiềm chế được. “Thay mẹ chuyển lời đến Hướng Cương, bảo thằng bé trăm ngàn lần đừng khách khí, mặc kệ bắt cũng tốt, lừa cũng tốt, có bản lĩnh gì đều sử dụng ra, tóm lại là, nhất định cuộc hôn này phải thành cho mẹ.”

      Tấm màn che thủy tinh màu lam của tòa cao ốc, dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

      Thân ảnh nhắn của Lăng Lung đứng ở trước cửa, tay mang túi lớn bánh chưng nóng hầm hập. Nàng tay che híp mắt lại, cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn tòa cao ốc kinh doanh rộng lớn kinh người đứng sừng sững.

      Nàng đứng sau lúc lâu, sau khi lại cúi đầu lần nữa, nhìn tấm danh thiếp tay, cùng môn bài tường đối chiếu.

      “Kỳ quái, đúng vậy?” nàng nhíu mày, giọng lẩm bẩm. “ thể nào, đây thực là nơi các ấy mở công ty sao?”

      Tòa cao ốc này sang trọng kinh người, thoạt nhìn biết đây là nơi ở của các doanh nhân siêu cấp giàu có. Nàng là người bình thường bình dân, ôm túi bánh chưng ở ngoài cửa bồi hồi lâu, mới cố lấy dũng khí, đẩy cánh cửa xoay màu vàng vào bên trong.

      Bên trong tòa cao ốc trang hoàng vô cùng tráng lệ, đá cẩm thạch màu đen chiếu sáng lấp lánh có người đứng canh giữ bên dưới. Lăng Lung mỗi bước đều cẩn thận, còn ôm túi bánh chặt vào lòng chỉ sợ mồ hôi của bánh làm bẩn sàn nhà.

      Bên ngoài thang máy, có số nhân viên có lẽ là của công ty thuê tầng trệt, bên cửa đại lâu có bốn chữ to ‘Phúc Nhĩ Ma Sa’.

      Năm đó vài vị đội viên của đội bóng rổ, ở vài năm trước thành lập 「 Phúc Nhĩ Ma Sa 」, đưa những sản phẩm thủ công của thị trấn sang hải ngoại tiêu thụ. Mấy năn nay thổi quét qua Châu u phong trào phục cổ, vừa vặn nổi lên trợ giúp hiệu quả, những sản phẩm của「Phúc Nhĩ Ma Sa」ở thị trường đều có thành tích tốt.

      Lăng Lung lúc trước chỉ nghe , tình hình kinh doanh của công ty, khá thuận lợi nhưng theo khí chất của tòa cao ốc này, nàng vụng trộm đoán, việc kinh doanh của「 Phúc Nhĩ Ma Sa 」vô cùng tốt.

      Nàng bước vào thang máy, thẳng đến tầng thứ chín, Cửa thang máy mở ra, trước mặt liền thấy tấm cửa thủy tinh to, mặt thjuyr tinh còn phun hoa văn, hoa văn là hình ảnh lời tựa [lịch sử Đài Loan tổng quát ], ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy mây bay gió thổi bầu trời và những dòng xe ngược xuôi lưu thông đường.

      Nhân viên tiếp tân đứng dậy, lộ ra mỉm cười ngọt ngào, ân cần ân cần thăm hỏi.

      “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho tiểu thư?”

      Lăng Lung nháy mắt mấy cái, hít sâu hơi, sau đó trấn tĩnh . “Xin lỗi, tôi tìm đến Lăng Vân, xin hỏi ấy có ở đây ?”

      “Xin hỏi tiểu thư là?” Đối phương lịch thiệp lên tiếng, vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, giọng giống như chim hoàng oanh dễ nghe vô cùng.

      “Tôi là em của ấy.”

      “Ách.” Nhân viên tiếp tân nháy mắt hơi hơi mở to mắt.

      “Là Lăng Lung tiểu thư sao?” Hai mắt ấy sáng lên chứng thực.

      A, nghĩ tới Lăng Vân lại giáo dục nhân viên cấp dưới kĩ lưỡng như thế, ngay cả nhân viên tiếp tân cũng biết nhân vật bé như nàng tồn tại.

      Lăng Lung gật đầu, hoang mang nhìn nhân viên tiếp tân chớp đôi mắt to tròn, như cố nàng có chút run lên.gắng đè nén cảm xúc ánh mắt lại nóng bỏng làm cho da đầu.

      mặt nàng có dính cái gì sao?

      Nàng nhịn được sờ sờ mặt, rồi mới trộm ngắm thang máy, lợi dụng ảnh ngược của mình cửa kiểm tra. Nhưng dù nhìn trái nhìn phải, quan sát trong chốc lát, nàng vẫn nhìn ra, gương mặt mình có sơ sót gì.

      Nhân viên tiếp tân dùng điện thoại nội bộ, thấp giọng hỏi trong chốc lát, tiếp theo lại mỉm cười lần nữa, giơ tay chỉ dẫn phương hướng.

      “Lăng tiểu thư, mời tiểu thư theo tôi.” nhân viên cười trước dẫn đường, Lăng Lung vào hướng bên trong, qua mấy lớp văn phòng nhộn nhịp, rồi mới đứng ở ngoài cửa, nhàng gõ vào cửa hai cái.

      “Vào .” Là tiếng của Lăng Vân.

      Lăng Lung nhàng thở ra, cùng nhân viên lời cảm tạ, ấy cười có chút quỷ dị, thế này mới đẩy cửa vào.

      “Em , em chờ chút.” Lăng Vân ngồi ở trước máy tính ấn phím như bay, mãi đến khi thư tín đực gửi xong xuôi, mới xoay người lại.

      Nhìn lên gặp bàn có túi bánh chưng to, khỏi nhướng mày.

      đến tiết đoan ngọ?”

      phải ! Là chị dâu muốn ăn bánh, em chỉ làm thêm ít.” Nàng đem bánh đặt ở bàn.

      “Có thể đem cho người trong công ty ăn.”

      “Là người nào?” Lăng Vân khóe miệng khẽ nhếch.

      “Ai cũng được.” Nàng cười mặt đỏ bừng, cứng miệng ra lời trái lương tâm.

      Được rồi, nàng nguyện ý thừa nhận, đưa bánh chưng chính là lý do, mục đích chân chính của nàng là vì đến gặp Hướng Cương.

      Đến Đài Bắc mấy ngày nay, Lăng Lung ngay cả bóng dáng của đều có gặp. Nàng ở tại nhà trọ cao cấp của trai và chị dâu, mà chỗ ở Hướng Cương ở ngay dưới lầu, nàng vụng trộm lưu ý, phát mấy ngày nay cũng từng về nhà.

      Nàng vẫn cố nhẫn nhịn, cuối cùng kiềm chế được cảm xúc nhớ , mang đống bánh chưng, lấy cơ thăm hỏi trai đến đây để gặp mặt.

      Lăng Lung cắn đôi môi đỏ mọng, đoán rằng Hướng Cương lúc nhìn thấy nàng, có phản ứng gì. Vẻ mặt có thể chí đắc ý mãn hay , vạch trần ý đồ của nàng, kiêu ngạo , nàng là riêng đến gặp gỡ ?

      Hừ! Nếu dám bày ra cái loại biểu tình này, nàng khẳng định đem túi bánh chưng này đập vào khuôn mặt tuấn tú kia!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8.4

      Edit: Quảng Hằng

      darkorange; font-size: large;']beta: Hà Đoàn


       



      Lăng Vân ngồi ở trước máy tính, hí mắt dò xét đứa em , dường như ở lo lắng cái gì. Sau lúc lâu sau, mâu quang chợt lóe, giơ tay ấn phím điện thoại nội bộ, đơn giản phân phó vài câu.



      trong chốc lát, thư ký liền bưng cái khay lại đây, nhàng các ở bàn, khay thượng có mấy chén ở mạo nhiệt khí trà.



      “Em à, thay đem trà đưa vào trong phòng hội nghị.” Lăng Vân nhìn nàng chăm chú, tươi cười biến mất, vẻ mặt thập phần nghiêm túc. “Hướng Cương ở bên trong, bị bệnh.”



      “Bị bệnh? ở trong phòng hội nghị nghỉ ngơi sao? Có đến khám bác sĩ hay ? Em đến gặp ấy.” Nàng trừng lớn ánh mắt, vừa nghe thấy bị bệnh, ngực nàng bỗng chốc đau nhói cũng có hỏi phòng họp ở nơi nào, lập tức lao .



      “Đợi chút!” Lăng Vân giơ tay nắm đứa em nóng lòng của , bàn tay to lớn của đặt lên hai vai của nàng, thận trọng với nàng. “Hướng Cương phải nghỉ ngơi, ấy họp.”



      Nàng thở dốc vì kinh ngạc, thể tin được trai của mình lại có thể vô tình như vậy. “ làm sao có thể để cho bệnh nhân tiếp tục công tác?”



      “Công ty có hợp đồng hợp tác xây dựng nhà kho, vốn dĩ chuẩn bị ký ước, sau khi liền tùy ý khởi công.” Lăng Vân cực có kiên nhẫn giải thích.



      “Nhưng là, có người ở giữa bỗng dưng làm khó dễ, kích động chủ đổi ý, thậm chí nguyện ý thay chủ bồi thường tiền hủy hợp đồng. Mua hết thảy công việc, đều là do Hướng Cương phụ trách, lấy cá tính của ấy, tuyệt đối đồng ý chịu thua kém bất ngờ như thế.”



      Nàng cắn môi dưới, cố gắng tiêu hóa những gì nghe được. Tuy rằng những vấn đề trong thương trường, nhưng đổi góc độ mà suy nghĩ, Hướng Cương nếu còn có thể ứng phó tranh cãi vấn đề khó giải quyết về đất đai, như thế có thể thấy bệnh của chắc cũng nặng lắm?



      Đôi mắt trong suốt nhìn khay trà trong tay, mới nhìn hướng Lăng Vân.



      ấy tại cần là bác sĩ, chứ phải trà.” Nàng thầm, rất muốn nhìn tình huống của Hướng Cương cái, lại cảm thấy, chính mình cái gì cũng đều hiểu, cho dù tùy tiện xâm nhập vào phòng họp, cũng giúp được, hay chăm sóc .



      Lăng Vân mỉm cười, đôi mắt giảm bớt lo lắng.



      “Với ấy mà , em đưa trà xa so với thuốc của bác sĩ còn có công hiệu hơn.” dẫn nàng đến trước cửa phòng họp, còn mở ra cửa phòng, đem nàng đẩy vào, cho nàng có cơ hội chần chờ, sợ cái tính nhát gan của nàng lại đột nhiên thay đổi.



      “A, cần đẩy –”Nàng khẽ gọi, bị đẩy thiếu chút nữa té ngã. Nàng luống cuống tay chân giữ chặt khay trà, khó khăn lắm mới khôi phục cân bằng, làm cho mấy ly trà bị đổ ra ngoài.



      Vừa mới ngẩng đầu, nàng liền thấy Hướng Cương.



      đứng ở trước bàn hội nghị to như vậy, nhìn thấy Lăng Lung trong nháy mắt, cặp con ngươi đen thần bí kia thâm thúy thoáng lên nét kinh ngạc, sau đó lại chuyển sang nghiêm túc.



      Chính là, kinh ngạc của Hướng Cương toàn khóa ở trong mắt, khuôn mặt tuấn tú có chút thay đổi. dấu vết thu hồi tầm mắt, hề nhìn nàng thêm lần nào nữa, thanh trầm thấp kia chậm rãi mà như trước, khi nhìn chăm chú vào từng người, con ngươi đen sâu thẳm quyết đoán kinh người, so đao kiếm còn nguy hiểm sắc bén hơn, khí thế khó có thể chống cự.



      Trong nháy mắt, Lăng Lung cuối cùng hiểu được,lúc còn trung học khi hai phái nhân mã vốn dĩ đằng đằng sát khí, vì sao lại nguyện ý dừng tay ở trước



      phải có năng lực cao siêu hay sức lực kinh người, mà là bởi vì ánh mắt của khó có thể nhìn gần, có thể làm cho lòng người hung ác nhất sinh ra e ngại. Long Long cùng Trung Cẩu khẳng định là nhìn ra, ngay cả số lượng người hai bên kém nhau rất xa, nhưng là khi ra tay, ai thắng ai thua còn rất khó .



      Lăng Lung hít sâu hơi, bước chân có chút run run, vì mỗi người đưa ly trà.



      khí trong phòng họp sôi sục nóng bỏng, hai bên bàn họp có nửa là người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh dùng ngôn ngữ cả Tiếng lẫn tiếng Trung trộn lẫn. Chỉ là, những câu chữ này đối với nàng mà , đều giống như gió thổi qua tai ngựa, nàng chỉ nghe được mỗi người thanh niên đứng trước mặt nàng thôi.



      Chỉ ngắn ngủn vài bước thôi, mà quả thực dài như cách sông cách suối, nàng vất vả vào bên cạnh Hướng Cương, hai chân nặng nề muốn nhắc ko nổi.



      “Hướng Cương.” Lăng Lung đưa ly trà, giọng kêu to.



      cúi đầu xem kỹ văn kiện, biểu tình có đổi, thậm chí nhìn nàng liếc mắt cái, như là hoàn toàn hề nghe thấy.



      “Này, có khỏe ?” Nàng chưa từ bỏ ý định, càng giọng hỏi.



      Vẫn là phản ứng.



      Di, muốn để ý nàng sao?



      Khuôn mặt nhắn của Lăng Lung suy sụp xuống dưới, vừa thất vọng lại tức giận, muốn thối lui, nghĩ tới lại ở dưới gầm bàn nắm chặt bàn tay bé của nàng. Bàn tay to lớn kia lại nóng rực dị thường, quả thực giống như bàn ủi, nóng đến mức trong lòng nàng rùng mình.



      chính là vội vàng nắm chặt, lập tức buông ra, thần sắc tự nhiên uống xong trà, rồi mới đứng dậy tiếp tục cùng nam tử tóc vàng triển khai thảo luận.



      Lăng Lung đứng ở chỗ cũ, bị nắm qua bàn tay bé run rẩy ngừng, tầm mắt cũng dính ở người , vẻ mặt vừa khẩn trương lại bối rối. Sau đó, nàng vội vàng nhanh chóng xoay người, lấy tốc độ thi chạy trăm mét tông cửa xông ra, thẳng đến văn phòng Lăng Vân.



      ấy phát sốt.” Giọng của nàng run rẩy, trong lòng bàn tay còn lưu lại hơi nóng Hướng Cương muốn cao hơn nhiệt độ cơ thể nàng.



      Lăng Vân gật đầu.



      “Bốn mươi độ.”



      “Bốn mươi?” Huyết sắc từ mặt biến mất, Lăng Lung hai chân mềm nhũn, muốn đỡ lấy cái bàn, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.



      “Ông trời, ấy như thế nào còn có biện pháp đứng vững? Các tại sao đưa ấy bệnh viện?”



      “Có chứ.” Lăng Vân thở dài, cũng đối với ngoan cố của bạn tốt cảm thấy bất đắc dĩ. “Nhưng sáng nay chính ấy tự động xuất viện, kiên trì tự mình chủ trì hội nghị.”



      Nha, nàng muốn mắng người!



      Lăng Lung cắn chặt môi, đến trước phòng họp, bất an qua lại, liên tiếp nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia. Nôn nóng cùng lo lắng, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua mà lo lắng, nhìn thấy trôi qua hơn mười phút mà hội nghị lại vẫn chưa chấm dứt, nàng hít sâu hơi, xúc động tiêu sái tiến lên.



      Còn có tới kịp phá cửa ra, Lăng Vân lắc mình che ở trước mặt nàng.



      “Em à, đừng vào.”



      đừng cản em, Hướng Cương còn nóng như thế xảy ra án mạng chết người đó, em vào dẫn ấy ra.” Mặc kệ những đất đai của , mắc kệ kho hàng gì đó của , mặc kệ luôn cái hội nghị quái quỷ của , nàng cũng nhìn được nữa !



      Vì an nguy của Hướng Cương, nàng hoàn toàn quên khiếp đảm tính cách, nhát như chuột, lúc này biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, ở trong lòng Lăng Vân, nàng giãy dụa giống như con sư tử, vội vàng muốn vọt vào phòng họp.



      Hai em do dự, tranh chấp giằng co, cửa phòng họp vào lúc này lại mở ra. Hướng Cương dẫn đầu giẫm chận tại chỗ mà ra, con ngươi đen lóe sáng có chút dị thường nhìn quanh bên trong, tìm kiếm thân ảnh nhắn của nàng.



      bước nhanh đến, giống như người bạn nhiều năm gặp đem nàng ôm chặt vào trong lòng, dùng hai tay ôm chặt lấy nàng.



      Hơi thở nóng bỏng của phả vào mặt nàng, nàng quả thực như là bị cái lò lửa ôm lấy. Nhiệt độ cơ thể, dường như so với vừa rồi còn cao hơn.



      “Em đến đây.” Thanh Hướng Cương khàn khàn, cái trán nóng kinh người để tựa vào vai mảnh khảnh của nàng.



      “Bé con, để dựa vào chút.” giọng .



      Chung quanh nhiều người, Lăng Lung muốn đẩy ra, mau chóng đem mang đến bệnh viện. Nhưng còn kịp mở miệng, đầu vai của nàng đột nhiên trở nên nặng nề, sức nặng toàn thân toàn bộ đè xuống, ép tới nàng lập tức ngã ngồi ở dưới đất.



      Hướng Cương té xỉu !



       







    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng
      darkorange;']Beta: Hà Đoàn


      Chương 9.1

       

      Nàng muốn đánh người!

      Lăng Lung đứng ở bên giường thầm thề, khi Hướng Cương khôi phục khỏe mạnh, nàng nắm cổ áo , hung hăng thưởng quyền.

      Chính là, ngay cả trong lòng ngừng mắng ngoan cố cùng biết sống chết, nhưng nàng vẫn nhúng ướt khăn mặt, cúi người lau mồ hôi giúp cho , vẫn là cẩn thận mà ôn nhu.

      Ương ngạnh cảm mạo bệnh độc, làm cho Hướng Cương giống như xương đồng da sắt, cũng trở nên suy yếu chịu nổi. Bốn mươi độ cực nóng, là đủ để trí mạng, đổi lại nếu là người thường, sớm hôn mê nằm liệt ở giường, mà cư nhiên lấy ý chí vô cùng mạnh mẽ để chống đỡ, đứng ở trong phòng hội nghị, bình tĩnh cùng những người đó chu toàn, còn có thể thành công đoạt lại hiệp ước.

      Người bên ngoài có lẽ bội phục tận tâm của , mà nàng lại thầm nghĩ muốn thoá mạ chút. Chỉ cần khi nhớ tới, khi bước ra phòng họp sắc mặt xám trắng, hai tay của nàng liền run run thôi, cơ hồ cầm vững khăn mặt.

      Ở trong bệnh viện đợi ngày đêm, truyền ba chai nước biển cộng thêm chích thuốc. Cương nhiệt độ cơ thể Hướng Cương mới bắt đầu giảm xuống, dần dần trở về bình thường.

      Nhưng nàng thể ngờ tới bệnh nhân này, vừa mới tỉnh táo lại, liền kiên trì phải về nhà, cái gì cũng chịu ở lại bệnh viện.

      Sau khi về nhà, Hướng Cương cơ hồ là nằm liệt giường, lại lâm vào mê man. Nàng còn lại là canh giữ ở bên giường, thỉnh thoảng đưa tay lên sờ trán , xem thử độ nóng kia có trở lại tiếp tục tra tấn hay .

      ai muốn nàng lưu lại, hai chân của nàng lại như là dính ở bên giường, hoàn toàn ra.

      Thấy khăn mặt thấm lạnh, Lăng Lung lặng lẽ nhặt lên, vào cuối phòng ngủ có phòng tắm xa hoa, xoay nước sôi vào chậu, đem khăn mặt tẩm vào nước nóng, cẩn thận vắt . Lúc nàng mang theo khăn ướt, bước ra khoi phòng tắm, lập tức liền phát , bệnh nhân giường thanh tỉnh.

      Đôi mắt Hướng Cương lóe sáng, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của nàng, ánh mắt lo lắng gần như cơ khát. Mãi đến khi nhìn thấy nàng, bờ vai đường cong cứng ngắc mới đột nhiên lơi lỏng.

      “Lại đây.” chống tay nửa ngồi dậy, bàn tay vẫy cầu nàng lập tức trở lại bên giường.

      Chiếc chăn rơi xuống, dừng ở bên hông tinh tráng của Hướng Cương, mà áo sơmi chưa cài nút, từ cái cổ rắn chắc màu đồng chạy dài xuống ngực mơ hồ có thể thấy được. Nếu trong cơn sốt nặng, sắc mặt có chút xám trắng, hình ảnh nửa thân trần của tuấn nam sống động quyến rũ động lòng người, đẹp mắt.

      Chỉ là, Lăng Lung cũng tâm tình thưởng thức.

      Nàng đằng đằng sát khí tiêu sái đến bên giường, lấy khăn lông ướt hướng trán nhấn cái, nhe răng trợn mắt tới gần gương mặt tuấn tú kia, nếu ghét bỏ vừa uống thuốc, toàn thân da thịt đều có vị thuốc, nàng khẳng định muốn há mồm cắn .

      là tên ngu ngốc!” Nàng lớn giọng mắng, hai mắt trừng tròn tròn, lập tức bắt đầu khởi binh vấn tội. “ sốt cao đến bốn mươi độ, còn chịu hảo hảo trị liệu, dám tự động xuất viện, chạy tới mở ra cái hội nghị quỷ quái gì? chán sống rồi sao?”

      khép hờ đôi mắt, tùy ý nàng phát tiết cơn tức giận chất vấn mắng, có hé răng.

      “Sốt cao cũng , nhưng có biết mạng người quan trọng ?” Nàng tức giận đến muốn khóc, đôi mắt phun lửa giận tích tụ nước mắt. “Mua mảnh đất có được hay khgoong bộ quan trọng lắm sao, cùng lắm tìm nơi khác, có cần vì những người đó bán mạng hay ? Nếu hội nghị diễn ra lâu tý, ra trễ tý, vậy -- vậy “

      Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, tràn đầy mặt tuôn rơi như những hạt châu, nàng giận dỗi lấy mu bàn tay lau , tự dối lòng mình rằng nước mắt này là vì phẫn nộ, mà ngất phải bởi vì lo lắng.

      Lúc Hướng Cương vừa ngất xỉu ở trước mắt nàng, nàng sợ hãi.

      Trong nháy mắt kia, nàng mới hiểu được, nam nhân này ở trong lòng nàng, lại chiếm vị trí quan trọng đến thế….

      Bàn tay to ngăm đen, nhàng lau lệ gương mặt của nàng, lau nước mắt tuôn như mưa kia, đem nàng kéo vào trong lòng.

      “Bé con, có lỗi.” Hướng Cương, để đầu tựa vào nàng giọng nỉ non, vòng tay ôm lấy thân mình mềm mại của nàng khóc run run, nhìn ra mắng cùng phẫn nộ của nàng, đều là vì che dấu đối với quan tâm .

      Lăng Lung dựa ở trong lòng , theo đuổi cảm giác nhõm của mình trong chốc lát, cảm thụ nhịp tim đập, nhiệt độ cơ thể , thuận tiện đem nước mắt vùi vào áo sơ mi của .

      Sau lúc lâu, để nước mắt khuôn mặt nhắn thượng đều sạch , nàng vươn tay bé, để vào trong ngực , muốn đem áp trở lại giường.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9.2
      <img class="alignnone size-full wp-image-3957" title="mới, cp" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/07/me1bb9bi-cp.jpg" width="535" height="401" />


      Edit: Quảng Hằng
      darkorange;']Beta: Hà Đoàn



       “Buông tay, tôi muốn về.” Nàng đầu tiên là nhàng đẩy, lại phát Hướng Cương vẫn là bất động như núi, giơ đôi tay cứng như sắt của ôm chặt lấy nàng, vừa nhanh vừa mạnh, làm cho nàng giãy ra.

      có ý định cùng nàng đối nghịch, còn nắm chặt lấy cổ tay của nàng, thuận thế đem cả người nàng đều lôi lên giường, thân hình nóng ấm đều phủ lên , chặt chẽ bao trùm thân thể mềm mại của nàng.

      buông, suốt cả đời này bao giờ buông em ra.” Hướng Cương vừa đè chặt nàng vừa , đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.

      Nàng thở hốc vì kinh ngạc, nghe ra ý hàm xúc bao hàm hứa hẹn trong câu của .

      Thân thể nam tính nóng ấm đè chặt người nàng, vẫn phát ra hơi nóng như trước, Lăng Lung ngẩng đầu, muốn mở miệng, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cực nóng của , tim nàng liền đập thôi, chỉ thoáng mất năng lực chyện.

      Toàn bộ thế giới đột nhiên an tĩnh lại.

      Trong mơ hồ, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra --

      Hay là , trong nháy mắt đó, xảy ra chuyện gì?

      Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, mà trong đôi mắt đen kia từ đầu đến cuối vẫn luôn chỉ có duy nhất hình bóng của nàng. Ở lâu trước kia, khiến cho nàng nhìn thấy bộ dáng của tình .

      Những bất an khiếp đảm lo sợ mấy hôm đến Đài Bắc đến giờ, dưới ánh mắt nóng cháy của , cùng với bá đạo ôn nhu, cuối cùng như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời, từng giọt từng giọt hòa tan --

      Đừng nhìn như vậy .” Đôi mắt đen của Hướng Cương trở nên tối sầm, cái trán tựa vào trong lòng. “ muốn ăn em.”

      Thanh thấp trầm khàn khàn kia, làm cho mặt của nàng cười thoáng chốc chuyển ửng đỏ, hai tay lại bắt đầu chống đẩy.

      nên ăn là thuốc.” Nàng cắn môi, tay đặt lên khuôn mặt tuấn tú, dùng sức đẩy mạnh ra. “Uống thuốc nhanh chút, rồi nằm nghỉ ngơi cho tốt, cần nghỉ ngơi..”

      Hướng Cương xoay người nằm xuống, lại vẫn buông tay, ngược lại đem nàng vòng càng nhanh, vô lại đưa ra cầu.

      “Ở lại giúp .”

      Giúp ? Giúp bằng cách nằm ở giường này? Cho dù tại sinh bệnh nặng, thể lực sa sút rất nhiều, có「 lực sát thương 」gì, nhưng là -- nhưng là --

      Quá nhiều hình ảnh tưởng tượng thoáng qua trong óc, mặt nàng màu đỏ bừng trở nên càng đậm, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập thông, thân mình giống như cá chạch di chuyển giãy dụa lung tung, muốn bước xuống giường chạy khỏi 「 ma trảo 」.của .

      được, tôi phải trở về, trai tôi –“

      “Lăng Vân để ý.”

      Nàng xấu hổ quẫn trí khi thét chói tai.

      “Nhưng tôi !”

      “Như vậy, em kiên trì muốn về?” nhướng đôi mày rậm.

      Nàng hít sâu hơi, dùng sức gật đầu.

      chịu ở lại để giúp ?”

      Nàng lại lắc đầu lần nữa.

      Mắt to trừng đôi mắt , đoi mắt đen u ám nhìn chăm chú con mắt sáng quẫn bách, bên trong có lúc lâu có tiếng động.

      lát sau, Hướng Cương thế nhưng buông cánh tay nàng ra, hướng bên cạnh nằm xuống, hào phóng trả tự do cho nàng.

      Lăng Lung kinh ngạc mãnh liệt trong nháy mắt, vội vàng bò lên, hồ nghi nhìn xem thắt lưng trống rỗng của mình, nhìn lại người nằm tay chân dang rộng bất cần kia, hoài nghi vì cơn sốt cao độ nóng đến mức cháy hư cả đầu óc, lại có thể khác với bá đạo thường ngày, trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, buông nàng ra như vậy.

      Nghi vấn còn ở trong đầu bay nhảy, Hướng Cương lập tức bồi thêm câu.

      “Lúc , thuận tiện đem tất cả thuốc bàn ném vào thùng rác dưới lầu .” nhắm mắt lại, hề nhìn nàng.

      “Nhưng bác sĩ …”

      cắt ngang lời nàng.

      “Em ở lại, uống thuốc. Nếu , bàn nữa.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :