1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Làm Sao Để Hết Ưu Sầu - Bạch Dạ Vị Minh (c14/14) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:

      Editor: Lin

      Nết mặt đất có lỗ hổng, Bách Khê tuyệt đối xấu hổ vô cùng chui vào đó.

      Bản thân là sinh viên chưa ra cửa đại học, độ dày của da mặt vẫn cần được tu luyện. Cho nên lúc chứng kiến Đỗ Khang vì mình đến trễ mà ăn mì ăn liền, Bách Khê vô cùng xấu hổ đất dung thân.

      cảm thấy, nếu muốn nhận tiền của Đỗ Khang, nên chăng sóc cho Đỗ Khang tốt, ngày đầu tiên làm lại để Đỗ Khang ăn loại mì ăn liền có dinh dương là chuyện gì.

      “Bên trong nó, mì ăn liền có chất dinh dưỡng, để tôi hầm cho ít sườn.” Bách Khê cảm thấy mình rất có đạo đức nghề nghiệp, người nhất định tỏa ánh sáng dịu dàng của y tá

      Đáng tiếc, Đỗ Khang lại tao nhã rát khăn giấy ra lau miệng, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng. “Tôi hiểu, ăn gì bổ đó, người cười nhạo tôi gẫy chân chỉ có mình , cần che giấu.”

      Bách Khê bị những lời này làm cho tức giận, bản lĩnh xuyên tạc của người đàn ông này quả là đệ nhất, ý tốt của mình lại biến thành lòng lang dạ thú, trách được mọi người lại cười nhạo ta, đáng đời!

      đợi trung tâm thần kinh trong lúc tức giận của Bách Khê phản ứng kịp, Đỗ Khang lại . “Cho nên nên mua ít não heo để bồi bổ.”

      Bách Khê: “…” Những lời này tuyệt đối là cười nhạo có đầu óc!

      Đối với việc Bách Khê tức giận nghe, Đỗ Khang khởi động xe lăn, trở lại phòng ngủ của mình. Lúc này Bách Khê mới chậm rãi thở phào, từ từ kéo hành lý của mình vào trong phòng.

      Sáng sớm, lúc đến nhận việc, toàn bộ lực chú ý của Bách Khê bị Đỗ Khang hấp dẫn, cho nên kịp quan sát phòng ốc, tại Đỗ Khang có ở đây, cuối cùng Bách Khê cũng có cơ hội quan sát chỗ ở trong bốn tháng sắp tới của mình. Cả căn phòng khoảng mười mấy mét vuông, cho dù tính là khu nhà cấp cao, nhưng dành cho hai người khá thoải mái. Phong cách của căn phòng cũng thiết kế giống như phòng cách phòng ngủ của Đỗ Khang, hai màu trắng đen lạnh lẽo, như mang theo hơi thở cấm dục.

      Bách Khê đẩy cánh cửa của căn phòng chuẩn bị trước cho mình ra, sắc màu ấm áp của căn phòng khiến người khác ngoài dự đoán thích. buông hành lý trong tay, cẩn thận qua sát căn phòng ngủ rộng rãi này, càng xem càng cảm thấy hợp với thẩm mĩ của mình.

      “Oa, trong chăn có đồ?”

      Vừa nhìn lên giường lớn thấy gồ lên cái núi nho , Bách Khê tò mò vén chăn lên, vèo cái, con mèo béo xông tới, hơn nữa lại còn giống với con mèo ban sáng!

      Bách Khê nhìn mảng ướt nhẹp giường…

      Còn mèo béo này, có bản lĩnh đừng có chạy! Đái xong lập tức bỏ chạy có phải quá tử tế rồi !

      Còn nữa, Bách Khê muốn hỏi vấn đề, trong căn hộ này rốt cuộc nuôi bao nhiêu con mèo vậy!

      ngại lao khổ, tháo toàn bộ ra giường chiếc giường hình chữ nhật xuống, sau đó bỏ vào trong máy giặt giặt sạch, Bách Khê cảm thấy cực kì may mắn mình vì muốn bớt việc mà chuẩn bị ra giường dự phòng.

      Mặc dù bộ ra giường này cũ và xấu hơn chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn nằm nước tiểu của mèo.

      Cho đến sau này Bách Khê mới phát , ra mèo rất ngoan, trong tình huống như vậy mèo nhất định đại tiện, nhưng ở tình huống khác, thể chắc rồi.

      Bách Khê sắp xếp xong căn phòng của mình, mệt đến mức eo cũng thẳng lên được, vừa định nằm lên giường nghỉ ngơi, lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến.

      Nơi phát ra thanh là phòng cách vách, cũng chính là Đỗ Khang, cho nên Bách Khê thể miễn cưỡng dựng dậy tinh thân, cũng gỗ ba tiếng đáp lại.

      “Tới đây quét dọn vệ sinh.” Tiếng Đỗ Khang xuyên qua tấm gỗ ngăn cách.

      sa, phòng ngủ của hai người chỉ ngăn cách bằng tấm gỗ mỏng ba lớp, Bách Khê hoài nghi chút nào nếu mình ngủ có ngáy đối phương cũng có thể nghe.

      Bách Khê nghĩ, ngày đầu tiên làm làm biếng đúng, cho nên mệt mỏi cầm dụng cụ vệ sinh sang quét dọn phòng cách vách.

      Lúc gõ cửa phòng, Đỗ Khang nửa nằm giường đọc sách.

      sống mũi cao tinh xảo của Đỗ Khang là gọng kính vàng, khiến cho ngoài vẻ lạnh lùng, còn có chút thành thục. Trông tầm tay Đỗ Khang là hai con mèo béo, con mèo vàng Trung Quốc, con mèo Garfield vẻ mặt ngốc nghếch, dĩ nhiên, toàn bộ đều phải con mèo đầu sỏ.

      cách khác, nơi này có ít nhất ba con mèo, hơn nữa con nào cũng bị nuôi mập.

      Lúc Bách Khê quét dọn vệ sinh, tầm mắt của Đỗ Khang vẫn rời khỏi quyển sách của mình, chỉ có con mèo Garfield vẫn ngơ ngác nhìn Bách Khê, cái đầu đong đưa theo động tác của Bách Khê, trông vô cùng ngốc nghếch. Nếu phải có Đỗ Khang ở đây, Bách Khê nghĩ chắc nội tâm mình khó nhịn mà chạy lại ôm con mèo đó rồi.

      “Nhìn đủ chưa?”

      Bách Khê trả lời theo bản năng. “Chưa…”

      Đỗ Khang đặt quyển sách tay xuống, khóe miệng mang theo nụ cười. “ tại có thể nhìn đủ rồi.”

      Bách Khê rất muốn ngẩng đầu lên trời hét to: Khốn khiếp, khuôn mặt đẹp trai ngon à! Có biết nụ cười như vậy rất dễ khiến người ta phạm tội !

      Hơn nữa, quan trọng nhất là, nhìn phải là ta được !

      thể , gương mặt này của Đỗ Khang là kiệt tác của thượng đế, nhưng Bách Khê vẫn nhịn những điều gầm thét trong lòng, mỉm cười . “Cảm thấy bao giờ nhìn đủ, sao có thể đáng như thế!”

      Vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Đỗ Khang đột nhiên hơi méo xệch .

      Đáng ? Đây là từ dùng để hình dung đàn ông sao?

      “Tôi có thể ôm sao tiểu đáng ?”

      Đỗ Khang trơ mắt nhìn Bách Khê ôm lấy con mèo Garfield, vẫn đem những từ chuẩn bị nuốt trở về.

      “Meo meo~”

      Con mèo Garfield đó nhìn qua có vẻ rất thích Bách Khê, Bách Khê ôm nó cái, nó lập tức kêu meo meo chui vào trong ngực Bách Khê, bộ lông mềm mại khiến Bách Khê hạnh phúc muốn rơi nước mắt.

      “Nó tên là Tiểu Bạch.”

      Bách Khê sửng sốt giây, mới ý thức được Đỗ Khang chuyện với mình, hơn nữa cũng phải lời độc đại gì.

      nhìn bộ lòng màu trắng của con mèo Garfield, chỉ vào con mèo vùi trong tay Đỗ Khang . “Chẳng lẽ nó gọi là Tiểu Hoàng?”

      Đỗ Khang nghiêm túc gật đầu cái.

      Lúc này con mèo vào, bộ lông màu đen, ánh mắt khí phách, nhìn cái nó chính là tên đầu sỏ gây nên chuyện vừa rồi.

      Bách Khê : “Con này gọi là Tiểu Hắc.” hiểu, mèo nhà Đỗ Khang đều lấy màu lông để đặt tên, Đỗ Khang dùng những cái này để phân biệt!

      ngờ Đỗ Khang lại lắc đầu, khinh bỉ nhìn Bách Khê cái . “Đây là Đạp Tuyết!”

      Vì vậy đây là điều bí khó hiểu trong truyền thuyết – Tiểu Hoa có hai người trai, người tên là Đại Mao, người tên Nhị Mao, xin hỏi người thứ ba tên là gì?

      Bách Khê im lặng, thể làm gì khác hơn là đạt Tiểu Bạch xuống quét dọn vệ sinh.

      Trước quét sau lau, Bách Khê mệt đến đau lưng, cuối cùng cũng quét dọn hết toàn bộ căn phòng.

      Lúc này, quên mất tâm trạng tốt đẹp khi nhìn thấy căn hộ rộng rãi, chỉ hận căn phòng này thể chút, như vậy có thể làm xong nhanh hơn chút.

      vất vả mới quét sạch , nghỉ ngơi được lát, tiếng gõ sát vách lại làm Bách Khê tỉnh dậy.

      “Nấu cơm.”

      Bách Khê cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, quả nhiên năm giờ rồi.

      Chịu mệt nhọc, lại bò dậy từ giường, Bách Khê chỉ lần muốn phủi mông chạy lấy người, nhưng toàn thân chỉ còn lại bảy đồng, có thể đâu đây?

      Huống hồ trong bản hợp đồng có viết, bất kể bê nào vì lí do gì hủy bỏ hợp đồng, đều phải trả đối phương 1 vạn đồng tiền giải ước.

      Bách Khê chỉ có thể nhịn.

      mở tủ lạnh ra, bên trong thức ăn trái lại vô cùng phong phú, cần phải ra ngoài mua đồ, cái này coi như cho đại ân.

      Lần này Bách Khê có kinh nghiệm, hỏi Đỗ Khang trước. “Ăn cơm sao?” lâu rồi nấu cơm, rất muốn làm, hôm nay có thể được như ý nguyện.

      Đỗ Khang tin nhìn Bách Khê cái . “Tôi chỉ có thể ăn cơm nấu chín.”

      “Chẳng lẽ cảm thấy tôi bưng cơm chưa nấu chín ra cho ăn sao?” Bách Khê vừa lấy gạo vừa .

      “Vậy cũng nhất định, dù sao nếu tôi chọc được vạn tệ giải ước.”

      Bách Khê xoay người giằng co với ánh mắt của Đỗ Khang, vài giây sau,lại bại hoàn toàn!

      “Tôi thề tôi tuyệt đối có ý định đưa vạn tệ tiền giải ước, yên tâm !” Con người luôn phải có chút mạnh mẽ, Bách Khê tức giận.

      Mà ở nơi Bách Khê nhìn thấy được, khóe môi Đỗ Khang giương lên, gợi lên nụ cười thần bí.

      Rất dễ nhận ra, phản ứng này của Bách Khê, đúng như mong muốn trong lòng .

      “Đây là chuyện gì tốt hơn, tôi cũng muốn thường xuyên thay thế bảo mẫu, nếu như có thể kiên trì, tôi cũng dùng danh nghĩa của tôi phát tiền thưởng cho .”

      Vừa nhắc tới vấn đề tiền thưởng, hai mắt Bách Khê sáng lên nhìn Đỗ Khang, như trong mắt , Đỗ Khang là hóa thân của đồng nhân dân tệ.

      “Tôi có thể hỏi chút về số tiền thưởng ?”

      thể.”

      Cắt~

      Bách Khê thầm thở dài, bắt đầu toàn lực chuẩn bị bữa tối. Từ , giúp mình nấu cơm, ít món ăn gia đình đương nhiên thành vấn đề, cũng chỉ mất nửa giờ, ba món ăn món canh được bưng lên bàn, mà cơm trong nồi cơm điện cũng tỏa ra mùi thơm ngát.

      Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Bách Khê khỏi nhớ đến câu : Thức ăn ngon thể dành cho người xứng.

      Thịt bò xào tỏi, khoai tây nầm bò, đậu hũ Ma Bà, cộng thêm canh rong biển trứng, hai người trưởng thành ăn, tuyệt đối đủ.

      Vậy mà khi Đỗ Khang nhìn bàn thức ăn cũng chau mày. “Tài nghệ của quá kém.”

      Bách Khê bất đắc dĩ. “Vâng, dạ dày tôn quý chỉ thích hợp với mì ăn liền.”

      Đỗ Khang nhíu mày. “Rất tốt, học được cách mỉa mai.”

      “Cảm ơn khen.” Bách Khê nháy mắt, trong vừa nghịch ngợm vừa đáng , khiến người khác căn bản thể nhẫn tâm trách mắng .

      Nhưng rất dễ nhận thấy, Đỗ Khang thuộc về loài người.

      Sau khi cơm nước xong, Bách Khê bắt đầu dọn dẹp bát đũa, lại nghe thấy tiếng leng keng, có người nhấn chuông cửa.

      Sau khi dùng hộp điều khiển mở cửa, người công nhân vệ sinh võ trang đầy đủ vào, sau đó bắt đầu thông thạo dọn cả nhà vệ sinh.

      Bách Khê chạy như điên đến trước mặt Đỗ Khang, cách nào tỉnh táo : “Có người làm thêm giờ sao sớm cho tôi biết!”

      cho biết còn có thể quét dọn vệ sinh sao?”

      nhảm, dĩ nhiên là !”

      Tầm mắt Đỗ Khang lại quay về màn hình máy tính, thản nhiên : “Vậy đúng rồi.”

      Bách Khê: Người đàn ông này đáng ăn đòn!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Dậy sớm.

      Editor: Lin

      Ngày đầu tiên cùng chỗ với người đàn ông độc miệng như Đỗ Khang trôi qua cách yên bình rồi. (Chắc chắn chứ?)

      Bách Khê ra khỏi phòng tắm ấm áp, hai mắt nhắm lại hưởng thụ chiếc giường lớn mềm mại, cảm thấy đây là điều đẹp đẽ nhất đến từ thế giới này.

      Nhưng nơi có ánh sáng thường có bóng tối, hưởng thụ điều tốt đẹp chính là đồng thời chịu đựng tà ác.

      Cốc cốc cốc...

      Ba tiếng gõ nhàng truyền đến từ căn phòng sát vách, đôi lông mày thanh tú của Bách Khê nhíu lại, sau hai giây từ chối mới bò dậy.

      Bách Khê cầm điện thoại di động ở đầu giường lên nhìn, sáu giờ sáng, lúc này thể nghi ngờ người đàn ông này cho công việc tốt như vậy là vì muốn chỉnh . Bách Khê vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ mình từng đắc tội với Đỗ Khang ở đâu, đến cuối cùng chỉ có thể đổ nguyên nhân là do Đỗ Khang quá mức biến thái.

      “Chuẩn bị thức ăn cho mèo, thay xong cát cho mèo có thể ngủ tiếp hai tiếng.”

      “Tôi có thể hỏi chuyện ?” Bách Khê còn buồn ngủ .

      .” Có lẽ là vì chưa tỉnh ngủ, giọng của Đỗ Khang còn sắc bén như lúc sáng, giờ phút này giọng như lý rượu đỏ đậm đà, khiến người ta say mê dứt.

      Bách Khê nghiên cứu nhiều về thanh, nhưng cũng cảm thấy giọng của Đỗ Khang có thể sánh ngang với những thứ được gọi là thanh của tâm hồn, nghe được giọng của Đỗ Khang, ngay cả sức tức giận Bách Khê cũng còn: “Tại sao hôm qua với tôi những chuyện này?”

      Đỗ Khang : “Vì tối qua ngủ quá sớm, tôi gõ tường mà nghe thấy.”

      Bách Khê hơi xấu hổ, hôm qua thực mệt mỏi, gần như vừa nằm lên giường là ngủ luôn, đúng là nghe thấy thanh gõ tường của Đỗ Khang. Nhưng Đỗ Khang cũng cần gọi rời giường từ sáu giờ sáng, đây xác định phải là trả thù sao?

      “Được rồi, coi như là tôi sai.”

      Bách Khê bất đắc dĩ thừa nhận sai lầm, chỉ vì qua ánh đèn sáng ngoài đường chiếu vào phòng ngủ, như nhìn thấy dưới mắt Đỗ Khang là quầng thâm đen.

      Ba con mèo béo đứng trước giường Đỗ Khang kêu meo meo, cũng trách được Đỗ Khang gọi rời giường sớm như vậy. Đỗ Khang thân là người tàn tật, bản thân hoạt động bất tiện, còn phải nuôi đại gia đình mèo như vậy, nhất định rất vất vả. Nghĩ tới đây, lòng Bách Khê tự chủ lại mềm nhũn ra.

      “Đến đây nào, bảo bối, ăn cơm thôi...”

      Bách Khê ngoắc tay ra hiệu, những con mèo kia cũng như biết Bách Khê sắp cho chúng ăn, nhanh chóng chạy theo Bách Khê ra khỏi phòng.

      Cắt xong đồ hộp thức ăn mèo, thay cát cho mèo, thấy ba con mèo hài lòng bắt đầu ăn, Bách Khê ngáp cái quyết định trở về giường bù đắp cho giấc ngủ.

      Chân muỗi dù cũng là thịt, có thể nằm bao lâu nằm thôi. Kể từ sau khi lên đại học, hôm nay là lần đầu tiên dậy sớm như vậy, vừa nghĩ tới hôm nay đống công việc chờ đợi mình, cả người Bách Khê có chút rã rời.

      Chỉ tiếc, vận số của Bách Khê tốt lắm, chân trước của vừa bước vào phòng ngủ, lúc định thả lỏng cơ thể mình nằm lên giường, chuông cửa vang lên...

      Ring ring, như phủ đòi mạng.

      Liên tiếp hành hạ như thế, dù là siêu nhân cũng chịu nổi, huống hồ là Bách Khê. Cho nên bất chấp tất cả nằm giường giả chết, mặc cho chuông cửa vang lên.

      Bách Khê nhắm mắt lại, cho là mình nằm được thời gian khá dài, lúc mở mắt ra lại phát mới chỉ phút sau.

      Tiếng chuông cửa vẫn còn vang, nhưng kèm theo nó còn là tiếng chửi.

      Càng như vậy, Bách Khê lại càng dám mở cửa, ngộ nhỡ là tên biến thái nào sao. Ngoài ra, còn châm chọc câu, hiệu quả cách của căn nhà này cực kỳ kém.

      “Đỗ Khang, mở cửa cho em! Em biết ở bên trong! Có bản lĩnh chia tay cũng nên có bản lính ra mở cửa!”

      Vừa nghe thấy giọng dũng mãnh này, tha thứ cho , thể ngủ được nữa, thậm chí còn mơ hồ mong đợi cái gì đó.

      Dựa vào tình hình bây giờ, quả khó mà đoán được xảy ra tình trạng gì, thể , người độc miệng tỷ thí với nàng chanh chua, Bách Khê vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú.

      Vậy mà lại khiến Bách Khê thất vọng rồi, căn phòng sát vách vẫn vô cùng yên tĩnh, ta cũng sử dụng hộp điều khiển ti vi để mở cửa.

      Bách Khê thất vọng, mà người còn thất vọng hơn là bạn cũ của Đỗ Khang, Trần Chỉ Nghiên.

      Lúc Trần Chỉ Nghiên nhận được tin nhắn chia tay của Đỗ Khang, cảm thấy mình sắp điên rồi, cũng quan tâm bây giờ là mấy giờ lập tức chạy như điên ra ngoài, đường chạy thẳng đến nhà Đỗ Khang mới điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Lúc đầu còn giữ hình tượng thục nữ nhấn chuông cửa, phút sau vẫn thấy có người ra mở cửa hoàn toàn nổi điên. Đỗ Khang là người khổ công theo đuổi năm năm, gần đây cuối cùng cũng theo đuổi được, lại cứ chia tay ràng như vậy, cam lòng.

      “Đỗ Khang, là con rùa đen rụt đầu! Tại sao lại gặp em! !”

      Rầm rầm rầm!

      Chuông cửa bị Trần Chỉ Nghiên nhấn hư rồi nên giờ chỉ còn có thể sử dụng sức mạnh nguyên thủy của con người, dùng tay chân bắt đầu đập cửa. Nhưng chiếc cửa chống trộm hoàn hảo như vậy sao có thể lung lay dưới tay của chứ, chỉ đánh được ba năm cái, lòng bàn tay của Trần Chỉ Nghiên sưng đỏ. Đau lòng lại thêm nhức nhối, khiến thanh đau thương của vừa bị đá lây ra khắp khu
      chung cư.

      Vào lúc này, Bách Khê buồn ngủ chịu đựng nổi, giờ mới phát ra lạnh lùng là kỹ năng khó thực .

      Bách Khê rất kính nể Đỗ Khang, lại vẫn có thể thản nhiên thèm nhúc nhích trong loại hoàn cảnh này, hề có chút ý tứ mở cửa nào.

      nhịn được gõ tấm vách: "Đỗ Khang, ngủ rồi sao?"

      Rất nhanh, giọng có chút buồn ngủ của Đỗ Khang truyền sang: " nhảm."

      "Đỗ Khang, có ý định ra mở cửa cho ấy à?" Bách Khê thử dò xét câu.

      Đỗ Khang : "Tại sao phải mở cửa, chờ ấy vào đây mắng tôi sao?"

      "Nhưng..."

      "Tôi đoán nghĩ ấy rất đáng thương, có lẽ có thể thử mở cửa cho ấy." Đỗ Khang có thâm ý khác .

      Bách Khê buồn bực: "Sao tôi lại cảm thấy có ý tốt?"

      ...

      Ba phút sau, Bách Khê hoàn toàn cảm nhận được ác ý đến từ Đỗ Khang.

      đó khóc quá kinh khủng, cho nên trôi qua hai phút năm mươi giây, Bách Khê nhịn được mở cửa ra.

      Sau đó, trong cuộc sống, chỉ cần nghĩ tới chuyện này Bách Khê lập tức hận thể dùng đập chân mình, vì nhờ việc này mà mọi chuyện trở nên kinh khủng hơn chút.

      Cửa vừa mở ra, bóng dáng màu đỏ nhanh chóng chạy vào phòng, nhanh như tia chớp, khiến Bách Khê kịp nhìn.

      "Chết tiệt! Hồ ly tinh, lại có thể có mặt mũi mà đứng trước mặt tôi!" Trần Chỉ Nghiên chỉ vào mặt Bách Khê lập tức hé miệng mắng.

      Bách Khê vô tội đứng trước cửa, làm theo chỉ chỉ vào lỗ mũi mình, "Tôi?"

      " sai, chính là , trừ ra còn ai, con tiểu tam có đạo đức."

      " lầm rồi, tôi chỉ là bảo mẫu thôi, tôi làm gì có trêu ghẹo ai chứ!" Cho dù là ai khi bị chỉ thẳng vào mặt mắng đều trở nên mất tỉnh táo, Bách Khê cảm thấy mình tức giân cãi nhau với nàng này là tốt lắm rồi, "Sớm biết như vậy tôi mở cửa."

      Trần Chỉ Nghiên cười lạnh hai tiếng, ánh mắt lạnh lẽo khiến toàn thân Bách Khê cảm thấy thoải mái.

      "Đừng giả bộ, nếu phải người thứ ba quyến rũ chồng tôi, khiến tình cảm của chúng tôi rạn nứt, sao chồng tôi có thể lời chia tay với tôi, là bảo mẫu, ha ha, đừng cho rằng tôi biết là ai."

      Rất kì quái, lúc này Bách Khê ngược lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi lại Trần Chỉ Nghiên, "Tôi là ai?" Làm ơn , chính cũng biết mình nổi tiếng như vậy từ khi nào, căn bản biết trước mặt này, được ! Trừ khi Trần Chỉ Nghiên chỉ cho!


      "Tất cả mọi người đều biết là tiểu tam chuyên nghiệp, tôi vốn tin vào những nội dung trong bài đăng đó, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là rồi." Trần Chỉ Nghiên lạnh lùng liếc cái, lộ ra dáng vẻ khinh bỉ.

      Bài đăng....

      Bách Khê ngẩn người, biết vì cái gì mà trong lòng lên cảm giác xấu.

      "Đủ rồi, Trần Chỉ Nghiên."

      Trần Chỉ Nghiên vừa nghe thấy giọng này nước mắt lập tức tự chủ được rơi xuống, năm năm, tình cảm năm năm ròng rã, vất vả mới có thể nhìn thấy ánh rạng đông, kết quả lại chỉ vừa non xanh bị bẻ gãy. Trần Chỉ Nghiên phục, cũng tin, hôm nay tới, phải muốn lời giải thích, mà chỉ muốn níu kéo lại tất cả.

      Nước mắt dàn giụa xoay người, trong lòng Trần Chỉ Nghiên sớm dự tính hành động tiếp theo, lại nghĩ rằng, lần thứ nhất ôm dự tính xuất lại tính toán sai lầm.

      Trần Chỉ Nghiên nhìn Đỗ Khang ngồi xe lăn, hai cặp mắt trừng lớn.

      "Đây là chuyện gì xảy ra!"

      Đỗ Khang lạnh lùng : "Như thấy, tôi bị liệt."

      Trần Chỉ Nghiên tin được che miệng, "Trời ạ, tại sao chuyện lớn như vậy lại với em, Đỗ Khang, còn coi em là bạn !"

      " phải." Vẻ mặt Đỗ Khang vẫn đổi, tiếp tục : " tại, nên rời rồi."

      Bách Khê đứng cách đó xa, ánh mắt nhìn Đỗ Khang có chút nghi ngờ. ràng nghe vết thương của Đỗ Khang khỏi hẳn, nhưng ta lại thích mình bị liệt, hơn nữa còn dùng nguyên nhân đó để chia tay với bạn , có chút khó hiểu.

      Nhưng Bách Khê cũng rất , nếu như ta có thể dùng lẽ thường để giải thích, vậy ta còn là Đỗ Khang rồi.

      ", lừa em, sao có thể bị liệt, sao có thể!

      Trần Chỉ Nghiên đau khổ khóc, thân thể gầy như tùy lúc có thể chịu nổi mà ngã xuống, như người bị liệt phải là Đỗ Khang mà là nàng.

      Trong ánh mắt Đỗ Khang lướt qua tia nhịn được, người tỉnh táo như , cũng cách nào chịu được tiếng gào thét của vào buổi sáng sớm.

      "Trần Chỉ Nghiên, tôi lần cuối cùng, chúng ta chia tay, bây giờ lập tức rời khỏi đây cho tôi."

      Ngoài dự đoán, lần này Trần Chỉ Nghiên khóc nháo, mà là vẻ mặt mờ mịt chạy ra khỏi cửa chính....
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Bài đăng.

      Editor: Lin

      “Tại sao lại dối?” Sau khi Trần Chỉ Nghiên rời , Bách Khê nhịn được hỏi.

      ràng có thể khỏi sau khi thông qua trị liệu, mà Đỗ Khang lại giống như thể đứng lên được nữa. Chuyện của hai người, Bách Khê lắm, nhưng nhìn bộ dạng của Đỗ Khang đúng là chỉ muốn chia tay với Trần Chỉ Nghiên.

      Lúc đàn ông muốn chia tay, tất cả lý do cũng đều có khả năng là điểm chí mạng.

      Đỗ Khang thâm ý nhìn Bách Khê cái: “Tôi cũng dối.”

      Bách Khê lại lần nữa được thể nghiệm độ mặt dày của người đàn ông này, khóe miệng co rút mấy lần, cuối cùng vẫn ra được chữ.

      Mặc kệ, hai người này thế nào, đều liên quan đến mình. Hơn nữa cũng có chút cảm tình gì với cái Trần Chỉ Nghiên đó, dù Trần Chỉ Nghiên bị tổn thương, bị lừa gạt, Bách Khê có thể làm gì. tại, Bách Khê cảm thấy thế giới này có cái gì là đúng hay sai tuyệt đối, điểu có thể làm, cũng chỉ có thể là tự lo liệu cho bản thân mình.

      Đỗ Khang thoải mái vòng xe lăn lại, đưa lưng về phía Bách Khê : “Sáu giờ rưỡi rồi, xác định còn muốn đứng ngây ngốc như vậy nữa?”

      Bách Khê đóng cửa lại, theo Đỗ Khang vào phòng ngủ, mới vừa rồi, căn phòng còn sáng đèn ầm ĩ tiếng cãi vã mà căn phòng chìm trong bóng tối và yên lặng.

      nằm ngang giường lớn, lại buồn ngủ, trong đầu là lời vừa rồi của Trần Chỉ Nghiên.

      đó Bách Khê là tiểu tam chuyên nghiệp, còn chuyện bài đăng đó quả nhiên có , theo lý thuyết, Trần Chỉ Nghiên chưa từng gặp , thể nào lần đầu tiên gặp mặt lại có thể bịa đặt điều vô căn cứ như vậy.

      Bách Khê xoay người lại, mở điện thoại di động của mình ra, nhập vào diễn đàn trường.

      Diễn đàn trường đại học S thuộc loại diễn đàn danh, cần đăng nhập cũng có thể bình luận khiến học sinh khắp trường vô cùng thích thú. Nội dung đăng bài đủ loại, từ vấn đề học tập nghiên túc đến những vấn đề nghiêm túc đều có người đọc lướt qua. Dĩ nhiên, những năm gần đây, diễn đàn trường học cũng như các diễn đàn khác mạng nổi lên phong trào cực phẩm. Độc giả quan tâm đó là giả hay , hay bản thân chủ topic là cực phẩm, chỉ cần náo nhiệt, bọn họ vô cùng hứng thú.

      (Cực phẩm: Chỉ những người vô cùng kém cỏi, được bình thường, gì có thể vượt qua nó.”

      Bách Khê vừa mở diễn đàn, lập tức phát topic ở vị trí cao nhất, lượt xem cũng vượt quá ngàn.

      Thần xui quỷ khiến, mở topic này ra, chỉ kịp nhìn chủ topic, topic lập tức biến mất, nháy mắt thấy. phút sau, diễn đàn nổi lên loạt topic hỏi thăm, ngoại lệ chính là hỏi về topic vừa bị xóa. Nhưng rất nhanh, những topic hỏi về bài đăng đó cũng thấy.

      Có người tố cáo admin diễn đàn, nhưng được admin trả lời lại là admin xóa topic đó, admin cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Bách Khê lập tức chạy đến Post Bar, vì nhớ có rất nhiều topic hót diễn đàn đều được đăng lên Post Bar, chỉ tiếc, tìm Post Bar cũng thấy.

      Bách Khê ủ rũ cúi đầu, giống như có người muốn chống đối mình, ngăn cản mình xem topic đó.

      Đột nhiên, ánh mắt Bách Khê lóe lên cái, nhớ lại bạn tốt của mình Lam Tiểu Tuyết cả năm luôn ngồi trực chờ diễn đàn trường.

      Lam Tiểu Tuyết là người có thâm niên ở diễn đàn, có lúc nửa đêm ngủ được chỉ vì đọc topic, trước kia Bách Khê vẫn hiểu, nhưng bây giờ, hiểu cái cảm giác khiến người ta tê tâm liệt phế. Căn cứ vào việc hiểu rất về Lam Tiểu Tuyết, topic cẩu huyết đặc sắc như vậy, ấy nhất định bỏ qua.

      Cái này là nhắc tào tháo mà tào tháo xuất , Bách Khê định nhắn tin hỏi Lam Tiểu Tuyết, đột nhiên cảm thấy điện thoại di động rung lên, là điện thoại của Lam Tiểu Tuyết.

      Cảm thấy hiệu quả cách của căn phòng này quá kém, Bách Khê lại muốn để toàn bộ cuộc đối thoại của mình với Lam Tiểu Tuyết lọt vào tai Đỗ Khang, vì vậy cầm điện thoại di động, lén chui vào phòng vệ sinh.

      “Alo, Tiểu Tuyết, gọi cho mình sớm như vậy.” Bách Khê cười hì hì .

      Giọng oang oang của Lam Tiểu Tuyết lập tức truyền đến từ đầu bên kia, trong giọng còn mang theo chút lửa giận. “Bách Khê, cậu đọc được topic đó diễn đàn trường chưa?”

      Topic? BÁch Khê sững sờ, ngờ Lam Tiểu Tuyết lại gọi đến vì bài post đó.

      thực tế, tại, Bách Khê có thể đoán được topic đó có liên quan đến bản thân, nhưng chỉ thấy được chủ topic, đoạn phía sau hề hay biết. Có lẽ, nếu xem xong topic đó, có thể càng tức giận hơn Lam Tiểu Tuyết, có điều bây giờ biết gì cả, ít nhất còn có thể giữ vững chút tỉnh táo.

      “Bài post đó bị xóa rồi, mình tìm thế nào cũng được, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Mặc dù có người xóa topic, nhưng người đó lại thể xóa hết trí nhớ của mọi người, mặc dù Lam Tiểu Tuyết vào bài đăng đó hơi muộn, nhưng cũng đọc hét topic đó.

      “Mình dám cam đoán là con ti tiện Điền Phương Lệ làm, trong topic, ta mình được người đàn ông bao nuôi rồi còn làm tiểu tam tiểu tứ quyến rũ bạn trai người khác, còn cố ý tiết lộ ít tin tức, những người ngu ngốc đều có thể đoán được người đó là cậu, lúc topic còn chưa xóa, mình ta đắc tội với toàn bộ người trong diễn đàn rồi, tất nhiên tại tất cả tội danh đó đều đổ hết lên đầu cậu!”

      Bách Khê run tay hạ xuống, thiếu chút nữa cầm được di động, biết chuyện cũng đơn giản như lời của Lam Tiểu Tuyết. Nếu như có thể để Điền Phương Lệ vu oan như vậy, đoán chừng cũng mong nhận được bằng tốt nghiệp. tại, mặc dù thấy topic đó, nhưng con người rất nhiều chuyện, cần đoán cũng biết ngày mai chuyện này được truyền khắp toàn trường.

      Lam Tiểu Tuyết

      nóng nảy : " tại, topic đó bị xóa, gần như những topic có liên quan đến topic đó cũng đều bị xóa, cũng biết admin ăn cái gì, topic mình giãi bày giúp cậu cũng bị xóa bỏ rồi, đúng là quá đen!"

      "Tiểu Tuyết, cậu đừng nóng, tại mình mở máy viết bài giải thích." Bách Khê ra khỏi phòng vệ sinh, vừa chuyện với Lam Tiểu Tuyết vừa mở máy tính xách tay của mình.

      Tâm tình nóng nảy ngồi đợi máy mở lên, cuối cùng khi Bách Khê vào được diễn đàn, lại bị topic lên top làm sợ cho ngây người.

      "Chết tiệt, tình huống gì thế này, sao lại tiếp tục có người giả mạo mình chứ!" Trong nháy mắt, Bách Khê quả thực rất dễ nổi nóng.

      Đây là chuyện gì vậy, trêu chọc ai, sao ai cũng đến giả mạo !

      Cậu Điều Phương Lệ, lập topic để hãm hại mình, mình còn có thể hiểu lý do, còn người này có liên quan gì tới mình chứ? Bách Khê đột nhiên nghĩ đến, phải là Trần Chỉ Nghiên vừa rồi chứ...

      Rất có thể Trần Chỉ Nghiên vì chia tay mà giận chó đánh mèo, cho nên mới vừa về nhà lập tức mở máy tính hãm hại .

      " đúng đúng, topic này cũng phải xấu cậu!" Giọng của Lam Tiểu Tuyết đột nhiên truyền đến từ đầu bên kia khiến Bách Khê vô cùng sửng sốt.

      phải xấu ....

      Nếu quả là như vậy càng thể tưởng tượng nổi, trừ Lam Tiểu Tuyết, ngờ vào thời điểm này lại có người nguyện ý giúp .

      Bách Khê mở topic ra, lại lần nữa chấn kinh.

      nghĩ, nếu tự viết bài viết minh oan cho chính mình, có lẽ cũng thể có sức thuyết phục như vậy.

      Chủ topic này có vẻ là người có kĩ thuật, ngôn ngữ phân tích logic, Bách Khê thể thừa nhận, topic như vậy, nếu do mình đăng cũng chỉ được vài ba dòng giải thích là cùng.

      "Tiểu Tuyết, cậu cảm thấy người này là ai?" Bách Khê có chút im lặng nhìn máy vi tính, mặc dù bây giờ có thể thở phào nhõm, nhưng chủ topic này cũng rất thần bí.

      Đầu bên kia, Lam Tiểu Tuyết hưng phấn nhấn chuột, giọng ràng có chút kích động: "Mình cảm thấy đó có vẻ là chàng trai thầm mền cậu, con căn bản có kĩ thuật này"

      Bách Khê vừa định thể, topic mới phá kỉ lục lượt bình luận, nhìn thấy chủ topic trả lời câu hỏi của từng người về thân phận mình: "Chồng tôi tra giúp tôi, quan trọng sao?"

      Bách Khê ngẩn người, cảm thấy bài đăng này lệch hướng.

      "Bách Khê...." Lam Tiểu Tuyết đột nhiên gọi lớn tên Bách Khê.

      "Sao vậy..." Tim Bách Khê đập nhanh hơn, cảm thấy lời tiếp theo của Lam Tiểu Tuyết nhất định phải lời gì hữu ích.

      "Cậu có chồng từ nào, sao mình lại biết, nhìn qua có vẻ chồng cậu rất quan tâm đến cậu nha, lại có thể giúp cậu trở thành người trong sạch nhanh như vậy, kĩ thuật trâu bò đó!" Lam Tiểu Tuyết thở hơi rồi tiếp tục : "Cậu có thể thoát khỏi tiện nhân Lý Thiên Viễn mình rất vui, nhưng cậu người khác rồi mà cũng cho mình biết, tử tế chút nào, mình cho cậu biết, ngày mai cậu phải đưa chồng cậu đến mời mình bữa tiệc lớn, nếu mình tìm đến cửa bắt kẻ thông dâm."

      Bách Khê thầm nghĩ, quả nhiên...

      "Mình có bạn trai, cậu là người ràng nhất, minh căn bản biết gì về người này được , đừng loạn."

      lúc này, đột nhiên giọng buồn rầu từ cửa truyền đến.... " nhận ra, nhân vật nổi tiếng."

      Lúc này Bách Khê mới phát Đỗ Khang đứng trước cửa phòng mình.

      "A, muốn hù chết tôi à!"

      Đầu bên kia điện thoại, Lam Tiểu Tuyết lập tức phục hồi tinh thần: "Là ai là ai? Qủa nhiên cậu giấu đàn ông!"

      Bách Khê lười giải thích với Lam Tiểu Tuyết, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lạnh giọng hỏi Đỗ Khang: " sang đây làm gì?"

      "Vì ở sát vách điện thoại nên tôi ngủ được, cho nên tôi muốn đích thân đến đây xem rốt cuộc bảo mẫu tôi có chuyện gì."

      Gương mặt Bách Khê nóng lên, vừa rồi đúng là có chút lo lắng, mặc dù chuyện diễn đàn rất quan trọng với mình, nhưng đối với Đỗ Khang mà , căn bản có ý nghĩa gì.

      "Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi đảm bảo sau này xuất chuyện như vậy nữa." Bách Khê giơ tay lên thề.

      "Ha ha."

      Bách Khê: "...." Cười em ấy, cười chết sao!

      "Tôi chỉ muốn nhắc nhở , đến giờ làm bữa sáng rồi." Trước khi , Đỗ Khang chỉ để lại câu như vậy.

      Bách Khê nhìn đồng hồ máy tính, quả nhiên sắp tám giờ.

      Thời gian trôi qua nhanh, ngày mới lại bắt đầu. Mặc ngày mới bắt đầu, trải qua cũng được vui vẻ như vậy.

      Bách Khê gọi điện cho Lam Tiểu Tuyết kể mọi chuyện, lập tức đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu rửa mặt nấu cơm

      Lúc này giống trước kia, nhiệm vụ chính của bây giờ là phục vụ tốt cho Đỗ Khang và đại gia đình ba còn mèo của ta, về phần người thần bí kia, để người đó bay theo gió ....
      Last edited: 31/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Mạnh mẽ lên.

      Editor: Lin

      Bách Khê chưa bao giờ nghĩ có ngày dậy sớm để nấu cơm.

      Trong cuộc sống lí tưởng của , cuộc sống như vậy còn cách khoảng rất xa, ngờ ý trời trêu người, hôm nay những phải nấu cơm, còn phải đưa thức ăn vừa hâm nóng đến trước mặt người đàn ông này, hầu hạ ta ăn cơm.

      Có lúc cảm thấy rất mờ mịt, rốt cuộc học đại học nhiều năm như vậy để làm gì, chằng lẽ chính là để làm bảo mẫu của Đỗ Khang?

      Nhưng cũng may, Bách Khê phải người kiêu ngạo, sổng ở đâu yên ở đấy, lui vạn bước ngu ngốc kí bản hợp đồng, tại lùi bước cũng khỏi quá muộn.

      Trong tủ lạnh đầu rau dưa và đồ ăn vặt, nhưng tóm lại đồ trong tủ lạnh cũng có hạn, Bách Khê làm xong bữa sáng lập tức phát tủ lạnh ban đầu vốn rất phong phú giờ đây có chút trống rỗng.

      Suy nghĩ chút, tại Đỗ Khang là người tàn tật, lúc nấu cơm cũng phải làm sao cho phong phú chút, cho nên đồ ăn cũng hết khá nhanh. Bách Khê tính toán, trong túi chỉ còn bảy động, nếu Đỗ Khang cho ứng trước tiền mua thức ăn xong đời.

      tại làm việc cho Đỗ Khang, ăn uống cái gì tất nhiên cần phải trả tiền, nhưng luôn có ít chuyện cũng cần phải tự tiêu tiền, giả sử như mua băng…

      Bách Khê nghĩ, nếu trước đó xin ứng trước tháng tiền lương?

      Suy nghĩ này vừa nảy ra khiến Bách Khê có chút bối rối, mới bắt đầu làm việc được hai ngày, muốn ứng trước tiền lương, quả rất khó mở miệng.

      Đỗ Khang ngồi đối diện Bách Khê nhìn sắc mặt đổi tới đổi lui, lúc rầu rĩ, lúc bối rối, cũng nổi lên chút hứng thú. Rốt cuộc trong đầu này nghĩ cái gì, tò mò suy đoán.

      Đỗ Khang đột nhiên : “ trách được mặt lại xấu xí như vậy.”

      Bách Khê có chút khó hiểu, cảm thấy mình trêu chọc Đỗ Khang, tại sao lại bị như vậy?

      “Tôi cũng đến mức đó, hơn nữa cũng cao tại sao lại cười nhạo tôi?” Bách Khê chịu yếu thể đáp trả, chiều cao 1m65 của tuyệt đối tính là lùn, ánh mắt của Đỗ Khang nhất định cao đến trời rồi.

      Đỗ Khang cũng tức giận, chỉ lịch quan sát Bách khê cái rồi : “Nếu như siêng ăn hơn chút, có thể cao hơn, nhân tiện nhắc luôn, tôi cao 1m9.”

      cao 1m9, thể nào?” Bách Khê cực kì nghi ngờ chiều cao của Đỗ Khang. ra cũng thể trách , vì từ lúc nhìn thấy Đỗ Khang, vẫn luôn ngồi xe lăn, căn bản thể biết được chiều cao của Đỗ Khang.

      Đỗ Khang lạnh lùng liếc Bách Khê cái, : “Có cần tôi đứng lên cho xem ?”

      Bách Khê lập tức ngậm miệng, chuyên tâm ăn cơm.

      Sau khi kết thúc bữa sáng, Bách Khê lại lượn vòng diễn đàn, phát bài đăng phân tích đó được lên trang đầu rồi. Mặc dù đó là bài đăng giả mạo, nhưng vẫn khiến Bách Khê cảm thấy ấm lòng. thế giới này, mặc dù có số người vô cùng xấu xa, nhưng cái tốt đẹp cũng phải là có.

      Người đàn ông thần bí lật bộ mặt dối trá của Điền Phương Lệ, đem tích của Điền Phương Lệ ra ngoài ánh sáng diễn đàn, trong thời gian ngắn, đưa đến loạt chấn động rất lớn.

      Bài đăng trước đó vốn cũng rất được quan tâm, đáng tiếc nó bị xóa rồi, tại, bài đăng này ngược lại càng náo nhiệt hơn, lượt xem bài đăng bảng thông báo lên đến hơn hai nghìn.

      Bách Khê cũng nhớ chính mình năm thứ tư đại học, còn là nhân vật quan trọng trong trường, tất cả những cái này đều là do ‘bạn cũng phòng’ của ban tặng.

      Mỗi ngày ở ký túc xá, Điền Phương Lệ đều gọi điện thoại chuyện thương, nhịn, nhưng bây giờ nếu còn nhịn nữa chỉ sợ khiến người ta trèo lên đầu mình.

      Cái này có thể nhịn, còn gì thể nhịn nữa?

      Bách Khê hỏi những bạn cùng phòng khác số điện thoại của Điền Phương Lệ, trực tiếp gọi cho ta, ngờ đầu bên kia điện thoại là Lý Thiên Viễn.

      “Bách Khê? Là em sao?”

      Giọng của Lý Thiên Viễn vẫn như trước kia, giả vờ như ta vô cùng quan tâm . Bách Khê từng rất thích giọng dịu dàng này, nhưng bây giờ, lại cảm thấy mình ngu ngốc, bị lời ngon ngọt của người đàn ông này dụ dỗ đến mực biết phương hướng.

      dám khắng định, Lý Thiên Viễn tuyệt đối biết chuyện Điền Phương Lệ làm chuyện hãm hại diễn đàn.

      Nhưng ngay đến bản lĩnh làm , ta cũng có, thèm đếm xỉa đến, đóa hoa sen ở trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

      Bách Khê cảm thấy ghê tởm đôi cẩu nam nữ này, trước kia còn cảm thấy Lam Tiểu Tuyết mắng hai người này ký nữ rất xứng với cẩu nghe rất chói tai, bây giờ nhìn lại, lời Lam Tiểu Tuyết quả nhiên rất có lý.

      Nếu hai người họ giữ mặt mũi cho , vậy cũng cần lưu tình, Bách Khê cười lạnh, sau đó : “Đừng giả bộ, tôi biết Điền Phương Lệ ở trước mặt, muốn ra làm tấm gỗ đúng , vậy thay thế ta để nghe điện thoại, tôi cũng nhiều, chúng ta cũng là sinh viên rồi, nên hiểu chuyện lên mạng xã hội đặt điều làm tổn hại danh dự công dân của người khác là phạm pháp, nếu Điền Phương Lệ làm được cũng phải có khả năng gánh chịu trách nhiệm, tôi đến tòa tố cáo mấy người, chờ lệnh triệu gọi , cần cảm ơn.”

      Có vẻ điện thoại mở loa ngoài, toàn bộ câu của Bách Khê đều lọt vào tai Điền Phương Lệ, Điền Phương Lệ vừa nghe Bách Khê muốn khởi tố, lập tức nóng này giật lấy điện thoại trong tay Lý Thiên Viễn, gào to với Bách Khê trong điện thoại. “Bách Khê, đủ rồi, bài đăng đó căn bản phải tôi đăng lên, dù gì chúng ta cũng là bạn cũng phòng bốn năm, cậu có thể tin tưởng mình như vậy sao!”

      Bách Khê lạnh lùng : “Tin tưởng? tin tưởng của tôi đối với sớm cạn sạch khi ở cùng với Lý Thiên Viễn rồi, cũng đừng vội mình trong sạch, có ba hoa thêm nữa tôi cũng tin, dù sao tôi báo an, cảnh sát tự nhiên điều tra ra ai là người đăng bài đó lên, đến lúc đó bằng chứng như núi, có muốn ngụy biện cũng được.”

      Lần này thái độ của Bách Khê rất kiên quyết, bất kể Điền Phương Lệ cũng kiên trì muốn dùng đến luật pháp để xử lý. Tình hình như vậy khiến Điền Phương Lệ ở đầu bên kia điện thoại có chút tuyệt vọng, chẳng qua cũng chỉ có chút tức giận mới đăng bài đó lên, ai biết cuối cùng lại bị khởi kiện.

      Điền Phương Lệ cũng nghĩ tới, người luôn mềm mại như ánh mặt trời Bách Khê, sao lại có thể thay đổi tính tình, đột nhiên trở nên so đo như vậy, thế nào, Bách Khê cũng chịu nhượng bộ.

      ra, vụ án này cũng phải chuyện gì lớn, dù Bách Khê có khởi tố nhiều nhất cũng chỉ phạt tiền là xong chuyện.

      Nhưng Điền Phương Lệ là sinh viên du học dự bị, cuộc sống của khá giả nhưng cũng giàu có gì, khi có tiền án, đó nhất định là ám ảnh cả đời, đoán chừng cũng đừng mơ tới việc tìm được công việc chính thức. Điền Phương Lệ tự nhận mình rất ưu tú, sao có thể để chuyện này xảy ra, nhưng Bách Khê chịu nhượng bộ, nhất định muốn báo án.

      Bên này, Điền Phương Lệ tức đến nước mắt chảy ròng ròng, bên kia, Bách Khê lại ngồi gặm táo, lo lắng điều gì, tạo nên hai hình ảnh đối lập.

      Đỗ Khang nhịn được chen miệng : " biết loại án này, bình thường có người quan tâm ?"

      Bách Khê cúp điện thoại, liếc Đỗ Khang cái: " lại nghe lén tôi chuyện điện thoại, nhàm chán."

      " thanh của lớn như vậy, tôi còn cần phải nghe lén sao, đây là tôi thành tâm đề nghị , chờ đến lúc chạy đến sở cảnh sát ra điều đó buồn cười cỡ nào." Đỗ Khang dội nước lạnh.

      Bách Khê làm bộ sao cả nhún vai. " sao, dù sao tôi cũng rất ghê tởm hai người này, chưa từng nghe câu 'khiến kẻ thù phải khóc lóc cầu xin mình là chuyện rất sảng khoái' sao?"

      Trước kia, cái bánh bao, ban đầu, khi Điền Phương Lệ ở trước mặt ra vẻ thương nên cho ta cái bạt tai rồi.

      Chuyện như vậy, công ty thuộc về , tại sao lại có thể Điền Phương Lệ cưỡi lên đầu mình.

      Hôm nay, lần đầu tiên khí pháp như vậy, tâm tình cũng phải là tốt bình thường. Sớm biết ngược cực phẩm thoải mái như vậy, còn làm bánh bao làm gì (làm cái rắm).

      Có câu , 'là bánh bao đừng trách bị cẩu nhớ thương', giờ phút này Bách Khê mới hiểu câu đó.

      (Bánh bao: ý chỉ những người hiền lành, nhu nhược nên dễ bị bắt nạt.
      Cực phẩm: là chỉ những người kém cỏi, cực kỳ giống bình thường, gì có thể vượt qua nó)

      " ra có thể trực tiếp cầu bồi thường." Đỗ Khang như có hứng thú với chuyện này, bày mưu tính kế cho . "Đợi lát nữa, bạn trai cũ gọi điện cho , đưa điện thoại di động của cho tôi."

      Ring ring....

      Đỗ Khang vừa dứt lời, quả nhiên có điện thoại.

      Bách Khê nhìn màn hình điện thoại, là số của Lý Thiên Viễn, đôi cẩu nam nữ này khiến cho người ta buồn nôn. Bách Khê vốn muốn nhờ Đỗ Khang giúp tay, nhưng bây giờ Bách Khê suy nghĩ chút, đối phương có hai người, bên mình cũng phải có hai người, thế lực mới ngang nhau. Nhất là lãnh giáo bản lĩnh độc miệng của Đỗ Khang, lời ngon tiếng ngọt của Lý Thiên Viễn có hiệu quả trước mặt người này.

      "Đây, điện thoại của bạn trai cũ."

      Bách Khê đưa điện thoại đặt hình thức loa ngoài cho Đỗ Khang, thanh Lý Thiên Viễn lập tức truyền ra.

      "Là , Bách Khê, biết tại em rất tức giận, lúc biết chuyện này cũng rất tức giận, Điền Phương Lệ rồi, ấy sau này bao giờ xấu em nữa, nếu em xem, bọn mời em ăn bữa cơm, chuyện khởi tố cứ định vậy , dù sao mọi người cũng là bạn cùng trường."

      Đỗ Khang : "Tôi phải Bách Khê, tôi là bạn trai tại của ấy."

      Bách Khê: Lời như vậy nên lung tung chứ! Ai là bạn của chứ!

      Lý Thiên Viễn ngẩn người, hiển nhiên ta ngờ nghe điện thoại là người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn là bạn trai tại của Bách Khê.

      khí lập tức có chút kì quặc, trừ điều kiện gia đình ra, ra mọi thứ của Điền Phương Lệ đều thể sánh bằng Bách Khê, hơn nữa tình cảm của hai người cũng hơn ba năm, tình cảm đó thể quên có thể quên ngay được. Lý Thiên Viễn từng cảm thấy Bách Khê vẫn còn mình, nhưng bây giờ, xem ra là tự mình đa tình.

      Sau hồi im lặng, Lý Thiên Viễn : "Xin hỏi Bách Khê có ở đó , tôi có chuyện cần tìm ấy."

      "Loại chuyện này với tôi là được rồi, nếu như là về chuyện báo án yên tâm, tôi phản ánh toàn bộ tình huống với tòa án, đề nghị hai người nên chú ý hộp thư điện tử của mình nhiều hơn."

      "Nếu đây là chuyện , tại sao chúng ta thể ngồi xuống hòa giải, lại muốn đem chuyện này trình lên tòa án?" Lý Thiên Viễn nổi nóng.

      Đỗ Khang nhếch miệng, nở nụ cười tươi tắn, giọng vô cùng thản nhiên.

      " lên tòa án, cũng phải là chuyện thể, nhưng nên có lời xin lỗi và tiền đền bù tổn thất ttinh thần là chuyện thể thiếu."
      Last edited by a moderator: 8/2/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Thỏa hiệp.

      Editor: Lin

      Bách Khê ở bên yên lặng nghe Đỗ Khang chuyện điện thoại, càng nghe càng cảm thấy Đỗ Khang là người giảo hoạt, gian trá.

      Nhưng xét thấy Đỗ Khang tranh thủ quyền lợi cho , Bách Khê vẫn vui mừng.

      Nhất là lúc Đỗ Khang muốn Lý Thiên Viễn phải cầm hai vạn đồng giải quyết chuyện này, khiến giọng Lý Thiên Viễn ở đầu bên kia trở nên ấp úng.

      Là bạn trước của Lý Thiên Viễn, Bách Khê dĩ nhiên hiểu người đàn ông này, muốn Lý Thiên Viễn lấy ra hai vạn đồng, chuyện này còn khó khăn hơn cắt miếng thịt trong lòng ta.

      Rất hiển nhiên cả hai bên đều mở loa ngoài, Điền Phương Lệ vừa nghe hai vạn đồng là có thể giải quyết chuyện này, lập tức lau sạch nước mắt vào trong điện thoại: “Hai vạn đồng hai vạn đồng, sau khi đưa cho rồi cho phép lại chuyện này nữa!”

      Điền Phương Lệ nghĩ rất đơn giản, có thể sử dụng tiền giải quyết quả thực là chuyện đơn giản nhất, dù sao từ cũng phải nộp tiền phạt như thế này, cũng coi hai vạn đồng là chuyện gì to tát, trực tiếp lôi kéo tay của Lý Thiên Viễn. “ lập tức đưa tiền cho bọn họ , em muốn có tiền án.” Mặc dù thường ngày, nội tâm của Điền Phương Lệ hơi độc ác chút nhưng bản chất của vẫn là chưa ra ngoài xã hội, cực kì sợ hãi tòa án. cũng ngờ chỉ phút tức giận làm chuyện này dẫn đến hậu quả lớn như vậy.

      nghĩ, sau khi giải quyết chuyện này, trêu chọc Bách Khê nữa.

      Sắc mặt Lý Thiên Viễn tái nhợt, sau đó chút để ý an ủi Điền Phương Lệ mấy câu: “Em đừng sợ bọn họ, chẳng lẽ tòa án là do bọn họ mở, muốn kiện kiện sao.”

      Điền Phương Lệ nhìn Lý Thiên Viễn cười lạnh hai tiếng: “ sợ sao, đến lúc đó bị kiện lên tòa còn phải là .”

      “”Kiện thế nào kiện, tòa án xử em bồi thường hai vạn đồng, bọn họ cầu như vậy, chính là công phu sư tử ngoạm, để chúng ta lọt hố đó.” Lý Thiên Viễn sớm cúp điện thoại, giờ phút này uốn ba tấc lưỡi giảng giải cho Điền Phương Lệ. “Tiểu Lệ, ra bọn họ cũng có chứng cứ là do em làm, mạng internet, tòa án cũng đều nhận.”

      Điền Phương Lệ bị Lý Thiên Viễn cho chóng mặt, thiếu chút nữa tin tưởng, nhưng là sinh viên năm cuối đại học, từng đọc qua những cái này, cũng phải phụ nữ nông thôn biết gì. Ai tòa án nhận những vụ việc mạng xã hội, mấy năm nay, tội phạm internet là điểm nóng, trừ khi Lý Thiên Viễn để ý chuyện bên ngoài mới ràng lắm. nhìn vào ánh mắt của Lý Thiên Viễn, đột nhiên tỉnh ngộ.

      “Lý Thiên Viễn, ra chịu bỏ tiền cho tôi đúng ?”

      câu , lập tức cắt đứt tài ăn của Lý Thiên Viễn, chịu móc hai vạn đồng, nhưng chuyện này lại thể để Điền Phương Lệ biết. vội vã giải thích: “Tiểu Lệ, sao lại chịu bỏ tiền cho em, chỉ cảm thấy móc tiền dùng vào việc như vậy tốt lắm, là cái hố của chúng ta.”

      Điền Phương Lệ nhớ lại những lúc hai người chung với nhau, căn bản đều do bỏ tiền ra càng nghe Lý Thiên Viễn giải thích, cười lạnh: “Tốt lắm, tôi buộc móc hai vạn đồng, mua cho tôi cái túi Louis Vuitton, dù sao cũng phải tính cho có lợi chứ?”

      “Tiểu Lệ…”

      Lý Thiên Viễn vẫn muốn tìm cớ, nhưng Điền Phương Lệ trực tiếp ngắt lời ta. “Tôi muốn nghe lải nhải, xem, có mua cho tôi hay !” thích Lý Thiên Viễn, sai, nhưng nếu LÝ Thiên Viễn thích , cũng chuyện ý ngã vào.

      mặt Lý Thiên Viễn là nụ cười khổ: “Em cũng phải biết, trong tay có nhiều tiền như vậy.” Dù có, cũng lấy ra mua cho Điền Phương Lệ cái túi hàng hiệu, chính cũng chưa được sử dụng đó!

      “Ha ha, muốn mua cho tôi đúng , đồ cưới của nhà tôi là chiếc xe và căn nhà, có cái gì, cũng thể tay bắt bày sói trắng chứ?” Điền Phương Lệ liếc mắt, bình nứt sợ bể : “Dù sao cũng xem đó mà làm, mua túi hay bỏ tiền, làm được lập tức chia tay.” sợ chia tay, dù sao xe và phòng ốc đều viết tên , nếu ba mẹ cũng đồng ý cho qua lại với tên sinh viên nghèo rớt mùng tơi Lý Thiên Viễn này.

      Mà Lý Thiên Viễn ngược lại, vừa nghe con vịt sắp đun sôi này bay, sao có thể nóng nảy.

      Nhà Lý Thiên Viễn ở vùng quê xa xôi, đến đây làm sinh viên đại dễ dàng, mà còn là người đàn ông sĩ diện hão. Bốn năm đại học cũng xin trợ cấp, mình làm đủ mọi nghề để đến được ngày hôm nay. tất nhiên là muốn ở lại thành phố này, nhưng đối với bây giờ mà , mưa nhà mua xe là chuyện thể nào mơ tới. Mà Điền Phương Lệ lại trùng hợp có thể thỏa mãn tất cả, cho nên còn kịp chia tay đến với Điền Phương Lệ, so sánh với người bạn trước nghèo khổ Bách Khê, lựa chọn Điền Phương Lệ là chuyện đương nhiên.

      Dáng dấp của Điền Phương Lệ cũng phải dễ nhìn, chỉ là người bình thường, nhưng mà có tiền, cho dù đứng tên phòng ốc và ô tô phải là Lý Thiên Viễn, nhưng sau khi kết hôn, cũng có thể tùy tiện sử dụng những món đồ này, so sánh với những gì trước kia phấn đấu, phải quá hạnh phúc rồi sao.

      Bất kể thế nào, Lý Thiên Viễn cũng buông Điền Phương Lệ, khi Điền Phương Lệ muốn chia tay với , còn cái gì cả, như vậy cuộc sống của lại trở về những ngày chen chúc xe buýt, ở trong phòng cho thuê, nhưng bao giờ muốn trải qua cuộc sống đó lần nữa.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

      “Tiểu Lệ, em đừng đùa kiểu này, chúng ta có thể đến với nhau là điều dễ dàng, về sau cho phép em tùy tiện lời chia tay.” Lý Thiên Viễn tiến lên bước ôm lấy Điền Phương Lệ, thân mật .

      Điền Phương Lệ thấy Lý Thiên Viễn ôm mình, trong lòng cũng còn khó chịu như vậy nữa, nhưng tại chuyện của Bách Khê cần phải nhanh chóng được giải quyết, cũng muốn có ngày mình nhận được lệnh triệu tập của tòa án.

      “Lý Thiên Viễn, hãy giúp em chút , chuyện này nhất định được để cho ba em biết, nếu thế nào ông ấy cũng đánh em trận.” Điền Phương Lệ nũng nịu cọ vào người Lý Thiên Viễn, giữa hai người lại thân mật thêm mấy phần.

      Lý Thiên Viễn cân nhắc chút về sức nặng của hai vạn đồng với phòng ốc và xe hơi, thể làm gì khác hơn là gật đầu. “Yên tâm , giải quyết.”

      Hai người ôm chặt nhau, rất nhanh, căn phòng tràn ngập khí thân mật, về phần hay giả, cũng chỉ có người trong cuộc biết.

      Bách Khê nhận được tin nhắn của Lý Thiên Viễn, buổi chiều mình mang tiền đến rồi gọi cho , nhưng phải đưa phần tài liệu mình buông tha, truy cứu trách nhiệm của Điền Phương Lệ nữa.

      Sau khi nhận được tin nhắn, Bách Khê lập tức cho Đỗ Khang, chia tin tức vô cùng tốt đẹp này cho Đỗ Khang.

      Đối với Bách Khê mà , có gì nghiêm trọng cả, tiền mới là trước nhất, có hai vạn đồng này trong tay, có thể tạm thời yên lòng.

      Đỗ Khang nhìn bộ dạng huơ tay múa chân này của Bách Khê chỉ khịt mũi coi thường: “ có chút tiền đò, có hai vạn đồng, vui mừng đến như vậy.”

      tại tâm tình của Bách Khê rất tốt, cảm thấy lời ác độc của Đỗ Khang cũng đến mức khó nghe, vui sướng : “ biết cái gì chứ, thế giới này chỉ có tiền bạc và thức ăn ngon mới phản bội mình.”

      Đỗ Khang nhíu mày: “ như vậy nên làm cơm trưa , trưa nay có khách tới.”

      Bách Khê thu lại nụ cười, lại có khách muốn tới, còn có thể vui vẻ được , phải biết là trong tủ lạnh thức ăn cũng đủ nữa rồi!

      “Cái đó… trong tủ lạnh còn nhiều thức ăn…” Bách Khê ngượng ngùng .

      Gương mặt có chút ửng đó, có lẽ là vì cảm thấy gần đây mình ăn hơi nhiều. kẻ tham ăn bị phong ấn trong tháng, phong ấn vừa được mở ra, kết quả cần nghĩ cũng biết…

      Mặt Đỗ Khang tỏ vẻ gì chỉ đưa tay lên đẩy mắt kính sống mũi. “Chẳng lẽ cần mua thức ăn còn phải cho tôi biết sao?”

      Bách Khê bối rối, cũng thể với Đỗ Khang, tại người chỉ còn bảy đồng chứ?

      Cũng biết có phải Đỗ Khang nghe được tiếng lòng của Bách Khê hay , chỉ chỉ ngăn kéo. “Ở đó có tiền sinh hoạt, cầm dùng .”

      Bách Khê cảm giác như mình gặp được thiên sứ.

      Khuôn mặt thiên sứ, tấm lòng thiên sứ, hoàn mỹ thể con người, cho dù sáng nay có tức giận người này, nhưng hình tượng huy hoàng của Đỗ Khang cũng có dấu diệu giảm !

      “Tôi siêu thị ngay bây giờ!” Bách Khê tràn ngập sinh lực .

      Ánh mắt Đỗ Khang nhìn lướt qua khuôn mặt Bách Khê, khóe miệng khẽ nhếch lên cười như cười, nhưng khi Bách Khê nhìn về khuôn mặt , lại quay lại thái độ ngồi nghiêm chỉnh rồi.

      có cần mua đồ gì ?” Bách Khê nhớ lại tủ lạnh tràn ngập đồ ăn vặt, cảm thấy Đỗ Khang có lúc cũng rất dễ thương.

      Đỗ Khang suy nghĩ chút, lại : “Tôi cùng .”

      Hai mắt Bách Khê lập tức trợn tròn, Đỗ Khang muốn siêu thị với , có lầm vậy…

      “Kinh ngạc như vậy làm gì, người tàn tật thể dạo siêu thị sao?” Bách Khê nhìn mặt Bách Khê, vẻ mặt như kì thị người tàn tật, nhìn khiến Bách Khê chỉ muốn chui xuống đất cho xong.

      Bách Khê nghĩ, Đỗ Khang cũng phải, phải chỉ là ngồi xe lăn thôi sao, có gì kì quái. Người trong cuộc còn quan tâm, còn phải nghĩ nhiều như vậy làm gì.

      Hai người cùng nhau đến siêu thị, Bách Khê ngạc nhiên phát , dọc theo đường , thậm chí còn cần phải đẩy xe lăn giúp Đỗ Khang.

      Hơn nữa, nhìn bộ dạng Đỗ Khang còn vô cùng thuần thục, hình như trước kia, cũng thường chạy qua đây mua đồ.

      Bách Khê bối rối, theo sau lưng Đỗ Khang chỉ có nhiệm vụ phụ trách cầm đồ, cảm giác như mình là nha hoàn thời cổ đại.

      Vật vả mua xong, hai người vừa về nhà mới phát khách đứng trước cửa rồi.

      Lam Tiểu Tuyết ôm hông Chu Kỳ, cười giống như còn hồ ly: “Chào , Đỗ Khang, tôi là bạn Chu Kỳ.”

      Con nhóc chết tiệt, lại dám với tới rồi, còn dám bỏ rơi , Bách Khê nghiến răng nghiến lợi nhìn Lam Tiểu Tuyết, cảm giác mình chọn lầm bạn tốt.

      Đỗ Khang vẫn như cũ, lạnh lùng gật đầu, có chút vẻ mặt gì.

      Thấy dáng vẻ của Lam Tiểu Tuyết, trong lòng Bách Khê tự chủ được cho Đỗ Khang điểm khen.

      Làm tốt lắm!

      “Được rồi, Bách Khê, mau mở cửa , mình chờ được nếm thử tài nấu nướng của cậu…” Lam Tiểu Tuyết liếc mắt sang nhìn Bách Khê, sâu xa .

      Bách Khê bị ánh mắt người này nhìn cho phát run, vào căn phòng ấm áp cũng trở được bình thường.

      Con nhóc Lam Tiểu Tuyết này lại có mưu mà chước quỷ gì rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :