1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong nguyet

      Phong nguyet New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      Những việc đơn giản nhưng mang nhiều tình cảm.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Khoảng cách từ trái tim tới trái tim là 0

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Tưởng Bách Xuyên ghi xong đoạn, lại phát để nghe thử, cũng tệ lắm, tắt , nhét di động vào túi của , thấy xoay qua chỗ khác, liền quay người lại.

      Tô Dương hít hít mũi, mặt còn mang vệt nước mắt chưa khô.

      Tưởng Bách Xuyên khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên thấy Tô Dương rơi nước mắt.

      Trong nháy mắt, nơi nào đó trong tim liền đau đớn.

      đưa tay ôm vào lòng, "Làm sao thế?"

      Tô Dương lắc đầu, lên tiếng.

      Tưởng Bách Xuyên hỏi lại, chỉ dùng sức ôm vào lòng.

      Bọn họ ở cùng nhau hơn 11 năm, cũng sắp tròn 12 năm, ngay cả trong thời điểm gặp khó khăn con đường tình cảm, khóc, cũng chưa từng thương tâm.

      vốn lý trí, bận rộn, dính lấy , chưa bao giờ càn quấy với , lại càng cố tình gây , chỉ thỉnh thoảng nóng nảy chút.

      Khóc đến đỏ mũi, ôm chặt lấy , còn cọ qua cọ lại trong lồng ngực , bộ dạng yếu ớt như giống như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên.

      Tưởng Bách Xuyên nhàng dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu , gì.

      Chỉ càng dùng thêm sức để ôm .

      vẫn còn khóc nức nở trong lòng .

      Tưởng Bách Xuyên cúi đầu, hôn lên tai cái, thấp giọng hỏi : "Em mệt à?"

      Tô Dương lắc đầu, nghẹn ngào: "Chỉ là... Có chút nhớ ."

      Tưởng Bách Xuyên cắn vành tai : "Sau này để em nhìn thấy quá tuần nữa."

      gặp vào ba tháng trước, ngoài việc bận bịu, thân thể còn xảy ra chuyện, mà lúc ấy chuẩn bị triển lãm ảnh ở Hồng Kông, muốn để phân tâm, liền chuyện sinh bệnh với , cũng gặp .

      Sau khi xuất viện, lại bận rộn với hạng mục IPO của Thẩm thị, còn phải quan tâm tới vụ thu mua của tập đoàn Trung Xuyên, cũng bận bịu, hai người mới gặp mặt lâu như vậy.

      Hôm nay, nước mắt của Tô Dương tiết ra như nước lũ, tuôn rơi ào ào, cách nào ngăn cản.

      gật đầu mạnh.

      Mấy phút sau, cảm xúc của Tô Dương mới từ từ hồi phục, ngẩng đầu nhìn : "Em phải ra sân bay rồi, nếu kịp lên máy bay mất."

      Tưởng Bách Xuyên buông ra, nâng tay lau nước mắt mặt , lại nhàng vuốt ve gò má : "Sau khi hạ cánh gọi cho nhé."

      Tô Dương gật đầu, đôi mắt ướt sũng, ảnh ngược đều là .

      Người đàn ông hơn 10 năm mà chưa từng hối hận.

      Tô Dương thích cảnh tiễn đưa, cái cảnh xoay người tới chỗ kiểm tra an ninh, đứng nhìn ở nơi ấy, sau đó lại trở về mình, khiến cho người ta cảm thấy chua xót.

      Loại cảm giác này rất tệ, sau khi tiễn lần, bao giờ để làm thế nữa.

      Tô Dương ngồi xe, hạ cửa xe xuống, cười yếu ớt vẫy vẫy tay với .

      Tưởng Bách Xuyên tới, nắm lấy cằm , hôn lên.

      Trước khi buông ra, lại dùng sức cắn cái môi , mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng của hai người.

      Tưởng Bách Xuyên buông môi ra, xoa đầu , tỏ ý tài xế có thể lái xe.

      Mãi cho đến khi xe biến mất vì chuyển hướng, mới thu ánh mắt lại.

      Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Tưởng Bách Xuyên cũng nghỉ trưa, chuẩn bị dạo trong thị trấn , xem có cái cốc Tô Dương thích hay .

      lái xe ra ngoài.

      mực về phía trước, dọc theo con đường quá rộng rãi ở cửa khách sạn.

      Ba năm trước, Tô Dương từng gửi cho tấm ảnh chụp chính nhà thờ ở nơi này, vẫn còn nhớ mỗi chữ khi ấy.

      : [Nếu trong tương lai, có ngày em đoạt được giải thưởng cao nhất của giới nhiếp ảnh, em liền cầu hôn với ở nơi này, nhìn lầm đâu, là em cầu hôn , gả cho em. Gả cho ca, ăn no mặc ấm, còn có tiền tiêu hết ~, lòng ca như , chỉ mình .]

      Ba năm này, ngày nào cũng nỗ lực vì niềm vinh dự cao nhất ấy, chưa bao giờ ngừng nghỉ.

      Tất cả khổ cực cùng áp lực của , chỉ có biết .

      Tưởng Bách Xuyên lấy di động ra chụp ảnh nhà thờ, gửi cho Tô Dương, khó có khi hỏi đùa: [Đồng ca, khi nào cầu hôn?]

      Cất di động, Tưởng Bách Xuyên xoay người, chuẩn bị rời khỏi nhà thờ.

      "Chậc, khéo." Thời gian này, Bàng Việt Hy có việc gì làm, liền tới xem những công trình kiến trúc kinh điển của thị trấn , ngờ lại gặp Tưởng Bách Xuyên ở chỗ này.

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu, định chuyện, nâng chân về phía trước.

      Lúc lướt qua vai ta, Bàng Việt Hy gọi lại: "Tưởng Bách Xuyên!"

      Tưởng Bách Xuyên ngừng chân xoay người, Bàng Việt Hy cũng xoay người.

      "Nếu là để chúc mừng tôi, vậy cảm ơn." thanh của lạnh nhạt trầm tĩnh.

      Bàng Việt Hy: "..."

      Người đàn ông này quả là kiêu ngạo, ai nhất định có thể thắng?

      ta chợt "A" tiếng, "Tôi thực có ý định tiếng chúc mừng, nhưng lại có chuyện muốn hỏi ."

      Trước đây ta chỉ gặp Tưởng Bách Xuyên tại trường hợp công khai, thích hợp để chuyện riêng tư.

      Hôm nay, vất vả mới ở dưới tình huống có người ngoài, ta gặp được , liền muốn hỏi .

      ta luôn muốn biết mình thua ở chỗ nào.

      Luận về khí chất, ta thua Tô Dương, luận về xinh đẹp, ta tự nhận mình cũng kém gì Tô Dương.

      Vậy rốt cuộc ta thua ở chỗ nào?

      Tưởng Bách Xuyên như có điều suy nghĩ, có lẽ hỏi chuyện liên quan đến Tô Dương, hơi hơi gật đầu: " hỏi ."

      Bàng Việt Hy nhìn , im lặng lúc, ta mới hỏi: " vẫn luôn tán thưởng tôi như vậy, nhưng tôi cũng chẳng lọt nổi vào mắt xanh của , nên tôi rất hiếu kỳ... thích Tô Dương ở điểm nào?"

      ta biết Tưởng Bách Xuyên thưởng thức mình, người ở trong ngành cũng đều biết .

      Tại trường hợp công khai, từng rằng, trong giới ngân hàng đầu tư, có quá nhiều người phụ nữ mà thưởng thức, ta coi như là , thư ký Giang Phàm của cũng là trong số đó.

      Tưởng Bách Xuyên chút do dự trả lời ta:" Tôi biết."

      Lần đầu tiên nhìn thấy liền thích, nào có lý do gì.

      Bàng Việt Hy chớp chớp mắt, tựa như bình phục tâm trạng tức giận chập chờn của chính mình.

      lát sau, ta dịu giọng : "Tưởng Bách Xuyên, tôi hỏi cách hòa nhã, phải là tranh cãi với ."

      Tưởng Bách Xuyên nhận lấy câu của ta: "Tôi chỉ tranh cãi với người nhà của tôi thôi."

      Bàng Việt Hy nhịn rồi lại nhịn: "Hay là thích Tô Dương? Thích cũng chỉ vì ta là người phát ngôn cho hãng camera mà mối tình đầu của thích?"

      Tưởng Bách Xuyên chưa bao giờ chủ động đàm luận chuyện tình cảm riêng tư của mình cùng người khác, nếu ta hỏi, cũng ràng: "Tô Dương chính là mối tình đầu, cũng là vợ của tôi."

      Sau lúc lâu, Bàng Việt Hy mới tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, nhưng vẫn cảm
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Tôi có nghĩa vụ phải đối xử tốt với người phụ nữ nào, trừ Đồng Đồng

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Tưởng Bách Xuyên bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của di động, trước khi ngủ, tính sơ qua thời gian Tô Dương có mặt tại Hồng Kông, liền đặt chuông báo thức để kịp thời trả lời tin nhắn của .

      sờ di động, mấy tin nhắn chưa đọc đều do gửi tới.

      Bấm gọi điện thoại cho .

      Phải qua lúc lâu, bên kia mới bắt máy.

      "A lô, bên chỗ là rạng sáng, sao còn chưa ngủ?" Giọng Tô Dương có chút khàn khàn.

      Đầu óc hỗn độn của Tưởng Bách Xuyên tỉnh táo ít, đáp mà hỏi: "Đồng Đồng, làm sao thế?"

      Giọng nghe như vừa khóc.

      Tô Dương hít sâu mấy cái: " có gì, có lẽ là do được ngủ ngon máy bay thôi."

      Tưởng Bách Xuyên nhàng thở ra: " sớm ra khỏi chỗ hải quan rồi chứ?"

      Tô Dương: "Ừm, hôm nay ít người nên em cần phải xếp hàng, đúng dịp Lục Duật Thành đón Cố Hằng, em ngồi nhờ xe của bọn họ, tại ở khách sạn rồi."

      Tưởng Bách Xuyên lại dặn dò : "Em đừng xích mích với bọn họ, có việc gì chuyện đàng hoàng, chưa?"

      "Em biết rồi, mau ngủ , nếu ngủ trời sáng mất."

      Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tưởng Bách Xuyên cũng cảm thấy buồn ngủ, liền rời giường bật máy tính, bắt đầu xử lý e-mail.

      Còn chưa tới giữa trưa, Tưởng Bách Xuyên liền nhận được điện thoại của tổng giám đốc Laca.

      "Tưởng, chúng tôi quyết định cùng hợp tác với chiến lược đầu tư của Hải Nạp, hợp tác vui vẻ!"

      Tưởng Bách Xuyên cười nhạt : "Cảm ơn tín nhiệm của ngài, hợp tác vui vẻ!"

      Sau khi kết thúc cuộc gọi, gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Về sau em cũng là cổ đông của Laca rồi.]

      Tô Dương là cổ đông lớn thứ ba của ngân hàng đầu tư toàn cầu Hải Nạp, lúc mới sáng lập, có cổ phần công ty của .

      Sau này, khi tròn 18 tuổi, có chứng minh thư, liền chuyển phần cổ phần công ty ở dưới danh nghĩa của chính mình cho .

      Tô Dương đại khái bận bịu, lập tức trả lời .

      Sau khi xác định ý hướng hợp tác cùng Laca, Tưởng Bách Xuyên giao chuyện còn sót lại cho tổng giám đốc của Hải Nạp thực , buổi chiều, cùng thư ký Giang Phàm ngồi chuyến bay về New York.

      Sau khi trở về, còn phải tiếp tục xử lý lời giải thích cho tính hợp lý của giao dịch liên quan đến nữ trang KING.

      Mười giờ rưỡi đêm ở New York, Tưởng Bách Xuyên trở lại căn hộ ở Manhattan.

      Tắm rửa xong, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Dương.

      Vừa đến đầu giường, còn chưa cầm di động lên, tiếng chuông điện thoại vang vọng, tưởng là Tô Dương gọi trước, vừa cầm lên xem, ngờ lại là Kiều Cẩn.

      do dự biết nên ấn ngắt hay ấn nghe, sau khi suy nghĩ mấy giây, bấm nút trả lời.

      "Có chuyện gì?"

      Giọng của tựa như khí giữa đêm đông New York, lạnh băng băng, tia ấm áp nào.

      Kiều Cẩn nắm chặt di động, chuyện.

      giây, hai giây, năm sáu giây trôi qua, từ đầu đến cuối ta đều hé răng.

      ta bày tỏ bất mãn với thái độ của bằng kháng nghị tiếng động.

      Tưởng Bách Xuyên có kiên nhẫn để hỏi lại lần thứ hai, trực tiếp ngắt điện thoại.

      Kiều Cần nhìn màn hình di động tối xuống, hốc mắt đỏ lên vì tủi thân.

      Ngồi ở ghế sau của ô tô, ta mở cửa sổ xe ra.

      Gió lạnh thổi vù vù vào trong xe, chút hơi nóng ở bên trong chui ra ngoài, ta nằm cửa sổ xe, cảm nhận thế giới vừa nóng vừa lạnh.

      Lisa thở dài nhìn ta, vỗ vỗ lên lưng ta: "Em cũng phải biết Tưởng Bách Xuyên là loại người gì, sao cậu ta có thể chấp nhận chuyện em giận dỗi với cậu ta, trước mắt, để cậu ta giúp em mới là việc quan trọng, bây giờ dư luận ở mạng nghiêng về phía, rất nhiều fan của em trở thành anti-fan rồi."

      Cho dù nhà họ Kiều có quyền thế, có đôi khi cũng thể tay che trời, ngăn chặn tiếng của cư dân mạng.

      Kiều Cẩn yên lặng trận rồi mới đóng cửa sổ xe, quay đầu nhìn Lisa: "Tuy trước đây ấy lạnh lùng, cũng đối xử với em như vậy."

      Lisa tiếp lời, cũng biết phải gì.

      Kiều Cẩn lại bấm số của Tưởng Bách Xuyên, lần thứ nhất, ai nghe, lần thứ hai mới có người bắt máy.

      "Kiều Cẩn, phát giận với ai thế!" Giọng chất vấn của Tưởng Bách Xuyên truyền đến.

      Tay Kiều Cẩn run lên, trong lòng chấn động, ta nén giận: "Tưởng Bách Xuyên, tôi ở New York, ngay dưới chung cư của cậu."

      Giọng của Tưởng Bách Xuyên nhàn nhạt: "Sau đó sao?"

      Kiều Cẩn nghẹn cái, ta đều trắng ra như vậy, sao còn hỏi sau đó?

      "Tôi có thể lên ngồi chút được ? Có chuyện cần nhờ cậu giúp tay."

      Giọng ta mềm xuống ít.

      Tưởng Bách Xuyên cự tuyệt chẳng chút do dự: "Tôi tiện."

      Kiều Cẩn hung hăng cắn môi, môi dưới trở nên trắng bệch, có chút máu nào.

      "Vậy cậu có thể xuống dưới được ? mất nhiều thời gian của cậu đâu." ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

      ta chưa bao giờ phải ăn khép nép như thế với người đàn ông nào, ngoại trừ Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên: "Có chuyện gì trong điện thoại ."

      Kiều Cẩn rốt cuộc nhịn được nữa, cắn chặt môi.

      khỏi cao giọng với điện thoại, "Tưởng Bách Xuyên, chúng ta lớn lên từ cùng nhau, sao bây giờ cậu lại vô tình như thế? Trước đây cậu cũng đối xử với mình như vậy! tại cậu dung túng Tô Dương khi dễ mình, trong lòng mình rất thoải mái, rất mất cân bằng!"

      Trong điện thoại trầm mặc mấy giây.

      Vài giây sau, Tưởng Bách Xuyên mới lên tiếng: "Kiều Cẩn, trừ Đồng Đồng ra, tôi có nghĩa vụ phải đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào! Tôi chiếu cố khi còn , cũng
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Canh

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Cuối cùng, việc quay phim quảng cáo được định ở trong nhà riêng của tổng giám đốc KING.

      Tô Dương ngồi xe chuyên dụng mà tổng giám đốc KING phân cho mình mấy ngày nay, cảm nhận náo nhiệt vào sáng sớm của Hồng Kông đường .

      Khi tới biệt thự, đoàn người Cố Hằng sớm đến, ngờ Lục Duật Thành cũng ở đây, rất thân thuộc với tổng giám đốc của nữ trang KING sao?

      Bọn họ ăn bữa sáng bàn ngoài trời, bàn người vây quanh, vô cùng náo nhiệt.

      Tổng giám đốc Chu thấy qua, cười cười đứng dậy: "Tô tiểu thư cùng ăn với chúng tôi , lâu rồi trong nhà náo nhiệt thế này, bình thường chỉ có tôi cùng phu nhân, cực kỳ vắng vẻ, con người mà, lớn tuổi rồi liền thích náo nhiệt."

      Chu phu nhân cũng đứng lên, dáng cười ấm áp, nhiệt tình tiếp đón Tô Dương ngồi xuống, vừa lúc Tô Dương chưa ăn sáng, liền giả bộ khách khí.

      Tô Dương ngồi bên cạnh Chu phu nhân, nhận lấy khăn ăn từ Chu phu nhân, tiếng cảm ơn, bắt đầu dùng bữa sáng.

      bàn cơm, Chu Đổng cùng Lục Duật Thành trò chuyện về bộ phim mới "Những đêm ngủ ở phố Wall", lại hỏi khi nào có thể đóng máy.

      Tô Dương lẳng lặng nghe.

      Chu phu nhân thường thường ngắm Tô Dương cái bằng dư quang, sau khi nhịn nửa ngày, vẫn thể nhịn xuống: "Tiểu Tô có bạn trai chưa?"

      Trong nháy mắt, bàn ăn yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

      Tầm mắt của mọi người đều tập trung người Tô Dương cùng Chu phu nhân.

      Lục Duật Thành híp mắt nhìn Tô Dương vài lần, lại cúi đầu ăn trứng ốp lết.

      Tô Dương hoàn hồn, vừa muốn "Có", lời đến bên miệng bị Chu Đổng tiếp được, cánh tay ông nhàng cọ xát Chu phu nhân: "Em đừng dắt loạn tơ hồng! Sao ưu tú như Tiểu Tô lại có người theo đuổi được!"

      Ông biết quan hệ giữa Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên, nhưng biết những người ngồi ở đây có biết hay , liền cực kỳ mờ mịt về chuyện có liên quan đến việc này.

      Chu phu nhân bất mãn nhìn tổng giám đốc Chu, vừa cười vừa xem Tô Dương: "Năm nay con trai nhà tôi 32 rồi, lớn hơn cháu 4 tuổi, dáng dấp cũng đẹp trai, còn chưa có bạn đâu."

      Tô Dương: "..."

      Ông trời ơi, ngay cả tuổi của cũng biết, bà nhất định từng chú ý Weibo của .

      Tiết tấu này chính là nhìn trúng làm con dâu đây mà.

      Tổng giám đốc Chu đỡ trán, phu nhân của ông chẳng khiêm tốn chút nào.

      Cố Hằng yên lặng nhai thức ăn trong miệng, mắt nhìn về phía Tô Dương.

      Tô Dương nở nụ cười xấu hổ với bà Chu, giải thích ràng với bà: "Chu phu nhân, cháu ..."

      Chu phu nhân ngắt lời : "Đừng khách khí như thế, gọi dì là được."

      Mọi người: "..."

      Tâm tình Chu phu nhân rất tốt, đến con trai liền ngừng được: "Con trai nhà dì cũng coi như ở chung nhóm với cháu, làm trong ngành giải trí, nhất định cháu cũng biết."

      xong, khóe miệng tràn ra ý cười kiêu ngạo.

      Tô Dương thuận miệng hỏi: "Cậu ấy cũng là nhà nhiếp ảnh ạ?"

      quá quen với nhà nhiếp ảnh nam họ Chu nào.

      Bà Chu lắc đầu: "Nó là đạo diễn, bây giờ quay phim ở New York."

      xong, nhàng nâng cằm về phía Cố Hằng cùng Lục Duật Thành: "Nó có quan hệ rất tốt với Tiểu Cố cùng Tiểu Lục, bọn nó quen nhau 8, 9 năm rồi. Lần này bảo nó cùng Cố Hằng về nhà chuyến, nó còn phải quay xong màn diễn vào ban đêm, rảnh rỗi. A, đúng rồi, bộ phim mà nó quay chính là "Những đêm ngủ ở phố Wall"."

      Sau đó bà hỏi Tô Dương: "Lúc này cháu biết là ai chưa?"

      Tô Dương trừng mắt: "Chu Minh Khiêm là con trai của bác ạ?"

      Đạo diễn thiên tài Chu Đạo là con trai của tổng giám đốc nữ trang KING sao... Cậu ta về nhà kế nghiệp gia tộc, lại chạy đóng phim, phỏng chừng đầu óc tên này khác Cố Hằng là bao.

      Chu phu nhân cười rạng rỡ: "Dì rồi mà, chắc chắn là cháu biết nó."

      Trong lời mang theo kiêu ngạo vì con trai mình.

      Tô Dương cười cứng ngắc, "Dì à, cháu cùng Minh Khiêm quen biết nhiều năm, quan hệ rất thân thiết." nhất mạnh hai chữ thân thiết.

      Lại thêm: "Minh Khiêm và chồng cháu cũng quen nhau."

      Chu phu nhân nghe vậy, hoàn toàn sửng sốt, mặt mang vẻ mất mát.

      Mấy giây sau, bà lập tức khôi phục nét cười yếu ớt: "Hóa ra cháu kết hôn rồi à, đúng là nhìn ra, vừa rồi dì có chút lỡ lời, thứ lỗi cho dì nhé."

      Tô Dương cười lắc đầu, sao cả, lại trò chuyện về tuần lễ thời trang sắp tới cùng Chu phu nhân, xoa dịu bầu khí xấu hổ này chút.

      Ăn xong bữa sáng liền bắt đầu bố trí trường quay phim.

      Trong kế hoạch quay chụp của Tô Dương cần sử dụng mấy tấm ảnh cũ, chính là chuyện xưa trong quảng cáo, là ảnh chụp cùng Cố Hằng lúc còn .

      hỏi Cố Hằng: "Cậu còn giữ ảnh chụp chung của hai chúng ta khi còn bé ?"

      Cố Hằng xem kịch bản quay phim quảng cáo, nghe thấy tiếng liền ngước mắt, mở miệng chẳng chút suy xét: "." Kỳ thực tất cả đều ở trong di động.

      Tô Dương lườm , xoay người rời , chuẩn bị gọi điện cho mẹ Tô để bà tìm album ảnh của , chụp mấy tấm ảnh cũ trước kia rồi gửi cho .

      Vừa lấy di động ra khỏi túi, di động bắt đầu ngừng rung, mở di động, toàn bộ đều là ảnh cũ mà Cố Hằng gửi tới, có ảnh chụp mình , phần lớn đều là ảnh chụp chung của và Cố Hằng.

      Ảnh cũ ố vàng luôn có thể khiến hồi tưởng của người kéo dài vô tận, lại nhìn năm mười mấy tuổi, quả thực là người ngốc nghếch, trắng trẻo, ngọt ngào, ngay khi cười cũng rất quê mùa.

      Trong đó có tấm chụp mặc áo bông, ăn kem Haagen-Dazs, toét miệng cười, khóe miệng còn dính kem, mái tóc ngổn ngang trong gió, Cố Hằng đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm với ánh mắt ghét bỏ.

      Người chụp nhất định là Lục Duật Thành, đại khái chính là muốn chụp được bộ dáng tham ăn của .

      Ảnh chụp chung của và Cố Hằng đều do Lục Duật Thành chụp, mà nếu trong ảnh của xuất Lục Duật Thành, người chụp ảnh nhất định là Cố Hằng.

      Xem chút, mắt chợt sáng lên, xoay người hưng phấn hô to với giám đốc Chu chuyện trời dưới đất cùng Lục Duật Thành ở trong vườn hoa: "Tổng giám đốc Chu, có kinh hỉ này!"

      Chu Đổng đứng lên, "Xem ra kinh hỉ cũng ."

      Cười yếu ớt tới.

      Tô Dương đưa tấm hình cũ kia cho Chu Đổng, "Ngài xem, cảnh nền của tấm hình này chính là cửa hàng bán lẻ của KING ở Bắc Kinh."

      Ảnh được chụp trước trung tâm thương mại cao cấp tại quảng trường, mà cửa hàng bán lẻ của KING lại ở ngay tầng của trung tâm thương mại này, toàn bộ bảng hiệu của KING đều ở trong ống kính.

      Chu Đổng xem xong cũng khỏi cảm thán: " ngờ chớp mắt cái qua mười sáu năm rồi."

      Cửa hàng này được mở tại trung tâm thương mại vào mười sáu năm trước, biểu ngữ của lễ khai trương vẫn còn đó.

      Tấm hình này rất có giá trị.

      Vừa cảm thán thời gian trôi nhanh, ông đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đúng, cẩn thận xem lại hình, còn phải là Tô Dương cùng Cố Hằng khi còn bé sao.

      Ông ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Tô Dương: " cùng Cố Hằng... sớm nhận biết rồi sao?"

      Tô Dương gật đầu, gì thêm nữa.

      Chu Đổng thông suốt, cũng đại khái đoán được tình huống bên trong, liền thức thời hỏi
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, 1900, lêthanh90097 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Canh hai

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn

      Sáng sớm hôm sau, Tô Dương liền cùng đoàn quay phim của tới nhà giám đốc Chu, nghe Chu phu nhân giám đốc Chu sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông vào sáng sớm nay, Tô Dương hỏi nhiều nữa.

      Bố trí xong trường, xe của Lục Duật Thành và Cố Hằng cùng rẽ vào sân biệt thự.

      Sau khi Lục Duật Thành xuống xe, nhìn chằm chằm vào Tô Dương vài giây, vẫn là câu vạn năm đổi kia, hỏi : " ăn sáng chưa?"

      Tô Dương gật đầu, lát sau lại hỏi: "Sao hôm nay cậu lại qua đây?"

      Lục Duật Thành nhìn , tức giận : "Nghệ sĩ của công ty tôi quay quảng cáo ở chỗ này, tôi tới để xem, được chắc?"

      Cố Hằng là nghệ nhân dưới trướng tập đoàn giải trí Phương Dịch, Lục Duật Thành là ông chủ của Phương Dịch.

      Tô Dương chép miệng, gì nữa.

      Lục Duật Thành xoay người vào khu vực nghỉ ngơi tạm thời ở trong sân.

      Cố Hằng chơi với béc giê ở khu quay phim, Tô Dương cất bước qua, gọi: " Bố, lại đây!"

      Bố nghe thấy tiếng liền quay đầu, vui mừng chạy về phía Tô Dương, tới trước mặt liền ngồi xuống, vẫy vẫy đuôi, thè lưỡi ra, như nịnh nọt .

      Tô Dương nhìn mà mở cờ trong bụng, khom lưng xoa đầu Bố, trải qua ngày chung đụng, Tô Dương rất thích chú béc giê này.

      Cố Hằng cũng tới, Tô Dương nghiêng mặt với Cố Hằng: "Cậu có cảm thấy ánh mắt của Lục Duật Thành rất giống với Bố , thỉnh thoảng rất tiện."

      Cố Hằng: "..."

      Muốn cười mà được, lướt mắt qua Tô Dương, nhìn về phía sau .

      Tô Dương lại bắt đầu trêu trọc Bố, cái mà gọi là tiện chính là có khi trở nên đê tiện với người bên cạnh, cũng có ý gì xấu, nhưng ý nghĩa của lời này lại hoàn toàn thay đổi khi lọt vào tai Lục Duật Thành.

      khom người, áo phông bị kéo lên chút, da thịt nõn nà trắng mịn ở phần eo như như , phong cảnh kiều diễm.

      Lục Duật Thành nhanh chóng xoay mặt nhìn bốn phía, nhân viên nam trong đoàn của Tô Dương đều bận bịu ở khu quay phim, nhìn về bên này.

      đến gần hai bước, đưa tay kéo áo phông của xuống.

      Tô Dương cảm thấy có người chạm vào mình, lập tức đứng thẳng, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn, còn chưa đợi mở miệng, chợt nghe Lục Duật Thành : "Tôi tiện thế nào?"

      Tô Dương: "..."

      phải vừa nghỉ ngơi sao?

      Lục Duật Thành lười biếng nâng mắt nhìn , lấy thuốc lá ra, ném cây cho Cố Hằng, tự đổ ra cây, châm lửa.

      Hút hơi, chậm rãi nhả khói, hơi híp mắt nhìn , " thử xem."

      tiện như thế nào sao?

      Tô Dương muốn nhảm với , tại người đàn ông này trở nên khó có thể lý, vẫn nên trốn tránh hơn, vậy nên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cúi đầu trêu chọc Bố.

      Lục Duật Thành cũng biết của tại giống như trước kia, cũng cố chấp muốn câu trả lời của , kéo cái ghế tới ngồi cạnh Cố Hằng, thuận tay gảy tàn thuốc.

      thấy Cố Hằng vẫn còn vuốt ve điếu thuốc kia mà hề hút, khẽ cười tiếng: "Thế nào, cai rồi à?"

      Cũng học của ngày trước, bắt đầu cai thuốc vì Tô Dương thích sao?

      Bây giờ nghĩ lại, thực đúng là cần thiết, nếu ngày nào đó câu, Lục Duật Thành, đừng hút thuốc nữa được ? Nhất định cả đời này bao giờ hút.

      Nhưng chưa từng như vậy, chỉ biết quan tâm tới gã Tưởng Bách Xuyên kia mà thôi!

      Tô Dương chơi với Bố lát, nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng sai biệt lắm, nhìn về phía Cố Hằng: " thôi, thay quần áo rồi trang điểm."

      xong liền xoa tai Bố, ý bảo Bố cùng đổi quần áo với .

      Lục Duật Thành nghiêng mặt hỏi Cố Hằng: "Con béc giê kia là đực hay cái thế?"

      Cố Hằng đứng dậy, "Giống giới tính của cậu ấy."

      Lục Duật Thành: "..."

      Dừng nửa giây, Cố Hằng cười chế nhạo: "Có phải đặc biệt hận bây giờ mình phải Bố hay ?" xong liền xoay người rời .

      Lục Duật Thành khỏi văng tục, trong lòng mắng Cố Hằng lên tận trời.

      Nửa tiếng sau, Tô Dương cùng Cố Hằng thay xong quần áo, trang điểm đơn giản sạch , chỉ hơi nhàn nhạt.

      Cố Hằng mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, đeo cà vạt cũng chẳng cài khuy tay áo, cổ áo buông lỏng mấy khuy, tay áo kéo lên đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc.

      Thấy Cố Hằng ra, Lục Duật Thành hỏi: "Đồng Đồng đâu?"

      Thái độ của Cố Hằng vẫn rất tốt: " quay khúc dạo đầu ở trong biệt thự."

      Lục Duật Thành: " bắt đầu quay rồi sao?"

      "Ừm."

      Trong biệt thự, Tô Dương chân trần, ngồi xếp bằng thảm lông dê, lật
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, 1900, lêthanh90098 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :