1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 55
      Tổ mẫu đại nhân

      Tuy rằng Tô Văn Bân và Từ Ngạn Chi đều dưỡng thương rất tốt, nhưng tu vi lại có cách nào kéo trở lại liền. Cũng may, cảnh giới của hai người vẫn còn ở đó, cộng thêm kinh nghiệm sẵn có, chỉ cần hồi phục thần thức, sau đó tu luyện trở lại là thành vấn đề. Cần là cần tốn chút thời gian mà thôi. Tìm được đường sống trong chỗ chết, nay có thể được như vầy, tệ.

      Còn loại Bồi Nguyên đan, Thính Khiêm Chân nhân vẫn chưa luyện thành. Hai người này cũng phải kiểu người khắc khổ tu luyện, cho nên quang minh chính đại tận dụng khoảng thời gian này để thư giãn. Còn đối với Tô Văn Bân mà , đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cải thiện mối quan hệ với nữ nhi nhà mình.

      Trùng hợp, trong khoảng thời gian này, Lâm Quân dậm chân tại Nguyên hậu kỳ quá lâu. Cho nên, chuẩn bị đánh sâu vào Xuất Khiếu kỳ, bế quan tu luyện. có kỳ đà cản mũi, tâm trạng của Tô Văn Bân càng biết tốt đến cỡ nào.

      Tô Hàm còn sốt ruột hơn cả , Tô Văn Bân còn định bày ra hình tượng từ phụ chút đâu, ai ngờ Tô Hàm mở miệng trước:

      - Cha, hồi ta còn có từng ghi tên danh nghĩa Thiên Nhất Môn đệ tử chưa vậy?

      Tô Văn Bân đầu tiên là sửng sốt, nghĩ lại liền hiểu ý của Tô Hàm, tiếc nuối đáp:

      - ghi, tư chất của ngươi rất nghịch thiên, vừa sinh ra liền truyền rộng khắp toàn bộ tông môn, cho nên bị ký vào danh nghĩa ngay lập tức.

      - Ồ? Vậy sao...

      Cảm xúc của Tô Hàm khó tránh khỏi thất vọng, hụt hẫng, còn tưởng rằng có thể triệt để thoát khỏi kịch tình đâu!

      - Bảo bối muốn trở về Thiên Nhất Môn sao?

      Tô Văn Bân dè dặt hỏi.

      Ngài hỏi điều thừa sao! Tô Hàm nhìn Tô Văn Bân cách bất đắc dĩ. Nhìn mặt ta hề tình nguyện, ngài hiểu chưa!

      - Bảo bối …

      Tô Văn Bân ngập ngừng hồi, :

      - Ngươi nên bởi vì người của Tô gia liền có thành kiến đối với Thiên Nhất Môn. thực tế, môi trường ở Thiên Nhất Môn tệ, làm gì cũng đàng hoàng, đa phần các trưởng bối trong tông môn cũng rất tốt.

      Chưa chắc! Như Tô Hàm chứng kiến, ở lần Hoàng Thiên bí cảnh đó, vị Trưởng lão dẫn đội nọ, có phải thứ tốt gì đâu.( ¬ _ ¬ )

      Nhìn vẻ mặt Tô Hàm ràng tin. Tô Văn Bân xấu hổ cười cười, lại biết phải sao. Nữ nhi bị ảnh hưởng từ , tựa hồ mấy tin người, kể cả .

      - Bảo bối cần lo lắng, cha tìm cho ngươi vị sư phụ tốt.

      phải bản thân Tô Văn Bân muốn dẫn dắt nữ nhi, bởi vì tư chất của Tô Hàm quá nghịch thiên, để dạy nàng, chỉ tổ kéo chân nữ nhi mà thôi.

      - Ngươi tính tìm ai làm sư phụ cho nàng hửm?

      Từ cửa truyền vào câu hỏi, giọng điệu nhàn nhạt, nhường hai người Tô Hàm sửng sốt, đồng loạt nhìn sang cửa.

      Mi như viễn sơn, mắt như thu ba, đuôi mắt hơi hơi cong lên phong tình vạn chủng, cả người đơn giản nhàng, lại kiều mị quyến rũ, nhưng vẻ mặt vẫn cứ nhàn nhạt, khí chất như băng sơn, diện mạo cùng khí chất mâu thuẫn như vậy, lại tăng thêm loại loại phong thái rất đặc biệt.

      Hảo cái băng sơn mỹ nhân!(ノ≧∀≦) ノ

      Tô Hàm kinh diễm nhìn người tới gần, thể tin được, ra đời có mỹ nhân mang vẻ đẹp vừa mâu thuẫn lại hài hòa như vậy.

      - Nương! Ngài xuất quan!

      Oa a! Nương! Tô Hàm hóa đá, chu choa mạ ôi, đây là tổ mẫu đại nhân a!

      Từ Liên quan sát cục cưng nho trước mặt mình vòng. Mềm mại khả ái, khẽ mân đôi môi be bé xinh xinh, mắt hạnh tròn xoe nhìn mình, còn tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhịn được giản mặt ra, khóe miệng khẽ cong lên.

      Mẫu thân đại nhân hoàn toàn lãng quên mình rồi a! Tô Văn Bân bất đắc dĩ, bất quá thoạt nhìn có vẻ mẫu thân thích Tô Hàm, điều này cũng khiến cảm thấy rất vui.

      - Nương, ngươi là Phân Thần trung kỳ?

      Tuy rằng Từ Liên thu liễm khí thế, Tô Văn Bân vẫn cứ mẫn cảm, nhận thấy được tí khác lạ từ người Từ Liên.

      Từ Liên rốt cuộc mới chịu bố thí cho nhi tử ánh mắt, nhàn nhạt đáp:

      - Ừm.

      Mẫu thân vẫn luôn tích chữ như vàng a! Tô Văn Bân sớm quen rồi, kéo qua Tô Hàm, cười tủm tỉm :

      - Nương, đây là cháu của ngươi, Tô Hàm, đáng !

      Tô Hàm quy củ khom người hành lễ.

      - Tô Hàm xin ra mắt tổ mẫu.

      Từ Liên khẽ gật đầu, vẫy tay đem Tô Hàm đứng dậy, ngón tay khoát lên cổ tay nàng, kiểm tra chút thân thể của nàng, rất hài lòng:

      - tệ, mới mười lăm tuổi Kết Đan, mạnh hơn so với Ngạn Chi nhiều.

      Bỗng nhiên, Tô Hàm cảm thấy cảm thông với Từ Ngạn Chi. Hình như kể từ khi mình Kết Đan xong, người bị lấy ra so sánh với mình nhiều nhất là Từ Ngạn Chi. Vốn mười tám tuổi Kết Đan là nghịch thiên, kỷ lục này hôm nay bị mình phá, cho nên trở thành —— Tô Hàm mười lăm tuổi liền Kết Đan! So Từ Ngạn Chi còn sớm ba năm!

      như vậy, mình trở thành ‘Con nhà người ta’ trong truyền thuyết rồi sao?

      ヾ(≧∀≦) 〴

      Ha ha, dễ kéo thù hận a!

      Kiểm tra Tô Hàm xong, Từ Liên nặng kiểm tra thân thể của Tô Văn Bân vòng, :

      - tồi, thương rất tốt, tẩm bổ thần thức trở lại, rồi chậm rãi tu luyện là được.

      Tô Văn Bân bất đắc dĩ, mẫu thân đại nhân, ta là thân nhi tử của ngài a! Cảm phiền ngài cần dùng biểu cảm đối xử với a miêu a cẩu ven đường có được hay ! Cũng bởi vì ngươi cứ luôn như vầy, cho nên hồi ta mới hiểu lầm ngươi, để cho Nguyễn Thu có kẽ hở chen vào a! lẽ tại vì bề ngoài của ta đa phần giống lão cha, cho nên ngươi mới vừa mắt ta hả?

      Lại tiếp, hoa đào mắt của Tô Văn Bân là di truyền từ Từ Liên, biết mê đảo biết bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân.

      Từ Liên mà thèm quan tâm Tô Văn Bân nghĩ cái quái gì đâu! Thằng con này từ liền có bệnh, còn bày đặt sanh tánh trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, lưu luyến hồng trần, Từ Liên căm ghét nhất thể loại nam nhân này, cố tình thằng này vẫn do mình mười tháng hoài thai sinh ra, là tức đến nội thương a!

      So ra, tiểu cháu khôn ngoan càng khiến người thương hơn, thể để thằng con này dạy hư được!

      - Ngươi còn chưa có trả lời ta đâu! Ngươi tính tìm ai làm sư phụ cho Tiểu Hàm a?

      - Nhi tử còn chưa có nghĩ ra, bất quá bảo bối có bực này thiên tư, thể bừa bãi, tất là muốn người tài giỏi nhất.

      Từ Liên liếc cái.

      - Giỏi nhất? Ngươi mơ tìm Hợp Thể kỳ Chân nhân chăng?

      Tô Văn Bân ngượng ngùng cười.

      - Những vị ấy cũng phải để nhi tử có thể chọn lựa. Huống hồ bên trong môn phái, Hợp Thể kỳ Chân nhân cũng có được ba cái, sớm màng thế , nơi nào gặp phải, nhận chỉ dạy đồ đệ. Nhi tử nghĩ là để cho bảo bối trở thành môn hạ đệ tử của vị Phân Thần kỳ Chân nhân thôi là đủ.

      - Phân Thần kỳ?

      Từ Liên đột nhiên cười mỉa mai.

      - Cha ngươi phải chính là Phân Thần kỳ sao?

      Nhắc tới Tô Bỉnh Lâm, thần sắc của Tô Văn Bân trầm như mực.

      - Nhi tử tuyệt để bảo bối gia nhập môn hạ của , tìm sư phụ khác.

      - Thế nào?

      Từ Liên hỏi bâng quơ:

      - làm gì, để cho ngươi muốn gặp như vậy.

      Từ Liên vừa mới xuất quan, chợt nghe được chuyện nhi tử nhà mình bị trọng thương, liền vội vàng chạy lại đây, đường tới đây cũng có nghe chi tiết, chỉ biết nhi tử cùng tiểu cháu đều ở trong này. Nàng bế sinh tử quan hai mươi năm, ngờ, khi xuất quan lên chức tổ mẫu.

      Tô Văn Bân cười khổ, đem chuyện mấy năm nay xảy ra, trọng điểm, thẳng đem Từ Liên tức đến mày liễu dựng thẳng, vẻ mặt nổi giận.

      - Được, được lắm Tô gia! Hay cái Tô Bỉnh Lâm!

      Từ Liên là Phân Thần trung kỳ, tâm trạng ôn hòa, dễ dàng mất kiểm soát cảm xúc, tại lại bị chọc giận đến mất lý trí.

      - Họ Tô quả nhiên có cái nào tốt!

      - Khụ khụ khụ!

      Tô Văn Bân ở bên liều mạng ho khan, ý nhắc mẫu thân đại nhân, nhi tử cũng là họ Tô. Nào ngờ Từ Liên xoay người với Tô Hàm, vốn luôn yên tĩnh ngồi ở bên:

      - Tiểu Hàm ngoan, tổ mẫu ngươi!

      Liếc cũng thèm liếc Tô Văn Bân nửa con mắt.

      Mẫu thượng đại nhân, ta biết ngài luôn ưa nhìn sở tác sở vi của ta, nhưng cũng cần tỏ thái độ như vậy chớ! Ta thực là con thân sinh của ngài mà!
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva5 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 56
      Thiếu niên lạnh lùng

      Bên trong Thiên Nhất Môn có tới mười mấy cái Phân Thần kỳ, Tô Văn Bân còn biết nên tìm ai làm sư phụ cho Tô Hàm. sinh ra ở Tô gia, lại là con của Tô Bỉnh Lâm, từ luôn theo tập thể Tô gia, bản thân lại là cái ăn chơi trác táng, tiêu chuẩn sửa nhị đại. Ngoại trừ người Tô gia, mặc dù có mấy gã bằng hữu cùng môn phái, cũng ai có thể áp chế nổi Tô gia. Cùng lắm thử nhờ bọn họ giới thiệu phen.

      Nhưng tại, cần phải lo âu, bởi vì Từ Liên bảo, chuyện này liền giao cho nàng, kêu cần phải nhúng tay.

      Tính tới tính lui, Từ Liên từng sống vài thập niên bên trong Thiên Nhất Môn. Đồng thời là cao thủ Phân Thần trung kỳ, giao thiệp khẳng định rộng hơn so với . Nghĩ như vậy, Tô Văn Bân cũng an tâm, dù sao tóm lại lão nương nhà mình hố cháu !

      Sau này, Tô Văn Bân hối hận quyết định của mình vô số lần. Vì sao? Vì sao ta lại để cho mẫu thượng đại nhân an bày chứ? Ta ngu quá mà, đúng là biết nàng hại cháu , nhưng lại quên mất, có đôi khi, cách làm việc của nàng rất khác người a!

      tại, Tô Văn Bân vẫn chưa đoán ra được chuyện tương lai. Còn rất mừng rỡ vì mẫu thân bế quan thành công, trở thành cao thủ Phân Thần trung kỳ, ở Hạo Thương đại lục, cơ hồ có thể ngang! A ha ha!

      Tô Hàm biết, hai mươi năm Từ Liên cùng Tô Văn Bân gặp. Giữa hai mẹ con, khẳng định có chuyện muốn với nhau. Bản thân là vãn bối, cứ ngồi lỳ ở đây có hay, liền tri kỷ tự giác đứng lên, mình muốn ra ngoài dạo. Quả nhiên, hai người đều đồng ý.

      Tô Hàm biết đâu, chỗ này dù sao cũng là Ngự Thú Tông, mình là đệ tử của môn phái khác, chung quy làm gì cũng phải cẩn trọng.

      Tuy rằng chuyện của mình và lão cha, đa phần Ngự Thú Tông cao tầng đều hay. Dù sao Tô Văn Bân cần dưỡng thương, nhờ vả Thính Khiêm Chân nhân hỗ trợ, việc này có giấu cũng giấu được.

      Mà trong mắt những người khác, nàng là cùng với Tô Văn Bân. Ai biết, bí cảnh lần này lại gây ra nổi bật như vậy. tại, ít đệ tử cấp thấp trong Ngự Thú Tông cũng biết hết. Trong số các con cháu của Từ Thương Chân nhân lại xuất thêm thiên tài, vậy còn may mắn kinh khủng, Kết Đan thành công ở trong bí cảnh, chuyện này từ xưa đến nay cơ hồ là có.

      Tuy tiến vào bí cảnh, cấm chế thiết lập tu sĩ tại Kim Đan trở xuống, nhưng mà thú tồn tại bên trong bí cảnh, cấp cao nhất có thể tính từ Xuất Khiếu trở xuống, có ai dám liều mạng bế quan kết đan ở trong đó đâu.

      Chính vì vậy, Từ Nguyên rầu thúi ruột, cái người tên Từ Hàn dù sao vẫn có thực tồn tại. Lỡ ai hỏi y, y biết chạy đâu tìm ra người như vậy để trình diện? Trong tông môn, dưới lần ám chỉ , hãy giữ đệ tử này ở lại Ngự Thú Tông cho bằng được. Nhưng mấu chốt là, Tô Hàm bị viết tên vào danh nghĩa Thiên Nhất Môn đệ tử mất rồi a! Đau lòng quá mà!

      Tô Hàm cũng tự biết mình leo lên đầu sóng ngọn gió, tuy tất cả những chuyện này đều nằm ngoài ý muốn. Tóm lại, nàng có muốn chết sớm, vì thế luôn thành trốn ở trong phòng, ngoại trừ ngày thường thăm Tô Văn Bân, đều ra cổng trước, bước cổng sau, cực lực mình thành người tàng hình.

      *Thở dài*, quả nhiên người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu a!

      Tô Hàm chỉ tản bộ ở phụ cận, cuối cùng cảm thấy chán muốn chết, quan sát tới lui thấy có gốc cây đại thụ, mọi người ôm cũng hết, Tô Hàm hề do dự nhún người bay lên.

      Còn chưa có kịp đáp vững đâu, bên tai Tô Hàm liền truyền tới giọng lạnh lùng.

      - xuống!

      Ơ, cái giọng điệu này!

      Tô Hàm nhìn qua chỗ truyền tới thanh, phát ở trong vùng tán lá um tùm nhất, có thanh y thiếu niên nằm tựa cành cây rắn chắc, mắt lạnh nhìn nàng.

      Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, điểm điểm ánh sáng rơi xuống khuôn mặt của , mặt mày tuấn mỹ, đôi mắt sáng như ánh sao, mí mắt khép hờ giống như buồn ngủ, nhưng lại lạnh như khối băng.

      Tô Hàm nhớ mình từng gặp người này, bất quá đây là địa bàn của cữu công nhà mình, đoán chừng chắc là đồ tử đồ tôn của y, nàng cần thiết e ngại tên này làm gì.

      - Vì cái gì!

      Tô Hàm chút khách khí phản kháng, ngữ khí bất chấp.

      Hàn ý người thiếu niên quá nặng, ràng là giữa ngày hè, ở đâu ra cảm giác trời đông giá rét.

      Tô Hàm thèm để ý tới , tự tìm cành cây rắn chắc, thích ý nằm lên, hoàn toàn nhìn tới ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của thiếu niên.

      Quả nhiên, loại cảm giác này tốt ghê! Tán lá rộng lớn che khuất ánh mặt trời cực nóng, cành cây rộng rãi thoải mái, cho nên với thân hình bé của Tô Hàm, hoàn toàn lo lắng bị ngã xuống. Hít thở lấy mùi hương lá cây thơm ngát, quả khiến tâm trạng buông lỏng hơn.

      Đương nhiên, nếu bên cạnh có cái máy đông lạnh free tiền điện nhưng vẫn liều mạng tỏa hơi lạnh, cả tuyệt vời.

      Thiếu niên nhìn thấy biểu cảm của Tô Hàm có vẻ nhàn nhã tự tại, càng cảm thấy ngứa mắt, lặp lại lần nữa, lạnh buốt giá:

      - xuống!!!

      Tô Hàm trợn mắt, xoay lưng, thèm để ý đến , thời kỳ nổi loạn đứa a! Ngươi biết cách đổi mới câu từ sao?( ¬ _ ¬ )

      Bị nhìn! Lại bị nhìn!(≖ ͞ _ ≖ ꐦ)

      khí xung quanh thiếu niên đều sớm đóng băng, thanh lạnh buốt khác gì bão tuyết:

      - Ta lặp lại lần nữa!

      Lần này, Tô Hàm rất nhanh đáp lại:

      - Ngươi muốn xuống xuống ! có ai cản ngươi!

      , thể, tha, thứ!

      Thiếu niên bật người ngồi dậy, rốt cuộc thể duy trì mặt than được nữa, mơ hồ thở hổn hển:

      - Ta bảo ngươi xuống!

      - Ta xuống, thích nhìn tự ngươi xuống là được!

      Tô Hàm lười biếng ngáp ‘oạp’ cái, thoải mái a! Buồn ngủ quá...

      - Ngươi là ai?

      Thiếu niên hỏi, cảm giác như nghiến răng nghiến lợi.Tô Hàm xoay người lại, gối đầu lên cánh tay, cười tủm tỉm nhìn .

      - Trước khi hỏi tên của người khác, có phải ngươi nên tự giới thiệu bản thân trước nhỉ?

      - Ngươi biết ta?

      Thiếu niên kinh ngạc hỏi ngược lại.

      Tô Hàm thấy hơi mắc cười, giễu:

      - Sao ta phải biết ngươi? Ngươi rất nổi tiếng sao?( ¬ _ ¬ )

      rất nổi tiếng.(☉ _ ☉)

      Thiếu niên há miệng táp khí, biết phải sao. Tư chất của cực tốt, dung mạo lại xuất chúng, trong thế hệ trẻ tuổi ở Ngự Thú Tông cũng là cầm cờ đầu. Thường xuyên có mấy sư tỷ, sư muội viện đủ lý do để chạy sang ngắm , hoặc là diễn các loại tiết mục có duyên xảo ngộ. Tính của lạnh lùng, buồn quan tâm người ta thích hay ghét mình, cho nên đối với những chuyện này chỉ cảm thấy thực phiền thôi.

      Trùng hợp mấy bữa nay, vừa trở lại tông môn mới được khắc thôi bị đám sư tỷ muội viện đủ cớ để chạy tới bắt chuyện. Vì thế cố tình kiếm đại thụ này, leo lên hòng tránh bị làm phiền. Mới được mấy giây lại đụng phải tiểu nương chạy lên, là phiền muốn chết.

      Có cần phải nhanh dữ vậy hay ? chút gian riêng tư cũng cho là sao? Cho nên, mới xảy ra chuyện mở miệng quát lớn vào mặt nàng, nào ngờ là do mình hiểu lầm, người ta căn bản biết mình là ai.

      cũng là thiên chi kiêu tử, loại chuyện đụng chút xin lỗi, đúng là cho tới bây giờ chưa từng làm qua, rối rắm hồi, rồi lại nằm trở về, tiếp tục chợp mắt, xem như cam chịu tồn tại của Tô Hàm.

      Tô Hàm biết tâm tư của thiếu niên đằng này. đối phương có tiếp tục gây , nàng yên tâm hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này, bất tri bất giác, vậy mà ngủ .

      Thiếu niên kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Hàm ngủ say, biết nên phản ứng làm sao. Tiểu nha đầu này, chẳng lẽ biết, phải biết đề phòng người khác hay sao? Thế nhưng ở trước mặt người lạ, ngủ !

      Tô Hàm đương nhiên đâu có bị ngu, nàng dám làm như thế, đương nhiên là có cơ sở để vô lo. tính tổ mẫu nhà mình còn ngồi cách chỗ nì xa, còn bộ nhuyễn giáp mặc người nàng, cũng phải chỉ dùng để trang bức.

      ( ¬ _ ¬ )
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva4 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 57
      Lại gặp nữa hả

      Thoải mái quá a! Vừa ngủ dậy, Tô Hàm lười biếng vươn vai, duỗi thắt lưng, nâng mắt ngó chung quanh. Quả nhiên, thiếu niên nọ mất tăm. Vốn là bèo nước tương phùng, Tô Hàm cũng mấy để tâm, nhảy xuống, lại cảm thán tu tiên chính là tốt! Chẳng hạn như hồi trước, năm bậc thềm kêu nàng nhảy cũng dám nhảy, sợ té dập mặt, huống chi đại thụ cao hơn mười thước này.

      Thời gian Tô Văn Bân cùng Từ Liên chuyện cũng lâu. Nhưng tình cảm trở nên khắng khít hơn rất nhiều.

      Từ Liên phải người giỏi thể tình cảm của mình. Đó giờ Tô Văn Bân luôn cảm thấy nhà mình mẫu thân đối với mình rất lãnh đạm, ôn nhu bằng góc Nguyễn Thu. Cho nên, hồi mới tự tạo khoảng cách với Từ Liên. Thậm chí về sau tới thời kỳ nổi loạn, bản chất hoàn khố đệ tử của bày ra ở đó, bị Từ Liên hung hăng răn dạy mấy lần, bất đồng quan điểm, trực tiếp giận dỗi muốn gặp nàng, có thể tránh tránh.

      tại, ngẫm lại muốn tự tát mặt mình mấy cái, biết lúc đó mình cứ mãi trốn tránh, tổn thương tình cảm của lão nương biết bao nhiêu rồi.

      tại làm cha, hiểu được nỗi khổ của bậc làm cha làm mẹ. Thành thử muốn thân cận với Từ Liên nhiều hơn trước. Đương nhiên, Từ Liên đối với loại biến hóa này rất hưởng thụ, thái độ đều trở nên nhu hòa hơntrước rất nhiều.

      Ai biết, cứ tưởng hai người đó giờ đều vui vẻ hòa thuận, tình cảm mẫu tử khắng khít.

      Khi Tô Hàm quay trở lại, hai người chuyện gần xong. Tóm lại là Tô Văn Bân thành khẩn, tự kiểm điểm với Từ Liên. Tô Hàm do dự có nên vào hay , liền thấy Từ Liên và Tô Văn Bân cùng ra.

      - Bảo bối trở về đúng lúc, chúng ta cùng gặp tiểu nhi tử của biểu thúc ngươi thôi, nghe tiểu gia hỏa đấy trông rất đáng .

      Cặp mắt của Tô Hàm sáng rỡ, kỳ thực, nàng muốn thăm tiểu bảo bảo này từ lâu rồi. Nhưng tất cả thị thiếp của Từ Nguyên đều sống ở phụ cận lưng chừng núi. Bên đó chỉ có vài tên môn đồ của Từ Thương, còn có các đệ tử khác của Ngự Thú Tông sinh hoạt, rất nhiều ngườinàng quen. Tô Hàm cảm thấy mình tự tiện xông vào chỗ ở của người khác, có ổn thỏa, cho nên chưa từng nhắc tới. tại có tổ mẫu đại nhân làm chỗ dựa, Tô Hàm lập tức vui vẻ theo.

      Tô Hàm cứ tưởng tổ mẫu đại nhân chuẩn bị mang mình qua bên đó. Ai ngờ tổ mẫu đại nhân chỉ phát ra cái Truyền phù, liền dẫn hai người tới chính đường, ngồi xuống chờ.

      Đúng rồi ha! Địa vị của tổ mẫu cỡ nào, cần gì phải đích thân tới tận cửa nhà vãn bối thăm hỏi, đương nhiên là lệnh cho vãn bối qua đây yết kiến!

      Từ Thương biết được lão muội nhà mình thành công tiến cấp xuất quan, cũng buông xuống công chuyện chạy tới, thấy phong thái của Từ Liên xuất trần hơn xưa, mừng rỡ ra mặt.

      - Tốt, tốt, Phân Thần trung kỳ, vậy mà vượt qua cả ta!

      Thuở phụ mẫu mất sớm, đối với Từ Liên, Từ Thương chỉ là huynh trưởng, mà còn là phụ mẫu. Nàng bị tâm ma quấn thân, Từ Thương còn sốt ruột hơn cả nàng, nơi nơi tìm cách, tưởng giúp nàng khai sáng. Cũng may, nàng thành công vượt qua tâm ma, còn tiến vào Phần Thần trung kỳ, coi như phụ tấm lòng của huynh trưởng.

      - Đại ca yên tâm, ta sao.

      Đối với Từ Thương, ngữ điệu của Từ Liên luôn nhu hòa hơn.

      Từ Thương rốt cuộc yên tâm triệt để, muội tử kỳ tài ngút trời, năng lực tốt hơn mình rất nhiều. Nếu phải chuyện năm xưa Tô gia khiến người phải phiền muộn, nàng cũng đến nỗi bị tâm ma quấn thân, vô duyên vô cớ phí hoài trăm năm tu luyện. tại, xem vẻ mặt của nàng tỏa ra nét ôn hòa, đúng là buông xuống rồi.

      - Vậy tốt! Ngươi xem, ngươi cũng làm tổ mẫu rồi, về sau chớ lại tùy hứng.

      Từ Liên cười cười, biết ý Từ Thương , tánh nàng quá mức cứng ngắc, thẳng như ruột ngựa, dễ bị thiệt thòi. Nhưng mà nhắc tới vấn đề này, nàng có gật đầu cho qua chuyện để Từ Thương vui lòng. Từ trước tới giờ, đạo tâm của nàng vốn vì mưu cầu tự do tự tại, nếu là khắp nơi nhẫn, vậy nàng tiếp tục tu tiên để làm gì?

      Làm sao Từ Thương biết Từ Liên suy nghĩ cái gì, nhưng ở trước mặt tiểu bối, tạm thời gác qua bên thôi!

      Mọi người ngồi tán dóc ở chính đường, lâu lắm, Vương Trác cũng qua tới, bên cạnh còn có thiếu niên, nhưng lại khiến Tô Hàm khẽ nhướn mày.

      Chính xác, là gã thiếu niên có khí chất lạnh như băng nàng gặp ban nãy.

      - Đệ tử Vương Trác, Liễu Phong, bái kiến sư tôn, bái kiến sư thúc.

      ra là đệ tử chân truyền của cữu công a! Khó trách lại dám ngưu bức như vậy!

      Tô Hàm bĩu môi, có thiện cảm đối với Liễu Phong. Lại thêm đứa bị chiều riết hư!(  ̄ へ  ̄ )

      Liễu Phong cũng trông thấy Tô Hàm, sớm nghe có người nhà của sư tôn viếng thăm, ngờ chính là tiểu nha đầu kia. Thảo nào nàng biết .

      Từ Liên khẽ giật mình khi trông thấy Liễu Phong.

      Từ Thương cười :

      - nhìn ra rồi sao? Đứa này cũng giống như ngươi, đều là băng linh căn. Về sau ngươi cũng nên bỏ ra chút thời gian. Nếu phải ngươi chịu thu đồ đệ, ta cần gì làm nhiều chuyện như vậy?

      ra tổ mẫu cùng Liễu Phong đều là băng linh căn a! Khó trách hai người đều giống như cái băng sơn tổng tài, thực ngại quá, ra vấn đề là nằm ở thuộc tính.

      Từ Liên gật đầu.

      - Hẳn là, hiếm thấy đứa cũng có băng thuộc tính.

      Liễu Phong nhanh chóng hành lễ lớn với Từ Liên.

      - Đệ tử đa tạ sư thúc dạy bảo.

      Từ Liên :

      - Ta có đệ tử, có kinh nghiệm chỉ dạy đồ đệ, về sau có việc, cứ trực tiếp tới hỏi ta là được.

      - Đệ tử tuân mệnh.

      như vậy, có vẻ như Liễu Phong là do cữu công cố tình tìm truyền nhân cho tổ mẫu. Chỉ vì tổ mẫu chịu thu đồ, mới ghi vào danh nghĩa của cữu công, nhưng vì sao tổ mẫu chịu thu đồ đâu? Là ngại phiền phức sao? vậy nay cũng đồng ý chỉ dạy Liễu Phong ?

      Đợi lâu như vậy, mẹ của nhân vật chính rốt cuộc mới khoan thai đến chậm. vị quản tiến vào thông báo, thị thiếp kia bồng đứa tới rồi, cùng còn có Từ Nguyên và Từ Ngạn Chi, cả nhà đều đến đông đủ.

      Từ Nguyên đầu, phía sau là Từ Ngạn Chi, thị thiếp kia ôm đứa theo đằng sau. mọi người tiến vào lần lượt hành lễ chào hỏi. Theo Tô Hàm quan sát, thị thiếp kia vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt nhu hòa nhìn đứa tràn đầy tình thương của mẹ. ràng mô tuýp này rất dễ tạo thiện cảm, nhưng biết vì sao, Tô Hàm lại tăng nổi tí hảo cảm nào với nàng. Dù sao đó là thị thiếp của biểu thúc, cũng chẳng liên quan tới mình, Tô Hàm rất nhanh liền đem ánh mắt chuyển tới đứa trẻ sơ sinh.

      Thị thiếp ôm đứa tiến lên, để cho Từ Thương cùng Từ Liên nhìn, Từ Thương sớm gặp qua, ra hiệu cho thị thiếp ôm qua chỗ Từ Liên.

      Nào ngờ Từ Liên chỉ nhàn nhạt nhìn lần rồi thôi, có ý đón lấy bồng đứa trẻ. Từ Nguyên cùng thị thiếp kia đều hơi xấu hổ. Thị thiếp còn đỡ, chỉ ôn nhu cười cười cho qua, còn sắc mặt của Từ Nguyên hơi khó coi, sao cũng là con trai của mình, làm như vậy, khỏi quá nể mặt.

      Tô Hàm luôn đứng ở bên cạnh Từ Liên, nhìn đoàn phấn nộn nho nằm trong tã lót, cảm thấy ngứa tay, nhịn được mở miệng hỏi:

      - Có thể cho ta ôm chút hay ?

      Mọi người đều hơi ngạc nhiên, trông thấy dáng vẻ của Tô Hàm như thích, cùng bé sơ sinh hai cái bản mặt phấn nộn nhắn hoà lẫn, nhưng là cười lên, phá vỡ cục diện xấu hổ.

      Thị thiếp nhìn thân thể của Tô Hàm nho , hơi do dự, quay đầu nhìn sang Từ Nguyên. Từ Nguyên đối với Tô Hàm còn rất thích, tiểu loli thôi! Đại thúc rất khó chống cự.

      Gặp Từ Nguyên gật đầu đồng ý, thị thiếp mới cẩn thận chuyển đứa cho Tô Hàm.

      Lúc còn ở đại, Tô Hàm từng ôm muội muội, cho nên có xa lạ chuyện ẵm bồng, nhưng mà dưới tình huống bây giờ, Tô Hàm nên làm bộ ngốc ngốc ôm lấy đứa như chưa có kinh nghiệm hơn.

      Mềm yếu đoàn, càng nhìn gần càng đáng a! Tô Hàm nhịn được hôn cái, cong miệng cười ngốc ngốc.

      cái phấn nộn tiểu loli ôm đứa bé sơ sinh càng phấn nộn nộn. Hình ảnh này, nhìn kiểu gì cũng buồn cười. mọi người cũng có nhịn cười, trực tiếp cười lên, ngay cả Từ Liên cùng Liễu Phong, hai tòa băng sơn này cũng nhịn được khóe miệng cong lên, cười khẽ.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva5 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Misu có lời muốn : ra bạn nào hay theo dõi truyện mình đăng, các bạn biết hnay mình đăng bài nhỉnh hơn mọi hôm chút. Bởi vì mình cảm thấy vui, các bạn theo dõi ròng rã 6-7 tháng gì rồi mà mình mới lết tới tầm 60 chương :yoyo63:, ko lời phàn nàn. Đây là phần quà mình tặng các bạn vì kiên nhẫn và tấm lòng bao dung của các bạn dành cho mình. Ko gì hơn, mình mong các bạn luôn có sức khỏe tốt, vui vẻ lạc quan, dù cho có gặp chuyện xui xẻo, nhưng cuối cùng vẫn may mắn tìm đường sống trong chỗ chết, có khi còn lụm được của hời như Tô Hàm nhé! Thân ái! :yoyo56:
      _______________________________
      Chương 58
      Đồng hành

      Duy nhất người cười là Từ Ngạn Chi, cái bản mặt của sớm thúi quắc, sáp lại gần, bất mãn lên án:

      - Có đáng như vậy sao? Nhìn ngươi thích thú như đứa ngốc!

      Tô Hàm tức giận, liếc cái.

      - Biểu ca, ca có thể bớt ngây thơ được hay ?

      Bị biểu muội hơn mình rất rất nhiều bảo mình ngây thơ, dù da mặt Từ Ngạn Chi có dày cỡ nào cũng nhịn được, tức hơn là nàng vậy làm mọi người kia cười càng to hơn, còn quăng cho mấy cái bản mặt chế giễu.

      - Tiểu Hàm nghe đúng lắm, còn phải là quá ngây thơ hay sao!

      Thái độ của Từ Nguyên giống như rất tấm tắc.

      Từ Ngạn Chi bất mãn nháo loạn.

      - Phải rồi, cho tới bây giờ ngươi mới biết nhi tử của mình ngây thơ!

      Từ Nguyên mặc kệ thằng con này cả ngày động kinh. Nếu lão tử thực mặc kệ ngươi, có vụ ta chạy đôn chạy đáo tìm linh dược chữa trị cho ngươi sao?

      - kiểm tra linh căn hay chưa?

      Tô Văn Bân hỏi.

      - kiểm tra rồi, là thủy mộc song linh căn, tám mươi chín phân, mặc dù so ra bằng Ngạn Chi, nhưng cũng tệ.

      Từ Nguyên đáp. Thị thiếp ôn ôn nhu nhu xen lời:

      - Chỉ cần đứa này có thể được nửa như đại công tử, thiếp thân cảm thấy mãn nguyện.

      Từ Ngạn Chi khinh thường, liếc nàng cái, khinh bỉ:

      - Tự cho mình là đúng!

      Ngoại trừ Liễu Phong cùng Tô Hàm, mọi người ở đây ai cũng sống thành tinh, làm sao nhìn ra tâm cơ của thị thiếp kia. Nhất là Từ Liên, dáng vẻ của Nguyễn Thu cũng y đúc như vậy, đúng là thể loại mà nàng thấy chướng mắt nhất.

      Khi xưa Tô Hàm từng đọc rất nhiều bộ tiểu thuyết cung đấu trạch đấu, EQ lại thấp đến cỡ nào cũng phải ngửi ra. Đây là cố tình làm như khen ngợi Từ Ngạn Chi, nhưng mục đích lại nhắc nhở mọi người, con của nàng cũng thua kém, muốn các vị trưởng bối để mắt tới mình cùng đứa trẻ, mẫu bằng tử quý, bước lên mây.

      Dù sao cũng có liên quan tới nàng, làm như hiểu là tốt nhất.

      Từ Nguyên cũng phải tối dạ, thâm ý nhìn thị thiếp cái, ngược lại làm thị thiếp biết sợ, vội vàng ngoan ngoãn đứng sang bên, im bặt.

      Tô Văn Bân thấy thái độ của Tô Hàm vui thích thôi, cố tình đùa Tô Hàm:

      - Bảo bối thích em bé như vậy, về sau cha cho ngươi thêm cái đệ đệ, muội muội được ?

      Tô Hàm hỏi thẳng:

      - Ngươi định sinh với ai?

      Nụ cười mặt Tô Văn Bân cứng đờ, sao lại quên mất, mỗ ta hay phun ra lời kinh người a!

      - Ha ha ha!

      Từ Ngạn Chi và Tô Văn Bân Tuy rằng là đồng bọn, chẳng qua lại là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bè lũ tụ tập học hư, lập tức chút nể mặt cười to.

      Từ Liên trừng mắt cảnh cáo nhi tử cái, ý là: Ngươi còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt thử coi!( ಠ _ ಠ )

      Bị lão bà vứt bỏ, con thương, lão nam nhân bi thương gượng dậy nổi a! Tô Văn Bân thảm hại, ngồi ở trong góc vẽ vòng vòng, cả người tỏa ra hơi thở u. đám vô nhân đạo, biết cảm thông cho chút sao?( ಥ ˓ ̭ ಥ )

      *******

      Sau khi tổ mẫu đại nhân xuất quan, Tô Hàm càng an tâm hơn. Tuy hơi thất vọng mình phải trở về Thiên Nhất Môn. Nhưng tại nàng biết, hậu trường của mình vẫn thực vững chắc. Hai Phân Thần trung kỳ Chân nhân, kể cả Tô gia cũng phải cân nhắc đắn đo trước khi hành động.

      Thẩm Đồng biết chuyện Tô Hàm sớm là Thiên Nhất Môn đệ tử, quả thực rất thất vọng. Vốn cho rằng, bộ dạng của Tô Hàm nhìn cũng được, tính cách cũng tệ, quan trọng nhất là thiên tư cực cao, lại là cháu của Từ Liên Chân nhân thân, có chỗ dựa, vẫn có thể coi là cái nhân tuyển tốt làm đạo lữ của . Nếu như ở lại Ngự Thú Tông, rất tiện cho mình gần quan được ban lộc. Nhưng nếu trở về Thiên Nhất Môn, đệ tử xuất sắc như vậy, chỉ sợ Thiên Nhất Môn chịu nhả.

      Nếu Tô Hàm có thể thích , kiên trì chút, Thiên Nhất Môn cũng có cách nào. Nhưng điểm mấu chốt là, cố ý hoặc vô ý ở trước mặt nàng bày ra Max trị độ mị lực của mình, nàng lại hoàn toàn nhìn thấy, nửa điểm phản ứng thiếu nữ thẹn thùng đều có. Cũng biết có phải do tuổi còn quá , chưa hiểu phong tình hay .

      tóm lại, phen hành động khổng tước xòe đuôi hoàn toàn là vứt mị nhãn cho người mù coi, công cốc.Tức chết!

      Tô Hàm hề hay biết, bất tri bất giác, mình bị người ta cân nhắc giá trị phen. Bây giờ nàng chuẩn bị xuống núi dạo phường thị.

      Tuy bên trong Ngự Thú Tông có phường thị dành cho nội bộ, Tô Hàm cảm thấy nhãn mác của mình vẫn là người ngoài, muốn vào còn phải giải thích trước sau phen, thôi cứ vào phường thị ngoại môn cho rồi.

      Tô Văn Bân còn tưởng rằng nàng ham chơi nên muốn xuống núi dạo, vốn định tự mình dắt nữ nhi chơi chút, thuận tiện cải thiện tình cảm cha con. Ai ngờ chút mặt mũi, nữ nhi cũng cho , hỏi thẳng ngay tại trước mặt Từ Liên:

      - Ngươi định dẫn ta đâu chơi a cha? uống rượu hoa hay sao?

      Tô Văn Bân khóc ra nước mắt. Vì sao? Vì sao ràng tri kỷ đáng tiểu nữ nhi, bây giờ lại ... ăn trắng trợn như vậy? Ai thời tuổi trẻ rông chơi a? Có cần phải sát muối vào vết thương hoài sao? Hơn nữa, người này vẫn lại là thân sinh nữ nhi của mình! Có ai làm cha lại bi kịch như hay ! ლ (ಥ Д ಥლ)

      Đón lấy ánh mắt giết người + lạnh như băng của Từ Liên, nô tài Tô Văn Bân xám xịt quỳ an. Nương nương, nô tài oan uổng a, phải do dạy mà!

      Tô Hàm muốn mình dạo. Để sử dụng tối đa giá trị của Toàn Cơ hoa, vẫn cần vài nguyên liệu hỗ trợ. Nàng định tìm thử xem. Chẳng qua Từ Liên cảm thấy nàng lạ nước lại cái, cho nên gọi Liễu Phong chung với nàng. Dù nay Liễu Phong vẫn là đệ tử danh nghĩa của Từ Thương, thực tế là truyền nhân của nàng, nàng muốn sai khiến thế nào sai.

      Kỳ thực, Tô Hàm muốn nhìn cái bản mặt vạn năm cương thi của Liễu Phong chút nào. Nhưng tổ mẫu đại nhân lên tiếng, cũng nên dây dưa, có đúng ? Từ Liên phải Tô Văn Bân. Tô Hàm dám bất phân tôn ti với Tô Văn Bân, chẳng qua nàng biết Tô Văn Bân là kiểu người phóng khoáng, mấy để tâm lễ nghi rườm rà, lại rất thương mình, cho nên cứ thoải mái. Huống hồ, Tô Văn Bân là hàng giá ‘Đệ nhất nữ nhi khống’, sao nghe nấy. chỉ cảm thấy đây là phương thức gần gũi giữa và nữ nhi, căn bản bao giờ cho rằng tôn nghiêm của bản thân bị xúc phạm.

      Từ Liên khác, nàng là chân chính cao lĩnh chi hoa a! Tuyệt đối là nhân vật cấp thần thoại, mỗi khi Tô Hàm đứng ở trước mặt nàng, bất giác tự động thu hồi hành vi bừa bãi, thành nghiêm túc, nữ nhi khuê các.

      Liễu Phong cũng vậy, bản tánh của đạm mạc, hỉ tĩnh hỉ động. Bởi vì dung mạo từ xuất chúng, bị ít quái a di quấy rầy. Cho nên, bất tri bất giác, đối nữ nhi có khoảng cách. Tuy rằng Tô Hàm có giống như mấy tiểu nữ nhi kia, si mê quấn quýt lấy , nhưng là kêu cùng nàng dạo phố, vẫn cứ khiến cảm thấy tình nguyện.

      Vì thế, hai kẻ vừa mắt nhau cứ như vậy, xoay xoay, vặn vặn, ‘kẽo kẹt’ ra ngoài.

      (≖ ͞ _ ≖ ̥) (≖ ͞ _ ≖ ̥)

      Chặng đường này, sao ta? Chắc phải gọi là quái dị a! Liễu Phong im lặng, mình ở phía trước, Tô Hàm trầm mặc theo đằng sau. Nhưng dù sao Liễu Phong lớn tuổi hơn, thiếu niên dáng người cao ngất, chân dài hơn, bước xa hơn. Tô Hàm cái loli chân ngắn, đuổi theo đằng sau khá vất vả, cuối cùng nhịn hết nổi, Tô Hàm thở hổn hển:

      - Này! Ngươi chậm chút coi!

      Liễu Phong mặt vô cảm, quay đầu lại chờ, nhìn Tô Hàm cố gắng nhấc đôi chân ngắn, chạy hổn hển tới chỗ , mới :

      - Ngươi là tu sĩ.

      Tô Hàm trừng to mắt, có ý gì? Chuẩn bị khinh bỉ mình !

      Tô Hàm phồng má tức giận.

      - sao?

      - Ngươi biết bay sao?

      Thiếu niên nhìn xuống nàng, hỏi rất nghiêm túc.

      - A, a, ý ngươi là, ngươi ở đằng trước, ta bay ở đằng sau? Ngươi tưởng ngươi chơi thả diều hay sao!(☉ Д ☉)

      Liễu Phong nhìn bản mặt bánh bao của Tô Hàm, :

      - Diều béo như vậy, chỗ nào bay nổi!

      Cư, nhiên, , ta, béo!

      Tô Hàm tạc mao, ta béo chỗ nào? Ta chính là có chút mũm mĩm của trẻ con! Đây là đáng , đáng đó! Ngươi là cái mặt than biết thưởng thức!(☉ Д ☉)

      - Đúng vậy! So với vòng eo thon thả, lớn tới gang tay của ngài, bản thân ta là thiếu nữ so ra, đúng là hơi béo.

      Tô Hàm bằng mặt bằng lòng .( ¬ ‿ ¬ )

      Mặt than của Liễu Phong có dấu hiệu bị nứt, ... bị điều, giáo có đúng ?
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Anhdva, huyenlaw683 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 59
      Thổ hào (Thượng)

      Trông thấy Liễu Phong rốt cuộc thể nào duy trì được mặt quan tài, tâm trạng của Tô Hàm tốt. Hừ tiểu khúc, tự về phía trước.

      Liễu Phong nghiến răng, xoay người đuổi kịp. Quả nhiên, nữ nhi đều là loài động vật phiền phức!

      Tô Hàm mà quan tâm Liễu Phong suy nghĩ cái gì đâu! Theo nàng nghĩ, tên tiểu tử này sớm bị các chị em làm hư, tự cho mình có mị lực vô địch, tất cả nữ nhi đều bị mê hoặc, gọi là ‘Bệnh vương tử’.

      - Này!

      Tô Hàm dừng lại, xoay người nghiêng đầu, ý bảo Liễu Phong:

      - Dẫn đường a!

      Thái độ này, làm được tự nhiên dữ a!

      Liễu Phong khớp tay siết lại rồi buông, về phía trước.

      - Này! được nhanh như vậy!"

      Tô Hàm hoàn toàn làm bộ điêu ngoa đại tiểu thư, đối phó loại ‘Bệnh vương tử’ này, phải dùng ‘Bệnh công chúa’ gậy ông đập lưng ông!

      Liễu Phong quay đầu lại.

      - Ta gọi ‘Này’.

      Ai chả biết, chỉ là ta muốn chặt bớt kiêu ngạo của ngươi mới gọi như vậy. người ta dị nghị, Tô Hàm cũng so đo với mấy chuyện cỏn con, thỏa hiệp ngay:

      - Liễu Phong.

      mặt Liễu Phong đột nhiên lên nụ cười khá quỷ dị. Tô Hàm bị khiếp sợ khi băng sơn biết cười, tuy là nhìn hơi quỷ dị, chưa kịp hồi phục tinh thần lại, liền nghe thấy :

      - Dựa theo bối phận, ngươi nên gọi ta là sư thúc.

      Tô Hàm xẹp xẹp, đúng nha, là đệ tử của cữu công, ngang bối phận với lão cha!

      Liễu Phong cười nhìn kiểu gì cũng giống như sung sướng khi thấy người gặp họa. Kể cả băng sơn mỉm cười có đẹp nhất trần đời, tại nàng cũng có tâm để thưởng thức.

      Liễu Phong ung dung nhìn Tô Hàm, ý ràng là ‘Ngươi gọi ta sư thúc ta ’.

      Hai người mắt to trừng mắt lát, mặt Tô Hàm đột nhiên treo lên nụ cười ngọt ngào chết người, nhanh chóng túm lấy ống tay áo Liễu Phong, vừa lắc qua lắc lại, vừa kêu lên ngọt ngấy:

      - Liễu sư thúc ~úc~úc~~~

      Nổi da gà ...

      Liễu Phong rùng mình cái, lập tức tránh khỏi ma chưởng của Tô Hàm, xoay người bỏ chạy.

      - Ha ha ha!

      Tô Hàm ở sau lưng cười hết sức sung sướng. Quả nhiên, đại đa số băng sơn đều chịu nổi nữ nhi thích làm dáng, người ta sai!

      - Liễu sư thúc ~úc~úc~~ Ngươi đợi ta với a~a~a!

      Liễu Phong nghe xong, tốc độ càng nhanh hơn tên lửa.

      ***

      Dưới chân núi các tông môn, lúc nào cũng tụ tập đại lượng tu sĩ. Có tán tu mộ danh mà đến, cũng có nhiều người thuộc thế hệ gia tộc tu tiên, hoặc mấy ngoại môn đệ tử, tự biết tư chất có hạn, cưỡng cầu tu tiên đại đạo, ngược lại lấy vợ sinh con lập nghiệp, gởi gắm hi vọng vào đời sau.

      Ngự Thú Tông cũng ngoại lệ, thành thị phồn hoa, rất nhiều cửa hàng san sát nhau, dòng người đông đúc ngớt, đủ loại sạp hàng rất náo nhiệt.

      Tô Hàm hứng thú từ từ dạo, lâu lâu dừng lại hỏi chủ quán vài món kỳ quái, nhìn giống như nghé con mới ra đời chưa trải đời, cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú. Có khi dưới đẩy mạnh tiêu thụ của chủ sạp, cũng mua mấy món thoạt nhìn cực kỳ vô dụng.

      cổ quả thực treo cái biển to đùng: Đồ ngốc nhiều tiền.

      Các chủ sạp đều chú ý tới điểm ấy, ai ai cũng xoa xoa tay, chuẩn bị hung hăng mổ lấy mổ để con dê béo này.

      Liễu Phong luôn cực lực nhẫn nại, ít nữ tu trong đám đông luôn chỉ trỏ vào , lâu lâu lại phát ra tiếng cười duyên, gò má phấn hồng, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

      thích loại cảm giác này, hận thể lập tức xoay người về. Cố tình Tô Hàm cứ nán ở chỗ này, mua hàng giống như coi tiền như rác, lại cứ mua mấy món tạp nham, thực thiển cận.

      Khi Tô Hàm lại chuẩn bị mua thêm gốc cây linh thảo héo rũ, rốt cuộc nhịn hết nổi, mở miệng răn dạy:

      - Ngươi đủ hay chưa! Mua những thứ vô dụng này làm gì?

      Tô Hàm lườm cái. Đồ ngốc! Đây chính là khỏa biến dị linh thảo, bên trong nó thế nhưng có chút hơi hám chuẩn bị kết thành kim đan, Tuy rằng biết tác dụng cụ thể của nó là gì, nhưng là giá trị cũng phải vài khối hạ phẩm linh thạch có thể mua được.

      [Misu: Đoạn này tới khỏa biến dị linh thảo, mình đoán chừng ý là vạn vật như nhau, đều chính mình tu luyện, chỉ có thú hoặc thực vật nếu thành công kết đan mới hóa thân thành người, biết chuyện, di chuyển được khắp nơi (thực vật).]

      Tô Hàm vươn tay trả tiền, chủ sạp vội vàng chộp lấy. nhìn ra, tuy Liễu Phong cũng thân quý khí, nhưng có giống như Tô Hàm, rành thế , dễ bị lừa, dù sao linh thạch đưa, coi như giao dịch xong, bảo ói ra là tuyệt đối thể.

      Tô Hàm thong dong đứng dậy. Nàng phát Liễu Phong còn kiên nhẫn đối với những nữ tu ái mộ quá mức lộ liễu ven đường. Vì để cho làm ra chuyện gì quá đáng, tổn thương tâm linh yếu ớt của các nữ đồng bào, thôi mình làm người tốt, lôi thôi!

      - thôi!

      - đâu?

      - Chẳng phải ngươi thích bị người chỉ chỏ, nhìn chằm chằm sao? Chúng ta vào cửa tiệm!

      Tô Hàm trước, bước được vài bước, lại đột nhiên ngừng lại, xoay người, vẻ mặt vô tội nhìn Liễu Phong:

      - Đường đến Lâm Lang các như thế nào?

      Liễu Phong bất đắc dĩ liếc nàng cái, nhưng gì, trực tiếp dẫn đường.

      Tô Hàm có ấn tượng khá tốt về Lâm Lang các. Trước hết bàn thương phẩm có chất lượng như thế nào, ít nhất thái độ tiếp khách tệ. Tuy Vạn Bảo Các cũng rất tốt, nhưng là có cái Bích Nhu, tóm lại khiến nàng cảm thấy hơi dị ứng. Kể cả tại có thể nàng vẫn còn ở Lâm Phong thành, chờ đợi nam chủ xuất .

      Liễu Phong vừa dẫn theo Tô Hàm vào đại môn Lâm Lang các, liền có quản vội vàng tiến lên nghênh đón. Các hộ thương gia tọa dưới chân Ngự Thú Tông, đa phần nhận thức số nhân vật quan trọng đối với Ngự Thú Tông. Liễu Phong là đệ tử chân truyền của Từ Thương, thân phận tự nhiên miễn bàn. Cho nên, quản vừa trông thấy bước nửa bước vào cửa, nhanh chóng vẫy lui gã sai vặt, tự mình tiến lên.

      - Liễu công tử, còn có vị tiểu tiên tử này, hoan nghênh quang lâm! Thỉnh vào trong.

      Tô Hàm nhoẻn miệng cười, câu ‘hoan nghênh quang lâm’ làm nàng có cảm giác được trở về đại, ‘kính chào quý khách’.

      Liễu Phong gật đầu đáp lại, nhưng đáp lời.

      - biết hai vị muốn viện nào a?

      Liễu Phong nhìn Tô Hàm, Tô Hàm :

      - Tự viện.

      Quản hết hồn, ngờ khách hàng lần này dĩ nhiên là vị tiểu nương này. Phân tích phục sức của nàng đẹp đẽ quý giá, tuổi còn bé mà có Trúc Cơ kỳ tu vi, lại được đệ tử của Phân Thần kỳ Chân nhân hộ tống, hơn nữa vừa mở miệng chính là Tự viện, đoán chừng thân phận cũng đơn giản.

      - Tiên tử thỉnh, Liễu công tử thỉnh.

      Quản đưa tay ra, dẫn đường ở đằng trước.

      Tiến giai bên trong bí cảnh là Từ Hàn. Tô Hàm muốn bại lộ thân phận, cho nên sau khi khôi phục thân phận liền áp chế tu vi của mình xuống Trúc Cơ kỳ.

      Lại tiếp, Liễu Phong cũng rất hậm hực. Khi biết được Tô Hàm tuổi hơn mình, nhưng Kết Đan nhanh hơn mình, làm giật mình. Đó giờ bản thân luôn đặt tầm mắt ở người Từ Ngạn Chilàm mục tiêu phấn đấu. tại mới biết thiên hạ rộng lớn, người người kiệt xuất, bản thân là ếch ngồi đáy giếng.

      Tô Hàm đâu có biết mình bất tri bất giác đả kích thủy tinh tâm của thiếu niên thiên tài rồi.

      Sau khi bước vào Tự viện, Tô Hàm ngồi xuống, tiếp nhận linh trà do thị nữ dâng lên, chẳng qua có uống, chỉ đặt xuống bàn.

      - Ta muốn xem thử các chỗ này của ngươi có phi hành linh khí nào tốt nhất hay . trước cho tiện, đê giai cầnđưa lên xem, chỉ muốn xem xét thượng phẩm và cực phẩm.

      chỉ là quản , ngay cả Liễu Phong đều sợ ngây người, khẩu khí lớn!

      Quản hít sâu hơi, biết mình hôm nay gặp phải giao dịch lớn, :

      - Làm phiền tiên tử ngồi ở đây chờ lát, tiểu nhân lập tức lấy linh khí đến.

      Tô Hàm thản nhiên gật đầu, xem như đồng ý.

      Sau khi quản rời khỏi, Liễu Phong đánh giá Tô Hàm cách quái dị. Tô Hàm cười tủm tỉm hỏi:

      - Sao vậy? Có phải đột nhiên phát , bổn nương xinh đẹp ngất trời?

      - Hừ!

      Liễu Phong khinh thường liếc nàng cái.

      - Tự mình đa tình!

      Tô Hàm cũng tức giận.

      - Đúng rồi ha, so với Liễu công tử phong tình vạn chủng, quả tiểu nữ tối đa chỉ có thể tính là liễu yếu đào tơ.

      Khuôn mặt nhắn nhăn nhăn, đặt tay lên ngực, Tô Hàm làm như bi thương thôi.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :