1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 60
      Thổ hào (Hạ)

      Mặt của Liễu Phong lại xanh mét, là nam nhân có được hay ? Cư nhiên lại ví von như vậy!

      Tô Hàm vui hớn hở, có thể tại vì lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều có ấn tượng tốt gì về nhau. Cho nên, Tô Hàm cảm thấy rất thoải mái ở trước mặt , cần banh mặt, bày ra bộ tiểu thư khuê các làm chi. Cho dù Lâm Quân có nghiêm khắc cầu nàng như thế nào nữa, ở trong khung, nàng vẫn mãi là nữ hán tử.

      Quản rất nhanh trở lại, sau lưng còn có thêm mọi người thị nữ, tay nâng khay tráp.

      - Để tiên tử và Liễu công tử chờ lâu, mấy món này là dựa theo cầu của tiên tử chọn ra, phi hành linh khí.

      Tô Hàm :

      - Cứ mở khăn ra hết !

      Quản nghe vậy, vội vàng ra hiệu cho thị nữ làm theo.

      món phi kiếm thoạt nhìn rất bình thường, món linh khí hình hoa sen, còn lại là chiếc thuyền .

      Quản áy náy :

      - Tự viện kịp điều động cực phẩm pháp khí, cho nên ba món này đều là thượng phẩm linh khí, xin tiên tử thứ lỗi.

      Tuy Tô Hàm hơi thất vọng, nhưng tình Thiên viện phải nơi nàng có thể đặt chân tới. Muốn vào Thiên viện, điều kiện chỉ tính linh thạch, còn phải coi tu vicủa mình có đủ tiêu chuẩn hay . Nhưng thượng phẩm linh khí rất hiếm có, đối với tu vi nay của mình mà , chỉ cần đừng đụng phải cái thể loại trâu bò như Tử Lôi báo nữa, là cũng ổn.

      Quản chỉ vào đóa hoa sen, giới thiệu:

      - Món linh khí này, tốc độ chỉ cực kỳ nhanh, hơn nữa ngoại hình xinh đẹp, thích hợp nữ tử dùng nhất.

      tưởng rằng nữ tu đều thích cái đẹp, cho nên mới giới thiệu món linh khí này đầu tiên. Đáng tiếc, thẩm mỹ quan của Tô Hàm rất khác người. Dưới góc độ của nàng, món linh khí này toàn thân liền chỉ có hai chữ: Quá nổi!

      Nhìn biểu cảm của Tô Hàm ràng hài lòng, quản biết mình đoán sai, tiếp tục chỉ vào hai món linh khí còn lại, giới thiệu tiếp:

      - Hai món linh khí này ưu điểm khác nhau. Chiếc thuyền này, ưu điểm quan trọng nhất là có thể chứa được nhiều người, hơn nữa bản thân có pháp trận phòng ngự, tính an toàn so ra cao nhất. Còn phi kiếm này, ưu điểm lớn nhất của nó là có thể thuấn di.

      Thuấn di? Cặp mắt của Tô Hàm sáng rỡ, ngay cả Liễu Phong cũng phải ghé mắt vào món linh khí này.

      - Có thể thuấn di, vì sao chỉ là thượng phẩm mà phải cực phẩm? Đặc tính thuấn di cũng phải dạng phổ thông a!

      Liễu Phong lên tiếng hỏi.

      Khó được băng sơn chủ động lên tiếng, còn được câu dài ngoằn!

      Quản cười cười:

      - Liễu công tử rất đúng, món linh khí này sở dĩ được xếp ở hàng cực phẩm, chính bởi vì nó có chút khuyết điểm.

      - Khuyết điểm gì?

      Tô Hàm nhíu mày hỏi.

      - Mỗi lần nó thuấn di, cần tốn đại lượng linh lực của tu sĩ , ngoài ra chỉ sử dụng được lần ngày, vậy khoảng cách còn quá năm trăm trượng.

      Năm trăm trượng, đúng là xa, đối với tu sĩ mà , cùng lắm mới lớn bằng gang tay. Hơn nữa chỉ có thể sử dụng duy nhất lần trong ngày, chẳng qua, nếu dùng vào thời điểm mấu chốt, đây lại là chiêu bất ngờ.

      Chiếc thuyền kia cũng tệ, khá thích hợp dùng cho lộ trình dài.

      - Hai cái này .

      Quản tươi cười toe toét, chuẩn bị tiếp tục thổi phồng nữa đâu, nghe thấy Tô Hàm ngắn gọn súc tích, kịp phản ứng, nụ cười mặt cứng đờ.

      là thổ hào a!

      Liễu Phong cũng sợ ngây người. Tuy là đệ tử của Từ Thương, hơn nữa Từ Thương cũng là người rất hào phóng, nhưng cho dù vét hết tài sản người, cùng lắm chỉ có thể mua được món thôi. Mà tại, tiểu nha đầu này mua lần hai món, nhìn thái độ của nàng, như lông hồng, chút dấu vết đau lòng đều có.

      Tô Hàm có để ý ngần ấy linh thạch, bởi vì trước khi Lâm Quân bế quan, giao hết tài sản do Đường Mị Nhi để lại cho nàng. Tài sản khổng lồ nhường Tô Hàm chảy nước miếng, vui mất mấy ngày, nhìn kiểu gì mình cũng trở thành thổ hào! Cho nên, tại Tô Hàm chính xác là kiểu nhà giàu mới nổi, cứ thoải mái, cứ thoải mái!

      - À đúng rồi, còn những nguyên liệu này, tiệm của ngươi có bao nhiêu?

      Tô Hàm cầm ra ngọc bội, bên trong chứa danh sách của vài nguyên liệu chế dược. chỉ là phụ liệu dùng cho Toàn Cơ hoa, còn có những loại nguyên liệu chế dược khác nằm lẫn lộn với nhau. Tuy biết tộc nhân Minh đời này còn bao nhiêu, nhưng loại trừ khả năng có người may mắn giống mình, nhận được truyền thừa. Càng cần phải kẻ thù của Minh tộc. tình quan trọng, Tô Hàm thể bất cẩn.

      Khách hàng lớn như vậy, chất lượng phục vụ tuyệt đối phải tốt nhất a! Quản nhanh chóng tiếp nhận ngọc bội, phát bên trong là chuỗi danh sách các loại nguyên liệu. Trong đó cũng có vài nguyên liệu quý hiếm, lại là giật mình, nương này, rốt cuộc là xuất thânnhư thế nào, ra tay quá mức hào phóng rồi!

      - Thỉnh tiên tử chờ lát, những nguyên liệu này, tiểu nhân cần phải kiểm tra chút. Đồng thời, có những nguyên liệu quá mức khan hiếm, sợ là bên trong tiểu điếm nay có.

      - sao, trước hết có bao nhiêu thu bấy nhiêu !

      Tô Hàm cũng kỳ vọng chỉ vào cửa hàng là có thể mua đủ toàn bộ. Có những món trong đó giá trị so với Toàn Cơ hoa, thực tình kém là bao, chừng đều tuyệt chủng trong giới tu tiên, nàng cũng chỉ là xem hên xui mà thôi.

      Quản cung kính lui ra, Liễu Phong bất mãn nhìn Tô Hàm, :

      - Tiền tài thể tiết lộ ra ngoài, lần này ngươi hành động quá mức.

      - Đây là khu vực trực thuộc Ngự Thú Tông các ngươi a! Đừng có với ta là Ngự Thú Tông quản lý nổi, ở địa bàn của các ngươi nhưng lại được an toàn ?

      - Tất nhiên là phải!

      Chuyện liên quan đến thanh danh của tông môn, Liễu Phong hề suy nghĩ phản bác ngay lập tức.

      - Như vậy tốt, tất cả phải làm phiền Liễu sư thúc rồi!

      Tô Hàm cười lấy lòng.

      Liễu Phong bị mắc nghẹn, tức giận xoay người, thèm để ý đến nàng nữa, nha đầu này miệng lưỡi bén nhọn, thực khó ưa.

      Nếu Tô Hàm biết mình bị đánh giá là miệng lưỡi bén nhọn, chỉ sợ ngửa mặt lên trời, cười to ba tiếng. Hoan hô, tỷ đây nổi tiếng ăn vụng về, tại cũng đảm đương nổi bốn chữ miệng lưỡi bén nhọn! Quả nhiên, trời phụ lòng người a!

      Bởi vì số lượng hàng hóa tương đối nhiều, lần này quản phải tốn thời gian lâu hơn mới quay trở lại, trong tay cầm cái trữ vật túi.

      - Những loại nguyên liệu mà tiểu điếm có, đều nằm ở trong này, còn mời tiên tử kiểm tra xem.

      Tô Hàm nhận lấy trữ vật túi, tùy ý kiểm tra lượt, nghĩ đến tiếng tăm của Lâm Lang các tệ, về mặt chất lượng cũng quá kém.

      hào phóng giao ra linh thạch, Tô Hàm cùng Liễu Phong dưới đưa tiễn ân cần của quản , ra khỏi Lâm Lang các.

      Liễu Phong luôn là kiểu nếu cần phải . Nhưng hôm nay, Tô Hàm thực khiến hậm hực nhận ra, có nhiều lúc, chỉ dùng ánh mắt thôi vẫn đủ để biểu đạt nội tâm của .

      Ha ha, ngươi căn bản chính là mặt than, nào có cái biểu cảm gì a!

      - Trở về được hay chưa?

      Liễu Phong hỏi.

      Tô Hàm lắc tay:

      - vội, ta còn chưa có dạo xong đâu! Nếu như ngươi sốt ruột, vậy cứ về trước cũng tốt.

      Ngươi vội ta vội a! Ngươi còn muốn làm gì a!

      Tô Hàm tiếp tục chui vào các loại hàng sạp ven đường. Khóe miệng của Liễu Phong giật giật hồi, vẫn là gì, lặng lẽ theo.

      Nàng là khách, là cháu của sư thúc, mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại.

      Ngay tại lúc Tô Hàm rất hứng thú tiếp tục nghiệp tầm bảo, giọng nữ nhi chần chờ vang lên.

      - Liễu sư thúc?

      Liễu Phong cùng Tô Hàm nghe thấy, đồng loạt nhìn sang, chứng kiến là nữ tu, dáng người như liễu, mặt như phù dung, giật mình như thỏ, nhìn bọn họ.

      Là Ngự Thú Tông đệ tử, Tô Hàm đương nhiên có nhận thức, thấy người ta cũng có ý để ý đến mình, lại tiếp tục dời chú ý trở lại sạp .
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2055 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 61
      Nằm cũng trúng đạn

      Liễu Phong mặt vô cảm gật đầu, xem như đáp lại.

      Nữ tu kia lại cứ giống như hạnh phúc muốn chết, tiến lại gần, cười duyên lên tiếng:

      - Đúng là Liễu sư thúc a! Ban đầu ta còn tưởng mình nhìn lầm rồi chứ! Chẳng qua, tại sao ngươi lại tới chỗ như thế này vậy?

      Liễu Phong tích chữ như vàng, phun ra hai chữ:

      - Bồi nàng.

      Ánh mắt của nữ tu kia loáng lên tia trầmtrong vài giây, rồi biến mất rất nhanh, mặt mày lại là thân thiện đáng , khẽ cười với Tô Hàm, bắt chuyện:

      - Vị tiểu muội muội này, biết nên xưng hô như thế nào? Cũng là Ngự Thú Tông đệ tử của ta sao?

      Thời điểm Tô Hàm nghe thấy Liễu Phong hai chữ ‘Bồi nàng’, nàng cảm thấy có mùi ổn, vị mỹ nữ này ràng là vì Liễu Phong mới chạy tới. Bản thân là vô tình bị lôi vào chuyện thị phi rồi sao? Hi vọng nhìn dáng người loli của mình, đối phương hiểu lầm là được rồi.

      Tô Hàm đứng dậy, vừa khéo mới cao tới vai đối phương. Hàng trái cây của đối phương đập vào mắt nàng lung la lung lay, Tô Hàm xém chút lé, này tuyệt đối Cup D trở lên!

      - Tại hạ Tô Hàm, là cháu của Từ Liên Chân nhân, tới đây bái kiến tổ mẫu.

      - À ~ như vậy a! Vậy tiểu muội muội chính là Thiên Nhất Môn đệ tử. Ta gọi Lâm Dao, gia sư là Vương Trác. Tính ra cũng là sư tỷ của ngươi.

      Chuyện cá nhân của Từ Liên cùng Tô Bỉnh Lâm cũng có che giấu, Lâm Dao rất dễ dàng liền đoán ra thân phận của Tô Hàm.

      Tô Hàm gật đầu.

      - Lâm sư tỷ.

      Sau khi Từ Liên xuất quan, đối với chuyện Tô Văn Bân cùng Tô Hàm tị nạn ở Ngự Thú Tông, nàng công khai. Dựa theo lời của nàng, liền thoải mái cho người khác biết, hai người này ở tại Ngự Thú Tông, nàng muốn xem thử, Tô gia có thể vô liêm sỉ đến mức nào. Cho nên, Tô Hàm mới dám xuống núi, mới dám khai báo tên của mình. Khí tràng của tổ mẫu đại nhân cường đại, làm việc gì cũng rất ngay thẳng, nhường Tô Hàm thích vô cùng. Bản thân nàng cũng là thẳng tánh, kiên nhẫn nhất là cùng người đấu tâm nhãn.

      Lâm Dao cười cách thân thiện vô cùng.

      - Tô muội muội mới đến Ngự Thú Tông, sợ là chưa có quen, Liễu sư thúc cũng phải người thích tán gẫu, bằng để cho ta dẫn muội muội dạo, được ?

      Tô Hàm cân nhắc, nương này rốt cuộc là thuần túy nhiệt tình? Hay là thấy mình cùng Liễu Phong ở chung chỗ, ghen tị nên cứng rắn muốn chen vào đây? tình vẫn bán tin bán nghi, thôi cứ trực tiếp đồng ý là được, dù sao bất kể như thế nào, mình cũng để bản thân chịu thiệt.

      - cần, có ta đủ rồi.

      Tô Hàm vừa định cám ơn, liền nghe thấy băng sơn như vậy.

      Ai da, tốt! Chỉ sợ là nương này hiểu lầm!

      Tô Hàm nhanh chóng nhìn sang Lâm Dao, quả nhiên thấy vẻ mặt của nàng cứng đờ, lại lập tức khôi phục tự nhiên.

      - Liễu sư thúc, nhưng Tô muội muội làm khách, cần phải chiêu đãi nàng tốt. Ngài phải luôn ngại phiền phức, luôn mấy quan tâm những chuyện vụn vặt như vậy hay sao? Việc này cứ giao cho ta là tốt nhất.

      Liền tính Tô Hàm EQ thấp, lần này nghe cũng phải hiểu đôi chút, ý nàng ta là ‘Nàng chỉ là người ngoài, hai người chúng ta mới đúng người trong nhà’, có đúng ?

      Quả nhiên là bị hiểu lầm a!

      Tô Hàm còn suy nghĩ nên cứu vãn như thế nào đâu, đằng này Liễu Phong chút cũng phối hợp, thẳng:

      - phiền.

      xong nhấc chân liền , trước khi xoay người còn bắn cho Tô Hàm cái ánh mắt, ‘Theo ta’.

      Tô Hàm nhìn Lâm Dao sắp duy trì nụ cười hết nổi rồi, buồn bực đuổi kịp tốc độ của Liễu Phong, nội tâm khóc ra nước mắt! Vô duyên vô cớ trêu chọc phải cái tình địch, Tuy rằng phải như vậy.

      - Ngươi còn muốn đâu?

      Liễu Phong hỏi.

      Tô Hàm phờ phạc ỉu xìu hỏi:

      - Có chỗ nào bán cơm ngon ngon ? Ta đói bụng.

      Liễu Phong nhìn nàngrất quái dị:

      - Ngươi cái Kim Đan tu sĩ, vậy mà đói bụng?

      Tô Hàm thầm trợn mắt, khác nhau, đây là khác nhau a!

      - Ta đói bụng tinh thần có được ? Ta muốn ăn, muốn ăn!

      Liễu Phong im lặng, thế mà khóe miệng lại cong lên, muốn ăn, muốn ăn? Đúng là kiểu chuyện của đứa con nít a!

      Tô Hàm chú ý tới nụ cười của Liễu Phong, nàng nhìn quanh hai bên cửa hàng:

      - Này, ngươi là thổ địa a! Tóm lại nên biết tiệm nào bán món gì ngon chớ?

      Tuy rằng tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên đều tích cốc, chẳng qua vẫn thiếu tu sĩ vẫn còn sở thích ăn ngon uống rượu, cho nên tửu điếm mặc dù tính là nhiều, nhưng lại ít.

      Liễu Phong trầm ngâm hồi, tu luyện rất nghiêm túc, từ sau khi tích cốc liền ăn tới bất kỳ món ngon nào nữa. Hơn nữa, trước khi tích cốc, ăn nhiều nhất vẫn là Tích Cốc đan, đối với món ăn ngon, đúng là hiểu.

      Chẳng qua biết, nhưng có người khác biết a! Nghĩ đến đây, tùy tay phát ra cái Truyền phù.

      Tô Hàm tò mò hỏi:

      - phải là ngươi cũng biết ? Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi chưa từng xuống núi ăn cái gì ngon sao?

      Liễu Phong nhìn nhìn mặt bản bánh bao của nàng cái, trả lời:

      - Khó trách béo như vậy.

      Tô Hàm sửng sốt, tiện đà phản ứng kịp, cư nhiên lại bảo nàng béo nữa!

      - Ngươi cho , ta béo chỗ nào?

      Tô Hàm chống nạnh, làm như người đàn bà chanh chua, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ khuê tú do Lâm Quân khổ công gầy dựng cho nàng suốt hai năm qua.

      Đáng tiếc, Liễu Phong căn bản dầu muối vào, thản nhiên tản bộ băng qua đám đông. Trông cứ giống như tại phải ở trong khu náo nhiệt, mà là tản bộ ở nơi non xanh nước biếc vậy.

      Tô Hàm nhìn lại tướng người của bản thân, cái gì cũng ngắn, cái gì cũng bằng phẳng, tức chết được. Dù sao tại mình chính là cái bàn giặt đồ, ngực mông, kể cả có gầy cũng chẳng có gì đáng xem, so đo nhiều với như vậy, có ích gì.

      Bị đả kích, Tô Hàm mất hết hứng thú dạo phố, tùy tiện tìm tửu lâu, liền vẫy tay kêu Liễu Phong:

      - Này! Bên này a!

      Liễu Phong nghiêm mặt xoay người, với Tô Hàm:

      - Ta là sư thúc của ngươi.

      Được rồi, được rồi, cán bộ cấp cao dễ đè người chết a!

      - Liễu sư thúc ~~~, thỉnh ngài di giá đến bên này, bồi vãn bối ăn bữa cơm có được ?

      tiếng Liễu sư thúc bị nàng kéo dài thoòng, khiến Liễu Phong càng phóng khí lạnh nhiều hơn.

      - !

      Tô Hàm phẫn nộ rồi, ngươi nha, suốt ngày tự cao tự đại! Ngươi , ta !

      Tô Hàm mặc kệ Liễu Phong, nhấc chân liền bước vào trong tiệm.

      - Liễu sư thúc! ra ngươi ở chỗ này a! Ta rốt cuộc tìm được ngươi!

      Tô Hàm lập tức dừng lại, thanh có từ tính như vậy, với kinh nghiệm thanh khống bao nhiêu năm nay, nhất định lại là cái mỹ nam!

      Trong đám đông, tên bàn tử đùi còn to hơn hai cái thắt lưng của Tô Hàm vật vã chen lấn lại đây. Đúng vậy, là chen, vốn đám đông tính quá chật chội, nhưng tướng người của bị quá khổ , lọt, đành phải ùn đẩy người bên cạnh ra mới tớiđây được.

      loạt hắc tuyến treo sau ót Tô Hàm, quả nhiên là đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài a! Nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng là bàn tử, cư nhiên có được phen thanh cấp độ nam thần!

      Liễu Phong hỏi:

      - Tại sao ngươi lại chạy lại đây? phải gửi Truyền phù cho ta là được rồi sao?

      A, nghe ngữ khí, băng sơn cùng bàn tử này quan hệ tệ a, ít nhất độ ấm đạt tới dương độ, hết là băng mà là băng tan.

      - Sư thúc là, hiếm thấy ngươi chịu chủ động tìm ta, ta xuất thực có lỗi với tình cảm của ngươi a!

      Tô Hàm vểnh tai nghe, có gian tình?! (,,,ᗒ∀ ᗕ,,,)

      - Ta chỉ hỏi ngươi chỗ nào có đồ ăn ngon mà thôi.

      Liễu Phong hơi bất đắc dĩ.

      - Ta đây càng phải đến! Người có hứng thú với món ngon từ đó tới giờ, đột nhiên hỏi muốn ăn cái gì ngon, ta mà đến, quả thực cảm thấy tội lỗi đầy mình a!

      Bàn tử cười hề hề.

      - phải ta, là nàng muốn ăn.

      ngón tay của Liễu Phong chỉ qua cái người nãy giờ luôn tàng hình, đứng ở bên cạnh vểnh tai nghe bát quái, Tô Hàm.
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, bachnhaty, Hale2055 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Misu: Ta da, chúng ta lại có chương mới rồi! Chúc các bạn đầy sức khỏe và xinh đẹp nhé, moah!!!
      __________________

      Chương 62
      Bị người ta chỉ đích danh, Tô Hàm giả bộ trong suốt hết nổi, liền cười tủm tỉm chào hỏi với bàn tử:

      - Xin chào đạo hữu, tại hạ đến từ Thiên Nhất Môn, Tô Hàm.

      Bàn tử ngạc nhiên, trợn tròn mắt. Tánh tình của Liễu sư thúc ra sao, rất ràng, luôn thích có tiếp xúc với các nữ tu. Vậy mà bây giờ, dĩ nhiên muốn ăn cơmchung với tiểu nương này? vậy chỉ có riêng hai người bọn họ?!

      Bà tám chỉ là đặc quyền của nữ nhân, nam nhân cũng kém là bao.

      Nội tâm của bàn tử hưng phấn cực kỳ, nhưng nào dám để lộ ra mặt. Chuyện của Liễu sư thúc, đâu phải ai cũng có thể ra vào.

      - ra là Tô đạo hữu a, tại hạ Ngự Thú Tông, Lâm Nhu.

      Tô Hàm trợn to mắt, đường đường đấng nam nhi, lại có thể tích lớn như vậy, cư nhiên có cái tên mảnh mai như vậy, Lâm Nhu? Mình có nghe nhầm chứ?

      Lâm Nhu cũng rất mắc cỡ, các ngón tay đan đan vào nhau, giải thích:

      - ta có mấy vị ca ca, khi mẫu thân của ta mang thai, nàng thực hy vọng sinh ra nữ nhi, bởi vậy chưa sinh lấy cho ta cái tên như thế này.

      Ánh mắt của Tô Hàm quái quái, bật thốt lên:

      - Chớ phải hồi ngươi còn , mẫu thân ngươi đem ngươi nuôi y như nhi nữ ?

      Lâm Nhu nghe xong, cái bản mặt chữ điền mũm mĩm của thế nhưng lên hai rặng mây đỏ đỏ. Cho nên, kể cả đáp lại, Tô Hàm cũng hiểu…

      Liễu Phong cũng nhịn được ghé mắt, cái này... đúng là nhìn ra à nha!

      Tô Hàm ý thức được được mình vừa lỡ, nhanh chóng đổi đề tài:

      - Lâm đạo hữu rất rành xung quanh đây có món gì ngon đúng ! biết có thể dẫn ta nếm thử hay ?

      Nhắc đến ăn, Lâm Nhu lập tức khôi phục trạng thái bình thường.

      - Tô đạo hữu hỏi đúng người rồi, ta dám bảo đảm, nếu bàn về biết món ngon ở gần đây, ở Ngự Thú Tông, ta dám xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất! Tô đạo hữu ở xa mà tới, đương nhiên tại hạ chiêu đãi tốt.

      Tô Hàm cười tủm tỉm, đáp:

      - Vậy làm phiền Lâm đạo hữu.

      Lâm Nhu dẫn theo hai người Tô Hàm xuyên qua đám đông náo nhiệt, chui vào hẻm hẻo lánh, vừa vừa giải thích:

      - Mấy tửu lâu ngoài kia tuy cũng tệ, nhưng tóm lại là hơi thiếu chút vị. Tiệm ngon , kỳ thực đa phần đều mình ở những nơi hẻo lánh, ít người biết tới.

      Cặp mắt của Tô Hàm sáng rực. Tuy rằng còn chưa thấy điểm đến, nhưng chỉ cần nghe lời này thôi, Tô Hàm hiểu, vị Lâm đạo hữu này tuyệt đối là người ‘Sống để ăn’ như mình. Rốt cuộc băng sơn cũng làm được việc tốt a!

      - Đạo hữu rất đúng! Đại đa số bên trong tửu lâu, các món ăn được chú ý sắc - hương - vị cầu toàn, nhưng thực chất chỉ làm được tới mức trình bày trông tinh xảo vô cùng, vị ngược lại bị thiếu vài phần.

      Lâm Nhu cũng hưng phấn, tiểu nương này quả nhiên là đồng đạo a! Vừa nghe là biết có kinh nghiệm!

      - Chính xác! Đồ ăn ở tửu lâu, lâu lâu ăn được, nhưng nếu ăn thường xuyên, thấy ngán.

      Tô Hàm đồng ý gật đầu, giống y chang xã hội đại. Có rất nhiều quán ăn gia đình tuy quy mô , nhưng lưu truyền từ đời này sang đời khác, thức ăn lại ngon phi thường. Có vài nhà hàng lớn, đôi khi mang lại khí sang trọng, sạch đẹp, nhưng vị món ăn chưa chắc bằng tiệm ăn gia đình.

      Quẹo qua quẹo lại mấy con phố, Lâm Nhu cười, quay đầu :

      Gần tới rồi, ở đằng trước thôi.

      Giác quan của tu sĩ rất linh mẫn, cần , Tô Hàm cũng ngửi thấy được hương thơm mê người.

      Hít hơi sâu, ánh mắt của Tô Hàm lòe lòe sáng lên, đói bụng quá, rất muốn ăn thử!

      Liễu Phong buồn cười nhìn ánh mắt của Tô Hàm mơ hồ phát ra lục quang, quả nhiên vẫn còn là đứa a!

      Tô Hàm muốn nhìn mình trông có vẻ quá mức nôn nóng, cố gắng khắc chế bản thân hết sức, để bản thân đánh mất thể diện. Lại hoàn toàn biết, ánh mắt của nàng sớm bán đứng nàng.

      Nhà này là nhà tiểu viện, nhìn từ bên ngoài trông thực giản dị, chỉ treo duy nhất cái biển hiệu, mặt cũng ghi có chữ, rất ngắn gọn, "Tửu".

      Lâm Nhu dừng lại, cười với hai người:

      - Tới rồi, chính là chỗ này.

      xong, tiến lên, gõ hai cái ở cửa, sau đó lùi sang bên chờ.

      Rất nhanh, ‘Két’, cửa mở ra, tiểu đồng ló đầu ra, trông thấy Lâm Nhu, mặt mày hớn hở ngay lập tức.

      - Lâm tiền bối, ngài lại tới a!

      Lâm Nhu cười ha ha:

      - Mở cửa nhanh lên, hôm nay ta dẫn theo khách!

      Tiểu đồng lanh lẹ mở cửa, cười tủm tỉm, hành lễ với Tô Hàm cùng Liễu Phong:

      - Hai vị tiền bối hảo, ta gọi tiểu Lương, thỉnh các vị vào trong.

      Tô Hàm gật gật đầu, theo Lâm Nhu vào cửa.

      ngờ, sau khi tiến vào đại môn, bên trong lại là khoảng trời riêng.

      Bên ngoài tiểu viện trông đơn giản mộc mạc, nhưng sau khi bước vào cửa, khung cảnh lại là xà trạm bích động, kỳ hoa dị thảo, bố trí là tao nhã, lịch .

      thiếu nữ dáng người mạn điệu tiến lên đón tiếp, hành lễ với ba người Tô Hàm.

      - Bái kiến các vị tiền bối, tiểu nữ gọi Đinh , mời các vị tiền bối theo tiểu nữ.

      Tô Hàm cười lén, bề ngoài của băng sơn thực tình rất xuất chúng, thấy thị nữ Đinh này, cứ lén đánh giá Liễu Phong dưới lần, gò má phiếm hồng hay sao. Liễu Phong lại cứ duy trì mặt quan tài, giống như căn bản người ta phải nhìn . Chẳng qua là Tô Hàm biết, dựa theo tánh tình của vị đại nhân này, chỉ sợ là trong lòng sớm nóng nảy.

      Cũng may, Lâm Nhu hiểu rất Liễu Phong, vừa vào phòng riêng, lập tức đuổi thẳng Đinh ra ngoài, cần nàng đứng ở bên cạnh phục vụ.

      Trước khi rời khỏi, Đinh nhìn Liễu Phong rất lưu luyến, chẳng qua là Liễu Phong có kỹ năng tự động che chắn sóng điện, trực tiếp nhìn.

      Sau khi Đinh rời , Lâm Nhu chuyện với Tô Hàm:

      - Tô đạo hữu, bên này có thực đơn, ngươi xem liệu có thích món gì?

      tùy tay nhấn cái, chính giữa bàn liền lên tên các loại đồ ăn cùng với hình dáng lập thể minh họa.

      Camera 360o a! Ngồi ở góc độ nào cũng đều nhìn được rất . Quả nhiên là thế giới tu tiên, hiệu quả này, so với màn hình 3D trong rạp, quả thực là tốt hơn nhiều.

      Tô Hàm cười cười.

      - Tại hạ mới đến đây, những món này vị như thế nào cũng lắm, vẫn cứ là do Lâm đạo hữu chọn ! Ta lại có kiêng ăn.

      Lâm Nhu cười ha ha:

      - như vậy, cung kính chi bằng tuân mệnh. Còn Lâm sư thúc sao?

      Liễu Phong thái độ thản nhiên, :

      - Ngươi tùy tiện là được rồi.

      Lâm Nhu biết vị sư thúc này để bụng chuyện ăn uống. Vốn là lễ phép hỏi câu, cũng hy vọng đưa ra gợi ý gì. Vì thế liền tự động gọi vài món đặc sản trong tiệm, sau đó phát ra cái Truyền phù. Việc này vốn do thị nữ đảm đương, chỉ là, Đinh bị đuổi ra ngoài.

      Sau đó ba người ngồi chờ ở trong phòng, Liễu Phong phải người nhiều, vì thế Tô Hàm liền ngồi tán dóc với Lâm Nhu.

      - biết Tô đạo hữu ở lại Ngự Thú Tông bao lâu?

      Tô Hàm cười , trả lời:

      - Kỳ thực ta cùng cha ta chỉ là tới thăm tổ mẫu, Từ Liên Chân nhân. Gia phụ có thương tích trong người, sắp tới thể xa, cho nên đại khái ta ở lại chỗ này thêm đoạn thời gian khá dài.

      Lâm Nhu vẻ mặttỉnh ngộ.

      - ra đạo hữu là cháu của Từ Liên Chân nhân, là tại hạ thất lễ.

      - Đạo hữu khách khí.

      Kỳ thực, Tô Hàm mấy thích cảm giác ‘ ra ngươi là mỗ A, mỗ B cháu a’, nhưng tại mình thực lực còn đê hèn, đành phải chọn cách tiếp tục dựa hơi, giảm bớt phiền toái.

      Lâm Nhu thử thăm dò.

      - biết sắp tới đạo hữu dự định làm gì? Có định ra ngoài trải nghiệm, rèn luyện hay ?

      Tô Hàm còn chưa có trả lời đâu, luôn yên lặng nhưng vẫn chú ý bên này, Liễu Phong cau mày.

      - Thế nào, ngươi vẫn chưa hết hi vọng sao?

      Lâm Nhu cười khổ.

      - Liễu sư thúc, ta cảm thấy chỗ đó quả thực đơn giản, nhất định còn tàng thứ gì đó.

      - Chẳng qua là chỗ của vị tu sĩ khắc khổ, quy thiên từ lâu mà thôi, tại sao ngươi cứ nghĩ như vậy?

      Lâm Nhu nghiêm mặt :

      - Tuy rằng ở mặt ngoài thấy có sơ hở gì, nhưng mà sư thúc ngươi cũng biết, từ trực giác của ta liền tương đối nhạy. Trực giác cho ta biết, nhất định còn có cái gì đó chưa bị đào bới!

      Tô Hàm ngồi nghe mơ mơ màng màng, nhịn được hỏi:

      - Khoan , các ngươi có thể giải thích chút, rốt cuộc hai người cái gì thế?
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2052 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 63
      Tác dụng phụ của lôi linh căn

      Liễu Phong hai người đồng thời quay sang nhìnnàng, Lâm Nhu thanh giọng:

      - Tô đạo hữu, kỳ thực trước đó chúng ta từng xâm nhập cái động phủ. Tuy rằng chúng ta chiếm được vài thứ, nhưng từ đầu chí cuối, ta vẫn có cảm giác còn nội tình, định quay lại kiểm tra thêm lần nữa.

      Tô Hàm cũng cần tăng lên kỹ năng thực chiến, cân nhắc hồi, hỏi:

      - Chỗ đó ở đâu?

      Này là đồng ý rồi sao? Kỳ thực trong giới tu tiên, những chuyện như cơ duyên, vẫn tương đối kiêng kị đem chia sẻ với người khác. Chẳng qua, Tô Hàm là do Liễu Phong dẫn theo, Lâm Nhu tin tưởng con người Liễu Phong, cho nên mới hào phóng cho Tô Hàm biết:

      - Cách chỗ này cũng tính xa, hướng đông nam, bay vài ngày là tới.

      Tô Hàm hào sảng gật đầu.

      - Vậy khi nào Lâm đạo hữu gọi ta tiếng, tính ta người.

      Lâm Nhu mừng rỡ, Tô Hàm là cháu của Từ Liên Chân nhân, cho dù năng lực đấu pháp tính cao nữa, nhưng người nhất định thiếu cao giai pháp bảo được trưởng bối ban cho, có thêm nàng gia nhập, âu cũng góp phần lực khá mạnh a!

      Tô Hàm cũng như vậy, Liễu Phong đành phải mở miệng:

      - Tính thêm ta người.

      Từ Liên sư thúc với y rất ràng, trong lúc Tô Hàm còn ở Ngự Thú Tông, hãy chiếu cố nàng cho tốt. tại vì mình tìm tới Lâm Nhu mới dẫn đến nàng bị cuốn vào chuyến lần này, vậy mình cũng thể khoanh tay đứng nhìn.

      Lâm Nhu càng mừng hơn.

      - Có Liễu sư thúc gia nhập, ta đây càng yên tâm hơn!

      Liễu Phong chỉ thiên phú cao, năng lực đấu pháp càng miễn bàn, có gia nhập, lực chiến ít nhất tăng lên gấp đôi. Mình đề cập nhiều lần trước đó như vậy, Liễu sư thúc cũng bị đả động, thế nào vị Tô đạo hữu này vừa muốn , cũng đồng ý đâu? Xem ra giữa hai người này, quả nhiên đơn giản a!

      Có gian tình a!

      Tô Hàm biết Lâm Nhu tự não bổ nhiều như vậy. Nàng tính tính, phát mình còn vài chuyện cần phải giải quyết, lại hỏi:

      - Lâm đạo hữu định khi nào mới xuất phát?

      Lâm Nhu cười đến hai gò má đầy thịt cong lên, giống như phật Di Lặc.

      - Việc này tạm thời vội, chờ ta chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

      Tô Hàm gật gật đầu, gì cả nữa, có tổ mẫu cùng cữu công danh hào bày ra ở đó, chắc hẳn cũng dám lừa mình, huống chi Liễu Phong cũng . thực tế, coi như là truyền nhân của tổ mẫu, tóm lại thể thấy chết mà cứu!

      bao lâu, cửa đề phòng gõ vang, Lâm Nhu mở ra cấm chế, các thị nữ nối đuôi nhau mà vào, đặt đồ ăn trong tay xuống xong, lạiphúc thân cái, nhanh chóng lui ra khỏi phòng.

      Ngón tay Tô Hàm ngứa ngáy, quả nhiên đều là món ngon nga! Trình bày nhìn đơn giản như cơm nhà nấu, nhưng chỉ ngửi là biết, tuyệt đối phải có bí quyết, mới ngửi thôi mà bao tử sôi ùng ục rồi.

      - Tô đạo hữu cần phải khách khí, mấy món này đều nếm sai.

      Lâm Nhu cũng là bộ nước miếng rào rào, sắp sửa lao vào mâm đồ ăn.

      Tô Hàm gật gật đầu, khẩn cấp cầm đũa lên, gắp miếng thịt, ngửi ngửi, rồi bỏ vào miệng, nhất thời ánh mắt của Tô Hàm liền tỏa sáng, béo mà ngấy, đầu lưỡi còn đọng lại đầy hươngvị, ngon, rất ngon!

      Vẻ mặt luôn bình thản của Liễu Phong cũng toát ra tia thần sắc hài lòng. Quả nhiên, tìm vị sư điệt này là chính xác. Cho dù luôn chú trọng thú vui ăn uống, giờ đây cũng cảm thấy thỏa mãn.

      bữa cơm, cả ba người đều có cùng cảm giác, thực mỹ mãn.



      Sau khi ăn xong, Tô Hàm nổi cơn lười biếng, nghĩ tiếp tục dạo. Liễu Phong vốn là bồi nàng, Lâm Nhu cũng có chuyện gì quan trọng, vì thế ba người liền cùng nhau trở về Ngự Thú Tông.

      Mà bây giờ, Tô Hàm mới biết Lâm Nhu cũng là đệ tử nội môn dưới trướng Từ Thương. Thường xuyên đảm nhiệm các chuyện vặt như quản , cho nên mới khá quen mặt với Liễu Phong. Tuy rằng hai người đều là Trúc Cơ kỳ, nhưng Liễu Phong là đệ tử chân truyền của Phân Thần kỳ Chân nhân, cho dù Lâm Nhu là đồng giai, dựa theo bối phận nên phải gọi y tiếng sư thúc.

      Tô Hàm đồng ý trở về Ngự Thú Tông, người thở dài nhõm nhất chính là Liễu Phong. Cuối cùng chút sứt mẻ quay trở về, chắc sư thúc hài lòng thôi!



      Tô Hàm kiểm kê lần chiến lợi phẩm ngày hôm nay, thỏa mãn phát , phụ liệu chế tác Toàn Cơ hoa đều mua đủ. Chẳng qua dược tề này chế tác tương đối gian nan, nàng chỉ có thể bắt đầu từ dược tề cấp thấp.

      tại, giới tu tiên lưu hành là luyện đan luyện dược, mấy loại như dược tề, cơ hồ thất truyền, căn bản có ai biết. Còn nữa, những thứ này đều là truyền thừa từ Minh Vu nữ, Tô Hàm thể để lộ ra ngoài, càng cầm phối phương giao cho người khác chế hộ. Cho nên, nàng đành phải tự lực cánh sinh. Dù sao kỹ năng nhiều hơn chút cũng có thiệt thòi gì. Huống hồ chi, nay nàng vẫn có cái kỹ năng nào là nổi bật, thôi thử bắt đầu từ phương diện chế dược tề.

      Dược tề khác với luyện đan thông thường, cần lò luyện đan, ngược lại cần vài dụng cụ chế tác đều phải là đặc chế, bản thân nàng thể tự chế được. Nhưng Tô Hàm đâu có dám bừa bãi cầm bản vẽ ra rêu rao, rước tới nguy hiểm. Trong hai năm qua, Tô Hàm phân chia những dụng cụ này rải rác giao cho các luyện khí phường gia công chế tạo, mỗi phường cái.

      Cũng may, cách hành của Lâm Quân luôn là tôn trọng quyền riêng tư của nàng, ngoại trừ những vấn đề có liên quan đến tính mạng của nàng, còn lại xen vào.

      Những dụng cụ này phẩm giai Tuy rằng tính cao, tối đa mới được gọi là pháp khí. Bất quá đối với người mới như Tô Hàm mà , như vậy là đủ rồi.

      Tô Hàm báo cho Tô Văn Bân hay tiếng mình bế quan, sau đó lập tức tiến vào tĩnh thất. Tô Văn Bân tưởng nàng cố gắng tu luyện. Tuy có nhiều cơ hội để bồi dưỡng tình cảm, hơi tiếc nuối, nhưng nữ nhi có tiến bộ luôn là chuyện tốt, nên ủng hộ nàng a!

      Từ Ngạn Chi vốn định tìm Tô Hàm để tán dóc. có ấn tượng rất tốt về Tô Hàm, háo sắc, làm việc cũng hào phóng, có kiểu như các nữ tu kia, hay thích làm màu.

      Chủ yếu là, ngày ấy Tô Hàm bật thốt ra mấy lời bưu hãn, làm kinh ngạc dễ sợ, lại cảm thấy buồn cười. Người có thể ra mấy câu như vầy, tuyệt đối phải là kiểu người cứng ngắc, khô khan, khoái giả bộ đứng đắn. Vừa đúng, bản thân Từ Ngạn Chi chính là cái ngược với số đông, kiểu như Tô Hàm lại hợp khẩu vị của , đáng để thâm giao.

      Đương nhiên, có bất kỳ ý đồ bất lương nào đối với tiểu biểu muội. cái bàn giặt đồ tiểu loli, còn chưa trọng khẩu vị tới mức như vậy. Huống hồ, còn có Tô Văn Bân ngồi canh chằm chặp ở bên đâu!

      Đáng tiếc, cao hứng mà đến, mất hứng mà về a! Ai nghĩ Tô Hàm mới vừa quay về chưa bao lâu, cư nhiên bế quan tu luyện! là, chẳng phải chỉ hơi bận rộn tâm với nhóm sư tỷ sư muội, mềm mại khả nhân có tí thôi sao, thế nhưng lại đợi , với tiếng!

      Tô Hàm hề biết biểu ca mỹ nhân vừa giá lâm, nàng chỉ lòng nhào vào chế tác dược tề.

      Tô Hàm luôn rất hài lòng về linh căn của mình, lôi linh căn, thập phần hiếm thấy, lại uy lực cường đại, cơ bản là đồng giai vô địch.

      Mà bây giờ, nàng rất muốn khóc.

      ‘Oành!’ Lại tiếng nổ mạnh vang lên, nước văng tung tóe, bắn lên bề mặt bên trong phòng hộ phòng hộ của Tô Hàm, vừa trượt vừa nhè ‘xì xèo’, bốc lên khói trắng.

      - Trời ơi! Lại thất bại!

      Tô Hàm thở dài, bất đắc dĩ dọn dẹp lại lượt.

      Lực công kích của lôi linh căn quả cực mạnh, nhưng tính chất tương đối cuồng bạo, trong khi đánh nhau đúng là chiếm ưu thế diện rộng, nhưng phương diện luyện dược tề tỉ mỉ như thế này, chính là thỏa thỏa tanh bành a!

      Lôi linh căn nguyên bản là do hệ hỏa biến dị mà thành. Vận dụng pháp thuật hệ hỏa vẫn tính quá khó đối với nàng. Nhưng bởi vì cuồng bạo của hệ lôi gây ảnh hưởng, cho dù thao tác Tô Hàm khống chế hỏa thuật có nhuần nhuyễn chăng nữa, cường độ lại được ổn định.

      Luyện dược tề, luyện đan cũng được, thậm chí luyện khí cũng vậy. Mấu chốt để thành công chỉ có điều duy nhất mà thôi, hỏa lực phải ổn định!

      Đau lòng quá! Biểu cảm của Tô Hàm thực bi thống, lôi linh căn có lực tấn công bạo lực như thế này, làm sao sống a!

      Cứu tui với a!
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2053 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 64
      Máy phát điện

      Ý quên, bên cạnh mình còn có khá nhiều trợ giúp, tại sao biết tận dụng trời! Vì thế, Tô Hàm liền dọn dẹp đại khái, sau đó tung tăng tìm tổ mẫu nhà mình.

      Linh căn của Từ Liên là hệ băng, so với linh căn của Tô Hàm, chuẩn xác mà là chẳng ăn nhập gì với nhau. Chẳng qua, khi tu vi đạt đến được cảnh giới cao, kiến thức trở nên rộng rãi, những vấn đề Tô Hàm gặp phải, gần như đáng kể với Từ Liên.

      Tạm thời, Tô Hàm ra chuyện mình muốn chế tác dược tề, chỉ kể mình cảm thấy linh lực quá mức cuồng bạo nhưng rất hao tốn, trong lúc đấu pháp, rất bất lợi nếu trận chiến kéo quá dài.

      Vấn đề này phải là do Tô Hàm bừa. Từ lâu, nàng nhận ra được nguy hiểm của nó.

      Ai cũng biết, lực công kích của lôi linh căn rất lớn, bạo kích mạnh. Đồng cấp độ, hiếm ai đỡ nổi. Trong lúc đấu pháp, mới đầu chiếm ưu thế. Nhưng khi đối phương kiên trì chống chọi, vượt qua được giai đoạn đầu, nếu lúc này đối phương vung ra bất kỳ đòn sát thủ nào, vậy cơ bản, Tô Hàm thể lật ngược ván cờ. Bởi vì linh lực cạn kiệt.

      Từ Liên quan sát Tô Hàm hành hề kiêu ngạo, tự mãn, ngược lại biết tự nhận thức được chỗ thiếu hụt của bản thân, phi thường hài lòng.

      Trong giới tu tiên, thiên tài có thiếu, nhưng phải ai cũng đều có thể tôi luyện bản thân đến mức khiến người người tôn sùng.

      Cạnh tranh khốc liệt, phần bỏ mình trong lúc chiến đấu. Phần còn lại, đại đa số những thiên tài này, từ đều có chế độ bồi dưỡng rất ưu việt, tu luyện thuận buồm xuôi gió. Nhìn như tốt đẹp, kì thực lại tàng tai hoạ ngầm.

      So với những tu sĩ luôn sống trong nghịch cảnh, trải qua chém giết mưa máu để sinh tồn, những thiên tài này trông cứ giống như hoa trồng nhà kính. Chính vì chưa từng mình đón gió chịu bão, tâm tính đủ kiên định, khi gặp đả kích nghiêm trọng, hoặc giả chỉ là khó khăn , rất nhiều người đều vượt qua nổi, cứ như thế phí hoài cả cuộc đời, phụ lòng kỳ vọng.

      Cho nên, lần này Tô Văn Bân và Từ Ngạn Chi bị thương, cảnh giới rơi xuống. Từ Liên lại hề cảm thấy tiếc nuối. Chính bản thân nàng cũng là thiên tài, hiểu rất loại tai hoạ ngầm gì xuất nếu cứ tiếp tục tiến cấp quá nhanh. Nàng cảm thấy, thiệt hại lần nàycó khi lại tôi luyện ý chí cho hai người đó, về sau có thể càng xa hơn con đường tu tiên.

      Tuy Từ Liên biết nhiều về lôi linh căn, nhưng tu vi của nàng cao thâm, chỉ đạo nghé con như Tô Hàm, vẫn dư sức.

      Linh lực bất ổn, suy cho cùng, vẫn là do chính bản thân tu sĩ chưa biết khống chế linh lực được ổn định. Cho nên, Từ Liên bắt đầu huấn luyện Tô Hàm từ phương diện này. Từ Liên vì cháu này, xem như hết lòng hết dạ.

      Cho nên, lúc này Tô Hàm đối diện với mấy khúc gỗ, bên trong đều bị khoét rỗng, chỉ còn lại duy nhất lớp vỏ cây bên ngoài, tuy nhiên lại bị ẩm ướt.

      Từ Liên nhìn biểu cảm của Tô Hàm ngơ ngác, nàng chỉ đạo:

      - Khống chế lôi linh lực của ngươi, xuyên qua ruột rỗng, làm cho khí nóng lên, sau đó hong khô nó.

      Quỳ, tại sao lại có cảm giác mình giống như cái máy phát điện, vận chuyển điện năng, còn khúc gỗ đó chính là cái máy sửi, dùng điện lực của mình chuyển hóa thành nhiệt năng tỏa nhiệt vậy chớ!

      Lần đầu Tô Hàm bắt đầu huấn luyện, Từ Liên có làm khó nàng, thị phạm lần cho nàng xem. Vốn là Tô Hàm còn tưởng quá khó, nhưng sau khi thực bắt tay vào làm, nàng mới biết được, nàng tự đào cái hố cho mình sâu cỡ nào.

      cầu của Từ Liên đơn giản lắm, khi lôi điện xuyên qua khúc gỗ, tuyệt đối được gây tổn thương đến vỏ cây.(゜ – ゜)

      Khúc gỗ này coi như khá thô, vấn đề ấy cũng tính khó. Nhưng muốn duy trì lôi điện được ổn định tới khúc gỗ đằng kia, sau đó len lỏi xuyên qua từng khúc ruột, cật lực tránh né lớp vỏ, cái này cần phải tập trung kỹ năng khống chế rất nhiều. Hơn nữa, củi gỗ kia phải củi khô, đốt cái liền cháy, mà là gỗ ẩm a! Dẫn điện a! Dễ bị nổ a!

      Từ Liên dặn kỹ Tô Hàm, phải thực từng bước, trước hết phải hong khô củi gỗ, cuối cùng hãy đốt cháy nó.

      Tô Hàm cẩn thận phóng ra lôi linh lực, men theo gian rỗng tiến vào, tinh tế luồn lách, tuyệt đối chạm tới lớp vỏ. Nhưng tiếp tục như vậy, lôi linh lực nhanh chóng yếu dần, còn chưa xa hơn tới chỗ khác đâu, liền có xu thế tắt ngúm. Tô Hàm nóng nảy, gia tăng cường độ linh lực, kết quả nổ ‘bùm’ cái, khúc gỗ bị nổ tan tành.

      Tô Hàm ngượng ngùng cười cười, dè dặt nhìn Từ Liên cái. Kết quả này cũng nằm trong dự kiến của Từ Liên, thái độ của nàng thực bình tĩnh, nhàn nhạt :

      - Tiếp tục.

      Tô Hàm lần này rút được kinh nghiệm, theo khoảng cách càng xa chậm rãi gia tăng thêm linh lực. Mới đầu còn thuận lợi, nhưng là theo khoảng cách xa hơn, linh lực bắt đầu dao động, có dấu hiệu ổn định. trán Tô Hàm liên tục đổ mồ hôi, chảy xuống gò má. Nàng cảm thấy, linh lực trong cơ thể chịu khống chế được nữa, chỉ muốn trào ra.

      "Oành!"

      Lại nổ.

      Từ Liên hơi đăm chiêu nhìn Tô Hàm.

      - Linh lực của ngươi, tại sao thể phối hợp với thần thức được nhuần nhuyễn, cứ giống như phải thể.

      Chỉ giây thôi mà giọt mồ hôi lạnh của Tô Hàm rơi xuống đất. Nàng cực lực bảo trì trấn tĩnh, cũng may vừa rồi nàng có hơi hao lực, cho nên sắc mặt tái nhợt, cùng lắm Từ Liên cho rằng nàng bị đuối sức, nghi ngờ nhiều.

      Tô Hàm thầm cười khổ, thực tình là bất đồng thân thể chứ còn gì nữa! Linh hồn của mình là do xuyên tới đây, linh lực trong cơ thể vốn là do nguyên chủ để lại, cho dù có cố gắng tu luyện hơn hai năm nữa, thậm chí nay kết Kim Đan, nhưng hồi trước Trúc Cơ, linh hồn khác nhau, cỗ thân thể này vẫn còn chút bài xích.

      Ngược lại, Từ Liên có suy nghĩ sâu xa như vậy. Nàng nhìn qua linh hồn và bản thể của Tô Hàm, quả trùng lặp rất hoàn mỹ, thể nào bị ai đó đoạt xá. Càng nghĩ, chỉ có thể kết luận, có lẽ bởi vì Tô Hàm tiến cấp quá nhanh, thần thức và linh lực có vẻ phát triển đồng đều.

      Tô Hàm biết, trong giới tu tiên, các vị đại năng có thể dễ dàng nhìn ra con cháu của mình có bị đoạt xá hay . Chẳng qua còn may, bởi vì linh hồn của nàng cùng khối thân thể này phù hợp phi thường tốt, nên ai nghĩ là bị đoạt xá. Nếu phải như vậy, ngày đó nàng cũng trùng hợp nhập vào đúng khối thân thể này.

      Từ Liên nghĩ nghĩ, lấy ra bình ngọc từ trong trữ vật nhẫn của mình.

      - Đây là Dưỡng Thần đan, giúp gia tăng thần thức của tu sĩ. Sau này, cách bảy ngày ngươi uống viên, thể lạm dụng.

      Tô Hàm thầm thở phào nhõm, tiếp nhận đan dược vào tay.

      - Cảm ơn tổ mẫu.

      ……

      Cứ như vậy, Tô Hàm bắt đầu hành trình khổ luyện. Ngày nào cũng chăm chỉ điều động linh lực vào mấy khúc gỗ, cẩn thận khống chế cường độ, khi nào chồng củi bị nàng phá hủy gần hết, Từ Liên lại sai người mang tới chồng khác.

      Trùng hợp là, người tới đưa gỗ lần này là Lâm Nhu.

      - Tô đạo hữu!

      Lâm Nhu vốn đâu biết thực tế Tô Hàm là Kim Đan kỳ tu sĩ, đó giờ luôn lấy ngang hàng đối đãi. Nguyên bản ấn tượng của về Tô Hàm, đoán nàng cũng chỉ là thiên chi kiêu nữ ngậm thìa vàng lớn lên. ngờ lần này nhận nhiệm vụ, lại chứng kiến được dáng vẻ Tô Hàm chật vật như vậy. Mồ hôi đầy mặt, sắc mặt tái nhợt, rất mất hình tượng, ngồi bệt xuống đất lấy lại sức.

      Tô Hàm miễn cưỡng cười cười.

      - Lâm đạo hữu, trùng hợp vậy, là ngươi a!

      - có trùng hợp đâu.

      Lâm Nhu cười hề hề :

      - Tại ta nghe thấy quản chuẩn bị đưa đồ cho ngươi, nên mới xung phong nhận việc này.

      - Lâm đạo hữu định xuất phát sao? Nếu như vậy, xin lỗi, ngươi cũng thấy đấy, tại ta có cách nào được.

      Tô Hàm vô cùng áy náy, dù sao lỗi hẹn cũng là tại mình.

      Lâm Nhu lắc tay, :

      - Tô đạo hữu cứ việc yên tâm tu luyện, tạm thời chúng ta còn chưa xuất phát đâu. Còn nữa, nếu như thực lực của đạo hữu có chỗ tiến bộ, chẳng phải đội ngũ của chúng tacàng được lợi hơn sao?

      Tô Hàm gật đầu, thực lòng nàng cũng muốn để hụt mất cơ hội lần này. Bởi vì từ đó tới giờ, là nàng hành động mình, hai là cùng Lâm Quân hành động. Cùng tu sĩ khác tổ đội hành động như vậy, đúng chưa từng trải qua, hiếu kỳ là xạo.

      - Chẳng qua là, Tô đạo hữu…

      Lâm Nhu nháy mắt trêu đùa.

      - Ngươi xem, mấy gốc cây này của Ngự Thú Tông chúng ta nhiều năm như vậy cũng sinh trưởng dễ dàng, ngươi dùng cẩn thận chút chút nga!

      Tô Hàm nghe vậy cảm thấy xấu hổ, mình phá hoại của chung quá rồi.

      Rặng mây hồng nhè nổi lên khuôn mặt giống như bạch ngọc của Tô Hàm, Lâm Nhu mới sửng sốt, vị Tô đạo hữu này, ngoại hình rất xinh đẹp!

      Chẳng qua bình thường nàng ăn mặc đều giản dị, trang sức dư thừa, tô phấn trang điểm, hơn nữa hành động cử chỉ đều tương đối hào sảng, hề ỏng ẹo ngượng nghịu, làm người khác để ý đến vẻ đẹp của nàng.

      như vậy có bóng dáng khuynh quốc khuynh thành, tới lúc trưởng thành còn chưa biết mê đảo bao nhiêu nam tu sĩ đây. Chẳng qua, Tuy rằng tiếp xúc chưa lâu, Lâm Nhu lại có loại trực giác, sợ là Tô Hàm lại chẳng hề biết hưởng thụ cái loại đãi ngộ này đâu.

      Đúng rồi ha! Còn Liễu sư thúc làm chi! Lâm Nhu chợt tỉnh ngộ.

      Liễu sư thúc đối xử với vị Tô đạo hữu này rất đặc biệt. chừng lòng vòng, cuối cùng vị Tô đạo hữu này vẫn quay trở về Ngự Thú Tông! Ha ha!
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2054 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :