1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làn Váy Lay Động - Điển Tâm

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Sunny

      Beta: Quảng Hằng

      Thời gian choạng vạng, từng nhóm học sinh ra về, vườn trường to như vậy đảo mắt trở nên hoang hoang vắng vắng cùng với ban ngày huyên náo đối lập hoàn toàn mãnh liệt.

      Ngay góc cầu thang của lầu ba toilet cho dù qua thời gian dọn dẹp nhưng trước cửa vẫn treo tấm bảng [ dọn dẹp] chưa có bỏ xuống.

      Bên trong toilet im lặng, chẳng những có dọn dẹp mà tụ  tập đám nữ sinh, khí ngưng trọng mà quỷ dị.

      Lăng Lung vừa tan học lại thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Dưới hai mắt phun hỏa của các học tỉ, đầu cúi xuống lưng dán sát vào vách tường, đáng thương tội nghiệp lui ở góc khuất nhất, hai vai run run so với lúc mặc niệm chào cờ còn muốn lợi hại hơn.

      học tỉ năm ba mắt xếch phun hỏa nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

      “Sáng nay mày lại cùng Hướng học trưởng liếc mắt đưa tình?” Mắt xếch chất vấn, trong mắt ghen tuông hừng hực, hai tay bóp nhau‘răng rắc’ nóng lòng tìm đối tượng [thăm hỏi].

      “Tôi, tôi, tôi có-------” Quá mức sợ hãi Lăng Lung liên tục lắc đầu, hai hàm răng còn đánh khách khách ngừng ngay cả cũng thành câu.

      có? Sáng nay hai người người đuổi người chạy toàn trường đều nhìn thấy! Việc này chả lẽ còn giả được?”

      Lời này vừa ra, những người còn lại ra sức gật đầu.

      “Đúng vậy đúng vậy!”

      “Tôi cũng thấy!”

      “Hướng Cương còn vuốt ve mặt của mày!” nữ sinh oán hận cắn khăn tay, vì sao chỉ với mình con tiểu nha đầu này Hướng Cương mới [ưu ái] như vậy.

      Cái màn truy đuổi [giành tiện lợi] kia chiến trường kéo hết toàn bộ vườn trường, hơn nữa Hướng Cương lại là nhân vật nổi đình đám, gây sóng gió nhất trong trường, cho dù cái nhóm fanclub này thấy cũng nghe người ta kể lại.

      khí  trong toilet càng lúc càng sôi sục, khí thế ghen tuông bài sơn  đảo hải (dời núi lấp biển) mà tới cơ hồ muốn đem Lăng Lung nhấn chết chìm. ngừng run rẩy, đồng phục người bị mồ hôi lạnh mà ướt đẫm, lúc này mà đem nó vắt chừng còn có thể vắt ra nước nữa kìa.

      Tuy [đại hội khảo vấn] loại này ba ngày được [mời] dự họp lần, nhưng Lăng Lung nhát gan, mỗi lần gặp tình huống này vẫn là sợ chết khiếp, tưởng muốn đào cái hố chui vào trong đó làm trùng đất luôn. Hơn nữa sáng nay Hướng Cương chơi trò đùa dai sờ vào mặt , hành động này là lửa cháy đổ thêm dầu, tình cảnh của Lăng Lung so với trước kia càng thêm nguy hiểm.

      Nhờ phúc của Lăng Vân, nhóm fanclub này còn chưa đến nỗi đánh Lăng Lung, nhiều nhất cũng là miệng cảnh cáo muốn cẩn thận chút, cách xa Hướng Cương ra chút, trăm ngàn lần được mơ tưởng hão huyền-----

      Ai, mơ tưởng hão huyền cái quỷ gì chứ?!

      Nhóm học tỉ nào biết đâu rằng mong muốn tha thiết và mãnh liệt nhất giờ của là có thể tránh xa cái tên khắc tinh kia ra chút !!!

      “Ách, học, học tỉ, các tỉ có hiểu lầm!” Lăng Lung hai tay vung loạn xạ cố gắng muốn giải thích ràng “Hướng học trưởng muốn đoạt tiện lợi của tôi-----”

      “Vì sao ấy chọn người khác mà lại chuyên chọn của mày?”

      Đúng đó đúng đó, cái này tôi cũng muốn biết là tại sao đó!

      Lăng Lung vắn cạn óc cũng nghĩ ra tại sao hướng cương đối với tiện lợi của lại mãnh liệt hứng thú cùng cố chấp như vậy.

      Những học  tỉ gia cảnh giàu có biết Hướng Cương ưu ái là vì món ngon mĩ vị. Vì thu hút lực chú ý của Hướng Cương tiếc tiêu phí số tiền lớn để mời đầu bếp nổi tiếng về nhà làm tiện lợi vô cùng phung phú để rồi tự tay dâng đến trước mặt . nghĩ tới đối với cao lương mỹ vị đều để ý tới------

      Hả, như vậy đồ ăn phải là trọng điểm, mấu chốt nằm ở người ?

      Lăng Lung càng nghĩ càng mơ hồ, bất luận như thế nào cũng nghĩ ra, vì sao hướng cương lại [ưu ái] mình như thế, rồi vì sao mình bị nhóm học tỉ bao vây và giờ kết cục thê thảm như thế này đây !! +.+

      Ngoài cửa truyền đến tiếng động, nữ sinh canh cửa ở ngoài kêu lên, “Uy, chỗ khác ! Mắt mày mù rồi hả? Chẳng lẽ thấy được tấm bảng kia sao?”

      Phanh!

      Bên ngoài truyền đến tiếng có vật bị ném, dường như là tấm bảng [ vệ sinh] bị người đó ném rồi. {*Có phải Hướng đại hiệp đến cứu Lăng mĩ nhân ko, oa oa oa, Hướng đại hiệp vạn tuế vạn tuế ^.^*}

      Dân cư canh chừng ngoài cửa khí thế biết bị cái gì đè bẹp hơn phân nữa, ấp a ấp úng, nao núng đến cực điểm.

       “Ách---ách---này, nơi này là toilet nữ, mày, mày thể, thể----a” thanh của người nào đó vừa vang lên thoáng chốc bị chặt đứt.

      “Dường như có kẻ biết điều vào đây!” Trong toilet có người .

      Vị học tỉ đại ca kia nhíu mày kiên nhẫn vẫy tay.

      “Bất luận là đứa nào, đều đuổi ra ngoài , tao có chuyện còn chưa hỏi xong--” Học tỉ đại ca chuẩn bị quay đầu tiếp tục khảo vấn bỗng dưng khóe mắt gặp tới người nào đó, cái mặt hung thần ác sát lập tức chuyển biến trăm tám mươi độ, cả người khom lưng cúi đầu kinh sợ tiến ra đón người đó vào.

      thân hình to lớn chiếm cứ cửa, cho dù được long trọng hoan nghênh nhưng khuôn mặt tròn cùng làn da ngăm đen kia vẫn như cũ có nửa điểm biểu tình. {Sunny:-*Ai da, phải Hướng soái ca của ta rùi, khóc khóc khóc =.=*}

      Nữ sinh kia dùng tầm mắt lợi hại đảo quanh ngắm vòng, thế này mới chậm rãi vào, khí thế oai hùng kia giống như tướng quân ra trận người nào có thể ngăn. đến lại tội nghiệp cái người canh cửa, bởi vì dân nữ tầm thường có mắt thấy thái sơn, đem đại tỷ của đại tỷ trở thành thân nam nhi cho nên bị thưởng lấy quyền, sớm nằm sấp hôn mê mặt đất.

      Mọi người trong toilet thấy đại tỷ của đại tỷ đại giá quang lâm lập tức hạ cúi đầu, cung kính xếp thành hai hàng, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Nhắc tới vị đại tỷ tỷ này đúng là người biết, người hiểu. Mọi người sau lưng đều kêu vị đại tỷ tỷ này là [Dương Tiểu Béo], đến nỗi tên cũng có mấy ai biết.

      Đại tỷ tỷ này là học sinh mới chuyển trường nhưng lai lịch phi phàm, nhà mở hội quán võ thuật mà trong nhà lại có bốn vị ca ca [ác danh lừng lẫy giang hồ]. Mà bản thân đại tỷ tỷ lại đem [cân quắc cho tu mi tam bức câu] phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, thân hình chẵng những tráng kiện hữu lực, lúc bình thường cũng giống như đại phong càng quét, khí thế rất giống muốn đánh nhau, thanh danh lan xa, vẫn được xưng là tinh xã hội đen ngày mai. {Sunny:-* ta— nghe xong vô cùng khiếp sợ =.=’*}

      “Đại tỷ, tỷ như thế nào đột nhiên đến đây?” Có người sợ chết cố lấy dũng khí đặt câu hỏi.

      Dương Tiểu Béo dừng lại cước bộ, khơi mào mày.

      “Thế nào, tao thể tới sao?”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Sunny

      Beta: Quảng Hằng

      Mọi người cam chịu làm linh quy co  đầu rụt cổ lại hết, dám cá lúc này mở miệng thế nào cũng bị đánh, rốt cuộc ai dám hé răng, bên trong lại lâm vào trận lặng yên.
      Dương Tiểu Béo bước từng bước thong thả đến cuối cùng đội ngũ, tầm mắt đảo qua Lăng Lung cố trốn vào góc tường.  Đại tỷ tỷ hai mắt sáng lên, huy huy tay lên giống như đuổi muỗi .
      “Tất cả ra ngoài cho tao.”
      “Hả?”
      Dương Tiểu Béo xoay người lại, tóc ngắn cũn cỡn làm cho mày rậm mắt to có vẻ cũng có quyết đoán, “ nghe hả? Tao , ra ngoài hết cho tao.”
      “Nhưng mà, đại tỷ, chúng em còn chưa có-----”
      mặt tròn hai hàng mày rậm vừa nhíu, Dương Tiểu Béo chém ra quyền đầu, đánh mạnh vào cửa toilet.
      Ầm!
      Lại là tiếng nổ, lúc này đáng thương cửa gỗ thong thả----ngã xuống!!!
      Mọi người hai mắt đăm đăm, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nhau, cần nghĩ cũng biết nếu mình còn ở lại mình là cái cửa kia thong thả nằm đo đất trong toilet rồi, nhiêu đây người chắc cũng đủ đo coi toilet này rộng bao nhiêu, dài bao nhiêu rồi.
      “Em---em---mẹ em muốn em----về nhà sớm chút----” Học tỷ mới lúc trước còn hung ác với Lăng Lung lúc này biến thân thành đứa hiếu thuận, học tỷ phát run xong câu đó lập tức hai chân ngã lên ngã xuống lao ra ngoài.
      Những người khác thấy có người mở đường lập tức hỏa tốc chạy theo.
      “Ách, a----cái kia----em ngày mai còn có bài kiểm tra, trở về học bài----”
      “Kia---em, em---em phải trở về tập kịch!”
      loạt lí do cổ quái tung bay tứ tung, nhóm fanclub biểu tình giống như gặp phải hỏa hoạn, người người vẻ mặt kinh hãi, ra sức chạy ra bên ngoài. Chỉ sợ nếu chậm chạp chờ lúc nữa tính mệnh gặp bất trắc mất thôi.
      Toilet trong nháy mắt chỉ còn lại có hai người.
      Mắt thấy những người khác đều bỏ chạy Lăng Lung trốn ở góc khuất nhất đương nhiên cũng muốn chạy theo. Lúc vừa mới bò ra khỏi góc tường hai chân chạy còn chưa được hai bước Dương Tiểu Béo liền mở miệng.
      “Đứng lại!”
      Lăng Lung toàn thân cứng ngắc, hai mắt chỉ có thể nhìn cửa sổ mà khát vọng vô hạn, tuy rất muốn bỏ chạy nhưng cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.
      Hu hu hu, mình muốn về nhà a! Lục phủ ngũ tạng bốn người trong nhà đều giao cho mình chuẩn bị mà mình lại bị người này vây trong này có biện pháp nào cả.
      Bây giờ muốn qua năm giờ, nếu còn bị vây ở đây nữa, củ su hào xanh tươi hồi sáng chừng bị bà chủ khác cướp đoạt, mà nếu mua được củ su mình tối nay phải ăn rau xanh nữa thôi.
      Nhưng mà trọng yếu hơn là, mình, mình mình mình mình---mình muốn cùng vị đại tỷ này ở cùng chỗ đâu! Khóc =.=’
      “Mày ở lại!”
      Ba chữ đơn giản cũng là bằng chứng tuyên bố án tử hình của Lăng Lung.
      Lăng Lung toàn thân phát run, sợ tới mức nước mắt lưng tròng, tâm khủng hoảng trầm trọng, hai chân mềm nhũn, rốt cuộc chống đỡ nỗi nữa,[oành] tiếng, đương liền nằm úp xuống dưới đo đất.
      thể nào? Chẳng lẽ đại tỷ vô địch Dương Tiểu Béo tráng kiện hữu lực, dũng mãnh phi thường cũng là fan của Hướng Cương??? Hu hu hu, xong rồi xong rồi, đám ác sói mới lại đến con ác hổ, xem ra lần này mình chết chắc rồi!
      Đột nhiên bàn tay mập mạp túm lấy bả vai ---
      “Uy!”
      Ôi hu hu hu, cần đâu, tha mạng cho tôi !
      Lăng Lung ôm đầu ngay cả dũng khí cầu xin tha thứ  cũng hóa thành zero, cả người co thành quả bóng chờ người ta đánh, thậm chí cũng quên luôn phải hô to cứu mạng.
      Nhưng mà bàn tay mập mạp kia có triển khai công kích ngược lại vỗ vỗ, ý bảo ngẩng đầu lên.
      “Mày có nghe chuyện [Bạch hạc báo ân] chưa?” Dương Tiểu Béo hỏi, miệng  vẫn lạnh lùng như cũ nhưng ít nhất sát khí cũng giảm ít.
      Khuôn mặt nhắn chậm rãi nâng lên, kinh ngạc nhìn cái mặt tròn của đại tỷ tỷ trong gang tấc.
      “Tôi, tôi hiểu----” Khuôn mặt trước mắt làm cho Lăng Lung liên tưởng đến quả địa cầu xoay xoay trong giờ học địa lý. hoàn toàn nghĩ tới đối phương lại đến chuyện bạch hạc báo ân là dụng ý gì?
      “Tao mới vừa cứu mày , đúng ? Cho nên mày phải báo đáp tao.” Dương Tiểu Béo thẳng vào vấn đề chút khách khí đòi Lăng Lung trả công; đôi tay từng đả bại vô số đối thủ giờ gác ở vai ; mà cái mặt tròn từng khiến cho vô số lưu manh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nay ghé sát vào trước mắt Lăng Lung, thẳng tắp nhìn .
      Xem ra Dương Tiểu Béo phải vì Hướng Cương mà đến, hên quá, cái mạng của mình tạm thời được bảo vệ rồi.
      Nhưng mà, bạch hạc báo ân là chuyện gì nữa đây?!
      Ách, tuy Dương Tiểu Béo là cứu mình từ tay cái đám fanclub chết tiệt kia nhưng mà chắc vì cái dạng này mà kêu mình [lấy thân báo đáp] ???
      “Ngẩn người cái gì vậy, ngẩng đầu lên coi!” Thấy Lăng Lung hai mắt đăm đăm, miệng ngoác ra ngậm lại được, sau lúc lâu cũng trả lời, lòng kiên nhẫn vô cùng quý giá của đại tỷ tỷ dần dần dùng hết, mày rậm mặt cau lại chặt chẽ thanh cũng rống lớn lên.
      thanh sư tử  Hà Đông rống này đem hồn Lăng Lung về nhập vô xác, kinh hoảng bắt đầu dùng sức gật đầu, dùng dùng sức gật đầu, gật đầu còn suýt nữa đem cái gáy bị tử thương. Đáng thương cái gáy +.+
      “Tốt lắm.” Được đền đáp Dương Tiểu Béo vừa lòng gật đầu.
      Tiểu Béo tới trước cửa nhìn trái nhìn phải xác định tình hình chung quanh có ai , bốn bề vắng lặng thế này mới trở vô, cẩn thận lấy trong túi ra cái phong thư.
      “Cầm.”
      “Ách, đây là---” Lăng Lung chả hiểu gì hết, ngốc lăng nhìn nhìn phong thư trong tay sờ bên trong là cái gì.
      Phong thư in ấn hoa mỹ, bìa thư  in chi chít hoa hồng còn nhợt nhạt vài dòng thư tình sướt mướt, thậm chí còn dùng trái tim màu đỏ dán ngay chính giữa. Phong  thư này cầm lên liền muốn nhảy mũi hắt xì, hình như là dùng ít nước hoa xịt vào phải. Loại thư hồng hồng thơm muốn nhảy mũi này hẳn phải là thư đe dọa hay là thư khiêu chiến rồi-------
      Lăng Lung nháy mắt sắc mặt trắng bệch, tay bé cầm lá thư chỉ cảm thấy nó còn nặng hơn tảng đá.
      “Tôi----tôi----tôi--” Lăng Lung mồ hôi chảy như mưa cố gắng muốn giải thích, “Ách, cảm ơn hảo ý của tỷ, nhưng mà----nhưng mà--- tôi, tôi, tôi thích con trai-----” được ưu ái  cảm thấy kinh sợ, biết nên làm thế nào cho phải, thanh càng lúc càng .
      “Mày nghĩ cái quái gì vậy?” Dương Tiểu Béo trừng mắt liếc Lăng Lung cái, mặt béo tròn thấy được nữa ý cười, vẫn lạnh lùng làm cho người ta hoảng sợ.
      “Hả?” Chả lẽ phải nhưng mình nghĩ sao?
      “Tao muốn mày đem cái lá thư này chuyển cho Trương Kiệt Nhất!” Khẩu khí vẫn là lạnh lùng cứng rắng nhưng màu da ngăm đen kia lặng lẽ ra chút màu đỏ sậm.
      Chân tướng ràng Lăng Lung mới thở phào nhõm hơi, vất vả mới bỏ được tảng đá trong lòng ra. Hô, ra cái lá thư tình này phải viết cho mình.
      Tuy có hứng thú với những nhân vật phong vân trong trường nhưng nhập học hơn ba tháng nay, nghe đồng học tám hoài nên nhắc tới cái tên này cũng còn có chút ấn tượng.
      Nhớ mang máng hình như là Tiểu Phương cũng từng đề cập qua, Trương Kiệt Nhất là đội trưởng đội bóng rổ, người cao lại tuấn tú, kĩ thuật chơi bóng số 1, lúc ở sân bóng mị lực tung bay bốn phía làm người ta vô lực chống đỡ-----
      A, ra đội trưởng bóng rổ tuấn mới là thần tượng của đại tỷ tỷ này nha!
      “Tỷ là đội trưởng đội bóng rổ hả?” Lăng Lung cầm phong thư trong tay vẻ mặt khó xử lại lâm vào cái thế phức tạp khác, “Tôi----tôi---cái đó--”
      “Có vấn đề gì sao?”
      “Tôi, tôi----còn có biết là ai hết---”
      “Cho nên mới là [chuyển] giao đó!” thanh Dương Tiểu béo có chút áp lực hiển nhiên nhẫn nại trước trì độn của Lăng Lung, “ trai mày phải cùng lớp với ấy sao?”
      Lăng Lung gật đầu, bắt đầu có chút hiểu được.
      “Ý của tỷ là muốn tôi đem thư giao cho Trương Kiệt Nhất?”
      “Đúng vậy!”
      Đáp án khẳng định như thế làm cho tròng mắt của Lăng Lung thiếu chút nữa lộp bộp rớt xuống đất.
      nghĩ tới vị đại tỷ tỷ sắc cạnh này lại là lãng mạn như thế; càng nghĩ tới Dương Tiểu Béo lại chọn mình đến truyền tin. Mình làm con bạch hạc này ra là cần vặt lông chim làm áo báo ân lại càng dùng thân để trả nợ, chỉ cần truyền giúp phong thư tình là đủ rồi.
      “Thế nào? Chuyện này chắc mày làm được chứ?”
      “Yeah, thành vấn đề thành vấn đề, chỉ là----”
      “Chỉ là cái gì?” Mặt béo tròn có chút lo lắng.
      “Nhưng mà tâm ý như vậy, chỉ chuyển thế nào thôi phải là có chút bình thường sao?” Lăng Lung cố lấy dũng khí ít ỏi còn xót lại hỏi.
      “Mày có ý kiến?” Mày rậm mắt to tất cả đều nhíu lại, mặt tròn tròn hờn giận hiển nhiên là tiếp nhận ý kiến người khác.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Sunny

      Beta: Quảng Hằng

      Đáng thương dũng khí còn xót lại, bị trừng như vậy liền vỗ cánh bay mất chẳng thấy tâm hơi, ngay cả cọng lông cũng lưu lại.

      có, tôi ý kiến gì cũng có.” Lăng Lung phi thường dùng sức lắc đầu.

      Mặt tròn nhăn thành đoàn vất vả mới dãn ra. Tiểu Béo tới gần gần Lăng Lung rồi hai cái tay mập mạp lại lần nữa vỗ mạnh vai Lăng Lung.

      “Chuyện này nếu có người khác biết, như vậy------” Câu cũng chưa hết nhưng ý tứ uy hiếp lại như ban ngày, cộng thêm hiệu ứng mắt to mày rậm mặt tròn tròn để lại sát gần uy lực càng thêm kinh người.

      “Tôi, tôi, tôi----- đâu---” Lăng Lung toàn thân phát run dùng hai tay ôm chặt lá thư này, thận trọng cam đoan chỉ còn thiếu là quỳ xuống đất phát lời thề độc, thề sống thề chết bảo vệ bí mật này.

      Thái độ thức thời của Lăng Lung làm cho Dương Tiểu Béo rất vừa lòng, cặp tay mập mạp kia lại lần nữa vỗ xuống làm cho Lăng Lung suýt chút nữa quỳ rạp mặt đất.

      “Mày thay tao làm việc sau này tao cũng bạc đãi mày. Sau này có tao mấy con đó dám tìm mày gây phiền toái đâu!” Dương Tiểu Béo hào khí ngút trời tuyên bố sau đó chậm rãi đứng lên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi , “Tốt lắm, tối rồi tao nên trở về luyện quyền.” Dương Tiểu Béo xong liền bước thẳng ra ngoài cửa, cũng giống như lúc xuất bộ pháp khí phách mười phần ra, ném Lăng Lung còn lại ở đó.

      Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ cao cao màu da cam.

      Lăng Lung toàn thân nhũng ra như cọng bún nhúng nước, hai tay nâng cái phong thư màu hồng phấn như nâng thánh chỉ của hoàng thượng, đứng dại ra nhìn thân ảnh Dương Tiểu Béo xa, lâu sau cũng thể nhúc nhích.

      xxx xxx xxx

      Mặt trời sắp lặn, quyện điểu về rừng.

      chỉ là quyện điểu biết được phải về, mà ngay cả đà điểu Lăng Lung sợ tới mức chết khiếp cũng ngoan ngoãn về chuồng.

      nâng phong thư tình nóng phỏng tay ở trong toilet quỳ nửa giờ mới có khí lực đứng dậy, vào nhà xe còn bóng người,giữa trời chiều nồng đậm rời khỏi trường học.

      Lục phủ ngũ tạng biểu tình bãi công nhắc nhở phải bổ sung nguyên liệu nấu ăn bữa tối. Chạy xe qua chợ chiều Lăng Lung quải túi plastic vác về nhà.

      Lăng Lung chạy xe đạp trở lại nhà mình. hai tay bóp phanh cái, xe đạp nghe lời dừng lại, thân hình nhắn cũng nhảy từ xe xuống.

      còn kịp rồi, còn kịp rồi.” Lăng Lung thào kêu khẽ, dựng xe xong tay tái xách đồ ăn, tay phải xách cặp táp, ba bước chạy thành hai bước vọt vào trong nhà bắt đầu chuẩn bị cơm.

      Lăng gia tuy rằng quan niệm truyền thống, nhưng cũng phải là trọng nam khinh nữ. Chỉ là ba ba là nghề mộc, mẹ làm bà mối mà trai lại là hội trưởng hội học sinh, giặt quần áo nấu cơm việc vặt vãnh linh tinh đương nhiên rơi xuống đầu .

      trở về, Lăng Lung đối với công việc nhà xác thực là có năng khiếu hơn người.

      Giặt quần áo, trang trí phòng ốc trong nhà đối với chỏ là chút tài mọn. Để cho người khác giơ ngón tay cái lên khen chính là món ngon mĩ vị mà ra mang từ phòng bếp.

      Sắp sáu giờ rồi, ba mẹ sắp về nhà, động tác của mình phải mau chút mới được –

      Vọt vào phòng bếp, Lăng Lung ném túi sách, lấy túi plastic ra. Sau đó động tác như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ nhúc nhích.

      Di, là mình hoa mắt sao? Trong nhà ràng là chưa ai về mà sao khi mình mới qua phòng khách lại thấy sô pha có bóng người-----

      Mày liễu loan loan kết luận, hai chân lui về sau vài bước, quay đầu nhìn phòng khách.

      Quả nhiên, ngồi sô pha là vị khách mời mà đến.

      Thân hình Hướng Cương cao ráo tráng kiện ngồi co tròn trong sô pha, hai chân dài gác vào nhau.

      “Em cuối cùng cũng về nhà!” ngay cả đầu cũng ngẩng lên, tiếp tục đọc tạp chí trong tay.

      Lăng Lung hít sâu hơi, “Tôi nhầm chỗ chứ?”

      nhầm!” tờ tạp chí lật qua.

      “Đây là nhà của tôi phải ?”

      “Đúng!” Tạp chí lại lật thêm tờ.

      “Vậy ở trong này làm cái gì?” chất vấn trong tay vẫn nắm túi plastic, bởi vì tức giận chỗ phát tác mà hành hạ cái túi plastic, đáng thương cái túi.

      “Chờ ăn bữa tối!” trả lời đương nhiên.

      “Nhà chả lẽ có người nấu cơm tối sao?”

      “Có có, nhưng mà thích ăn em nấu.”

      cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thấy đáy mang theo ý cười, nhì gương mặt tức giận đến đỏ hồng của nàng, sau đó nhìn túi nhựa ở trước ngực của nàng. “ Đêm nay ăn lẩu sao? Em nhớ thêm nhiều chả cá vô, em làm món ấy ngon lắm.”

      Oanh!

      Lăng Lung giận ứ hơi.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      E hèm: phần này về sau là của QH edit, nhưng ko chắc được suông như  Sunny đâu nhé! Có gì các bạn góp ý giùm nha!

      Da mặt người này chẳng lẽ là tường đồng vách sắt sao? Đem nàng làm hại thê thảm như vậy, cư nhiên còn dám tới cửa, mở miệng muốn ăn bữa tối?

      có lỗi, tuy rằng bữa tối hôm nay tôi ăn lẩu, nhưng là cũng có phần của đâu.” Nàng nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khắc chế xúc động lấy túi đựng đồ biển đập vào .

       “ Tại sao lại chán ghét như vậy? nhớ từng làm chuyện gì đắc tội với em a?”

      Hướng Cương lúc này mới hạ tờ báo xuống, nhất cử nhất động đều thập phần tao nhã, trình độ pro, so với người mẫu tóc vàng bên trong tờ tạp chí, quả thực có hơn chứ kém.

      Đáng tiếc, mỹ nam kế đối nàng có hiệu quả!

      “Đừng làm vẻ mặt vô tội.” Nàng bước đến cúi người xuống, mắt hạnh trợn lên, cảm thấy miệng nhếch lên nụ cười vô tội quả thực chính là có ý định khiêu khích, làm cho nàng càng nhìn càng khó chịu.

       Tuy rằng tay ai nỡ đánh vào bộ mặt tươi cười, nhưng là nụ cười của làm cho nàng thực chán ghét, nghĩ ngợi nhiều nữa, nàng bước đến đưa hai tai nhéo vào gương mặt tuấn tú kia đau.

      “Gì vậy?”

      “Tự trong lòng hiêu.”

      “Phải ?” nhíu mày.

      Còn giả vờ!

      chiếm hộp tiện nghi của tôi.” Nàng đơn giản chỉ ra tội trạng của , chứng minh phải mình vu oan cho .

      “Chuyện này thừa nhận.” Hướng Cương nhún vai

      “ Nhưng mà cũng cứu trợ em món khác rồi mà.”

      “Cứu trợ?” Bàn tay bé vỗ mạnh bàn, nàng càng thêm căm tức, khuôn mặt nhắn đưa đến gần hơn.

      làm như vậy, càng lôi kéo thêm chú ý của nhiều người hơn, hại tôi càng thê thảm hơn thôi.”

      Đương nhiên, sau khi chiếm tiện nghi của nàng xong, Hướng Cương liền đến căn tin mua thêm thức ăn khác đem đến, thức ăn đầy bàn, nhưng nàng còn đói nữa ăn vô. Thức ăn tuy mất tiền mua, nhưng làm sao có nàng làm hảo ăn?

      Còn nữa, dưới những ánh mắt ghen ghét dữ dội của các nữ sinh nhìn chằm chằm, cho dù thức ăn trước mắt, thực ngon hơn gấp trăm lần thức ăn của nấu, cũng dám ăn đâu a!

      “Được người khác chú ý tốt sao?”

      “Đương nhiên tốt!” Nàng ngừng lắc đầu, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt của mọi người nhìn mình chăm chăm, giống như cảm giác đứng trước ngọn đèn pha, cảm thấy toàn thân thích hợp. “ Nhờ phúc của , đám Fan club kia, cứ cách ba ngày hai đầu liền đem tôi kéo 『 tâm 』.”

      Chuyện sáng nay, chắc chắn là có mưu kế trước, Hướng Cương là cố ý muốn đẩy nàng vào trong tay của nhóm Fan club kia. Nếu nhờ Dương Tiểu Béo ra 「 quyền 」 cứu giúp, nàng lúc này chỉ sợ còn vây ở trong toilet, bị người lại người ghen ghét bao vây bốn phía thay nhau tra vấn hạch hỏi nàng.

      Tuy qua sông đoạn cầu là nàng đúng, nhưng mà 「 trừng phạt 」này cũng quá tàn khốc !

      Nàng tưởng ra, sắp đến kì thi tuyển sinh đại học ở trước mắt, Hướng Cương là học sinh ưu tú cấp ba, tại sao chuyên tâm vào việc học tập để chuẩn bị thi, ngược lại thích đến trêu chọc nàng?

      “Ừm, có được chút luyện tập cũng tốt.” Hướng Cương câu môi mỉm cười, hơi đăm chiêu sờ cằm chút, sớm đóan được nàng cũng phải chịu nhiều ủy khuất gì lắm.

      “Luyện tập? Đây là ngược đãi a!” Nàng như chú mèo con bị đạp trúng đuôi, tức giận kêu to. Chỉ nghĩ đến chuyện ‘mạo hiểm’ mà hôm nay nàng gặp được, nàng liền cảm thấy hốc mắt nóng lên, hai hàng nước mắt cơ hồ muốn tuôn trào khỏi khóe mi

      ngược đãi em khi nào, đây chính là dạy dỗ thương a” Thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đôi bàn tay to kia đưa lên đầu nàng, vô cùng thân thiết vuốt ve những sợi tóc suôn mềm của nàng.

      Nàng dùng sức lắc mạnh đầu, tránh xa bàn tay to lớn của . “ Ê, ê, ê, nên làm cho a, tôi muốn được dạy dỗ, lại càng muốn được .”

       Hướng Cương nheo lại ánh mắt, bạc môi ý cười càng sâu. mở miệng ra, định tiếp, cửa lớn của Lăng gia lập tức bị đẩy ra. Mọi người của Lăng gia bước vào nhà, chậm rãi cởi giầy, phủi phủi bộ quần áo lao động còn dính đầy bụi.

      “Con chào bác.” Hướng Cương cao giọng , đem tờ tạp chí nặng nề để lên bàn. “Tờ tạp chí này vừa mới xuất bản, con mang đến cho bác.” thong thả , thái độ vô cùng lễ phép, tuyệt đối tỳ vết nào.

      “Tốt lắm.” Bố Lăng trả lời đơn giản, dáng vẻ như giảm hẳn mỏi mệt, có vẻ cao hứng cực kỳ. Ông ngồi vào ghế sô pha, túi đồ nghề bên hông vang lên loảng xoảng, đôi bàn tay thô ráp cầm lấy tờ tạp chí, bắt đầu lật xem.

      Ông là cao thủ thợ mộc, Lăng gia từ trần nhà đến sàn,đều là tay ông xây dựng. Mà bản tạp chí chuyên về thiết kế đồ gỗ này ông xem như thánh kinh.

      Tạp chí in ấn tinh tế đẹp đẽ, sưu tập tất cả những thủ công tinh xảo của các quốc gia khác, giới thiệu và kể lại, đáng tiếc là tạp chí xuất bản ở nước , cách Đài Loan hơn phân nửa vòng trái đất. Nhờ thần thông quảng đại của Hướng Cương, bố Lăng chỉ là thuận miệng đề cập đến, qua bao lâu, tờ tạp chí nóng hổi tự động xuất trong phòng khách Lăng gia.

      Bởi vì công lao to lớn này, đương nhiên vị trí ở bàn cơm của Lăng Gia cơ hồ có thể là khó có thể dao động.

      “ Buổi tối ở lại ăn cơm !” Bố Lăng tay lật tạp chí, thuận miệng , hoàn toàn để ý khí trong phòng khách nổi sóng ngầm mãnh liệt, càng phát ra, con , vì câu của ông cả khuôn mặt đều xụ xuống, giống như là bị ai đạp cước.

       “ Đương nhiên là được.” Hướng Cương mỉm cười, đối với người đứng ở bên, giận mà dám gì, nhíu mày.

      đáng ghét, chỉ biết lấy lòng ba nàng!

      Chính là vâng lời mà làm, nhưng lòng Lăng Lung chính là lại có nhiều bất mãn, cũng có dũng khí mở miệng đuổi người.

      “ Con nấu cơm.” Nàng thấp giọng , nuốt xuống những lời chửi mắng liên miên dứt vọt lên tới đôi môi đỏ mọng của nàng, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia liếc mắt cái, lúc này mới ngậm ngùi ôm lấy túi nhựa, tâm cam lòng tình muốn, nhàng bước vào nhà bếp.

      Hết chương 2
      Heo Dê thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3:

      Edit: Quảng Hằng

      Lăng gia chỉ có bốn miệng ăn, bàn ăn tại có đến năm người.

      Lò lẩu để ở giữa bàn, phía có cái nồi thủy tinh bốc khói nghi ngút, nước trong nồi sôi ùng ục, từ trong nồi toát ra hơi nóng hầm hập, làm ấm cả khí trong gian phòng ăn, cũng làm ấm cả thân mình của mỗi người.

      “Chả cá hôm nay làm ngon, đặc biệt mềm, mịn.” Lăng Lương Nguyệt Nga ca ngợi nhiệt tình, nhấm nháp mỹ vị con cưng làm.

      Bố Lăng tay cầm bát cơm, nhưng đôi mắt dính liền trang tạp chí. Mà hai thanh niên ở độ tuổi trưởng thành cúi đầu cắm cúi ăn, liên tiếp bới thêm bát lại bát cơm trắng, lấy hành động thực tế, chứng minh cho tài nấu bếp của nàng.

      Đứng ở trước tủ lạnh Lăng Lung, hề tươi cười, ngược lại nhăn khuôn mặt nhắn, có chút khó chịu lấy thêm thịt cá từ trong tủ lạnh ra rã đông.

      Hư! Ăn tự nhiên a! Nàng đem hết nổi bực dọc tức giận tất cả đều phát tiết vào khối thịt bò.

      Sau khi lui về nhà bếp, Lăng Lung liền nắm chặt lấy con dao chặt thịt, xem tảng thịt bò kia như kẻ thù bất cộng đái thiên với mình, phát điên băm lấy băm để. Thịt bò trắng phau (?), trải qua phen nhiệt tình phát tiết của nàng, biền thành nát nhuyễn như tương, làm thành thịt viên, mềm mại ngon tuyệt.

      Người nhà lục tục ở trong phòng cắm cúi ăn, cái lẩu trong thời gian ngắn nhất được bưng lên bàn, mấy chục viên thịt băm, được nấu chín, bị ăn sạch sành sanh.

      Mà nàng sớm đoán được, sức ăn của Hướng Cương so sánh còn hơn châu chấu, lại có nửa điểm khách khí chỉ là vị khách, đồ ăn tám phần đủ ăn,cũng may mà nàng có chuẩn bị dư số thịt viên ở trong tủ lạnh, lúc này mới bưng lên vừa đủ số.

      Lăng Lung trở về bàn ăn, đem dĩa thịt viên thứ hai đổ vào nồi lẩu sôi ùng ục, chìm dần vào nồi nước sôi chung với các loại thực phẩm khác, lúc này mới ngồi xuống, mở đôi mắt to tròn ngồi nhìn Hướng Cương ở đối diện.

      biết bắt đầu từ khi nào, lại thành thành viên cố định của bữa tối tại Lăng gia, cơ hồ là mỗi đêm đều đến, đêm nào vắng mặt.

      Trấn nhưng tình cảm rất đầm ấm, các nhà đều có quan hệ chặt chẽ gắn bó với nhau, có chút thức ăn quý là mời mọc cùng nhau ăn chung, hoặc là thường xuyên đến nhà thăm nom nhau, ở nhà của đối phương dùng cơm, cũng là chuyện bình thường.

      Nhưng là, cho dù là tình làng nghĩa xóm có nồng đậm đến đâu, cũng nên có giới hạn, thể cứ vào mỗi tối là đến nhà người khác dùng cơm mãi?

      Tuy trong lòng thầm nghĩ như thế, nàng cũng dám thốt thành lời, mất công tốn sức, nhưng là ở trong nhà có thêm người ngoài, , trong lòng nàng chính là cảm thấy thoải mái.

      Càng làm cho nàng ảo não, những người trong nhà nàng luôn thân thiết mến lẫn nhau, cư nhiên lại dễ dàng tiếp nhận ‘người ngoài’ này.

      Ba mẹ đối với Hướng Cương càng lúc càng , chỉ kém mở miệng, muốn thu nhận làm con. Đại ca cùng còn lại là kề vai sát cánh hề rời bước, chẵng những là bạn học cùng lớp còn là bạn tốt, đưa mắt nhìn khắp gian phòng, hình như chỉ có mình nàng là thích ứng nổi với tên bất lương này thôi.

      Khuôn mặt nhắn thanh tú, hơi quay đầu về phía sau, xem ra phiền não cực kỳ, đôi mắt trong suốt mở to nhìn chằm chằm vào Hướng Cương, lâu có dời .

      Bên cạnh bàn bên kia, Hương Cương cuốn ống tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, vô cùng sảng khoái thưởng thức bữa tối của mình, mỗi động tác, đều tác động quần áo dính sát vào thân thể . Có lẽ là vì cái lẩu nóng quá, nên gương mặt ngăm đen kia, lên lớp mồ hôi mỏng, lọn tóc đen nghịch ngợm rủ xuống vầng trán rộng của , làm cho nàng nhìn thấy dường như có vài phần quyến rũ lạ kì kềm chế được –

      Cảm giác kì dị và khó hiểu tự dưng cứ dâng lên lúc nàng nhìn , lặng lẽ thầm mềm mại tràn đầy trái tim nàng.

      Đó là loại cảm giác nôn nóng, loại cảm giác bất an, loại cảm giác biết làm sao, loại –

      loại cảm giác nàng thể được.

      Hướng Cương ngẩng đầu lên, chuẩn bị lại lần nữa tấn công vào nồi lẩu ngon tuyệt kia, trùng khớp nhìn thấy nàng giương đôi mắt mơ màng nhìn . nhướng cao đôi mày rậm, nhếch khóe môi lên, gì chỉ nhìn nàng nở nụ cười .

      Gương mặt nóng bỏng đỏ bừng, nụ cười kia tuy , nhưng đột nhiên đến mãnh liệt, làm cả khuôn mặt nhắn nàng đỏ lên!

      Lăng Lung nhanh chóng cúi đầu, nhìn vào nồi lẩu, né tránh ánh mắt kiêng nể gì của . Trái tim của nàng đập loạn nhịp, giống như chú nai con an phận, ở trước ngực nàng nhảy nhót ngừng, đôi tay bé xoắn lại, dường như nắm vững chiếc đũa.

      Quái, mặt nàng tại sao lại nóng thế nhỉ? Ở trong nhà người khác ngang ngược ăn cơm cũng phải nàng –

      Nàng cúi đầu, trong lòng đầy ắp hoang mang, yên lặng nhấm nháp rau dưa xanh tươi.

      “Em à, lấy giùm chai nước tương.” Lăng Vân ngồi ở bên mở miệng , cho dù ngay bàn cơm, khi đối mặt với người nhà, cũng lễ phép chê vào đâu được.

      Nàng còn chìm trong suy tưởng của bản thân, miệng ngậm thức ăn, bàn tay bé chạm đến chai nước tương, chút để ý lấy ra đưa cho trai.

      Lăng Vân tiếp nhận bình, lấy thìa, chậm rãi rót nước tương vào cái chén . “Đúng rồi, em à, phiếu điểm kiểm tra kì hai vừa mới thấy.” Gương mặt đỏ hồng của , nhàng bâng quơ , miệng thoải mái giống như bàn luận vấn đề thời tiết.

      bàn cơm trong nháy mắt yên tĩnh, tiếp theo là tiếng ho sặc kịch liệt.

      “ Ách, khụ khụ khụ khụ -“

      Lăng Lung bị dọa đến sặc!

      Nàng đảo ngực, liều mình ho khan, cặp mắt to kia tràn đầy nước mắt, kinh hoảng nhìn người trai quý của mình, thể tin được sao lại tàn nhẫn như thế.

      “Đưa đây.” Lăng Lương Nguyệt Nga mở miệng, gương mặt tươi cười của bà có vài phần giống con , bây giờ như phủ lớp sương mỏng.

      Lăng Vân hé răng, đứng dậy đến phòng khách, mở ra ngăn kéo, lấy ra phiếu điểm, lúc này mới xoay người trở lại bàn.”

      , khụ khụ, — đợi chút — khụ khụ khụ khụ –“ Lăng Lung nằm úp sấp ngã vào bàn, cái miệng nhắn còn ho khan ngừng, run run hai tay quơ lọan xạ, ý muốn đường chặn lại.

      “ Làm cái gì?” Lăng Lương Nguyệt Nga mắt hạnh trợn trừng.

      Nàng giống bị phỏng lửa, lập tức rụt tay lại, vội vã trở về ghế ngồi, trơ mắt nhìn mẫu thân đại nhân tiếp nhận phiếu điểm, và từ từ mở ra–

      Ô ô, xong rồi xong rồi! Hết thảy đều xong rồi!

      Bên trong sau lúc lâu lặng yên, chỉ còn thanh tiếng nước sôi ùng ục trong nồi lẩu, hãy còn sôi trào.

      Chỉ thấy Lăng Lương Nguyệt Nga được lời, mở to hai tròng mắt, nhìn kỹ tờ giấy mỏng manh trong tay kia, trong mắt giống như muốn phun ra lửa. Sắc mặt của bà càng lúc càng khó coi, dần dần từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển thành xanh.

      Cuối cùng, khi cơn tức giận tích lũy đến đỉnh điểm, tiếng Hà Đông sư tử rống vang tận mây xanh.

      “ Hai, mươi, bảy điểm?” Bà liên tiếp hít khí, chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt.

      “ Con lần trước vốn đạt tiêu chuẩn, mà lần này, con lại chỉ đạt có hai mươi bảy điểm!?”

      Lăng Lung bị hét bả vai co rụt lại, cử động cũng dám, run run hai tay ôm bát, cúi cúi đầu, cơ hồ muốn vùi vào nồi canh.

      “Nhưng — lần này rất khó a –“ Nàng giọng giải thích, lặng lẽ thở dài hơi, thầm oán Lăng Vân nghĩ gì đến tình cảm em, cư nhiên phía sau đánh lén nàng; Càng thầm oán bản thân đủ thông minh, nhanh chóng đem phiếu điểm đốt cháy, hoàn toàn tiêu diệt chứng cứ phạm tội.

      Ai, toán học a toán học, đúng mối họa lớn nhất trong lòng của nàng a!

      Nàng cũng từng có ý muốn cố gắng, cố tình chăm chú vào bài giảng của thầy giáo dạy toán, nhưng nàng tập trung tinh thần chỉ trong chốc lát, Chu Công nhiệt tình mời nàng dạo mát, còn chống đỡ đến lúc tan học, nàng ghé vào bàn, ngủ bất tỉnh nhân .

      Lăng Lương Nguyệt Nga liên tiếp lắc đầu, vẫn là vẻ mặt chịu đả kích lớn, phiếu điểm kia, quả thực làm bà phát điên mà.

      “Khó? Làm sao có cái gì khó ? Thành tích toán học của Lăng Vân cùng Hướng Cương, chưa từng khó coi giống như con vậy a!”

      Hai vị học sinh ưu tú, sớm tạo nên thành tích “học tập gương mẫu”, đương nhiên sợ môn toán trung học đáng sợ này rồi a.

      Môi đỏ mọng đô lên, khuôn mặt nhắn nhưng ra cúi càng thấp.

      “Con làm sao giống với trai được.” Lăng Lung nho thanh, giọng .

      Nha, làm ơn, có cần thiết bàn luận thành tích học tập của nàng ở ngay bàn cơm có được ? rất ảnh hưởng đến thèm ăn của nàng, hại nàng tiêu hóa được tốt nha!

      “Cho con mượn xem thử?” Hướng Cương đột nhiên mở miệng.

      Nàng bỗng dưng nổi giận ngẩng đầu lên, vội vàng mở miệng, muốn ngăn cản tên người ngoài xấu xa này.

      thể — a!”
      Last edited by a moderator: 3/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :