1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39: Phóng viên vây kín sân bay

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      Mười năm, mọi thứ đều thay đổi.

      Di động thu phí hai đầu nữa.

      Trong giới máy ảnh, khó có thể nhìn thấy máy ảnh truyền thống.

      Từ viết thư thăm hỏi, bạn bè, người thân chuyển sang gửi tin nhắn cho nhau.

      Thứ duy nhất thay đổi chính là:

      Những điều nhớ, đều liên quan tới .

      Mối ràng buộc ở trong lòng , vẫn luôn là .

      *

      Tắm rửa xong, Tưởng Bách Xuyên trực tiếp về phòng ngủ chứ quấy rầy Tô Dương bận rộn trong phòng sách.

      tựa lên đầu giường xem tin tức, đợi xong việc để cùng nhau ngủ.

      Mấy hôm nay, còn quan tâm tới tin tức có liên quan tới mình nữa mà bắt đầu quan tâm tới tin tức tài chính và kinh tế.

      Tin tức nóng bỏng nhất vẫn là về việc tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm sắp thâu tóm xưởng sản xuất của Sofe ở Thâm Quyến.

      đăm chiêu nhìn màn hình, tìm số điện thoại của trợ lý, gửi tin nhắn qua: [Tôi tới Thượng Hải vào ngày mai.]

      Trợ lý Đổng nhanh chóng trả lời: [Vâng, khi nào tôi tới đón máy bay ạ?]

      Tưởng Bách Xuyên: [Khoảng hai giờ chiều nhé.]

      Trợ lý Đổng là trợ lý của trong tập đoàn Trung Xuyên, ngày mai phải qua chi nhánh công ty của Trung Xuyên, cũng chính là công ty sản xuất di động trong nước mà nhập cổ phần lúc trước.

      Xem ra công ty Doãn Lâm quyết tâm làm khó , chỉ có thể ứng đối trước.

      Sau khi đặt vé máy bay, gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Bắt đầu từ ngày mai, chú hãy thu mua cổ phần ở nước ngoài của công ty Doãn Lâm, khống chế cổ phần của công ty dầu mỏ, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.]

      Tưởng Mộ Tranh: [Chú có tiền đâu (Cười nhe răng) (Cười nhe răng).]

      Tưởng Bách Xuyên: [Cháu cho chú, nhiều hay ít quan trọng.]

      Tưởng Mộ Tranh: [May mà chú phải là phụ nữ, nếu bị cháu câu cả hồn rồi.]

      lập tức gửi tin khác: [Sao ông chủ của Doãn Lâm lại đắc tội với cháu?]

      Tưởng Bách Xuyên: [Họ nhằm vào dự án thu mua carema LACA của cháu.]

      Tưởng Mộ Tranh: [Chú biết rồi, có phải là cái họ Bàng gì ? Lần này cháu công khai chuyện hôn nhân xong, có lẽ ta càng khó chịu khi thấy cháu. Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển ấy, cháu cẩn thận nhé!]

      Tưởng Bách Xuyên: [Vâng.]

      Vừa cất di động, Tô Dương tiến vào phòng ngủ.

      hỏi: "Em tắm xong rồi à?"

      Tô Dương: "Vâng, em vừa tắm ở dưới tầng."

      vén chăn, chui vào lòng .

      "Ngày mai chúng ta làm gì?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Ngày mai bay qua Thượng Hải vào buổi trưa, mua vé cho em rồi."

      Tô Dương cười: "Phô bày tình cảm vượt thành thị à?"

      Ngón tay Tưởng Bách Xuyên quấn lấy tóc : "Cũng phải là thể."

      Tô Dương ôm cổ : "Em hơi chịu nổi bộ dạng này của rồi đấy."

      Tưởng Bách Xuyên hỏi ngược: "Bộ dạng nào cơ?"

      Tô Dương: " làm việc đàng hoàng, suốt ngày rảnh rỗi cùng em lăn lộn."

      Tưởng Bách Xuyên bật cười: " mới chỉ làm hai ngày thôi mà."

      Tô Dương: "Em quen với việc rời tay khỏi máy tính cả ngày rồi."

      Tưởng Bách Xuyên: "Ngày mai qua chi nhánh của công ty Trung Xuyên ở Thượng Hải, số việc muốn bàn bạc lại với tầng cấp cao của bên kia chút."

      Tô Dương: "Thế em ra ngoài dạo vậy."

      Tưởng Bách Xuyên đặt gối ở bên, "Em ngủ , sáng mai còn phải dậy sớm đấy."

      thuận tay tắt đèn phòng ngủ.

      Căn phòng chìm trong bóng tối vô biên.

      Tô Dương ghé vào lòng , "À, kể cho em nghe câu chuyện xưa tiếng Đức được ."

      "Được."

      tại, khi biết nội dung của chuyện, lại được nghe lần nữa, Tô Dương có cảm giác rất đặc biệt ở trong lòng.

      Vẫn là câu chuyện quen thuộc ấy, vẫn là thứ ngôn ngữ mà nghe hiểu, nhưng có bản dịch tiếng Trung.

      Câu chuyện xưa vẫn còn tiếp tục, giọng trầm trầm từ tính của quẩn quanh bên tai , lúc này tới câu:

      [Tháng 12 năm 2013, Đồng trở thành người phát ngôn của Laca. Trước nhà thờ , ấy gửi tấm ảnh tự chụp cho tôi. Tiểu nương của tôi trưởng thành, có thể gả cho tôi rồi.]

      Sau khi kể xong chuyện xưa, Tô Dương hôn , biết mà còn cố hỏi: "Câu chuyện tiếng Đức này kể về cái gì thế?"

      Tưởng Bách Xuyên ấn đầu vào lòng mình: "Em mau ngủ ."

      Tô Dương lại ngẩng đầu: " cho em chút mà."

      Tưởng Bách Xuyên: "Nếu biết đây là chuyện gì sau này em muốn nghe nữa đâu."

      Tô Dương thề thốt cam đoan: " đâu, em nhất định nghe, cả đời cũng chê phiền."

      Sao có thể muốn nghe chứ.

      Mà là, nghe thế nào cũng đủ.

      Tưởng Bách Xuyên hắng giọng: "Em thực muốn biết à?"

      "Đúng vậy, cực kỳ muốn biết đấy."

      ôm cổ : " ."

      Tưởng Bách Xuyên: "Ý nghĩa tiếng Trung của câu chuyện này là: Từ rất lâu về trước, bên cạnh biển có ngọn núi, núi có tòa miếu, trong miếu có tiểu hòa thượng, ngày nào tiểu hòa thượng cũng phải đánh chuông đúng giờ, rất cực khổ."

      Tô Dương: "..."

      "Tưởng Bách Xuyên, em tưởng bảo đây là bộ phim nhiều tập cơ mà?"

      Tưởng Bách Xuyên nín cười: "Đúng vậy, tiểu hòa thượng đánh chuông dần già , sau đó tiểu hòa thượng mới lại đến để tiếp tục đánh chuông."

      "Tưởng Bách Xuyên!!"

      "Ha ha ha."

      Mấy giây sau, Tưởng Bách Xuyên xuýt xoa tiếng, trong bóng tối, chỉ nghe : "Tô Dương, em thể tay chút à!"

      Ngày hôm sau.

      Tô Dương rời giường từ sớm.

      Vì tối hôm qua ngủ trễ, lại phải "vận động" nên Tô Dương dậy rất sớm.

      Khi Tưởng Bách Xuyên rời giường, làm xong bữa sáng.

      vào phòng bếp, ngửi thấy mùi thơm: "Bánh trứng gà à?"

      "Ừm, lâu rồi chúng ta chưa ăn nhỉ?" Tô Dương đưa đôi đũa cho : " nếm thử xem, lâu rồi em chưa làm, ở nhà mình chẳng muốn nấu nướng tí nào."

      Tưởng Bách Xuyên uống chút nước ấm, gắp miếng bánh trứng gà vào bát rồi bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, với Tô Dương: "Bánh nhạt lắm, có vị mặn, em thêm muối vào ."

      "Ok." Tô Dương thêm muối vào bát bột quấy sẵn.

      Tưởng Bách Xuyên buông bát: "Để làm cho."

      Tô Dương tiếp tục chiên bánh trứng gà trong chảo, quay đầu nhìn : " xem tin giải trí sáng nay chưa?"

      " để ý."

      "Kiều Cẩn tiếp tục làm việc rồi, hình như ta muốn tham gia chương trình thực tế. Có lẽ chương trình kia muốn lợi dụng độ nổi tiếng tại của ta để tuyên truyền cho chính mình."

      Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên trầm tĩnh, căn dặn lần nữa: "Sau này em cần quan tâm tới ta đâu, chỉ cần giữ khoảng cách với ta thôi. Dù có chuyện gì cũng đừng xung đột chính diện với ta, cứ giao cho là được."

      Tô Dương gật đầu biết.

      lo lắng hỏi: " còn muốn tính sổ với Kiều Cẩn vì ta từng tìm phóng viên để hãm hại ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Việc đấy chắc chắn kết thúc như vậy đâu, cũng nên dạy dỗ ta chút, để cho ta biết chữ "Người" viết thế nào."

      Tô Dương nhắc nhở: " đừng làm quá mức nhé, để ta nhớ lâu chút là được. Dù sao ông nội cũng lớn tuổi rồi, ông là người mang ân, chúng ta nhất định thể hiểu tâm trạng của ông, đừng khiến ông phiền lòng nữa."

      Tưởng Bách Xuyên "Ừ" tiếng, đưa bột quấy đều cho , chỉ chỉ trong chảo: "Em mau lật lại dính bây giờ."

      Tô Dương biết đổi chủ đề, nhưng vẫn nhịn được mà lải nhải đôi câu

      "Ân tình của ông cụ Kiều với ông nội cũng giống như Giang Phàm đối với vậy. Khi mới bắt đầu lập nghiệp, ngoài đam mê chỉ có hai bàn tay trắng, Giang Phàm lại bỏ qua lời mời lương cao từ các nhà đầu tư khác phố Wall để gây dựng nghiệp cùng , gặp phải bao nhiêu trắc trở, ngậm bao nhiêu đắng cay, chịu bao nhiêu oan ức, người khác có thể biết nhưng biết."

      Giang Phàm giỏi giang hơn Tưởng Bách Xuyên rất nhiều. là học tỷ của , khi Tưởng Bách Xuyên mới lên đại học, Giang Phàm có chút danh tiếng phố Wall.

      Khi ấy, thấy mình Tưởng Bách Xuyên quá khó khăn, giúp rất nhiều, sau lại từ chức để gây dựng nghiệp cùng Tưởng Bách Xuyên.

      Trong nhiều năm như vậy, Giang Phàm chưa bao giờ phạm sai lầm trong lĩnh vực chuyên môn của mình.

      Giang Phàm cũng đối xử rất tốt với , lén lút nhờ Diệp Đông giúp . Tuy Giang Phàm chưa bao giờ nhưng vẫn biết.

      Thế nên, sau khi biết Giang Phàm ly dị với Diệp Đông, đặc biệt khó chịu ở trong lòng.

      Trước đây, Giang Phàm từng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời, ai sánh bằng, bởi vì Diệp Đông đối xử với quá tốt.

      Nhưng sau này, tình như vậy vẫn phân ly.

      Bàn tay cầm đũa của Tưởng Bách Xuyên hơi co lại, lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe.

      Tô Dương tiếp: "Ân tình của Giang Phàm đối với , có lẽ cả đời này thể trả hết bằng tiền. Hay cách khác, nếu ngày nào đó con của chị ấy có mâu thuẫn với con của chúng ta, chị ấy lại tới cầu tình, xem, có phải trong lòng rất mâu thuẫn ? giúp chị ấy tự trách ở trong lòng, mà nếu giúp con thèm quan tâm tới nữa."

      Tưởng Bách Xuyên tỉ mỉ nhai nuốt bánh trứng gà, biết phải hình dung tâm trạng của mình vào giờ khắc này như thế nào.

      Mâu thuẫn, thua thiệt.

      Tô Dương múc bánh trứng gà được chiên vàng ươm ra, tiếp tục rót bột trong chén vào chảo, dùng xẻng gỗ san đều lớp bột.

      : "Tuy chúng ta tự trải qua thời kỳ của ông nội, nhưng cũng từng nghe qua. Những năm 60 70, ở thời kỳ nhạy cảm như vậy, có đôi khi sai câu thôi, cả nhà cũng phải chịu tội, thậm chí nhà tan cửa nát. Thế nhưng ông cụ Kiều lại giúp ông nội tay, đối với ông cụ nhà mình mà , đây nhất định là chuyện suốt đời khó quên, dù sao thêu hoa dệt gấm cũng vĩnh viễn kém xa việc giúp người trong hoạn nạn. Thế nhưng, chúng ta có cách nào để hiểu được tâm trạng của ông nội."

      Tưởng Bách Xuyên kẹp miếng bánh trứng gà, đưa đến bên miệng .

      Tô Dương bật cười, ngại nhiều lời, muốn chặn miệng đây mà.

      Tưởng Bách Xuyên ngừng lát, đoạn bảo: "Em , nghe đây."

      Tô Dương nuốt bánh xuống rồi mới : "Dù Kiều Cẩn hay ông bà Kiều làm gì cũng thể xóa ân tình của ông cụ Kiều. Hơn nữa, tuy ông cụ Kiều là người hiểu chuyện, nhưng cụ lại thể mặc kệ Kiều Cẩn. Thế nên, đối với những chuyện mà Kiều Cẩn làm, sau khi dạy dỗ ta xong, chúng ta cho qua được ? Đừng để người trong nhà phải phiền lòng nữa."

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu, lại gần hôn chút: "Được, nghe em."

      Sau khi xong, lại hôn , giọng khàn khàn: "Cảm ơn em."

      Cảm ơn so đo với hiềm khích trong khá khứ, thà làm bản thân oan ức, cũng đặt mình vào hoàn cảnh của người nhà mà suy nghĩ.

      Ăn xong bữa sáng, Tô Dương bắt đầu sắp xếp hành lý. hỏi: "Chúng ta ở bên kia mấy ngày?"

      " cũng chưa biết, nếu em thích ở thêm mấy ngày cũng được."

      Tô Dương suy ngẫm: "Hình như em chưa bao giờ được dạo Thượng Hải phải, lúc nào cũng nhanh nhanh chóng chóng làm việc."

      "Ừ, thế lần này dạo nhé." Tưởng Bách Xuyên hỏi , "Ở đấy có Disney Land phải ?"

      Tô Dương gật đầu: "Đúng vậy, nhưng em chưa qua đó bao giờ."

      Tưởng Bách Xuyên tiếp lời: "Hình như cũng chưa bao giờ tới đó nhỉ?"

      Tô Dương: "Dù sao sau khi ở bên em, cũng qua. Trước khi biết , em từng tới Disney Land ở Hồng Kông đấy. Hồi tiểu học à?"

      Tưởng Bách Xuyên: " nhớ."

      Tô Dương: "..."

      chợt cong khóe môi: " sao, lần này Thượng Hải, em dẫn chơi ở đó, coi như cho trải qua lễ Giáng Sinh vậy."

      Tưởng Bách Xuyên véo tai : "Em mau thu xếp hành lý . "

      Tô Dường cười thành tiếng.

      Sau đó, khỏi cảm khái câu: "Tưởng Bách Xuyên, xem có đáng thương cơ chứ, lớn tướng như vậy rồi, trong người lại chẳng thiếu tiền, thế mà chưa bao giờ hưởng thụ cuộc sống. "

      Tưởng Bách Xuyên cũng suy ngẫm, mấy năm này, ngoài những lần dạo chơi ở Hồng Kông và New York hiếm hoi cùng Tô Dương, đều ra ngoài chơi, cũng chưa từng du lịch lần nào.

      Tốt nghiệp trung học xong, lập tức ra nước ngoài du học.

      Ban đầu, học khoa học máy tính, sau khi tốt nghiệp, đột nhiên não nhảy số, chạy học tài chính.

      Sau đó, thiết lập ngân hàng đầu tư.

      đường tới nay, căn bản có thời gian ngừng nghỉ.

      Tô Dương là cảnh sắc duy nhất trong cuộc đời khô khan của .

      Mấy năm nay, tuy qua hàng trăm quốc gia, nhưng lần nào cũng vội vàng mà đến, vội vàng rời .

      Cho dù tới nơi danh lam thắng cảnh cũng là để tiếp khách hàng, trong lòng ngẫm chuyện, căn bản có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp nước ngoài.

      Tô Dương sắp xếp hành lý xong rồi với : "Kiếp sau làm gì làm, nhưng đừng làm chủ ngân hàng nữa." Đặc biệt là chủ của ngân hàng do chính mình gây dựng.

      Người ngoài thể nào hiểu được gian khổ con đường gây dựng nghiệp cũng như áp lực tinh thần khi có khủng hoảng tài chính.

      Tưởng Bách Xuyên bắt đầu thay quần áo, gật gật đầu: "Kiếp sau làm thầy giáo, nghỉ đông và nghỉ hè đều có thể dẫn em chơi."

      Khóe miệng Tô Dương vương ý cười nhàn nhạt: "Thế em làm học sinh của , rồi hai thầy trò chúng ta nhau nhé."

      Tưởng Bách Xuyên đưa tay xoa đầu : "Em mau thay quần áo ."

      Đến sân bay, họ vốn tưởng rằng thuận lợi tiến vào cửa an ninh, ngờ lại bị bao vây bởi đám phóng viên đột nhiên xuất .

      Tô Dương hoảng sợ vì cục diện này, Tưởng Bách Xuyên ôm vào trong lòng mà .

      Có thể thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ầm ĩ, vấn đề gì cũng hỏi.

      Những vệ sĩ của Tưởng Bách Xuyên thể ngăn bọn họ lại nữa, lại thể xô xô đẩy đẩy.

      Tưởng Bách Xuyên với đám người huyên náo câu: "Mọi người đừng nhiễu loạn trật tự của sân bay nữa, tìm nơi ít người , tôi trả lời câu hỏi của mọi người."

      Phóng viên ngờ Tưởng Bách Xuyên dễ chuyện như vậy, họ tiếp tục tụ tập ở đằng trước nữa.

      Dưới duy trì trật tự của vệ sĩnh cùng nhân viên an ninh ở sân bay, phóng viên cũng phối hợp, dời bước tới góc trong đại sảnh.

      Trong lúc này, Tưởng Bách Xuyên vẫn luôn che chở Tô Dương ở trong lòng, sợ bị máy ảnh cùng microphone vô tình đụng phải.

      Hai người vừa đứng vững, nữ phóng viên ở cạnh Tưởng Bách Xuyên bắt đầu ném bom, lời lẽ sắc bén: "Tưởng tổng, về vị thanh mai trúc mã, cũng chính là người mẫu Kiều Cẩn cùng ngài lớn lên, lúc trước, ngài ngừng theo dõi Weibo của Kiều Cẩn là vì Kiều Cẩn bất hòa với phu nhân của ngài, ngài chịu áp lực nên mới thể làm vậy sao?"

      Tô Dương vô thức nhìn Tưởng Bách Xuyên, câu hỏi này chính là cái bẫy, dù trả lời thế nào cũng bị người người lên án.

      Xem ra, có vài người trong những phóng viên này tới đây với mục đích riêng, chỉ đơn giản là muốn đào bới tin tức mới.

      Nữ phóng viên vừa dứt lời, trường hoàn toàn yên tĩnh, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở Tưởng Bách Xuyên.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40: Hỏi vay tiền Tô Dương

      Convert: Sakahara

      Editor | | Beta: Manh

      Hai người vừa đứng vững, nữ phóng viên ở cạnh Tưởng Bách Xuyên bắt đầu ném bom, lời lẽ sắc bén: "Tưởng tổng, về vị thanh mai trúc mã, cũng chính là người mẫu Kiều Cẩn cùng ngài lớn lên, lúc trước, ngài ngừng theo dõi Weibo của Kiều Cẩn là vì Kiều Cẩn bất hòa với phu nhân của ngài, ngài chịu áp lực nên mới thể làm vậy sao?"

      Tô Dương vô thức nhìn Tưởng Bách Xuyên, câu hỏi này chính là cái bẫy, dù trả lời thế nào cũng bị người người lên án.

      Xem ra, có vài người trong những phóng viên này tới đây với mục đích riêng, chỉ đơn giản là muốn đào bới tin tức mới.

      Nữ phóng viên vừa dứt lời, trường hoàn toàn yên tĩnh, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở Tưởng Bách Xuyên.

      *

      Tô Dương hít hơi khí lạnh ở trong lòng, kề sát Tưởng Bách Xuyên. khỏi nắm tay , mười ngón tay đan chặt.

      Tưởng Bách Xuyên vẫn chưa nhìn về phía nữ phóng viên vừa đặt câu hỏi kia, mà nhìn về phía tất cả mọi người, hỏi: "Mọi người muốn biết vì sao tôi đột nhiên ngừng theo dõi Kiều Cẩn phải ?"

      Mọi người yên lặng trong nháy mắt, chợt trăm miệng lời: "Đúng vậy."

      Chỉ có kẻ ngu mới muốn biết.

      Tưởng Bách Xuyên cười nhạt tiếng, tuy cười, nhưng người lại tỏa ra luồng khí lạnh lẽo sắc bén, dù là ai cũng đều thích bị đám người vây quanh ép hỏi như thế này.

      : "Xem ra người phụ nữ nào cũng đều tò mò và nhiều chuyện như vậy. Lúc trước, vợ tôi, Tô Dương cũng quấn quýt lấy tôi, ngừng truy hỏi vì sao tôi lại đột nhiên ngừng theo dõi Kiều Cẩn."

      cố ý ngừng lại, đoạn : "Cho tới tại, tôi chưa bao giờ cho ấy biết nguyên nhân cụ thể."

      Chỉ bằng mấy câu, ôm hết trách nhiệm về phía mình.

      Sau đó, Tưởng Bách Xuyên rũ mắt nhìn Tô Dương ở trong lòng, ánh mắt ôn hòa, trong giọng nhuốm vẻ cưng chiều chưa từng có.

      hỏi, "Em muốn biết ?"

      Tô Dương ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm trầm thấp của , mờ mịt chớp mắt, "Muốn."

      muốn biết định tự bào chữa thế nào.

      Nhưng, ánh mắt vô tội thơ ngây của lại bị các phóng viên hiểu thành chính cũng biết .

      Tưởng Bách Xuyên cười , : " cho em biết đâu."

      Tô Dương: "..."

      Cả người nổi da gà.

      Những phóng viên có mặt tại đây cũng bị ngược đãi, đầy miệng thức ăn cho chó.

      Nữ phóng viên vừa đặt câu hỏi còn chưa hết hy vọng, vẫn muốn tiếp tục truy hỏi.

      Tưởng Bách Xuyên lại nhìn về phía đám người, cho ta cơ hội chuyện: "Trong ngày vui như hôm nay nên chuyện vui mới phải, ví dụ như, năm đó, là ai trong hai chúng tôi theo đuổi người kia trước."

      Có phóng viên chen miệng: "Là Tô nhiếp ảnh theo đuổi ngài sao?"

      Tô Dương thở phào, cuối cùng vấn đề sắc bén kia cũng bị bỏ qua.

      Tâm trạng tại của Tưởng Bách Xuyên quá tệ, cười cười: " ấy đuổi kịp. Khi ấy, tôi ở New York, ấy còn , chỉ học trung học, thể nào xuất ngoại, nên tôi mới gấp gáp trở về theo đuổi ấy."

      Mọi người reo hò, phần lớn đều cảm thấy khó tin.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp tục với bọn họ: "Mọi người còn có thể hỏi, vì sao nhiều năm như vậy mà chúng tôi vẫn công khai chuyện tình cảm."

      Chỉ mất vài phút, khống chế quyền chủ động.

      Hầu hết các phóng viên đều ngây ngẩn trong thoáng chốc, kiểu tự hỏi tự đáp, chủ động đưa tin nóng này đúng là chưa từng gặp qua.

      Có phóng viên hưng phấn, cảm thấy Tưởng Bách Xuyên giống với những gì mà báo tài chính và kinh tế miêu tả, người nọ hỏi : "Vì sao hai người công khai?"

      Tưởng Bách Xuyên : "Bởi vì chúng tôi sợ tình huống như hôm nay xuất , muốn lên máy bay kịp giờ, kết quả là cảm động trước nhiệt tình của mọi người quá, nhịn được mà dừng lại để chủ động với mọi người đôi câu. Lỡ chuyến bay chỉ là chuyện , trò chuyện với mọi người mới là chuyện lớn."

      Các phóng viên cười vang. Kỳ thực, họ hiểu Tưởng Bách Xuyên chế nhạo mình, nhưng dường như lại nghe hoài chán những lời này.

      Tưởng Bách Xuyên còn : "Mọi người muốn chụp ảnh chung tới vậy sao? Tôi vừa nghe thấy có người muốn chụp chung phải ?"

      Tô Dương: "..."

      nghe thấy có ai như vậy, đúng là giỏi bịa chuyện.

      Các phóng viên ở đây đều là phụ nữ, nghe được lời này, chẳng mấy ai là muốn.

      trường còn có fan hâm mộ của Tưởng Bách Xuyên, họ hô hào: "Chúng tôi muốn chụp chung, muốn chụp chung!"

      Bàn tay ôm hông Tô Dương của Tưởng Bách Xuyên nhàng nhấn cái.

      Tô Dương hiểu ý, với bé vừa hô hăng say nhất: "Muốn chụp chung với tôi phải ? Mau tới đây nào."

      Dứt lời, buông Tưởng Bách Xuyên, về phía bé kia.

      bé phát điên ở trong lòng, muốn chụp chung với Tưởng Bách Xuyên, nhưng nếu Tô Dương chủ động tới, thể trực tiếp từ chối.

      Tưởng Bách Xuyên duỗi tay, với bé kia: "Đưa di động cho tôi, tôi chụp cho hai người."

      bé lập tức hưng phấn đến cực điểm, vội vàng đưa di động cho Tưởng Bách Xuyên, khuôn mặt đỏ au: "Cảm ơn ."

      Sau khi chụp vài tấm, Tưởng Bách Xuyên : "Ai muốn chụp chung nữa mau tới , tôi chụp giúp cho."

      Mọi người đợi chụp cùng Tô Dương xong rồi chụp chung với Tưởng Bách Xuyên.

      Kết quả, Tưởng Bách Xuyên nâng tay nhìn đồng hồ, lời xin lỗi: " tới giờ rồi, chúng tôi phải qua cửa kiểm tra an ninh. Lần sau chúng tôi mời mọi người uống trà, chúng ta ngồi rồi từ từ trò chuyện, cũng mời mọi người tới đám cưới để làm chứng cho hạnh phúc của chúng tôi. Hôm nay, cảm ơn quan tâm cùng chúc phúc của mọi người."

      Tô Dương: "..."

      Sao lại còn tới chuyện hôn lễ xa xôi vậy.

      Các phóng viên nhìn nhau, người ta khách khí như thế, lại còn chủ động đưa tin nóng, nhiệt tình cho chụp chung, nếu bọn họ quấn quýt tha hình như quá phải nhỉ?

      để ý tới vẻ mặt của bọn họ, dưới hộ tống của vệ sĩ, Tưởng Bách Xuyên nắm tay Tô Dương, bước ra khỏi đám người.

      Chỉ còn lại đám phóng viên ồn ào ở chỗ cũ.

      Sau khi xa, Tô Dương nhìn : "Em còn tưởng trự tiếp vào lối VIP, thèm đếm xỉa gì tới bọn họ đấy."

      Tưởng Bách Xuyên : "Cho dù thoát được lần này còn có lần sau. Sau này, lúc em ra ngoài làm việc, bị bọn họ bao vây mình em đối mặt thế nào được?"

      Tô Dương vẫn thấy sợ ở trong lòng: "May mà hôm nay có ở đây, nếu em cũng biết phải đối đáp với công kích điên cuồng của nữ phóng viên kia như thế nào nữa." Khi ấy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

      Mặ dù tại có chút tiếng tăm, nhưng chưa bao giờ bị phóng viên chặn đường phỏng vấn.

      chẳng có chút kinh nghiệm nào để ứng biến.

      Tưởng Bách Xuyên căn dặn : "Sau này, nếu còn có phóng viên nào hỏi em về chuyện ngừng theo dõi hoặc chuyện liên quan tới Kiều Cẩn, em cứ trực tiếp đẩy lên người , cho em nguyên nhân cụ thể, bọn họ cũng thể làm gì được."

      Tô Dương gật đầu mạnh.

      Sau đó, nhìn cười, nắm chặt tay : "Em ngờ nhiều như vậy đấy." Mà thái độ còn tốt như thế.

      Chuyện này nằm ngoài dự liệu của .

      Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía : "Em làm nghề này, có quan hệ tốt với truyền thông cũng có chỗ nào xấu."

      Tô Dương nhìn xung quanh, đột nhiên nhón chân, hôn lên môi cái.

      Tưởng Bách Xuyên cười cười.

      Họ chờ máy bay trong phòng VIP.

      Tưởng Bách Xuyên nhận được tin nhắn của Tưởng Mộ Tranh: [Tính tới trưa nay, chú xài hết mấy tỷ đô mà cháu cho chú rồi, cháu còn cho nữa ? (Cười nhe răng) (Cười nhe răng)].

      Ngay sau đó, lại gửi tin nhắn khác: [Cho chú thêm ba trăm triệu nữa là có thể thu mua rồi đấy.]

      Tưởng Bách Xuyên hỏi: [Chỉ cần thêm ba trăm triệu để thu mua cổ phần công ty là có thể đạt được 5% sao?]

      [1] Ở Trung Quốc, nắm giữ 5% cổ phiếu trở thành nhà đầu tư của công ty niêm yết được phát hành.

      Tưởng Mộ Tranh: [Ừ, nếu đủ chú bù cho cháu thêm chút, vẫn là chú tốt với cháu nhất đó nha!]

      Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ: [Sáng mai cháu ráng gom tiền lại rồi gửi cho chú.]

      Tưởng Mộ Tranh: [ thể nào... Sao cháu nghèo thế?]

      Tưởng Bách Xuyên: [Cháu muốn Hải Nạp dính vào chuyện này, dù sao Hải Nạp cũng phải là của mình cháu, số tiền mà cháu cho chú lúc trước chính là tiền trong tài khoản cá nhân.]

      tại, có nhiều tiền để trong tay như vậy.

      Tưởng Mộ Tranh: [Cũng phải là có cách giải quyết chuyện tiền nong, nếu cháu cầu xin chú hì chú giúp tay (Cười xấu xa)]

      Tưởng Bách Xuyên: [Chú sớm dẹp cái suy nghĩ ấy !]

      Tưởng Mộ Tranh: [Cẩn thận chú giở trò xấu, bán tháo toàn bộ cổ phần mà cháu thu mua được ở giá thấp nhất, cho cháu khóc ra nước mắt đấy nhé.]

      Tưởng Bách Xuyên: [Nếu chú sợ lấy được vợ cứ bán tháo .]

      Tưởng Mộ Tranh: [...]

      rảnh để tào lao với , Tưởng Bách Xuyên cất di động.

      Hai phút sau, Tưởng Mộ Tranh lại gửi tin nhắn đến: [Cháu có thể hỏi vay Đồng Đồng nha, ấy nắm giữ cổ phần của Hải Nạp từ năm 18 tuổi, số lợi nhuận được chia trong những năm này nào chỉ có ba trăm triệu. Dựa theo hiểu biết của chú, nhất định gửi hết tiền vào ngân hàng rồi. PS: Nhưng chú biết, Tiểu Xuyên ngạo kiều của chúng ta nhất định vay tiền phụ nữ đâu (Mỉm cười).]

      Tưởng Bách Xuyên: [...]

      Mà lúc này, Tô Dương ngồi cạnh lại đăng nhập hòm thư, muốn xem lại điều khoản trong hợp đồng của hãng máy ảnh LACA, đặc biệt là phần chủ đề quay chụp, mất nửa đêm cũng nghĩ ra được ý tưởng hay nào.

      Tô Dương đăng nhập hòm thư, trông thấy e-mail thông báo về thay đổi số dư tài khoản được gửi bởi ngân hàng quốc tế.

      Bình thường, rất hay nhận được những e-mail như vậy.

      Tài khoản này là của Tưởng Bách Xuyên. Lúc trước, họ lưu lại số điện thoại của Tưởng Bách Xuyên và e-mail của ở ngân hàng, nếu tài khoản thay đổi cái gì có tin nhắn nhắc nhở.

      biết tất cả tài khoản cá nhân của Tưởng Bách Xuyên, có tài khoản thậm chí còn lưu số di dộng của , chỉ biến động đồng cũng biết.

      Ngay cả thẻ ngân hàng cũng lưu lại số di động của , dùng thẻ chính, Tưởng Bách Xuyên dùng thẻ phụ[2].

      [2] Thẻ tín dụng cầu phải chứng minh thu nhập và mang tên bạn được gọi là thẻ chính.

      Thẻ tín dụng phụ là thẻ do bạn đăng ký phát hành bổ sung cho người khác và cần chứng minh thu nhập. Mục đích chính là mở rộng số lượng người được sử dụng hạn mức tín dụng, thay vì chỉ có bạn có thêm người thân của bạn được dùng. Thẻ phụ được phát hành sau thẻ chính, và chịu chi phối bởi thẻ chính.

      mở e-mail, tài khoản chỉ còn dư lại mấy chục ngàn đô.

      Mấy trăm triệu đô bị chuyển sạch trong buổi sáng.

      đoán, lại thu mua cổ phiếu.

      Tô Dương ngước mắt nhìn Tưởng Bách Xuyên, hỏi: " lại thu mua à?"

      Tưởng Bách Xuyên nhắn tin, "Ừ" tiếng.

      Tô Dương hỏi nhiều nữa, cúi đầu xem hợp đồng của mình.

      Mà lúc này, ở Thượng Hải.

      Kiều Cẩn vừa tham gia buổi họp báo của chương trình thực tế, chiều nay, ta còn phải về Bắc Kinh để tham dự buổi thông báo.

      Sau khi đến khách sạn, vừa nằm lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi, tiếng đập cửa liền vang lên.

      ta đứng dậy mở cửa, là người đại diện Lisa.

      Vẻ mặt Lisa phức tạp: "Cẩn, em lại bảo em họ của em tìm phóng viên để chặn đường Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên à?"

      Kiều Cẩn hiểu đầu cua tai nheo ra sao: "Tìm phóng viên chặn đường?"

      Lisa giật mình, vội vàng tìm đoạn video vừa được phát tán mạng cho Kiều Cẩn xem.

      Sau khi xem xong, hai đầu lông mày của Kiều Cẩn nhuốm vẻ giận dữ, ta nhẫn nại phát giận, ném di động, hít sâu nhiều lần rồi trả lại di động cho Lisa.

      Đoạn, oán hận : "Mới sáng sớm chạy tới sân bay phô bày tình cảm, chỉ sợ người trong thiên hạ biết bọn họ hạnh phúc cỡ nào chắc! đúng là biết xấu hổ!"

      Lisa hỏi lại lần nữa: "... Thực phải là em tìm phóng viên ư?"

      Kiều Cẩn: "Em là người ngu xuẩn như vậy à?"

      Khóe miệng Lisa giật giật, lên tiếng.

      Kiều Cẩn châm lửa: "Cho dù em ngu xuẩn cũng tìm phóng viên chặn đường bọn họ, thế phải là cho Tưởng Bách Xuyên cơ hội biểu sao?"

      Nếu ta thực làm vậy cũng phải thừa dịp Tưởng Bách Xuyên ở trong nước, chỉ vây công mình Tô Dương.

      Lisa gật đầu, vẫn cảm thấy có chút khó tin: "Sao tự dưng lại có nhiều công ty truyền thông cùng ngồi chờ như vậy nhỉ?"

      Tựa như có kế hoạch từ trước.

      Kiều Cẩn chậm rãi nhả khói, lên tiếng.

      Chính ta cũng cảm thấy buồn bực.

      *

      Sau khi lên máy bay, Tưởng Bách Xuyên lại khôi phục bận rộn ngày xưa. bật máy tính, bắt đầu xử lý công việc.

      với Tô Dương: "Nếu thấy nhàm chán cứ chuyện với nhé."

      Tô Dương nằm sấp tay vịn của ghế ngồi, nhìn : " ảnh hưởng tới công việc của chứ?"

      Tưởng Bách Xuyên: " chỉ xem chút văn bản tài liệu thôi, phân tích số liệu nên ảnh hưởng đâu."

      Tô Dương ngẫm nghĩ, duỗi tay gảy khuy tay áo của , "Em muốn tâm chuyện phim ảnh với ."

      Tưởng Bách Xuyên nhìn màn hình máy tính, đương nhiên cho rằng: "Là về 'Những đêm ngủ ở phố Wall' ấy hả?"

      Tô Dương lắc đầu: "Là bộ phim mà em muốn đầu tư."

      Tưởng Bách Xuyên ngừng động tác tay, nhìn chớp mắt: "Em muốn đầu tư cho phim sao?"

      Tô Dương: "Vâng, là bộ phim có liên quan tới nhà nhiếp ảnh."

      Tưởng Báh Xuyên suy tư, hỏi : "Em muốn đóng phim à?"

      Đây là lý do duy nhất có thể nghĩ ra.

      thiếu tiền, nhưng lại có thời gian, nếu muốn đầu tư cho bộ phim nhất định là vì muốn trải nghiệm đời sống mà chưa từng trải nghiệm.

      Tô Dương : "Em đóng phim, chỉ bỏ vốn thôi."

      Tưởng Bách Xuyên thở phào nhõm.

      với : "Cho dù em muốn, cũng đồng ý đâu."

      bao giờ để đóng phim, cho phép gọi người đàn ông khác là chồng, càng cho phép người đàn ông khác gọi là vợ, cho dù chỉ là diễn cũng được.

      phải diễn viên, đủ chuyên nghiệp để chấp nhận chuyện ôm hôn người khác.

      Tô Dương chống cằm, : "Em biết là đồng ý."

      Kỳ thực, sau khi chuyện với Đinh Thiến, chính cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

      Bởi vì Tưởng Bách Xuyên chắc chắn cho phép có tiếp xúc thân thể với người đàn ông khác, bản thân cũng thể chịu được việc gần gũi với người đàn ông khác.

      Mà trong phim ảnh thời nay, nam nữ chính thể thiếu những màn ôm hôn.

      Nếu chính thể chịu nổi, Tưởng Bách Xuyên càng chịu nổi.

      Thế nên, chủ động buông tha cho việc tự mình đóng phim.

      Đọc xong văn kiện ở trong tay, Tưởng Bách Xuyên đóng máy tính, tập trung tinh thần để trò chuyện về việc này.

      hỏi : "Sao em lại đột nhiên muốn đóng phim?"

      Tô Dương giấu diếm: "Mấy hôm trước, lúc ăn cơm cùng Lục Duật Thành và Chu Minh Khiêm, Chu Minh Khiêm muốn quay bộ phim liên quan tới nhà nhiệp ảnh trong đầu năm sau, muốn em diễn vai nữ chính."

      Tưởng Bách Xuyên: "Rồi em từ chối à?"

      Tô Dương lắc đầu, đúng : "Em từ chối, nhưng cũng tỏ thái độ, khi ấy em vui vẻ nên quên mất việc này, chỉ nghĩ là nếu có thể diễn vai nhà nhiếp ảnh em vừa có thể trải nghiệm cuộc sống em chưa từng biết, vừa có thể làm khán giả hiểu được cái khó của nghề chụp ảnh."

      xong, hơi hơi thở dài: "Em còn định thương lượng với chút xem em có thể diễn hay , nhưng sau đấy em tỉnh táo lại, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn, cảm thấy việc này thực tế."

      Tưởng Bách Xuyên cầm tay , nhàng nhéo ngón tay .

      "Em sợ bố mẹ mất hứng à?"

      Tô Dương gật đầu, hơi rũ mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau của bọn họ.

      Giọng rất : "Ừ, bố mẹ vốn xem trọng nghề của em, nếu em đóng phim tức là hoàn toàn tiến vào ngành giải trí... Em muốn khiến bọn họ tấm tức hơn."

      xong, ngẩng đầu nhìn .

      "Mấy hôm rảnh rỗi, em nghĩ, nếu thể diễn bộ phim có đề tài về nhà nhiếp ảnh này em còn có thể đầu tư, đầu tư nhiều chút để giãi bày thứ em muốn giãy bày từ trong phim."

      Tưởng Bách Xuyên vuốt ve tay , sau khi yên lặng lát, hỏi: "Em quay bộ phim này chính là để cho bố mẹ biết, kỳ thực nhà nhiếp ảnh thời trang cũng dễ dàng sao?"

      Tô Dương gật đầu: "Đúng vậy, em biết rất nhiều người có thành kiến ra đối với người làm nghề này như bọn em, họ cảm thấy chúng em chỉ chụp vớ chụp vẩn, cực kỳ dung tục."

      xong, chính cũng cười bất đắc dĩ.

      "Nhưng thực ra, mỗi tác phẩm đều là chúng em dày công sáng tạo, phải vắt hết óctựa như phim do đạo diễn biên soạn, phải tùy ý chụp là có thể chụp ra được."

      Thế nhưng, chẳng mấy người thấu hiểu điều này.

      Tưởng Bách Xuyên nâng tay xoa tóc : "Chỉ cần hiểu là được rồi, em quan tâm tới người ngoài làm gì."

      Tô Dương: "Em chẳng để ý tới cái nhìn của người ngoài, nhưng... Em hy vọng người trong nhà có thể hiểu hơn chút, thậm chí là ủng hộ em. Em muốn phải khó xử giữa em và bố mẹ."

      Nếu phải Chu Minh Khiêm để diễn vai nhân vật nhiếp ảnh gia kia, nghĩ tới việc dùng biện pháp coi là biện pháp này để bố mẹ chồng hiểu hơn chút về nhà nhiếp ảnh thời trang.

      muốn cho bố mẹ chồng biết, chụp loạn, mà là nghiêm túc với từng hình ảnh trong ống kính.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp, lấy chiếc bút máy từ trong túi, mở bàn tay ra, viết ba chữ to ở trong lòng bàn tay cùng ngày tháng của hôm nay.

      Tô Dương cảm nhận được những chữ viết.

      nghi hoặc nhìn : "Sao lại phải viết tên lên tay em?"

      Tưởng Bách Xuyên thu hồi bút máy: "Để biểu thị đồng ý của ."

      Tô Dương: "..."

      xem như văn kiện mà ký sao?

      Nhưng, vẫn rất kích động, đứng dậy hôn vài cái.

      Tưởng Bách Xuyên quay mặt với : "Nếu em thực muốn trải nghiệm cảm giác đóng phim, em có thể vai khách mời[3], tựa như vai diễn của trong phim 'Những đêm ngủ ở phố Wall'. Chỉ cần diễn nhân vật có chuyên ngành mà em biết, dính gì tới tình cảm là được."

      [3] Cameo là thuật ngữ để chỉ xuất ngắn của người được biết tới trong tác phẩm nghệ thuật trình diễn như kịch, phim, video game và truyền hình. Những vai cameo này cần thiết phải là diễn viên đóng mà thường do chính đạo diễn, chính trị gia, vận động viên, nhạc sĩ hay người nổi tiếng tham gia. Phần lớn những vai này đều chỉ xuất và có lời thoại rất ít.

      Tô Dương lại kích động: "Ý tưởng này tệ, đến lúc đó, em có thể nhờ biên kịch đặc biệt tạo ra nhân vật như vậy cho em."

      Tưởng Bách Xuyên "Ừ" tiếng, lập tức : "Thời gian xuất đừng quá dài, ba chục, năm chục giây là được."

      Tô Dương: "..."

      Tưởng Bách Xuyên yên lặng lát, hỏi : "Em có muốn xuất lâu hơn chút , khoảng ba đến năm phút ấy."

      Tô Dương rũ mắt, uể oải : "Em muốn chứ, nhưng có cho đâu."

      Thế nên, cho dù có muốn cũng chỉ có thể muốn mà thôi.

      Ngay sau đó, còn : " đóng vai phụ nữa. Đến lú đó, em đầu tư nhiều tiền chút, viết ra nhân vật em thích rồi để Tô Nịnh Nịnh diễn vậy."

      Nhắc tới tiền nong, trong đầu Tưởng Bách Xuyên khỏi nghĩ tới câu kia của Tưởng Mộ Tranh: [Cháu có thể hỏi vay Đồng Đồng nha, ấy nắm giữ cổ phần của Hải Nạp từ năm 18 tuổi, số lợi nhuận được chia trong những năm này nào chỉ có ba trăm triệu. Dựa theo hiểu biết của chú, nhất định gửi hết tiền vào ngân hàng rồi. PS: Nhưng chú biết, Tiểu Xuyên ngạo kiều của chúng ta nhất định vay tiền phụ nữ đâu (Mỉm cười).]

      suy ngẫm, nhìn về phía Tô Dương, lời ám chỉ: "Nếu em muốn diễn vai khách mời vài phút cũng phải là có biện pháp giải quyết."

      A?

      Tô Dương bỗng ngẩng đầu, híp mắt, nghi ngờ nhìn : "Là biện pháp gì thế?"

      Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên vẫn như cũ, giọng dịu dàng thong thả: "Em có thể hối lộ ba trăm triệu cho chẳng hạn."

      Tô Dương: "..."

      chậm rì rì : "Thôi quên , em nghèo lắm."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Editor: Nghèo rồi ơi, từ người đàn ông tỷ đô biến thành người đàn ông dăm chục ngàn đô trong buổi sáng :))))))



    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41: ăn ý vô hình

      Convert: Sakahara

      Editor | | Beta: Manh

      Tưởng Bách Xuyên suy ngẫm, nhìn về phía Tô Dương, lời ám chỉ: "Nếu em muốn diễn vai khách mời vài phút cũng phải là có biện pháp giải quyết."

      A?

      Tô Dương bỗng ngẩng đầu, híp mắt, nghi ngờ nhìn : "Là biện pháp gì thế?"

      Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên vẫn như cũ, giọng dịu dàng thong thả: "Em có thể hối lộ ba trăm triệu cho chẳng hạn."

      Tô Dương: "..."

      chậm rì rì : "Thôi quên , em nghèo lắm."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      *

      Tưởng Bách Xuyên ho hai tiếng, chút để ý: " phải em rất giàu sao?"

      Tô Dương nhanh chóng lắc đầu, xòe hai bàn tay: "Em thực , thực , thực có tiền đâu, có lẽ trong tài khoản còn khoảng mười tám vạn đấy, nếu cần dùng em chuyển hết cho ."

      Tưởng Bách Xuyên híp mắt: "Đừng than nghèo, hỏi em để lấy tiền."

      Tô Dương nhếch miệng cười: "Em nào có than nghèo."

      Sau đó, nhàng vỗ lên tay , nghiêm trang : "Đúng rồi, đừng tùy tiện cho vay tiền nhé, đầu năm nay, tiền dễ mượn nhưng dễ trả, nhỡ cho vay mà tiền về khóc cũng khóc nổi đâu."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      nhìn nửa ngày, cuối cùng chẳng lời nào, yên lặng cúi đầu xem di động.

      Tô Dương khẽ huýt tiếng sáo mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe .

      Tới thành phố Thượng Hải, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên tách ra.

      Trước khi xuống xe, Tưởng Bách Xuyên xác nhận lại lần nữa: "Em tới công ty với à?"

      Tô Dương lắc đầu: " bận mà, nếu em phải phân tâm mất. Em ra ngoài dạo."

      còn muốn làm chuyện quan trọng.

      Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ, tiếp tục miễn cưỡng nữa. bảo tài xế dừng xe ở bên đường, để trong các vệ sĩ theo xuống xe.

      Đoạn, trực tiếp qua chi nhánh của tập đoàn Trung Xuyên ở Thượng Hải.

      Biết sắp tới, Hà tổng, tổng giám đốc của công ty sớm chờ sẵn.

      Vì vốn quen biết nên hai người miễn màn chào hỏi.

      Hà tổng thẳng vào vấn đề: "Là vì chuyện hợp tác giữa máy ảnh LACA cùng di động Phương Vinh sao?"

      Phương Vinh là thương hiệu điện thoại di động trong nước được sản xuất bởi công ty công nghệ truyền thông mà tập đoàn Trung Xuyên đầu tư, có danh tiếng nhất định thị trường quốc tế.

      Tuy nhiên, phương diện máy ảnh của di động vẫn cần được nâng cấp và hoàn thiện.

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu: " hợp tác giữa Phương Vinh cùng LACA là thành tựu của song phương, đôi bên cùng có lợi, vì sao chúng ta làm?"

      Hà tổng tán thành, nhưng lại thắc mắc: "Trong lần hợp tác này, Phương Vinh sử dụng máy ảnh được chứng nhận của LACA hay ống kính (Lens) gốc?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Tôi nghĩ hai công ty cần đạt được hợp tác toàn diện từ việc thiết kế, nghiên cứu và phát triển sản phẩm cho tới việc tiếp thị để bán lẻ."

      Vẻ kinh ngạc xẹt qua dưới đáy mắt Hà tổng, phải biết rằng, cho tới tại, chưa có hãng di động cùng nhà sản xuất ống kính nào có được hợp tác toàn diện về sản phẩm di động trong nước.

      Nếu Phương Vinh cùng LACA có thể thực hóa việc này trong tương lai, đó là cột mốc quan trọng của máy ảnh di động.

      Có lẽ, ngày Phương Vinh hoàn toàn thành công thị trường truyền thông quốc tế còn xa xôi nữa.

      Tưởng Bách Xuyên suy tính trong chốc lát rồi : "Tiếp theo đây, chúng ta phải tìm cách thuyết phục cổ đông của Phương Vinh hợp tác cùng LACA."

      Vẻ mặt Hà tổng nghiêm nghị, ông có chung nỗi lo với Tưởng Bách Xuyên: "Dù sao, chúng ta cũng hoàn toàn khống chế cổ phần, hơn nữa, công ty Doãn Lâm tiếp xúc với số cổ đông cấp cao của Phương Vinh, hẳn là hy vọng các cổ đông lớn chọn hợp tác với nhà máy sản xuất ống kính mà Doãn Lâm sắp thu mua."

      Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, lát sau, với Hà tổng: "Hẹn chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh vào thứ hai giúp tôi, tôi muốn tranh thủ cơ hội để gặp mặt và chuyện với ông ấy."

      Hà tổng nhắc nhở : "Giao tình giữa ông ấy và ông chủ của Doãn Lâm tầm thường đâu, cậu vẫn muốn hẹn gặp ông ấy dù nắm chắc mười phần à?"

      chừng còn ngược lại ấy chứ.

      Ngón tay của Tưởng Bách Xuyên nhàng gõ lên tay vịn của ghế sô pha. Mấy giây sau, nhìn về phía Hà tổng, cười nhạt: " cũng nên thử lần chứ, nhỡ thành công sao?"

      Hà tổng khẽ cười tiếng: "Được, ngày mai tôi tìm người để hẹn, có thể hẹn được hay khó mà . tại là lúc Hải Nạp cùng Doãn Lâm cạnh tranh kịch liệt nhất, chừng, ông ấy tìm lý do để tạm thời trì hoãn thời điểm gặp mặt cậu."

      Tưởng Bách Xuyên tựa khuỷu tay tay ghế sô pha, tay chống cằm, sắc mặt căng thẳng.

      phải nghĩ tới khả năng này, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến vội vã chạy tới.

      Nếu Hà tổng hẹn được người kia, nghĩ cách khác.

      với Hà tổng: "Chú cứ hẹn , dù sao chúng ta cũng thể khống chế kết quả."

      Bàn bạc về hãng máy ảnh LACA xong, Tưởng Bách Xuyên lại hàn huyên về những vụ thu mua xuyên quốc gia lớn trong giới tài chính cùng Hà tổng.

      Hà tổng đổ phần nước trà trong chén của Tưởng Bách Xuyên rồi thêm vào chút trà nóng, ý bảo nếm thử.

      Ông hỏi: "Cậu đứng đằng sau vụ thu mua cổ phần của công ty dầu mỏ thuộc sở hữu của Doãn Lâm phải ?"

      Quan hệ giữa Hà tổng cùng Tưởng Bách Xuyên rất thân thiết, hai người chưa bao giờ quanh co với đối phương.

      Tưởng Bách Xuyên cười nhạt: "Nếu tôi tôi làm chú có tin ?"

      Hà tổng nâng chén trà, khẽ uống ngụm, hỏi ngược lại: "Cậu thấy thế nào?"

      Tưởng Bách Xuyên khẽ cười vài tiếng nhưng phủ định.

      Hà tổng biết, điều này đồng nghĩa với với việc ngầm thừa nhận.

      "Cậu có nhiều tiền bỏ để thu mua hàng loạt như vậy sao?"

      Tưởng Bách Xuyên buồn bã : "Tôi nghèo kiết xác rồi, chú cho tôi vay chút nhé?"

      Hà tổng cười, trong tiếng cười xen lẫn ý xấu khó phát : "Nếu cậu cầu xin tôi tôi có thể suy nghĩ chút."

      Tưởng Bách Xuyên híp mặt, chậm chạp : "Tốt nhất là chú cùng Tưởng Mộ Tranh nên cầu nguyện đời này đừng rơi vào tay tôi, bằng , hai người muốn khóc cũng khóc được đâu."

      Hà tổng: "..."

      Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Em ở đâu thế?]

      Tô Dương trả lời: [ đoán xem.]

      Tưởng Bách Xuyên: [ sắp ra khỏi công ty để tìm em đây.]

      Tô Dương: [ biết em ở đâu tìm thế nào?]

      Tưởng Bách Xuyên: [Sau khi ra ngoài, cho em biết ở đâu, em cứ tới tìm là được.]

      Tô Dương: [...]

      cất di động, đứng tại bờ sông, tiếp tục chụp ảnh du thuyền tới lui sông.

      Gió sông lạnh buốt thổi qua.

      thấy hơi lạnh, nhưng lại lạnh lắm.

      Qua vài phút, Tô Dương nhìn di động vẫn chưa có động tĩnh.

      Nửa tiếng trước, vừa gọi điện cho quản lý của ngân hàng nào đó, bên kia ngắt máy họp, lát nữa gọi lại cho .

      Tính tới tại vẫn có bất kỳ động tĩnh nào.

      Nghĩ tới lỗ hổng tài chính mà Tưởng Bách Xuyên có, Tô Dương khỏi lo lắng ở trong lòng.

      Lúc còn ở máy bay, Tưởng Bách Xuyên đùa rằng, muốn làm khách mời lâu chút để có thể cầm ba trăm triệu hối lộ cho .

      Cộng thêm e-mail về biến động của tiền trong tài khoản ngân hàng mà nhận được sáng sớm hôm nay, đoán Tưởng Bách Xuyên gặp khó khăn khi quay vòng vốn[1].

      [1] 资金周转: Vốn là số tiền người có, người đó đầu tư vào cửa hàng và hàng hóa để bán. Sau khi bán hết hàng, vốn quay lại với người đó sau khi trừ chi phí (thuê cửa hàng, trả lương, vân vân) cộng với phần lãi. Đây là vòng quay của vốn.

      Bằng , với tính cách của mình, đùa như vậy.

      Khi ấy, cố ý trêu chọc Tưởng Bách Xuyên phen, ra vẻ hiểu lời ngầm của .

      Thấy phát điên ở trong lòng, còn mang vẻ mặt vừa hận thể đánh chết vừa bất đắc dĩ, cảm thấy rất hài lòng.

      Nhưng, sau khi tới Thượng Hải rồi tách ra cùng , lập tức bấm số của vị quản lý ngân hàng kia.

      phần tiền trong tài khoản ngân hàng của là lợi nhuận cuối năm của Hải Nạp trong mười năm này.

      Bắt đầu từ năm 18 tuổi, là cổ đông lớn thứ ba của Hải Nạp.

      Tất cả cổ phần đều là do Tưởng Bách Xuyên chuyển cho .

      phần tiền khác là lợi nhuận từ 3% cổ phần của tập đoànTrung Xuyên do nắm giữ, những cổ phần này là quà cưới mà mẹ chồng tặng cho , xem như sính lễ của nhà họ Tưởng.

      Nhưng mẹ chồng , số cổ phần này liên quan tới nhà họ Tưởng.

      Bởi vì, bà chuyển cho nửa số cổ phần của chính mình.

      Phần còn lại là tiền kiếm được từ việc đầu tư mà Tưởng Bách Xuyên từng hướng dẫn từ vài năm trước.

      Mấy năm nay, vì bận rộn với việc chụp ảnh nên tiếp tục đầu tư nữa.

      Thỉnh thoảng, khi chú tư cùng chú năm phải thu mua hàng loạt, thiếu hụt tài chính, họ mượn tiền từ chỗ .

      Khi họ cần, gửi toàn bộ số tiền bỏ đó vào ngân hàng, chờ tới khi bọn họ cần dùng cũng thuận tiện hơn.

      Những năm gần đây, Tưởng Bách Xuyên mới là người chưa từng sử dụng tiền của .

      Khi Tô Dương kinh ngạc, tiếng chuông di động vang lên.

      Là điện thoại của quản lý Trương, Tô Dương nhanh chóng nhận cuộc gọi.

      "Tiểu Tô, chào ."

      Quản lý Trương hơi ngừng rồi nhanh chóng đổi giọng: " tại có lẽ phải gọi là phu nhân mới đúng."

      Tô Dương cười: "Quản lý Trương khách khí quá, ngài cứ gọi Tô Dương là được rồi."

      Quản lýTrương giải thích: "Ban nãy tôi có cuộc họp xem xét để cho vay nên tiện nghe điện thoại, có chuyện gì gấp à?"

      Tô Dương: "Tôi muốn báo trước với ngài tiếng để hẹn sẵn, ngày mai tôi muốn chuyển tiền ."

      Quản lý Trương: "Lần này thông gia nhà lại vay nóng sao?"

      Mấy năm nay, ông quen với việc Tô Dương chuyển tiền bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ là cuối năm, là tháng quan trọng nhất để đánh giá tiền gửi ngân hàng.

      Tô Dương : "Đúng vậy, bên thông gia của tôi lại cần dùng tiền rồi."

      là Tưởng Bách Xuyên cần.

      Quản lý Trương hỏi: "Lần này chuẩn bị chuyển bao nhiêu?"

      Tô Dương hắng giọng cái: "Quản lý Trương, ngày mai tôi muốn chuyển năm trăm triệu."

      máy bay, Tưởng Bách Xuyên nửa đùa nửa ba trăm triệu, đây hẳn là con số mà thiếu, nhưng chuẩn bị chuyển thêm hai trăm triệu cho để đề phòng mọi tình huống.

      Vừa nghe Tô Dương muốn chuyển những năm trăm triệu cùng lúc, quản lý Trương đau lòng, ngay cả chỉ tiêu gửi tiền ba tháng cũng xảy ra vấn đề ở chi nhánh của bọn họ.

      Nhưng họ lại thể chuyển, nên ông xác nhận lần nữa: "Phải chuyển ngay ngày mai sao?"

      Tô Dương: "Đúng, ngày mai phải dùng gấp, số tiền còn lại vẫn tiếp tục lưu lại ở ngân hàng."

      Sau khi cúp điện thoại, Tô Dương trực tiếp mua vé may bay về Bắc Kinh vào buổi chiều mà trước tiếng với Tưởng Bách Xuyên, sáng mai còn phải tới ngân hàng để chuyển tiền cho .

      Sau khi đặt vé xong, nhìn thông tin vé, Tô Dương hơi hơi thở dài bất lực.

      Có lẽ hai người lại phải hủy bỏ kỳ nghỉ lần này.

      Lần nào cũng thế, cứ khi được nghỉ phép để ở cùng , cũng tạm thời bỏ xuống công việc ở tay để cả hai thư giãn chút, rốt cuộc kế hoạch vẫn luôn biến hóa nhanh, mà bọn họ lại thể quan tâm tới những biến hóa ấy.

      Lúc này, tiếng chuông di động lại vang lên.

      Là điện thoại của Đinh Thiến.

      "A lô, Thiến Nhi à, có chuyện gì thế?"

      Đinh Thiến: "Bản hợp đồng của LACA có vấn đề gì chứ?"

      Tô Dương nhìn mặt sông gợn sóng lăn tăn: " có vấn đề gì, khi nào ký?"

      Đinh Thiến: "Sau lễ Giáng Sinh, chúng ta Đức vào khoảng ngày mùng mười tháng Giêng, vừa đúng lúc quay chụp quảng cáo mới luôn. Cậu có linh cảm tốt nào với chủ đề lần này ? cầu của bọn họ nghiêm khắc lắm đấy."

      Tô Dương: "Còn mười mấy ngày nữa nhỉ, chắc mình nghĩ ra phương án tốt, nhưng tại có manh mối gì."

      Đinh Thiến ở bên kia có điện thoại, vội vàng cúp máy.

      Tô Dương cất di động vào trong túi quần, đeo máy ảnh lên cổ, lang thang về phía trước dọc theo bờ sông.

      Tầng cấp cao của LACA cầu hình quảng cáo lần này phải lấy chủ đề là mối tình đầu, còn phải là câu chuyện tình mỹ lệ rung động lòng người.

      Nhưng, chỉ dùng hơn mười giây quảng cáo mà muốn biểu lộ câu chuyện tình liên quan tới mối tình đầu và có cảm giác động lòng người là chuyện khó khăn đến nhường nào.

      hơi hơi thở dài.

      Quảng cáo phát ngôn của người khác chỉ cần tham gia quay chụp là được, quảng cáo của lại khác.

      chỉ làm người mẫu trong quảng cáo, mà studio của còn phải chịu trách nhiệm sáng tạo ý tưởng, quay chụp cùng biên tập hậu kỳ.

      Mấy ngày nay, chỉ mải lăn lộn cùng Tưởng Bách Xuyên, có tâm tư làm việc.

      Lúc này, Đinh Thiến lại gọi đến.

      "Dương Dương, Tưởng Bách Xuyên có ở cạnh cậu ?"

      Tô Dương cười : "Cậu lại muốn làm chuyện xấu xa gì thế?"

      Đinh Thiến: "Cậu trả lời mình trước ."

      Tô Dương: ", mình lang thang ở ngoài mình."

      Đinh Thiến yên tâm, đoạn : "Vì sao mình cứ cảm thấy Tưởng Bách Xuyên chính là người phơi bày chuyện tình cảm của hai người?"

      Tô Dương phủ định chẳng chút do dự: " thể nào, ấy nhàm chán vậy đâu."

      Dựa vào hiểu biết của đối với , quả thực khinh thường làm việc như vậy.

      Đinh Thiến: "Cậu tin đúng ? Mới đầu mình cũng chẳng tin đâu, nhưng khi mình liên kết loạt kiện với nhau, xem trước xem sau lần, mình mới giật nảy, sau đó cảm thấy, với loại người bao che khuyết điểm như Tưởng Bách Xuyên, tám chín phần là ấy làm việc này."

      Tô Dương nghi hoặc, " chút cho mình nghe xem nào, mấy hôm nay mình chỉ mải vui vẻ, chưa mang theo đầu óc ở bên người."

      Đinh Thiến nhịn được mà đả kích: "Dù có mang theo thứ xa xỉ như đầu óc cậu nào có mấy phần đâu, nên mang hay cũng chẳng khác gì nhau hết."

      Tô Dương: ". . ."

      Đinh Thiến bắt đầu phân tích cho : "Tưởng Bách Xuyên nhất định tìm người đáng tin cậy để diễn màn kia, đầu tiên là chụp ảnh bóng lưng mơ hồ, sau đó, ấy mượn cơ hội để công khai tình trạng hôn nhân của hai người, rồi dẫn cậu tới công viên để phô bày tình cảm. Bằng cách này, ấy chỉ tuyên thệ chủ quyền với cậu, mà còn trực tiếp cắt đứt tất cả tâm tư của nhà họ Kiều."

      Sau khi nghe xong lời phân tích, Tô Dương cảm thấy có chút đạo lý.

      với Đinh Thiến: "Tiếp tục ."

      Đinh Thiến uống chút nước rồi lại : "Nếu chuyện hôn nhân của các cậu được công khai chắc chắn Kiều Cẩn để cậu dễ chịu, ta am hiểu nhất việc để giới truyền thông vây công cậu, mà đương nhiên Tưởng Bách Xuyên cũng nghĩ đến điều này, nên ấy khiến người khác cố ý tiết lộ hành trình của các cậu cho giới truyền thông trước khi Kiều Cẩn kịp làm gì đó."

      Tô Dương giật mình, chẳng trách bọn họ bị phóng viên vây kín ở sân bay.

      Lúc đó, suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bọn họ là trung tâm của tin đồn nên bị truyền thông vây cũng phải chuyện lạ.

      Đinh Thiến còn : "Cậu nghĩ mà xem, mấy vệ sĩ bên người Tưởng Bách Xuyên là cấp bậc gì? Phóng viên có thể tùy tiện tới gần như vậy sao? Khi các cậu quyết định tới sân bay, tại sao lại có đám phóng viên chờ sẵn? Chắc chắn sớm có người tiết lộ hành trình của các cậu."

      "Dương Dương? Có nghe đấy?"

      Tô Dương hoàn hồn: "Có chứ, cậu tiếp ."

      Đinh Thiến: "Mình thấy, nhất định là Tưởng Bách Xuyên sợ mình cậu đối phó được với truyền thông nên muốn dùng cách này để phóng viên vây chặt hai người, sau đó, ấy thay cậu trả lời mọi vấn đề mà đám phóng viên kia truy hỏi, còn là tự hỏi tự trả lời nữa chứ."

      xong, Đinh Thiến khỏi cảm thán: "Cậu xem, nếu phải ấy muốn làm như vậy, còn ai có bản lĩnh khiến ấy lúc nhiều lời như thế? Mấu chốt là việc này còn dính tới chuyện cá nhân nữa, phải ấy ghét nhất việc cuộc sống của mình bị phơi bày trước tầm mắt của công chúng sao?"

      Tô Dương thở dài hơi, trong lòng chua xót thôi.

      Giọng của Đinh Thiến lại truyền tới: "Cậu còn biết tính tình Tưởng Bách Xuyên à? Ngoài người nhà cùng nhân viên trong phòng làm việc của chúng ta ra, cậu thấy ấy ôn hòa bao giờ chưa? Mình xem video các cậu bị phóng viên vây sáng nay rồi, thái độ của ấy tốt chưa từng thấy, thiếu chút nữa làm mình rớt cằm đấy."

      Tô Dương nhìn du thuyền chầm chậm lái về phía trước, tầng sương dần dần dâng lên ở trước mắt, ngay sau đó, du thuyền lớn cũng mờ .

      biết mình nghĩ gì.

      Trong đầu hoàn toàn rối loạn.

      Đinh Thiến tiếp: "Cậu biết cái video ấy tại nổi tới mức nào đâu, Tưởng Bách Xuyên sắp trở thành ông chồng quốc dân rồi đấy."

      Sau đó, Đinh Thiến vừa cười chế nhạo vừa : "Dáng vẻ nữ tính nép trong ngực Tưởng Bách Xuyên của cậu khi ấy đúng là xưa nay chưa từng có, tàn phá cánh phụ nữ chúng mình thậm tệ."

      "Dương Dương?"

      có ai lên tiếng.

      Đinh Thiến lại gọi tên : "Dương Dương?"

      Tô Dương hoàn hồn: "Hả? Mình nghe đây."

      Kỳ thực, chẳng lọt tai bất kỳ chữ nào Đinh Thiến vừa nõi, trong đầu chỉ nghĩ về Tưởng Bách Xuyên.

      Lúc này, có đôi cha con qua người Tô Dương, người đàn ông còn rất trẻ, con cũng chỉ khoảng ba bốn tuổi.

      Người cha gọi điện thoại, bé ôm chân cha, để cha mình , bàn tay ngừng cào cào, muốn cướp di động trong tay của cha mình.

      Miệng bé còn lặp lặp lại câu: "Chi động (di dộng), chi động, con muốn chi động."

      Tay trái người đàn ông cầm di động gọi điện thoại, tay phải xách mũ áo lông của bé, sợ bé ngã sấp xuống.

      Sau khi trò chuyện xong, người cha đưa di động cho bé, hai tay nâng bé lên cao.

      "Cốp" tiếng, chiếc di động mà bé cầm chắc rơi mặt đất.

      Có lẽ, biết chính mình làm sai nên bé khóc òa thành tiếng.

      Tuy nhiên, nếu nghe thanh biết kiểu khóc khan này phải thực thương tâm, đây chỉ là cách trẻ con vô thức bảo vệ mình khi làm sai chuyện gì đó.

      Người cha đặt bé xuống, nhặt di động lên xem rồi sờ đầu bé . ta học bé, từng tiếng: "Nếu chon còn chóc chi động hông để ý tới chon đâu (Nếu con còn khóc di động để ý tới con đâu)."

      bé đột nhiên ngừng tiếng khóc, còn giả vờ dùng tay lau lau mắt.

      Tô Dương nhìn khuôn mặt mũm mĩm của bé, làm gì có giọt nước mắt nào.

      Người cha lại đưa di động cho bé, ôm bé qua đỉnh đầu, để bé ngồi dạng chân vai mình.

      nhìn bóng lưng ấm áp của của đôi cha con kia, lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Tuy thấy di động có hỏng hay , nhưng nếu trực tiếp rơi xuống nền gạch từ vị trí cao như vậy, tỷ lệ màn hình vỡ là quá .

      Thế nhưng, người cha lại xem như có chuyện gì, chẳng oán trách đứa trẻ nửa chữ.

      vô thức thay thế màn kia thành hình ảnh Tưởng Bách Xuyên chung sống cùng con nít.

      Nếu sinh , nhất định giống như người cha vừa rồi, dùng cách đặc biệt của riêng mình để cưng chiều đứa trẻ.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41: ăn ý vô hình

      Convert: Sakahara

      Editor | | Beta: Manh

      Tưởng Bách Xuyên suy ngẫm, nhìn về phía Tô Dương, lời ám chỉ: "Nếu em muốn diễn vai khách mời vài phút cũng phải là có biện pháp giải quyết."

      A?

      Tô Dương bỗng ngẩng đầu, híp mắt, nghi ngờ nhìn : "Là biện pháp gì thế?"

      Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên vẫn như cũ, giọng dịu dàng thong thả: "Em có thể hối lộ ba trăm triệu cho chẳng hạn."

      Tô Dương: "..."

      chậm rì rì : "Thôi quên , em nghèo lắm."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      *

      Tưởng Bách Xuyên ho hai tiếng, chút để ý: " phải em rất giàu sao?"

      Tô Dương nhanh chóng lắc đầu, xòe hai bàn tay: "Em thực , thực , thực có tiền đâu, có lẽ trong tài khoản còn khoảng mười tám vạn đấy, nếu cần dùng em chuyển hết cho ."

      Tưởng Bách Xuyên híp mắt: "Đừng than nghèo, hỏi em để lấy tiền."

      Tô Dương nhếch miệng cười: "Em nào có than nghèo."

      Sau đó, nhàng vỗ lên tay , nghiêm trang : "Đúng rồi, đừng tùy tiện cho vay tiền nhé, đầu năm nay, tiền dễ mượn nhưng dễ trả, nhỡ cho vay mà tiền về khóc cũng khóc nổi đâu."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      nhìn nửa ngày, cuối cùng chẳng lời nào, yên lặng cúi đầu xem di động.

      Tô Dương khẽ huýt tiếng sáo mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe .

      Tới thành phố Thượng Hải, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên tách ra.

      Trước khi xuống xe, Tưởng Bách Xuyên xác nhận lại lần nữa: "Em tới công ty với à?"

      Tô Dương lắc đầu: " bận mà, nếu em phải phân tâm mất. Em ra ngoài dạo."

      còn muốn làm chuyện quan trọng.

      Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ, tiếp tục miễn cưỡng nữa. bảo tài xế dừng xe ở bên đường, để trong các vệ sĩ theo xuống xe.

      Đoạn, trực tiếp qua chi nhánh của tập đoàn Trung Xuyên ở Thượng Hải.

      Biết sắp tới, Hà tổng, tổng giám đốc của công ty sớm chờ sẵn.

      Vì vốn quen biết nên hai người miễn màn chào hỏi.

      Hà tổng thẳng vào vấn đề: "Là vì chuyện hợp tác giữa máy ảnh LACA cùng di động Phương Vinh sao?"

      Phương Vinh là thương hiệu điện thoại di động trong nước được sản xuất bởi công ty công nghệ truyền thông mà tập đoàn Trung Xuyên đầu tư, có danh tiếng nhất định thị trường quốc tế.

      Tuy nhiên, phương diện máy ảnh của di động vẫn cần được nâng cấp và hoàn thiện.

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu: " hợp tác giữa Phương Vinh cùng LACA là thành tựu của song phương, đôi bên cùng có lợi, vì sao chúng ta làm?"

      Hà tổng tán thành, nhưng lại thắc mắc: "Trong lần hợp tác này, Phương Vinh sử dụng máy ảnh được chứng nhận của LACA hay ống kính (Lens) gốc?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Tôi nghĩ hai công ty cần đạt được hợp tác toàn diện từ việc thiết kế, nghiên cứu và phát triển sản phẩm cho tới việc tiếp thị để bán lẻ."

      Vẻ kinh ngạc xẹt qua dưới đáy mắt Hà tổng, phải biết rằng, cho tới tại, chưa có hãng di động cùng nhà sản xuất ống kính nào có được hợp tác toàn diện về sản phẩm di động trong nước.

      Nếu Phương Vinh cùng LACA có thể thực hóa việc này trong tương lai, đó là cột mốc quan trọng của máy ảnh di động.

      Có lẽ, ngày Phương Vinh hoàn toàn thành công thị trường truyền thông quốc tế còn xa xôi nữa.

      Tưởng Bách Xuyên suy tính trong chốc lát rồi : "Tiếp theo đây, chúng ta phải tìm cách thuyết phục cổ đông của Phương Vinh hợp tác cùng LACA."

      Vẻ mặt Hà tổng nghiêm nghị, ông có chung nỗi lo với Tưởng Bách Xuyên: "Dù sao, chúng ta cũng hoàn toàn khống chế cổ phần, hơn nữa, công ty Doãn Lâm tiếp xúc với số cổ đông cấp cao của Phương Vinh, hẳn là hy vọng các cổ đông lớn chọn hợp tác với nhà máy sản xuất ống kính mà Doãn Lâm sắp thu mua."

      Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, lát sau, với Hà tổng: "Hẹn chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh vào thứ hai giúp tôi, tôi muốn tranh thủ cơ hội để gặp mặt và chuyện với ông ấy."

      Hà tổng nhắc nhở : "Giao tình giữa ông ấy và ông chủ của Doãn Lâm tầm thường đâu, cậu vẫn muốn hẹn gặp ông ấy dù nắm chắc mười phần à?"

      chừng còn ngược lại ấy chứ.

      Ngón tay của Tưởng Bách Xuyên nhàng gõ lên tay vịn của ghế sô pha. Mấy giây sau, nhìn về phía Hà tổng, cười nhạt: " cũng nên thử lần chứ, nhỡ thành công sao?"

      Hà tổng khẽ cười tiếng: "Được, ngày mai tôi tìm người để hẹn, có thể hẹn được hay khó mà . tại là lúc Hải Nạp cùng Doãn Lâm cạnh tranh kịch liệt nhất, chừng, ông ấy tìm lý do để tạm thời trì hoãn thời điểm gặp mặt cậu."

      Tưởng Bách Xuyên tựa khuỷu tay tay ghế sô pha, tay chống cằm, sắc mặt căng thẳng.

      phải nghĩ tới khả năng này, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến vội vã chạy tới.

      Nếu Hà tổng hẹn được người kia, nghĩ cách khác.

      với Hà tổng: "Chú cứ hẹn , dù sao chúng ta cũng thể khống chế kết quả."

      Bàn bạc về hãng máy ảnh LACA xong, Tưởng Bách Xuyên lại hàn huyên về những vụ thu mua xuyên quốc gia lớn trong giới tài chính cùng Hà tổng.

      Hà tổng đổ phần nước trà trong chén của Tưởng Bách Xuyên rồi thêm vào chút trà nóng, ý bảo nếm thử.

      Ông hỏi: "Cậu đứng đằng sau vụ thu mua cổ phần của công ty dầu mỏ thuộc sở hữu của Doãn Lâm phải ?"

      Quan hệ giữa Hà tổng cùng Tưởng Bách Xuyên rất thân thiết, hai người chưa bao giờ quanh co với đối phương.

      Tưởng Bách Xuyên cười nhạt: "Nếu tôi tôi làm chú có tin ?"

      Hà tổng nâng chén trà, khẽ uống ngụm, hỏi ngược lại: "Cậu thấy thế nào?"

      Tưởng Bách Xuyên khẽ cười vài tiếng nhưng phủ định.

      Hà tổng biết, điều này đồng nghĩa với với việc ngầm thừa nhận.

      "Cậu có nhiều tiền bỏ để thu mua hàng loạt như vậy sao?"

      Tưởng Bách Xuyên buồn bã : "Tôi nghèo kiết xác rồi, chú cho tôi vay chút nhé?"

      Hà tổng cười, trong tiếng cười xen lẫn ý xấu khó phát : "Nếu cậu cầu xin tôi tôi có thể suy nghĩ chút."

      Tưởng Bách Xuyên híp mặt, chậm chạp : "Tốt nhất là chú cùng Tưởng Mộ Tranh nên cầu nguyện đời này đừng rơi vào tay tôi, bằng , hai người muốn khóc cũng khóc được đâu."

      Hà tổng: "..."

      Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Em ở đâu thế?]

      Tô Dương trả lời: [ đoán xem.]

      Tưởng Bách Xuyên: [ sắp ra khỏi công ty để tìm em đây.]

      Tô Dương: [ biết em ở đâu tìm thế nào?]

      Tưởng Bách Xuyên: [Sau khi ra ngoài, cho em biết ở đâu, em cứ tới tìm là được.]

      Tô Dương: [...]

      cất di động, đứng tại bờ sông, tiếp tục chụp ảnh du thuyền tới lui sông.

      Gió sông lạnh buốt thổi qua.

      thấy hơi lạnh, nhưng lại lạnh lắm.

      Qua vài phút, Tô Dương nhìn di động vẫn chưa có động tĩnh.

      Nửa tiếng trước, vừa gọi điện cho quản lý của ngân hàng nào đó, bên kia ngắt máy họp, lát nữa gọi lại cho .

      Tính tới tại vẫn có bất kỳ động tĩnh nào.

      Nghĩ tới lỗ hổng tài chính mà Tưởng Bách Xuyên có, Tô Dương khỏi lo lắng ở trong lòng.

      Lúc còn ở máy bay, Tưởng Bách Xuyên đùa rằng, muốn làm khách mời lâu chút để có thể cầm ba trăm triệu hối lộ cho .

      Cộng thêm e-mail về biến động của tiền trong tài khoản ngân hàng mà nhận được sáng sớm hôm nay, đoán Tưởng Bách Xuyên gặp khó khăn khi quay vòng vốn[1].

      [1] 资金周转: Vốn là số tiền người có, người đó đầu tư vào cửa hàng và hàng hóa để bán. Sau khi bán hết hàng, vốn quay lại với người đó sau khi trừ chi phí (thuê cửa hàng, trả lương, vân vân) cộng với phần lãi. Đây là vòng quay của vốn.

      Bằng , với tính cách của mình, đùa như vậy.

      Khi ấy, cố ý trêu chọc Tưởng Bách Xuyên phen, ra vẻ hiểu lời ngầm của .

      Thấy phát điên ở trong lòng, còn mang vẻ mặt vừa hận thể đánh chết vừa bất đắc dĩ, cảm thấy rất hài lòng.

      Nhưng, sau khi tới Thượng Hải rồi tách ra cùng , lập tức bấm số của vị quản lý ngân hàng kia.

      phần tiền trong tài khoản ngân hàng của là lợi nhuận cuối năm của Hải Nạp trong mười năm này.

      Bắt đầu từ năm 18 tuổi, là cổ đông lớn thứ ba của Hải Nạp.

      Tất cả cổ phần đều là do Tưởng Bách Xuyên chuyển cho .

      phần tiền khác là lợi nhuận từ 3% cổ phần của tập đoànTrung Xuyên do nắm giữ, những cổ phần này là quà cưới mà mẹ chồng tặng cho , xem như sính lễ của nhà họ Tưởng.

      Nhưng mẹ chồng , số cổ phần này liên quan tới nhà họ Tưởng.

      Bởi vì, bà chuyển cho nửa số cổ phần của chính mình.

      Phần còn lại là tiền kiếm được từ việc đầu tư mà Tưởng Bách Xuyên từng hướng dẫn từ vài năm trước.

      Mấy năm nay, vì bận rộn với việc chụp ảnh nên tiếp tục đầu tư nữa.

      Thỉnh thoảng, khi chú tư cùng chú năm phải thu mua hàng loạt, thiếu hụt tài chính, họ mượn tiền từ chỗ .

      Khi họ cần, gửi toàn bộ số tiền bỏ đó vào ngân hàng, chờ tới khi bọn họ cần dùng cũng thuận tiện hơn.

      Những năm gần đây, Tưởng Bách Xuyên mới là người chưa từng sử dụng tiền của .

      Khi Tô Dương kinh ngạc, tiếng chuông di động vang lên.

      Là điện thoại của quản lý Trương, Tô Dương nhanh chóng nhận cuộc gọi.

      "Tiểu Tô, chào ."

      Quản lý Trương hơi ngừng rồi nhanh chóng đổi giọng: " tại có lẽ phải gọi là phu nhân mới đúng."

      Tô Dương cười: "Quản lý Trương khách khí quá, ngài cứ gọi Tô Dương là được rồi."

      Quản lýTrương giải thích: "Ban nãy tôi có cuộc họp xem xét để cho vay nên tiện nghe điện thoại, có chuyện gì gấp à?"

      Tô Dương: "Tôi muốn báo trước với ngài tiếng để hẹn sẵn, ngày mai tôi muốn chuyển tiền ."

      Quản lý Trương: "Lần này thông gia nhà lại vay nóng sao?"

      Mấy năm nay, ông quen với việc Tô Dương chuyển tiền bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ là cuối năm, là tháng quan trọng nhất để đánh giá tiền gửi ngân hàng.

      Tô Dương : "Đúng vậy, bên thông gia của tôi lại cần dùng tiền rồi."

      là Tưởng Bách Xuyên cần.

      Quản lý Trương hỏi: "Lần này chuẩn bị chuyển bao nhiêu?"

      Tô Dương hắng giọng cái: "Quản lý Trương, ngày mai tôi muốn chuyển năm trăm triệu."

      máy bay, Tưởng Bách Xuyên nửa đùa nửa ba trăm triệu, đây hẳn là con số mà thiếu, nhưng chuẩn bị chuyển thêm hai trăm triệu cho để đề phòng mọi tình huống.

      Vừa nghe Tô Dương muốn chuyển những năm trăm triệu cùng lúc, quản lý Trương đau lòng, ngay cả chỉ tiêu gửi tiền ba tháng cũng xảy ra vấn đề ở chi nhánh của bọn họ.

      Nhưng họ lại thể chuyển, nên ông xác nhận lần nữa: "Phải chuyển ngay ngày mai sao?"

      Tô Dương: "Đúng, ngày mai phải dùng gấp, số tiền còn lại vẫn tiếp tục lưu lại ở ngân hàng."

      Sau khi cúp điện thoại, Tô Dương trực tiếp mua vé may bay về Bắc Kinh vào buổi chiều mà trước tiếng với Tưởng Bách Xuyên, sáng mai còn phải tới ngân hàng để chuyển tiền cho .

      Sau khi đặt vé xong, nhìn thông tin vé, Tô Dương hơi hơi thở dài bất lực.

      Có lẽ hai người lại phải hủy bỏ kỳ nghỉ lần này.

      Lần nào cũng thế, cứ khi được nghỉ phép để ở cùng , cũng tạm thời bỏ xuống công việc ở tay để cả hai thư giãn chút, rốt cuộc kế hoạch vẫn luôn biến hóa nhanh, mà bọn họ lại thể quan tâm tới những biến hóa ấy.

      Lúc này, tiếng chuông di động lại vang lên.

      Là điện thoại của Đinh Thiến.

      "A lô, Thiến Nhi à, có chuyện gì thế?"

      Đinh Thiến: "Bản hợp đồng của LACA có vấn đề gì chứ?"

      Tô Dương nhìn mặt sông gợn sóng lăn tăn: " có vấn đề gì, khi nào ký?"

      Đinh Thiến: "Sau lễ Giáng Sinh, chúng ta Đức vào khoảng ngày mùng mười tháng Giêng, vừa đúng lúc quay chụp quảng cáo mới luôn. Cậu có linh cảm tốt nào với chủ đề lần này ? cầu của bọn họ nghiêm khắc lắm đấy."

      Tô Dương: "Còn mười mấy ngày nữa nhỉ, chắc mình nghĩ ra phương án tốt, nhưng tại có manh mối gì."

      Đinh Thiến ở bên kia có điện thoại, vội vàng cúp máy.

      Tô Dương cất di động vào trong túi quần, đeo máy ảnh lên cổ, lang thang về phía trước dọc theo bờ sông.

      Tầng cấp cao của LACA cầu hình quảng cáo lần này phải lấy chủ đề là mối tình đầu, còn phải là câu chuyện tình mỹ lệ rung động lòng người.

      Nhưng, chỉ dùng hơn mười giây quảng cáo mà muốn biểu lộ câu chuyện tình liên quan tới mối tình đầu và có cảm giác động lòng người là chuyện khó khăn đến nhường nào.

      hơi hơi thở dài.

      Quảng cáo phát ngôn của người khác chỉ cần tham gia quay chụp là được, quảng cáo của lại khác.

      chỉ làm người mẫu trong quảng cáo, mà studio của còn phải chịu trách nhiệm sáng tạo ý tưởng, quay chụp cùng biên tập hậu kỳ.

      Mấy ngày nay, chỉ mải lăn lộn cùng Tưởng Bách Xuyên, có tâm tư làm việc.

      Lúc này, Đinh Thiến lại gọi đến.

      "Dương Dương, Tưởng Bách Xuyên có ở cạnh cậu ?"

      Tô Dương cười : "Cậu lại muốn làm chuyện xấu xa gì thế?"

      Đinh Thiến: "Cậu trả lời mình trước ."

      Tô Dương: ", mình lang thang ở ngoài mình."

      Đinh Thiến yên tâm, đoạn : "Vì sao mình cứ cảm thấy Tưởng Bách Xuyên chính là người phơi bày chuyện tình cảm của hai người?"

      Tô Dương phủ định chẳng chút do dự: " thể nào, ấy nhàm chán vậy đâu."

      Dựa vào hiểu biết của đối với , quả thực khinh thường làm việc như vậy.

      Đinh Thiến: "Cậu tin đúng ? Mới đầu mình cũng chẳng tin đâu, nhưng khi mình liên kết loạt kiện với nhau, xem trước xem sau lần, mình mới giật nảy, sau đó cảm thấy, với loại người bao che khuyết điểm như Tưởng Bách Xuyên, tám chín phần là ấy làm việc này."

      Tô Dương nghi hoặc, " chút cho mình nghe xem nào, mấy hôm nay mình chỉ mải vui vẻ, chưa mang theo đầu óc ở bên người."

      Đinh Thiến nhịn được mà đả kích: "Dù có mang theo thứ xa xỉ như đầu óc cậu nào có mấy phần đâu, nên mang hay cũng chẳng khác gì nhau hết."

      Tô Dương: ". . ."

      Đinh Thiến bắt đầu phân tích cho : "Tưởng Bách Xuyên nhất định tìm người đáng tin cậy để diễn màn kia, đầu tiên là chụp ảnh bóng lưng mơ hồ, sau đó, ấy mượn cơ hội để công khai tình trạng hôn nhân của hai người, rồi dẫn cậu tới công viên để phô bày tình cảm. Bằng cách này, ấy chỉ tuyên thệ chủ quyền với cậu, mà còn trực tiếp cắt đứt tất cả tâm tư của nhà họ Kiều."

      Sau khi nghe xong lời phân tích, Tô Dương cảm thấy có chút đạo lý.

      với Đinh Thiến: "Tiếp tục ."

      Đinh Thiến uống chút nước rồi lại : "Nếu chuyện hôn nhân của các cậu được công khai chắc chắn Kiều Cẩn để cậu dễ chịu, ta am hiểu nhất việc để giới truyền thông vây công cậu, mà đương nhiên Tưởng Bách Xuyên cũng nghĩ đến điều này, nên ấy khiến người khác cố ý tiết lộ hành trình của các cậu cho giới truyền thông trước khi Kiều Cẩn kịp làm gì đó."

      Tô Dương giật mình, chẳng trách bọn họ bị phóng viên vây kín ở sân bay.

      Lúc đó, suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bọn họ là trung tâm của tin đồn nên bị truyền thông vây cũng phải chuyện lạ.

      Đinh Thiến còn : "Cậu nghĩ mà xem, mấy vệ sĩ bên người Tưởng Bách Xuyên là cấp bậc gì? Phóng viên có thể tùy tiện tới gần như vậy sao? Khi các cậu quyết định tới sân bay, tại sao lại có đám phóng viên chờ sẵn? Chắc chắn sớm có người tiết lộ hành trình của các cậu."

      "Dương Dương? Có nghe đấy?"

      Tô Dương hoàn hồn: "Có chứ, cậu tiếp ."

      Đinh Thiến: "Mình thấy, nhất định là Tưởng Bách Xuyên sợ mình cậu đối phó được với truyền thông nên muốn dùng cách này để phóng viên vây chặt hai người, sau đó, ấy thay cậu trả lời mọi vấn đề mà đám phóng viên kia truy hỏi, còn là tự hỏi tự trả lời nữa chứ."

      xong, Đinh Thiến khỏi cảm thán: "Cậu xem, nếu phải ấy muốn làm như vậy, còn ai có bản lĩnh khiến ấy lúc nhiều lời như thế? Mấu chốt là việc này còn dính tới chuyện cá nhân nữa, phải ấy ghét nhất việc cuộc sống của mình bị phơi bày trước tầm mắt của công chúng sao?"

      Tô Dương thở dài hơi, trong lòng chua xót thôi.

      Giọng của Đinh Thiến lại truyền tới: "Cậu còn biết tính tình Tưởng Bách Xuyên à? Ngoài người nhà cùng nhân viên trong phòng làm việc của chúng ta ra, cậu thấy ấy ôn hòa bao giờ chưa? Mình xem video các cậu bị phóng viên vây sáng nay rồi, thái độ của ấy tốt chưa từng thấy, thiếu chút nữa làm mình rớt cằm đấy."

      Tô Dương nhìn du thuyền chầm chậm lái về phía trước, tầng sương dần dần dâng lên ở trước mắt, ngay sau đó, du thuyền lớn cũng mờ .

      biết mình nghĩ gì.

      Trong đầu hoàn toàn rối loạn.

      Đinh Thiến tiếp: "Cậu biết cái video ấy tại nổi tới mức nào đâu, Tưởng Bách Xuyên sắp trở thành ông chồng quốc dân rồi đấy."

      Sau đó, Đinh Thiến vừa cười chế nhạo vừa : "Dáng vẻ nữ tính nép trong ngực Tưởng Bách Xuyên của cậu khi ấy đúng là xưa nay chưa từng có, tàn phá cánh phụ nữ chúng mình thậm tệ."

      "Dương Dương?"

      có ai lên tiếng.

      Đinh Thiến lại gọi tên : "Dương Dương?"

      Tô Dương hoàn hồn: "Hả? Mình nghe đây."

      Kỳ thực, chẳng lọt tai bất kỳ chữ nào Đinh Thiến vừa nõi, trong đầu chỉ nghĩ về Tưởng Bách Xuyên.

      Lúc này, có đôi cha con qua người Tô Dương, người đàn ông còn rất trẻ, con cũng chỉ khoảng ba bốn tuổi.

      Người cha gọi điện thoại, bé ôm chân cha, để cha mình , bàn tay ngừng cào cào, muốn cướp di động trong tay của cha mình.

      Miệng bé còn lặp lặp lại câu: "Chi động (di dộng), chi động, con muốn chi động."

      Tay trái người đàn ông cầm di động gọi điện thoại, tay phải xách mũ áo lông của bé, sợ bé ngã sấp xuống.

      Sau khi trò chuyện xong, người cha đưa di động cho bé, hai tay nâng bé lên cao.

      "Cốp" tiếng, chiếc di động mà bé cầm chắc rơi mặt đất.

      Có lẽ, biết chính mình làm sai nên bé khóc òa thành tiếng.

      Tuy nhiên, nếu nghe thanh biết kiểu khóc khan này phải thực thương tâm, đây chỉ là cách trẻ con vô thức bảo vệ mình khi làm sai chuyện gì đó.

      Người cha đặt bé xuống, nhặt di động lên xem rồi sờ đầu bé . ta học bé, từng tiếng: "Nếu chon còn chóc chi động hông để ý tới chon đâu (Nếu con còn khóc di động để ý tới con đâu)."

      bé đột nhiên ngừng tiếng khóc, còn giả vờ dùng tay lau lau mắt.

      Tô Dương nhìn khuôn mặt mũm mĩm của bé, làm gì có giọt nước mắt nào.

      Người cha lại đưa di động cho bé, ôm bé qua đỉnh đầu, để bé ngồi dạng chân vai mình.

      nhìn bóng lưng ấm áp của của đôi cha con kia, lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Tuy thấy di động có hỏng hay , nhưng nếu trực tiếp rơi xuống nền gạch từ vị trí cao như vậy, tỷ lệ màn hình vỡ là quá .

      Thế nhưng, người cha lại xem như có chuyện gì, chẳng oán trách đứa trẻ nửa chữ.

      vô thức thay thế màn kia thành hình ảnh Tưởng Bách Xuyên chung sống cùng con nít.

      Nếu sinh , nhất định giống như người cha vừa rồi, dùng cách đặc biệt của riêng mình để cưng chiều đứa trẻ.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42: Tưởng Mộ Tranh - Tiểu Xuyên, cháu hài hước

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      Tô Dương nhìn bóng lưng ấm áp của của đôi cha con kia, lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Tuy thấy di động có hỏng hay , nhưng nếu trực tiếp rơi xuống nền gạch từ vị trí cao như vậy, tỷ lệ màn hình vỡ là quá .

      Thế nhưng, người cha lại xem như có chuyện gì, chẳng oán trách đứa trẻ nửa chữ.

      vô thức thay thế màn kia thành hình ảnh Tưởng Bách Xuyên chung sống cùng con nít.

      Nếu sinh , nhất định giống như người cha vừa rồi, dùng cách đặc biệt của riêng mình để cưng chiều đứa trẻ.

      *

      Đinh Thiến cũng cảm thấy Tô Dương quá háo hức, nhanh chóng đổi đề tài, được nước tranh công: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, đúng chưa? Mau mau khen mình hai câu rồi tiện tay phát vài cái bao lì xì cho mình !"

      Tô Dương bị chọc cười: "Cảm ơn cậu nhé."

      Cả người Đinh Thiến nổi da gà: "Ôi trời ơi, chua chết tôi rồi."

      Sau đó, lại nghĩ tới chuyện đứng đắn mà mình chưa , "Đúng rồi, tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu diễn ra vào thứ ba tuần tới, Duy Y gửi thư mời cho studio của chúng ta rồi, còn cậu nhất định phải có mặt, bởi vì hôm ấy tụ tập nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí nên muốn cậu chụp ít ảnh tập thể cùng video."

      Tô Dương hỏi: "Là ai thế? Kiều Cẩn có ?"

      Đinh Thiến: "Mình cũng lắm, chốc nữa mình hỏi thăm chút. Để mình gửi danh sách những người nhất định có mặt cùng lịch trình hoạt động và chương trình biểu diễn vào mail của cậu nhé."

      Dứt lời, Đinh Thiến cúp điện thoại.

      Tô Dương nghiền ngẫm nhìn màn hình di động.

      Dựa vào mối quan hệ giữa Duy Y cùng Kiều Cẩn, Kiều Cẩn thể , mà kỳ thực, việc chụp ảnh tập thể Duy Y muốn làm chính là cố ý gây khó khăn cho . Đến lúc đó, nếu khó lòng nhẫn nhịn Kiều Cẩn, có vô số người chờ xem náo nhiệt.

      Sau khi nhận được e-mail, Tô Dương liếc qua, thấy hứng thú gì nên rời khỏi hòm thư.

      Có tin nhắn được gửi tới di động, là Tưởng Bách Xuyên: [ chờ em ở quán cà phê nhé.]

      Sau đó, định vị vị trí của mình cho .

      Tô Dương trả lời: [Mười phút nữa là đến.]

      Trong quán cà phê.

      Vừa bước qua cánh cửa gỗ, Bàng Việt Hy nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nhưng cực kỳ chói mắt ngồi bên cửa sổ kia.

      ta giật mình.

      ngờ còn có thể gặp được quán cà phê như thế này.

      ta nghĩ tới câu, câu vô cùng kiểu cách.

      [Nếu vô duyên, cớ gì gặp?]

      Bàng Việt Hy nhìn chằm chằm Tưởng Bách Xuyên vài giây.

      chăm chú nhìn màn hình máy tính, đôi tay ngừng gõ chứ, hoàn toàn chú ý tới tồn tại của ta.

      Người bán hàng nhìn người phụ nữ ở trước mắt, lại nhìn người đàn ông cách đó xa, yên lặng trở lại quầy bar, cầm khăn nhàng lau quầy, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp.

      Điều chỉnh tâm trạng xong, Bàng Việt Hy cất bước về phía Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên cũng thấy ta qua khóe mắt, nhưng lên tiếng.

      Cho đến khi Bàng Việt Hy chuẩn bị ngồi ở phía đối diện , Tưởng Bách Xuyên mới chợt ngẩng đầu: "Nơi này có người rồi."

      Bàng Việt Hy: "...."

      ta tức tới mức bật cười, "Tưởng Bách Xuyên, sao lại..." Vừa ấu trĩ vừa thân sĩ như thế.

      ta ngồi vào chỗ kia nữa mà kéo ghế từ bàn khác sang, trực tiếp đặt ở giữa đường.

      Sau khi ngồi xuống, Bàng Việt Hy quay đầu gọi ly cà phê latte.

      Đoạn, ánh mắt sâu xa của ta dừng khuôn mặt của Tưởng Bách Xuyên lần nữa.

      Người đàn ông này vẫn mang biểu cảm nhàn nhạt, chăm chú nhìn màn hình mà chớp mắt.

      ta ở trong tầm mắt của .

      Ngay cả ánh mắt dư thừa, cũng cho ta.

      Bàng Việt Hy cắt ngang: " tới Thượng Hải để hẹn gặp chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh à?"

      Ngón tay của Tưởng Bách Xuyên lướt nhanh bàn phím, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như suy tư.

      Về phần những lời Bàng Việt Hy , chẳng để nửa chữ ở trong lòng.

      nhận được câu trả lời từ , Bàng Việt Hy cũng đeo đuổi vấn đề này nữa.

      Kỳ thực, ta biết mục đích Tưởng Bách Xuyên tới Thượng Hải lần này, chỉ vì muốn kiếm chuyện để nên ta mới gặng hỏi.

      Ngón tay ta nhàng gõ lên mép bàn, vẫn luôn nhìn chằm chằm.

      Mấy năm nay, Bàng Việt Hy cùng Tưởng Bách Xuyên chỉ tranh đấu chính diện lần.

      Dáng vẻ hùng hổ dọa người, chẳng hề rung động cùng lạnh lùng vô tình của , ta đều thấy qua.

      Thế nhưng, đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ của khi làm việc chăm chỉ.

      Lúc này đây, chẳng người phụ nữ nào có lý do để động tâm trước màn này.

      Cà phê được bưng lên.

      Bàng Việt Hy có tâm tư để uống, ta tiện tay đặt ly cà phê ở bàn.

      Lúc này, Tưởng Bách Xuyên lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ly cà phê kia, với ta: "Tôi rồi, chỗ này có người ngồi."

      Kiêu căng vô lễ, hợp tình người.

      Chẳng có nửa điểm phong phạm của thân sĩ.

      Bàng Việt Hy: "..."

      ta chợt "A" tiếng, "Tưởng Bách Xuyên, sao người đàn ông như lại mọn thế?"

      Tưởng Bách Xuyên từ tốn : "Tôi cần phải rộng lượng với ."

      xong, lại bắt đầu gõ phím.

      Bàng Việt Hy híp mắt, hít sâu nhiều lần.

      Vài ba câu bẫng của người đàn ông này có thể tức chết người khác.

      Con người luôn có khuynh hướng thiếu tự trọng cùng tự ngược đãi, Bàng Việt Hy vốn tưởng mình là ngoại lệ.

      Sau khi gặp Tưởng Bách Xuyên, ta mới hiểu, chẳng có người nào là ngoại lệ cả.

      Nếu là ngoại lệ, đó chỉ là vì chưa gặp được khắc tinh của mình mà thôi.

      ta chủ động gợi chuyện: " muốn hàn huyên về dự án thu mua của Doãn Lâm cùng tôi sao? Có lẽ Hải Nạp cùng Doãn Lâm còn có cơ hội hợp tác đấy."

      Tưởng Bách Xuyên chẳng ngẩng đầu: " có hứng thú."

      Bàng Việt Hy nhịn rồi lại nhịn, giữ vững ý cười chuyên nghiệp nơi khóe môi: "Đừng quá chắc chắn như vậy, bao lâu nữa, phải chủ động đề nghị hợp tác với Doãn Lâm thôi."

      Tưởng Bách Xuyên gõ xong hàng chữ, lúc này mới nhìn về phía Bàng Việt Hy: "Vậy phải để thất vọng rồi."

      Bàng Việt Hy cười cười tiếng động, nụ cười châm biếm lại tràn đầy tự tin.

      ta chờ mong ngày cầu hòa.

      Nỗi tức giận mà ta phải chịu đựng ngày hôm nay cùng khi còn ở thành phố của Đức, ta trả lại gấp bội cho .

      Bàng Việt Hy chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, lơ đãng ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trông thấy Tô Dương về phía này.

      ra, Tưởng Bách Xuyên lưu lại vị trí bên cạnh ta cho Tô Dương.

      ta đứng dậy, chuẩn bị rời .

      Vừa đến cửa, chợt nghe Tưởng Bách Xuyên : "Phục vụ, tôi quen vị phu nhân kia nên thể trả tiền cho cà phê của ấy."

      Bàng Việt Hy: "..."

      ta híp mắt, tức tới mức đau ngực.

      Bàng Việt Hy quay đầu, vài ánh mắt nghiên cứu sâu xa dính lấy ta.

      Sửa sang cảm xúc luống cuống xong, ta về phía quầy thu ngân.

      Cánh cửa gỗ của quán cà phê bị đẩy ra, nhân viên phục vụ trong trẻo : "Chào buổi sáng, hoan nghênh quý khách tới cửa hàng!"

      Bàng Việt Hy khỏi quay đầu, mắt đối mắt cùng Tô Dương.

      Tô Dương nhàn nhạt nhìn ta cái rồi thu hồi tầm mắt, bước về phía Tưởng Bách Xuyên.

      Thanh toán xong, Bàng Việt Hy vội vàng ra khỏi quán cà phê.

      Khóe mắt Tưởng Bách Xuyên trông thấy Tô Dương, nhưng chuyện, liên tục phân tích số liệu ở trong đầu.

      Tô Dương ngồi ở phía đối diện, quấy rầy , gọi ly sữa tươi, thuận tay cầm quyển tạp chí thời trang ở cạnh để đọc.

      xem đến quên cả thời gian.

      Giải quyết xong công việc, Tưởng Bách Xuyên khép laptop rồi mới với Tô Dương: "Em vừa chơi ở đâu thế?"

      Tô Dương còn xem tạp chí, ngẩng đầu: "Lang thang chút bên bờ sông thôi."

      Tưởng Bách Xuyên: "Em hỏi vì sao Bàng Việt Hy ở chỗ này à?"

      Tô Dương chăm chú xem chùm ảnh chụp mới, thờ ơ trả lời : "Đây cũng phải quán cà phê nhà mở, còn cho người ta tới chắc?"

      Biết để chuyện này ở trong lòng, nhưng Tưởng Bách Xuyên vẫn giải thích: "Chắc Bàng Việt Hy chỉ trùng hợp có mặt ở đây thôi, có lẽ ta ở Thượng Hải là vì dự án thu mua."

      Lúc này, Tô Dương mới buông tạp chí xuống, "Lần này hai người lại đối đầu à?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Ừ."

      nhiều lời về chuyện khác.

      Sau đó, vẫn nghiền ngẫm nhìn .

      Tô Dương cảm thấy được tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm, hỏi: "Có chuyện gì à?"

      "Có." Tưởng Bách Xuyên gật đầu.

      Ngừng trong chốc lát, nhịn được hỏi: "Trong tài khoản của em thực có tiền bỏ sao?"

      Tô Dương cố ý : " mà, em chẳng với lúc ở máy bay rồi còn gì? Trong đó chỉ còn số lẻ thôi."

      Ánh mắt Tưởng Bách Xuyên mang vẻ nghi ngờ, hỏi : "Em dùng để đầu tư hết rồi à?"

      Tô Dương: "Ừm, lúc trước em dùng cơm với chú cùng thím tư, chú có hạng mục đầu tư tốt nên em đầu tư hết tiền rồi."

      giả bộ biết gì, sau đó hỏi: "Sao hôm nay lại hỏi cái này?"

      Tưởng Bách Xuyên viện cớ: " có gì, chỉ là hạng mục khá có triển vọng nên hỏi xem em có muốn cùng đầu tư thôi, nếu em đầu tư rồi quên ."

      Nếu trong tài khoản có tiền, thêm gì nữa, để đỡ phải suy gẫm về việc này.

      Tô Dương "A" tiếng rồi : "Chiều nay em phải về Bắc Kinh, ngày mai còn có việc."

      Tưởng Bách Xuyên giải thích với : "Mai thể về cùng em, định hẹn người vào sáng mai rồi, cũng biết có thể hẹn được nên phải chờ ở đây."

      Sữa tươi của Tô Dương được bưng tới, lời cảm ơn với nhân viên phục vụ, bắt đầu nhàng khuấy sữa bằng thìa rồi chậm rãi : " cũng coi trọng hạng mục đầu tư kia nhưng trong tay có tiền phải ?"

      Tưởng Bách Xuyên tiếp lời, giả bộ xem tin tức di động.

      Tô Dương nhịn nửa ngày, rốt cuộc nhịn được nữa.

      " hỏi xem em vội về Bắc Kinh để làm gì sao?"

      Sau đó, nhìn cười xấu xa.

      hồi lâu sau, Tưởng Bách Xuyên mới phản ứng kịp, duỗi tay lên cổ , xoa mạnh vài lần.

      Chưa cảm thấy hết giận, lại cầm ngón tay , đặt giữa răng cắn mấy cái.

      Tô Dương ăn đau, muốn lùi lại, nhưng Tưởng Bách Xuyên cầm rất chặt, rút tay về nổi.

      Tưởng Bách Xuyên cũng thực so đo với Tô Dương, nhàng xoa nắn mấy ngón tay của .

      hỏi: "Em biết từ lúc nào thế?"

      Tô Dương: "Lúc còn ở máy bay ấy."

      Tưởng Bách Xuyên lại nhéo ngón tay , dùng chút lực nào.

      Tô Dương chuyển sang ngồi cạnh , duỗi năm đầu ngón tay ra: "Nhiều thế này có đủ ? Nếu vẫn đủ em chuyển hết tiền trong tài khoản ra rồi hỏi vay Chu Minh Khiêm chút."

      Tưởng Bách Xuyên nhìn vào mắt , giọng trầm thấp: "Vậy là đủ rồi."

      nắm chặt tay , ngừng vuốt ve, cũng thêm gì nữa.

      Tô Dương cười : "Em biết muốn hôn em mà, em cho phép đấy."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      quả thực có ý định hôn ở nơi công cộng.

      Nhưng nếu tức là trong lòng muốn.

      Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn .

      lát sau, Tô Dương mới : "Em cứ tưởng hỏi vay tiền của em cơ."

      nhiều năm như vậy, chỉ có cho tiền chứ chưa bao giờ vay tiền của .

      nhận được thông báo về biến động trong tài khoản của , biết số dư tài khoản còn lại, nhưng chưa từng hỏi dùng tiền vào việc gì.

      Về tài khoản cá nhân, cũng là kho bạc của chính , chưa bao giờ hỏi có bao nhiêu tiền, cũng chẳng để ý tiêu tiền như thế nào.

      Tuy có nhiều tiền như vậy, vẫn cho tiền tiêu vặt hàng tháng.

      Tưởng Bách Xuyên thành khẩn thẳng thắn: "Đúng là từng do dự , nhưng sau đó thay đổi suy nghĩ rồi."

      Vì bị lòng hư vinh cùng lòng tự trọng của đàn ông quấy phá, lúc trước, vẫn luôn đấu tranh, chần chờ, quyết định được có nên chuyện này với hay , đây chính là chuyện giữ trong lòng lúc còn ở máy bay.

      Ngay khi ra ngoài tìm Tô Dương, đường , lại nghĩ thông suốt.

      Nếu bây giờ với , sau này biết nhất định mất hứng, trách có chuyện mà biết thương lượng cùng , coi như người ngoài.

      Tô Dương vui vẻ, hơi hơi đứng dậy hôn lên má .

      cười : "Trưa nay em mời ăn bữa tiệc lớn!"

      Sau khi ăn cơm xong, Tô Dương phải ra sân bay.

      Tưởng Bách Xuyên thu xếp xe của công ty qua đưa .

      Ở cửa nhà hàng, Tô Dương lại quay đầu nhìn tên nhà hàng: "Nhà hàng này đắt đỏ nhưng đẹp đấy, lần sau chúng ta lại tới ăn ."

      lại bỏ thêm câu: "Lần sau em chỉ ăn cá chim nướng thôi, ăn miếng thịt nào nữa."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Trưa hôm nay, bọn họ ăn buffet cơm tây, ăn gì ngoài cá chim nướng, bàn rồi lại bàn, tốc độ nướng cá của đầu bếp cũng theo kịp tốc độ ăn của .

      Mãi tới khi ánh mắt đầu bếp tràn đầy vẻ thành lời cùng bất đắt dĩ, mới ăn chút thịt nướng...

      Tô Dương nhìn đồng hồ, đến giờ ra sân bay.

      Tưởng Bách Xuyên lại với : "Nếu máy bay thấy buồn chán em xem phim nhé."

      Tô Dương gật đầu, chuyện.

      cúi đầu thưởng thức tay , rồi chợt ngẩng đầu hỏi: "Khi nào về?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Nếu thuận lợi ngày kia có thể về rồi."

      Tô Dương "A" tiếng.

      Sắp tới giờ bay, buông tay ra: "Em đây, tối ngày kia gặp nhé."

      Tưởng Bách Xuyên lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn .

      Tô Dương hiểu ý, tới gần rồi hôn lên môi hai cái.

      Tưởng Bách Xuyên nhàng ôm vào lòng: "Xin lỗi nhé."

      ràng đáp ứng là theo luôn theo trong khoảng thời gian.

      Nhưng tại lại phải để trở về Bắc Kinh mình, còn là vì chuyển tiền cho .

      Tô Dương hơi hơi ngửa đầu, an ủi : " phương diện làm ăn, đâu phải cứ nghỉ là nghỉ được."

      nhàng đẩy bờ vai : "Em phải lên xe đây."

      Tưởng Bách Xuyên: "Đến nơi gọi điện cho nhé."

      Ngồi xe, Tô Dương hạ cửa kính xuống, ngón tay chỉ trái tim mình, lại cách chỉ về phía trái tim , sau đó, vẽ đường cong dài trung.

      Khi ô tô chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, nhìn thấy chiếc ô tô kia nữa, Tưởng Bách Xuyên mới thu tầm mắt lại, lên xe rồi trở về khách sạn.

      Cảnh phố phường ngừng lùi về sau chẳng hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong đầu .

      Vừa rồi, khi Tô Dương vẽ đường cong kia, hiểu được ý tứ mà hành động này muốn biểu đạt.

      Trước đây, từng vô tình , giữa bọn họ có cây cầu vòm vô hình, là cây cầu dài nhất thế gian.

      Từ bờ bên này tới bờ bên kia của đại dương.

      Cây cầu vượt qua mọi khoảng cách địa lý, trường tồn với thời gian, luôn luôn thông thuận và kiên cố.

      *

      Tưởng Mộ Tranh gửi tin nhắn đến: [Cháu huy động tiền tới đâu rồi?]

      Trông còn có chút hả hê.

      Tưởng Bách Xuyên: [Sáng mai cháu chuyển cho chú.]

      Tưởng Mộ Tranh: [Cháu vay Đồng Đồng rồi hả? (Cười nhe răng)]

      Tưởng Bách Xuyên: [, là vợ của cháu chủ động chuyển tiền cho cháu.]

      Tưởng Mộ Tranh: [Ha ha ha! Tiểu Xuyên, cháu hài hước! Để chú đoán xem nào, nhất định là sau khi đả kích nghiền ép cháu, cho cháu ăn quả đắng, chịu uất ức, Đồng Đồng mới vui sướng chuyển tiền cho cháu!]

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Editor: :)))))))) Chú Tranh đoán chuẩn luôn :)))))))

      OMG đọc đoạn Xuyên đối xử với Bàng Việt Hy, sảng khoái!! Đoạn câu cầu của chị Tô cũng ngọtttttt.

      Tác giả: Hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức, nay xin trưng cầu xã hội tên cho hai bánh bao (Tên + nhũ danh), cầu cụ thể như sau:

      1. Tên bé trai: cầu tên phải cao thượng, tốt nhất là có phong phạm của tổng giám đốc bá đạo.

      2. Tên bé : cầu tên phải đáng .

      Người xin giúp đỡ: Vợ chồng Tưởng Bách Xuyên.

      PS: Tôi nghĩ lâu thiệt lâu mà vẫn nghĩ ra cái tên dễ nghe nào, lúc mọi người buồn chán có thể nghĩ giúp tôi nhé.

      Dù xin tên cho hai bánh bao, nhưng tôi có ý định viết về thai long phượng đâu, bởi vì tôi tưởng tượng cốt truyện trước rồi, nếu viết về thai long phương rất nhiều nội dung thú vị có chỗ dùng.

      Tuy phải thai long phượng nhưng vẫn có hai bánh bao , Tiểu Tiểu Xuyên phúc hắc nhưng " được ưa thích" cùng Tiểu Tiểu Đồng đáng ~

      Bánh bao được đưa lên rồi đây, phải mấy ngày nữa mới có thể online.

      Cảm ơn tất cả mọi người ~

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 42: Tưởng Mộ Tranh - Tiểu Xuyên, cháu hài hước

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      Tô Dương nhìn bóng lưng ấm áp của của đôi cha con kia, lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Tuy thấy di động có hỏng hay , nhưng nếu trực tiếp rơi xuống nền gạch từ vị trí cao như vậy, tỷ lệ màn hình vỡ là quá .

      Thế nhưng, người cha lại xem như có chuyện gì, chẳng oán trách đứa trẻ nửa chữ.

      vô thức thay thế màn kia thành hình ảnh Tưởng Bách Xuyên chung sống cùng con nít.

      Nếu sinh , nhất định giống như người cha vừa rồi, dùng cách đặc biệt của riêng mình để cưng chiều đứa trẻ.

      *

      Đinh Thiến cũng cảm thấy Tô Dương quá háo hức, nhanh chóng đổi đề tài, được nước tranh công: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, đúng chưa? Mau mau khen mình hai câu rồi tiện tay phát vài cái bao lì xì cho mình !"

      Tô Dương bị chọc cười: "Cảm ơn cậu nhé."

      Cả người Đinh Thiến nổi da gà: "Ôi trời ơi, chua chết tôi rồi."

      Sau đó, lại nghĩ tới chuyện đứng đắn mà mình chưa , "Đúng rồi, tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu diễn ra vào thứ ba tuần tới, Duy Y gửi thư mời cho studio của chúng ta rồi, còn cậu nhất định phải có mặt, bởi vì hôm ấy tụ tập nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí nên muốn cậu chụp ít ảnh tập thể cùng video."

      Tô Dương hỏi: "Là ai thế? Kiều Cẩn có ?"

      Đinh Thiến: "Mình cũng lắm, chốc nữa mình hỏi thăm chút. Để mình gửi danh sách những người nhất định có mặt cùng lịch trình hoạt động và chương trình biểu diễn vào mail của cậu nhé."

      Dứt lời, Đinh Thiến cúp điện thoại.

      Tô Dương nghiền ngẫm nhìn màn hình di động.

      Dựa vào mối quan hệ giữa Duy Y cùng Kiều Cẩn, Kiều Cẩn thể , mà kỳ thực, việc chụp ảnh tập thể Duy Y muốn làm chính là cố ý gây khó khăn cho . Đến lúc đó, nếu khó lòng nhẫn nhịn Kiều Cẩn, có vô số người chờ xem náo nhiệt.

      Sau khi nhận được e-mail, Tô Dương liếc qua, thấy hứng thú gì nên rời khỏi hòm thư.

      Có tin nhắn được gửi tới di động, là Tưởng Bách Xuyên: [ chờ em ở quán cà phê nhé.]

      Sau đó, định vị vị trí của mình cho .

      Tô Dương trả lời: [Mười phút nữa là đến.]

      Trong quán cà phê.

      Vừa bước qua cánh cửa gỗ, Bàng Việt Hy nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nhưng cực kỳ chói mắt ngồi bên cửa sổ kia.

      ta giật mình.

      ngờ còn có thể gặp được quán cà phê như thế này.

      ta nghĩ tới câu, câu vô cùng kiểu cách.

      [Nếu vô duyên, cớ gì gặp?]

      Bàng Việt Hy nhìn chằm chằm Tưởng Bách Xuyên vài giây.

      chăm chú nhìn màn hình máy tính, đôi tay ngừng gõ chứ, hoàn toàn chú ý tới tồn tại của ta.

      Người bán hàng nhìn người phụ nữ ở trước mắt, lại nhìn người đàn ông cách đó xa, yên lặng trở lại quầy bar, cầm khăn nhàng lau quầy, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp.

      Điều chỉnh tâm trạng xong, Bàng Việt Hy cất bước về phía Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên cũng thấy ta qua khóe mắt, nhưng lên tiếng.

      Cho đến khi Bàng Việt Hy chuẩn bị ngồi ở phía đối diện , Tưởng Bách Xuyên mới chợt ngẩng đầu: "Nơi này có người rồi."

      Bàng Việt Hy: "...."

      ta tức tới mức bật cười, "Tưởng Bách Xuyên, sao lại..." Vừa ấu trĩ vừa thân sĩ như thế.

      ta ngồi vào chỗ kia nữa mà kéo ghế từ bàn khác sang, trực tiếp đặt ở giữa đường.

      Sau khi ngồi xuống, Bàng Việt Hy quay đầu gọi ly cà phê latte.

      Đoạn, ánh mắt sâu xa của ta dừng khuôn mặt của Tưởng Bách Xuyên lần nữa.

      Người đàn ông này vẫn mang biểu cảm nhàn nhạt, chăm chú nhìn màn hình mà chớp mắt.

      ta ở trong tầm mắt của .

      Ngay cả ánh mắt dư thừa, cũng cho ta.

      Bàng Việt Hy cắt ngang: " tới Thượng Hải để hẹn gặp chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh à?"

      Ngón tay của Tưởng Bách Xuyên lướt nhanh bàn phím, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như suy tư.

      Về phần những lời Bàng Việt Hy , chẳng để nửa chữ ở trong lòng.

      nhận được câu trả lời từ , Bàng Việt Hy cũng đeo đuổi vấn đề này nữa.

      Kỳ thực, ta biết mục đích Tưởng Bách Xuyên tới Thượng Hải lần này, chỉ vì muốn kiếm chuyện để nên ta mới gặng hỏi.

      Ngón tay ta nhàng gõ lên mép bàn, vẫn luôn nhìn chằm chằm.

      Mấy năm nay, Bàng Việt Hy cùng Tưởng Bách Xuyên chỉ tranh đấu chính diện lần.

      Dáng vẻ hùng hổ dọa người, chẳng hề rung động cùng lạnh lùng vô tình của , ta đều thấy qua.

      Thế nhưng, đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ của khi làm việc chăm chỉ.

      Lúc này đây, chẳng người phụ nữ nào có lý do để động tâm trước màn này.

      Cà phê được bưng lên.

      Bàng Việt Hy có tâm tư để uống, ta tiện tay đặt ly cà phê ở bàn.

      Lúc này, Tưởng Bách Xuyên lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ly cà phê kia, với ta: "Tôi rồi, chỗ này có người ngồi."

      Kiêu căng vô lễ, hợp tình người.

      Chẳng có nửa điểm phong phạm của thân sĩ.

      Bàng Việt Hy: "..."

      ta chợt "A" tiếng, "Tưởng Bách Xuyên, sao người đàn ông như lại mọn thế?"

      Tưởng Bách Xuyên từ tốn : "Tôi cần phải rộng lượng với ."

      xong, lại bắt đầu gõ phím.

      Bàng Việt Hy híp mắt, hít sâu nhiều lần.

      Vài ba câu bẫng của người đàn ông này có thể tức chết người khác.

      Con người luôn có khuynh hướng thiếu tự trọng cùng tự ngược đãi, Bàng Việt Hy vốn tưởng mình là ngoại lệ.

      Sau khi gặp Tưởng Bách Xuyên, ta mới hiểu, chẳng có người nào là ngoại lệ cả.

      Nếu là ngoại lệ, đó chỉ là vì chưa gặp được khắc tinh của mình mà thôi.

      ta chủ động gợi chuyện: " muốn hàn huyên về dự án thu mua của Doãn Lâm cùng tôi sao? Có lẽ Hải Nạp cùng Doãn Lâm còn có cơ hội hợp tác đấy."

      Tưởng Bách Xuyên chẳng ngẩng đầu: " có hứng thú."

      Bàng Việt Hy nhịn rồi lại nhịn, giữ vững ý cười chuyên nghiệp nơi khóe môi: "Đừng quá chắc chắn như vậy, bao lâu nữa, phải chủ động đề nghị hợp tác với Doãn Lâm thôi."

      Tưởng Bách Xuyên gõ xong hàng chữ, lúc này mới nhìn về phía Bàng Việt Hy: "Vậy phải để thất vọng rồi."

      Bàng Việt Hy cười cười tiếng động, nụ cười châm biếm lại tràn đầy tự tin.

      ta chờ mong ngày cầu hòa.

      Nỗi tức giận mà ta phải chịu đựng ngày hôm nay cùng khi còn ở thành phố của Đức, ta trả lại gấp bội cho .

      Bàng Việt Hy chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, lơ đãng ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trông thấy Tô Dương về phía này.

      ra, Tưởng Bách Xuyên lưu lại vị trí bên cạnh ta cho Tô Dương.

      ta đứng dậy, chuẩn bị rời .

      Vừa đến cửa, chợt nghe Tưởng Bách Xuyên : "Phục vụ, tôi quen vị phu nhân kia nên thể trả tiền cho cà phê của ấy."

      Bàng Việt Hy: "..."

      ta híp mắt, tức tới mức đau ngực.

      Bàng Việt Hy quay đầu, vài ánh mắt nghiên cứu sâu xa dính lấy ta.

      Sửa sang cảm xúc luống cuống xong, ta về phía quầy thu ngân.

      Cánh cửa gỗ của quán cà phê bị đẩy ra, nhân viên phục vụ trong trẻo : "Chào buổi sáng, hoan nghênh quý khách tới cửa hàng!"

      Bàng Việt Hy khỏi quay đầu, mắt đối mắt cùng Tô Dương.

      Tô Dương nhàn nhạt nhìn ta cái rồi thu hồi tầm mắt, bước về phía Tưởng Bách Xuyên.

      Thanh toán xong, Bàng Việt Hy vội vàng ra khỏi quán cà phê.

      Khóe mắt Tưởng Bách Xuyên trông thấy Tô Dương, nhưng chuyện, liên tục phân tích số liệu ở trong đầu.

      Tô Dương ngồi ở phía đối diện, quấy rầy , gọi ly sữa tươi, thuận tay cầm quyển tạp chí thời trang ở cạnh để đọc.

      xem đến quên cả thời gian.

      Giải quyết xong công việc, Tưởng Bách Xuyên khép laptop rồi mới với Tô Dương: "Em vừa chơi ở đâu thế?"

      Tô Dương còn xem tạp chí, ngẩng đầu: "Lang thang chút bên bờ sông thôi."

      Tưởng Bách Xuyên: "Em hỏi vì sao Bàng Việt Hy ở chỗ này à?"

      Tô Dương chăm chú xem chùm ảnh chụp mới, thờ ơ trả lời : "Đây cũng phải quán cà phê nhà mở, còn cho người ta tới chắc?"

      Biết để chuyện này ở trong lòng, nhưng Tưởng Bách Xuyên vẫn giải thích: "Chắc Bàng Việt Hy chỉ trùng hợp có mặt ở đây thôi, có lẽ ta ở Thượng Hải là vì dự án thu mua."

      Lúc này, Tô Dương mới buông tạp chí xuống, "Lần này hai người lại đối đầu à?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Ừ."

      nhiều lời về chuyện khác.

      Sau đó, vẫn nghiền ngẫm nhìn .

      Tô Dương cảm thấy được tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm, hỏi: "Có chuyện gì à?"

      "Có." Tưởng Bách Xuyên gật đầu.

      Ngừng trong chốc lát, nhịn được hỏi: "Trong tài khoản của em thực có tiền bỏ sao?"

      Tô Dương cố ý : " mà, em chẳng với lúc ở máy bay rồi còn gì? Trong đó chỉ còn số lẻ thôi."

      Ánh mắt Tưởng Bách Xuyên mang vẻ nghi ngờ, hỏi : "Em dùng để đầu tư hết rồi à?"

      Tô Dương: "Ừm, lúc trước em dùng cơm với chú cùng thím tư, chú có hạng mục đầu tư tốt nên em đầu tư hết tiền rồi."

      giả bộ biết gì, sau đó hỏi: "Sao hôm nay lại hỏi cái này?"

      Tưởng Bách Xuyên viện cớ: " có gì, chỉ là hạng mục khá có triển vọng nên hỏi xem em có muốn cùng đầu tư thôi, nếu em đầu tư rồi quên ."

      Nếu trong tài khoản có tiền, thêm gì nữa, để đỡ phải suy gẫm về việc này.

      Tô Dương "A" tiếng rồi : "Chiều nay em phải về Bắc Kinh, ngày mai còn có việc."

      Tưởng Bách Xuyên giải thích với : "Mai thể về cùng em, định hẹn người vào sáng mai rồi, cũng biết có thể hẹn được nên phải chờ ở đây."

      Sữa tươi của Tô Dương được bưng tới, lời cảm ơn với nhân viên phục vụ, bắt đầu nhàng khuấy sữa bằng thìa rồi chậm rãi : " cũng coi trọng hạng mục đầu tư kia nhưng trong tay có tiền phải ?"

      Tưởng Bách Xuyên tiếp lời, giả bộ xem tin tức di động.

      Tô Dương nhịn nửa ngày, rốt cuộc nhịn được nữa.

      " hỏi xem em vội về Bắc Kinh để làm gì sao?"

      Sau đó, nhìn cười xấu xa.

      hồi lâu sau, Tưởng Bách Xuyên mới phản ứng kịp, duỗi tay lên cổ , xoa mạnh vài lần.

      Chưa cảm thấy hết giận, lại cầm ngón tay , đặt giữa răng cắn mấy cái.

      Tô Dương ăn đau, muốn lùi lại, nhưng Tưởng Bách Xuyên cầm rất chặt, rút tay về nổi.

      Tưởng Bách Xuyên cũng thực so đo với Tô Dương, nhàng xoa nắn mấy ngón tay của .

      hỏi: "Em biết từ lúc nào thế?"

      Tô Dương: "Lúc còn ở máy bay ấy."

      Tưởng Bách Xuyên lại nhéo ngón tay , dùng chút lực nào.

      Tô Dương chuyển sang ngồi cạnh , duỗi năm đầu ngón tay ra: "Nhiều thế này có đủ ? Nếu vẫn đủ em chuyển hết tiền trong tài khoản ra rồi hỏi vay Chu Minh Khiêm chút."

      Tưởng Bách Xuyên nhìn vào mắt , giọng trầm thấp: "Vậy là đủ rồi."

      nắm chặt tay , ngừng vuốt ve, cũng thêm gì nữa.

      Tô Dương cười : "Em biết muốn hôn em mà, em cho phép đấy."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      quả thực có ý định hôn ở nơi công cộng.

      Nhưng nếu tức là trong lòng muốn.

      Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn .

      lát sau, Tô Dương mới : "Em cứ tưởng hỏi vay tiền của em cơ."

      nhiều năm như vậy, chỉ có cho tiền chứ chưa bao giờ vay tiền của .

      nhận được thông báo về biến động trong tài khoản của , biết số dư tài khoản còn lại, nhưng chưa từng hỏi dùng tiền vào việc gì.

      Về tài khoản cá nhân, cũng là kho bạc của chính , chưa bao giờ hỏi có bao nhiêu tiền, cũng chẳng để ý tiêu tiền như thế nào.

      Tuy có nhiều tiền như vậy, vẫn cho tiền tiêu vặt hàng tháng.

      Tưởng Bách Xuyên thành khẩn thẳng thắn: "Đúng là từng do dự , nhưng sau đó thay đổi suy nghĩ rồi."

      Vì bị lòng hư vinh cùng lòng tự trọng của đàn ông quấy phá, lúc trước, vẫn luôn đấu tranh, chần chờ, quyết định được có nên chuyện này với hay , đây chính là chuyện giữ trong lòng lúc còn ở máy bay.

      Ngay khi ra ngoài tìm Tô Dương, đường , lại nghĩ thông suốt.

      Nếu bây giờ với , sau này biết nhất định mất hứng, trách có chuyện mà biết thương lượng cùng , coi như người ngoài.

      Tô Dương vui vẻ, hơi hơi đứng dậy hôn lên má .

      cười : "Trưa nay em mời ăn bữa tiệc lớn!"

      Sau khi ăn cơm xong, Tô Dương phải ra sân bay.

      Tưởng Bách Xuyên thu xếp xe của công ty qua đưa .

      Ở cửa nhà hàng, Tô Dương lại quay đầu nhìn tên nhà hàng: "Nhà hàng này đắt đỏ nhưng đẹp đấy, lần sau chúng ta lại tới ăn ."

      lại bỏ thêm câu: "Lần sau em chỉ ăn cá chim nướng thôi, ăn miếng thịt nào nữa."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Trưa hôm nay, bọn họ ăn buffet cơm tây, ăn gì ngoài cá chim nướng, bàn rồi lại bàn, tốc độ nướng cá của đầu bếp cũng theo kịp tốc độ ăn của .

      Mãi tới khi ánh mắt đầu bếp tràn đầy vẻ thành lời cùng bất đắt dĩ, mới ăn chút thịt nướng...

      Tô Dương nhìn đồng hồ, đến giờ ra sân bay.

      Tưởng Bách Xuyên lại với : "Nếu máy bay thấy buồn chán em xem phim nhé."

      Tô Dương gật đầu, chuyện.

      cúi đầu thưởng thức tay , rồi chợt ngẩng đầu hỏi: "Khi nào về?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Nếu thuận lợi ngày kia có thể về rồi."

      Tô Dương "A" tiếng.

      Sắp tới giờ bay, buông tay ra: "Em đây, tối ngày kia gặp nhé."

      Tưởng Bách Xuyên lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn .

      Tô Dương hiểu ý, tới gần rồi hôn lên môi hai cái.

      Tưởng Bách Xuyên nhàng ôm vào lòng: "Xin lỗi nhé."

      ràng đáp ứng là theo luôn theo trong khoảng thời gian.

      Nhưng tại lại phải để trở về Bắc Kinh mình, còn là vì chuyển tiền cho .

      Tô Dương hơi hơi ngửa đầu, an ủi : " phương diện làm ăn, đâu phải cứ nghỉ là nghỉ được."

      nhàng đẩy bờ vai : "Em phải lên xe đây."

      Tưởng Bách Xuyên: "Đến nơi gọi điện cho nhé."

      Ngồi xe, Tô Dương hạ cửa kính xuống, ngón tay chỉ trái tim mình, lại cách chỉ về phía trái tim , sau đó, vẽ đường cong dài trung.

      Khi ô tô chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, nhìn thấy chiếc ô tô kia nữa, Tưởng Bách Xuyên mới thu tầm mắt lại, lên xe rồi trở về khách sạn.

      Cảnh phố phường ngừng lùi về sau chẳng hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong đầu .

      Vừa rồi, khi Tô Dương vẽ đường cong kia, hiểu được ý tứ mà hành động này muốn biểu đạt.

      Trước đây, từng vô tình , giữa bọn họ có cây cầu vòm vô hình, là cây cầu dài nhất thế gian.

      Từ bờ bên này tới bờ bên kia của đại dương.

      Cây cầu vượt qua mọi khoảng cách địa lý, trường tồn với thời gian, luôn luôn thông thuận và kiên cố.

      *

      Tưởng Mộ Tranh gửi tin nhắn đến: [Cháu huy động tiền tới đâu rồi?]

      Trông còn có chút hả hê.

      Tưởng Bách Xuyên: [Sáng mai cháu chuyển cho chú.]

      Tưởng Mộ Tranh: [Cháu vay Đồng Đồng rồi hả? (Cười nhe răng)]

      Tưởng Bách Xuyên: [, là vợ của cháu chủ động chuyển tiền cho cháu.]

      Tưởng Mộ Tranh: [Ha ha ha! Tiểu Xuyên, cháu hài hước! Để chú đoán xem nào, nhất định là sau khi đả kích nghiền ép cháu, cho cháu ăn quả đắng, chịu uất ức, Đồng Đồng mới vui sướng chuyển tiền cho cháu!]

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Editor: :)))))))) Chú Tranh đoán chuẩn luôn :)))))))

      OMG đọc đoạn Xuyên đối xử với Bàng Việt Hy, sảng khoái!! Đoạn câu cầu của chị Tô cũng ngọtttttt.

      Tác giả: Hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức, nay xin trưng cầu xã hội tên cho hai bánh bao (Tên + nhũ danh), cầu cụ thể như sau:

      1. Tên bé trai: cầu tên phải cao thượng, tốt nhất là có phong phạm của tổng giám đốc bá đạo.

      2. Tên bé : cầu tên phải đáng .

      Người xin giúp đỡ: Vợ chồng Tưởng Bách Xuyên.

      PS: Tôi nghĩ lâu thiệt lâu mà vẫn nghĩ ra cái tên dễ nghe nào, lúc mọi người buồn chán có thể nghĩ giúp tôi nhé.

      Dù xin tên cho hai bánh bao, nhưng tôi có ý định viết về thai long phượng đâu, bởi vì tôi tưởng tượng cốt truyện trước rồi, nếu viết về thai long phương rất nhiều nội dung thú vị có chỗ dùng.

      Tuy phải thai long phượng nhưng vẫn có hai bánh bao , Tiểu Tiểu Xuyên phúc hắc nhưng " được ưa thích" cùng Tiểu Tiểu Đồng đáng ~

      Bánh bao được đưa lên rồi đây, phải mấy ngày nữa mới có thể online.

      Cảm ơn tất cả mọi người ~

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 42: Tưởng Mộ Tranh - Tiểu Xuyên, cháu hài hước

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      Tô Dương nhìn bóng lưng ấm áp của của đôi cha con kia, lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Tuy thấy di động có hỏng hay , nhưng nếu trực tiếp rơi xuống nền gạch từ vị trí cao như vậy, tỷ lệ màn hình vỡ là quá .

      Thế nhưng, người cha lại xem như có chuyện gì, chẳng oán trách đứa trẻ nửa chữ.

      vô thức thay thế màn kia thành hình ảnh Tưởng Bách Xuyên chung sống cùng con nít.

      Nếu sinh , nhất định giống như người cha vừa rồi, dùng cách đặc biệt của riêng mình để cưng chiều đứa trẻ.

      *

      Đinh Thiến cũng cảm thấy Tô Dương quá háo hức, nhanh chóng đổi đề tài, được nước tranh công: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, đúng chưa? Mau mau khen mình hai câu rồi tiện tay phát vài cái bao lì xì cho mình !"

      Tô Dương bị chọc cười: "Cảm ơn cậu nhé."

      Cả người Đinh Thiến nổi da gà: "Ôi trời ơi, chua chết tôi rồi."

      Sau đó, lại nghĩ tới chuyện đứng đắn mà mình chưa , "Đúng rồi, tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu diễn ra vào thứ ba tuần tới, Duy Y gửi thư mời cho studio của chúng ta rồi, còn cậu nhất định phải có mặt, bởi vì hôm ấy tụ tập nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí nên muốn cậu chụp ít ảnh tập thể cùng video."

      Tô Dương hỏi: "Là ai thế? Kiều Cẩn có ?"

      Đinh Thiến: "Mình cũng lắm, chốc nữa mình hỏi thăm chút. Để mình gửi danh sách những người nhất định có mặt cùng lịch trình hoạt động và chương trình biểu diễn vào mail của cậu nhé."

      Dứt lời, Đinh Thiến cúp điện thoại.

      Tô Dương nghiền ngẫm nhìn màn hình di động.

      Dựa vào mối quan hệ giữa Duy Y cùng Kiều Cẩn, Kiều Cẩn thể , mà kỳ thực, việc chụp ảnh tập thể Duy Y muốn làm chính là cố ý gây khó khăn cho . Đến lúc đó, nếu khó lòng nhẫn nhịn Kiều Cẩn, có vô số người chờ xem náo nhiệt.

      Sau khi nhận được e-mail, Tô Dương liếc qua, thấy hứng thú gì nên rời khỏi hòm thư.

      Có tin nhắn được gửi tới di động, là Tưởng Bách Xuyên: [ chờ em ở quán cà phê nhé.]

      Sau đó, định vị vị trí của mình cho .

      Tô Dương trả lời: [Mười phút nữa là đến.]

      Trong quán cà phê.

      Vừa bước qua cánh cửa gỗ, Bàng Việt Hy nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nhưng cực kỳ chói mắt ngồi bên cửa sổ kia.

      ta giật mình.

      ngờ còn có thể gặp được quán cà phê như thế này.

      ta nghĩ tới câu, câu vô cùng kiểu cách.

      [Nếu vô duyên, cớ gì gặp?]

      Bàng Việt Hy nhìn chằm chằm Tưởng Bách Xuyên vài giây.

      chăm chú nhìn màn hình máy tính, đôi tay ngừng gõ chứ, hoàn toàn chú ý tới tồn tại của ta.

      Người bán hàng nhìn người phụ nữ ở trước mắt, lại nhìn người đàn ông cách đó xa, yên lặng trở lại quầy bar, cầm khăn nhàng lau quầy, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp.

      Điều chỉnh tâm trạng xong, Bàng Việt Hy cất bước về phía Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên cũng thấy ta qua khóe mắt, nhưng lên tiếng.

      Cho đến khi Bàng Việt Hy chuẩn bị ngồi ở phía đối diện , Tưởng Bách Xuyên mới chợt ngẩng đầu: "Nơi này có người rồi."

      Bàng Việt Hy: "...."

      ta tức tới mức bật cười, "Tưởng Bách Xuyên, sao lại..." Vừa ấu trĩ vừa thân sĩ như thế.

      ta ngồi vào chỗ kia nữa mà kéo ghế từ bàn khác sang, trực tiếp đặt ở giữa đường.

      Sau khi ngồi xuống, Bàng Việt Hy quay đầu gọi ly cà phê latte.

      Đoạn, ánh mắt sâu xa của ta dừng khuôn mặt của Tưởng Bách Xuyên lần nữa.

      Người đàn ông này vẫn mang biểu cảm nhàn nhạt, chăm chú nhìn màn hình mà chớp mắt.

      ta ở trong tầm mắt của .

      Ngay cả ánh mắt dư thừa, cũng cho ta.

      Bàng Việt Hy cắt ngang: " tới Thượng Hải để hẹn gặp chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh à?"

      Ngón tay của Tưởng Bách Xuyên lướt nhanh bàn phím, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như suy tư.

      Về phần những lời Bàng Việt Hy , chẳng để nửa chữ ở trong lòng.

      nhận được câu trả lời từ , Bàng Việt Hy cũng đeo đuổi vấn đề này nữa.

      Kỳ thực, ta biết mục đích Tưởng Bách Xuyên tới Thượng Hải lần này, chỉ vì muốn kiếm chuyện để nên ta mới gặng hỏi.

      Ngón tay ta nhàng gõ lên mép bàn, vẫn luôn nhìn chằm chằm.

      Mấy năm nay, Bàng Việt Hy cùng Tưởng Bách Xuyên chỉ tranh đấu chính diện lần.

      Dáng vẻ hùng hổ dọa người, chẳng hề rung động cùng lạnh lùng vô tình của , ta đều thấy qua.

      Thế nhưng, đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ của khi làm việc chăm chỉ.

      Lúc này đây, chẳng người phụ nữ nào có lý do để động tâm trước màn này.

      Cà phê được bưng lên.

      Bàng Việt Hy có tâm tư để uống, ta tiện tay đặt ly cà phê ở bàn.

      Lúc này, Tưởng Bách Xuyên lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ly cà phê kia, với ta: "Tôi rồi, chỗ này có người ngồi."

      Kiêu căng vô lễ, hợp tình người.

      Chẳng có nửa điểm phong phạm của thân sĩ.

      Bàng Việt Hy: "..."

      ta chợt "A" tiếng, "Tưởng Bách Xuyên, sao người đàn ông như lại mọn thế?"

      Tưởng Bách Xuyên từ tốn : "Tôi cần phải rộng lượng với ."

      xong, lại bắt đầu gõ phím.

      Bàng Việt Hy híp mắt, hít sâu nhiều lần.

      Vài ba câu bẫng của người đàn ông này có thể tức chết người khác.

      Con người luôn có khuynh hướng thiếu tự trọng cùng tự ngược đãi, Bàng Việt Hy vốn tưởng mình là ngoại lệ.

      Sau khi gặp Tưởng Bách Xuyên, ta mới hiểu, chẳng có người nào là ngoại lệ cả.

      Nếu là ngoại lệ, đó chỉ là vì chưa gặp được khắc tinh của mình mà thôi.

      ta chủ động gợi chuyện: " muốn hàn huyên về dự án thu mua của Doãn Lâm cùng tôi sao? Có lẽ Hải Nạp cùng Doãn Lâm còn có cơ hội hợp tác đấy."

      Tưởng Bách Xuyên chẳng ngẩng đầu: " có hứng thú."

      Bàng Việt Hy nhịn rồi lại nhịn, giữ vững ý cười chuyên nghiệp nơi khóe môi: "Đừng quá chắc chắn như vậy, bao lâu nữa, phải chủ động đề nghị hợp tác với Doãn Lâm thôi."

      Tưởng Bách Xuyên gõ xong hàng chữ, lúc này mới nhìn về phía Bàng Việt Hy: "Vậy phải để thất vọng rồi."

      Bàng Việt Hy cười cười tiếng động, nụ cười châm biếm lại tràn đầy tự tin.

      ta chờ mong ngày cầu hòa.

      Nỗi tức giận mà ta phải chịu đựng ngày hôm nay cùng khi còn ở thành phố của Đức, ta trả lại gấp bội cho .

      Bàng Việt Hy chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, lơ đãng ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trông thấy Tô Dương về phía này.

      ra, Tưởng Bách Xuyên lưu lại vị trí bên cạnh ta cho Tô Dương.

      ta đứng dậy, chuẩn bị rời .

      Vừa đến cửa, chợt nghe Tưởng Bách Xuyên : "Phục vụ, tôi quen vị phu nhân kia nên thể trả tiền cho cà phê của ấy."

      Bàng Việt Hy: "..."

      ta híp mắt, tức tới mức đau ngực.

      Bàng Việt Hy quay đầu, vài ánh mắt nghiên cứu sâu xa dính lấy ta.

      Sửa sang cảm xúc luống cuống xong, ta về phía quầy thu ngân.

      Cánh cửa gỗ của quán cà phê bị đẩy ra, nhân viên phục vụ trong trẻo : "Chào buổi sáng, hoan nghênh quý khách tới cửa hàng!"

      Bàng Việt Hy khỏi quay đầu, mắt đối mắt cùng Tô Dương.

      Tô Dương nhàn nhạt nhìn ta cái rồi thu hồi tầm mắt, bước về phía Tưởng Bách Xuyên.

      Thanh toán xong, Bàng Việt Hy vội vàng ra khỏi quán cà phê.

      Khóe mắt Tưởng Bách Xuyên trông thấy Tô Dương, nhưng chuyện, liên tục phân tích số liệu ở trong đầu.

      Tô Dương ngồi ở phía đối diện, quấy rầy , gọi ly sữa tươi, thuận tay cầm quyển tạp chí thời trang ở cạnh để đọc.

      xem đến quên cả thời gian.

      Giải quyết xong công việc, Tưởng Bách Xuyên khép laptop rồi mới với Tô Dương: "Em vừa chơi ở đâu thế?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :