1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 86
      Đệ tử tinh

      Từ Liên rồi, mình Tô Hàm lặng lẽ nhìn theo nàng độn quang rời . Bất chợt, nàng cảm thấy khí xung quanh mình hiu quạnh.

      đến thế giới lạ lẫm, tuy từ lúc vừa mới bắt đầu, Tô Hàm hiểu tình cảnh của mình tốt. Nhưng nhờ có Lâm thúc che chở, cuộc sống ban đầu của nàng trải qua cũng rất dễ dàng. Sau này lại gặp lão cha, tổ mẫu, còn có nhiều người quan tâm mình như vậy. Đâm ra Tô Hàm rất quyến luyến cảm giác ấm áp của tình thân.

      Chính là, kể từ bây giờ trở , nàng phải chính thức sống thân mình. Lão cha còn dưỡng thương ở Ngự Thú Tông, Lâm thúc cũng bế quan ở bên đó. Giây phút này, Tô Hàm mới cảm nhận được cái gì gọi là đơn.

      - Tiểu sư muội!

      Mộ Tử Thanh đến bên cạnh nàng.

      - cần lo lắng, còn có chúng ta nữa đâu!

      Tô Hàm nở nụ cười, đúng vậy, mình còn có sư tôn cùng hai vị sư tỷ. Dù thời gian tiếp xúc còn chưa lâu, nhưng Tô Hàm vẫn cảm nhận được các nàng là chân thành quan tâm nàng.

      Có sư phụ cùng sư tỷ như vậy, cũng là nàng may mắn.

      Mà hết thảy, Tô Hàm nhìn sang phương xa, đều là do tổ mẫu vì nàng mà làm.

      - Đại sư tỷ, chúng ta trở về !

      Tô Hàm cười , tươi cười xán lạn. Từ giờ trở , nàng biết, nàng muốn bắt đầu học cách trưởng thành.



      Yến Hồi Chân nhân gọi Tô Hàm qua, cho nàng chọn lựa công pháp thích hợp, kết quả lại biết được Tô Hàm tu luyện quyển thiên cấp công pháp.

      - Ngươi có được cái đó từ đâu?

      Yến Hồi Chân nhân rất ngạc nhiên, ở Hạo Thương đại lục, bản thân sở hữu thiên cấp công pháp là chuyện mấy bình thường. dưới Thiên Nhất Môn chỉ có duy nhất bộ mà thôi, vẫn là truyền thừa thuộc sở hữu của đỉnh phong. thực tế, công pháp truyền thừa của Dục Tú phong cùng lắm chỉ tính là cái gần chuẩn thiên cấp, chưa phải thiên cấp.

      - Nương của ta để lại cho ta.

      Tô Hàm đáp.

      Yến Hồi nghĩ nghĩ, thân phận của Đường Mị Nhi nàng cũng biết được đôi chút. Nhất lưu thế gia bên phía Hạo Thiên đại lục, nội tình hiển nhiên so Thiên Nhất Môn còn muốn thâm sâu hơn nhiều lắm.

      - Nếu như vậy, ngươi cứ tiếp tục tu luyện quyển công pháp ấy ! Đừng để lộ cho ai khác biết nữa.

      Yến Hồi Chân nhân đánh nhịp .

      Nàng có sinh ra cái tâm tư chiếm làm của riênglàm gì, nàng là người cực kì cao ngạo, dòm ngó công pháp của đồ đệ, loại chuyện ti bỉ này nàng còn làm nổi.

      Lại , tuy công pháp truyền thừa của Dục Tú phong còn chưa là thiên cấp, nhưng nàng tin tưởng tuyệt đối thua kém thiên cấp là bao.

      - Còn có, nửa năm sau chính là đại hội môn phái. Ngươi chỉ mới Kim Đan sơ kỳ, tham gia Kim Đan kỳ đấu pháp hội, đụng tới Kim Đan trung kỳ, hậu kỳ tương đối gian nan. Trong khoảng thời gian này, ngươi nhớ toàn lực tu luyện cho tốt, tốt nhất đem tu vi tăng lên tới trung kỳ. Đến lúc đó, có thua nữa cũng đến nỗi nhìn quá khó coi. Dù sao nữa, lấy tuổi của ngươi, có thể Kết Đan cũng là nghịch thiên!

      Khóe miệng Tô Hàm giật giật, cái gì gọi là ‘thua cũng đến nỗi nhìn quá khó coi’? Ngài cứ có lòng tin đối với ta như vậy?

      Chẳng qua, nàng chỉ mới sơ kỳ, quả phải chịu thiệt rồi. Cho dù thao tác của nàng có thua kém, nhưng nơi này là Thiên Nhất Môn, phú nhị đại cũng phải chỉ có mỗi mình nàng, có định lấy linh thạch đè người cũng có cửa thực rồi.

      - Đệ tử biết, sau này cố gắng tu luyện.

      - Ân, để đại sư tỷ dẫn ngươi lĩnh lệnh bài đệ tử tinh !

      Đệ tử tinh ?

      Mới chớp mắt mình trở thành đệ tử tinh ? Ngay cả lệnh bài đệ tử nội môn nàng còn chưa có dịp sờ qua đâu!

      Chẳng qua, vì nàng thấy dáng vẻ của Yến Hồi Chân nhân như muốn tiễn khách, nên dám hỏi nhiều. Sau khi ra ngoài, trông thấy Mộ Tử Thanh, nàng liền hỏi.

      Mộ Tử Thanh mỉm cười.

      - Này a, là do sư tôn , nàng ngươi như vậy mà là Kim Đan kỳ. Sớm phá vỡ kỷ lục của Ngự Thú Tông, Từ Ngạn Chi. Nếu cho ngươi thân phận là đệ tử tinh là chuyện thể nào.

      Đáng thương Từ Ngạn Chi, Tô Hàm trong lòng bi ai cho , lại bị lấy ra so sánh. Thực xin lỗi, biểu ca!

      như vậy, Tô Hàm cũng thêm cái gì, dù sao nàng leo lên đầu sóng ngọn gió, trở mặt với Tô gia, lại thêm cái danh hiệu đệ tử tinh cũng chẳng là gì.

      Tô Hàm theo Mộ Tử Thanh, bay thẳng tới Lãnh đường, đường vô tình gặp phải người quen, Mộ Tử Thanh đều dừng lại chào hỏi, sau đó giới thiệu: Đây là tiểu sưmuội của ta, Tô Hàm, về sau các ngươi nhớ chiếu cố thêm.

      Những người này đều thâm giao với Mộ Tử Thanh, tuy đều dành vẻ mặt thân thiện cho Tô Hàm, nhưng vẫn khó nén được thần sắc tò mò.

      Tô Hàm thản nhiên đón nhận, để cho họ đánh giá, ngược lại khiến cho bọn họ cảm thấy có thiện cảm.

      Mấy lời Tô Hàm hôm trước thực có tác dụng. Đồng ý là có vài người cho rằng: Gia tộc kêu ngươi làm cái gì đều là chuyện hiển nhiên. Nhưng đa số mọi người vẫn cứ nghiêng về phía Tô Hàm.

      Con người ai cũng ích kỷ, công bằng mà , ai mà bị gia tộc bỏ rơi suốt mười mấy năm, Tô Hàm làm như vậy cũng là phải, có lửa làm sao có khói.

      Đây là xét khía cạnh, mấy người này biết chuyện này còn dính líu tới Đường gia và Đỗ gia. Cho nên Tô gia vì luồn cúi cầu sinh mà từ bỏ con em trong tộc. Mà ai cũng nghĩ đơn giản là nội chiến gia tộc.

      Huống hồ, từ mười mấy năm trước, phụ thân của Tô Hàm bị cả gia tộc khẳng định rằng chết. Thực tế, nay ai cũng biết người ta còn sống sờ sờ, chỉ là vẫn Ngự Thú Tông dưỡng thương.

      Có môn phái, có nhà lại về, cố tình chạy sang Ngự Thú Tông dưỡng thương. Người hiểu chuyện vừa nhìn liền biết, nhất định là ở Tô gia an toàn. Cũng phải thôi, còn sống còn bị bảo thành chết, ràng bị gia tộc bỏ rơi, ai lại dám trở về, đặc biệt là khi bị thương nặng?

      Cho nên, ít người đều đồng tình với hai cha con Tô Hàm. Cho rằng Tô gia chẳng khác gì hang hùm miệng rắn. Cứ như vậy, Tô gia bị dán cái nhãn những kẻ nguy hiểm. Ngay cả máu mủ của mình còn thẳng tay bỏ rơi, huống chi người ngoài. Dẫn đến trong khoảng thời gian này, khách đến thăm hay làm ăn với Tô gia giảm xuống đáng kể. Thành thử dưới Tô gia, ai ai cũng hận Tô Hàm đến nghiến răng nghiến lợi.



      Tô Hàm theo Mộ Tử Thanh đến Lãnh đường, nơi này đệ tử lui tới ít, chẳng qua ai cũng có vẻ vội vàng, đoán chừng là tới nhận hoặc giao nhiệm vụ rồi nhanh chóng rời .

      Lãnh Chủ quản ở nơi này là Xuất Khiếu kỳ Chân nhân, ngày thường thân, mọi chuyện đều để cho gã Nguyên kỳ tu sĩ quản lý. Người tu sĩ này cũng rất khéo léo, tin tức linh thông, trông thấy Mộ Tử Thanh dẫn theo tiểu nương lạ mặt tiến vào, liền đoán được đây là nhân vật chính của những chuyện náo nhiệt mấy ngày gần đây, Tô Hàm.

      - Mộ sư thúc.

      Quản tiến lên tiếp đón :

      - Mấy ngày rồi mới gặp được lão nhân gia ngài.

      - Mã sư điệt.

      Mộ Tử Thanh cũng cười đáp lại.

      - Đây là tiểu sư muội của ta, Tô Hàm, ta dẫn nàng đến lĩnh lệnh bài đệ tử tinh .

      Sau đó xoay sang với Tô Hàm:

      - Tiểu sư muội, đây là Mã quản .

      Tô Hàm nghe Mộ Tử Thanh gọi sư điệt, tuy Phân Thần kỳ Chân nhân chân truyền đệ tử ấn tu vi chi luận bối phận xưng hô, nhưng tu vi của người ta cao hơn nàng, mình cũng nên kiêu ngạo, khách khí chút đỉnh, gọi tiếng:

      - Mã quản .

      Mã quản vội vàng đáp lễ.

      - Tô sư thúc.

      Mã quản sớm nhận được tin tức, dặn dò nhớ giao lệnh bài đệ tử tinh cho tiểu đồ đệ của Yến Hồi Chân nhân mới nhận, cho nên chuẩn bị từ sớm, lúc này nhanh chóng dâng lên lệnh bài cho Tô Hàm.

      Tô Hàm tiếp nhận lệnh bài, lật qua lật lại nhìn cái rồi thu vào, chợt nghe Mã quản :

      - Tiền tiêu vặt hàng tháng của đệ tử tinh là ba mươi khối trung phẩm linh thạch, về sau mỗi tháng Tô sư thúc có thể đến lĩnh, cũng có thể gom lại lần rồi lĩnh.

      Thổ hào Tô Hàm căn bản thiếu chút linh thạch này. Chẳng qua chân muỗi dù vẫn là thịt, miệng ăn núi lở, nàng chẳng có bỏ phí linh thạch đâu, nghĩ nghĩ :

      - Vậy sau này cứ mỗi năm, ta đến lĩnh lần, làm phiền Mã quản .

      - Đây là trách nhiệm và bổn phận của tại hạ, Tô sư thúc khách khí rồi.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 87
      Bên phía Ngự Thú Tông

      đường trở về có ngang qua Thiên Kiếm phong. ra lúc tới Lãnh đường cũng có ngang qua, chỉ là khi đó Mộ Tử Thanh bận giới thiệu vài vị đồng môn cho nàng. Nên nàng có để ý. tại phi hành trở về yên tĩnh như vậy, theo bản năng Tô Hàm nhìn sang Thiên Kiếm phong cái.

      Có vậy nàng mới phát , cảm xúc của nàng lại kích động giống như hồi trước. Chỉ nghĩ đơn giản trong đầu, à ra đây là chỗ Tần Sách tu luyện, có lẽ mấy ngày nữa bọn họ có thể gặp mặt, mà có gặp cũng thuận tiện chào hỏi, hỏi thăm đôi chút là hết.

      Tô Hàm ngẫm nghĩ, mình nên lạc quan hơn chút. Cuối cùng nàng có thể dùng thái độ bình thường để đối mặt với Tần Sách. Đoạn cảm tình này đến đột ngột, sao nữa vẫn trông hợp lý lắm. ra, chắc đó giờ nàng chưa bao giờ được nam sinh nào tỏ tình nên mới động tâm ngay lập tức ! Trong lòng nàng, vẫn cứ cảm thấy tính cách của Tần Sách còn quá mức trẻ con, càng giống như em trai của mình nhiều hơn. Đó giờ, nàng vẫn luôn muốn tìm nửa là người đàn ông thành thục, chín chắn mà a.

      Chẳng qua, tất cả những chuyện này đều quan trọng nữa rồi. Từ giờ trở , nàng có thời gian rảnh để bàn chuyện đương. Chuyện của Minh tộc là đả kích nàng hết lần này đến lần khác rồi. Cộng thêm dặn dò cùng gửi gắm của tổ mẫu và sư phụ, chớ nên sa và tình mà phí hoài cả cuộc đời. Nếu nàng còn mãi buông xuống, nàng thực rất có lỗi với bọn họ, phụ tình của họ dành cho nàng. chỉ vậy, nàng càng có lỗi với chính bản thân nhiều hơn.

      ‘Chớ phí hoài bản thân.’

      Câu này của Yến Hồi Chân nhân, nàng mãi ghi tạc trong lòng.

      Trở lại Dục Tú phong, Tô Hàm cảm thấy tâm cảnh của mình lại có chút đột phá, cho nên cùng Mộ Tử Thanh tiếng liền trở về chỗ ở của mình, bế quan tu luyện.

      Mộ Tử Thanh nhìn bóng lưng của Tô Hàm, khỏi cảm thán, tư chất tốt như thế, còn chăm chỉ như vậy, khó trách tuổi còn đạt tới Kim Đan kỳ.

      Cả đám Tô gia đều có mắt tròng, hậu đại mạnh mẽ như vầy, có khả năng kéo dài thời kỳ thịnh vượng cho gia tộc ít nhất ngàn năm, thậm chí vạn năm. Thực lực tại của Tô Hàm còn chưa được như thế, nhưng trong tương lai nàng chắc chắn có tiềm lực này. Chẳng qua có như vậy mới để cho Dục Tú phong các nàng nhặt cái đại tiện nghi, ha hả.

      Tô Hàm cảm giác được rệt, sau khi mình tấn chức Kim Đan kỳ, tốc độ tu luyện chỉ có chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn mấy lần.

      Thông thường, tốc độ tu luyện tăng lên là chuyện tốt, nhưng nếu muốn tiến đến cấp kế tiếp, kinh mạch phải được mở rộng, nghĩa là cần có lượng linh lực nhiều gấp mười lần. Hơn nữa, bình chướng giữa mỗi đại cảnh giới lại chẳng phải dễ đột phá như vậy. Cho nên thiếu tu sĩ cấp cao đều dậm chân tại chỗ biết bao nhiêu năm. Do đó, bọn họ đều dặn dò bản thân lẫn hậu bối, cần phải tu luyện từ từ, nắm vững trụ cột, chậm mà chắc.

      Ấy nhưng mà, Tô Hàm lại hề có loại cảm giác này.

      Trái lại, nàng có cảm giác, nàng càng hấp thu linh lực chậm lại, tốc độ tu luyện của nàng lại tăng trưởng càng ràng hơn. Ngoài ra, nàng cũng chẳng có cảm giác sắp đụng phải bình cảnh gì cả. Có vậy mới cách đột phá Kim Đan kỳ bao lâu đâu, mà nàng có loại cảm giác rất nhanh mình tiến cấp trung kỳ.

      Tô Hàm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ngoại trừ linh căn của mình là nghịch thiên ra, còn phải nhắc tới tác dụng của Vu nữ công pháp.

      Bộ công pháp này gọi chính xác là Vu Huyền công, dựa cơ sở Vu nữ huyết mạch để tu luyện. Cho nên khoảng thời gian mới bắt đầu, Tô Hàm tu luyện rất là vất vả. Lăn qua lộn lại biết bao mới thành công vận hành công pháp này.

      Nhưng sau khi nàng tiến cấp Kim Đan kỳ, Vu nữ huyết mạch trong cơ thể trở nên tinh thuần hơn được tí tẹo, khiến cho Vu Huyền công vận chuyển thuận lợi hơn.

      Đây là chuyện tốt, lúc nào Tô Hàm nghĩ tăng lên tu vi. Nhất là trước khi ngựa đực nam xuất , tu vi tăng lên được chừng nào hay chừng ấy, như vậy càng dễ dàng thoát khỏi .

      Chỉ mong là ngựa đực nam đừng có xuất sớm hơn trong nguyên tác là được.

      Tô Hàm thu hồi suy tư, tại nhắc đến vẫn còn quá sớm. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tập trung tu luyện để đại hội còn biểu tốt chút. Có vậy mới giảm thiểu được đám não tàn, vì muốn lấy lòng đám người Tô gia mà chạy tới tìm tra với mình.

      Trước đây nàng cứ nghĩ điệu thấp làm người, giả heo ăn hổ, nhưng là nàng lỡ cao điệu mất rồi, giờ lại điệu thấp chỉ khiến người ta cho rằng mình là cọp giấy mà thôi.

      Tương lai mịt mù a!

      Tô Hàm nhắm mắt lại, buông xuống toàn bộ tạp niệm, tập trung tu luyện.

      Tô Hàm bế quan cái liền mất ba tháng, làm cho đám người chuẩn bị tới kiếm chuyện với nàng chờ mòn mỏi. ngày, hai ngày chờ mãi thấy xuất , chờ đến tức hộc máu. Dần dần nội môn liền truyền ra lời đồn: Tô Hàm sợ hãi Tô gia, co đầu rút cổ trốn trong Dục Tú phong dám bước ra nửa bước.

      vài đệ tử trẻ Tô gia lại càng khinh bỉ Tô Hàm nhiều hơn. Giờ mới biết sợ sao! Muộn rồi. Cho dù bây giờ Tô Hàm có quỳ xuống khóc lóc, cầu xin Tô gia tiếp nhận nàng lần nữa, Tô gia thèm đếm xỉa tới nàng đâu!

      Toàn bộ chuyện này Tô Hàm chẳng biết gì cả. Nàng dốc lòng tu luyện chưa ra. Cực phẩm linh thạch mới vào tay còn chưa có ấm đâu, bị nàng lấy ra để bố trí Tụ Linh Trận.

      Tất nhiên là phải toàn bộ đều là cực phẩm linh thạch, vậy lượng linh khí nhiều vô cùng. Dựa vào đẳng cấp tu vi tại của Tô Hàm, căn bản có cách nào hấp thụ nổi lượng linh lực khổng lồ như vậy. Kiểu gì cũng nổ tan xác mà chết.

      Nàng chỉ lấy ra viên cực phẩm linh thạch rồi kết hợp với các loại thấp hơn để bày trận. Ngay cả như vậy, Tô Hàm vẫn cứ cảm thấy cả người như tắm trong linh khí. Mỗi lỗ chân lông đều tham lam hấp thu lấy linh khí, chảy vào kinh mạch, cuối cùng hội tụ đến đan điền, cuốn lấy Kim Đan. Làm cho viên Kim Đan nho ấy chậm rãi lớn lên.

      Mà Tô Hàm biết, nhờ nàng rời khỏi Ngự Thú Tông, ngược lại giúp nàng tránh được hồi thị phi.



      Ngự Thú Tông.

      Sau khi trở về, Lâm Dao tính tới tính lui, cảm thấy chuyện lần này là do mình quá thiếu kiên nhẫn. Trông thấy ả hồ mị tử Tô Hàm quyến rũ Liễu Phong liền nhịn được châm chọc, kết quả còn chọc cho Liễu Phong thích nàng. Nàng phải nhanh chóng nghĩ cách thay đổi cục diện này mới được.

      Thế là ở trước mặt người ngoài, nàng cứ bày ra bộ đau khổ muốn chết, sau lưng len lén gạt lệ, rồi lại ra vẻ kiên cường, gượng cười với thế nhân

      Nàng sinh ra xinh đẹp, tuổi lại trẻ. Từ đó tới giờ, ở trong mắt mọi người, thoạt nhìn cũng chỉ là hồn nhiên, ngây thơ. Dẫu có đôi lúc kiêu căng, nhưng mọi người cảm thấy cả đám đệ tử Từ gia, có mỗi nàng là nữ đệ tử, cho nên chẳng ai buồn so đo với nàng làm gì, tóm lại cứ nghĩ rằng tiểu nương còn .

      Cho nên, khi thấy Lâm Dao có vẻ tâm nặng nề, các sư huynh đệ cũng nhịn được quan tâm hỏi thăm:

      - Lâm sư muội làm sao vậy? Là ai chọc giận muội?

      Lâm Dao cuống quít lau giọt lệ nơi khóe mắt, gượng cười đáp lại:

      - Ta... Ta sao, cám ơn chư vị sư huynh quan tâm.

      xong hốc mắt lại đỏ, nàng vội vã xoay người sang chỗ khác, trông giống như muốn để cho ai nhìn thấy.

      Nhưng ràng ai mà chẳng thấy, làm sao mặc kệ cho được.

      - Lâm sư muội chớ sợ, có ủy khuất gì cứ ra, các sư huynh giúp muội!

      Lâm Dao cảm kích nhìn bọn họ, lại khó xử :

      - Cám ơn ý tốt của sư huynh, chỉ là... Chuyện này các huynh giúp được, đừng hỏi nữa mà!

      Tuy là như vậy, nàng lại nhịn được che mặt, khóc nức nở.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 88
      Thạch Lỗi là đệ tử của Từ Nguyên, đó giờ làm người ngay thẳng, nhất là nhìn nổi nữ nhân rơi nước mắt. Lúc này thấy Lâm Dao thương tâm như vậy, nhịn được vỗ ngực mà :

      - Lâm sư muội cứ , chúng ta khi nào sợ trước sợ sau! Muội cứ việc , xảy ra chuyện sư huynh chịu trách nhiệm giúp cho!

      Trịnh Hạo bất đắc dĩ nhìn Thạch Lỗi cái, này hóa luôn như vậy, chuyện gì còn chưa biết đeo lên vai. Chẳng qua đúng, bọn họ chưa bao giờ sợ trước sợ sau!

      Lâm Dao vẫn cứ tỏ thái độ ‘Mấy người chớ hỏi, có uất ức gì cứ để mình ta lặng lẽ chịu đựng là được’. Riết làm Thạch Lỗi nóng nảy, quát:

      - Có chuyện gì ngươi ra ! Chẳng lẽ có lòng tin với mấy sư huynh hả!

      Lâm Dao bị quát sợ tới mức giật mình cái, khuôn mặt nhắn càng trắng bệch.

      Thạch Lỗi chịu đựng ánh mắt khiển trách của mấy sư huynh đệ, gãi gãi ót, xám xịt lui xuống.

      - Oa!

      Lâm Dao rốt cuộc nhịn nổi khóc thành tiếng, thút tha thút thít gọi:

      - Sư... Sư huynh!

      - Ai nha! Ngươi đừng khóc a!

      Thạch Lỗi nhất thời hoảng loạn.Thẩm Đồng bất đắc dĩ liếc xéo cái, tiến lên khuyên nhủ Lâm Dao.

      - Lâm sư muội đừng sợ, tính tình của Thạch sư đệ lúc nào cũng vậy, phải cố tình quát ngươi đâu!

      Lâm Dao lắc đầuliên tục.

      - phải! Ta... Ta hiểu mà, sư huynh là... Là tốt với ta, ta, ta chỉ là muốn khóc!

      Thẩm Đồng :

      - Tiểu sư muội, ngươi có uất ức gì cứ việc thẳng ra là được. Cho là mấy người chúng ta xử lý được, còn có sư tôn sư thúc đâu! được nữa còn có sư tổ đâu! Tóm lại, nhất định để cho ngươi bị khi dễ.

      Lâm Dao mặt đầy nước mắt, ai oán :

      - Tam sư huynh, ngươi biết, cũng là bởi vì sư tổ, sư thúc, việc này càng thể ra.

      Mọi người đều hiểu được, hai mặt nhìn nhau, còn dính líu tới sư tổ, rốt cuộc là chuyện gì a!

      Đột nhiên, Thẩm Đồng linh quang chợt lóe:

      - Chẳng lẽ, cùng Tô đạo hữu có liên quan?

      - , phải! có liên quan tới Tô tiểu thư!

      Lâm Dao kích động, ngoài miệng liều mạng , vẻ mặt lại làm cho người ta vừa nhìn liền hiểu, kỳ thực là đúng rồi.

      Mọi người đều giật mình, vụ gì mà liên quan tới Tô Hàm a?!

      Bởi vì tu vi kém là bao, cho nên thường ngày kết bạn thành nhóm gồm có bốn người: Thẩm Đồng, Trịnh Hạo, Thạch Lỗi và Lâm Dao.

      ra Từ Thương và Từ Nguyên thu đồ đệ tính là nhiều. Số người còn chưa Kết Đan ngoại trừ Liễu Phong, chỉ còn bốn người bọn họ. Nhưng xưa nay Liễu Phong tính cách lạnh lùng, thích mình. Còn Thẩm Đồng, Trịnh Hạo, Thạch Lỗi cũng đều là thiên chi kiêu tử. Ai lại muốn suốt ngày mặt ấm dán mông lạnh chứ? Cho nên, quan hệ cao lắm là đồng môn sư huynh đệ, gặp mặt xã giao mà thôi. Ngẫu nhiên tụ lại chỗ chuyện phiếm, ra chỉ có bốn người bọn họ.

      Trùng hợp là Thẩm Đồng ba người đều tiếp xúc với Tô Hàm rồi. Tuy bí cảnh lần đó chung với nhau từ đầu chí cuối. Nhưng dẫu sao vào cùng bí cảnh, vô tình gặp mặt cũng phải hơn mấy lần. Nhất là Thẩm Đồng, còn cố tình tiếp cận Tô Hàm vài bận. Tuy có hiệu quả gì, nhưng có cảm giác, Tô Hàm phải là loại người thích gây chuyện thị phi, làm sao có thể gây chuyện với Lâm Dao đâu?

      đâu xa, Thạch Lỗi và Trịnh Hạo đều nghĩ như vậy. Mặc dù tiếp xúc còn lâu, nhưng bọn họ cũng cảm thấy, Tô Hàm là loại người có thể bớt dính líu tới người khác càng tốt, né người như né cọp còn kịp, làm sao có thể chủ động kiếm chuyện với người ta chứ?

      - Lâm sư muội, này trong đó có phải hay có cái gì hiểu lầm?

      Thạch Lỗi ruột để ngoài da, nghĩ gì đó.

      Lâm Dao nức nở, ngẩng đầu nhìn , rồi lại bi thương cúi đầu :

      - Vâng, nhất định là hiểu lầm.

      - Là hiểu lầm chúng ta cho là được rồi, Tô đạo hữu cũng phải người thích so đo, ngươi đừng lo lắng, có chuyện gì đâu!

      - Đúng vậy, nếu tiểu sư muội là hiểu lầm Tô đạo hữu cái gì, trực tiếp tìm nàng ràng là được rồi. Dù sao nàng vẫn còn ở đây phải, còn kịp đó!

      Thẩm Đồng cũng an ủi.Bên này, Trịnh Hạo cũng y như thế.

      ra, hai người bọn họ là nghĩ, Tô Hàm là cháu ruột của sư tổ, bất kể chuyện gì, chỉ cần phải Tô Hàm quá đáng, phía bọn họ hẳn chịu thiệt thòi. Chỉ có điều, ai cũng biết sư tổ, sư phụ có tính bao che khuyết điểm đến thế nào. Dù sao nữa, cháu vẫn hơn đệ tử mà…

      Cứ vậy, cả đám lại an ủi Lâm Dao thêm vài câu rồi viện cớ rời khỏi. Để lại Lâm Dao vẻ mặt oán hận, giận dữ nhìn chòng chọc vào bóng lưng ba người. Trong lòng nàng nghĩ thầm, còn xưng cái gì sư huynh sư muội chứ, kết quả vừa nghe tới có liên quan tới tiện nhân kia có cái, liền vội vàng bỏ chạy.

      Cũng chẳng phải thứ gì tốt! Hừ!

      Tô Hàm, tiểu tiện nhân, ngươi đừng vội đắc ý, kể cả cả đỉnh núi này ai cũng e sợ thân phận của ngươi, Ngự Thú Tông cũng chỉ có ngọn núi!

      Nàng lấy ra chiếc gương, nhìn cái, thấy hai mắt mình sưng múp, mặt đầy nước mắt, đầu tiên là khó chịu, vừa định rửa mặt chỉnh chu lại chút, nhưng lại dừng tay.

      Như vậy cũng được, nàng liền cứ vác bộ mặt bị người khi dễ như vậy ra ngoài, càng dễ lôi kéo số người. Dù sao, người càng nhiều, tới chừng đó thanh danh của Tô Hàm càng khó nghe!

      Nghĩ như vậy, nàng nhìn gương cười mị lên, làm cho tóc mai hai bên tai rối hơn chút, hài lòng gật gật đầu, cất gương vào, ra cửa.



      Thiên Nhất Môn, Lăng Nhạc phong.

      bàn tay trắng muốt nhấc nắp lư hương lên, tay còn lại điểm thêm chút hương liệu vào trong, sau đó chuyển tới tách trà còn tỏa ra hơi ấm, tao nhã nâng lên gần môi, nhấp ngụm .

      Tô Tử Gia gần như si mê nhìn từ đầu chí cuối. Đây chính là tiểu thư của , vĩnh viễn xinh đẹp tao nhã như vậy. Ánh mắt chuyển dời từ đôi tay của nàng tới môi nàng. Chợt cảm thấy nơi nào đó người khô nóng lên, yếu hầu nhịn được trượt lên xuống ngụm.

      - Tử Gia, ngươi , rốt cuộc Tô Hàm muốn làm gì đây? Cư nhiên trốn trong Dục Tú phong chịu ra!

      Mày hơi nhíu, Tô Tình mơ hồ hỏi, ánh mắt nhìn sang phương xa, biết suy nghĩ cái gì.

      - Đại khái là sợ rồi chứ sao! Dù sao nàng cả gan chọc giận gia tộc. tại rất nhiều người trong tộc muốn dạy cho nàng bài học cũng ít đâu!

      Sợ? Tô Tình trào phúng cười, Tô Hàm mà biết sợ là gì? Nàng mãi mãi ra vẻ thanh cao, bất kể ai với nàng cái gì, nàng vẫn có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nhìn. Nhưng trong mắt nàng lại vĩnh viễn đều có ngươi, chỉ có mảnh hắc ám.

      , có người, là cái nam nhân mặt luôn mang nụ cười nhìn như ôn nhu kia. Chỉ cần là xuất , ánh mắt của Tô Hàm mới xuất ánh sáng, mới có thể sống lại.

      đôi cẩu nam nữ!

      Đột nhiên sắc mặt của Tô Tình dữ tợn lên, vì dùng sức quá độ mà tách trà ngon bị nàng siết vỡ, nước trà văng tung tóe, mảnh sứ cứ thế đâm lòng bàn tay sâu, nàng lại chút cảm giác được nỗi đau.

      Vết cắt lại đau nữa có thể bằng đau lòng sao?

      - Tiểu thư!

      Tô Tử Gia vội vàng kéo tay nàng qua, cẩn thận lấy ra mảnh vỡ, cầm linh dược bôi lên vết thương cho nàng.

      Tô Tình nhìn nam tử trước mặt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo âu, đột nhiên khẽ cười.

      Đều là chuyện kiếp trước, mình cần gì phải sợ hãi? Kiếp này, nàng có người thân thương nàng, bằng hữu quan tâm nàng, cần gì lại vì tiện nhân kia mà sinh khí?

      Thiếu nợ phải trả, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa. Tô Hàm, kiếp trước ngươi nợ ta, kiếp này, ta nhất định đòi lại bằng hết nợ nần ngươi thiếu ta!

      ____

      Misu chế: Tiểu kịch trường ấn bản số 07

      Misu: *Cười
      * Chào bạn Tô Tình.

      Tô Tình: *Mỉm cười phong tình vạn chủng đáp trả*

      Misu: *Miệng giật giật* Xin hỏi mỗi lần lên sân đạo cụ của bạn luôn là chén trà, bộ ấm trà… Bạn có ý kiến gì về vấn đề này hay ?

      Tô Tình: Đẳng cấp ảnh hậu, cần quá nhiều đạo cụ vẫn có thể lột tả được nội tâm nhân vật cách chân nhất.

      Misu: Thế còn đại đại sao? *Chớp chớp mắt tò mò*

      Tác giả đại đại: *Híp mắt mỉm cười* Kinh phí hạn hẹp, có tách trà để đập là mừng rồi.

      Misu: …

      Tô Tình: Haizz, thương cho phận nữ phụ ...

      Misu: ...
      Thanhbliss, AELITA, Hale2052 others thích bài này.

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Chảo mừng bạn trở lại :))) Đọc mấy chương lúc thích thế :))
      Hotaru_Misu thích bài này.

    5. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      :yoyo14::yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Rất mong chương mới dc ra đều
      Ủng hộ nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :