1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Truyện này ngọt chết người ấy chứ, hai chị Ok cố ta nhưng vẫn tống cả đông thức ăn cho chó vào tui
      B.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: thể nhường nhịn

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Tổ kịch của 'Những đêm ngủ ở phố Wall' nằm ở ngay phố Wall, nghe việc quay chụp được cung cấp miễn phí bởi công ty quản lý tài sản tên Doãn Lâm.

      Công ty quản lý tài sản Doãn Lâm và công ty Hải Nạp của Tưởng Bách Xuyên cùng nằm ở đường Wall, khi tới Manhattan(*) vào sáng thứ hai, Tô Dương gọi điện cho Đinh Thiến, hỏi khi nào cùng Tiểu hạ có mặt tại studio.

      (*) Manhattan là quận đông dân nhất Thành phố New York dđlqđ, là trung tâm kinh tế và thương mại, và cũng là nơi khai sinh lịch sử của thành phố.

      Đinh Thiến còn ngủ, thanh khàn khàn mơ hồ, giọng làu bàu vài câu, ý tứ đại khái là, bị lệch múi giờ, để Tô Dương tự thân vận động.

      Sau khi ăn sáng xong, Tô Dương liền nhờ xe của Tưởng Bách Xuyên tới chỗ tổ kịch.

      Tô Dương thích tùy tay chụp ảnh, là mùa đông, cũng mở cửa sổ phía sau của xe ô tô ra, nằm sấp cửa sổ, dùng máy ảnh chụp lại cảnh sáng sớm ở phố của nước ngoài.

      Tưởng Bách Xuyên đắp áo lông của Tô Dương lên người , hỏi : "Có muốn cùng ăn trưa với ?"

      Tô Dương: "Em rảnh đâu."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Tô Dương thu lại máy ảnh, đóng cửa sổ xe, hai tay lạnh lẽo, trực tiếp ôm lấy cổ Tưởng Bách Xuyên.

      "Lạnh ?" cười hỏi.

      "Tạm được." Tưởng Bách Xuyên đưa tay sửa khăn lụa của , hôm qua vào căn hộ, say sưa trong chốc lát, lưu lại vài dấu hôn cổ .

      Sửa sang xong lại căn dặn: "Làm việc xong nhanh về nhà nhé."

      Tô Dương nghe hiểu ý ở ngoài lời của , chính là đừng ra ngoài lêu lổng cùng Tô Nịnh Nịnh, liền qua quýt hai câu.

      Lại hỏi Tưởng Bách Xuyên: "Hôm nay có tiệc rượu nào à?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu: "Mấy hôm nay đều có, nhưng có thể tăng ca."

      Vụ án của nữ trang KING vẫn còn tương đối khó giải quyết, ước chừng cùng hai bên cơ quan phải chịu đựng thêm mấy ngày thâu đêm mới có thể đưa ra lời giải thích ràng về công bằng xác đáng liên quan tới giá cả giao dịch.

      Tới tầng trệt của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, Tưởng Bách Xuyên xuống xe, kéo khóa áo khoác của Tô Dương, lại đeo ba lô lên lưng .

      với : "Sau khi chụp xong em có thể về chung cư trước để nghỉ ngơi, nếu muốn ở nhà mình, tới Hải Nạp tìm ."

      Tô Dương còn muốn dạo phố cùng Tô Nịnh Nịnh, liền dối: "Chắc phải quay chụp tới tối khuya, đến lúc đó lại liên lạc với sau."

      Động tác dưới đáy mắt của gạt được Tưởng Bách Xuyên, muốn xoa đầu , cảnh cáo được phép ra ngoài cùng Tô Nịnh Nịnh, bị giọng lanh lảnh dịu dàng đánh gãy.

      "Tưởng Bách Xuyên!"

      Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương đều nhìn lại, người phụ nữ tóc ngắn, khoác áo gió vải kaki, khí thế mười phần bước xuống từ xe.

      Tưởng Bách Xuyên chuyện, chỉ lễ độ gật đầu cùng ta, tầm mắt lại dừng khuôn mặt của Tô Dương, Tô Dương cũng quay đầu, " vừa định gì với em thế?"

      Tưởng Bách Xuyên nhìn chớp mắt hai giây: "Em muốn dạo phố cùng Tô Nịnh Nịnh à?"

      Tô Dương giật mình, lập tức gật đầu: "Thẩm mỹ của em cùng ấy khác nhau là bao." Vì thế nên mới thích cùng dạo phố với Tô Nịnh Nịnh.

      Tưởng Bách Xuyên hơi hơi thở dài, nhường bước: " dạo phố cũng được, đừng có tình chàng ý thiếp ôm ôm ấp ấp!"

      Tô Dương: "..."

      Đó là ảnh tự chụp cùng bạn thân mà!

      Bàng Việt Hy nhìn bọn họ thêm mấy lần, ta nhận ra người phụ nữ đứng chung chỗ với Tưởng Bách Xuyên, là người phát ngôn toàn cầu của máy ảnh Laca.

      Nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên thân mật đứng cùng người phụ nữ vào sáng sớm như vậy, mới vừa rồi ta dĩ nhiên có chút lý trí nào, gọi thẳng tên của Tưởng Bách Xuyên.

      Thấy Tưởng Bách Xuyên có ý muốn chuyện với ta, ta cất bước vào trong tòa nhà.

      Hôm nay ta tới tìm phó tổng giám đốc của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm là để cùng thảo luận chuyện đầu tư cho Laca, ngờ lại gặp được Tưởng Bách Xuyên ở chỗ này.

      Có đôi khi ta bận rộn tới mức thấy người đàn ông này trong mấy tháng liền, nhưng gần đây vận may dường như tệ lắm, trong mấy ngày ngắn ngủi, ta thấy ba lần.

      hội nghị tài chính, trong bữa tiệc nọ, và cả tại.

      Điểm hoàn mỹ duy nhất chính là người phụ nữ chướng mắt ở bên cạnh .

      Đợi Bàng Việt Hy bỏ , Tô Dương hỏi Tưởng Bách Xuyên: "Người phụ nữ kia thích à."

      Là giọng khẳng định.

      Giác quan thứ sáu nhạy bén của cho biết, người phụ nữ này có lòng thù địch rất sâu đối với , ánh mắt nhìn Tưởng Bách Xuyên cũng bình thường, trong ái mộ còn mang theo chiếm hữu.

      Tưởng Bách Xuyên bác bỏ: " ta thích thời gian dài, là người làm cùng ngành."

      Tô Dương cũng lười phải hỏi nhiều, biết, phàm là phụ nữ tiếp xúc qua cùng Tưởng Bách Xuyên, chẳng có mấy người thích , nhưng đều bị xử lý sạch .

      lướt tay qua gương mặt của , giọng nửa đùa nửa : "Người phụ nữ kia có dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại có chung đề tài cùng , từng động lòng với ta bao giờ chưa?"

      Tưởng Bách Xuyên trả lời, mực nhìn .

      Tô Dương chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt .

      Tưởng Bách Xuyên nắm lấy cằm , cúi đầu hôn lên môi .

      Hai tay của Tô Dương tự giác túm lấy vạt áo khoác của , đây là lần đầu tiên Tưởng Bách Xuyên coi ai ra gì, hôn ở trước mặt mọi người.

      Khiến cho bất ngờ.

      Lại động tình dứt.

      Mà cách đó xa, trước khi Bàng Việt Hy tiến vào tòa nhà, vừa tự chủ quay đầu nhìn bên này, ngờ liền nhìn thấy cảnh tượng Tưởng Bách Xuyên chủ động hôn Tô Dương.

      Sắc mặt ta cứng đờ, lập tức a tiếng, thu hồi tầm mắt bước vào trong tòa nhà.

      Tô Dương vốn híp mắt, rất hưởng thụ vuốt ve an ủi mà dành cho , bỗng nhiên đau tới mức hít hơi khí lạnh, nâng tay dùng sức đánh lên bả vai vài cái.

      Tưởng Bách Xuyên buông lỏng, ngón cái lau tơ máu rỉ ra môi .

      Từ đầu đến cuối đều lời nào.

      Tô Dương dùng đầu lưỡi liếm môi dưới, tê tê, còn có chút đau đớn mơ hồ, ngước mắt đối đầu với ánh mắt của , cảm thấy thực có chút tức giận.

      biết thích nghi ngờ như vậy, cho dù là đùa cũng được.

      Thái độ của Tô Dương mềm xuống, bắt lấy bàn tay của , dùng sức lắc lắc, tựa như xin lỗi, lại càng giống như làm nũng.

      Tưởng Bách Xuyên nắm lấy tay , rốt cuộc mở miệng: "Buổi tối tính sổ với em sau, vào trong ."

      Tô Dương: "..."

      trợn trắng mắt với , xoay người rời .

      "Quay lại!"

      Tô Dương dừng chân xoay người, "Còn gì nữa!" Giọng điệu vừa kiên nhẫn vừa thân thiện.

      Tưởng Bách Xuyên trả lời.

      Tô Dương híp mắt, nhìn vài giây, qua, nắm lấy cổ áo sơmi của như trút giận, nhón chân, hôn lên khóe môi của .

      Thái độ của Tưởng Bách Xuyên tốt hơn nhiều, "Mau vào , có chuyện gọi cho ."

      Mãi cho tới khi Tô Dương biến mất, mới ngồi lên ô tô rời .

      Đến đại sảnh ở tầng , lại nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn còn đứng trước quầy tiếp tân, dường như điền giấy tờ đăng ký chuyến thăm, Tô Dương cũng qua, chuẩn bị đăng ký.

      Bàng Việt Hy nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người đụng vào nhau.

      Tô Dương chỉ nhàn nhạt quét mắt qua ta, liền xê địch tầm mắt.

      Dáng vẻ thờ ơ của Tô Dương khiến Bàng Việt Hy cười lạnh tiếng dưới đáy lòng, ta khinh thường thu lại tầm mắt, cúi đầu tiếp tục điền thông tin.

      EQ của Bàng Việt Hy cao hơn số đông phụ nữ, IQ lại càng nghiền ép phần lớn đàn ông trong giới tài chính, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người gợi cảm, có được vị trí điều hành ngân hàng đầu tư khiến vô số người hâm mộ, tất cả đều là vốn liếng đáng kiêu ngạo của ta.

      Vẻ tự cao tự đại toát ra từ trong xương khiến ta luôn mang loại khí chất kiêu ngạo người, nhưng Tô Dương vẫn cứ đè ép ta bậc.

      Lúc này bảo vệ qua nghênh đón, dùng tiếng hỏi Tô Dương: "Là tiểu thư Tô Dương phải ?"

      Tô Dương gật đầu: "Đúng vậy."

      Bảo vệ có thể trực tiếp lên.

      Tô Dương giật mình, lập tức lời cảm ơn, bước về phía thang máy.

      Bàng Việt Hy cũng điền xong, đăm chiêu nhìn bóng lưng của Tô Dương.

      Trong thang máy chỉ có Bàng Việt Hy cùng Tô Dương, hai người chia ra đứng ở hai bên thang máy.

      Bàng Việt Hy liếc mắt nhìn Tô Dương, Tô Dương cúi đầu nhìn di động, giống với sắc mặt biểu lộ xa cách khi mới vào thang máy, lúc này sắc mặt của Tô Dương ôn hòa, khóe miệng chứa tia cười như có như , căn bản liền có tâm tư để ý tới ta.

      Bàng Việt Hy thu lại tầm mắt, nhìn về phía con số ngừng tăng lên thang máy, ta vô cùng hiểu, sao Tưởng Bách Xuyên lại thích người chụp ảnh, có đề tài chung để chuyện sao?

      ngờ cũng giống như những người đàn ông khác, thèm thuồng sắc đẹp.

      Nhưng ta ràng cảm thấy Tưởng Bách Xuyên phải loại đàn ông vô nghĩa này.

      Thang máy dừng lại ở tầng 16, là tầng của Bàng Việt Hy.

      Trước khi ra khỏi thang máy, ta lại liếc nhìn Tô Dương, mà đúng lúc này Tô Dương cũng cất di động, khi ngước mắt lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của ta.

      Im lặng giằng co giây, Bàng Việt Hy rời khỏi thang máy trước khi cửa đóng lại.

      Tầng 19, chính là studio của 'Những đêm ngủ ở phố Wall', khi Tô Dương tới, họ quay diễn viên nam chính và nữ chính, cũng chính là vai diễn của Cố Hằng cùng Tô Nịnh Nịnh.

      Tô Dương chờ lát ở trong phòng nghỉ ngơi, cảm thấy nhàm chán gấp bội, liền vào trường quay.

      Vừa đúng lúc diễn cảnh hôn.

      Tô Dương cùng phần lớn những người ở trong tổ kịch đều quá quen thuộc, có người chào hỏi , liền gật đầu đáp lại, có quan hệ tốt với đạo diễn Chu, liền đứng ở đằng sau ta.

      quay mặt với phó đạo diễn: " bộ phim đồ sộ như vậy, sao vẫn còn dừng lại ở tình tiết hôn nhau trong văn phòng?"

      Ánh mắt của phó đạo diễn mang ý bảo đừng chuyện, sau đó chỉ chỉ Chu Đạo, làm vẻ mặt tức giận.

      Tô Dương lập tức thấu hiểu.

      Xem ra cảnh hôn này phải diễn lại rất nhiều lần.

      Chợt nghe thấy Chu Đạo hô to: "Tô Nịnh Nịnh, cũng kết hôn có con rồi, còn giả bộ thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần cái gì! có thể quay cảnh hôn này thế! liền coi Cố Hằng như chồng mình, nhào tới cắn cái chết à! ... Sao lại phải khó khăn như vậy chứ!"

      Tô Dương bỗng nhịn được, phụt tiếng bật cười.

      Sau khi cười ra tiếng, Tô Dương nhanh tay che miệng mình lại.

      Chu Đạo quay đầu, thấy người cười là Tô Dương, khuôn mặt càng thêm trầm, lập tức chĩa mũi nhọn vào : " được... Tô Dương, cười cái gì! Bị động kinh à!"

      Tô Dương: "..."

      Chu Đạo muốn điên rồi.

      tiếng Tô Dương này của Chu Đạo, khiến tầm mắt mọi người đều đưa tới.

      Tô Nịnh Nịnh bị mắng cho mất mặt, phải diễn được cảnh hôn, nhưng nghĩ tới chút chuyện ân oán trước kia giữa người đàn ông ở trước mắt cùng Tô Dương, liền nhịn được muốn cười, cũng thể nhập vai vợ ta.

      hơi hất cằm về phía Tô Dương, lại nháy mắt cái.

      Tô Dương gửi cho nụ hôn gió thân thiết.

      Sau khi Cố Hằng thấy Tô Dương, sắc mặt trở nên rất phức tạp.

      Nghỉ ngơi chút, tiếng bảng ra hiệu lại hạ xuống lần nữa, cảnh diễn lại được bắt đầu.

      Nội dung của màn diễn này đại khái là, nhân vật nam chính liên tục tăng ca hai tuần lễ, về nhà, cũng gọi điện thoại cho vợ, sau này người vợ tìm đến, đầu tiên là điên cuồng chỉ trích, phát tiết xong chủ động ôm lấy nhân vật nam chính, sau đó liền hôn hít.

      Sau khi Tô Nịnh Nịnh bị mắng, trạng thái tốt lên ít, nhưng lúc này lại đến phiên Cố Hằng mất tiêu chuẩn, ràng trước đó đều rất thuận lợi, tới khắc hôn môi kia, Cố Hằng lại tự chủ liếc mắt về phía Chu Đạo.

      Chu Đạo điên luôn rồi, hô ngừng thêm lần nữa.

      "Cố Hằng, tôi phải là người của cậu, cậu cũng cần phải băn khoăn về cảm thụ của tôi khi diễn cảnh hôn!"

      Tất cả mọi người: "..."

      Người đại diện của Cố Hằng co quắp khóe miệng vài lần, thầm nghĩ, cậu ấy nhìn , cậu ấy nhìn người phụ nữ ở phía sau kìa.

      Cố Hằng xoa xoa ấn đường, nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất trong lòng ta rối loạn bởi vì người phụ nữ, chuyên nghiệp mà ta dày công tu dưỡng sớm biết chạy tới xó xỉnh nào.

      Chu Đạo tức tới mức hơi uống cạn nước ở trong ly.

      Lúc này, trợ lý của Chu Đạo đưa di động cho : "Đạo diễn Chu, ngài có điện thoại."

      Chu Đạo liếc màn hình, ấn nút trả lời: "Dậy sớm thế? đợi ở trong ôn nhu hương(*) à?"

      thanh lười biếng khàn khàn ở đầu bên kia mang theo ý cười: "Sáng sớm vừa mở mắt ra, phát người nằm bên cạnh phải là cậu, phải gọi điện thoại cho cậu ngay lập tức."

      Chu Đạo: "..."

      Sau khi bị đùa giỡn, cảm thấy cả người đều tốt.

      Đầu bên kia còn : "Tôi ở New York, hôm nay cũng có chuyện gì, tới tổ kịch nhìn chút."

      Chu Đạo vô thức quay lại nhìn về phía Tô Dương, cúi đầu đùa nghịch máy ảnh, thu hồi tầm mắt: "Thực muốn đến tổ kịch à?"

      Bên kia nửa đùa nửa : "Ừ, để tra sổ kế toán của cậu, xem cậu có tiêu tiền của tôi để tìm phụ nữ ."

      Người nọ là người đầu tư cho bộ phim này.

      Chu Đạo hạ giọng, trêu ghẹo : "Nhưng có người quá muốn thấy cậu nha."

      Đầu bên kia dừng lại vài giây, hình như hút thuốc lá, " ấy ở đó à?"

      Chu Đạo: "Ừ."

      Lại im lặng trong chốc lát.

      "Tôi qua đó ngay!"

      Cuộc trò chuyện kết thúc.

      (*) Ôn nhu hương: Google mãi ra, nhưng đại khái là chỉ vòng tay phụ nữ
      Last edited: 8/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Hướng về giấc mộng

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn



      Lại quay thêm ba lần, vẫn thành công.

      Chu Đạo tức tới mức nên lời, cùng hợp tác với Cố Hằng 8, 9 năm, hợp tác hơn 10 bộ phim ảnh, đây là lần đầu tiên ta thấy Cố Hằng chuyên tâm.

      Lần quay thứ tư, vẫn thành công.

      "Dừng dừng dừng!!"

      Chu Đạo dựa vào ghế, ham muốn mắng chửi cũng mất sạch.

      Người đại diện của Cố Hằng cũng nhìn nổi, ta phải nghĩ cách để tạm thời đem Tô Dương , nếu vẫn còn đợi ở chỗ này, cuối cùng, người điên lên phải Chu Đạo, mà là Cố Hằng.

      "Tô mỹ nữ, tôi muốn mời uống cà phê để bày tỏ lòng biết ơn, trang bìa mà chụp cho Cố Hằng mấy hôm trước, fan đều là kinh điển, cực kỳ siêu việt."

      Tô Dương nhìn Cố Hằng vừa mắt, cũng có thiện cảm đối với người đại diện của , nhã nhặn từ chối: "Dạ dày của tôi tốt lắm, thể uống cà phê vào sáng sớm."

      Người đại diện: "..."

      Người phụ nữ này... Rốt cuộc Cố Hằng coi trọng cái gì ở ?

      Nếu đưa cho ta, ta còn chẳng thèm nhìn đâu.

      là tức chết rồi.

      Chu Đạo cảm thấy tại đặc biệt cần ly cà phê đậm đặc để áp chế cơn tức, quay đầu với người đại diện: "Đưa phần của Tô Dương cho tôi là được."

      "..."

      Chu Đạo: "Tôi muốn thêm hai thìa đường, cần sữa, nhớ thêm cả đá nhé."

      Dừng nửa giây, lại thành khẩn câu: "Cảm ơn nhiều."

      Người đại diện: "..."

      Bởi vì quá quen thuộc với nhau, rất nhiều người ở trong tổ kịch cũng lạ gì người đại diện của kim bài, cho nên về sau liền biến thành, phó đạo diễn cũng muốn cốc, mỹ nữ biên kịch cũng muốn, Tô Nịnh Nịnh cũng muốn uống...

      Cuối cùng của cuối cùng, Cố Hằng : "Mang về cốc giúp tôi, loại Lam Sơn(*) ấy."

      Lam Sơn?

      (*) 蓝山 (Lam Sơn): Cà phê Blue Mountain là trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica.

      Ánh mắt khinh bỉ của người đại diện nhìn về phía Cố Hằng, có nhiều người ở đây như vậy, ta cũng thể vạch trần khiếm khuyết của nghệ nhân nhà mình, nín nhịn chịu đựng làm chân chạy vặt, kêu trợ lý cùng xuống lầu với ta.

      Chu Đạo lại để Tô Nịnh Nịnh cùng Cố Hằng diễn thêm lần nữa, tìm lại cảm giác hôn nhau.

      ta phiền lòng, nôn nóng sờ sờ túi, muốn hút điếu thuốc, trong túi trống trơn.

      ta quen với thuốc lá ở nơi này.

      Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bàn đạo cụ quay phim, có điếu thuốc ở góc bàn, có lẽ là do Cố Hằng đặt lên, thấy Cố Hằng vẫn diễn chung với Tô Nịnh Nịnh, ta cũng quấy rầy, trực tiếp bảo trợ lý lấy điếu thuốc tới cho ta.

      Trong lúc diễn chung, Cố Hằng cũng tập trung tư tưởng, Tô Nịnh Nịnh dùng thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được, : "Có phải là thấy tình nhân trong mộng đến, cậu liền kích động khẩn trương biết nên làm thế nào cho phải ?"

      Sau khi xong còn hé miệng khẽ cười.

      Cố Hằng nhìn , lên tiếng.

      Tô Nịnh Nịnh nhìn Tô Dương, tầm mắt lại dừng ở mặt Cố Hằng: "Tôi cho cậu biết, ánh mắt của tôi rất độc, tuy Đồng Đồng với tôi rằng oán hận giữa cậu và ấy kéo dài lâu, chỗ nào cũng nhìn ấy vừa mắt, có chuyện gì còn thích kiếm chuyện với ấy, nhưng tôi biết cậu nghĩ đằng nẻo, khẩu thị tâm phi! Cậu thích Đồng Đồng!"

      Giọng điệu chắc chắn.

      Sắc mặt của Cố Hằng cứng đờ, lập tức nhìn chằm chằm vào Tô Nịnh Nịnh, nhìn tới mức khiến Tô Nịnh Nịnh có chút sợ hãi.

      Sau khi im lặng lúc lâu, : "Quản cho tốt cái miệng của !"

      Tô Nịnh Nịnh: "..."

      đúng là người đàn ông khó chịu, xứng đáng bị độc thân!

      Cố Hằng nhất thời có tâm tư diễn chung, ném kịch bản xuống, đứng dậy muốn vào phòng vệ sinh, nhìn thấy điếu thuốc ở trong góc bàn đâu, ta chợt nhìn về phía Chu Đạo, quả nhiên, người kia hút thuốc.

      để ý tới việc ở đây có nhiều người như vậy, sải bước tới, đưa tay: "Trả điếu thuốc lại cho tôi!"

      Chu Đạo: "..."

      Trì hoãn vài giây, ta kẹp điếu thuốc từ trong miệng lên, híp mắt nhìn về phía Cố Hằng, muốn chuyện, điếu thuốc trong tay bị Cố Hằng đoạt .

      Cố Hằng dập lửa, kéo đứt phần bị đốt, tóm lấy cốc nước ở trước mặt Chu Đạo, rửa sạch tàn thuốc.

      Lại đưa điếu thuốc cho vị nhân viên nữ ở studio: "Giúp tôi hong khô và khử trùng điếu thuốc này!"

      Chu Đạo: "..."

      Nhận lấy muôn vàn lần tổn thương.

      Khiếp sợ nhìn Cố Hằng, sau lúc lâu mắng ra câu thô tục ở trong lòng.

      Nhân viên của tổ kịch tại trường quay để hành động của Cố Hằng ở trong lòng, bọn họ chỉ cho là Chu Đạo mắng Cố Hằng, Cố Hằng lén lút trả thù Chu Đạo, sớm quen thuộc với hình thức ở chung tương thân tương ái của hai người.

      Lúc Cố Hằng ngước mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tô Dương, mặt đổi sắc liếc hai cái, xoay người ra ngoài.

      Tô Dương nhìn bóng lưng rời của , cười lạnh tiếng.

      Lúc này, trong phòng khách sạn Hilton ở phía bên kia thành phố.

      Lục Duật Thành ấn điếu thuốc cháy hết vào gạt tàn, lại lấy thêm điếu.

      Nhìn chằm chằm vào màn hình di động, màn hình tối đen, ta lại làm nó sáng lên.

      Tới tới lui lui, lặp lặp lại.

      Cho tới khi có người ôm eo từ phía sau.

      An Ninh nhô đầu ra, " xem gì thế?" cố ý liếc nhìn màn hình di động của , mở giao diện nào, chỉ nhìn màn hình khóa.

      Màn hình khóa của là bóng lưng của mặc đồng phục, mình ngồi xe.

      Phong cách cổ xưa, giống hình ảnh internet, mà càng giống như đặc biệt chụp tấm hình cũ.

      ta từng đùa giỡn hỏi qua, trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn ta, từ đó ta cũng dám hỏi nhiều nữa.

      Lần này, Lục Duật Thành vẫn trả lời như cũ.

      An Ninh chuyển tới trước người , vòng hai tay của eo , hai tay cũng ôm cổ , mang theo ủy khuất khi làm nũng: "Quyền phát ngôn mà cạnh tranh giúp em... Thất bại rồi."

      Mới nãy người đại diện gọi điện tới, chuyện thành, để tiếp tục thổi gió bên gối Lục Duật Thành.

      Lục Duật Thành gạt tàn thuốc, hỏi câu thuận theo lời ta: "Sao lại thế?"

      An Ninh: "Công ty nữ trang bên kia vẫn muốn dùng Tô Dương làm người phát ngôn." Ngừng giọng, lại thêm vào câu: " biết Tô Dương là ai !? ta chính là..." nhà nhiếp ảnh nhoi.

      Lại bị Lục Duật Thành cắt đứt: "Sau này, đừng ham muốn thứ phải của em!"

      Giọng điệu lạnh lùng khiến trong lòng An Ninh run lên.

      ta đương nhiên lý giải thành, Lục Duật Thành giành được quyền phát ngôn cho ta, lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương, mới nổi nóng vô cớ với ta.

      "Được, em biết rồi."

      An Ninh thức thời, tiếp tục đề tài vui này, nhón chân hôn lên môi , ngón tay nhắn chui vào trong áo tắm của , chạy lồng ngực rắn chắc.

      Lục Duật Thành có nổi chút hứng thú nào, " còn có việc, lập tức phải ra ngoài ngay."

      Lòng nhiệt tình của An Ninh bị dập tắt, sắc mặt cứng ngắc trong chốc lát, lại hôn : " phải cần công tác hôm nay sao? đâu thế?"

      "Tới tổ kịch!" Lục Duật thành ném điếu thuốc vẫn còn quá nửa vào gạt tàn, xoay người thay quần áo.

      "Em cũng muốn !" An Ninh biết đạo diễn của bộ phim 'Những đêm ngủ ở phố Wall' do đầu tư là Chu Đạo, cũng muốn tạo quan hệ với Chu Đạo ở chỗ đó.

      Lục Duật Thành dừng lại, ngước mắt, cách vài giây mới , "Tùy em."

      đường tới tổ kịch.

      Lục Duật Thành nhìn đường phố New York náo nhiệt ở bên ngoài cửa sổ, nhớ có lần nào đó, cao trung ra đề bài để viết tiểu luận cho môn tiếng , đề bài đó là, thành phố mà bạn thích nhất.

      Khi đó viết New York.

      nhìn lén bài tiểu luận của , , New York là thành phố trong mơ của ... Blah blah đống lớn.

      Kỳ thực biết, sở dĩ thích New York, đó là thành phố trong mơ gì đó, kỳ thực chỉ đơn giản là do có người đàn ông kia ở chỗ này.

      Sau đó, cũng nỗ lực đứng ở trong thành phố tài phú này, nhưng lại mắt mù thấy!

      "Tối nay chúng ta bay về nước à?" Hơn nửa người của An Ninh nằm sấp người , cười hỏi .

      thích thất thần, dáng vẻ tập trung của khiến cho có cảm giác mình có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      "Ừ."

      Câu trả lời của vẫn đơn giản tới mức thể đơn giản hơn như cũ.

      Lục Duật Thành vỗ vỗ , kiên nhẫn: "Ngồi cho tử tế."

      An Ninh bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời.

      Gương mặt của nhìn về phía Lục Duật Thành, cụt hứng nhìn cảnh đường phố chạy ngược ngoài cửa sổ xe.

      thể tưởng tượng nổi, loại phụ nữ nào khiến người đàn ông vừa kiêu căng khó thuần vừa phóng túng bất kham như vậy dừng chân.

      Đến tổ kịch.

      Người đầu tiên mà An Ninh nhìn thấy chính là Tô Dương, đùa giỡn với Tô Nịnh Nịnh.

      Tâm tình của Chu Đạo cũng tệ, cảnh diễn hôn kia cuối cùng cũng xong, ngay trong vài phút Tô Dương vào phòng vệ sinh, màn này vượt qua, ta thể hoài nghi người kiềm chế cảnh quay này là Tô Dương...

      Chu Đạo thấy Lục Duật Thành tiến vào, đứng dậy, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua An Ninh, liền nhìn về phía Lục Duật Thành: "Hôm nay cậu có mánh lới gì thế?"

      Lục Duật Thành cười: "Muốn xem phản ứng của số người."

      Xem xem liệu có ăn lần giấm chua vì hay , cho dù chỉ là có chút bất mãn cũng được.

      Kỳ thực cũng biết mình có chút buồn cười, nhiều năm như vậy, chưa từng có câu quan tâm nào tới .

      Nửa chữ cũng có.

      Chu Đạo: "... Cậu bị bệnh à?"

      Lục Duật Thành: "Cậu cũng phải biết tôi bị bệnh nhiều năm liền."

      Chỉ có bọn họ biết đối phương cái gì.

      An Ninh nghe mà chẳng hiểu ra sao, ánh mắt nghi ngờ chạy vòng người Chu Đạo cùng Lục Duật Thành, nhưng bọn họ tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại tới tiến trình quay phim.

      Cách đó xa, Tô Nịnh Nịnh đưa mắt ra hiệu cho Tô Dương, Tô Dương quay đầu, chống lại ánh mắt có thiện ý của An Ninh, để tâm, mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh An Ninh, so với vẻ phong lưu đứng đắn của ngày xưa, hôm nay lại có vài phần mặt chó thân người(*).

      (*) 人模狗样 (Nhân mô cẩu dạng): dđlqđ Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch nghiêm túc nhưng ra mưu suy tính gì đó.
      Trong lúc kịp phòng bị, ánh mắt sâu xa của Lục Duật Thành đưa tới, lập tức rời tầm mắt.

      Tô Nịnh Nịnh trêu ghẹo: "Hôm nay ra ngoài xem hoàng lịch à?"

      Tô Dương đáp: "Hôm nay đụng phải tiểu nhân!"

      Tô Nịnh Nịnh cười: "Chị cảm thấy chuyện xưa của các em còn đặc sắc hơn nhiều so với bất cứ bộ phim nào."

      Dừng nửa giây, còn : "Nếu Tưởng Bách Xuyên cũng qua đây, vậy càng náo nhiệt, vở kịch tình cảm thường niên liền bắt đầu diễn!"

      Tô Dương: "..."

      Tô Nịnh Nịnh là người ngoài cuộc, dùng giác quan thứ sáu nhạy bén của để xem xét, Cố Hằng cùng Lục Duật Thành đều thích Tô Dương, chỉ là Tô Dương ngốc nghếch, phát ra.

      Cũng có thể là do Tô Dương cùng trưởng thành với hai người bọn họ từ , phân biệt tình cảm của bọn họ đối với là tình thân hay tình .

      Nhưng Tô Dương ở cùng chỗ với Tưởng Bách Xuyên nhiều năm như vậy, cuộc sống lại hạnh phúc, thể lắm miệng, chỉ có thể nuốt xuống bí mật này.

      Tô Dương thấy Tô Nịnh Nịnh thất thần, lập tức gõ đầu : "Lại suy nghĩ cái gì đấy!"

      Tô Nịnh Nịnh hoàn hồn, che tai Tô Dương, hạ giọng đùa: "Em xem, nếu ba người bọn họ gặp mặt, liệu có lại đánh nhau ?"

      "..."

      Tô Dương đưa mắt cảnh cáo Tô Nịnh Nịnh ngậm miệng.

      Tô Nịnh Nịnh nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Chọc em thôi, đừng nghiêm túc thế, chị chào hỏi với Lục Duật Thành đây." xong liền cất bước về phía Lục Duật Thành.

      Tô Dương khẽ thở dài cái, sờ túi quần theo thói quen, nhưng túi quần trống .

      dùng sức xoa nắn huyệt thái dương, lại tự giác nhớ tới việc đánh nhau mà Tô Nịnh Nịnh vừa nhắc đến.

      chỉ biết là hơn mười năm trước, Tưởng Bách Xuyên cùng Lục Duật Thành và Cố Hằng từng đánh trận, mặt mỗi người đều chảy máu.

      Lúc đó đoán được đầu mối. Dây dẫn lửa nhất định là , nhưng cho tới tại, cũng biết nguyên nhân cụ thể khiến bọn họ đánh nhau là gì.

      Mặc cho hỏi thế nào, bọn họ đều ngậm miệng .

      Về phần ai thắng ai thua, lại càng biết.

      Nhưng từ đó về sau, hiểu sao quan hệ giữa cùng Cố Hằng và Lục Duật Thành càng lúc càng xa, bọn họ chậm rãi xa cách , có việc gì còn thích kiếm chuyện gây với .

      Nhiều năm nay, vẫn luôn là như vậy.

      Bọn họ từng thuận theo , nuông chiều , những năm kia, quãng thời gian mà ngang ngược vô lý, coi trời bằng vung, giống như giấc mộng.

      Đợi mở mắt ra, mọi chuyện dường như chưa từng xảy đến.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tô Dương cùng Lục Duật Thành và Cố Hằng, giữa ba người bọn họ là câu chuyện xưa rất ấm áp, chí ít cũng khiến chính tôi cảm động.

      Lục Duật Thành tỏ vẻ mình có lời : Tên của tôi là Lục Duật (Yu) Thành, yu là tiết thứ 4.

      Tưởng Bách Xuyên: Dù cho bọn họ, ngày mai bọn họ cũng quên, bọn họ chỉ nhớ được tôi thôi.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Vở kịch tình cảm hàng năm

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn

      Nghỉ ngơi giữa giờ kết thúc, Tô Dương ngồi lại vị trí cũ, Lục Duật Thành ngồi chung với An Ninh, An Ninh hận thể dán cả người lên Lục Duật Thành, tựa như khoe khoang, lại như tuyên cáo chủ quyền.

      Tô Dương chẳng thèm nhìn, chỉ xem hình ảnh trong ống kính trước mặt Chu Đạo.

      Bảng ra hiệu còn chưa hạ xuống, trợ lý của Chu Đạo vội vã tới, "Đạo diễn Chu, là điện thoại của tổng giám đốc Quý."

      Quý Tổng chính là giám đốc điều hành của tập đoàn tài chính trong nước, trước đó, Chu Đạo thông qua các loại quan hệ để tìm được ta, hy vọng diễn viên chuyên như ta có thể đóng vai kẻ săn mồi tài chính trong phim.

      Đây phải là nhân vật chính của bộ phim, nhưng vai diễn có phần quan trọng.

      Trong mấy trăm diễn viên tới thử kính, ai có thể diễn ra khí tràng cùng khí phách của kẻ săn mồi tài chính.

      Vai diễn này có ba lần đối đầu ngang tài ngang sức với nhân vật nam chính mà Cố Hằng diễn, mỗi lần đều là bước ngoặt của bộ phim.

      Bởi vì còn chưa chọn được người thích hợp, Chu Đạo chỉ có thể tìm người của giới tài chính tới làm diễn viên phụ.

      Trong giới tài chính, người có sức ảnh hưởng, lại có khí tràng cùng giá trị khuôn mặt cao, cũng chỉ có vị Quý Tổng này, đương nhiên còn có người khác tên là Tưởng Bách Xuyên.

      Nhưng Tưởng Bách Xuyên thẳng thắn cự tuyệt, ta chỉ có thể tìm Quý Tổng, Quý Tổng lại đáp ứng rất sảng khoái.

      biết lần gọi điện thoại này có phải là để thương lượng chi tiết quay phim hay .

      "Chào tổng giám đốc Quý!"

      Sau khi hai người hàn huyên, Quý Tổng thẳng vào vấn đề, vừa nhận thông báo, tuần sau thủ tướng có chuyến thăm tại đất nước nào đó, là trong những đại biểu của đoàn thương nghiệp, ta cũng phải ra nước ngoài, thời gian xuất ngoại lại trùng lặp với thời gian quay phim.

      Chu Đạo mất mát trận, lại ôm phần vạn hy vọng, "Vậy tôi quay phần diễn của ngài trước nhé?" dự kiến là cuối tuần này, toàn bộ phần quay chụp tại nước ngoài được hoàn thành.

      Quý Tổng: " xin lỗi, sau hôm nay tôi phải lập tức ngay. Phòng ban có cuộc họp, tuần này đều phải ở bên kia, cuối tuần ra nước ngoài."

      Quý Tổng biểu đạt áy náy nhiều lần.

      Chu Đạo cũng hiểu, Quý Tổng thể tự quyết định chuyện lớn như vậy, hai người trò chuyện thêm vài phút đồng hồ rồi mới kết thúc cuộc gọi.

      "Làm sao thế?" Lục Duật Thành hỏi Chu Đạo.

      Chu Đạo khái quát về việc, hỏi Lục Duật Thành: "Cho dù Quý Tổng có dành thời gian ra, cũng là ba tuần sau, nhưng cũng chẳng đảm bảo ta có những kế hoạch khác."

      Lục Duật Thành đăm chiêu, lát sau rằng: "Nếu được dùng diễn viên ."

      Chu Đạo thở dài: " quay được hiệu quả rung động như dự đoán."

      Lúc này, Tô Nịnh Nịnh tới, mắt nhìn Tô Dương, hiến kế thay Chu Đạo: "Tìm Tưởng Bách Xuyên ấy, Tưởng Bách Xuyên đẹp trai hơn Quý Tổng nhiều."

      Chu Đạo: "Người ta cũng phải nguyện ý mới được!"

      Tô Dương giả vờ câm điếc, vẫn cúi đầu nhìn di động.

      Tầm mắt của Lục Duật Thành chịu khống chế, nhìn về phía Tô Dương, biết giúp mình.

      Kỳ thực chỉ cần câu của , có khả năng Tưởng Bách Xuyên đến, nhưng biết, làm vậy.

      bộ phim mà thôi, kiếm được tiền hay cũng chẳng đáng kể, Tưởng Bách Xuyên có tới hay , ta cũng chẳng quan tâm, cái muốn chỉ là thái độ của .

      Dường như chỉ cần để Tưởng Bách Xuyên tới diễn, có thể chứng minh vẫn còn thích .

      Lục Duật Thành nghĩ đến đây, cũng nhịn được xót xa mà cười tự giễu.

      còn hy vọng xa vời gì chứ.

      từng chắc chắn rằng, đời này, ai có thể thay thế vị trí của trong lòng , cho dù là Cố Hằng cũng thể.

      cũng từng tưởng tưởng qua, cho dù thuộc về , cũng thuộc về Cố Hằng.

      cùng Cố Hằng có thể tranh giành tới khi trời đất tan hoang.

      Mà ba người bọn họ, gả, bọn họ cũng cưới, cứ sống độc thân cho đến hết đời cũng phải có khả năng, vừa bướng bỉnh vừa xấu tính như vậy, ai nguyện ý nhẫn nhịn cả đời?

      Ngoại trừ và Cố Hằng.

      Thẳng tới khi Tưởng Bách Xuyên xuất .

      Sau đó, mọi thứ đều thay đổi.

      , , cùng Cố Hằng.

      Ba người bọn họ đều thay đổi.

      và Cố Hằng móc tim móc phổi, nuông chiều sủng ái, có ngày, đột nhiên trưởng thành, theo người đàn ông khác.

      Ai có thể chịu đựng được loại mất mát này cơ chứ, cái loại mất mát khiến cho người ta đau tới tận tim.

      Cũng biết bắt đầu từ lúc nào, ba người bọn họ tựa như người dưng nước lã.

      Tình cảm nhiều năm như vậy liền giống như mây bay, tan liền tan.

      Giữa bọn họ, là bao nhiêu năm tháng làm bạn, là vui cười, nước mắt, là tranh chấp, là những trò đùa dai, khi đời người có khả năng phục chế lại tuổi thanh xuân lần nữa, , cần là cần.

      Cảm giác có ánh mắt nóng rực đâm về phía mình, Tô Dương vô thức quay đầu nhìn lại.

      Ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lạnh lùng còn mang theo chút chất vấn.

      Lúc này, sợ hãi, cũng chẳng tránh né, lườm cái, lại vênh váo thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem di động.

      Lục Duật Thành: "..."

      Bạn nhìn , vĩnh viễn cũng hiểu rằng, mình sai ở chỗ nào.

      Mà ở bên Tô Nịnh Nịnh, cười với Chu Đạo: "Để tôi tìm cậu ta, cậu ta là cháu ruột của rể tôi, lại là chồng của bạn tôi, cậu ta nhất định cho phần mặt mũi này."

      Tô Dương ngẩng đầu, ý bảo Tô Nịnh Nịnh đừng nhiều chuyện, bởi Tưởng Bách Xuyên bán phần mặt mũi này cho bất cứ kẻ nào, hiểu rất .

      Nhưng Tô Nịnh Nịnh căn bản để trong lòng, xem tất cả như khí, giả bộ nhìn thấy.

      Kỳ thực Chu Đạo cũng còn ôm hy vọng, để Tưởng Bách Xuyên tới diễn cho bộ phim mà Lục Duật Thành đầu tư, chẳng khác gì nhảm, bị cự tuyệt thẳng thắn lần, hy vọng quá xa vời.

      Nhưng Tô Nịnh Nịnh chủ động xin giết giặc, ta cũng thể làm cụt hứng, bây giờ liền để Tô Nịnh Nịnh liên hệ, bởi vì thực thể trì hoãn tiến trình quay phim.

      Tô Nịnh Nịnh vào phòng nghỉ, Tô Dương cũng đứng dậy theo sau.

      Đến phòng nghỉ, Tô Dương chọc chọc đầu Tô Nịnh Nịnh: "Nơi này của chị bị nước vào à? ấy đồng ý mới là lạ! Để em xem chị ăn với Chu Đạo thế nào!"

      Vẻ mặt của Tô Nịnh Nịnh rất nghiêm túc: "Đồng Đồng, em biết tổ kịch của bọn chị tốn bao nhiêu tâm tư vì bộ phim này đâu, cũng vượt qua rất nhiều khó khăn..."

      "Từ đạo diễn đến diễn viên hợp tác cùng tất cả nhân viên của tổ kịch, đây là lần đầu tiên chị gặp được đoàn thể chất lượng tốt như vậy sau nhiều năm quay phim, vậy nên tình cảm cũng giống nhau."

      xong, Tô Nịnh Nịnh hơi hơi thở dài: "Bộ phim này chẳng khác gì con của chị, chị hy vọng từng chi tiết bên trong đều được thực cách tốt nhất, giống như lúc em chụp ảnh ấy, nhất định tốt lại càng muốn tốt hơn, thực được trạng thái tốt nhất mà em có."

      Tô Dương là người đối đãi với chính bản thân mình rất nghiêm khắc, vậy nên rất hiểu Tô Nịnh Nịnh.

      Lại nghĩ tới ánh mắt lúc trước của Lục Duật Thành, cũng ít nhiều có chút oán hận lạnh lùng vô tình, lấy quan hệ khi xưa của bọn họ, chuyện này, nếu giúp, chính cũng thể chịu nổi.

      Nhưng sau này... Vì sao giữa ba người bọn họ lại biến thành như thế này, cho tới tại, cũng nghĩ ra.

      Tô Dương kịp thời dừng lại hồi tưởng.

      đành lòng, lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho Tưởng Bách Xuyên, cũng biết có thể cho mặt mũi hay .

      Tô Nịnh Nịnh thấy Tô Dương chủ động gọi cho Tưởng Bách Xuyên, kích động ôm Tô Dương hôn cái: "Chị biết là em chị nhất!"

      Tô Dương đẩy tay ra: "Tốt nhất là chị nên duy trì khoảng cách với em , nếu để Tưởng Bách Xuyên thấy chị hôn em, ấy nhất định chút do dự cự tuyệt việc này!"

      Tô Nịnh Nịnh: "..."

      Cuộc gọi được nối máy, bên Tưởng Bách Xuyên rất yên tĩnh, giọng của lớn: "Xong việc rồi à?"

      Tô Dương: "Chưa xong."

      "Làm sao thế?"

      Tô Dương ngập ngừng lựa từ: "Lúc quay phim xảy ra chút chuyện , vị Quý Tổng muốn tham dự quay phim lúc trước, chính là người mà cũng biết ấy, ta đột nhiên có chuyện, tới được."

      Tô Dương liền ngừng ở chỗ này, nghĩ Tưởng Bách Xuyên hiểu điều mà muốn .

      Đại khái trầm mặc hai giây, Tưởng Bách Xuyên thấp giọng hỏi : "Muốn làm à?"

      Tô Dương: "Vâng."

      Tưởng Bách Xuyên: "Nửa tiếng sau tới."

      Tô Dương nghĩ có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, há hốc miệng, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng, biết nên gì cho phải.

      "Đồng Đồng?"

      "A?" Tô Dương hoàn hồn, "Đúng rồi, phải diễn chung với Cố Hằng."

      " biết."

      Tô Nịnh Nịnh sớm đoán được, chỉ cần Tô Dương ra ngựa, có chuyện việc thành.

      Trở lại trường quay.

      trường là mảnh yên tĩnh, tầm mắt của tất cả mọi người tập trung lên hai người bọn họ, đặc biệt là Cố Hằng cùng Lục Duật Thành, ánh mắt vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.

      Tô Nịnh Nịnh tặng cho Chu Đạo nụ cười đắc ý, duỗi cánh tay dài ra, ôm bờ vai Tô Dương.

      "Chu Đạo, lúc này chúng ta cần phải cảm ơn Tô Dương, ấy biết ăn , mồm miệng lưu loát, giúp rất nhiều câu dễ nghe, Tưởng Bách Xuyên cũng chống đỡ nổi."

      Chu Đạo liền kích động, nhưng đối với chuyện Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương là vợ chồng, cũng chỉ hiểu trong lòng mà ra, dù sao ngoại trừ bọn họ, những người ở trong tổ kịch còn chưa biết việc này.

      hỏi Tô Nịnh Nịnh: "Tưởng Bách Xuyên đồng ý rồi à?"

      Tô Nịnh Nịnh đắc ý: "Đúng vậy."

      Ánh mắt kinh ngạc của Lục Duật Thành cùng Cố Hằng hẹn mà hợp, lại lập tức rời .

      Trong thời gian tiếp theo, ai cũng chẳng quan tâm ai nữa.

      Hai người bọn họ nhìn nhau vừa mắt rất nhiều năm.

      Tầm mắt của Chu Đạo dấu vết đảo qua Tô Dương, hóa ra cũng quá mức vô tình như Lục Duật Thành .

      Đối với chuyện xưa giữa ba người bọn họ, cũng quá ràng, thỉnh thoảng, khi Lục Duật Thành uống say kể chút.

      Nhưng lời gián đoạn, nghe rất vất vả.

      Đến tận bây giờ vẫn hiểu lắm, người đàn ông như cũng có thói quen đào khoét bát quái.

      Cho dù có hỏi Lục Duật Thành, khi tỉnh táo, Lục Duật Thành lời nào.

      chỉ biết là, Lục Duật Thành thích Tô Dương, dường như Tô Dương cũng thích Lục Duật Thành, nhưng sau này lại ở chung chỗ với Tưởng Bách Xuyên, cũng biết có phải phiên bản này hay .

      Nếu đúng là phiên bản ấy, thế Cố Hằng sắm vai nhân vật gì ở trong này?

      phức tạp.

      Chu Đạo kịp thời dừng việc tự bổ não, nhìn về phía biên kịch, để sửa chữa phần kịch bản có tham gia của Tưởng Bách Xuyên, cố gắng khiến tình tiết phù hợp hết mực với Tưởng Bách Xuyên.

      Hai mươi phút sau, Tưởng Bách Xuyên xuất ở đại sảnh của cao ốc Doãn Lâm.

      Hai bên thang máy, bên dừng ở tầng 26, bên dừng ở tầng 16.

      nhìn nhìn, lại lấy di động ra, bắt đầu xử lý thư.

      Rất nhanh, thang máy tới tầng 1, cửa thang máy từ từ mở ra, khóe mắt của quét qua, trong thang máy có người.

      đứng cạnh cửa nhúc nhích, chờ người nọ ra ngoài.

      Vài giây trôi qua, người ở bên trong vẫn đứng im tại chỗ, lúc này, Tưởng Bách Xuyên mới ngước mắt lên.

      "Tổng giám đốc Tưởng, khéo." Khóe miệng Bàng Việt Hy mang theo ý cười.

      Sau khi chào hỏi, ta vẫn bình tĩnh đứng ở bên phải thang máy, có ý muốn ra.

      Từ đầu đến cuối, tầm mắt của ta dừng người Tưởng Bách Xuyên, cao hơn ta cái đầu.

      ta khẽ ngẩng đầu, ngước mắt, chỉ là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, khoác thêm chiếc áo màu xanh biển đậm ở ngoài, lại khiến cho ta rời mắt nổi.

      Trước khi gặp Tưởng Bách Xuyên, ta vẫn cảm thấy, việc thích người đàn ông mà mình quá thấu hiểu dựa vào khuôn mặt của ta là hành vi cực kỳ nông cạn.

      ta khinh thường việc này.

      Trong nhận thức của ta, người đàn ông phải dựa vào sức hấp dẫn ở bên trong cùng tài phú của mình để chinh phục người phụ nữ.

      Mặt đẹp cũng thể làm cơm ăn.

      Tuy nhiên, vài năm trước, nhìn thấy tờ báo giải trí, biết tên họ, nghề nghiệp, chỉ lần liếc mắt, từ đó ta liền vạn kiếp bất phục(*).

      Tưởng Bách Xuyên khẽ gật đầu với Bàng Việt Hy, có quá nhiều biểu cảm.

      Thấy ta đứng yên, có ý định ra ngoài, trực tiếp bước vào thang máy, ấn số 19.

      Bàng Việt Hy thấy khoảng cách giữa , đến 80cm.

      Hơi thở đàn ông vừa mạnh mẽ vừa mát lạnh tỏa ra từ người lập tức lấp đầy gian khép kín hẹp.

      ta vẫn còn nhìn Tưởng Bách Xuyên.

      Tầm mắt chưa từng rời khỏi .

      ta ái mộ , muốn có được , phân nửa người làm cùng ngành tại phố Wall đều biết.

      Vì thế, tại ta chẳng cần che giấu điều gì.

      ta hiểu người đàn ông kiêu ngạo này, vĩnh viễn chủ động chuyện cùng ai.

      ta hắng giọng, muốn hỏi về chuyện thu mua máy ảnh Laca chút, kỳ thực cũng chỉ tìm chuyện để tán gẫu.

      đợi ta mở miệng, Tưởng Bách Xuyên liền đặt di động ở bên tai.

      : "Ra ngoài đón , trong vòng phút là tới nơi rồi."

      Sau khi Tô Dương tiếp điện thoại, sửng sốt: " ở trong thang máy à?"

      Tưởng Bách Xuyên "Ừ" tiếng, mắt nhìn con số thang máy, " tại đến tầng 8 rồi."

      Tô Dương có chút do dự: "Nhưng... Bên này có rất nhiều người."

      Trong giọng của Tưởng Bách Xuyên mang theo ý cười: " muốn thừa nhận về thân phận của ở trước mặt bọn họ à?"

      Tô Dương: "..."

      Tại sao họa phong(*) của người đàn ông này lại bất thường thế nhỉ?

      (*) 万劫不复 (Vạn kiếp bất phục): Muôn đời muôn kiếp trở lại được.

      (*) 不对 (Họa phong): Ý chỉ phong cách của người trong việc ăn mặc và hành vi.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Duyên phận dây dưa

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn



      Tô Dương có chút do dự: "Nhưng... Bên này có rất nhiều người."

      Trong giọng của Tưởng Bách Xuyên mang theo ý cười: " muốn thừa nhận về thân phận của ở trước mặt bọn họ à?"

      Mà sắc mặt của Bàng Việt Hy chợt tối lại, hai bàn tay ở trong túi áo khoác khỏi nắm chặt, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mặt dịu dàng của Tưởng Bách Xuyên.

      Tầng 19.

      Sáng sớm nay, người phụ nữ tên Tô Dương kia cũng tới tầng này.

      Bàng Việt Hy nhìn thang máy, đến tầng 14.

      ta đưa tay, dùng sức ấn cái lên số 16.

      Thang máy tới nơi, cửa từ từ mở rộng, ta bước ra ngoài, lại quay đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, mà Tưởng Bách Xuyên hơi hơi cúi đầu, vẫn còn gọi điện thoại.

      Cửa thang máy liền đóng.

      Tưởng Bách Xuyên lại với Tô Dương: "Em đừng , để Tô Nịnh Nịnh ra đón là được."

      vốn có ý định để làm việc này, cũng chỉ là cho Bàng Việt Hy nghe mà thôi.

      Tô Dương nhàng thở ra, cuộc hôn nhân của cùng Tưởng Bách Xuyên còn chưa được người lớn nhà họ Tưởng tán thành, hơn nữa, nhà họ Tưởng là gia đình quyền quý, để ý nhất về chuyện tin tức.

      Bị cánh truyền thông chụp ảnh là chuyện, nhưng kiêu căng công khai như vậy được.

      Tô Dương cất di động, với Tô Nịnh Nịnh câu, để ra đón Tưởng Bách Xuyên ngay bây giờ.

      Tô Nịnh Nịnh vốn vui, bởi vì Tưởng Bách Xuyên nhìn mười hai lần vừa mắt, còn lâu mới để bị mỉa mai nóng lạnh, nhưng nghĩ rằng, việc quay phim của tổ kịch vẫn còn trong giai đoạn bảo mật, người ngoài vào được, liền cùng Chu Đạo tiếng.

      Chu Đạo ngờ Tưởng Bách Xuyên tới nhanh như vậy, đứng dậy vỗ vỗ Lục Duật Thành: "Tưởng Bách Xuyên đến rồi."

      Lục Duật Thành mặn nhạt: "Ừ."

      Sau đó có câu tiếp theo.

      vẫn cúi đầu xem tin tức di động, cả người đều tập trung.

      An Ninh kéo ống tay áo của , nhắc nhở: "Chu Đạo chờ để cùng đón người đấy."

      Lục Duật Thành kiên nhẫn nhìn An Ninh, lên tiếng.

      An Ninh yên lặng cúi đầu, hình như chính mình vừa quá trớn.

      Chu Đạo lắc đầu, cũng miễn cưỡng Lục Duật Thành, cùng Tô Nịnh Nịnh ra ngoài.

      quá hai phút, Chu Đạo trở về với Tưởng Bách Xuyên.

      Studio vốn sôi nổi đột nhiên yên tĩnh như thi đại học, chỉ có tiếng hít thở của hai bên.

      Ánh mắt của nhóm phụ nữ thuộc tổ kịch đều bị Lục Duật Thành cùng Cố Hằng nuôi tới mức kén ăn, những người đàn ông bình thường khó có thể lọt vào mắt bọn họ, Tưởng Bách Xuyên thình lình xuất , khiến cho nội tâm vốn bình tĩnh lâu của bọn họ nhộn nhạo.

      Cả phòng tràn đầy kích động.

      Rất nhiều người phụ nữ bắt đầu xì xào bàn tán, xúi giục nhau xem nên làm thế nào để có thể chụp chung tấm với Tưởng Bách Xuyên.

      Trong đó có người thợ trang điểm, là mỹ nữ, đại khái loại đàn ông đẹp trai nào cũng đều gặp qua, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên cũng vẫn hưng phấn thôi.

      ta tới bên cạnh Tô Dương, "Tô mỹ nữ, phải rất khéo ăn sao, đợi lát nữa liền giúp chúng tôi thuyết phục Tưởng Bách Xuyên cùng chụp chung tấm ảnh, có thể ôm cái càng tốt."

      Tô Dương: "..."

      Biên kịch nghe thấy thế cũng lại gần, "Đúng đúng đúng, tốt nhất là giúp mỗi người bọn tôi được ôm ấy cái, ấy chính là nam thần của tôi đấy! Lúc trước viết kịch bản này cũng bởi vì đọc được tin tức của Tưởng Bách Xuyên, bị sức quyến rũ của ấy thuyết phục, mới đột nhiên có linh cảm..."

      Biên tập liến thoắng ngừng.

      Tô Dương chớp chớp mắt, nhưng... Tưởng Bách Xuyên là người đàn ông của nha, sao có thể tùy tiện cho người khác ôm?

      Khi ở thế khó xử, Chu Đạo hướng về phía này hô: "Tiểu Lưu, cầm kịch bản vừa sửa tới đây."

      "A, đến ngay." Giọng điệu vui sướng cực kỳ.

      Dưới đáy lòng Tô Dương thở phào cái, vẫn nên nhanh chóng tìm nơi hẻo lánh mà trốn hơn, đỡ phải tìm phiền toái cho chính bản thân mình.

      liếc mắt nhìn bên kia, Tưởng Bách Xuyên khách sáo chuyện với Cố Hằng cùng Lục Duật Thành.

      Nếu nhớ lầm, đây là lần đầu tiên kể từ sau trận đánh lộn 10 năm trước, ba người bọn họ cùng xuất .

      Họ đứng cách nhau hơn hai mét, tạo thành hình tam giác đối lập.

      tại cũng trực tiếp trao đổi, nhưng lại cảm nhận được giằng co vô hình giữa ba người bọn họ.

      Đạm mạc, xa cách.

      Bầu khí lạnh tới mức có thể rớt cả băng.

      Vẫn giống như lúc trước.

      Mấy năm qua , có gì thay đổi giữa bọn họ.

      Thấy nhau liền ngứa mắt như cũ.

      Phỏng chừng tình trạng này mãi thay đổi.

      Tô Dương cũng chào hỏi Tưởng Bách Xuyên, Tưởng Bách Xuyên cũng bận rộn nghe Chu Đạo chỉ dẫn phần diễn của , có thời gian trao đổi ánh mắt cùng .

      đeo ba lô ra ngoài.

      Tô Dương tới phòng vệ sinh, lúc ra liền nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên rửa tay ở cạnh bồn rửa, cũng nghe thấy tiếng, quay đầu lại.

      Bốn mắt đụng nhau, dịu dàng nhìn .

      Tô Dương cũng cười.

      nhìn quanh bốn phía, nhanh chân tới bên cạnh bồn rửa tay, mở vòi nước khác, còn cố ý dùng cánh tay cọ cọ .

      Tưởng Bách Xuyên lên tiếng.

      Tô Dương tưởng rằng trong phòng vệ sinh nam còn có những người khác, tiện nhiều lời cùng , cũng chuyện, nhưng thân thể vẫn cố ý đụng vào , còn cố ý giẫm lên chân .

      Tưởng Bách Xuyên tùy ý để phát điên, được đằng chân lân đằng đầu mà đùa giỡn .

      tay là bọt xà phòng của nước rửa tay, cánh tay dài duỗi ra, kéo hai tay Tô Dương lại đây, xoa xoa ở trong lòng bàn tay mình.

      Tô Dương nhìn bọt xà phòng ở tay, lại nghiêng đầu nhìn .

      Tưởng Bách Xuyên nhìn , chăm chú rửa tay giúp .

      Dòng nước ấm lướt qua từng đầu ngón tay, ngón tay thon dài lại hơi thô ráp của nhàng vuốt ve mu bàn tay .

      Tô Dương vẫn nhìn gò má của , hưởng thụ săn sóc dịu dàng tiếng động của .

      Bọt xà phòng ở tay rửa sạch, Tưởng Bách Xuyên đặt ngón tay của ở giữa hàm răng, khẽ cắn.

      luồng điện tê dại truyền từ đầu ngón tay của tới khắp toàn thân.

      Tô Dương cảm thấy đáy lòng mình run lên cái.

      Lúc này ngoài cửa truyền tới loạt tiếng bước chân, Tô Dương muốn rút tay về theo bản năng, nhưng Tưởng Bách Xuyên nắm rất chặt, rút ra.

      "Có người đến." Giọng của Tô Dương rất , tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được.

      Tưởng Bách Xuyên liếc cái, rốt cuộc mở miệng : "Phòng vệ sinh này cũng phải nhà em, có người tới phải là chuyện rất bình thường sao?"

      Tô Dương chết lặng.

      Tưởng Bách Xuyên nắm chặt tay , dịch mấy bước về phía bên cạnh, đặt tay ở dưới máy hong khô.

      Cùng với tiếng gió nóng thổi vù vù, tiếng bước chân đến gần, hình như chỉ có người.

      Tô Dương quay đầu nhìn lại, người tới đúng là Lục Duật Thành.

      Lại nhìn về phía sau, a, đúng là tổ chức đoàn thể để vệ sinh đây mà.

      Giọt nước tay được hong khô, Tưởng Bách Xuyên buông tay ra, vuốt ve mái tóc dài của , "Lát nữa đừng xa, quay xong đến tìm em."

      Dứt lời liền xoay người rời .

      Ánh mắt của Lục Duật Thành lạnh thấu xương, híp mắt lại, nhìn Tô Dương chằm chằm.

      lúc lâu sau : "Tay cậu tàn phế à? tự mình rửa được sao?"

      Tô Dương: "..."

      định phản kích, lại bị Cố Hằng tiếp lời.

      Cố Hằng với Lục Duật Thành: "Cậu có bị bệnh thế, sao lại hung hăng với ấy như vậy!"

      Đầu lưỡi của Lục Duật Thành lướt qua hàm răng.

      Đúng vậy, nếu có bệnh, theo Tưởng Bách Xuyên tới phòng vệ sinh chắc?

      Chợt, cười cười, toàn bộ đều là châm biếm: "Cố Hằng, đừng vội mà tôi, cậu xác định là cậu cũng bình thường sao?"

      Sắc mặt Cố Hằng cứng nhắc, lên tiếng.

      Tô Dương cảm thấy, giờ phút này, vẫn nên tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình hơn.

      Mỗi lần bọn họ thành môn thất hỏa, đều vạ lây tới con cá trong chậu là (*).

      (*) 城门失火 (Thành môn thất hỏa dđlqđ): Đầy đủ là - Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (Cổng thành bị cháy, cá gặp tai ương). Ý chỉ người vì chịu liên lụy mà lọt vào tổn thất hoặc tai họa.

      Bao nhiêu năm rồi, bọn họ vẫn luôn cạnh tranh đối lập với nhau như thế, ai nhường ai.

      cần phải ở lại chỗ này để chịu uất ức.

      Đặc biệt là dưới tình huống bọn họ có lý trí như vậy.

      Vừa rồi, câu đặc biệt tổn hại của Lục Duật Thành, coi như bị chó cắn cái.

      nhàn nhạt quét mắt qua bọn họ, xoay người rời khỏi chốn thị phi này.

      Tưởng Bách Xuyên trở lại trường quay, Chu Đạo tiếp tục hướng dẫn về cách diễn, chỉ là khi vô tình ngẩng đầu lên, liền nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Duật Thành.

      thản nhiên nhìn Lục Duật Thành cái, tiếp tục nghe Chu Đạo hướng dẫn như có việc gì.

      Sau khi Chu Đạo xong, biên kịch đưa kịch bản cho .

      Tưởng Bách Xuyên xem cực kì cẩn thận, xem xong hai trang, nhíu mày, nhìn về phía biên kịch: " ngại để tôi đưa ra chút ý kiến chứ?"

      Biên kịch lắc đầu: "Cảm ơn chỉ ra chỗ sai!"

      Về mặt tài chính, phải là dân chuyên nghiệp, thiếu sót rất nhiều kiến thức.

      Tuy nhiên, cũng tìm người liên quan tới giới tài chính để tham khảo, dù sao phải tất cả mọi người ở trong giới đều có cơ hội đàm phán những vụ làm ăn lớn như Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên dừng hai giây mới uyển chuyển : "Lời thoại mà viết cho tôi có chút... thuần thục."

      Biên kịch: "..."

      Cũng chính là non nớt.

      Nhưng xem như rất nể mặt .

      Tưởng Bách Xuyên: "Khi thực đàm phán chuyện làm ăn rất tàn khốc, có tình nghĩa, chỉ có lợi ích. Nếu mềm lòng, sống nổi ở phố Wall."

      cầm bút của chính mình, viết lời thoại mà mình cho là tương đối phù hợp ở dưới lời thoại gốc.

      Chu Đạo quay cảnh diễn của Tô Nịnh Nịnh cùng Cố Hằng, khi kết thúc, xoay người nhìn về phía này, nghĩ rằng Tưởng Bách Xuyên vẫn còn chăm chú sửa lời thoại.

      Biên kịch nhìn nét chữ viết bằng bút máy vừa đẹp vừa mạnh mẽ, khỏi cảm khái dưới đáy lòng, có câu chữ viết như người, hình như cũng có lý.

      Lời thoại của ba lần tranh đấu đều được Tưởng Bách Xuyên sửa chữa phen, đưa kịch bản sửa xong cho biên kịch: " tiếp tục trao đổi với Chu Đạo chút, nếu phù hợp với cốt truyện của mọi người, tôi dùng lời thoại mà viết ban đầu."

      Cuối cùng, Chu Đạo quyết định, vẫn muốn phiên bản sau khi sửa chữa hơn.

      Chu Đạo nghĩ việc quay phim lại thuận lợi như vậy, ngoại trừ lần diễn đầu tiên, Tưởng Bách Xuyên chưa thể tiến vào trạng thái diễn xuất trong chốc lát, những đợt sau chỉ cần lần là qua, tốt hơn nhiều so với hiệu quả mà dự đoán.

      Sau khi quay xong, Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Người ở đâu rồi?]

      Tô Dương trả lời: [Em ngắm nhìn phố Wall.]

      Tưởng Bách Xuyên: [Chụp màn hình vị trí cụ thể của em cho , tìm.]

      đứng dậy, cầm áo khoác, lên tiếng chào hỏi cùng Chu Đạo xong, liền vội vàng rời .

      Trong quán cà phê.

      Lục Duật Thành nhìn Tô Dương cúi đầu gửi tin nhắn, hỏi : "Là Tưởng Bách Xuyên à?"

      Tô Dương ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt: "Ừ."

      cũng vừa mới đến quán cà phê này lâu, còn chưa uống xong ly cà phê, Lục Duật Thành tới, ngay sau đó, Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn qua đây.

      Truyền xong tin nhắn, Tô Dương ngẩng đầu, "Sao cậu biết tôi ở nơi này?"

      Lục Duật Thành lười biếng dựa ghế sô pha, tay phải tùy ý khoác lên thành ghế, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tô Dương.

      Sau lúc lâu mới đáp lời: "Thần giao cách cảm."

      Kỳ thực để vệ sĩ theo mình, sau khi đuổi An Ninh về khách sạn, lại lộn trở về tìm .

      Vì sao lại tới tìm ?

      Chính cũng thể .

      Tô Dương chỉ biết chuyện tử tế với , tiếp lời nữa, bưng ly cà phê lên, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ sát đất.

      Yên lặng ngắn ngủi, Lục Duật Thành vẫn nhìn chằm chằm, mở miệng hỏi: "Khi nào ly hôn với ta?"

      Tô Dương quay đầu, bực mình đáp trả câu: "Lục Duật Thành, cậu thực nên tìm chuyên gia tâm lý về bệnh tâm thần để kiểm tra chút ."

      Mấy năm nay, bất kể là gặp mặt ở trường hợp nào, chỉ cần có cơ hội chuyện riêng chút, luôn luôn ngại phiền mà hỏi câu: "Khi nào chia tay với ta?"

      Sau khi và Tưởng Bách Xuyên kết hôn, hai chữ chia tay liền đổi thành ly hôn.

      thực muốn gào lên với câu, cậu là cái gì của tôi, tôi đương với ai, kết hôn với người nào, liên quan tới cậu cái rắm! Nhưng giữa bọn họ là khoảng thời gian từ năm 9 tuổi tới 19 tuổi, nhiều năm tình cảm như vậy, nên lời những câu tổn thương tình cảm.

      Ngay cả bố mẹ cũng quản đương với người nào, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng dựa vào cái gì mà quản ?

      Người đàn ông của , thích là được, bọn họ thích bớt nhìn ngó , còn về việc họ xa lạ cùng nhiều năm như vậy vì chuyện đó?

      nghĩ ra.

      Hỏi bọn họ, bọn họ cũng .

      lần, từng mất ngủ vì cãi nhau cùng bọn họ, mất ngủ gần nửa năm.

      Tô Dương để ly cà phê xuống, ấn huyệt thái dương, càng nghĩ, trong lòng càng cân bằng, bắt đầu oán giận : " phải cậu ưa thích kiểu phụ nữ xinh xắn lanh lợi sao? Thế nào? Bị tình nhân trong mộng của mình từ chối, nên bắt đầu chà đạp chính mình, tìm mẫu phụ nữ có vóc dáng cao ráo như An Ninh à?"

      Lục Duật Thành khẽ giật mình, suy nghĩ lúc lâu.

      Nhớ ra, vẫn là lớp mười năm đó, sau khi tan học, cùng Cố Hằng viết bài tập hóa học và vật lý cho sân thể dục, nằm bãi cỏ, thảnh thơi ngâm nga.

      Chợt nghiêng đầu hỏi : "Ôi, khai giảng gần tháng, cậu có ngưỡng mộ học sinh nữ xinh đẹp nào ở lớp chúng ta ?"

      Ba người bọn họ là bạn học, từ năm thứ ba tiểu học đến cấp ba, vẫn luôn là như vậy.

      nhớ , lúc đó thuận miệng : "Mình thích vị lớp phó học tập xinh xắn kia, cứ như chim non nép vào người, nhìn là có ý muốn bảo vệ."

      Bởi vì khi đó Tô Dương mét bảy, đại khái là có tật giật mình, liền chọn nữ sinh có chiều cao khác biệt với để qua loa.

      Sau đó, lại hỏi Cố Hằng: "Cậu sao?"

      Cố Hằng nhìn , lên tiếng, tiếp tục cúi đầu làm bài tập cho .

      liền trả lời thay Cố Hằng: "Cố Hằng cũng thích lớp phó học tập, chúng mình là tình địch, chuẩn bị thổ lộ với ấy sau kỳ thi đại học."

      Tiếp đó, vừa cười vừa hỏi : "Cậu cảm thấy trong hai người chúng mình, ai có thể thổ lộ thành công?"

      Kết quả, ...

      "Bị chọc trúng chuyện thương tâm nên hết lời để à?" Tô Dương đánh gãy suy nghĩ của .

      Lục Duật Thành hừ lạnh tiếng, kông muốn đáp lại.

      nhìn đồng hồ, đứng dậy, bưng ly cà phê ở trước mặt , uống sạch cà phê ở trong ly, đặt mạnh ly xuống bàn, xoay người rời .

      Tô Dương: "..."

      Bệnh thần kinh của ta lại phát tác rồi.

      gọi thêm ly cà phê, người phục vụ vừa rời bước, Tưởng Bách Xuyên liền đến, ngồi xuống cạnh .

      Tô Dương bưng cà phê cho : "Sao quay xong nhanh thế? Em còn nghĩ phải quay tới nửa đêm cơ."

      Tưởng Bách Xuyên uống vài ngụm cà phê, lại đưa tới bên miệng , đè ly xuống nhấp hớp.

      : "Khi diễn cùng Cố Hằng có thể tìm được cảm giác sân buôn bán, nhanh chóng tiến vào trạng thái."

      Tô Dương cười cười, Cố Hằng học chuyên ngành tài chính ở đại học, bố của là ông trùm giấu mặt của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm.

      vẫn cho là đến phố Wall phát triển, nhưng sau này, biết vì sao lại tiến vào giới giải trí, rất khó tưởng tượng.

      Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, " phải tới công ty, đêm nay tăng ca, có lẽ phải mất suốt đêm, nên về nhà, em xong việc tới Hải Nạp tìm là được."

      Tô Dương nhìn : "Em qua đó có tiện ?"

      Tưởng Bách Xuyên hỏi lại: "Có gì mà tiện?"

      Tô Dương: " ảnh hưởng tới công việc của ."

      Tưởng Bách Xuyên xoa đầu : "Ảnh hưởng ảnh hưởng, dù sao mình em ở nhà cũng ngủ được."

      Tô Dương tiến tới bên môi , nhàng hôn cái, còn chưa thỏa mãn, hơi hơi mở miệng ngậm lấy môi của , thoáng dùng sức mút vào, trằn trọc quấn quít lấy nhau.

      Tưởng Bách Xuyên luôn luôn tự kiềm chế, giờ phút này cũng khỏi gia tăng hô hấp, đỡ phần gáy của , hôn đáp lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :