1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      từ thân phận giống như công chúa giờ biến thành tiện nô, hầu hạ người cướp vị trí của cha mình, tội cho Tân Nô quá. mặc dù n9 , nhưng tình của n9 hơi cực đoan quá, đúng là má Cuồng, ngược ... ngược... thanks nàng edit.
      anh8877Momo1314 thích bài này.

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      haha là ghen đấy hả:)))
      Momo1314 thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 13


      Tân Nô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía gia chủ Quỷ Cốc. Vương Hủ cũng nhìn nàng, vẻ mặt thương nhìn ái đồ.


      Nàng mím môi đổ đầy hai chén rượu, trước đưa cho Vương Hủ an tọa, sau đó bưng chén rượu khác, chậm rãi dùng đầu gối di chuyển, tới gần màn che, nửa cúi đầu đưa chén rượu qua.


      Chén rượu đưa ra lại có người nhận. Tân Nô chậm rãi ngẩng đầu, rốt cuộc thấy cố nhân nhiều năm gặp.


      Thiếu niên trong trí nhớ, trắng trẻo điềm đạm nho nhã, thân hình cao ngất như trúc trong núi khiến người ta thích, mỗi lần trèo tường mang hoa dại tới tặng nàng, những giọt mồ hôi còn lăn gương mặt xuống cái cằm hoàn mĩ, trong lúc ngượng ngùng giọt mồ hôi động, rồi tan biến.


      Thế nhưng mà... Người trước mắt này thực là thanh niên giống cây trúc trong núi kia sao? Nam nhân này dáng vẻ mập mạp nhìn hình dáng lúc trước, hai lỗ mũi vừa thô vừa to, bởi vì vừa uống rượu nên đỏ sậm, da mặt đầy dầu, hai mắt cũng bị ép lại nhìn ...


      Tân Nô quên cả né tránh, ngơ ngẩn nhìn , rốt cuộc vẫn thông qua ánh mắt xấu hổ của mà nhận ra là Tôn Bá hai năm gặp.


      Trong lúc hai người nhìn nhau, bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp: "Kính rượu xong lùi sang bên."


      Tân Nô cúi đầu xuống, chậm rãi lui trở về màn che, nhưng trong lòng khó chịu, cổ họng giống như bị miếng thịt mỡ chẹn lại nuốt trôi.


      Mà Tôn Bá cũng bất thường, trả lời ân sư cũng lộn xộn. ngờ rằng được gặp lại giai nhân sau hai năm, trong lòng giống như có sóng lớn cuộn trào, điều này thể ràng qua giọng run run của .


      Nhưng mà, Vương Hủ lại hề nhìn về phía đệ tử năng lộn xộn, mà híp mắt nhìn đĩa trái cây được lột vỏ sạch , từng quả ngon mọng, chỉ đợi người cầm lên cho vào miệng.


      Lúc trước phạt tên cẩu Tôn Bá này, đạo lý rất đơn giản: tiểu tử có danh tiếng gì mà thôi, tuổi mới mười tám, dáng vẻ ngày thường trắng trẻo thư sinh, dụ dỗ được ít nữ tử kiến thức trong núi.


      trừng trị, nhìn đôi tình nhân bỏ trốn này hai mắt đẫm lệ, thề non hẹn biển, thề trung trinh thay đổi. muốn để Tôn Bá đời cơm áo lo trở thành nhân thượng chi nhân, vứt bỏ nữ tử mình từng hứa hẹn, để nàng mình trong ngục.


      Cho nên cuối cùng Tôn Bá nước Tống- hầu hạ gã thái tử bạo ngược kiêu căng xuống dốc.


      Con trai trưởng này của Tôn gia làm việc xúc động, tự nhận là học thức xuất chúng, nhưng tính tình mềm yếu. Sau này đến nước Tống, tuy rằng cưới được kiều thê, làm sĩ khanh, nhưng lại được tham dự vào chính . Từ bỏ người trong lòng, cũng giống như dự đoán đạt được huy hoàng, chỉ mỗi ngày chìm đắm vào nỗi dày vò vô tận.


      Đoạn thời gian đó, luôn mượn rượu giải sầu, uống tới nỗi hỏng dạ dày, sau khi uống thuốc được kê lại ham mê ăn uống, chỉ có ăn uống mới có thể bổ khuyết nỗi trống trải trong lòng. Thiếu niên ngày xưa dịu dàng như giọt sương ban sớm, biết biến mất lúc nào.


      Tân Nô ngồi sạp, hai tay siết chặt. Dáng vẻ này rơi vào mắt Vương Hủ, biết , đối với nàng mà , kí ước trước kia vô cùng tốt đẹp, bây giờ lại bị tên béo mập sa sút che lấp...


      Đột nhiên Tân Nô ngẩng đầu, nhìn về phía vương Hủ, lưng thẳng tắp, đôi mắt to xinh đẹp khẽ lóe tia nhìn trào phùng.


      Vương Hủ nghiền ngẫm nhìn nàng, khóe miệng khẽ cong tạo thành nụ cười lạnh.


      Đúng lúc này, có người tiến đến bẩm báo: "Gia chủ, ngoài cửa có người xưng là Bàng Quyên tướng quân nước Ngụy tới bái yết."


      Tiếng vui cười dừng lại, trong đình viện nhất thời yên tĩnh. Mọi người đều nhìn về phía ân sư Vương Hủ, trong lòng chấn động.


      Lúc trước khi bọn nhập cốc, đều là hạng người vô danh, sau khi xuất cốc được ân sư ban tên, vang danh thiên hạ. Nhưng mà lần này lúc bái kiến ân sư, bọn chỉ để nô bộc bẩm báo tên mình mà thôi, sao dám mang chức quan chư hầu ra để ?


      Tên Bàng Quyên này ngược lại tốt, chẳng những tới muộn, còn khoe khoang chức quan của mình, quả nhiên là vinh quy cố lý, tỏ vẻ oai phong.


      Vương Hủ khẽ nâng chén rượu. Rượu lần này chính là rượu mận ở trong Quỷ Cốc, trong rượu còn chút thịt quả, uống vào rất thấm, ngọt.


      Trong đại sảnh tĩnh mịch, Vương Hủ chậm rãi chuyện, giống với vẻ tuấn nhã nhặn bề ngoài, thanh của gia chủ Quỷ Cốc giống như là hùng hưng cuồng dã, khiến người nghe kinh hãi.


      "Lúc trước ta lấy chữ 'Quyên' ban cho tiểu tử vô danh Bàng gia, là cảm thấy chữ này ngụ ý tốt, hội tụ thành suối, trăm nơi đổ ra biển, rửa giơ bẩn tinh khiết."


      Bạch Khuê ngồi bên cung kính : "Ân sư ban tên chô mỗi đệ tử đều là dụng tâm lương khổ."


      Vương Hủ cầm chén rượu lên, lạnh lùng : "Nhưng nếu là nước trong bùn, cho dù ngày ngày thanh tẩy, cũng chỉ càng dơ bẩn chịu nổi, thôi cần tẩy rửa, cứ kệ nó chảy xuôi thôi..."


      đến đây, vứt chén rượu xuống đất, sau đó : "Trời cũng tối, các vị đều là cận thần bên người vương, nên về sớm nghỉ ngơi!"


      xong liền phất tay ra hiệu cho các đệ tử tản , đứng dậy, về phía sau màn che, theo lối hành lang rời khỏi, căn bản để ý tới việc Bàng Quyên bái yết.


      Tân Nô yên lặng theo sau Vương Hủ, đột nhiên quay đầu: "Nàng trở về... đến phòng ta ."


      Tân Nô căng thẳng, biết đây là muốn nàng bồi ngủ. Nàng khó chịu muốn cùng nam tử tâm cơ thâm trầm này diễn trò lá mặt lá trái. Nhưng việc vừa rồi ở tiền đình khá căng thẳng, nàng dám trái ý , sợ có cớ phát tiết, cúi đầu theo đường mòn tới phòng ngủ.


      Đợi nàng xa, Bạch Khuê đứng ở bên trong hành lang tới gần : "Tên Bàng Quyên ở ngoài cửa, bị đệ tử đuổi rồi, cũng biết mình năng lỗ mãng, ngày mai tới bồi tội với ân sư."


      Vương Hủ đứng ở hành lang ánh trăng bao phủ toàn thân, mở miệng : " trời sinh lòng dạ hẹp hòi, độ lượng. Nước Ngụy phải là chỗ nên ở lâu, lần này ngươi trở về, tìm cớ rời khỏi ."


      Những phán đoán của Quỷ Cốc Vương Hủ về nhân tính quan trường gần đây rất chuẩn, huống hồ Bạch Khuê cũng cho là vậy, vội vàng chắp tay : "Vâng, trở về đệ tử với Ngụy Vương.. nhưng mà đệ tử rồi, còn sư đệ Tôn Trọng..."


      "Bàng Quyên đối xử với thế nào?" Vương Hủ hỏi.


      "Nhiệt tình, nhiều lần trước mặt Ngụy Vương tiến cử hiền tài..."


      Nghe xong lời Bạch Khuê... Vương Hủ nhắm mắt lại : " vậy, để lưu lại, đứa này mạnh hơn so với ca ca Tôn Bá của , đa mưu túc trí, đáng tiếc thiếu chút lịch lãm rèn luyện, còn ngây ngô... Nếu được tôi luyện, cũng có thể trọng dụng. Về phần Bàng Quyên, khó chết già..." Ba chữ cuối cùng, lộ ra lãnh ý vô tận, để người nghe xong nhịn được rùng mình.


      Bạch Khuê cũng là lão đệ tử trong Quỷ Cốc, lại tiếp ra và ân sư cùng tuổi. Nhưng mà mỗi lần thấy Vương Hủ, luôn cảm giác vị ân sư cùng tuổi này càng ngày càng thâm trầm, khỏi nhớ tới đoạn chuyện cũ qua nhiều năm...


      Thế nhân đều biết ở núi Vân Mộng, giữa hai đỉnh núi 0.0 là sơn cốc hẹp dài quanh năm sương mù, gọi là "Quỷ Cốc".


      Đây chính là cấm địa, nếu người nơi khác xâm nhập, cuối cùng bị "Mời" khỏi cốc.


      Từng có vị nghe là nho sinh thánh hiền mang theo đệ tử tìm hiểu Quỷ Cốc mà được, tức giận la mắng: "Thằng nhãi Vương Hủ! Miệng đầy tà thuyết mê hoặc người khác, xem tướng đầu độc thế nhân, khôi phục chu lễ, dạy bảo đệ tử lễ nhạc, lại nghiên cứu tà thuật, bụng đầy lợi ích, vô lễ với khách, quả là nhiễu loạn vương đạo."


      Vị nho sinh kia xem ra "Tu thân" còn chưa đủ hỏa hầu, cuối cùng dùng mồi lửa đốt hơn mười cây liễu nghe là của Cốc Chủ. Khói lửa đầy trời thiếu chút nữa dẫn lửa cháy rừng.


      Nhưng mà khí độ Cốc chủ quả nhiên cao thâm, im lặng ra, chỉ đưa bộ mai rùa bói toán ra, và thẻ kí: "Nho sam khỏa man hồn, họa tòng khẩu trung xuất, tha nhật nguy thành hạ, quân chi đoạn hồn ." (*)


      (*)Cái này đại khái là: Mặt người dạ thú, nhìn chó thành người, chỉ biết sủa loạn, ngày nào ra ngoài, lão già ngu ngốc bị đập chết."


      Lập tức vị nho sinh kia tức giận, cầm mai rùa đập mạnh vào núi đá đập mai rùa kia tới mức vỡ tan.


      Gia chủ từ trước tới giờ tính toán rất chuẩn, xem cho vị nho sinh kia rất linh nghiệm.


      Nghe sau khi vị nho sinh kia vào thành tham dự tiệc, bởi vì loạn ngôn chuyện gia của công tử, mà bị băm thành thịt băm..."


      Sau khi biết tin, lưng đổ mồ hôi lạnh, lập tức muốn xin ân sư học tập thuật xem bói.


      Vương Hủ lại cười : "Người bên ngoài Cốc nghe nhầm đồn bậy thôi , sao ngươi cũng thế? Nho sinh ngày đó cuồng vọng có phong độ môn sinh, ta là xem bói, chỉ là an ủi ! Dựa vào thế đạo hôm nay, phân tranh phạt chiến nhiều lần, ở đầu mà nguy? Dựa vào tính tình của , phụng dưỡng sĩ khanh mà cẩn trọng lời việc làm, dẫn tới họa từ miệng mà ra, khó có thể chết già..."


      Tất cả giải thích hợp tình hợp lí Bạch Khuê thể tin. Nhưng mà từ trước tới giờ ân sư bao giờ giải thích ý nghĩ trong lòng mình, đối với lại vô cùng kiên nhẫn, so sánh với đệ tử khác, chịu giải thích đôi lời. Ân sư khuyên nên học cách xem bói vớ vẩn, nhưng lại đưa cuốn "Kinh Thương".


      "Nếu cho đệ tử khác, chỉ sợ cảm thấy ta khinh thường tài hoa của chúng, ngươi có bằng lòng nghiên cứu phen?"


      Cái gọi là sĩ nông công thương, thương nhân vĩnh viễn xếp hạng cuối cùng. Những… Những...nam tử này bán nhà cửa muốn tới trường học, nếu được làm sĩ khanh vinh hoa phú quý, lọng che xe mã, chẳng lẽ lại muốn học làm kẻ cả người toát ra hơi vị tiền bạc sao?


      Thế nhưng lúc ấy Bạch Khuê lại kính cẩn nhận quyển sách còn chưa khô vết mực.


      Hôm nay ân sư ám chỉ nên từ quan, liền nhớ tới mấu chốt, vội vàng : "Sách của ân sư viết, vài năm nay đệ tử chuyên tâm nghiên cứu, có chút tâm đắc, lần này sau khi từ quan, muốn xin ân sư chỉ dạy đạo lí huyền học, học kinh thương tới các nước khác lịch lãm rèn luyện, chẳng biết có được ?"


      Vương Hủ mỉm cười, là lần thứ hai vui vẻ trong đêm nay: "Ngươi là người thông minh, hiểu thấu 'Gặp nguy hoảng", là nam nhân ít ai có thể bỏ xuống đồ vật mình muốn, nếu nghĩ thấu, vi sư cũng nhiều lời, ngày xưa Khổng tử ban thưởng cho đệ tử Đoan Mộc, là kì tài kinh thương, hi vọng ngươi có thể giỏi hơn , có được nghiệp kém hơn công hầu."


      với Bạch Khuê vài câu, cất bước về phòng.


      Tiệc rượu tàn trong bầu vui vẻ, còn chưa ăn uống gì.


      Trước kia ở trong cốc, trừ phi Vương Hủ dặn dò, nếu đều do Tân Nô tự chủ làm ba bữa cơm.


      Tối nay cũng thế, bếp lửa là nồi đồng, Lúc này nước sôi, thịt heo được nấu chín, có chút bắt mắt...


      Tác giả có lời muốn :... Cốc chủ, Tân Nô nhà ngươi gọi ngươi về ăn thịt~~~~
      yuki0129, levuong, Nhatchimai24 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Truyện hay quá :yoyo63: Editor dịch cũng mượt. Cảm ơn bạn ❤️❤️
      Nhưngđọc đến đoạn, thịt heo ' được nấu chín' thể nhịn được cười vì liên tưởng đến Tân Nô như miếng thịt chờ Quỷ Cốc đến ăn :v
      Last edited: 20/6/17

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 14


      Thịt trong nồi chính là lợn rừng mà nhà bếp thịt để phục vụ yến tiệc. Nhưng Tân Nô hết lần này đến lần khác chọn miếng thịt nhiều mỡ, thêm bộ tràng heo cho trộn với ít hương liệu rồi nấu chung, lần này ngay cả nhà bếp cũng nghẹn họng trố mắt nhìn.


      Thế nhân chú ý 'Quân tử bất thực hỗn du" (Người quân tử ăn những đồ linh tinh). Phàm là những người tự xưng quân tử tuyệt đối ăn nội tạng, ý làm bạn với những kẻ thấp hèn.


      Thậm chí đồ tể khi giết heo cũng vứt cho chó ăn.


      Nhưng mà Tân Nô lại nghiêm túc nấu, quả thực là có ý thóa mạ, trực tiếp lên án tâm địa của Cốc chủ núi Vân Mộng có thể so với heo chó!


      Cũng là do Tân Nô bị đè nén cả buổi tối, nếu như người đó tới, Tân Nô cũng đoán được dụng tâm của Vương Hủ.


      Lòng dạ ác độc! Xấu xa! Lập tức quên nỗi sợ hãi với , thế là nấu bàn đồ ăn thơm phức như vậy.


      Vương Hủ phất tay để nô tì chuẩn bị giúp thay đồ lui xuống, cởi áo bào vứt lên giường, sau đó chút hình tượng ngồi trước bàn, nhìn thức ăn trong nồi, cũng tức giận giống như Tân Nô dự đoán, sau khi rửa tay vào chậu nước để ở bên cạnh, dùng đũa dài gắp bộ lòng đặt vào mâm dùng kéo cắt thành từng đoạn, sai nô bộc mang bếp than tới, đặt lòng vào chậu đồng để lên bếp, rắc muối và hạt tiêu, chốc lát sau mùi thơm ngon lan tỏa khắp phòng.


      Lúc này, mới thấp giọng : "Tới đây."


      Trong phòng chỉ có mình Tân Nô, tất nhiên là nàng. Tân Nô đứng khuỵu chân ở sát bàn tình nguyện lề mề tới.


      Lúc này Vương Hủ kẹp miếng lòng nướng chín, lấy lá tía tô cuộn lại, đưa đến miệng Tân Nô.


      Tân Nô nghĩ Vương Hủ tức giận, cùng lắm là lật bàn thôi, ai nghĩ lại nghe lời, đút đồ ăn cho nàng.


      Nhìn nàng đứng ngây người, khóe miệng Vương Hủ khẽ nhếc: "Nàng là phụ nhân, phải quân tử, có gì phải kiêng kị? Nếu ăn ta ép nàng há miệng rồi."


      Thô bỉ tới mức này, đâu có giống vị ân sư nho nhã vừa rồi?


      Tân Nô thấy tức giận, há miệng hung hăng cắn cuộn lá tía tô. Món ăn vừa vào miệng mới phát , đồ bị mọi người chán ghét vứt bỏ lại là mĩ vị nên lời.


      Bởi vì nấu chín mỡ cũng ngót , lại dùng quế tiêu khử mùi tanh nướng lên, dùng lá tía tô cuộn lại, mùi vị khác với thịt bò thịt dê.


      Từ được dạy dỗ lễ nghi khi dùng cơm, đồ ngon phải từ từ thưởng thức, chậm rãi ăn, thói quen này nhất thời sửa được. Nhìn nữ tử trước mắt chậm rãi ăn lòng nướng, cùng với dáng vẻ chăm chú khi đọc sách của nàng quả độc nhất vô nhị, Vương Hủ cuốn lấy mấy cuốn đưa vào miệng nàng. Mắt híp lại mặt vừa nhìn nàng ăn, mọt mặt tự cuốn cái đưa vào miệng, : "Lúc nhà nghèo, có thịt ăn, từng giành ăn với cẩu, ngược lại cảm thấy mùi vị còn ngon hơn thịt, hôm nay được nàng nhắc nhở, phát lâu được thưởng thức món ngon này rồi."


      Tân Nô yên lặng nuốt xuống, cười lạnh, đúng là quên xuất thân của , chỉ là kẻ đê tiện mà thôi, sao lại có thể...giống những quân tử kia cẩn trọng trong ăn uống? Giành ăn với cẩu? Cũng chỉ dám ra miệng! Nhưng mà Vương Hủ lúc trước ăn, nếu nhớ lầm, từng đứng bếp thời gian.


      Khoảng thời gian đó, đồ ăn nô bộc bưng lên rất đặc biệt, tuy rằng vẫn chỉ là thịt cá rau dưa bình thường, nhưng vì nhà bếp dụng tâm nên rất đẹp mắt.


      Mẫu thân còn cố ý gọi , hỏi phương pháp nấu ăn, định tự mình làm mấy món. Nhưng lại quỳ gối mím môi, lời.


      Vô lễ như vậy, khiến quản tức giận đạp mấy cước vào lưng , nhưng mẫu thân chấp nhặn, chỉ nghĩ còn trẻ, muốn giữ bí kíp của mình, sợ mất chốn an thân mà thôi. Càng thưởng thức giống nô tài bình thường e sợ khúm núm, nên đề cử với phụ thân, để tới thư viện, chiếu cố cuộc sống hàng ngày theo quy luật của phụ thân, cũng học chút ít văn chương, thêm bản lĩnh phòng thân.


      Từ đó về sau, mới theo phụ thân học tập, từng bước thoát khỏi thân phận đê tiện, biến hóa nhanh chóng, hôm nay trở thành ân sư của rất nhiều sĩ khanh chư hầu.


      Chờ Tân Nô phục hồi tinh thần lại, Vương Hủ cắt xong miếng thịt mỡ rồi, thịt mỡ nhưng cuộn rau cải, chấm tương, mùi vị quả rất ngon.


      Cho nên, lửa giận ngập trời của Tân Nô vơi nửa. thực tế, hậu hạ lâu, nàng vẫn thể hiểu , vĩnh viễn biết lúc nào tức giận, thong dong.


      Sau khi ăn cơm, nàng hầu hạ Vương Hủ nằm nghỉ, thầm nghĩ may mắn, Vương Hủ uống khá nhiều rượu ăn xong đêm khuya mệt mỏi, nàng tránh được kiếp, nhưng lại bị kéo mạnh ngã vào giường.


      "Hôm nay nàng bực bội? Là vì Tôn Bá còn tuấn như trước?"


      Tân Nô chẳng muốn trả lời cái vấn đề ngớ ngẩn này, bị áp dưới thân mím chặt môi lại.


      Lúc giày vò nàng, Tân Nô cảm thấy nếu để gia chủ mập mạp giống như Tôn Bá kia rất khó. Bởi vì nồi thịt mỡ kia biến thành tinh lực, ứng nghiệm người nàng!


      Đến lúc gia chủ no bụng, Tân Nô mệt mỏi mở mắt ra được, mơ mơ màng màng thiếp .


      Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Vương Hủ tỉnh lại, lay tỉnh Tân Nô, sai nàng mặc y phục cho mình, dáng vẻ như muốn ra ngoài.


      Sau khi giúp mặc y phục, nhìn Tân Nô bên cạnh, muốn nàng đổi nam trang, búi tóc, dùng trâm cố định, sau đó đeo huyền quan, nhưng huyền quan này khá to cũng có thể là do mặt Tân Nô , mấy nô tì phải lót miếng vải đen, dùng dây buộc vòng sau tai, thắt dưới cằm mới miễn cưỡng cố định được.


      Vương Hủ muốn nàng mặc nam trang là ý gì? Tân Nô nghi ngờ thể lí giải, trước giờ thích giải thích việc làm của mình. Chỉ nhìn bộ nam trang quá cỡ người nàng, che khuất phân nửa dung mạo dáng vẻ khóe miệng vểnh lên dẫn nàng ra ngoài.


      Chờ Tân Nô lên xe ngựa, lúc, nàng mới phát xe ngựa tiến vào Đại Lương.


      Lúc này kênh đào bên ngoài thông cũng được đặt tên, Ngụy Vương chính thức ban tên "Hồng Câu." có kênh đạo này, buôn bán của nước Ngụy càng thêm thuận tiện. Thương nhân ở thành Đại Lương cũng tăng lên, nhất thời phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều.


      Từ lúc tam gia phân Tấn đến nay, nước Ngụy ngày càng phát triển, cường thịnh phồn hoa, tất cả đều quy công cho ngụy văn hầu, bởi mạnh dạn cải cách nên thực lực nước Ngụy gia tăng rất ớn. Bằng dù Bàng Quyên dũng mãnh cũng khó có thể ngăn cản kẻ địch ở bốn phía.


      "Người muốn dẵn ta tới Ngụy Cung gặp Vương?" Tân Nô nhìn cửa thành Đại Lương ở phía xa, kinh ngạc hỏi.


      Thấy Vương Hủ gật đầu, mắt Tân Nô sáng rực lên, nhiều, im lặng ngồi trong xe ngựa, trong lòng sắp xếp từ ngữ để lát nữa gặp mặt Vương.


      Lúc này vào Ngụy Cung, phải cửa hông, chỉ thấy cửa chính Ngụy Cung mở rộng, tùy tùng mặc y quan đỏ chia làm hai bên nghênh đón hiền giả.


      Gần đây nước Ngụy tự cho mình là kẻ kế thừa chính thống của nước Tấn, cho nên biểu tượng của đất nước cũng dùng màu đỏ làm chủ. Đưa mắt nhìn lại, đội ngũ quả hoành tráng.


      Thanh danh của Quỷ Cốc Tử tuy là vang dội nhưng cũng chỉ là dân thường, thế nhưng Ngụy Vương lại dùng nghi lễ cao quý khoản đãi, cũng khiến người ta kinh ngạc.


      Chờ Tân Nô theo Vương Hủ xuống ngựa, lễ quan ở bên cạnh giải thích hồi về quy cách phân chia chỗ ngồi, mới hiểu được, hóa ra lễ đội long trọng này chỉ nghênh đón Quỷ Cốc Tử, mà còn người khác là Đào Chu Công.


      Vị này là công thần nếm mật nằm gai trợ giúp Ngô Vương chiến thắng địch nhân, năm đó sau khi công thành lại lui thân, xin Việt Vương Câu Tiễn miễn ban thưởng, dẵn mĩ nhân như Tây Thi, dật phương xa.


      nghĩ tới vị cao nhân này lại xuất ở thành Đại Lương, quả nhiên là để người ta vô cùng kinh ngạc.


      Tân Nô ở phía sau lưng Vương Hủ, theo lễ quan dẫn đường, ngờ lại gặp phu thê Phạm Lãi (tên của Đào Chu Công).


      Tân Nô khẽ nâng đầu, tinh tế đánh giá vị danh thần việt quốc này.


      Hai bên tóc mai của Đào Chu Công bạc, những vất vả khổ cực trước kia theo Việt Vương lộ ra gương mặt, đầy tang thương, trán cũng xuất nếp nhăn, chòm râu hoa râm rủ xuống trước ngực. Mà vị mĩ nhân bên cạnh người chắc hẳn là mĩ nữ Tây Thi đại danh đỉnh đỉnh rồi.


      Nhưng thời gian đúng là kẻ thù của mĩ nhân, tuy rằng dáng vẻ vẫn xinh đẹp nhưng qua năm tháng, khóe mắt cũng xuất nếp nhăn, khiến dung nhan 'Chim sa cá lăn' năm đó cũng suy giảm vài phần.


      Nhìn thấy Quỷ Cốc Tử, Phạm Lãi mỉm cười : " nghĩ tới tôn giá bước chân vào hồng trần, rời khỏi núi Vân Mộng, có thể gặp người, chuyến này Phạm mỗ thu hoạch đủ."


      Hiển nhiên là trước đó hai người gặp mặt, cười cười hàn huyên phen.


      Đúng lúc này, tiếng kêu the thé vang lên tuyên Quỷ Cốc Tử và Đào Chu Công tiến vào gặp Ngụy Vương.


      Có thể lần được tiếp kiến hai vị hiền giả đương thời, đối với Ngụy Vương gần đây chú trọng hiền tài mà , là việc vinh quang, đứng hai bên người cũng là trọng thần.


      Đêm qua Bàng Quyên bị ân sư đuổi ra khỏi cửa cũng ở trong đội ngũ, nhìn thấy ân sư xuất trước cửa, nháy mắt Bàng đại tướng quân lên hận ý.


      Tác giả có lời muốn : Vương ban thưởng, tốc độ gõ chữ rất chậm a~~~~
      yuki0129, levuong, Nhatchimai26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :