Làm vợ tình địch - Thư Hoài (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tăm Bông

      Tăm Bông Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      17
      ôi! ôi! tôi lại lọt hố rồi . :yoyo17::yoyo17::yoyo17:

    2. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 6

      Lúc Tô Giản tỉnh lại về đến nhà.

      Bị An Dĩ Trạch thả xuống ghế sô pha trong phòng khách, Tô Giản tò mò đánh giá khoái quát căn hộ. Đây là căn hộ có kết cấu với ba phòng ngủ, hai phòng khách, phong cách trang trí đơn giản, lại tầm thường, rất có khiếu thẩm mĩ, nhưng lấy hai tông màu đen trắng làm chủ đạo cho tân phòng thích hợp cho lắm, nhìn tới nhìn lui, căn hộ này khong giống như là căn hộ của vợ chồng son.

      Người này là tổng giám đốc CMI, bất động sản sao có thể chỉ có mỗi chỗ này? Nhìn là biết đây chỉ là chỗ dừng chân tạm thời. Tô Giản chua xót nghĩ, ngược lại cũng sáng tỏ số nghi vấn.

      Có điều, nghĩ đến cùng An Dĩ Trạch tại là vợ chồng hợp pháp, An Dĩ Trạch lại có tiền, sau khi ly hôn được chia nửa tải sản, nghĩ tới đó, tâm tình Tô Giản tốt lên ít.

      “An, à Dĩ Trạch, tôi muốn thăm quan nhà chúng ta chút!” xong cũng đợi An Dĩ Trạch đáp lại, ngồi xe lăn bắt đầu thăm thú khắp nơi trong căn hộ.

      An Dĩ Trạch cũng ngăn cản, ngồi sô pha im lặng điều hòa nhịp thở.

      Quả nhiên, phòng ngủ An Dĩ Trạch cũng tựa như con người của ta, cũng là ba màu trắng, đen, xám kết hợp làm Tô Giản nhìn mà lông mày giật giật. chậc chậc lắc đầu, muốn ra ngoài, ánh mắt lại đảo qua chiếc giường lớn có thể đủ cho năm sáu người nằm kia, bỗng nhiên nghĩ đến tại lại là vợ An Dĩ Trạch, cách khác, từ đêm nay trở , phải ngủ chung với An Dĩ Trạch chiếc giường này?

      Sấm, sét, vang, trời!

      Bảo cùng tình địch ngủ chung, còn bằng bảo tự tử !

      Với lại, hai người bọn họ đúng là đăng kí kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, nếu như An Dĩ Trạch muốn làm cái gì với , cảnh sát cũng can thiệp được! Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây… A, đúng rồi, cái chân!

      Tô Giản cúi đầu nhìn cái chân của mình bó bột trắng trắng, to to, bỗng nhiên thấy nó sao lại đáng đến thế.

      bởi vì còn bị thương, cho nên hai người thích hợp ngủ chung, vấn đề liền được giải quyết!

      Tô Giản muốn xoay người ra ngoài đàm phán với An Dĩ Trạch, chợt nghe có tiếng vang lên sau lưng: “Lại đây, muốn chuyện với em.”

      Tô Giản gật đầu: “Vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn .”

      An Dĩ Trạch bất ngờ: “Em trước .”

      Tô Giản : “Tôi muốn là, chân của tôi vẫn chưa khỏi, hai chúng ta trước mắt hãy ngủ riêng .”

      Trong mắt An Dĩ Trạch thoáng lướt qua tia ngạc nhiên, định mở miệng, bỗng nhiên nghe được loạt thanh ọt ọt ọt.

      Sau đó giọng Tô Giản vang lên: “Chuyện thứ hai tôi muốn là tôi đói bụng rồi, ông xã, có phải nên nấu cơm rồi ?”

      An Dĩ Trạch ràng là kinh ngạc.

      Tô Giản hơi hơi nâng cái chân bó bột của mình: “ xem, chân tôi bị thương.” Ý là, tôi tại là người tàn tật, còn muốn ngượt đãi sao?”

      An Dĩ Trạch cũng gì thêm, đứng dậy. Tô Giản vô cùng hài lòng chờ xem tình địch ngoan ngoãn vào bếp nấu cơm cho mình, lại nghĩ đến ta đứng dậy lấy điện thoại ra.

      “Tiệm cơm Giang Nam phải ?”

      Tên khốn này thế nhưng lại gọi cơm tiệm! Đây ràng là ăn gian mà! Tô Giản vô cùng cam lòng, oán hận trừng trừng nhìn bóng lưng An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch xoay người lại, : “Ba mươi phút nữa có cơm.”

      Tô Giản được tự nhiên “vâng” tiêng.

      An Dĩ Trạch ngồi xuống, lặng lặng nhìn Tô Giản.

      Tô Giản bị nhìn chằm chằm có chút hoảng sợ: “, nhìn như vậy làm gì?”

      An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản chăm chú: “Em nhớ được điều gì sao?”

      Tim Tô Giản đập nhanh, ngoan ngoãn gật đầu: “ nhớ gì hết.”

      An Dĩ Trạch im lặng lát, bỗng nhiên mở miệng: “ ra, giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân.”

      “Hả?” Tô Giản trợn tròn mắt, hợp đồng hôn nhân? Đây là diễn ra chuyện gì vậy?

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : “Cho nên chúng ta cũng phải là vợ chồng chân chính, lúc trước chúng ta thỏa thuận, sau năm ly hôn.”

      “A?” Tô Giản ngơ ngác há to miệng, có vẻ bị tình tiết đầy kịch tính bất thình lình này làm cho chấn động, hồn vía lên mây.

      Choáng váng lúc, Tô Giản rốt cuộc cũng phản ứng: “Đợi, đợi lát! Ý của là, … chúng ta ra hề có quan hệ gì?”

      An Dĩ Trạch trả lời: “Về mặt pháp luật, chúng ta là vợ chồng, hơn nữa, lúc trước cũng thỏa thuận, trước mặt người ngoài phải tỏ ra là đôi vợ chồng tình cảm thân mật.”

      Tô Giản càng thêm rói rắm: “Ý là, tuy rằng hai chúng ta có đăng kí kết hôn, nhưng thực tế là kết hôn giả, sau năm ly hôn, nhưng ở trước mặt mọi người được để lộ, mỗi ngày đều phải diễn ân ái?”

      An Dĩ Trạch trả lời rất ngắn gọn: “Đúng.”

      A, đây ràng là tình tiết máu chó thường xuất phim truyền hình, ấy thế mà nó lại xảy ra người mình, lần trọng sinh này ít những điều biến thái, quái dị! Tô Giản bị thông tin mới làm cho ngẩn người, rầu rĩ : “Tại sao lại như vậy cơ chứ?”

      An Dĩ Trạch nhíu mày.

      Tô Giản tiếp tục: “Em muốn là, hai người… hai ta vì sao lại muốn kết hôn giả vậy?” Tuy rằng An Dĩ Trạch là tình địch của , nhưng mà xét ở góc độ khách quan mà , thể thừa nhận, An Dĩ Trạch quả thực có đủ vốn liếng để các em bu lấy, đâu cần thiết phải kết hôn giả?

      An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản: “Bởi vì em cần tiền.”

      Mắt Tô Giản mở càng lớn hơn: “Tiền?” Cùng kịch tính trong phim truyền hình khác nhau chút nào.

      An Dĩ Trạch : “Mẹ em mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, cần số tiền lớn để chạy chữa.”

      “Cho nên giúp mẹ tôi thanh toán khoản tiền này, sau đó tôi đồng ý kết hôn giả với , cùng diễn cặp vợ chồng son?” Tô Giản cảm thấy tức ngực, có chút có thở.

      An Dĩ Trạch gật đầu.

      Mẹ kiếp! Đây mới là câu chuyện cẩu huyết lâm ly bi đát đời thường! Trong lòng Tô Giản rít gào, sau đó hỏi An Dĩ Trạch: “Vậy còn ? Vì sao muốn kết hôn giả?” Nhưng làm ơn đừng với ta là ngươi học ông chú nào đó ra tay giúp Tô mỹ nữ chỉ vì muốn chứng tỏ ngươi có tấm lòng quảng đại, điều này căn bản có khoa học!

      An Dĩ Trạch cho Tô Giản đán án rất khoa học: “Em cần biết.”

      Mẹ nó! Tô Giản căm hận, vụng trộm đưa ngón tay giữa lên, trong lòng ác độc : Ngươi muốn ta đoán được sao? Làm con rùa vàng có vô vàn nàng vây quanh thành đàn thích lại thích kết hôn giả, nguyên nhân còn có thể là cái gì? Chắc chắn chỉ có thể là: có – vấn – đề! Mà vấn đề lớn này còn có thể là cái gì? Đương nhiên là: – cứng – được!

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      chương 6 (tiếp)

      An Dĩ Trạch bị Tô Giản thầm đoán bệnh lúc này thản nhiên hỏi: “Còn vấn đề gì thắc mắc nữa ?”

      Tô Gỉan nhìn khuôn mặt vô cảm của , lặng lẽ bổ sung thêm khả năng: ra, cũng có thể phải là làm được, còn lý do nữa, chính là An Dĩ Trạch là người đồng tính!

      Vữa nghĩ đến điều đó, Tô Giản run run, nếu trước mắt mình là người đồng tính luyến ai, vậy chính mình sống chung với dưới mái nhà, chẳng phải rất nguy hiểm sao?

      Bạn Tô Giản nào đó ý thức được chính bản thân mình còn điều kiện để cùng An Dĩ Trạch làm chuyện đồng tính.

      An Dĩ Trạch nhìn bản mặt Tô Giản suy tư càng lúc càng rối rắm, tư duy càng lúc càng bay xa, hỏi: “ có gì muốn biết nữa sao?”

      Tô Giản đột nhiên phục hồi ý thức: “Có!”

      An Dĩ Trạch dùng ánh mắ ý bảo có thể .

      Tô Giản bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Theo như cách , chúng ra ly hôn, vậy tài sản của có chia cho tôi nửa ?”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Tô Giản vô cùng đau lòng.

      Trọng sinh trở thành con đành, còn bị đem gả cho tình địch làm vợ, đủ nghẹn uất rồi, kết quả nghĩ tới hai người này còn chơi trò kết hôn giả, thêm nữa trước khi đăng khí còn thỏa thuận trước, ngoại trừ khoản tiền viện phí của mẹ Tô, nữ Tô Giản đòi thêm phân tiền nào từ An Dĩ Trạch!

      Nghe ý tứ của An Dĩ Trạch, đây là bé Tô Giản chủ động đề suất, còn kiên quyết bắt thực , Tô Giản nghĩ mà dạ dày quặn đau. Ôi trời ơi của tôi ơi, sao lại ngu ngốc như vây? còn trong sạch cứ như vậy gả cho cái tên khốn họ An kia làm vợ, giúp diễn trò. Tuy rằng thực tế có phát sinh quan hệ nam nữ gì nhưng sau năm, cũng coi như là ly hôn, đối , đó là tổn thất rất lớn, lẽ ra phải dùng công phu sư tử ngoạm đòi họ An kia trả phí tổn thất danh dự, nhưng sao lại hiền lành tốt bụng như vậy cơ chứ! Ôi trời ơi là trời ơi!

      Tô Giản vì bênh vực kẻ yếu mà thấy buồn bực thôi!

      Sau khi ly hôn được nửa tài sản, hoặc là An Dĩ Trạch chết mình được thừa kế di sản chính là điều an ủi duy nhất khi biết bản thân trở thành vợ An Dĩ Trạch. Nhưng kết quả sao, tại ngay cả niềm an ủi nho này cũng còn! Huống chi, tên khốn này giờ còn là ông chủ của mình, mình phải cố gắng diễn tốt vai vợ để mang tiền cho mẹ chữa bệnh, càng nghĩ càng đau khổ!

      Được rồi, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Tô Giản buồn khổ.

      Tô Giản yên lặng trở lại phòng mình. An Dĩ Trạch , trong căn nhà này, phòng ngủ chính cùng thư phòng thuộc về , còn nữ Tô Giản trước kia ngủ ở phòng khách. Tô Giản tham quan hết lượt phòng khách này, may mà căn phòng có diện tích , bên trong đầy đủ giường, tủ quần áo, bàn, cái gì nên có cũng có, so sách với phòng An Dĩ Trạch mà , phong cách trang trí ấm áp, nhàng hơn rất nhiều. Tuy rằng bên trong có ít chi tiết mang đầy nét nữ tính khiến Tô Giản được tự nhiên, nhưng dù sao đối với căn phòng tại thành phòng của mình, Tô Giản vẫn rất hài lòng.

      Đương nhiên, An Dĩ Trạch còn , bởi vì muốn bí mật hai người là kết hôn giả bị phát , cho nên thuê giúp việc, dù là nấu cơm hay quét dọn, từ trước đến giờ đều là nữ Tô Giản làm hết.

      Ôi trời ơi, của tôi ơi, nên hiền lành như thế chứ! Vừa nghĩ đến từ nay mình vừa là hầu kiêm bảo mẫu cho An Dĩ Trạch, Tô Giản thấy đau đơn như tứ chi bị cắt rời!

      bàn đặt chiếc máy vi tính xách tay, có lẽ là của em Tô lúc trước, nhưng tại thuộc quyền sở hữu của Tô lão đại . Tô Giản ngồi vào bàn, khởi động máy, thế nhưng lại đặt mật khẩu, đăng nhập vô cùng thuận lợi.

      Mặc dù hơi hơi có cảm giác tội lỗi khi xâm phạm riêng tư của người khác, nhưng vừa nghĩ tới bản thân mình giờ chính là Tô Giản, về sau còn phải dựa vào thân phận này mà sống, bây giờ biết nhiều hơn về con người của ấy đương nhiên là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, Tô Giản liền an tâm, lập tức tò mò đem dữ liệu trong ổ cứng máy tính ra xem hết lượt.

      ràng có thể thấy được, Tô Giản trước kia là bé ngoan, thích gọn gàng sạch , dữ liệu bên trong máy đều được sắp xếp rất có trận tự, ngăn nắp. Tô Giản xem xét lượt, bên trong máy tính này, trừ bỏ ít tư liệu phục vụ việc giảng dạy, còn lại là vài bộ phim điện ảnh hay ca nhạc linh tinh gì đó, khiến hưng phấn của Tô Giản tắt lịm, may mà cuối cùng Tô Giản bỗng nhiên tìm thấy thư mục có tên là “Ảnh chụp”, hứng thú lập tức nổi lên.

      Bên trong thư mục là ảnh chụp nữ Tô Giản cùng gia đình, bạn bè. Ngoài bản thân mình là Tô Giản, những người còn lại biết ai, nên chỉ đành chăm chú ngắm ảnh mình. Tô Giản ảnh, thể , xinh đẹp, lúc cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền nho như như , nhìn rất say đắm lòng người.

      Tô Giản xem được lúc, bỗng nhiên phát thư mục tên là “”. Tay ngừng lát rồi kích động, nhìn là biết có chuyện hay để xem! Nhấn chuột hai cái, bên trong quả nhiên là ảnh chụp người đàn ông, số lượng còn rất nhiều, cũng có ít ảnh nữ Tô Giản chụp cùng người này, xem vẻ mặt cùng tư thế của hai người, còn gì nghi ngờ, quả nhiên là tình nhân!

      Tô Giản sờ cẳm đánh giá phen. Người tình của em Tô đây sao, nhìn ngoại hình xem ra thể sánh bằng An Dĩ Trạch, cùng mình hồi đó đẹp trai, hào hoa cũng bằng, nhưng… xem ra cũng là mặt người dạ thú, hừ!

      Tô Giản đến chết vẫn thừa nhận trong lòng mình luôn có ý niệm so sánh người đàn ông đó với chính mình trước kia, muốn đạp cho ta cái bởi vì vừa hâm mộ, vừa ghen tị.

      Hóa ra em có người ! Vậy sao còn muốn kết hôn giả với An Dĩ Trạch? Nếu thực là vì thiếu tiền chữa bệnh cho mẹ nhưng vẫn thể dứt khoát chia tay với người … Tình tiết cũng quá máu chó !

      Nhưng may mắn hai người tại ở cùng nhau, Tô Giản thẩm thở phào nhõm, ít nhất tại là cùng An Dĩ Trạch kết hôn giả, giờ phải đổi sang người đồng giới, đối với càng gian nan.

    4. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Làm vợ tình địch
      Edit: Moonlight
      Beta: Bạch Xà
      Chương 7:
      Sau khi cùng An Dĩ Trạch ăn cơm chiều xong, Tô Giản trở về phòng của mình. Tô Giản mở máy tính lướt mạng, xem lúc thấy có gì thú vị liền tắt máy bắt đầu tìm quần áo tắm rửa.

      Tủ quần áo và máy tính của em Tô ngăn nắp chỉnh tề giống hệt nhau, nhưng mà Tô Giản nhìn đống quần áo màu sắc rực rỡ của nữ văn sĩ lại thấy là đau đầu, đứng nhìn mấy bộ quần áo ngủ có in hình con thỏ hay mèo hellokitty mà lên lời, Tô Giản cuối cùng khẳng khái thừa nhận mình thể nhét mình vào phong cách baby xì tin này được, liền chọn chiếc áo phông trắng làm áo ngủ.

      Trong phòng ngủ của An Dĩ Trạch có phòng vệ sinh cho nên phòng vệ sinh ở bên ngoài chỉ có mình Tô Giản sử dụng, đây là điều khiến Tô Giản cảm thấy được an ủi bội phần. Tô Giản ảo não cởi quần áo, chiếc gương to trước bồn rửa mặt lập tức lên thân thể của em cách ràng.

      Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Giản nhìn thấy ràng bộ dáng tại của mình. thể phủ nhận dáng người của em đẹp, ngực to vừa đủ, lại vừa cao vừa tròn, eo rất , ước chừng chỉ hai gang tay, hai chân thẳng tắp, làn da trắng muốt, nhìn tổng thể có thể kết luận đây là cơ thể thon thả béo gày, hơn nữa khuôn mặt nhắn lại xinh đẹp khả ái, đây tuyệt đối là chất lượng cao!

      Tô Giản ngẫm lại, này chính là loại hình từng tha thiết ước mơ! Chỉ tiếc, ông trời quá ưu ái , quả thực thỏa mãn nguyện vọng của , chỉ là làm hơi quá tay. Tô Giản lưu luyến nhìn rời mắt khỏi thân hình và khuôn mặt xinh đẹp này, bỗng nhiên kiêu ngạo mặt đột nhiên chạy mất.

      thưởng thức, Tô Giản bỗng giật mình nghĩ tới chuyện: Em Tô muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, nếu ở cùng dưới mái hiên với An Dĩ Trạch năm nhỡ An Dĩ Trạch thích em Tô này sao? Nếu là như vậy, liệu sau năm nữa họ An có chịu đáp ứng chuyện ly hôn?

      Nghĩ như vậy, Tô Giản bắt đầu sốt ruột, vất vả mới biết hai người giả kết hôn, lại phải vất vả để cố gắng trong suốt năm mới có thể nhìn thấy ngày ly hôn, nên loại tình đáng sợ này thể để nó phát sinh!

      Vì thế Tô Giản cố gắng tắm rửa nhanh, mặc quần áo xong liền gõ cửa phòng của An Dĩ Trạch. Cửa phòng mở ra, cái đầu tiên Tô Giản nhìn thấy lại là lồng ngực khỏa thân của An Dĩ Trạch.

      Tô Giản:“......”

      Hiển nhiên An Dĩ Trạch cũng vừa mới tắm rửa xong, hạ thân chỉ quấn bằng chiếc khăn tắm, bên tay dùng khăn lau khô tóc bên cúi đầu nhìn người trước mặt: Mái tóc dài ướt sũng vẻ hỗn độn, chiếc áo phông trắng bị mái tóc dài thấm ướt nửa, thân hình dưới chiếc áo phông như như , cần cẩn thận quan sát cũng nhìn ràng là có mặc nội y.

      Trong mắt An Dĩ Trạch lướt qua tia u, mày nhíu lại hỏi:“Có chuyện gì?”

      Tất nhiên Tô Giản ý thức được hình tượng tại của mình có vấn đề, trong lòng bây giờ tràn đầy ảo não cùng ghen tị! Mẹ khiếp, tên An Dĩ Trạch này mặc quần áo vào nhìn cũng rất được, vì cái gì mà khi cởi quần áo người nhìn còn được hơn cơ chứ! Thân hình rắn chắc! Cơ ngực tuyệt !! Cơ bụng sáu múi!!! Ông trời ơi là ông trời, ông cho bộ mặt câu dẫn chị em là đủ rồi, sao lại còn cấp cho dáng người chuẩn như vậy chứ, tại sao mọi thứ tốt đều dồn người , lão Thiên quá bất công mà!

      Ánh mắt Tô Giản theo giọt nước từ tóc của An Dĩ Trạch nhàng lăn xuống cổ, rồi trượt đến lồng ngực, lại trượt tiếp đến bụng, trong mắt nồng đậm hâm mộ cùng ghen tị đối với dáng người của An Dĩ Trạch.

      Chỉ là trong mắt An Dĩ Trạch, cảnh tượng này lại chuyển thành cảnh tượng khác: chỉ thấy trước mặt mở to hai mắt nhìn chằm chằm thân thể mình, ánh mắt theo đường xuống, cuối cùng dừng ở bụng nhúc nhích, mà khuôn mặt nhắn lại chầm chậm đỏ bừng.

      Ở chung với nhau dưới mái hiên lâu như vậy, đây là lần đầu tiên An Dĩ Trạch có cảm giác hô hấp có chút gấp gáp. Vì thế thanh ngày thường lãnh đạm hiểu sao có chút mềm mại:“Giản Giản?”

      Kỳ Tô Giản rất muốn cự tuyệt xưng hô này, chỉ là nghĩ đến hai người còn phải ở trước mặt mọi người bên ngoài trình diễn màn ân ái, nếu bình thường tạo thành thói quen gọi sai tốt, huống hồ gọi “Giản Giản” so với “lão bà” hay “ vợ ” đều dễ nghe hơn hẳn, cho nên cực lực nhịn xuống cho dù da gà lặng lẽ nổi lên như sóng cuộn. Ngẩng mặt lên, Tô Giản nhìn An Dĩ Trạch :“Tôi có việc muốn với .”

      “Em .”

      Tô Giản nhìn An Dĩ Trạch:“Tôi đột nhiên nghĩ đến, chúng ta có hợp đồng hôn nhân sau năm nhất định chia tay, vậy chúng ta cũng nên hứa hẹn là nhất định thể thích đối phương?”

      An Dĩ Trạch gì.

      Cái đầu và trái tim của Tô Giản cùng kêu gào: Xem xem , người này quả nhiên phải là người tốt, may mà ta nghĩ đến sớm, phòng họa từ lúc chưa xảy ra......

      thích em.”

      Tô Giản sửng sốt.

      An Dĩ Trạch lại thản nhiên bổ sung thêm câu:“Cho nên em cứ yên tâm.”

      Dựa vào cái gì chứ! ràng là chính mình muốn có đáp án, nhưng vì cái gì mà khi nghe tên An Dĩ Trạch này thốt ra lời lại thấy nghe khó chịu!

      Tô Giản căm giận :“Vậy cần phải nhớ kỹ lời của chính mình đó!”

      An Dĩ Trạch gật đầu:“Được.”

      Tô Giản càng nghe lại có cảm giác càng thích. Dù sao cũng có được đáp án, Tô Giản cũng muốn đứng ở nơi mình thích này, vì thế cũng gì, xoay người trở về phòng.

      “Đông -- a !”

      Còn chưa được hai bước, Tô Giản bị vấp chân, nhanh chóng té ngã mặt đất. An Dĩ Trạch vội bước nhanh lại nâng dậy hỏi:“Có sao ?”

      Lão đây ngã bi thảm như vậy, có thể đau sao? Tô Giản tức giận trừng mắt nhìn An Dĩ Trạch, đáng tiếc nước mắt ở trong mắt từ từ dâng lên theo bản năng, hoàn toàn che lấp tức giận có trong đó, cảnh tượng này trong mắt An Dĩ Trạch lại chỉ có đáng thương:“Đau......”

      An Dĩ Trạch ôm đưa đến ngồi sô pha rồi :“Để xem đau ở chỗ nào?”

      Lúc này Tô Giản chỉ quan tâm xem chân mình có sứt mẻ gì , trong lòng cũng có chút khẩn trương. gãy chân, chân còn lại mà gãy nốt chỉ có thể dùng xe lăn thôi.

      An Dĩ Trạch cẩn thận quan sát đầu gối của Tô Giản rồi :“Chắc là sao đâu, xoa thuốc đỡ đau.”

      xong liền đứng dậy.

      Tô Giản giang hai chân ngồi sô pha, nhìn mang tới hòm thuốc mở ra, lại tiếp tục nhìn lấy thuốc mỡ bôi lên đầu gối của mình.

      “A a --”

      “Kiên nhẫn chút, bôi thuốc xong còn đau nữa.”

      Tô Giản ngoan ngoãn ngồi yên nhúc nhích, nhìn An Dĩ Trạch cẩn thận bôi thuốc cho mình, tâm trạng bỗng nhiên có chút phức tạp.

      có cảm giác, từ khi biết mình cùng An Dĩ Trạch chỉ là kết hôn giả, nhìn tên tình địch này dường như có chút...... thuận mắt hơn.

      “An...... Dĩ Trạch.”

      An Dĩ Trạch ngước mặt lên.

      Tô Giản xoay mặt chỗ khác dám nhìn thẳng vào , được tự nhiên :“ Cám ơn!”

      An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Tô Giản thấy đôi lông mi khẽ rung, im lặng lát, :“ đưa em về phòng.”

      “Sao cơ?” Tô Giản ngẩn ra, chợt thấy thân thể mình bẫng, bị An Dĩ Trạch ôm về phòng.

      tự mình than thở trong lòng: “Có nên nhắc nhở tên An Dĩ Trạch rằng kiểu ôm công chúa này nên áp dụng càng ít càng tốt hay !” Tô Giản biết hai chân của mình đều bị thương, thể tự mình về phòng chỉ có thể dựa vào An Dĩ Trạch. Tô Giản cảm thấy cực kỳ mất mặt, khỏi đem mặt mình chôn vào ngực An Dĩ Trạch.

      Vì hành động che giấu xấu hổ này của Tô Giản khiến An Dĩ Trạch cảm giác có khuôn mặt nhắn nóng bỏng dán vào ngực mình. Ánh mắt của An Dĩ Trạch tự chủ tối xuống vài phần.

      An Dĩ Trạch ôm Tô Giản vào phòng, đặt nhàng giường, ánh mắt liếc qua liền nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng của Tô Giản vô tình lộ ra, An Dĩ Trạch dám nhìn lâu vội khẽ chuyển ánh mắt sang chỗ khác, :“ về phòng đây.”

      Tô Giản vẫn còn cúi đầu ngượng ngùng, vì thế khi nghe An Dĩ Trạch chỉ đáp lại tiếng “Vâng”.

      An Dĩ Trạch có chút bối rối, sau đó xoay người ra.

      Sau khi An Dĩ Trạch ra khỏi phòng, Tô Giản nằm ở giường, chán đến chết, nghĩ nghĩ, cuối cùng gian với đến cái máy tính, bắt đầu lên mạng.

      Vốn dạo vòng quanh các diễn đàn, vô tình nhìn thấy quảng cáo về việc phẫu thuật thẩm mỹ chuyển đổi giới tính, Tô Giản nhất thời sửng sốt.

      Đúng vậy, tại sao lại nghĩ ra, tuy rằng tại biến thành phụ nữ, nhưng có thể thông qua phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi giới tính trở về là đàn ông!

      Vì thế Tô Giản thực kích động bắt đầu tìm đọc những tin tức liên quan. Càng đọc nhiệt tình của càng tắt. Kết luận chung sau khi đọc đống thông tin là câu chuyện phẫu thuật này có gì dễ dàng. Mà điều quan trọng hơn cả là thân thể này phải của .

      Cho dù em chết, trọng sinh sống lại trong cơ thể em Tô dù là biết hay muốn chăng nữa việc bây giờ thể thay đổi. Nếu may mắn sống lại trong thân thể này cần phải quý trọng nó thể tùy tiện mang ra thí nghiệm rồi phá hỏng được.

      Huống hồ, em Tô còn có thân nhân bằng hữu, cũng nên vì bọn họ suy nghĩ chút. Tô Giản thở dài tiếng, tắt máy tính, lần nữa nằm vật giường. Trước mắt xem ra muốn biến trở về làm đàn ông phần trăm cơ hội cũng có. Cho nên, phải đối mặt với thực phũ phàng này. Từ nay về sau, chỉ có thể sống mà làm phụ nữ.

      Từ giờ trở , thể là Tô Giản.

      Từ giờ trở , Tô Giản.
      Last edited: 12/5/15

    5. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Làm vợ tình địch
      Edit: Moonlight
      Beta: Bạch Xà
      Chương 8:
      Hôm sau là cuối tuần.

      Bởi vì buổi tối hôm trước ngủ sớm, cho nên Tô Giản bò dậy khỏi giường sớm hơn so với mọi ngày. Nhưng ra phòng khách mới phát , An Dĩ Trạch còn ở trong nhà. Chẳng lẽ tới công ty để tăng ca?

      Tô Giản thầm suy đoán, chợt nghe tiếng mở cửa vang lên, sau đó liền thấy An Dĩ Trạch mặc đồ thể dục bước vào nhà.

      Tô Giản cào cào tóc, có chút được tự nhiên nhìn chào hỏi:“ chạy bộ sao?”

      An Dĩ Trạch “ừ” tiếng, cầm trong tay gói to vào phòng ăn đặt lên bàn, sau đó quay đầu gọi Tô Giản:“Bữa sáng.”

      Bữa sáng sao? Tô Giản vất vả vào phòng ăn, mở gói to đó ra xem xét, đồ ăn phong phú. Họ An coi như có tâm. Tô Giản có chút vừa lòng.

      Hai người ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn sáng. Ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng trải ra mảng ánh sáng trong trẻo ấm áp. Hai người ngồi yên lặng ăn phần của mình, câu nào cả. Tô Giản thấy như vậy cũng tệ còn về phần An Dĩ Trạch, Tô Giản cảm giác, người này mẹ sinh mặt than, trời sinh tính ít lời.

      Vừa nghĩ như vậy, thực tế chứng minh ngược lại. An mặt than mở miệng trước:“Chân còn đau ?”

      “Sao cơ?” Tô Giản ngớ người chút mới trả lời,“ còn đau nữa.”

      An Dĩ Trạch :“ hỏi đầu gối của em còn đau .”

      “Đầu gối?” Tô Giản lại tiếp tục ngẩn người, lúc này mới phản ứng được là hỏi chỗ ngã tối hôm qua, bèn thoải mái :“ sao rồi, chỉ là chỗ bầm , chân kia còn gãy cơ mà, vết bầm đó đáng gì.”

      An Dĩ Trạch:“Nhưng tại em chỉ còn chân lành lặn, thể coi thường.”

      Tô Giản:“......”

      Nhanh chóng chiến đấu xong bữa sáng, Tô Giản thỏa mãn sờ bụng, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, đối phương còn chưa có ăn xong. Tô Giản lười biếng tựa người vào ghế đánh giá địch thủ đối diện. An Dĩ Trạch ăn uống rất nhã nhặn, dùng từ nào để diễn tả cho hết ý nhỉ? Đúng rồi, ưu nhã, người này có cách ăn uống rất ưu nhã, rất đẹp mắt – là, chỉ ăn bữa sáng thôi mà, An Dĩ Trạch ngươi có mệt hay , ăn như ngồi trong nhà hàng đồ tây dùng breakfast vậy!

      Trong lòng Tô Giản yên lặng đem An Dĩ Trạch khinh bỉ phen, mở miệng:“Khụ, ...... Cái kia Trạch, tôi có vấn đề muốn hỏi .”

      An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía :“Em .”

      Tô Giản trịnh trọng :“Trưa nay ăn gì?”

      An Dĩ Trạch:“......”

      Tô Giản nhíu mày:“Lại gọi đồ bên ngoài?”

      An Dĩ Trạch:“Em thích?”

      Tô Giản:“Đồ bên ngoài làm sao ngon bằng đồ do chính mình làm?”

      “Cái đó cũng đúng.” An Dĩ Trạch gật đầu, nhìn nhanh chậm ,“ cũng thích ăn bên ngoòa, trước kia, đều là em nấu cơm.”

      Tô Giản:“......”

      Kết quả cuối cùng, Tô Giản đành chấp nhận cơm trưa do phụ trách.

      Bởi vì có cảm giác, nếu trước kia Tô Giản đều nấu cơm, cũng thể làm khác vì như thế bị lộ.

      Vì thế ăn sáng xong, gọi điện thoại cho siêu thị của khu nhà, mua nguyên liệu nấu ăn, nhờ siêu thị đưa hàng tới tận nhà.

      Tới bữa trưa, đẩy cửa thư phòng ra.

      Bên trong thư phòng An Dĩ Trạch đọc quyển sách giương mắt nhìn về phía .

      Tô Giản xem xét quyển sách tay , nhìn ra phải sách của trung quốc, vì thế thuận miệng :“Lại xem sách tiếng à?’’

      An Dĩ Trạch tự nhiên khép lại sách:“Là sách tiếng Pháp.”

      Tô Giản:“......”

      An Dĩ Trạch đứng dậy:“Ăn cơm trưa sao?”

      Tô Giản gật gật đầu:“Đúng, ra ăn cơm .”

      Hai người trước sau đến phòng ăn. Nhưng khi nhìn đến món ăn bàn, miệng An Dĩ Trạch khỏi cứng đờ.

      chỉ thấy mặt bàn rộng rãi là hai bát mỳ tôm nấu với thịt bò.

      Tô Giản :“Nhanh ăn , để lâu mỳ tôm nở ra ăn mất ngon.” Thấy An Dĩ Trạch vẫn như cũ nhúc nhích, liền bổ sung thêm:“ Đây là món ăn thân thuộc, khẩu vị của nó trở thành trong những khẩu vị kinh điển của nhân dân Trung Quốc đấy!”

      An Dĩ Trạch:“......”

      An Dĩ Trạch cuối cùng vẫn ngồi xuống, từng miếng đem món mì ăn liền có khẩu vị kinh điển ăn hết.

      Tô Giản thập phần vừa lòng, tâm tình vui sướng, ăn cơm chiều xong cũng lập tức về phòng mình mà ngồi ở phòng khách lôi kéo An Dĩ Trạch chuyện.

      Tô Giản hỏi An Dĩ Trạch:“ có biết về người nhà của tôi ?”

      An Dĩ Trạch :“ chỉ biết gia đình em là gia đình đơn thân, em được mẹ nuôi nấng.”

      Trách được em Tô tình nguyện kết hôn giả để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, thân tình vốn khó bỏ, huống chi em Tô là do mẹ nuôi nấng từ . Nghĩ đến mấy năm nay mẹ Tô nhất định sống dễ dàng, mà tại, chính mình lại đoạt thân thể con của bà nên nhất định phải giúp em Tô tận tâm thực phần đạo hiếu này. Tô Giản thầm hạ quyết tâm.

      “Vậy giờ mẹ tôi ở nhà mình, có ai chăm sóc bà sao?”

      An Dĩ Trạch nghĩ chút rồi :“Hình như có người đàn ông chăm sóc bà.”

      người đàn ông sao?” Tô Giản nghi hoặc,“ xác định? phải chú bác trong nhà sao?”

      An Dĩ Trạch :“Em từng qua về người đàn ông này. Chú ấy rất có khả năng trở thành dượng của em.”

      Tô Giản ngẩn ra sau lại thấy thoải mái. Như vậy cũng tốt, mẹ Tô bệnh , phải có người bên cạnh chăm sóc, tuy có tâm thay em Tô hiếu thuận, nhưng thực tế mà , mẹ Tô với , dù sao cũng là người xa lạ, muốn đối đãi giống cha mẹ chính mình dường như vẫn là việc khó khăn, tại có người thích bà ở bên cạnh chiếu cố, còn gì tốt hơn.

      Tô Giản trở vể phòng lục tìm di động của em Tô trong ngăn kéo. Lướt xem danh bạ điện thoại chút, ngay lập tức tìm thấy số của mẹ Tô. Sau phen đấu tranh tâm lý, Tô Giản liền ấn nút gọi cho mẹ Tô.

      “Giản Giản đấy ah!” thanh nhàng đầy vui vẻ vang lên điện thoại nhưng lại là...... của nam giới.

      Tô Giản đoán đây chắc là người chuẩn bị thành dượng của em Tô. Nhưng từ trước tới giờ em Tô gọi người này như thế nào biết? tại cũng chỉ có mỗi chiêu “Mất trí nhớ” để lấy ra làm cớ, mà cũng tính toán đem việc “Mất trí nhớ” này ra dọa mẹ Tô, mẹ Tô có bệnh trong người chỉ sợ chịu nổi đả kích này.

      Con ngươi Tô Giản đảo vòng tròn, cái khó ló cái khôn, cố ý hạ thấp giọng :“Chú là ai?”

      “Chú là chú Lý!” Đối phương ha ha cười,“Con bé này nhận ra chú sao?”

      “Chú Lý sao, cháu nhận ra giọng của chú.” Khóe miệng Tô Giản giương lên,“Di động của cháu thanh kém quá.”

      Bên kia giọng chú Lý thực ôn hòa:“Cũng khó trách cháu nghe hiểu, hai ngày nay chị bị cảm, cổ họng có chút đau nên giọng hơi khàn khàn.”

      “Bị cảm? Chú uống thuốc chưa? Chú Lý chú nên chú ý thân thể mình!”

      Chú Lý thúc hiển nhiên rất vui vẻ:“ việc gì, chỉ bị ho khan thôi, chú uống thuốc rồi nhanh chóng khỏe lại. Thân thể chú Lý rất khỏe! Giản Giản cháu đừng lo lắng?”

      “Dạ.” Tô Giản nhu thuận lên tiếng trả lời, rồi hỏi:“Chú Lý, mẹ cháu đâu?”

      “Mẹ cháu sang nhà bà Vương, để chú ra ngoài gọi mẹ cháu......”

      “Thôi đừng đừng!” Tô Giản vội vàng ,“Chú cần gọi đâu, cháu chỉ muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ thôi. Dạo này bệnh tình của mẹ cháu thế nào ạ ?”

      “Rất tốt, có gì đáng lo ngại cả! Cũng phải cảm ơn tiểu An! Nếu có Tiểu An, chúng ta kiếm đâu nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho mẹ cháu, cho nên mẹ cháu thường ấy có phúc, con tìm được chàng rể tốt!”

      Nghe chú Lý thúc nhiệt tình ca ngợi An Dĩ Trạch, Tô Giản có chút bực mình, thầm nghĩ: hai người đâu có biết chuyện chứ, ông con rể này căn bản chính là hàng giả! Nếu phải con của mẹ Tô lợi dụng được, hào phóng chi tiền như vậy sao!

      Cuối cùng, chú Lý tha thiết :“Giản Giản, có thời gian cháu cùng Tiểu An về nhà chuyến? Mẹ cháu rất nhớ cháu!”

      Tô Giản đành phải gật đầu:“Dạ, có thời gian chúng cháu về thăm nhà.”
      Last edited: 12/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :