1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 96
      Từ Liên ra quyết định

      Lâm Dao cúi đầu, đón nhận ánh mắt trào phúng từ toàn trường, nhịn được khóc lên thành tiếng.

      Nàng còn có thể cái gì? là nàng ghen tị Tô Hàm cho nên rải lời đồn, hòng hủy hoại thanh danh của ả ta sao? Ai mà biết ả đột nhiên trở về Thiên Nhất Môn, nếu như biết Tô Hàm nhanh như vậy liền rời khỏi, mình cần gì phải sử khổ nhục kế này chứ?

      - Đệ tử còn lời nào để , mặc cho sư tổ trừng phạt.

      - Đừng có tự ủy khuất bản thân a!

      Từ Ngạn Chi nhanh chóng cướp lời trước khi Từ Thương lên tiếng.

      - Ngươi muốn cái gì cứ a! Làm ra tỏ vẻ khóc sướt mướt, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Nhạn Xích phong ta xử đường hoàng, ức hiếp đệ tử cấp thấp, vu oan giá hoạ đâu này!

      Lâm Dao lên tiếng, chính là lưng càng lúc càng thấp, kiểu như nhậm người xâm lược.

      Ánh mắt của Từ Liên lên vẻ chán ghét, càng lúc càng nùng, nàng tính tình thẳng thắn, cả đời chán ghét nhất là cái loại nữ nhân hay làm ra cái vẻ này.

      Từ Ngạn Chi biết , thân phận của tổ phụ cùng nãi nãi cao, tiện lên tiếng, miễn cho có người đàm luận khi dễ tiểu bối. Ngược lại, có gì phải cố kị, vốn chính là sống bất kể cái gì gọi là ‘quy củ’, chẳng ai có thể kiềm chế được, cho nên ngại.

      - Đừng nhẫn nhịn a, ngươi xem, sư tôn của ngươi còn có sư tổ đều ở chỗ này đây, có uất ức gì cứ ra, nếu là cảm thấy Nhạn Xích phong chúng ta chật chội, nghĩ đổi cái địa phương lớn hơn sinh sống cũng có thể thẳng a!

      Lời này nghe liền có chút tru tâm, bất kể là đạo truyền thừa nào, đều thể chấp nhận được đệ tử có lòng phản bội.

      Lâm Dao vừa nghe liền bị dọa đến cả người run lên bần bật, quỳ nằm lên mặt sàn, nơm nớp lo sợ :

      - Đệ tử dám!

      - dám? Vậy ngươi nghe thử, biểu muội ta làm gì ngươi, ngươi rải lời đồn khắp nơi, hỏng thanh danh của nàng.

      Lâm Dao vẫn gì, chính là bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, quỳ rạp mặt đất. Từ Ngạn Chi nén được cười lạnh, nữ nhân này, về chút điểm tiểu tâm tư của nàng, vừa nhìn liền biết. nhìn vòng bên trong điện, trông thấy vẻ mặt của mọi người, quả nhiên, cho dù che giấu rất tốt, vẫn là nhìn ra có mấy cá nhân trong mắt phục.

      biết, diện của biểu thúc và biểu muội ở Ngự Thú Tông, tất nhiên dẫn tới vài người bất mãn. Chẳng qua, bọn họ mặc kệ. Ơ hay, linh thạch của lão tử, lão tử xài thế nào là chuyện của lão tử, các ngươi muốn hó hé cái gì chứ? Nhưng là có vài người quá đề cao bản thân. đúng coi mình như truyền nhân duy nhất, tự động quy chụp những gì của Từ Thương, Từ Nguyên liền là vật trong túi của bản thân. Cũng chịu ngẫm lại, Từ Ngạn Chi còn chưa có chết đâu, liên quan gì tới bọn họ?

      ra vẻ lơ đãng, xong nhìn tuấn nam tử đứng bên dưới Từ Nguyên, nhịn được cười trào phúng, chết, còn sống trở về, vị đại sư huynh này là chân tâm thất vọng ! Chẳng qua, rơi xuống cái đại cảnh giới, phỏng chừng bọn họ nghĩ người làm quan cả họ được nhờ.

      Từ Ngạn Chi nhìn sang Từ Thương.

      - Gia gia, người nhìn cái, chuyện này nên xử lý như thế nào?

      Từ Thương ngược lại hỏi Vương Trác.

      - Nàng là đệ tử của ngươi. Ngươi có ý kiến gì?

      Vương Trác nhìn từ nãy đến giờ, thực rất xấu hổ. Đệ tự dưới tay mình cư nhiên nháo ra loại chuyện này. Quả thực nhường còn mặt mũi để nhìn sư tôn.

      - Đệ tử quản giáo vô nghiêm, chi bằng để sư tôn giáo huấn.

      Từ Thương gật gật đầu, lại nhìn sang dưới đài cúi đầu mọi người.

      - Các ngươi sao? Có cái gì muốn , cứ việc thẳng.

      Đám đệ tử dưới đài ngươi xem ta, ta xem ngươi. Loại tình này có cái gì đáng . quá ràng Lâm Dao gây chuyện thị phi, ngu ngốc kiếm chuyện với cháu của Từ Liên Chân nhân, ai dám đứng ra vì nàng cầu tình? Mà có điều muốn , cũng có gan lên tiếng.

      mình Lâm Dao lẳng lặng quỳ gối ở đằng ấy, nội tâm hy vọng mấy vị sư huynh vì nàng tốt, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi , chẳng ai đứng ra.

      Lòng nàng dần dần trở nên lạnh lẽo.

      Đây là các sư huynh ngày thường đều cưng chiều, thương nàng? khi xảy ra chuyện, ai ai cũng tránh nàng còn kịp.

      Bàn tay nàng nhịn được dùng sức, móng tay được bảo dưỡng rất tốt cào mặt sàn gây ra vết xước.

      Ở đây đều là tu sĩ, ngũ quan sâu sắc. điểm gió thổi cỏ lay đều thể thoát khỏi thần thức của bọn họ, huống chi tại chú ý của mọi người đều tập trung người nàng.

      Xem ra là biết hối cải, khóe miệng Từ Ngạn Chi cong lên chút trào phúng tươi cười, nhìn nhìn Tô Văn Bân bên cạnh.

      Toàn bộ câu chuyện, Tô Văn Bân đều đứng lẳng lặng ở bên đó. Nhưng Từ Ngạn Chi biết, nhiệt độ xung quanh biểu thúc càng ngày càng thấp, có xu thế giống như tổ, chứng minh giận tới cực điểm.

      Chẳng qua sao, biểu thúc tiện mở miệng, thay biểu thúc . Dù sao, luôn chán ghét mấy đám người này.

      thực hiểu trong đầu mấy người này chứa cái gì. Vì sao luôn chịu hiểu đạo lý huyết mạch tình thân còn nặng hơn tình thầy trò, lúc nào cũng mưu toan, tác oai tác quái? Chẳng lẽ sinh ra là có thù với con nhà giàu, quen nhìn đám sửa nhị đại bọn ?

      Tỉnh ngủ dùm cái !

      Từ Ngạn Chi cười tủm tỉm lên tiếng.

      - Lâm sư muội, người khác dám mở miệng, dù sao ngươi cũng nên chút gì ! Đây chính là chuyện hệ trọng có liên quan đến tương lai của ngươi a!

      còn ngại chưa đủ kích thích, ngồi xổm trước mặt Lâm Dao, tiếp:

      - Ngươi liền thêm chút ! Ta biểu muội rốt cuộc là khi dễ ngươi như thế nào?

      mặt hoàn toàn chẳng hể che giấu khinh bỉ, ràng cho Lâm Dao, ngươi nha, chính là cái đần!

      Lâm Dao vốn là kiểu người biết nhẫn nhịn. Từ lúc bắt đầu bị thẩm vấn đến bây giờ, tinh thần của nàng luôn buộc chặt, hơn nữa, ai cũng chỉ lo thân mình làm nàng nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, trong lòng vốn cảm thấy phẫn hận, lời này rốt cuộc khiến nàng nhịn được bạo phát.

      - Ngươi biết Tô Hàm là ngươi biểu muội, vậy còn ta sao?

      Vẻ mặt của nàng có phần vặn vẹo.

      - Ta mới là đệ tử Ngự Thú Tông! Là sư muội của ngươi! Tô Hàm là cái người ngoài, dựa vào cái gì tu hú chiếm tổ chim khách, lại ở lì ở Ngự Thú Tông, hưởng dụng tài nguyên vốn nên thuộc về ta!

      - A, rốt cuộc chịu lời lòng.

      Từ Ngạn Chi cũng thu hồi mặt bất cần đời, lạnh lùng nhìn nàng.

      - Tô Hàm ở đây, tiêu dùng đều là do chính bản thân nàng tự mình chi trả, huống hồ ta Từ gia nguyện ý cho nàng linh thạch, ngươi có cái tư cách gì để bất mãn?

      - Hay là, ngươi cho rằng, những gì của Từ gia ta đều nên là của ngươi? kẻ họ Lâm?

      Câu cuối cùng ra, Từ Ngạn Chi trào phúng đến ai cũng đều có thể nghe ra được.

      Lâm Dao đón nhận vĩ đại uy áp, trừng lớn mắt nhìn .

      - Ta là đệ tử Nhạn Xích phong, các ngươi là sư tổ, sư tôn, sư huynh của ta!

      Từ Ngạn Chi nhìn Lâm Dao, đột nhiên cảm giác có chút dở khóc dở cười, đầu nữ nhân này đều chứa cỏ sao? Cư nhiên còn dám ngang như vậy mà còn làm như hợp tình hợp lý!

      xoay người, quăng cho Từ Thương cái biểu cảm ‘ta bó tay’, gặp phải loại người đầu óc có vấn đề, thực hết cách, chuyện tới mai cũng có thông a!

      Sắc mặt của Từ Thương khó coi, những vẫn so ra kém ngồi bên cạnh Từ Liên.

      Từ Liên đứng dậy, nhìn thấy gân xanh nổi đồn đột nắm tay của Tô Văn Bân, vỗ nhè bờ vai của hai cái.

      Trấn an xong nhi tử, Từ Liên chỉ nhàn nhạt nhìn toàn thể mọi người vòng, câu:

      - Mấy người các ngươi là ai, có tư cách gì để so bì với cháu của ta?

      Lời vừa thốt ra, toàn trường nín thở.

      Lâm Dao kiên trì hết nổi, nằm tê liệt mặt đất, mặt thể giấu nổi tuyệt vọng.

      Thần sắc mọi người bên dưới đều khác nhau, mặc kệ bọn họ suy nghĩ như thế nào, Từ Liên mà quan tâm? Buồn cười, chẳng lẽ nàng đường đường là cái Phân Thần kỳ Chân nhân, còn phải nhìn sắc mặt đám tiểu bối để mà sống hay sao?

      - phục sao? Vậy ngươi cho ta biết, ai cho ngươi tư bản để ngươi được nuông chiều?

      Nàng lạnh lùng, mặt tia dao động.

      - Chẳng qua là ỷ vào thanh thế của sư tôn, sư tổ của ngươi mà thôi.

      Lâm Dao run rẩy, ở trước mặt Phân Thần kỳ Chân nhân, nàng sinh nổi bất kỳ phản kháng.

      Chính là, nàng vẫn phục, vì sao Tô Hàm lại sinh ra có mệnh tốt như vậy, có Phân Thần kỳ Chân nhân là tổ mẫu? Lại còn luôn bao che, che chở cho nàng?

      Từ Liên muốn biết ý tưởng của Lâm Dao, nàng nhìn sang Từ Thương, ánh mắt lên chút áy náy.

      - Đại ca, ta nghĩ tách khỏi Nhạn Xích phong.
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 97
      đâm đầu chết, vốn chết

      - Liên nhi!

      - !

      - tổ!

      Bên dưới, chúng đệ tử ào ào quỳ xuống.

      - Sư thúc/sư tổ bớt giận!

      - Ngươi làm cái gì vậy?

      Từ Thương vừa sợ ,vừa giận.

      - cái tiểu bối ngu xuẩn, hưu vượn vài câu, làm cho ngươi quyết định vứt bỏ thân nhân của mình?

      - có vứt bỏ.

      Từ Liên lắc đầu.

      - Chỉ đổi cái chỗ ở mà thôi, tóm lại vẫn ở bên trong Ngự Thú Tông.

      - đều là ở bên trong Ngự Thú Tông, ngươi cần gì phải chuyển ra ngoài? Nếu là ngươi thích đệ tử này, đuổi là được! Chẳng lẽ ngươi còn phải nhường đường cho nàng hay sao? Nàng ta tính là cái thứ gì vậy!

      Sắc mặt của Từ Thương rất khó xem, hung hăng trợn mắt với Lâm Dao cái, càng làm cho thân thể Lâm Dao run như cái sàng.

      Tuy rằng Tô Văn Bân rất cảm động đối với quyết định của Từ Liên. Nhưng biết, quyết định này của Từ Liên làm tổn thương tới Từ Thương. Mẫu thân nguyện ý hy sinh vì , nhưng thể lo lắng cho mẫu thân.

      - Nương, ta biết ngài đều là vì ta và Tiểu Hàm, ý tốt của ngài, chúng ta khắc trong lòng. Chỉ là, chuyện này có liên quan gì tới cậu, ngài làm như vậy, khỏi khiến cậu đau lòng.

      - chỉ riêng như vậy…

      Từ Liên nhàn nhạt nhìn các đệ tử bên dưới cái, với Từ Thương:

      - Đại ca, ngươi xem, nơi này toàn là đồ tử đồ tôn của ngươi, phải của ta.

      Vẻ mặt của Từ Thương có chút thất vọng.

      - Nếu như mấy tên nhãi ranh này tôn kính ngươi, làm cho ngươi mất hứng, đại ca liền đuổi bọn họ là được.

      Khóe miệng Từ Liên hơi cong lên, đại ca này, nhiều năm như vậy, còn coi nàng như là đứa trẻ.

      - Đại ca, ta lên chức tổ mẫu, đây phải quyết định đo nhất thời xúc động, ta nghiêm túc suy nghĩ từ lâu. Nhiều năm như vậy, ta cũng nên tìm truyền nhân.

      Phân Thần kỳ Chân nhân là có thể tự mình điều hành phong. Chẳng qua do cảm tình của Từ Liên và Từ Thương cực tốt, Từ Liên trước giờ lại thu đồ, cho nên mặc kệ, cứ thế ở Nhạn Xích phong. tại đưa ra ý nghĩ tự lập môn hộ, cũng phải cầu gì quá đáng.

      Từ Thương vẫn là đồng ý. Muội tử giải khai tâm kết, nguyện ý thu đồ đệ là chuyện tốt, chính là, làm gì nhất định phải chuyển khỏi Nhạn Xích phong? Ánh mắt sắc bén quét xuống đám đồ tử đồ tôn bên dưới, nhịn được cười lạnh thành tiếng. Có lẽ trước giờ đối xử với bọn họ quá nhân từ rồi, dưỡng bọn họ đến tâm đều lớn.

      Từ Liên hiểu rất đại ca mình, vừa thấy thần sắc mặt , liền hiểu định làm cái gì. Chỉ có điều, nàng muốn đại ca nổi đóa ở đây, như vậy càng khiến bọn đệ tử oán thầm bọn họ thêm mà thôi. Tuy nàng trước giờ buồn quan tâm, nhưng phải nàng quan tâm nhi tử và cháu .

      - Đại ca…

      Từ Liên ngăn lại .

      - Chúng ta quay về rồi .

      Từ Ngạn Chi có phần hối hận. Có phải do mình huyên có chút quá?

      Từ Thương cùng Từ Liên vào nội thất. Khi Từ Nguyên ngang qua Từ Ngạn Chi, liền gõ cái ‘cốc’ lên đầu Từ Ngạn Chi.

      Tên ranh con, lại gây chuyện!

      Từ Ngạn Chi bị lão cha gõ cái, ngược lại trừng trở về, vừa rồi sao ngươi ? phải xem kịch rất sướng hay sao? Bây giờ nháo lớn. Ngươi lại nhảy ra ghét bỏ lão tử.

      Hừ!

      Từ Ngạn Chi nhìn cả đám đủ loại sắc mặt bên dưới, cũng theo vào nội điện.

      Từ gia cách tràng thương lượng chuyện nhà, còn dư lại các đệ tử, thế này cả đám mới thở phào nhõm, trực diện đón nhận lửa giận của hai vị Phân Thần kỳ Chân nhân, phải người nào cũng có thể thừa nhận a!

      Tuy nhiên, bọn họ càng cảm thấy lo sợ thôi. ngờ Từ Liên Chân nhân vì chuyện này mà muốn chuyển khỏi Nhạn Xích phong. Từ Liên hàng năm bế quan, thậm chí đây là lần đầu tiên những đệ tử cấp thấp trông thấy nàng. Đối mặt với nàng, chỉ có tồn tại nỗi sợ hãi, có cảm tình. Nhưng bọn họ cũng là đồ ngốc, hiểu được Phân Thần kỳ Chân nhân rời , tổn thất thực lực đối với Nhạn Xích phong có bao lớn. Bọn họ đều là đệ tử Nhạn Xích phong. Nhạn Xích Phong cường đại, ở trong tông môn, bọn họ cũng có thể ngẩng đầu, nhất vinh câu, vinh nhất tổn câu tổn, đạo lý này bọn họ luôn hiểu.

      đôi giày ám văn màu xanh dừng ở trước mặt Lâm Dao, nàng ngẩng đầu, liền thấy sư tôn Vương Trác mặt vô cảm đứng ở trước mặt nàng.

      Nàng giống như nắm cọng rơm cứu mạng mà nắm vạt áo của Vương Trác. Hoảng loạn há miệng muốn cầu sư tôn giúp nàng cầu tình, nhưng lại bại trận dưới ánh mắt sắc bén của Vương Trác, suy sụp ngã xuống đất.

      Vương Trác nhìn vị đệ tử này cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đều do ngày thường quá dung túng nàng, mới để cho nàng gây ra họa như thế này.

      - Ngươi thu dọn chút, cứ thế rời Nhạn Xích phong ! Về sau, cũng chớ là đệ tử của ta.

      Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai nghe thấy tin tức này, Lâm Dao vẫn nhịn được gào khóc.

      - Sư tôn ta sai rồi, cầu ngươi đừng đuổi ta ! Sau này ta cũng dám nữa! Cầu xin ngươi sư tôn! Đừng đuổi ta ...

      Vương Trác cứng rắn vững tâm, xả ra vạt áo của mình, với đệ tử cúi đầu bên cạnh:

      - Dẫn nàng ra!

      Tóm lại từng là đồ đệ của mình, vẫn để lại cho nàng chút mặt mũi, trực tiếp kêu cho người lôi nàng ra ngoài.

      Lâm Dao tuyệt vọng, bị hai tên đệ tử mạnh mẽ dẫn , các sư huynh đệ chung quanh ai dám lên tiếng.

      Cái gọi là đâm đầu chết, vốn chết, kết cục của Lâm Dao cũng là do nàng tự tìm.

      Nam tử tuấn tú ban nãy đứng ở bên phải Từ Nguyên tới:

      - Sư bá, người xem việc sư thúc tổ...

      Vương Trác đau đầu nhu nhu mi tâm.

      - Lần này, chỉ sợ sư thúc thỏa hiệp.

      Khí thế người đột nhiên thả ra, nhường chúng đệ tử cấp thấp bên cạnh sắc mặt trắng bệch, đám đều hoảng sợ, ào ào cúi đầu.

      - Ta mặc kệ thường ngày các ngươi hay làm cái gì, nhưng các ngươi nhớ cho kỹ, toàn bộ những gì các ngươi có ngày hôm nay đều là do hai vị Chân nhân cho. Sở dĩ Nhạn Xích phong cường đại như vậy, sở dĩ các ngươi có thể ở bên trong Ngự Thú Tông thậm chí trong giới tu tiên ngang dọc, đều là do có hai vị Chân nhân tọa trấn! Chân nhân làm việc gì đều do bọn họ định đoạt, các ngươi cư nhiên dám mưu toan, muốn sắp đặt Phân Thần kỳ Chân nhân theo ý mình, là ăn tim hùng, gan báo rồi sao?

      - Đệ tử dám!

      dám? Vương Trác mắt lạnh cả đám đệ tử, ai ai cũng có tiểu tính toán, có cố giấu cũng giấu tốt, nhịn được cười lạnh trong lòng.

      Người nam tử tuấn nọ liền đứng ở bên cạnh Vương Trác, lúc này cúi đầu quỳ gối, dáng vẻ rất là kính cẩn, đáng tiếc Vương Trác phải Từ Nguyên, sớm nhìn thấu lòng muông dạ thú của từ lâu. Chỉ bởi vì tên này dù sao cũng phải đệ tử của mình, mặc dù có tâm nhắc nhở Từ Nguyên, ai biết Từ Nguyên giống như là ăn bùa mê thuốc lú, kiểu gì cũng nghe.

      Lần này chuyện của Lâm Dao, chừng, tên này cũng có góp vào chân đây này.

      ********

      Hậu đường.

      Từ Thương trợn mắt nhìn Từ Liên.

      - Ngươi quyết định!

      Từ Liên gật đầu.

      - Đại ca, ngươi cũng thấy đấy, ta cũng nên có mình truyền nhân rồi. Về sau, Văn Bân và Tiểu Hàm đều có trợ lực.

      Từ Thương tức tới thở hổn hển.

      - Suy cho cùng, vẫn là do đám nhãi ranh ngoài kia chọc giận ngươi. Thực mợ nó - đám hỗn đản,
      gì đó của lão tử, thích cho ai cho, đám tiểu bối, cư nhiên dám dị nghị!

      Từ Nguyên khuyên nhủ.

      - Phụ thân đừng tức giận, đám nhãi ranh kia cũng là đáng đánh đòn, hảo hảo quản giáo chút là được.

      Từ Thương cười lạnh.

      - Lão tử cả đời này trừ ngươi ra, chỉ thu có hai tên đồ đệ. Ngược lại các ngươi, dưỡng ra đám bớt lo như vậy!

      Từ Nguyên cảm thấy mình nằm cũng trúng đạn, việc này cũng phải là từ đồ đệ của gây ra à nha.

      Hiểu con ai ngoài cha, Từ Nguyên nghĩ cái gì, Từ Thương cần nhìn đều biết, cười lạnh tiếng, cũng biết nữ kia cho con trai ăn cái canh gì, chết nhiều năm như vậy, vẫn có thể khiến thằng con trai này đặt ở trong lòng.
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 98
      Tháp Thử Luyện là của Minh tộc?

      Tô Văn Bân muốn khiến mẫu thân bởi vì mình và nữ nhi liền rời địa phương sinh hoạt nhiều năm như vậy. luôn phải rời khỏi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, mẫu thân làm sao bây giờ? định khuyên Từ Liên thay đổi chủ ý, chính là Từ Liên quá mạnh mẽ, chuyện gì quyết định dễ thay đổi. Cuối cùng, Tô Văn Bân đành phải bất đắc dĩ buông tay. hạ quyết tâm, về sau phải thăm mẫu thân thường xuyên, còn phải dặn nữ nhi hảo hảo hiếu kính tổ mẫu.

      Tuy Từ Thương kiểu gì cũng chịu, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ chấp nhận cái muội tử dọn nhà. Vì thế, tình cứ như vậy định rồi, Từ Liên lập tức chuyển tin qua tông môn.

      Quản Ngự Thú Tông nhận được tin tức này, thực hoảng hốt, Từ Thương Từ Liên hai huynh muội xảy ra xung đột?

      Chẳng qua, thực có gan bát quái chuyện của hai Phân Thần kỳ Chân nhân, lập tức nhanh chóng chuyển tin cao tầng. Tông chủ vừa biết được việc này, lập tức chuyện hồi cùng Từ Liên Từ Thương. Sau đó biết được là Từ Liên chuẩn bị thu đệ tử mới muốn chuyển khỏi Nhạn Xích phong, cũng thở phào nhõm, phải có mâu thuẫn là được rồi, bằng thực bất lợi cho đoàn kết trong tông môn a!

      Vừa khéo, Băng Hoa phong trong Ngự Thú Tông còn trống, ngọn núi kia bởi vì quá cao, hàng năm băng tuyết, hợp nhãn mấy cái Phân Thần kỳ Chân nhân kia, nhưng cực thích hợp với băng hệ công pháp của Từ Liên.

      Từ Liên rất hài lòng điều này, nhưng lại hài lòng chuyện là: Từ Thương xóa tên Liễu Phong ra khỏi môn hạ, sau đó đích thân dẫn tới trước mặt nàng, còn rằng về sau là đệ tử chính thức của nàng.

      thực ra, Từ Thương là suy nghĩ cho nàng, băng hệ linh căn là biến dị linh căn, mặc dù so ra kém lôi hệ linh căn, nhưng cũng cực kì hiếm thấy. Huống hồ, Liễu Phong ở môn hạ của vài năm, nhìn ra đứa này bản chất tệ, mới đưa cho Từ Liên làm truyền nhân. Đầu tiên, nhà mình muội tử có được thích hợp truyền nhân. Sau đó, uổng phí thiên phú của đứa này. Nếu cứ mãi theo , quả thục có vẻ như mai nhân tài.

      Từ Liên biết nỗi khổ tâm của Từ Thương, muốn lại để cho đại ca mình thương tâm, cũng đành nhận. Chính là, đối với vị nam nhân vật chính trong kiện đồn đãi bôi nhọ danh dự cháu mình, nàng sinh ra nổi phần hảo cảm. Bản thân chỉ cần làm đủ chức trách sư tôn là cũng đủ.

      Liễu Phong ngốc, sớm nhạy bén nhận ra tân sư tôn hài lòng bản thân. Cơ mà thực là oan quá oan a. Chẳng qua, tin tưởng, đợi về sau chậm rãi ở chung, sư tôn hiểu được là hạng người như thế nào, chừng đó tốt hơn rồi.

      Vì thế, Liễu Phong trở thành đệ tử chính thức của Từ Liên, cũng tương đương thủ tịch đại đệ tử. Băng Hoa phong vốn có vài đệ tử cấp thấp sinh sống, đổ cũng tính là vắng bóng người. Từ Liên thu xếp qua loa chút liền chuyển qua cùng Tô Văn Bân. Về phần Từ Thương, sau khi trở về Nhạn Xích phong, có sửa trị đám đệ tử an phận hay , nàng quan tâm.

      Khá ngoài ý muốn là, Từ Ngạn Chi cũng vui vẻ theo lại đây, là cùng dưỡng thương với biểu thúc, khiến Từ Nguyên lại khí mất nửa ngày. liền , vì sao thằng con này cứ luôn thích đối nghịch với mình?

      Từ Thương rất hài lòng vấn đề này. luôn lo lắng muội tử nhà mình, đúng là thiên phú của Từ Liên cực cao, nhưng là tính tình quá mức ngay thẳng, thích dùng mưu quỷ kế. Kể cả tu vi cực cao, nhưng có đôi khi vẫn khó tránh khỏi bị tiểu nhân lợi dụng hoặc hãm hại. Từ Ngạn Chi khác, tiểu tử này từ liền nhiều trò, theo Từ Liên cũng ít nhiều cũng xem là cái trợ lực.

      Từ Thương gì, Từ Nguyên lại có hài lòng hay , cũng đành phải im hơi lặng tiếng.

      *******************

      Tô Hàm còn chưa biết chuyện bên Ngự Thú Tông, nàng vẫn còn ở bên trong Thử Luyện tháp. Mà thẳng đến khi nàng đặt chân tới tầng thứ năm, nàng mới hiểu được ý nghĩa của tầng thứ tư mang lại.

      Tầng thứ năm là dùng để truyền thừa, nhưng công pháp truyền thừa nơi này cỡ nào cao thâm, chỉ là đan, phù, khí, trận pháp truyền thừa. Những truyền thừa này nếu như bị kẻ bất chính cầm được, thế nào cũng làm hại giới tu tiên.

      Tô Hàm cảm thấy. Vị tiền bối chế ra Tháp Thử Luyện nhất định là người nhìn xa trông rộng. Từ lúc Tô Hàm vào Tháp Thử Luyện cho tới nay, lúc nào cảm nhận đến thâm ý do vị tiền bối này thiết lập.

      Tô Hàm cẩn thận suy ngẫm, kỳ thực, từ lúc nàng vừa đặt chân vào Tháp Thử Luyện, bắt đầu tiếp nhận tôi luyện tâm tính rồi, bằng , lúc ở tầng thứ hai, nàng nghĩ tới chuyện vặt vãnh xảy ra từ rất lâu ở đại, vốn nàng cho rằng mình sớm quên.

      Nàng nhìn mấy cánh đại môn trước mặt, phân biệt Đan, Phù, Khí, Trận, Dược. Tô Hàm vừa nhìn thấy có cánh cửa ghi dược tề, ánh mắt liền sáng, vừa khéo, nàng còn chưa tìm ra lý do hợp lý để bại lộ chuyện mình biết điều chế dược tề trước mặt mọi người, này quả thực là cái cớ thể nào tốt hơn!

      Nàng hề do dự, đẩy ra đại môn có chữ 'Dược'.

      Phía sau cánh cửa là phòng luyện thuốc rất đơn giản, bày biện vài dụng cụ thiết yếu để luyện dược tề. Tô Hàm vào bên trong, liền thấy vách tường đối diện sáng lên mấy chữ.

      " cầu của ải thứ nhất, luyện chế nhất giai dược tề, đẳng cấp thấp nhất."

      Sau đó, mấy cái phương thuốc ra ở bên dưới, Tô Hàm nhìn cái, khỏi khẽ giật mình.

      Những phương thuốc này, nàng thấy qua, là ở bên trong Truyền Thừa Điện của Minh tộc.

      Chẳng lẽ, Tháp Thử Luyện này lại có quan hệ với Minh tộc? cách khác, đây là di vật của Minh tộc?

      Càng sống lâu thế giới này, Tô Hàm càng cảm nhận sâu sắc được cường đại của Minh tộc. Nhưng vì sao tộc đàn cường đại như vậy lại có thể bị xóa sạch đâu? Bởi vì tiên ma đại chiến sao?

      Theo Tô Hàm biết, tiên ma đại chiến hủy diệt rất nhiều truyền thừa. Nhưng vẫn có vài truyền thừa mạnh mẽ chống chọi qua thời tiên ma đại chiến. Kỳ thực, lúc Tô Hàm xem đại khái kịch tình hậu kỳ, nó có nhắc tới mấy nhà có truyền thừa lâu đời Hạo Thiên đại lục, bọn họ quả thực sống sót vượt qua thời tiên ma đại chiến.

      Năm đó, nhất định phải phát sinh biến cố gì đó. Nhưng khổ cái là đám quỷ tu Minh di tộc chịu , Ly Giang sớm trở thành khí linh, biết gì cả. Tô Hàm đành phải cất giấu nghi vấn ở trong lòng.

      Trình độ luyện dược tề của nàng cao, vừa mới nhập môn mà thôi, ít ra vẫn có trụ cột nhất định. Bây giờ, luyện nhất giai dược tề thực làm khó nổi nàng.

      Trùng hợp, trước đây nàng góp nhặt được số lượng lớn dược thảo mang theo người. tại cần phải chạy ra ngoài gom dược, thế là bớt việc.

      Nàng quẳng tất cả tạp niệm qua sau đầu, tập trung bắt tay vào điều chế dược tề. Rất nhanh, Tô Hàm hoàn thành thử luyện ải thứ nhất, vào ải thứ hai.

      Tô Hàm chuyên tâm tu luyện bên trong Thử Luyện tháp, quên mất ngày tháng, lại biết, bên ngoài tháp, Mộ Tử Thanh đều sớm sốt ruột phát điên rồi.

      Bởi vì, đại hội môn phái sắp bắt đầu.

      Tin tức thể nào truyền vào Thử Luyện tháp, Mộ Tử Thanh đành phải hy vọng Tô Hàm có thể tự nhớ ra rồi nhanh chóng ra. Do chuyện nàng trở mặt với Tô gia, bên trong môn phái biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nàng đâu! Nếu nàng thực vắng mặt, chừng bị đồn đại đến cái dạng gì đâu! Đến lúc đó, càng có lợi cho đám Tô gia kia tác oai tác quái.

      - Sư tỷ.

      Mỹ nhân duyên dáng kiều, thân như liễu yếu đong đưa theo gió, làn da trắng mọng như mỡ đông, vô cùng mịn màng.

      Đằng này Mộ Tử Thanh nóng nảy vì Tô Hàm chưa chịu xuất . Đằng kia lại xuất mỹ nhân quen mặt, nhịn được đỡ trán.

      Đại sư tỷ tốt làm a!

      Đặc biệt là có sư tôn luôn biết điều!

      Còn có đám sư muội luôn bớt lo!

      - Gia Di.

      Mộ Tử Thanh thanh yếu yếu. Tư Gia Di chớp chớp mắt mấy cái.

      - Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?

      Còn phải bị mấy người bớt lo làm mệt!
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 99
      - có gì, ngươi có chuyện gì sao? Vừa trở lại tông môn là trùng hợp có đại hội môn phái, mấy ngày nay ngươi hảo hảo điều chỉnh trạng thái chút.

      - ngại…

      Tư Gia Di nhợt nhạt cười :

      - Phi Thiên Cương vừa mới tiến tông môn, quá quen thuộc, ta dẫn dạo vòng.

      Ta hiểu!

      Mộ Tử Thanh lười quản vị sư muội luôn thích làm chuyện bao đồng dưới tông môn này. Dù sao, chỉ cần nàng đừng nháo ra cái quái gì lớn là được rồi.

      - như vậy, các ngươi tiếp tục dạo ! Ta có việc, trước bước.

      Mộ Tử Thanh thẳng đến Lãnh đường. Mặc dù Tô Hàm thấy, nhưng nàng tin tưởng, tiểu sư muội này của nàng vẫn biết nặng , cuối cùng nhất định xuất . Bây giờ, để đại sư tỷ báo danh trước giúp nàng !

      Vì sao nàng có loại cảm giác như mang mấy đứa vậy?! Ngay cả tiểu sư muôi thoạt nhìn khôn ngoan cũng bớt lo a!

      Tô Hàm vội vã chạy ra khỏi Tháp Thử Luyện, thời điểm nàng nộp lên lệnh bài, thần sắc quản quái dị nhìn nàng cái, nàng cũng có thời gian nghiên cứu.

      Thảm rồi, nàng cư nhiên quên mất thời gian, tới mức hụt đại hội môn phái rồi ?

      Ngẫm lại uy hiếp của sư tôn, Tô Hàm khỏi sợ run cả người.

      Hu hu ~~~ Sư tôn, ta cố ý a!

      Lôi đài số bảy Kim Đan kỳ, sau hồi long tranh hổ đấu, đài rốt cuộc phân ra thắng bại, hai thí sinh vết thương chồng chất cơ hồ là bị người nâng xuống.

      Trọng tài giương giọng đọc lên:

      - Trận tiếp theo, Dục Tú phong Tô Hàm đối chiến Võ Mục phong Lâm Chiến!

      ‘Xì xào!’

      Chúng đệ tử xem chiến dưới đài nhất thời sôi nổi bàn tán.

      - Tô Hàm? Chính là cái kia thoát ly Tô gia, Tô Hàm sao?

      - Trừ bỏ nàng, còn có thể là ai?

      - sớm nghe nàng là Kim Đan kỳ, ta còn tin, ngờ nàng tham gia Kim Đan kỳ đại bỉ a! Trời ạ! Nàng mới bao lớn a?

      - Ta biết! Nàng năm nay mới mười lăm tuổi!

      ‘Hí!’

      Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, mười lăm tuổi Kim Đan kỳ?

      Dục Tú phong ăn may thu cái đồ đệ tốt a!

      - Hừ!

      Trong đám đông, cũng có đệ tử Tô gia và đệ tử thân thuộc Tô gia. Lúc này nghe thấy mọi người như vậy, nhịn được châm chọc:

      - Liền tính nàng thiên phú cao tới đâu lại có thể nào? Có thể trưởng thành hay còn khó mà !

      Mọi người thấy ánh mắt của quỷ dị lên, nghe những lời này, chớ phải là Tô gia tính toán ra tay diệt Tô Hàm thành? Dù sao cũng là chảy cùng huyết mạch. là ngoan a!

      Con em Tô gia vừa mới lên tiếng biết trong lúc vô tình lại khiến hình tượng Tô gia trong lòng bàn dân lại giảm xuống bậc, hãy còn dào dạt đắc ý.

      - Các ngươi nhìn , đến bây giờ nàng cũng dám xuất . Khẳng định là sợ rồi!

      chú ý của mọi người quay trở về lôi đài, quả nhiên, Võ Mục phong - Lâm Chiến đứng ở lôi đài, bên phía còn lại vẫn là rỗng tuếch.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là sợ rồi?

      Cũng đúng, trước đó phải nghe đồn Tô Hàm co đầu rút cổ, trốn ở trong Dục Tú phong dám ra sao?

      Dưới lôi đài, Mộ Tử Thanh sốt ruột. Sao còn chưa tới? Chẳng lẽ lập tức muốn bỏ quyền trận thứ nhất rồi sao?

      Trọng tài lập lại thêm lần, vẫn thấy ai lên đài, nhíu mày, đối với vị đệ tử chưa chiến bỏ cuộc, thực mất cảm tình.

      Lá gan như vậy, khó thành tài!

      - Dục Tú phong Tô Hàm chưa tới. Xem như bỏ...

      - Đợi !

      giọng nữ sốt ruột vang lên, thanh thúy dễ nghe, còn chưa biến thanh, là cái đồng .

      Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, giữa sân liền nhiều thêm tiểu nương. Thoạt nhìn tầm mười mười hai tuổi, mặt mày phấn nộn như oa nhi, bởi vì sốt ruột, chạy vội mà mặt nhiễm má hồng, thoạt nhìn giống như quả táo mọng nước, làm cho người ta nhịn được xúc động muốn cắn ngụm.

      Dưới đài, Mộ Tử Thanh thở phào, rốt cuộc đến.

      Tô Hàm khom người hành lễ với trọng tài:

      - Thực xin lỗi, tiền bối, ta tới chậm.

      Nhuyễn nhu nhu đồng , phá lệ ngọt ngào, xứng với biểu cảm tội nghiệp, bán manh của Tô Hàm, tức giận ban nãy của trọng tài lập tức biến mất còn mảnh.

      Tiểu nương đáng như vậy, là làm cho người ta đành lòng trách móc a!

      - sao, đến, vậy liền bắt đầu !

      Trọng tài dứt khoát lùi ra,
      nhường sân lại cho hai người.

      Lâm Chiến là người trẻ tuổi, trông có chút gầy yếu, tính cách luôn cẩn thận, cho dù đối diện là đứa trẻ, cũng hề nảy sinh bất kỳ ý nghĩ khinh địch.

      - Võ Mục phong Lâm Chiến, Kim Đan trung kỳ.

      - Dục Tú phong Tô Hàm, Kim Đan trung kỳ.

      Dưới đài mảnh ồ lên.

      Cư nhiên là Kim Đan trung kỳ, trời ạ! Nàng rốt cuộc là tu luyện như thế nào?

      Đồng tử của Lâm Chiến hơi co giản cái rất nhanh, trước đó nghe đồn vẫn là Kim Đan sơ kỳ, cư nhiên tấn trung kỳ nhanh như vậy.

      càng phải đề cao cảnh giác hơn.

      Sau khi đôi bên báo tính danh, Tô Hàm đề cao cảnh giác, hề lưỡng lự, phóng ra chính là đại chiêu.

      Roi màu trắng chuyển cái loan, như linh xà xuất động quét về phía Lâm Chiến. Tuy Lâm Chiến nhìn gầy yếu, nhưng thân là thể sửa, vũ khí của chính là song chuỳ, lúc này hô lên tiếng, vung song chuỳ để nghênh đón Hồi Nhất tiên.

      cho rằng chiêu này của Tô Hàm là để thăm dò, hơn nữa, khi song chuỳ nghênh diện cú roi quất tới, cảm nhận được lực đạo của đối phương đủ. Thế là cho rằng, dù sao đối phương còn , định dùng thể lực để áp chế đối phương, ý nghĩ này chỉ mới chợt lóe, đúng lúc này, thân Hồi Nhất tiên bộc phát ra đại lượng lôi điện.

      ‘Oành’

      Kim loại là vật dẫn điện, tuy song chuỳ của Lâm Chiến phải vật phàm, nhưng vẫn thể tránh khỏi vận mệnh này.

      Cuồng bạo lôi điện thông qua song chuỳ chuyển lên người Lâm Chiến, phòng hộ của Lâm Chiến căn bản là ngăn được lôi điện. Mọi chuyện phát sinh chỉ trong tích tắc, căn bản kịp phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, tự chủ được co giật hồi, sau đó liền toàn bốc khói, ngã xuống đất.

      Cho dù ngã xuống đất, toàn thân vẫn là giật giật, cả người đều đen sì sì.

      Toàn trường lặng thinh -------

      Vô luận là trọng tài vẫn là đệ tử bên dưới, ai cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm, đối diện với chuyện vừa phát sinh quá nhanh chóng, phản ứng kịp.

      Cái gì vậy, mới bắt đầu cuộc chiến thôi mà!

      Mới có chiêu!

      Quá hung tàn!

      Trọng tài rốt cuộc bình tĩnh trở lại, nhìn chăm chú Tô Hàm cái, sau đó tuyên bố:

      - Dục Tú phong, Tô Hàm đối chiến Võ Mục phong, Lâm Chiến. Tô Hàm thắng!

      Mọi người như vừa tỉnh mộng, ánh mắt nhìn sang Tô Hàm bất giác kèm theo kính sợ. Cường giả luôn làm người tôn trọng, Tô Hàm dùng thực lực của nàng để chinh phục những đệ tử.

      Lâm Chiến được đồng môn sư huynh đệ nâng xuống, Tô Hàm băn khoăn, nàng có tâm lập uy, cho nên vừa nãy xuống tay hơi bị nặng, lúc này, thấy bộ dạng của Lâm Chiến, nàng sinh lòng áy náy.

      - Lâm sư huynh, là xin lỗi…

      Nàng chân thành xin lỗi.

      - Linh lực của ta tương đối cuồng bạo, bản thân cũng khống chế quá tốt.

      Nếu là người khác lời này mà , Lâm Chiến nhất định cho rằng đối phương là cố tình trào phúng mình. Nhưng nhờ Tô Hàm có thân hình của cái loli, phấn nộn đáng , lùn lùn, biểu cảm mặt lại chân thành, giống giả bộ, làm đành phải bất đắc dĩ thở dài.

      - Là ta tài nghệ bằng người, sư muội cần như thế.

      Trông thấy Tô Hàm còn có vẻ áy náy, đồng môn bên cạnh Lâm Chiến nhịn được mở miệng khuyên nhủ:

      - lôi đài, bị thương là chuyện bình thường, sư muội cần như vậy.

      Tô Hàm ngượng ngùng cười cười.

      Người kia cảm thấy Tô Hàm những quá mức mềm lòng, lại còn là cái tiểu loli, cũng rất đáng , lại :

      - Tô sư muội tư chất kinh người, về sau có thời gian, có thể đến chúng ta Võ Mục phong luận bàn trao đổi.

      Đây là muốn mời giao thiệp rồi hả? Tô Hàm nhanh chóng đồng ý, ai mà biết người của Võ Mục phong dễ chuyện dữ vậy.
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      tô hàm đáng quá ahiii
      Hotaru_Misu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :