1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Trời đất, thẳng ngay từ đầu chủ đề là cứ thoải mái , ngại ngùng gì. Có đóng góp mới có tiến bộ!

      Sau này cứ nha Dung Nguyễn :yoyo45:

      tại Misu sửa tới C16 rồi, sớm thôi, sớm thôi :yoyo59:
      huyenlaw68, milktruyenkyDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 26
      Gặp nạn

      Tô Hàm thừa thắng xông lên, Hồi Nhất tiên linh hoạt cuộn lại, tiếp tục quất về Xích Thủy Xà.

      Đột nhiên, Xích Thủy Xà bộc phát ra tầng khí thế cường đại. Sắc mặt của Tô Hàm lập tức tái nhợt. Nó nắm lấy nhược điểm tu vi của nàng bằng nó, dùng chênh lệch cảnh giới để áp chế nàng.

      Tô Hàm cắn răng, chịu đựng áp lực cực lớn, thao tác chưa từng ngừng lại.

      Đồng tử của Xích Thủy Xà dựng đứng, nó kéo lê đuôi rắn bị thương tránh né. Đột nhiên, thân thể của nó thu lại chỉ còn thước dài, khiến công kích của Tô Hàm bị rơi vào khoảng .

      Đồng thời, Xích Thủy Xà lại tiếp tục công kích về phía Tô Hàm.

      Ban nãy là nó quá kiêu ngạo, xem thường nhân loại trước mặt. Kết quả bị tổn thất nặng nề. tại nó liều mạng, kích sát Tô Hàm, nhanh như tia chớp.

      Thân thể của Xích Thủy Xà sau khi thu lại, độ linh hoạt tăng lên. Tô Hàm thế nhưng theo kịp tốc độ của nó. Nàng vừa định rút lui, lại nghe ‘pằng’ tiếng, lớp phòng hộ của nàng bị hỏng mất hai tầng.

      Cũng may, ban đầu nàng đủ cẩn thận, đặt tới ba lớp phòng hộ trận pháp ở người. Nhờ vậy mới khó khăn bảo vệ được bản thân. Tấm lưng của Tô Hàm toát ra tầng mồ hôi lạnh.

      Quá nhanh! Căn bản theo kịp!

      Tô Hàm nín thở, tập trung tinh thần, đem lôi điện trải ra toàn thân. Ngay đúng lúc Xích Thủy Xà kích sát phạm vi gần lần nữa, nàng bộc phát toàn lực, cường đại lôi điện xuất ngay trong vòng bán kính trượng.

      Xích Thủy Xà rít gào tiếng dài, thân thể run rẩy, rơi xuống đất, cơ thể phát ra mùi khét.

      Chính là lúc này! Tô Hàm thừa dịp Xích Thủy Xà thể nhúc nhích, trong lòng bàn tay xuất thanh đoản kiếm, lập tức đâm vào vị trí bảy tấc của Xích Thủy Xà. Xích Thủy Xà vùng vẫy hồi, sau đó liền bất động.

      Tô Hàm khẽ thở ra hơi, thân thể mềm oặt, ngã xuống đất. Mới vừa rồi, trận chiến nhìn như đơn giản, nhưng chiêu lôi điện bạo liệt tiêu hao gần tám phần linh lực của Tô Hàm. Cho nên cơ thể có hơi vô lực.

      Tô Hàm nuốt viên Hồi Linh đan, nghỉ ngơi chút. Nàng thấy Lâm Quân có xuất , biết y hạ quyết tâm để cho mình tự sinh tự diệt. Bẹt bẹt miệng, Tô Hàm bất đắc dĩ đứng lên, đến bên cạnh Xích Thủy Xà, lột da, lóc cốt, đem những bộ phận hữu dụng của Xích Thủy Xà toàn bộ lấy ra hết. Đặc biệt là xà đảm và đan, Tô Hàm cẩn thận cất kỹ.

      Trải qua hai năm thám hiểm, thủ đoạn xử lý thú của Tô Hàm thuần thục kém, rất nhanh xong.

      Tô Hàm cầm da rắn đến bên dòng suối, chuẩn bị rửa nó chút.

      Khoảng cách giữa hai bên bờ suối tính là rộng, tầm hai trượng xa. Nước suối màu xanh biếc, tràn đầy sức sống.

      Tô Hàm tới bên cạnh dòng suối, ngồi xổm xuống, tay bấm cái Hoa Tiêu quyết, dẫn dắt dòng suối tát nước lên da rắn. dòng máu loãng nương theo da rắn chảy xuống dòng suối.

      Đột nhiên, bên trong dòng suối lao ra cọng rong xanh cực lớn, nhanh chóng cuốn lấy Tô Hàm. Tô Hàm kịp phản kháng, chỉ vừa kịp tạo ra phòng hộ, liền bị cuốn vào trong nước, nhanh như chớp.

      Giữa trung gầm tới tiếng, bóng dáng của Lâm Quân vừa ra, trường kiếm trong tay khởi động cực lớn linh lực, trảm xuống, nhưng chỉ kịp trảm đến những cọng rong phụ, còn cọng rong lớn vẫn cứ tiếp tục lôi Tô Hàm vào trong nước.

      Lâm Quân nổi giận ngút trời, tiểu thư cư nhiên bị bắt cóc ngay dưới mí mắt của mình! Máu cả người y đều sôi trào, y đuổi sát theo, nhảy vào trong dòng suối.

      Nhưng, thấy!

      Sau khi Lâm Quân xuống nước mới giật mình phát , bên dưới dòng suối chỉ có những đám rong bình thường. Chúng nó hỗn độn tụ ở vài nơi, nhưng nhìn thấy Tô Hàm!

      có thấy cọng rong khổng lồ vừa rồi!

      Lâm Quân lật tung dòng suối mấy lần, lại hoàn toàn phát ra bóng dáng của Tô Hàm. người y và Tô Hàm có Tử - Mẫu phù, có thể cảm giác được vị trí của đối phương. Nhưng bây giờ, nửa cái cảm giác cũng có.

      Rốt cuộc nàng ở đâu? Làm sao có thể đột nhiên
      biến mất hoàn toàn đâu?

      Tô Hàm bị cọng rong
      cuốn lấy gắt gao, thể nào cựa quậy. Nàng trơ mắt nhìn mình bị cọng rong quỷ dị này kéo mình vào trong quầng sáng, càng kéo càng xa.

      Nàng có thấy vẻ mặt của Lâm Quân đuổi theo xuống nước. ràng là cách xa, lại bị quầng sáng ngăn cách, y thể nhìn thấy nàng.

      Rất nhanh, nàng liền rời xa khu vực dòng suối, có như vậy, nàng mới phát , đây chẳng phải là rong, mà thực ra là rễ cây. Khác với rễ cây thông thường có màu nâu sậm, cái này có màu xanh lá.

      Tu vi của thực này đại khái tầm tứ giai. Lực lượng toàn thân của Tô Hàm đều bị giam cầm, thể nhúc nhích. Bất đắc dĩ để cho thực lôi xa.

      lâu lắm, rốt cuộc thực cũng chịu dừng lại ở khoảng gian bên dưới lòng đất.

      Tô Hàm kinh ngạc nhìn gốc rễ vĩ đại ở trước mắt. Vô số căn rễ đung đưa, từ phía thổ địa dọc theo thân rễ mọc rũ xuống. Đặc biệt là, nó cắm ở người rất nhiều tu sĩ.

      Trong động có ba mươi mấy vị tu sĩ, đều bị hôn mê, toàn thân bị rễ đâm xuyên, sắc mặt xanh trắng. Nhìn xuống dưới mặt đất, còn có đống xương khô, trắng như tuyết.

      ra thực này dùng phương pháp hấp thu nguyên thần của tu sĩ để tăng lên tu vi!

      Xuất thêm căn rễ tiến đến gần Tô Hàm. Nó muốn đâm vào trong cơ thể của Tô Hàm để hấp thụ nguyên thần của nàng. Tô Hàm trơ mắt nhìn rễ cây xanh biếc từ từ đâm vào ngực mình, trái tim nén nổi kinh hoàng. Nàng làm kiểu gì cũng động được.

      Ngay tại lúc rễ cây sắp đâm vào người Tô Hàm, ngực Tô Hàm bộc phát ra ánh sáng chóa mắt. Hộ thân pháp bảo do Đường Mị Nhi cố tình để lại người Tô Hàm được kích hoạt.

      Căn rễ vừa mới chạm vào nhưng bị tan rã hơn phân nửa. Nó chấn kinh, vội vàng rụt trở về. Đồng thời, có căn rễ khác quấn lấy Tô Hàm, nó cũng chấn động vài cái.

      Tô Hàm nắm lấy cơ hội, bộc phát ra trận lôi điện, trực tiếp đốt bộ rễ của thực thành tro. Tô Hàm nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, lấy ra đống cao giai Phá phù, bất chấp tất cả, ném về phía thực.

      Thực đáng tiếc, kích thước của thực quá lớn, uy lực của phù triện đạt tới nửa phần. Dù vậy, bộ rễ của thực cũng bị hủy hai ba phần mười.

      thực bị thương, nó phẫn nộ, bùng nổ mãnh liệt. Tu vi của Tô Hàm kém nó quá xa, tức thời bị chấn đến phun ra ngụm máu. Cơ thể bị dội ra xa, va mạnh lên thạch bích, lại từ thạch bích lăn xuống.

      Tô Hàm cố nén đau đớn người, lấy ra thanh đoản kiếm bằng ngọc, truyền linh lực vào khởi động. Đoản kiếm này được phong ấn mười thành công lực của Lâm Quân.

      Kiếm ngọc được kích hoạt. ‘Oành!!!’, đạo kiếm khí tê thiên liệt địa vọt ra, đâm thẳng vào thực.

      thực bị Tô Hàm dùng phù làm nổ banh ba phần, thương thế . Lúc này lại bị bồi thêm đạo kiếm khí của Lâm Quân. Nó liền bị nổ tung tứ phân ngũ liệt, các tu sĩ bị nó khống chế ào ào rơi xuống đất. Nhưng bọn họ vẫn nhúc nhích như cũ, sinh cơ xa vời.

      Tô Hàm muốn thừa thắng xông lên, lại đột nhiên nghe thấy thanh mỏng manh vang lên:

      - Đạo hữu, thủ hạ lưu tình!

      Tô Hàm khựng lại, nhìn sang nơi phát ra tiếng.

      Trong mảnh tàn tích của rễ cây, có bóng dáng suy yếu xoay người, mặt đối mặt với Tô Hàm.

      - Đạo hữu, thực này bị tại hạ chế trụ, kết thành khế ước, bây giờ còn nguy hiểm.

      Tô Hàm cau mày. Quả nhiên, vừa rồi thực còn sinh long hoạt hổ, lúc này im ắng chút động tĩnh.

      Con bà nóa! Tỷ cửu tử nhất sinh đánh cái thứ này gần tàn phế, sắp được thu hoạch chiến lợi phẩm, kết quả lại bị ngươi cướp ngang hông, tiết tháo của ngươi ở đâu! (ꐦ ° д ° )

      Tu sĩ kia gầy như que củi, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thực kia hấp thụ nguyên thần nhiều lắm. thực, nhìn chẳng khác gì da bọc xương. Nhưng so với những tu sĩ hơi thở mong manh còn lại mà , hiển nhiên là đỡ hơn nhiều.

      Đối phương cũng hơi cảm thấy xấu hổ. biết hành vi của mình là thừa nước đục thả câu. Nhân lúc người ta liều mạng đánh thực, lén thu phục nó, quả có phúc hậu. Nhưng da mặt của rất dày, ráng nâng người nửa tàn phế lên, :

      - Tại hạ là Từ Ngạn Chi của Ngự Thú tông, đợi sau khi thoát vây, tất nhiên thâm tạ đạo hữu.

      Tuy là Tô Hàm đánh giá thấp đạo đức của người này, nhưng ván đóng thuyền, vô pháp thay đổi. Với lại, nàng cũng phải kiểu người hiếu sát, đối với chuyện giết người đoạt bảo cái gì cũng ham. Dù sao, nàng cũng có thiếu thứ tốt.

      Đếm đếm số lượng tu sĩ nhiều như vậy, nhu cầu cấp bách của bọn họ là cần được cứu trị. Tô Hàm lấy ra Truyền thạch, báo cho Lâm Quân biết vị trí của mình.

      Tô Hàm nhận ra, bên trong đám tu sĩ kia, tu vi đa số đều cao hơn nàng rất nhiều. Nhất là cái người Từ Ngạn Chi. ràng bị hút hơn phân nửa nguyên thần, còn có thể duy trì cảnh giới ở Nguyên đại viên mãn. Nhất định người này trước kia từng là Xuất Khiếu. Cao tới mức phải cỡ như nhãi ranh như Tô Hàm có thể kiếm chuyện.

      Tuy rằng Từ Ngạn Chi khách khí xưng hô nàng là đạo hữu, cùng lắm là tình thế bất lợi tại mà thôi. khi thoát vây xong, phải dễ chơi.
      Last edited: 22/10/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2054 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 27
      Lão cha còn sống?!

      Tô Hàm ăn khỏa đan dược chữa thương, lại lấy ra lọ chữa thương đan dược, tứ phẩm, đưa qua đó. Thực lực mình bằng người ta, vạn nhất, trong số vị tu sĩ này biết bản thân khó giữ được cái mạng , quyết định đoạt xá mình sao? Nhìn qua đống thân thể tàn tạ, dám lắm a!

      Từ Ngạn Chi nhìn vẻ mặt đầy cảnh giác của Tô Hàm, cười khổ tiếng. Mình bị tiểu nha đầu liệt vào danh sách đen rồi sao?

      Kỳ thực, vừa rồi vì vận dụng bí thuật để thu phục thực vét sạch sành sanh linh lực còn lại trong người. tại, chẳng qua là cá nằm thớt mà thôi.

      Chợt có bình ngọc xuất ngay tại trước mặt Từ Ngạn Chi. Từ Ngạn Chi dùng hết khí lực, dốc ra viên linh đan, nuốt vào, tứ phẩm đan dược, xem ra tài sản của tiểu nha đầu Trúc Cơ kỳ này rất phong phú a!

      Nỗ lực vận công để hóa giải dược hiệu, Từ Ngạn Chi mới cảm thấy đỡ hơn. giãy dụa thân tàn, lết qua người nằm bên cạnh, giúp đút thuốc. Về phần những tu sĩ khác, thực xin lỗi, các ngươi chờ thêm chút !

      Xa xa, Tô Hàm trợn trừng mắt, cái người tu sĩ nằm bên cạnh Từ Ngạn Chi, hiểu sao khiến nàng có cảm giác rất thân thiết. Máu huyết trong người đều có cảm giác như kêu gào: Rất quen thuộc.

      Người đó gầy trơ xương, tóc tai bù xù, che khuất mất gương mặt, căn bản thể nhận ra là ai. Chính là đối phương đem lại cho mình cảm giác như là người rất thân. Tô Hàm vô pháp ngăn cản loại cảm giác huyết mạch sôi trào. Trong nội tâm ngừng gào thét: Đó là ai vậy? Rốt cuộc là ai?

      Tô Hàm sờ soạng gương mặt của mình phen, ướt sũng, mình khóc!?

      Từ Ngạn Chi kinh ngạc nhìn tiểu nương. Mới vừa rồi thái độ rất đạm mạc, giờ phút này thế nhưng lệ rơi đầy mặt. Nhìn kỹ, nhìn hơi quen mắt a! Đặc biệt là cặp mắt phiếm màu tím kia!

      Đúng lúc này, ‘Rầm’ tiếng, nóc thạch động bị kiếm khí bổ ra cái động lớn. Lâm Quân sốt ruột bay vào, vọt ngay tới chỗ Tô Hàm. Khi y trông thấy vạt áo của Tô Hàm đầy kín vết máu loang lổ, y phẫn nộ đến mức tay nổi đầy gân xanh.

      - Lâm... Lâm thúc.

      Tô Hàm bất lực túm lấy cánh tay của Lâm Quân, nghẹn ngào nên lời.

      Lâm Quân tưởng nàng bị dọa sợ, vội vàng trấn an nàng.

      - Tiểu thư đừng khóc, là Lâm thúc tốt, để cho tiểu thư chịu khổ.

      Mỗi chữ thốt ra toàn là lời tự trách.

      Tô Hàm liều mạng lắc đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống, khóc thành tiếng. Nàng đành phải dùng ngón tay để chỉ vào vị tu sĩ nọ.

      Lâm Quân vừa quay đầu nhìn theo, cảm thụ hơi thở của vị tu sĩ đó chút, lập tức sững sờ, nhất thời kêu lên thất thanh:

      - Tô Văn Bân!!!

      Lâm Quân bất chấp tất cả, nhanh chóng chạy qua, vén tóc của tu sĩ nọ lên, hất hết qua bên. Gương mặt tiều tụy, gầy trơ xương bị lộ ra. Mặc dù khó mà nhận dạng, nhưng Lâm Quân vẫn mường tượng được sơ sơ.

      Đúng là Tô Văn Bân, sai được!

      Từ Ngạn Chi bị lãng quên ở bên. chứng kiến Tô Hàm vừa khóc vừa chạy qua trước mặt Tô Văn Bân, trong lòng cũng xót xa.

      Bọn họ bị nhốt ở địa phương quỷ quái này, biết ngày đêm. Ngày ngày chịu đủ tra tấn, toàn dựa vào nghị lực kiên trì xuống. Khi đó, người mà biểu thúc nhắc đến nhiều nhất chính là nữ nhi của . Biểu thúc cảm thấy rất có lỗi với nàng. Nàng có nương, cũng sắp sửa mất phụ thân.

      Rất nhiều người trong số bọn họ cũng buông xuôi. Còn biểu thúc, chỉ dựa vào tu vi Nguyên sơ kỳ vốn là chịu đâu nổi. Tất cả đều nhờ ý niệm mà kiên trì. May mà, trời phụ lòng người, cư nhiên là do nữ nhi của biểu thúc tới cứu bọn họ!

      Có lẽ mọi chuyện đời đều có sắp đặt, nếu như là muộn thêm vài ngày, có lẽ biểu thúc có kiên trì đến mấy cũng hết nổi.

      Tô Hàm có quyền khống chế lý trí của mình. Nàng chỉ cảm thấy bi thương cứ chồng chất lên nhau, nghẹn ngào, khiến nàng nên lời. Tay chân cũng vậy, tự động chạy qua, quỳ gối ở bên cạnh Tô Văn Bân, chân tay luống cuống, muốn chạm vào nhưng lại dám, cánh tay cứ run run, dừng ở trung.

      Lâm Quân lập tức nhét vào miệng Tô Văn Bân viên ngũ phẩm chữa thương dược. Còn vận chuyển linh lực thay hóa giải dược hiệu.

      Ở kế bên, Từ Ngạn Chi táp miệng, rất muốn : Còn ta nữa a! Cũng cho ta viên ngũ phẩm đan dược a!

      Đáng tiếc hai người kia, ai cũng thèm để ý tới .

      Tô Hàm túm lấy quần áo của Lâm Quân chặt. Trong lòng hoảng sợ vô cùng. Tại sao lại như vậy? Đây phải là cảm xúc của mình! Vì sao lại bị mất quyền khống chế!

      Lâm Quân kiểm tra thân thể của Tô Văn Bân lượt, gần như là dầu hết đèn tắt, có thể toàn nhờ ý chí kiên trì được tới đây.

      Lâm Quân ngẩng đầu nhìn xung quanh vòng, tầm ba mươi mấy vị tu sĩ, đa phần cũng là dầu cạn đèn tắt, chỉ còn treo hơi.

      Từ Ngạn Chi rốt cuộc túm được cơ hội, cố gắng nhắc nhở Lâm Quân về tồn tại của mình.

      - Đạo hữu, tại hạ Từ Ngạn Chi của Ngự Thú tông.

      Lâm Quân ngẩn ra, nhìn người này giống y chang bộ xương khô, Ngự Thú Tông - Từ Ngạn Chi? Cái người được xưng là tuyệt đỉnh thiên tài trong vòng mấy ngàn năm nay của Hạo Thương đại lục?

      Lâm Quân gật đầu chào, cũng nhìn ra tu vi của đối phương rớt rất nhiều, vươn tay đút cho viên ngũ phẩm chữa thương đan dược.

      Từ Ngạn Chi vừa thấy biểu cảm của đối phương liền biết đối phương chưa từng gặp mình, đành phải bổ sung thêm câu:

      - Văn Bân Chân nhân là biểu thúc của ta.

      Lâm Quân hơi ngạc nhiên, cư nhiên còn có mối quan hệ này? Mình chưa từng nghe .

      Từ Ngạn Chi nghĩ là Lâm Quân hiểu ra vấn đề, cần thiết phải thêm, nhắm mắt tiêu hóa dược hiệu.

      Thấy Tô Hàm còn thất hồn lạc phách ở bên cạnh. Lâm Quân cảm thấy thực khó chịu. Y nhàng sờ đầu nàng hồi, chứng kiến ánh mắt có tiêu cự của nàng, Lâm Quân thở dài. Y cho rằng Tô Hàm bị đả kích quá lớn, cho nên nhất thời hoảng hốt, có lẽ đợi hồi rồi trở lại bình thường thôi.

      Hang động vì trải qua đánh nhau cho nên chỗ nào cũng hỗn loạn. Thậm chí có số tu sĩ còn bị đè ở bên dưới tàn tích. Lâm Quân khẽ nhíu mi, nhiều người như vậy, mình mình chắc chắn xoay sở kịp.

      Những tu sĩ này ngoại trừ Từ Ngạn Chi có tu vi cao nhất, còn có thể bảo trì thanh tỉnh, còn lại đều bị hôn mê, cần có người chăm sóc.

      Tìm ai đến đây? Người của Tô gia sao?

      Đằng này, Tô Hàm khẽ rùng mình, rốt cuộc được nắm lại quyền khống chế. Nhưng tâm lý sợ hãi vẫn tiêu tan, sao thế này? Linh hồn của nguyên chủ còn tồn tại sao?

      Tô Hàm dám điều này cho bất cứ ai biết, nhất là sợ bị Lâm Quân nhận ra, đành phải cố ém xuống loại cảm giác khủng hoảng này, cố gắng nhường mình thoạt nhìn bình thường chút.

      - Lâm thúc, ta... Cha ta, như thế nào?

      Thanh của Tô Hàm run run.

      Lâm Quân nhìn sắc mặt của Tô Hàm, tái nhợt cùng che dấu được khủng hoảng. Y cho rằng nàng sợ phụ thân của nàng, vốn cho rằng qua đời từ lâu, nay may mắn gặp lại, ai ngờ chưa kịp mở mắt nhìn nàng cái, lại chết . Lâm Quân càng thương xót nàng hơn.

      - Tiểu thư chớ sợ, phụ thân ngươi tuy bị mất rất nhiều nguyên thần, nhưng vẫn có thể cứu chữa.

      Tô Hàm cẩn thận kiểm tra lại thân thể của mình lần. Nhưng thấy linh hồn nào khác tồn tại nên lén thở ra hơi. Tâm trạng nặng nề như tảng đá thoáng buông xuống vài phần.

      Đột nhiên, nàng cảm thấy áp lực tại lồng ngực bỗng chốc giảm bớt, là cảm xúc của nguyên chủ từng lưu lại biến mất sao? Cảm giác thân thiết giữa cha và con, là thứ mà mình thể khống chế được.

      - Lâm thúc, những người kia làm sao bây giờ đây?

      Lâm Quân cũng nhức đầu vì vấn đề này. Nhân lực mà y có thể điều động quá ít. tới Tô gia, trông bộ dạng của Tô Văn Bân kiểu này, nếu mà trở về đó, còn chưa biết chừng bị bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng đâu!

      Lâm Quân vỗ vỗ bờ vai của Tô Hàm.

      - Trước mắt, tiểu thư cứu trị sơ qua những tu sĩ khác, ta lại kiểm tra phụ thân ngươi thêm chút nữa.

      Tô Hàm vâng lời gật đầu, đứng dậy, lôi các vị tu sĩ bị đè ở dưới đống đổ nát ra. Sau đó đặt bọn họ nằm gần nhau, đồng thời cho mỗi người ăn viên tứ phẩm đan dược chữa thương cùng mấy viên Hồi Linh đan.

      Tô Hàm phải loại người máu lạnh, nếu phải sợ mình có hảo tâm ai ngờ cứu trúng bạch nhãn lang, rồi bị đoạt xá cái gì, sớm hành động.

      Đâu ngờ tình về sau phát triển ngoài dự đoán, có thời gian để quan tâm bọn họ. tại, có Lâm Quân ở bên cạnh tọa trấn, Tô Hàm cũng sợ đụng phải kẻ gian.
      _________
      Misu chế: Tiểu kịch trường ấn bản số 04

      Từ Ngạn Chi táp miệng, cho ta ngũ phẩm đan dược với!

      Lâm Quân kiểm tra Tô Văn Bân, Tô Hàm khóc.

      Từ Ngạn Chi táp táp miệng.

      Lâm Quân kiểm tra kiểm tra, Tô Hàm khóc khóc.

      Từ Ngạn Chi táp táp táp miệng.

      Lâm Quân và Tô Hàm quay sang: Đạo hữu, bọn ta có câu cá, cần táp.

      Từ Ngạn Chi: ...
      Last edited: 22/10/17

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 28
      Biểu ca

      Lâm Quân cẩn thận điều động linh lực tiến vào trong cơ thể Tô Văn Bân. Nội phủ của bị thương, nguyên thần lại bị hút quá nhiều, Nguyên đều vỡ, rớt xuống Kim Đan kỳ. Lâm Quân sợ bổ quá nhiều, trái lại khiến thân thể của bị bội thực, đành phải từ từ.

      Bên này, Từ Ngạn Chi vừa mới tiêu hóa xong viên ngũ phẩm đan dược, khôi phục được chút. Nguyên thần mất vẫn phải từ từ dưỡng trở lại, có gấp cũng được. ngồi thiền mất ngày, cảm thấy khí lực dần khôi phục liền mở mắt.

      Cách đó xa, Tô Hàm cẩn thận gom các tu sĩ còn hơi thở lại chỗ.

      Tuy cho tới bây giờ, hình tượng của nàng vẫn mãi là loli, vừa mềm yếu vừa dễ bị khi dễ. Nhưng suy cho cùng nàng vẫn là tu sĩ, sức mạnh như bề ngoài. Bằng , làm sao lôi kéo được mấy người này.

      Trước đó, nàng trải qua trận chiến, do bị thương nên sắc mặt trắng bệch, búi tóc bị bung, méo xệch, cộng thêm khuôn mặt nhắn đều khóc tèm lem, nhìn chật vật thôi. Nhưng Từ Ngạn Chi lại cảm thấy nhìn kiểu gì cũng thuận mắt. là tiểu biểu muội cứu khỏi nguy nan, kêu lấy thân báo đáp cũng được à nga!
      (• ᷉ ु ε ू • ᷈,)

      Nếu để Tô Hàm biết ý tưởng của , nhất định treo đầy hắc tuyến trán, cự tuyệt thẳng thừng: Thực xin lỗi, đại thúc, ngươi hơi bị già!
      ( ¬ _ ¬ )

      Từ Ngạn Chi thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lâm Quân.

      - Vị này chính là Lâm Quân đạo hữu ! Ta từng nghe biểu thúc nhắc tới, ngươi là hộ vệ do biểu thẩm lưu lại cho biểu muội !

      Lâm Quân gật đầu.

      - Thế nhưng biết Từ đạo hữu và Tô gia có quan hệ.

      Từ Ngạn Chi muốn cười khẩy, tiếc là khóe miệng nhấc nổi.

      - Ta chỉ thân với biểu thúc mà thôi. Nga, thêm biểu muội, còn lại đám người Tô gia đâu có liên quan gì tới ta đâu.

      Hai mắt của Lâm Quân sáng lên. Câu này, đáng để cân nhắc a!

      Từ Ngạn Chi có ý chuyện nửa vời, tiếp tục giải thích ràng:

      - tổ của ta là Từ Liên, hồi còn trẻ từng là đạo lữ của phụ thân biểu thúc, Tô Bỉnh Lâm Chân nhân. Sau này xảy ra chút việc nên hai người tách ra. Ở Tô gia, chỉ có biểu thúc và biểu muội Tô Hàm là thân nhân của ta.

      Ngay cả tiếng dượng cũng thèm gọi, xem ra có nội tình a.

      Lâm Quân ở Tô gia hơn ba năm còn chưa biết mẫu thân của Tô Văn Bân dĩ nhiên là người của Từ gia, Ngự Thú Tông.

      Y chỉ biết đạo lữ nay của Tô Bỉnh Lâm phải là mẹ ruột của Tô Văn Bân. Chẳng qua, mối quan hệ giữa hai người khá tốt. Lâm Quân từng gặp vị Nguyễn Thu tiên tử nọ vài lần, là nữ tử mềm yếu như nước, giơ tay nhấc chân đều ôn ôn nhu nhu. Tô Văn Bân luôn cung kính với nàng.

      tại xem ra, chỉ sợ phải đơn giản như vậy a!

      - Lâm đạo hữu định như thế nào, muốn đưa biểu thúc về Tô gia sao?

      Từ Ngạn Chi hỏi thẳng.

      Lâm Quân mỉm cười, xem ra tình cảm của Từ Ngạn Chi và Tô Văn Bân tệ. Trong hoàn cảnh gian nan như vậy còn cố gắng bảo vệ Tô Văn Bân cho bằng được. Hơn nữa, thanh danh của Từ gia luôn tệ, hy vọng có thể dựa vào Từ gia chút!

      Hạ quyết tâm, Lâm Quân trực tiếp thẳng:

      - Từ đạo hữu, người sáng lời tối. ngươi là biểu ca của tiểu thư nhà ta. Ta liền thẳng cho ngươi nghe là được.

      - Sau khi các ngươi gặp chuyện may tại Man Nguyên sơn. Tô gia lập tức tống tiểu thư đến cái thành ở Hạo Nhiên đại lục. Tiểu thư phải làm dưỡng nữ của tiểu gia tộc suốt mười năm. Cho tới tận hai năm trước, bọn họ truyền tin bảo ta dẫn tiểu thư trở về.

      - Ta sợ sắp tới, cả đám Tô gia gây khó dễ cho tiểu thư. Thành thử luôn kéo dài, vẫn chưa dẫn nàng trở về. Hai năm qua đều liên tục thám hiểm xung quanh đại lục. Chờ tu vi của nàng lại tăng lên mới tính tiếp.

      - Cái gì?!

      Từ Ngạn Chi thảng thốt, sau đó kịch liệt ho khan.

      - Tô gia... Khinh người quá đáng!

      Đưa biểu muội đến nơi linh khí cực kỳ mỏng manh. Đây ràng là muốn chặt đứt tiền đồ của biểu muội?! Còn phải làm dưỡng nữ cho tiểu gia tộc? Cho là biểu thúc chết rồi sao? là... Giận sôi máu!

      - Thế còn Bỉnh Lâm Chân nhân sao? gì cả sao?

      Từ Ngạn Chi vội hỏi.

      Lâm Quân nhìn vào mắt của , gằn từng chữ :

      - Bỉnh Lâm Chân nhân bế sinh tử quan, từ đầu chí cuối đều chưa từng xuất .

      Thế nhưng... Tuyệt tình tới như vậy? Thái dương của Từ Ngạn Chi giật ‘bặc bặc’, trán nổi đầy gân xanh. (ꐦ ° _ ° )

      - Lâm đạo hữu…

      Sau hồi lâu, Từ Ngạn Chi mới bình tĩnh lại.

      - Ngươi và ta đều biết, cái đám Tô gia phải là hạng gì tốt. tại, biểu thúc lại bị thương nặng, tu vi ngã xuống, biểu muội yếu. đấu lại đám lão già đó. bằng tạm thời báo tin cho phụ thân của ta cùng tổ biết, rồi hẵng tính tiếp, như thế nào?

      Lâm Quân chờ ra lời này đâu, lập tức gật đầu.

      - Như vậy, liền nhờ đạo hữu."

      Từ Ngạn Chi cười khổ.

      - Lâm đạo hữu khách khí quá rồi, đều là người thân của ta, là chuyện tại hạ nên làm.

      Thế là, dưới trợ giúp của Lâm Quân, Từ Ngạn Chi truyền tin cho phụ thân, Từ Nguyên, thỉnh mau chóng chạy tới đây.

      Lại phát ra quả Truyền phù, truyền tin tới quản của Ngự Thú Tông đóng quân ở phụ cận Man Nguyên sơn, kêu mau chóng chạy tới.

      Tô Hàm luôn ngồi lắng tai nghe ở bên cạnh, cuối cùng nhịn nổi tò mò, hỏi Từ Ngạn Chi:

      - Biểu ca, ta tổ mẫu đâu, còn nàng sao?

      Lâm Quân cũng nhìn sang Từ Ngạn Chi. Thân phận của y có tiện hỏi chuyện trong nhà Từ gia, cho nên vừa rồi có hỏi.

      Từ Ngạn Chi bất đắc dĩ :

      - tổ sao, hai mươi năm trước nàng bế sinh tử quan, mãi cho đến trước khi ta rời , vẫn chưa thấy nàng ra, mà có truyền tin tức vào cũng thông.

      Khó trách, kém dương sai để hai mươi năm xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Tô Hàm im lặng, Lâm Quân trầm ngâm. Chuyện này chỉ có thể tạo hóa trêu người. Nếu như Từ Liên Chân nhân có bế sinh tử quan, tiểu thư nhà mình có lẽ bị tống .

      Nhưng cũng chưa chắc, đối mặt với hai con quái vật lớn như Đường gia và Đỗ gia, e rằng Từ gia cũng phải thoái nhượng. Chẳng phải, lúc trước Từ gia cũng chưa từng ra mặt lần nào sao?

      Mình căn bản biết Từ gia là bên ngoại của Tô Văn Bân. tại, thế lực bên cạnh tiểu thư quá ít, thử nhìn Từ gia lần. Nếu đáng tin cậy thôi, nếu , mình lại dẫn theo tiểu thư rời là được.

      Còn Tô Văn Bân nữa, việc cấp bách là phải trị liệu tận gốc cho , chỉ bằng lực lượng của mình, là tuyệt đối đủ.

      Quản của Ngự Thú Tông ở Ứng Sơn thành là vị Kim Đan kỳ tu sĩ, tên là Mạnh Đông. Đồng thời, cũng là trong số các đệ tử của Từ Nguyên, phụ thân của Từ Ngạn Chi.

      Hồi đó, Từ Ngạn Chi gặp chuyện may ở Man Nguyên sơn, toàn bộ tông môn đều bị chấn động. cái hi vọng tương lai của môn phái, cứ như vậy vì thú triều mà mất tích?

      Lúc ban đầu, trong môn phái cũng nghĩ quá nhiều, đinh ninh cho rằng tránh được thú triều, dưỡng thương ở địa phương nào đó đâu! Ai biết liên tục nhiều năm như vậy, vẫn luôn bặt vô tín, hồn đăng càng ngày càng ảm đạm. Đến cả lão tổ Từ gia đều bị dọa sợ, phải tự mình chạy qua phụ cận Man Nguyên sơn kiếm tìm. Nhưng lại có kết quả, nên ai cũng cho rằng Từ Ngạn Chi rời khỏi Man Nguyên sơn. Mọi người chỉ có thể chờ đợi, chờ bản thân khi nào dưỡng thương xong rồi trở về.

      Ai biết chờ cái liền chờ mười mấy năm.

      Từ Nguyên lo lắng ái tử, thủy chung yên tâm, nên điều đệ tử của mình phải canh giữ ở chỗ này. Hy vọng ngày nào đó có thể thấy được ái tử trở về.

      Mạnh Đông chờ đợi nhiều năm như vậy, vẫn thấy gì. ngờ hôm nay nhận được tin cầu cứu từ Từ Ngạn Chi. dám trì hoãn nửa giây, lập tức triệu tập tất cả đệ tử ở khu vực gần đó, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Man Nguyên sơn.
      Last edited: 22/10/17
      Thanhbliss, Hale205, huyenlaw682 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 29
      thực kia tận tứ giai. Tuy lực công kích cùng phòng thủ của nó cao. Nhưng thiên phú thân, che chắn thần thức cao cực kỳ.

      Ngay cả năm đó, Từ gia lão tổ Từ Thương còn bị nó đánh lừa. tại, nó bị Tô Hàm đánh trọng thương, lại thêm bị Từ Ngạn Chi thu phục, thu lại màn chắn, Lâm Quân mới có thể tìm tới đây, đồng thời đám người Ngự Thú Tông rất nhanh tìm tới.

      Khi Mạnh Đông mang theo nhóm người chạy tới, chứng kiến bộ xương khô trước mặt mình tự xưng là Từ Ngạn Chi. lòng mà , thể tin vào hai mắt mình nổi.

      Năm đó Từ Ngạn Chi tiên y xông xáo, uy phong lẫm lẫm. Vô số nữ tu ái mộ chỉ vì thiên phú của và tu vi cao, mà còn vì ngoại hình tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của .

      Mà Từ Ngạn Chi của tại, ra ai dám tin đây là đệ nhất thiên tài, kiệt xuất nhất trong vòng ngàn năm nay của Hạo Thương đại lục?

      Ai mà tin a? (꒪ Д ꒪) ノ

      Tuổi của Mạnh Đông và Từ Ngạn Chi cách nhau bao nhiêu, quan hệ của hai người từ lại tệ. Nhìn thấy bộ dạng của Từ Ngạn Chi như thế này, đường đường là nam nhi bảy thuớc như Mạnh Đông thế nhưng lại đau lòng đến rơi lệ.

      Đặc biệt là khi nhìn thấy Từ Ngạn Chi muốn nở nụ cười với cái, thế nhưng lại biến thành miệng há hốc, khoe ra hàm răng rụng. Thực tình, khiến người ta càng đau lòng hơn.

      Lâm Quân cũng đồng cảm với Mạnh Đông.

      Lúc bản thân y mới trông thấy Tô Văn Bân, năm đó phong lưu tiêu sái, nay lại nằm bất động ở đằng kia, còn phải cạn lời? Chẳng qua người có cảm thụ khó tả nhất vẫn là tiểu thư ! Mừng vì phụ thân còn sống, lại đau lòng vì tình trạng của phụ thân quá thê thảm.

      Chuyện quá khẩn cấp, mọi người đều giảm lượt tiết mục khách khí chào hỏi, trước tiên cẩn thận đưa nhóm tu sĩ vừa được cứuvề Ứng Sơn thành.

      Thời điểm đoàn người trở về thành, hề che giấu. Trong số ba mươi mấy vị tu sĩ được cứu, có ít là đệ tử của các đại môn phái, còn có ít Nguyên kỳ tu sĩ, Hợp Thể, Phân Thần kỳ tu sĩ Hạo Thương đại lục. Bọn họ có thể được gọi là lực lượng nòng cốt trong môn phái.

      Phải rằng, bi kịch nhất chính là Từ Ngạn Chi.

      Tu vi của vốn là Xuất Khiếu sơ kỳ, căn bản ngán con thực kia chút nào. Cố tình bị trọng thương trong trận thú triều, linh khí khô kiệt, nguyên thần hao hết, lâm vào hôn mê. Kết quả để cho con thực kia nhặt tiện nghi.

      Nhưng còn may, nếu phải thực xem đám tu sĩ như nguồn dinh dưỡng trường kì, vội chấm dứt sinh mạng của họ, mấy người đó còn đợi được tới hôm nay sao!

      đám đông khiêng ba mươi mấy bộ xương khô vào thành, thực gây ra hồi chấn động.

      Hàng năm, số lượng tu sĩ chết trong Man Nguyên sơn nhiều đếm xuể. Tu sĩ có ai đao kiếm trong tay lại chẳng nhuộm máu, người người bưu hãn, nhưng hôm nay gặp đám tu sĩ bị tra tấn đến người ra người, trong lòng vẫn khỏi thương cảm.

      Thế này, khỏi quá thảm!

      Lâm Quân muốn Tô Hàm vì chuyện này mà bị nổi bật, cây to đón gió, tuy Tô Hàm là thiên tài, mặc dù vẫn chưa trưởng thành. cho rằng, tại trước khi có đủ thực lực tự bảo vệ mình, vẫn nên mình hơn. phương diện này, Tô Hàm hết sức đồng ý. Nàng luôn cho rằng tên bắn chim đầu đàn, nếu có thể cất giấu thực lực cứ giấu.

      Chuyện này ràng có thể xoát độ hảo cảm của rất nhiều người, Mạnh Đông lại ngốc, đương nhiên cự tuyệt, làm màu đưa đẩy vài câu, gặp thái độ của Lâm Quân kiên quyết, cũng liền mượn sóng đẩy thuyền, đồng ý thay mặt.

      Bởi vì đệ tử thám hiểm ở Man Nguyên sơn khá đông, cho nên lực lượng Ngự Thú Tông đóng quân ở trong này tính là , lo liệu cho ba mươi mấy vị tu sĩ này vẫn dư sức.

      Khó ở chỗ, bởi vì tu vi của các đệ tử này khá thấp, cho nên mặc dù Ngự Thú Tông bên này có mấy tu sĩ biết chữa thương, nhưng đa phần tu vi là Trúc Cơ mà thôi, cao nhất cũng mới đến Kim Đan sơ kỳ. Đối mặt mười mấy bệnh nhân là Nguyên Chân nhân, bọn họ quả thực bận tối tăm mặt mày, hận thể mọc thêm mấy cánh tay.

      Các đại môn phái biết được chuyện này, đều phái môn hạ đệ tử chạy qua hỗ trợ. Kết quả lại kinh ngạc phát , thế nhưng trong đó có trưởng bối của mình, tất nhiên là thể để họ nằm mãi ở chỗ của Ngự Thú Tông, cho nên rất nhanh cẩn thận đưa trở về. Lại thêm hồi rối loạn.

      Như vậy phen lật qua lật lại, chỉ còn mười mấy tán tu người đến đón nhận. Mạnh Đông đâu dám xem thường bọn họ, dặn dò môn hạ đệ tử cẩn thận chăm sóc bọn họ, thể chậm trễ.

      Người của Thiên Nhất Môn cũng tới, đưa hai tu sĩ , Lâm Quân cùng Tô Hàm hề lộ diện, cũng hề giao Tô Văn Bân cho bọn họ. Tô gia nội chiến, phải nơi thích hợp để dưỡng thương.

      Trong số tất cả tu sĩ, trừ Từ Ngạn Chi tu vi cao nhất, còn lại tình huống cũng quá khả quan. Hơn nữa cùng Tô Văn Bân là người kiên trì được lâu nhất. Có vài người tỉnh lại, do thời gian bị nhốt ngắn, nhưng Tô Văn Bân vẫn còn hôn mê, có dấu hiệu thanh tỉnh. Mà Từ Ngạn Chi, cảnh giới của rơi xuống đến Nguyên kỳ, cũng chẳng tốt đến đâu, trực tiếp bế quan.

      Tô Hàm nhìn đám đông chạy qua chạy lại, trong lòng có chút hoảng hốt.

      Vậy mà Tô lão cha chưa chết, đây là điều khác hẳn so với nguyên văn. Đột nhiên mình từ đứa cha mẹ trở thành song thân còn tại. Đường Mị Nhi tạm thời nhắc tới tới, Tô Văn Bân còn sống, cũng biết là tốt hay xấu. Trông cái dạng này, có lẽ chờ sau khi khỏe lại, coi như là mình có thêm chỗ dựa, chẳng qua biết, có bởi vì chuyện của Đường Mị Nhi mà có chút cảm tình gì với mình hay . Nếu thực như vậy, tình cảnh của mình càng thêm gian nan, đúng kiểu có nhà mà dám về.

      Từ sau khi Tô Hàm bị cảm xúc còn sót lại trong thân thể ảnh hưởng, nàng vẫn luôn lo âu, nàng sợ linh hồn của nguyên chủ vẫn lưu lại đâu đó. Loại tình này, có cách nào để với Lâm Quân, Tô Hàm đành phải chạy qua chỗ Ly Giang, gọi tỉnh , hỏi trong thân thể của mình có hay tồn tại mảnh vỡ linh hồn.

      Ly Giang ngạc nhiên vô cùng, xác nhận với Tô Hàm rằng có, lại hỏi nàng vì sao hỏi như vậy. Tô Hàm ấp úng, đành phải kể cho nghe tâm trạng của mình lúc mới gặp Tô lão cha. Ly Giang bật cười, chuyện này ràng là thiên tính giữa cha và con , thế nhưng nha đầu ngốc cho rằng mình bị người khác thao túng! Buồn cười xong lại cảm thấy cũng có chút thương tiếc, biết chuyện Tô Hàm được gia tộc chào đón, là Tô Hàm bị thiếu tình thương từ , cho nên nàng hiểu là phải.

      Tô Hàm ngài ngại cười, chung quy nàng thể mình căn bản có cảm giác gì với Tô Văn Bân , nghĩ tới nghĩ lui, đành phải quy về phản ứng tự nhiên do huyết mạch tương thông.

      Hôm nay, Tô Hàm chăm sóc Tô Văn Bân cũng khá lâu, định bước ra nội viện hít thở khí trong lành, liền trông thấy Từ Ngạn Chi cười tủm tỉm chào hỏi nàng. dưỡng thương vài ngày, thoạt nhìn đỡ hơn trước nhiều, mặc dù vẫn cứ gầy như que củi, nhưng hành động có vẻ nhàng khoan khoái, cả người cũng có tinh thần. sai người bưng ghế nằm đặt ở chính giữa đình viện, mặt ý thích thú phơi nắng.

      - Biểu ca.

      Tô Hàm tiến lên chào hỏi.

      - Mấy bữa nay thương thế tốt hơn?

      Từ Ngạn Chi toét mồm cười, bởi vì căn bản mặt còn chút thịt.

      - Tiểu biểu muội hảo, ngươi cũng ra phơi nắng a? Ta bị nhốt ở dưới đất mười mấy năm, cả người đều muốn mốc meo. Thời tiết tệ, ta ra cảm thụ chút ánh nắng mặt trời, tìm chút cảm giác còn sống!

      Tô Hàm mỉm cười, biểu ca có vẻ lạc quan nhỉ, cho dù thời điểm mới gặp thê thảm đến như vậy, nhưng có thấy tí hơi thở ưu sầu nào ở người .

      - Đúng rồi, biểu ca, thực kia đâu? phải bị ngươi thu phục rồi sao? Ngươi xử lý nó như thế nào?

      - Cái kia a, ta sai người dùng chậu càn khôn thu nó lại. Lại , ít nhiều cũng nhờ tiểu biểu muội a! Nếu phải trước đó ngươi đánh cho nó bị thương. Ta cũng thể nào nhân cơ hội công kích được thần thức của nó được a!

      Ha ha, ràng là ngươi cướp chiến lợi phẩm của ta, ngươi hảo hảo Xuất Khiếu Chân nhân, kể cả bây giờ tu vi rớt xuống Nguyên , cư nhiên lại biết xấu hổ giành giựt đồ chơi với đứa Trúc Cơ như ta! ( ¬ _ ¬ )

      - Biểu muội a!

      Từ Ngạn Chi ngửa đầu nhìn Tô Hàm đứng ở bên cạnh, chọc ghẹo nàng.

      - Ngươi ngươi cứu biểu ca mạng, người ta nên báo đáp ngươi thế nào đây? Hay là, người ta lấy thân báo đáp ha? (ノ≧∀≦) ノ
      Last edited: 14/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :