1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minhminhanhngoc

      minhminhanhngoc New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      21
      truyện hay lắm ạ!
      :038:
      Momo1314 thích bài này.

    2. minhminhanhngoc

      minhminhanhngoc New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      21
      mong mỏi truyện từng giây phút
      :yoyo65:
      Momo1314 thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 55

      Trước mặt nam tử bạch y Vương Hủ khá buông thả, chỉ cười : "Hóa ra ngươi còn có thể nhìn ra nữ tử khác cũng là mỹ nhân."

      Nam tử kia cười ha ha, nhiều lời, chỉ bảo Tân Nô: "Mau tới đây, thưởng thức món thịt nướng của Khuyển Nhung.

      Tân Nô tới, cũng phá tan hào hứng của hai người ngồi bên cạnh Vương Hủ, nhìn gia chủ Quỷ Cốc cầm que nướng từ kệ xuống, nhàng thổi, đưa tới bên miệng Tân Nô. Tân Nô cẩn thận cầm que nướng bằng trúc cắn miếng, cắn miếng như vậy thấy mùi thanh, lại có mùi hương liệu làm thịt mềm hơn, vị tươi ngon quanh quẩn đầu lưỡi.

      Thịt ngon tính, nam tử kia còn lấy mấy túi rượu, đưa cho Tân Nô và Vương Hủ : "Có thịt nướng, há lại có rượu ngon? Nào, nếm tử mùi vị của "Rượu sữa"!"

      xong liền đổ rượu trong túi vào hai chén sứ, chỉ thấy rượu kia có màu ngà như sữa, lại ngọt như đậu nành, nhấp ngụm lại nồng đậm, còn thoảng mùi hương trầm.

      "Là rượu sữa ngựa được ủ riêng rất nặng, cơ đừng uống nhiều, kẻo lát đau đầu."

      Trong miệng còn ngụm rượu chưa nuốt xuống, nghe nam tử mà Vương Hủ gọi Khương Vân Quân kia giải thích, suýt chút phun ra. Dùng sữa ngựa để cất rượu? chưa bao giờ nghe thấy.

      Nhưng nàng cũng từng đọc trong sách, biết những kẻ...man tộc kia có phong tục "Ngựa lớn thích ăn cỏ uống nước, người Đồng Quan thích uống sữa" rượu hôm nay nàng uống, chắc cũng là trong những thứ đó?

      Xuất phát từ lòng hiếu kì, Tân Nô lại uống thêm vài ngụm, dần dần mới cảm thấy rượu sữa này tuyệt, giải được cơn khát, nhất thời hứng thú.

      Nghe trò chuyện của hai người, Tân Nô cũng biết Khương Vân Quân chính là người bạn Khuyển Nhung, dưa hấu cũng do tặng.

      Nhưng ngoài dự kiến của nàng ngờ Vương Hủ tính tình quái lạ, còn có người bạn tốt.

      lúc này, phải là ân sư Quỷ Cốc cao cao tại thượng được các học đồ ngưỡng mộ, ở bên bàn ăn rượu thịt, như trở lại là chàng thiếu niên lên cây lấy mật ong cho nàng ăn...

      Tân Nô yên lặng , chậm rãi từng chút từng chút nếm rượu, nơi mà bị người Trung Nguyên coi là khu vực chết kia trong miệng Khương Vân Quân biến thành nơi có cảnh vật phong phú hấp dẫn.

      Hôm qua Tân Nô xem sách sử mới biết thiên hạ bao la, cảm giác nàng giống ếch ngồi đáy giếng, hôm nay nghe Khương Vân Quân mới hiểu, Trung Nguyên cũng chỉ là cái ao, bên ngoài Trung Nguyên đất đai rộng lớn, chỉ như đại bàng giương cánh bay sải mới có thể đến...

      Rượu sữa ngon cũng nặng, chỉ uống chén thấy đầu quay cuồng, cuối cùng trong tiếng hát ngâm nga của Khương Vân Quân, Tân Nô thấy thoải mái hơn, cẩn thận thường ngày, giờ phút này, buông thả ít.

      Lại còn dùng que trúc gõ gõ vào chén, dáng vẻ thoải mái tùy tiện.

      Khiến Vương Hủ bên cạnh nhìn thấy cười khẽ, mê đắm nhìn gương mặt nhuộm đầy nắng chiều của nàng.

      Đúng lúc này, có người tiến vào cửa, cùng với mùi thảo dược thơm mát, vị mĩ nhân bước đến.

      Khương Vân Quân ngâm nga vài câu hát, thấy mĩ nhân tới, lập tức hai mắt sáng rực, cười cười đứng dậy nghênh đón: "Quy Khương, chờ mỗi nàng..."

      Đáng tiếc mĩ nhân ngay cả liếc cũng thèm cho , chỉ lạnh lùng bước qua , mỉm cười tới chỗ Vương Hủ chân thành thi lễ: "Quy Khương bái kiến ân sư."

      Dáng vẻ tươi cười của Khương Vân Quân ngưng lại, đột nhiên khóe miệng khẽ cong tỏ vẻ xấu xa, dùng sức vung tay, đem rượu còn lại trong túi vung về phía mĩ nhân thanh cao, noi theo tập tục Khuyển Nhung: "Rượu sữa rơi người tân nương tử, lang quân còn mau liếm sạch!"

      xong nghênh ngang bước tới, bày ra dáng vẻ lang quân săn sóc.

      ngờ có người nhanh hơn bước, nữ tử yếu đuối như được rượu sữa làm tăng sức mạnh gấp nhiều lần, đẩy nam tử cạnh mình, khiến kinh ngạc lảo đảo, rồi về phía Quy Khương.

      "Còn mau cưới phu nhân của ngươi, cùng chỗ song túc song phi, cần dây dưa tới đứa trẻ mồ côi này, để ta tự do, coi như là tên nhãi ngươi tích chút đức!"

      Ngoại trừ Tân Nô say khướt, mấy người còn lại nhất thời thể nhập vai diễn, toàn bộ ngu ngơ.

      Vương Hủ trầm : "Tân Nô, nàng uống bao nhiêu, sao lại ăn lung tung?"

      Tân Nô lại nheo nheo mắt, giống như ngao khuyển Cơ Oánh nhập vào, chỉ vào Vương Hủ và Quy Khương: "Ta ngửi thấy mùi vị hoan ái người hai ngươi! Chậc chậc, giống những người...kia phóng đãng bên bãi cỏ ngoại ô? Cũng nghĩ tắm rửa làm sao giấu diếm nổi?

      Quy Khương muội muội hiền thục đoan trang, tài trí hơn người, nữ tử như vậy phải xứng với nam nhân vĩ đại! Còn Vương Hủ ngươi là kẻ tâm tư xấu xa, phẩm hạnh tồi bại! Nếu như vậy, sao cưới nàng? Có phải ngươi nghĩ nữ tử thế gian này cũng ti tiện như ta, phải chịu mọi lăng nhục từ ngươi?"

      Lời này vừa ra, Quy Khương người được "Hiền thục, đoan trang tao nhã, tài trí hơn người" run rẩy khóe miệng hỏi: "Tân...tân cơ! Tỷ có biết mình cái gì?"

      May mắn người chỗ này đều có thính lực hơn người, những câu chữ Tân Nô ra đều nghe rất là rành mạch

      Khương Vân Quân nghi hoặc nhìn mấy người, khi thấy Quy Khương lộ ra vẻ lúng túng, lập tức giống như hàng ngàn con ngựa giẫm lên đầu óc của , khiến óc vỡ nát tung tóe!"

      Sau phút, bạn thân duy nhất đời của Vương Hủ lại như con sói đỏ mắt, mãnh liệt đánh về phía Vương Hủ, hung hăng vung nắm đấm!

      Vương Hủ tuy lạnh lùng nhưng coi trọng bằng hữu, im lặng chịu vài quyền, thấp giọng : "Nàng uống say rồi, ngươi lại tin lời nàng bậy?"

      Thính lực Tân Nô chẳng kém, lập tức nhăn mặt : "Tên nhãi này còn chống chế! Dám làm dám nhận? Ta uống say lúc nào?"

      Vương Hủ mắt thấy quyền chuẩn bị tới, muốn bị tên nhãi này đánh chết, đành vung quyền phản công.

      Hai nam tử thân thủ kém nhất thời khó phân thắng bại, Quy Khương gấp đến độ kéo tay Tân Nô : "Nhanh tách hai người họ ra, đánh tiếp cả hai bị thương đấy!"

      Tân Nô lại giống như dân cờ bạc xem chọi gà, kích động nhìn hai người, thỉnh thoảng cao giọng chỉ điểm: "Khương Vân Quân ngươi chưa ăn cơm à? Sao quyền đánh có lực như nữ tử? Đánh sườn trái của ! Đấy là điểm yếu từ trước tới giờ của ... Tập kích vào đũng quần ! Ra chân mạnh lên!"

      Khương Vân Quân biết nghe lời phải, lập tức làm theo. Vương Hủ tức giận đá văng , dứt khoát cởi áo ngoài, hung hăng liếc Tân Nô: "Chờ lát nữa thu thập nàng!"

      Quy Khương cũng muốn tới gặp Khương Vân Quân. Nhưng mà nàng nghĩ tới lời mời này lại dẫn ra cục diện hỗn loạn.

      thể khuyên can, nàng chỉ có thể ngồi xuống bệ đá, mở nút rượu, cũng hung hăng uống ngụm, rốt cuộc tỉnh táo lại, kéo tay Tân Nô cười khanh khách, ôm lấy ngực, nức nở nghẹn ngào : "Rượu... Trong rượu có độc!"

      Tân Nô uống tới mức khó chịu, ấm ức, lúc này nghe Quy Khương vậy, chỉ cảm thấy có gì đó bay lên, tới yết hầu, ọe tiếng, phun ra...

      Về phần cái chuyện sau đó, với cảm giác hôn mê khi say, nàng mơ mơ hồ hồ biết...

      Sau khi Tân Nô lần nữa cảm giác tứ chi là của mình, còn chưa mở mắt, thấy đầu đau muốn nứt, còn có bàn tay nhàng dùng khăn lau trán nàng.

      Tân Nô cố sức mở mắt, phát Quy Khương ngồi trước giường. Nàng quên mất tình cảnh lúc say rượu, nghi hoặc khàn khàn hỏi: "Sao muội ở đây?"

      Quy Khương nhìn gương mặt vô tội của nàng, than thở : " sớm nhìn ra tỷ là nữ tử hiếm thấy, nhưng vẫn đánh giá thấp mấy phần, tỷ đúng là miệng lưỡi sắc bén tâm tư ác độc có thể so với Yến Tử 'Nhị đạo sát tam sĩ'! chỉ là mấy câu, cần uổng phí sức lực, suýt chút nữa muốn mạng hai vị kỳ sĩ Trung Nguyên!"
      Chôm chôm, yuki0129, levuong15 others thích bài này.

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 56

      Lời Quy Khương khiến Tân Nô say rượu chưa tỉnh càng thêm đau đầu. Đợi lúc Quy Khương ngắn gọn chuyện nàng gây ra hôm qua, Tân Nô tin, ngẩn người hai mắt mở lớn, rồi kêu to tiếng vùi mình vào trong chăn, che kín người, hận thể ngộp chết chính mình.

      Quy Khương vừa bực vừa buồn cười đưa tay chọc chọc : "Chỉ là say rượu, nhưng lời của tỷ hình như có căn cứ, như bậy, ngao khuyển Cơ Oánh kia gì với tỷ?"

      Đống lùm lùm trong chăn vẫn trả lời, chỉ dùng sức đập vào thành giường, biết đầu có bị đụng . Quy Khương tức nhưng vẫn mỉm cười: "Tốt lắm, tỷ tỷ, ta giận tỷ, nhưng tỷ phải giải thích, cũng là qua cửa ải của ân sư, tỉ phải hiểu ứng phó thế nào mới tốt!"

      Chả trách Tân Nô muốn ngộp chết chính mình, rượu đúng là thứ mê hoặc con người, lời và hành động hôm qua của nàng khi say rượu đâu có chút nào giống dáng vẻ bình thường của nàng.

      Nàng chỉ lung tung, còn làm lộ chuyện Quy Khương vụng trộm, mà sau khi lời trong lòng, Vương Hủ vốn nhàng ân cần cho phép nàng đọc sách dạo chơi, vì hai tiếng "Thằng nhãi" xử lý nàng thế nào?

      Quy Khương xong, lập tức cười: "Cho dù trong lòng tỷ nghĩ thế nào, nhưng ta và ân sư là trong sạch, có chút liên quan..."

      Tân Nô nhịn lúc lâu, chỉ cảm thấy mồ hôi đầy trán, rốt cuộc có dũng khí lộ đầu ra, nàng lúc này có rượu mê hoặc lí trí, tất nhiên suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận. Nếu Khương Vân Quân vì Quy Khương mà tức giận, đánh nhau với Vương Hủ, chắc mới là tình lang của Quy Khương.

      Mà nàng lúc trước nghĩ Quy Khương được ăn dưa, là Vương Hủ đưa, bây giờ ngẫm lại, dưa kia do Khương Vân Quân mang về, Quy Khương nếm tử tất nhiên... thấy hiếm lạ rồi.

      "Ta say rượu làm chuyện xấu, ảnh hưởng tới thanh danh muội muội, kính xin muội muội trách phạt, dù đánh hay mắng cũng cam tâm chấp nhận..."

      Lúc Tân Nô lời này, nghiêm túc ngồi giường thi lễ xin lỗi với Quy Khương.

      Nhưng Quy Khương thấy gương mặt nghiêm túc của nàng lại cười khúc khích : "Tỷ thế mà lại ta đoan trang tao nhã, tài trí hơn người, xứng với nam tử vĩ đại thiên hạ! Có thể thấy được ta trong lòng tỷ nhất định là tốt. Nếu vậy, ta sao vì việc này mà trách tội tỷ?

      Ngược lại tỷ nhục mạ ân sư, có chút thâm ý? Sao ân sư lại là nam tử xấu xứng đôi với ta? Người là thế nào với tỷ tỷ?"

      Nghe Quy Khương trêu chọc, Tân Nô lại có xúc động muốn vùi vào chăn, nhưng Quy Khương phải là Cơ Oánh, thấy Tân Nô cắn môi, vội vàng cười : "Được rồi, trêu tỷ, đêm qua tỷ nôn mấy lần, chắc giờ bụng rất đói! Dưới bếp nấu cháo ngô, lát tỷ ăn nhiều chút."

      xong muốn quay người ra ngoài, lại bị Tân Nô túm ái: "Muội với Khương Vân Quân... có phải là ..." Nếu ngày thường, Tân Nô nhất định hỏi trực tiếp, nhưng hôm nay đắc tội nàng, nên có chút xấu hổ.

      Quy Khương dịu dàng cười : "Tỷ nhìn ra điều gì?"

      Tân Nô cúi đầu : "Hôm qua lúc nhập phủ, nhìn dị thú trước cửa phủ ... Lúc Đại Chu lập quốc, sắc phong chư hầu, ban thưởng cho Khương thượng...

      Quy Khương cười : "Tỷ tỷ luôn cẩn thận, nhãn lực tốt, Khương Vân Quân chính là hậu nhân của họ Khương."

      Tân Nô nghe xong khẽ cau mày: "Vậy muội và ..."

      Bởi vì trước đó Tân Nô xem sách sử về Tề, coi như là biết toàn bộ lịch sử của nước Tề. Họ Khương này vốn là hậu nhân của chư hầu nước Tề, nhưng bị Điền gia Quy Khương mưu đoạt vương vị.

      Tuy nhiên năm nó đại phu Điền Hòa lưu đầy Tề Khang Công ra biển mới có câu: "Thực nhất thành, dĩ phụng kỳ tiên tự." Nhưng mà sau này cũng thu hồi cả thành đó. Hậu nhân Khương gia từng là quốc quân nước Tề cũng chỉ còn cách tìm ngọn núi, động thổ làm nhà, sinh hoạt giống người bình thường, thống khổ nên lời.

      Hậu nhân của Khương Tề và Điền Tề lại thích nhau? Chỉ nghe thôi thấy nửa phần hi vọng.

      Quy Khương hiểu ý Tân Nô nhàng : "Ta và có cái gì, dù có cũng chỉ là sương sớm thoáng qua, để trong lòng, tỷ cần lo lắng."

      Châm ngôn nhân duyên như sương sớm này, Tân Nô cũng từng nghe Cơ Oánh đề cập. Nhưng Cơ Oánh còn trẻ sống phóng túng so sánh với lời bình thản của Quy Khương... chấp nhận số phận, còn thêm chút bi thương.

      Nữ tử trời sinh thông tuệ, đường nhân duyên sao gian nan như vậy?

      Lúc Quy Khương đứng dậy rời , Tân Nô mới chậm chạp đứng dậy, thay xiêm y, trong đầu là những hình ảnh lẻ tẻ. ra khỏi cửa phòng, nhìn ngọn núi cao, trong lòng biết có lẽ nàng vẫn ở trong phủ đệ của Khương Vân Quân.

      Lúc này có nô bộc tới dẵn nàng dùng cơm. Nhưng phải điểm tâm mà là cơm trưa.

      Tới phòng khách, Vương Hủ, Khương Vân Quân còn có Quy Khương ngồi trước bàn ăn cơm.

      Hai người hôm qua còn đánh tới mức ngươi chết ta sống, lại ngồi cạnh nhau an ổn dùng cơm. Cử chỉ tao nhã, từng người khách khí gắp thức ăn mời, nếu phải nhìn vết thương mặt họ, đúng là mây trôi nước chảy. có cảm giác từng phát sinh sóng gió!

      Nhưng trừ Quy Khương dịu dàng gọi nàng qua dùng cơm, hai nam tử còn lại thèm cho nàng cái liếc mắt. Khương Vân Quân hôm qua còn cười cười lúc này nghiêm túc dùng sức nhai nuốt cơm canh trong miệng.

      Nhất thời khí bàn ăn yên tĩnh cực kì, mỗi người đều cảm thấy xấu hổ. Bởi phòng bếp cố ý chuẩn bị cháo ngô cho Tân Nô, nên nàng cũng gắp đồ ăn, chỉ im lặng cầm chén của mình, dùng bát che kín mặt, hé miệng húp cháo.

      Nếu có t hể, Tân Nô hi vọng bữa cơm này dùng vĩnh viễn có thể sánh cùng thiên địa, hoặc nàng có thể nhảy vào chén cháo chết đuối, chứ muốn chứng kiến chuyện tiếp theo. Đáng tiếc trời xanh cho tới lúc này chưa bao giờ khiến nàng toại nguyện.

      Lúc bữa cơm chấm dứt, Vương Hủ hướng về gương mặt bị bầm tím kia lời cáo từ.

      Khương Vân Quân hàm súc : "Sau khi quân về, nhất định phải 'dốc lòng' dạy dỗ đồ nhi, thế nào là nội ngoại kiêm tu, khẩu đức là gì."

      Vương Hủ vỗ vỗ bờ vai : "Quân cũng phải ngày đêm ngừng, tu tập "Minh biện" để những tin vỉa hè làm ra hành động lỗ mãng..."

      Hai người bàn giao nhắn nhủ về học xong, chắp tay mỗi người ngả.

      đường về, vẫn kéo dài im lặng như lúc ăn cơm.

      Khóe môi Vương Hủ có chút bầm, hai mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào Tân Nô ngồi bên, mà đôi mắt Tân Nô có chỗ nhìn, đành yên lặng nhìn cây xanh bên ngoài.

      " , nàng bảo trong lòng biết chuyện mờ ám của ta và Quy Khương?" Vương Hủ cuối cùng mở miệng hỏi.

      Tân Nô há hốc miệng, : "Gia chủ từng say rượu, biết người uống rượu thần trí minh mẫn, thể so với lúc bình thường, Tân Nô biết sai rồi..."

      "Ta và Quy Khương có liên quan, trong lòng nàng thoải mái?" Vương Hủ đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng hỏi.

      Tân Nô nhìn khóe miệng Vương Hủ còn bị bầm, nhất thời biết trả lời thế nào mới ổn. Nàng cảm giác mình thích nữ tử tốt đẹp như Quy Khương lại dính líu tới người trầm như , nhưng nếu trả lời theo thực tế, chỉ sợ lửa giận của càng thêm bạo ngược.

      Nàng trầm mặc trong mắt của Vương Hủ lại trở thành cam chịu. Chẳng biết tại sao, cảm giác vui mừng bỗng ra gương mặt , chậm rãi ôm nàng vào ngực, sẵng giọng : "Như vậy cũng có thể gây họa, muốn giam nàng lại..."

      Nhưng lời đùa này, lại khiến nàng run rẩy, hoảng hốt ngẩng đầu : "Đừng! Gia chủ lúc này cần dùng tiền gấp, có thể để Tân Nô giúp gia chủ kiếm tiền được ?"

      Vương Hủ buồn cười : "Chưa gì vội vàng muốn nuôi ta? biết sai rồi?"

      xong đưa tay cởi tất chân của nàng, cầm lấy chân xoa nắn: "Nhiều năm tình nghĩa giữa ta và Khương Vân Quân, chỉ vì lời bậy của nàng mà suýt chút hủy hoại trong giây lát, lời nàng cũng nghe thấy được, nếu nghiêm khắc quản giáo, về sau làm thế nào lập uy trước mặt đệ tử khác? Trừng phạt hôm nay, nàng tránh được!"

      Dáng vẻ trừng phạt của khi tức giận, nàng từng lĩnh giáo. Nếu người bên ngoài trừng phạt thể xác, chỉ cắn răng chịu đựng, có gì phải sợ? Nhưng Vương Hủ năm đó, lúc nàng còn vẫn bên người , ca ca trầm mặc ít luôn quan tâm săn sóc, lại trong khoảnh khắc biến thành người tâm ngoan thủ lạt, cái loại cảm giác chênh lệch rệt như thế này, dù văn chương cũng thể hình dung, đấy cũng là quy củ Vương Hủ đặt ra cho nàng, cũng chính là nguyên do sao nàng dám chọc giận .

      Bây giờ muốn trừng phạt nàng, Tân Nô theo bản năng kêu to tiếng: " cần!" Sau đó hung hăng đạp cước về phía dưới đũng quần Vương Hủ...

      Chuyện hôm qua lúc đánh nhau, nàng bên ngoài chỉ điểm, muốn Vương Hủ đoạn tử tuyệt tôn! Có thể lòng dạ độc ác. nghĩ tới sau khi tỉnh rượu, lại đổi thành tự mình ra trận, còn dám hạ chân.

      May mắn Vương Hủ ngăn cản kịp thời, cách khác, chính là cành bị gẫy, gà bay trứng vỡ.

      Vương Hủ hơi dùng lực, liền đẩy chân sát vào ngực nàng. Công dụng của việc học võ từ của nàng lúc này lộ ra, thân thể mềm mại, lúc thích, có thể bày ra được những tư thế khó thể tưởng tượng, là diệu dụng. Tuy Tân Nô lúc này mặc quần áo, nhưng vẫn lộ mềm mại trong tư thế.

      "Điểm yếu trong chiêu thức của ta chỗ nào, nàng ngược lại hiểu khá ! Như vậy điểm yếu của nàng ở đâu, có biết ?"

      Bài giảng lần này, có thể là tỉ mỉ và dài đằng đẵng, ngón tay của Vương Hủ linh hoạt và nhanh nhạy, khiến Tân Nô hoàn toàn thấu triệu chỗ yếu của mình.

      Cuối cùng nhịn được kêu thành tiếng, nhưng chưa kịp phát ra, bị miệng của che lấp.
      yuki0129, levuong, Nhatchimai10 others thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 57

      Lúc này xe ngựa dần tới cửa thành Lâm Truy, mặt trời còn chưa lặn, vẫn còn chút ánh sáng. Cách thùng xe, mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa của các xe khác. nhưng ngón tay trừng phạt của Vương Hủ vẫn có ý ngừng lại.

      Tân Nô tức giận cắn , muốn dừng hôn. Nhưng mà, người chịu thua lại là nàng, giống như túi khí bị chọc thủng, cả người chút sức lực nằm gọn trong lòng .

      thế Vương Hủ còn trêu chọc nàng: "Nô nhi ghét bỏ ta ăn cơm ít, sức lực đủ? Có muốn mạnh hơn chút nữa ?"

      Khi xe ngựa tới cửa thành, đột nhiên phía trước truyền tới trân hỗn loạn. Xe ngựa ngưng lại ngoài cửa thành.

      Vương Hủ lấy khăn ở bên cạnh lau ngón tay, chậm rãi vén rèm cửa, nhìn về phía trước.

      thương nhân chuẩn bị vào thành chưa tỉnh hồn : "Dọa chết ta. Giữa ban ngày ban mặt lại dám hành thích, mấy người nước Vệ này, ăn no rỗi việc, nước như vậy, thèm để ý tính mạng..." Tiếp đến vài người qua, Tân Nô cũng có thể hiểu được tình thế.

      Hóa ra thọ yến của Tề Vương, các nước đều phái sứ thần tới chúc mừng. Người tới nhiều, xe mã cũng nhiều nhưng cửa thành nước Tề lại hẹp.

      Cũng là tai họa ngầm năm đó Yến lưu lại. Năm đó Yến bị Sở vương chế nhạo, tức giận đáp trả, để lại tiếng thơm cho nước Tề. Mấy năm gần đây, chiến loạn liên miên, các nước đều cắt giảm lương thực. Đối với đô thành nước mà , cửa thành bóng người thưa thớt là tổn hại thể diện quân vương. Vì vậy gần tới thọ yến Tề Vương, trước lúc các sứ giả đến dự tiệc ăn mừng, hạ lệnh trùng tu cửa thành, đường xá, chật lại ít, lúc này cảnh tượng "Huy tụ thành vân, huy hãn như vũ" bắt đầu rầm rộ.

      Nhưng cửa thành chật có vẻ náo nhiệt, nhưng gần đây, nhân mã vào thành tăng, khó tránh khỏi phát sinh va chạm.

      Kết quả xe ngựa sứ giả nước Triệu mới đến va chạm với xe ngựa nước Vệ. Hết lần này tới lần khác sứ nước Triệu lại bạo ngược, ngạo mạn vô lễ, ra lệnh võ sĩ cùng dùng đao bổ bánh xe ngựa nước Vệ. Nước Vệ chỉ là con cá sống trong nước nhở dưới khe hẹp, bị võ sĩ nước Triệu đập bể bánh xe, sứ giả đường mệt mỏi định bấm bụng, đợi tới trước mặt Tề vương lí luận phen.

      Lúc này trong đám người đứng ngoài quan sát lại có kẻ cao giọng : "Nếu phải ngươi lái xe nhanh sao có thể đụng xe ngựa nước Vệ ta? Huống chi đây còn là đô thành nước Tề, cho dù nước Vệ ta có sai, cũng phải báo cáo Tề vương xử trí. ngươi chỉ là sứ giả nhưng lại chém xe ngựa ta, định bắt nạt nước ta có người sao?" xong đẩy đám người, chạy tới xe ngựa nước Tề, rút kiếm bên hông, đâm vào ngực sứ nước Triệu, chỉ cái xoay người chạy còn bóng dáng. Thân thủ nhanh nhẹn như vậy quả thực khiến người ta ngạc nhiên, lập tức cửa thành hỗn loạn, thị vệ ào ào đuổi theo thích khách, mà cửa thành cũng lập tức bị đóng.

      Tân Nô nghe xong trong lòng lộp bộp cái, tự chủ liếc nhìn Vương Hủ.

      lại chỉ nhìn cổng thành lần, rồi nhìn nữa giống như mọi chuyện phát sinh bên ngoài hề liên quan tới bản thân.

      Sứ giả nước Triệu bị người nước Vệ giết? thể liên tưởng tới lời hứa của với Điền Kị tướng quân: tới ba tháng, tất có chiến !

      Bởi vì kiện sứ nước Triệu bị tập kích, cửa thành tạm thời đóng kín, nhất thời mọi người ngoài thành thể vào trong. Chỉ có thể ở bên ngoài thành đêm, chờ ngày mai cửa thành mở mới có thể vào.

      Nhưng hình như Vương Hủ sớm có chuẩn bị, phía sau xe còn chuẩn bị lều. Chọn chỗ trống trải, sai nô bộc dựng lều bạt tạm thời.

      Mà rất nhiều sứ giả chưa kịp vào thành cũng thế, nhanh chóng chọn địa phương thích hợp cắm trại.

      Những dân chúng tầm thường bị xua đuổi tới sườn dốc.

      Còn doan trướng Vương Hủ bởi vì khá hoa lệ, xe ngựa nạm bảo thạch, vừa nhìn biết phải người thường, khiến người sinh lòng kiêng kị, ai dám tới khi dễ.

      Vừa vào đêm, trước các doanh trướng xa hoa bập bùng ngọn lửa, giá đồ ăn, nhất thời mùi thơm tỏa bốn phía.

      Mà mùi thơm trước doanh trại Vương Hủ càng quá mức. Bên trong nồi truyên tới mùi thơm của hương liệu. Khiến người phải để mắt.

      Nhưng đáng tiếc nắp nồi vẫn chưa được mở, cũng biết món ngon mĩ thực cỡ nào.

      Đợi lúc các doanh trướng khác tắt lửa bếp, bên này vẫn ngừng châm củi. Mãi tới vào đêm, nắp nồi mới mở ra, mùi thơm nhanh chóng tản ra.

      Người đương thời thích mĩ thực, đầu bếp chính là kẻ khó cầu. Càng là người thích mĩ thực, cầu cũng hà khắc.

      Mùi thơm ngon tỏa ra, lập tức khiến những người mặc y phục hoa lệ trong các doanh trướng ra nhìn về phía đó.

      Tân Nô đói tới bụng dán vào da, chẳng biết sao bữa tối nay lại rất chậm. Lúc mở nắp nồi nàng mới biết món ăn tối nay là chân gấu.

      Gấu vốn là mãnh thú nơi sơn dã, quý hiếm khó có được. Bởi vì ngủ đông lúc tỉnh mút liến chân mình, nên chân phải càng thêm ngon, mới có câu "Trái thua phải ngọc" là như vậy.

      Mà nồi hôm nay nấu bốn chân gấu, nhìn vô cùng ngon.

      Chỉ cần là kẻ sành ẩm thực, cũng biết chân gấu khó nấu, nếu biết xử lí, chưa đề cập tới vị tươi, mà mùi tanh còn hơn cá. Mà chân gấu này hiểu nêm gia vị thế nào, lúc mở ra còn thoáng giữ màu sắc tươi ngon, khiến người thèm chảy nước miếng.

      Mỹ thực kết hợp với rượu ngon, quả là việc may mắn đời!

      Tại vùng ngoại ô kết thân bằng hữu, nhưng sau khi ba nước phân chia Tấn, mọi việc bị phá vỡ cân bằng, thời thế thay đổi lòng người khó đoãn, còn có chuyện đêm ngủ cần đóng cửa nữa rồi.

      Cộng thêm việc ban ngày sứ nước Triệu bị tập kích, người người đều thêm phần cảnh giác. Cũng có ai tới bắt chuyện với Vương Hủ.

      Nhưng mĩ thực lại hấp dẫn vô cùng. Chỉ thấy nam tử mạnh mẽ tới trước mặt Quỷ Cốc Tử, duỗi tay ôm quyền : "Ta là Trương Vũ nước Tần, biết tôn gia xưng hô thế nào?"

      Lời vừa mặc dù khách khí, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm bàn chân gấu.

      Quỷ Cốc Tử bình thường cao ngạo lạnh lùng lúc này lại cười cách bình dị gần gũi, khéo hiểu lòng người vung tay lên : "Ta gọi Vương Vũ là người sơn dã, nếu là khác quý nước Tần, vậy mời ngồi, chẳng biết có thể cùng Vương mỗ uống ly?"

      Lời này quả lấy lòng Trương Vũ, vì vậy "Nhị Vũ" ngồi đối diện, nâng ly cạn chén, nếm thử chân gấu, tham khảo cách nấu nướng tinh diệu, lâu sau liền giống như đôi bạn tốt.

      Còn Tân Nô vẫn ra khỏi doanh trướng, mà nô bộc mang chân gấu cùng canh súp đưa vào để nàng dùng bữa.

      Tân Nô gắp miếng chân gấu được nấu nhừ, là ngon. Nhưng Vương Hủ ở nơi hoang dã lại làm món chân gấu cầu kì, có vẻ định dùng chân gấu làm mồi thả câu cá lớn.

      Sau đêm cửa thành lần nữa mở rộng. Mọi người ở ngoài đêm cuối cùng cũng được vào thành. Chỉ nghe sứ nước Triệu hôm qua bị trọng thương chết.

      Nước Tề và Triệu thời gian qua giao hảo khá tốt. Mặc dù sứ giả nước Triệu bị chém trước cổng thành, nhưng thích khách kia chắc là kẻ thấy chuyện bất bình nhất thời xúc động, vốn liên can tới sứ giả nước Vệ, nhưng Tề vương vì dập lửa giận của người nước Tề, thậm chí gặp cũng gặp mà trực tiếp sửa xe ngựa rồi dụ dỗ đuổi nước Vệ ra khỏi đô thành Tề.

      Quỷ Cốc Tử chỉ cần nguyện ý, có thể nhanh chóng kết giao bằng hữu. Trương Vũ lúc này chỉ hận gặp sớm, vào trong thành cũng mời tới dịch quán tham gia tiệc.

      Còn Tân Nô trở về cũng nhàn nhã. Bởi trong cung có quý nhân tương truyền, cầu gặp chủ tiệm son phấn.

      Lúc Quy Khương tới báo cho Tân Nô, Cơ Oánh còn bên cạnh oán giận liên tục.

      Nàng biết hỗn chiến ngoài thành, nhưng lúc ân sư từ thành về, mặt trầm gọi nàng tới gần, khiển trách trận, sau nó hàm súc , tốt nhất ra ngoài nên làm kẻ "Mũi điếc" nếu biết che đậy miệng, tới ba năm nhất định phải chịu hình phạt đau khổ!

      Ân sư Quỷ Cốc thông hiểu quỷ thần, xem bói cổ kim ai biết?

      Lời vừa ra, Cơ Oánh quả muốn bịt mũi mà khóc lóc, cảm thấy giờ phút này bị cắt mũi sống bằng chết. Lập tức vâng dạ đáp ứng, dám khóc nháo nhiều lời, trắng mặt tới tìm Tân Nô, chưa kịp mở miệng, nước mắt tràn mi.

      Tân Nô và Quy Khương lại biết lửa giận của ân sư từ đâu mà đến.

      Quy Khương nhìn sắc mặt bình thường của Tân Nô, giống như là bị trách phạt. Nội tâm thầm cảm khái, xem ra ân sư cũng khá thiên vị, người nâng trong tay. Còn có người như cỏ dại, tùy ý khiển trách đe dọa, nàng nhìn còn thấy đáng thương!

      Sau khi nghe tin Quy Khương muốn nàng vào cung, trong lòng Tân Nô khẽ trầm xuống.

      Bởi vì chuyện xảy ra ở Ngụy cung, nàng muốn dính líu gì tới vương đình. biết phu nhân Tề vương triệu kiến nàng có dụng ý gì.

      "Tỷ tỷ cần lo lắng, phu nhân Tề vương tính tình khiêm tốn nhã nhặn, phải kẻ ác độc ngang ngược, lần này tỷ tất có thu hoạch lớn."

      Nghe Quy Khương lời, Tân Nô cũng mơ hồ hiểu .

      Buổi tối hầu hạ Vương Hủ dùng cơm, nàng mở miệng hỏi: "Gần đây gia chủ có nhu cầu dùng tiền?"

      Mấy ngày nay Vương Hủ quen dùng thức ăn thanh đạm, vừa uống canh vừa : "Nô nhi thông minh. Vốn thỉnh cầu Khương Vân Quân xử lý chuyện, lấy giao tình của ta và , vốn cần dùng tiền, đáng tiếc giao tình này bị nàng lúc say rượu dùng lời mà phá hủy gần như còn, chẳng những giúp, còn thu gấp đôi giá tiền... Lúc trước nàng bán son phấn, tiền xài hết. Cửa hàng giờ thu đủ chi, nàng cần kiếm nhiều thêm chút!"
      yuki0129, levuong, Nhatchimai9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :