1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 50
      Rời khỏi

      Tô Hàm chợt ngẩng đầu, trầm híp mắt nhìn nữ tu kia cùng mấy tên tu sĩ dự định động thủ. Uy áp thuộc về Kim Đan kỳ tu sĩ người hề giữ lại, phóng hết ra ngoài, thẳng đến đôi chân của chúng tu sĩ mềm nhũn ra, vài gã tu sĩ cách quá gần, chút cốt khí, ngồi bệt xuống đất.

      Kim Đan tu sĩ!

      Trong lòng mọi người kinh hãi, Hoàng Thiên bí cảnh này phải chỉ có tu sĩ dưới Kim Đan kỳ trở xuống mới được tiến vào sao? Làm sao Kim Đan tu sĩ có thể trà trộn vào được?

      Trong đám đông, ba người Thẩm Đồng cũng giật mình. Bọn họ khác những tu sĩ này, phi thường ràng trước đó Tô Hàm là hàng giá Trúc Cơ kỳ. Nhưng uy áp là thể nào nhận sai, vậy chỉ có khả năng, nàng nhất định chiếm được cái cơ duyên lớn ở bên trong bí cảnh. Có như thế mới Kết Đan thành công, chừng vì vậy mới đụng phải loại kinh dị như Tử Lôi báo.

      Cân nhắc nửa ngày, Thẩm Đồng nhấc chân qua, định tỏ vẻ đứng về phía Tô Hàm, lại ngờ có người phản ứng so với còn nhanh.

      - Từ công tử!

      Mặc Tiêu Tiêu mừng rỡ, gọi tiếng liền quỳ xuống, ôm chầm lấy , mừng đến phát khóc.

      - tốt quá! Ngươi sao!

      Vừa rồi nàng bị Tử Lôi báo dọa đến choáng váng, tới khi Tô Hàm phóng ra uy áp mới giật mình tỉnh táo, lại tin thể được, người này còn phải là ân nhân cứu mạng của mình sao? À phải rồi, là hôm bữa do dụ Tử Lôi báo rời khỏi mà!

      Tô Hàm bị thương rất nặng. Trong ba ngày qua, Tử Lôi báo chỉ đuổi theo nàng chơi thôi, lâu lâu còn quăng cho vài quả lôi điện, chọc ghẹo nàng. Vết thương mới, vết thương cũ chồng chéo lên nhau, nàng vốn là cố gắng kiên trì, tại bị tiểu bạch hoa đè lên cái, xém chút lại hộc máu!

      Tô Hàm khổ cực đẩy đẩy tiểu bạch hoa ra, vừa định lên tiếng nhắc nhở, chợt nghe tiếng nổ vang, ‘oành’. Tử Lôi báo kia phun ra viên hạt châu đen tuyền, trực tiếp nổ mạnh lên quầng sáng, vậy mà tạo ra vết rách! Xông vào!

      - Á-a-a-a!

      Tu sĩ bên trong trận đại loạn, kinh hoảng ngừng tránh né thú. Cũng may, mục tiêu của Tử Lôi báo chỉ là Tô Hàm, đối với tu sĩ khác căn bản thèm để ý. Tô Hàm nhìn Tử Lôi báo trước mặt dần dần tới gần, trong đôi mắt lộ ra tuyệt vọng. Chẳng lẽ, hôm nay phải chết sao? Nàng muốn chết a!

      Ngàn cân treo sợi tóc, truyền tống trận nổi lên trận sáng rọi, bao lấy mọi người, sau đó toàn bộ biến mất.



      Bên ngoài bí cảnh, mấy Trưởng lão môn phái dẫn đội nhìn chăm chú vào đại môn bí cảnh, thỉnh thoảng lại bâng quơ.

      - biết đám tiểu gia hỏa lần này thu hoạch ra sao, bí cảnh này nhưng là có thiếu linh thảo à nha!

      - Vậy cũng phải coi có mạng để hái hay a! Cũng biết lần này lại tổn thất bao nhiêu người nữa rồi!

      - phải đâu! Ta nhớ lầm lần trước Thiên Nhất Môn thế mà ngã xuống đâu cũng gần cả trăm gã đệ tử !

      - Đạo hữu trí nhớ tốt dữ! Nếu như lão phu nhớ lầm mà , các ngươi Hành Dương kiếm phái phải cũng ngã xuống gần trăm gã đệ tử sao?

      Lúc này, Huyền Đạo tông - Phong Trưởng lão lên tiếng:

      - Được rồi, được rồi! Đại môn sắp mở ra!

      Quả nhiên, đại môn bí cảnh từ từ mở ra, tỏa ra màu vàng ấm áp sáng rọi. Ngay sau đó, trận huyên náo truyền ra, đa số tu sĩ vẻ mặt sợ hãi, hỗn loạn chạy tháo ra.

      Mấy vị Trưởng lão đều sửng sốt, làm sao vậy? Rất giống như đằng sau có thú đuổi theo bằng!

      Ngay sau đó, mấy vị Trưởng lão hiểu, vậy mà mình đoán trúng rồi, chúng đệ tử trông thấy bọn họ, vội vàng liên thanh kêu gào:

      - Trưởng lão cứu mạng! Có thú cấp bốn!

      cần bọn họ , các vị Trưởng lão cũng biết, bởi vì bên trong đại môn truyền ra tiếng rống giận của thú.

      Tô Hàm là kẻ ra cuối cùng, Tử Lôi báo vì nàng mà tới, nàng nghĩ hy sinh những tu sĩ khác, lây dính nhân quả. Cho nên, dựa vào cực phẩm phòng ngự nội giáp bảo vệ, triền đấu cùng Tử Lôi báo mấy chiêu, dù sao người nàng còn cầm rất nhiều cao giai linh phù, kéo dài hơi vẫn có thể làm được.

      Nhận ra các tu sĩ khác đều thoát ra ngoài, Tô Hàm thở phào nhõm, tung ra bó lớn linh phù, bản thân nhanh chóng rút lui, lắc mình ra đại môn.

      Tử Lôi báo theo sát phía sau, chính là khi vừa mới nhảy ra đại môn, nghênh đón đó là mấy vị Xuất Khiếu Chân nhân ra tay hề lưu tình.

      So với bọn họ, mới đúng là thú cấp bốn, lại thân thế , tức thời bị trọng thương, rơi vào hôn mê, ngã ầm xuống đất.

      Chỗ Thiên Nhất Môn, Trưởng lão hết sức mừng rỡ.

      - Cư nhiên là Tử Lôi báo! Các vị đạo hữu, ta Thiên Nhất Môn nguyện ra giá cao, nhường lại thú này cho chúng ta có được hay ?

      Từ Nguyên hừ lạnh tiếng.

      - Phương đạo hữu, Ngự Thú Tông ta cũng rất muốn con thú này, bằng tặng cho bổn tông được ?

      Trưởng lão Hành Dương kiếm phái cười hề hề hoà giải.

      - Hai vị đạo hữu, trước đừng vội quyết định thú này thuộc về bên nào. Hoàng Thiên bí cảnh này nhiều năm như vậy đến nay, thế nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện thú xông ra ngoài. Chúng ta vẫn nên tra vấn đề này mới đúng!

      Mấy vị Trưởng lão lập tức chuyển tầm mắt về chúng đệ tử, hỏi:

      - xảy ra chuyện gì?

      Chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, đồng loạt chuyển dời ánh mắt về phía Tô Hàm.

      Đón nhận ánh nhìn chăm chú từ mọi người, Tô Hàm bình tĩnh tiến lên trước mặt mấy vị Trưởng lão, khom người hành lễ.

      - Vãn bối Từ Hàn, bái kiến các vị Trưởng lão.

      Từ Nguyên nhíu mày, sao lại có liên quan tới nha đầu kia, lại nghĩ tới nghĩ lui, chân mày giản ra, cánh môi toát ra chút ý cười.

      Phong Trưởng lão đánh giá thiếu niên có dáng người gầy trước mắt, diện mạo bình thường đến cực điểm, chỉ có đôi mắt là sinh cực tốt, mắt sáng như sao, lộng lẫy chói mắt.

      - Ngươi cho ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?

      Thanh của thiếu niên điềm đạm hồi đáp:

      - Hồi bẩm các vị Trưởng lão, vãn bối bị Tử Lôi báo này đuổi giết hết mấy ngày, thẳng đến lúc truyền tống trận mở ra, vãn bối trốn vào truyền tống trận, ngờ thú này thế nhưng vẫn đuổi theo tới, sau đó nó phá tan phòng hộ trận pháp, bị truyền tống rời khỏi cùng với chúng đệ tử.

      Phương Trưởng lão phất tay áo cái, hài lòng.

      - Tên tiểu bối này, miệng có câu nào là thành . Phòng hộ trận pháp kia nhiều năm như vậy phòng thủ rất kiên cố, sao lại có thể bị con thú cấp bốn phá vỡ? Phương diện này chắc chắn còn có tình, còn mau thành thực khai báo!

      Thái độ của Tô Hàm vẫn thực bình tĩnh.

      - Tiền bối, những lời vãn bối đều là !

      Từ Nguyên mỉm cười lên tiếng:

      - Đạo hữu, phòng hộ trận pháp này đừng mình tên tiểu bối này, kể cả ngươi ta mọi người cùng hợp lực, sợ cũng thể làm được gì. Theo ta đoán, vấn đề này chỉ sợ xảy ra ở bản thân phòng hộ trận pháp, tiểu bối cùng thú này, cùng lắm là trùng hợp mà thôi!

      Nào ngờ vào lúc này, bên trong tu sĩ Thiên Nhất Môn ra vị nương xinh đẹp thướt tha, ai khác ngoài Tô Tình, đầu tiên là nàng hướng mấy vị Chân nhân hành lễ, sau đó mới ngọt ngào cất lời:

      - Các vị tiền bối, bí cảnh này phải chỉ cho phép tu sĩ dưới Kim Đan kỳ trở xuống mới được tiến vào hay sao? Vì sao vị công tử này lại là Kim Đan kỳ Chân nhân đâu?

      Lời vừa ra, tứ phía đều kinh!

      Phương Trưởng lão mặt mày trầm, cười lạnh:

      - Ta lại biết, Ngự Thú Tông thế nhưng có loại bí thuật nhu thế này. Có thể qua mặt được cấm chế của bí cảnh! Từ đạo hữu, chuyện này phải ngươi nên cho bọn ta lời giải thích sao?

      Từ Nguyên cũng là kinh dị vạn phần, nha đầu kia ràng chính là Trúc Cơ kỳ a! Làm sao có thể?

      Tô Hàm mím môi, cung kính giải thích cho mấy vị Chân nhân:

      - Tiền bối hiểu lầm, trước đó vãn bối là Trúc Cơ kỳ, chẳng qua tại bên trong bí cảnh được chút cơ duyên, may mắn tấn chức Kim Đan kỳ mà thôi!

      xong, Tô Hàm triệt hồi bí thuật, hiển lộ ra hơi thở của Kim Đan tu sĩ.

      Mấy vị Trưởng lão đều híp mắt lại, bí thuật của tên tiểu tử này thế nhưng có thể che giấu được thần thức của Xuất Khiếu kỳ Chân nhân. Ban nãy bọn họ có cảm nhận được người chút linh khí nào thuộc Kim Đan kỳ!

      Từ Nguyên thầm than, nha đầu kia có thể gặp được cơ duyên Kết Đan vốn là cực kỳ may mắn. Nhưng lại nháo loạn đến như vậy, chỉ sợ dễ dàng xử lý a!
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva6 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 51
      Tra khảo

      Tô Hàm biết tình cảnh nay của mình ổn. Nhưng nàng cũng thể thay đổi được gì, chỉ tự trách mình làm chuyện tốt đúng chỗ, kết quả tự đẩy mình vào biển lửa, chỉ có thể tới đâu, hay tới đó.

      - Vãn bối tự biết tuy mình Kết Đan, nhưng ở bên trong bí cảnh vẫn luôn nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa tất cả tu sĩ đều là Trúc Cơ kỳ, càng sợ bởi vì mình khác người gây chú ý tới thú cấp bốn, mới tàng tu vi.

      Tô Hàm được thành khẩn vô cùng.Hành Dương kiếm phái Chân nhân mỉm cười.

      - Tiểu bối ngươi nhưng là được kỳ ngộ tệ. Kết Đan tại bí cảnh, nhiều năm như vậy, lão phu vẫn là lần đầu tiên thấy.

      hiểm! Tô Hàm mài dao trong lòng, lại có gì hay để . Theo ý , tu sĩ bình thường muốn Kết Đan cần bế quan thời gian dài, dốc lòng tu hành, giống như nàng chưa tới tháng thành công tấn cấp đúng có bao nhiêu, bất quá, cũng phải có.

      Từ Nguyên cười làm lành, giải vậy cho nàng:

      - Các vị đạo hữu biết chuyện này, tiểu tử này là người của Từ gia ta, là Trúc Cơ đại viên mãntừ lâu, chỉ thiếu chút cơ hội, liền có thể Kết Đan. Cũng may, vận khí của tệ, tóm lại là may mắn mà thôi.

      Phong Chân nhân phụ họa :

      - Theo như lời của đạo hữu, vận khí của tiểu tử này quả nhiên là tệ!

      - Cho là như vậy …

      Phương Chân nhân vẫn cứ nhất quyết cắn mãi buông.

      - Con Tử Lôi báo này là chuyện gì xảy ra?

      Lại nữa!

      Đúng lúc này, bên đội ngũ Huyền các rối loạn trận, Mặc Tiêu Tiêu lần đầu tiên nghe lời khuyên của Âu Dương Gia Diệp, dùng sức đẩy ra Âu Dương Gia Diệp ngăn cản ở trước mặt nàng, chạy ra khỏi đội ngũ.

      Âu Dương Gia Diệp ngờ luôn luôn mềm mại yếu ớt sư muội, trong giây lát thế nhưng bộc phát ra khí lực lớn như vậy, đứng hình tại chỗ.

      - Chân nhân!

      Mặc Tiêu Tiêu sốt ruột, chạy vội tới trước mặt mấy vị Trưởng lão, :

      - Từ công tử là vì cứu ta mới dụ Tử Lôi báo rời khỏi!

      Từ Nguyên khóe miệng luôn mỉm cười lập tức cứng đờ, lời này, nghe thế nào cũng thích hợp nha!

      Tô Hàm ngờ vào thời khắc mấu chốt, tiểu bạch hoa cư nhiên có nghĩa khí phen. Cơ hội tốt như vậy nếu để vụt mất, EQ của mình chỉ thấp mà còn cả IQ, lập tức bày ra bộ cảm động thôi, :

      - Đa tạ tiên tử.

      Khuôn mặt nhắn của Mặc Tiêu Tiêu ửng đỏ, vẫn cứ kiên định:

      - Từ công tử ngươi gì vậy, vốn là ngươi vì cứu chúng ta mới đụng phải Tử Lôi báo. Nếu nhờ ngươi dẫn khỏi, hai vị sư huynh của ta còn chưa biết ra sao! Tiêu Tiêu còn chưa kịp cảm tạ ngươi đâu, đây là điều Tiêu Tiêu phải làm.

      Tình tiết này, nghe thế nào cũng giống chuyện xưa, thiếu niên lang ái mộ tiên tử, tiếc lấy thân phạm hiểm dẫn thú rời khỏi a! Chẳng qua chuyện xưa này còn có thêm hai cái nhân vật mấy hài hòa a!

      Nhận ra dân tình lại đem ánh mắt chuyển tới người Âu Dương Gia Diệp cùng Nguyệt Tề, hai người thể tiếp tục bảo trì im lặng, bất đắc dĩ ra, với các vị Xuất Khiếu Chân nhân:

      - Đúng vậy, Từ đạo hữu đúng là vì cứu chúng ta, dẫn dụ Tử Lôi báo rời , cho nên mới bị nó đuổi giết.

      Người dẫn đội Huyền Các là vị nữ tu tuổi trung niên, khí chất lạnh như băng, trước giờ luôn trầm mặc, đảm đương bối cảnh. Nhận ra chuyện có dính dáng tới đệ tử trong môn, lên tiếng được:

      - Nếu như vậy, phải đa tạ vị tiểu hữu Ngự Thú Tông cứu đệ tử của phái ta.

      Thanh bất thình lình khàn khàn khó nghe, giống như từng bị thương.

      Đối phương xưng hô mình thành tiểu hữu, hiển nhiên là cho mình chỗ dựa. Đương nhiên Tô Hàm lãng phí ý tốt của người ta, nhanh chóng đáp lời:

      - Tiền bối khách khí, vốn là việc vãn bối nên làm.

      Trong giới tu tiên có mọi người nguyện ý hy sinh vì người quen? Cho nên, vô hình chung trong lòng mọi người dán cho Tô Hàm cái nhãn mác ‘Lại thêm kẻ ái mộ Mặc Tiêu Tiêu tiên tử’, vẫn là cái loại tình si, bởi vì câu của người trong lòng, ngay cả tình địch đều nguyện ý cứu!

      Tô Hàm nhìn mọi người bộ biểu cảm ‘chúng ta đều hiểu’, tiểu nhân trong lòng bi phẫn lăn lộn, vụ gì nữa a!

      Nhóm Thẩm Đồng rốt cuộc đứng ra, trước mặt Từ Nguyên, thời gian trôi lâu như vậy nhưng ba người bọn họ lại tỏ thái độ gì, phỏng chừng khiến cho đối phương sinh lòng bất mãn. Ai biểu mình có muốn giúp cũng chẳng giúp được gì a! Nay lại tỏ chút thái độ, chỉ sợ sau khi ba người trở về, hạt vừng cũng có để ăn.

      - Các vị Chân nhân …

      Thẩm Đồng bước ra nửa bước, :

      - Tử Lôi báo là dựa vào hạt châu, tạo ra cơn nổ mạnh, sau đó tiến vào truyền tống trận. Hạt châu kia có uy lực rất lớn, vãn bối kiến thức nông cạn, nhưng cũng cảm thấy uy lực của nó chỉ sợ siêu việt tứ giai.

      Hạt châu? Các Chân nhân nhíu mày, con thú này thế nhưng biết dùng bảo vật? Nhưng ở dưới áp chế của bí cảnh, bọn chúng vốn có nhiều linh trí mới đúng!

      Mọi người Xuất Khiếu Chân nhân nhìn nhau, tình càng ngày càng phức tạp a!

      Như , bọn họ Trúc Cơ kỳ, muốn vào Hoàng Thiên bí cảnh được, hơn nữa khép lại đợt này, chỉ có thể chờ thêm trăm năm sau mới mở ra. Bí cảnh này truyền từ thời thượng cổ, mấy đại môn phái hiểu rất tình huống của nó, lại có cách nào động tay động chân. Khả năng lớn nhất chính là, đến cuối cùng, chuyện này vẫn giải quyết được gì.

      Từ Nguyên :

      - Dù sao nữa, chúng ta xử lý cái con thú này trước rồi . Tử Lôi báo là do đệ tử Ngự Thú Tông ta dụ ra, Ngự Thú Tông ta được quyền ưu tiên xử trí, mấy vị cảm thấy sao?

      - Hừ!

      Phương Trưởng lão bất mãn.

      - Từ đạo hữu tính nghe hay quá! Tuy đúng là thú này do đệ tử Ngự Thú Tông của ngươi dụ ra, nhưng phải do chính bắt được, thế nào liền do các ngươi được quyền ưu tiên xử trí?

      Các đại môn phái cũng hài lòng, con thú này đâu phải hàng phổ thông. Thử đếm toàn bộ đại lục có bao nhiêu con Tử Lôi báo? Nghe tương lai có thể tấn cấp bát giai thú, đó thế nhưng tương đương với Độ Kiếp kỳ nhân loại tu sĩ, chỉ cần vượt qua được thiên kiếp cuối cùng, chính là Đại Thừa Kỳ! Trong con mắt các đại môn phái, tới nay năng lực cao nhất vẫn chỉ có Hợp Thể kỳ tu sĩ mà , quả thực chính là khối thịt Đường Tăng thơm ngào ngạt a!

      Sóng ngầm giữa cao giai tu sĩ bắt đầu khởi động. Trong khi đó, chúng đệ tử cấp thấp lập tức tự thân đề phòng. Tô Hàm nhân cơ hội lặng lẽ lui về trong đội ngũ của Ngự Thú Tông, dùng linh lực lưu chuyển đề phòng, lại giống như lơ đãng nhìn Thiên Nhất Môn bên kia cái.

      Tô Tình!

      Đây là lần đầu tiên Tô Hàm cùng Tô Tình chính diện giao phong, Tô Hàm biết vì sao Tô Tình đứng ra tố giác mình. Tuy rằng chuyện này là nàng có người khác làm, nhưng là do Tô Tình làm ra, càng khiến Tô Hàm cảm thấy khó chịu.

      Còn bên kia, Tô Tình cũng thầm nghi hoặc. Đời trước, Tô Hàm cũng chọc tới con tứ giai Tử Lôi báo, cuối cùng bị ngược đến thê thảm. Chẳng qua vì vậy nhân họa đắc phúc, xâm nhập chỗ bí bên trong bí cảnh, thu hoạch được đại lượng thiên tài địa bảo. Sau này đem về cống hiến cho môn phái, chiếm được đại lượng ban thưởng, càng khiến các tiền bối trong môn phái đối với nàng thêm vài phần kính trọng, thu được ít ưu việt.

      Tô Tình biết chỗ kia rốt cuộc nằm ở đâu. Nàng tìm mất tháng, cũng có tìm được, cảm thấy thất vọng vô cùng, đành phải tự an ủi mình, dù sao đời này Tô Hàm cũng có được ưu việt gì. chỉ có thế, đến nay còn chưa biết trôi dạt ở đâu, giống y như tán tu.

      Mà mấy năm nay ở trong môn phái, bản thân hoạt động tệ, nay có giao thiệp với những người trông như đệ tử cấp thấp, nhưng tương lai có thành tựu phi phàm, thu hoạch tính là kém.

      Do đó, Tô Tình tin tưởng, kể cả bây giờ Tô Hàm có quay trở lại Thiên Nhất Môn, tuyệt đối đua kịp mình!

      Đời trước đúng là con Tử Lôi báo này đuổi theo Tô Hàm ra, đời này Tô Hàm chưa có xuất , nên đổi thành tên nam tu xa lạ. Theo lý thuyết, lấy tính cách cẩn thận của Tô Tình, xuất như thế. Cũng biết tại sao, trong lòng nàng liền luôn có loại cảm giác, nhất định thể để tên nam tu này được lợi ! Tuy rằng biết vì sao mình nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn cứ thuận theo bản tâm, đứng ra.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva7 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 52
      cần phải về Tô gia?

      Các vị Xuất Khiếu kỳ Chân nhân ai nhường ai. Nhận ra tình thế hết sức căng thẳng, chợt có cỗ khí thế hủy thiên diệt địa ùn ùn kéo tới.

      Xuất Khiếu kỳ Chân nhân nhận ra cỗ hơi thở này trước tiên. Sắc mặt ai cũng trắng bệch, khí thế này, là Hợp Thể kỳ thú! Chạy là còn kịp rồi, mấy vị Chân nhân thi triển pháp quyết, gom môn hạ đệ tử lại cùng nhau, mở ra phòng hộ trận pháp.

      Trong đám đệ tử, ngoại trừ Tô Tình, những người khác đều bàng hoàng, mấy vị Trưởng lão định làm gì, khai chiến sao? Nhưng động tác này ràng là phòng thủ a!

      Giây tiếp theo, mọi người lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. đạo tàn ảnh bay tới, phía bầu trời giữa sân nhiều thêm gã nam tử tóc tím, hai mắt chiếu sáng như lôi điện, vẻ mặt bễ nghễ, nhìn cũng thèm nhìn chúng tu sĩ phía dưới cái, trực tiếp vung tay lên, thu Tử Lôi báo bị trọng thương hôn mê vào tay.

      Các vị Xuất Khiếu kỳ Chân nhân cắn chặt hàm răng, cố gắng duy trì, còn may có pháp bảo trấn phái, chứ chỉ bằng bọn họ, đều chống nổi phút, huống chi còn phải che chở chúng đệ tử.

      Cũng may, tu kia chỉ lạnh lùng lướt mắt nhìn bọn họ cái, liền xoay người rồi. Nhưng chỉ với cái nhìn này, đủ mấy vị Chân nhân cảm thấy nội tạng đảo điên, nhịn hết nổi, phun ra ngụm máu tươi.

      Đợi sau khi khí thế kia biến mất, mọi người nhìn nhau, nhịn được cười khổ. Tóm lại là thất giai thú, có thể so với Hợp Thể kỳ tu sĩ a! phải tại bọn họ có thể đối đầu. May mắn đối phương có sát tâm, bằng chúng tinh đệ tử đều phải bỏ mình tại đây.

      Xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều mất hết hưng trí, tự động mang theo môn hạ đệ tử rời khỏi.

      đường về, Tô Hàm trầm mặc, duy nhất lần tìm được cơ hội, lén lút chạy qua bên chỗ Từ Nguyên, lấy ra bốn cây vạn năm linh thảo, chỉ mình vận khí tốt, bị truyền tống đến địa phương bí , có trong bản đồ, sau đó chiếm được bốn cây vạn năm linh thảo này.

      Từ Nguyên mừng rỡ vô cùng, kỳ thực bỏ xuống hai đứa con trai để chuyến này, là vì tìm vạn năm linh thảo. Thứ này quá khó kiếm, đại lục cơ hồ lần ra, chỉ có trong bí cảnh còn có thể vô tình phát mấy cây. Mà đan dược chủ chốt Từ Ngạn Chi và Tô Văn Bân cần phải dùng đến vạn năm linh thảo làm thuốc dẫn.

      Bất đắc dĩ, mới mượn danh dẫn đội, định là trong hàng đệ tử nếu như có ai hái được vạn năm linh thảo, bằng mọi giá mua ngay. Tuy là lấy việc công làm việc tư, nhưng vì nhi tử, đành phải làm như vậy.

      Nhưng ngờ, nha đầu Tô Hàm mang đến cho nhiều tin tốt đến như vậy. Bản thân có được cơ duyên Kết Đan thôi, cư nhiên ngay cả vạn năm linh thảo cũng chiếm được, hơn nữa còn là bốn cây! Là vạn năm linh thảo chứ đâu phải cải thảo đâu!

      hỏi quá trình Tô Hàm kết đan, tu sĩ ai cũng đều có bí mật của mình, nhất là cơ duyên, kể cả người thân nhất vẫn phải kiêng kị.

      Sau khi Tô Hàm đưa linh thảo, cảm thấy an tâm rất nhiều. Vốn định dạo vài vòng thuyền hít thở khí, nhưng lại muốn mình trông quá rêu rao, thôi, vẫn cứ thành thành ở trong phòng cho rồi.

      nghĩ tới, thời điểm trở về phòng, Thẩm Đồng mở ra cửa phòng cách vách, cười đến vô hại đứng ở trước cửa, có vẻ như chờ nãy giờ, hỏi:

      - Đạo hữu, có ngại cho ta vào ?

      tại Tô Hàm cũng rảnh, sắp tới chỉ cần củng cố tu vi mà thôi, gấp, vì thế đưa tay ra, làm động tác mời.

      - Mời đạo hữu vào.

      Thẩm Đồng vào phòng, đầu tiên là chắp tay đối mặt Tô Hàm, cười :

      - Còn chưa có chúc mừng đạo hữu tiến vào Kim Đan kỳ.

      Tô Hàm cười, trả lời:

      - May mắn mà thôi. Tại hạ cũng là cửu tử nhất sinh.

      Lời này thực quá, loại địa phương như Tử thành, nếu phải Tô Hàm có dính liếu tới Minh tộc, quả là chết chắc rồi.

      Thẩm Đồng làm như rất hâm mộ, :

      - Đạo hữu cần gì phải khiêm tốn, làm tu sĩ, Tuy rằng bản thân cố gắng là rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất phải là cơ duyên hay sao? Đạo hữu có được vận may như thế này, xem ra là người có đại khí vận.

      Tô Hàm bật cười.

      - Đạo hữu nghĩ nhiều, các vị tiền bối trong giới tu tiên chẳng lẽ chưa từng có được bất kỳ kỳ ngộ nào? Tại hạ cùng lắm là Kết Đan mà thôi, mặt Nguyên , Xuất Khiếu kỳ Chân nhân mới đúng những người có số mệnh tốt!

      Thẩm Đồng mỉm cười, lại lằng nhằng vấn đề này, đúng là Tô Hàm đột ngột bay lên Kim Đan, bất quá nàng là cháu họ của Từ Nguyên, mình là sư điệt của Từ Nguyên, tính bối phận âu vẫn là ngang hàng. Cho nên, cũng cần nịnh nọt quá mức.

      - Tô đạo hữu, kỳ thực tại hạ đến là muốn hỏi chút, trong tương lai Tô đạo hữu có còn muốn trở về Thiên Nhất Môn hay ?

      Tô Hàm hơi ngạc nhiên, rất nhanh hoàn hồn đáp:

      - Tất nhiên rồi, tại hạ là Thiên Nhất Môn đệ tử, tự nhiên là phải về.

      Thẩm Đồng lập tức hỏi:

      - Vậy đạo hữu có sư phụ ở Thiên Nhất Môn?

      Tô Hàm suy nghĩ kỹ, lắc đầu :

      - có, hai tuổi ta rời khỏi Thiên Nhất Môn, chưa từng bái ai làm sư phụ.

      - như vậy …

      Ánh mắt Thẩm Đồng lấp lánh.

      - Thế đạo hữu có tên danh nghĩa Thiên Nhất Môn đệ tử chưa?

      Tô Hàm cười khổ.

      - Đạo hữu hỏi, ta thực biết trả lời ra sao, thực việc này bản thân ta cũng .

      Khóe miệng Thẩm Đồng cong lên, tiếp:

      - Nếu đạo hữu căn bản có tên danh nghĩa Thiên Nhất Môn đệ tử, vậy có phải đạo hữu tính là người của Thiên Nhất Môn, được quyền bái người khác làm sư phụ?

      Khoan ? Tô Hàm ngạc nhiên, như vậy, cũng có thể chứ? Nhưng ...

      - Đạo hữu, ta là người Tô gia, Tô gia bị lệ thuộc Thiên Nhất Môn a!

      - Nhưng, chỉ cần phải đệ tử danh nghĩa, tính người thuộc tông môn a!

      Thẩm Đồng đắc ý chớp mắt mấy cái về phía nàng.

      Đúng vậy! Lại có quy định người Tô gia nhất định phải bái nhập Thiên Nhất Môn, dù sao Tô gia vứt bỏ mình, vậy mình, có phải hay cũng có thể đổi môn phái?

      Trái tim Tô Hàm nén được đập nhanh. ra, Thiên Nhất Môn bên kia có đám cực phẩm thân thích hề chào đón mình, còn có Tô Tình như hổ rình mồi, tùy thời nghịch tập, nếu có thể lựa chọn mà , mình muốn về bên đó chút nào!

      Nhưng mà ... Tô Hàm quan sát Thẩm Đồng, cả khuôn mặt cười tươi roi rói. Vì sao lại nhắc nhở mình vấn đề này chứ? Mình ở lại Ngự Thú Tông có lợi gì cho ?

      Làm như đọc được ý nghĩ của Tô Hàm, Thẩm Đồng chủ động giải thích:

      - Tô đạo hữu kỳ tài ngút trời, nếu như ở lại Ngự Thú Tông chờ thời gian, tất trở thành trợ lực lớn cho tông môn.

      Nhìn biểu cảm của Thẩm Đồng chính nhân quân tử giống như ‘Tất cả chỉ vì muốn tốt cho môn phái’, Tô Hàm còn hơi nghi ngờ, đối phương chỉ nghĩ như vậy sao?

      Thôi kệ, dù sao Thẩm Đồng đề điểm cho nàng con đường mới. Sau khi trở về, bản thân có thể hỏi thử lão cha cùng Lâm thúc xem sao.

      đường chuyện, nửa tháng sau, linh thuyền về đến Ngự Thú Tông.

      Lần này số lượng người thương vong bên trong bí cảnh của Ngự Thú Tông tính là nhiều, bốn mươi mấy tên đệ tử bỏ mạng. Dù vậy, Tông chủ Ngự Thú Tông vẫn rất hài lòng.

      Chúng đệ tử thu hoạch được gì ở bên trong bí cảnh, chỉ cần nộp lên nửa, còn dư lại đều là của bản thân. Ai cũng biết bên trong bí cảnh phần đông là linh thảo, cho nên dù giao nộp mất nửa, phần còn lại cũng đủ những Trúc Cơ kỳ đệ tử như bọn họ sướng rần.

      Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần tham gia bí cảnh, số lượng người bỏ mạng tuy rất nhiều, nhưng chúng đệ tử vẫn cứ tranh đến sứt đầu mẻ trán. Chính xác mà , tháng thu hoạch trong bí cảnh có thể sánh gần mười năm thu hoạch của những đệ tử được tham gia.

      Lại , tu sĩ từng trải nghiệm sinh tử, tìm đường sống trong chỗ chết, dễ dàng gì có cơ hội đột phá? thực chứng minh, cứ sau mỗi lần bí cảnh kết thúc, luôn có ít đệ tử thành công tăng cấp.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva5 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 53
      Ly Giang nổi giận

      Từ Nguyên rời trước vì còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Cho nên, Tô Hàm cùng với nhóm người Thẩm Đồng tự trở về.

      Từ Thương được nghe chuyện Tô Hàm Kết Đan, hài lòng vô cùng. Mười lăm tuổi Kết Đan, đây mới đúng thiên tài chân chính! Từ Ngạn Chi được xưng là tuyệt đỉnh thiên tài mấy ngàn năm nay, nhưng tại mười tám tuổi mới Kết Đan!

      Tô Hàm tự cho rằng lần này mình có gì đặc biệt, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà , nếu muốn Kết Đan, nàng phải cần thêm vài năm tu luyện. Lần này bởi vì cơ duyên xảo hợp, nhận được trợ giúp của Minh di tộc, mới may mắn Kết Đan sớm hơn.

      Mà để cho Tô Hàm tạm thời buông xuống mối thù với vị đại nhân đỉnh tháp, cũng có nguyên do của nó. Chung quy bọn họ chỉ vì muốn giúp mình, được liều mạng tu luyện bừa bãi, mà là phải trải qua thử tâm, vấn tâm, sau đó cảnh giới tăng lên vững chắc, mới giúp mình Kết Đan. Kết Đan như vậy để lại tai hoạ ngầm, con đường tu tiên trong tương lai bị ảnh hưởng. Chính vì vậy mới bị phát chuyện linh hồn dị thế.

      Cơ duyên là chuyện thể tùy tiện hỏi tới, cho dù là người thân thiết nhất. Nhưng ban đầu, Tô Hàm còn chưa biết chuyện ấy. Nàng vốn lo lắng, khi đám người Lâm Quân hỏi đến, mình nên giải thích làm sao đây. Nào ngờ bọn họ chỉ kiểm tra, phát cảnh giới của nàng thập phần vững chắc, đồng thời có tai họa ngầm gì xong, lập tức hân hoan chúc mừng nàng, nửa câu hỏi đều đặt. Làm Tô Hàm công cốc chuẩn bị câu trả lời mất nửa ngày trời.

      Linh thảo do Tô Hàm đưa được Từ Thương nhanh chóng cầm tới chỗ Thính Khiêm Chân nhân. Thính Khiêm Chân nhân hết sức ngạc nhiên, khỏi cảm thán hai người Từ Ngạn Chi may mắn quá . Bốn cây linh thảo này, dược tính chỉ tràn đầy, điểm mấu chốt là, có hai cây trong đó là thánh phẩm chữa thương, còn hai cây kia là ích khí bổ nguyên, cứ như chúng sinh ra là dùng để đặc biệt tẩm bổ thân thể cho hai người này vậy.

      Ừ hử, tất nhiên rồi, Tô Hàm cố tình lựa chọn mà.

      Có chủ dược, Thính Khiêm Chân nhân lại tiếp tục trì hoãn, lập tức chuẩn bị khai lô luyện đan. Lần luyện đan này đều là bát phẩm đan dược, vừa vặn là bát phẩm Luyện đan sư, bản thân còn có mười phần nắm chắc, chỉ phải , cố gắng hết sức.

      Từ Nguyên, Từ Thương bận rộn chuyện của Từ Ngạn Chi và Tô Văn Bân. Lúc này hai người bọn họ lại bế quan dưỡng thương. Tô Hàm bỗng chốc rảnh dễ sợ, tu vi cũng củng cố, cân nhắc có nên bắt tay vào tôi luyện kỹ năng đấu pháp hay .

      Bàn về lực công kích của Tô Hàm, vốn là yếu, dù sao lôi linh căn nằm ở đó đâu. Nhưng lúc nào cũng có ý nghĩ ỷ lại lôi linh căn, ngược lại hạn chế tầm phát triển của bản thân.

      Tỷ như lần này ở bên trong bí cảnh, đụng phải Tử Lôi báo, cùng thuộc tính nhưng lại cao hơn cảnh giới, nàng liền bó tay, chỉ có nước bỏ trốn. Đau khổ nhất là, nàng cái pháp khí nào chuyên dụng để chạy trốn!

      Làm sao lại quên mất vụ này đâu! Đánh lại bỏ chạy ai cũng biết, nhưng vấn đề là chạy có thoát ! Nếu dùng tốc độ rùa bò, chạy làm chi!

      Nàng có hai món cực phẩm pháp khí, tính Kim Đan tu sĩ, ngay cả trong số Nguyên , Xuất Khiếu Chân nhân còn phải gọi tiếng thổ hào. Nhưng hai món này món có tính công kích, món dùng để phòng ngự. Đến khi cả hai món cũng đỡ hết nổi, tuyệt đối phải bỏ chạy thục mạng, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ này. người Tô Hàm có bất kỳ phi hành linh khí nào chất lượng.

      Trước giờ, mỗi khi nàng chạy trốn đều luôn dán cao giai Thuấn Di phù hoặc là Tật Phong phù lên người. Thứ này dán tấm, hai tấm còn được, lại dán nhiều thêm cũng chẳng có tác dụng gì. Cái gì cũng có giới hạn của nó, có dán nhiều, tác dụng vẫn chỉ nằm trong phạm vi đó mà thôi, thể nhanh hơn. Dùng Thuấn Di phù rất tốt, nhưng khoảng cách nó thuấn di tính là xa, giống như Tử Lôi báo, loài thú am hiểu tốc độ, chỉ hơi là đuổi kịp.

      Cho nên, việc cấp bách ngay tại trước mắt là phải tìm ra phương án chu toàn để chạy a!

      Này dễ rồi, Tô Hàm chui vào Truyền Thừa Điện, đúng lúc nàng có chuyện muốn hỏi Ly Giang. Bữa giờ quá nhiều chuyện chồng chất, nàng đành phải đẩy sang bên.

      khi tu vi của Tô Hàm tiến cấp, đều đem lại khá nhiều lợi ích cho Ly Giang. Cơ bản nhất là, thời gian thức tỉnh có thể kéo dài hơn. Đối với việc Tô Hàm tiến cấp thần tốc như thế, cũng rất hài lòng, tệ! hổ là hậu đại của Minh tộc mình, cho dù huyết mạch thực mỏng, nhưng phải tu sĩ bình thường có thể sánh bằng.

      Ban đầu, Tô Hàm luôn do dự, có nên cho Ly Giang biết về tồn tại của Tử thành hay . Sau này nghĩ lại, mình làm việc gì cũng có thẹn với lương tâm, bị xuyên cũng phải do mình muốn. Kể cả bây giờ có tò mò hỏi đến, có cái gì mà Tô Hàm dám !

      Tô Hàm thẳng thắn ra chuyện Tử thành cho Ly Giang, ngoài ý muốn là, vẻ mặt Ly Giang phải vui sướng, ngược lại rất tức giận.

      - Ngươi , bọn họ trở thành quỷ !

      Tô Hàm đoán ra vị đại nhân này nghĩ gì, thành khai báo từng chi tiết , dù sao từ đầu chí cuối, mình đều bị đặt ở thế bị động.

      - Là do Bạch Giác , ngài biết mà, là Thông U Bạch Hổ, trời sinh đối với những thứ này rất mẫn cảm.

      Ly Giang sắc mặt tái mét rồi.

      - Cư nhiên nguyện biến thành loài đê hèn như vậy! Còn mặt mũi dám sống tới hậu thế!

      Hử? Lời này có ý ghét bỏ bọn họ trở thành quỷ ma sao? Nhưng người đều chết, thành quỷ chỉ có nước tan thành mây khói! phải nên cảm thấy may mắn, ít ra bọn họ vẫn dùng phương thức khác để tiếp tục tồn tại hay sao?

      Tô Hàm đoán ra nghĩ gì, ngoan ngoãn im lặng.

      - Tô Hàm!

      Ly Giang đột nhiên lạnh lùng lên.

      - Nhớ cho kỹ, Minh tộc là hậu duệ của thần, cho phép bất cứ thứ dơ bẩn nào có thể bôi nhọ!

      Lúc nào vẻ mặt của cũng đều ôn hoà, đột ngột nghiêm khắc nóng nảy, ngược lại làm Tô Hàm thấy sợ, dám chậm chạp, gật đầu đồng ý ngay lập tức.

      Ly Giang giống như bực bội kinh khủng, qua lại, cũng biết chuyện với ai.

      - chết, biến mất cho sạch , sống tạm đến hậu thế bẩn thiểu như vậy, còn dám xưng mình là Minh? Quả thực quá vô liêm sỉ!

      Bây giờ nghe Tô Hàm mới hiểu. ra vị đại nhân này là cảm thấy Minh tộc huyết mạch rất cao quý, cả chúng sinh, khinh thường giống loài khác. Từ từ nghĩ lại, Tô Hàm rốt cuộc nhận ra, vẻ mặt của vị này lúc nào cũng ôn hoà, đối xử với nàng giống như người trưởng bối. Kỳ thực, ngay từ ban đầu là khinh thường nàng !

      Đúng vậy! Tuy khi đó luôn mỉm cười. tại ngẫm lại, hình như khi cười, khóe miệng cũng chỉ cong lên mà thôi, chân mày ánh mắt đều bất di bất dịch. Tô Hàm nhớ từng nghe ai , cười kiểu như vậy kỳ thực là cười giả tạo.

      có bệnh phân biệt chủng tộc, giai cấp vô cùng nghiêm trọng. Nàng đây là hỗn huyết Minh chi thứ còn vừa mắt, chẳng qua lựa chọn nào tốt hơn, đành phải chấp nhận. Cũng may, Tô Hàm mở ra Vu nữ truyền thừa, nụ cười của cuối cùng mới chân thành được tí.

      Tô Hàm bĩu môi... là phân biệt chủng tộc ghê quá a! Cảm giác giống như thời kỳ chiến tranh Nazi, luận chủng tộc nào cao quý hơn.

      Đổi thành Tô Hàm của trước đây, nhất định bởi vì vậy mà hậm hực. Mà Tô Hàm của bây giờ trải qua quá trình thử tâm vấn tâm, đạo tâm kiên định hơn nhiều, lòng cũng rộng rãi, buồn so đo. đời này vốn có gì là miễn phí, mình vô duyên vô cớ được bộ tộc truyền thừa, vốn rất may mắn, khí linh muốn giảy nãy tính là gì, huống chi, đây còn phải thực là khí linh đơn giản như vậy.

      Ly Giang cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại. Y quay đầu, trông thấy Tô Hàm thành thành cúi đầu đứng ở bên đó, lắng nghe giáo huấn, tâm lý cũng dễ chịu được đôi chút. Đứa này, tuy là hỗn huyết, tư chất cùng ngộ tính vẫn là thượng giai, có sỉ nhục thanh danh của Minh.

      - Ban nãy ngươi , động tay động chân ở trong đan điền của ngươi?

      Rốt cục hỏi tới điểm mấu chốt! Tô Hàm tập trung tinh thần, tình liên quan đến mình, nàng cũng dám qua loa.

      - Đúng vậy, thả ra hắc khí, ngưng kết thành viên hắc đan nằm trong đan điền của vãn bối. Lạ nhất là, thời điểm cữu công kiểm tra tình hình đan điền sau khi Kết Đan, cơ bản có phát vật gì khả nghi.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Anhdva, Hale2055 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 54
      Biểu ca mỹ nhân

      Ly Giang vẫy tay, bảo Tô Hàm lại gần, cẩn thận kiểm tra đan điền của nàng hồi. Quả nhiên phát ở bên cạnh đan điền của nàng, có viên hình cầu màu đen rất , nổi lơ lửng.

      - Quỷ khí.

      Ly Giang lạnh lùng mở miệng:

      - Sử dụng thủ pháp nấp đặc biệt của Minh tộc, tu sĩ bình thường phát ra là chuyện hiển nhiên.

      Tô Hàm lo lắng, hỏi:

      - Vậy tiền bối, vãn bối nên làm cái gì bây giờ?

      Ly Giang thấy hơi khó giải quyết:

      - Nếu thân thể của ta còn ở đây, hóa giải thuật pháp này là rất đơn giản, nhưng tại ta cũng chỉ là khí linh, căn bản vô pháp thi thuật.

      Tô Hàm thất vọng rồi.

      - Vậy là có cách nào sao?

      - Có.

      Ly Giang thấy ánh mắt của Tô Hàm sáng lên, tiếp:

      - Chờ ngươi có tu vi Phân Thần kỳ, là có thể tự thử xem.

      Phân Thần? Vậy phải đến ngày tháng năm nào chứ! Trong chớp mắt, Tô Hàm cảm thấy vô vọng dễ sợ, mình mới vừa Kết Đan thôi, đường tới Nguyên còn chưa biết ở đâu, càng cần phải tới Xuất Khiếu, Phân Thần!

      - Ngươi cũng nên thất vọng sớm như thế, nếu như ngươi có thể tìm được ai là thuần huyết Minh tộc, như vậy bất kể là tu vi gì, người đó đều có thể giúp ngươi hóa giải pháp thuật này.

      Thuần huyết?

      Tô Hàm cảm thấy nhức đầu, hỏi:

      - Xin hỏi tiền bối, ngài thuần huyết là chỉ chánh hệ sao?

      - Tất nhiên là phải …

      Ly Giang trả lời rất nhàng nhưng lại khiến Tô Hàm càng cảm thấy vô vọng.

      - Đại đa số chánh hệ cũng là hỗn huyết, chỉ là tỷ lệ huyết mạch ngoại tộc rất , chung quy vẫn phải thuần huyết. Ở Minh, người thuần huyết chỉ có hai dòng, là Vu nữ, hai là Tộc trưởng. Nhưng mà …

      thất lạc nhìn Tô Hàm cái, kết luận:

      - Chỉ sợ tại chỉ còn có chi.

      Ta thấy nửa chi còn tới đâu!(ノ꒪ Д ꒪) ノ┻┻

      biết bao nhiêu năm, biết tỷ lệ hỗn huyết đến bao lớn rồi đâu!

      Thôi kệ, phải chút hi vọng đều có, ráng tăng cấp lên Phân Thần kỳ là được rồi a! Cũng phải đường cùng, tư chất của mình tệ, chỉ cần luôn cố gắng, tin rằng đường đến Phân Thần xa!

      Trong lòng Tô Hàm lại bùng lên ý chí chiến đấu hừng hực, vì tự do, cố gắng lên!

      Ly Giang ở bên cạnh quan sát thái độ của Tô Hàm. Trông thấy nàng từ thất vọng đến ý chí chiến đấu sôi sục, thầm hài lòng, người trẻ tuổi thôi, gặp phải tí áp lực sao được? Tiện đường lại tìm kiếm tộc nhân khác của Minh tộc, vậy càng tốt hơn!

      - Đúng rồi, con quỷ điểu kia ngươi xử trí như thế nào?

      Tô Hàm hồi đáp:

      - Sau khi vãn bối nhét nó vào cái vòng tay, tạm thời còn để ở bên ngoài. Trước đó, chủ nhân của nó bảo có việc gì con chim này cho vãn bối biết. Vãn bối đoán, giữa bọn họ nhất định có cách gì đó để trao đổi, thành thử dám cầm vòng tay đó vào trong đây.

      Ly Giang trầm ngâm hồi, :

      - Ta dạy cho ngươi loại pháp thuật, có thể khiến con quỷ điểu rơi vào ngủ say. Sau này, ngươi cần phải e dè như thế.

      - Tiền bối…

      Tô Hàm hơi do dự, vẫn cứ hỏi thử:

      - Ngài thực muốn gặp mặt những người đó sao?

      Ly Giang lại giận tái mặt.

      - Bọn họ thực tồi tệ quá rồi! Làm nhục thanh danh của Minh, ta muốn gặp! Về sau nếu lại đụng mặt, ngươi cũng cần khách khí!

      Ha ha, ngài nghe dễ quá, cái nho đê giai tu sĩ như ta, có tư cách gì khách khí với người ta?

      Nghĩ nghĩ như vậy, mặt ngoài Tô Hàm vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

      Từ khi hiểu Ly Giang sùng bái, tự hào thanh danh của Minh tộc cách thái quá. Tô Hàm cũng thầm nhắc nhở bản thân. Nay trở thành thành viên của Minh tộc, sau này mình phải chú ý ngôn hành thêm ngàn vạn lần. Chớ có để vị đại nhân này cấm cửa mình, sao ta, chỗ này dẫu sao cũng là gian xịn a!

      Phải biết rằng, từ đầu chí cuối, Truyền Thừa Điện này có thuộc về mình. nay cùng lắm mình được xem là kí chủ, gặp được người thích hợp hơn, đoán chừng nó chuyển dời sở hữu.

      tại, bản thân Ly Giang chỉ là khí linh, thể thi triển pháp thuật. Nhưng dù sao từng tham gia tiên ma đại chiến, tri thức rất uyên bác. Truyền thụ thuật pháp cho Tô Hàm, giải thích kỹ càng hồi, cộng thêm ngộ tính của Tô Hàm tệ, thử nghiệm lần xem cũng kém là bao. Tức thời cáo từ Ly Giang, trước giải quyết tiểu Tước nhi.

      Tiểu Tước nhi cùng Tô Hàm là đồng cảnh giới, cho nên Tô Hàm cần phí bao nhiêu khí lực liền giải quyết nó xong xuôi. Trông thấy con chim quỷ hay thích sinh rơi vào ngủ say, Tô Hàm thở phào, giải quyết xong cái.

      ******

      Bên này, tình trạng của Tô Văn Bân hai người cũng có tiến triển. Tin tốt rất nhanh tới: Thính Khiêm Chân nhân phụ mong đợi của mọi người, đem hai viên đan dược chữa thương luyện chế rất tốt.

      Điều này làm cho tập thể Từ Thương đều vui mừng khôn xiết. Vì thế, sau khi Tô Văn Bân cùng Từ Ngạn Chi ăn đan dược xong, lại bế quan vài ngày, lúc ra trông giống như bị đánh tráo bằng.

      Trước khi Tô Hàm bí cảnh, hai người đều bế quan, sau khi trở về cũng luôn chưa gặp, nhẩm tính thử cũng gần ba tháng. Lần này, hai người xuất quan, Tô Hàm xém chút nhận ra.

      Đại khái là tĩnh dưỡng ba tháng, thương lại dưỡng rất tốt, hai người trông còn thê thảm như bộ xương khô nữa, dần dần khôi phục được phong thái ngọc thụ lâm phong năm xưa.

      Tô Văn Bân cần phải , Tô Hàm tự soi gương, lập tức hiểu cha mẹ đều phải lớn lên nhìn cực tốt. Quả nhiên, tuy Tô Văn Bân vẫn còn vẻ gầy yếu tái nhợt, nhưng đôi mày kiếm khí bừng bừng, cố tình lại dài đôi mắt đào hoa, khi ánh mắt lưu chuyển, lực sát thương lớn vô cùng. Khó trách năm đó có thể khiến phần đông nữ tu ngã vào lòng y.

      Ai cũng ánh mắt của Tô Hàm lớn lên giống như Tô Văn Bân. Nhưng mà Tô Hàm nhìn ra cặp viên viên mắt hạnh của mình có bóng dáng hoa đào mắt ở chỗ nào. Chẳng lẽ là nữ đại mười tám biến? Nhưng ngàn vạn lần chớ có biến thái quá nha!

      Về phần Từ Ngạn Chi, thời điểm Tô Hàm vừa nhìn thấy, sững sờ đến rớt cằm, làm Từ Ngạn Chi đắc ý dễ sợ.

      - Sao vậy, biểu muội, xem tròn mắt ! Ca sớm ca là Hạo Thương đệ nhất thất quân tử!

      Tô Hàm lấy lại tinh thần, năng uyển chuyển:

      - Biểu ca ... Bộ dạng đúng là mỹ a!( ¬ ‿ ¬ )

      Từ Ngạn Chi tức tối phản bác:

      - Mỹ là dùng để nữ nhân! Lão tử là đại lão gia, làm sao có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung chớ! ràng là tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong!

      Tô Hàm nhìn bản mặt của , lớn lên còn đẹp hơn nữ tử, chỉ cười tươi toe toét, buồn tiếp tục so đo với . Dù cho lại già mồm cãi láo như thế nào, cũng thể thay đổi được thực, lớn lên có cái bản mặt y như nữ nhân! À , hơn cả nữ nhân!

      Muốn , từ sau khi xuyên , số lượng mỹ nam Tô Hàm gặp qua cũng ít. Giới tu tiên vốn là tuấn nam mỹ nữ cả đống, xa , ở bên cạnh Tô Hàm, Lâm Quân, Tần Sách đều là mỹ nam hiếm có khó gặp, mẫu hình ấm áp như vầng thái dương, mẫu hình hoa mỹ nam, hoặc là thế giai công tử, nhưng chưa từng gặp qua ai như Từ Ngạn Chi, mẫu hình ngụy nương.

      tới mới nhớ, thời điểm năm đó trêu hoa ghẹo nguyệt, mấy nữ tu kia cần dũng khí bao lớn mới dám đứng ở bên cạnh đảm đương lá lót nền a!

      Thấy thần sắc của Tô Hàm đầy chế giễu, Từ Ngạn Chi đột nhiên lập tức xẹp lép.

      - Thôi được rồi, kỳ thực ta cũng biết bộ dạng của mình đủ nam tính, ta cũng đâu có muốn a! Ai biểu nương của ta liền sinh ta ra như vậy đâu!

      Tô Hàm đồng tình vỗ vỗ bả vai của , :

      - Biểu ca đừng thương tâm ha! Dung mạo này của ngươi, biết bao nhiêu người cầu còn được đâu!

      Đương nhiên, ý ta là nữ nhân!

      Làm gì Từ Ngạn Chi nghe hiểu ý của nàng, hung hăng trừng nàng cái. Nhưng cũng có khí lực cùng nàng so đo, dù sao bị người cười cũng phải ngày ngày hai, riết cũng quen.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :