1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 19
      Hôm nay, Lưu Lan xin nghỉ, lí do là muốn về thăm nhà ngày. Lâm Quân biết nàng vướng bận lão phụ thân, liền gật đầu đồng ý. Ngoài ra, y còn ban cho ít linh thạch, giúp đỡ lão phụ trị thương.

      Lưu Lan vui mừng hết sức, cảm tạ Lâm Quân rối rít.

      Lâm Quân cũng để ý, tiếp tục nhắm mắt nhập định.

      ngờ chẳng được bao lâu, Tô Văn Kính mặt mày trầm, đùng đùng chạy qua tìm y.

      Lâm Quân ngạc nhiên, y hỏi:

      - Văn Kính Chân nhân làm sao vậy, thế nào sắc mặt kém như vậy?

      Giọng của Tô Văn Kính thực lạnh lùng.

      - Ngươi có biết hôm nay ta phát ra cái gì?

      - Xin lắng tai nghe.

      Lâm Quân dùng tay ra hiệu mời.Tô Văn Kính ngồi đối diện với Lâm Quân.

      - Thị nữ kia, ngươi có biết bối cảnh của nàng?

      Lâm Quân nghe vậy liền đáp:

      - Ta điều tra qua, nàng chỉ là tán tu bình thường, trong nhà có lão phụ nằm liệt giường. Thế nào, nàng có cái gì ổn?

      - Hôm nay ta xuất môn, vô tình phát nàng thế nhưng tiết lộ tin tức của các ngươi cho người ngoài! Nhất cử nhất động, chút thiếu sót!

      Thái độ của Tô Văn Kính có vẻ bực bội.

      - Cái gì?

      Lâm Quân tức giận vô cùng, vốn là nhìn nàng hiếu thuận, bối cảnh trong sạch cùng biết thân biết phận mới chọn nàng làm thị nữ, ngờ mình nhìn lầm, thực ra chính là loại ăn cây táo, rào cây sung!

      - Còn có, ta theo dõi kẻ phái nàng giám thị các ngươi, thế nhưng sau đó phát là người trong Tô gia!

      Tô Văn Kính vừa bực vừa thẹn.

      Mặt Lâm Quân chợt trầm xuống.

      - Có phải hay người do Tô Tình phái tới?

      Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.

      - Hả?!

      Tô Văn Kính giật mình ngẩng đầu. hỏi:

      - Làm sao ngươi biết?

      Lâm Quân trầm ngâm hơi mới :

      - Trước đó vài ngày hội đấu giá, nàng ỷ thế hiếp người, đoạt thứ tiểu thư coi trọng.

      Tô Văn Kính dù sao vẫn là tộc thúc của Tô Hàm, xem danh nghĩa Tô Văn Bân mới quan tâm Tô Hàm khá nhiều. Nhưng Tô Tình là cháu ruột Tộc trưởng, bên nặng bên , có số việc vẫn là cặn kẽ hơn.

      Tô Văn Kính nghe vậy, liền thấy xấu hổ.

      - Tiểu thập tam là cháu ruột Tộc trưởng, được nuông chiều từ bé nên tính khí có hơi kiêu căng, bất quá tâm địa xấu.

      Quả nhiên, hễ đụng đến Tộc trưởng, Tô Văn Kính cần phải suy nghĩ lại. Kết quả như trong dự đoán, Lâm Quân cũng nổi giận, chị thản nhiên :

      - Còn thỉnh Văn Kính Chân nhân hỗ trợ đứng ra vài lời, tiểu thư nhà ta trở về Thiên Nhất Môn là vì nhớ cố thổ, tranh giành bất cứ thứ gì với thế hệ trẻ Tô gia.

      Còn kém thẳng: Bọn này có tiền, chướng mắt chút ấy tiền của Tô gia các ngươi.

      Tô Văn Kính lập tức bị hổ thẹn đến mức nhịn hết nổi rồi.

      - Ngươi cái gì đó! Tiểu nhị thập nhị là Tô gia chính hệ, trở về Tô gia vốn là chuyện đương nhiên. Tô gia cũng toàn lực bồi dưỡng nàng, thế nào gọi là tranh giành gì chứ!

      Lâm Quân có trả lời, có số việc trong lòng đại gia tự hiểu, cần phải ra. Y chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Văn Kính.

      Tô Văn Kính biết mình kiểu gì cũng xong. Thái độ của mấy người Tô gia liền bày ra rành rành ở đó chứ đâu. Nếu như là toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ Tô Hàm, cần gì năm đó Tô Hàm chỉ mới hai tuổi cũng tống Hạo Nhiên đại lục, phải sống ở cái thành hẻo lánh đâu?

      thực là Tô Hàm phải làm mười năm Nam Cung Hàm đấy!

      - Ngươi yên tâm, chuyện này ta xử lý!

      Rầu rĩ ném câu như vậy, Tô Văn Kính đứng dậy bỏ chạy lấy người.

      Phía sau Lâm Quân nheo lại mắt, giỏi cho cái Tô Tình! Nợ lần trước còn chưa tính đâu, cư nhiên lại tiếp tục nhằm vào tiểu thư!

      Nếu như nàng biết được chuyện tương lai, chuyện này càng lúc càng hay ho. Đây phải là hành động chứng minh nàng quyết tâm muốn cướp cho bằng được cơ duyên của tiểu thư sao?



      Man Nguyên sơn, mây trắng vờn quanh, cổ thụ cao ngất chọc trời, thú khắp nơi.

      Cách vị trí Tô Văn Bân năm đó gặp chuyện may khoảng xa đột nhiên bắn ra vệt sáng màu hồng, sau đó xen lẫn vào bầu trời.

      Tô Tình ngự linh thuyền ở phía chân trời, cấp tốc bay . Lúc này, tu vi của nàng tăng lên Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng cảnh giới bất ổn, tựa hồ là cố ý mạnh mẽ tăng lên.

      Tô Tình nhíu mi, thành quả lần này Man Nguyên sơn phụ mình kỳ vọng. thuận lợi đoạt được cơ duyên kiếp trước thuộc về Tô Hàm. Chiếm được quả Tẩy Linh đan, linh căn của bản thân thăng lên tới chín mươi tám phân. Tuy so ra vẫn còn kém Tô Hàm, nhưng chỉ có điểm mà thôi. Cũng bởi vì vậy, tu vi mới thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.

      Theo lý thuyết, có được cơ duyên lớn như vậy, Tô Tình vốn nên là vui mừng. Nhưng nhớ tới công pháp mình vừa có được, Tô Tình liền cảm thấy hơi do dự.

      Chuyện là Tô Tình tìm được Tẩy Linh đan. Linh đan còn sót lại ít linh khí ở bên trong động phủ của thượng cổ tu sĩ, nàng mừng đâu, ai ngờ bị luồng nguyên thần thừa nước đục thả câu, muốn đoạt xá.

      May mắn Tô Tình trải qua hai thế nhân sinh, thần thức cao hơn so với tu sĩ cùng cấp. Nguyên thần kia lại suy yếu vô cùng, cho dù là cường công. Tô Tình cũng là cửu tử nhất sinh mới cắn nuốt ngược lại nguyên thần của đối phương, chiếm được trí nhớ của đối phương. Do đó, nàng mới biết được bản công pháp này.

      Công pháp quá mức quỷ dị, có rất nhiều chỗ tốt, nhưng là Tô Tình cân nhắc kỹ lưỡng xong, vẫn quyết định đem gác xó.

      Tô Tử Gia sốt ruột tìm kiếm Tô Tình khắp nơi. Bọn họ xui xẻo gặp phải cường đại thú, liều mạng phá vây sau lại bị thất lạc. Ngay cả hộ vệ của Tô Tình đều tìm thấy nàng. Tô Tử Gia lo lắng an nguy của Tô Tình, để ý bản thân thân toàn thương tích, tìm kiếm bóng dáng Tô Tình ở chung quanh.

      Tô Tình xa xa nhìn thấy Tô Tử Gia, lời khó tả hết lo lắng của , nàng cảm thấy nghẹn ngào. Nam nhân này là người mà mình tín nhiệm nhất tính cả hai đời.

      Kỳ thực, trước đó nàng phát ra dấu vết di tích để lại, vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng cố tình dẫn dắt tới cường đại thú, làm bộ như vì phá vây mà thất lạc. Bây giờ trông thấy toàn thân Tô Tử Gia vết máu loang lổ nhưng vẫn kiên trì tìm kiếm mình, khỏi cảm thấy có chút áy náy.

      Tô Tử Gia phát Tô Tình phi độn từ xa mà đến, mừng rỡ. tốt quá! Tiểu thư có việc gì! chạy qua nghênh đón, nhìn thấy vết máu quần áo của Tô Tình, cảm thấy rất đau lòng. Mình đáng chết, cư nhiên để tiểu thư bị thương!

      Tô Tình sớm sắp xếp ổn thỏa, chỉ là vài vết thương , có như mặt ngoài thoạt nhìn đáng sợ như vậy, lập tức an ủi Tô Tử Gia:

      - Tử Gia cần tự trách, trong Man Nguyên sơn thú vô số, gặp phải chuyện ngoài ý muốn bình thường, huống chi ta cũng có bị trọng thương, tiểu thương mà thôi, rất nhanh rất tốt. Nhưng là ngươi, thương , nhanh chóng tìm địa phương chữa thương.

      Tô Tử Gia cảm thấy ấm áp, tiểu thư mình bị thương nặng như vậy, trái lại quan tâm .

      - Tiểu thư, chúng ta vẫn nên tạm thời trở về thành trị thương chút , ngươi cần phải chữa thương.

      Tô Tình cười khẽ, Tử Gia, vĩnh viễn đặt mình ở vị trí thứ nhất.

      - Được, trước mắt chúng ta nghỉ ngơi vài ngày.

      Tô Tình cùng Tô Tử Gia trở lại phụ cận Man Nguyên sơn, Nham Sơn thành. Vừa mới trở lại điểm dừng chân, gặp được hộ vệ của mình, Tô Lương.

      Tô Lương biểu cảm ngưng trọng, trông thấy dáng vẻ của hai người, biết nhất định là trải qua hồi kịch chiến, quan tâm hỏi:

      - Tiểu thư còn ổn?

      Trước đó, Tô Tình sợ dễ thoát khỏi Tô Lương, cho nên tìm cái cớ để lại.

      Nàng biết bản tính của Tô Lương xấu, đối với mình coi như là tận tâm tận lực. Liền tính đời trước mình tự phí hoài cuộc đời, cũng có hùa theo những kẻ khác bỏ đá xuống giếng, chỉ là rời xa mình. Bản tánh con người tham tài tránh hại, Tô Tình có oán , nhưng chung quy có ngăn cách, thân nổi.

      - Lương thúc yên tâm, ta hết thảy mạnh khỏe.

      Trong Tô gia, mỗi tiểu bối thuộc chính hệ đều hộ vệ kèm, là do gia tộc an bày. Ngoại trừ Tô Hàm là tự tay Đường Mị Nhi sắp xếp, cố ý để Lâm Quân ở lại bảo hộ nàng. Những hộ vệ này thông thường đều xuất phát từ chi thứ trong gia tộc, tu vi cao, cho nên đám tiểu bối dám làm càn, đều gọi tiếng thúc bá, xem như tôn trọng.

      Tô Lương gật gật đầu.

      - Trước mắt tiểu thư sửa sang lại chút , Lâm Phong Thành có biến.

      Nghe chuyện có liên quan đên Tô Hàm, sắc mặt Tô Tình nghiêm túc lên, dặn dò Tô Tử Gia phải ngoan ngoãn dưỡng thương, sau đó vội vàng rời , nhanh chóng rửa mặt chải đầu phen.
      Last edited: 19/10/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2055 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 20
      Ngộ đạo

      Tô Tình trở lại chính sảnh, ra hiểu cho Tô Lương tiếp tục .

      - Hôm nay sau khi tiểu thư rời lâu, tình báo ở Lâm Phong Thành phát đến tin tức, Văn Kính Chân nhân đến Lâm Phong Thành. Hơn nữa, Chân nhân còn phát ra chuyện chúng ta giám sát Tô Hàm. kêu tình báo chuyển lời tới chúng ta: Cùng cội sinh ra, chớ có tàn sát lẫn nhau!

      - Đại bá biết?

      Tô Tình nhíu mày, kiếp trước đại bá luôn đứng về phía Tô Hàm, hơn nữa địa vị bên trong tộc cũng khá cao. Bây giờ phát ra động tác của mình, sau này mình càng phải cẩn thận hơn rồi.

      - khi như vậy, nể mặt đại bá, lệnh cho người của chúng ta tạm thời rút lui.

      Hừ! Tô Hàm, chỉ tạm thời thôi, cả đời này ngươi đừng hòng đạp lên đầu ta.

      Cơ duyên của ngươi, tuy rằng ta biết hết, nhưng vài lần cơ duyên lớn ta còn biết hai. Cũng tốt, kiếp này để ta trước bước, đống cơ duyên toàn bộ tóm hết!

      phải ngươi thích nhất bày ra dáng vẻ cao thượng xuất trần sao? Để ta xem đời này, ngươi lấy cái gì để lên mặt với ta! Ta muốn ngươi phải sống đê hèn!

      Tô Hàm rốt cục từ Tô Văn Kính bên đó biết được, ở trong tộc, mình xếp thứ hai mươi hai. Sau đó là loạt hắc tuyến treo trán.

      Hai mươi hai... Là ngại ngu chưa đủ hay sao, còn phải hai mươi hai! là đủ ngu! (≖͞ _ ≖̥)

      Tô Hàm vốn ngạc nhiên rằng nhân số Tô gia đông, trong chính hệ liền nhiều người như vậy, mình thế mà xếp thứ hai mươi hai. Sau này, thông qua Tô Văn Kính giải thích mới biết được, thứ tự trong tộc là dựa tư chất cùng nhập tịch trước sau mà xếp. Cho nên, chỉ gồm có chính hệ, còn có vài người thiên tư xuất chúng ở trong chi thứ cộng vào.

      Nguyên văn quả nhiên đáng tin! Ngoại trừ tình tiết giữa nữ chủ cùng tra nam quấn lấy nhau đặc tả cực kỹ, còn lại tình đều bị xem ! Quả nhiên là bản nam chủ tu tiên thịt văn a! Nữ chủ cái gì đều là cọng hành!
      (ಠ Д ಠ)

      Tô Hàm thương cảm cho số phận của mình, ai ngờ nghe Lâm Quân cho nàng biết thêm chuyện khiến cuộc đời càng thêm ảm đạm.

      Tô Tình thế nhưng mua chuộc Lưu Lan giám sát mình!

      Mợ nó! Nội tâm Tô Hàm có vạn con lừa dắt thuê chạy ngang qua. Ngươi giỏi lắm, quyết tâm bám theo ta cắn bỏ đúng ! Đừng tưởng rằng chỉ có mình ngươi có bàn tay vàng, chờ tỷ tốt nghiệp Vu nữ, nhìn ngươi ưu thế trùng sinh còn có đất dụng võ hay !

      Chẳng qua, hu hu hu~~ ngày tháng năm nào mới học thành tài aaaaa? Dựa theo như lời Ly Giang, tốn ít nhất trăm tám mươi năm cũng chỉ mới tiên đoán được vài cọng lông! (≖ ͞ _ ≖ ̥)

      Vì sao số phận của ta lại gian truân quá vậy! ლ (ಥ Д ಥ ლ)

      Toàn thân Tô Hàm đều bao phủ trong dầy đặc hắc vụ, tản ra ai oán hơi thở.

      - Tiểu thư!

      Đột nhiên Lâm Quân quát tiếng thất thanh, đánh gãy dòng suy nghĩ của Tô Hàm.

      Tô Hàm bị giật mình, biểu cảm mơ hồ nhìn về phía Lâm Quân, khiến chân mày Lâm Quân càng cau chặt.

      - Bất quá mới là cái Tô Tình, cho là nàng có chút thủ đoạn khó lường, tiểu thư sợ rồi sao? Tu tiên vốn là nghịch thiên mà , nếu như mới bị tí trở ngại gục ngã, vậy thôi tiểu thư an phận làm thế gia tiểu thư, chờ cập kê xuất giá tòng phu được rồi. Khắc khổ tu luyện để làm gì nữa!

      Tô Hàm cười khổ, quả nhiên, mình vẫn là thoát khỏi bóng ma tâm lý của trùng sinh nữ mà.

      Lâm thúc rất đúng, mình xuyên đến tu tiên giới, liệu mình có cam tâm làm cái tam tòng tứ đức hiền thê lương mẫu hay sao?

      Đáp án đương nhiên là !

      Ngay cả ở đại, mình cũng có kiêu ngạo của bản thân, kêu mình an phận nhẫn nhịn, từ nay về sau phải nhìn sắc mặt nam nhân mà sống hết cả đời?

      Tuyệt, đối, , thể! Mình phải sống cho mình!

      Giờ khắc này, khí chất của Tô Hàm lại thay đổi, nàng tìm được mục tiêu để tồn tại thế giới này, đó chính là tự do! lại để cho người khác có quyền định đoạt số phận của mình!

      Liền tính Đường Mị Nhi được sủng ái vô cùng cũng đâu chịu để cho gia tộc sắp đặt.

      Ngay cả trong truyện, Tô gia cũng có đứng vững như thái sơn. Bởi vì thực lực của ngựa đực nam đủ mạnh, bọn họ mới cam tâm tình nguyện hai tay dâng Tô Hàm cùng Tô Tình cho dám gì chứ đâu?

      Nguyên bản, tưởng là Tô Hàm trải qua đoạn thời gian chiến đấu khắc khổ, tâm tính liền cứng cỏi đôi chút. Giờ đây bị Lâm Quân mắng cho tỉnh, lại thăng hoa, tâm lý thay đổi cực lớn, thế nhưng tiến vào loại trạng thái huyền diệu khó tả, cái này gọi là: Ngộ đạo.

      Lâm Quân vì Tô Hàm mà vui mừng, loại trạng thái ngộ đạo này cầu mà được. Thông thường, sau khi hoàn tất ngộ đạo, tu vi đều tăng lên, ngờ Tô Hàm lại may mắn như thế!

      Lâm Quân lặng lẽ đứng ở bên hộ pháp cho Tô Hàm, tùy tay thiết lập cái trận pháp, phòng ngừa nàng bị quấy rầy.

      Tô Hàm lẳng lặng đứng, cả người giống như có trọng lực lâng lâng, tinh thần sảng khoái, cảnh giới chậm rãi tăng lên. Sau khi vừa ổn định ở mức Trúc Cơ trung kỳ, lại đường thẳng tắp tăng cái vèo tới Trúc Cơ hậu kỳ, rốt cục mới ngừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ cao nhất.

      Tô Hàm mở mắt ra, cảm thụ được lực lượng bừng bừng trong cơ thể, mừng rỡ vô cùng. Lúc này nhờ ngộ đạo, triệt để loại trừ tai hoạ ngầm do mình tiến giai quá nhanh. Cảnh giới tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, vài năm gần nhất mình cần lo lắng vấn đề cảnh giới theo kịp tốc độ hấp thu linh khí.

      Phải biết rằng, Tô Hàm chỉ kém chút liền đạt tới mãn phân linh căn, vậy còn là biến dị lôi linh căn. Cho nên tốc độ linh lực tăng lên là cực mau, lo lắng duy nhất chính là cảnh giới chịu tăng.

      - Tiểu thư lại bế quan thêm mấy ngày , củng cố cảnh giới đôi chút.

      Lâm Quân .Tô Hàm gật gật đầu.

      - Vậy mấy ngày này phải nhờ Lâm thúc. Còn Lưu Lan, Lâm thúc dựa theo ý mình giải quyết nàng !

      cho cùng cũng chỉ là con chốt thí.

      tại, tâm tính của Tô Hàm khác rất nhiều, rất bình tĩnh đón nhận những chuyện có liên quan tới Tô Tình. Con đường phía trước gian khổ lại như thế nào, chướng ngại tới cái liền chém rớt cái!

      Ánh mắt Lâm Quân hàm chứa vui mừng, tiểu đại nhân gặp biến sợ rốt cuộc quay trở lại. Tuy mất khá nhiều chuyện thú vị, nhưng con đường phía trước đầy gian nguy, phải như vậy mới có khả năng sống được càng tốt.

      Nhìn Tô Hàm đóng cửa phòng, biểu cảm mặt Lâm Quân dần trầm. Lưu Lan, Tô Tình, được lắm!

      Lưu Lan biết bí mật của mình bị phanh phui. Còn trong mắt đám người Tô Tình, nàng cùng lắm là chỉ là hạt cát, nếu vô dụng liền vứt bỏ, căn bản có ai thèm cảnh báo nàng rằng nàng bị bại lộ, chẳng màng sống chết.

      Thế là Lưu Lan vẫn cứ ngày ngày như cũ, đóng tiếp vai trò thị nữ, thái độ đối với nhóm người Tô Hàm luôn như cũ, tất cung, tất kính.

      Lâm Quân mắt lạnh nhìn nàng, thầm cười lạnh. Cho là hoàn cảnh nay của tiểu thư tốt, còn chưa quy tông nhận tổ Đường gia, cũng được Tô gia chào đón. Nhưng có nghĩa là thứ hèn mọn, ăn cây táo, rào cây sung như ngươi có thể khi nhục.

      Phía Tô Tình, tạm thời mình chưa thể động, còn loại kiến hôi như Lưu Lan, còn phải tùy mình đắn đo? Xem như cho tiểu thư cơ hội tốt để rèn dũa. Trước sau cũng thế, cho nàng ta sống thêm vài ngày, chờ tiểu thư củng cố cảnh giới xong lại tính!

      Tần Sách biết được tu vi của Tô Hàm lại tinh tiến, nhất thời cảm thấy áp lực như núi. Tuy rằng cảnh giới của mình còn đó, nhưng tu vi thực bị rớt xuống Luyện Khí kỳ, muốn gì cũng phải từ từ lấy lại. Ấn tốc độ tu luyện của Tô Hàm, xem ra về sau mình phải cố gắng nhiều hơn.

      Tô Hàm bế quan vài ngày, triệt để ổn định cảnh giới ở Trúc Cơ hậu kỳ. Vừa mới xuất quan liền chứng kiến ánh mắt ai oán của Tần tiểu ngốc.

      Tô Hàm hiểu, làm sao vậy, làm gì giống như biểu cảm của khuê phòng oán phụ, cứ như mình là kẻ bạc tình bằng.

      - Tần Sách, thương thế của ngươi sao rồi?

      chịu nổi ánh mắt 'thâm tình' của mỹ nam, Tô Hàm quyết đoán đánh trống lãng.

      - rất tốt!

      Tần Sách rất dễ dỗ dành, câu quan tâm thôi cũng đủ khiến cảm thấy nao nao.
      Last edited: 19/10/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2057 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 21
      Tần Sách khỏi
      Tô Hàm cũng mừng cho .

      - Vậy tốt quá. Đúng rồi, Lâm thúc đâu?

      Ở bên cạnh luôn làm nền, Lâm Quân chầm chậm mở miệng:

      - Tiểu thư, ta luôn ở trong này nãy giờ.(≖ ͞ _ ≖ ̥)

      Tô Hàm nghe vậy, chậm rãi xoay người, quả nhiên Lâm Quân đứng ở sau lưng, bên cạnh còn có cái to đùng Tô Văn Kính nhìn mình trêu tức.

      Tô Hàm cười gượng hai tiếng.

      - ra đại bá cũng ở đây a!

      Tô Văn Kính cười ha ha.

      - Tiểu nhị thập nhị, ngươi cũng quá đáng, cư nhiên xem diện của trưởng bối bọn ta!

      Tô Hàm cười khổ, giả bộ bi ai, cầu xin:

      - Tô Hàm biết sai rồi, xin bồi tội với đại bá cùng Lâm thúc!(ノఠ్ఠ ーఠ్ఠ)ノ

      Lâm Quân bật cười lắc đầu, cản lại Tô Hàm.

      Tô Văn Kính nhìn Tô Hàm, mới mười hai tuổi liền có tu vi như vầy, những thế còn ngộ đạo, tiền đồ vô lượng a! Cái dạng này cũng đủ khiến số người Tô gia câm như hến rồi!

      - Tiểu nhị thập nhị, thương thế của Tần Sách tốt lên ít, ta định dẫn quay về Thiên Nhất Môn gặp sư phụ ta. Như thế nào, ngươi có muốn trở về chung với bọn ta hay ?

      Tuy Lâm Quân từng , tạm thời định cho Tô Hàm về gặp Tô gia. Nhưng Tô Văn Kính vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi câu, nếu Tô Hàm đồng ý, Lâm Quân cũng vô pháp ngăn cản.

      Đáng tiếc, nhất định phải thất vọng rồi. Tô Hàm rất tin tưởng sức phán đoán của Lâm Quân. Huống chi, nàng biết ở Tô gia còn có trùng sinh nữ Tô Tình, lúc nào cũng xem Tô Hàm như kẻ thù.

      Tô Hàm biết bây giờ mình còn quá yếu, vô pháp đối kháng với cháu mà Tộc trưởng sủng ái nhất. Tạm lãnh mũi dùi vẫn hơn.

      - Đại bá, ta định trải nghiệm xung quanh đại lục phen. Dù sao trước kia đa phần đều là bế quan tịnh tu, kiến thức đủ.

      Nghe Tô Hàm trả lời chắc nịch, Tô Văn Kính chỉ có thể thở dài. Đường đường thiên tài bị dày vò thành như vậy. biết sau này, đám lão già Tô gia cậy già khinh trẻ biết hối hận hay ?

      Tần Sách nghe thấy sắp phải rời xa Tô Hàm, mặt liền xị xuống, kéo lấy tay áo của Tô Hàm:

      - cùng ta, cùng nhau !

      Tô Hàm bất đắc dĩ, Tần tiểu ngốc lại bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn.

      - Tần Sách ngoan, ta chỉ tạm thời trở về Thiên Nhất Môn. Chờ ta thám hiểm xong trở về, dù sao ta cũng là Thiên Nhất Môn đệ tử mà! Trước mắt ngươi cùng đại bá trở về, phải nhớ chăm chỉ tu luyện. Nhớ là đến khi gặp lại, được thua ta xa lắc nha!

      Tô Hàm ân cần khuyên bảo, giọng điệu hoàn toàn dùng bộ đại tỷ dỗ đứa .

      - Phốc…ha ha ha! (ꂧꁞꂧ )

      Tần Sách còn chưa kịp cái gì, Tô Văn Kính nhịn được cười ra tiếng. thấy Tô Hàm cùng Tần Sách hai người nhìn qua, có phúc hậu, càng cười to hơn, :

      - Các ngươi tiếp tục, tiếp tục, coi như bọn ta tồn tại!

      Tô Hàm đùng cái mặt đỏ rần, nhất là nhìn thấy trong mắt Lâm Quân có ý cười. Nàng càng cảm thấy quẫn gì đâu.

      Tần Sách được vui, cảm thấy hai người này làm phiền bọn họ, trực tiếp kéo Tô Hàm vào phòng mình.

      Tô Hàm vốn là muốn trốn tránh ánh mắt khinh bỉ của hai vị trưởng bối, liền có phản kháng theo Tần Sách. Ai ngờ nghe tiếng cười càng giòn giã hơn của Tô Văn Kính từ phía sau, mới phát hình như có cái gì sai sai!

      Tần tiểu ngốc tức giận, đóng sầm cửa lại, ngăn chặn Lâm Quân cùng Tô Văn Kính ở ngoài. Thế này mới vui vẻ, quay trở lại bên cạnh Tô Hàm, đứng ở đối diện.

      - Tô Hàm, ngươi theo ta được ?

      Tô Hàm chưa từng mặt đối mặt cùng nam tính nào gần như vậy, cảm thấy được tự nhiên, lặng thầm lùi bước , mới :

      - Tần Sách, tại ta tiện trở về!

      - Vì sao?

      Tần Sách rất bất mãn.

      - phải nhà của ngươi cũng ở bên đó sao?

      Tô Hàm cười khổ, đành phải tìm trọng điểm, giản lược giải thích lần địa vị khó xử của mình ở Tô gia.

      Tần Sách thực ngốc, nghe hiểu ở trong Tô gia tồn tại số người có thành kiến với Tô Hàm. Giả sử, Tô Hàm cứ như vậy trở về mà , nhất định chịu mọi kiểu khi dễ.

      Ý nghĩ phải bảo vệ Tô Hàm trong lòng càng thêm mãnh liệt. Là tại vì mình vẫn còn quá yếu đúng ? Nếu là mình đủ mạnh, mình và Tô Hàm cần tách ra đúng ?

      - Tô Hàm, ta nhất định trở nên mạnh, để bất cứ ai có thể khi dễ ngươi!

      Thiếu niên nắm lấy bờ vai Tô Hàm, thần sắc trịnh trọng hứa hẹn.

      Tô Hàm giật mình, chợt chạm phải ánh mắt rạng rỡ của Tần Sách. Sâu trong đáy mắt ánh ngược lại gương mặt của mình, ngoài ra chẳng còn gì khác. Giờ khắc này, Tô Hàm đột nhiên muốn biết, thiếu niên này rốt cuộc dùng tư cách gì để đối diện với mình?

      - Tần Sách, vì sao đối xử tốt với ta như vậy? Vì sao nghĩ phải bảo vệ ta?

      - Bởi vì thích a!

      Tần Sách đáp rất tự nhiên, nhường trái tim của Tô Hàm khỏi đập lên rộn ràng, mặt cũng đỏ lên.

      - Vậy... Vì sao ngươi lại thích ta?

      Tô Hàm lí nha lí nhí, cũng may thính giác người tu tiên linh mẫn, Tần Sách nghe ràng.

      Đúng vậy, vì sao thích Tô Hàm đâu, biểu cảm của Tần Sách hơi mê mang.

      - Bởi vì, Tô Hàm cũng đối xử với ta rất tốt a, ngươi đồng ý chiếu cố ta, cho nên ta cũng phải bảo vệ Tô Hàm a! Như vậy mới công bằng đúng ?

      lâu sau, Tần Sách ra như vậy.

      ra là vậy? Chỉ để công bằng? Trả ơn? Là bởi vì mình thu nhận cho nên mới bằng mọi cách bảo vệ mình sao?

      ra... Như vậy a, kỳ thực, đây căn bản phải là thích!

      Tô Hàm cúi đầu.

      - Nếu như vậy, ngươi càng phải chăm chỉ tu luyện, bằng , nếu tu vi cứ mãi thấp hơn ta có cách nào bảo vệ ta được.

      Cứ như vậy , xem như là có thêm hộ vệ .

      Tần Sách dùng sức gật đầu.

      - Ừm! Ta !

      Tô Hàm gượng cười.

      - Trước tiên ra ngoài , đến lượt Lâm thúc bọn họ sốt ruột.

      Thời điểm ra khỏi phòng, sắc mặt của Tô Hàm khôi phục tự nhiên.

      Nàng biết được đối phương phải thích mình. Thực lòng mà , nàng có nhìn bình tĩnh như vậy. Nhưng lòng kiêu hãnh của Tô Hàm cho phép nàng lộ ra vẻ mặt yếu đuối ở trước mặt người khác. Cho nên, nàng dùng bộ thản nhiên để che giấu nỗi buồn.

      thể phủ nhận, có lúc nào đó, Tô Hàm đối với Tần Sách có tình cảm. Tuy rằng ngay từ đầu, nàng chỉ xem như tiểu đệ nhà hàng xóm mà đối đãi. Chẳng qua mấy lần Tần Sách bảo vệ mình, chút giả dối, còn muốn ở chung với mình. Cho nên tận sâu đáy lòng Tô Hàm đối với , có chút gì đó bất đồng.

      Chẳng qua, từ nay về sau, còn nữa.

      Có lẽ là vì hoàn cảnh gia đình từ . Tô Hàm có loại cố chấp từ trong khung. Nàng chỉ hy vong có được tình cảm chân thành, liên quan tiền tài lợi ích, hay thể xác. Chỉ cần duy nhất thứ gọi là chân thành.

      Nàng cũng biết suy nghĩ của mình phi thực tế, đếm thử thế giới này có bao nhiêu người là nhau chân thành?

      Là người, luôn có đủ loại lý do, dục vọng, luôn tồn tại tạp chất bên trong tình dù ít hay nhiều. Nhưng Tô Hàm rất cứng đầu, dù cho bao giờ xuất người như vậy trong đời, nàng tình nguyện lòng mình thương.

      Tô Văn Kính định lưu lại thêm. Sau khi lời tạm biệt cùng hai người Tô Hàm liền dẫn theo Tần Sách rồi.

      Tô Hàm nhìn bóng dáng xa, đột nhiên cảm thấy cả người xụi lơ.

      Thiệt là! Có cái gì to tát, chỉ là thất tình mà thôi! Huống hồ tình cảm mình đối với Tần Sách cũng chỉ gần mức thích mà thôi, chưa tới mức , như vậy càng tốt đúng ?

      Sớm nhìn , sớm bứt ra, miễn cho hãm sâu vũng lầy thoát ra. Tuy Tô Hàm tự an ủi bản thân như vậy, nhưng biết sao tâm lý vẫn ê ẩm chua chát đến khó chịu.

      Lâm Quân chú ý tới biểu cảm của Tô Hàm thất lạc, y cho rằng nàng bỏ được chia xa Tần Sách, liền vỗ về bờ vai nàng, an ủi.

      - còn gặp lại!

      Đúng vậy, còn gặp lại, chỉ là khi đó, là cảnh còn, người mất mà thôi!

      Tác giả đại nhân: Xin mọi người đừng ghét bỏ nữ chủ. Nữ chủ chưa từng ai, thích ai, hiển nhiên biết xử lý loại tình cảm này, cho nên truyện mới có vẻ kéo hơi dài.
      Last edited: 19/10/17
      Thanhbliss, Hale205, huyenlaw685 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 22
      Lâm Quân có cho Tô Hàm nhiều thời gian để thương xuân bi thu.

      Lâm Quân bàn giao ràng trước sau, hi vọng tự tay nàng trừng trị Lưu Lan, đây là chuyện nàng phải tập cho quen.

      Tô Hàm khôi phục tâm trạng. Đúng vậy, còn có Tô Tình như hổ rình mồi ở gần mình đâu. để ý chút chừng mạng đều xong như chơi, vậy mà mình còn dám suy tư mấy chuyện cảm tình đâu!

      Nàng cẩn thận suy xét, từ khắc mà mình trở thành Tô Hàm, mình liền đứng ở vị trí đối lập với Tô Tình, thể nào chung sống hoà bình. như vậy, mình chớ bao giờ mang theo hy vọng nhoi, chỉ cần mình có chút yếu thế, chỉ sợ bị nàng chà đạp tới chết.

      Từ lúc Ngũ Sắc lăng rơi vào tay nàng, mình nên hiểu đạo lý này mới đúng. nàng ra tay, có qua có lại mới toại lòng nhau, mình cũng nên đáp lại mới được.

      - Gần nhất Tô Tình có động tĩnh gì sao?

      Tô Hàm hỏi. Lâm Quân bình tĩnh trả lời:

      - Nàng Man Nguyên sơn, gần nơi phụ thân ngươi ngã xuống, chiếm được cơ duyên, đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.

      Tô Hàm siết chặt nắm tay.

      cần phải , nhất định lại chạy đoạt cơ duyên của mình. Bằng nàng vô duyên vô cớ chạy qua gần chỗ lão cha nhà mình ngã xuống làm gì, tế bái sao?

      Đừng có giỡn, chỉ sợ Tô Tình cầu mình sớm chết theo lão cha còn kịp, làm sao có thể tế bái ! Nhất định là kiếp trước nguyên chủ qua bên đó có được cơ duyên, để nàng ta biết được. Cho nên kiếp này trước bước đoạt.

      Nếu đúng như vậy, ràng là con người nàng ta biết thỏa mãn là gì. Chắc chắn về sau vẫn tiếp tục cướp đoạt cơ duyên của mình, bằng mọi giá!

      Cần phải phản kích!

      Nhưng mà phải làm gì đây? Tô Hàm nhíu mày. Hai đời của nàng đều là giúp mọi người làm điều tốt, căn bản có học cái gì thủ đoạn, đành phải trầm tư ngẫm lại tiểu thuyết mình từng xem qua, hi vọng có vài cái gợi ý.

      Lâm Quân nhìn Tô Hàm, tiếp tục :

      - Văn Kính Chân nhân biết chuyện này, cũng từng cảnh cáo nàng ta rồi.

      Cái gì? như vậy, Lưu Lan trở thành phế vật, mình có lợi dụng nàng ta cũng đâu làm được gì.

      Đại bá là, đây là giúp mình, hay vẫn cố tình giúp Tô Tình đây?

      Dù sao đại bá cũng biết nội tình giữa mình và Tô Tình, theo nghĩ cùng lắm là hai cái tiểu bối hơn thua nhau mà thôi!

      Tô Hàm rầu rĩ, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đây? Tô Hàm nhìn sang Lâm Quân xin giúp đỡ. Lâm Quân thờ ơ, biểu cảm tự ngươi giải quyết.

      Đúng rồi, Lâm thúc là muốn mình tự tay trừng trị Lưu Lan. Vậy ý của là, tại chưa thể động vào Tô Tình, chỉ có thể trừng trị Lưu Lan.

      Tô Hàm cảm thấy thực thất bại, Lưu Lan chẳng qua là tham tài, là thứ vô dụng, trừng trị nàng có ích lợi gì? Đáng giận, loại cảm giác biết chân tướng kẻ đứng sau màn nhưng thể phản kích, rất nghẹn khuất!

      - Lâm thúc…

      Tô Hàm phờ phạc ỉu xìu mở lời:

      - Lưu Lan cùng lắm là con chốt thí, đáng cân nhắc, tùy tiện chỉnh nàng chút là được rồi.

      Lâm Quân hài lòng.

      - Tiểu thư, hậu hoạn khó lường, nên coi thường mỗi cái chi tiết. tại, ngươi nặng tay trừng trị Lưu Lan. Như vậy, chỉ tổ khiến nàng cùng với kẻ đứng sau cảm thấy ngươi quá yếu đuối, vô dụng. quyết đoán, là tu tiên đại kị!

      Tô Hàm trầm mặc, lại lần nữa tam quan của mình cùng thế giới này nổi lên xung đột. cố gắng tập quen quy luật của tu tiên giới, cá lớn nuốt cá bé. Nhưng thực đâu có dễ chớp mắt quyết định sinh mệnh của người khác.

      Suy cho cùng, Lưu Lan cũng chỉ là pháo hôi giữa cuộc chiến của Tô Tình và mình. đủ kiên định trước cám dỗ, lựa chọn làm kẻ phản bội.

      Kỳ thực, Lâm thúc rất đúng, thoạt nhìn Lưu Lan có làm cái gì có hại mình. Nhưng Tô Tình a, chỉ cần bị nàng phát được thời cơ, nàng nhất định bỏ qua cho mình.

      - Lâm thúc, vậy phế bỏ linh căn của nàng !

      Tô Hàm cuối cùng thể xuống tay kết liễu mạng người.

      Cơ mà, phế bỏ linh căn biến thành người phàm, hình như làm Lưu Lan càng thống khổ hơn !Lâm Quân gật đầu.

      - Liền dựa theo lời tiểu thư , thực !

      Lâm Quân nhúc nhích, chỉ nhìn Tô Hàm.Tô Hàm cười khổ, hiểu được Lâm Quân hi vọng mình tự ra tay. Tuy cảm thấy có chút khó khăn, nhưng vẫn đứng dậy, ra cửa.

      Tô Hàm vừa rời khỏi căn phòng của Lưu Lan.

      Tiếng mắng chửi, nguyền rủa ở sau lưng phảng phất như xẹt qua vành tai nàng rồi cũng lướt mất, cái gì cũng đọng lại.

      Nàng ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời trong tu tiên giới so với thế giới đại càng thanh minh, càng bao la, chỉ là nàng… khác.

      Hôm nay, mình có thể xuống tay hủy tương lai của nương. Ngày mai, có phải mình liền chút do dự, kết thúc sinh mạng của người khác hay ?

      Chính mình... bắt đầu biến thành Tô Hàm, mà phải là từng Lý Hàm.

      Lâm Quân lẳng lặng chờ đợi, thẳng đến khi Tô Hàm thu hồi ánh mắt, nhìn sang y.

      - Lâm thúc.

      - Ta ở, tiểu thư.

      - Chúng ta thôi!

      Tạm biệt, Lâm Phong thành.



      Thiên Nhất Môn, Lăng Nhạc phong.

      Tô Tình nhìn pháp khí Hỗn Thiên lăng lượn lờ trầm bổng trước mắt mình. Nàng thể tin hét lên:

      - Cái gì?! Làm sao có thể là trung phẩm pháp khí?! phải là cực phẩm pháp khí hay sao???

      [Misu: Ha hả, thấp hơn tới 2 bậc | hạ →trung → thượng → cực phẩm]

      Tô Văn Hải vui, phẩy tay áo cái, còn tưởng rằng nha đầu Tô Tình này sửa lại tính tình, còn lại kiêu căng. nghĩ tới, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Cư nhiên dám hô to gọi với trưởng bối như mình, tức thời mặt sầm xuống.

      - Chẳng qua là cái nguyên liệu chỉ có thất giai. Nếu phải lão phu bỏ thêm vài món phụ liệu phẩm chất cực tốt, ngay cả trung phẩm linh khí cũng có cửa luyện thành. Còn ở đó mơ tưởng cực phẩm pháp khí? Vậy ngươi cũng phải lấy ra được nguyên liệu cửu giai !

      Tô Tình chợt nhận ra mình lỗ mãng, đúng là hi vọng càng nhiều, thất vọng càng cao, miễn cưỡng hành lễ với Tô Văn Hải.

      - Là Tình nhi đúng, bồi tội với nhị bá.

      Có vậy sắc mặt của Tô Văn Hải mới tốt hơn chút.

      - Ừ, lão phu còn có việc, ngươi lui xuống !

      Tô Tình khẽ cắn môi, thu hồi pháp khí Hỗn Thiên lăng, nãy biến thành trung phẩm, rời .

      đường , Tô Tình cố nén hết sức. Sau khi biết trở lại chỗ của mình, lập tức lệnh cho mọi người lui xuống, mình phát điên ở trong phòng.

      Trung phẩm pháp khí? Hỗn Thiên lăng làm sao có thể biến thành trung phẩm pháp khí?

      ràng đời trước Tô Hàm thỉnh nhị bá dùng Ngũ Sắc lăng luyện chế thành cực phẩm pháp khí! Đời này làm sao có thể kém nhiều đến như vậy?

      Là nhị bá dụng tâm? thể nào, kể cả nhìn thể diện của gia gia, nhất định nhị bá cũng phải tận tâm tận lực. Như vậy liền chỉ có khả năng, kiếp trước Hỗn Thiên lăng tuyệt đối chỉ dùng có nguyên liệu là Ngũ Sắc lăng, nhất định còn có nguyên liệu tốt hơn làm chủ liệu.

      Tô Hàm! Ngươi dám hố ta!

      Tô Tình hất ngã tất cả trang sức, mọi thứ đều bị vỡ tan nát ở trong phòng. Còn bản thân ngồi ở bên cạnh bàn, thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu, hai nắm đấm siết chặt, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

      Tô Hàm, ngươi đừng hòng!



      - Ạt - chíuuuu!

      Tô Hàm xoa xoa cái mũi, nghi hoặc hỏi:

      - Ai mắng ta?

      Lâm Quân mỉm cười.

      - Có lẽ là tên tiểu tử ngốc kia nhắc tới ngươi.

      Nhắc tới Tần Sách, tâm trạng của Tô Hàm tóm lại là ảm đạm, trái tim còn đập nhanh như trước nữa.

      Lâm Quân biết, tưởng rằng Tô Hàm nhớ Tần Sách, buồn cười xoa xoa đầu nàng.

      - Cố gắng tu luyện, ngươi sớm ngày Kết Đan, liền sớm ngày gặp lại .

      Tô Hàm bị Lâm Quân sờ đầu lát, cái gì tinh thần chán nản đều biến mất, lập tức xù lông.

      - Lâm thúc! Ta lớn rồi! được lại tùy tiện sờ đầu ta!

      Lâm Quân sửng sốt, nhìn tiểu loli phùng mang trợn má ở trước mặt mình.

      Sinh mệnh của tu sĩ sinh quá dài, cho nên tư chất nghịch thiên giống như Tô Hàm, khi còn là đứa trẻ mà Trúc Cơ, khiến cho quá trình phát triển tương đối chậm lại. Tuy Tô Hàm đều sắp mười ba tuổi, thoạt nhìn vẫn giống như đứa con nít chín tuổi.

      Nha, lại tiếp, ngốc tiểu tử Tần Sách làm sao có thể coi trọng tiểu thư đâu? Nghĩ đến đây, Lâm Quân tự giễu cười cười, mình còn phải y chang, từ lúc còn rất liền thề, nhất định phải thủ hộ Mị Nhi tốt chứ đâu?

      Cùng thời gian, Thiên Nhất Môn, Thiên Kiếm phong.

      Tần Sách đứng trong đại điện, tiếp nhận ánh mắt xem kỹ từ người ngồi ở đài cao. Vốn là trở lại Thiên Nhất Môn có sớm như vậy, nhưng tại tính tình Tô Văn Kính nóng nảy, trực tiếp dẫn theo Tần Sách bằng truyền tống trận.

      Vì thế, Tần Sách đầu còn quay mòng mòng đâu, tỉnh táo lại đứng ở trước mặt Thiên Du Chân nhân.

      Thiên Du Chân nhân vốn bế quan, kết quả nhận được tin từ đại đệ tử của mình. bảo mới phát ra cái mầm tốt đến nghịch thiên. Cho nên lão tò mò, xuất quan nhìn thử. ngờ vừa gặp mặt, Tần Sách liền cho lão cái đại đại kinh hỉ, tiểu tử này ngộ kiếm ý!

      Cẩn thận nhìn nhìn, Thiên Du Chân nhân càng hài lòng. Đơn hệ kim linh căn, phẩm chất cao tới chín mươi bảy phân, tâm tư đơn thuần, lòng cầu tiến, quả thực chính là trời sinh kiếm tu a!

      Ừ, ngoại hình của tiểu tử này lớn lên cũng tệ nha!

      Vì thế, Thiên Du Chân nhân phất tay áo, trực tiếp thu Tần Sách làm đệ tử chân truyền. Tần tiểu ngốc thành thành , làm lễ bái sư, tiếp lấy lễ gặp mặt phong phú từ sư phụ sa-ma, mới ra lò còn nóng hổi.

      Tâm trạng của Tần Sách cũng cao hứng, coi như mình khoảng cách giữa mình và Tô Hàm càng gần thêm bước rồi!

      ______

      Misu chế: Tiểu kịch trường ấn bản số 03
      Tô Tình: Tô Hàm! Ngươi dám hố ta!

      Tô Hàm *ngoáy ngoáy lỗ lai*: Ngươi ai hố ai?


      Tô Tình: Ngươi chứ còn ai vào đây!

      Tô Hàm: Thế ai hố ta trước?

      Tô Tình: ...

      Tô Hàm: Cái gì của bản tiểu thư là của bản tiểu thư. Làm tiểu thư thích làm, thích làm tặc, cướp cướp, giựt giựt. Xứng đáng!

      Tô Tình *tức đến nổ phổi*: ...
      Last edited: 14/12/17
      Thanhbliss, Hale205, huyenlaw686 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 23
      Hai năm sau
      Ứng Sơn thành, trong nhà tửu lâu đông đúc, cả đám tu sĩ vừa uống trà vừa bàn luận thực náo nhiệt.

      - Ngươi có biết Mặc Tiêu Tiêu tiên tử của Huyền Các ? Nàng còn chưa tới hai mươi tuổi nhưng tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, là kỳ tài ngút trời!

      - Này tính là cái gì, Tô Tình tiên tử của Thiên Nhất Môn ta, hai năm trước đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, lúc đó nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi!

      - Trời ạ! Mười lăm tuổi Trúc Cơ hậu kỳ, cái này ở trong nhóm người trẻ tuổi sợ là người đầu tiên thôi!

      - Còn có đâu! Nghe sao? Hợp Hoan cung này đồng lứa, xuất cái ngoại tộc!

      - À à! Nghe nữ tu này là con của Cung chủ, tuyên bố nguyện ý chọn ra cái nam tu trong số thanh niên hào kiệt, bất kể đại lục, làm phu quân duy nhất, đôi uyên ương sống cả đời! Cùng nhau tu luyện Dương quyết!

      - Dương quyết, đây là cái công pháp gì thế?

      - Nghe là phương pháp song tu của Hợp Hoan cung, lịch đại tổ truyền. Khác với thải dương bổ thuật bọn họ hay dùng, chỉ có lợi cho bên, cái này là song phương được lợi! Tu vi tăng tiến thần tốc!

      ...

      Tô Hàm cùng Lâm Quân tọa ở trong đại đường, lẳng lặng nghe những tu sĩ này chuyện. Nhờ đó mà biết được ít tin tức.

      Trải qua hai năm thám hiểm, Tô Hàm trầm ổn ít. Lúc này nghe tới tin tức về Tô Tình, cũng có thể bình chân như vại. Quản nàng như thế nào, đường ta, ta cứ .

      Lâm Quân nhìn mặt Tô Hàm lạnh nhạt, tâm lý càng thực hài lòng, rốt cuộc tiểu thư bắt đầu có phần phong thái giống Mị Nhi.

      Nếu để Tô Hàm biết Lâm Quân nghĩ cái gì, bảo đảm ‘Hự!’, phun ra búng máu.

      Ai mà muốn giống cái người Đường Mị Nhi kia chứ? Ta thèm thèm làm cái đầu heo nghiện ngược luyến tình thâm đâu!
      ᕙ ( ᗒᗣᗕ ) ᕗ

      Tu sĩ muốn tiến vào Man Nguyên sơn phải băng qua phía bắc Ứng Sơn thành. Nơi này dân cư đông đúc, bình địa rộng rãi.

      Tô Hàm luôn thám hiểm ở phía bắc đại lục, có như vậy mới càng khắc sâu hiểu biết mức độ tàn khốc của tu tiên giới. Lần này đến Man Nguyên sơn, đầu tiên là để tế bái lão cha quá cố, Tô Văn Bân, sau đó tìm địa phương bế quan. Bởi vì tu vi của nàng sắp đột phá từ Trúc Cơ hậu kỳ lên Trúc Cơ đại viên mãn.

      Chuyến này có thể đột phá nhanh như vậy, ít nhiều nhờ ngộ đạo lần trước, trực tiếp đem cảnh giới tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ cao nhất. Cho nên vài năm nay, nàng đều cần thiết lo lắng vấn đề cảnh giới bất ổn, dựa vào thiên phú của nàng gần như mãn phân linh căn, cộng thêm chăm chỉ tu luyện, cứ thế thẳng tắp tăng lên.

      Bạch Giác thoải mái nằm ở đùi Tô Hàm.

      Trước đây, Lâm Quân lo lắng Bạch Giác quá chói mắt, rước lấy tai họa, luôn cho phép Tô Hàm để nó xuất . Sau này, Tô Hàm ở trong Truyền Thừa Điện lãnh giáo Ly Giang, mới biết được, loại cấp bậc linh thú giống như Bạch Giác tự có chủng tộc truyền thừa, bình thường đều biết cách dịch dung.

      Quả nhiên, Tô Hàm quay sang hỏi Bạch Giác, biết công pháp này. Vì thế, từ ngày đó trở , trong lòng Tô Hàm liền tăng thêm con bạch miêu, lông xù xù.

      Lại tiếp, mình Tần Sách nuôi nó cả tháng đâu, cư nhiên gặp loại tình giết người cướp của, đúng là vận khí tốt quá a!

      Tô Hàm vuốt ve bộ lông Bạch Giác mềm mịn như lông tơ, chuyện với Lâm Quân:

      - Lâm thúc, ta dự định trước mắt đột phá tu vi Trúc Cơ hậu kỳ ở đây. Sau đó tiến Man Nguyên sơn tế bái cha ta, đồng thời có thể thám hiểm ở bên đó chút, củng cố tu vi, ngươi thấy thế nào?

      Lâm Quân gật đầu.

      - Tiểu thư suy nghĩ chu đáo, cứ như vậy ! Tu vi tăng lên càng an toàn chút.

      Tô Hàm mỉm cười, ánh tím trong đôi mắt lưu chuyển, có vẻ cao quý, thần bí.

      Tô Hàm thuê chỗ động phủ ở trong thành, nơi này xây phía linh mạch cho nên linh khí nồng đậm. Ngày thường đều có tu sĩ qua đây tu luyện để đột phá. Chất lượng trận pháp phòng hộ động phủ cũng tệ.

      Tô Hàm lo lắng Lâm Quân là Nguyên hậu kỳ, khi tu luyện cần lượng linh khí rất lớn, liền thuê chỗ động phủ ở gần đỉnh núi. Nếu phải ngại tiểu nhân để ý, Tô Hàm còn định thuê cái động phủ có linh khí nồng đậm nhất đâu. Dù sao dựa vào bút lớn tài phú do Đường Mị Nhi để lại, nàng thiếu chút ấy tiền.

      Tô Hàm bế quan, hai năm này nàng ở chung quanh thám hiểm, thu hoạch chỉ có tu vi, càng là kiến thức, tâm tình. Bây giờ hoàn toàn nhìn ra dáng vẻ từng là trạch nữ chần chừ, e sợ, ngược lại xử quyết đoán. Ừm, này toàn nhờ Lâm Quân có cách dạy dỗ.

      Lại tiếp, tuy Lâm Quân là hộ vệ của Đường Mị Nhi, nhưng bản thân dáng vẻ bất phàm , nhất cử nhất động càng giống như xuất thân quý tộc. Kiêu mà căng, ôn hòa lại cứng cỏi. Dựa vào đó có thể biết, Đường gia tổ truyền tích lũy thâm hậu. Dù là hộ vệ cũng có thể so ngang tầm với thế gia chính hệ như thường.

      Chính vì vậy, Lâm Quân nghiêm khắc cầu từng hành vi cử chỉ của Tô Hàm phải vào khuôn phép. Muốn nũng nịu, nhõng nhẽo là có thể, nhưng chỉ có thể dùng với người trong nhà. Trước mặt người ngoài, nhất định vĩnh viễn là cao quý, tao nhã, ngồi có dáng ngồi, đứng có tướng đứng, tĩnh nhược tiểu nương, có sợ hãi cũng phải như con thỏ.

      Mặc dù Tô Hàm có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng là bản tánh của nàng còn sờ sờ ở đó. Lâu lâu lơ đãng liền bại lộ bản chất, cho nên Tô Hàm liền thảm.

      Lâm Quân giống như cái quản giáo ma ma, thiết diện vô tư. Mới bắt đầu Tô Hàm có vẻ chịu nổi, kháng nghị Lâm Quân. Nàng nàng đây là thuận theo chủ tâm, tùy tính mà làm, tu sĩ có thể nào bị khuôn sáo ước thúc đâu?

      Ai dè kết quả là Lâm Quân càng nghiêm khắc áp đảo, y nếu nàng cứ tiếp tục giữ loại suy nghĩ như thế, tùy ý tùy tiện, có ngày nhập ma.

      Ngày ngày tiếp nhận giáo huấn, hai mắt Tô Hàm sớm xoắn thành hình nhang muỗi, đầu đều ngẩng lên, triệt để đầu hàng, thành thành nghe theo Lâm Quân chỉ đạo lễ nghi.

      Cuối cùng, hai năm trôi cũng là có khuông có dạng, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều khỏi cảnh đẹp ý vui. Khụ khụ, nếu xem nhị thập nhị nương tiểu nhân châm chọc trong bụng mà .

      Hai năm cố gắng giúp lần này Tô Hàm đột phá phi thường thuận lợi. Còn nữa, thiên phú quả nhiên rất quan trọng, nếu là tu sĩ bình thường, mới tính giai đoạn Trúc Cơ cũng cản lại số lượng lớn người. Mà Tô Hàm lại thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn có bình cảnh kéo đến Trúc Cơ hậu kỳ.

      Ngẫm lại, Tô Hàm cuối cùng giảm bớt chút oán giận
      đối với lão thiên, thân thế của thân thể này tuy khiến nàng nuốt trôi, nhưng chất lượng an bày vẫn khá hài lòng.

      Ngoại trừ cái thân loli nghìn năm bất diệt.

      Hức hức~~ vì sao đều hai năm, dáng vẻ của nàng vẫn cứ mãi là tiểu hài tử? ràng đều mười lăm tuổi, vỏn vẹn cao tới mét tư, toàn thân cao thấp đều phẳng lỳ lỳ, hoàn toàn bộ con nít còn chưa phát triển!

      tốt ngực tấn công, mông phòng thủ, thon cao dáng người đâu rồi?
      ( ಥ ˓ ̭ ಥ )

      Lâm Quân luôn luôn ngồi thiền tại bên ngoài cửa động phủ của Tô Hàm, hộ pháp cho nàng. Trông thấy Tô Hàm ra, y khẽ gật đầu, mừng thầm.

      Cho dù có Tô gia làm hậu thuẫn, tiểu thư vẫn cứ đường trưởng thành như thế này. Chờ thêm thời gian nữa, đám lão già kia nhất định hối hận đến thúi ruột!

      Như vậy, Mị Nhi cũng vui mừng !

      - Lâm thúc, chúng ta trước tiên Man Nguyên sơn !

      Tô Hàm vừa mới đột phá, cảm thấy thân thể tràn ngập lực lượng, rất muốn nghiệm chứng chút thực lực của mình ngay.

      Lâm Quân gật đầu, phương diện này, nhất định nghe theo ý kiến của Tô Hàm.

      Ra Ứng Sơn thành, lập tức trông thấy dãy núi kéo dài dứt, nhìn tới tận cùng.

      Lâm Quân bên phi hành, bên chỉ điểm cho Tô Hàm:

      - Man Nguyên sơn là dãy núi dài nhất trong Hạo Thương đại lục, cực kì rộng lớn, là nơi các loại thú sinh sống. Vòng ngoài bình thường là tứ giai trở xuống, đê giai thú, vòng trong thú đa phần là ngũ giai trở lên, tương đương với nhân loại Xuất Khiếu kỳ trở lên.

      - Về phần dải đất trung tâm, nếu có người nào tiến vào, chết thể nghi ngờ. Ngay cả Hợp Thể kỳ tu sĩ cũng dám tự tiện xông vào, nghe đồn vì có Độ Kiếp kỳ thậm chí Bán Tiên cấp tiên tồn tại.

      Tô Hàm nghi hoặc hỏi:

      - phải Hạo Thương đại lục tu vi cao nhất chỉ có Hợp Thể kỳ sao, làm sao có thể có Bán Tiên cấp tiên đâu?

      Lâm Quân giải thích:

      - Cách tính cao nhất này, chỉ tính trong phạm vi tu sĩ loài người. Hạo Thiên đại lục linh khí nồng đậm hơn nơi này rất nhiều, cho nên rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao ngại Gió Lốc hải nguy hiểm muốn băng tới Hạo Thiên đại lục. Cho nên, tại tu sĩ có tu vi cao nhất ở Hạo Thương đại lục là Hợp Thể kỳ.

      - như vậy, kia Gió Lốc hải cũng phải rất khó a, vì sao còn có nhiều người như vậy sống ở đây?

      Lâm Quân mỉm cười.

      - Tiểu thư là cảm thấy đường từ Hạo Nhiên đại lục tới đây của chúng ta có gặp nguy hiểm nào lớn sao?

      - Đúng vậy, ngoại trừ cơn bão kia, còn lại phải đều bị Lâm thúc xử lý, vẫn bay rất dễ dàng mà? Hơn nữa cơn bão kia phải trăm năm khó gặp sao?

      - Tam đại lục mức độ linh khí bất đồng, Gió Lốc hải cũng vậy. Nơi chúng ta trải qua nồng độ linh khí xa sánh bằng phạm vi ở giữa Hạo Thiên đại lục cùng Hạo Thương đại lục. Cho nên thú sống bên kia, đa phần tu vi cao lắm. Cao giai thú cũng tự mình tìm địa phương linh khí sung túc để tu luyện.

      - Huống chi ta thân có bí bảo, có thể ngăn cách Phân Thần kỳ trở xuống tra xét, lại có bản đồ phân bố vị trí của các cường đại thú, có thể dễ dàng tránh bọn nó, cho nên chuyến liền thông thuận hơn nhiều.

      - Nhắc lại, khu vực trung tâm Gió Lốc hải nhưng là có Bán Tiên cấp bậc tiên tọa trấn!

      Tô Hàm hiểu ra, như vậy, có chênh lệch linh khí giữa các lục địa liền có chênh lệch tu vi cực lớn giữa các BOSS chặn đường a!
      Last edited: 19/10/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2056 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :