1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 30
      Tô Hàm đờ đẫn nhìn hốc mắt sâu hun hút của Từ Ngạn Chi, cái bản mặt gầy trơ xương, tái nhợt xanh xao, há miệng chuyện cái liền có thể thấy hai viên răng cửa chơi, nhìn xuống quần áo rộng thùng thình mặc ở tướng người giống y chang khung xương, thùng tha thùng thình.

      Biểu ca, xin hỏi ngài có soi gương chưa? (゜ – ゜)

      Từ Ngạn Chi bị ánh mắt Tô Hàm rà xét có chút thẹn quá thành giận.

      - Người ta là bị thực kia tra tấn mười năm mới biến thành phúc đức hạnh này, chờ người ta dưỡng thân thể tốt lại, lại là cái ngọc diện tiểu lang quân! ( ᗒᗣᗕ)

      Tô Hàm thầm, ngọc hay diện ta biết, tiểu lang quân khẳng định là thể nào, cũng biết tự đếm chút mình bao nhiêu tuổi rồi, bộ dạng lại trẻ nữa, cũng thay đổi được thực ngươi cái đại thúc! ( ¬ _ ¬ )

      - mà! Ngươi đừng tin biểu ca a!

      Từ Ngạn Chi nhận ra trong ánh mắt của Tô Hàm phê bình kín đáo, liền cố gắng chứng minh mình xạo.

      - Nhớ ngày xưa, ca nhưng là Hạo Thương đệ nhất thất quân tử! Nữ tu muốn ngã vào lòng ca nhiều như nước, nhiều đếm hết! Kia gọi là phong lưu lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong a! ( ᗒᗣᗕ)

      - Ngươi còn tầm hoan tác nhạc, trêu hoa ghẹo nguyệt đâu!

      Khàn khàn thanh truyền đến, thô ráp so với giọng thiếu niên lúc bị bể giọng còn khó nghe hơn.

      Tô Hàm cùng Từ Ngạn Chi đồng loạt quay đầu, lập tức ngớ người.

      Phía cổng vào lại có thêm cái bộ xương khô nhìn chằm chằm Tô Hàm, hình như trong ánh mắt còn ngấn lệ.

      Từ Ngạn Chi phản ứng nhanh nhất.

      - Biểu thúc, ngươi tỉnh rồi a!

      Tô Văn Bân tức giận nhìn sang Từ Ngạn Chi, :

      - Ta cảnh cáo ngươi nha cháu, tuyệt đối được đụng vào nữ nhi của ta!

      Từ Ngạn Chi bất mãn bĩu môi.

      - Ta sao? Ta rất tốt a! Toàn tu tiên giới có mấy ai so bằng thiên tài tu sĩ như ta?(ノ≧∀≦) ノ

      Tô Văn Bân hừ lạnh tiếng, cái gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. cùng Từ Ngạn Chi hai người chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, năm đó còn tầm hoa vấn liễu, trái ôm phải ấp, lần nào cũng thiếu bản mặt của Từ Ngạn Chi, người này so với chỉ có hơn chớ có kém.

      - Ngươi còn trang! Ngươi cái đức hạnh gì ta còn chưa biết sao? Lãng tử!(ಠ Д ಠ )

      Từ Ngạn Chi nóng nảy ngay.

      - Biểu thúc ngươi thể như vậy, làm sao có thể ở trước mặt biểu muội chưa đánh khai đâu! (ಠ Д ಠ )

      Sau đó lại quay đầu, cười hì hì, trấn an Tô Hàm.

      - Biểu muội ngươi yên tâm, ta đều sửa tánh rồi! Về sau ta tuyệt đối chuyên nhất chung tình, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng thôi! Biểu muội ngươi để ý đúng hay ?

      Luôn rối rắm biết thế nào để đối mặt Tô Văn Bân, Tô Hàm nghe xong lời , bất chợt theo bản năng:

      - Nam nhân con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, vì sao nữ nhân làm biểu, tử còn muốn lập đền thờ!

      Lời vừa dứt, Từ Ngạn Chi cùng Tô Văn Bân đều đờ đẫn, Tô Hàm cũng trợn tròn mắt, thế nào liền thuận miệng phát ngôn ra đâu? (꒪ Д ꒪)

      Từ Ngạn Chi há hốc miệng, biểu muội... Tốt bưu hãn! Nhìn bề ngoài rất cao quý lãnh diễm a! Thế nào lại... (꒪ Д ꒪)

      Tô Văn Bân cũng ngốc tại chỗ biết nên phản ứng thế nào, nữ nhi... Ngươi chuyện như vậy, thành vấn đề sao?

      Bỗng nhiên có trận phong truyền đến, Tô Hàm rùng mình, da gà nổi đầy mình, có sát khí! Nàng giống như bộ máy bị rỉ sét, chậm rãi ‘két két’ chuyển động cần cổ.

      Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Quân đứng ở chỗ xa, khuôn mặt còn đen hơn mực. Chu-mi-nga! Lâm thúc tới từ lúc nào?

      Xong, đời!

      - Biểu, tử.(≖ ͞ _ ≖ꐦ)

      Lời Lâm Quân hình như là rít từ trong kẽ răng ra, gằn từng chữ. Tô Hàm hoảng sợ nhìn thấy mây đen tụ hội đầu , sấm chớp vang dội. Vì sao đất có cái rãnh cho ta chui vào? Oa oa oa ~~

      - Đó... Chuyện đó, Lâm thúc, ta... Ta có thể, giải thích!

      Tô Hàm lắp ba lắp bắp.

      Lâm Quân cười trầm.

      - Tốt! Ta nghe!

      Tô Hàm mồ hôi lạnh sớm tuôn ra như thác, cứu mạng! Lâm thúc thực đáng sợ! ( ಥ ˓ ̭ ಥ )

      - Khụ khụ, Lâm Quân, lâu rồi gặp a!

      Thời khắc mấu chốt, vẫn cứ là Tô lão cha đành lòng trông thấy nữ nhi mình quẫn bách, lên tiếng giải vây.

      Tô Hàm lập tức cảm động nhìn qua , nước mắt lưng tròng, ngài là người tốt! Liền vì chuyện này, về sau ngài chính là ta lão cha!

      Tô Văn Bân thấy nhà mình nữ nhi ánh mắt tràn đầy cảm kích, vui như trẩy hội. Từ lúc mình xuất tới giờ, thái độ của nữ nhi liền luôn lãnh đạm, căn bản cũng thèm ứng mình tiếng, ngược lại ràng rất dính Lâm Quân.

      Hừ! Đó là nữ nhi của lão tử! lão tử trở lại, ai dám thay thế được địa vị của lão tử!

      thể , Tô lão cha đây là ganh tị.

      Lâm Quân thực hài lòng nhìn Tô Hàm cái, Tô Hàm lập tức đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc.

      Lâm Quân thấy thế mới gật đầu với Tô Văn Bân cái.

      - Thân thể của ngươi còn chưa có tốt, vào trước rồi sau!

      May mắn trong viện này chỉ có bốn người bọn họ, có người ngoài, ngoại trừ...

      Lâm Quân nhìn thoáng qua bên cạnh Mạnh Đông, ánh mắt ngầm cảnh cáo: Ngươi dám tuồn việc vừa rồi ra ngoài thử xem xem!

      Mạnh Đông vừa rồi luôn đóng vai bối cảnh, mặt luôn chính khí, kỳ thực tiểu tâm đều nhanh cười toét miệng, tung hoa: nghĩ tới tiểu nha đầu kia khả ái đến như vậy! (ノ≧∀≦) ノ

      Tô Hàm dám ngồi cùng chỗ với người đầy sát khí Lâm Quân, bộ ngoan nữ nhi đỡ lấy Tô Văn Bân, nhường Tô Văn Bân tiểu tâm lâng lâng: Ai da nữ nhi thực tri kỷ, thực hiếu thuận a! Hoàn toàn quên béng chuyện Tô Hàm còn chưa hề gọi là ‘cha’ lấy lần.

      Thân thể của Tô Văn Bân tốt, vừa rồi chỉ là ráng chống đỡ, lúc này bán nằm ở giường, cảm thấy thoải mái ít, nắm buông tay nhà mình bảo bối nữ nhi, nhường nàng ngồi ở kế bên giường.

      Từ Ngạn Chi thuộc loại nếu hưởng thụ được lúc nào bao giờ ủy khuất mình, chỉ huy Mạnh Đông giúp bưng ghế nằm chuyển vào phòng.

      Lâm Quân nhìn sang Mạnh Đông, người ta lập tức hiểu ý, thức thời rời khỏi phòng, khép cửa lại, chừa gian cho bọn họ.

      Lâm Quân rất thẳng thắn, đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.

      - Tô Văn Bân, ở Tô gia ngươi có lưu tồn hồn đăng hay ?

      Lâm Quân phải là hạ nhân của Tô gia, là hộ vệ của Đường Mị Nhi, dặn dò ở lại thủ hộ Tô Hàm, cho nên cần thiết phải khúm núm với Tô Văn Bân, có thể gọi thẳng tên Tô Văn Bân.

      Tô Văn Bân hơi ngạc nhiên.

      - Đương nhiên là có a!

      Quả nhiên, Lâm Quân cười lạnh, thanh khác gì tảng băng.

      - Thế vì sao mười hai năm trước, sau khi ngươi biến mất ở trong thú triều, Tô gia lập tức tuyên bố ra tin tức ngươi chết?

      Sắc mặt Tô Văn Bân liền khó coi.

      - Đám lão bất tử kia!

      Sau đó vội vàng nhìn sang Tô Hàm.

      - Bảo bối như thế nào? Mấy năm nay bọn họ có khi dễ ngươi hay ?

      Tô Hàm bị tiếng bảo bối sét đánh ngang trời, gượng cười.

      - Sau khi ngài gặp chuyện may, ta bị đưa đến Hạo Nhiên đại lục, làm dưỡng nữ ở trong tiểu gia tộc tu tiên, hai năm trước mới quay trở về. Chẳng qua còn chưa có trở về Tô gia.

      Oành! Tô Văn Bân chỉ cảm giác máu toàn thân nghịch lưu, thẳng tiến lên đầu, cư nhiên... Khinh người quá đáng!

      Lâm Quân còn ngại chưa đủ loạn, ngồi bên mát.

      - Từ đầu chí cuối, phụ thân của ngươi đều có xuất !

      Tô Văn Bân siết chặt nắm đấm, nổi gân xanh, phụ thân... Làm sao có thể vô tình đến như vậy?

      Từ Ngạn Chi đồng cảm, nhìn Tô Văn Bân, lúc mình mới được nghe đều phẫn nộ đến muốn giết người, huống chi là biểu thúc? Đó nhưng là nữ nhi duy nhất của ? Hơn nữa, Tô gia thế nhưng ngay cả biểu thúc cũng buông tay!

      hồi sau, Tô Văn Bân mới miễn cưỡng khống chế phẫn nộ của mình, nắm lấy tay Tô Hàm, vẻ mặt vô cùng áy náy.

      - Đều là cha vô dụng, để cho ngươi chịu khổ!

      Tô Hàm phải nguyên chủ, hiển nhiên có cảm thấy bị ủy khuất gì, lập tức lắc đầu.

      - Ta sống rất tốt, ngài yên tâm.
      Last edited: 14/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2055 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 31
      Tô Văn Bân cười khổ, làm sao rất tốt, có thể tưởng tượng được mấy năm nay nữ nhi chịu rất nhiều ủy khuất, trong lòng nàng có oán sao? Đến bây giờ còn chưa chịu gọi mình tiếng cha.

      Tô Hàm bất đắc dĩ, nàng cũng chú ý tới chờ mong từ Tô Văn Bân. Nhưng với nàng mà , Tô Văn Bân là người lạ, ngay lúc này nàng có cách nào gọi tiếng cha a! sượng!

      Từ Ngạn Chi cũng chú ý tới điểm ấy, muốn biểu thúc quá mức thương tâm, cười tủm tỉm, chen lời:

      - Biểu muội a! Ngươi xem Tô gia có đầu óc như vậy, chi bằng ngươi theo ca thôi! Ca mang theo ngươi bước lên trời, tung hoành tứ hải, tức chết đám Tô gia!

      Tô Hàm mặt đầy hắc tuyến, vị biểu ca này, đúng là xem mình là tu sĩ nga, miệng đầy tục khí, là cái gì mà Hạo Thương đệ nhất thất quân tử sao? Gạt người ! ( ¬ _ ¬ )

      Tô Văn Bân nghe lời Từ Ngạn Chi , cái gì thương cảm u buồn bay hết, lòng cảnh giác lại tăng lên.

      - Từ Ngạn Chi, lão tử rồi, cho ngươi nhắm vào nữ nhi của ta!

      - Biểu thúc!

      Từ Ngạn Chi ưỡn ngực, dán cái bộ mặt chân thành lên người Tô Văn Bân.

      - Thân càng thêm thân tốt nga! (ノ≧∀≦) ノ

      - Cút cút!

      Tô Văn Bân bạo phát.

      - Lão tử nữ nhi còn chưa đến mười lăm tuổi, ngươi nha, chỉ hơn lão tử có bảy tuổi! Nghĩ trâu già gặm cỏ non? Đừng có nằm mơ!

      Từ Ngạn Chi từ đầu tới đuôi chỉ là miệng ba hoa chích chòe, định đùa vui chút hòng giải tỏa bầu khí, nhưng bây giờ cũng bắt đầu nóng nảy.

      - Biểu thúc ngươi sao lại thế? Cứ chọt vào chỗ đau của người ta! Ta thế nào gọi là trâu già chứ! Ta ràng còn chưa tới trăm tuổi a! (ಠ Д ಠ )

      Ngươi đều gần trăm tuổi a! Trang cái gì tươi non tiểu thiếu niên a! Dù chỉ tính ngoại hình, có đẹp mắt bằng Tần Sách nhà ta hay sao?

      Tô Hàm giật mình, sao vô duyên vô cớ lại nghĩ đến Tần Sách? Hai năm gặp, hai năm chút tin tức, cũng biết như thế nào? Có phải hay vẫn giống như trước kia ngơ ngơ ngáo ngáo?

      Tô Hàm thả hồn mây trôi, nhưng bị Lâm Quân phát giác, y nhướn mày, tiểu thư nghĩ tới ai? Tần Sách? Vẫn là phế vật Nam Cung gia?

      Tô Văn Bân thèm để ý tới Từ Ngạn Chi nữa, thân thiết với Tô Hàm.

      - Bảo bối, về sau cần phải lo lắng, có cha ở đây, cha bảo vệ ngươi!

      Tô Hàm còn chưa có tỉnh lại từ trong suy tư, ngơ ngác đáp:

      - sao đâu, còn có Lâm thúc chi!"

      Lại là Lâm Quân!

      Tô Văn Bân nghiến răng, bảo bối là nữ nhi của lão tử, lão tử để cho ngươi ngồi lên đầu lão tử đâu! Ngươi chờ đó, địa vị của lão tử trong lòng bảo bối, ngươi đừng hòng độc chiếm!

      Sau đó, mọi người nhất trí cho rằng, dựa tình hình tại, nếu trở về Tô gia là bất lợi cho bọn họ. Chỉ chuyện hồn đăng của Tô Văn Bân vẫn chưa tắt mà bọn họ dám tuyên bố tin tức chết rồi, vừa buông xuống Tô Văn Bân còn buông tay luôn cả Tô Hàm. tại người bị thương, người còn quá bé , ai biết tiếp theo bọn họ làm ra cái trò quỷ gì?

      Trước đó, Từ Ngạn Chi phát Truyền phù cho phụ thân của , Từ Nguyên. Nhẩm tính tính thời gian, nếu bằng truyền tống trận mà , kém là bao cũng sắp đến.

      Chờ sau khi Từ Nguyên đến, Tô Văn Bân và Tô Hàm cùng bọn họ trước hết qua Ngự Thú Tông, ở tạm Từ gia bên đó dưỡng thương. Lúc trước, bọn họ liền băn khoăn điểm ấy, cho nên có đem tin tức Tô Văn Bân được cứu tiết lộ ra ngoài, chỉ có vài người của Ngự Thú Tông là biết, giả sử tình giấu được kín, cũng sợ Tô gia tới cửa làm phiền.

      Tô Hàm đối với chuyện này vẫn nắm chắc, Từ gia là bên ngoại của Tô Văn Bân, nhưng nguyên văn chưa từng nhắc tới tồn tại của bọn họ. Tuy quan hệ giữa Từ Ngạn Chi và lão cha nhà mình đúng là bạn thân, nhưng những người khác sao?

      Tô Văn Bân nhận ra nữ nhi bất an, thầm thở dài, nàng giống như có đề phòng với bên ngoại của mình, bao gồm cả mình. Bởi vì những gì phải trải qua từ lúc sao? Nội tâm Tô Văn Bân đau xót, nếu phải mình đủ mạnh mẽ, làm sao có thể phát sinh chuyện này?

      Nữ nhi là như thế này, lão bà cũng là như thế này! phải do mình làm chủ, suy cho cùng, đều do mình quá yếu!

      Giờ khắc này, Tô Văn Bân thầm thề, vì mình nữ nhi, lão tử muốn quật khởi!

      Lâm Quân cùng Từ Ngạn Chi hai người tế nhị rời khỏi, lưu lại hai cha con mười mấy năm gặp, mặt đối mặt tâm . Nội tâm của Tô Hàm hơi giãy dụa, nàng nên gọi tiếng ‘cha’, nhưng mở miệng ra rồi lại lên lời.

      đại, ba ba của Tô Hàm chỉ lòng cầu có con trai, kết hôn qua ba lần cũng là vì vậy. Đáng tiếc, ông trời chỉ cho ba đứa con . Tuy bản thân tính là giàu có bao nhiêu, nhưng về mặt vật chất cho mấy đứa con tới nỗi nào.

      Tô Hàm là chị cả, ở chung với bà nội, hằng tháng được gặp ba ba lần. Khi ghé thăm, ba ba mang theo mấy món ăn vặt cho nàng, có khi cho nàng thêm ít tiền tiêu vặt. Lúc nào cũng ngồi chưa tới mấy phút vội vàng rời khỏi. Cho nên, Tô Hàm biết tình thương của cha là như thế nào. Từ đến lớn, số lần nàng gọi ‘ba ba’ cũng được bao nhiêu.

      tại, đối diện Tô Văn Bân, Tô Hàm ngược lại có thể cảm nhận được thương và muốn bảo vệ đến từ , chợt cảm thấy ấm lòng, chỉ có điều vẫn mở miệng được.

      Nhìn toàn thân Tô Hàm đều được tự nhiên, Tô Văn Bân quặn đau trong lòng. Dường như nữ nhi có chút cảm tình gì với mình, thái độ xa lạ, lễ phép.

      - Bảo bối, cha bỏ lỡ thời gian trưởng thành quan trọng nhất của ngươi trong mười năm qua, để cho ngươi bị uất ức nhiều như vậy, ngươi hận cha sao?

      Tô Hàm nhu nhu góc áo, giọng :

      - Cha cũng chịu rất nhiều khổ.

      Tô Văn Bân mừng rỡ, cảm động dường như rơi lệ, hốc mắt đều đỏ, nữ nhi rốt cuộc chịu gọi mình tiếng cha!

      Tô Hàm cũng thả lỏng toàn thân, kỳ thực, cũng có khó như vậy. ra rồi, chỉ cảm giác được vị trí nào đó trong lòng vang lên tiếng ‘tách’ , khóa mở ra thoải mái rất nhiều.

      tại mình là Tô Hàm, như vậy Tô Văn Bân chính là cha ruột của mình, có cái gì phải rối rắm!

      - Tốt, tốt, tốt…

      Tô Văn Bân kích động nên lời.

      Tô Hàm nhìn Tô Văn Bân luống cuống quả thực muốn cười, lại cảm thấy xúc động cười nổi. Hy vọng kiếp này, mình người cha tốt !

      - Cha.

      Sau lần đầu tiên gọi được, sau đó liền trở nên tự nhiên.

      - Cha có thể kể cho ta nghe vài chuyện có liên quan đến tổ mẫu bên kia được ? Ta sợ sau khi mình đến Ngự Thú Tông, vì hiểu chuyện chọc mọi người khó chịu.

      Tô Văn Bân vỗ vỗ tay Tô Hàm, :

      - Vốn định kể cho ngươi nghe. Tổ mẫu của ngươi, Từ Liên Chân nhân, từng được xưng là giới tu tiên nữ tu thiên tài...

      Chuyện là như vầy: Thời điểm Từ Liên cùng Tô Bỉnh Lâm còn trẻ, từng được mọi người trong giới tu tiên khen ngợi là duyên trời cho. Cả hai người bề ngoài đều xuất sắc, thiên phú cực cao, trong cùng thế hệ tinh , có người có sánh bằng. Có thể thời điểm đó hai người là xuất sắc nhất, cùng với nhau cũng trở thành đoạn giai thoại trong giới tu tiên.

      Chỉ là ngày vui sớm tàn, thời điểm Tô Văn Bân mới được năm tuổi, hai người liền tách ra, lúc đó làm chấn động toàn bộ đại lục. Hai người đối ngoại là: Tính cách hợp mà thôi. Thế nhân cho rằng hai người đều quá háo thắng, hai hổ đánh nhau cuối cùng lưỡng bại câu thương, cho nên mới tách ra. thực tế, đây chỉ mới đúng phần nguyên nhân.

      Khi đó, quả hai người đều có lòng háo thắng, chẳng qua chính vì vậy bọn họ mới thưởng thức lẫn nhau. Cuộc sống hôn nhân tuy có vài ma sát , cùng lắm là tiểu tình thú mà thôi.
      Last edited: 14/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2054 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 32
      Khi đó, Tô Bỉnh Nam, Tộc trưởng đương nhiệm của Tô gia còn chưa làm Tộc trưởng, chỉ mới là con trai trưởng của Tộc trưởng. Chẳng qua từ luôn bị Tô Bỉnh Lâm đè ép đầu, cho nên nội tâm luôn khó chịu. cũng từng ái mộ Từ Liên, lại ngờ rằng vẫn lại là bại bởi Tô Bỉnh Lâm. Suốt ngày chứng kiến hai người khắng khít như mật, loại cảm giác ghen tị trong càng ngày càng đậm.

      Vì thế, ngầm bày kế giấu dược ở chỗ ở của Tô Bỉnh Lâm, u mê hồ đồ qua đêm cùng nữ tu đê giai, tư chất vô cùng kém. Từ Liên ra ngoài trở về tận mắt nhìn thấy trượng phu của mình cùng người đàn bà xa lạ trần trụi ở giường quấn quýt lấy nhau, khó thở công tâm, liền xông lên cho Tô Bỉnh Lâm bạt tai.

      Tô Bỉnh Lâm tỉnh táo lại, hối hận thôi, cầu xin Từ Liên tha thứ. Sau khi Từ Liên biết là bị người ta hãm hại, cũng nguôi giận hơn phân nửa. Chính là nàng tâm cao khí ngạo, dễ dàng tha thứ trượng phu có thêm nữ nhân khác.

      Kỳ thực nữ tu kia cũng là vô tội, nguyên bản nàng chính là phụng mệnh đến đưa đồ, ai ngờ bị thú tính đại phát Tô Bỉnh Lâm đè lên. Nàng trông thấy bộ dạng Từ Liên hùng hổ, dám phản kháng, sợ hãi rụt rè trốn trong góc phòng. Tô Bỉnh Lâm mắt thấy dáng vẻ nàng mềm mại sợ hãi, trong lòng cũng hơi thương tiếc. Chính là khi đó, và Từ Liên tình cảm thâm hậu, chấp nhận được người thứ ba, chỉ cho nữ tu kia ít bồi thường, dặn nàng giữ mồm giữ miệng, liền thả nàng rời .

      Sau đó, hai người bao giờ đề cập tới việc này nữa. Nhưng trong lòng xuất khoảng cách, Tô Bỉnh Lâm tự biết là bản thân đúng, trong ngày thường đều mọi chuyện nhường nhịn, cẩn thận lấy lòng. Tới khi hai người chuẩn bị hòa hảo như thuở ban đầu, nào ngờ truyền đến cái tin tức sét đánh ngang tai: Nữ tu kia mang thai!

      Gia tộc tu tiên muốn có con nối dòng quả thực dễ, đặc biệt là tu sĩ cấp cao, rất xem trọng chuyện hậu đại. Tô Bỉnh Lâm cũng ngoại lệ. Tuy khi đó bọn họ có Tô Văn Bân, vẫn cứ muốn buông bỏ đứa này. kiên trì, có thể nạp thị thiếp, nhưng tuyệt đối phải lưu lại đứa này.

      Tính cách của Từ Liên cứng rắn vô cùng, dựa suy nghĩ của nàng, đứa này chính là bằng chứng chứng minh trượng phu từng phản bội mình, càng nhìn càng giày xéo vết thương trong lòng nàng, cho nên nàng kiên trì phải khiến nữ tu kia phải xóa bỏ đứa .

      Hai người giằng co được bao lâu, Tô Bỉnh Nam cổ động Trưởng lão trong tộc ra mặt, giúp Tô Bỉnh Lâm nạp nữ tu kia làm thị thiếp, chiêu cáo toàn bộ đại lục.

      Trong mắt mọi người, tu sĩ cấp cao thu thêm mấy cái thị thiếp là chuyện rất dỗi bình thường, căn bản là lay nổi cọng cỏ gì, mà tin này vào tai Từ Liên, phải là chọc phải tổ ong vò vẽ!

      Từ Liên quyết đoán cho Tô Bỉnh Lâm, nàng cùng đôi mẫu tử kia, chỉ có thể lưu bên. Tô Bỉnh Lâm nổi giận, bảo Từ Liên quá nể mặt, khẳng định thu lưu đôi mẫu tử kia cho bằng được.

      Cho nên, chuyện còn gì để , Từ Liên trực tiếp bỏ . Tô Bỉnh Lâm cho rằng nàng còn nổi nóng, chờ đến khi nàng thông suốt là được rồi, ai biết được, ngày thứ hai liền nghe thiên hạ truyền tới tin tức: Từ Liên tuyên bố cùng Tô Bỉnh Lâm đoạn tình tuyệt nghĩa.

      Tô Bỉnh Lâm là loại người tâm cao khí ngạo, ngươi để ý tình cảm giữa cả hai, ta còn hiếm lạ ngươi đâu! Lập tức đáp lại: Chuyện này là !

      Đến tận đây, hai người hoàn toàn có khả năng quay trở lại nữa. Từ Liên trực tiếp trở về Ngự Thú Tông. Nàng cũng rất muốn mang theo Tô Văn Bân, nhưng dù sao vẫn họ Tô, thiên phú lại cao, Tô gia thế nào chịu thả người?

      Khi ấy, Từ gia chỉ là tu tiên tiểu gia tộc, dựa vào tay của đôi huynh muội Từ Liên cùng Từ Thương gầy dựng, gần đây mới bắt đầu quật khởi. Lúc đó vô pháp cùng Tô gia chống lại, chỉ có thể để Tô Văn Bân ở lại Thiên Nhất Môn, qua mỗi đoạn thời gian, Tô Văn Bân đều chạy qua thăm mẫu thân.

      Nữ tu kia chính là đạo lữ đương nhiệm của Tô Bỉnh Lâm, Nguyễn Thu, nàng tư chất cực kỳ thấp, tu vi cũng cao, ngược lại thủ đoạn lại rất cao, chinh phục được Tô Bỉnh Lâm, từ thị thiếp bước lên chính thê vị.

      Thời điểm Tô Văn Bân nhắc tới Nguyễn Thu, đánh giá nàng tóm gọn là: Bề ngoài thiện lương, nhu nhược, kì thực tâm cơ thâm trầm.

      Năm nào khi còn bé hiểu chuyện, chỉ cảm thấy đối phương đối xử với mình cực tốt, muốn gì có đó, ngay cả con trai ruột của nàng, Tô Văn Bác (cửu thúc) cũng phải đứng sang bên. thích nàng hơn Từ Liên. Mà nàng cũng thực thành công nửa kế hoạch: Tô Văn Bân trưởng thành thành kẻ phá gia chi tử.

      Cũng còn may, Tô Văn Bân tầm hoa vấn liễu riết rồi nhìn thấu muôn hình muôn vẻ nữ nhân, do đó mới nhìn thấu mục đích của nàng, tự bản thân dần dần cách xa nàng. Tiếc là khi đó, danh hào Tô Văn Bân tu dưỡng đạo đức cũng truyền ra ngoài từ lâu. Cho nên mới mục đích của nàng đạt được nửa, bởi vì quả thực Tô Bỉnh Lâm bao giờ kỳ vọng vào Tô Văn Bân nữa.

      Tô Văn Bân cười khổ, có thể là thấy hết ngàn thuyền. Cho nên sau khi thấy Đường Mị Nhi chân đáng mới chân chính động tâm. ngờ tới, vì động tâm mới khiến mình rơi vào kết cục thảm hại như thế này. Nhưng nhìn nữ nhi trước mắt, vừa săn sóc lại hiếu thuận, trong lòng Tô Văn Bân cuối cùng cảm thấy được an ủi, cũng may nàng để lại cho mình nữ nhi ngoan a! ( ಥ⌣ಥ )

      Nghe xong nguyên câu chuyện xưa, Tô Hàm thầm cười ‘ha ha’ hai tiếng, trạch đấu chỗ nào có! Cho dù là ở cường giả vi tôn giới tu tiên, kẻ chiến thắng vĩnh viễn đều là bề ngoài thánh mẫu kì thực phúc hắc ngụy bạch liên hoa!

      Tô Hàm có thiện cảm với vị tổ mẫu chưa từng gặp lần của mình, giống đại đa số nữ tu khốn khổ vì tình, nàng tuyệt hề tự làm khổ bản thân, nên buông tay sớm buông tay, chút dây dưa, là loại người quyết đoán cực kỳ, có lẽ chỉ có như vậy nàng mới có khả năng xa hơn con đường tu tiên !

      Tiếp theo, Tô Văn Bân lại giới thiệu cho Tô Hàm những người khác trong Từ gia.

      Từ gia bổn gia chỉ là tiểu gia tộc, có sinh sống ở Ngự Thú Tông. Bình thường thế nhân nhắc tới Từ gia là chỉ nhóm người Từ Liên cùng Từ Thương ở Ngự Thú Tông. Tuy bọn họ là chi thứ Từ gia nhưng vì tu virất cao, siêu viễn chính hệ Từ gia, Từ gia cũng chỉ biết nịnh bợ bọn họ, dám làm càn.

      Từ Thương cùng Từ Liên đều là Phân Thần kỳ tu sĩ, thời điểm mười mấy năm trước, Từ Thương là Phân Thần trung kỳ, Từ Liên là Phân Thần sơ kỳ. Chẳng qua lúc đó Từ Liên bế sinh tử quan, biết tại có đột phá hay chưa.

      Ngoài ra, phụ thân của Từ Ngạn Chi là con trai duy nhất của Từ Thương, là Xuất Khiếu sơ kỳ tu vi, tên là Từ Nguyên. Từ Ngạn Chi kỳ tài ngút trời, tới trăm tuổi tu vi đạt Xuất Khiếu kỳ, đáng tiếc mấy năm nay bị tra tấn tàn tạ, tu vi rớt xuống Nguyên kỳ, bản thân Tô Văn Bân còn thảm hơn, trực tiếp nát Nguyên biến thành Kim Đan kỳ.

      tóm lại, Từ gia gia phả cực kỳ đơn giản, theo cách của Tô Văn Bân, mọi người đều dễ ở chung, khuyên nhủ Tô Hàm cần lo lắng.

      Chẳng qua, bọn họ trụ nhờ trong Ngự Thú Tông, cho nên Tô Văn Bân dặn dò Tô Hàm cư xử cẩn thận, nên xảy ra bất kỳ xung đột nào với Ngự Thú Tông đệ tử, dù sao chuyện bọn họ Ngự Thú Tông nhất định phải ém nhẹm, tận lực để cho Tô gia biết, để tránh phiền phức cần thiết.

      Tô Hàm đồng ý hoàn toàn, nàng vốn phải loại người thích phô trương, tuyệt chủ động gây chuyện, nếu có gì ổn, đến lúc đó mình trực tiếp bế quan tu luyện, chờ thương thế của lão cha tốt lại mới ra.

      Từ gia cũng có để bọn họ chờ quá lâu. Ngày hôm nay, Lâm Quân vận dụng linh lực của bản thân trợ giúp Tô Văn Bân hóa giải dược hiệu, Tô Hàm ở bên cạnh canh chừng, đột nhiên cảm giác có tầm mắt dừng ở người mình. Nàng xoay người liền thấy nam tử tuổi dưới ba mươi đứng ở cửa, mỉm cười đánh giá mình.

      Đầu tiên Tô Hàm là sửng sốt, người kia là ai? Sau đó nghĩ kỹ lại, đây là địa bàn của Ngự Thú Tông, đại khái là người của Từ gia tới, có thể đây là biểu thúc của mình, Từ Nguyên?
      Last edited: 14/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, bachnhaty6 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 33
      Lâm Quân hết sức tập trung trị thương giúp Tô Văn Bân nên có phát có người tới.

      Tô Hàm sửng sốt vì nàng nhìn ra tu vi của người nọ, đoán chừng tu vi của đối phương nhất định phải là Phân Thần kỳ hoặc thậm chí cao hơn. người nàng có bí bảo, có thể nhìn thấu tu vi trong phạm vi từ Phân Thần kỳ trở xuống. Nhưng chẳng phải Từ Nguyên mới có Xuất Khiếu kỳ hay sao? Chẳng lẽ người này phải Từ Nguyên?!

      Tô Hàm tăng cao cảnh giác, tuy biết bàn về thực lực, hai bên chênh lệch quá lớn, dù cho mình làm gì chăng nữa cũng đều là giãy dụa vô ích, thành thử chọn cách thành khom người hành lễ. Dù sao vị này quá cường đại, mình thành chút hy vọng sao.

      Nam tử kia hài lòng gật đầu, tệ tệ, còn biết lễ phép, xem ra cho dù là bị đưa đến địa phương hẻo lánh, cũng có bị dưỡng thành kẻ nông cạn.

      Lúc này, từ sau lưng của nam tử kia có cái gương mặt khô quắt, tái nhợt chậm rãi lộ diện, nhe ra hàm răng rớt mất hai cái răng cửa, lặng thinh cười với Tô Hàm.

      Tô Hàm nín thinh.

      Nằm tào! Từ Ngạn Chi ngươi có dám dọa người hơn chút nữa ! Cho là chứng kiến bộ mặt xương khô của ngươi biết bao nhiêu lần, nhưng ngươi đột nhiên xuất như vậy, vẫn dọa con nít khóc đó!

      Nam tử đầu cũng thèm xoay, chỉ giơ tay lên lên, sốp cái lên đầu Từ Ngạn Chi: "Thành chút cho lão tử!" ( ಠ _ ಠ )

      Ha ha... Tan tành, chớp mắt cái gì hình tượng cao quý đều vỡ tan, ràng bề ngoài nhìn nho nhã, có thiện cảm a! Vì sao phong cách chuyện lại hùng hổ như thổ phỉ vậy chứ?

      Từ Ngạn Chi bất mãn ôm đầu, kháng nghị:

      - Gia gia, ta còn bị thương đâu! Ngươi làm sao có thể đánh ta?

      Gia gia? Ý cha, cảm tình vị đại nhân này phải là biểu thúc mà là cữu công a! Khó trách tu vi cao như vậy!

      Tô Hàm dám thất lễ, khom người hành lễ thêm lần nữa.

      - Cữu công.

      Từ Thương hài lòng gật đầu với Tô Hàm cái.

      - Người trong nhà cần đa lễ, ta phải người cổ hủ, tùy ý là được rồi.

      Động tĩnh bên này làm kinh động đến Lâm Quân cùng Tô Văn Bân, hai người đứng dậy, hành lễ với Từ Thương.

      Từ Thương tiến lên đỡ Tô Văn Bân về lại giường.

      - Thân thể tốt cần ráng, còn bày đặt khách khí với cậu!

      Tô Văn Bân làm đại lão gia rồi, nhưng trải qua nhiều chuyện bấp bênh như vậy, nay gặp lại cậu, từ đối xử thực tốt với mình, viền mắt cũng nhịn được đỏ hoe.

      - Cậu...

      Từ Ngạn Chi ở sau lưng u oán.

      - Gia gia, thân thể của ta cũng còn chưa có tốt.

      Thế nào lão nhân gia ngài vô tâm với ta như vậy đâu! ( ಥ ˓ ̭ ಥ )

      Từ Thương liền khinh bỉ.

      - Thân thể tốt? Thân thể tốt thằng nhãi ngươi còn ở đằng kia đùa bỡn thị nữ? Mệt nhiều năm như vậy, cư nhiên cũng sửa được cái tánh trêu hoa ghẹo nguyệt!

      Từ Ngạn Chi mất tự nhiên, giọng kháng nghị.

      - Ta liền tùy miệng chuyện có vài câu thôi! Gia gia! Biểu muội còn ở đây đâu! (,,,ᗒ‸ᗕ,,,)

      Tô Hàm cười tủm tỉm :

      - có sao, ta biết hết rồi.

      Từ Ngạn Chi: "..."

      Từ Thương thèm để ý tới cái tên tôn tử già đầu rồi mà bớt lo, chuyện với Tô Văn Bân:

      - Ta thương lượng với Luyện đan sư trong môn phái, sau này thương của ngươi liền từ trị liệu. cần lo lắng, có cậu ở đây, ai cũng dám ăn hiếp các ngươi!

      Tô Văn Bân gật đầu.

      - Cậu, nương của ta, nàng...

      Từ Thương thở dài hơi.

      - Nàng còn chưa có xuất quan đâu!

      Nhìn biểu cảm của Tô Văn Bân lo lắng nên lời, y lại tiếp:

      - Ngươi yên tâm, nương của ngươi kỳ tài ngút trời, chắc chắn thành công!

      Thanh của Từ Thương leng keng hữu lực, tin tưởng mười phần, cho nên làm giảm bớt lo lắng của Tô Văn Bân, ngay cả Tô Hàm cũng thở phào nhõm. Nàng rất có thiện cảm với vị tổ mẫu này, muốn nàng gặp phải chuyện gì may.

      Tô Văn Bân vẫy tay gọi Tô Hàm lại đây.

      - Cậu, đây là nữ nhi của ta, Tô Hàm. Bảo bối, mau chào hỏi cữu công .

      Tô Hàm nở nụ cười tươi xin xắn, lại cung kính khom người hành lễ với Từ Thương.

      - Cữu công.

      Từ Thương gật đầu.

      - Tiểu nha đầu thực tệ, ở tuổi này Trúc Cơ hậu kỳ, rất khó có được. Xem ra mấy năm nay ở bên ngoài cũng chăm chỉ tu luyện ít.

      Tô Hàm cười nghịch ngợm.

      - Có Lâm thúc nhìn chằm chằm đâu! Ta nào dám nhàn hạ.

      Từ Thương nhìn sang Lâm Quân, Lâm Quân vội vàng khom người hành lễ.

      - Vãn bối Lâm Quân, ra mắt Từ tiền bối.

      Từ Thương gật đầu.

      - Mấy năm nay vất vả ngươi, Từ gia ta ghi nhớ phần ân tình này.

      Lâm Quân thực ngoài ý muốn, từ sau khi gặp Tô Văn Bân, đối phương luôn hữu ý vô ý nhắc khéo bản thân: Ngươi chỉ là người ngoài. Điều này làm cho vốn trong tận đáy lòng Lâm Quân coi Tô Hàm là nữ nhi rất hài lòng.

      Hừ hừ! ràng là ta dưỡng tiểu thư mười mấy năm, các ngươi đám lấy danh nghĩa người thân tự cho mình là đúng, thế lúc tiểu thư thực cần các ngươi, các ngươi đều ở đâu?

      - Từ tiền bối đùa, đây là việc ta nên làm.

      Lâm Quân thản nhiên .

      - Đúng vậy, Lâm thúc cũng là trưởng bối của ta a!

      Tô Hàm cũng phụ họa, tại ở trong lòng nàng, vẫn cứ nghiêng về phía Lâm Quân, dù sao hai người ở chung hơn hai năm qua, Lâm Quân hoàn toàn dùng tư cách phụ thân mà quan tâm đối đãi nàng. Còn những người này, đúng là có quan hệ huyết thống, nhưng chỉ mới vừa nhận thức bao lâu.

      Tô Hàm có nghiêng về phía mình! Đây là điều đầu tiên đám người Tô Văn Bân cùng lúc nghĩ tới.

      Tóm lại là chia xa mười mấy năm, khó tránh khỏi xa lạ a! Từ Thương thầm thở dài, đành phải giải thích:

      - Chuyện năm đó ngươi bị đưa , chúng ta quả thực hề hay biết. Khi phụ thân ngươi vừa qua đời, ta phái người qua thăm hỏi ngươi. Khi đó, ngươi ràng vẫn còn ở Tô gia, được chiếu cố cũng tệ. Ai biết vừa quay lưng ngươi bị tống mất đâu? Mấy năm nay, chúng ta vẫn cho rằng ngươi còn sống an ổn ở Tô gia, chính là cố kị bên kia gia thế lớn, tạm thời dám để cho ngươi lộ diện. Ai biết được bọn họ cư nhiên lại tuyệt tình đến như vậy, trực tiếp tiễn bước ngươi đâu?

      Tô Hàm lắc đầu.

      - Kỳ thực có chuyện gì, cữu công cần phải như vậy.

      Dù sao tỷ là xuyên tới, về phần nguyên chủ, người ta cùng Nam Cung Đình quấn quýt gần chết, biết vui vẻ biết bao.

      Từ Ngạn Chi cảm thấy khí tương đối nặng nề, cười hì hì ngắt lời:

      - Gia gia, cha ta đâu? Nhi tử duy nhất của đều bị thương thành như vậy, cư nhiên đến xem ta? Ta rất thương tâm!

      Từ Thương sắc mặt có chút cổ quái, sau đó mơ hồ :

      - Cha ngươi ... Còn có chút việc, tạm thời qua được.

      Từ Ngạn Chi nhất quyết thà chết buông.

      - Có chuyện gì so với nhi tử duy nhất của mất tích mười mấy năm bị thương nặng trở về càng quan trọng hơn?

      Ánh mắt của Từ Thương mang theo thương hại.

      - Ngạn Chi a! Ngoan tôn, ngươi đừng kích động a! Ngươi tại còn là con trai độc nhất, cha ngươi vừa sinh cho ngươi thêm cái đệ đệ, ngày mai liền sắp đầy tháng. Ngươi xem, ngươi được làm ca ca người ta rồi!

      Phản ứng đầu tiên của Từ Ngạn Chi là sửng sốt, sau đó lập tức thể tin gào lớn:

      - Ta còn chưa có chết đâu! liền vội vã tạo nòi giống khác rồi? Ta... Ta chịu đủ tra tấn mười mấy năm, ... cư nhiên còn có tâm trạng sanh thêm cái ăn mừng?

      Tô Hàm kinh ngạc nhìn Từ Ngạn Chi, cái phản ứng này... Bình thường có thêm đệ đệ phải nên vui vẻ hay sao? Chẳng lẽ, phải là mẫu sinh ra? Là thứ đệ?

      Từ Thương hiểu rất tâm tư của tôn tử này, từ liền bá đạo, cha mẹ mình chỉ có thể là của mình, cho đệ đệ muội muội đến tranh giành sủng ái của mình, là nhiều năm như vậy cũng chưa chịu thay đổi a! Giống y chang già đầu tiểu hài tử, tính chiếm hữu quả khủng bố a!

      Kỳ thực, lần này Từ Thương nghĩ oan cho Từ Ngạn Chi rồi, người lớn như vầy, làm sao còn so đo mấy cái này, thực ra vấn đề để ý là: Lão cha hề quan tâm .

      Đại nhi tử bị mất tích, sống thấy người chết thấy xác, cư nhiên còn có tâm trạng cút sàng đan gieo giống! vất vả vác xác trở lại, cư nhiên chỉ lo ăn mừng tân tiểu nhi tử ra đời, hề chạy qua thăm đại nhi tử bị tra tấn mười mấy năm cái! Đầy tháng rất quan trọng sao? Lão tử nhưng là cửu tử nhất sinh a! ლ (ಥ Д ಥლ)

      Thiếu niên, ngươi quả nhiên còn chưa có thoát khỏi thời kỳ nổi loạn !

      kéo dài thời gian thêm nữa, Từ Thương lập tức dẫn mọi người rời , dù sao thương thế của Tô Văn Bân cùng Từ Ngạn Chi cần phải nhanh chóng trị liệu, cộng thêm tu vi của cả hai nay đều rớt xuống, làm sao kéo trở về lần nữa vẫn cứ cái vấn đề lớn a!
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2056 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 34
      Từ Thương mang bọn họ bằng đường truyền tống trận, quá trình lòng vòng qua mấy địa phương, toàn bộ đều ngựa ngừng vó tiếp tục chạy tới điểm kế tiếp.

      Tô Hàm chỉ cảm thấy choáng váng, truyền tống chóng mặt muốn ói. Đến lần cuối cùng truyền tống kết thúc, Tô Hàm đạp chân thổ địa kiên cố rồi nhưng vẫn có cảm giác mình lơ lửng trung bằng, choáng váng biết làm sao cho hết.

      Đệ tử phụ trách truyền tống trận ở cửa Ngự Thú Tông trông thấy Từ Thương, vội vàng tiến lên cung kính hành lễ.

      - Đệ tử tham kiến Từ Chân nhân.

      Từ Thương để ý, chỉ vẫy vẫy tay, sau đó trực tiếp lôi bọn họ mất. Lưu lại đệ tử kia tràn đầy tò mò.

      - Mấy người kia trông rất lạ mặt nga! Là người trong tộc của Chân nhân sao? Còn có, phải Từ Ngạn Chi Chân nhân cũng được cứu rồi sao? Thế nào có thấy a!

      Đáng thương Từ Ngạn Chi, đánh chết cũng muốn dung nhan tại của mình bị bại lộ trước mặt thiên hạ, khẳng định nhóm các vị sư tỷ sư muội xinh đẹp khả nhân vứt bỏ hết. Vì vậy mới lôi kéo Tô Văn Bân tụ lại thành cục, ở quanh thân bật lên tầng sương mù lượn lờ, có cố gắng dùng thần thức cũng xuyên thấu. Cho nên ban nãy còn ăn thêm sốp của Từ Thương. Chẳng qua là kiên cường chịu đau, hình tượng rất quan trọng a!

      Tô Hàm đường đều còn chóng mặt đâu, cũng chẳng có sức đánh giá phong cảnh Ngự Thú Tông tú lệ, trực tiếp bị đưa tới chỗ của Từ Thương.

      Từ Thương dẫn mọi người dừng ở ngọn núi, có nhóm người đứng chờ. người đầu có ngũ thành diện mạo tương tự Từ Thương, khẳng định là Từ Nguyên thể nghi ngờ, ngoài ra còn có nhóm người, hẳn là đệ tử của Từ Thương cùng Từ Nguyên.

      - Phụ thân!

      Từ Nguyên nhanh chóng bước lên vài bước, sau lại ngó dáo dác phía sau.

      - Ngạn Chi đâu? Thằng nhãi kia đâu?

      Từ Ngạn Chi càng mất hứng, cư nhiên vừa gặp mặt liền gọi mình như vậy, dương quái khí :

      - Thằng nhãi tu vi bị rớt cái đại cảnh giới, miễn cưỡng treo nửa hơi tàn đâu, lão nhân gia ngài bận chăm sóc tân tiểu tử của ngài, lại đây nghênh đón thằng nhãi, là thụ sủng nhược kinh a!

      "Pằng!" Từ Thương đầu cũng quay cho đầu Từ Ngạn Chi thêm cái sốp.

      - năng kiểu gì với cha ngươi thế!

      Từ Nguyên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tiểu tử chết bầm này, vừa trở về liền muốn cãi nhau với lão tử!

      Bên cạnh có vị thanh y nam tử nhanh chóng tiến ra hoà giải:

      - Sư tôn đường vất vả, vẫn nên vào trước nghỉ ngơi chút !

      Tức thời, mọi người nối đuôi nhau mà vào. Tô Hàm hành lễ với Từ Nguyên, vị biểu thúc này rất là hào phóng, cũng sống rất thực tế, trực tiếp cho đống lớn linh thạch làm lễ gặp mặt, dặn Tô Hàm thích cái gì liền tự mua.

      Ngoài ra, Từ Thương còn có hai người đệ tử, trước đó lên tiếng giải vây là đại đệ tử của Từ Thương - Vương Trác, tu vi là Xuất Khiếu kỳ. Còn có vị đệ tử gọi Liễu Phong, ở bên ngoài thám hiểm, còn chưa trở về.

      Từ Nguyên cùng Vương Trác cũng có đệ tử, mọi người đều chào hỏi qua lại.

      Lâm Quân ở Tô gia danh nghĩa là khách, ngoài ra cũng có môn phái, chỉ lấy thân phận hộ vệ của Tô Hàm để chào hỏi mọi người. Từ Thương sợ có người mắt mọc lông mi, kiếm chuyện với Lâm Quân, chọc Tô Hàm vui, trực tiếp xưng hô Lâm Quân là tiểu hữu, xem như cho chỗ dựa.

      Những người này đều là người của Từ Thương, sắp tới nhóm người Tô Hàm ở nơi này, tránh khỏi làm phiền người ta, cho nên đều khách khách khí khí. Mà đối phương cũng dám cái gì bậy bạ với con cháu của Từ Thương, cho nên bây giờ song phương trò chuyện với nhau hòa đồng.

      Đạo lữ của Từ Thương đó giờ tu vi đủ lên mặt bàn tới, mà Từ Nguyên, khụ khụ, cái gọi là cha nào con nấy, câu này trái lại cũng ngoa. Tô Văn Bân còn có thể cho là bị ả Nguyễn Thu kia cố tình dưỡng cho phế, mà Từ Ngạn Chi đâu? Là học từ lão cha của !

      Từ Nguyên có đạo lữ chính thức, nhưng thị thiếp là thành đàn, bao gồm mẫu thân Từ Ngạn Chi, cũng chỉ là thị thiếp. Những người này thân phận đều cao cho mấy, cho nên đủ tư cách lên mặt bàn, vì thế nhìn như vậy xuống vòng, thế nhưng có lấy vị nữ tu ở đây.

      Tổ mẫu ở đây thôi, bất quá vì sao ngay cả người đệ tử cũng có?

      Tuy là Tô Hàm tò mò, cũng dám hỏi ra miệng. Tức thời đem mọi người an trí hảo sau, Từ Thương tự mình mời vị Luyện đan sư kia tới, Thính Khiêm Chân nhân.

      Tô Hàm luôn thành thành sắm vai tiểu nương ngoan ngoãn, trông chừng Tô Văn Bân tấc cũng rời, khiến Tô Văn Bân cảm động tới nước mắt lưng tròng, nữ nhi thực tri kỷ ~~ ( ಥ⌣ಥ )

      thực tế Tô Hàm thầm suy nghĩ, dùng dạng lý do nào mới có thể lấy ra vài cọng vạn năm linh dược vốn thể để lộ ra ngoài đâu? Nên biết rằng ngoại trừ lần đó nàng từng kể về Minh Cảnh với Lâm Quân, liền thế nào , nên giải thích như thế nào mình lấy ở đâu ra vật quý hiếm cỡ này? Trước đây Bạch lăng dù sao cũng là món pháp khí trọn vẹn, Lâm Quân ánh mắt cao, có hỏi sâu xa. Nhưng cái này khác a! Cái này kể cả quăng tới Hạo Thiên đại lục, tuyệt đối có thể xưng là được nhìn ắt thể cầu!

      Thính Khiêm Chân nhân rất nhanh liền chạy qua, kiểm tra Tô Văn Bân cùng Từ Ngạn Chi lượt xong sau đó theo Từ Thương, hai người chuyện riêng. Nhìn thái độ đối phương ngưng trọng, đoán chừng tình huống quá khả quan, dù sao hai người này rớt cái đại cảnh giới a!

      Tô Hàm còn rối rắm đâu, Từ Thương trở về việc đầu tiên lại là gọi nàng qua.

      - Vừa đúng lúc nửa tháng sau Hoàng Thiên bí cảnh muốn mở, ngươi cũng !

      Tô Hàm đầu tiên là đáp dạ, sau lại nghi hoặc hỏi:

      - Cữu công, Hoàng Thiên bí cảnh là cái gì a?

      Từ Thương giải đáp cho nàng:

      - Ngươi từ có lớn lên ở đây, tất nhiên là biết. Hoàng Thiên bí cảnh là bí cảnh trăm năm mới mở lần, chỉ có đệ tử tu vi trong phạm vi từ Kim Đan kỳ trở xuống mới có thể tiến vào, đều từ mấy đại môn phái cộng lại, ngươi cứ theo đội ngũ của Ngự Thú Tông đệ tử vào thôi!

      Tô Hàm EQ bất chợt đề cao, bất an hỏi:

      - Nhưng mà cữu công, ta phải Ngự Thú Tông đệ tử a! Như vậy chiếm cái chỗ, có ổn hay a?

      Từ Thương thèm để ý xua tay.

      - có đâu, lão phu lên tiếng, ai dám tới lui?

      Tô Hàm há miệng muốn cái gì lại thôi. Nghĩ thầm: Bọn họ là dám ở trước mặt lão nhân gia ngài cái gì, nhưng mà ta khác a!

      Chẳng qua, Tô Hàm cũng thực hiếu kỳ về Hoàng Thiên bí cảnh trông ra sao, vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng Từ Thương còn bận rộn chuyện hai người Tô Văn Bân, đem Tô Hàm ném cho đại đệ tử của mình, Vương Trác.

      Vương Trác cùng Lâm Quân có chút tương tự, ngoại hình đều là nho nhã tuấn, bất quá Lâm Quân tạo ra cảm giác càng thêm nghiêm nghị, Vương Trác thoải mái nhàng hơn. Cũng phải, nhìn dáng vẻ cữu công nhà mình, liền biết thể nào thu kiểu đồ đệ đứng đắn.

      Vương Trác là Xuất Khiếu Chân nhân, đệ tử của đa phần đều Kết Đan, chỉ còn đệ tử như Thẩm Đồng là tu vi tương đương với Tô Hàm, Trúc Cơ hậu kỳ.

      Từ Nguyên cũng có hai đệ tử chưa Kết Đan, Thạch Lỗi và Trịnh Hạo, người là Trúc Cơ trung kỳ, người khác cũng là Trúc Cơ hậu kỳ. Từ Nguyên vội lo chuyện tiểu nhi tử của mình, đem hai người này cũng ném cho Vương Trác.

      Vương Trác nhìn trước mặt đám tươi non tiểu thiếu niên, đặc biệt Tô Hàm là nhất, vẫn cứ cái chưa phát dục tiểu loli, mở to hai con mắt hạnh tròn tròn, khuôn mặt nhắn còn hơi mũm mĩm như trẻ con, đúng đứa con nít chưa lớn thôi! Luôn là người có tính ôn hòa như cũng nhịn được mắng thầm: Cái đôi phụ tử có trách nhiệm kia, lão tử phải vú em a! (ꐦ ° д ° )

      Mọi người đều dàn thành hàng ngang ở trước mặt Vương Trác, mấy cặp mắt to tròn thuần khiết đồng loạt nhìn về hướng Vương Trác: Thân, cầu giảng giải a!
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2055 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :