1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Làm sủng phi như thế nào? - Nhu Mễ Hôi Hôi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Lina Lê


      Chương 16: A Uyển sinh bệnh

      A Uyển đối với việc mình trở về tẩm điện như thế nào hoàn toàn có ấn tượng gì, nhưng mà khi tỉnh lại chính là say, đầu óc mờ mịt dùng được tốt, muốn mở miệng chuyện lại cảm giác cổ họng khô khốc, hơn nữa cái mũi cảm thấy thông khí được.

      Mà Bạch Lộ và Thanh Sam luôn đứng ở bên mép giường hầu hạ, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của A Uyển, Bạch Lộ nhanh chóng rót chén nước trong lại đây, còn lại Thanh Sam giúp A Uyển ngồi dậy, đem gối mềm đặt sau lưng A Uyển, để cho nàng được thoải mái hơn chút.

      Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sinh bệnh của A Uyển, cần phải , chắc chắn là cảm lạnh rồi sinh bệnh. Đột nhiên trong đầu A Uyển lên chuyện phát sinh trong tiểu đình ở hồ sen xanh đêm qua, chật vật lắc đầu.Quả nhiên a, tìm chết chết, A Uyển cảm thấy tình huống tại của mình chính là kiểu mẫu tự làm tự chịu điển hình.

      Sau khi chậm rãi đem nước ấm uống xong, cảm giác khô khốc trong cổ họng A Uyển cũng bớt ít, lại nhìn sắc trời bên ngoài, án theo giờ bình thường, A Uyển lúc này vốn đĩ Khôn Ninh cung cấp hoàng hậu thỉnh an, giọng mang theo chút hơi khàn hỏi: ”Bạch Lộ, ta đây ngã bệnh, có thể xin nghỉ với hoàng hậu nương nương ?”

      ”Chủ tử cứ yên tâm, hoàng thượng trước khi vào triều phái Lý công công tự mình xin nghỉ với hoàng hậu nương nương, là chủ tử bị phong hàn, mấy ngày nay thỉnh an.” Bạch Lộ tất nhiên là báo cáo toàn bộ chi tiết.

      A Uyển hơi gật đầu, bây giờ mọi người đều nhìn nàng chòng chọc, hận thể lập tức bắt được sai lầm của nàng mới tốt. Nếu như lúc này thỉnh an, tuy là sinh bệnh, nhưng những nhóm phi tần này còn biết cáu giận nàng đến thế nào đâu. Lúc này hoàng thượng phái Lý Đắc Nhàn tự mình xin nghỉ, cũng là để cho hoàng hậu cùng những người cung phi khác nửa mặt mũi.

      Tuy rằng rượu say đau đầu cộng thêm phong hàn (gió lạnh) làm cho đầu óc hỗn loạn, nhưng trong đầu A Uyển vẫn nghĩ rốt cuộc bản thân mình trở về bằng cách nào?

      Sau đó đem nghi hoặc này hỏi Bạch Lộ, Bạch Lộ liền báo với A Uyển: ”Đêm qua chủ tử say , tất nhiên là do hoàng thượng ôm trở về.” Đương nhiên, chủ tử được ôm trở về là dùng áo choàng bao lấy, khi tắm rửa người vẫn còn những vết tích mờ ám, những tình huống này Bạch Lộ tất nhiên với A Uyển.

      A Uyển gật gật đầu, coi như hoàng đế này có chút lương tâm, hừ hừ hừ, ở bên ngoài lôi kéo mình làm những chuyện mắc cỡ cũng sao, còn làm hại bản thâm mình sinh bệnh, nếu thay mình giải quyết đống phiền toái sau đó, A Uyển liền thề bao giờ…phối hợp với nghiên cuuws bí hí đồ gì đó nữa. (Lina(cười mờ ám): phải muốn mà được đâu chị)

      Chỉ là A Uyển vẫn cảm thấy tốt a, vào thời tiết thàng tám lại có thể bị bệnh, mà còn là phong hàn, thời tiết oi bức cùng trạng thái thân thể thoải mái, chồng chất cùng lúc thực là càng khó chịu hơn.

      ràng là hai người cùng làm ”chuyện tốt” mà, kết quả hoàng thượng có thể an an ổn ổn vào triều, nàng phải chịu tội, công bằng! lúc A Uyển suy nghĩ trong lòng, nhắc đên Tào Tháo Tào Tháo tới.

      Hoàng thượng đại nhân sau khi hạ triều liền chút do dự tới Kinh Hồng điện, tối hôm qua ôm A Uyển trở về tẩm điện chợp mắt được lâu, nghĩ tới người nàng lại nóng lên, truyền thái ý tới xem chút mới biết được A Uyển đoán chừng là bị cảm lạnh. Nghĩ tới điều này, hoàng thượng là đáng tiếc lắc đầu, vốn cảm thấy chuyện ở ngự hoa viên đêm qua vẫn rất thú vị mà, có thể chơi đùa như vậy nhiều thêm vài lần, nghĩ tới thể cốt của Tiểu Uyển Nhi lại kém như thế, liền bị bệnh.

      Tuy là trong lòng ghét bỏ, nhưng hoàng thượng vẫn về phía Kinh Hồng điện chưa từng quay đầu, ngược lại còn thúc giục bọn thái giám mang long liễn* cước bộ nhanh hơn.

      Long liễn: cái này ta cũng là gì, lên google ra hình. Ta đoán chắc đây là kiệu của vua phải.

      ***

      uống”. A Uyển nằm ở giường dùng chăn che đầu lại, dù thế nào cũng muốn uống thuốc bắc đắng đắng kia. Nếu từ khi chuyển kiếp tới, từ thể cốt nàng tốt, uống thuốc thành chuyện bình thường như cơm bữa, đáng tiếc hương vị của thuốc này ngừng chạm tới giới hạn của A Uyển, có khổ nhất, chỉ có khổ hơn.

      Mà Thanh Sam bưng thuốc cùng Bạch Lộ bất đắc dĩ liếc nhau cái. Tính nết của chủ tử mình Bạch Lộ hiểu , mỗi khi sinh bệnh tính tình trẻ con đều phải phát tác hồi, uống thuốc càng khó dỗ hơn, trong nhà mọi khi đều có ba vị thiếu gia dỗ cho, mà phu nhân vì muốn cho Đại tiểu thư ăn đồ đắng, phần lớn đều là mời người đem thuốc tạo thành viên , ăn vào tất nhiên quá khó chịu.

      ”Chủ tử, thân mình người phải khó chịu sao, uống thuốc phát liền đổ mồ hôi, ngủ giấc đỡ hơn.” Lúc này ở trong cung dù gì cũng thuận tiện như trong phủ, Bạch Lộ cũng chỉ có thể khuyên: ”Nếu như ngại thuốc đắng, nô tỳ liền lấy cho người viên ô mai để ngậm?”

      Tuy rằng vừa mới uống thuốc xong liền ăn đồ chua có chút ảnh hưởng đến dược tính, nhưng chỉ cần chủ tử trước tiên đem thuốc uống, những thứ khác liền kệ .

      ”Ta đây phải năm viên.” A Uyển nghe vậy liền từ trong chăn thò đầu ra, vẻ mặt đúng lý hợp tình cầu. Ngày thường Bạch Lộ bất kể nàng ăn gì đều trông nom cực kỳ nghiêm khắc, đồ chua nhất định thể ăn nhiều, lúc này có thể điều kiện A Uyển quyết buông tha quyền lợi của mình. Cho nên mới A Uyển tuyệt đối là loại người được đằng chân lên đằng đầu, nàng mà xếp thứ hai, những người khác nhất định được xếp thứ nhất.

      Hoàng thượng vừa đến Kinh Hồng điện liền nghe thấy tiếng bé con vốn nên nằm giường dưỡng bệnh tốt lại cùng cung nữ tranh cãi nếu bản thân mình uống thuốc phải được bao nhiêu ô mai bật cười ra tiếng, nhưng khi bước vào trong điện lại nghiêm mặt dọa nạt : ” bao nhiêu tuổi rồi sao tình còn trẻ con như vậy, uống thuốc thân thể sao khỏe được?”

      A Uyển nghe tiếng ngẩng đầu, liền nhìn thấy tên đầu sỏ khiến mình sinh bệnh sải bước nhanh tới chỗ mình, trong lòng A Uyển căm giận bất bình, ràng là làm mấy chuyện xấu khiến cho mình sinh bệnh, lúc này còn hung hăng ba ba, A Uyển liền cũng phen vén chăn lên: ”Cái này cũng phải tỳ thiếp tự nguyện ý sinh bệnh, điều này còn phải trách hoàng thượng mới đúng.”

      A Uyển vừa , chân trần muốn bước xuống giường, hoàng thượng thấy thế phen ôm ngang người A Uyển đứng lên: ”Còn phải là cáu kỉnh! Vốn thân thể tốt còn dám mang chân trần bước xuống giường? Còn như thế nữa, có tin hay trẫm sai người đánh người mấy hèo!”

      ”Hoàng thượng khi dễ người ta, còn muốn đánh hèo người ta!” Tề Diễn biểu tình khuôn mặt hung ác dọa nạt trẻ con, vốn A Uyển đột nhiên bị ôm lên vẫn có hơi bị kinh hoảng, lúc này còn bị hù dọa phải đánh hèo nàng, tính nết trẻ con rốt cuộc ngăn được, chút mặt mũi cũng có oa oa khóc lớn lên, nước mắt nước mũi gì đó đều cọ vào áo choàng của hoàng thượng.

      Hoàng thượng nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, trong cung này còn có người dám khóc ngay trước mặt như thế? nhìn qua nhóm phi tần rơi lệ, đều là dáng vẻ hoa lê đẫm mưa*, điềm đạm đáng , trang điểm tinh xảo mặt càng như hoa. Nào có ai giống A Uyển, khóc lên là có chút hình tượng gì đáng .

      *Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con .(Trích từ hội những người mới edit ngôn tình và đam mỹ)

      Nghe tiếng khóc của người trong ngực còn mang theo giọng mũi, trong lòng hoàng thượng thoáng lên chút cảm xúc hối hận, liền vỗ tay của A Uyển: ”Được rồi được rồi, chẳng qua là giỡn thôi, sao có thể đánh nàng, đừng khóc, nghe lời.”

      Mà thôi, vốn bé con cũng lớn, hơn tuổi của mình gần nửa, còn phải vẫn chỉ là tiểu hài nhi sao? Hò hét

      Cũng là phải, hoàng thượng liền ôm A Uyển ngồi ở giường, cẩn thận đem A Uyển bao bọc tốt, bắt đầu lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.

      Thanh Sam và Bach Lộ ở bên hầu hạ mạnh mẽ toát mồ hôi, chủ tử sinh bệnh ngay cả đầu óc cũng dùng tốt, đúng là ngay cả hoàng thượng cũng dám rống lên, chỉ là điều khiến người khác kinh ngạc đến ngây người chính là, hoàng thượng thế mà hề phát hỏa, mà còn tự mình ôn nhu dỗ dành chủ tử. Thanh Sam và Bạch Lộ đều thoáng nhõm thở dài hơi.

      Mà nguwoif đứng ở kia Lý Đắc Nhàn hầu hạ hoàng thượng nhiều năm lại thể tin vào mắt của mình, đây là hoàng thượng làm cái gi! Là nô tài bị hoa mắt sao! Lời như vậy dỗ dành phi tần, hoàng thượng có lúc nào làm như vậy đâu!

      Hoàng thượng quan tâm… trong lòng nô tài này nghĩ gì, sau khi nhận lời khi nào A Uyển khỏi bệnh cho nàng vài hũ rượu ngon, lại sai đầu bết chuyên môn làm cho A Uyển những món điểm tâm có trong phân lệ, tóm lại chính là nhận lời khi nào A Uyển khỏi bênh liền cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon, liền cũng dỗ A Uyển rất tốt.

      Đợi A Uyển thu thập xong cảm xúc, cũng biết dáng vẻ phen nước mắt phen nước mũi vừa rồi của bản thân là xấu xí, liền có hơi ngượng ngùng hướng hoàng thượng cười cười: “Hoàng thượng thứ tội, tỳ thiếp nghĩ chắc vì bị bệnh nên có chút nhớ nhà, nhất thời khống chế được tâm tình.”

      Hoàng thượng do lúc trước dỗ dành người trong lòng của mình, cũng so đo với nàng, chỉ nhìn chăm chú A Uyển uống xong thuốc, lại chỉ cho phép uống nước ấm, cũng cho nàng ăn viên ô mai nào để trôi vị đắng.

      Hoàng thượng ngài kỳ thực chú ý lúc nô tỳ đem nước mắt nước mũi lau sạch y phục của ngài , nếu sao lại bắt tỳ thiếp phải uống đắng như vậy! A Uyển uống thuốc mặt nhăn thành nhúm, dù trong lòng oán thầm cũng dám ra nữa.

      lúc A Uyển vừa uống xong thuốc cùng hoàng thượng ngồi ở bên giường tán gẫu Tiểu Lộ Tử ở bên ngoài tới báo, nhóm chủ tử nương nương các cung nghe Uyển quý nhân bị bệnh liền sai người tặng lễ đến.

      A Uyển trái lại phản ứng lãnh đạm sai Tiểu Lộ Tử ghi vào sổ, để vào khố phòng cho tốt rồi quay mặt về phía hoàng thượng : “Hoàng thượng ngài nhìn xem, ngài có tài có tài đấy.” câu khiến cho mọi người đều khó hiểu, hoàng thượng có nhiều hứng thú hỏi: “Lời này giải thích thế nào?”

      A Uyển nhàng chọc chọc lồng ngực hoàng thượng: “Những lễ vật này đâu phải muốn tặng cho tỳ thiếp nha. Hoàng thượng vừa đến Kinh Hồng điện, chúng tỷ muội liền trông ngóng đem lễ vật tới. ràng đưa tới chính là để nhắc nhở hoàng thượng, nhưng còn có những người khác chờ ngài đấy.” câu là chua.

      Lời vừa ra, Bạch Lộ và Thanh Sam là hận thể che kín miệng A Uyển. chủ tử ngài là uống thuốc uống đên nỗi choáng váng sao, thế nào mà cái gì cũng dám ra ngay trước mặt hoàng thượng vây!

      Nhưng hoang thượng lại có chiều hướng tức giận, mà A Uyển liền đem cánh tay của hoàng thượng kéo vào lòng: “Chẳng qua là, giờ tỳ thiếp sinh bệnh thể hầu hạ hoàng thượng, hoàng thượng chính là nên đến chỗ của những tỷ muội khác. Tỳ thiếp độc chiếm hoàng thượng quá nhiều ngày, người khác tất nhiên là thể so bì được.”

      Những lời biện luận này của A Uyển, hoàng thượng cảm thấy dễ nghe. Nữ nhân ghen trong giới hạn nhất định có thể thỏa mãn tâm tình đại nam tử của nam nhân. Chỉ là nắm chắc mức độ của vấn đề mà thôi, ăn chút giấm chua thích hợp còn có thể để lại dấu vết biểu tâm tư để ý hoàng thượng của mình, A Uyển cũng biết đến.

      Hoàng thượng dĩ nhiên là thích xoa xoa đầu A Uyển: “Nàng trái lại còn có thời gian rãnh rỗi nghĩ đến những điều này, uống thuốc xong rồi ngủ ngon cho trẫm. trẫm còn phải ngự thư phòng xử lý chính vụ, người an tâm dưỡng bệnh là được.”

      Hừ hừ, ngự thư phòng, còn biết là đến chỗ của vị phi tần nào đâu. A Uyển cũng cảm thấy hoàng thượngmới có vài ngày liền độc sủng mình nàng, hậu cung nàycòn có bó lớn nữ nhân chờ hoàng thượng sủng hạnh đấy, chẳng qua Ôn Uyển nàng may mắn hơn so với các nàng, ít nhất nàng để lại chút bóng dáng trong lòng hoàng thượng.

      Mặc dù hoàng thượng chưa phải chân chính thích nàng nhưng là ai có thể như nàng bình thường thoải mái ở trước mặt hoàng thượng chứ? Cho dù là tâm tình thích giống như là đối xửvới đồ chơi, A Uyển cũng bỏ qua tia cơ hội này, nàng biết mình làm cái gì, điều gì cùng với nghĩ muốn thứ gì.
      Last edited: 9/1/15
      tart_trung, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Bị người tính kế
      Editor: Lina Lê
      Nguồn: Nguyệt Tịch Lâu

      Bởi vì bị phong hàn khó chịu, khí trời lại rất oi bức, A Uyển trong khi dưỡng bệnh cũng chỉ quanh quẩn ở trong phòng chưa từng nơi nào khác, mà Bạch Lộ vì muốn giúp A Uyển nhanh chóng khá lên lại sai người đem khối băng vốn dùng để hạ nhiệt độ trong phòng mang xuống, chỉ có Bạch Lộ và Thanh Sam thay phiên nhau nhàng quạt chiếc quạt để cho A Uyển mát mẻ chút.

      Trong cung vốn cũng có gì để tiêu khiển, lúc chờ dùng cơm trưa A Uyển buồn chán đến nỗi dùng cả tay trái cùng tay phải chơi cờ, còn Thanh Sam đứng ở bên cạnh tháp quạt cho A Uyển, nhìn chủ tử tự mình chơi đùa với mình.

      Nhưng Bạch Lộ vốn nên nấu thuốc cho A Uyển lại vội vã đến. Sau khi hướng về A Uyển tháp hành lễ liền : ”Chủ tử, lúc mới vừa rồi nô tỳ nấu thuốc, Hoàng Ly liền cầm thứ này qua, là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

      xong liền mở cái bọc trong tay ra, bên trong chưa búp bê vu cổ màu vàng sáng, mà còn dùng kim châm lộ ra mảnh giấy viết tên người, ngờ lại chính là tên của hoàng thượng Tề Diễn.

      Các nô tài dưới trướng A Uyển đều là do Bạch Lộ cai quản, Bạch Lộ là người hầu của mình, bất luận là về mặt năng lực hay lòng trung thành đều đáng để tín nhiệm. Bình thường các nô tài có chuyện gì quan trọng đều bẩm báo với Bạch Lộ, nếu Bạch Lộ xử lý được, lúc này mới đưa cho nàng quyết định.

      A Uyển phất phất tay để cho Thanh Sam mang bàn cờ xuống, lại sai Bạch Lộ đem cung nữ kia đưa tới chính sảnh, còn mình khoác ngoại sam (áo choàng) chậm rãi bước tới chính sảnh.

      A Uyển ngồi ở chiếc ghế tròn năm chân bằng gỗ lim khảm ngọc, trong tay vuốt cái chén tinh xảo, chẳng qua trong chén cũng có trà ngon, chỉ là nước lọc Bạch Lộ rót cho mà thôi, Bạch Lộ từ khi nàng sinh bệnh tới giờ, mọi chỗ đều trông chừng rất nghiêm khắc. Bởi vì những hành động của Bạch Lộ đều vì muốn tốt cho nàng, ở điểm này A Uyển dù thế nào cũng muốn ngược lại ý của Bạch Lộ.

      Đứng cách trước mặt A Uyển xa là cung nữ mặc cung trang màu xanh lam, hơi hơi cúi thấp đầu dám nhìn thẳng vào A Uyển, có lẽ là vì sau khi thỉnh an lâu mà chủ tử vẫn chưa mở miệng khiến cho nàng có chút khẩn trương, động tác tay lộ vẻ có hơi bứt rứt. A Uyển cũng biết cung nữ Hoàng Ly này muốn báo chuyện gì, nhưng nếu muốn đích thân bẩm báo nàng cũng cần phải kinh sợ nàng phen để tránh có bẫy.

      Bạch Lộ tất nhiên là qua với A Uyển thái độ làm người của Hoàng Ly này tuy có chút nhát gan nhưng ngày thường làm việc đều cần cù chăm chỉ, cũng có hành vi gì khả nghi. Theo tình huống giờ, biểu của Hoàng Ly lúc này theo như lời nhát gan của Bạch Lộ cơ bản ăn khớp, nếu ngày thường theo bản năng làm chuyện mờ ám chắc là thể gạt người.

      Thời gian ước chừng nửa khắc đồng hồ*, A Uyển mới từ từ mở miệng: ”Nghe Bạch Lộ , ngươi có việc muốn chính miệng bẩm báo với ta?”

      * khắc khoảng 15 phút

      A Uyển vừa mới mở miệng, cung nữ kia sắc mặt vốn trăng bệch lại càng thêm xấu, viền mắt cũng bắt đầu rịn ra vài giọt nước, lập tức liền quỳ gối trước mặt A Uyển: ”Nô tỳ, nô tỳ cầu chủ tử khai ân, mau cứu nô tỳ với.”

      ”Được, trước tiên đừng khóc, đem việc ra từ đầu đến cuối, ta nhưng có thể cất nhắc ít.” Cái trường hợp này trong phim truyền hình từ kiếp trước cũng xuất , A Uyển ngờ lại được tự mình trải nghiệm tới.

      Tỳ nữ kia có lẽ cũng biết việc này nguy cấp, thu lại nước mắt liền đem việc từ đầu đến cuối từng việc đều ra.

      ra là cũng nữ này sau khi tiến cung bởi vì bản thân nhát gan, cũng được quý nhân nào nhìn trúng tuyển , chỉ có thể hầu hạ ở Kinh Hồng điện người ở. Vào hai ngày trước tiểu thái giám mà mình quen biết truyền tin đến là đệ đệ ở bên ngoài cung của mình thiếu mấy trăm lượng khoản nợ đánh cược, nếu kịp liền đem chân trái của đệ đệ mình chặt đứt.

      Bản thân vốn phải là cung nữ có năng lực gì, cho dù lương tháng ở chỗ này vài năm cộng lại cũng đủ mấy trăm lượng, lúc bản thân gấp đến độ tưởng như kiến bò trong chảo nóng cung nữ Liên Nhi vốn có quan hệ tốt khi ở Kinh Hồng điện liền tìm nàng, là biết nàng khó xử, chỉ cần vì chủ tử của bạn nàng ta làm chút chuyện này nợ nần chủ tử của nàng ta tất nhiên là gánh chịu thay Hoàng Ly.

      Hoàng Ly bình thường cũng có chủ kiến, lúc này nhất thời nóng não liền đồng ý, nhưng khi chứng kiến điều mà mình phải làm tự bản thân cũng sợ ngây người, đây chính là thuật vu cổ a, khi tra ra chính là tội chết. Tuy rằng Hoàng Ly nàng lá gan hơi nhưng đầu óc cũng xấu, cân nhắc hai ngày, đem chuyện này xâu chuỗi lại suy nghĩ liền biết việc này có chút kỳ lạ, sau phen rối rắm vẫn quyết định bẩm báo việc này với A Uyển.

      A Uyển nghe xong cảm thấy quen thuộc a, nhưng là thủ đoạn áp chế cung nhân tới tới lui lui cũng có đến vài loại như vậy, dùng để sử dụng cũng chính là như thế.

      ”Ồ? Chủ tử của nàng kia muốn ngươi làm thế nào?” A Uyển trái lại tò mò người này muốn dùng biện pháp gì gây sức ép cho mình.

      Hoàng Ly đáp chi tiết đầu đuôi: ”Đó là
      nô tỳ phải lén đem thứ này chôn ở dưới gốc cây ngọc lan, về phần sau đó thế nào nô tỳ cũng biết. Cầu chủ tử mau cứu nô tỳ, nô tỳ tuy nhát gan nhưng cũng biết nếu làm chuyện này tính mạng cả nhà đều khó giữ được!”

      Chỉ là Liên Nhi kia biết Kinh Hồng điện được Đại cung nữ Bạch Lộ cai quản gắt gao, ngoại trừ Thanh Sam và Bạch Lộ nhưng người khác đều thể tới gần tẩm điện, mà riêng Tiểu Quế Tử, Tiểu Hòa Tử mỗi ngày đều phải bài tra (bài bố + kiểm tra) sân của Kinh Hồng điện từ trong ra ngoài lần, nào có chỗ nào để nhân thời cơ thả đồ vật này nọ.

      Cho dù cung nữ này ngay thẳng, A Uyển chậm chút cũng có thể tóm được thứ này, biết được chuyện này. A Uyển mặc dù biết tại sao cũng nữ này lại lựa chọn báo cho mình biết, nhưng tranh đấu lần này coi như là mở màn, nếu như duyên cớ gì lại bị ám toán, A Uyển là uổng công được Ôn phu nhân cùng Tống ma ma dạy dỗ.

      ”Liên Nhi kia giờ là người hầu tại nơi nào?” A Uyển hỏi, nếu bị người theo dõi, dù sao cũng nên biết cặp mắt sau lưng là ai chứ?

      ”Hồi lời của chủ tử, Liên Nhi giờ là người hầu ở Thừa Phong điện của Vĩnh Thọ cung.” Vĩnh Thọ cung? Nơi này A Uyển biết, là tẩm cung mà Đức phi ở, nhưng Thừa Phong điện A Uyển cảm thấy xa lạ.

      Thanh Sam ở bên nhân tiện : ”Chủ tử, Thừa Phong điện là tẩm điện của Dư thường tại.” Tính tình Thanh Sam tuy là hơi chân chất nhưng khả năng ghi nhớ lại kém.

      Dư thường tại? Dư thường tại cũng là phi tần mới tấn lần này, mà thân phận lại còn ngang bằng A Uyển, chỉ có điều A Uyển nghĩ bản thân mình gặp mặt Dư thường tại cũng nhiều, cũng quá ba câu, sao đột nhiên lại có tâm tư muốn hãm hại mình đây?

      có vô duyên vô cớ , tự nhiên có vô duyên vô cớ ghét, A Uyển tự nhận mình đối với Dư thường tại có thể là người qua đường bình thường, quả thực nghĩ ra nỗi hận của Dư thường tại với mình đến từ chỗ nào? Chỉ là thủ đoạn này đúng là cực kỳ độc ác, chiêu toi mạng.

      Các triều đại trong hoàng cung đối với thuật vu cổ, căm ghét với các loại phép thuật đều là ghét cay ghét đắng thôi, minh lệnh (lệnh của vua) ràng cấm chỉ, nếu khi bị điều tra ra, chớ chính bản thân A Uyển sống được, mà mọi người trong nhà từ xuống cũng bị liên lụy. Chỉ vừa mới vào cung thôi liền sử dụng thủ đoạn như thế với mình, mặc kệ có người xúi giục nàng ta hay , cơn tức này A Uyển nuốt trôi.

      Mặc dù mình chiếm cứ hoàng thượng mấy ngày nay nhận phải hận của của rất nhiều người, nhưng nếu có người đến cướp đoạt được ở ngoài sáng, A Uyển còn có thể kính nể hơn mấy phần, xem đối phương trở thành đối thủ ngang sức. Kết quả bản thân người này tranh khẩu khí trước, suy nghĩ kỹ phải tranh thủ tình cảm như thế nào để giành được chú ý của hoàng thượng, ngược lại dùng thủ đoạn hạ cấp để mưu hại A Uyển, chẳng lẽ A Uyển này chết là hoàng thượng có thể sủng ái ngươi?

      quá buồn cười, nhướng mày, A Uyển liền nảy ra ý hay: ”Ngươi trở về chỗ Liên Nhi kia, việc làm tốt. Nếu ta sai người tra được chuyện tình của đệ đệ ngươi mà ngươi , ta tất để ngươi thua thiệt.”

      Hoàng Ly nặng nề dập đầu mặt đất: ”Những lời của nô tỳ là , nếu có nửa phân dối chết được tử tế.” Lời thề của cổ nhân lúc này vẫn còn đáng để tin, huống chi người này còn là cung nữ luôn luôn nhát gan, có thể thấy được việc này phải là giả dối.

      A Uyển gật gật đầu cho nàng ta xuống, trong điện chỉ còn lại Thanh Sam và Bạch Lộ. Dáng vẻ cao quý lãnh diễm vừa rồi của A Uyển ngay lập tức biến mất, trong nháy mắt liền là bộ dáng nhức đầu: ”Bạch Lộ Thanh Sam, các ngươi xem, chủ tử của các là ta chỉ mới tiến cung non nửa tháng có người muốn đẩy ta vào chỗ chết. Tại sao có thể như vậy chứ?”

      Dáng vẻ phiền muộn còn kèm theo vẻ mặt có bệnh, thu vào trong mắt Thanh Sam và Bạch Lộ liền cảm thấy có chút đau lòng, A Uyển tuy là chủ tử nhưng ở tầm tuổi này còn hơn so với các nàng ấy chứ.

      Chỉ tiếc phần đau lòng này còn duy trì liên tục được lúc, A Uyển đứng lên với dáng vẻ đắc ý: ”Quả nhiên dáng đẹp gọi người đố kỵ a, ha ha ha ha!”

      Có được chủ tử chốc cao quý lãnh diễm lát lại thần kinh hề hề như vậy, Thanh Sam cùng Bạch Lộ rất muốn che mặt a! Chủ tử ngài bệnh đến choáng váng sao? Tới giờ uống thuốc rồi a!

      -Hết chương 17-
      Last edited: 10/1/15
      tart_trung, huyenlaw68, fujjko4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Tương kế tựu kế


      A Uyển tuy tính toán xong việc Dư thường tại kia có thể tới cửa tìm phiền toái bất kỳ lúc nào, nhưng trông ngóng mấy ngày, người này vẫn như cũ chút động tĩnh cũng có. A Uyển cảm thấy rất náo tâm (tâm yên), xem ra ôm cây đợi thỏ bằng chủ động xuất kích mới được.

      Mấy ngày trước hoàng thượng công vụ bề bộn nên chưa từng bước vào hậu cung, buổi tối hôm qua Đức phi nương nương lấy chuyện Đại công chúa bị bệnh làm lý do thỉnh hoàng thượng tới Vĩnh Thọ cung, cũng biết sử dụng thủ đoạn gì mà có thể đưa Dư thường tại kia lên giường rồng.

      đúng là trời cũng muốn giúp ta, A Uyển nhất thời lo tìm thấy thời cơ nào tốt bây giờ cơ hội này tự mình đưa tới cửa. Trong lòng A Uyển biết chuyện này thể nóng vội, cơ hội tay mình, bản thân mình chi bằng bày bố cục tốt, chậm rãi đợi tin lành.

      Biện pháp làm tổn hại đức này A Uyển định dùng người Dư thường tại. Tuy rằng việc hãm hại A Uyển là do Dư thường tại phái người tới, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua nhìn lại chắc hẳn đơn giản như vậy. Vả lại vải màu vàng sáng này phải là thứ Dư thường tại có thể có được, A Uyển còn chưa ngốc đến mức tiện thể cho rằng cách thức hãm hại nàng là do Dư thường tại nghĩ ra.

      Chỉ là Dư thường tại này cũng phải loại đèn cạn dầu, mặc dù bây giờ còn chưa tìm tới cửa nhưng cũng biết lúc nào giống như con chó điên dốc sức cắn người, A Uyển cũng muốn ngồi chờ chết.

      Vẫy tay gọi Thanh Sam lại, cẩn thận dặn dò nàng vài câu liền để cho Thanh Sam làm.


      ***


      Chỉ có bảy ngày, bên Thừa Phong điện liền truyền tin đến, là Dư thường tại bị người hạ độc, đây đúng là nhiều năm chưa xuất đại , thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động.

      Tề Diễn lần đầu nghe chuyện này khiếp sợ, rồi sau đó chính là phẫn nộ! Nhớ đến khi đăng cơ lâu, hậu cung này lại dám xuất chuyện như vậy. Cổ nhân : tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, nay trong triều đình đủ loạn, mà những nữ nhân này lại chịu yên tĩnh liền thích tìm phiền toái cho .

      Hoàng thượng trong cơn giận dữ tới Thừa Phong điện. Hoàng thượng vừa tới Thừa Phong điện, là người đứng đầu cung Đức phi ở trong từ lâu, hoàn toàn đếm xỉa đến ôn nhu tiểu ý biểu ra ngoài của Đức phi lúc này, hoàng thượng giờ chút tâm tư khác cũng có, chỉ muốn tra ra chân tướng của chuyên hạ độc này.

      Mở miệng liền hỏi: ”Có chuyện gì xảy ra?”

      Đức phi tất nhiên cũng ngốc, giọng điệu hoàng thượng bất thiện như thế, người ngốc mới nghe hiểu: ”Hồi bẩm hoàng thượng, mới vừa rồi cung nữ của Dư thường tại tới đây bẩm báo thần thiếp, là lúc sáng sớm Dư thường tại thức dậy liền phát thân thể mình khác thường, nghĩ chắc là trúng độc. Thần thiếp cảm thấy việc này , liền sai người mời hoàng thượng tới.”

      Mà hoàng thượng còn chưa bên trong buồng ngủ cách chính sảnh tầng mành rèm liền truyền đến tiếng kêu thê lương: ”Hoàng thượng! Cầu hoàng thượng làm chủ cho tỳ thiếp a hoàng thượng!

      Giọng nữ thế lương kêu to này làm người khác chói tai, trúng độc phải là nên hôn mê nằm xuống sao? Sao còn có khí lực kêu lớn tiếng như vậy? Tề Diễn liền đứng dậy vén rèm lên, chỉ thấy Dư thường tại kia ngồi giường dùng chăn che kín cả người.

      Thấy hoàng thượng tiến vào, Dư thường tại kinh hoảng, vội vàng xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hoàng thượng. Trong lòng hoàng thượng càng vui, ở nơi này có dấu hiệu nào trúng độc, còn phải là vui vui sướng sướng sao: ”Dư thường tại có sức sống như thế, trẫm thấy có vẻ như là trúng độc, còn muốn trẫm làm chủ cho ngươi cái gì?”

      Cảm thấy bị lừa bịp giọng điệu Tề Diễn cũng nghiêm nghị lại, ý tức giận trong đó cũng rất ràng.

      Dư thường tại nghe thế cũng luống cuống: ”Tỳ thiếp…Tỳ thiếp…Tỳ thiếp sao dám khi quân, tỳ thiếp là trúng độc, bộ dạng này dám làm bẩn mắt hoàng thượng.”

      Lúc này Đức phi theo đuôi hoàng thượng bước vào cũng mở miệng : ”Hoàng thượng, bộ dạng kia của Dư muội muội thần thiếp vừa mới nhìn thấy quả đáng sợ, nếu phải trúng độc sao lại đột nhiên như thế?” Rồi quay đầu khuyên Dư thường tại: ”Dư muội muội đừng nữa, mau bỏ chăn ra để cho hoàng thượng biết chuyện này là hay giả.”

      Có lẽ là ôm tâm tình bằng bất cứ giá nào, Dư thường tại liền bỏ chăn xuống, nhìn bóng dáng vẫn thướt tha mềm mại như trước, nhưng khi nàng quay mặt lại khiến hoàng thượng bị dọa sợ hết hồn.

      Vốn là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhưng lúc này lại nổi lên những chấm đỏ lớn , mà tóc đầu thưa thớt, trụi đến lợi hại. Dư thương tại lúc này vẫn mang theo biểu tình hoa lê đẫm mưa nhìn hoàng thượng, chờ đợi hoàng thượng nổi lên tia thương hại chi tâm. Chỉ là bộ dáng bức quỷ của Dư thường tại giờ còn làm vẻ hoa lê đẫm mưa, khiến người ta ngại chiêm ngưỡng, dọa người được ngay.

      Hoàng thượng nhớ tới vài ngày trước đó khi sủng hạnh Dư thường tại này, nàng vẫn còn là giai nhân thanh tú, bây giờ nhìn lại kinh khủng, hoàn toàn nhìn ra dáng vẻ đêm đó, mà biểu tình này khiến cho người ta nhìn nổi.

      Đức phi thấy vẻ mặt của hoàng thượng khóe miệng nhịn được lặng lẽ cong lên, kỳ nàng khuyên Dư thường tại dùng chăn che đậy sao có thể phải là cố ý? Hoàng thượng nhìn qua bộ dáng chán ngán này của Dư thường tại, sau này làm sao còn có thể nghĩ đến người như vậy, nếu như nhớ tới chỉ sợ cũng là dị ứng chán ghét thôi.

      Hừ, làm chút chuyện liền có dũng khí uy hiếp nàng, biết sống chết, được hoàng thượng lần sủng hạnh coi như tiện nghi cho ả.

      Tuy nghĩ như vậy nhưng mặt Đức phi vẫn làm ra vẻ mặt đau thương như cũ: ”Nhìn dáng vẻ này của Dư muội muội khiến cho người khác đau lòng, kính xin hoàng thượng vì Dư muội muội làm chủ a.”

      Hoàng thượng lúc này cũng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, đối với việc trúng độc này coi như tin bước đầu, người êm đẹp, nếu phải trúng độc sao lại biến thành dạng này?

      ”Gần đây nhất ngươi kết thù oán cùng ai mà lại hại ngươi như vậy?” Hoàng thượng hỏi.

      xong Dư thường tại lại khóc lên, vẫn là dáng vẻ hoa lê đẫm mưa ”cân xứng” kia, nếu như là lúc trước nhất định là dáng vẻ khiến người



      thương tiếc, chỉ là dáng vẻ xứng với nàng ta giờ khiến người ta dám nhìn thẳng.

      "Tỳ thiếp tiếng noi , làm sao có thể đắc tội người nào chứ?" Sau khi như vậy , Dư thường tại tựa như nhớ tới điều gì, thanh nâng cao thêm mấy độ: "Tỳ thiếp biết, việc này nhất định là do Uyển quý nhân làm hại tỳ thiếp! Nhất định là nàng, sai được!"

      Uyển quý nhân? Nhìn Dư thường tại khẳng định như vậy, hoàng thượng liền hỏi tiếp: "Ngươi sao biết chắc chắn là nàng? Có chứng cớ gì?"

      Dư thường tại gật đầu mạnh, nét mặt cũng càng thêm dữ tợn: "Hồi bẩm hoàng thượng, tỳ thiếp tất nhiên dám lung tung! Ngày ấy sau khi ở ngự hoa viên chạm mặt Uyển quý nhân, Uyển quý nhân ngày ngày đều tặng chút điểm tâm cho tỳ thiếp, thứ mà tỳ thiếp mấy ngày gần đây vẫn ăn chính là điểm tâm này! Ngoại trừ nàng, còn có ai hạ độc nô tỳ chứ?"

      Nghe xong lời này, sắc mặt hoàng thượng trái lại có chút lập lờ nước đôi đứng lên: "Ngươi xem, vì sao Uyển quý nhân phải hại ngươi?"

      "Tất nhiên là nàng nhìn quen hoàng thượng đến nơi của nàng nữa mà sủng hanh thần thiếp, nàng ghi hận tỳ thiếp! Cầu hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho tỳ thiếp a! Tỳ thiếp muốn đối chất với nàng ta!" Khi Dư thường tại bộc phát khẳng định phỏng đoán của mình, cực kỳ muốn cấp cho A Uyển tội danh này. Hoàng thượng lúc này cười ra tiếng: "Thôi, Lý Đắc Nhàn, mời Uyển quý nhân đến Thừa Phong điện." xong, hoàng thượng liền xoay người ra khỏi phòng ngủ, hề nhìn khuôn mặt vì trương ra dữ tợn mà vặn vẹo. Mà Đức phi chưa từng mở miệng tất nhiên là đuổi theo bước chân của hoàng thượng cũng ra ngoài, tình hình phát triển đúng là càng ngày càng thú vị.

      Sau khi tin Dư thường tại bảo bản thân trúng độc truyền tới, A Uyển liền biết phần đặc sắc nhất của trận chiến này sắp đến. Khi A Uyển trang phục lộng lẫy, thành thực bước vào Thừa Phong điện, hoàng thượng thể thừa nhận hai mắt của mình chuộc cứu lại. Sau khi đối mặt với khuôn mặt lộ ra dữ tợn đáng sợ, nhìn lại Uyển quý nhân mềm mại đáng cười thản nhiên cất bước đến kiểu hưởng thụ.

      Sau khi A Uyển cấp hoàng thượng cùng Đức phi thỉnh an, hoàng thượng cũng lười quanh co vòng vèo liền trực tiếp hỏi: "Uyển quý nhân, giờ Dư thường tại trúng độc, là ngươi làm, ngươi muốn sao?"

      A Uyển nghe vậy biểu tình chính là mở to hai mắt dám tin: "Cái gì? Dư thường tại trúng độc? Là do thiếp hạ?"

      Hoàng thượng gật gật đầu, Đức phi cũng mở miệng: "Uyển quý nhân, Dư thường tại mỗi ngày đều ăn điểm tâm ngươi đưa tới mới biến thành bộ dạng kia, ngươi có biết tội của ngươi ?"

      Vừa mới đến liền muốn hỏi tội, đây là cũng quá nóng lòng , A Uyển nhìn trộm Dư thường tại đeo cái khăn che mặt lên rồi nhưng vẫn thể che được dung nhan đáng sợ như cũ, cũng đứng dậy hướng Đức phi hơi hơi cúi ngươi: "Lời ấy của Đức phi nương nương sai rồi, mặc dù giờ tỳ thiếp mới biết được Dư thường tại trúng độc, nhưng việc trúng độc này hề có quan hệ với tỳ thiếp."

      Lời của A Uyển vừa ra, Dư thường tại rốt cuộc ngồi yên: "Uyển quý nhân ngươi có cảm thấy cắn rứt lương tâm khi việc này phải do ngươi làm ? Nếu phải là ăn điểm tâm mỗi ngày ngươi đưa tới, mặt của ta sao lại biến thành như vậy! Còn có tóc của ta! Chứng cớ vô cùng xác thực ngươi còn dám phủ nhận."

      Dáng vẻ của Dư thường tại rất chắc chắn, A Uyển cũng chút hoang mang: "Dư thường tại quả thích tự mình quyết định, chẳng lẽ điểm tâm này là ta chủ động muốn tặng cho ngươi? biết ngày đó là ai trông mong nhìn điểm tâm của ta, ở đó tán dương tâng bốc. gần xa phải là muốn ta tặng ngươi chút điểm tâm sao? Nếu phải ngươi có dáng vẻ đó, sao ta lại đem điểm tâm chia ra cho ngươi? nhìn được tâm của người tốt!"

      Theo lời của A Uyển, cũng sai, chẳng qua việc Dư thường tại khen ngợi điểm tâm của nàng là do A Uyển nhử, Thanh Sam Bạch Lộ chỉ là kẻ xướng người họa chuyện liệu làm điểm tâm này khó cỡ nào mới có được, thợ làm điểm tâm dễ cỡ nào, mà ngay cả hoàng thượng cũng từng khen qua. Tầm nhìn Dư thường tại này hạn hẹp liền nhịn được muốn nếm thử chút, rồi nài nỉ A Uyển tặng chút điểm tâm cho nàng ta.

      xong, A Uyển nhìn quanh trong điện, thấy bóng dáng thái y buồn cười: "Dư thường tại là nực cười, nếu là trúng độc, sao mời thái y, còn mong mời ta đến đối chất. Chẳng lẽ Dư thường tại thấy ta là có thể cần thuốc mà khỏi bệnh?" A Uyển trào phúng liếc nhìn Dư thường tại cái, rồi đem câu chuyện chuyển hướng về phía hoàng thượng.

      "Để chứng minh tỳ thiếp trong sạch, khẩn cầu hoàng thượng mời thái y đến chuẩn đoán bệnh."

      -Hết chương 18-
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      tart_trung, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Tương kế tựu kế 2

      Vừa nhận được tin Đức phi bẩm báo hoàng thượng liền đến Thừa Phong điện, chuyện tình phát triển chặt chẽ, hoàng thượng sửng sốt đúng là chú ý tới chuyện nơi này nhưng lại có thái y.
      Qua A Uyển nhắc nhở liền hỏi Đức phi: ”Lời này của Uyển quý nhân phải có lý, có từng mời thái y tới trước?”
      Đức phi cũng coi như là lão nhân thâm trầm trong hậu cung biển sâu này, sau khi biết được việc Dư thường tại trúng độc mà kẻ tình nghi chính là Uyển quý nhân giờ trong hậu cung được hoàng thượng rất thích, chỉ muốn mau chóng đem việc này bẩm báo cho hoàng thượng, tự mình đến trước làm chủ, có lẽ là trong lòng quá khẩn cấp nên quên mất điều trọng yếu nhất.
      Đức phi thầm ảo não bản thân sơ suất, lập tức đứng dậy hướng hoàng thượng bồi tội: ”Còn mau mời thái y, chỉ là nhìn bộ dáng này của Dư thường tại giống như dáng vẻ sinh bệnh bình thường, nô tì nhất thời gấp gáp liền bẩm báo hoàng thượng, là nô tì khinh suất, hoàng thượng thứ tội.”
      Hoàng thượng nhướng mày, trong giọng thoáng chút khó chịu: ”Chuyện phi tần hậu cung trúng độc lớn như vậy còn mời thái y cẩn thận nhìn qua cái, chưa biết giả thế nào tới báo tin cho trẫm, xử lý cẩu thả khinh suất như thế, Đức phi ngươi làm cho trẫm thất vọng.”
      Đức phi thầm cắn răng: ”Thần thiếp kinh sợ, kính xin hoàng thượng thứ tội.” thể việc này là nàng nhất thời sơ ý, chợt bị tin tức này xông lên làm đầu óc mê muội, xử lý lại thận trọng như thế.
      ”Thôi, Lý Đắc Nhàn, truyền chỉ mời viện trưởng thái y viện tới.” Hoàng thượng bèn phân phó như vậy.
      Viện trưởng thái y viện Trịnh thái y qua tuổi bốn mươi, có thể lên làm viện trưởng thái y viện tất nhiên là có chút bản lĩnh. Nhận được ý chỉ của hoàng thượng, Trịnh thái y liền cõng hòm thuốc theo tiểu công công truyền chỉ vội vàng đuổi tới Thừa Phong điện.
      Lúc Trịnh thái y vừa tiến vào trong điện ngửi thấy mùi thích hợp, sau khi hoàng thượng muốn lão kiểm tra xem Dư thường tại có phải trúng độc hay , Trịnh thái y biết được bản thân lại bị quấn vào tranh đấu trong hậu cung.
      Đầu tiên Trịnh thái y cẩn thận kiểm tra chấm đỏ mặt Dư thường tại, lại hỏi triệu chứng bệnh, sau khi tỉ mỉ chẩn mạch liền hướng hoàng thượng chắp tay: ”Hồi lời hoàng thượng, cựu thần chẩn đoán bệnh xong, Dư thường tại cũng phải là trúng độc.”
      Kết quả chẩn đoán bệnh của thái y vừa đưa ra, trừ A Uyển, những người khác đều cả kinh, mà trong đó thể chấp nhận nhất…là bản tân Dư thường tại. Thái y mới xong, Dư thường tại liền để ý lễ nghi, giọng the thé : ”Làm sao có thể, tỳ thiếp nếu phải là trúng độc, sao lại biến thành cái dạng này! Nhất định là thái y chẩn đoán bệnh sai rồi.”
      Từ trước đên nay Trịnh thái y đối với y thuật của mình rất có lòng tin, giờ bị người khác nghi ngờ kết quả chẩn đoán bệnh của bản thân như thế, sắc mặt có chút tốt: ”Hồi bẩm hoàng thượng, cựu thần chẩn đoán bệnh sai, Dư thường tại vẫn chưa có dấu hiệu trúng độc. Nếu Dư thường tại tin y thuật của thần, đem thái y khác mời tới cũng giống như vậy. Mặt nổi hồng ban, rụng tóc nguyện nhân do ăn thức ăn tương khắc nên xuất triệu chứng này, chỉ cần chú ý thực phẩm những chấm mặt qua chút thời gian mất, chỉ là muốn tóc dài ra cần mất mấy ngày.”
      Trịnh thái y còn phen kiểm tra điểm tâm A Uyển tặng, có vấn đề gì, lại cũng tương khắc với đồ Dư thường tại ăn, hiềm nghi A Uyển tẩy sạch hơn phân nửa.
      Dư thường tại bất luận như thế nào cũng thể chấp nhận kết quả này, lòng cho rằng là A Uyển làm hại nàng ta: ”Hoàng thượng! Tỳ thiếp trúng độc a! Ngươi lang băm này, nhất định là Uyển quý nhân thu mua ngươi đúng ! Hoàng thượng, kính xin hoàng thượng đổi vị thái y khác chẩn bệnh!”
      A Uyển tất nhiên là ngồi ở bên nhìn hành động như nổi điên của Dư thường tại, biết suy xét. Hoàng thượng lúc trước từng qua, đây là viện trưởng thái y viện, luôn luôn chỉ khám cho hoàng thượng, hoàng hậu cùng thái hậu. vào trong miệng nàng ta lại thành lang băm? Đức phi là bộ dáng chuyện liên quan đến mình cao cao quải khởi (đồng nghĩa với phải việc của mình, nhúng tay vào), đường về của não Dư thường tại gập ghềnh như vậy, Đức phi cảm thấy cần tự mình ra tay cũng có thể đưa nàng ta .
      Liên tiếp những thanh này làm cho hoàng thượng cảm thấy phiền toái liền quát lớn: ” xằng, Dư thường tại chất vấn trẫm phải !”
      Hoàng thượng mời Trịnh thái y đến cũng phải có nguyên do, là Trịnh thái y là viện trưởng, y thuật cao minh, thứ hai là Trinh thái y say mê y thuật, đối với hậu cung tranh đấu luôn trung lập, mời lão tới cần lo kết quả chẩn đoán bệnh là do có người thu mua thái y mà lừa gạt…
      Mặc dù bị hoàng thượng quát lớn như thế, Dư thường tại kia dù ủy khuất nhưng vẫn phục. A Uyển nhìn thấy liền hướng hoàng thượng cúi người thi lễ rồi : ”Hoàng thượng, tỳ thiếp có chuyện muốn nhờ, nếu như Dư thường tại luôn miệng tuyên bố tỳ thiếp hại nàng, tỳ thiếp cũng thể công mà lại bị giội cho thân nước bẩn, xin cho tỳ thiếp nhân tiện hỏi Dư thường tại mấy câu.” Hoàng thượng tất nhiên là cho phép.
      A Uyển chuyển đề tài, mũi nhọn chĩa vào Dư thường tại: ”Dư thường tại, ngươi luôn miệng là ta hại ngươi, ngươi có thể ra nguyên nhân ta có cái gì mà phải hại ngươi ? Cũng để cho hoàng thượng cùng Đức phi bình luận xem xét.”
      Hoài nghi người khác tất nhiên phải có nguyên nhân hoài nghi, câu hỏi lần này của A Uyển cũng có tình lý bên trong.
      A Uyển hỏi thôi, vừa hỏi xong Dư thường tại giống như thùng thuốc nổ bén lửa: ”Ngươi muốn hại ta, chắc chắn là ghi hận ta! Ai chẳng biết hoàng thượng liên tục lật bài tử của ngươi, rồi sau đó là ta thị tẩm, chặt đứt tâm tư muốn tiếp tục chiếm lấy hoàng thượng của ngươi, ngươi liền phải hại ta như thế!” Dư thường tại vào lúc này có phải đầu óc dùng được hay , cái gì cũng dám ra ngoài, cũng sợ bị đánh mặt.
      A Uyển cũng tiếp những lời này của nàng ta nữa, ngược lại thỉnh tội với hoàng thượng: ”Hoàng thượng minh giám, tỳ thiếp dám có tâm tư độc chiếm hoàng thượng, Dư thường tại cứng rắn liền quy kết lên đỉnh đầu tỳ thiếp như vậy, tỳ thiếp chịu nổi. Mà lời lại càng quá, nếu hoàng thượng lật bài tử của tỷ muội khác, tỳ thiếp liền có thể hại người đó, đây là đánh giá quá cao tỳ thiếp.” Đạo lý cân bằng hậu cung luôn là mưa móc hoàng thượng cùng dính, tội danh hồng nhan họa thủy độc chiếm hoàng thượng cũng phải .
      Hoàng thượng hơi gật đầu, cũng cảm thấy ngôn luận của Dư thường tại hề có căn cứ. Việc sủng hạnh toàn bộ do mình làm chủ, ý Dư thường tại đây là nếu lật bài tử của người khác, A Uyển liền ghi hận kẻ đó, trước khi mang hận phải là làm hại chính mình trước sao?
      A Uyển liền hỏi cung nữ Liên Nhi bên người Dư thường tại: ”Mấy ngày nay đồ ăn ngự thiện phòng là chủ tử ngươi chọn, hay là ngự thiện phòng dựa theo phân lệ đưa tới?”
      Hoàng thượng ở đây, Liên Nhi tất nhiên dám dối: ”Hồi lời Uyển quý nhân, là tự mình chủ tử chọn.”
      A Uyển vừa lòng gật đầu, đồ nàng tặng cũng có vấn đề, mà thực đơn là chính Dư thường tại chọn, ăn đồ ăn tương khắc, triệu chứng sinh bệnh là tự mình gây ra, có liên quan gì đến nàng đâu.
      Mắt thấy vấn đề này sắp kết thúc, Đức phi nhưng lại hướng về phía Dư thường tại nháy mắt.
      Dư thường tại rất nhanh hiểu được liền xoay người về phía hoàng thường: ”Nếu việc này phải Uyển quý nhân làm, tỳ thiếp nguyện ý lĩnh tội, chỉ là tỳ thiếp đột nhiên nhớ tới chuyện phải báo cáo hoàng thượng. Hoàng thượng có thể biết, ngày ấy ta Kinh Hồng điện của Uyển quý nhân bái phỏng (hỏi thăm) nhưng lại nhìn thấy có cung nữ lén lút ở trong viện chôn đồ vật gì đó, tỳ thiếp nhìn xa xa rất giống vật vu cổ, thỉnh hoàng thượng phái người đến trong sân Kinh Hồng điện đào ra biết!”
      Tình huống lúc nầy bị đảo ngược, A Uyển cũng làm ra bộ dáng dám tin nhìn Dư thường tại, phản ứng đó được Dư thường tại thu vào trong mắt càng thêm có lòng tin. Hoàng thượng tuy bực mình các nữ nhân miệng lưỡi tranh cãi, nhưng khi ra thuật vu cổ, tính chất việc giống lúc đầu.
      Hoàng thượng phái tiểu thái giám lâu liền cầm trở về Thừa Phong điện, Dư thường tại nhìn thấy cái vò rất nghi hoặc, chẳng lẽ người làm việc kia đem đồ đặt ở trong cái vò?
      Dư thường tại và Đức phi có lẽ biết nhưng hoàng thượng lại biết, cài vò này là rượu ngon hoàng thượng ban cho, bởi vì sức ngấm lớn nên mỗi lần cũng chỉ cho A Uyển uống , chỉ cho phép uống hết lại lấy. Đây là vu cổ vật?
      Hoàng thượng yên lòng, cười hỏi A Uyển: ”Sao lại chôn ở trong sân?” Vừa hỏi xong khiến cho Dư thường tại cùng Đức phi đều hiểu ra sao, đây chẳng phải là vu cổ vật sao, sao hoàng thượng lại có dáng vẻ như là hiểu tình?
      A Uyển tất nhiên là ngượng ngùng cười cười: ”Tỳ thiếp chẳng phải là luyến tiếc nên uống sao? Cũng muốn học dáng vẻ hoàng thượng chôn dưới gốc cây, chờ ngày đẹp lại lấy ra.”
      Hoàng thượng vuốt cằm, lại chỉ vào cái vò hỏi Dư thường tại: ”Ngươi

      rượu trẫm ban cho là vu cổ vật?" Dư thường tại dù thế nào cũng nghĩ ra vốn nên là vu cổ vật gì đó lại đột nhiên biến thành rượu hoàng thượng ban cho đối mặt với hoàng thượng, ậm ừ ra lời., chỉ có thể tức giận chỉ vào A Uyển: "Ôn Uyển, nhất định là ngươi làm hại ta, vì sao ngươi lại ác độc như thế?"

      Đột nhiên bị chỉ trích, A Uyển khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm: "Dư thường tại là ta ghi hận ngươi hãm hại ngươi, ngươi có cái gì đáng để ta ghi hận? Luận thị tẩm, thời gian của ngươi sánh bằng ta, luận gia thế, cha của ta và ngươi đều là qun viên tòng ngũ phẩm, luận diện mạo, ta tất nhiên cảm thấy ngươi đẹp bằng ta. Ngươi chút xem, ngươi có chỗ nào đáng để ta ghi hận?"

      A Uyển xong liền mang biểu tình tấm lòng tốt lại bị cắn ngược cái phiền muộn: "Ngược lại, nên là ngươi ghi hận ta mới đúng chứ? Thậm chí còn tiếc thêu dệt ra lời bịa đặt vu cổ thuật để hãm hại ta, ngươi lại biết, điểm tâm chia cho ngươi là hoàng thượng ban cho ta, chẳng lẽ ta ngốc đến nỗi dùng đồ hoàng thượng ban để hại ngươi? Nếu phải ngươi cầu xin ta chia cho ngươi, bằng ta sao lại cam lòng đem điểm tâm hoàng thượng cho tặng ngươi, giờ ngươi lại đổ tội cho ta, là...."

      phen kẻ gây trong lời đó đánh tan phòng tuyết trong lòng Dư thường tại, bây giờ mình biến thành dạng này mà Ôn Uyển kia vẫn chói lọi như trước, dáng vẻ bi thương thuyết giáo mình đặc biệt câu điểm tâm hoàng thượng ban cho triệt để kích động Dư thường tại, tâm lý công bằng dồn ép nào, Dư thường tại liền vọt lên mực muốn bóp cổ A Uyển.

      Tất nhiên là A Uyển bị hù dọa, nhưng mà có cung nữ Thanh Sam mạnh mẽ ở đây, sao có thể để cho nàng ta thực được? tốn chút sức lực liền dễ dàng đè Dư thường tại ở mặt đất, ngoài miệng còn xin lỗi: "Dư thường tại, nô tỳ đắc tội."

      Ngay trước mặt còn dám động thủ? ràng là đem để vào trong mắt. Nhìn bộ dạng điên phụ của Dư thường tại điên cuồng giãy giụa, miệng còn thét chói tai, hoàng thượng khắc cũng muốn tiếp tục phí tâm tư ở chuyện này, tay to vung lên liền đem Dư thường tại cách chức làm thứ nhân. Dính đến vu cổ thuật, cho dù là bịa đặt nhưng lá gan cũng khỏ, đem thứ nhân ném vao trong lãnh cung tự sinh tự diệt . Con cờ này còn chỗ dùng, chẳng qua vẫn chưa khai ra nàng coi như thức thời, mà liên quan đến vu thuật, Đức phi cũng dám mở miệng cầu tình, chỉ cho Dư thường tại ánh mắt trấn an.

      Hoàng hậu cùng Hiền phi biết được việc này vừa lúc chạy tới Thừa phong điện chuyện hạ màn. Hoàng thượng sau khi phân phó liền cho mọi người giải tán , bản thân trở về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Nhưng trước khi ở trước mặt mọi người trấn an A Uyển bị kinh hách phen, mọi người cũng đem màn này thu vào trong mắt.

      ***

      Trở lại địa bàn Kinh Hồng điện của mình, vẻ mặt bị kinh sợ của A Uyển liền thu vào, phất tay để cho Bạch Lộ cầm bạc hối lộ ngự thiện phòng, tối nay nàng muốn ăn cá bồi bổ đầu óc! Chuyện Dư thường tại dĩ nhiên là do A Uyển làm, để cho Tiểu Lộ Tử dò la ngày thường nội vụ ti đưa hoa gì đến phòng Dư thường tại, lại để cho Thanh Sam ngự thiện phòng hỏi thăm tỷ muội tốt về thực đơn phen, đưa điểm tâm tương khắc. Điểm tâm mỗi ngày khác, dù là thái y cũng tra được, việc tương khắc cứ như vậy mà thành, ngày ngày đều thế, chứng bệnh phải rất nhanh liền lộ ra sao.

      Phương pháp hại người có rất nhiều, cũng phải chỉ có mỗi loại hạ độc này, hạ độc chẳng qua là hạ sách cấp thấp nhất vừa dễ lộ ra dấu vết mà thôi, đây là Tống má má dạy (Lina: trò giỏi hơn thầy :))

      Về chuyện tình cờ gặp gỡ ở ngự hoa viên phải là A Uyển cố ý thiết kế, là vô tình gặp, A Uyển chỉ là biết thời biết thế thôi, mà ngay cả A Uyển cũng thể dự đoán được phương pháp kia lại hiệu quả như thế, phải biết rằng nếu Dư thường tại có chút phòng bị sơ sơ đến mức như thế.

      Từ đầu đến cuối A Uyển muốn mạng của Dư thường tại, nàng chẳng qua chỉ muốn khiến cho Dư thường tại mất giá trị lợi dụng đối với người sau lưng nàng ta. Vốn khôi phục dung mạo mặt cần tốn ít thời gian tóc dài ra tốt càng cần thêm chút thời gian nữa, nếu Dư thường tại dính dáng đến chuyện vu cổ vật, cùng lắm là cấm túc dưỡng bệnh cũng sao, nếu cắn ngược cũng bị A Uyển tương kế tựu kế.

      Chỉ là đâu có nhiều "nếu như" đến vậy? Đợi ở trong lãnh cung biết Dư thường tại này, a , là Dư thứ nhân muốn tìm phiền toái cho nàng thế nào?

      -Hết chương 19-
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      tart_trung, fujjko, Nhược Vân3 others thích bài này.

    5. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Thanks nàng edit, hóng chap mới của nàng nhé :3 :-*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :