1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làn Váy Lay Động - Điển Tâm

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      font-size: x-large;']Edit: Quảng Hằng


      xxx xxx xxx

      Sáng sớm của buổi thi cuối học kì, ánh nắng mặt trời lên rất cao.

      Tiếng ồn ào của xe, của chim chóc từ sáng sớm ầm ĩ ngừng.

      Thức suốt đêm để học bài, Lăng Lung mờ mịt ngẩng đầu từ giường, buồn ngủ mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường --

      Bảy giờ ba mươi lăm phút.

      “A!” Tiếng thét chói tai vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân rối ren, thùng thùng thùng từ phòng ngủ vang đến phòng khách, lại từ phòng khách vang đến phòng bếp.

      Trước kì thi cuối học kì, nàng lúc nào cũng đợi nước tới chân mới nhảy, lại trong bất tri bất giác, bị đại quân của bọn sâu gây mê làm cho bại trận liên tục. Nàng mơ mơ màng màng nằm lên giường, vốn định nằm chút là tốt rồi, nghĩ tới vừa mới nhắm mắt lại, sắc trời ngoài cửa sổ lại tự dưng chiếu sáng rực rỡ như thế.

      “Tại sao ai gọi con rời giường!” Nàng thét chói tai, lại phát trong phòng trống rỗng, ngay cả bóng người đều có.

      “Nha, mình lại ngủ muộn vào buổi thi cuối học kì nữa rồi!” Tay chân luống cuống, lung tung quơ vội đồng phục cùng tất, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào người.

      xong, nàng nghĩ tới! Ba mẹ hôm qua có , sáng sớm hôm nay, bọn họ nhất định phải rời khỏi nhà, theo các bác hàng xóm lân cận đạp xe đạp cắm trại ở ngoại ô. Trước đó cảnh cáo, muốn hai em tự cảnh giác, trăm ngàn lần cũng đừng ngủ quên.

        được, nàng tỉnh táo lại!

      Lăng Vân cũng thấy bóng người, thể giúp gì được nàng, lúc này ngoại trừ dựa vào nàng tự lập tự cường, còn có biện pháp nào tốt hơn.

       Cũng may, thời gian tuy rằng cấp bách, nhưng vẫn chưa gọi là nguy hiểm lắm, chỉ cần tất cả thuận lợi, nàng có thể đến kịp giờ thi toán học tiết thứ nhất.

      Nàng lưng mang túi sách, dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt, tự phấn chấn tinh thần, bên tự nhắc nhở mình, , đừng nên nhìn đồng hồ nữa, bên dắt xe đạp ra khỏi cửa.

      Còn chưa kịp leo lên xe, nàng liền nhận thấy được trận chấn động báo hiệu điềm xấu. Nàng hồ nghi dừng lại cước bộ, cúi đầu coi, phát giác bánh xe trước chịu nổi mỗi ngày dùng tốc độ cao để tránh truy đuổi, trở nên có chút nghiêng lệch. Nàng vươn chân, muốn thử đá đá nó, muốn nhìn chút nó có thể hồi phục nguyên trạng hay .

      Rầm!

      viên đinh ốc bắn ra, ở đường lăn vài vòng sau, rơi vào ống cống đen ngòm, mất dạng. Mà bánh xe dưới ánh mắt chăm chú của nàng, cũng quay tròn lăn ra ngoài --

      Lăng Lung mờ mịt nhìn xem xe đạp có bánh trước, nhìn nhìn lại cái bánh xe lăn quá nhanh, ngã vào trước mặt cách đó xa, hoàn toàn thể tin được, nó vào lúc dầu sôi lửa bỏng, lửa cháy đến tận mông này mà lên tiếng đình công sao? . Nàng toàn thân rét run, như mây tiêu sái qua, mất hết can đảm nắm cái bánh xe sứt xẹo lên, lại tuyệt vọng nhìn xuống hố nước.

      “Xong rồi xong rồi, giậu đổ bìm leo , chết rồi, lần này chắc chắn là bị muộn rồi.” Nàng ôm cái bánh xe, hai mắt ngấn lệ, ngồi xổm trước hố nước thào tự .

      Bên tai tiếng thắng xe gọn gàng tiếng vang lên, bóng đen lớn bao trùm nàng.

      “Lên xe.”

      Đắm chìm ở đau thương Lăng Lung còn ngồi bệt mặt đất, đơn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào mấy con kiến xấu số vô tình lạc, oán giận.

      “Mình sắp đến muộn, bị muộn rồi –“

      “Bé con, lên xe!” Lần này, tiếng thuần hậu có vẻ kiên nhẫn, còn thưởng cho nàng cái đá , in dấu chân to nền váy đen của nàng.

      Đá đá này, nhưng ra đem nàng đá hoàn hồn. “Í, tại sao lại ở đây?” Nàng ngước khuôn mặt nhắn lên, như vừa tỉnh mộng, , ngơ ngác nhìn Hướng Cương đột nhiên xuất .

      Quái, vì sao mỗi lần nàng gặp khó khăn, đều có thể đúng lúc xuất ?

      Hướng Cương nguyên nhân, ngược lại vươn tay.”Đem túi sách cho .”

      Nàng phản kháng, ngoan ngoãn đưa túi sách, hé ra gương mặt vô tội nhìn .

       “Leo lên , đưa em đến trường.” Hướng Cương tuyên bố, thoáng nghiêng đầu, ý bảo nàng lên xe.

      Lăng Lung chậm rãi đứng dậy, có mừng rỡ như điên nhảy phốc lên xe, ngược lại đứng ở trước mặt , đôi mắt to trong suốt nhìn sau chổ ngồi lưng , khuôn mặt nhắn tràn đầy chần chờ.

      “Tai sao còn chưa lên? Cứ kéo dài thời gian mãi, em bị muộn đó.”

      “Ach -- Trường học quy định, thể chở hai xe đạp –“

      Hướng Cương trợn trắng mắt.

      “Như vậy, em cũng định bỏ buổi thi đầu tiên, ôm quả trứng to trở về à?”

      Nghĩ đến khả năng phản ứng của lão mẹ, nàng sợ run cả người, lập tức quyết định đem nội quy trường học ném lên đến chín từng mây , mạo hiểm làm học sinh tốt lần. Hai tay nàng đè lên bả vai rộng lớn của , thân mình nhắn hướng lên thân ôm chặt, dễ dàng liền nhay lên chổ ngồi, vừa mới ngồi xong, xe giống như mũi tên giương sẵn, phóng vụt .

       Tiếng gió ở bên tai gào thét, tốc độ xe cực nhanh, hai bên cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau.

      “Uy, chạy nhanh chút nữa được !” Nàng lần nữa tỉnh táo lại, còn dày da mặt hơn cầu , vừa nhìn đồng hồ, càng lúc càng khẩn trương. “Nhanh chút, nhanh chút, em sắp muộn rồi!” Tiết thi thứ nhất, là môn toán học là nàng đau đầu nhất a!

      Phía trước đèn đỏ sáng lên, Hướng Cương dừng xe lại, quay đầu nhìn nàng, mâu quang lóe ra mà chói mắt. Gương mặt ngăm đen kia dựa vào nàng gần gần, hơi thở ấm áp, nhàng phớt qua da thịt của nàng, mang đến trận tô ngứa, nàng tự chủ được ngừng thở.

      Bỗng dưng, nhếch môi cười.

      Nụ cười kia, làm cho trái tim nàng đập loạn nhịp, đôi gò má đỏ hồng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

      Rồi mới, Hướng Cương mở miệng.

      “Bé con.”

      “Hả?” Nàng mờ mịt đáp, nhìn đôi môi đẹp kia cử động, trong lòng như bị con bướm hay cánh chim nhàng lướt qua, có trận lại trận xôn xao thể giải thích được.

      ra, em lại nặng như vậy…”

      kinh ngạc , như là phát cái bí mật trọng đại gì, còn hơi chút lùi về phía sau, ánh mắt làm càn cao thấp đánh giá nàng, như là muốn xem thân thể mềm mại dưới bộ đồng phục kia, có bao nhiêu kí thịt.

       Oanh!

      Tức giận đột nhiên bùng nổ, đem tất cả những xôn xao, bối rối cùng e lệ đều biến mất thấy tung tích, Lăng Lung hít sâu hơi, buồn bực vung tay lên, bát, bát, bát, bát trận loạn đánh, thưởng bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng. Người kia, cư nhiên dám cùng mảnh mai yếu đuối đùa những việc như thế!

      Tạm thời nghĩ tình ở Hướng Cương còn có chút giá trị lợi dụng, nàng cần dựa vào đưa đến trường, mới có thể tới trường học trước khi cuộc thi bắt đầu, thế này mới miễn cưỡng tha cho mạng. Nếu , chỉ bằng câu đùa ác liệt này của , bị bàn tay bé của nàng bóp chết, cũng bị cái miệng nhắn của nàng cắn chết.

      Xe đường chạy nhanh như điện chớp, ngay cả khi bị dừng vì mấy lần đèn đỏ, tiêu phí thời gian nhiều hơn so với bình thường, rốt cuộc cũng vào vườn trường, bắt kịp cuộc thi.

      Khu vực giữ xe bóng người, nhưng ra đầy xe dựng ở đó, Lăng Lung khẩn trương vô cùng  nhìn chung quanh, chỉ sợ bị người khác phát .

      Cũng may, người dám can đảm ngủ muộn vào kì thi cuối học kì, dường như chỉ có mình nàng. Phần lớn, vào sáng sớm, tụ tập đông đủ, khẩn trương ở trong lớp học, nơm nớp lo sợ chuẩn bị cuộc thi.

      Đợi khi xe ngừng hẳn, nàng liền nhảy xuống xe, cũng quay đầu lại chạy nhanh về phía trước, tiến phòng vào học.

      “Em cần túi sách ?” Phía sau lưng truyền đến thanh .

      Túi sách?

      Nàng đột nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn trừng trừng hai tay rỗng tuếch, lúc này mới nhớ tới, túi sách còn ở trong tay của Hướng Cương, Nàng thấp kêu tiếng, vội vàng quay đầu.

      “A, đưa cho em nhanh lên –“ Động tác quá lớn, câu chưa hoàn, nàng mất đà ngã hẳn vào lòng của Hướng Cương, thân mình mềm mại nhắn ngã vào lồng ngực rắn chắc của , da thịt cùng da thịt trong lúc đó, chỉ cách mấy tầng mỏng manh của vải dệt, dán sát vào nhau chặt chẻ.

      Thân hình Hướng Cương thừa nhận xung lượng va chạm mạnh mẽ nhất, cả người lại vẫn bất động như núi, hề chịu ảnh hưởng chút gì. vươn bàn tay to mạnh mẽ, đỡ lấy thắt lưng của nàng, phòng ngừa nàng bởi vì phản tác dụng lực mà té ngã.

      “A, có lỗi có lỗi......” Nàng lắp bắp, bàn tay bé theo bản năng đưa về phía trước chặn lại, dán sát vào trong ngực . Lòng bàn tay cảm ứng được độ ấm cực nóng, làm cho trong lòng nàng nhịp tim bắt đầu an phận.

       Ngô, chẳng lẽ là nàng tối hôm qua thức đêm học bài, đem đầu óc học đến xảy ra vấn đề? Bằng vì sao hôm nay luôn bị ánh mắt của Hướng Vinh trêu chọc ngừng mặt đỏ tim đập, thậm chí còn cảm thấy, bàn tay của đặt ở lưng nàng, độ ấm cũng có chút tầm thường......

      Nàng cau mày, khó hiểu ngước cái đầu lêm, đôi mắt to tròn lúng liếng như bị chìm sâu vào đôi mắt đen u ám của .

      Hướng Cương cúi đầu, yên lặng xem kỹ nàng, bạc môi có ý cười thể giải thích được. Có kinh nghiệm lúc trước, nàng khắc chế cho gương mặt lại đỏ lên, ngược lại lui  về phía sau chút, hồ nghi cảnh giácnhìn .

      “Nhìn cái gì vậy? Hay lại muốn nhéo mặt của em? Hay là muốn em tại sao lại mập quá ? Hoặc, là muốn thể trọng của em so với ...... Oa!”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      còn chưa xong, bên hông nàng căng thẳng, mất trọng tâm khuynh đảo về phía trước lần nữa ngã trở vào trong lòng . “ làm cái gì a , hại em thiếu chút nữa……” Nàng tức giận mắt hạnh trợn lên.

      bàn tay ngăm đen nhàng khéo léo giữ chặt lấy nàng, trước khi nàng cất tiếng lên tiếp tục mắng , cúi thấp đầu xuống, bá đạo che lại đôi môi đỏ mọng lải nhải của nàng.

      Hơi thỏ nam tính nóng ấm, đem nàng hoàn toàn vây quanh ở trong đó, nàng thể nhúc nhích, thậm chí còn thể hô hấp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể mặc muốn làm gì làm, đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.

      Đây là nụ hôn thực .

      Hướng Cương nhấm nháp đôi môi non mềm nhất của nàng, hạ xuống ấn ký của , rồi sau đó đột nhiên giống như lúc bắt đầu, bạc môi tàn sát bừa bãi thối lui, chỉ để lại môi nàng hơi hơi đau và sưng.

      Ông trời, xảy ra chuyện gì?!

      — hôn nàng?

      hôn nàng!

      Hướng Cương cư nhiên hôn nàng?!

      Chuyện xãy ra quá mức đột nhiên, cho dù hôn xong, Lăng Lung vẫn là sợ tới mức hai mắt đăm đăm nhìn, duy trì trạng thái hóa thạch, đôi môi đỏ mọng sưng mở ra há hốc quên khép lại.

      —“ Nàng cứng họng, trong đầu loạn rừng rực.

      “Bé con, đây là học phí.”

      “A?”

      “Nụ hôn này, là toàn bộ học phí năm nay dạy kèm.” Hướng Cương giọng giải thích, thanh ấm áp mềm mại như tơ lụa, ngón tay thô ráp xoa lên đôi gò má mịn màng của nàng,nhếch môi cười , bộ dáng ớt vô lại, làm cho lòng của nàng lại là trận co rút nhanh.

      Tiếng chuông vào lớp lại vang lên, giống như được truyền đến từ nới rất xa, vườn trường lại trận xôn xao, các học sinh nối đuôi nhau tiến vào phòng học, bắt đầu nhận lần kiểm tra cuối cùng của năm học này.

      nhướng đôi mày rậm, lại duỗi tay ra, nhàng nhéo đôi gò má phấn nộn của nàng, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hoàn toàn mấy chuyện xấu.

      trước. Em cũng đừng ngẩn người lâu lắm, nhớ nhanh chút vào phòng thi nha.” Ngón cái của lướt qua đôi môi đỏ mọng phấn của nàng, trở về chỗ cũ chỗ ngọt ngào nhất. “ Bé con, nợ nần của chúng ta thanh toán xong, đa tạ em hân hạnh chiếu cố.” Sau khi bỏ lại nụ cười tà xấu xa, thế này mới xoay người rời .

      Lăng Lung như cũ ngây ra như phỗng.

      rung động vẫn còn làm cho nàng thể nhúc nhích, mà bóng dáng mạnh mẽ cao lớn kia càng càng xa, trong chốc lát, bước ra khỏi chổ giữ xe, biến mất ở ngoài tầm mắt của nàng.

      Tên ác liệt kia, cư nhiên vì lý do vớ vẩn như vậy, đoạt nụ hôn đầu tiên trân quý nhất của !?

      Cái giá phải trả này quá đắt, quả thực gần như là vơ vét tài sản! Chỉ là Hướng Cương tiên hạ thủ vi cường, nàng căn bản có cơ hội lựa chọn, đôi môi cũng bị hoàn toàn cắn mút nhấm nháp. Khi rời thậm chí còn huýt sáo vang, đắc ý giống như tên thổ phỉ vừa cướp món gì quý giá lắm vậy!

      Nha, nàng muốn giết ! Nàng muốn dùng tay nhào nặn thành khối, đem xương cốt rút ra hết, ném vào lửa làm củi đốt! Nha, nàng muốn…… Nàng muốn……

      Tức giận tiếng thét chói tai truyền ra từ chổ gửi xe, quanh quẩn ở khu vườn trường yên tĩnh, dư còn văng vẳng bên tai, lâu tiêu tan.

      xxx xxx xxx

      Đương nhiên là phải như vậy, cuộc thi toán học lần đó, Lăng Lung thi thê thảm vô cùng.

      Đôi môi của nàn vừa sưng vừa đau, trong lòng lộn xộn, đề thi cứ bay qua bay lại trước mắt nàng, đều hóa thành nụ cười vô lại của Hướng Cương, trong đầu nàng tràn ngập các hình phạt tàn nhẫn nhất, căn bản có tâm trí vào bài thi, thậm chí ngay cả tiếng chuông vang tan học, bạn đồng học thu bài thi của nàng, nàng cũng có phát giác.

      Lòng có chuyên tâm kết quả đương nhiên là, là bài thi làm cho người ta nhìn thấy mà kinh tâm con to tướng đỏ thẳm!

      Nàng vô cùng muốn cầm cái dao thái thịt kia, đường phóng Hướng gia, đem cái tên đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, lại hại toán học của nàng thê thảm, băm , nghiền nát thành thịt vụn.

      Nhưng mà, nàng vẫn ngại ở Đài Loan vẫn còn luật pháp, giết người phải đền mạng, muốn ăn cơm nhà tù, nên nàng chỉ có thể đè nén xuống lửa giận đầy ngập, nghiến răng nghiến lợi tới lui ở trong phòng, trốn vào chăn bông thét chói tai, phát tiết toàn bộ phẫn nộ.

      Vừa mới bắt đầu, nàng tức giận muốn thấy , về sau đến, nàng phát chính mình hoàn toàn thấy được .

      Sau khi tốt nghiệp khảo, bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị kì thi chuyển cấp, chuyên chú vùi đầu vào sách vở, nụ hôn nơi chỗ gửi xe kia, , thành cái dấu chấm tròn.

      Hướng Cương tốt nghiệp vào tháng sáu năm ấy.

      Từ nay về sau, cùng với nàng thành hai đường thẳng song song, thân ảnh cao lớn kia, hoàn toàn biến mất bên cạnh nàng, còn có người lợi dụng hay vuốt ve đôi gò má của nàng, còn có ai luôn mơ ước cơm trưa của nàng, càng ai da mặt đủ dày, ở lại bàn cơm của Lăng gia, tận hứng hưởng thụ thức ăn tuyệt vời do nàng làm ra.

      Nghỉ hè chấm dứt, ngày khai giảng hàng năm lại diễn ra, nàng lại chạy xe đạp đến trường.

      Sáng sớm trấn im lặng, gần như cả con phố vẫn còn say ngủ, nàng đường thông suốt bị ngăn trở, thuận lợi chạy xe vào vườn trường, có gặp gỡ ai đó chạy như bay truy đuổi, cũng có nghe thấy tiếng hét lên quen thuộc. Cái tên vô lại kia, sớm rời trấn này, rời tầm mắt của nàng, bao giờ xuất nữa.

      Nàng hẳn là muốn mừng rỡ như điên, hẳn là vì quá vui mừng mà khóc, thậm chí hẳn là mang pháo đến, long trọng chúc mừng từ nay về sau sau khi thoát ly khổ hải.

      Chính là, mỗi khi nghĩ đến còn được gặp lại Hướng Cương, nàng còn cảm thấy cao hứng nổi, trong lòng còn truyền đến từng trận đau đớn như những mũi kim đâm sâu vào trái tim của nàng.

      Đó là cái cảm xúc gì vậy, là thất vọng sao?

      Hay là từ lúc nàng chào đời tới nay, chưa từng có cảm giác nhớ nhung này?

      Last edited by a moderator: 3/12/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta; font-size: large;']Edit: Quảng Hằng

      Chương 5:

      Nếu đây là ghi lại thời niên thiếu của nàng, như vậy chuyện xưa đến đây là chấm dứt.

      ****************************

      Thị trường Hoa lan ngày càng được ưa chuộng, trấn chuyển sang kinh doanh hoa. Dọc theo hai bên đường, có hơn mười mấy cửa hiệu chuyên kinh doanh hoa sỉ và lẻ. Mỗi ngày, khi mặt trời còn chưa kịp lên cao, các cửa hàng và thương lái đều tất bật nhộn nhịp, bắt đầu chuyện kinh doanh của mình.

      Trong khí nhộn nhịp của khu chợ, vẫn thoang thoảng hương hoa đủ loại: Hoa cúc, hoa lưu ly…. Bay lan trong khí vẫn còn mờ mờ của rạng sáng.

      . Chỉ là cảnh vật vẫn y như cũ, nhưng nhân có chút thay đổi mà thôi, những thanh ồn ào đó còn hấp dẫn giống như trước nữa.

      Bạn thân của nàng là Tiểu Phương, sau khi tốt nghiệp trung học phải Nhật Bản du học, từ nay về sau nàng đạt thành nguyện vọng đến đất nước của thần tượng mà học. Cho dù Mộc Thôn Thác Tai sắp kết hôn, nàng vẫn muốn cùng ấy hít thở chung bầu khí, tình cảm chân thành đối với Mộc Thôn vĩnh viễn thay đổi.

      Vĩ đại Hướng Nhu, vẫn là vĩ đại giống như cũ. Nàng tốt nghiệp đại học hạng A, khi nhà nàng mở xí nghiệp kinh doanh tại thị trấn, tuy rằng xinh đẹp phi phàm, bên cạnh lại chưa bao giờ có bóng dáng của nam nhân.

      Còn Lăng Lung thôi --

      Nàng thoát khỏi 「hiệu ứng của Hướng Cương」, quay về cuộc sống bình thường, hai năm sau bắt đầu lên Nam Kinh để học đại học.

      Từ nay về sau, nàng chỉ về nhà khi nghỉ đông và nghỉ hè, lên xe từ thành đô ồn ào khói bụi trở về cuộc sống nhàm chán của thị trấn, đợi cho ngày nghỉ chấm dứt, lại mang gánh nặng vai, trở về trường học mà xa nơi chôn rau cắt rốn.

      Bốn năm sau lĩnh bằng tốt nghiệp, nàng ở Cao Hùng tìm cơ hội để làm việc, trước sau làm được ở hai công ty.

      Công ty thứ nhất do kinh doanh lỗ lã liên tục, lão bản phá sản, phải trốn chạy, rưng rưng giải tán công ty: Công ty thứ hai, là do việc kinh doanh quá thuận lợi, lão bản thấy nằm ăn cả đời cũng chưa hết nên quyết định chấm dứt nghiệp, di dân hưởng phúc thanh nhàn, cũng đồng thời rưng rưng giải tán công ty.

      Năm hai mươi sáu tuổi, Lăng Lung lại trở về thị trấn.

      Nghe đâu, nàng định nghỉ ngơi thời gian để dưỡng sức, thực tế là nàng tạm thời nghỉ ngơi cũng vì tìm được công việc mới, chỉ phải tạm thời oa ở nhà lý tưởng, vì dân của Trung Hoa thất nghiệp đứng đầu thế giới.

      Trong nhà, trách nhiệm của nàng vẫn như trước có gì thay đổi, nhưng ra có hơi khác biệt chút nhà nàng có thêm nhân khẩu mới là chị dâu vừa mới mang thai, Lăng Lung thất nghiệp trở về nhà, vừa vặn có thể chia sẻ chút ít công việc nhà. Mà cái việc gọi là việc nhà, ngoài giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ trong nhà lớn , đương nhiên còn bao gồm các loại việc vặt vãnh --

      Thí dụ như cước phí điện thoại.

      buổi trưa hè oi bức, thân ảnh nhắn cưỡi xe đạp lại xuất trước cổng bưu điện. . Lăng Lung dựng xe xong, cởi nón bảo hiểm ra, đôi môi đỏ mọng thở dài hơi, lấy tay xoa xoa lên gương mặt nhắn đỏ ửng vì nắng. Thời tiết quá nóng, nàng mới cưỡi xe đạp được đoạn đường, mua tiểu thuyết, mua rau dưa, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.

      “Cơm nắm, đợi ở đây, đừng chạy theo ta.” Nàng vỗ vỗ con cún nhưng có bộ lông xù vĩ đại, lại kéo khóa túi xách, lấy hóa đơn điện thoại ở bên trong ra,liền xoay người vào bên trong.

      Con cún đâu chịu nằm im, tự mình phóng xuống xe, đem lời của nàng để vào tai, thậm chí còn chạy nhanh hơn nàng. tiếng trống vang lên liền phóng lên cái cửa sổ sát đất, cái đầu lông xù của nó va mạnh vào cửa thủy tinh, ánh mắt màu lam đảo quanh hưng phấn nhìn vào bên trong, bàn chân hông hồng mềm mại nhán chụp chụp vào mặt kính.

      được, nơi này cho phép chó con vào, mau ở bên ngoài đợi chị lát.” Nàng luống cuống tay chân giữ chặt chú cún , cố gắng lôi nó vào lòng.

      Chú cún đáng này là do chị dâu mang đến, lúc mới đến nó rất nhắn, lông xù lên trông đáng vô cùng, cả nhà vừa nhìn thấy liền thích cực kỳ. Ai ngờ, nó giống như cây đậu thần kì của Jack, nhanh chóng trưởng thành khỏe mạnh, nay nó to và lớn, đương nhiên sức lực cũng mạnh theo, đôi tay bé gầy còm của nàng lôi kéo nó nhúc nhích, mỗi lần mang nó rời khởi nhà, đều làm nàng mệt đến mức toàn thân như nhũn ra. Sau đó lấy ra dây lưng

      “Cơm Nắm, ngồi xuống!” Lăng Lung thở hổn hển kêu, bắt nó buột chặt ở bên, lại nhanh chóng lấy ra trái bóng .

       Lão đại lông xù lập tức xoay lại, ánh mắt màu lam tìm đến công kích mục tiêu mới, nhanh chongw rời khỏi mặt thủy tinh. Nó nhe hàm răng trắng ra, kích động vờn quanh trái bóng bằng nhựa, quỳ rạp mặt đất loạn cắn, giông như có mối thù đội chung trời với quả cầu kia vậy.

      Căn cứ kinh nghiệm thường có, trái bóng nhựa đó, tạm thời có thể chống đỡ được hai mươi phút.

      Sau khi xác định chú cún ở trong mát, bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào, cũng có nguy hiểm, nàng lúc này mới chậm rãi lui về phía sau, đợi chú cún sơ ý. Lensrn bước vào bưu điện.

      Cánh cửa tự động mở rộng, luồng khí tươi mát ùa đến, thời tiết nóng bị bức lui, nàng thỏa mãn thở dài hơi.

      Trong phòng có tám quầy chỉ ba quầy mở cửa , mà mỗi quầy đều xếp hàng rồng rắn dài. Mọi người đứng xếp hàng cũng nóng lòng, khoái trá chuyện với nhau, nhân dịp này xả chút chuyện ngồi lê đôi mách lông gà vỏ tỏi, giống như là đến bưu điện để chuyện phiếm, chư phải thanh toán cước phí.

      Nàng chọn đội ngũ ngắn nhất, ngoan ngoãn gia nhập đám người xếp hàng, sau đó lôi quyển tiểu thuyết từ ba lô ra, cúi đầu vùi vào những tình tiết kịch tính trong truyện, để giết thời gian chờ đợi, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên, coi đằng trước còn lại bao nhiêu người.

       Đội ngũ tới thong thả, nhân viên phục vụ chỉ dành nửa thời gian làm công tác, mà nửa thời gian còn lại là hỏi cả nhà lớn của khách hàng, chuyện kinh doanh, chuyện vặt vãnh, làm tròn trách nhiệm của tình làng nghĩa xóm, chức trách láng giềng hoà thuận.

      lúc nàng xem hoàn Chương 1:, chuẩn bị lật sang trang tiếp theo, tiếng kêu gọi bỗng nhiên vang lên.

      “Lăng Lung!”

      Có người kêu tên của nàng!

      Ngón tay trắng muốt bất động ở giữa trung, động tác định lật sang trang bỗng nhiên bị đông cứng lại giữa chừng, nàng như là bị điểm huyệt, bảo trì tư thế ban đầu, cũng nhúc nhích, chỉ có bởi vì vô hạn sợ hãi mà trừng lớn. Bên trong nháy mắt yên tĩnh, mọi người đình chỉ chuyện với nhau, tất cả mọi ánh mắt đều quay lại phương hướng, hướng về nàng nhìn chằm chằm.

      Nàng chịu đối mặt , chậm chạp muốn ngẩng đầu, thậm chí còn nhắm hai mắt, ở trong lòng cố gắng cầu nguyện, hy vọng thanh hét vang tên nàng kia chỉ là ảo giác của nàng--

      “Lăng Lung!”

      Nàng cơ hồ muốn phát ra rên rỉ.

      phải ảo giác, có người kêu nàng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng


      Nàng xiết chặt quyển tiểu thuyết trong tay, toàn thân rét run, chậm rãi chuyển động cái gáy cứng ngắc, thấy lên khuôn mặt vô lại tươi cười y như trong trí nhớ.

       Hướng Cương đứng cách nàng mấy m, câu bạc môi, mang ý cười nhợt nhạt nhìn chăm chú nàng.

        mặc cái áo sơ mi màu lam nhàng khoan khoái, quần dài màu vàng nhạt, so với mười năm trước cao lớn hơn rất nhiều, càng tuấn lãng hơn.

      Nàng khắc chế nên phát run, cố gắng áp chế kinh hoảng mãnh liệt mà đến, muốn lễ phép nở nụ cười tươi, nhưng khuôn mặt nhắn khi nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

      “Em còn nhớ ?” Hướng Cương cao giọng , dùng thanh lượng lớn nhất, cách hàng dài đầy người mà chuyện với nàng, chút cũng thèm để ý ánh mắt chú ý bốn phía nhìn.

      Nàng cứng ngắc gật đầu, đem mặt úp trở vào trong tiểu thuyết, học tập đà điểu trốn tránh .

      Đáng tiếc, Hướng Cương chịu buông tha nàng.

      “Em trở về khi nào?” Hai tay khoanh ở trước ngực, thoải mái duổi chân dài, dựa ở quầy giữ, kiên trì muốn cùng nàng “bàn luận việc nhà”.

      “Hai, hai tháng trước –“ Từ phía sau trang sách truyền đến thanh rầu rĩ.

      “Phải ?” nghiêng đầu mỉm cười, đánh giá đội ngủ rồng rắn đứng trước mặt , ánh mắt đen như kim cương, lóe sáng có chút kì dị tầm thường.

       “Tại sao lại khách sáo như thế? trở về hơn hai tháng, cũng tới nhà của báo tiếng?” Giọng của đầy vẻ chế nhạo.

      Quyển tiểu thuyết hạ xuống, gương mặt phấn nộn tình nguyện hé ra.

      “Ách -- em có chút việc, cho nên quên.” Nàng rất muốn làm ra vẻ như để ý tới, nhưng lại lo lắng, theo đuổi tiếp tục tự hỏi tự đáp, càng thu hút thêm nhiều chú ý hơn.

      “Việc?” nhướng đôi mày rậm, bộ dáng vẫn mị lực y như trong trí nhớ cu7ra nàng.

      “Em cóa việc gì.”

      “Chăm sóc chị dâu của tôi.”

      lại lần nữa nhướng đôi mày rậm, ta vẻ hiểu gật đầu, tiếp theo xoay người quay sang mọi người thầm bàn tán chỉ trỏ. “Các chú bác nhớ ấy sao?n ấy là con của bác Lăng, là em của Lăng Vân.” Ánh mắt lợi hại của , hoàn toàn bỏ sót chi tiết kinh hoàng nào trong đôi mắt nàng.

      Mọi người vang lên trận hô tỉnh ngộ.

      thể trách nhiều người ánh mắt vụng về, chỉ là con khi mười tám tuổi thay đổi rất lướn, Lăng Lung lại rời trấn lâu lắm, nếu có Hướng Cương nhắc nhở, bọn họ hoàn toàn thể nhận ra thanh tú xinh đẹp trước mắt chính là con nhóc năm đó.

      “A, ra là con của Nguyệt Nga!” lão bản nương đứng ở đầu đội ngũ rồng rắn xếp hàng phát ra nhiệt tình la lên, nếu vì khoảng cách quá xa, chắc chắn tiến đến tặng nàng cái ôm chặt.

      Nàng miễn cưỡng gượng gạo nở nụ cười, bất an phát , mọi người vừa nghe đến tên của lão mẹ, lập tức nghiêm túc, trong mắt mang theo vẻ kính nể.

      Trong mấy năm qua, Lăng Lương Nguyệt Nga giống như nguyệt lão nối dây tơ hồng, vì hôn nhân đại của các thanh niên thiếu nữ ở trấn mà cố gắng. Tấm biển「 Đệ nhất bà mối 」, liền treo cao ở phòng khách của Lăng gia, mà phía dưới tấm biển, còn lại là danh sách tư liệu, bên trong tất cả đều là những tư liệu của các thanh niên thiếu nữ chưa kết hôn trong vòng phạm vi trăm dặm,

      “Lăng Lung a, em còn nhớ tôi ?” bên trái có nguòi vẫy tay mạnh, cố tình thu hút chú ý của nàng.

      “Tôi là Quốc Trung, đồng học bên cạnh lớp của em đó.” thanh niên tráng kiện trẻ tuổi kêu lên, nhìn nàng nở nụ cười tươi.

      Nụ cười của nàng cứng nhắc.

      Bên phải đội ngũ lại có động tĩnh.

      “Hello Hello, em là học đệ học sau tỷ nè!” thiếu niên hưng phấn , còn cầm lấy máy chụp ảnh, chụp được biểu tình kinh ngạc của nàng.

      “Em có nghe chị họ của em về chị, chị ấy năm thi cuối cấp ba, nhờ chị truyền cho chị ấy ngôi sao (nguyên văn: tiểu sao, nhưng ta nghĩ đó là copy bài ^_^) mới cứu được mạng của chị ấy.”

      Nàng kinh hoảng thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng nhìn mọi nơi xung quanh, chỉ sợ giáo sư thời trung học vừa vặn trường.

      Đôi mắt to tròn trong suốt hoảng sợ đảo vòng ở bên trong, nhìn thấy lão sư, nhưng ra thấy Hướng Cương hai tay khoanh lại ở trước ngực, ung dung mỉm cười, con ngươi đen xem xét nàng, thưởng thức nàng bối rối vì bị mọi người vây quanh chào hỏi nàng.

       

      Người kia là cố ý làm cho nàng cho sáng tỏ ! ràng biết, nàng nhát gan, nếu bị mọi người chú ý chân tay luống cuống --

      Phanh!

      Tiếng va đập vào cửa thủy tinh vang lớn, cắt ngang thăm hỏi dồn dập thân thiện của mọi người.

      cái đầu xù lông dán vào canh cửa thủy tinh, ánh mắt màu lam chuyển động nhanh như chớp. Trái bóng cao su hy sinh dũng dưới móng vuốt thô bạo của nó, thành miếng da thuộc rách nát nham nhở, bị chú cún con vứt sang bên, nó tại cảm thấy hứng thú nhất , đó là dùng cái lưỡi dài hồng hồng ucra nó lau ướt cái cửa thủy tinh.

      “Ai a, con chó kia là của con sao?” Có người tinh mắt, nhận ra đó là chú cún của Lăng gia nuôi dưỡng.

      “Dạ.” Nàng thu hồi ánh mắt oán hận đủ để giết người, hề để ý tới Hướng Cương.  “ có lỗi, con kịp mang nó trở về, chỉ có thể tạm thời bắt nó mang theo người. Chờ con thanh toán tiền điện thoại xong, mang nó ngay lập tức.”

      Xin lỗi của nàng, lập tức bị hàng xóm láng giềng hiểu thành ý nghĩa khác. “A, ra là con vội sao? Tại sao lại sớm chút?”

      Có người vội vã phản ứng lại, ân cần liên thanh tiếp đón. “Đến đây, đến đây, đứng ở đầu hàng , con được thanh toán trước.”

      Đề cử này lập tức được hưởng ứng nhiệt liệt, hàng người day đặc vốn dĩ đứng trước mặt nàng, giống như con đường ở giữa biển Hồng Hải nhanh chóng tách ra, xuất con đường thênh thang, đường đến quầy có gì ngăn trở nữa.

      “Ach, cần, tôi theo mọi người cùng nhau xếp hàng là được rồi –“Lăng Lung thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu.

      “Đừng khách khí !”

      “Đúng vậy, đúng vậy, đều là người nhà thôi!”

      “Đừng lo lắng, chúng ta cũng gấp.”

      Mọi người thất chủy bát thiệt?, kiên trì muốn nàng nhận hảo ý này, ngay cả nhân viên phục vụ ở phía sau quầy cũng lộ ra mỉm cười thân thiết, nhìn nàng liên tiếp ngoắc.

      Nàng thể nề hà, chỉ phải cứng rắn da đầu, chân hơi run run tiến lên, luống cuống tay chân lấy ra hóa đơn cùng tiền thanh toán cước phí, để cho đối phương làm thủ tục công việc thanh toán.

      Sau đó, thanh toán xong, nàng nắm lên biên lai cùng tiền lẻ, dưới ánh mắt mỉm cười của Hướng Cương, cùng với chú mục của mọi người, hoang mang chạy vội ra ngoài.



    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      Chương 5.3



      <img class="alignnone size-full wp-image-3077" title="49c382cd_art_paintings_of_sweet_girls_b847_resize" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/06/49c382cd_art_paintings_of_sweet_girls_b847_resize.jpg" width="590" height="442" />


      Nàng lấy vận tốn 50km/giờ  lấy hết tốc lực mà chạy, nàng chồm tới trước thấy chú cún đáng đứng đón gió, hưng phấn le cái lưỡi đỏ hồng ra, thở phì phò.

      Lăng Lung mắt nhắm mắt mở mà chạy thẳng về phía trước, trong lòng chỉ nghĩ chuyện làm sao đào tẩu nhanh chút .

      Chính là, hăng hái được vài con đường, chiếc xe hơi nhập khẩu màu bạc lóe sáng chói mắt liền từ phía sau chạy tới, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú làm cho nàng hồn phi phách tán xuất ở phía sau cửa kính xe.

      Nha, cần đâu!

      “Em muốn chuyện với sao?” Hướng Cương nghiêng đầu chế nhạo, tay khoát lên khối gỗ vuông hạch đào phía sau xe của nàng, dùng kỹ xảo khống chế xe cùng nàng song song.

      , có –“ Nàng hàm hồ trả lời, tay phải xoay mạnh, mạnh mẽ lên ga, chỉ kém đem tay ga vặn gãy, chiếc xe máy liền vọt lên phía trước, chú cẩu vui vẻ lớn tiếng kêu ăng ẳng, nghĩ đến bọn họ đùa trò quan binh bắt cường đạo.

        dễ dàng đuổi theo.

      “Vậy tại sao chạy trốn nhanh như vậy?”

      Này công bằng! thay công cụ lại bằng xe hơi cao cấp, mà xe máy của nàng là lão già cũ kĩ thiếu tu sửa, thỉnh thoảng lại tắt lửa đình công chịu chạy tiếp, hai người tiêu chuẩn kém nhiều lắm, nàng chỉ là hơi dùng tốc độ xe chạy nhanh thêm chút, cũng đá ra tên khổng lồ theo đuôi này.

      “Tôi phải trở về chăm sóc chị dâu, chị ấy là phụ nữ có thai, mau đói.” Nàng nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhắc nhở chính mình ngã tư đường rất đông người, mà Hướng Cương lại là danh nhân ở quê nhà, nàng cho dù thích , cũng phải ứng phó lích chút.

      Dù sao lão mẹ sớm có dặn dò, muốn nàng trong khoảng thời gian ở lại thị trấn này, phải thận trọng từ lời đến việc làm, duy trì lễ phép, được đắc tội hàng xóm, đối với chuyện mai mối của bà gây trở ngại.

      Dường như là biết nàng dám trở mặt, Hướng Cương mặt thoáng nở nụ cười , tiếp tục cùng nàng bắt chuyện, ngón tay thon dài kia nhịp nhịp lên vô lăng, nhịp đến mức thần kinh của nàng căng thẳng.

      còn nghĩ đến, em là có ý định trốn .”

      “Tôi có.”

      Di, đối thoại này rất quen thuộc a!

      “Như vậy, mời em uống cà phê.” dùng thanh bình tĩnh đề nghị, nhìn khuôn mặt nhắn kia từ đề phòng chuyển sang hoảng sợ.

      “Chúng ta nhiều năm gặp, bằng thừa dịp cơ hội này, ôn lại chuyenj xưa chút.”

      “Ách, cần, chị dâu bây giờ chắc đói bụng, tôi phải lập tức chạy trở về.” Quên quên , bọn họ trong lúc đó có chuyện xưa gì để ôn lại ? sau, nàng chút cũng thích uống cà phê, chất lỏng tối như mực kia nàng uống nổi!

       Song song trong chốc lát, Lăng Lung từ đầu đến cuối có biện pháp đột phá khỏi vòng vây, lúc nàng lo lắng cơ hồ muốn ôm con chó nhảy xuống xe chạy thoát thân, chiếc xe già cằn cỗi của bắt đầu phát ra tiếng ho khan khò khè, khí quản còn phun ra khói đen mù mịt, nàng càng nóng vội, khói đen phun ra càng nhiều, giống như sắp phát nổ.

       Tiếp theo, lớn tuổi lực suy yếu, gió thổi tắt lửa, ở ngay đường chình, chính thức đình công.

       Ông trời, chuyện xưa cũng tái diễn rất giông nhau ?

      “Chết tiệt, tên sao chổi xấu xa này, sớm hư, muộn hư, ngay tại lúc này lại xảy ra chuyện.” Nàng thào mắng, nghiêng đầu tựa vào chú cún con lông xù, ảo não than thở, dùng đầu lưỡi giúp nàng rửa mặt.

      bên truyền đến tiếng vang, cửa xe xe hơi nhập khẩu mở rộng ra, thân ảnh cao lớn từng bước tới gần, nàng uể oải ngẩng đầu lên, bởi vì ánh mặt trời mãnh liệt mà nheo mắt lại.

      Hướng Cương hướng nàng tới, lại thong dong, quả thực giống như con sói, chậm rãi bước đến, toàn thân cao thấp đều phát ra cổ lực lượng nguy hiểm.

      Nguy hiểm.

      Vốn dĩ nàng cảm thấy được, khi trưởng thành dáng vẻ của như thế này.

      Lúc trước hình dáng tuấn lãng, trải qua lễ rửa tội của năm tháng, trở nên càng cao lớn phong độ mà nam tính hóa. Hướng Cương trước mặt nàng lúc này, xem ra khôn khéo giỏi giang, cường hãn mà có tự tin, thu hút ánh mắt chiêm ngưỡng của mọi người có tăng giảm, giống như từ thuở là vật sáng, thu hút ánh nhìn của mọi người.

       

      Mà miệng bất giác nở lên nụ cười tà môn, làm cho da đầu nàng run lên, lập tức liền xác định, trước mắt này khẳng định càng nguy hiểm hơn so với mười năm trước!

       Lăng Lung cảnh giác nhìn , mắt to trợn trừng nhìn khuôn mặt tuấn tú tới gần, phải vận dung tất cả mọi sức lực mới áp chế cảm giác muốn quăng xe chạy trốn.

      Nàng cũng phải phi thường cố gắng, mới có thể khắc chế đươc xúc dông, cảm giác nấn ná trong đầu nàng mặt lại đỏ --

       Nụ hôn nơi chỗ để xe kia, trở thành chuyện cũ cách nay hàng thế kỉ, Hướng Cương còn có nhớ hay ? Hay là , đối với , nụ hôn nơi chốn ấy, chỉ là trò đùa giống như hai năm trước đây, thủ đoạn thích đùa dai của ?

      Nhiều năm qua như vậy, Lăng Lung vốn dĩ có cơ hội hỏi, ngang nhiên vào buổi sáng sớm của cuối kì thi năm đó, Hướng Cương vô tình nảy sinh lòng tham, hay là có có ý định dụ dỗ, dùng cái lý do vớ vẩn, lừa nụ hôn đầu tiên của nàng.

      Nụ hôn kia, làm nàng hoảng sợ hơn là e lệ.

      Lúc bắt đầu nàng sợ đến ngây người, sau lại là cơn giận dữ, cho đến lâu sau đó, khi khiếp sợ cùng phẫn nộ đều rút , đôi khi ngẫu nhiên trong giấc mơ của nàng, bất tri bất giác nàng lại nhớ đến nụ hôn đầy ấm áp của , vòng tay ôm bá dạo của làm dấy lên cảm xúc kì diệu trong lòng nàng.

      “Làm sao vậy?” Hướng Cương vừa đến trước mặt nàng, dưới ánh mặt trời thân ảnh của phản chiếu lại cao to.

      có gì, chỉ là bệnh cũ. Mồi lửa của máy đôi khi lại trở chứng.” Nàng ôm lấy chú cún vặn vẹo lung tung trong lòng, cố tình trấn định, để ý tới đôi má đỏ ửng lên, giống như hề đỏ ửng vậy.

      “Cần giúp em dắt sửa ?”

      thập phần chu đáo hỏi, hiển nhiên cho phép  nàng từ chối.

      Bất đắc dĩ Lăng Lung chịu cảm kích, lập tức muốn cự tuyệt đề nghị của , cái đầu nhắn lắc lia lịa. “ cần, tôi chỉ cần gọi cuộc điện thoại, có người đên tận đây để sửa.”

      Tiểu cừu của nàng cứ năm ba ngày lại trở chứng lần ,nàng sớm đà trở thành khách quen của tiệm sửa xe di động, tuy rằng lão bản đề nghị, tốt nhất nên thay cái cũ đổi cái mới, hoặc nên mua cái xe khác, nhưng lúc này nàng thất nghiệp, nào có tiền nhàn rỗi mua xe mới? Dựa vào kinh tế suy tính, cho dù tiểu cừu lại cũ nát, tốt xấu vẫn là công cụ để lại duy hất của nàng, trước khi nó chính thức biến thành sắt vụ nàng vẫn còn phải nhờ nó.

      “Như vậy, lên xe !” Hướng Cương đơn giản.

      “Ách -- vì, vì sao phải lên xe?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :