1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      Bạn ơi trước tiên thanks bạn edit thứ hai cho mình xin link convert dc ko. Thanks a lot

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      To Kún: Ok, ta :uong2:
      Last edited: 4/5/17
      Hale205Jenny Kún thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 37
      Bí cảnh mở ra

      bao lâu sau, đội ngũ của Thiên Nhất Môn mới khoan thai tới chậm. đám tu sĩ nối đuôi nhau từ linh thuyền xuống, toàn bộ tông môn đều thống nhất kiểu trang phục thuần trắng, chỉnh tề cùng nghiêm túc.

      - Để cho chư vị đạo hữu đợi lâu!

      đầu là gã tu sĩ, khuôn mặt cười tươi toe toét.

      - Là lỗi của Thiên Nhất Môn bọn ta, đến hơi bị chậm!

      Ha ha… lần nào các ngươi cũng như vậy, mà lần nào cũng đều tới chót.

      Thực lòng mà , các vị tu sĩ dẫn đội ai cũng đều cảm thấy khó chịu, nhưng mặt chỉ đành giả bộ hòa hòa khí khí, sau đó lợi dụng trò chuyện để ngầm châm chọc lẫn nhau.

      Lợi dụng vị trí nấp bên trong đám đông, Tô Hàm thầm đảo mắt vòng qua chỗ Thiên Nhất Môn. Tô Hàm cảm thấy hụt hẫng khi trông thấy Tần Sách, nhưng rất nhanh lại buông xuống, thở ra hơi, tìm thấy thôi!

      Cùng lúc đó, Tô Tình cũng truy lùng bóng dáng của Tô Hàm, nhưng thu hoạch được gì.

      Cũng đúng, bí cảnh này là do mấy đại môn phái liên kết với nhau mở ra, tán tu đâu có quyền tham gia. Hơn nữa cho đến tận bây giờ, Tô Hàm vẫn chưa hề trở về gia nhập Thiên Nhất Môn. Ả ta có xuất ở đây là chuyện rất đỗi bình thường. Nhờ vậy, mình lại có thể trước bước thêm lần nữa, đoạt cơ duyên mà Tô Hàm từng gặt hái trong kiếp trước tại chỗ này!

      Tuy Tô Hàm nghe tới đại danh của Tô Tình từ lâu, nhưng cho đến nay, nàng vẫn chưa chính thức gặp Tô Tình lần nào. Tất nhiên, nàng làm gì biết tướng mạo của nàng ta trông ra sao, chẳng qua nàng nhớ điều, tư chất của Tô Tình là thiên tiên thủy linh căn, dáng người yểu điệu lung linh, cho nên rất dễ nhận diện.

      Quả nhiên, nhìn vào đám người Thiên Nhất Môn liền lòi ra thiếu nữ trông có vẻ vô cùng nổi bật. Dáng người mảnh mai, xinh xắn yểu điệu. Cho dù nét mặt vẫn còn non nớt nhưng được cái khuôn ngực đầy đặn, vòng eo nhắn. Đúng kiểu người ta hay là gương mặt thiên sứ, dáng người ma. Trong lúc vươn tay vươn chân liền biểu lộ ra được mùi vị phong tình phương. Đủ để hấp dẫn được phần đông các loại ánh nhìn, minh mục trương đảm có, mịt mờ đánh giá có, hầu hết đều xuất phát từ nam tu.

      Ngọa tào! ràng chỉ kém nhau có ba tuổi thôi, vì sao người ta có thể ngực tấn công, mông phòng thủ? Mà mình vẫn cứm ngàn năm loli? Vì sao thoáng nhìn nữ phụ trùng sinh lại càng giống nữ chủ ngựa đực văn hơn mình chớ? ᕙ ( ᗒᗣᗕ ) ᕗ

      Tô Hàm bi phẫn nhìn Tô Tình, má phấn như hoa đào, thỏ thẻ trò chuyện cùng người bên cạnh, chung quanh bị bao vây bởi vòng nam tu, người người ánh mắt chứa đầy sắc thái mê say. Nhẩm tính mấy người này đa phần đều là thiên chi kiêu tử đến từ các đại môn phái.

      Chợt nàng ngộ ra chân lý, đừng đây là bộ nghịch tập văn, nữ phụ trùng sinh, ngược cặn bã nam, cặn bã nữ, đồng thời thăng cấp, thu nam sủng, lập hậu cung phi thăng?

      A phi phi phi phi! Tỷ mới làm cái gì cặn bã nữ đâu! Tỷ là mầm non tươi xanh, về sau trưởng thành thành mỹ nữ như hoa như ngọc, nội tâm mỏng manh, hảo hài tử người người hoan nghênh!

      Trưởng lão dẫn đội của Hành Dương kiếm phái phiết mắt qua chỗ Tô Tình cái, cười :

      - Phương đạo hữu, vị nữ đệ tử này của quý môn là thiên tiên thủy linh căn đúng ! có hôn ước chưa đó? Ngươi xem thử Giang Lãng của phái ta như thế nào?

      Tu sĩ họ Phương cười ha ha.

      - Chẳng qua là cái tiểu bối, may mắn được đạo hữu để mắt tới! Chẳng qua đệ tử này từng phát thề, cả đời này tuyệt gả ngoại tộc! Thế nhưng làm phụ lòng phen ý tốt của đạo hữu!

      Trưởng lão của Hành Dương kiếm phái cười trừ, cho qua chuyện. thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về môn phái, nhất định phải dặn dò đệ tử trong môn phái mình kỹ, nhớ phải cách nữ tu này ra càng xa càng tốt, miễn cho lâm vào bể tình, vùng vẫy thoát ra, hủy đời tu hành.

      Ở chỗ Thiên Nhất Môn, Trưởng lão họ Phương đắc ý nhìn Tô Tình xong lại nhìn phớt qua đám thanh niên đứng bên cạnh nàng. tệ a tệ a, xem ra tương lai hẳn có thể lựa ra tên thiên chi kiêu tử đem về làm con rể cho môn phái!

      Thời gian lặng lẽ trôi , bóng đêm dần dần buông xuống, sương mù từ chỗ vách núi đen ngày càng dầy đặc, cho đến khi tia ánh nắng cuối cùng tan biến sương mù mới chuyển động. Vị trí ngay tại ven sườn của vách núi bất chợt ra cánh cổng cực lớn, dáng vẻ rất cổ xưa, độ cao ước chừng mười trượng, bề ngang được tứ trượng, sừng sững trang nghiêm.

      Tất cả mọi người đều nín lặng, chăm chú quan sát chuyển động của cổng lớn. Cánh cổng vẫn cứ chần dần bất động, thẳng kéo tới nửa đêm, trăng treo đỉnh đầu, cánh cổng mới từ từ mở ra. Phía sau cổng là mảnh hỗn độn lẫn lộn mơ hồ, căn bản nhìn ra đằng sau đó chờ đợi mình điều gì.

      Lúc này Từ Nguyên xoay người, mặt đối mặt với tập thể đệ tử Ngự Thú Tông, nghiêm túc dặn dò:

      - Mỗi lần cánh cổng của Hoàng Thiên bí cảnh mở ra là trùng vào ngày cuối tháng, chư vị đệ tử ngàn lần phải nắm chặt thời gian! Còn nữa, linh khí nơi đây quả thực nồng đậm vô cùng, đậm hơn rất nhiều so với bên ngoài Hạo Thương đại lục. Nhưng chớ có bao giờ nghĩ theo kiểu ăn may, cố nén ở lại bên trong chịu ra, lòng lợi dụng linh khí ở bên trong bí cảnh nhằm đột phá tu vi. Ta có thể xác nhận điều cho các ngươi hay, từ xưa đến nay, bất kỳ kẻ nào từng thử làm như vậy đều ai còn sống ra! Nguy hiểm ở trong bí cảnh này trùng trùng điệp điệp, chuyện gì cũng phải nhất định hành động cẩn thận!

      - Đệ tử tuân mệnh!

      Ở bên cạnh, các vị Trưởng lão của mấy môn phái khác cũng phát biểu, cơ duyên nếu có thể ngộ lại thể cầu, dù sao nữa cũng đáng để bán mạng.

      Tiếp theo đó, các vị đệ tử lần lượt dựa theo thứ tự, xếp thành hàng, từng người nghiêm túc bước vào cánh cổng, cho đến khi bình minh lên, cổng lớn mới chậm rãi khép lại, sau đó biến mất.

      khi tu sĩ tiến vào bí cảnh, ai cũng bị truyền tống ngẫu nhiên tới chỗ bất kỳ, Tô Hàm chỉ thấy hơi choáng váng lát, lập tức đáp xuống thổ địa kiên cố.

      - Grào!!!

      Tiếng thú gầm rú vang lên, khoảng cách ngay gần bên tai, Tô Hàm chưa kịp nhận ra chuyện gì cơ thể phản xạ tự nhiên, co giò bỏ chạy.

      Cũng hên là hai con thú giằng co lấy nhau, đối với tu sĩ loài người bất thình lình xuất như Tô Hàm, bọn chúng chỉ nhìn lướt qua lần sau đó thèm để ý. Tô Hàm sợ vỡ mật chạy ra thực xa mới dám dừng lại, vỗ vỗ ngực mình.

      Ui trời! Nguy hiểm quá! Cũng may ở trong mắt hai con thú cấp bốn, mình chỉ là tôm tép, bé đáng kể. Làm tỷ sợ muốn chết!

      Tô Hàm ổn định tâm thần, như vậy mới có thời gian đánh giá quang cảnh địa phương mình đặt chân, dựa theo bản đồ do Từ Nguyên cung cấp, nơi này là... Úi? Hình như có đánh dấu ở bản đồ a! Chẳng lẽ chưa có tu sĩ loài người nào từng đặt chân tới đây?

      Dựa lý thuyết, loại địa phương vẫn chưa được khám phá, có được kỳ ngộ cực béo bở, hai là có nguy hiểm ảnh hưởng tới tánh mạng, là cái nào đây?

      Tô Hàm uể oải phát , cứ việc chung quanh thực vật trông rậm rạp, sinh cơ bừng bừng, thế nhưng tí xíu thanh như trùng kêu hoặc chim hót đều chẳng có, như vậy suy ra, đây hẳn là lãnh địa của con thú cấp cao nào đó.

      May mắn là, cho đến tận bây giờ, Tô Hàm vẫn chưa cảm nhận ra có khí xuất trong phạm vi gần, nghĩa là mình vẫn chưa bị nó phát . Ngẫm lại kiện vừa rồi, hai bên thú cấp bốn giằng co, rất có khả năng đây là lãnh địa của trong số hai con thú đó.

      Tô Hàm lấy ra cái la bàn Chỉ , nó có khả năng hỗ trợ người dùng định vị được phương hướng nào trong vòng giới hạn bán kính tồn tại khí. Quả nhiên, linh châu ở bốn phía của la bàn Chỉ hơi chớp lên mấy cái, sau đó chỉ còn lại hai viên linh châu vẫn tỏa sáng. viên là nằm ở phương hướng Tô Hàm vừa mới trốn thoát, ánh sáng có màu xanh lá, thuyết minh là khí thuộc về thú cấp bốn, mà viên còn lại là ở trước mặt, phía bên phải của Tô Hàm, đoán chừng là hang ổ của trong hai con thú kia.

      Nếu như vậy, mình có nên đột nhập hang ổ của nó, thử vận hay ? Ừm, vụ này được! Cơ hội hiếm có khó gặp như vậy nếu bỏ lỡ tiếc lắm!

      Hạ quyết tâm, Tô Hàm do dự tí nào chạy tới ổ thú.

      Chỗ kia cách chỗ Tô Hàm dừng chân tính là xa, Tô Hàm bay nhanh lát, lập tức cảm nhận được khí nồng đậm.

      vách đá, rêu phong phủ kín bề mặt nham thạch, rậm rạp dây mây buông thỏng xuống, che lấp đại bộ phận cửa động. Nhìn sâu vào, mơ hồ có cái thạch động kéo dài.

      Tô Hàm ngừng lại ở gần đó, kiểm tra cẩn thận, đồng thời quan sát bốn phía.

      Trừ bỏ thanh gió lay cỏ động, cũng phát động tĩnh khác thường. Hơn nữa, chỉ có cửa động ở tiền phương này tỏa ra khí, còn lại hết thảy đều bình thường.

      Tuy nhiên Tô Hàm vẫn dám bứt dây động rừng, cẩn thận tiếp cận cửa động, đẩy ra dây mây che lấp cửa động, nhìn sâu vào bên trong, tối thui cái gì nhìn cũng ra.

      Cúi người bước vào, Tô Hàm nương theo thông đạo cong cong vẹo vẹo, tiến về phía trước.

      thạch bích, vài loại linh thảo mọc ra xanh tươi mơn mởn, vô sắc vô vị nhưng tỏa ra ánh sáng dụ hoặc, cái này là Dạ Quang thảo, nó chỉ sinh trưởng ở địa phương u ẩm ướt, thể tưởng được ở trong hang động này lại tồn tại nhiều như vậy.

      Tô Hàm lấy ra hộp dược, cẩn thận hái xuống Dạ Quang thảo cất vào. Vừa tiến vào bao lâu liền có thu hoạch lớn như vậy, Tô Hàm càng trông đợi vào những khám phá cùng thu hoạch tiếp theo.
      Last edited: 15/12/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw683 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 38
      Toàn Cơ hoa

      Ánh sáng trong thông đạo rất ảm đạm, Tô Hàm vận chuyển linh lực, hai mắt lên nhàn nhạt tử quang.

      Đây là thuật pháp trong truyền thừa của Vu nữ Minh tộc, lấy huyết mạch làm vật dẫn, thi triển Phá Vọng Nhãn. Luyện tới cảnh giới đại thành nhìn thấu tất cả những thứ vô căn cứ tồn tại thế gian này. Chẳng qua, huyết mạch của Tô Hàm quá mỏng manh.

      Dựa tu vi tại của nàng mà , chẳng qua mới chạm tới cọng da lông của công pháp, còn hơi bị miễn cưỡng, thể sử dụng trong khoảng thời gian quá lâu. Trước mắt, ở bên trong hang ổ của thú cấp bốn, Tuy rằng thú đó ra ngoài, nhưng khó tránh khỏi ở bên trong ổ của nó, có thiết lập bất kỳ loại bẫy rập nào, vẫn cứ cẩn thận hơn.

      Tô Hàm có Phá Vọng Nhãn trợ giúp, tốc độ trở nên nhanh hơn. bao lâu, nàng đến cuối thông đạo, tới ở cái ngã rẽ, Tô Hàm dừng lại, nàng nghe thấy rất ở bên trong có tiếng nức nở của tiểu thú.

      Tô Hàm dò xét chút, hẳn là nhất giai thú vừa được sinh ra lâu, như vậy mới thở ra. Trước khi Tô Hàm vào sơn động, nàng vận dụng Liễm Tức phù, nhưng chỉ vừa đủ để ngăn cản thần thức thăm dò của thú cấp bốn, cho nên trong lòng nàng, âu còn có chút lo lắng.

      Lặng lẽ xoay người vào, chớp mắt toàn thân Tô Hàm tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng. Tại chính giữa động phủ, có con thú cấp bốn Thiết Tiêm điểu thủ hộ ở bên cạnh con tiểu thú rất yếu!

      Thiết Tiêm điểu ngưỡng mặt nằm, hai cánh khép lại, đầu nghiêng về bên, hơi thở rất mỏng manh, vẻ mặt uể oải. Thế nhưng khi Tô Hàm vừa tiến vào, nó lập tức phát , hai mắt sắc bén mở ra, định vị chính xác vị trí của Tô Hàm, giương ra đôi cánh, rít lên tiếng kêu. Tuy vang cho mấy nhưng có lực xuyên thấu rất mạnh.

      kêu gọi bạn đời!

      Tô Hàm quyết định rất nhanh, khoảng cách để thú nọ chạy về hẳn là còn tốn khoảng thời gian, phú quý hiểm trung cầu! Liều mạng! Nhanh chóng phóng tới gần chỗ Thiết Tiêm điểu, túm lấy đóa hoa màu tím sinh trưởng ở bên đó.

      Thiết Tiêm điểu này vừa mới trải qua thời kỳ sinh sản lâu, suy yếu vô lực, nhưng tuyệt cho phép loài người, tu vi đê hèn xâm phạm được lãnh địa của mình. Tức thời giãy dụa, vỗ qua cho cánh, tạo ra sức gió khổng lồ, chưởng lực tung về phía Tô Hàm.

      Tô Hàm ỷ vào cực phẩm nhuyễn giáp mặc ở người, có thể chống đỡ kích, nương sức gió, lăn cực nhanh gần tới đóa hoa màu tím, ôm vào trong ngực!

      Thiết Tiêm điểu thấy vậy càng giận dữ hơn, phát ra tiếng thét chói tai dài, kết hợp cỗ khí thế mãnh liệt!

      Vốn Tô Hàm bị trọng thương, lại thêm khí thế này nghiền áp đợt, tức thời nhịn được phun ra ngụm máu.

      Ngọa tào! Lại lấy cảnh giới chênh lệch đến đè tỷ! Tỷ muốn nghịch tập! Muốn kết Đan! Muốn kết !

      Tô Hàm chịu đựng đau đớn, lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn, bể nát, vừa nhanh chóng chạy thoát ra bên ngoài, vừa gào thét ở trong lòng.

      Phía sau Thiết Tiêm điểu vì muốn bảo vệ tiểu thú của nó, cộng thêm thân thể vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Tô Hàm dần dần biến mất, nó cam lòng lại thét ra tiếng chói tai.

      Đồng thời, ở bên ngoài cũng truyền vào tiếng phẫn nộ đáp lại, là Thiết Tiêm điểu giống đực về tới nơi!

      Trở về nhanh dữ vậy? Sớm như vậy thoát khỏi triền đấu của con thú kia rồi?

      Tô Hàm nghiến răng, lại gia tốc, cả hai chạm mặt ở cửa động. Thiết Tiêm điểu này người có miệng vết thương kéo dài, đại khái là do nóng lòng thoát khỏi đối thủ nên chịu thương, máu tươi tí tách tí tách nhiễu xuống. Khi ánh mắt của nó bắt gặp Tô Hàm, toàn bộ đều trở nên đỏ ngầu, móng vuốt sắc bén hai chân xòe ra, định chụp lấy Tô Hàm!

      Trong suy nghĩ của nó, người này chẳng khác gì con kiến hôi, nhất định đỡ nổi chụp của nó.

      Tô Hàm chuẩn bị từ lâu, lấy ra thanh ngọc kiếm, có cất giữ kiếm khí của Lâm Quân, linh lực ào ạt truyền vào, bộc phát ra đạo kiếm khí, thế như ngàn quân, bắn thẳng về phía Thiết Tiêm điểu!

      Do khoảng cách giữa cả hai quá gần, cộng thêm Thiết Tiêm điểu hề đề phòng thực lực của nàng, cho nên nó chỉ kịp lách mình tránh né kiếm khí, nhưng vẫn bị kiếm khí gây thương tích đến vùng bụng, toạc ra lổ hổng lớn.

      Thừa dịp này, Tô Hàm trượt nhanh qua dưới hai chân Thiết Tiêm điểu, xong lập tức bay về phương xa.

      Thế nhưng bị kiến hôi gây ra thương tích! Tâm trạng Thiết Tiêm điểu giận đến bốc hỏa, thét lên tiếng, định lập tức đuổi theo Tô Hàm.

      Đúng vào lúc này, con Lục Mãng Xà trước đó đánh nhau với nó đuổi theo tới nơi. Trông thấy Thiết Tiêm điểu lại bị thương, tất nhiên là đâu có ngu mà bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng, lập tức triền đấu lên lần nữa.

      Mặc dù Thiết Tiêm điểu cam lòng, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể để Tô Hàm thừa dịp trốn thoát.

      Tô Hàm chạy hơi xa, tìm được chỗ yên tĩnh, dò xét bốn phía, đúng là bóng người, mới lóe thân hình trốn vào Truyền Thừa Điện.

      Vừa tiến vào Truyền Thừa Điện, chân của Tô Hàm liền rã rời, ngã xuống đất, nhịn được lại phun ra búng máu, nhiều điểm vết máu loang lổ dính quần áo trông giống như những đóa hồng mai nở rộ. Bạch Giác nhàm chán chơi đùa giống như con mèo con, tự đuổi bắt cái đuôi của mình chơi. Chứng kiến bộ dạng héo úa của Tô Hàm, nó hoảng sợ, chạy nhanh tới, cọ cọ cánh tay Tô Hàm, đôi mắt óng ánh như giọt nước mở to, lo âu nhìn nhìn Tô Hàm.

      Tô Hàm gượng cười, giơ tay lên lên, trấn an xoa đầu của nó, lại lấy ra đan dược chữa thương ăn vào, nhắm mắt ngồi thiền.

      Nàng quá mức cậy mạnh, lúc trước ở Man Nguyên sơn, tứ giai thực nọ mang đến cho Tô Hàm cảm giác, ngoại trừ chênh lệch về cảnh giới, phương diện khác cũng có cường đại cỡ nào. Cho nên, nàng mới quyết định đánh cược phen. Bây giờ nghĩ lại, thực nọ lực công kích cùng lực phòng ngự tất cả đều rất kém cỏi, cơ hồ cùng cấp với thú cấp ba, chỉ có tính nấp là coi được, thể so với Thiết Tiêm điểu.

      Chẳng qua nghĩ tới chiến lợi phẩm, bị thương cũng là đáng giá. Đóa hoa màu tím kia, theo điển tịch bên trong Vu nữ điện ghi lại, tên là Toàn Cơ hoa, chính là vật phẩm thượng giai dùng để phụ trợ tu luyện Phá Vọng Nhãn.

      Tỉ lệ huyết mạch của Vu nữ trong cơ thể Tô Hàm quá mức mỏng manh, đường tu luyện theo cách thông thường, đừng là đại thành, sinh thời có thể luyện ra chút thành tựu tệ lắm rồi. Nhưng nay có Toàn Cơ hoa, nàng có thể tăng thêm phạm vi bán kính tầm nhìn, nhường Phá Vọng Nhãn tăng lên cấp bậc, tu luyện càng dễ dàng hơn xưa.

      Thứ này rất hiếm thấy, cho dù là ở thời đại tiên ma cũng thực hi hữu. Tô Hàm vốn cũng nuôi hi vọng gì, cho rằng Toàn Cơ hoa bị diệt sạch, ngờ hôm nay gặp được mừng quá a!

      Bây giờ, Tô Hàm thấy cảm giác đau đớn trong cơ thể giảm đôi chút, lại cầm ra Toàn Cơ hoa đắn đo suy nghĩ. Hoa này nên sử dụng trực tiếp, cần thêm ít phụ liệu hỗ trợ, điều chế thuốc để tăng lên dược tính, tại ở trong bí cảnh, đúng lúc, chờ sau khi mình rời khỏi đây rồi tính tiếp!

      Hạ quyết tâm, Tô Hàm lại tiếp tục ngồi thiền, điều khí mất ngày. Sau khi cảm giác thương thế thực giảm bớt, lập tức bước ra khỏi Truyền Thừa Điện, tiếp tục thám hiểm. Chẳng qua lần này, nàng và Bạch Giác cùng đồng hành.

      Số lần Tô Hàm cùng Bạch Giác hợp chiến phi thường ít ỏi, ngon lành có cái chiến sủng, vậy mà thẳng tắp nuôi dưỡng theo chiều hướng manh sủng. Đành chịu thôi, Bạch Giác cao hơn so với nàng cấp, Lâm Quân muốn nàng sinh ra tính ỷ lại, cho nàng suốt ngày vác Bạch Giác ra trợ chiến.

      rất lâu Bạch Giác được gặp ánh mặt trời, sau khi ra tát hoan chạy loạn, Tô Hàm bó tay, đỡ trán: Thân ái, chúng ta phải ngắm cảnh a!

      Túm lấy gáy của Bạch Giác, Tô Hàm vô cùng nghiêm túc báo cho nó biết: Nơi đây nguy hiểm cực kỳ, thể chạy loạn!

      Bạch Giác ủy khuất gật đầu: Nhưng mà tiểu bạch gia rất muốn được chơi a!

      Bạch Giác ủ sầu ủ dột, ngồi lên bờ vai Tô Hàm, nhàm chán túm túm lọn tóc của Tô Hàm. Tô Hàm bị đôi mắt cầu xin ướt sũng nước của nó nhìn mà mềm lòng, đành chịu thua, thỏa hiệp:

      - Được rồi! Chỉ cho phép chạy trong vòng phạm vi bán kính ba trượng.

      Địa bàn bị thu chút cũng sao, dù sao có chỗ để tung tăng là được! Bạch Giác chớp mắt hồi sinh tại chỗ, lại tát hoan ở bên cạnh Tô Hàm, lúc chạy trước, khi chạy sau, đùa đến quên trời quên đất.
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2056 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 39
      Tử thành

      biết mình ở chỗ nào, nhìn khắp bản đồ cũng lần ra. Tô Hàm đành phải dựa vào trực giác của mình mà . Nàng nhớ rằng, địa điểm truyền tống cuối cùng để ra ngoài bí cảnh nằm ở vị trí trung tâm. Có lẽ bây giờ mình ở phía đông nam ! Đề phòng vạn nhất xảy ra sai sót, Tô Hàm quyết định, cứ vào trung tâm, bằng đến phút chót tìm ra địa điểm làm sao bây giờ? Nàng cũng muốn bị nhốt mãi mãi, sống chết mình ở trong này!

      Sau khi quyết định xong, Tô Hàm mang theo Bạch Giác tăng nhanh lộ trình.

      Ánh mặt trời dần dần rút , đêm tối chậm rãi buông xuống, nguyên bản rừng rậm yên tĩnh nay càng thêm trầm. Trong hoàn cảnh tĩnh mịch như vậy, mặc dù Tô Hàm còn là trạch nữ như thuở nào, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy chíp bông.Ngược lại, Bạch Giác cảm thấy có cái gì bất thường, cứ tung tăng chạy loạn như cũ.

      Đột nhiên, nó đứng thẳng người, thắt lưng cong lên, hai mắt híp híp, nhe răng nhếch miệng, gầm gừ tiếng uy hiếp.

      Tô Hàm lập tức tập trung tinh thần, đề cao cảnh giác, cấp của Bạch Giác cao hơn nàng cả cảnh giới, cho nên nó có thể phát ra trước tiên có cái gì ổn.

      Tu sĩ sợ ngày hè nóng bức, hay đông giá rét lạnh. Nhưng vào giờ phút này, Tô Hàm lại cảm giác có cỗ khí lạnh lẽo, u vây lấy nàng, thấm vào trong cơ thể của nàng, lạnh chỉ ở ngoài da, mà ngay cả trong khung xương, đều cảm thấy ớn lạnh.

      tầng da gà nổi lên, thở mạnh Tô Hàm cũng dám thở tiếng, e sợ mình quấy nhiễu cái gì đó. Sau đó, có mảnh sương mù đen xuất , dần dần tiếp cận, mang đến hơi thở càng thêm lãnh. Tô Hàm muốn chạy, lại phát giác đôi chân nghe theo ý mình, cứ như toàn thân bị trói chặt lại bằng.

      Từng giọt mồ hôi lạnh theo khuôn mặt Tô Hàm chảy xuống, nhiễu giọt rơi xuống mặt đất. thanh bé đến mức thể nghe thành tiếng, nhưng lại khiến Tô Hàm thoáng chốc tóc gáy dựng đứng, phát huy ra năng lực chưa từng có từ trước đến nay, phá tan mọi trở ngại, đồng thời tóm lấy Bạch Giác cực nhanh, bỏ chạy!

      Chạy!

      Trong đầu Tô Hàm chỉ có duy nhất suy nghĩ này, sương mù kia mang đến cảm giác lãnh đến mức khiến nàng thực dám nghĩ phản kháng, chỉ thầm nghĩ: Trốn! Trốn! Trốn!

      Tô Hàm dùng hết toàn lực bỏ chạy, chút tiếc tiền dán thêm người mấy tấm Tật Phong phù, kéo tốc độ lên mức nhanh nhất. Cho dù như vậy, Tô Hàm vẫn ngừng đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì nàng cảm nhận được khí lạnh càng lúc càng nặng, sương mù đen dần áp sát!

      Sương đen nhìn như thong thả, kì thực tốc độ cực nhanh. Tô Hàm chạy trốn chỉ là phí sức. Nhanh chóng, Tô Hàm cùng với biểu cảm hoảng sợ bị hắc vụ cuồn cuộn nuốt lấy.

      Cảm giác choáng đầu quen thuộc truyền đến, Tô Hàm nhận ra, mình lại bị truyền tống, chỉ là biết bản thân bị truyền tống đến chỗ nào.

      Trước hết, Tô Hàm vận công dàn trải lôi điện khắp toàn thân, sau đó mới có tâm trạng đánh giá hoàn cảnh của mình.

      Đây là tòa thành hoang.

      Bầu trời đỏ sậm hòa cùng đen tối, nhìn như là mảnh máu tươi bị vấy mực, có bất kỳ ánh sao nào, cực kỳ u giống như muốn đổ sập xuống. Tường thành đổ nát, cảnh tượng nơi đây giống như từng trải qua chiến tranh, tàn phá thiêu rụi, tản ra hơi thở độc cùng tuyệt vọng.

      Ngã tư đường trống rỗng, nhìn cái thấy tận cùng. Xa xa nhìn lại, tòa tháp cao đứng sừng sững ở trong nội thành. Nhưng tòa tháp kia chỉ còn lại nửa bộ phận. Hình như phần còn lại bị người chặt đứt, phối hợp với quang cảnh bầu trời đỏ sậm, tạo nên bộ cảnh tượng tận thế buông xuống.

      Tô Hàm người đứng giữa ngã tư đường trống rỗng, tuy có gió, lại vẫn nhịn được run cầm cập.

      Nàng biết đây là nơi nào. Tử thành! Đây là Tử thành!

      Tô Hàm dường như cảm thấy tuyệt vọng. Nghe đồn đây là địa phương quỷ quái, chỉ có vào có ra. Lần đầu tiên khi chỗ này bị thế nhân phát , chính do bản thân nó tự xuất ở Gió Lốc hải. Lúc đó, có vị Độ Kiếp kỳ đại viên mãn cũng bị hút vào chỗ này. có ai biết được từng trải qua những gì ở trong này, chỉ biết, hơn mười vị tu sĩ cùng vào lúc, toàn bộ vĩnh viễn đều lưu lại nơi đây, bao gồm gã cấp cao tu sĩ, Hợp Thể kỳ, nhưng chỉ có mình trốn thoát.

      Sau khi ra, tu vi bị rớt xuống cấp. Điều lạ nhất là, thương thế của vốn phải rất nặng, nhưng sống được vài ngày liền qua đời. Mãi cho đến lúc chết, cũng hé lộ nửa chữ, rốt cuộc trải qua những gì ở bên trong Tử thành, chỉ trịnh trọng nhắc nhở hậu nhân: thể loạn xông vào Tử thành! Hữu tử vô sinh!

      Từ đó về sau, danh tiếng về Tử thành truyền ra rộng rãi. Quả nhiên, nó lần lượt xuất ở mấy chỗ địa phương khác nhau, có quy luật. Đại lượng tu sĩ bị tập kích bất ngờ, kịp đề phòng để sương mù nuốt mất, có người còn sống sót ra. Từ đó về sau, Tử thành trở thành cái cấm địa, nhắc tới là chúng tu sĩ liền biến sắc.

      Bạch Giác luôn bị Tô Hàm túm trong tay, lúc này giãy dụa, giật giật thân thể, Tô Hàm thất hồn lạc phách, vuột tay, Bạch Giác vừa nhúc nhích liền tránh thoát.

      Bạch Giác linh hoạt đáp xuống đất, cảm thấy cảm xúc của Tô Hàm nay ổn định, nó dùng đầu cọ cọ cẳng chân của Tô Hàm. Tô Hàm theo bản năng cúi đầu, ánh mắt mông lung, đối diện với Bạch Giác nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.

      - Y-nha.

      Bạch Giác lên tiếng gọi nàng. Tô Hàm mới dần dần hoàn hồn, sau đó cười khổ, là mất mặt a! Cư nhiên bị dọa thành như vậy!

      Tu tiên hơn hai năm, trải qua các loại thực chiến, Tô Hàm vốn tưởng rằng đạo tâm của mình rất kiên định, ngờ vừa mới gặp hiểm cảnh liền thất hồn lạc phách, bại lộ ra bản chất nhát gan, nao núng ngay lập tức.

      Còn chưa thử cố gắng, thế nào nhất định cho rằng được?

      Tuy rằng thế gian đều Tử thành hữu tử vô sinh, nhưng nàng là nàng, phải bọn họ, người khác làm được, có nghĩa là nàng, Tô Hàm, làm được!

      Nàng là độc nhất vô nhị thế gian này - Tô Hàm!

      Ánh mắt dần trở nên kiên định, Tô Hàm nhìn sang trước, hai nắm tay siết chặt, Tử thành sao? Vậy thử nhìn xem, đến cuối cùng nó có thể giết chết nàng được hay !

      Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Bạch Giác, khóe miệng Tô Hàm cong lên.

      - Tiểu Bạch, chúng ta xuất phát !

      Bạch Giác mấy hiểu ý nàng, nhưng vẫn khôn ngoan ứng thanh, cũng lại chạy loạn, cùng Tô Hàm chậm rãi bước song song, đồng thời quan sát tứ phía.

      Tử thành có loại u yên tĩnh riêng biệt, cảnh tượng chẳng khác địa ngục là bao. Tô Hàm cẩn thận quan sát tứ phía, thần thức chịu hạn chế cực hạn ở trong này, chỉ có thể cách phạm vi thân thể dưới trượng, đa phần phải dựa vào hai mắt của mình. Bây giờ Tô Hàm bắt đầu cảm thấy phát rầu, sớm biết như vậy, trước đó liền trực tiếp dùng luôn Toàn Cơ hoa, cho dù làm uổng phí mấy thành dược hiệu, cũng còn tốt hơn lúc này mình vẫn chưa thăng cấp a!

      Bạch Giác mở to đôi mắt trong sáng, tò mò quan sát tứ phía, sau đó báo cáo tin tức khá mơ hồ do nó thu được cho Tô Hàm. Trí lực của nó nay chỉ tương đương với đứa trẻ, còn chưa biết cách biểu đạt ý tứ của mình cách thành thạo.

      Bước chân của Tô Hàm bị khựng lại, Bạch Giác, ý của nó là thấy được nhiều người?

      đúng! ràng có người!

      Tô Hàm hơi trầm ngâm, mở ra Phá Vọng Nhãn, hai tròng mắt lên mơ hồ tử quang. Ngay lập tức, Tô Hàm bị cảnh tượng do nàng nhìn thấy, kinh hoàng tại chỗ.

      U hồn! Nơi nơi đều là u hồn! Đông đúc chi chít, kể cả phụ cận, ít nhất phải có cả vạn!

      Phía sau lưng, Tô Hàm toát ra tầng mồ hôi lạnh. Trong mắt nàng, đám u hồn vẻ mặt mơ hồ, lơ đãng phiêu phiêu ngã tư đường, cũng có bay lơ lửng giữa trung, hoặc bên trong nhà dân ở chung quanh nàng.

      Ánh mắt của bọn họ có tiêu cự, quan tâm Tô Hàm cùng Bạch Giác, chỉ là ngừng bồi hồi, du đãng. có linh khí, có quỷ khí, cũng có ma khí, bọn họ liền như vậy tồn tại thực quỷ dị. Bất nhập luân hồi, cũng bị tiêu tán.

      Tô Hàm duy trì Phá Vọng Nhãn kéo được quá lâu, rất nhanh tắt ngúm. Chẳng qua Bạch Giác chính là Thông U Bạch Hổ, trời sinh có thể thấy được các loại hồn. Tô Hàm thực cái pháp thuật kết nối, lập tức vay mượn ánh mắt của Bạch Giác, tiếp tục quan sát u hồn.

      Cũng may, những u hồn này có tính công kích, chính do chấp niệm quá sâu, muốn rời . Quả nhiên là Tử thành, tuân theo lẽ thường, nếu như những u hồn này xuất ở chỗ khác, chỉ sợ bị ánh dương chiếu tới cái, liền tiêu tán. Nơi đây có ánh mặt trời, linh lực tồn tại cách cổ quái, thế nhưng bảo trì bất diệt.

      biết Tử thành tồn tại bao nhiêu lâu, thử nhẩm tính số lượng u hồn ở nơi này, đoán chừng, nhất định năm đó phải phát sinh trận chém giết cực kỳ bi thảm mới có thể lưu lại nhiều u hồn như vậy.

      Last edited: 15/12/17
      Anhdva, Hale205, huyenlaw685 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :