1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Tiểu Ngũ nhà họ Tưởng
      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Tô Dương về đến phòng, xem xem lại tờ phổ nhạc này.

      Vẫn là hiểu nhất.

      thể giãi bày tình cảm trong nhạc, chẳng cần khơi thông bằng ngôn ngữ, liền hiểu tất cả.

      Tờ phổ nhạc này phải bản gốc, mà là bản sao.

      Thực ra, khi cầm bản phổ nhạc, trong nháy mắt đó, còn tưởng ở Hồng Kông, bay tới để cho kinh hỉ.

      Nhưng đến giây sau liền hủy bỏ suy nghĩ của chính mình.

      Người bận rộn như nào có thời gian để bay qua bay lại.

      Ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ từng cho lần kinh hỉ.

      Khi ấy còn học trung học, là mùa đông, trận tuyết lớn thứ hai bay lả tả vài ngày ở Bắc Kinh.

      Trong lúc gọi điện thoại, vô tình câu, nếu có thể xem cảnh tuyết rơi ở Cố cung cùng tốt biết bao.

      Sau đó, cũng để những lời này ở trong lòng, nhưng buổi trưa thứ sáu, liền gọi điện bảo trốn học ra ngoài vào buổi chiều.

      Xế chiều hôm ấy, cõng dạo Cố cung buổi chiều.

      Cũng chính vì lần trốn học kia, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng mới bắt đầu oán giận đủ kiểu với Tưởng Bách Xuyên, dạy hư ...

      Tô Dương lại nhìn tờ phổ nhạc trong tay, chớp mắt cái, mười năm trôi qua, những hồi ức thanh xuân kia tựa như mới được khắc vào đầu ngày hôm qua, rệt sâu sắc.

      lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [Em nhận được kinh hỉ rồi, .]

      Đợi vài phút, Tưởng Bách Xuyên cũng trả lời.

      Tô Dương để di động xuống, đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm gội, chuẩn bị sắp xếp hành lý để lên đường trở về.

      Vừa tắm xong, tiếng gõ cửa vang lên trong gian phòng, Đinh Thiến đứng ở cửa lớn tiếng kêu: "Dương Dương, nhanh mở cửa! Nhanh mở cửa!"

      Trong tay Tô Dương còn cầm khăn lông, vừa lau tóc vừa mở cửa cho : "Cậu gọi quỷ à!"

      Đinh Thiến chui vào, "Cậu lên Weibo chưa?"

      Tô Dương cài cửa lại, vào phòng khách, "Mình vừa tỉnh thôi, thời gian đâu mà xem Weibo, làm sao thế? phải Weibo của mình lại thất thủ đấy chứ?"

      Đinh Thiến ngừng gật đầu, "Nhưng lần này là chuyện tốt, cậu ngủ giấc cũng chẳng sao, lượng fan hâm mộ Weibo của cậu vượt quá con số triệu rồi!"

      Tô Dương: "..."

      chớp chớp mắt, mấy giây sau mới tiêu hóa tin tức khiến lòng người phấn khởi này.

      Nguyên nhân dẫn tới lượng fan tăng vọt duy nhất mà có thể nghĩ đến chính là: "Có người nâng đỡ mình à?"

      Đinh Thiến lắc đầu: "Là hình quảng cáo mà cậu chụp vào buổi sáng, Cố Hằng chọn hai tấm ảnh chụp các cậu nhìn nhau, đăng tấm lên Weibo của cậu ta, vậy nên fan hâm mộ của cậu ta phát điên rồi, vào Weibo của cậu khuyên nhủ đủ điều, bảo cậu bắt lấy nam thần, khuôn mặt của các cậu rất xứng đôi, còn ánh mắt Cố Hằng nhìn cậu biểu lộ tình cảm chân thành."

      Tô Dương: "..."

      trì hoãn: " phải gần đây Cố Hằng chẳng thích chia sẻ cái gì Weibo sao?"

      Ngay cả phim đóng cũng rất ít khi được tuyên truyền chính Weibo của mình.

      Đinh Thiến lắc tay cái, tỏ vẻ hiểu suy nghĩ của Cố Hằng, bởi vì quá khứ đặc biệt giữa Cố Hằng cùng Tô Dương, Đinh Thiến chưa bao giờ đem bọn họ ra đùa cợt, khi mở đầu liền thể nào kết thúc.

      Trước khi , vỗ vai Tô Dương: "Mình nhìn ra rồi, bao lâu nữa, fan của Cố Hằng cùng fan của Tưởng Bách Xuyên ngứa mắt lẫn nhau cho mà xem."

      Tô Dương bọc khăn quanh tóc, vô tình chà xát, có chút thất thần.

      Mấy phút sau, ném khăn sang bên, bật laptop lên, lại lấy di động gửi tin nhắn cho Cố Hằng: [Weibo của cậu bị trộm à?]

      *

      Cố Hằng nhìn ra vẻ khó tin trong lời .

      Cũng phải thôi, mấy năm này, cùng gần như thủy hỏa bất dung, ngoài việc chế giễu nhau liền làm gì khác biệt, đây vẫn là lần đầu tiên tuyên truyền ảnh quảng cáo thay .

      Lần quảng cáo này còn chưa được chính thức tung ra cũng nổi tiếng.

      Khi đăng ảnh lên, trong khoảnh khắc ấy, có cảm giác mình như điên cuồng tăng tốc đường cái.

      Nghĩ đến người đứng ở cuối con đường, liền chẳng thèm ngó ngàng gì nữa.

      Cố Hằng lại xem tin nhắn kia, sau cùng cũng trả lời , đặt di động lên bàn trà, cầm gạt tàn cùng thuốc lá tới bên cửa sổ.

      hút thuốc, nhàng nhả khói.

      nghĩ tới mấy năm trước, vào lần đầu tiên lấy được giải thưởng ảnh đế, khi tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, có phóng viên hỏi , trước đây từng học tài chính, sao đột nhiên lại nghĩ tới việc tiến vào giới diễn viên?

      Khi ấy có chút hoảng thần.

      Vì sao lại tiến vào giới diễn viên?

      Để ngày nào đó, có thể tiến vào ống kính của , cho dù sau này là vợ, là mẹ của người khác, vẫn có thể có ngàn vạn gắn bó với vì quan hệ công việc.

      Để khi nhớ , đến mức ngay cả lý do gọi điện thoại cũng chẳng có.

      *

      Tô Dương cùng Đinh Thiến tới sân bay vào trước giờ chiều.

      ngờ oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải Kiều Cẩn vừa trở về Bắc Kinh.

      Kiều Cẩn ký bản thông báo về hợp đồng, sau khi kết thúc liền nhận được điện thoại của ông cụ Kiều, bảo ta mau mau trở về.

      Có lẽ ông biết những tai tiếng mạng của ta.

      thể thiếu trận trách mắng.

      Nhưng ta lại nghe mẹ , ông cụ nhà họ Tưởng trở về.

      Nghe tin ông cụ Tưởng về nước, nỗi lòng lo lắng của ta cuối cùng cũng hạ xuống.

      Mẹ rất đúng, xe tới núi ắt có đường, nhà họ Tưởng hẳn thể quan tâm tới ân tình cùng giao tình ngày xưa.

      Khi xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh, Kiều Cẩn đứng ở phía sau Đinh Thiến, Tô Dương cũng thể khẳng định là trùng hợp hay do Kiều Cẩn cố ý.

      Trong lúc đó, Tô Dương chỉ lo trò chuyện về công việc kế tiếp cùng Đinh Thiến, quan tâm tới Kiều Cẩn.

      Hôm nay Kiều Cẩn thấy Tô Dương cực kỳ chướng mắt, trước đây còn có thể khoan nhượng chút ở nơi công cộng, bây giờ lại thể nhịn nổi.

      ta về phía trước bước, giọng cực , nhưng đủ để Đinh Thiến cùng Tô Dương nghe được: "Tô Dương, có nghĩ tới hậu quả khi đối nghịch với tôi ?"

      Đinh Thiến quay đầu cười lạnh tiếng.

      Tô Dương ngước mắt cười nhạt: "Ông xã tôi tôi chẳng cần quan tâm tới bất cứ hậu quả gì, ấy gánh vác, tôi chỉ chịu trách nhiệm chơi vui vẻ là được."

      Kiều Cẩn đeo kính râm, tuy Tô Dương nhìn thấy đôi mắt của ta, nhưng cũng biết ánh mắt tại của ta có thể lăng trì người.

      Kiều Cẩn chợt chế giễu mà chẳng thèm ngó ngàng gì: "A, Tô Dương, tôi chẳng hiểu lấy đâu ra tự tin lừa mình dối người đó."

      ta thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, chung cư ở Manhattan của Tưởng Bách Xuyên cũng tệ, cảnh sắc ở dưới tầng rất tốt."

      Tô Dương cười cười: "Cảm ơn lời khen ngợi của , lúc đầu tôi nhìn trúng nơi này nên mới mua cho Tưởng Bách Xuyên, chỉ có cảnh
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: tự luyến khó hết bằng lời

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Khi Tưởng Bách Xuyên ra khỏi nhà Tưởng Mộ Tranh, trời rất khuya. tính toán thời gian Tô Dương hạ cánh, lúc này cũng đến sân bay, có tới cũng kịp đón máy bay.

      Ngón tay gõ lên tay lái theo nhịp nào, vài giây sau, khởi động xe rời .

      đường về nhà, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của thư ký giang Phàm.

      "Tưởng tổng, theo tin tức mới nhất từ New York, Bàng Việt Hy cùng đoàn thể đổi nơi công tác sang công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, nghe ông chủ của Doãn Lâm là Cao Tân cũng tới."

      Hơi dừng chút, Giang Phàm lại tiếp tục: "Trước đây, Doãn Lâm thành công trong việc thu mua Laca, nay lại có ý định mua lại nhà máy sản xuất camera di động của hãng máy ảnh Sofe ở Thâm Quyến, Trung Quốc. Bọn họ tiếp xúc với tầng cấp cao của Sofe."

      Tưởng Bách Xuyên hỏi: "Là Bàng Việt Hy phụ trách sao?"

      Giang Phàm trả lời: "Vâng, Bàng Việt Hy toàn quyền phụ trách vụ thu mua này."

      còn : "Sau khi thu mua xong, Doãn Lâm gia tăng kinh phí đầu tư, nhà máy Sofe liền có thể sản xuất mô hình camera có chức năng PDAF(*), chất lượng camera cùng lợi nhuận của bọn họ có thể vượt qua lần kết hợp đầu tiên giữa di động cùng camera của Laca. Trước mắt, những nhà máy và cửa hàng tư nhân lớn đều khá xem trọng camera di động của Sofe."

      Mục tiêu lúc này của Bàng Việt Hy chính là chiến thắng Tưởng Bách Xuyên, có thể tưởng tượng cuộc cạnh tranh cùng Sofe trong tương lai kịch liệt cỡ nào.

      Mà máy ảnh Laca càng khó đạt được bước đột phá lớn trong việc thực dự án camera di động.

      Tưởng Bách Xuyên lẳng lặng nghe, vài giây sau mới đáp: "Tôi biết rồi."

      Doãn Lâm cố ý gây khó dễ với .

      Giang Phàm thêm việc gì khác, liền kết thúc cuộc trò chuyện.

      Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên căng thẳng, suy tư nhìn con đường ở phía trước.

      quá hai phút, di động rung lên, mở ra nhìn, là Tô Dương gửi đến: [Ông xã, em tới Bắc Kinh rồi, .]

      Vẻ mặt Tưởng Bách Xuyên dịu ít. gọi điện, bên kia rất ồn ào, hẳn là vừa đến sảnh.

      "Em vừa xuống máy bay à?"

      Tô Dương: "Vâng, em lập tức về nhà ngay, sao?"

      Tưởng Bách Xuyên: " đường."

      nhiều lời về những chuyện khác.

      Tô Dương đương nhiên cho rằng đường công tác, "Lúc trước em gọi được cho , lần này ở bên đó mấy ngày?"

      Tưởng Bách Xuyên: " phải ở đến Tết Nguyên Đán."

      "Hả?" Tô Dương vô thức tỏ vẻ mất mát.

      Trong dĩ vãng, cho dù Tưởng Bách Xuyên bận rộn cỡ nào, cũng bộc lộ nửa điểm hài lòng ở trước mặt .

      Cho dù tới buổi triển lãm ảnh của hơn hai tháng trước, gặp ba tháng, cũng biểu như vậy ở trong điện thoại.

      Vừa nghe phải ở ngoài hơn mười ngày, thể trải qua lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán cùng , liền nhịn được mà thốt thành tiếng.

      Có lẽ, vì luôn được ở bên trong khoảng thời gian này, liền trầm luân, muốn xa lâu như vậy.

      Tô Dương lập tức lấy lại giọng điệu thoải mái: "Vậy làm việc xong trở về gặp em nhé."

      Trong lòng Tưởng Bách Xuyên rất khó chịu, cho dù vui, cũng cố tình gây chuyện với .

      "Đồng Đồng?"

      "Hả?"

      "Em sớm về nhà nhé."

      "Được."

      Tưởng Bách Xuyên gì nữa, liền cúp điện thoại.

      Tô Dương cất di động, nhìn cảnh đêm vô tận tại sân bay, trong lòng vương vấn nỗi đơn khó có thể bị gạt bỏ.

      thân mình trong đêm Giáng Sinh, thân mình trong đêm giao thừa, thực ... Bận rộn như vậy sao?

      Bận tới mức khi tất cả mọi người ở tổng công ty bên kia nghỉ ngơi trong ngày Giáng Sinh, còn muốn tăng ca ư?

      Nửa năm này, dường như thay đổi.

      cũng thể thay đổi ở chỗ nào.

      Có lẽ là kể từ khi tới triển lãm ảnh của , tâm tư của liền trở nên mẫn cảm.

      Buổi triển lãm ảnh chụp ở Hồng Kông vào tháng 10 khi ấy là triển lãm đầu tiên của .

      Lục Duật Thành đến.

      Cố Hằng cũng đến.

      Chu Minh Khiêm vội tới mức chân chạm đất cũng đến.

      Ngay cả người nhà họ Tưởng cũng đến, từ mẹ chồng, thím hai,tới chú tư, thím tư cùng chú năm.

      Cho dù bọn họ thích, cũng chẳng ủng hộ nghề nghiệp của , nhưng sau khi biết tin, họ vẫn khiêm tốn đến ủng hộ.

      Duy chỉ có là vắng mặt.

      lấy lý do bận rộn, để thư ký giang Phàm tới buổi triển lãm thay .

      từng tưởng rằng, chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ cùng Tưởng Bách Xuyên.

      Nhưng khi tới buổi triển lãm ấy, cũng là lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi tự tin của mình.

      Có lẽ ngoài cái chết ra, thời gian cùng khoảng cách cũng có thể khiến tình giữa bọn họ phai nhạt rồi xa cách.

      Diệp Đông cùng Giang Phàm là ví dụ tốt nhất.

      Bọn họ là thanh mai trúc mã, nhau nhiều năm như vậy, còn kết hôn sinh con, nhưng cuối cùng vẫn tách ra bất ngờ kịp chuẩn bị.

      Mà về sau, khi hai người gặp nhau trong ba tháng, giữa cùng
      [​IMG]
      Esky147, 1900, lêthanh90097 others thích bài này.

    3. bennhautrondoi

      bennhautrondoi Member

      Bài viết:
      48
      Được thích:
      45
      Tr hay quá. Editor sớm nổi lên nha. Đừng chìm sâu quá. Keke

    4. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Lâu ra truyện đến mức ta quên luôn có đọc bộ truyện này :-((

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26: Tạm biệt

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn

      Nguồn: DĐLQĐ, Wattpad

      Nấu nướng xong xuôi, Tưởng Bách Xuyên múc sủi cảo vào trong mâm, bưng mâm cùng nước chấm lên bàn ăn, hướng về phòng khách gọi: "Đồng, ra ăn sủi cảo."

      "A, em ra ngay đây."

      Ba phút trôi qua, Tô Dương vẫn vùi đầu tẩy tẩy vẽ vẽ bàn trà.

      làm quá chuyên tâm, sớm vứt lời Tưởng Bách Xuyên vừa lên chín tầng mây.

      Tưởng Bách Xuyên gọi nữa, bưng nước chấm cùng sủi cảo đến bên bàn trà.

      Tô Dương vẫn có bất kỳ phản ứng nào, ngưng thần suy tư nhìn giấy vẽ.

      Tưởng Bách Xuyên vào phòng bếp cầm cái bát về, Tô Dương ngồi khoanh chân, ngồi xuống bên cạnh , hỏi: "Em muốn ăn cay hay cay?"

      Tô Dương chẳng hề nghĩ ngợi: " Nửa cay, nửa cay."

      Tưởng Bách Xuyên chia sủi cảo thành hai nửa, nhàng thổi. nhúng nửa miếng sủi cảo vào nước chấm cay, đỡ bát ở dưới, trực tiếp đưa tới bên cạnh miệng : "Há miệng ra, hơi cay đấy."

      Tô Dương giật mình, quay đầu nhìn .

      Lúc này, mới nhận ra là sủi cảo được nấu xong, nhanh chóng mở miệng cắn miếng , Tưởng Bách Xuyên bỏ phần còn dư lại vào trong miệng mình.

      Tô Dương nuốt xong, Tưởng Bách Xuyên lại nhúng nửa miếng sủi cảo khác vào nước chấm cay, đút cho ăn.

      Tô Dương đặt bút xuống, nhai nuốt sủi cảo, đưa tay sờ yết hầu của .

      Tưởng Bách Xuyên nhìn cái, vẻ mặt nghiêm nghị: "Em ăn cơm tử tế cho ."

      Lúc này Tô Dương mới thành .

      Tưởng Bách Xuyên hỏi : "Lại chụp cho trang bìa tạp chí à?"

      Tô Dương gật đầu: "Là bộ sưu tập mùa thu của L & D, thiết kế theo phong cách gợi cảm cuồng dã. Vừa nhìn hoa mua cho em, em liền đột nhiên nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ mặc quần áo mùa thu của L & D, ngắm nghía hoa hồng đỏ trong tay, ánh mắt mập mờ, khiêu khích, độc đoán, lại chịu gò bó."

      xong, Tô Dương còn tưởng tượng hình chụp ở trong đầu, xinh đẹp sao tả xiết.

      Hình tượng của An Ninh còn rất phù hợp với chủ đề của kỳ này.

      Tô Dương ăn hết năm cái sủi cảo rồi lắc đầu ăn được nữa.

      " ăn sao?" Tưởng Bách Xuyên hỏi lại.

      "Em no rồi, ăn ."

      Tô Dương bắt đầu vẽ nốt bức hình còn dang dở.

      Tưởng Bách Xuyên cho uống chút nước, chính mình ăn sạch toàn bộ phần sủi cảo còn dư. Sau khi thu dọn bát đũa xong, Tô Dương cũng vừa vẽ xong. tựa lên sô pha ở phía sau, nhắm mắt lại, ngoắc ngoắc tay với Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên tới: "Em lại muốn ăn đòn à?"

      Tô Dương cười: " nỡ đánh em sao?"

      giơ tay về phía : "Móng tay của em lại dài rồi."

      "Để cắt cho." Tưởng Bách Xuyên kéo ngăn tủ bàn trà, lấy dao cắt móng tay. ngồi xuống cạnh , đặt thùng rác bàn trà xuống thảm trải sàn.

      Tô Dương nghiêng người sang đối mặt với , đưa tay phải cho . chống tay trái lên sô pha, đỡ lấy đầu, nhìn chằm chằm.

      Tưởng Bách Xuyên cẩn thận cắt móng tay cho , cùng tán gẫu: "Ai cắt cho em trong mấy tháng ở nhà?"

      Tô Dương: "Em tự cắt đấy, xem xem có khác gì bị chó gặm ."

      Trước đây, bố Tô luôn là người cắt móng tay cho , sau này, đều là do Tưởng Bách Xuyên cắt.

      Khi bọn họ đều ở nhà, liền tự tay cắt, mỗi lần đều cực kỳ thê thảm, chẳng đẹp mắt chút nào.

      giống Tưởng Bách Xuyên, lần nào cũng sửa sang móng tay đẹp, tựa như tiệm làm móng.

      Cắt xong cái, Tưởng Bách Xuyên nhàng dùng ngón cái của mình xoa lên móng tay , cảm thấy móng trơn tru, lại bắt đầu cắt cái tiếp theo.

      Hai chân cuộn tròn của Tô Dương có chút tê dại, duỗi thẳng chân, trực tiếp đặt đùi , chân phải còn thành cọ cọ khắp nơi.

      Tưởng Bách Xuyên chợt ngước mắt nhìn , cảnh cáo: "Đừng trêu trọc , em chịu được đâu."

      Tô Dương lập tức rút chân ở dưới bụng về, bị trừng phạt dưới lần, vẫn còn nhớ lâu.

      Tưởng Bách Xuyên chợt nhớ tới kiện, " chuẩn bị xong mặt tiền của cửa hàng cho bố mẹ rồi, vừa khai trương ngày hôm qua đấy."

      Tô Dương sửng sốt, yên lặng vài giây rồi mới phản ứng. vội vàng ngồi thẳng, vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt: "Ý là cửa hàng khoai lang nướng được chuẩn bị xong xuôi, bố mẹ cũng bắt đầu bán khoai lang nướng rồi sao?"

      Tưởng Bách Xuyên "Ừ" tiếng, vẫn cẩn thận cắt móng tay cho , "Em đừng động, cắt vào thịt bây giờ."

      Tô Dương sao có thể còn nghe lọt, đột nhiên kích động ngồi quỳ. Cánh tay khẽ động, Tưởng Bách Xuyên còn chưa kịp nắm chặt tay , dao cắt sạch nửa móng tay, may mà chưa cắt vào thịt.

      Tưởng Bách Xuyên muốn dạy dỗ , Tô Dương trực tiếp xông vào lòng . Nếu những câu khách sáo khiến có vẻ quá khách khí, mà cũng chẳng nên lời.

      Ôm hồi lâu, hơi thở ấm áp của kề bên tai : "Em muốn ngay bây giờ."

      Tưởng Bách Xuyên buông dao cắt móng tay, cánh tay chống sô pha, dùng sức đứng dậy. ôm lên ghế sô pha, phủ mình ở , hôn lên mắt : "Vào phòng tắm ?"

      Tô Dương ôm cổ : "Tùy ý , nhưng em chẳng muốn nhấc chân chút nào."

      Tưởng Bách Xuyên cười cười, đứng dậy, ôm vào phòng tắm trong tư thế bế công chúa.

      Mới vài bước, Tô Dương liền ôm chặt cổ , vội vã ngửa đầu hôn .

      Hai người si mê quấn quýt đường đến phòng tắm, quần áo rơi đầy đất.

      *

      Sáng sớm hôm sau.

      Khi Tô Dương cùng Đinh Thiến tới studio, An Ninh có mặt. Nhân viên ở đó hóa trang ở trong phòng trang điểm số , hơi do dự chút, cuối cùng mới : "Lục tổng của truyền thông Phương Dịch cũng ở đây đấy ạ."

      Tô Dương khẽ ngẩn ra, lập tức gật đầu : "Cảm ơn ."

      cất bước muốn về phía bên kia, lại bị Đinh Thiến ngăn cản: "Cậu qua đấy làm gì? yên lành lại muốn để người khác cho cậu xem sắc mặt à?"

      Đinh Thiên rất hiểu An Ninh, tính khí ban đầu của nàng vốn , tại lại ỷ vào Lục Duật Thành, còn biết ta vênh mặt hất hàm sai khiến Tô Dương tới mức nào.

      Tô Dương nhàng lắc lư bó hoa hồng Louis XIV(*) mà mua được từ cửa hàng ở trong tay, cười : "Mình qua đó để mài giũa tính tình của An Ninh, đỡ để nàng được bằng mất."

      Đinh Thiến nhất thời hiểu lời này, hai mắt ngỡ ngàng: "Cậu muốn mài, ta để cho cậu mài sao? Cái gì mà được bằng mất?"

      Tô Dương nhàng cắn môi, đáy mắt mang vẻ rối rắm, nhưng nhiều hơn cả là vẻ đồng tình cùng bất đắc dĩ.

      "Thực ra điều kiện cá nhân của An Ninh tệ, biểu cảm khuôn mặt cũng tốt, ánh mắt có thần, đương nhiên... Ngoại trừ bộ ngực hơi cùng tính khí hơi lớn ra."

      "Dựa vào hiểu biết của mình với An Ninh, lúc này ta nhất định ỷ thế hiếp người, chừng còn gây phiền toái cho mình ở khắp nơi, nhưng..."

      hơi ngừng rồi mới tiếp tục : "Nhưng, Lục Duật Thành để ta bắt nạt mình, thế nên nàng phải lo lắng cho tiền đồ của bản thân. Mình với ta vốn thù oán nên cũng muốn hại đánh mất chén cơm."

      Đinh Thiến vẫn có chút mơ màng, nhưng trải qua những lời nhắc nhở của Tô Dương, chợt nhớ lại những chuyện năm xưa. Khi ấy còn chưa phải người đại diện của Tô Dương, chỉ nghe được lời đồn đại.

      Trước đây, có vị người mẫu rất danh tiếng từng có quan hệ với Lục Duật Thành, mà Tô Dương của thời ấy cũng chưa nổi tiếng như tại. Khi chụp ảnh cho vị người mẫu kia, ta được sủng mà kiêu, cho Tô Dương xem sắc mặt. Sau này, nghe từ đó vị người mẫu kia dần dần trở nên mờ nhạt trong giới thời trang.

      Đinh Thiến tiếp tục ngăn cản Tô Dương, nhưng lại dặn dò : "Cậu đừng hạ thấp phong thái quá mức, có số người nhớ nhung rất lâu đấy."

      Tô Dương vỗ vai Đinh Thiến: "Yên tâm, mình tự có cách." Rồi về phía phòng trang điểm số .

      Kỳ thực chẳng muốn thấy Lục Duật Thành chút nào, bởi mỗi lần gặp nhau, đều bị bới móc đủ kiểu.

      Trong lòng còn cực kỳ biến thái, chỉ cho phép chính mình bắt nạt , cho phép người khác làm điều tương tự.

      Sau khi gõ cửa tiến vào, thợ trang điểm cùng trợ thủ vẫn hóa trang cho An Ninh.

      Mà Lục Duật Thành ngồi ở khu nghỉ ngơi, cúi đầu xem di động, nghe thấy tiếng người gõ cửa cũng ngẩng đầu, tựa như thế giới bên ngoài chẳng có chút quan hệ nào cùng .

      Người chào hỏi trước là thợ trang điểm có quen biết với Tô Dương.

      cười nhìn về phía Tô Dương, lại quét mắt qua đóa hoa trong tay : "Chậc... Mới sáng sớm có người thổ lộ với cậu rồi à? Còn là mùa đông mà hoa đào nở đầy sân rồi."

      An Ninh mở mắt ra, nhờ gương mà thấy Tô Dương tiến vào, nhưng lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại.

      đến nửa giây, lập tức mở mắt nhìn về phía Lục Duật Thành từ trong gương, xem phản ứng của khi thấy Tô Dương.

      Lúc còn ở New York, ràng cảm thấy Lục Duật Thành cùng Tô Dương hợp nhau, nhưng tầm mắt của lại luôn vô thức nhìn về phía Tô Dương. vẫn chưa bao giờ làm mối quan hệ giữa Tô Dương cùng Lục Duật Thành trong quá khứ.

      Tô Dương cười: "Ngược lại đúng hơn, tôi cũng nghĩ có tiểu thịt tươi(*) chạy tới thổ lộ cùng mình, nhưng cũng chỉ có thể suy tư ở trong mơ mà thôi."

      đặt hoa dưới chóp mũi, hít sâu hơi: "Bó hoa này là do tôi đặc biệt tới mua ở cửa hàng hoa vào sáng sớm nay, có câu người đẹp xứng danh hoa."

      xong, liền đưa hoa hồng Louis XIV tới trước mặt An Ninh: "Đóa hoa này phối hợp với là thích hợp nhất."

      An Ninh sững sờ. Rốt cuộc, bản thân vẫn còn trẻ tuổi, bầu khí vốn nên giương cung bạt kiếm lại đột nhiên thay đổi, lập tức biết phải đối đáp với Tô Dương thế nào, choáng váng mấy giây.

      Tô Dương chủ động lấy lòng sao?

      Cũng đúng, đây phải lần đầu tiên hợp tác cùng Tô Dương, từ lúc nào Tô Dương trở nên dễ chuyện như vậy rồi?

      Người phản ứng đầu tiên là người đại diện của An Ninh, bước tới nhận hoa thay An Ninh: "Cảm ơn người đẹp Tô, An Ninh trang điểm nên thể di chuyển, mong thông cảm."

      Người đại diện cảm thấy nếu Tô Dương có thể đoạt quyền phát ngôn cho nữ trang KING từ tay An Ninh, hậu trường của nhất định cứng cáp hơn hẳn so với Lục Duật Thành. Trong cái vòng này, có nhiều bạn bè đương nhiên tốt hơn việc có nhiều kẻ địch.

      An Ninh cần phải đứng ở phía đối lập với Tô Dương.

      An Ninh thấy ngay cả người đại diện của mình cũng nhiệt tình như vậy, sau khi tỉnh táo liền cười : "Cảm ơn ."

      Tô Dương cũng cười nhạt tiếng: "Trang phục mùa thu của L & D trong năm nay đặc biệt biểu lộ cá tính của , phối hợp với đóa hoa hồng Louis XIV này, có lẽ ai có thể vượt qua hiệu quả mà mang lại cho trang bìa."

      Đối với lời khen ngợi, chẳng ai chê nhiều bao giờ. An Ninh nở ruột nở gan trong chốc lát, nhưng cũng biểu mặt.

      Thời gian ở trong cái vòng này cũng ngắn. biết, đôi khi, chỉ bằng tấm hình của nhà nhiếp ảnh cũng có thể tạo nên nghiệp của người mẫu.

      Nếu Tô Dương vậy, cũng đồng nghĩa với việc Tô Dương thành tâm thành ý muốn chụp ảnh bìa album lần này tốt.

      phối hợp của chỉ có lợi cho chính mình chứ có hại.

      Cuối cùng, An Ninh thành kính với Tô Dương câu: "Cảm ơn người đẹp Tô, lát nữa phải để vất vả rồi."

      Tô Dương: "Đó là vinh hạnh của tôi."

      Ngừng chút, lời ngụ ý: "Trạng thái đẹp nhất của người phụ nữ chính là khi ấy chăm chỉ làm việc, có thể phô bày tự tin cùng vẻ gợi cảm bị giấu của trong ngày thường, ảnh chụp cũng hấp dẫn hơn người."

      Khóe mắt cùng chân mày của An Ninh đều nhộn nhạo ý cười, hơi hơi nắm tay thành quyền, tỏ vẻ nhất định tìm được trạng thái tốt nhất của chính mình khi chụp ảnh.

      xong, lại vô ý nhìn về phía Lục Duật Thành từ trong gương.

      Hôm nay, khó có được khi ngồi ở đây hồi, phải biểu tốt phen.

      Tô Dương đến đây dừng, lại hàn huyên đôi câu cùng thợ trang điểm, liền mượn cớ muốn bố trí trường chụp ảnh, ra khỏi phòng trang điểm.

      Từ đầu đến cuối, Tô Dương chưa từng nhìn Lục Duật Thành lần.

      Mà Lục Duật Thành cũng vậy, từ đầu đến cuối đều ngẩng đầu, chỉ lo nhìn màn hình di động. Về phần có xem vào đầu hay lại ai biết được.

      sớm biết là bước vào. Khi còn chưa lên tiếng, chính bản thân có thể cảm nhận được.

      Tiếng bước chân của , mùi hương thoang thoảng đặc biệt người , có thể cảm nhận được tất cả.

      Tô Dương vừa ra khỏi phòng trang điểm liền nhận được tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên: [ tới cửa hàng rồi.]

      Sáng nay để Tưởng Bách Xuyên đưa , mình nhàn rỗi ở nhà có việc gì, liền tới cửa hàng khoai lang nướng của bố mẹ Tô để hỗ trợ.

      Tiếp theo, Tưởng Bách Xuyên gửi cho tấm hình, là bảng hiệu của cửa hàng: "Ông nội khoai lang".

      Sau khi xem xong, Tô Dương cười khép miệng lại được.

      hỏi Tưởng Bách Xuyên: [Là ai lấy cái tên tài năng này vậy?]

      Tưởng Bách Xuyên: [Chồng của em đấy.]

      Tô Dương gửi rất nhiều biểu cảm vừa khóc vừa cười.

      Bên này, Tưởng Bách Xuyên còn chưa kịp trả lời Tô Dương, tin nhắn của mẹ Tưởng lại đến: [Con trai, ông nội của con ra ngoài cùng ông cụ Kiều rồi.] Đằng sau là biểu cảm khóc lớn.

      Tưởng Bách Xuyên có dự cảm xấu: [Sao lại thế ạ?]

      Mẹ Tưởng: [Ông nội con cần mẹ cùng, ông còn chưa tới tuổi 70 80, chưa tới mức nổi (Nhưng ông 82 rồi còn gì) ╮ ( ╯ ▽ ╰ ) ╭. Ông còn hẹn ngâm suối nước nóng ở làng du lịch cùng ông cụ Kiều, nếu như vậy mẹ cũng thể theo đúng ? Vậy nên... Con thể trách mẹ được ╭ ( ╯ ^ ╰ ) ╮.]

      Sau khi Tưởng Bách Xuyên xem xong liền còn lời nào để chống đỡ.

      đáp lời: [Mẹ, chẳng lẽ mẹ quên mẹ là thần tượng mà con sùng bái sao? Việc gì cũng đều cần động não cả. Mà hình như mẹ quên rồi phải, người hâm mộ cũng có thể thay đổi thần tượng của mình, thậm chí còn có thể trở thành anti-fan đấy.]

      Mẹ Tưởng: [Con trai à, cơ trí cùng ra sức thể nào chiến thắng loại tuồng có tính chất bi kịch này, mẹ của con hết sức rồi! P/s: Bà mẹ già này chẳng hiếm lạ con làm fan đâu! Tạm biệt!]

      Tưởng Bách Xuyên: [...]

      trả lời mẹ Tưởng, trực tiếp đăng nhập vào Weibo, ngừng theo dõi mẹ Tưởng.

      Sau đó lại gửi tin nhắn cho Tô Dương: [ qua studio xem em, khoảng tiếng nữa là đến.]

      Năm mươi phút sau, Tô Dương lại nhận được tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên, ở cửa ra vào của studio, bảo ra ngoài.

      An Ninh vẫn còn hóa trang, Tô Dương giọng tình hình cùng Đinh Thiến rồi len lén chạy ra.

      Bước vào trong xe Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương thở phào cái.

      "Cứ như làm kẻ trộm vậy."

      Tưởng Bách Xuyên mở bình giữ nhiệt, đưa cho : "Ai bảo em công khai."

      Tô Dương nhận bình giữ nhiệt, cười : "Có phải thiếu hai chữ rồi ?"

      Tưởng Bách Xuyên hiểu: "Hả?"

      Tô Dương bắt chước giọng điệu của : "Ai bảo em công khai! Đáng đời!"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      đưa tay véo tai .

      Lại hàn huyên tình huống chụp ảnh cùng , sau đó hỏi: "An Ninh có làm phiền em ?"

      Tô Dương lắc đầu: "Em đoán trong tương lai lâu, ấy vợ ."

      xong, chính cũng nhịn được mà bật cười.

      hất cằm về phía , chế nhạo: " qua đây chỉ để cho em uống nước thôi à? Xem ra sức hấp dẫn của em vô hạn."

      Tưởng Bách Xuyên yên lặng nhìn , lấy vật từ trong túi áo khoác.

      Tô Dương rướn cổ qua xem, thấy vật nọ được bọc trong khăn trắng, "Là thứ tốt gì thế?"

      Sau khi Tưởng Bách Xuyên mở khăn ra, hương vị ngọt ngào đặc biệt lập tức tràn ngập cả khoang xe.

      Tô Dương đột nhiên nghiêng người, hôn mấy cái môi , vẫn thể nào biểu đạt làn sóng kích động trong lòng , lại cúi đầu hôn lên yết hầu của : "Tưởng Bách Xuyên, em cảm thấy mình như trở lại mười năm trước vậy."

      Trở lại khoảnh khắc bọn họ vừa nhau.

      Tưởng Bách Xuyên bắt đầu lột vỏ khoai lang, ngước mắt nhìn . Ngày kỷ niệm kết hôn còn chẳng ở cạnh , khi ấy, cũng chẳng ầm ĩ với .

      tại, chỉ tới đưa củ khoai lang nướng cho mà thôi, liền cực kỳ thỏa mãn.

      Có lẽ là mấy năm nay, làm được quá ít chuyện, mà lại rất dễ thỏa mãn.

      Lột xong vỏ, đưa khoai cho : "Em ăn nhanh , đừng chậm trễ việc chụp hình."

      Củ khoai lớn, Tô Dương ăn mấy miếng là hết.

      Sau khi uống chút nước, Tưởng Bách Xuyên thúc giục nhanh chóng vào studio.

      Tô Dương ôm cổ thêm vài phút đồng hồ.

      Trước khi xuống xe, lại cười với , : " về đến cửa hàng bảo ông Tô làm bắp ngô nướng cho em nhé."

      Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ cười, gật đầu được.

      Đợi Tô Dương rời , gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Chú mau chóng sắp xếp cho thỏa đáng, đừng để xảy ra sai sót gì nhé.]

      (*) Hoa hồng Louis XIV: Được Guillot giới thiệu năm 1859, đây là giống hồng mọc theo bụi, có đường kính bông trung bình từ 6-8cm, với màu sắc thay đổi theo thời tiết và hương thơm mạnh.

      (*) Tiểu thịt tươi: từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :