1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 75
      Quỷ đằng

      Lúc này, Liễu Phong cũng được ổn cho mấy. Băng liên tâm linh liên thông với y, là nửa bản mạng pháp bảo của y, băng diễm lại cực kì trân quý, chỉ có ít thôi. Thời điểm băng diễm bay trở về băng liên, ràng muốn vòng, khiến Liễu Phong đau đứt cả ruột.

      chiêu này đối với thực lực tại của y mà , vẫn còn rất miễn cưỡng. Tu vi cùng cảnh giới chưa đủ, băng diễm tổn thất ảnh hưởng rất lớn đối với y. Cho nên sắc mặt của Liễu Phong thực tái nhợt, môi cũng có huyết sắc.

      Liễu Phong lấy ra viên Hồi Linh đan, nuốt vào, cảm thụ được dược lực phân tán tới tứ chi bách hải,rốt cuộc sắc mặt mới dễ nhìn đôi chút.

      Trông thấy thần sắc của Liễu Phong chuyển tốt, Tô Hàm cũng thở phào nhõm. Đây chính là truyền nhân duy nhất của tổ mẫu, nếu là có bất cứ sai lầmnào, sợ là trở về tốt bàn giao a!

      Vì thế, hai cái người ràng là ưa gì nhau, nhưng lại đồng tư tưởng cách quỷ dị: Nhất định phải bảo vệ /nàng cho tốt!

      Nghỉ ngơi hồi, mọi người tiếp tục xuất phát. Chỉ là có phát sinh tranh chấp nho trước khi vào.

      Tô Hàm cảm thấy linh lực của Liễu Phong còn chưa hồi phục đầy đủ, cho nên xung phong, muốn ở đằng trước mở đường. Nhưng làm sao Liễu Phong chịu đồng ý? giỡn, đây là tôn nữ bảo bối của sư thúc, nếu là có mệnh hệ gì, mình cũng đừng nghĩ tiếp tục lăn lộn ở Ngự Thú Tông kiếm ăn.

      Lâm Nhu và Lương Mạnh cũng ôm suy nghĩ như vậy, đều cực lực phản đối.

      Trạng thái của Liễu Phong tốt, ai cũng thấy cả. Tuy Lâm bàn tử là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng sở trường của là trận pháp, kêu mở đường đúng là ổn lắm. Cho nên, cuối cùng là Lương Mạnh đầu. Về phần Lâm Dao, nàng bị mọi người trực tiếp phớt lờ.

      Đối với việc này, Tô Hàm ức chế vô cùng, kỳ thực nàng rất muốn : Này này, tu vi của ta là cao nhất ở đây mà!

      Được rồi, tổ đội cùng người biết thân phận lẫn nhau, đúng là mức độ an toàn tương đối được đảm bảo hơn, sợ bất chợt phát sinh tình giết người đoạt bảo. Nhưng ngược lại, bị bảo vệ quá kỹ cũng là loại gánh nặng, nàng là định rèn luyện mới ra thám hiểm, chứ phải chơi.

      Buồn bực sau lưng Liễu Phong, Tô Hàm chọt chọt thắt lưng của Liễu Phong. Liễu Phong cứng đờ, còn chưa có ai dám chạm vào thắt lưng của y đâu, nha đầu kia, lại làm sao vậy?

      Toàn thân Liễu Phong tỏa ra hàn khí, quay đầu nhìn Tô Hàm, Tô Hàm im lặng. Chính là trong đôi mắt ràng nhắn nhủ cái tin tức: Ta muốn lên đằng trước!

      Quyết đoán nhìn, Liễu Phong tiếp tục về phía trước. Kể cả tu vi của ngươi có cao nhất chăng nữa, cái nha đầu ít kinh nghiệm, mở đường như thế nào? phải cứ tu vi thăng lên là đủ, kinh nghiệm còn phải phong phú a.

      Lâm Dao nhìn tương tác giữa Tô Hàm và Liễu Phong, ánh mắt lại loáng lên tia căm ghét.

      Mọi người vào mật thất, trông thấy cảnh tượng trước mắt, bất giác hô hấp đều bị kiềm hãm.

      Toàn bộ tầm nhìn đều là màu đỏ sậm.

      Trong mật thất này thế nhưng lại trồng đầy Quỷ đằng!

      Chi chít ma mật Quỷ đằng quấn lấy nhau, kéo dài đất, leo lên thạch bích, lan tràn đến nóc, lại rũ rượi thả xuống, nhìn như mạng nhện giăng bủa.

      Tô Hàm nhìn đống Quỷ đằng này, đột nhiên nhớ tới chi tiết, nơi này có chỗ nào là trồng hoa dây leo. Chính là thứ này có hiền hòa như vẻ ngoài của nó đâu. Lúc này bọn nó im lặng nằm đó, cả người tản ra hơi thở vô hại, chẳng qua là giả tượng, hòng dụ người mắc bẫy mà thôi.

      - Quỷ đằng có màu đỏ sậm như thế này, chỉ sợ là tứ giai!

      Lâm Nhu cười khổ, cả đám đều là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, chuyến này khó xơi đây.

      Tô Hàm có cảm giác, mình là có khả năng dự đoán tương lai hay sao đó. Vốn là còn giận dỗi nên mới luyện chế Tịnh Quang dược, ngờ nay nó lại có đất dùng võ.

      Lấy ra hai bình Tịnh Quang dược, Tô Hàm lên tiếng:

      - Chỗ ta có dược tề khắc chế quỷ , nhưng là có bao nhiêu, chỉ có hai bìnhmà thôi.

      Lâm Nhu mừng rỡ, chà xát chà xát hai tay đầy thịt. Ta biết mà, người Tô Hàm nhất định có thứ tốt! Cháu của Phân Thần kỳ Chân nhân a, tùy tiện rớt ra vài món từ kẽ tay, cũng đủ khiến đám Trúc Cơ kỳ tu sĩ như mình đỏ mắt.

      - Lôi thuộc tính là khắc tinh của quỷ ma, lại có dược tề trong tay, như vậy cũng đủ rồi! Chính là muốn nhờ Tô đạo hữu ra sức!

      Vấn đề này Tô Hàm có chần chừ.

      - Nên làm.

      đội, góp chút lực là đương nhiên. Tô Hàm phải tu sĩ lăn lộn mưu sinh từ dưới lên, tiêu hao vài pháp bảo, phù triện, đan dược là chuyện lớn. Dù sao nàng lại thiếu linh thạch. Chỉ cần có ích đối với tiến độ tu hành của nàng, nàng chẳng ngại góp sức.

      Mọi người lui về sau chút, nhường gian cho Tô Hàm thi pháp, chỉ có mỗi Liễu Phong là vẫn cứ bất động như núi. Đối diện với ánh mắt thắc mắc của Tô Hàm, y :

      - Ta hộ pháp cho ngươi.

      Người ta là mảnh hảo tâm, Tô Hàm cũng phải biết tốt xấu, ghét bỏ đứng tỏa khí lạnh như cục đá ở kế bên. Tuy là nàng rất muốn : Đại ca, phiền ngươi khi lời này a, cần dùng cái biểu cảm như ‘Ta tình nguyện, ta là bị ép buộc’, được a!

      Kỳ thực Tô Hàm nghĩ oan cho Liễu Phong, lúc nào chả mặt than, làm gì cũng vậy.

      Tay Tô Hàm bấm pháp quyết, dẫn Tịnh Quang dược từ trong bình bay ra, tụ ở trước người, sau đó khống chế linh lực, dùng thần thức cuốn lấy Tịnh Quang dược, cùng linh lực hòa vào nhau, giữa hai bàn tay tụ thành cái lôi cầu khổng lồ.

      ngừng đè nén lôi điện, thẳng đến khi Tô Hàm đạt tới mức khống chế cực hạn, sắc mặt có hơi tái nhợt, trán đổ mồ hôi.

      Mọi người khiếp sợ nhìn lôi cầu giữa hai tay Tô Hàm, sâu sắc cảm nhận được năng lượng khổng lồ chứa trong đó, lại có nhận thức mới về thực lực của Tô Hàm. Liễu Phong còn may, biết Tô Hàm là Kim Đan kỳ, mà ba người kia liền trợn tròn mắt, này vẫn là năng lực mà Trúc Cơ kỳ tu sĩ có thể có được sao? Quá nghiệt!

      Tô Hàm cắn răng, đến khi đạt tới điểm giới hạn, nàng đột ngột đẩy mạnh lôi cầu. Đồng thời, nàng túm chặt lấy Liễu Phong, cấp tốc lui về phía sau, khởi động phòng hộ trận pháp.

      Phản ứng của Liễu Phong cũng hề chậm, thấy tình huống như vậy, lại bổ sung thêm đạo phòng hộ ở bên ngoài hai người.

      ‘Oành!’

      Tiếng nổ kịch liệt làm như muốn phá thủng màng nhĩ. Dù có chuẩn bị, cả nhóm vẫn cứ bị trúng phản lực, hất ngược lên thạch bích. Tô Hàm và Liễu Phong còn may, tới nỗi.

      Ha ha, đây chính là đại chiêu do nàng thả ra, nếu là ngay cả mình cũng bị thương mà , đáng bị người ta cười thúi mặt. Mà Liễu Phong ở dưới bảo vệ của nàng, cũng xảy ra cái vấn đề gì lớn.

      Còn lại ba người kia dễ chịu chút nào, bởi vì dư của vụ nổ, máu huyết của bọn họ đều bị hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt. Tầm mắt khi nhìn qua Tô Hàm chỉ còn nỗi kinh sợ.

      Cái này ... Nếu phải là phát sinh ngay trước mặt bọn họ, rất khó tin Trúc Cơ kỳ tu sĩ có năng lượng lớn như vậy! Liền tính là Kim Đan kỳ tu sĩ, e là cũng khá bất thường rồi a!

      Thời điểm lôi cầu bay tới gần Quỷ đằng, nó lập tức cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng tụ lại chỗ, giương nanh múa vuốt, tạo ra màn chắn. Nhưng uy lực của lôi cầu quá mức vĩ đại, lại là khắc tinh của nó,cộng thêm Tịnh Quang dược, cho dù Quỷ đằng đến tứ giai, cũng có lực chống cự.

      Màn chắn vừa mới tiếp xúc với lôi cầu lập tức tan thành tro bụi. Quỷ đằng chỉ còn kịp phát ra tiếng rít chói tailà bị lôi cầu làm tan rã, ngay cả hạt bụi cũng còn, sạch tiêu thất.

      mảnh yên tĩnh.

      Mọi người nhìn cảnh tượng sau khi nổ mạnh, khiếp sợ nên lời.

      Quá lợi hại!

      ____

      Misu chế: Tiểu kịch trường ấn bản số 05

      Tô Hàm: *Chọt chọt*

      Liễu Phong: *Tỏa khí lạnh*

      Tô Hàm: *Chọt chọt chọt*

      Liễu Phong: *Lạnh lạnh lạnh*

      Tô Hàm: *Chọt chọt chọt chọt*

      Liễu Phong: “A … Ân … Ân … Ưm…”

      Tô Hàm: … !!!
      Thanhbliss, Anhdva, Tuyết Liên3 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 76
      Tịch Diệt trận

      Tô Hàm nuốt vào viên Hồi Linh đan. Kỳ thực, bởi vì công kích vừa rồi có thêm Tịnh Quang dược, cho nên uy lực mới mạnh như vậy. Số lượng linh lực mà nàng tiêu tốn cũng nhiều. Chỉ tại cầu lực khống chế rất cao, cho nên thần thức của nàng bị hao tổn khá nhiều, dẫn đến sắc mặt bây giờ trông có vẻ tái nhợt.

      Lâm Nhu bình tĩnh lại, giơ ngón cái lên cho Tô Hàm.

      - Cao nhân a!

      Lương Mạnh cũng nhìn nàng ngưỡng mộ thôi.

      Giới tu tiên vốn là lấy thực lực vi tôn, chỉ khi Tô Hàm thể ra siêu phàm thực lực, mới có thể khiến mọi người thay đổi cách nhìn về nàng. tại, bọn họ tôn trọng Tô Hàm là bởi vì thực lực của chính Tô Hàm, mà còn là vì thân phận sửa nhị đại của nàng nữa.

      Lâm Dao cúi đầu. Tại sao, ngươi xuất thân tốt hơn ta, tu vi cao hơn ta, thực lực cũng mạnh hơn ta nhiều?

      Vì sao ngươi kém chút đâu? Cái gì cũng được!

      Sau khi quỷ đằng biến mất, toàn bộ cảnh tượng ở trong mật thất đều ra ở trước mặt mọi người.

      Nhìn thẳng vào bên trong, phát trùng trùng điệp điệp cấm chế hợp thành vùng sáng ánh kim. Xuyên thấu qua quầng sáng, mơ hồ trông thấy ở bên trong có vẽ cái trận pháp. Ở trung tâm trận văn, nằm trơ trọi cái quan tài trong suốt như tảng băng. Bên trong quan tài mơ mơ hồ hồ nằm người, nhìn được cho lắm.

      - Cực phẩm linh thạch!

      Lâm Nhu nhịn được thốt lên. Trận pháp kia đúng là được vận chuyển bằng cực phẩm linh thạch, chừng hơn mười khối!

      Cực phẩm linh thạch trong giới tu tiên rất hiếm. Hạ phẩm linh thạch và trung phẩm linh thạch, có thể lấy tỉ lệ nhất định trao đổi. Nhưng cực phẩm linh thạch là vô pháp đổi. Cực phẩm linh thạch, linh khí nồng đậm thuần túy, giống như linh thạch khác, chứa khá nhiều tạp chất.

      Chẳng qua, bình thường có người dùng cực phẩm linh thạch để tu luyện. Thứ này đều là thủ đoạn bí mật, dùng để bảo mệnh. Trong khi chiến đấu, nếu có khối cực phẩm linh thạch, tốc độ khôi phục linh lực chỉ là hơn gấp năm lần thượng phẩm linh thạch.

      Toàn bộ chuyến này, kể cả là có đạt được bất kỳ vật nào khác, chỉ cần hơn mười khối cực phẩm linh thạch này cũng đủ phát tài!

      Lâm Nhu cố nén phấn khích, cẩn thận nhìn vào cấm chế. Kết quả, vừa nhìn xong cái liền suy sụp.

      Cấm chế này là thượng cổ cấm chế, giải ra!

      Liễu Phong chú ý tới thần sắc lúc vui lúc buồn của Lâm Nhu, nên y hỏi:

      - Ngươi giải ra những cấm chế này?

      Lâm Nhu khổ bức gật gật đầu. Emma, khó khăn lắm tìm được, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nhìn được ăn được, này phải tức chết hay sao?

      Sắc mặt của mọi người đều khó coi. Lâm Nhu là trận pháp sư duy nhất trong nhóm, nay bó tay. Chẳng lẽ, lần này bọn họ nhất định phải tay mà về sao?

      cam lòng a!

      - Thực ra …

      Tô Hàm đánh vỡ trầm mặc, mở miệng :

      - Ta có thể thử.

      Hai mắt Lâm Nhu tỏa sáng.

      - Ngươi biết cách giải thượng cổ cấm chế?

      Tô Hàm gật đầu.

      - Biết chút, ta cam đoan nhất định có thể giải ra, chỉ có thể làm hết sức.

      - Tốt lắm, ngươi thử xem!

      nghĩ tới, Tô Hàm đúng là nghiệt, chỉ tu vi cao, thực lực cường, ngay cả thượng cổ cấm chế đều biết. Sau này nhất định phải hảo hảo kết giao a!Lâm Nhu và Lương Mạnh đều nghĩ như vậy.

      Còn Liễu Phong, y bị Tô Hàm đả kích mấy lần, lúc này dễ dàng tiếp nhận . Dù sao, ở người nha đầu kia, phát sinh chuyện gì lạ cũng phải là lần đầu tiên, nàng phải người thường!

      Kỳ thực, phải Tô Hàm có nắm chắc, mà là nắm chắc. Ha ha, đơn giản thôi, cấm chế này là trong số cấm chế đặc biệt của Minh tộc.

      Tô Hàm chiếm được hoàn chỉnh bộ truyền thừa của Vu nữ. Học tập chưa bao lâu, bất quá kham kham sờ đến chút da lông. Nhưng người bố trí cấm chế này, thủ pháp lại rất vụng về, giống như là học hành đến nơi đến chốn, mà như là học trộm.

      Trận pháp, cấm chế của Minh tộc khác hoàn toàn với các môn phái nay trong giới tu tiên. Bọn họ tự thành lập trường phái riêng. Cho nên, tuy trình độ của cấm chế này tính là cao, nhưng vì bất đồng cấu trúc, cho nên Lâm Nhu đành bó tay. Còn đối với Tô Hàm, này còn gì dễ hơn.

      Quả nhiên, đời này chỉ có mỗi mình chiếm được Minh tộc truyền thừa. Chẳng qua, mình được tiếp thu truyền thừa khá hoàn chỉnh. Dù sao đó cũng là nguyên cái Truyền Thừa Điện a!

      Thượng cổ cấm chế lưu truyền còn bao nhiêu. Tô Hàm muốn để người khác chú ý nên khi đứng ở phía trước quầng sáng, nàng giả bộ như đổ mồ hôi đầm đìa, trông có vẻ cố hết sức.

      Đợi lát, Tô Hàm mới tỏ vẻ như có chắc chắn, tay bấm pháp quyết. Giữa chừng lại làm như cảm thấy ổn, thay đổi cái, thế này mới giải trừ được cấm chế.

      Mọi người trông thấy Tô Hàm quả nhiên mở được cấm chế. Vô hình chung, lại đánh giá thực lực của Tô Hàm cao thêm bậc. ràng vẫn cứ còn là tiểu nương bé , ấy vậy mà quá nghiệt, có cần phải đả kích tâm linh người khác như vậy a!

      Cấm chế mở ra, mọi người bước vào, ngừng lại ở trước mặt trận pháp, tề xoát xoát nhìn sang Tô Hàm.

      Vẻ mặt của Tô Hàm khó nhìn, trận pháp này nàng biết, nhưng nhìn ra được là dùng Tịch Diệt trận của Minh tộc làm cơ sở, sau đó cải biên. Tịch Diệt trận có bất kỳ lực công kích nào, nó chỉ có công năng duy nhất, chính là đoạt lấy sinh lực của người bước vào trận, cho đến khi người đó tử vong mới thôi.

      Nàng đứng ở đó, dám bước thêm bước. Ngay cả như vậy, nàng vẫn cảm thấy trong lòng bất an, giống như có chuyện gì vượt ra ngoài tính toán của nàng.

      - Sao vậy? Ngươi có thể phá giải được trận pháp này ?

      Liễu Phong thấy biểu cảm của Tô Hàm khó coi, y đoán trong lòng, chỉ sợ là giải được .

      - Trận pháp này hẳn là do người bày trận cải biến mà thành, ta chỉ có thể nhìn ra cái này là dùng Tịch Diệt trận làm cơ sở.

      Tô Hàm cũng có ý giấu diếm, trực tiếp thẳng ra cho mọi người biết.

      - Tịch Diệt trận?

      Lâm Nhu nghi hoặc hỏi, sao chưa từng nghe tới trận pháp này bao giờ?

      - Đúng vậy, cướp lấy sinh lực của người bước vào trận, tĩnh mịch hủy diệt chi trận.

      Mọi người đều hít vào hơi khí lạnh, cướp lấy sinh lực của người bước vào trận? Loại trận pháp này, là nghe cũng chưa từng nghe bao giờ!

      - Ngoài ra …

      Tô Hàm chậm rãi bổ sung:

      - Ta hoài nghi, chúng ta sớm vào trận.

      Cái gì?!

      Mọi người chấn động, vội vàng kiểm tra thân thể của mình.

      - Nhưng ta có cảm giác sức sống bị trôi a!

      - có lúc nào là sức sống trôi , đây là thiên đạo luân hồi. Trận pháp này tận lực thay đổi rồi, tốc độ hấp thụ sinh mệnh phi thường thong thả, gần bằng với tốc độ bình thường mà sức sống của chúng ta xói mòn. Cho nên, cảm giác được ràng. Ngươi lại cẩn thận cảm thụ lần nữa biết.

      Mọi người vội vàng nghe theo Tô Hàm, nhìn vào trong thân thể của mình, tinh tế cảm thụ mỗi chi tiết . Sau hồi, Liễu Phong là người mở mắt đầu tiên, thần sắc rất ngưng trọng.

      - Quả thực đúng như vậy.

      Ba người kia cũng lần lượt mở mắt ra, thần sắc đều rất khó coi.

      - Có phương pháp nào giải được hay ?

      Lương Mạnh hỏi.

      Tô Hàm cười khổ, nếu như đúng là Tịch Diệt trận còn dễ . Chỉ cần tìm được mắt trận phá là được. Nhưng người bày trận này lại đúng là kỳ tài. giờ, Tô Hàm còn chưa xem hiểu trận pháp này. Nhưng trực giác cho nàng biết, việc này chỉ sợ đơn giản như vậy.

      Vì sao phải hấp thụ thong thả sinh lực của tu sĩ bước vào trận? Nếu là muốn giết người mà , cần gì phải phiền phức như vậy?
      Thanhbliss, Anhdva, Tuyết Liên3 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 77
      Người trong băng quan là ai? Là người bày trận? Hay là người của kẻ đó?

      Tô Hàm cảm thấy hơi nhức đầu, nàng mới vừa chợt thấy ánh sáng lóe qua trong đầu, rồi lại biến mất, kịp nắm lấy.

      Ngẫm lại từ đầu tới cuối, nhớ tới đám hoa dây leo, Tô Hàm bỗng nhiên nghĩ đến khả năng, lẽ... Là muốn hồi sinh lại người nằm trong quan tài sao?

      Tô Hàm xém chút bị ý nghĩ của mình dọa nhảy dựng. Chuyện này... rất nghịch thiên!

      Tuy rằng tu sĩ vốn là nghịch thiên mà sống, trời muốn ngươi chết, ngươi lại muốn trường sinh, sao có thể. Chính vì vậy, đa phần tu sĩ cứ luôn thuận theo ý trời, thực lực quá yếu, đấu lại lão thiên gia.

      Vấn đề chết rồi lại hồi sinh, chỉ có thể xuất trong thoại bản.

      Nhưng mặc kệ thế nào, muốn rút lấy sinh lực của tỷ? Tuyệt đối được!

      Loại thời điểm này, Tô Hàm cũng bất chấp tàng thực lực rồi, vận động Phá Vọng Nhãn, mưu đồ tìm kiếm chỗ hỏng của trận pháp.

      Tử quang lưu chuyển, Tô Hàm nhìn thấy, tia sinh lực màu trắng mới từ người mình bay ra, hội tụ tới băng quan, tẩm bổ người nằm trong quan tài. Ác nỗi, người đó chỉ có thể hấp thu được hai phần, phần còn lại thể hấp thu, toàn bộ đều tiêu tán.

      Sắc mặt Tô Hàm càng kém hơn, lượng sinh lực hội tụ nhiều như vậy, tuyệt chỉ hấp thụ có mỗi nhóm bọn họ.

      - Bàn tử …

      Tô Hàm xoay người gọi Lâm Nhu, lại nhanh chóng quay , rầu rĩ hỏi:

      - có rất nhiều tu sĩ tới đây rồi?

      Lâm Nhu , tại sao Tô Hàm vừa mới quay sang nhìn mình cái xong lại giống như gặp quỷ. có phát ánh tím trong đôi mắt nàng, nhưng có hỏi nó là cái gì, chỉ trả lời nàng:

      - Đúng vậy, nơi đây linh khí thấp, hấp dẫn biết bao nhiêu tán tu lại đây ngồi thiền.

      mặt Tô Hàm nhìn như trấn tĩnh, kỳ thực nội tâm gào thét lăn lộn.

      Tại sao vậy trời? Tại sao nàng lại dùng Phá Vọng Nhãn nhìn vào Lâm bàn tử vậy trời? Mợ nó, ràng là lỏa thể nam nhân đồ a! Mấu chốt là, đó là cái thịt béo toàn thân bàn tử! Muốn mù phải hay !

      lại, hình như dáng người của Liễu Phong tệ a, có nên nhìn cái hay ta?

      - Có vấn đề gì sao?

      Lâm Nhu tiếp tục hỏi.

      Tô Hàm bình tĩnh trở lại, :

      - Ta hoài nghi, người tất cả những người từng tới đây đều bị đánh dấu, vẫn ngừng cung cấp sinh lực về chỗ này.

      Cái gì? Mày kiếm của Liễu Phong cau lại.

      - Vì sao như vậy?

      Tô Hàm :

      - Sinh lực nhiều lắm, phải số lượng mà năm người chúng ta có thể cung cấp nổi.

      Liễu Phong nhìn hai mắt ánh tím của Tô Hàm cái, đoán đây là bí thuật của nàng, nên để người khác biết, cho nên hỏi.

      - có cách nào giải hay sao?

      - Cũng phải …

      Tô Hàm tiếp:

      - Chỉ cần là trận pháp, liền có biện pháp giải quyết, mấu chốt là tìm thấy mắt trận! Trận pháp này tuyệt nhìn đơn giản như vậy. Ngay cả xác định phương hướng đều chưa đoán ra.

      Liễu Phong im lặng, lại nhìn sang Lâm Nhu, Lâm Nhu lắc tay.

      - Ngay cả trận pháp này dùng để làm gì ta cũng nhìn ra, nhất định là thượng cổ trận pháp.

      - Nếu tìm được mắt trận là ngươi có thể giải ra?

      Liễu Phong hỏi Tô Hàm lần nữa.Tô Hàm lắc đầu.

      - Chắc là chủ nhân của nơi này kết hợp cấu trúc của trận pháp lưu hành nay cùng bản cải tiến của chính thành . Chỉ trông cậy vào mình ta, phần thắng cao.

      - Vậy nếu như ngươi và bàn tử cùng nhau sao?

      - Có thể thử lần.

      Tô Hàm trả lời.

      Vậy là đủ rồi, chỉ cần có đường sinh cơ, tất nhiên phải thử.

      Lương Mạnh đánh giá băng quan kia được hồi lâu, lúc này đột nhiên hỏi:

      - Có khi nào mắt trận được đặt ở phía dưới băng quan hay ?

      Tô Hàm sửng sốt. Kỳ thực ở cự li gần, Phá Vọng Nhãn của nàng có thể nhìn thấy ràng hơn. Bên trong băng quan nằm nữ tử cực kỳ xinh đẹp, tầm hai mươi mấy tuổi, vẻ mặt an tường, khóe miệng hơi cong lên như mỉm cười. Nhưng phía dưới băng quan, tình nàng chưa từng để ý tới.

      Bởi vì sau khi nhìn kỹ trận pháp, thấy ràng nó được che dấu hết sức cẩn thận. Nhờ mở ra Phá Vọng Nhãn, Tô Hàm mới nhìn thấy tầng tầng trận văn trải rộng toàn bộ động phủ. Toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt ở phân loại cùng mục đích sử dụng của trận pháp. Từ nãy tới giờ, căn bản chưa từng suy xét đến phương diện này. tại, nghe Lương Mạnh đề ra ý kiến, âu hơi hiểu ra vấn đề.

      Đúng vậy, trận pháp này lập ra để vì hồi sinh nữ tử bên trong băng quan. Giả sử giấu mắt trận ở dưới băng quan, nghe cũng rất hợp lý.

      Tô Hàm nhìn xuống dưới đáy băng quan, lại thất vọng tràn trề, mình nhìn ra.

      Đình chỉ Phá Vọng Nhãn, Tô Hàm xoa xoa hai mắt có chút chua xót. Nghĩ nghĩ, về sau nhất định phải tập trung thăng cấp kỹ năng chế dược tề, sớm ngày luyện ra dược tề Toàn Cơ hoa.

      Nếu thời gian duy trì Phá Vọng Nhãn có thể lâu hơn tốt rồi. Như vậy Tô Hàm mới càng nắm chắc phần thắng. tại, những gì nàng nhìn thấy được vẫnchưa đủ, là làm khó nàng mà.

      Kiến thức về trận pháp của Liễu Phong và Lương Mạnh nhiều. Bây giờ cũng giúp được gì. Lâm Nhu là tam giai trận pháp sư, tuy là biết về thượng cổ trận pháp, trận văn cái gì nhìn mãi chẳng hiểu. Nhưng kiến thức về trận pháp đâu tới mức đổ sông đổ biển, cũng tận lực thử nghiên cứu.

      Tô Hàm có cái tật xấu. Hồi còn học, thời điểm làm bài có thói quen vừa viết vừa lẩm bẩm. Chuyện này khiến lão sư cằn nhằn biết bao nhiêu lần. Bời vì lão sư sợ nàng làm vậy phạm luật trường thi, mãi cho đến tận sơ trung mới sửa chữa được đôi chút. Bây giờ, nàng mà bị sốt ruột hoặc hoảng loạn, cái tật xấu hồi lại chạy ra.

      Nàng mất hình tượng, ngồi bệt xuống đất, hai tay khoa tay múa chân cái gì, còn miệng lẩm ba lẩm bẩm.

      - Chỗ này hẳn là đảo, chỗ này hẳn là tụ... đúng, đúng …

      Tô Hàm hoàn toàn quan tâm có ai nhìn mình , phiền chán túm nắm tóc, vò đầu bứt tai, tiếp tục suy luận,

      - Cái này là...

      Liễu Phong và Lương Mạnh thầm lặng canh chừng ở bên cạnh Tô Hàm cùng Lâm Nhu. Nhìn thấy vẻ mặt của cả hai khác nhau là mấy, đều cảm thấy: Quả nhiên phải ai cũng đều có thể đảm nhiệm trận pháp sư. Cũng may nơi này có tính công kích, có thể để cho hai người bọn họ nghiên cứu hồi. Nếu như tìm ra phương pháp phá giải, đành phải trở về xin giúp đỡ từ trưởng bối trong tông môn.

      Nhưng tới lúc đó, chỉ sợ những viên cực phẩm linh thạch này liền có quan hệ gì với mình. Khó khăn lắm mới tới được đây, có ai nghĩ tay mà về.

      Lâm Nhu có cảm giác, lượng năng lượng tiêu tốn chuyến này đủ để sụt vài ký! Đau lòng quá ! xoa xoa bản mặt mũm mĩm của mình, tiến lại gần chỗ Tô Hàm, nhìn nhìn tay nàng vô ý thức khoa tay múa chân, còn thào tự chuyện mình.

      Nghe xong hồi, trán Lâm Nhu vẽ mấy cái dấu chấm hỏi to đùng đùng. Cái gì là tín hiệu đảo, cái gì đổi tần số, điều hoà biên độ, cái gì sóng lọc, mấy cái này là cái gì a!

      Chẳng lẽ thượng cổ trận pháp khác lưu hành nay nhiều đến vậy? Nghe cái gì cũng hiểu!

      Tô Hàm biết thuật ngữ đại của nàng làm cả người Lâm bàn tử đều mộng bức. còn tưởng rằng trận pháp lưu hành nay so với thượng cổ trận pháp bác đại tinh thâm, kém tới vạn tám ngàn dặm. Tội cho Lâm Nhu, từ đây về sau, mỗi lần đối diện với thượng cổ trận pháp đều có bóng ma tâm lý. Ni mã, này hoàn toàn là bất đồng hệ thống a!

      Liễu Phong trầm tư, cảm thấy câu Tô Hàm ‘phàm là tu sĩ từng vào đây, người đều bị đánh dấu’, đáng để suy ngẫm. Tô Hàm và Lâm Nhu nhất thời cũng nghĩ ra lý do vì sao, báo với Lương Mạnh tiếng, y liền ngồi thiền.

      mình Lâm Dao đứng ở bên cạnh. Nàng trông thấy mọi người đều cố tình xem mình, phẫn hận cắn môi, mạnh đến rách da, thấm ra mấy giọt máu.

      Mấy người này, kẻ nàng cũng tha thứ!

      ______

      Misu chế: Tiểu kịch trường ấn bản số 05.

      Misu: Xin hỏi Lâm Dao mĩ nữ, ngươi cảm thấy ưu điểm của ngươi là gì?

      Dao Dao tiên tử: Não tàn.

      Misu: …

      Misu: Thế khuyết điểm sao? *Mỉm cười*

      Dao Dao tiên tử: Vẫn là não tàn.

      Misu: *Khụ* Sao có gì khác nhau vậy? @_@

      Dao Dao tiên tử: Ngại quá, thiết lập của ta là não tàn. Ngoài nó ra ta biết ta còn điểm nào khác. *Cười tươi như bông vạn thọ*

      Misu: …
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva4 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 78
      Cách phá trận

      Liễu Phong cẩn thận kiểm tra thân thể của mình vì muốn tìm cho ra bằng được cái gì gọi là đánh dấu.

      Theo y nghĩ, nếu như tu sĩ rời khỏi nhưng vẫn luôn cung cấp sinh lực về nơi này. Như vậy, dấu hiệu trong cơ thể nhất định phải được tàng cực kỳ sâu. Bằng , nhiều người như vậy tại sao chưa có ai phát giác ra.

      Nếu phải nhờ Tô Hàm nhận biết trận pháp này, chỉ sợ cả đội của mình cũng chạy thoát vận mệnh sinh lực bị hao hết, thọ nguyên sớm tẫn.

      Tâm trạng bình tĩnh trở lại, Liễu Phong dùng thần thức kiểm tra vòng thân thể của mình, mỗi tấc đều tha. Rốt cuộc, tại chỗ kinh mạch gần với đan điền, y phát ra cái khe, quả thực bình thường rất khó phát . Nếu phải y kiểm tra vô cùng cẩn thận, rất có khả năng xem nó.

      Linh khí vận chuyển rất bình thường ở trong kinh mạch, nhất là khi trải qua vị trí này có bất cứ dấu hiệu xói mòn nào. Có lẽ có người phát ra khe hở nằm ở vị trí này rồi, chỉ là khi linh khí qua nó thấy có bất cứ dấu hiệu xói mòn nào, cho nên có ai để tâm tới nó.

      Ai có thể nghĩ ra, thứ mà khe hở này cắn nuốt chính là sinh lực của mình đâu?

      Liễu Phong mở mắt ra, vẻ mặt trầm. Từ lúc vào nơi này cho tới nay, y luôn đề phòng từng giây từng phút. Vậy mà chưa từng phát ra mình trúng chiêu từ lúc nào. Kinh mạch của mình rách ra cái khe cũng chưa từng biết.

      Trận pháp ở đây, là khiến cho người ta sợ hãi.

      Tô Hàm lẩm bẩm tính toán trận, lại ngẩng đầu, vận dụng Phá Vọng Nhãn quét vòng, sau đó tiếp tục cúi đầu, tính toán say sưa.

      Tuyệt vời!

      Tô Hàm rốt cuộc thở phào nhõm, nâng lên khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt, cười :

      - Tốt lắm, trước mắt chúng ta có thể tới gần băng quan nhìn cái.

      Liễu Phong quay sang, nhàn nhạt :

      - Vậy thôi!

      Tô Hàm sụ mặt, là, người ta tân tân khổ khổ, ngươi biết cho điểm sắc mặt dễ nhìn hơn sao? Ngay cả nhìn cũng thèm nhìn, giọng vẫn lạnh như khối băng.

      Quả nhiên, ngươi cùng Lâm bàn tử mới thực là chân tình !

      Lâm Nhu nhưng là nể tình khen ngợi nàng.

      - thể tưởng được, ngươi cư nhiên tinh thông thượng cổ trận pháp. Trận văn này cùng thời mấy giống nhau, ta nhìn mãi cũng hiểu. Còn có cái gì tín hiệu nguyên linh tinh, ra cơ chế của thượng cổ trận pháp cùng tại khác nhau xa như thế a!

      Tô Hàm đổ mồ hôi. Huynh đài, cái kia phải thượng cổ trận pháp, là thuật ngữ của khoa học đại a!

      Tô Hàm cười hì hì, biết giải thích như thế nào cho Lâm Nhu hiểu. Trực tiếp xoay người, đối mặt với trận pháp, bắt đầu phá trận.

      Tô Hàm rất bội phục cái người bày trận này, người này tuyệt đối là nhân tài. Chỉ dùng cái Tịch Diệt trận, cư nhiên có thể thay đổi thành mấy loại trận pháp huyền diệu khác nhau.

      Trận văn được bố trí ở mặt ngoài cùng đại trận bên trong nhất định có mối liên quan mật thiết. Tác dụng hẳn là vận chuyển, hội tụ sinh lực tới chỗ băng quan, mà tác dụng chính của nó, cũng là cái sát trận.

      Kỳ thực, dựa vào trình độ nay của Tô Hàm, căn bản là bó tay chịu trói. Cũng hên là nàng có trợ giúp, vừa nãy nàng phân ra luồng thần thức, tiến vào Truyền Thừa Điện, gọi tỉnh Ly Giang.

      Ly Giang là đại nhân sống ở thời tiên ma đại chiến, tuy nay là trở thành khí linh, thể thi triển pháp thuật, nhưng tri thức uyên bác của y còn nằm ở đó a!

      Quả nhiên, Ly Giang nhìn cái là ra. Trận pháp này có thể làm khó Tô Hàm, còn đối với Ly Giang mà là đơn giản vô cùng.

      Đồng thời, y cũng hề tiếc lời khen người bày trận. Y nhìn ra được, người này chỉ sở hữu được phần rất truyền thừa. Nhưng dựa vào cố gắng của bản thân mà có thể làm được tới mức này, là khó có được, thuận tiện còn lấy đây làm ví dụ, dặn dò Tô Hàm phải nhớ chăm chỉ tu luyện.

      Tô Hàm chiếm được phương pháp phá trận, tâm lý cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Ai mà biết sinh lực của mình bị người ta rút , vui mới là lạ. Cho dù tốc độ bị rút thong thả, nhưng tích tiểu thành đại, nhất là phương diện thọ nguyên, tuyệt đối là thiệt hại lớn.

      Lấy ra mấy cái trận bàn, mấy cái này đều do lúc Tô Hàm luyện tập thuận tiện chế ra.

      Đúng vậy, biện pháp mà Ly Giang cho nàng biết, chính là lấy trận phá trận.

      Giờ Tô Hàm mới biết, trận pháp, cấm chế của Minh tộc kể cả ở thời thượng cổ cũng phải gọi là vĩ đại. Có mấy cái trận văn, chỉ có người có được thần chi huyết mạch* của Minh tộc mới khắc họa ra được.

      *Thần chi huyết mạch: Cái khái niệm này ở trong bộ truyện này vào gần kết truyện các bạn hiểu hơn. Đại khái là mặt chữ thượng ý tứ, huyết mạch của thần.

      Tô Hàm nhìn Tịch Diệt trận được cải biên trước mặt. Mới đầu cứ tưởng người này thực sáng tạo,cổ kim hỗn tạp, thực chất có mấy cái trận văn, căn bản là tạo ra được.

      Bởi vì mấy trận văn này chính là thần văn, người trần mắt thịt chịu nổi loại uy áp này. Chỉ nhìn cái còn khó, còn dám liều mạng khắc họa, chỉ có nước thần hồn bị tổn thương, thậm chí là thần hồn câu diệt.

      Cho nên, cho dù trình độ trận pháp của Tô Hàm còn chưa lọt kẽ mắt của Ly Giang. Nhưng để đối phó với loại trận pháp nửa nạc nửa mỡ này, như vậy cũng đủ rồi.

      Tô Hàm ném mấy cái trận bàn tới phương hướng theo như lời Ly Giang dặn. Tay bấm mấy cái pháp quyết, lập tức trông thấy trận bàn phát sáng lên. Đồng thời, trận pháp được thiết lập mặt đất cũng bị kích phát, phát sáng theo. Nhưng rất nhanh bị quầng sáng do trận bàn của Tô Hàm chèn ép, sau đó biến mất. Tức , trận hàn khí bừng bừng nổi lên.

      - Tốt lắm!

      Tô Hàm lau mồ hôi trán.

      - Có thể vào.

      xong, bản thân xung phong vào trước.

      Trận pháp phá, khi Tô Hàm vào có phát sinh chuyện gì cả, mọi người thấy vậy đều thở phào nhõm, nối đuôi nhau vào.

      Tới phía trước băng quan, hàn khí bức người, thành thử mọi người đành phải dừng lại.

      Lâm Nhu lên tiếng:

      - biết là ai nằm ở trong băng quan, cư nhiên dám hấp thụ sinh lực của người khác, chớ phải là muốn hồi sinh?

      - Chẳng phải mở ra nhìn thử là biết!

      Lương Mạnh nhưng có tiến lên, là hệ hỏa, tương khắc với băng quan. Bấy giờ, linh lực trong người sớm bị kiềm hãm, khó chịu cực kỳ.

      Liễu Phong tiến lên, chạm cái vào băng quan, sau đó :

      - Là ngàn năm huyền băng, thứ này lạnh vô cùng, thực cứng rắn, là nguyên liệu tốt để luyện chế pháp bảo hệ băng. thể tin được khối to lớn như vậy, lại bị người ta đem dùng làm quan tài.

      Trong số mọi người, chỉ có trạng thái của Liễu Phong là tốt nhất, còn lại đều sắp bị đông thành đá. Nhìn mặt y thoải mái cảm thán, rất ư là sung sướng, ai cũng muốn cho y ăn đòn!

      Tô Hàm oán thầm, quả nhiên là băng sơn! Làm bạn với băng!

      Lâm Dao luôn lặng thinh. Ở đây, thực lực của nàng là yếu nhất, bị ảnh hưởng mạnh nhất, lúc này nhịn hết nổi rồi, đành phải lên tiếng thúc giục:

      - Nhanh lên , ở đây lạnh quá.

      Tô Hàm vội vàng ngăn cản.

      - Trước mắt khoan hãy mở băng quan, để cho ta quan sát mắt trận !

      Tuy rằng biết vì sao, nhưng Tô Hàm có loại trực giác, nếu như bây giờ hấp tấp mở băng quan ra, sợ là cả đội thoát khỏi được cái chết.

      Đây là vấn đề nghiêm trọng, tất cả cùng chung nhịp thở, đương nhiên có ai dám ngăn cản.

      Tô Hàm chịu đựng hàn khí của huyền băng, lên phía trước, dừng lại ở trước mặt băng quan, sau đó quan sát cẩn thận, vẻ mặt đăm chiêu. Liễu Phong nhìn thoáng qua, sau lại quay .

      thực tế, Tô Hàm liên hệ với Ly Giang.

      - Tiền bối, ý ngươi là mắt trận nằm ngay tại bên trong băng quan sao?

      - Đúng vậy, bất quá phải nhớ kỹ, ngươi nhất định phải hành động nhanh. Ở băng quan này có trận pháp cảnh báo, e là người bày trận lưu lại để cảm ứng.

      - Vãn bối biết.

      Như vậy, rất có khả năng người bày trận còn sống. Hơn nữa, tu vi nhất định rất cao thâm. Giả sử làm kinh động tới , chỉ có cửa chết.

      Tô Hàm với Liễu Phong:

      - Mắt trận nằm bên trong băng quan, ngoài ra còn có trận pháp cảm ứng. chút nữa, các ngươi cầm mấy viên cực phẩm linh thạch rời khỏi trước, ta phá trận xong, nhanh chóng chạy ra tập hợp với các ngươi.

      - Cảm ứng? Chẳng lẽ chủ nhân nơi này còn sống?

      - Chỉ sợ là như vậy.

      Tô Hàm cười khổ gật gật đầu.

      - chừng, sau khi cảm ứng được trận pháp bị phá, tức giận quay trở lại. Có trời mới biết bây giờ ở đâu, cách đây bao xa mới chạy tới được. Đề phòng vạn nhất, các ngươi rời trước.

      - được!

      Liễu Phong hề do dự phản đối.

      - Ta ở lại đây với ngươi.
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva4 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      tò mò quá k bít kế tiếp là chuyện j xảy ra. hóng chương mới của bạn ed
      Hotaru_Misu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :