1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 63: Thời gian là kẻ trộm đoạn đường ấy

      Tên chương thuộc lời bài hát "Chúng ta đều bị lãng quên" của Tạ An Kỳ.

      Convert: Sakahara

      Editor || Beta: Manh

      Tô Dương chọn chủ đề nẻo đường - ước mơ - tình cho quảng cáo lần này của L&D.

      Trong quá trình chụp, điều kiện thời tiết tương đối khắc nghiệt. Đây là hai tháng lạnh nhất trong những năm gần đây của Chicago, nhưng lại phù hợp với cầu dành cho ảnh quảng cáo của .

      Năm người mẫu nước ngoài, ba nam hai nữ, mặc trang phục mùa đông mới nhất lái xe việt dã, du lịch tự túc quốc lộ 66 trong ngày mưa tuyết, đường gặp được châu Á An Ninh cũng du lịch tự túc, ô tô của An Ninh chết máy giữa đường.

      Ba chàng trai giúp An Ninh sửa xe, ngoài trời quá lạnh, hai mời An Ninh vào xe sưởi ấm, tuy có rào cản ngôn ngữ, song họ có thể giao lưu bằng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể.

      Ô tô sửa xong, hai bên kết bạn cùng .

      Khoác người trang phục mùa đông sáng màu, vẻ hoang dã trong nét phô trương, chiếc xe việt dã chạy bon bon con đường quốc lộ quyến rũ.

      Trời đổ mưa tuyết, quốc lộ 66 mịt mùng, nhưng họ lại mang đến sức sống, mang lại kích thích thị giác mãnh liệt giữa pha trộn của sắc lạnh và sắc nóng.

      Bức ảnh mà Tô Dương thích nhất là cảnh: Tuyết bay đầy trời, quốc lộ 66 lầy lội, có ba người mẫu nam đứng trước chiếc ô tô chết máy.

      người nhét khăn quàng cổ vào trong áo khoác (mẫu mới của L&D), bên chân là công cụ sửa xe, người cảm thấy lạnh cúi đầu cài khuy áo (áo khoác nam của L&D), người còn lại cởi áo khoác (mẫu mới), trước mặt là chiếc kích[1].

      [1] 千斤顶 (Kích): Vật dụng dùng để nâng gầm, nâng lốp ô tô.

      người mẫu nữ nằm cửa sổ xe, đưa chiếc áo khoác nữ (mẫu mới) ra thông qua cửa sổ. người khác cảm thấy lạnh, tay khép cổ áo áo khoác (mẫu mới), tay kia đưa ô cho An Ninh. An Ninh mặc áo sơ mi (mẫu mới), khuôn mặt ủ rũ lộ ra chút kinh hỉ, nâng cả hai tay nhận áo khoác cùng ô.

      Nhìn tưởng nhà nhiếp ảnh chỉ vô tình chộp được toàn bộ số ảnh này trong chớp mắt, nhưng mỗi chi tiết trong ảnh đối nghịch chụp đều vô cùng tinh tế. Trước đó, Tô Dương phác thảo qua tất cả chi tiết này nên khi chụp ảnh cũng tương đối thuận lợi, có số tấm gần như là hoàn mỹ.

      Mỗi khi chụp xong tấm, người mẫu chụp bản vẽ của Tô Dương làm kỷ niệm, bởi vì bọn họ ở trong tranh giống ngoài đời như đúc.

      Sau này, người mẫu nam trong ảnh bị cư dân mạng trêu là thợ sửa xe sang nhất quả đất.

      Lại sau này, cư dân mạng lấy ảnh quảng cáo lấy quốc lộ 66 làm nền của Tô Dương để so sánh với ảnh quảng cáo mang chủ đề con người hòa hợp cùng thiên nhiên của Hàn Trình dành cho bộ sưu tập mùa đông MU.

      Có cư dân mạng cảm thấy kết hợp giữa động vật hoang dã cùng người mẫu của Hàn Trình ống kính thời trang khiến người ta phải sáng mắt.

      Cũng có người cho rằng, ảnh quảng cáo của Tô Dương càng có thể khơi gợi đồng cảm, đặc biệt là khi kết hợp với quốc lộ 66 mang đậm sắc thái hoài cổ, sau khi xem xong, làn sóng cảm xúc cuộn trào, khỏi khiến người ta muốn tới quốc lộ 66 chút.

      Lại lại sau này, tấm ảnh này của Tô Dương được giới thời trang bầu chọn là ảnh quảng cáo ấn tượng và có hồn nhất trong tất cả quảng cáo của các thương hiệu thời trang và trang sức vào năm 2017. Weibo, đối thủ cạnh tranh Hàn Trình còn like bức ảnh này của Tô Dương, việc này được xem như tin tức lạ ở giới thời trang.

      Nhưng, đó đều là chuyện của tương lai.

      Ba ngày sau, hoạt động quay chụp kết thúc. Sau cùng, tất cả còn tặng Tô Dương cái ôm.

      thấu hiểu ý nghĩa của cái ôm này, đó là bởi vì vừa nôn nghén vừa quay chụp cho bọn họ.

      Có lần, trong lúc chụp hình, dằn nổi cơn nghén, quay mặt sang bên đường và nôn ra, sau khi xúc miệng, cầm máy ảnh lên và tiếp tục công việc, cho dù trong dạ dày cuộn trào, gió lạnh xen với mưa tuyết khiến đau đầu, nhưng vẫn kiên trì như trước.

      An Ninh cũng bước tới và ôm , lời nào, hai chữ "cảm ơn" cũng đủ để tỏ lòng biết ơn cơ hội mà Tô Dương trao cho . Sau đó, còn tự sướng với Tô Dương, đăng tải tấm ảnh lên Weibo với lời đề: [Giấc mộng thuở xưa, địa điểm thích, ôm người phụ nữ mà tôi thương nhất [Cười nhe răng]]

      Trở lại khách sạn tại Chicago, Tô Dương đầm mình trong nước nóng, cuối cùng cơ thể mới cảm thấy thoải mái hơn. nằm ngâm mình, duỗi tay lấy di động đặt ở bên cạnh rồi gọi cho Tưởng Bách Xuyên.

      Gần như chênh lệch múi giờ, bên là buổi tối, mà bên cũng vậy.

      Cuộc gọi nhanh chóng được thông qua, Tưởng Bách Xuyên vẫn còn ở phòng làm việc. hỏi: "Em chụp xong hết rồi hả?"

      Tô Dương: "Vâng, hôm nay xong hết rồi."

      Bởi vì thời tiết, buổi chụp hình kéo dài thêm ngày so với dự kiến.

      Tưởng Bách Xuyên: "Ngày mai em qua New York nhé."

      Tô Dương đồng ý, sau đó cố ý trêu , "Chao ôi, hỏi xem em làm gì hả?"

      Tưởng Bách Xuyên cười, thuận theo ý : "Em làm gì thế?"

      Tô Dương được như nguyện: " ngâm mình trong bồn tắm, dễ chịu lắm luôn."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Sau đó, vô thức nghĩ đến số hình ảnh nóng bỏng nào đó. khẽ khụ khụ hai tiếng, "Tô Dương, em ngứa đòn phải ?"

      Tô Dương cười ha hả.

      Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ: "..."

      hơn hai tháng thân mật, vừa như vậy, lại có chút nhớ . xoa bóp ấn đường, chuyển chú ý bằng cách mở Weibo.

      ngờ bình luận Weibo của hôm nay lại tăng vọt, có rất nhiều fan @, mở xem, tất cả đều tỏ vẻ đồng tình, bà xã của bị An Ninh đoạt mất.

      Dưới thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Tưởng Bách Xuyên vào trang cá nhân của An Ninh, ảnh tự sướng chụp cảnh An Ninh thân mật ôm Tô Dương quốc lộ 66 thình lình đập vào mắt.

      ngờ bình luận Weibo của hôm nay lại tăng vọt, có rất nhiều fan @, mở xem, tất cả đều tỏ vẻ đồng tình, bà xã của bị An Ninh đoạt mất.

      Dưới thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Tưởng Bách Xuyên vào trang cá nhân của An Ninh, ảnh tự sướng chụp cảnh An Ninh thân mật ôm Tô Dương quốc lộ 66 thình lình đập vào mắt.

      nhàn nhạt gọi: "Đồng."

      "Hả?" Tô Dương ngừng cười, song miệng vẫn còn toe toét.

      "Về sau em cách xa An Ninh ra chút."

      "..."

      Tô Dương chợt nhớ tới tấm ảnh tự sướng má kề má của và An Ninh. ho khan hai tiếng, biết tương đối hẹp hòi trong chuyện này, nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi: "Ông xã, hai ngày này có nhớ em ?"

      đợi Tưởng Bách Xuyên trả lời, tự nhủ: "Em nhớ ."

      Sợ liều lượng đủ, lại bồi thêm mấy câu: "Hai tháng này, lúc nào cũng ôm em ngủ, mấy ngày xa cách là khó thích ứng, cứ tới tối là em lại nhớ nguôi."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Lại chơi chiêu cũ!

      Tô Dương tiếp tục: "Đúng rồi, phải tối mai em mới bay qua được nhé."

      Tưởng Bách Xuyên tắt Weibo, hỏi : "Còn có chuyện gì khác hả?"

      Tô Dương nhàng vỗ lên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe, sau đó lại tiếp tục bì bõm, nghịch vui đến quên trời quên đất.

      : "Ừ, Chu Minh Khiêm và Lục Duật Thành đến đây vào trưa mai, họ bảo là muốn xử lý số thủ tục để quay phim ở nước ngoài, tiện thể xem xem đoạn đường nào phù hợp để quay phim, em ăn bữa với bọn họ.

      Tưởng Bách Xuyên hỏi nhiều, "Đêm mai ra sân bay đón em."

      Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Dương tiếp tục ngâm mình lát, bắt đầu suy nghĩ ý tưởng cho phim quảng cáo của R129.

      Ngày hôm sau.

      Ba người Tô, Chu, Lục dùng cơm trong nhà hàng Trung Quốc nằm chéo với khách sạn của Tô Dương, mất khoảng năm phút bộ.

      Khi Tô - Lục gặp mặt, bầu khí quá hài hòa.

      Kể từ cuộc điện thoại trong đêm giao thừa, hai người vẫn chưa với nhau thêm câu nào, trong buổi công chiếu phim, cũng chẳng để ý đến .

      Tô Dương vừa ngồi xuống mở miệng hỏi Chu Minh Khiêm: "Sao Cố Hằng đến?"

      Kỳ thực chỉ thuận miệng hỏi, tuy bình thường hai người này thấy đối phương ngứa mắt, nhưng về cơ bản vẫn luôn như hình với bóng.

      Chu Minh Khiêm còn chưa kịp đáp, Lục Duật Thành hơi ngước mắt liếc , giành : " ở nhà để chuẩn bị sinh thằng cu con."

      Tô Dương: "..." nhịn được mà phun nước ra ngoài. nhanh chóng rút giấy lau miệng, hỏi: "Của cậu sao?"

      Thằng cu của cậu sao?

      Lục Duật Thành: "..."

      Chu Minh Khiêm cười như điên.

      Lục Duật Thành vuốt ve chiếc bật lửa trong tay, lồng ngực phập phồng vì tức giận. bảo: "Đồng Đồng, cậu cũng biết chuyện nữa rồi."

      Trái tim Tô Dương khẽ rung động, "Chuyện cũng biết nữa rồi" là câu hay treo bên cửa miệng thuở còn học cấp ba -- cố ý đổi vị trí của "chuyện" và "".

      Lục Duật Thành đưa thực đơn cho rồi lập tức : "Bữa cơm này phải miễn phí đâu, sau khi ăn xong gửi tiền đầu tư của cậu vào tài khoản của đoàn làm phim , lần gửi đứt luôn nhé."

      Tô Dương chớp chớp mắt: "Tôi đưa hết tiền cho Tưởng Bách Xuyên thu mua hàng loạt nên giờ còn tiền nữa đâu, nhanh nhất cũng phải đến cuối tháng tư mới thu hồi lại được."

      Lục Duật Thành híp mắt, nhìn đăm đăm hồi lâu. Cuối cùng, chẳng chẳng rằng, vươn tay rút thực đơn về.

      Tô Dương: "..."

      Xuyên suốt quá trình ấy, Chu Minh Khiêm chỉ yên lặng uống trà xem trò vui, tự hiểu rằng bản thân mình là người làm nền bé.

      Sau đó, Tô Dương lại hỏi: "Tôi vẫn chờ tin tức về cuộc họp lớp của các cậu đây, sao chưa đánh tiếng gì thế?"

      Lục Duật Thành lấy ly nước của , rót thêm chút nước ấm.

      "Cố Hằng đăng ảnh lên Weibo, cư dân mạng cũng biết quan hệ giữa ba chúng ta rồi, còn họp lớp làm gì?"

      Trước đó, vì muốn hé lộ mối quan hệ giữa bọn họ thông qua buổi họp lớp nên họ mới muốn tổ chức, sau này có bị chụp phải còn có thể thanh minh.

      ra là thế.

      Tô Dương nhận ly nước, hơi ấm từ thành ly truyền thẳng vào lòng qua lòng bàn tay.

      Trong lúc ăn cơm, lúc bọn họ nhắc tới phim ảnh, Tô Dương mới biết bọn họ hoãn lại bộ phim với chủ đề nhà nhiếp ảnh kia, tại có kế hoạch quay bộ phim thanh xuân mang cái tên rất dung tục là "Thanh xuân vĩnh hằng", vừa nhìn biết là tên Lục Duật Thành đặt.

      Tô Dương chỉ biết đây phải là bộ phim tình . Phim lấy chủ đề chính là tình thân cùng tình bạn, diễn viên chính cũng chẳng phải là Cố Hằng cùng Tô Nịnh Nịnh mà đều là những diễn viên trẻ tuổi.

      Tô Dương tò mò: "Sao quay bộ phim kia nữa?"

      Lục Duật Thành: "Chẳng phải bây giờ cậu ở chung rất hài hòa với bố mẹ của Tưởng Bách Xuyên sao? Cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện nữa."

      Quan trọng nhất là, tại cư dân mạng biết ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, có rất nhiều tình tiết thể viết.

      vốn định làm kịch bản liên quan tới và hai người bọn họ, nhưng nay còn thích hợp nữa. tại, kịch bản ấy chỉ mang đến những thị phi cần thiết cho , nay quan hệ tệ với bên nhà chồng, lại là những tháng đầu mang thai, vẫn nên khiêm tốn chút hơn.

      Có lẽ, chờ già , chờ già , chờ tất cả mọi người đều già , cư dân mạng chẳng hề nhớ những thị phi tại nữa, chỉ có thể sống dựa vào hồi ức để mang lại chút niềm vui cho cuộc sống, có lẽ khi ấy, lấy kịch bản ra và thực .

      cũng lấy cái tên rất quê, rất dung tục cho kịch bản kia, nhưng đó cũng là cái tên tốt nhất để biểu đạt tâm tình mấy năm nay của cùng Cố Hằng:

      "Làm thế nào để ngừng em."

      Sau khi ăn cơm xong, hai người đàn ông phải ra sân bay để về Bắc Kinh.

      Ngoài trời vẫn còn chưa ngớt mưa.

      Tô Dương cầm theo chiếc khăn quàng cổ dày, dừng chân ở sảnh nhà hàng và bắt đầu quàng khăn. Lục Duật Thành mở ô, đoạn bảo: " thôi, tôi đưa cậu về khách sạn."

      vẫy tay chào Chu Minh Khiêm rồi ra ngoài cùng . Tới cửa nhà hàng, muốn tự cầm ô, đành phải đưa ô cho .

      giơ cao ô, vừa cười vừa với : "Lục Thỏ Con, chị đây chống lên mảnh trời cho em, em cứ mở lòng thoải mái nhé!"

      Lục Duật Thành: "..."

      bất mãn vươn tay xoa đầu mạnh, còn vẫn cười đầy càn rỡ. nghiêng đầu, chăm chú nhìn khóe mắt cùng đuôi lông mày của .

      Đây là gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp nhất mà từng trông thấy.

      Những năm gần đây, vẫn luôn nghĩ, nếu... Nếu buổi chiều năm lớp 10 ấy, sân trường, hỏi thích ai.

      Nếu người đó là , liệu có phải mọi chuyện khác ?

      Có phải tại là vợ của , và bọn họ cũng đứa trẻ hay ?

      ***

      Chu Minh Khiêm kẹp điếu thuốc tay, bởi vì nơi này cấm hút thuốc nên chỉ vuốt ve nó.

      Đứng trong khu vực nghỉ ngơi của khách sạn, xuyên qua cửa sổ sát đất, cách màn mưa , nhìn bóng hình dần dần khuất xa của hai người, lần đầu tiên thể cảm giác ở trong lòng mình.

      Trước đây, cảm thấy, vấn đề khônggg nằm ở chỗ EQ của Tô Dương cao hay thấp mà là bị thiểu năng trí tuệ, đúng, chính vì bị thiểu năng trí tuệ nên mới nhận ra là Lục Duật Thành thích .

      Năm ngoái, Cố Hằng từng dẫn tới nhà Tô Dương lần, khi chung đụng với bố mẹ Tô, ba người trò chuyện, hỏi han việc nhà chẳng hề khách sáo, tựa như gia đình.

      Sau đó, phải đeo bám hỏi mãi Cố Hằng mới chịu mở miệng, bọn họ như vậy từ khi còn . Bố mẹ Cố và Tô Dương cũng chẳng khác như vậy là bao, thâm chí quan hệ còn rất tốt, bởi vì người con nào cũng đều tri kỷ.

      , hai mươi năm qua, bọn họ gần như vẫn là thế.

      Cố Hằng còn , trước khi Tô Dương biết Tưởng Bách Xuyên, tính tình tồi tệ đến cực điểm như vậy cũng là vì bị hai người bọn họ chiều hư. cùng Lục Duật Thành từng cho rằng, đời này, ai có thể chịu được tính tình ngang ngược vô lý của ngoài bọn họ.

      Dù biết tính rất xấu, học tập, họ vẫn mặc kệ, bao dung tất cả tính xấu của , thay làm phần lớn bài tập.

      Đó là lần đầu tiên Cố Hằng nhắc tới tình cảm giữa ba người bọn họ với , nhưng cũng chẳng gì nhiều.

      Kết hợp với những gì nghe được từ Lục Duật Thành, Chu Minh Khiêm cũng hiểu được sơ sơ.

      Cuối cùng cũng biết vì sao Tô Dương lại thiếu nhạy bén đến vậy, ngần ấy năm trôi qua mà cũng nhận ra rằng Cố Hằng cùng Lục Duật Thành ấp ủ tình nam nữ với .

      Bởi vì trong mắt Tô Dương, lòng tốt và cưng chiều của hai người bọn họ đều là quan tâm xuất phát từ tình thân tựa như khi còn , sớm quen với điều này.

      bắt đầu hưởng thụ cưng chiều vô điều kiện ấy từ khi còn chưa tròn 9 tuổi, mà tại, hơn 20 năm trôi qua, đặc biệt là khi bọn họ chưa bao giờ bày tỏ tiếng lòng của bản thân, dù là ai cũng suy nghĩ gì khác.

      Mà phần "thích", thậm chí là ham muốn chiếm hữu của Tô Dương đối với hai người bọn họ cũng chỉ là cảm xúc ích kỷ của em đối với trai, chẳng hề chứa bất kỳ tình cảm đặc biệt nào khác.

      Chờ em trưởng thành, có người mà chính mình thích, đương nhiên lạnh nhạt, thậm chí là "bỏ rơi" các trai.

      Đây cũng chính là nỗi bi ai của Lục Duật Thành cùng Cố Hằng.

      Ở phía đối diện đường, Lục Duật Thành cầm ô bước sang bên này. Chu Minh Khiêm ngưng dòng hồi ức, cũng sải bước ra ngoài.

      Hai người lên ô tô, thẳng ra sân bay.

      Chu Minh Khiêm nhàng gõ lên cửa sổ thủy tinh, lòng hiếu kỳ nhất thời bộc phát, nửa đùa nửa hỏi: "Chao ôi, đừng bảo sau này cậu còn định nuôi con thay Tô Dương đấy nhé?"

      Lục Duật Thành vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong kính chiếu hậu, bóng hình của khách sạn kia càng ngày càng mờ nhạt. Cho đến khi hoàn toàn biến mất, mới thu tầm mắt lại, quay đầu về phía Chu Minh Khiêm, nghiêm túc hỏi: "Cậu cảm thấy đầu óc của tôi có vấn đề chắc?"

      Chu Minh Khiêm: "Bây giờ cậu mới biết à?"

      Lục Duật Thành: "..."

      "Tôi cảm thấy, có lẽ cả đời này đầu óc của cậu cũng bình thường được."

      Cho nên, đến lúc đó nhất định tới nhà Tô Dương để chơi với đứa .

      Sau khi xong, nhịn được mà chế nhạo Lục Duật Thành: "Người cậu gặp, nỗi nhớ cũng vơi, bây giờ có thể an giấc máy bay rồi nhỉ?"

      liếc cái nhưng gì.

      Chu Minh Khiêm khẽ cười, nghiêng đầu ngắm Chicago dưới cơn mưa như trút nước.

      Bọn họ vốn phải tới New York, nhưng Lục Duật Thành lại cương quyết kéo tới Chicago chuyến, sắp được gặp Tô Dương tròn ba tuần.

      Khi ấy, chỉ đáp đúng từ: Hèn, nhưng vẫn yểm trợ , cùng bay sang Chicago như kẻ ngốc.

      Qua đây ăn trận chọc ngoáy của Tô Dương xong, trong lòng Lục Duật Thành thoải mái hơn rất nhiều.

      Trước đó, cứ mỗi khi uống rượu, mượn mấy phần men say để nhớ Tô Dương.

      Chu Minh Khiêm cảm thấy Lục Duật Thành quả thực là bệnh mà rên, sao người đàn ông lại cứ cầm mãi buông như vậy.

      thực tế, hai người mới chỉ gặp nhau chưa đầy tháng, bởi vì Lục Duật Thành phải gặp Tô Dương tháng lần, chí ít mấy năm gần đây đều là thế, chỉ là, luôn lợi dụng cơ hội khi công tác..

      Tựa như lần đóng phim ở phố Wall lúc trước, trong điện thoại, Lục Duật Thành gặp Tô Dương ba tuần, ngờ lại ầm ĩ với Kiều Cẩn ở mạng. Chợt, chuyển chủ đề, giục chụp áp phích tuyên truyền cho phim ngay tại nước ngoài.

      lập tức hiểu ý của , bảo trợ lý liên hệ với người đại diện của Tô Dương, phải nhanh chóng chụp áp phích.

      khuyên Lục Duật Thành nhiều lần, hãy tìm và kết hôn với người phụ nữ hợp mắt và đối xử tốt với , đừng vùi mình trong chấp niệm. Kết quả , nên gieo họa cho con nhà người ta.

      Ngụ ý là, có ý định kết hôn.

      Ngoài trời vẫn mưa, hạt mưa tí tách rơi cửa sổ.

      Sa vào đầm lầy tình cảm, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng tựa như Chicago ngày mưa. Tuy rằng cuối cùng Chicago vẫn nghênh đón ngày nắng, thế nhưng, năm nào mùa mưa cũng vương vấn ở nơi đây.

      ***

      Sau khi Tô Dương về khách sạn, Đinh Thiến và nhân viên của studio trả phòng, chuẩn bị ra sân bay để bay chuyến buổi chiều.

      Đinh Thiến hỏi: "Cậu phải chờ tới tối mới qua New York hả?"

      gật đầu: "Ừ, mình ngồi chuyến lúc 5 rưỡi, chưa tới 9 giờ là có thể đến nơi rồi, cũng làm lỡ thời gian làm việc ban ngày của Tưởng Bách Xuyên."

      Đinh Thiến dặn phải cẩn thận, lại ôm choàng lấy .

      Tô Dương tiếp tục: "Có lẽ các cậu bay cùng chuyến với Chu Minh Khiêm đấy, bọn họ cũng vừa ra sân bay xong." thuận miệng câu.

      Trái tim Đinh Thiến run lên, giọng có chút mơ màng: "Vậy sao? Trùng hợp ."

      Sợ Tô Dương phát ra nỗi lòng của mình, cuống quít : "Mình xuống tầng đây, mọi người đều chờ cả rồi." Sau đó, rời khỏi phòng như chạy trốn.

      Đinh Thiến ngờ mình lại trông thấy Chu Minh Khiêm ở máy bay. ngồi ở phía bên phải của dãy trước, có thể nhìn thấy gò má của . mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ống tay áo xắn tới khuỷu tay, chăm chú xem video.

      trông thấy cả hình ảnh của video, là bộ phim phóng .

      Đây là lần đầu tiên có thể nhìn ở khoảng cách gần như vậy mà phải cảm thấy nặng nề và e dè.

      biết từ rất nhiều năm về trước, cũng tại phim trường, chỉ là khi ấy bên có giai nhân, chỉ có thể nhìn từ xa.

      Họ chạm mặt lần thứ hai tại vùng Giang Nam mưa bụi.

      Khi ấy, là người đại diện của Tô Dương, đồng hành cùng Tô Dương tới thị trấn Giang Nam để chọn cảnh chụp, vừa hay cũng quay phim ở đó. Bởi vì Lục Duật Thành, Tô Dương ăn cùng bọn họ, mà cũng theo sau.

      Từ đầu đến cuối, chưa từng liếc lần nào. Về sau, cho dù có liên lạc vì chuyện công việc cũng là trợ lý của liên lạc với .

      Sau đó, trong chính lần gặp mặt tại phim trường, vô tình đùa câu. Cho tới tận bây giờ, vẫn còn nhớ từng chữ khi ấy.

      : " ấy (Tô Dương) cứng đầu như con lừa vậy, chúng tôi đưa ấy cùng nữa, mà đưa thay. Vẫn là tuýp phụ nữ hiền dịu giống đáng hơn."

      Tuy quả thực chẳng hề hiền dịu, cũng chẳng có nửa xu quan hệ với hai chữ "đáng ", nhưng khi ấy, mặt đỏ tới tận mang tai, dù biết chỉ đùa, trái tim vẫn kiềm được mà lạc nhịp.

      Đợi đến khi bình tĩnh lại, khỏi tự giễu phen, đây là chuyện hão huyền cỡ nào.

      Vào lần tới Hồng Kông để quay quảng cáo cho KING, khi Tô Dương cho biết biệt thự này chính là nhà của Chu Minh Khiêm, vừa vui mừng, lại vừa vô thức cảm thấy xót xa.

      quá chói mắt, biết số nữ minh tinh thích có thể xếp thành mấy hàng.

      sao?

      Ngoại trừ chiều cao vượt trội chút, từ gia đình, khuôn mặt, dáng người cho tới khí chất, tất cả mọi thứ đều bình thường. Có khác biệt trời vực này, chỉ ảo tưởng chút thôi cũng khiến cảm thấy đó là xa xỉ, là biết tự lượng sức mình.

      Có đôi khi, tình chính là liều thuốc mê, ràng biết là có kết quả, nhưng vẫn thể ngăn nổi trái tim rung động trong lồng ngực.

      lấy di động ra, chụp trộm gương mặt nhìn nghiêng của , tải lên album ảnh mà chỉ bản thân có quyền thấy rồi xóa ảnh khỏi di động.

      Cửa khoang đóng lại, tiếp viên hàng nhắc nhở hành khách tắt di động.

      nhìn bức ảnh kia thêm lần nữa, vốn muốn đổi sang chế độ máy bay, sau lại dứt khoát tắt máy. Đoạn, đứng dậy, đổi chỗ ngồi với đồng nghiệp trong studio.

      Lúc này đây, còn nhìn thấy khi ngẩng đầu lên nữa.

      Máy bay xuyên qua trung, toàn bộ những tâm tư nên có ấy đều ở lại nơi này.

      hiểu rằng, rất nhiều khi, tình chỉ có mở đầu mà có kết thúc.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, nhoxbina2 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 64: Thanh xuân phai tàn

      Convert: Sakahara

      Edit || Beta: Mễ & Manh

      Vừa vào sảnh đến quốc tế, Tô Dương lập tức nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên giữa đám đông. đứng ở nơi đó gọi điện thoại, hơi hơi buông mi, thoáng mang theo vẻ xa cách lạnh nhạt, khoác mình sơ mi trắng cùng với áo khoác màu lam.

      Giờ khắc này, tất cả những người đàn ông ở xung quanh đều trở thành nền, trong mắt chỉ có mình bóng hình của .

      Tựa như có cảm ứng, ngước mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt mang ý cười của .

      bước về phía khi vẫn còn gọi điện thoại, chỉ thấy : "Tôi đồng ý với quyết định của tầng cấp cao LACA, quảng cáo như vậy cần minh tinh Hollywood nổi tiếng tham gia, chỉ cần diễn viên bình thường là được."

      Tô Dương cũng lại gần, nhận vali của , còn nắm ống tay áo của .

      bước chậm, phối hợp với bước chân của . Bởi vì vẫn còn gọi điện thoại nên vô cùng im lặng.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp tục: "Nếu tầng cấp cao của Phương Vinh vẫn muốn dùng diễn viên hạng nhất của Hollywood, tôi làm cầu nối giữa hai bên."

      Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Bách Xuyên cất di động, cúi đầu hôn lên má cái, hỏi: "Có mệt em?"

      Lúc này Tô Dương mới khoác tay , "Cũng đến nỗi. Em ngồi vẽ tranh cho quảng cáo R129 suốt chuyến bay nên thấy thời gian trôi qua nhanh lắm."

      Dù là ý tưởng gì, đều thích thể quảng cáo dưới hình thức vẽ tranh, người khác nhìn vào là có thể hiểu ngay, mà chính bản thân cũng vậy, cũng tiện cho việc tìm khuyết điểm và thiếu sót.

      Bước chân của Tưởng Bách Xuyên hơi khựng lại, kinh ngạc hỏi: "Em có ý tưởng rồi sao?"

      Tô Dương gật đầu: "Sau tối hôm chuyện là em bắt đầu nghĩ ý tưởng rồi, mấy hôm nay, cứ khi nào rảnh rang là em lại nghĩ tiếp, sắp nghĩ xong rồi."

      Sau đó, nở nụ cười sáng lạn với .

      Tưởng Bách Xuyên hỏi: "Em nghĩ ra người phù hợp để đóng quảng cáo chưa?"

      Tô Dương: "Em chưa nghĩ kỹ đến vậy, nhưng quảng cáo nhất thiết phải dùng diễn viên, có thể tìm đôi vợ chồng tình cảm mặn nồng ở New York cũng được. tại di động gần như trở thành bộ phận của con người, nếu tìm diễn viên hàng đầu khéo lại gây phản cảm mất. Đây là video quảng cáo chứ phải là chọn người phát ngôn cho di động mà cần người nổi tiếng."

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu, ý bảo tiếp.

      Tô Dương lại bổ sung: " phải bảo video quảng cáo nước ngoài tương đối chú trọng đến cảm xúc sao? Những điều bình thường nhất có thể khiến người rung động. Người mộng lớn, tựa như em vậy."

      xong, cười cười.

      hỏi: "Khi nào em vẽ xong?"

      Tô Dương suy nghĩ: "Nhanh nhất cũng phải đợi tới cuối tuần này."

      Hôm nay mới là thứ ba.

      Tưởng Bách Xuyên cần phải gấp, nhưng tại có phần chờ mong được biết ý tưởng của .

      Ngồi xe, Tô Dương tựa lên người mà kéo tay vịn ở giữa xuống, ngồi sang bên cạnh, chống tay đó, chăm chú nhìn . Tưởng Bách Xuyên cười, xoa tóc , "Đừng quậy nữa, qua đây ngồi ."

      Tô Dương: " có đảm bảo là tính sổ muộn vụ em chụp chung với An Ninh đấy?"

      Tưởng Bách Xuyên nhíu mày hỏi ngược: " là người như vậy sao?"

      đáp: "Cái này khó mà lắm, có đôi khi nhân phẩm của rất nét, nhưng có đôi khi lại tương đối mơ hồ."

      Bởi vì, hễ cứ tự sướng với Tô Nịnh Ninh là khi về nhà bị trừng phạt phen...

      Tình trạng còn vô cùng thảm thiết.

      Tưởng Bách Xuyên: "..." duỗi tay nhéo tai , "Ngồi sang đây."

      Lúc này Tô Dương mới dịch sang, tựa vào lòng . Ngửi thấy mùi hương mát rượi quen thuộc, kiềm nổi mà ngáp cái.

      "Đêm nay có phải tăng ca ?" hơi ngửa đầu nhìn .

      Tưởng Bách Xuyên rũ mắt nhìn lại: "Đêm nay , ngày mai có cuộc họp sáng nên muốn nghỉ ngơi sớm chút để dậy sớm."

      Tô Dương nghe xong mừng tả xiết, thò tay vào áo khoác của , kéo vạt áo sơ mi ra ngoài, đầu ngón tay lành lạnh sờ sờ hông . Tưởng Bách Xuyên nhìn , ý bảo đàng hoàng chút, hàng trước còn có người lái xe, tiện trắng ra.

      Nhưng nào phải người ngoan ngoãn, híp mắt, bàn tay tiếp tục lang thang người , miệng còn hùng hồn lý: "Tay em lạnh quá, ủ ấm cho em nhé."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Bởi vì có người khác ở đây, tạm thời tính toán chuyện nổi lửa, nhưng lại nhớ kỹ ở trong lòng.

      Về đến nhà, Tô Dương vọt tắm nước nóng. Thấy thời gian còn sớm, chuẩn bị ngủ. Đến khi vào phòng ngủ, mới phát Tưởng Bách Xuyên tựa lên đầu giường xem tạp chí từ lâu. cởi dép, trèo đến bên kia giường, sờ mái tóc vẫn còn ẩm ướt của : " tắm xong rồi à?"

      Tưởng Bách Xuyên đặt tạp chí xuống, tùy ý trả lời: "Ừ, tắm ở phòng dưới nhà." Sau đó, vỗ về lưng : "Ngủ thôi, sắp 11 giờ rồi."

      Ánh đèn vụt tắt, hai chân Tô Dương quấn lấy chân như thường lệ, chui tọt vào lòng .

      Tưởng Bách Xuyên bắt đầu hôn , hỏi: " hơn ba tháng rồi em nhỉ?"

      vùi mặt vào lồng ngực người nào đó, ậm ừ tiếng, cũng suy nghĩ nhiều.

      tiếp tục hôn , ngón tay thon dài ấm áp trượt dần từ hông xuống. Hai chân Tô Dương vô thức khép chặt, rồi lập tức bị Tưởng Bách Xuyên tách ra. cắn tai , hơi thở ấm áp phả lên vành tai nhạy cảm: "Giai đoạn nguy hiểm qua rồi."

      Tô Dương: "..."

      bỗng ngẩng đầu: "Em tưởng bảo phải hạng người như vậy cơ mà?"

      Lại bắt đầu muốn trừng phạt hả trời?

      tay Tưởng Bách Xuyên ôm chặt, tay kia thâm nhập vào giữa hai chân: " phải em đôi khi nhân phẩm của rất mơ hồ sao? Bây giờ chính là giai đoạn ấy đấy."

      Tô Dương: "... Cho dù qua ba tháng đầu, cũng thể quá mạnh bạo."

      Những nụ hôn vụn của dừng cổ , bàn tay ngừng hoạt động ở phía dưới, bớt chút thời gian để trả lời: " cẩn thận, làm em khó chịu đâu."

      Tô Dương nhịn được mà rên rỉ tiếng, vô thức vùi vào lòng .

      Tưởng Bách Xuyên hỏi: "Em muốn sao?"

      "Muốn."

      Đôi môi của lại vòng ra sau tai , khẽ : "Tay ướt đẫm rồi này."

      Tô Dương: "..." duỗi tay che kín miệng lại.

      Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ bật cười.

      Khi hai người hòa làm , Tô Dương cảm thấy, cuối cùng trống trải mấy tháng nay cũng được lấp đầy. Hai tay vòng qua cổ , chủ động trao cho nụ hôn. Mồ hôi xuống từ tóc rơi mặt , rồi lập tức lăn xuống.

      Từ đầu đến cuối, Tưởng Bách Xuyên đều vô cùng cẩn thận, dám làm quá mạnh; Tô Dương khoan khoái, nhưng lại chưa thỏa mãn. Tuy nhiên, xét thấy thể mệt nhọc quá độ, đành dằn xuống ham muốn làm thêm lần nữa.

      Sau khi rửa ráy sạch , Tô Dương ăn no cảm thấy thoả mãn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tưởng Bách Xuyên ôm ở trong lòng, hôn lấy hôn để, giày vò khôn cùng.

      ***

      Trong những ngày kế tiếp, Tô Dương bận bù đầu với bản vẽ phác thảo.

      dành buổi sáng cho việc ngủ nướng, buổi chiều ra công viên trung tâm New York, vừa phơi nắng vừa vẽ tranh bãi cỏ. Di động ở bên cạnh rung rung, cúi đầu cầm lên, là điện thoại của Cố Hằng. Sau khi nhấc máy, hỏi: " ở đâu đấy?"

      Tô Dương: "New York."

      Cố Hằng: "Tôi biết, vị trí cụ thể cơ."

      ngẩn người, đáp: "Ở công viên trung tâm." Sau khi cho biết những tòa nhà có đặc điểm đặc trưng ở xung quanh, hỏi: "Cậu tới New York từ lúc nào thế?"

      trả lời: "Tối hôm qua. Tôi cúp nhé, lát gặp mặt rồi chuyện tiếp."

      Cố Hằng mất chưa đến nửa tiếng để tìm được Tô Dương. thảy gói ô mai trong tay cho : "Mẹ bảo tôi mang tới cho cậu này."

      hỏi: "Sao chỉ có gói?"

      đáp: "Chị họ tưởng là đồ cho chị ấy nên giành ăn gần hết rồi."

      Vất vả lắm mới đoạt lại được gói.

      Tô Dương gật đầu: "Bàng Việt Hi cũng mang thai à?"

      Cố Hằng ngẩn người, sau mới hiểu ý , thành đáp: "... Tôi cũng biết."

      Nhưng hẳn là như vậy.

      Nghe bố , chị họ hẹn hò với vị cấp mới nhậm chức. Thực ra, người đó là đối tượng xem mắt mà bố chọn cho chị, nhưng vì sợ chị bài xích nên mới sắp đặt theo hình thức này.

      Chỉ số IQ và nghiệp vụ của người đó đều ăn đứt chị, thế nên việc theo đuổi thành công cũng chẳng phải quá khó khăn...

      Cố Hằng khoanh chân ngồi cạnh , quan sát bức tranh bảng vẽ: "Đây là ý tưởng cho cái gì thế?"

      nhai ô mai, đáp: "Quảng cáo điện thoại di động."

      tiếp tục hỏi nhiều, lặng lẽ ngồi chờ ở bên cạnh.

      Tô Dương quay đầu hỏi: "Vụ di động của Lục Duật Thành bị nhiễm virus trong đêm giao thừa có phải là chuyện tốt do cậu làm ?"

      Cố Hằng cũng chẳng giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, tôi tìm Tưởng Mộ Tranh xử lý."

      Tô Dương: "... Cá mè lứa."

      Cố Hằng tiếp lời, vặn nắp chai nước rồi đưa cho : "Ăn ít thôi, ăn nhiều dạ dày khó chịu đấy."

      Bấy giờ Tô Dương mới cất ô mai và uống chút nước ấm.

      Trong buổi chiều yên bình nhàn nhã, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người họ. Mười mấy năm nay, hai người chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như vậy.

      Chợt, quay sang nhìn , cũng nhìn , hỏi: "Làm sao thế?"

      Tô Dương : "Có chuyện này... Tôi muốn giải thích với cậu."

      Cố Hằng bảo: " cần đâu, tôi hiểu mà."

      khẽ cười: "Tôi là chuyện gì đâu."

      vẫn lặp lại câu kia: " cần phải , tôi hiểu hết."

      Chuyện muốn giải thích xảy ra vào ngày xem Tô Nịnh Nịnh đóng phim, mà trùng hợp thay, hôm đó cũng gặp Chu Minh Khiêm. Trong phòng nghỉ, biết với Tô Nịnh Nịnh chuyện thế nào mà lại nhắc tới .

      : Cố Hằng thích đàn ông đấy.

      Khi ấy, vốn tìm Tô Nịnh Nịnh để bàn bạc về kịch bản của " đêm ngủ ở phố Wall", ngờ lại nghe được lời này.

      chẳng gì thêm, ngay cả câu giải thích cũng có, càng đừng hy vọng cảm thấy áy náy. hung hăng châm chọc , kiêu ngạo như chú chim công.

      Lần gặp mặt tiếp theo diễn ra tại studio, lúc đó, công việc của là chụp ảnh và Kiều Cẩn cho bìa tạp chí. ra khu vực hút thuốc, định bụng làm điếu, nào ngờ lại trông thấy gọi điện thoại.

      Sau đó có đoạn đối thoại kia.

      : " ra Cố ảnh đế còn có sở thích nghe lén."

      Kỳ là châm chọc lần nghe lén ngoài cửa, nhưng khi ấy quả thực cố ý.

      đáp: "Tôi qua nghe xem cậu có bậy bạ gì sau lưng tôi ."

      Kết quả, vẫn nhận ra lỗi sai của mình, vẫn nhanh mồm nhanh miệng giễu cợt: "Lưỡi tôi đâu có lắt léo tới mức phải làm vậy? Tôi chỉ toàn thôi."

      Tô Dương lên tiếng, cắt ngang dòng hồi tưởng của . vẫn giữ ý định giải thích: "Lúc đấy tôi chỉ đùa với Tô Nịnh Nịnh thôi. ấy hỏi vì sao cậu mãi vẫn chưa có bạn nên tôi mới trả lời như như vậy.

      Cố Hằng : "Ừ, sao đâu."

      Tô Dương híp mắt lại, lâu sau ngờ vực hỏi câu: " phải cậu... thích đàn ông đấy chứ?"

      xong, rùng mình.

      đáng sợ!

      Cố Hằng nghiêm túc gật đầu: "Đúng rồi, tôi thích Tưởng Bách Xuyên đấy."

      Tô Dương: "..." Nhấc chân đạp cái. Cố Hằng nâng tay phủi phủi áo khoác.

      Lòng hiếu kỳ của Tô Dương nổi lên, chẳng mấy khi bọn họ có thể bình tĩnh trò chuyện với nhau như vậy. lập tức hỏi: "Ngoài nàng được bầu làm lớp phó học tập năm chúng ta học lớp 10, cậu ... thích người phụ nữ nào khác hả?"

      Thế nên mới nhớ mãi quên suốt nhiều năm trời.

      Tay Cố Hằng khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn vài giây. : " Ừ, tôi gặp được người khiến mình rung động."

      Thôi, cứ để ấy mãi mãi hiểu lầm như vậy .

      Tô Dương thở dài: "Nhưng người ta cũng kết hôn rồi kìa, sao trước đây các cậu tỏ tình sớm chút. Hai cậu chính là mẫu bạn trai lý tưởng của cả trường chúng ta đấy, cậu lại còn là lớp trưởng nữa chứ. Cậu mà thổ lộ với nàng kia chắc chắn tỷ lệ bị từ chối bằng ."

      khẽ ngừng lại, đoạn tiếp tục: "Còn Lục Duật Thành ấy hả, nữ sinh học giỏi nào chẳng thích nam sinh ưu tú, cậu ta học hành làng nhà làng nhàng, tỏ tình cái là thua ngay."

      Cố Hằng lên tiếng, trong lòng bực bội, lấy bật lửa ra, đặt vào lòng bàn tay rồi ngắm nghía.

      bật, tắt, bật, rồi lại tắt.

      Tô Dương vẫn còn lải nhải: "Nghe ấy vẫn cưới cái cậu từng học cùng lớp với chúng ta đấy. Hai người đó chia tay chia chân bao nhiêu lần, thế mà cuối cùng vẫn về chung nhà."

      Chợt, duỗi tay che mắt Cố Hằng: "Để tôi tìm người thôi miên cậu nhé, nghe bảo cách đó hiệu nghiệm lắm. Cậu quên nàng kia rồi tìm người nào đối xử tốt với cậu, xứng đáng với tình hy sinh của cậu ấy."

      bực mình gạt tay : "Tránh ra."

      Tô Dương: "..." Hết thuốc chữa rồi.

      Cố Hằng càng thêm bực bội, rút bao thuốc lá ra.

      Tô Dương tưởng muốn hút: "Nơi này cấm hút thuốc đấy."

      Cố Hằng: "Tôi biết."

      Cho dù có được phép, cũng hút khi còn ở đây.

      lấy ra điếu, đặt ở chóp mũi ngửi mùi thuốc rồi mạnh tay vân vê điếu thuốc.

      Tô Dương duỗi tay cầm bao thuốc: "Loại nào đây? Tôi chưa bao giờ thấy hộp thuốc lá nào như vậy, đẹp đấy."

      Cố Hằng cho nhìn, trực tiếp cất bao thuốc vào túi.

      Tô Dương: "... Sao cậu mọn thế! Tôi từng cho cậu điếu thuốc đấy nhé!"

      Cố Hằng liếc cái, vẫn lên tiếng. Chính bởi vì điếu thuốc mà từng đưa nằm trong bao nên mới thể để xem.

      Điếu thuốc ấy từng bị Chu Minh Khiêm hút mất nửa, sau giành lại, rửa sạch, hong khô và vẫn để đó.

      ra, cất giữ điếu thuốc này cũng chẳng có gì đặc biệt, niềm vui duy nhất của chính là có thể thường xuyên dùng nó để kích thích tên ngốc Lục Duật Thành mọn kia.

      và Lục Duật Thành giành nhau đối xử tốt với Tô Dương từ tấm bé. Vì ỷ lại hơn cả, Lục Duật Thành thường phát dồ phát dại, chèn ép đủ đường. Những năm gần đây, thú vui duy nhất của cả hai chính là chọc tức đối phương.

      Lúc này, trong nhóm WeChat lại náo nhiệt lên, là Chu Minh Khiêm và Lục Duật Thành hô hoán hỏi Cố Hằng ở đâu, bộ phim mới "Thanh xuân phai tàn" sắp mở máy, muốn diễn vai khách mời[1].

      [1] 客串 (Hay Cameo): Là thuật ngữ chỉ xuất ngắn của người được biết tới trong tác phẩm nghệ thuật trình diễn như kịch, phim, video game và truyền hình. Phần lớn những vai này đều hiếm khi xuất và có rất ít lời thoại.

      Tô Dương trả lời: [Cậu ta ở New York cùng tôi này.]

      Cố Hằng vốn muốn kích thích Lục Duật Thành, ngờ Tô Dương lại thay .

      Lục Duật Thành: [Cố Hằng ở chỗ cậu sao!?]

      Tô Dương: [Đúng rồi.]

      nhấn vào phần ghi , đưa di động tới trước mặt Cố Hằng. Cố ảnh đế : [Bọn tôi phơi nắng chuyện ở công viên trung tâm New York, trời trong nắng ấm lắm.]

      Tô Dương gửi đoạn ghi , sau tiếp tục gửi video ngắn quay hai bọn họ vào trong nhóm.

      Sau khi đọc tin nhắn, Lục Duật Thành nhắn vào nhóm mà nhắn riêng cho Cố Hằng: [Sao mặt cậu dày thế! Cậu có biết là cậu làm phiền thời gian nghỉ ngơi của ấy !]

      Cố Hằng trả lời: [Nếu so về khoản mặt dày tôi còn thua xa cậu. Ít nhất đây muốn qua là qua, chẳng phải che che giấu giấu rồi kéo cả Chu Minh Khiêm cùng như ai kia.]

      Sau khi xem xong, Lục Duật Thành chẳng buồn tiếp tục cuộc đôi co mà nhìn về phía Chu Minh Khiêm: "Cậu gì với Cố Hằng!?"

      Nghe thấy tiếng chất vấn của , người uống vang đỏ thiếu chút nữa sặc chết vì sợ.

      xoa xoa ngực: "Đêm đó tôi uống nhiều quá nên có lỡ lời..."

      Lục Duật Thành quơ tạp chí bàn, trực tiếp nện lên người Chu Minh Khiêm. Lồng ngực phập phồng vì tức giận, nâng tay đỡ trán.

      biết lần này phải làm trò cười cho Cố Hằng trong bao lâu đây!

      ***

      Kể từ khi Tô Dương hoàn thành video quảng cáo cho di động R129, Tưởng Bách Xuyên cho phép làm việc. Bắt đầu từ cuối tháng 3, chỉ ở nhà, chuyên tâm dưỡng thai.

      Tưởng Bách Xuyên vẫn bề bộn công việc, song cũng đỡ hơn quá khứ phần nào. dành phần lớn thời gian tại chi nhánh Bắc Kinh, khi cần qua New York cả hai vợ chồng cùng với nhau.

      Thời gian thấm thoát trôi , thoắt cái là giữa hè.

      Tập tranh thể ý tưởng quảng cáo cho R129 của Tô Dương cuối cùng cũng nhận được chấp thuận từ đoàn làm phim Hollywood, mời hai diễn viên người Mỹ phổ thông vào vai đôi tình nhân, từ thuở tình mới chớm cho tới lúc kết hôn, sinh con. Trước khi R129 được tung ra thị trường khoảng 2 tuần, video quảng cáo được phát hành cả ở trong và ngoài nước.

      Tưởng Bách Xuyên xem xem lại video ấy dưới mười lần, mỗi lần xem xong đều cảm thấy trái tim như nhũn ra. Câu chuyện này dường như kể về bọn họ, hễ cứ xem hết là lại tua lại từ đầu.

      Video quảng cáo bắt đầu, giai điệu quen thuộc vang lên. Sau khi nghe bài hát tiếng này hơn mười lần, giai điệu của nó in sâu trong đầu .

      Những thước phim hoài cổ quay trở lại nhiều năm về trước, có hai con người trẻ tuổi gặp gỡ và nhau.

      Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu bé chuyển tới thành phố khác cùng bố mẹ, còn bé vẫn ở lại trấn , tiếp tục theo đuổi giấc mộng trở thành vũ công xuất sắc nhất.

      Buổi tối, bọn họ lén dùng di động của bố mẹ (mẫu di động cũ của Phương Vinh) để nấu cháo điện thoại.

      Thời gian dần trôi, họ có di động của chính mình (di động thông minh đời đầu của Phương Vinh), khi được biểu diễn sân khấu lớn lần đầu, vì quá căng thẳng nên bé biểu diễn sai, bị giáo viên trách mắng.

      Kết thúc buổi biểu diễn, gọi điện cho cậu bé, khóc lóc thê lương. Dưới an ủi của cậu, dần dần nín khóc.

      Thời gian dần trôi, giấc mộng chưa tàn, ngừng vấp ngã, ngừng gượng dậy.

      từng hoang mang, từng muốn từ bỏ, nhưng cậu bé vẫn luôn mỉm cười và an ủi từ đầu bên kia điện thoại.

      Năm tháng như thoi đưa, cậu bé dần dần lột xác và trở thành người đàn ông, bé cũng rũ bỏ vẻ ngây ngô, trở thành mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, và vẫn tiếp tục theo đuổi giấc mộng vũ công của mình.

      Họ trưởng thành, cãi vã rồi lại làm hòa.

      Khi họ kết hôn, khổ tâm dùng dằng giữa nghiệp và con cái, cuối cùng quyết định tạm gác nghiệp lại.

      Đứa bé được sinh ra, người đàn ông rơm rớm nước mắt, trao cho vợ mình nụ hôn rồi lại hôn sinh mệnh bé vừa chào đời.

      chụp bức ảnh chung đầu tiên của hai mẹ con bằng điện thoại di động

      Trong ngăn tủ ở phòng làm việc của người đàn ông có rất nhiều chiếc di động đời cũ, trong di động chứa ảnh chụp và tin nhắn của và vợ những năm gần đây.

      Ở những thước phim cuối cùng là hình ảnh cuộc thi múa ba lê quốc tế.

      Người đàn ông ngồi ở hàng trước chuyển camera của di động (R129) sang chế độ chụp ảnh từ xa, hướng ống kính về phía sân khấu.

      Chợt, khuôn mặt mũm mĩm dễ thương che khuất màn hình, còn cố ý mở to hai mắt. Người đàn ông duỗi tay kéo cậu con trai nghịch ngợm ra, tiếp tục quay hình người vợ đứng sân khấu.

      Cậu bé vùng thoát khỏi bàn tay to của bố, trèo lên đùi ngồi, lại đối mặt với màn hình lần nữa. Cậu cười toe toét, giọng non nớt truyền đến: "Ma... ma..."

      "Mẹ" là tiếng gọi thiêng liêng, đẹp đẽ nhất thế gian, cách phát của từ mẹ trong các ngôn ngữ chẳng hề khác nhau là bao.

      Trước màn hình di động, khi cậu bé làm vẻ mặt khôi hài, khi toét miệng cười to, cái miệng vẫn cất tiếng gọi danh xưng êm tai nhất: "Ma... Ma..."

      Lúc này, trong màn hình còn bị cậu che khuất, dáng múa xinh đẹp của người phụ nữ xuất , nụ cười ngọt ngào đậu môi .

      Người đàn ông cũng nở nụ cười.

      Tình cùng những xúc động trong họ chưa bao giờ phôi phai.

      Tiếng nhạc ngừng lại, video kết thúc.

      Tưởng Bách Xuyên thất thần nhìn màn hình vài giây, mãi cho tới khi có cuộc gọi đến mới hoàn hồn. nhận cuộc gọi, nghe thấy Tô Dương hỏi: "Tối nay có thể về vào lúc nào?"

      Tưởng Bách Xuyên chợt nhớ tới cái hẹn xm phim cùng : "Giờ về ngay đây."

      Hôm qua là ngày "Thanh xuân phai tàn" - bộ phim đầu tay của Lục Duật Thành được công chiếu, vì hai vợ chồng xem vào tối hôm qua nên hứa là dẫn trong hôm nay.

      Lúc này, người sửng sốt lại là Tô Dương: "Sớm như vậy sao? bận gì hả?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Những công việc quan trọng của ngày hôm nay đều xong xuôi cả rồi. Sau khi xem phim xong, về nhà mở cuộc họp ngắn với bên New York nữa là hết việc."

      Chưa tới 4 giờ chiều, Tưởng Bách Xuyên về đến nhà.

      Tô Dương tưới hoa sân thượng. ôm từ phía sau, nhàng đặt hai tay lên phần bụng nhô cao rồi khẽ vuốt ve. đặt bình tưới xuống, xoay người ôm cổ : " mạng đánh giá thế nào về bộ phim kia?"

      Dù sao cũng phải phim tình cảm, chỉ sợ được nhiều người thích.

      Tưởng Bách Xuyên chỉ đúng câu: "Kinh phí đầu tư vốn ít ỏi, nhưng khi ra rạp lại nổi tiếng, doanh thu tăng vọt. Em cứ xem là biết."

      Bộ phim kể về câu chuyện cùng làm bạn và cùng trưởng thành của bốn đứa trẻ (hai nam hai nữ) học chung lớp từ tấm bé.

      Trong hai cậu bé, học giỏi, học kém.

      Còn hai bé, mỹ thuật, chụp ảnh.

      Khi mới bắt đầu xem, Tô Dương cảm nhận được điều gì, chỉ nghĩ đây là bộ phim bình thường, cho đến khi trông thấy cảnh bố của cậu bé học giỏi (khách mời Cố Hằng) đưa bốn đứa trẻ du lịch vào màu thu con đường miền quê nọ.

      chụp ảnh đeo chiếc máy ảnh cũ kỹ trước ngực, chụp khắp mọi nơi, còn bắt hai cậu bé làm người mẫu cho mình.

      Tiếp đó, cậu bé học kém vô nghịch ngợm kẹp con sâu lông bằng hai cây gậy , cầm dọa chụp ảnh, còn gạt mũ áo hoodie của cũng có con, khiến bé sợ tới mức khóc nấc lên.

      Sau đó, cậu bé học giỏi hung tợn tẩn con người nghịch ngợm kia trận.

      Thấy cảnh tượng này, tất cả những chuyện trong quá khứ lên, nét hơn cả màn ảnh ở trước mắt; cảnh Lục Duật Thành từng lấy sâu lông dọa rồi bị Cố Hằng đánh cho liểng xiểng như chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua.

      Bộ phim vẫn còn tiếp diễn, ký ức của Tô Dương cũng ngừng xuất , cho đến khi cả hai hòa làm . Sau đó, phân biệt nổi hình ảnh ở trước mắt là phim hay là ký ức ở trong đầu mình.

      Chẳng biết tự bao giờ, màn ảnh quay về cảnh lớp học.

      vẽ cũng chỉ thích vẽ, học thèm nghe giảng. Khi giáo viên ngữ văn đặt câu hỏi với , mặt đần ra.

      Bạn cùng bàn của cậu bé học giỏi, cậu bé cũng biết giáo viên hỏi gì, bởi vì cậu làm bài tập toán cho bé...

      Đằng sau học sinh kém, cậu đọc truyện tranh, cậu hỏi bạn ngồi cùng bàn, sau đó viết đán áp chính xác lên lưng .

      Xem tới đây, Tô Dương rơi nước mắt.

      Kỳ thực, dù là chụp ảnh hay vẽ đó đều chính là . Trong bộ phim này, Lục Duật Thành chia thành hai nhân vật riêng biệt.

      Tầm mắt mờ vì nước mắt, biết hình ảnh sau cảnh vừa rồi là gì. Tưởng Bách Xuyên rút khăn giấy, lau mặt cho : "Em đừng khóc, có lợi cho con đâu."

      Tô Dương thở ra, gật gật đầu: "Em khóc nữa đâu, vừa rồi là kiềm được thôi."

      tiếp tục xem phim, đầu óc sớm rối loạn.

      Trong phim, bọn họ dần dần trưởng thành, vào kỳ nghỉ hè, họ vào vùng núi để trải nghiệm cuộc sống.

      Trong đó có cảnh vẽ làm biếng, chỉ đoạn đường núi kêu mệt, di chuyển nổi.

      Tô Dương nhớ ra, lúc bọn họ vào núi trải nghiệm, cũng muốn , Cố Hằng bèn tìm nhánh cây có kích cỡ vừa phải, cầm đầu, Cố Hằng ở phía trước kéo , Lục Duật Thành ở phía sau đẩy.

      Cảnh tượng trong phim cũng như vậy, người kéo, người đẩy; chụp ảnh lưu giữ khoảnh khắc ấy thay bọn họ.

      Tới nơi có phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp, vẽ muốn phác thảo tranh.

      Xem đến đây, Tô Dương khẽ bật cười, lần bọn họ vào vùng núi để trải nghiệm cuộc sống cũng là như vậy. muốn vẽ tranh, nhưng vì muốn đèo bòng khi bộ nên lúc ra cửa mang bảng vẽ, còn Cố Hằng chỉ cất giấy và bút ở trong túi chứ mang theo thứ gì khác.

      Chỉ cần trông thấy cảnh vật nào đẹp, bọn họ dừng chân. Cố Hằng ngồi khoanh chân thảm cỏ, lấy lưng làm bàn vẽ cho , để đặt giấy lưng mà vẽ, còn Lục Duật Thành chịu trách nhiệm căng áo tạo bóng mát để che nắng cho .

      Khi trông thấy chi tiết này, nước mắt của Tô Dương lập tức rơi như mưa.

      Thanh xuân của họ, chưa bao giờ, và vĩnh viễn bao giờ phai tàn.

      ***

      Cư dân mạng hay tin Tô Dương mang thai vào ngày chuẩn bị sinh con, bởi vì có người chụp được cảnh ở bệnh viện rồi đăng lên Weibo, nữ thần sắp sinh em bé.

      Fan của Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên fans mảnh sôi sục.

      Sáng hôm ấy, Tô Dương thoáng cảm thấy bụng bắt đầu quặn đau từng cơn. Mẹ Tưởng đó là dấu hiệu tử cung co lại, ngờ ngày sinh lại tới sớm hai tuần so với dự tính.

      Cả nhà luống cuống tay chân, chỉnh đốn đồ đạc xong lập tức bệnh viện, bố mẹ Tô cũng đóng cửa hàng rồi vội vàng theo sau.

      Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, Tô Dương nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh. tại, ai căng thẳng bằng Tưởng Bách Xuyên, nắm tay , : "Nếu đau cứ véo nhé."

      Lúc này, cơn đau khi tử cung co thắt giảm nhiều, Tô Dương còn đau nữa, sau vừa cười vừa hỏi: "Ai da, sắp làm bố đến nơi rồi, có cảm tưởng gì ?"

      Tưởng Bách Xuyên hôn rồi lẳng lặng ôm chặt.

      Cảm giác này quá kỳ diệu, có xúc động, có vui sướng, có căng thẳng, và đương nhiên là có cả sợ hãi.

      thể vì sao mình lại thấy sợ.

      Có lẽ là lo bản thân làm đủ tốt, thể làm người bố đạt tiêu chuẩn, lại càng lo bản thân thể làm tốt bằng bố Tưởng.

      Lúc này, di động của Tô Dương rung lên, ngờ người gửi tin nhắn lại là Chu Minh Khiêm.

      hỏi: [Cậu ở bệnh viện hả?]

      Tô Dương: [... Sao cậu biết?]

      Chu Minh Khiêm: [Tôi thấy có người đăng ảnh cậu vào bệnh viện ở mạng.]

      Sau khi tin nhắn được gửi , Lục Duật Thành vẫn cảm thấy hài lòng, ép phải hỏi vì sao hôm nay lại vào viện.

      Cố Hằng cũng giục: "Mau hỏi , lề mề cái gì!"

      Sau đó, Cố ảnh đế tặng cho ánh mắt " hỏi đừng hòng bước ra khỏi căn phòng này."

      Chu Minh Khiêm: "..." Khóc ra nước mắt, tạo cái nghiệp gì mới có đám bạn như vậy!!

      Diệp Đông cũng ném bài mạt chược, "Các cậu giải quyết cho xong rồi chúng ta chơi tiếp."

      Chu Minh Khiêm lại nhắm mắt nhắm mũi gửi tin: [Vậy... Có phải cậu sắp sinh ?]

      Sau khi gõ chữ, chớp chớp mắt rồi nhấn gửi.

      Tô Dương trả lời: [Chu Minh Khiêm, cậu trúng ngải bà tám hay sao mà tự dưng thích hóng hớt quá vậy?]

      Chu Minh Khiêm: "..."

      Lại tin nhắn được gửi đến: [Nhưng mà này, mau chuẩn bị sẵn bao lì xì nhé [=D][=D]]

      Chu Minh Khiêm quơ quơ di động trước mắt hai người bọn họ: "Nhìn nhìn ! Sắp sinh đến nơi rồi!" Trong lòng lại bổ thêm câu, súc vật!

      Lục Duật Thành nhìn về phía Cố Hằng, Cố Hằng liếc cái: "Cậu nhìn tôi làm gì!"

      Lục Duật Thành: "Bây giờ chúng ta mà tới bệnh viện có được ?"

      Em bé còn chưa chào đời, nếu làm thế dường như cũng ổn lắm... Khiến người ta cảm thấy họ rất rẻ rúng.

      Sau hồi suy nghĩ, Cố Hằng : "Thế cậu giả vờ bị bệnh nhé, tôi đưa cậu vào bệnh viện kiểm tra."

      "Phụt." Chu Minh Khiêm bật cười, "Hai cậu hóa điên rồi hả, cho dù hai cậu có vào bệnh viện Lục Duật Thành nào có lý do gì để vào khoa phụ sản."

      Diệp Đông sâu xa : "Chưa chắc, mấy hôm trước tôi thấy thời đưa tin người đàn ông tự đẻ con, thế chẳng phải là có thể vào khoa phụ sản sao."

      xong, ăn ngay phát đạp của Lục Duật Thành.

      Diệp Đông: "..."Hất cằm với bàn mạt chược: "Đánh tiếp , chờ em bé chào đời rồi hẵng xem."

      Thế là mấy người đàn ông lại tiếp tục chơi mạt chược.

      Chu Minh Khiêm hỏi Diệp Đông: "Đúng rồi, dạo này với Giang Phàm thế nào rồi? ấy đồng ý tái hôn chưa?"

      Diệp Đông đáp: " ấy tìm tôi đòi tái hôn nhưng tôi đồng ý."

      "Ha ha ha ha", tất cả mọi người nở nụ cười giễu cợt.

      Khóe miệng Diệp Đông giật giật.Kỳ thực mới là người ngừng tìm .

      Ly hôn vốn chỉ là xúc động chứ chẳng phải vì có mâu thuẫn gì lớn, chính là bất đồng quan điểm về vấn đề giáo dục con cái. Bọn họ có thời gian ở bên con, cuối cùng con nổi loạn, học hành thụt lùi.

      Sau đó, hai người chỉ trích, oán giận đối phương. Sau đó, trong hai người quá xúc động, nhắc đến chuyện ly hôn, sau đó, họ thực ly dị...

      Cuối tuần trước, dứt khoát đưa hộ khẩu, giấy ly hôn và chứng minh thư cho Giang Phàm, chờ khi nào tái hôn cũng tiện hơn. Thái độ của rất kém, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận đồ.

      Nhưng tuần trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh, ngại phải mở miệng giục giã. Lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.

      Thời gian trôi qua như thoi đưa, tại là giữa đêm khuya.

      Lúc này, ở bệnh viện, Tô Dương vào phòng sinh VIP gần tiếng đồng hồ.

      để Tưởng Bách Xuyên vào cùng, sợ khó chịu khi thấy phải chịu đau đớn vì sinh đẻ.

      Tưởng Bách Xuyên ngồi ngoài khu đợi, mắt nhìn chằm chằm về phía phòng sinh. Những hình ảnh trong tâm trí tôi đều liên quan đến Su Yang. Cảnh mặc váy đỏ lớn bay ở sân bay dường như vẫn còn là ngày hôm qua.

      Trong tâm trí tràn ngập hình ảnh liên quan tới Tô Dương. Hình ảnh mặc váy đỏ chạy như bay về phía ở sân bay dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

      Hôm nay, ngày nào trưởng thành, sắp làm mẹ của con .

      Mười năm, con đường có đồng hành vừa dài vừa ngắn.

      Dường như chỉ mới ngày hôm qua, lại như qua mấy đời người.

      Khi tiếng khóc của đứa bé mới chào đời xuất , dù còn chưa trông thấy con, Tưởng Bách Xuyên vô thức rơi nước mắt. Sợ bị người nhà nhìn thấy, vội quay đầu về hướng khác, nâng tay lau nước mắt.

      Y tá đẩy Tô Dương ra khỏi phòng sinh, tóc mướt mát mồ hôi, người mệt lả, bé con đáng nằm ở bên cạnh. Y tá cười : "Xin chúc mừng gia đình, là bé trai ạ."

      Lúc còn ở trong phòng sinh, Tô Dương vốn rất vui vẻ, nhìn cánh tay và đôi chân nho của con trai, nhất thời sung sướng vô cùng. Song, khi ra khỏi phòng sinh, nhìn thấy bố mẹ, bố mẹ chồng, đặc biệt là Tưởng Bách Xuyên, nước mắt của lại vô thức tuôn rơi.

      Khi Tưởng Bách Xuyên trông thấy bé con nhăn nheo, những cảm xúc khó tả trào dâng ở trong lòng. chống hai tay lên thành giường, tựa như ôm hai mẹ con vào lòng, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của Tô Dương, "Đau lắm phải em?"

      Tô Dương lắc đầu, "Cũng đến nỗi."

      Tưởng Bách Xuyên cọ cằm gương mặt , lại hôn cái, sau đó nhàng hôn lên trán bé con.

      Lúc này, giọng mất kiên nhẫn của bố Tưởng truyền đến từ sau lưng : "Tưởng Bách Xuyên, xong chưa hả?! Đàn ông đàn ang mà lề mề thế! Ông Tô còn chờ để chuyện với Đồng Đồng kia kìa!"

      Sau đó, ông lại khẽ khàng bổ sung câu:"Bố cũng có đôi lời muốn với bé con."

      Tất cả mọi người: "..."

      Tác giả có lời muốn : Đại kết cục, rải hoa nàooo ~~

      P.S: Đêm mai có chương mới, thứ tư mới bắt đầu đăng ngoại truyện.

      Nhắc nhở đặc biệt: Ngoại truyện là những chuyện vụn vặt, ai thích có thể đọc.

      Manh: Cảm ơn các bạn Trangkookie_3108, Impig, VirutVirut và SaoTho cùng nhiều bạn khác (Gần đây có mấy bạn ấy comment nhiều nhất nên mình nhớ tên hu hu sr các chị em còn lại, chị em nào có công lớn giúp mình sửa và muốn vinh danh đừng ngại inbox Wattpad hoặc comment ở dưới nhaaaa) sửa rất nhiều lỗi cho mình,

      Bản chuyển ngữ của mình thể là tốt nhất nếu có các bạn.

      lần nữa, cảm ơn tất cả mọi người rất, rất nhiều, xin gửi ngàn nụ hôn nồng thắm tới những bạn cùng đồng hành với mình tới (gần) cuối con đường. Ngoại truyện lên sàn trong mấy ngày nữa, cả nhà cùng chờ nha!
      Tôm Thỏ, layla5, nhoxbina2 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      TOÀN VĂN HOÀN
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng nhiều!
      tieudao147 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :