1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Lâu lâu lại thả hàng loạt chương vào, đọc mạch quá :))))
      Cảm ơn Misu
      Hotaru_Misu thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Misu: Chào mấy cưng, lâu rồi có thời gian để tiếp tục up truyện, lòng ta rất buồn nhưng chắc các nàng cũng cần phải ức chế vì nghi ngờ ta bỏ hố. Misu ko bỏ hố đâu, chỉ có điều lấp hơi bị ... lâu thôi. Nên cứ bình tâm tĩnh khí đọc truyện giải trí nha nha nha!

      Hôn hôn và chúc mấy nàng luôn xinh đẹp và hạnh phúc như ta, ha ha ha!


      _____________________________________________

      Chương 79 Thanh phượng trâm
      Tô Hàm lắc đầu.

      - cần, tốc độ của ta là khá nhanh.

      Liễu Phong hơi do dự. Đúng vậy, Tô Hàm là Kim Đan kỳ tu sĩ, độn thổ tự nhiên nhanh hơn bản thân, mình theo biết đâu lại trở thành liên lụy.

      - Cũng được, vậy nhớ cẩn thận.

      Liễu Phong thu gom cực phẩm linh thạch, quay sang dẫn dắt Lâm Nhu và Lương Mạnh rời khỏi, hai cái tên này từ nãy tới giờ ngồi hóng bát quái tới mức nhiệt huyết sôi trào. Về phần cái người Lâm Dao, ngay cả nhìn y cũng chẳng muốn nhìn.

      Lâm Nhu mắt lòe lòe ánh sáng bát quái, là có gian tình!

      Mọi người hẹn tốt địa điểm gặp mặt, cho nên an tâm rời trước. Trong khi đó, thái độ của Lương Mạnh cứ như muốn lại thôi.

      vẫn luôn suy nghĩ là: Tô Hàm là cháu của Từ Liên Chân nhân, nếu như xảy ra bất kỳ cố nào, ngược lại mọi người lại may mắn tổn hao gì. Chỉ sợ tốt bàn giao.

      Chẳng qua lại nghĩ, Liễu Phong là đệ tử của Từ Thương Chân nhân, có dị nghị, chắc là người Tô Hàm phải có pháp bảo bảo mệnh. Cho lên Lương Mạnh chẳng gì.

      Đợi thêm đoạn thời gian, sau khi Tô Hàm chắc chắn rằng mọi người an toàn rời khỏi. Nàng lập tức điều chỉnh tốt trạng thái của mình, chuẩn bị hành động.

      Hai tay đặt lên nắp băng quan lạnh ngắt, Tô Hàm bất giác ớn lạnh cái. Chưa từng nghĩ tới, có ngày tỷ lại phải trở thành đạo mộ tặc tử!

      Cầu trời nằm ở trỏng đừng là cương thi nha!

      Mỹ nhân, ngươi hút nhiều sinh lực đến như vậy, cũng tệ tới nỗi biến thành cương thi !

      Tô Hàm dùng chút lực, nắp quan tài ‘Oành’ tiếng liền bị hất bay. Ngay lúc đó, trong mật thất vang lên tiếng gầm giận dữ ngay lập tức:

      - Bọn nhãi ranh, các ngươi dám!!!

      Tô Hàm biết đó chính là luồng thần thức do chủ nhân chỗ này cố tình lưu lại, nàng dám chần chờ, nhanh chóng dùng tay đẩy xác nữ ra, lòng bàn tay ngưng tụ lôi điện, nhắm ngay vào cái vòng tròn ở dưới đáy quan, dùng sức vỗ xuống chưởng.

      ‘Rè rè ...’

      Từ vòng tròn lên mảnh chú văn, dưới tấn công của Tô Hàm, bỗng dưng bị tan vỡ còn mảnh.

      Lúc này, nắp quan tài bị hất bay ban nãy, có đoàn ánh sáng lơ lửng. Nó dần ngưng tụ thành người trẻ tuổi, tướng mạo bất phàm. Tô Hàm quyết thể để cho có cơ hội chuyện. Nàng biết , nếu để lát nữa luồng thần thức này quay trở lại người nguyên chủ. ghi nhớ được linh lực, hay bất cứ đặc điểm nào đó của mình. Tương lai về sau, mình nhất định gặp nguy. Cho nên, nàng lập tức quăng Hồi Nhất Tiên ra, quất thẳng lên hư ảnh.

      ‘Phốc!’ tiếng liền bị tiêu tán.

      Tô Hàm dám nán lại lâu, lại tinh mắt nhìn thấy đầu xác nữ có thanh trâm cài, giống vật phàm, lập tức lấy xuống xong xoay người bỏ chạy.

      Nàng cảm ứng được ở nơi nào đó cách mật thất xa, có cái truyền tống trận sáng lên. Nhất định là chủ nhân nơi này truyền tống quay trở lại!

      Tung ra phi kiếm, Tô Hàm đạp mũi chân lên, mặc niệm khẩu quyết. Chớp mắt, bóng dáng liền tiêu thất. Khi xuất lại là ở cửa vào động phủ.

      Phi kiếm này là do Tô Hàm tốn nhiều tiền mua, thời khắc mấu chốt quả nhiên có tác dụng. Tô Hàm hề tiếc rẻ vấn đề ngày chỉ có thể dùng ba lần thuấn di. Liên tục thuấn di hết sạch ba lần, rời xa động phủ, sau đó chợt lóe cái, chui vào Truyền Thừa Điện.

      Cùng lúc đó, truyền tống trận hoàn toàn mở ra, ra bóng dáng của nam tử trẻ tuổi, sắc mặt trầm. chẳng quan tâm chuyện gì khác, lập tức chạy về phía mật thất, trông thấy băng quan bị mở ra, chỉ cảm thấy như ruột gan lẫn lộn, xót xa, nghiêng ngã chao đảo chạy vội qua đó.

      Nhìn thấy xác của nữ tử vẫn nằm ở bên trong băng quan, trước sau như , nam tử mới thở phào nhõm sâu. Cũng may có việc gì, lại thấy đống hỗn độn trước mắt, trận pháp bị phá hư, trong ánh mắt liền lóe lên ngoan, nếu để biết, rốt cuộc là kẻ nào làm, tuyệt đối tha.

      Nếu phải vì Hồi Sinh trận thể trọng điệp với truyền tống trận, mình tội gì phải xây dựng truyền tống trận xa như vậy? Đáng tiếc, ngay cả thần thức do mình lưu lại cũng bị hủy diệt, biết rốt cuộc là kẻ nào cả gan gây ra.

      Đồng tử của đột nhiên co lại, đầu nữ tử, cây cây trâm nàng nhất biến mất tăm.

      Hay lắm, có bản trộm lấy, để ta xem ngươi có bản giữ được nó hay !

      Nam tử ôm lấy xác nữ tử, gò má kề sát, âu yếm thầm :

      - Sư phụ, nơi đây bị người ta phát , thể lại nghỉ ngơi, chúng ta đổi địa phương khác có được ? Chờ ngươi tỉnh lại, nếu là ngươi muốn trở về đây ở mà , ta luôn tùy ngươi được ?

      Sau khi Tô Hàm vào Truyền Thừa Điện mới cảm thấy cả người thoải mái lên. Ly Giang bước lại gần, nhìn cây trâm trong tay Tô Hàm, nghi hoặc tự hỏi:

      - Cái món này, tại sao lại thấy quen vậy nhỉ?

      Tô Hàm sửng sốt, chỉ vì nàng có trực giác đây là đồ tốt, cho nên mới tiên tay vơ vét. Chẳng lẽ, lại có dính liếu gì tới Minh tộc nữa sao hay trời?

      Ly Giang đưa tay ra, Tô Hàm lập tức chân chó trình lên. Ly Giang lật qua lật lại cây trâm, nhìn mấy lần, lẩm bẩm mình:

      - ràng chưa từng thấy qua mới đúng, tại sao lại có loại cảm giác quen thuộc chứ?

      Chớ phải là giống với cây trâm mà lão thân mật của ngươi hồi trước hay dùng !

      Tô Hàm thầm trong bụng.

      Thoạt nhìn, cây trâm này chỉ là cây trâm làm từ gỗ mun, điêu khắc giản dị, có phần bị mài mòn, chắc là do sử dụng lâu ngày. Ly Giang trầm ngâm hồi lâu, trả mộc trâm lại cho Tô Hàm, kêu nàng:

      - Thử vận chuyển Vu nữ công pháp.

      Từ sau khi Tô Hàm có được Vu nữ truyền thừa, nàng liền đổi công pháp của mình thành Vu nữ công pháp. Chuyện này Lâm Quân còn chưa biết. Bởi vì ưu điểm của Vu nữ công pháp chính là tính ôn hòa. Nó có thể song song tồn tại với công pháp khác. Đồng thời hỗ trợ bù đắp lại những chỗ thiếu hụt của công pháp cũ mà Tô Hàm sử dụng trước đó.

      Công pháp Tô Hàm tu luyện vốn là thiên cấp công pháp do Đường Mị Nhi lưu lại. Ban đầu tưởng hoàn mỹ, ngờ vẫn bị Vu nữ công pháp tìm được lỗ hổng, tự động tu sửa lại.

      Cho nên trong hai năm qua, tu vi của nàng mới có thể tiến quân thần tốc. Cộng với tư chất nghịch thiên, nàng mới vượt xa đám thiên chi kiêu tử ở tuốt đằng sau.

      Lúc này, Ly Giang kêu Tô Hàm vận chuyển Vu nữ công pháp. Tô Hàm liền thầm lặng dừng lại thiên cấp công pháp. Lúc bình thường, nàng luôn để hai loại công pháp này vận chuyển song song với nhau, riết rồi quen. Giờ đây cưỡng chế ngưng lại, khiến cho sắc mặt của nàng trắng bệch, khí huyết hơi cuồn cuộn.

      Chẳng qua nàng để tâm. Bởi vì lúc này, từ trong tâm của cây trâm kia dần dần sáng lên, vết rạn nứt chầm chậm xuất ở bên ngoài thân trâm, ra từng đạo bạch ngân óng ánh. Dần dần, ánh sáng xuất càng ngày càng nhiều, càng lúc càng sáng. Cuối cùng, dáng vẻ gỗ mun tầm thường kia biến mất, ra thanh trâm màu xanh đậm, óng ánh trong suốt.

      - Này, đây là...

      Tô Hàm cứng họng, ngờ bàn tay vàng của mình cuối cùng cũng chịu lộ diện. Tuy còn chưa biết tác dụng của cây trâm này là như thế nào. Nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài của nó biết, tuyệt đối là bất phàm.

      Thần sắc của Ly Giang giống như thực hoài niệm.

      - Đây là thanh phượng trâm, là biểu tượng quyền lực của Vu nữ, dùng gỗ Ngô Đồng cùng Phượng vũ chế tạo thành.

      Nhìn sang ngốc ngốc Tô Hàm, Ly Giang lại bổ sung:

      - nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, thứ này vòng cư nhiên lại bị ngươi cầm vào trong tay, cũng là thiên ý.

      Tô Hàm chợt tỉnh ngộ:

      - Vậy xác nữ tử bên trong băng quan...

      Ly Giang lập tức lắc đầu.

      - Nữ tử kia nhất định cũng là của truyền nhân Vu nữ. Ba vạn năm trôi qua, chẳng biết thanh phượng trâm qua tay biết bao nhiêu người. Có lẽ nữ tử kia cũng chỉ là có duyên sở hữu được nó mà thôi. Bất kể ra sao nàng cũng chết.

      - Nhưng, trận pháp bên đó, mục đích ràng chính là để hồi sinh nàng ta a!

      Ly Giang bật cười.

      - Chẳng qua là suy nghĩ viễn vông mà thôi. Nếu như thọ nguyên của tu sĩ chưa hết, còn có thể đoạt xá lần, hoặc là tìm kiếm thiên tài địa bảo kéo dài sinh mệnh. Mà xác nữ kia ràng là thọ nguyên hao hết, tọa hóa mà tử. Cùng lắm là dùng qua Trú Nhan đan này nọ để duy trì dung mạo thân xác được trẻ trung thôi, hết khả năng hồi sinh.

      - đời này, người sau khi chết, trừ phi biến thành quỷ , lại có khả năng tiếp tục tồn tại. Thời gian thể nghịch lưu, số mệnh cũng thể thay đổi!

      Tô Hàm im lặng. Thực ra trong lòng nàng thầm nghĩ là: Đó là bởi vì ngươi còn biết đời này còn có cái khái niệm ‘trùng sinh’!
      Thanhbliss, Anhdva, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 80
      Tô gia tới

      Đội ngũ của Liễu Phong tới địa điểm hội hợp trước, vô cùng lo âu chờ đợi Tô Hàm xuất .

      Ngay từ đầu, Tô Hàm quyết định trước mắt trốn thêm vài ngày ở trong Truyền Thừa Điện. Chờ đến khi nam tử đó rời rồi mình mới trở ra. Cho nên, nàng cố tình chọn địa điểm khá xa chạy trốn, còn dặn bọn họ nhớ chờ nàng ba ngày. Vì vậy tại vội, Tô Hàm tiếp tục tránh ở bên trong Truyền Thừa Điện, đồng thời nghiên cứu thêm dược tề học. Căn bản là nàng biết mọi người chờ nàng sốt cả ruột.

      Hậu đài của Tô Hàm là hai vị Phân Thần kỳ Chân nhân ở Ngự Thú Tông a! Nếu như xảy ra bất trắc gì, đừng là ở trong đội có đồ đệ hay đồ tôn của Từ Thương hay . Ở trước mặt sinh tử của con cháu người ta: Nhất định là muốn sống được, muốn chết xong!

      Huống chi, trong đội còn có Lâm Nhu và Lương Mạnh, hai người này hoàn toàn có chỗ dựa vững chắc nào cả, cho nên họ càng lo lắng thôi.

      Nhưng có sốt ruột cách mấy cũng chẳng được gì, mọi người đành phải bình tâm chờ đợi tin tức từ Tô Hàm.

      Chỉ có Lâm Dao, nàng mà màng tới Tô Hàm có cái loại thân phận gì. Nàng ngồi cầu trời khẩn phật cho Tô Hàm chết luôn cho rồi.

      Thực ra, Lâm Dao là nữ đệ tử duy nhất trong dòng đồ tử, đồ tôn của Từ Thương, tuổi lại lớn, dung mạo xinh đẹp. Khó tránh được mọi người thiên vị. Chính vì vậy, dưỡng riết thành tính tình kiêu căng, mắt để trời, chẳng biết trời cao đất rộng như ngày hôm nay.

      Đỉnh điểm là từ sau khi Tô Hàm xuất , nàng ta mới nhanh chóng phát , bản thân bao giờ là trung tâm của vũ trụ nữa rồi. Nàng nhận ra rất nhiều người ở bên cạnh dần dần thay đổi.

      Từ Liên Chân nhân là nàng sư thúc tổ, vốn là thục, tính. Mà Từ Thương là nàng sư tổ, Từ Nguyên là nàng sư thúc. Cả hai đều vô cùng sủng ái Tô Hàm. Từ Ngạn Chi cùng biểu muội này cũng ăn ý. Liền ngay cả sư tôn của mình cũng là khen Tô Hàm ngớt. Suốt ngày dặn nàng phải giao hảo với Tô Hàm, tranh thủ học hỏi nhiều điều ở nàng ta.

      Ngoài ra, sau này nàng mới biết được chuyện. Thực chất Tô Hàm tới Ngự Thú Tông từ sớm. Nhưng có công bố rộng rãi. Tính tính, sư tôn, sư thúc của mình, ngay cả đám người Thẩm Đồng còn biết ! Cố tình chỉ có mỗi mình biết! Làm như mình là người ngoài!

      Đặc biệt là, trước giờ Liễu sư thúc vốn đối xử với nàng cũng rất dịu dàng, tình chàng ý thiếp (Hửm?!!). Nào ngờ bị Tô Hàm chen chân, câu mất hồn Liễu sư thúc rồi. Cho nên mới nháo thành cục diện như ngày hôm nay.

      Đều là tại Tô Hàm!

      Nàng ràng là Thiên Nhất Môn đệ tử, vì sao còn chưa chịu cút về Thiên Nhất Môn, cứ mặt dày mày dạn ở lỳ ở Ngự Thú Tông ?

      Chết mới tốt! Kết thúc mọi chuyện!

      Cũng may, mọi người chỉ chờ hai ngày là Tô Hàm xuất . Bởi vì nam tử đó phát xác nữ sau khi mất trận pháp bảo vệ, sinh lực bị phân tán cực nhanh. dám trì hoãn, nhanh chóng rời khỏi. Cho nên Tô Hàm đợi chừng hai ngày, xác định nam tử đó quả biến mất, mới dám ra ngoài Truyền Thừa Điện.

      Trông thấy Tô Hàm may mắn còn nguyên vẹn quay trở lại, mọi người mới thở phào nhõm. Ngay cả Lâm Dao cũng có biểu cảm ‘rốt cuộc được yên tâm’. Nhưng mà Tô Hàm hơi có cảnh giác. Đại nương, ngươi lại tính toán cái gì? Cười gì mà giả tạo dữ vậy?

      Liễu Phong đánh giá nàng vòng rồi mới hỏi:

      - Có bị thương hay ?

      Tô Hàm lắc đầu.

      - có, ta kịp thời chạy ra. có để tâm tới ta, đuổi theo ta, ngược lại nhanh chóng chuyển băng quan cùng cái xác rồi.

      - Chẳng biết kẻ điên đó là ai, cư nhiên dám làm ra chuyện tày trời như vậy.

      Lâm Nhu thầm.

      - phi thường tức giận. Mọi người phải nhớ kỹ, nên tiết lộ chuyện này ra ngoài. Bằng , cả nhóm chúng ta, ai cũng còn xác để chôn.

      Tô Hàm dặn dò.

      Đạo lý này ai cũng biết, huống chi còn có cực phẩm linh thạch trong tay, tiền tài thể để lộ ra ngoài, vì thế cả nhóm đồng loạt gật đầu đồng ý.

      Mọi người bắt đầu phân chia cực phẩm linh thạch cho nhau. Chuyến này, ngoại trừ Lâm Dao, mọi người đều hết lòng góp sức. Trong đó, bởi vì trận pháp cuối cùng là do Tô Hàm phá giải. Đồng thời nàng còn giải trừ nguy hiểm lớn nhất là sinh lực tiêu hao cho mọi người. Vì thế, công lao của nàng là lớn nhất, lượng linh thạch tất nhiên được chia nhiều nhất. Còn ba người Liễu Phong xê xích bao nhiêu. Duy nhất Lâm Dao, ngoại trừ thét chói tai, công phu mèo quào, cái gì cũng chưa đóng góp được gì ra hồn. Chẳng qua nể mặt Lâm Nhu, mọi người gì thêm, cũng cho nàng ít.

      Tất nhiên, Lâm Dao lại nghĩ như vậy. Nàng miễn cưỡng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, cố gắng để cho nó trông vặn vẹo quá mức. Có điều, e là ngụy trang vẫn chưa được tốt, cho nên mù cũng thấy. Chỉ có điều mọi người chẳng buồn toạc.

      Cứ còn giữ cái tâm tính như thế này, sau này khó thành tài, đáng e ngại.

      Hết chuyện, mọi người lập tức đồng hành trở về Ngự Thú Tông.

      Tô Hàm còn chưa biết, có người chờ đợi nàng ở Ngự Thú Tông đây.
      __________

      - Lão phu mới vừa vặn biết được, Thiên Nhất Môn đệ tử của ta, Tô Văn Bân cùng Tô Hàm ở Ngự Thú Tông. Nghe đồn Tô Văn Bân còn bị trọng thương, cho nên cố tình sang đây đón bọn họ trở về Thiên Nhất Môn dưỡng thương.

      Đó là giọng của vị lão giả đầu đầy tóc bạc, sắc mặt hồng nhuận.

      Từ Liên cười lạnh.

      - Chê cười, Tô Văn Bân của Thiên Nhất Môn ngươi, chớ phải chết trong thú triều vào mười mấy năm trước rồi sao? Lại còn dám chạy qua ta Ngự Thú Tông đòi người.

      Thái độ của lão giả nhàn nhạt, :

      - Tin tức Tô Văn Bân chết là do người của Tô gia công bố ra.

      Ý lão là: Đó là do Tô gia nội chiến, có liên quan tới môn phái, hẳn là ngươi cũng hiểu.

      - Tô gia phải là lệ thuộc vào Thiên Nhất Môn hay sao?

      Từ Liên phải dễ bị xỏ mũi.

      - Thanh quan chớ lẫn lộn việc nhà a!

      - Nếu như vậy, ta càng thể để bọn họ theo ngươi về Thiên Nhất Môn. môn phái, ngay cả môn hạ vụ đều quản lý nổi, môn hạ đệ tử cũng bảo vệ xong, lại có ích lợi gì! Lại chết thêm lần hay sao?

      Lời này của Từ Liên thực rất khó nghe, lão giả tức giận, cố tình lại thể cãi lại.

      - Mặc kệ như thế nào, Tô Văn Bân cùng Tô Hàm đều là Thiên Nhất Môn đệ tử của ta, trở về Thiên Nhất Môn là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

      - Bọn họ cũng là con trai và cháu của ta, phụng dưỡng trưởng bối lại càng thiên kinh địa nghĩa!

      Lão giả bị lời của Từ Liên làm cho tức nghẹn họng, đành phải cứng rắn bỏ lại câu:

      - Tóm lại, hai người kia nhất định phải trở về Thiên Nhất Môn!

      Sau đó vung tay áo, bỏ chạy lấy người.

      Tô Văn Bân từ sau cánh cửa ra, cười khổ với Từ Liên:

      - Nhi tử lại gây thêm phiền phức cho mẫu thân.

      Từ Liên liền bất mãn.

      - Cái gì thêm phiền, ngươi là con ta, Tiểu Hàm là cháu của ta. Ta vì các ngươi ra mặt, ai ra mặt?

      Vành mắt của Tô Văn Bân liền nóng lên.

      - Mẫu thân rất đúng, là nhi tử sai rồi.

      Hoàn cảnh trưởng thành của Tô Văn Bân từ rất phức tạp. Tô gia nội chiến, Nguyễn Thu lại lòng dưỡng phế . Bởi vì mâu thuẫn do người đâm chọt, thể nào thân thiết với Từ Liên nổi. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được có người thâu tâm đào phế, đối xử tốt với , làm càng biết phải sao.

      Cái gọi là đồng tộc, người thân ở chung trăm năm bụng dạ khó lường, dễ dàng từ bỏ mình. Mà mẫu thân từ phân ly lại vì mình tính toán, lo âu từng ly từng tí đến như vậy.

      Từ Thương cũng tới, hiểu từ đầu chí cuối, vỗ vai Tô Văn Bân, :

      - Ngươi cứ việc ở lại chỗ cậu, an tâm dưỡng thương, còn lại cần để ý! Còn có ta và nương của ngươi đâu!

      - Vậy còn bảo bối sao?

      Tô Văn Bân vẫn cứ lo lắng cho nữ nhi.

      - Tiểu Hàm ta có an bày, ngươi cần lo lắng.

      Đó là do Từ Liên .

      mẫu thân có sắp đặt, vậy nữ nhi hẳn xảy ra chuyện gì. Tô Văn Bân nghĩ như vậy, liền yên tâm.

      Vì thế, Tô Hàm vừa mới phong trần mệt mỏi trở về liền nghe được tin tức mấy hay ho.

      - Cái gì? Kêu ta trở về Thiên Nhất Môn?

      Từ Liên gật đầu, dập tan hy vọng bé của Tô Hàm ngay lập tức.

      - Vì sao ạ? Liền ngay bây giờ sao?

      - Đúng, ngay lập tức.
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva3 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 81
      Sư tôn?! Ha hả

      là làm, Từ Liên chỉ cho nàng thời gian vừa đủ để cáo biệt cùng Tô Văn Bân.

      - Cha quay về chung với ta sao?

      - Sức khỏe của phụ thân ngươi còn chưa có hảo, tạm thời chưa về bên đó được.

      - Vậy, chờ cha cùng nhau về được sao?

      Tô Hàm vẫn cứ giãy dụa.

      - Sớm chút trở về, gặp sư phụ của ngươi.

      Từ Liên .

      - Sư phụ? Sư phụ ta là ai???

      Tô Hàm giật mình, chớp chớp đôi mắt hạnh hỏi tổ mẫu.

      - Gặp rồi biết.

      Từ Liên định trước, nàng thích nhìn bộ mặt Tô Hàm ngứa ngáy khó nhịn, đoán già đoán non.

      Trong giới tu tiên, bái được người sư phụ tốt, chẳng khác gì nữ tử được gả tướng công tốt trong nhân gian. Cứ giống như sâu hóa bướm.

      Tuy Tô Hàm tò mò vô cùng, bất quá nàng biết, tổ mẫu nhà mình nhất định tuyển cho mình sư phụ tốt, cho nên phải lo lắng.

      Ủ ra ủ rũ cáo biệt với Tô Văn Bân, Tô Văn Bân đau lòng ôm ôm nữ nhi.

      - Bảo bối đừng sợ, cha trở về bên đó sớm thôi.

      Tô Hàm lắc đầu.

      - Cha, ngươi cần phải vội, cơ thể khỏe lại mới là quan trọng. Dù sao tổ mẫu cũng tìm cho ta người sư phụ tốt, có sư phụ bảo vệ, Tô gia quá phận. Lại , ta cũng phải dễ bị khi dễ!

      xong, Tô Hàm giơ lên hai tay, làm cái động tác: Cố lên!

      Tô Văn Bân nhịn được nở nụ cười, nữ nhi ngoan như vậy, mình nhất định phải phấn đấu, hảo hảo bảo vệ nàng, thể để cho nàng chịu ủy khuất nữa.

      Vì nữ nhi, lão tử cũng phải trở nên cường đại hơn! Cố lên!

      Cùng Tô Văn Bân cáo biệt xong, Tô Hàm chưa kịp câu từ biệt với những người khác, bị Từ Liên vác rồi.

      Vì thế, sau khi Từ Ngạn Chi dưới trăng thưởng hoa cùng đáng tiểu sư muội xong. Quay trở về mới biết được tin Tô Hàm mất dạng rồi, nhất thời nổi trận lôi đình, lật bàn.

      - Cư nhiên với lão tử tiếng liền !

      Tô Văn Bân chụp qua cái tát.

      - Cút sang bên! Lão tử còn thương tâm đâu!

      *************************

      Tô Hàm đường bất an theo Từ Liên. Từ Liên thấy vẻ mặt nàng bất an nên an ủi nàng.

      - Yên tâm, sư phụ của ngươi đó giờ làm người tệ.

      Có thể để Từ Liên nhận xét là tệ, có thể thấy được là tệ. Chẳng qua, điều Tô Hàm lo lắng phải cái này, mà là Tô gia, đặc biệt là Tô Tình. Chả biết sau khi mình trở về, cái kia trùng sinh nữ lại muốn chơi trò gì. Nàng sợ đánh nhau, chỉ sợ tiểu nhân đâm sau lưng, mưu quỷ kế cái gì nàng hoàn toàn giỏi a!

      Từ Liên cố tình muốn chỉ dạy cho nàng thêm nhiều thứ. Cả quãng đường đều dùng truyền tống trận. Thăm thú non sông rộng lớn, giống như du lịch tham quan. Đụng chuyện gì lạ, Từ Liên chỉ điểm cho nàng, mang lại cho Tô Hàm được ít kiến thức cùng trải nghiệm.

      ngày nọ, vừa tới được thành trấn dưới chân núi Thiên Nhất Môn, Từ Liên mới ngừng lại, với nàng:

      - Trước mắt, ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này đợi chút.

      xong, nàng phát ra cái Truyền Tín phù.

      Tô Hàm đoán, chắc là nàng gửi tin cho bạn cũ ở Thiên Nhất Môn, cũng có thể là sư phụ tương lai của mình.

      bao lâu, xuất đạo lưu quang từ phía chân trời bay tới, đáp xuống ở trước mặt Từ Liên. Người đến là thiếu nữ mặc trang phục màu lam, dung nhan thanh lệ, giữa mi gian lại tràn đầy khí bừng bừng, dễ nhận ra đây là nữ tử có tính cách tháo vát, đơn giản lại dứt khoát.

      - Vãn bối Mộ Tử Thanh, Yến Hồi Chân nhân môn hạ đệ tử, đặc biệt phụng mệnh sư tôn tiến đến nghênh đón Từ Chân nhân.

      Nữ tử vô cùng cung kính với Từ Liên.

      Từ Liên gật gật đầu, :

      - Nhiều năm gặp, thể tưởng được, ngươi là Xuất Khiếu kỳ.

      Mộ Tử Thanh cười giòn tan.

      - Tiền bối quá khen, cần cù bù thông minh, tư chất của ta tính là tốt cho lắm, đành phải khắc khổ chăm chỉ hơn người khác chút. Cũng may trời phụ lòng người, cho ta tiến cấp Xuất Khiếu.

      Tô Hàm đứng kế bên, nghe thấy Mộ Tử Thanh chuyện như vậy, trực giác cho rằng người này phải là nữ tử rất bộc trực, ngay thẳng.

      Bình thường, người nào được khen, đều là đáp lại như bản thân rất khiêm tốn, cái gì ta chỉ là may mắn mà thôi linh tinh. Giống như nàng như vậy, trần trụi thẳng ra: Đây là thành quả do ta cố gắng mà có, tất nhiên phải là như thế rồi.

      Chẳng qua, Tô Hàm thích người có tính cách như vậy, người như vậy, ở chung mới cảm thấy tương đối thoải mái.

      Xem tầm mắt của Mộ Tử Thanh rơi xuống người mình, Tô Hàm bước lên phía trước, chắp tay chào hỏi.

      - Tô Hàm bái kiến Mộ sư tỷ.

      - Tô sư muội, hữu lễ.

      Mộ Tử Thanh tò mò nhìn Tô Hàm cái. tích về Tô Hàm, nàng cũng nghe được đôi chút. Khi đó, nàng liền phán: Cái đám Tô gia là nông cạn, tự mình từ bỏ hậu bối thiên tư tuyệt đỉnh, thế nào tương lai cũng nhất định phải hối hận.

      tại vừa thấy, Tô Hàm thế nhưng là Kim Đan kỳ, bất giác cảm thán, quả nghiệt, nàng mới có mười lăm tuổi !

      Kiểu này, đám Tô gia chắc chắn phải tiếc đứt ruột.

      - Tiền bối, mời theo vãn bối.

      Từ Liên và Tô Hàm theo Mộ Tử Thanh, bay vào trong Thiên Nhất Môn. Dọc theo đường , bởi vì có Mộ Tử Thanh dẫn đường, cho nên khá là thuận lợi.

      gã nam tử áo xám ngự sử phi kiếm, nhàn nhã bay bay ở trong Thiên Nhất Môn. Đột nhiên, tầm mắt của dừng lại.

      Cách đó xa, có ba nữ tử bay ngang qua. trong số đó là nữ tử mặc bạch y, có khí chất lạnh như băng làm cho thể trừng to đôi mắt.

      - Đó, đó là… !!!

      Nam tử lập tức giật mình hoảng hốt, hai lời, nhanh chóng tăng tốc bay ngược trở về.

      Mộ Tử Thanh dẫn theo Từ Liên hai người dừng lại ở Dục Tú phong, xứng với tên gọi, cảnh sắc tú lệ, linh khí nồng đậm, quả là vùng đất thiêng sinh sôi nhân tài.

      Lên tới đỉnh núi, phía trước tòa đại điện rộng rãi, đám đông đứng chờ từ lâu.

      Trong đó, nổi bật nhất phải là nữ tử mặc hồng y, dung mạo kiều mị, khuynh quốc khuynh thành, kể cả Tô Hàm là nữ nhi, cũng phải bị nàng kinh diễm phen.

      - Nhiều năm gặp như vậy, ngươi vẫn còn giữ cái dáng vẻ thú vị này a!

      Thấy Từ Liên đáp xuống, nữ tử mặc hồng y chút khách khí trào phúng.

      - Như nhau …

      Từ Liên nhàn nhạt.

      - Ngươi cũng vẫn cứ duy trì cái dáng vẻ mị như vậy!

      Hai người mỉm cười nhìn nhau. Đột nhiên, cả hai đều tiến lên ôm lấy đối phương chặt cái.

      - Chúc mừng ngươi, rốt cuộc phá vỡ tâm ma, tiến cấp!

      Hồng y nữ tử cười .

      Từ Liên cười như ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp nơi.

      - là chuyện gì lớn, ta hẳn sớm nên buông xuống.

      - Tất nhiên rồi! tí việc cũng đáng để cho ngươi rối rắm nhiều năm như vậy. Cũng còn may, ngươi rốt cuộc nhìn ra nhiều chuyện.

      Từ Liên vẫy tay kêu Tô Hàm tiến lên, với nữ tử mặc hồng y:

      - Nhìn, đây là cháu của ta, Tô Hàm, về sau liền xin nhờ ngươi.

      Tô Hàm vội vàng hành lễ.

      - Tô Hàm bái kiến tiền bối.

      Hồng y nữ tử đánh giá từ xuống dưới Tô Hàm lần, hài lòng :

      - Tốt, là mầm tốt!

      Từ Liên chỉ cười , cháu của nàng, làm sao có thể tốt?

      - Tên ta là Yến Hồi, ngươi có nguyện ý gia nhập môn hạ của ta?

      Lúc này, thần sắc của hồng y nữ tử trở nên đoan chính, nghiêm túc.

      Tô Hàm quỳ xuống.

      - Đệ tử bái kiến sư tôn!

      Yến Hồi gật gật đầu, :

      - nhập môn hạ của ta, về sau nhớ chăm chỉ tu luyện, làm người đàng hoàng, được gây chuyện thị phi.

      - Đệ tử tuân mệnh!

      - Ta còn muốn ôn chuyện cùng với tổ mẫu của ngươi. Để đại sư tỷ của ngươi dẫn ngươi đến chỗ ở mới.

      Từ Liên gật đầu với Tô Hàm, sau đó cùng Yến Hồi rời khỏi. Những người còn lại đều thức thời, theo.

      Mộ Tử Thanh lại gần, kéo tay Tô Hàm, thân thiện chuyện với nàng:

      - Tiểu sư muội, ta là đại sư tỷ của ngươi, ta gọi Mộ Tử Thanh. Ngoài ra, ngươi còn có nhị sư tỷ tên Tư Gia Di, giờ này còn thám hiểm ở bên ngoài. Thủ tịch đệ tử của sư tôn có bao nhiêu, cũng liền chỉ có ba người chúng ta.

      Tô Hàm gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      - Đại sư tỷ.

      xong, nàng tò mò xem xét vài vị mỹ nam đứng bên cạnh. ra đây phải là sư huynh a!

      Làm như nhận ra thắc mắc của Tô Hàm, trong số các vị nam tử tuấn tú đứng ra giải đáp cho nàng:

      - Chúng ta đều là thị phu của Yến Hồi Chân nhân.

      Hả?!

      Tô Hàm trợn tròn mắt. Tuy cao giai Chân nhân trong giới tu tiên thu vài người hầu hạ ở bên cạnh là chuyện rất bình thường. Nhưng tỷ lệ nữ tu sĩ đứng ra thu nhận thị phu vẫn là cực hiếm. Đa phần đều là mấy nữ tán tu, tùy tâm sở dục. Như là nữ tu xuất thân thế gia hoặc đại môn phái, thuở nhận đến lối tư tưởng bảo thủ, cơ hồ có ai dám làm như vậy.

      ngờ, vị sư phụ mà mình mới nhận, vậy mà là trong số phần tử hiếm hoi đó.
      Thanhbliss, Anhdva, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 82
      Quyết liệt

      Tô Hàm lập tức nhận ra cử chỉ của mình mới vừa có được ổn. Nhanh chóng thu hồi biểu cảm kinh ngạc. Sau đó chắp tay với nam tử vừa giải đáp thắc mắc cho mình, rồi lại ngớ người, cứng họng biết nên xưng hô đối phương như thế nào.

      Kêu sư công? Nhưng hình như sư công là dùng để gọi đạo lữ chính thức của sư tôn, mấy vị này đều là thị phu, nên xưng hô như thế nào đây?

      Tô Hàm cứ rối rắm, khuôn mặt nhắn đều nhăn thành đoàn, Mộ Tử Thanh đứng bên cạnh kịp thời giải vây cho nàng:

      - Đây là Trần tiên sinh.

      Tô Hàm thở phào hơi.

      - Trần tiên sinh.

      Tiếp tục, Mộ Tử Thanh lại cho nàng giới thiệu các vị nam tử khác, Tô Hàm chào hỏi từng người .

      Nhóm người Trần tiên sinh đối với biểu cảm hay thay đổi thất thường của Tô Hàm cảm thấy thú vị. Hơn nữa, tại Tô Hàm mới là cái tiểu nương, tay ngắn, chân ngắn, búi hai cái bánh bao đầu, nhìn tựa như búp bê, rất là đáng . Ấn tượng của mọi người đối với nàng quả thực rất tốt.

      Tô Hàm trông thấy thần sắc của mấy vị nam tử này giống như giả bộ, ai nấy cũng chẳng hề để bụng về thất lễ của nàng ban nãy. Nàng mới lặng lẽ thở phào nhõm.

      Thổi gió bên gối rất đáng sợ a!

      Từ Liên sớm thương lượng cùng Yến Hồi chuyện thu Tô Hàm làm đồ đệ ổn thỏa từ trước. Cho nên, thời điểm Tô Hàm còn chưa về tới, Yến Hồi thông tri Mộ Tử Thanh sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho Tô Hàm. Lúc này, thấy Tô Hàm chào hỏi mọi người xong hết, liền chuẩn bị dẫn nàng tới chỗ ở mới.

      - Chờ chút!

      Đột nhiên, tiếng hét lớn từ xa truyền tới làm nhóm người Tô Hàm khựng lại, dừng bước.

      Lưu quang kết thúc, ra bóng người khá gầy, người này là vị nam tử trung niên.

      - Ngươi nhưng là Tô Hàm?

      Sắc mặt bực bội hầm hầm, nhìn chằm chằm mặt Tô Hàm.

      Tuy Tô Hàm biết là ai, bất quá ở bên trong Thiên Nhất Môn, nghĩ đến cũng có người ngoài, hẳn là môn phái trưởng bối, cho nên cung kính trả lời:

      - Đúng là vãn bối.

      - Vậy ngươi theo ta nhanh lên!

      xong, giơ tay lên, Tô Hàm lập tức cảm thấy có cỗ hấp lực xuất , nàng bị kéo bay ra phía trước.

      - A, ngay cả đồ đệ của ta cũng dám chạy tới cướp người a!

      Đó là giọng nữ, giọng điệu nghe có vẻ bất cần. Sau đó, cửa đại điện đột ngột mở ra, kèm theo đó là ngọn gió ập tới, Tô Hàm liền cảm thấy áp lực người hẫng, nàng nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ.

      Thân ảnh chợt lóe, hình bóng của Yến Hồi cùng Từ Liên liền xuất tại trong sân.

      - Trở về cho mấy người Tô gia các ngươi, Tô Hàm bái ta làm sư. Từ nay về sau, chính là người của Dục Tú phong ta.

      Yến Hồi nhàn nhạt ra.

      mặt nam tử trung niên lên vẻ giận dữ, nhưng dám bất kính đối với Yến Hồi và Từ Liên. Vì vậy, quay sang trút giận lên người Tô Hàm:

      - Ngươi là Tô gia đệ tử, cư nhiên biết tôn trọng dòng họ, dám bái kẻ khác làm sư. Quả nhiên là thứ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu!

      Từ Liên nổi cơn thịnh nộ, vừa định mở miệng lại bị Tô Hàm xả ống tay áo ngăn cản. Tô Hàm đứng ra, từng chữ:

      - Thân phận của tổ mẫu là cao quý cỡ nào, cần gì phải chấp nhặt với , để cháu xử lý là được.

      Từ Liên cũng muốn nhìn xem Tô Hàm xử ra sao, nên đồng ý.

      Tô Hàm bước ra phía trước, đầu tiên làm cái lễ chào hỏi với nam tử nọ, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt đối phương, giọng rất đanh thép:

      - Mới vừa hành lễ, vì kính ngươi là trưởng bối trong tông môn. Về phần ngươi , ta là thứ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu. Tô Hàm dám đảm đương cái danh hiệu này.

      Nam tử trung niên cười lạnh.

      - Chẳng lẽ ta sai hay sao?

      - Đúng là sai rồi!

      Tô Hàm đáp trả từng chữ ràng.

      Sau đó, nàng để cho gã đó có cơ hội lên tiếng, nàng tiếp tục :

      - Khi ta mới hai tuổi, các ngươi thừa dịp song thân của ta ở bên cạnh, đưa ta đến cái thành ở Hạo Nhiên đại lục xa xôi, giao cho bất nhập lưu tiểu gia tộc làm dưỡng nữ, ta bị bắt buộc phải bỏ họ Tô, cải danh làm mười năm Nam Cung Hàm! Cho nên, từ lúc đó trở , ta còn là người của Tô gia rồi!

      Ngừng chút, Tô Hàm quan tâm mặt của gã đó đỏ như tôm luộc, lại bổ sung:

      - Ta tự mình sửa họ Tô, bởi vì ta may mắn tìm được phụ thân thân sinh của mình. Tuyệt đối có quan hệ gì tới mấy người Tô gia các ngươi. ngày xưa Tô gia ruồng bỏ ta trước, tại, thỉnh cần cầm họ Tô đến để bôi nhọ nhân phẩm của ta!

      xong, Tô Hàm quay trở lại bên cạnh Từ Liên, gì thêm.

      Nhìn thấy tổ mẫu gửi cho mình cái ánh mắt khen ngợi, Tô Hàm cũng lặng lẽ thở phào nhõm.

      Nàng hiểu, Tô gia ở bên trong Thiên Nhất Môn thanh thế lớn mạnh. Ngày xưa Đường Mị Nhi lưu lại cục diện rối rắm. Cộng thêm cháu ruột Tộc trưởng, Tô Tình còn đóng đô ở đây. Nàng sớm vô pháp cùng Tô gia ở chung cách hòa thuận.

      Nàng có cố gắng nhường nhịn chỉ càng nhận thêm thiệt thòi. như vậy, song phương liền sớm vạch ranh giới, sẵn tiện lột xuống lớp mặt nạ đạo đức giả của bọn họ. Cứu vớt tình thế của bản thân, cho bọn họ cơ hội kịp đánh phủ đầu, bôi nhọ mình.

      Thay vì để bị quấn tay quấn chân, bằng tự tay chặt đứt dây mơ rễ má.

      Vừa rồi, sư tôn Yến Hồi truyền cho nàng: Từ nãy giờ ở trong tông môn, ít các vị đại năng dùng thần thức tập trung chú ý vào chỗ chúng ta.

      Cho nên, Tô Hàm lập tức nắm bắt thời cơ. Nhân dịp tập thể Tô gia còn chưa bu lại đông đủ, chỉ có mình gã đó thân thế . Tranh thủ lôi những việc tồi tệ mà bọn họ từng làm ra ngoài ánh sáng. Nếu như gã này giỏi ăn , đủ sức cãi lại hiệu quả càng tốt hơn.

      Nhân cơ hội này, đem cách sống bất nhân, bất nghĩa của Tô gia tuyên dương ra ngoài. Cho dù sau đó, gã này có thanh minh thanh nga, cố gắng hất nước bẩn cho mình nữa. Mình cũng có sợ bị thiệt thòi nữa.

      Dù sao tại tổ mẫu cùng sư tôn đều ở đây, mình đấu xong còn có bọn họ đứng ra trấn thủ đâu!

      Sắc mặt của gã nam tử từ đỏ giờ thành xanh mét. chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Hàm cư nhiên dám toẹt ra như vậy.

      Có mấy ai tự tin thẳng ra với thiên hạ rằng bản thân sớm bị gia tộc vứt bỏ, đó giờ phải sống kiếp nghèo khó? Mà phải cố gắng ngược, thỏa lấp, khoe khoang mình là thiên chi kiêu tử để được mọi người ngưỡng mộ, tung hô, chỉ hy vọng sau này bị ai chèn ép?

      Nhưng ràng những gì nàng đều là . Chẳng lẽ kêu phân bua, bởi vì phụ mẫu của nàng đắc tội mỗ ta thế lực lớn. Tô gia bọn họ so ra như con tép dám phản kháng, nên tình mới thành ra như ngày hôm nay hay sao?

      được! Như vậy càng làm tổn hại tới danh dự của Tô gia nhiều hơn. Hạo Thương đại lục đệ nhất tu tiên gia tộc, dĩ nhiên phải hy sinh đệ tử nhà mình để cố kéo dài hơi tàn?

      phẫn hận.

      - Khá lắm, tiểu nha đầu miệng lưỡi bén nhọn. ngươi biết điều như thế. Vậy từ nay về sau, đừng có bản thân là người Tô gia! Ta Tô gia cũng bao giờ che chở ngươi đâu!

      Yến Hồi cười kiêu kỳ, mỉa mai.

      - Đệ tử Dục Tú phong ta, đương nhiển để cho Yến Hồi ta bảo vệ, làm phiền Tô gia các ngươi.

      Nam tử trung niên còn lời nào để , đành phải nén lửa giận ngút trời, phẩy tay áo, bỏ chạy lấy người.

      Yến Hồi vuốt vuốt tóc mai bên tai, nhíu mày, :

      - Xem diễn đủ chưa?

      - Chúc mừng Yến Hồi sư muội, lần này thu được đồ đệ tốt!

      Giọng như chuông đồng, đại hán râu quai nón đột ngột thân ở giữa trung, nhìn Tô Hàm, tấm tắc khen ngợi.

      - Lá gan , cư nhiên dám đối đầu với Tô gia. Bất quá, ta thấy Tô gia vài năm nay gần đây, quả càng ngày càng có quy củ. Tiểu nha đầu, giỏi lắm!

      Tô Hàm cười ngượng ngùng nhận lời khen.

      - Vãn bối chỉ là ăn ngay .

      Đại hán lại càng cười to.

      - Ha ha ha! Hảo cái ăn ngay !

      Lại chuyển hướng Từ Liên, cười :

      - Từ đạo hữu, nhiều năm gặp.

      Từ Liên gật đầu.

      - Ngôn đạo hữu.

      - Được rồi, đứng đây hóng gió làm gì, vào trong rồi sau!

      Yến Hồi nhìn bọn họ cái, dẫn đầu xoay người.

      Các trưởng bối đều vào, Mộ Tử Thanh mới đến đến bên cạnh Tô Hàm, vỗ vai nàng.

      - thể tin được, Tô gia cư nhiên quá đáng như thế. Quăng ngươi đến chỗ như thế kia làm dưỡng nữ của người ta gần mười năm, còn phải thay tên đổi họ! Chẳng qua, tiểu sư muội cần lo lắng, ngươi vào ta Dục Tú phong, Tô gia dám làm càn!

      Tô Hàm cười cười, gì cả.

      Lời tuy là như thế, nhưng Tô Hàm biết, sở dĩ Tô gia dám kiêu ngạo như vậy, là vì trong số ba vị Hợp Thể kỳ Chân nhân của Thiên Nhất Môn, chính là Tô gia lão tổ!

      Yến Hồi Chân nhân đúng là Phân Thần kỳ, nhưng Tô gia cũng phải chỉ có cái Phân Thần! Huống chi cộng thêm vị lão tổ kia.

      Làm như nhìn thấu lo lắng của Tô Hàm, Mộ Tử Thanh cười :

      - Tiểu sư muội đừng sốt ruột, ngươi còn chưa lạy lịch đại sư tổ đâu!

      xong lại chớp mắt mấy cái, cười đến vô cùng giảo hoạt.
      Thanhbliss, Anhdva, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :