1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27: Tình cha như núi

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn

      Đôi lời: Hẳn có những bạn đọc truyện "Phát sóng trực tiếp sinh hoạt của địa cầu" do mình dịch trong cùng tài khoản Wattpad, nơi mình nêu lý do vì sao tiến độ dịch chậm đến thế.

      Tóm tắt lại là vì tháng vừa rồi mình chuẩn bị hồ sơ xin việc, chạy đông chạy tây phỏng vấn nên rất bận và mệt, có sức và thời gian để dịch :< Đáng nhẽ mình nên làm cái thông báo, lần sau mình làm như vậy, còn lần này mong mọi người thông cảm cho mình.

      Như hàng trăm lần mình , cảm ơn mọi người kiên nhẫn và vẫn luôn đồng hành cùng mình, mình rất biết ơn các bạn. Nhân đây, mình xin khẳng định lại lần nữa: Mình có thể lâu lâu chưa dịch, nhưng mình , bao, giờ, bỏ, hố ^_^.

      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

      *

      Bởi An Ninh rất gắng sức phối hợp nên chỉ trong chưa đầy ba tiếng, họ chụp xong mấy chùm ảnh.

      Tô Dương rất hài lòng với toàn bộ số ảnh. Nếu trở về chỉnh sửa, thực chẳng mấy người mẫu hay minh tinh nào có thể vượt qua những tấm hình này.

      Có vài người sinh ra là để sống vì ống kính.

      An Ninh chính là trong số đó.

      Sau khi kết thúc công việc, lúc Tô Dương còn xem ảnh, phòng chụp đột nhiên náo động hồi.

      Tô Dương quay đầu, nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng vừa đến. Thảo nào động tĩnh lớn như vậy.

      Người đến là Chu Minh Khiêm cùng Cố Hằng, người đứng gần nhất là Diệp Đông, tổng giám đốc của tập đoàn Mỹ Ngu.

      Bọn họ chuyện với Lục Duật Thành ở khu nghỉ ngơi.

      An bài nhân viên làm việc xong, Tô Dương qua đó chào hỏi mà chuẩn bị trở về tiệm Ông Nội Khoai Lang tìm Tưởng Bách Xuyên.

      Bên khu nghỉ ngơi, Chu Minh Khiêm chuyện trời dưới đất đột nhiên xoay người, vẫy vẫy Tô Dương: "Ôi chao, qua đây nào."

      chẳng hề chỉ mặt gọi tên, Tô Dương nhúc nhích mà nhìn về phía bên kia.

      Chu Minh Khiêm cũng phải người có tính khí tốt: "Tô Dương, cậu hiểu lời tôi à?"

      tương đối thân với Tô Dương, chưa bao giờ kiêng kị điều gì.

      Tô Dương thu hồi máy ảnh, ngước mắt lười biếng : "Tôi chỉ nghe hiểu tiếng người thôi."

      Chu Minh Khiêm: "..."

      tức giận, tay chống nạnh, hất hàm về phía Đinh Thiến: "Thế hôm nay chúng tôi thèm mang con lừa cố chấp như ăn nữa, mà dẫn ấy cùng. Quả nhiên những người phụ nữ thông minh như ấy vẫn đáng hơn nhiều."

      Đinh Thiến giật mình, người luôn luôn ăn khéo léo như lập tức á khẩu.

      Đây là lần đầu tiên Chu Minh Khiêm chuyện với , bên tai đỏ ửng lên.

      Trong lòng khỏi căng thẳng.

      cười cười, nhưng biết phải đáp lại thế nào.

      Lúc này thần kinh Tô Dương ổn định, phát dị thường của người đại diện nhà mình. cất máy ảnh vào trong cặp, đeo cặp lên, bước tới bên cạnh Đinh Thiến, cọ cọ ấy cái: " thôi, cùng ăn với mình nào."

      Đinh Thiến cự tuyệt chẳng chút do dự: "Mình phải về studio để xử lý chút việc, với các cậu đâu."

      Sau khi xong, hận thể cắn đứt lưỡi mình.

      ràng bản thân muốn chết được, nhưng lại nghĩ đằng nẻo, khẩu thị tâm phi câu như vậy.

      nghiêm khác khinh bỉ chính mình phen.

      Tô Dương nghe thế nên miễn cưỡng nữa: "Ăn cơm xong mình về studio, trưa nay thể ăn cùng cậu, đừng quá nhớ mình nhé."

      còn tặng cho Đinh Thiến cái hôn cách .

      Đinh Thiến trả lời rất nghiêm chỉnh: "Được, mình về phòng làm việc với nhân viên trước đây."

      Tô Dương trừng mắt, cảm thấy có gì đó sai sai ở Đinh Thiến, nhưng lại thể ấy bất thường ở chỗ nào. Có lẽ là do đông người nên Đinh Thiến chú ý tới hình tượng của mình hơn chút.

      Lúc này, di động trong túi Tô Dương rung mấy lần, lấy ra xem, là tin nhắn do Tưởng Bách Xuyên gửi đến: [Khi nào chụp xong, tới đón em ăn.]

      Tô Dương: [Em làm xong rồi, cần tới đón đâu, em ra ngoài ăn chứ về văn phòng. tại tiện tán gẫu lắm, lát nữa em chi tiết cho sau.]

      Tưởng Bách Xuyên gõ chữ di động: [Được, em lái xe...] chậm chút.

      Còn chưa gõ xong, có người hỏi: "Ông chủ, cân khoai lang nướng hết bao nhiêu?"

      Tưởng Bách Xuyên ngước mắt, là khoảng 20 tuổi. Khi ngẩng đầu lên, giật mình trong nháy mắt.

      Kỳ thực Tưởng Bách Xuyên cũng nắm giá tiền. Trước khi ra ngoài mua đồ ăn, bố Tô điều chỉnh cân điện tử cho , cứ thu tiền theo con số mà cân biểu , chứ cân hết bao nhiêu.

      Còn mẹ Tô ra ngoài bộ, vẫn chưa trở lại.

      Cuối cùng, Tưởng Bách Xuyên : "Giống như giá thị trường vậy."

      : "..."

      thực tế, trong lòng Tưởng Bách Xuyên cũng có vô số dấu chấm lửng bất đắc dĩ.

      Cuối cùng, hỏi nhiều nữa mà mua hơn hai cân khoai, hẳn là vì xem trọng khuôn mặt tuấn tú của .

      Lúc ra ngoài, vẫn quên đùa giỡn lần: " trai à, đẹp trai quá."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Sau khi khôi phục vẻ bình tĩnh, lấy di động ra, chuẩn bị đáp lời Tô Dương, kết quả là lại nhận tấm ảnh từ bố Tưởng. Trong ảnh, gia đình ăn cơm.

      ra ông nội chưa ăn cơm cùng ông của Kiều Cẩn.

      Bố Tưởng gửi tin nhắn qua: [Đại hội phê bình con sắp bắt đầu rồi đấy, có muốn tới trường trực tiếp ?]

      Tưởng Bách Xuyên: [Cảm ơn! cần đâu ạ!]

      Sau khi gửi xong, trực tiếp tắt di động, mắt thấy lòng phiền.

      Ý tứ của bố Tưởng rất ràng, ông cụ Kiều hết với ông nội, về phần ông cụ Kiều có thêm mắm dặm muối hay bố của cũng biết.

      Với tính bao che khuyết điểm của nhà họ Kiều, thêm mắm dặm muối dường như phải phong cách của bọn họ.

      Lúc này, tại khu nhà cũ của nhà họ Tưởng.

      Bàn cơm lớn như vậy mà chỉ có ba người ngồi ăn, gồm ông cụ Tưởng, bố Tưởng cùng mẹ Tưởng.

      Nghe tin ông cụ về nước, những người khác tránh còn kịp, mượn đủ các loại cớ như ở nước ngoài, thể phân thân.

      Bố Tưởng rót chút rượu vang cho ông cụ, dám để ông cụ uống nhiều. Ông giơ chiếc cốc chân dài lên: "Bố, nhiều thế này đủ chưa ạ?"

      Ông cụ Tưởng trừng mắt hừ tiếng: "Đây là địa bàn của , tôi đủ có tác dụng gì?"

      Bố Tưởng: "..."

      Đáng lẽ hôm nay ông nên đợi ở nhà mới phải. May mà tuần sau ông cần ra nước ngoài, đỡ phải tự tìm buồn bực khi ở nhà của chính mình..

      khi người này có tuổi, vô lý cũng gia tăng theo tuổi tác.

      Mẹ Tưởng tự múc chén canh cho ông cụ, cười : "Bố, bố uống canh trước , uống xong là có thể thêm nhiều rượu hơn chút."

      Ông cụ Tưởng hơi gật đầu, để bà ngồi xuống ăn cơm.

      Lúc này mẹ Tưởng mới ngồi, ra hiệu bằng ánh mắt để bố Tưởng rót thêm rượu cho ông cụ.

      Bố Tưởng nghĩ ngợi, thấy mình cần phải chọc ông cụ mất hứng, liền giả bộ đổ thêm mấy giọt rượu.

      Mẹ Tưởng trải khăn xong, bắt đầu thong thả ăn cơm.

      Bình thường bà có khí chất dịu dàng, huệ chất tâm lan, giơ tay nhấc chân điều thể cao quý ưu nhã. Chỉ ở trước mặt Tưởng Bách Xuyên, bà mới cho phép bản thân tự cao, tự luyến, hài hước.

      Sau khi uống hết canh trong chiếc chén , ông cụ Tưởng đặt chén xuống, ngẩng đầu nhìn con trai cùng con dâu nhà mình nhưng tiếng nào.

      Bố Tưởng cảm thấy thích hợp, ngước mắt, khẽ giật mình, "Bố, bố làm sao thế? Bố khó chịu ở chỗ nào ạ?"

      Mẹ Tưởng cũng nhìn về phía ông.

      Ông cụ Tưởng suy tư lát rồi : "Hôm nay lão Kiều chân tướng chuyện giữa Tiểu Cẩn cùng Tô Dương cho tôi rồi."

      Bố Tưởng ngừng ăn, ông có hứng thú với chân tướng do ông cụ Kiều , mà chỉ hỏi: "Vâng, sau đó sao ạ?"

      Ông cụ Tưởng tiếp: "Tiểu Cẩn được chiều quen rồi. Từ tới lớn, con bé lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, tâm tư đơn giản. Con bé làm vậy cũng chỉ là cử chỉ vô tâm, tính tình trẻ con mà thôi, xem, Tô Dương kết hôn rồi, cũng coi như người từng trải, thế còn tính toán với đứa bé làm gì!"

      Bố Tưởng đặt đũa xuống, mười ngón tay đan vào nhau, nhàng đặt lên mặt bàn, "Bố, bố muốn cứ thẳng ạ."

      Ông cụ Tưởng ho hai tiếng: "Lão Kiều mở miệng nhờ chúng ta giúp Tiểu Cẩn, tôi thể nể mặt lão được."

      Mẹ Tưởng nhìn bố Tưởng, ra hiệu bằng ánh mắt với ông.

      Bố Tưởng chưa đáp lại mà nhìn về phía ông cụ Tưởng lần nữa: "Bố à, ý bố là chúng ta phải để Tưởng Bách Xuyên theo dõi Kiều Cẩn lại Weibo rồi để Tô Dương xóa tấm ảnh kia, hoặc để con bé đó là hình tuyên truyền sao?"

      Ông cụ Tưởng gật đầu.

      Bố Tưởng đột nhiên cười khẽ, "Bố, Kiều Cẩn quả thực quen được nuông chiều từ , nhưng sao bố biết là Tô Dương phải như vậy? Có con cái nhà ai phải là thịt ở trong lòng cha mẹ? Điều này chẳng liên quan gì tới việc họ có tiền hay hoặc quyền hay cả!"

      Ông cụ Tưởng lên tiếng.

      Bố Tưởng : "Đúng là con xem trọng Tô Dương, đặc biệt là nghề nghiệp của con bé, nhưng con chưa từng nghĩ tới việc chia rẽ hai đứa nó, càng chưa từng nghĩ tới việc khiến hai đứa phải oan ức."

      Trong mắt ông cụ xẹt qua vẻ kinh ngạc: "Câu này của con có ý gì?"

      Bố Tưởng: "Tức là, nếu con thực muốn chia rẽ hai đứa, bố cảm thấy Tưởng Bách Xuyên có thể làm chủ chuyện hôn nhân của mình chỉ với chút bản lĩnh ấy sao?"

      "Con chỉ cần động ngón tay cái là có thể làm được, cần gì phải chờ đến hai năm(*)?"

      (*) Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương kết hôn được hai năm.

      Ông cụ nghi hoặc hỏi: "Nếu định chia rẽ hai đứa, vì sao con còn chưa để Tưởng Bách Xuyên mang Tô Dương vào cửa?"

      Bố Tưởng giải thích: "Con đồng ý chuyện Tô Dương tiếp tục ở trong vòng giải trí nên làm vậy là để tạo áp lực cho Tưởng Bách Xuyên, ngoài ra còn lý do gì khác. Con cũng nhìn nặng chuyện môn đăng hộ đối như vậy."

      xong, bố Tưởng hơi hơi thở dài: "Bố, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên ở bên nhau hơn mười năm rồi. Con phải , khi chưa cưới nhau, hai đứa nó cũng chẳng dễ dàng gì. Bây giờ công khai cũng được, công khai cũng thế, trưởng bối như chúng ta thể dính dấp quá nhiều, hai ..."

      Ông cụ Tưởng khoát tay, bảo ông đừng nữa: "Ý con là bọn nó cần phải cố kỵ Tiểu Cẩn nữa, mà cứ để Tiểu Cẩn gánh chịu bạo lực mạng như vậy à?"

      Bố Tưởng phản bác: "Vậy ý của bố là con nên oan ức con của chính mình để con nhà người khác được vui vẻ sao?"

      Khóe miệng ông cụ giật giật nhưng thể tranh cãi.

      Bố Tưởng tiếp tục : "Trước đây, khi Kiều Cẩn bước vào ngành giải trí, người nhà họ Kiều từng đánh tiếng với chúng ta. Vì chú ý giao tình giữa hai nhà, con thể đồng ý để Tưởng Bách Xuyên tham gia lễ ra mắt phim gì gì đó. Kết quả, nhà họ Kiều bọn họ lại có ý đồ riêng, dùng vô số thủy quân(*) để khiến tin tức này huyên náo lên. Nếu sau đó con đè xuống, có lẽ cái tin đấy vẫn còn ở danh sách tìm kiếm hot gì gì đó ấy chứ."

      Mẹ Tưởng kinh ngạc nhìn về phía ông, ngắt lời : "Là ông đè tin tức đó xuống sao? Tôi còn cho rằng Tưởng Bách Xuyên mất hứng nên tự tìm người để làm việc đấy."

      Bố Tưởng ho hai tiếng: "Lúc ấy Tưởng Bách Xuyên vẫn ở Dubai cùng Tiểu Ngũ, làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm tới tin tức trong nước. Còn đứa bé Tô Dương kia, bà phải biết tính nó, con bé có bao giờ gì cùng Tưởng Bách Xuyên đâu."

      Về sau ông nghĩ, cho dù cố kỵ giao tình giữa hai nhà đến mấy, cũng thể oan ức con nhà mình, nên tìm người đè tin ấy xuống.

      Hơi dừng chút, bố Tưởng nhìn về phía ông cụ, : "Cho dù Tô Dương có kém cỡ nào, chỗ nào cũng sai, đó cũng là con dâu mà con trai con nhìn trúng. Con đâu thể ngốc tới mức chạy theo người khác để bắt nạt con mình được? Bố, bố xem lý do này có đúng ? Chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ tự xử lý, chúng ta khỏi cần quan tâm nhiều làm gì, phải trong lòng thanh thản hơn sao."

      Ở dưới bàn, mẹ Tưởng đá bố Tưởng cái. Ông liếc bà, mẹ Tưởng hất cằm về phía ông, đôi lông mày hơi giãn ra, nhìn ông bằng ánh mắt tán thưởng, lại lặng lẽ giơ ngón cái.

      Trong mắt bố Tưởng lập tức dịu dàng hơn, đương nhiên cũng đắc ý ít.

      Sau nửa ngày yên lặng, ông cụ Tưởng chợt cầm đũa lên, ý bảo bọn họ mau ăn cơm, cũng về Tô Dương nữa.

      Bố Tưởng thản nhiên ăn cơm, vẫn luôn nghĩ về chuyện phải đưa ra câu trả lời hợp lý cho nhà họ Kiều như thế nào.

      Tuy ông nên suy nghĩ vì con trai mình, thể khiến Tô Dương uất ức, nhưng ông cũng thể để cha mình bị làm khó dễ. Dù sao ông cụ Tưởng cũng là người coi trọng mặt mũi của mình hơn bất cứ thứ gì.

      Nhưng tại, chuyện bố Kiều cực kỳ nuông chiều con rượu khiến ông lo lắng hơn cả.

      Lúc này, con rượu nhà mình người ngã ngựa đổ vì Tô Dương, mạng náo nhiệt thành như thế, liệu bọn họ có từ bỏ ý đồ ?

      Khi sắp ăn xong bữa cơm này, ông cụ Tưởng lại đột nhiên : "Lần này bố trở về vì chuyện của Tưởng Bách Xuyên, bố chỉ về tìm Tiểu Ngũ để tính sổ thôi."

      Ông cụ lại chỉ huy bố Tưởng: "Hai ngày này, con bắt Tiểu Ngũ lại cho bố, bố thực muốn hỏi nó xem chuyện nó suốt ngày lái xe chặn nữ cảnh sát nhà người ta là cái khỉ gì! Mặt mũi của nhà họ Tưởng chúng ta sắp bị nó vứt sạch rồi!"

      Bố Tưởng: "Bố à, mặt mũi của nhà họ Tưởng chúng ta cũng sắp mất sạch ở chỗ Tiểu Tứ rồi, chẳng kém Tiểu Ngũ là bao đâu."

      Mẹ Tưởng: "..."
      susu, Phong nguyet, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28: Bố Tưởng cười nhạo (1)

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn

      Nguồn: DĐLQĐ, Wattpad

      Lời của Editor: Cảm ơn tất cả những lời chúc và ủng hộ của các bạn qua nick Facebook cũng như nick diễn đàn =D Ở dưới có bạn chờ đợi đáng sợ, và mình cũng nghĩ vậy, nhưng đồng thời mình còn nghĩ biết phải chờ đợi tới bao giờ mới thực đáng sợ. Bởi thế, mình để mọi người rơi vào trạng thái như vậy đâu, cả nhà yên tâm nhé!

      Chúc cả nhà năm mới an khang, thịnh vượng, sức khỏe dồi dào, tràn đầy may mắn và thành công nhé, tất cả mọi người <3

      *

      Tô Dương cùng ngồi chung xe với nhóm Cố Hằng. Sau khi hỏi địa chỉ nhà hàng, muốn tự mình lái xe.

      Biết tính khí vốn bướng bỉnh, rất ít người có thể thay đổi chuyện quyết định, nên cánh đàn ông liền chiều theo ý .

      Khi An Ninh xóa lớp trang điểm rồi thay quần áo xong, chẳng còn thấy bóng dáng của Lục Duật Thành. hỏi người đại diện: "Lục Duật Thành đâu?"

      Người đại diện : " ăn cơm cùng đạo diễn Chu và Diệp tổng rồi."

      Nghe xong, sắc mặt An Ninh thay đổi, nhưng hiểu, với thân phận như vậy, hẳn Lục Duật Thành mang . Tâm tình lập tức sa sút ít.

      Ban đầu còn nghĩ, nếu qua xem chụp ảnh bìa cho tạp chí, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của . Giờ nhìn lại, xem ra là tự mình đa tình.

      Sau khi im lặng lát, người đại diện còn : "Bọn họ chỉ gọi Tô Dương cùng thôi, hình như quan hệ giữa bọn họ cũng tầm thường. Sau này em khách sáo với ấy chút, có hại gì với em đâu."

      An Ninh gật đầu, trong lòng yên.

      Người đại diện nhìn đồng hồ đeo tay: "Chị phải bay qua chỗ tuần lễ thời trang đây, để xem chị có thể tranh thủ chút tài nguyên nào cho em ."

      An Ninh lời cảm ơn.

      Trước đây, người đại diện này đối xử với rất bình thường. Người nọ vốn có ít nghệ sĩ ở dưới trướng, là công ty giao cho người này.

      Từ khi ở bên Lục Duật Thành, thái độ của người đại diện đối với cũng tốt hơn nhiều.

      *

      Ngồi xe, Tô Dương điều chỉnh tai nghe bluetooth tốt rồi gọi điện cho Tưởng Bách Xuyên.

      Mắt nhìn kính chiếu hậu, quay đầu lùi xe.

      Điện thoại được thông qua, hô lên: "Ông xã."

      Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng, mỗi khi mềm mại kêu ông xã, nhất định có chuyện gì tốt.

      đáp lời, hỏi : "Em chụp xong rồi à?"

      Tô Dương: "Vâng. Trưa nay em thể ăn cùng rồi, mà ăn với Diệp Đông, đạo diễn Chu cùng Lục Duật Thành."

      Tưởng Bách Xuyên: "Diệp Đông?"

      Ngón tay Tô Dương nhàm chán gảy tay lái, "Đúng vậy, bởi vì Diệp Đông muốn nên em mới đấy." xong, dừng lại.

      "Ông xã, nghe đấy?"

      "Có, em ."

      Tô Dương: "Em phải để tìm hiểu xem tình huống tại của Diệp Đông là gì, nếu ta vẫn còn độc thân, biết đâu lại có hy vọng tái hôn cùng thư ký Giang sao. Sang năm, trọng tâm công việc của dời về trong nước, thư ký Giang cũng có thêm thời gian ở nhà."

      từng hâm mộ tình của Giang Phàm cùng Diệp Đông. Vào ngày tổ chức hôn lễ của bọn họ, Tưởng Bách Xuyên cũng mang tới.

      Nhưng nhiều năm sau, sớm cảnh còn người mất.

      Tưởng Bách Xuyên: "Vậy cũng được." Lại căn dặn : "Buổi tối em nhớ về sớm nhé."

      Ra khỏi bãi đỗ xe của studio, khi quẹo vào đường lớn, biết vì sao có chiếc xe Mercedes việt dã ngăn ở giữa con đường .

      Tô Dương nhấn còi, ý bảo muốn qua, để chủ xe nhường đường.

      Xe việt dã chẳng những nghe mà còn đổi hướng, nghiêng về phía xe của , có thể thấy nó sắp tiếp xúc thân mật với xe của .

      bấm còi ầm ĩ.

      Bất đắc dĩ, đành phải lui về phía sau.

      Cũng may chiếc xe việt dã kia ngừng lại, người ở trong xe chợt nhấn ga, chạy vèo ra ngoài như tên rời cung.

      "Sao thế?" Tưởng Bách Xuyên cũng nghe được tiếng còi xe chói tai.

      Tô Dương đáp lời: "Em gặp phải kẻ bị bệnh thần kinh, cố ý muốn sượt qua xe em."

      Nửa giây sau, Tưởng Bách Xuyên cười nhạt : "Để đổi ngay chiếc Mercedes Benz cho em nhé, để xem còn ai dám cố ý sượt qua xe nữa ."

      Tô Dương: "..."

      Mà ở trong chiếc xe việt dã kia.

      Diệp Đông cùng Chu Minh Khiêm ngồi ở phía sau đều mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lục Duật Thành.

      Diệp Đông thực nhịn được: "Sao cậu ấu trĩ thế!"

      Lục Duật Thành nhìn hai người bọn họ từ trong kính chiếu hậu, thản nhiên : "Tôi chỉ muốn cho ấy nhớ lâu chút mà thôi. Khi lái xe thể gọi điện thoại!"

      Phụt tiếng, hai người ở phía sau đều thể nhịn được mà bật cười.

      Khi lái xe thể gọi điện thoại, lời này mà phát ra từ miệng quả thực chính là nhảm.

      Lục Duật Thành liếc bọn họ, lên tiếng.

      Đây là chiếc xe mà mới mua, phỏng chừng Tô Dương có ấn tượng gì.

      Hoặc có lẽ, chẳng nhớ được bất kỳ chiếc xe nào của .

      Chu Minh Khiêm đột nhiên nhìn về phía Diệp Đông, "Ôi, cậu xem, nếu chúng ta vô lương tâm chia rẽ Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương như vậy, liệu có bị... Báo ứng mang tính hủy diệt ?"

      Diệp Đông cười: "Báo ứng gì mà mang tính hủy diệt?"

      Chu Minh Khiêm nghiêm túc suy nghĩ, "Chẳng hạn như, tôi phải độc hết quãng đời còn lại, mà cậu... thể nào tái hôn với Giang Phàm."

      Diệp Đông: "..."

      Sắc mặt lập tức cứng ngắc.

      Lục Duật Thành khinh bỉ nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu vài giây, rồi lại nhìn về con đường ở phía trước.

      "Dựa vào chỉ số thông minh của các cậu, tôi dám dùng các cậu để chia rẽ bọn họ sao?"

      "..."

      Lục Duật Thành: "Ai tôi muốn chia rẽ bọn họ?"

      Nếu thực muốn làm vậy, còn phải chờ ngày này mười năm sau chắc?

      Bởi vì sống hạnh phúc, nên chẳng nhẫn tâm làm điều gì.

      muốn có được , vẫn luôn muốn như vậy, nhưng nhẫn tâm kia.

      Ngay cả chuyện từng tha thiết, và vẫn còn cho tới tận bây giờ, cũng đành lòng cho biết, bởi vì sợ mâu thuẫn, đau khổ.

      Càng đừng tới chuyện để ly hôn cùng Tưởng Bách Xuyên.

      Chu Minh Khiêm vẫn tin, nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ: "Vậy việc cậu để bọn tôi chặn ngang Tô Dương ở giữa đường rồi mời ấy tới dùng cơm là có ý gì?"

      Lục Duật Thành: " phải như cậu vừa sao, chính là để ăn cơm đấy."

      Chỉ là, lâu rồi chưa dùng bữa cùng , nên hôm nay đột nhiên muốn chuyến.

      Sau đó, Lục Duật Thành còn : "Nhớ đề cập tới chuyện đóng phim với ấy trong lúc ăn cơm nhé, đừng vội, gạt được ấy rồi tính sau."

      Chu Minh Khiêm như cười như : "Nhưng lừa gạt phụ nữ là phạm pháp, mà lời răn cho cả cuộc đời này của tôi là: Làm công dân lương thiện tuân thủ pháp luật."

      Lục Duật Thành: "..."

      nhiều lời với Chu Minh Khiêm, chỉ đưa tay nhấn vài nút.

      quá 10 giây, người ngồi ở đằng sau quát lên: "Mẹ kiếp, Lục Duật Thành, đầu óc cậu bị nước vào à! mùa đông còn mở cửa sổ làm gì!"

      Chu Minh Khiêm gắng sức bấm nút đóng cửa sổ, nhưng nhận được bất kỳ phản ứng nào, bởi nó bị Lục Duật Thành khóa lại.

      Hai bên cửa sổ ở phía sau đều hút gió, gió đông bắc lạnh thấu xương quất vào người .

      "Tên cục súc này, mong đóng cửa sổ vào!"

      Lục Duật Thành ngoảnh mặt làm ngơ.

      Sau năm phút, khi chính cũng cảm thấy lạnh, mới chậm rãi nâng cửa sổ lên.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28: Bố Tưởng cười nhạo (2)

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      *

      Lục Duật Thành còn : "Nhớ đề cập tới chuyện đóng phim với ấy trong lúc ăn cơm nhé, đừng vội, gạt được ấy rồi tính sau."

      Chu Minh Khiêm như cười như : "Nhưng lừa gạt phụ nữ là phạm pháp, mà lời răn cho cả cuộc đời này của tôi là: Làm công dân lương thiện tuân thủ pháp luật."

      Lục Duật Thành: "..."

      nhiều lời với Chu Minh Khiêm nữa mà chỉ đưa tay nhấn vài nút.

      quá 10 giây, người ngồi ở đằng sau quát lên: "Mẹ kiếp, Lục Duật Thành, đầu óc cậu bị nước vào à! mùa đông còn mở cửa sổ làm gì!"

      Chu Minh Khiêm gắng sức bấm nút đóng cửa sổ, nhưng nhận được bất kỳ phản ứng nào, bởi nó bị Lục Duật Thành khóa lại.

      Hai bên cửa sổ ở phía sau đều hút gió, gió đông bắc lạnh thấu xương quất vào người .

      "Tên cục súc này, mong đóng cửa sổ vào!"

      Lục Duật Thành chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

      Sau năm phút, khi chính cũng cảm thấy lạnh, mới chậm rãi nâng cửa sổ lên.

      *

      Nơi ăn trưa bọn họ chọn là hội quán tư nhân tương đối yên tĩnh.

      Khi Tô Dương tiến vào phòng, trong phòng chỉ có ba người Lục Duật Thành chứ thấy bóng dáng Cố Hằng đâu.

      Sau khi ngồi xuống, Tô Dương hỏi Chu Minh Khiêm: "Cố Hằng đâu rồi?"

      Lục Duật Thành cướp lời , "Thế nào, cậu ta đến cậu ăn ngon phải ?"

      Tô Dương thở hắt ra, cao giọng: "Lục Duật Thành, cậu là đứa trẻ ba tuổi đấy à?"

      Lục Duật Thành đưa cho ly nước ấm, " phải ba tuổi, mà là hai tuổi rưỡi."

      Tô Dương tiếp lời mà lịch chào hỏi Diệp Đông, cũng biểu đạt lòng biết ơn đối với cho cơ hội chụp ảnh.

      rất ít khi gặp được Diệp Đông, mà dù có gặp, họ cũng chẳng với nhau được mấy lời.

      Diệp Đông cười: "Người nên lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Nhờ mà trưa hôm nay tôi cần ăn cơm cùng con, lại còn có thời gian rảnh để ra ngoài lăn lộn."

      Giang Phàm từng cần làm việc trong khoảng thời gian này, nên đón con qua bên mình.

      Dựa theo ý tứ của Giang Phàm, bởi vì Tưởng Bách Xuyên muốn ở cạnh bà xã nên mới để thư thả mấy ngày.

      Tô Dương cũng cười, rèn sắt khi còn nóng: "Xem ra chuyện gì thư ký Giang cũng kể với nhỉ."

      Chu Minh Khiêm đâm thọc vài câu: "Làm gì có chuyện Giang Phàm nguyện ý , là cậu ta chạy hỏi người ta đấy. Giang Phàm ngại phải vạch mặt nên mới bố thí vài câu cho cậu ta. Cậu xem cậu ta vội vàng về chuyện đương ở chỗ này thế cơ mà, cậu ta chỉ sợ toàn thế giới biết mình cùng vợ trước êm đẹp cỡ nào thôi, êm đẹp tới mức có thể lập tức tái hôn rồi ấy chứ."

      "Nếu tôi là cậu, Giang Phàm mà đến cầu xin tôi tôi chẳng thèm liếc ấy cái đâu. Cậu lại khen ngược, sau khi đưa ra việc ly hôn cứ suốt ngày lòng dạ ở nhà nuôi con thôi ."

      Khóe miệng Diệp Đông giật mấy cái, nhưng phản bác câu nào.

      Lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy Chu Minh Khiêm đáng ghét như vậy. Những chuyện muốn biết đều được hết mạch.

      lập tức phụ họa: "Ngoài việc có tính cách hơi mạnh mẽ chút, thư ký Giang chẳng có chỗ nào xấu cả. Tôi còn nghe .... Sang năm sau, trọng tâm công việc của bọn họ chuyển về trong nước, ấy có nhiều thời gian ở Bắc Kinh hơn."

      xong, ánh mắt liếc về phía Diệp Đông ngẩn người.

      Chu Minh Khiêm nhấp ngụm trà: "Cho dù ấy có từ chức, Diệp Đông cũng thể ăn lại cỏ nhai qua!"

      nhìn về phía Diệp Đông: "Nếu cậu thực thiếu phụ nữ đến thế, tôi chịu trách nhiệm giới thiệu cho cậu những người mạnh hơn Giang Phàm gấp vạn lần."

      Tô Dương nghiêng đầu nhìn Chu Minh Khiêm, giơ chân đạp cước ở dưới bàn.

      Tuy nhiên, lại chẳng có nửa điểm phản ứng, vẫn còn tiếp tục hỏi xem Diệp Đông cần dạng người đẹp nào.

      Tô Dương buồn bực, lẽ nào dây thần kinh ngoại vi của Chu Minh Khiêm cũng mất tri giác?

      Sau đó, cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương nào đó, ngước mắt lên, tầm mắt vừa lúc chạm phải Lục Duật Thành.

      rùng mình cái.

      Chẳng lẽ vừa rồi giẫm sai người sao?

      *

      Sau khi món ăn được dọn lên, Tô Dương chỉ nằm trong trạng thái ăn và ăn, yên lặng nghe bọn họ về chuyện lên kế hoạch quay bộ phim mới vào mùa xuân năm sau.

      Tiếp đó, có tin nhắn được gửi tới di động của . Nghe tiếng chuông báo, có chút yên lòng.

      Tin nhắn được gửi tới từ Cố Hằng: [Cậu bảo Chu Minh Khiêm ăn nhanh lên, buổi họp báo của "Phố Wall" chính thức bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, bảo cậu ta đừng tới trễ đấy!]

      Tô Dương: [Sao cậu nhắn trực tiếp cho cậu ta.]

      Cố Hằng: [Tôi chẳng muốn với cậu ta câu nào hết.]

      Tô Dương :[...]

      " ăn cơm ăn cho tử tế, đừng ăn uống với cái kiểu có chút phép tắc nào như vậy!" Giọng lạnh lùng của Lục Duật Thành lại truyền đến.

      Tô Dương cất di động, nghiêng đầu liếc Lục Duật Thành, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất chướng mắt.

      với Chu Minh Khiêm: "Cố Hằng bảo tôi chuyển lời tới cậu, buổi họp báo diễn ra vào lúc hai giờ chiều, đừng tới trễ nhé."

      Chu Minh Khiêm gật đầu: "Tôi quên đâu."

      Sau khi xong, lại cảm thấy có chỗ nào đúng, nhìn Tô Dương bằng ánh mắt nghi hoặc: "Vì sao Cố Hằng trực tiếp với tôi mà còn phải thông qua cậu?"

      Lục Duật Thành từ tốn : "Sáng nay ra ngoài quên chưa uống thuốc đấy mà."

      Mọi người: "..."

      Nhắc tới buổi họp báo diễn ra vào lúc chiều, Chu Minh Khiêm với Tô Dương: "Vừa nãy trợ lý của tôi đăng tải video cùng áp phích tuyên truyền mà cậu chụp Weibo chính thức rồi đấy."

      Tô Dương nghĩ thầm, chuyện này đâu cần cho phép của chứ.

      Tuy nhiên, kế tiếp mới là trọng điểm mà Chu Minh Khiêm muốn : "Bởi vì Tưởng Bách Xuyên có áp phích tuyên truyền, nên tôi sử dụng tấm ảnh mà cậu từng đăng Weibo làm áp phích."

      "Tôi vốn muốn xin phép cậu câu, nhưng vì đầu óc tôi được tốt lắm nên thoáng cái quên sạch sành sanh rồi."

      thực , thực quên khuấy mất.

      Lúc đó, thấy đăng trạng thái với giọng điệu chế nhạo Weibo nên tiện tay lấy ảnh để dùng, vì cảm thấy có ý định công khai chuyện hôn nhân của mình.

      Tô Dương: "..."

      Tưởng Bách Xuyên còn trông chờ thừa nhận mối quan hệ của bọn họ trong mấy ngày tới, giờ tốt rồi, người mạng đều tưởng đó chỉ là áp phích tuyên truyền, tiếp tục tò mò về mối quan hệ giữa cùng Tưởng Bách Xuyên nữa.

      Chu Minh Khiêm còn : "Nếu ngày nào đó cậu thực muốn công khai mối quan hệ giữa hai người cứ trực tiếp đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn cho xong."

      Tô Dương thêm gì nữa, bởi dù có cũng thể thay đổi là tấm hình kia trở thành áp phích tuyên truyền.

      Chút chuyện này đáng giá để so đo và phát giận với Chu Minh Khiêm.

      vẫn luôn biết trí nhớ của tốt.

      Có lẽ, người duy nhất vui sướng khi người gặp họa chính là Lục Duật Thành, tưởng tượng sắc mặt của Tưởng Bách Xuyên khi chứng kiến cảnh tấm hình kia bị coi như áp phích tuyên truyền.

      Mà lúc này, trong tiệm Ông Nội Khoai Lang ở phía bên kia thành phố.

      Sau khi Tưởng Bách Xuyên ăn cơm xong, mẹ Tô bảo vào phòng để ngủ trưa.

      Bố mẹ Tô bán khoai lang nướng ở dưới tầng, tầng là phòng bếp, phần còn lại được ngăn thành hai gian phòng ngủ. Nếu trời đột nhiên đổ mưa, họ ở lại nơi này.

      Về đến phòng, Tưởng Bách Xuyên ngủ mà tựa lên ghế sô pha. Khó có khi nhàn hạ thoải mái như vậy, mở di động, đăng nhập vào Weibo.

      Trong trang cá nhân của , phía dưới hoàn toàn thất thủ, người người đều lời an ủi.

      Sau khi xem xong mới biết, ra tấm hình kia bị Chu Minh Khiêm dùng làm áp phích tuyên truyền, fan hâm mộ thông cảm cho chuyện "thất tình" của .

      Trước đây, Chu Minh Khiêm từng trưng cầu ý kiến của , hỏi liệu họ có thể đăng áp phích có mặt khi tuyên truyền phim hay , cũng coi như gia tăng thêm sức nóng cho bộ phim.

      Tuy đồng ý, nhưng sau đó lại quên khuấy chuyện này .

      Tưởng Bách Xuyên nhìn tấm hình tuyên truyền kia, đoán Chu Minh Khiêm phải hỏi xin Tô Dương tấm hình này vì còn thời gian chụp thêm ảnh, mà Tô Dương thể biết xấu hổ lời cự tuyệt.

      Lúc này, Tô Dương gửi tin nhắn tới: [Em xin lỗi vì chuyện áp phích tuyên truyền trước cho biết.]

      Tưởng Bách Xuyên trả lời: [ sao đâu, giọng điệu ban đầu của em chính là ban thưởng phúc lợi cho fan mà. Vẫn nên để làm chuyện lớn như việc công khai cuộc hôn nhân của chúng ta hơn.]

      Để giúp bớt áy náy, lại gửi thêm tin nhắn: [Phải để công bố mới xem như được chính thức công nhận!]

      Tô Dương gửi tới nhiều biểu tượng đánh tơi bời(*).

      định tiếp tục trả lời , đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bố Tưởng.

      Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi.

      "A lô, bố ạ, có chuyện gì thế?"

      Bố Tưởng : "Cũng chẳng có chuyện gì lớn cả, chỉ là bố vừa nghe , hóa ra tấm hình Tô Dương từng đăng tải kia chính là để tuyên truyền cho phim ảnh chứ phải để thừa nhận thân phận của con."

      đến đây, giọng điệu vốn bình thường của ông bỗng nhiên đổi thành giọng chế nhạo: "Bố sợ con nhất thời luẩn quẩn ở trong lòng nên phải gọi điện ngay để an ủi con cái. Tuy bố nhìn con vừa mắt, nhưng con người thiện tâm như bố chế giễu con vào lúc này đâu..."

      Tưởng Bách Xuyên cười lạnh tiếng.

      Giọng điệu cười nỗi đau của người khác rệt như thế mà còn gọi là chế giễu sao?

      Bố Tưởng thở dài: "Tưởng Bách Xuyên, bố câu này phải để cười nhạo con đâu, nhưng con chính là nỗi bi ai của cánh đàn ông chúng ta đấy!"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."
      susu, Phong nguyet, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29: ân cần của sớm trở thành phần cuộc sống của (1)

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn

      Khi định trả lời tin nhắn của Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bố Tưởng.

      Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi.

      "A lô, bố ạ, có chuyện gì thế?"

      Bố Tưởng : "Cũng chẳng có chuyện gì lớn cả, chỉ là bố vừa nghe , hóa ra tấm hình Tô Dương từng đăng tải kia chính là để tuyên truyền cho phim ảnh chứ phải để thừa nhận thân phận của con."

      đến đây, giọng điệu vốn bình thường của ông bỗng nhiên đổi thành giọng chế nhạo: "Bố sợ con nhất thời luẩn quẩn ở trong lòng nên phải gọi điện ngay để an ủi con cái. Tuy bố nhìn con vừa mắt, nhưng con người thiện tâm như bố chế giễu con vào lúc này đâu..."

      Tưởng Bách Xuyên cười lạnh tiếng.

      Giọng điệu cười nỗi đau của người khác rệt như thế mà còn gọi là chế giễu sao?

      Bố Tưởng thở dài: "Tưởng Bách Xuyên, bố câu này phải để cười nhạo con đâu, nhưng con chính là nỗi bi ai của cánh đàn ông chúng ta đấy!"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      *

      Khi bố Tưởng gọi điện xong cũng là lúc mẹ Tưởng bước ra khỏi phòng bếp. Bà bước qua rót trà cho ông, đoạn hỏi: "Bách Xuyên thế nào?"

      Bố Tưởng biết ý mà còn cố tình hỏi: " thế nào là sao?"

      Mẹ Tưởng đặt khay trà lên bàn, "Đương nhiên là về chuyện ảnh của thằng bé bị dùng làm áp phích tuyên truyền rồi."

      đợi bố Tưởng trả lời, bà lại đắc chí : "Đúng là con trai do tôi sinh ra có khác, dù ở nơi nào cũng là người đứng đầu!"

      Bố Tưởng: "..."

      Ông nhìn mẹ Tưởng bằng ánh mắt ghét bỏ.

      Sau khi mẹ Tưởng tự luyến xong, bà lại hỏi bố Tưởng: "Ông , rốt cuộc Bách Xuyên bảo gì hả? Chẳng lẽ thằng bé có thần giao cách cảm với chúng ta, biết chúng ta sầu lo về chuyện chưa biết ăn thế nào với ông cụ Kiều nên mới để tấm hình này trở thành áp phích tuyên truyền, tạm thời chặn miệng người nhà họ Kiều lại?"

      Bố Tưởng bưng tách trà lên, đặt bên miệng rồi nhàng thổi.

      lúc lâu sau, ông mới : "Tôi thấy khả năng chó ngáp phải ruồi có vẻ lớn hơn chút đấy. Cũng có thể là Tô Dương muốn khiến quan hệ giữa chúng ta cùng nhà họ Kiều căng thẳng như vậy nên khi đăng tấm hình kia, con bé định để tấm hình ấy làm áp phích."

      Mẹ Tưởng suy tư, gật gật đầu: "Dù hai đứa nó vô tình hay cố ý, chung quy cũng tạm giúp chúng ta đưa cho nhà họ Kiều câu trả lời, chí ít cũng làm bố mất mặt. biết ông Kiều cùng vợ nghĩ thế nào mà cứ khiêu khích tính nhẫn nại của Bách Xuyên thế nhỉ, bọn họ thực sợ thằng bé trở mặt sao?"

      Phải biết rằng, khi Tưởng Bách Xuyên trở mặt thực phải là người tốt, mà mẹ Tưởng lại cực kỳ hiểu con trai mình.

      Bố Tưởng cười lạnh tiếng: "Đây chính là nỗi khổ của việc tự biết mình đấy, bọn họ luôn cảm thấy nhà họ Tưởng chúng ta thiếu nợ bọn họ."

      Năm đó, khi ông cụ Kiều còn khỏe mạnh, ông cụ quả thực giúp nhà bọn họ ít chuyện, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, chẳng phải những năm này, nhà họ Tưởng đền đáp gấp bội hay sao?

      Người nhà họ Kiều lại chẳng thèm cân nhắc chút nào, chỉ luôn nhai nhai lại chuyện này, khiến nó càng ngày càng trở nên vô nghĩa.

      Bố Tưởng nhàng gõ dọc theo chiếc tách, "Lúc này, Bách Xuyên để Kiều Cẩn làm xằng làm bậy nữa đâu."

      Mẹ Tưởng mờ mịt: "Ý ông là gì?"

      Bố Tưởng: "Tôi thấy cậu con trai bảo bối của bà lại muốn tác quái ở mạng rồi đấy. Ngày hôm qua, nó tới chỗ Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ phải là vật vô tri, mà nó ở cùng Tiểu Ngũ lâu như vậy hai đứa nó có thể thương lượng chuyện tốt gì?"

      Mẹ Tưởng: "... Có ai lại xấu người nhà như ông !"

      Bố Tưởng tiếp lời, ánh mắt trầm xuống.

      Ông nhàng uống ngụm trà: "Tôi chẳng hiểu lão Kiều nghĩ gì nữa, tìm nhà chồng tử tế cho con mình thôi, lại còn suốt ngày toan tính để để tạo ra mấy cái tin vịt trong vòng giải trí!"

      Mẹ Tưởng tiếp lời: "Có lẽ bọn họ hy vọng Bách Xuyên ly hôn cùng Tô Dương, sau đó hai nhà chúng ta làm đám hỏi để Bách Xuyên cưới Kiều Cẩn. Bà Kiều chỉ dò ý tôi lần thôi đâu, bà ta hỏi khi nào Bách Xuyên chấm dứt với Tô Dương, rồi thằng bé nên tìm nhà môn đăng hộ đối."

      Bố Tương "A" tiếng, giọng tràn đầy vẻ trào phúng: "Bọn họ nghĩ lung tung cái gì vậy! bao giờ có chuyện ly hôn ở nhà họ Tưởng chúng ta đâu!"

      Ông nhìn về phía mẹ Tưởng: "Lần sau bà ta còn thế bà trực tiếp xóa bỏ cái ý niệm ấy , chẳng hiểu những người này dành cả ngày để nghĩ gì nữa!"

      Mẹ Tưởng đột nhiên trở nên hung dữ: "Còn phải là vì ông ủng hộ cuộc hôn nhân của Bách Xuyên sao, nên nhà họ Kiều bọn họ mới tính tính toán toán như vậy đấy!"

      Bố Tưởng: "Tôi để con bé Tô Dương tiếp tục ở trong ngành giải trí cũng là vì suy nghĩ cho hai đứa nó! Đứa nào cũng bận rộn suốt ngày, mặt chẳng đối mặt, cứ như thăm người thân ấy, dăm ba tháng lại gặp lần, có cuộc hôn nhân nào chịu nổi giày vò như vậy? Chẳng nhẽ tôi lại thực trông chờ tình dẫn dắt chúng nó qua thế hệ sao?"

      "Tôi là người từng trải, tôi nhìn nhiều thấy nhiều rồi. Tôi sợ hai đứa nó sau này hối hận nên mới sớm tiêm mũi dự phòng cho chúng nó, bọn nó lại khen ngược, cả hai đứa đều chẳng thèm cảm kích, tấm lòng vàng lại bị xem như lòng lang dạ thú!"

      xong, bố Tưởng khỏi có chút kích động.

      "Huống hồ, khi Tô Dương vẫn còn ở trong cái chảo nhuộm lớn kia, bên người Tưởng Bách Xuyên lại xuất lớp lớp những người phụ nữ có tâm tư với nó.... Ai có thể đảm bảo nó bị người khác mê hoặc!?"

      Mẹ Tưởng chen vào: "Ông thế là sai rồi, Bách Xuyên phải người như vậy, Tô Dương cũng phải đứa bé xằng bậy."

      Bố Tưởng hừ lạnh tiếng: "Tôi chỉ tới đây thôi, nếu bọn nó còn tiếp tục cách vài tháng mới gặp nhau lần như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra!"

      Mẹ Tưởng ra hiệu cho ông ngừng lại: "Có ai lại thế về con nhà mình như ông !"

      Bố Tưởng nhấp mấy ngụm trà, hòa hoãn cảm xúc của mình xuống.

      "Tôi nào có mong chúng nó sống tốt? Tôi sợ chuyện tốt đó xảy ra ấy!"

      Dứt lời, ông khỏi thở dài: "Bà xem, kết hôn rồi cũng nên quan tâm tới chuyện trong nhà chút, nên sinh con nên sinh con, ở bên cha mẹ già nhiều chút. Trong nhà cũng đâu có thiếu tiền, nào có cần con bé phải ra ngoài liều mạng làm việc để gánh vác chi phí trong nhà!"

      Ngừng chút, bố Tưởng lại : "Cũng đâu phải tôi cho con bé làm việc, lúc trước tôi với Bách Xuyên rồi, đừng để Tô Dương tiếp tục ở trong giới giải trí, làm giáo viên đại học hay gì đó, ngày nghỉ nhiều, có thể thường xuyên qua New York, Bách Xuyện lại chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn! Tôi thực hiểu nay người trẻ tuổi suy nghĩ thế nào!"

      Mẹ Tưởng lắc đầu đứng lên, dùng sức vỗ lên vai bố Tưởng: "Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga!"(*) xong, bà tao nhã xoay người lên lầu."

      (*) 燕雀安知鸿鹄之志哉 (Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai): Nôm na là những kẻ thể thấu hiểu được tham vọng của những người vĩ đại.

      Bố Tưởng: "..."

      Ông nhìn trà xanh còn tỏa ra hơi nóng lờ mờ trong tách, suy tính xem Tưởng Bách Xuyên trút giận lên nhà họ Kiều như thế nào, mà nhà họ Kiều phản kích lại ra sao.

      Ông xoa bóp ấn đường, đúng là khiến người ta bớt lo mà!

      Hết người này tới người khác thi nhau góp nên cái cục diện rối rắm này, xử lý thế nào cũng hết!

      Trước đó vài ngày, Tô Dương bỏ theo dõi Kiều Cẩn Weibo, rồi sau đó, Tưởng Bách Xuyên chịu theo dõi lại. Bố Kiều cùng mẹ Kiều chiếm được câu trả lời từ chỗ ông, liền chạy qua chỗ chú hai của Tưởng Bách Xuyên thêm mắm dặm muối.

      Ngay đêm hôm đó, chú hai gọi điện qua đây, giọng điệu rất tốt, Tô Dương làm việc đúng mực, để tâm tới mặt mũi của trưởng bối hai nhà.

      Vì bố mẹ Kiều, ông tức tới mức thiếu chút nữa phát bệnh tim, lại thể lập tức chạy tới chỗ chú hai để giải thích ràng vào lúc đêm hôm khuya khoắt.

      Ông làm việc tốt lưu danh chớ, kết quả còn bị mẹ Tưởng hiểu nhầm là ông muốn kết bè với chú hai của Bách Xuyên, chia rẽ hai vợ chồng son chúng nó...

      Bố Tưởng uống thêm mấy ngụm trà, lắc đầu thở dài.

      Nếu lần này Tưởng Bách Xuyên lại tác quái, ông cụ Tưởng dễ chuyện như vừa rồi.

      Nhưng Bách Xuyên là con trai của ông, ông lại thể khiến con mình uất ức.

      Mà ông cụ Tưởng lại là bố của ông, người làm con trai như ông thể bất hiếu với cụ.

      Vậy nên, việc này khiến thực khiến ông buồn bực chết được.

      *
      susu, Phong nguyet, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29: ân cần của sớm trở thành phần cuộc sống của (2)

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      Đôi lời: Quà mừng vì mình được nghỉ làm ngày đây, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé <3 Và mình cũng xin cảm ơn các bạn vẫn luôn bỏ phiếu, comment cho chương truyện, tất cả những điều đó đều tiếp thêm động lực cho mình dịch đấy, chân thành cảm ơn các bạn lần nữa =D

      *

      Bố Tưởng uống thêm mấy ngụm trà, lắc đầu thở dài.

      Nếu lần này Tưởng Bách Xuyên lại tác quái, ông cụ Tưởng dễ chuyện như vừa rồi.

      Nhưng Bách Xuyên là con trai của ông, ông lại thể khiến con mình uất ức.

      Mà ông cụ Tưởng lại là bố của ông, người làm con trai như ông thể bất hiếu với cụ.

      Vậy nên, việc này thực khiến ông buồn bực chết được.

      *

      Lúc này, ở bên kia câu lạc bộ tư nhân.

      Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Chu Minh Khiêm đột nhiên nghĩ tới chuyện Lục Duật Thành từng dặn dò. hỏi Tô Dương: "Cậu có nghĩ tới việc phát triển theo hướng điện ảnh và truyền hình ?"

      Tô Dương phản ứng kịp: "Ý cậu là gì?"

      Chu Minh Khiêm: "Ý tôi là, cậu có muốn thử đóng phim ? Là bộ phim của tôi, nhân vật nữ chính rất giống cậu, cũng là nhà nhiếp ảnh. Có muốn thử chút ?"

      Tô Dương có chút thụ sủng nhược kinh, nên biết rằng phải ai cũng có thể đóng phim do Chu Minh Khiêm đạo diễn. chưa bao giờ cho phép người nào cửa sau, chỉ có những diễn viên được coi trọng mới có cơ hội đóng phim của .

      mím môi cái, cười yếu ớt : "Nhưng ngoài việc biết chụp ảnh ra, ngay cả chút kỹ xảo tôi cũng biết, sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu được."

      Chu Minh Khiêm cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu chính là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lòng tôi."

      cho rằng những lời này có thể đổi lấy cảm động, thậm chí là cảm kích của Tô Dương.

      Kết quả, : "Xì, cuối cùng cũng tiếng người rồi đấy."

      Chu Minh Khiêm: "..."

      Sau đó, Tô Dương mình muốn đóng phim, nhưng cũng lời từ chối.

      Chu Minh Khiêm định hỏi quá dai dẳng, sợ nhìn thấu mưu đồ bất chính của mình.

      Ăn cơm xong, bọn họ tách ra ở cửa câu lạc bộ tư nhân.

      Lục Duật Thành cùng Chu Minh Khiêm tới buổi họp báo, còn Diệp Đông trở về công ty tăng ca.

      Tô Dương lái xe thẳng tới studio, chiều nay còn phải sửa ảnh của An Ninh.

      Có lẽ, vì bọn họ chuyện quá mức nhập thần tại cửa câu lạc bộ nên phát có phóng viên chụp ảnh mình. Sau khi họ tách ra, phóng viên cũng chia nhau đuổi theo từng người.

      đường trở lại phòng làm việc có phần buồn chán, vì rảnh rỗi đến phát sợ nên Tô Dương gọi điện thoại cho Tưởng Bách Xuyên.

      " ở đâu thế?"

      Tưởng Bách Xuyên: " ở nhà."

      Tô Dương "A" tiếng, vừa cười vừa mời : "Chiều nay tới studio của em ?" Giọng đặc biệt mê người.

      Tưởng Bách Xuyên: " ảnh hưởng tới công việc của em chứ?"

      Trong lời của Tô Dương lộ ra ý cười: "Ảnh hưởng ảnh hưởng thôi, chứ nếu em để ở nhà mình chẳng khác nào người vợ oán chồng cả, cứ nghĩ ngợi lung tung suốt thôi."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      bất đắc dĩ bật cười: "Em lại muốn ăn đòn phải ?"

      Giọng Tô Dương đột nhiên dịu dàng hơn ít: "Tưởng Bách Xuyên."

      "Hửm?"

      "Em nhớ lắm."

      " tiếng sau tới."

      "Vậy nhanh lên nhé."

      "Được."

      Cuộc trò chuyện kết thúc, Tưởng Bách Xuyên đặt di động lên bồn rửa tay ở bên cạnh, tiếp tục giặt quần áo.

      Trưa nay, sau khi nhận được cuộc gọi từ bố Tưởng, cũng mất hứng nghỉ trưa, nên trở về nhà từ tiệm Ông Nội Khoai Lang.

      Vì mấy ngày nay ở nhà nên Tô Dương cho người giúp việc tạm nghỉ.

      Về đến nhà, bắt đầu dọn vệ sinh.

      Quét dọn vệ sinh xong, nghĩ tới số quần áo chưa được giặt mà hai vợ chồng họ thay tối hôm qua, thu dọn, phân loại chúng rồi bắt đầu giặt quần áo.

      Khi cả hai rảnh rang ở nhà, phần lớn thời gian đều là Tô Dương giặt quần áo, còn lo việc lau nhà dọn vệ sinh.

      Thỉnh thoảng, khi làm biếng, việc giặt giũ rơi vào tay , nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.

      Khi quần áo được giặt sạch và phơi xong, Tưởng Bách Xuyên mới mặc áo ra ngoài.

      tới trước cửa, lại nghĩ tới chuyện, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Mọi thứ được sắp xếp thỏa đáng chưa?]

      Tưởng Mộ Tranh: [Cháu tới chuyện gì vậy? (Mỉm cười)]

      Tưởng Bách Xuyên có cách nào để chuyện tử tế với , nhưng nếu nhắc nhở chú năm như vậy chắc xảy ra sai sót gì.

      đường tới phòng làm việc của Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên dừng xe trước cửa hàng Starbucks, vào tiệm đóng gói 25 ly cà phê. Thanh toán xong, lại căn dặn người bán hàng: " giao hàng sớm giúp tôi nhé, cảm ơn."

      Người bán hàng cười đáp ứng.

      Người bán hàng cùng Tưởng Bách Xuyên quen biết nhiều năm. Từ khi bắt đầu làm ở đây, biết cứ cách đoạn thời gian, người đàn ông này tới mua cà phê cho nhân viên của văn phòng Hải Nạp.

      Sau đó, cũng mơ hồ đoán được quan hệ giữa cùng nhà nhiếp ảnh Tô Dương, nhưng cũng nhiều chuyện với những đồng nghiệp khác mà chỉ làm như hay biết gì.

      Mỗi khi qua đây, chỉ gọi cùng loại cà phê, đưa tới cùng địa chỉ.

      Chỉ có số lượng đóng gói càng ngày càng gia tăng.

      Có lẽ là do studio Hải Nạp có thêm nhiều nhân viên hơn.

      ngầm chú ý tới Weibo của Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên, thấy bọn họ chẳng hề theo dõi nhau.

      Nhưng ngân hàng đầu tư của Tưởng Bách Xuyên mang tên Hải Nạp, mà studio của Tô Dương cũng có cái tên ấy.

      Tuy trình độ văn hóa của cao, nhưng cũng biết cụm từ "Hải nạp bách xuyên" (Biển chứa trăm sông) (*).

      Thời gian ba năm cứ trôi qua bình thường như vậy.

      đương rồi kết hôn, trải qua cuộc sống bận rộn nhưng phong phú, cũng chứng kiến người đàn ông này vẫn tới gói cà phê gửi qua studio của Tô Dương như lúc trước.

      Có lần, Tưởng Bách Xuyên lại tới mua cà phê, sau khi thanh toán xong, : Cảm ơn .

      Hẳn là lời cảm ơn cho việc thay giữ bí mật này.

      Ra khỏi quán cà phê, Tưởng Bách Xuyên lại bộ tới cửa hàng bán hoa gần đó.

      mua hoa cho Tô Dương mà mua mấy chậu trầu bà vàng thủy sinh xanh mát, đặt chúng vào bình trong suốt.

      Trước đây, thường tới chợ hoa mua trầu bà vàng để đặt trong văn phòng, nhưng khi tới đó vào lần tiếp theo, lá cây trầu bà vàng rất thưa thớt, trông chẳng hề xinh đẹp và có chút sống nào.

      hỏi có thường xuyên tưới nước .

      trả lời rất nhanh: Tưới chứ, bình thường đều em đều tưới đó.

      lại hỏi có bón phân .

      càng trả lời lưu loát: Sao có thể bón phân được.

      Vậy nên... cực kỳ buồn bực, sao có thể nuôi loại thực vật có sức sống mạnh mẽ như trầu bà vàng trở thành như vậy...

      *

      Khi tới studio, vì thấy Đinh Thiến đâu nên Tô Dương hỏi trợ lý uống cà phê: "Thiến Nhi đâu rồi?"

      Trợ lý chỉ về phía nhà vệ sinh: "Cả trưa nay chị ấy đều ở trong đó soi gương đấy."

      Soi gương?

      Chẳng phải trước đây nàng sợ soi gương nhất sao?

      Lại còn , cái gương là thứ khiến vị tiểu thiên tiên như trở thành người phụ nữ mập xấu xí nhất thế giới nữa chứ.

      Tô Dương nhíu mày hỏi trợ lý: " ấy làm sao thế? Đầu lại chập mạch à? Hay phòng vệ sinh mới có cái gương nào khiến người ta trông gầy ?"

      Trợ lý nhún vai: "Vẫn là cái gương cũ đấy chị, ai mà biết được chị ấy bị làm sao."

      Tô Dương nghiêm túc suy nghĩ: "Có lẽ là thời kì hứng tình tới sớm đây mà."

      Trợ lý: "..."

      Tô Dương khoát tay, ý bảo trợ lý làm việc, còn xoay người vào phòng vệ sinh.

      Ở trước gương, Đinh Thiến chỉ ấn mặt mình lại, mà còn hóp chặt hai bên má. Dưới tình huống như vậy, gương mặt to to kia miễn cưỡng khôi phục lại đúng với tiêu chuẩn bình thường.

      Tô Dương khoanh tay, tựa lên khung cửa, mặt mang vẻ chế nhạo: "Gương kia ngự ở tường, xin hỏi ai là người phụ nữ gầy nhất thế giới này? Gương rơi lệ đầy mặt : "Là Đinh Thiến!"

      Đinh Thiến quay đầu, hung tợn nhìn Tô Dương: "Cái đồ miệng phun được ngà voi!"

      Tô Dương cười, giương cằm lên: "Ái chà, cậu thực phát xuân đấy à? cho chị đây nghe xem, là chú mèo đực nhà ai nã viên đạn tình tới cậu thế?"

      Bên tai Đinh Thiến đỏ lên, khuôn mặt tà mị ngông cuồng của Chu Minh Khiêm được phóng đại tới vô hạn ở trong đầu . nhanh chóng ngừng ảo tưởng, ra sức phủ nhận: "Làm gì có ai phát xuân chứ! Còn phải là vì cậu phát triển con đường quốc tế nên người đại diện như mình mới phải gắn kết với trào lưu thế giới sao, mình thể làm gánh nặng cho cậu được!"

      Tô Dương tin: "Cậu có tư tưởng giác ngộ cao như vậy từ lúc nào thế? Hửm?"

      Đinh Thiến: "... Vừa mới đây thôi!"

      Suy cho cùng, vì chột dạ nên sắp chịu nổi màn ép hỏi qua qua lại lại của Tô Dương.

      Tô Dương cũng bám lấy vấn đề này nữa. rất hiểu Đinh Thiến, quá vài ngày, chính nàng thể nhịn nổi mà chủ động khai báo với .

      đổi đề tài, nhắc tới chuyện công việc: "Đúng rồi, Chu Minh Khiêm muốn mình diễn vai nữ chính trong phim của cậu ta, cậu thấy mình có nên nhận ?"

      Đinh Thiến trả lời chẳng chút do dự: "Nhận, nhất định phải nhận! Nhất định phải nhận!" Chỉ khi Tô Dương tham gia bộ phim này, mới có thể thường xuyên gặp Chu Minh Khiêm.

      Tô Dương: "..."

      chớp mắt mấy cái, "Đinh Thiến, trưa nay cậu hít thuốc đấy à?"

      Có cần phấn khởi như vậy ?

      Đinh Thiến cảm thấy mình luống cuống, ho khan hai tiếng, cố gắng che đậy: "Cậu cũng phải biết vị đạo diễn Chu này, có mấy diễn viên lọt được vào mắt xanh của ta đâu. Cậu cũng nên biết, có nhiều người nỗ lực cả đời mà chẳng được diễn vai nhân vật chính lần nào đâu đấy."

      đến đây, cảm giác yên lòng trong Đinh Thiến dần dần tản , tiếp: " tại, nếu cậu có cơ hội thử lần cớ gì ? Cũng uổng phí thời lăn lộn trong ngành giải trí của cậu."

      Tô Dương gật đầu: "Mình phải thương lượng với Tưởng Bách Xuyên xem ấy nghĩ thế nào . Thực ra mình cũng muốn thử sức phen, mình vẫn luôn tò mò biết cảm giác diễn kịch là thế nào."

      Nhưng, hẳn bố Tưởng là người đầu tiên đứng ra phản đối...

      Lúc này, trận huyên náo truyền tới từ trong phòng làm việc.

      Chỉ nghe thấy bọn họ : "Chào sếp."

      "Sếp ơi, chúng tôi rất nhớ đấy."

      "Đúng vậy, nhớ tới mức cả ngày ăn ngon ngủ yên."

      "Mấy tháng gặp , chúng tôi cứ mất ngủ suốt thôi."

      Tô Dương híp mắt, cần nghĩ cũng biết là Tưởng Bách Xuyên tới. Đám tiểu nha đầu kia đúng là biết nịnh hót, lại còn gọi "Sếp" hả?

      mới là sếp sòng nhé!

      Đinh Thiến cũng nghe được động tĩnh, lập tức cầm di động đặt bồn rửa tay lên: "Ai da, chiều nay có thể nghỉ ngơi rồi!"

      Đoạn, lách ra khỏi phòng vệ sinh như cơn gió.

      Tô Dương: "..."

      Chỉ cần Tưởng Bách Xuyên tới đây, đều tự cho phép bọn họ nghỉ làm. Hơn nữa, đúng trong ngày hôm đó, dù bọn họ có bao nhiêu hóa đơn thanh toán bấy nhiêu.

      Vậy nên, những kẻ xấu xa kia đều mỏi mắt mong chờ có mặt của Tưởng Bách Xuyên.

      Tô Dương bước tới trước gương để trang điểm, tô thêm son môi, chỉnh sửa quần áo phen rồi mới ra khỏi phòng vệ sinh.

      tới phòng làm việc để xem tình hình, a, nguyên đám chạy nhanh vô cùng.

      Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại mình Tưởng Bách Xuyên.

      đưa lưng về phía , tắt máy tính giúp nhân viên.

      Tô Dương chống chân, tựa lên bàn làm việc, nhìn Tưởng Bách Xuyên chăm chú lưu lại từng tập tin máy tính. Sau khi tắt máy xong, lại tiện tay sắp xếp những món đồ xốc xếch ở bàn.

      Sau đó, chuyển qua vị trí khác, lặp lại hành động vừa rồi.

      chăm chú dõi theo .

      ân cần của sớm trở thành phần cuộc sống của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :